Tip:
Highlight text to annotate it
X
Các nhà sử học đồng ý rằng truyền thuyết thế kỉ 15
về vua Arthur và các kị sĩ bắt nguồn từ một vị anh hùng có thật,
người sống cách đây hàng nghìn năm
trong quãng thời gian được gọi là Thời Kì Đen Tối.
Các khám phá lịch sử gần đây
đã làm sáng tỏ thân thế của ông.
Năm 300 trước công nguyên, đế chế La Mã
đã kéo dài từ Ả Rập đến Anh Quốc.
Nhưng họ còn muốn nhiều hơn thế.
Thêm nhiều đất đai.
Thêm nhiều người trung thành
và phục vụ Rome.
Nhưng không gì sánh bằng
những người Sarmatian dũng mãnh phương Đông.
Hàng nghìn người đã chết trên chiến trường ấy.
Khi trận chiến kết thúc ở ngày thứ 4,
chỉ có một vài chiến binh Sarmatian sống sót
và đó là những kị sĩ huyền thoại.
Bị ấn tượng bởi lòng dũng cảm và
tài cưỡi ngựa của họ, đế chế La mã cho họ sống.
Đổi lại, những chiến binh đó
phải gia nhập quân đội La Mã.
Đáng ra ngày hôm đó họ nên chết.
Cha.
Họ tới rồi.
Thỏa thuận đó
không chỉ trói buộc bản thân họ...
Tới lúc rồi.
...mà cả con, cháu họ...
phải trở thành những kị sĩ
phục vụ đế chế.
Tôi là hậu duệ của họ.
Có 1 truyền thuyết nói rằng những kị sĩ
tử trận sẽ hóa thân thành những con ngựa tốt.
Nó biết những gì đang đợi con,
và nó sẽ bảo vệ con.
Lancelot! Lancelot!
Lancelot.
Đừng sợ. Anh sẽ về.
- Bọn tôi phải đi bao lâu?
- 15 năm,
không tính thời gian
đến nơi đóng quân.
Lancelot!
Rus!
Chúng tôi đóng quân ở Anh Quốc -
hay ít nhất là phía Nam nơi đó,
vùng đất ấy bị chia đôi bởi 1 bức tường dài
73 dặm được xây dựng trước đó 3 thế kỉ
để bảo vệ đế chế khỏi những thổ dân
phương Bắc.
Như tổ tiên mình,
chúng tôi trình diện
với những thủ lĩnh La Mã ở Anh Quốc,
được gọi là Artorius đệ nhất,
hay Arthur.
Mẹ ơi, con làm xong rồi này.
Đẹp quá.
Mẹ...
Cha Pelagius. Con tặng cha.
Giỏi lắm, Artorius.
Con giữ đi.
Khi nào tới Rome thì đưa ta.
Lại đây.
Nhìn đi, Arthur.
Những kị sĩ trẻ tuổi.
Nếu con quyết tâm, một ngày nào đó
con sẽ lãnh đạo bọn họ, như cha con từng làm.
- Con sẽ là chỉ huy của họ?
- Đúng vậy.
Nhưng đồng thời với chức vị đó
là trách nhiệm thiêng liêng bảo vệ, phòng ngự,
coi trọng sinh mạng của họ hơn sinh mạng chính con,
và họ sẽ chết trên chiến trường,
để tên tuổi con sống mãi.
Còn ý nguyện tự do của họ?
Vì sự tốt đẹp chung,
một vài sự hi sinh là tất yếu.
Thế giới này không hoàn hảo,
nhưng có thể những người như con,
như ta hay như họ có thể khiến nó trở nên hoàn hảo.
Xe ngựa của giám mục.
- Tự do của chúng ta đấy, Bors.
- Mm. Tôi cảm nhận nó rõ lắm.
Con đường thăng tiến đến Rome
của anh, Arthur.
Người Woads!
Rus!
Rus!
Rus.
Gratia plena, Dominus tecum. Benedicta
tu in mulieribus et Dominus tecum.
Benedicta tu in mulieribus.
Benedictus fructus ventris tui, lesus.
Benedicta tu in mulieribus...
Đừng có cầu nguyện.
Ở đây không có Chúa đâu.
Sao Merlin sai ngươi tới đây?
Nói đi.
Nói mau.
- Bors.
- Máu me be bét.
Đó không phải là Giám mục.
Chúa phù hộ.
- Chúng là ai vậy?
- Quỷ xanh ăn sống Chúa.
Ông không phải là Chúa nhỉ?
Cái đó có tác dụng thật không?
Không.
Chắc tại tôi không làm đúng cách.
Bình tĩnh.
Arthur!
Arthur Castus,
giống hệt cha cậu.
Tôi đã không gặp lại cậu
kể từ khi cậu còn bé.
Giám mục Germanius.
Chào mừng tới Anh Quốc.
Đội quân của cậu được việc đấy.
Kế hoạch của ngài cũng vậy.
Mánh cũ thôi.
Vậy ra đây là những kị sĩ Sarmatian dũng mãnh
mà ta được nghe nói suốt.
Ta tưởng người Woads
ở phía Bắc bức tường.
Đúng vậy, nhưng đôi lúc
chúng liều lĩnh tiến xuống phía Nam.
Sự rút quân bất ngờ của La Mã khỏi Anh Quốc
chỉ làm tăng sự liều lĩnh của chúng.
- Người Woads?
- Những kẻ nổi dậy Anh Quốc phản kháng Rome.
Những người muốn lấy lại tổ quốc.
- Ai lãnh đạo bọn chúng?
- 1 người được gọi là Merlin.
Nghe đồn là 1 phù thủy hắc ám.
Tristan, đi trước trinh sát đường đi.
Đừng lo, Giám mục.
Chúng tôi sẽ bảo vệ ông.
Oh.
Tôi không hề nghi ngờ điều đó,
Chỉ huy.
Không hề.
Từng có hàng nghìn ngời quan tâm tới tôi,
nhưng mấy người thì không.
Mấy nghìn?
Tôi không thích ông ta.
Nếu ông ta muốn giải phóng chúng ta,
sao không đưa văn tự luôn ra?
Đó là khuôn mặt hạnh phúc của anh đó hả?
Galahad, anh vẫn không hiểu người La Mã sao?
Có gãi mông
thì họ vẫn kiểu cách.
Sao anh không giết quách ông ta
rồi tự giải phóng mình cho rồi?
Tôi không giết người cho vui,
không như 1 số người.
Anh nên thử đi cho biết.
- Cái đó nằm trong máu của anh rồi.
- Không đâu.
Đến mai
thì đó sẽ chỉ là những kí ức tệ.
Ohh.
Tôi vẫn thường nghĩ trở về nhà sẽ thế nào.
Tôi sẽ làm gì?
Với Galahad sẽ khác.
Ở đây, tôi là người đã sống lâu nhất.
Quá lâu để về nhà.
Tôi còn chẳng nhớ rõ nó nữa.
Cứ nói đi. Giờ này
thì những người tôi biết đều đã chết.
Thêm nữa
là tôi có cả tá con rồi.
11.
Nghe này. Khi nào người La Mã bỏ chỗ này,
nó sẽ là của ta.
Tôi sẽ cai quản làng của mình
và Dagonet sẽ là tùy tùng của tôi.
Phải không, Dag?
Khi về nhà, điều đầu tiên tôi làm
là sẽ cưới 1 cô gái Sarmatian xinh đẹp.
1 cô gái Sarmatian xinh đẹp?
Thế anh nghĩ tại sao trước đây
ta lại rời đó?
Còn anh, Lancelot?
Kế hoạch của anh thế nào?
Nếu phụ nữ Gawain đẹp
đúng như cậu ta nói,
tôi sẽ dành cả đời mình ở đó.
- Vợ cậu ta sẽ nhiệt tình với chúng ta lắm đấy.
- Biết rồi. Còn tôi sẽ làm gì nhỉ?
Tự hỏi vì sao con cậu lại trông giống tôi.
Đó là trước hay sau khi tôi đập chết cậu?
Mày đã ở đâu vậy hả?
Anh sẽ làm gì sau khi trở về Rome,
Arthur?
Tạ ơn Chúa đã giúp tôi
sống sót tới lúc đó.
Anh và ông Chúa quái quỉ của anh!
Rõ phiền phức.
Tôi muốn hòa bình, Lancelot.
Đã quá đủ rồi.
- Anh nên tới thăm tôi.
- Ah!
Rome tráng lệ lắm.
Trật tự, văn minh, tiến bộ.
Hang ổ của 1 lũ
ngốc tự phụ.
Những con người tài hoa nhất
tụ hội ở mảnh đất thiêng liêng
để giúp giải thoát nhân loại.
Còn gái ở đó?
Mở cổng!
- Mừng ngài trở về, Arthur.
- Jols.
Lancelot.
Giám mục, doanh trại
đã sẵn sàng đón tiếp ngài.
Ồ, phải rồi.
Ta phải nghỉ ngơi thôi.
- Anh đã ở đâu hả?
- Oh...
- Em đã đợi anh.
- Ồ, bông hoa bé nhỏ của anh. Yêu em quá đi!
Gilly của ta đâu rồi? Gilly.
- Con đánh nhau à?
- Vâng ạ.
- Có thắng không?
- Có ạ.
Có thế chứ.
Đi nào!
Đừng quên rằng chúng ta
có chung vận mệnh.
Hãy nâng ly cho những con người
phi thường và dũng cảm đã ngã xuống,
những người sẽ mãi được ghi nhớ.
Vì tự do.
Pelagius.
Arthur thật tử tế khi đã nhường phòng.
Nhưng, đó là chuyện dĩ nhiên.
Thưa ngài, tôi tới hộ tống ngài
đến đại sảnh.
Khi chủ của tôi gặp các kị sĩ,
ông ấy sẽ ngồi xuống cuối cùng
và sẽ ngồi ở đầu bàn.
Chủ của ông thích hạ bàn tọa
xuống chỗ nào cũng được.
Giám mục Naius Germanius.
Bàn tròn sao?
Thể loại quái gì đây?
Arthur nói mọi người
đều bình đẳng.
Ta cứ tưởng có nhiều người hơn.
Đã từng.
Chúng tôi đã chiến đấu suốt 15 năm qua, Giám mục.
Dĩ nhiên rồi.
Arthur và các kị sĩ
đã dũng cảm chiến đấu
đê bảo vệ thanh danh của đế chế Rome
ở nơi tận cùng biên giới này.
Rome mắc nợ mọi người.
Nâng li vì những ngày tháng cuối cùng
các anh phụ vụ đế chế này.
Ngày.
Không phải những ngày.
Giáo hoàng có việc này
muốn nhờ cậy các anh.
Ông ấy đã hỏi thăm về từng người các anh,
và muốn biết rằng liệu các kị sĩ của cậu
có cải sang đạo của chúng ta hay là...?
Họ giữ nguyên tôn giáo của mình.
Tôi không đòi hỏi gì họ về việc đó.
Dĩ nhiên rồi.
Họ là người ngoại giáo.
Hm?
Giáo hội được xây dựng
từ những con chiên ngoan đạo,
nhưng cậu lại thờ phụng Chúa
qua những người ngoại giáo sao?
- Ta đã thấy hình Chúa trong phòng cậu.
- Chúa đã dành căn phòng của cha cho tôi.
Lý tưởng về tự do và công bằng
của người ảnh hưởng lớn tới tôi.
Tôi rất mong được tiếp tục
phụng sự Người ở Rome.
Ah.
Rome rất mong chờ cậu.
Cậu là một anh hùng.
Ở Rome, cậu sẽ sống trong
vinh quang và giàu có.
Than ôi...
Than ôi, ta chẳng là gì ngoài những
con chiên ngoan đạo trong thế giới bất định này.
Những kẻ man rợn
đang tiến sát đến Rome.
Vì vậy, Rome và Đức Giáo hoàng
đã quyết định rút quân
khỏi những vùng biên giới,
ví dụ như là Anh Quốc.
Anh Quốc sẽ ra sao
nếu chúng ta rút đi.
Ta tin rằng người Saxon
sẽ sớm cho ta biết thôi.
- Người Saxon?
- Phải.
Ở phương bắc,
người Saxon đang bắt đầu 1 cuộc tấn công lớn.
- Người Saxon chỉ biết giết chóc.
- Giết chóc tất cả.
Vậy là ông định bỏ mặc vùng đất này.
Và thế là bao nhiêu công sức của tôi
đổ xuống sông xuống biển.
Hm.
Thưa các vị,
giấy miễn trừ của các vị cùng giấy thông hành
của đế chế La Mã.
Nhưng trước tiên,
ta cần một lời hứa từ chỉ huy của các vị.
- Riêng tư thôi.
- Giữa chúng tôi không có bí mật.
Đi thôi. Chuyện của người La Mã
thì hãy để họ tự giải quyết.
Bỏ đi, Bors.
Rome có 1 mệnh lệnh cuối cùng
cho cậu và người của cậu.
Mệnh lệnh cuối cùng?
Các cậu phải tới phương Bắc
và giải cứu gia đình Marius Honorius
và đặc biệt là phải mang con trai
của Marius là Alecto về cùng.
Alecto là con đỡ đầu
và cũng là môn đồ yêu thích của Giáo hoàng.
Cậu ta sẽ trở thành Giám mục,
và có thể là cả Giáo hoàng nữa.
Ngày hôm nay ông đã đòi hỏi quá nhiều.
Ngày hôm nay.
Họ đã mạo hiểm suốt 15 năm
vì những điều chẳng liên quan đến họ.
Và giờ, trong cái ngày họ được tự do,
ông lại giao cho họ
một nhiệm vụ nguy hiểm nhất
từ trước đến nay.
Nói với tôi, Giám mục,
làm sao tôi có thể nói với họ rằng
thay vì tự do,
tôi đề nghị họ cái chết?
Nếu các kị sĩ của cậu đúng như truyền thuyết,
có lẽ vài người sẽ sống sót.
Nếu đó là ý Chúa.
Người của cậu muốn về nhà,
và nếu muốn làm điều đó, họ phải chinh phục
được sự rộng lượng của đế chế.
Những kẻ đào tẩu sẽ bị săn lùng
như chó.
Cậu dám thách thức Giáo hoàng sao,
Arthur?
Rome? Chúa?
Mọi việc tôi làm đều là cho
Giáo hội và Rome.
Xin ngài đừng đánh đồng một chiến binh
với một tên ngốc.
Cậu sẽ bỏ mặc một cậu bé yếu ớt,
mang định mệnh chủ trì Giáo hội
rơi vào tay lũ người Saxon sao?
Làm xong nhiệm vụ này
rồi người của cậu sẽ được tự do.
Giấy tờ của họ
sẽ ở ngay đây khi họ trở về.
Tôi xin thề.
Hãy thận trọng với lời thề đó, Giám mục.
Vì nếu ông thất tín thì không ai,
không lực lượng nào,
kể cả Chúa bảo vệ ông được đâu.
Đó là lời thề của tôi.
- Cô ta mang ra bọ chét.
- Cứ hi vọng đó đúng là bọ chét đi.
Khá đấy.
Ai muốn uống nữa nào?
Khi nào chị sẽ bỏ Bors
để theo tôi nào?
Anh ấy đang nhìn anh đấy.
Trông con không giống hắn ta.
Con đúng là con ta.
- Tristan...
- Sao anh làm thế được?
Cứ nhắm vào chính giữa thôi.
Họ muốn thêm nữa!
- Đây, trông con đi.
- Ồ, lại đây nào.
Dagonet, cậu đã ở đâu đấy?
Chúng ta có việc đấy.
Lại đây.
Hát đi.
- Không đâu.
- Lần cuối thôi mà.
- Em đang làm việc mà.
- Hát đi nào. Cả quán im nào!
Vanora sẽ hát.
- Không đâu.
- Hát đi nào!
- Hát về mái nhà ấy.
- Đừng làm rơi đứa bé đấy.
Vùng đất của gấu và đại bàng
Vùng đất ta sinh ra
Vùng đất ta gọi là nhà
Ta sẽ vượt qua muôn trùng núi
Ta sẽ về nhà
Ta sẽ về nhà
Ta sẽ vượt qua muôn trùng núi
Ta sẽ về nhà, hát vang khúc ca...
...hãy nghe ta hát,
nghe lấy khát vọng của ta
Ta sẽ vượt qua muôn trùng núi
Ta sẽ về nhà
Ta sẽ về nhà
Arthur!
Arthur!
Arthur!
Anh vẫn chưa biến thành người La Mã hoàn toàn đấy chứ?
Rus!
Các kị sĩ...
những người anh em...
lòng dũng cảm của các bạn
đã được thử thách trên cả giới hạn.
Đúng vậy.
Nhưng tôi phải đòi hỏi các bạn
thêm một điều nữa.
Uống rượu hả.
Ta phải thực hiện một nhiệm vụ cuối cùng cho la Mã
trước khi các bạn được tự do.
Phía bắc bên ngoài bức tường,
có một gia đình La Mã cần được giải cứu.
Họ bị người Saxon bắt giữ.
Ta nhận lệnh
phải bảo vệ họ.
Chuyện của người La Mã
thì họ phải tự lo chứ.
Bên ngoài bức tường
là lãnh thổ người Woad.
Nghĩa vụ của chúng tôi với La Mã
đã hết rồi.
Hiệp ước của chúng tôi với La Mã
đã chấm dứt.
Mọi người ở đây
đã giao sinh mạng mình cho anh.
Cho anh.
Và thay vì cho chúng tôi tự do,
anh muốn đổ máu sao?
Máu của chúng tôi?
Anh chỉ nghĩ đến người La Mã thôi sao,
còn chúng tôi?
Bors! Đó là mệnh lệnh.
Ta sẽ ra đi lúc bình minh,
và khi ta trở về, các anh sẽ được tự do.
Tự do trong danh dự.
Tôi là người tự do rồi!
Tôi sẽ tự quyết định số phận của mình!
Phải rồi.
Đằng nào chả chết.
Nếu anh sợ người Saxon
thì cứ ở nhà.
Nếu thích chết thế
thì sao anh không chết luôn đi!
- Đủ rồi!
- Tôi còn có cuộc sống của mình!
Người La Mã đã thất tín.
Ta đã có lời hứa của Arthur.
Thế là đủ.
Tôi đi chuẩn bị.
Bors?
- Anh đi không?
- Có!
Sao mà để các anh đi một mình được!
Các anh sẽ chết cả thôi!
Tôi chỉ nói ra
suy nghĩ của các anh thôi?
Vanora sẽ giết tôi mất.
Còn cậu, Gawain?
Tôi tham gia.
Galahad cũng vậy.
Chúa nhân từ,
con cần sự phù hộ của người.
Không phải cho con
mà là cho người của con,
trong giờ phút này.
Hãy giúp họ vượt qua thử thách này,
và con sẽ trả lại Người gấp
hàng nghìn lần, hi sinh bất cứ thứ gì.
Và nếu Người sáng suốt,
xin Người hãy biết rằng con sẽ hi sinh
thân mình vì họ,
để họ có thể có lại sự tự do
họ đã mất bấy lâu,
con xin tự nguyện làm tất cả.
Cái chết của con sẽ là có ích.
Con không đòi hỏi gì hơn.
Sao anh cứ nói chuyện với Chúa
mà không phải với tôi?
Cứ cầu nguyện đi, cầu cho chúng ta
không chạm trán người Saxon.
Niềm tin là thứ bảo vệ tôi, Lancelot.
Sao anh phải mỉa mai thế?
Tôi không thích
một người đàn ông quỳ gối.
Không việc gì phải sợ khi quỳ gối
trước vị Chúa anh ta tin.
Không có niềm tin
thì ta còn là gì?
Vượt qua người Woad ở phương Bắc
là một điều điên rồ.
- Ta đã từng đánh nhau với họ!
- Nhưng không phải ở bên kia bức tường!
Có bao nhiêu người Saxon?
Bao nhiêu?
Nói tôi biết, anh có tin vào nhiệm vụ này không?
Những người đó cần ta giúp.
- Ta có trách nhiệm giúp đỡ họ.
- Mặc kệ cái trách nhiệm của anh,
mặc kệ La Mã, Anh Quốc
hay cái hòn đảo quái quỉ này.
Nếu anh muốn để lại tên tuổi ở vùng đất này
thì được thôi, Arthur,
nhưng tự tử không phải là cách đâu!
- Anh chọn cách mặc gia đình đó chết sao?
- Không, tôi chọn cuộc sống!
Và tự do cho tôi và người của tôi!
Đã bao nhiêu trận
ta giành chiến thắng?
Bị áp đảo quân số, bị đánh lén,
nhưng ta vẫn chiến thắng.
Nếu ta đồng lòng,
ta sẽ lại làm được.
Lancelot, ta là những kị sĩ.
Ta chiến đấu vì điều gì
ngoài chính nghĩa?
Arthur, cái thế giới lý tưởng của anh
không tồn tại đâu.
Không bao giờ.
Luôn luôn có chiến trận.
Tôi sẽ chết trong một trận chiến.
Tôi biết chắc điều đó.
Nhưng hi vọng đó là trận chiến
tôi lựa chọn.
Nhưng nếu đó là trận chiến này
thì hãy giúp tôi điều này.
Đừng chôn tôi trong khu nghĩa địa
của chúng ta.
Hãy thiêu tôi.
Thiêu tôi và thả tro
trong gió tây.
Đừng đụng đến lũ đàn bà đó.
Chúng ta sẽ không giao phối với chúng.
Rồi sẽ sinh ra những đứa trẻ thế nào?
Yếu ớt.
Tạp chủng.
Ta sẽ không để dòng máu Saxon
bị pha tạp với chúng.
Theo luật của chúng ta,
tôi có quyền hưởng chiến lợi phẩm!
Đúng vậy, thưa cha.
Chúa ơi!
Cảm ơn ngài.
Cảm ơn ngài.
Cảm ơn ngài.
Giết cô ta đi.
Không! Không!
Con muốn thách thức cha sao?
Nếu con muốn vậy,
con sẽ cần kiếm đấy.
Cho tới khi cha còn sống, cha sẽ chỉ huy
và con liệu mà uốn lưỡi trước khi nói.
Không thì cha sẽ cắt nó đi đấy.
Đại diện cho Giáo hội,
trợ lý của ta, Horton...
Horton?
...sẽ cùng lên đường với mọi người.
Jols, lấy ngựa cho ông ta.
Lối này.
Chúc thành công,
mọi người đang thực hiện nghĩa vụ với La Mã.
Nghĩa vụ của tôi
cũng là của họ.
Vậy hãy đưa họ trở về.
Nếu cắm trại ban đêm thì
còn 3 ngày hành quân nữa ta sẽ tới Trường Thành.
Sẽ không cắm trại.
Bức tường đó - ai đóng quân ở đó?
Bộ Binh La Mã
và có thể là những kị sĩ Sarmatian.
Chỉ huy ở đó là Arthur Castus.
Arthur? Là ai?
Nghe nói hắn chưa từng thất bại
và hắn là một chiến binh vĩ đại.
Sao ta phải tin ngươi?
Ngươi đã phản bội lại
chính người của mình.
Nói với cha ta về chỗ đó đi.
Nói đi!
Có một gia đình La Mã
có địa vị sống ở đó.
Họ có ảnh hưởng lớn ở La Mã.
Cha, tiền chuộc cho bọn chúng
có thể chi trả cho chiến dịch.
Ta sẽ tấn công từ phía Bắc
với quân đội chủ lực.
Con dẫn quân đến đây.
Chặn đường rút của chúng ở phía Nam.
Gặp làng đốt làng,
gặp người giết người.
Không được tha cho bất cứ ai,
đàn bà, trẻ con, bất cứ ai có thể cầm kiếm.
Người Woad. Họ đang theo dõi ta.
Ở đây?
Mọi nơi.
Lùi lại!
Lùi lại!
Lối này!
Các người đợi gì chứ?
lnish.
Bóng ma.
- Sao chúng không tấn công?
- Merlin chưa muốn giết ta.
- Ai đấy?
- Ta là Arthur Castus,
thủ lĩnh của những kị sĩ Sarmatian,
được gửi đến bởi Giám mục Germanius, La Mã.
Mở cổng ra.
Thật ngạc nhiên là ngài đã tới.
Arthur và các kị sĩ.
Mọi người đã chiến đấu với lũ Woad,
những kẻ man rợn.
Chúng tôi nhận được lệnh
phải sơ tán các vị ngay lập tức.
Nhưng vậy... không được.
- Ai là Alecto?
- Tôi đây.
Alecto là con trai ta.
Chính Giáo hoàng đã trao cho ta
những thứ ở đây.
- Vậy lũ Saxon sắp lấy chúng đi rồi đấy.
- Chúng đang tiến đến từ phương Bắc.
- La Mã sẽ gửi quân đến đây.
- Họ gửi rồi. Chính là chúng tôi.
- Ta sẽ đi ngay khi ông thu xếp đồ đạc xong.
- Ta từ chối.
Làm việc tiếp đi!
- Nghe thấy chưa? Làm việc đi!
- Được rồi.
- Mau!
- Làm việc mau!
Làm việc đi!
Nếu tôi không thể đưa ông và con trai ông về,
chúng tôi không thể rời khỏi đây.
Vậy nên
tôi sẽ phải trói ông vào ngựa
và mang ông về tới nơi.
Thưa ngài.
Thưa bà, các kị sĩ của tôi đói rồi.
Đi đi.
Đi nào!
Đi thôi chứ?
Thưa ngài, ngài nổi tiếng lắm.
Ngài là Arthur phải không?
Tôi là Ganis. Tôi chiến đấu giỏi và khôn ngoan lắm.
Tôi rất vinh dự được phục vụ ngày.
Anh đến từ La Mã à?
Từ địa ngục.
- Thưa ngài.
- Ai đây?
Ông ấy là trưởng lão của chúng tôi.
Sao ông ấy bị trừng phạt?
- Trả lời đi!
- Ông ấy chống lại chủ nhân của chúng tôi.
Phần lớn sản phẩm chúng tôi làm ra
được mang ra biển để bán.
Ông ấy đã đề nghị
để chúng tôi được giữ lại một ít.
Chúng tôi rất đói!
Ngài đến từ La Mã.
Có phải Marius là đại diện của Chúa
và chống lại ông ta là một tội không?
Tôi sẽ nói điều này.
Marius không đại diện cho Chúa.
Và kể từ khi sinh ra,
tất cả mọi người đã có quyền được tự do.
Giúp người này đi.
Giúp ông ấy đi!
Giờ nghe đây. Một đạo quân đông đúc và khủng khiếp
đang tới đây.
Chúng không biết khoan dung,
không tha cho bất kì ai.
Ai có sức khỏe thì hãy thu dọn đồ đạc
và chuẩn bị di tản đến
phía Nam ngay.
Ai không thì hãy đi cùng chúng tôi.
Anh, làm đi.
Bảo mọi người sẵn sàng.
Nghe thấy chưa.
Đi thấy lương thực và nước uống đi.
Nhanh lên không chết hết đấy!
Mau lên.
Chúng đang ở sườn đông chúng ta.
Chúng sẽ tấn công từ hướng Nam,
chặn đường rút của ta.
Chúng sẽ đến đây trước lúc trời tối.
- Bao nhiêu tên?
- Toàn bộ.
Lối thoát duy nhất ở hướng Nam?
Đông.
Có một đường mòn ở phía Đông,
băng qua ngọn núi.
Có nghĩa là ta sẽ đi vòng qua phía sau người Saxon,
nhưng đó là cách duy nhất.
Arthur, những người này là ai?
Họ sẽ đi cùng ta.
Vậy không được.
- Làm việc đi!
- Làm việc đi!
Tránh ra.
Tránh ra.
Tránh ra!
- Cái gì đây?
- Ngài không được vào đó.
Không ai được vào đó.
Đó là chỗ cấm.
Ngài đang làm gì thế?
Dừng lại!
Arthur, ta không còn thời gian đâu.
Anh không nghe thấy tiếng trống
của quân địch sao?
Dagonet.
- Chìa khóa.
- Nó bị khóa...
từ bên trong.
2 ngươi... đi.
Mau!
- Gawain.
- Exaudi orationem meam.
Exaudi orationem meam.
In nomine Dei Patris omnipotentis
et in virtute Spiritus Sancti.
Kẻ nào dám mạo phạm
điện thờ Thánh thần?
Tránh ra.
Chúa của anh đấy.
Đây là cách ông ta đáp lại
lời cầu nguyện của anh sao?
Xem họ còn sống không.
Sao các người dám đặt chân
vào lãnh địa thần thánh?
- Đó là là người của Chúa.
- Không phải Chúa của tôi?
- Người này chết rồi.
- Ngửi mùi ở đây thì chắc tất cả chết rồi.
Còn ông.
Ông mà dám chạy thì liệu đấy.
Arthur!
Không cần sợ ta đâu.
Nước! Cho tôi nước!
Tay nó gãy rồi.
Còn người thân nó đâu?
Cô ta là người Woad.
Tôi là chỉ huy La Mã.
Cô an toàn rồi.
- Cô an toàn rồi.
- Ngừng lại ngay!
Sao ông phải điên tiết vậy?
- Chúng là lũ ngoại giáo!
- Bọn tôi cũng thế đấy.
Chúng từ chối làm theo những điều
Chúa răn dạy!
Chúng phải chết làm gương!
Họ từ chối trở thành nô lệ của ông!
Anh là người La Mã.
Anh phải hiểu chứ.
Anh là một con chiên.
Dám để cô ta sống sao!
- Chủ nhân!
- Không! Dừng lại!
Khi chúng ta tới nơi,
anh sẽ bị trừng phạt vì những hành động này.
Vậy có lẽ tôi nên giết ông luôn
để phòng trừ hậu họa.
Ta đã định chết cùng chúng.
Để dẫn dắt chúng đến đúng chỗ.
Đó là ý nguyện của Chúa
để hiến tế những kẻ có tội đó.
Chỉ có thế linh hồn chúng
mới được cứu vớt.
Vậy tôi xin làm theo ý của người.
- Bảo vệ họ.
- Arthur.
Tôi nói bảo vệ họ!
Cậu không hiểu ý Chúa sao,
Người muốn chúng bị hiến tế!
- Bỏ ta ra... Chúng là kẻ có tội!
- Vào đó!
Ta đi chậm quá.
Phụ nữ và trẻ con đi chậm quá.
Ta có thể bảo vệ gia đình đó,
nhưng những người kia thì không thể.
Ta sẽ không bỏ mặc họ.
Nếu người Saxon tìm được chúng ta,
ta sẽ phải chiến đấu.
Vậy hãy dành sức của cậu đến lúc đó.
Đây là cuộc hành quân của La Mã
hay là của Arthur?
- Arthur.
- Thằng bé thế nào?
Nó bị bỏng.
Thằng nhóc dũng cảm.
Vài ngón tay của cô bị sai vị trí.
Tôi phải nắn chúng lại.
Nếu tôi không làm thế,
có thể cô sẽ mất chúng.
Họ tra tấn tôi...
bằng các dụng cụ.
Họ ép tôi nói ra những điều...
những điều tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.
Và rồi...
tôi nghe thấy giọng anh
từ trong bóng tôi.
Tôi là Guinevere.
Anh là Arthur...
một kị sĩ.
Đúng vậy.
Người Anh nổi tiếng,
người đã giết chính người của mình.
Tôi thấy có dấu chân đi tới từ hướng Nam,
nhưng không có dấu chân quay lại.
Chúng di chuyển rất nhanh.
Chắc là người La Mã.
Có thể là những kị sĩ La Mã.
Chúng biết ta đang theo đuôi chúng.
Chúng đang đi về hướng Đông,
xuyên qua núi.
Công việc của Chúa đã bị làm nhơ bẩn,
ta là người phụng sự Chúa!
Không, làm ơn...
Ông ta nói chúng nhốt ông ta lại
rồi đưa gia đình đó đi.
Ai đó tên là Artorius.
Là hắn.
Arthur.
Đưa quân đến phía Đông.
Lần theo chúng.
Cha sẽ đưa quân chủ lực đến bức tường.
Hãy mang gia đình kia đến đó.
- Còn lão này?
- Tìm thấy hắn ở đâu thì để lại đó.
Ta là phụng sự của Chúa!
Làm ơn, ta phụng sự Chúa!
Bỏ ta ra!
Đốt hết đi!
Cha tôi kể cho tôi nghe
những câu chuyện về anh.
Thật sao?
Cô đã được kể những gì?
Những câu chuyện cổ tích.
Những người dũng cảm, vị tha,
không có thật.
Arthur và những kị sĩ.
Một chỉ huy mang dòng máu của cả
người Anh lẫn La Mã.
Và anh đã đặt lòng trung thành
cho La Mã.
Những người đã lấy đi
những thứ không thuộc về họ.
Cũng như việc người La Mã đã lấy người của anh đi
từ quê nhà của họ.
Nghe này, đừng có giả vờ như
cô biết mọi điều về tôi và người của tôi.
Anh đã giết bao nhiêu người Anh?
Bằng với số định giết tôi.
Đó là bản tính tự nhiên của 1 con người để tồn tại.
Đó là bản tính của động vật! Bản tính của một con người
là được sống tự do trên mảnh đất của họ.
Tôi thuộc về nơi này.
Còn anh, Arthur, anh thuộc về đâu?
Tay cô sao rồi?
Tôi sẽ sống mà, tôi hứa đấy.
Anh không quan tâm gì đến nơi này sao?
Cha anh đã lấy một phụ nữ Anh.
Hẳn là ông ấy đã có tình cảm với nơi này.
Ta sẽ ngủ lại đây.
Xem thử rừng cây kia đi.
- Tristan.
- Mày muốn đi dạo không? Yeah.
Đất nước này thật đẹp, phải không?
Nếu cô nói thế.
Anh đến từ đâu?
Hắc Hải?
Nơi đó là thiên đường đối với tôi.
Tôi không tin vào thiên đường.
Tôi đã sống trong địa ngục.
Nhưng nếu cô biết thiên đường là gì
thì hãy dẫn tôi đến đó.
Mưa và tuyết cùng một lúc.
Điềm gở.
Giáo hoàng đã đưa ta tới đây.
Rồi họ sẽ gửi cả quân đội cho ta.
Nhà của anh, nó ra sao?
Chúng tôi hiến tế dê, uống máu chúng,
nhảy múa quanh ngọn lửa.
Điều tôi nhớ...
Nhà...
Những đại dương cỏ trải tới tận chân trời,
xa đến nỗi cô không thể đi hết.
Bầu trời, lớn hơn trí tưởng tượng của cô.
Không một biên giới.
Vài người gọi đó là tự do.
Đó là lý do chúng tôi chiến đấu
- vùng đất của chúng tôi, nhân dân của chúng tôi.
Quyền được định đoạt số phận
của chính mình.
Lancelot, tôi và anh rất giống nhau.
Khi anh trở về nhà,
anh sẽ lấy vợ và có vài đứa con chứ?
Tôi đã giết con của rất nhiều người.
Sao tôi có quyền có một đứa của chính mình?
Không gia đình, không tôn giáo.
Anh không tin vào bất cứ thứ gì sao?
Đáng ra tôi có thể bỏ mặc cô
và thằng bé chết ở đó.
Cô phản bội tôi.
Ông ấy không có ý làm hại anh đâu.
Tối nay giữa chúng ta là hòa bình,
Arthur Castus.
Người La Mã đi
thì người Saxon lại tới.
Thế giới của chúng tôi
không bao giờ hết chiến tranh.
Đã đến lúc cần dựng nên một thế giới mới.
Thế giới của ông thôi, Merlin, không phải của tôi.
Tôi sẽ ở Rome.
Tìm kiếm hòa bình ở đó sao?
Người Saxon rồi sẽ tới Rome.
Các kị sĩ tin tưởng
tôi sẽ không phản bội họ để chạy theo kẻ thù.
Rome mới là kẻ thù của tôi,
không phải anh.
Giờ ta không còn chiến tranh nữa.
Đi mà nói điều đó
với những kị sĩ của tôi mà ông đã giết,
những người đã bỏ mạng.
Chúng ta đều có mất mát.
Ông chẳng biết gì
về mất mát của tôi đâu?
Có cần tôi giúp ông nhớ lại không?
Một cuộc tấn công vào một ngôi làng.
Tiếng gào thét của một phụ nữ vô tội.
Mẹ ơi!
Artorius!
Mẹ ơi!
Mẹ!
Tôi chạy đến mộ cha tôi,
cố rút thanh kiếm để cứu mẹ tôi.
Để giết ông.
Cha, xin cha hãy thả kiếm ra.
Đến giờ tôi còn cảm nhận được sức nóng
từ đám cháy ấy trên mặt mình.
Tôi không định giết mẹ cậu.
Bà ấy có chung dòng máu Anh với chúng tôi,
giống như cậu.
Nếu cậu muốn bỏ mặc chúng tôi cho lũ Saxon,
sao cậu còn cứu nhiều người vậy?
Người của tôi rất mạnh,
nhưng họ cần một chỉ huy đích thực.
Họ cho rằng cậu có thể làm được mọi điều.
Để đánh bại người Saxon,
chúng tôi cần một bậc thầy chiến tranh.
Thế cậu nghĩ tại sao
lúc ở khu rừng, tôi lại tha cho cậu?
Thanh kiếm của cậu được làm từ sắt,
được rèn trong ngọn lửa Anh Quốc.
Chính tình yêu của cậu cho mẹ cậu đã giúp cậu rút được
thanh kiếm ra, chứ không phải do lòng thù hận tôi.
Là tình yêu, Arthur ạ.
- Đó là định mệnh của anh.
- Chẳng có định mệnh nào hết.
Chỉ có ý chí tự do.
Vậy còn ý chí tự do
của các kị sĩ của anh?
Họ đã chết đi vô ích sao?
Tóm lấy chúng!
Không!
Không...
Ta có thằng nhóc!
- Giết hắn đi!
- Không! Thả thằng bé ra!
Giết hắn đi!
Nằm xuống!
Tay cô có vẻ khá hơn rồi đấy.
Artorius!
Ta có rắc rối gì à?
Huh?
Chọn đi.
Theo hay chết?
Hạ vũ khí xuống.
- Mau!
- Yeah!
- Anh giết bao nhiêu rồi?
- 4
Khởi đầu ngày mới cũng không tệ!
Chúng sắp tới rồi.
Ta không còn thời gian nữa.
Cậu dẫn đường đi.
Rất tiếc về sự mất mát của cậu.
Cha tôi đã lạc lối.
Ông ấy từng nói Giáo hội
giúp chúng ta đi đúng đường.
Nhưng nó đã không giúp ông ấy.
Con đường ông ấy chọn
nằm ngoài sự kiểm soát của nhà thờ
Nhưng không nằm ngoài tầm của Rome,
điều cha tôi tin tưởng hay cũng là Rome tin tưởng...
Tin cái gì, rằng có những người sinh ra
đã là nô lệ sao? Điều đó không đúng.
Đúng vậy đấy! Ông ấy nói thế với tôi.
Pelagius, một thầy tu, đã nói rằng
tất cả mọi người đều được tự do,
bình đẳng.
Và mỗi người trong chúng ta có quyền
được quyết định số phận của chính mình.
Vậy sao?
Năm ngoái họ đã giết Pelagius.
Germanius và những kẻ khác cảm thấy
bị lời nói của ông ấy đe dọa.
Chúng hành hạ rồi giết ông ấy.
Rome của ngài không tồn tại đâu,
nó chỉ có trong giấc mơ của ngài thôi.
- Còn đường nào khác không?
- Không. Ta phải vượt qua băng thôi.
Bảo họ ra khỏi xe, tản ra.
- Các kị sĩ...
- Tôi chán chuyện trốn chạy rồi.
Và lũ Saxon thì gần ta quá rồi.
Tôi không thích
cứ phải ngoái nhìn phía sau.
- Kết thúc cuộc đuổi bắt này thôi.
- Đối mặt với bọn khốn kiếp đó nào.
Đây. Mau lên.
Jols!
2 người lấy ngựa đi.
Ganis, tôi cần anh dẫn mọi người đi.
Quân chủ lực của người Saxon ở nội địa,
nên nếu anh men theo bờ biển tới phía nam
bức tường, anh sẽ được an toàn.
- Nhưng 7 người các anh định chống lại 200 sao?
- 8
Anh có thể dùng cung tên khác.
- Tôi muốn ở lại chiến đấu.
- Anh sẽ sớm có cơ hội thôi.
Từ nay người này sẽ chỉ huy.
Hãy làm theo lời anh ấy nói. Hiểu chưa?
- Vâng.
- Đi đi!
Mau lên! Đi đi!
Cháu có thể chiến đấu.
Không, cậu phải làm chứng
cho những điều cậu đã thấy.
Cậu chỉ có một nhiệm vụ,
đó là trở về Rome.
Chờ lệnh của tôi.
Trông cô có vẻ sợ hãi.
Ngoài kia có nhiều thằng đàn ông
cô đơn lắm đấy.
Đừng lo, tôi sẽ không để chúng
hấp diêm anh đâu.
Cung thủ!
- Ngoài tầm bắn!
- Biết rồi!
Chắc chúng đợi ta mời đấy.
Bors, Tristan.
Chúng ở ngoài tầm bắn.
Nhắm vào hai cánh quân địch.
Khiến chúng co cụm lại.
- Giữ vững hàng ngũ!
- Giữ vững hàng ngũ!
- Giữ vững hàng ngũ!
- Giữ vững hàng ngũ!
Giữ vững hàng ngũ!
Giữ vững hàng ngũ hoặc chết với ta!
Băng không nứt rồi, Back.
Lùi lại.
Sẵn sàng chiến đấu.
- Dag!
- Yểm trợ cậu ấy.
- Xạ thủ!
- Tiến lên!
Giết!
Băng đang nứt ra!
Giết!
Dag!
Lùi lại!
Dag!
Lùi lại! Arthur!
Giết!
Giúp bọn tôi!
Cố lên!
Dagonet! Cố lên!
Chúa ơi.
Chúa đã được vinh danh.
Ma quỷ đã bị loại trừ.
Alecto, lại đây ta xem nào.
- Tránh đường nào!
- Cậu đã chiến thắng!
Alecto trẻ tuổi, lại đây ta xem nào.
Cậu đây rồi.
- Lucan!
- Thằng nhóc kia! Dừng lại!
Những kị sĩ vĩ đại!
Các vị đã được tự do!
Mang giấy tờ của họ
lại cho ta nào.
Giấy thông hành của các vị
có thể đi khắp đế chế La Mã.
Hãy nhận lấy, Arthur.
Giám mục Germanius.
Bạn của cha ta.
Các vị đã được tự do.
Các vị có thể ra đi.
Bors.
Bors!
Của Dagonet.
Cái này chẳng giúp anh ấy được tự do.
Anh ấy đã tự do rồi.
Anh ấy chết rồi!
Tạm biệt, bạn cũ.
Ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.
Uống đi.
Uống đi.
Một ngôi mộ không kiếm.
Đó là mộ của cha tôi,
ông đã muốn được nằm lại nơi đây,
chôn cùng với những kị sĩ của ông.
Ông ấy tử trận à?
Đó là truyền thống gia đình.
Ta biết tại sao anh nghĩ rằng
anh chẳng còn gì ở đây.
Ngoại trừ những việc anh
và người của anh đã làm.
Anh đã có những chiến công.
Những chiến công là vô nghĩa
trừ phi chúng phục vụ mục đích cao cả.
Chúng ta đã đánh nhau
để bảo vệ một La Mã không tồn tại.
Tôi đáng bị phán xét vì điều đó sao?
Anh ở đây và chiến đấu
khi không bắt buộc phải thế.
Anh diệt trừ kẻ xấu
trong khi anh có thể bỏ đi.
Anh làm thế mà không có lý do gì sao?
Pelagius nói với tôi rằng
không có cái chết nào tệ hơn
sự ra đi của hi vọng.
Anh và tôi đều không phải
là những kẻ mộng mơ.
Ta đều được cứu rỗi và bị nguyền rủa.
Có lẽ ta bị nguyền rủa
bởi chính những việc ta đã làm.
Còn cứu rỗi?
Anh sợ điều gì vậy, Arthur?
Anh cũng giống như đất nước này vậy -
Anh Quốc với nguồn gốc La Mã.
La Mã chết rồi.
Nơi này - nhà của anh -
là thành lũy cuối cùng của tự do,
của mọi thứ anh yêu quý.
Đó là nhân dân của anh.
Cha, con đã thất bại.
Con đã làm mất đi sự tôn trọng
của kẻ thù.
Con xin lấy mạng mình chuộc lỗi.
Không.
Không, con trai,
Raewald.
Giờ cậu là chỉ huy phó.
Cậu giống như con trai tôi vậy.
Ngày mai có gì...
ta chẳng thể biết.
Arthur, tới bức tường ngay.
- Người Saxon tới đây rồi.
- Tránh đường! Tránh đường!
Các kị sĩ, hành trình của tôi cùng các bạn
sẽ phải kết thúc tại đây.
Có lẽ Chúa sẽ phù hộ các bạn.
Arthur, đây không phải là cuộc chiến của La Mã.
Cũng không phải cuộc chiến của anh.
Vào hàng!
Ta đã ở cạnh nhau suốt nhiều năm qua,
đối mặt với biết bao thử thách,
đã đổ biết bao nhiêu máu.
Tất cả chúng, không phải đều là để
đổi lại tự do sao?
Giờ khi ta đã gần có nó,
khi nó đã nằm trong tầm tay ta...
Nhìn tôi đây!
- Tất cả đều là vô ích sao?
- Anh lại hỏi tôi vậy sao?
Anh là người hiểu rõ tôi nhất.
Vậy đừng tiếp tục.
Anh sẽ chỉ có đường chết thôi.
Arthur, xin anh!
Hãy nghĩ đến tình bạn của chúng ta!
Nếu là bạn tôi
thì đừng khuyên can tôi nữa.
Nắm lấy sự tự do của anh
và hãy sống nó cho cả 2 ta.
Tôi không theo anh được, Lancelot.
Tôi hiểu rõ một điều,
những sinh mạng tôi lấy đi
đã dẫn tôi tới thời khắc này.
Đi thẳng!
Artorius!
Rus!
Rus!
Quân đồng minh La Mã
đã rời khỏi bức tường.
- Còn đám kị sĩ?
- Đang dẫn một đoàn người rời khỏi pháo đài.
Chúng đang đi về hướng Nam.
- Vậy là sẽ không có kháng cự.
- Có 1 ít dân làng.
Bọn ta sẽ tàn sát người dân của ngươi đấy.
Ta nghĩ ngươi cũng nên tới xem.
Your tree might be a good place.
Trên đồi!
Có 1 kị sĩ.
Sao ngươi nói chúng đi hết rồi?
Cái gì kia, ma hả?
Một người đàn ông.
Anh ta cầm cờ, ở sau quân đội ngài.
Hắn là ai?
Arthur.
Arthur.
Arthur.
Arthur.
Bất kì nơi đâu trên hòn đảo này,
ta cũng được nghe tên tuổi ngươi.
Bọn chúng đồn đại rằng ngươi là...
chúa trời.
Nhưng ta chỉ thấy 1 tên
người trần mắt thịt.
Chẳng thần thánh gì hơn
con vật ngươi đang cưỡi.
Cứ nói đi, tên Saxon.
La Mã đã bỏ rơi ngươi.
Ngươi còn chiến đấu cho ai nữa?
Ta chiến đấu cho những điều
trên cả La Mã hay tầm hiểu biết của ông.
Ngươi đến để hòa hoãn.
Ngươi nên quỳ xuống mới đúng.
Ta đến để nhìn mặt người,
khi nào ra chiến trường ta sẽ nhận ra ông.
Và ông cũng nên nhớ mặt ta đi,
vì lần sau ông thấy nó,
nó sẽ là điều cuối cùng ông thấy trong đời đấy.
À, cuối cùng cũng đến lúc.
Một kẻ đáng để ta ra tay.
Sẵn sàng chiến đấu.
Whoa. Ngoan nào.
- Whoa.
- Whoa.
Hey.
Mày tự do rồi.
Tên La Mã đó, hắn có một kế hoạch.
Điều số bộ binh còn lại của con đi.
- Cha muốn người của con chết sao?
- Đó là người của ta!
Sẵn sàng chiến đấu!
Không. Con ở lại với ta.
Các kị sĩ,
giờ các anh đã hoàn toàn tự do.
Nhưng mái nhà ta tìm kiếm
chẳng ở đâu xa.
Nó ở ngay trong ta
và trong những việc ta sẽ làm hôm nay.
Nếu đó là định mệnh,
ta sẽ chấp nhận.
Nhưng hãy để lịch sự ghi nhớ
rằng chúng ta - những con người tự do - đã lựa chọn vậy.
Rus!
Trên đồi!
Rus!
Những kị sĩ đó, như ma quỷ vậy.
Đó là cổng tới địa ngục.
Raewald.
Cánh trái.
- Con đi theo luôn đi!
- Đi mau!
Khiên!
Bắn!
Arthur...
Tôi mới là người phải chết!
Không phải cậu ấy!
Không phải cậu ấy!
Tôi có lỗi với cậu.
Tôi không nên đưa cậu đến nơi này,
không nên bắt cậu chia sẻ định mệnh với tôi.
Suốt 200 năm, những kị sĩ đã chiến đấu
và ngã xuống cho một nơi không thuộc về họ.
Nhưng ngày hôm đó trên đồi Badon,
họ chiến đấu vì một mục đích cao cả hơn thế.
Vì tự do.
Arthur. Guinevere.
Nhân dân chúng ta là một.
Và 2 người cũng vậy.
Giờ ta phải cưới mẹ con thật rồi!
Sao tôi phải lấy anh nhỉ?
Vua Arthur!
Đức vua vạn tuế!
Hãy để tất cả mọi ngưởi ở đây
cùng chứng kiến
từ hôm nay, toàn bộ người dân Anh Quốc
sẽ đoàn kết vì 1 lý do.
Arthur! Arthur!
Artorius!
Và với những kị sĩ đã ngã xuống,
cái chết của họ không hề đau thương.
Vì họ sẽ sống mãi,
tên tuổi và chiến công của họ
sẽ được truyền tụng muôn đời
cùng truyền thuyết về Vua Arthur
và các kị sĩ.
Dịch bởi tieu_dao_tac
Sub Team
www.updatesofts.com