Tip:
Highlight text to annotate it
X
PHIM DỰA TRÊN CÂU CHUYỆN CÓ THẬT
Ghi Chú:
***: Nô lệ da đen. Nó còn mang tính miệt thị người da đen.
Mấy thằng tân binh ***,
bọn mày sẽ tham gia trò chặt chém.
Rất đơn giản!
Tao muốn bọn mày lấy dao...
kéo bụi lau lên,
khiến chúng hò hét.
Lấy bụi lau ra,
chặt ngọn, làm gọn thân.
Chất thành đống...để trồng lại.
Lau không cắn bọn mày đâu, đừng có sợ.
Nhảy vào tụi bây, nhảy vào.
LÀM PHỤ ĐỀ: gdqt - http://freehd.vn/
12 NĂM NÔ LỆ
Đủ rồi, đủ rồi... đủ rồi.
Đến giờ ngủ rồi.
Nhanh.
Mau lên giường.
Nhanh lên.
Hôn bố nào.
- Bố yêu con.
- Con yêu bố.
Ngủ ngon nhé.
Bố lấy cái này.
Bố không muốn nghe tiếng ồn nào đấy.
Ngủ ngon.
Ba tuần và hai ngày.
Đó là phong tục.
Anh làm gì khi không có em?
Anh sẽ chẳng ở không.
Anh à, tiền công rất khá.
Giá như anh không phải chia
thức ăn với người khác.
Không đâu.
Ngoan nhé.
Được không, Alonzo?
Hôn bố đi?
Cảm ơn.
- Thượng lộ bình an, em yêu.
- Anh ở lại mạnh khỏe.
Sẵn sàng.
- Chào anh Northup.
- Xin chào.
Mới nhắc anh ấy đã đến.
Anh Northup!
Có hai vị này anh nên làm quen.
Ngài Brown và Hamilton.
Xin chào.
Anh Northup, hai vị đây đang tìm nhân tài,
ngay khi tôi nhắc đến Solomon Northup,
- một người chơi đàn vĩ cầm lão luyện.
- Chắc chắn rồi.
Ông Moon thật tử tế.
Nói đến sự tử tế của ông ấy
cùng tính khiêm tốn của anh,
anh không phiền trò chuyện ít phút chứ?
Đương nhiên rồi.
- Một đoàn xiếc à?
- Đó là công việc của chúng tôi.
Đoàn xiếc hiện đang ở Washington.
Chỉ có một từ để diễn tả,
một đoàn tài năng, vui nhộn.
Một màn trình diễn có một không hai.
Nhiều loài vật từ nơi sâu thẳm của Châu Phi
mà nhân loại chưa từng thấy.
Những màn ngoạn mục của
nghệ sĩ nhào lộn đến từ Phương Đông.
Và bản thân tôi là trợ tá cho ngài Brown,
vốn là một người lừng danh thế giới
trong môn ảo thuật.
Chúng tôi đang trên đường đến đoàn xiếc
và còn chút thời gian
kiếm tiền từ màn biểu diễn riêng.
Và lý do chúng tôi tham vấn ông Moon...
Chúng tôi gặp khó khăn trong việc
tìm kiếm người chơi nhạc.
Nhân tài xem ra khó tìm.
Cảm ơn.
Nếu chúng tôi có thể thuyết phục
anh đến tận Washington...
mỗi ngày chúng tôi trả anh một đô.
Và ba đô cho mỗi buổi tối trình diễn.
Thêm vào đó, chúng tôi sẽ trả đủ
chi phí để anh trở về Saratoga.
Hai tuần kể từ ngày hôm nay.
Chào mừng anh đến Washington, Solomon.
Một ngày tốt lành.
- Tôi nghĩ nhiều quá rồi.
- Có người nói đủ rồi kìa.
Solomon...
43 đô. Tất cả là của anh.
Còn nhiều hơn tiền lương tôi kiếm được.
- Cạn ly cho một tuần sinh lợi nhất.
- Cạn!
- Cạn!
- Cạn!
Thêm một ly nữa.
Sự hào phóng của hai vị...
- thật phi thường.
- Còn tài năng của anh thì miễn bàn.
- Vì Solomon!
- Cạn.
Cạn.
Không sao đâu Solomon.
Không gì phải xấu hổ,
chẳng hề gì.
Hamilton, chúng ta phải nhanh lên.
Uống quá nhiều rượu.
Tôi xin lỗi.
Chúng tôi không nghe gì.
Không nghe gì.
Để anh ta ngủ, Hamilton.
Ngủ ngon.
Và ngày mai...
Ngày mai khi thức giấc anh sẽ đổi mới,
như Trái Đất được tái tạo.
Hamilton! mình không thể làm gì cho anh ta.
Thật đáng tiếc.
Mày sao rồi?
Tên tôi là...
Tên tôi là Solomon Northup.
Tôi là một người tự do,
thường trú ở Saratoga, New York.
Sống cùng vợ con cũng là người tự do.
Các ông không có quyền giam tôi.
- Mày không phải người tự do.
- Tôi cam đoan...
Tôi cam đoan đây là nhầm lẫn.
Chứng minh đi.
Đưa giấy tờ đây.
Mày không phải là người tự do.
Và mày cũng không đến từ Saratoga.
Mày đến từ Georgia.
Mày không phải người tự do.
Mày chỉ là một thằng nô lệ Georgia đang bỏ trốn.
Mày chỉ là...
một thằng *** ở Georgia đang bỏ trốn.
Mày là một thằng nô lệ!
Một thằng nô lệ ở Georgia!
Mày là nô lệ đúng không?
Không phải.
Cứu tôi!
Cứu tôi!
Ai đó làm ơn cứu tôi!
Quần áo mày như giẻ rách.
Cần mặc đồ đàng hoàng hơn.
Nhanh. Mặc nó vào.
Đúng rồi...
Vừa lắm.
Vừa lắm.
Không cảm ơn tao à?
- Đừng! Đồ của vợ tôi may.
- Giẻ rách.
Chỉ là giẻ rách.
Tắm rửa nhanh lên.
Tắm luôn cho thằng bé.
Chà đi.
Mẹ cháu sẽ đến chứ?
- Làm nó im mồm!
- Mẹ! Mẹ!
- Im lặng! Im lặng.
- Mẹ ơi!
- Im lặng!
- Mau làm nó im mồm.
Chú cam đoan mẹ cháu sẽ đến,
nhưng cháu phải im lặng.
Im lặng!
Chúng ta cần người chịu lắng nghe.
Có cơ hội để giải thích
hoàn cảnh của chúng ta.
Theo anh thì ai là người chịu lắng nghe?
Hai người đi cùng tôi.
Tôi tin chắc họ đang tìm tôi.
Tôi tin chắc họ đang ngồi đếm tiền
vì đã ném anh vào đây.
Họ không phải là kẻ bắt cóc.
Họ là nghệ sĩ.
- Biểu diễn nghệ thuật.
- Anh biết thế à?
Anh chắc thế à?
Sự thật là chúng ta đang
bị chuyển về phương nam.
Nếu tôi không nhầm là New Orleans.
Khi đến nơi, chúng ta sẽ bị đem ra chợ bán.
Và sau đó...
Một khi là nô lệ thì chỉ có một kết cục.
Không.
Tôi không nói thế để khiến
cậu hoang mang, John...
Tất cả sẽ bị như thế!
Nhưng John không bị bắt cóc.
John chỉ bị giữ làm tin.
Ông chủ sẽ trả nợ,
và John sẽ được chuộc lại.
- Ông chủ sẽ không đến.
- John lấy làm tiếc cho mọi người,
nhưng là thế đấy.
Mọi người sẽ đi đâu nếu không có John?
- Mẹ!
- Randall.
Mẹ!
Con có sao không?
Thức dậy mau!
- Tao bảo thức dậy!
- Không, không...
Tao không muốn nghe mày nói.
Mau ra ngoài sân.
- Không, tôi không chắc lắm.
- Không cần phải làm thế.
Chỉ là một chuyến đi ngắn thôi.
Mày không làm bọn trẻ
sợ khi lên tàu chứ?
Ông chủ của John sẽ trả nợ.
Ông chủ của John sẽ đến.
Tao không muốn nghe bọn mày nói gì.
Không một lời nào.
Được rồi, đi thôi!
Nhanh lên!
Nhanh nào bé.
Đi mau!
Nhanh lên, lên bậc thang!
Đi nhanh.
Đi!
Đi mau!
- Đi mau!
- Nhanh!
Ê! Thức dậy mau!
Ngồi xuống đó.
Ngay đó. Ngồi xuống.
Vui lên đi chứ, đừng u sầu.
Nếu anh muốn sống,
làm và nói ít lại.
Đừng cho ai biết anh là ai,
đừng nói anh biết đọc, biết viết.
Trừ khi anh muốn là một xác chết.
Giờ câm mồm lại.
Theo tôi chúng ta nên chiến đấu.
Bọn chúng không đông lắm.
Nếu lên kế hoạch kỹ càng,
ta sẽ là đội mạnh.
Ba người không thể chống lại cả đám.
Những kẻ còn lại là ***,
sinh ra và lớn lên để làm nô lệ.
*** không có gan để đánh.
- Không một thằng nào.
- Tôi chỉ biết
trên đường đi,
tôi sẽ thử dù phải chết.
Sinh tồn không chỉ về cái chết,
nó còn về nhịn nhục.
Vài ngày trước tôi còn bên gia đình,
ở nhà của tôi.
Giờ anh nói tất cả đã mất.
Đừng cho ai biết tôi
thật sự là ai nếu muốn tồn tại.
Tôi không muốn tồn tại.
Tôi muốn sống.
Chết còn đỡ hơn chúng ta.
Tôi không thấy nó.
Clemens!
Clemens Ray!
Ông chủ Ray!
- Ai điều hành nơi này?
- Tôi là thuyền trưởng!
Tôi là Jonas Ray.
Cố vấn của tôi có giấy tờ chứng minh
người da đen tên Clemens Ray
là tài sản của tôi.
Tôi không biết gì về chuyện này.
Có lệnh của tòa ông
phải trả tài sản đó ngay
nếu không sẽ bị kết tội trộm cắp.
Thả nó ra!
Ông chủ!
Clemens?
Clemens!
- Lui lại!
- Clemens!
Clemens!
Clemens!
Ông Parker?
Ông Northup.
Bà Northup. Ông Solomon, tôi muốn
giới thiệu ông bà ca vát mới nhé?
- Lụa nguyên chất đến từ Pháp.
- Chúng tôi cần đồ mới
cho chuyến đi của bà nhà tôi.
Chỉ thế thôi.
Một năm lại trôi qua?
Đến Sandy Hill à?
- Vâng.
- Tôi có thứ dành cho bà.
Rất hợp với bà.
Hợp thời trang và phù hợp cho
chuyến đi 40 dặm.
- Thật đẹp.
- Nhưng giá cả thế nào?
Chúng tôi sẽ mua nó.
Các con, mau đến xem bố mua đồ cho mẹ nè.
Xin chờ ít phút.
Ông Parker?
Chúng ta có thể bàn về giá...
Xin lỗi, ông Northup.
Có khách hàng đang chờ.
Chào ngài.
Cứ mua sắm,
nhưng lưu tâm đến túi tiền.
- Quên đi những suy nghĩ phi lý.
- Jasper!
Tôi lấy làm tiếc cho sự xâm phạm này.
Chẳng xâm phạm gì.
- Một ngày tốt lành.
- Một ngày tốt lành.
Jasper, ra ngoài mau!
Tốt lắm.
Để xem nào...
Eliza!
Đứng lên khi nghe gọi tên.
Eliza?
Lethe!
John!
Oren.
Platt!
Platt?
Đứng lên.
Mày khớp với miêu tả.
Sao mày không trả lời?
Tên tôi không phải Platt.
Tên tôi là...
Tên mày là Platt.
Thuyền trưởng, đưa mấy đứa *** lên xe ngựa.
Nhất định có thứ ngài thích ở phòng kế.
Xin theo tôi.
Cứ tự nhiên kiểm tra chúng, nhưng...
Tôi muốn ngài lưu tâm đến Ezra trẻ này.
Tay chân rắn chắc đến khó tin!
Tôi chưa từng thấy ai như nó.
Và vật thể tuyệt vời này.
Ngài có tin không?
Cứ tự nhiên mà xem.
Cứ từ từ.
Suy nghĩ kỹ.
Quý vị, các vị thích gì ở đây?
Thằng này à?
Mở miệng ra, mở rộng ra!
Nhìn xem.
Chưa từng bệnh một ngày.
Và tôi muốn ngài để ý đến Martha,
nó nấu ăn rất ngon.
Anh Ford?
Rất vui được gặp anh.
Anh thích gì ở đây?
Platt và Eliza giá bao nhiêu?
À...
1000 cho Platt;
Nó là *** tài năng.
Tôi cam đoan với anh.
700 cho Eliza.
Giá rẻ nhất rồi.
- Ông có nhận ngân phiếu không?
- Làm ơn đi...
- Anh lúc nào chẳng được.
- Làm ơn đừng chia cách chúng tôi.
- Đừng mua tôi nếu không mua luôn con tôi.
- Eliza, im lặng!
Ngài sẽ có một nô lệ trung thành nhất.
Nô lệ trung thành nhất từng có.
Thằng bé giá bao nhiêu?
- Làm ơn đi!
- Im lặng!
Mau đến đây.
Để ngài xem thằng bé này khỏe thế nào nhé.
Như trái chín.
Tôi mượn gậy ngài một chút nhé?
Nhìn nhé.
Randall, nhảy, nhảy, nhảy!
Tốt lắm!
Cao hơn nữa!
Lớn lên nó sẽ là một con mãnh thú.
- Giá bao nhiêu?
- 600 cho thằng bé.
Giá rẻ cuối cùng.
Xong.
Xin ngài chờ một chút.
Anh Ford?.
- Eliza!
- Bé gái giá bao nhiêu?
Ông không cần con bé.
Nó còn quá trẻ để sinh lợi.
Không, Không và Không.
Tôi không thể bán con bé.
Con bé sẽ hái thật nhiều tiền.
Xinh đẹp. Một trong những
dòng máu chính thống.
Không giống mấy con *** môi dày,
đầu tròn, hái bông vải.
Con gái bà ta mà.
Vì Chúa, ông còn chút tình cảm chứ?
Tình cảm của tôi gia tăng với đồng tiền.
Anh muốn một lô
hay sẽ chuyển nhượng tất cả?
Làm ơn đi, làm ơn...
Tôi sẽ mua Platt và Eliza.
Tôi không đi đâu nếu không có con.
Đừng bắt tôi xa chúng.
- Không, không, không...!
- Lôi nó ra khỏi đây.
Chơi nhạc, chơi nhạc.
Mẹ kiếp! Lôi nó ra ngoài mau!
Anh đem tất cả *** này về à?
Hai người.
- Anh mua hai người à?
- Ông Chapin.
Người này đang khóc.
Sao người này lại khóc?
- Bị chia cách con cái.
- Ôi...
- Không thể giúp gì.
- Người đàn bà tội nghiệp.
- Ông Chapin.
- Vâng, thưa ngài.
Ngài mai ông đưa họ lên xưởng
để bắt đầu làm việc.
Giờ đối xử họ thích đáng,
cho họ ăn uống và nghỉ ngơi.
Rõ, thưa ngài.
Nhanh lên, đừng phí thời gian nữa.
Cho họ vài thứ để ăn và nghỉ ngơi.
Bà sẽ quên con thôi.
Lũ *** khốn nếu còn chưa biết tao.
Tên tao là John Tibeats.
Thợ mộc trưởng của William Ford.
Bọn mày phải xem tao như ông chủ.
Còn ông Chapin là
đốc công của đồn điền này.
Bọn mày cũng xem ông ta
như ông chủ.
Vỗ tay.
Như thế này.
Nhanh.
Vỗ tay.
*** cao chạy, xa bay.
*** chạy đến rách áo.
Chạy, chạy mau... quản nô sẽ tóm được mày.
*** chạy cho nhanh,
mày cố mà trốn thoát.
Đúng rồi.
*** chạy. Chạy quá nhanh...
Chạy cắm đầu vào tổ ong
Chạy, chạy mau... quản nô sẽ tóm được mày.
Chạy... *** chạy cho xa
Chạy, chạy... quản nô sẽ tóm được mày.
Chạy... *** mau chạy cho xa
Có người bảo *** không biết ăn cắp.
Tao đã bắt 3 thằng trên ruộng ngô.
Một thằng trôm một giạ?
Một thằng trôm một đấu
Một thằng có dây thừng quấn ngang cổ.
Chạy... *** chạy cho nhanh...
quản nô sẽ tóm được mày
Chạy... *** hãy chạy cho thoát.
Chạy... *** chạy cho nhanh...
Quản nô sẽ tóm được mày.
Chạy... *** hãy chạy cho thoát.
Ngài quản nô, xin đừng bắt tôi.
Bắt thằng *** núp sau lùm cây kìa.
Chạy... *** chạy cho nhanh...
Quản nô sẽ tóm được mày.
Chạy... *** cố mà chạy cho thoát.
Chạy... *** chạy cho nhanh...
Quản nô sẽ tóm được mày.
Chạy... *** hãy chạy cho thoát.
Ta là Đức Chúa Trời Abraham,
Đức Chúa Trời Isaac, Đức Chúa Trời Jacob?
Khi chúng nghe lời ấy,
thì lấy làm lạ về sự dạy dỗ của Ngài.
Có một luật sư trong bọn họ
hỏi một câu để thử Ngài.
Con sông khá sâu có thể dùng thuyền,
kể cả một chiếc thuyền chứa đầy hàng.
Khoảng cách từ chỗ làm đến cuối sông
đi đường thủy ngắn hơn đường bộ vài dặm.
Có thể giảm thiểu chi phí vận chuyển...
- "Giảm thiểu chi phí à?"
- Nếu ta sử dụng đường thủy.
Mày là kỷ sư hay *** thế?
Mày là kỷ sư hay *** thế?
- Để anh ta nói hết.
- Đó là kế hoạch.
Nhiều kỷ sư cũng có kế hoạch tương tự.
Con sông quá hẹp.
Tôi nghĩ chỗ hẹp nhất
cũng rộng hơn 12 feet.
Đủ rộng cho một chiếc thuyền đi qua.
Một đội *** có thể dọn trống nó.
Mày biết gì về vận chuyển và địa hình?
Tôi đã sửa lại con kênh Champlain,
trên khu vực William Van Nortwick giám sát.
Với số tiền kiếm được
tôi đã thuê vài người trợ giúp,
và tôi đã ký hợp đồng
vận chuyển bè gỗ từ
Hồ Champlain đến Troy.
Tôi phải thừa nhận là rất ấn tượng
cho dù anh không làm được.
Hãy chọn một đội,
để xem anh làm được gì.
Anh thật đáng làm gương.
Sao lâu thế?
- Cảm ơn, ông chủ Ford.
- Không, cảm ơn anh.
Platt.
Tôi rất biết ơn, ông chủ Ford.
Tôi phải cảm ơn anh,
ít nhất phải thế.
Hy vọng hai ta
sẽ vui vẻ trong thời gian tới.
Eliza.
Eliza.
Dừng lại đi!
Đừng khóc nữa!
Hãy vượt qua đau khổ.
Hay cô sẽ chìm đắm trong đó.
Anh đã từng ngưng
khóc cho con anh chưa?
Anh không khóc thành tiếng,
nhưng anh có bao giờ quên chúng?
- Chúng là máu thịt của tôi.
- Vậy ai là người đau buồn?
Tôi có làm buồn lòng ông bà chủ không?
Anh quan tâm đến phúc lợi của họ
hơn mất mất của tôi sao?
- Ông chủ Ford là người đứng đắn.
- Ông ta là kẻ buôn nô lệ!
- Trong mọi trường hợp...
- Trong mọi trường hợp ông ta là kẻ buôn nô lệ!
- Nhưng anh đã luồn cúi.
- Không có.
- Anh sung sướng khi được ông ta tận dụng.
- Tôi cần tồn tại!
Tôi sẽ không rơi vào tuyệt vọng!
Tôi đã hiến dâng tài năng cho ông chủ Ford.
Tôi cố lạc hoan đến khi có cơ hội tự do!
Ông chủ Ford là cơ hội của anh.
Anh nghĩ ông ta không biết gì về anh sao?
Nhưng ông ta chẳng làm gì cho anh.
Anh chẳng qua chỉ là một con thú quý.
Gọi ông ta đi.
Cho ông ta biết hoàn cảnh của anh đi.
Xem anh sẽ được gì... Solomon.
Vậy là anh chấp nhận là Platt rồi sao?
Lưng tôi dầy cộm vết thẹo
vì cố đeo đuổi tự do.
- Đừng có kết tội tôi.
- Tôi không hề kết tội anh.
Tôi không thể kết tội.
Tôi đã làm nhiều chuyện hèn hạ để tồn tại.
Làm tất cả để rồi giờ ở đây.
Không tốt hơn nếu tôi chịu đứng lên sao?
Chúa tha tội cho con.
Solomon, để tôi than khóc cho con tôi.
Vậy, hễ ai trở nên
khiêm nhường như đứa trẻ này,
sẽ là người vĩ đại nhất
trong chốn thiên đàng.
Hễ ai vì danh ta chịu tiếp...
một đứa trẻ thế này, tức là chịu tiếp ta.
Tôi không thể buồn đau như thế.
Song, nếu có kẻ nào xúc phạm đến một
đứa trẻ vốn tin ở ta, tốt hơn là
buộc cối đá vào cổ hắn
mà quăng xuống đáy biển.
AMEN!
Lợp ván cho đều đấy.
- Đã đều rồi, thưa ngài.
- Làm gì có chuyện đó.
Mịn như da ngựa.
Thế mày cho là tao nói dối?
Chỉ là vấn đề vị trí thôi, thưa ngài.
Đứng đó ngài có thể thấy khác.
Nhưng đôi tay không thể nhầm lẫm.
Tôi mong ngài sử dụng mọi giác quan
trước khi đưa ra phán xét.
Đồ súc sinh.
Con chó, mày chỉ biết nghe theo
chỉ dẫn của người khác.
- Tôi làm theo lệnh.
- Vậy mày phải thức dậy lúc hừng đông,
đến chỗ ông Chapin lấy một thùng đinh,
- đóng ngay vào ván.
- Vâng, thưa ngài.
Đóng cho đều đấy.
Các người dẫn tôi đi đâu?
Solomon!
Solomon!
Solomon!
Solomon!
Khi tôi nói được ông chủ
yêu mến, anh nên hiểu.
9 năm trời ông ấy ban cho tôi
cuộc sống thoải mái, xa hoa.
Lụa là, châu báu và kể cả...
người hầu chờ lệnh.
Đó là cuộc sống của chúng tôi.
Và cuộc sống của đứa con gái
tôi sinh cho ông ấy.
Nhưng con gái của Berry
luôn nhìn tôi đầy ác ý.
Nó thù ghét Emily
cho dù nó và Emily là ruột thịt.
Khi sức khỏe Berry suy yếu,
nó nắm quyền trong nhà và...
Cuối cùng, chúng tôi bị đưa đến thành phố
khi không thể đưa ra giấy tờ.
Những đứa con tội nghiệp của tôi.
Tao tưởng đã bảo mày đóng đinh rồi.
Dạ, ông chủ. Tôi sắp làm rồi.
Tất cả đã được thay thế.
Không phải tao bảo mày lấy thùng đinh sao?
Và tôi đã làm.
Mẹ kiếp?
Tao tưởng mày biết việc chứ!
Tôi đã làm như chỉ dẫn.
Nếu có gì sai thì đó là chỉ dẫn của ngài.
Thằng chó da đen này!
Mày...
Mẹ mày...
Thằng chó da đen!
Cởi quần áo ra!
Cởi mau!
Tôi không cởi.
Mày...
Mày khó sống
đến ngày mai, ***!
Chúa ơi, cứu con!
Đồ ác quỷ!
Cứu tôi! Ai đó cứu tôi!
Cứu tôi!
Ai đó cứu tôi!
Cứu tôi!
Cứu tôi!
Có chuyện gì thế?
- Có chuyện gì thế?
- Ông...
Ông chủ Tibeats muốn đánh tôi
vì đã dùng đinh ngài đưa.
Còn chưa được một nửa.
Tao sẽ lấy máu thịt mày.
Tao sẽ có tất cả.
Đừng đi đâu.
Đừng rời đồn điền này.
Nếu bỏ chạy mày sẽ không được bảo vệ.
Ở lại đây.
Thằng nào kéo dây sẽ là xác chết.
Tao là đốc công của đồn điền,
William Ford sở hữu Platt.
Nếu mày treo cổ nó,
ông ta sẽ mất đi tài sản.
Mày không có quyền lấy mạng nó.
Còn hai đứa bây...
Nếu còn nghĩ đến an nguy của bản thân.
Cút đi!
Mày không có lý do chính đáng.
Platt là của tao,
tao làm gì cũng được.
Nếu mày chạm...
Sam! Lấy con la.
Gọi ông chủ Ford.
Tôi tin Tibeats đang trốn đâu đây.
Nó muốn anh chết,
bằng mọi giá nó muốn anh chết.
Ở đây không còn an toàn.
Và tôi không tin anh sẽ nhịn
nếu bị Tibeats tấn công.
Tôi đã chuyển nợ sang Edwin Epps.
Ông ta sẽ quản lý anh.
Ông chủ Ford?
Anh biết tôi không phải là nô lệ.
- Tôi không thể nghe chuyện đó.
- Trước kia tôi là người tự do.
Tôi đang cố cứu anh!
Và... tôi còn một món nợ phải lo.
Bây giờ anh thuộc về Edwin Epps.
Ông ta là người khó tính.
Tự xưng là "Người chuyên trị ***"
Sự thật là tôi không tìm được ai khác.
Anh đã tự làm mất thanh danh.
Dù sao đi nữa,
anh vẫn là một *** hiếm có, Platt.
Tôi e việc đó không có hậu quả tốt.
Và đầy tớ này...
đã biết ý Chủ Nhân...
Đã biết ý Chủ Nhân.
mà không sửa soạn sẵn...
Không sửa soạn sẵn.
và không theo ý Chủ Nhân,
sẽ bị đánh nhiều roi...
Có nghe không?
Nhiều roi.
Tên *** không nghe lời Chủ Nhân.
Là Ông Chủ của nó.
Thấy chưa?
Tên *** đó sẽ bị đánh NHIỀU roi.
"Nhiều" hàm ý là rất nhiều.
40, 100.
150 roi...
Là Kinh Thánh!
Hái bông vải.
Tiếp tục di chuyển!
Nhanh lên!
- Di chuyển mau.
- Hái bông vải.
Tiếp tục di chuyển,
có nghe không?
Nhanh!
Bob hái được 240 pound.
Còn James hái được bao nhiêu?
295 pound.
Rất tốt. Rất tốt.
Platt hái được 182 pound.
Trung bình một ngày ***
hái được bao nhiêu?
- 200 pound.
- Nó còn chưa được trung bình.
Patsey hái được 512 pound.
512.
Bọn mày có hổ thẹn khi
Patsey hái được như thế?
Vụ mùa chưa đến mà
nó còn hái được 500 pound.
Thật là Nữ Hoàng Cánh Đồng.
- 138 pound...
- Tao chưa nói hết, Treach.
Tao không có một phút
tận hưởng thành quả của Patsey à?
Dạ, thưa ngài.
Nữ hoàng đọa đày.
Sinh ra và lớn lên trên cánh đồng.
Một *** hiếm hoi.
Chúa đã ban cho ta.
Một bài học cho người sống ngay thẳng.
Ai cũng phải tuân theo.
Ai cũng thế!
Giờ, Treach.
Tiếp tục nói.
Phebe được 138 pound.
Hôm qua hái được 145. Bước ra.
George được 206 pound.
Hôm qua nó hái được bao nhiêu?
- 229.
- Lôi chúng ra.
Nhanh lên.
Thằng kia đi mau.
Thức dậy! Tối nay chúng ta sẽ khiêu vũ!
Thức dậy!
Lấy đàn vĩ cầm, Platt!
Nhanh!
Mau lên!
Nhanh, Platt! Nhanh lên!
Thôi mà! Niềm vui đâu cả rồi?
Nhúng nhảy đi chứ.
- Bán nó đi!
- Cớ gì đây?
Ông phải bán con quỷ cái *** đó!
Bán bé Pats à?
Nó hái nhiều hơn bất cứ *** nào!
- Chọn đứa khác đi.
- Không ai khác.
Bán nó!
Tôi sẽ không bán!
Ông phải trừ đi con quỷ cái da đen đó,
nếu không tôi sẽ quay về Cheneyville.
Trở về máng lợn nơi tôi gặp bà?
Đừng có chống lại Patsey, em yêu.
Vì tôi sẽ bỏ bà trước khi rời xa con bé!
Bọn mày nhìn cái gì?
Thật là đàn bà.
Tao không muốn mất vui.
Tao không muốn.
Nhảy đi!
Tao bảo nhảy!
Nhảy!
Tiếp tục, Platt.
Chơi đàn đi!
Platt?
Dạ, bà chủ.
Mày biết đường đến tiệm Bartholomew chứ?
Tôi biết, thưa bà.
Đây là danh sách hàng và đồ lặt vặt.
Đến đó bổ sung và trở về ngay.
Đeo thẻ vào.
- Nói Bartholomew thêm nó vào nợ cũ.
- Dạ, bà chủ.
Quê mày ở đâu, Platt?
- Tôi đã nói với bà rồi.
- Nói tao nghe lần nữa.
- Washington.
- Ai từng là ông chủ của mày?
- Ông chủ tôi tên Freeman* (Người Tự Do)
- Ông ta có học chứ?
- Tôi tin thế.
- Ông ta có dạy mày đọc không?
Chỉ đôi ba từ.
- Nhưng tôi không hiểu giấy viết gì.
- Đừng có tự chuốc họa.
Như bao kẻ khác,
ông chủ mua mày về làm việc.
Càng học mày chỉ tổ ăn thêm 100 roi.
Đến đây, thằng kia.
Nhanh.
- Đi đâu thế?
- Trên đường đến...
tiệm Bartholomew.
Bà chủ Epps sai tôi đi.
Vậy thì mau nhanh chân.
Đi nhanh.
- Có gặp rắc rối không?
- Không có, thưa bà.
Không có.
- Platt Epps, chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng, ông chủ Shaw.
Ông chủ sai tôi đến gọi Patsey về.
Tôi vào được không?
Được.
Xin lỗi, bà chủ Shaw.
- Anh Platt.
- Patsey, ông chủ gọi cô về.
Là ngày Sabát.
Tôi tự do đi chơi.
Nhưng ông chủ muốn cô về,
bảo không được phí thời gian.
- Anh dùng trà chứ?
- Cảm ơn bà, nhưng tôi không dám.
Anh có biết Epps sẽ bớt
ngạc nhiên khi anh trở về đúng lúc?
Chẳng phải nguyên tắc
bất biến của ông ta sao?
Ngồi đi. Tôi mời dùng trà.
Epps sợ chuyện gì thế?
Tôi không nên nói ra.
Tán gẫu vào ngày Sabát chẳng sao cả.
Mọi thứ phải dung hòa.
Như bà biết đấy, ông chủ Epps...
là một người.. khó tính.
Ông ấy có ác cảm với chồng bà.
Thế à?
Không hiểu sao ông ấy lại tin
ông chủ Shaw
là người thích tán tĩnh đàn bà.
Chắc chắn là hiểu nhầm.
Chắc chắn à?
Bản chất sự việc không có thật.
Tôi không có ý bất kính.
Ông ấy không nghe đâu.
Ý tôi là không muốn bất kính với bà.
Đừng lo đến sự nhạy cảm của tôi.
Đã nhiều năm tôi không còn
nhớ đến mùi roi vọt.
Cũng như không còn làm trên đồng.
Nơi tôi từng phục vụ,
giờ kẻ khác phục vụ cho tôi.
Cái giá cho địa vị bà chủ Shaw
là chiếm được cảm tình và
lòng trung thành của ông ấy.
Giúp tôi không còn là con
*** hái bông vải.
Chắc chắn là một cái giá hợp lý.
Chị hiểu cảm giác được
ông chủ đặc biệt ưa thích.
Một chuyến viếng mây mưa vào đêm,
hay một trận roi vọt.
Em nên thoải mái, Patsey.
Chúa sẽ dòm chừng Epps.
Chúa sẽ dòm chừng tất cả.
Lời nguyền của Pharaohs chẳng là gì
so với những gì đang chờ chực giai cấp đồn điền.
Rất tuyệt.
Patsy?
- Patsey!
- Đừng có nhìn ông ta. Đi đi.
- Patsey...!
- Tôi đã tìm nó, ông chủ.
Và mang nó về như ông đã dặn.
Mày vừa nói gì với nó?
Mày nói gì với Pats?
Tôi đâu có nói gì.
Đâu nói gì.
Nói dối! Đồ dối trá!
Tao thấy mày nói chuyện với nó.
Nói tao biết!
Tôi không thể nói
những chuyện không xảy ra.
- Tao cắt cổ mày.
- Ông chủ.
- Lại đây mau!
- Ông chủ, tôi đã mang nó về...
- Tao bảo đến đây!
- Tôi đã mang nó về như ông đã dặn.
- Đến đây!
- Đi mau!
Tôi đưa nó về như đã bảo.
Mày hãy tránh xa Patsy!
Là ngày của Chúa.
Chẳng có tín đồ nào như thế này.
Tao nhường nhịn mày,
nhưng dưới tên của valar,
mau giúp ông chủ mày đứng lên.
Ồn ào gì thế?
Ông chủ Epps bảo Patsey và tôi
nói chuyện, nhưng chúng tôi không có.
Tôi cố giải thích,
nhưng hậu quả là thế này.
Chuyện gì thế? Ngày Sátba không
gặp nó không được sao?
- Chờ chút...
- Ông là một thằng vô dụng.
Một tên ngoại đạo bẩn thỉu.
Giường của tôi quá sạch để ông nằm.
- Nó đã nói gì với bà?
- Việc không chính đáng của ông.
Nó biết mọi chuyện à?
Hôm nay tôi chẳng nói gì với nó.
Platt, mày là thằng nói dối.
Đúng không?
Đúng không?
Thấy chưa, đó là sự thật.
Thằng *** khốn nạn.
Patsy?
Trước khi khiêu vũ,
hãy thử bánh tao đã làm.
- Cảm ơn, bà chủ.
- Cảm ơn, bà chủ.
- Cảm ơn, bà chủ!
- Cảm ơn, bà chủ!
Không có phần của mày, Patsey.
Ông có thấy không?
Ông có thấy nó nhìn tôi láo xược?
- Tôi chỉ thấy nó quay mặt đi.
- Ông bị đui hay giả ngu thế?
Một sự khinh bỉ đầy thù hận
trên khuôn mặt đen đúa đó.
Ông không thấy hay là
ông không muốn thấy.
Hoặc ông cho là tôi nói dối.
Dù gì đi nữa, chuyện đã qua rồi.
Đó là cách ông dạy dỗ *** à?
Để ác ý mưng mũ trong người chúng.
Nhìn chúng xem.
Chúng nhơ nhuốc với tà ý.
Chúng nhơ nhuốc với thù hận.
Ông cứ cho qua rồi nó sẽ
quay về trong đêm tối.
Ông muốn thế à?
Ông muốn lúc ta ngủ bọn thú đen này
thọc huyết ta như lợn à?
Không...
Ông không đáng mặt đàn ông.
Đồ hoạn quan.
Nếu ông không bênh tôi,
ít nhất cũng vì uy danh chủng tộc chứ.
Đánh đuổi từng ý nghĩ nhơ nhuốc của chúng.
Đánh chúng!
Ăn đi!
Ăn cho no.
Sau đó khiêu vũ.
Tao bảo ăn!
Platt...
Platt, anh có thức không?
Có.
Em có một thỉnh cầu.
Một việc làm tốt.
Em đã giấu nó từ bà chủ.
- Trả lại đi!
- Nó là của anh, Platt.
Vì chuyện gì?
Việc em muốn là
kết liễu cuộc đời em.
Mang xác em đến đầm lầy.
Giữ chặt cổ em.
Nhấn em xuống nước...
cho đến thể xác em không còn sức sống.
- Chôn em ở một nơi hịu quạnh.
- Tôi không làm những chuyện như thế.
- Những gì cô nói đầy mùi máu.
- Em đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Một căn bệnh u sầu,
chỉ thế thế.
Sao cô lại tuyệt vọng đến thế?
Sao anh có thể không biết?
Em không còn tìm thấy
thú vui trong cuộc đời.
Nếu em không thể mua được lòng thương hại của anh,
em sẽ cầu xin anh.
Cầu xin những người khác.
- Cầu xin họ.
- Em cầu xin anh! -Tại sao?
Sao cô lại muốn tôi
làm việc trái lời Chúa như thế?
Có Chúa ở đây!
Chúa nhân từ.
Và ngài sẽ thứ tha cho
những hành động nhân từ.
Anh sẽ không xuống địa ngục.
Làm đi.
Làm những việc em
không đủ sức để làm.
Là một cơn dịch bệnh.
- Sâu bông vải.
- Dịch bệnh! Là nguyền rủa.
Đã hai mùa Chúa
giáng dịch bệnh trừng phạt con.
Con đã làm gì khiến Chúa ghét con đến thế?
Thật phi lý.
Chúng đã mang đến dịch bệnh.
Ta đã dạy cho chúng những lời của Chúa,
nhưng chúng là lũ ngoại đạo, xem thường Chúa.
Khốn nạn!
Khốn nạn!
Lũ khốn nạn!
- Judge?
- Ông Epps.
Tôi rất tiếc về chuyện không may của ông.
Nghe này.
Mùa này bọn mày làm việc cho Judge Turner.
Làm cho đến khi cây của tao bình phục.
Bọn mày không được bất kính,
không mang dịch bệnh đến ông ấy.
Có nghe không?
Hay tao sẽ lột da bọn mày.
Ra ngoài.
Tránh ra!??
Tránh ra!
Platt, đúng không?
- Dạ, thưa ngài.
- Mày đã trồng qua lau chưa?
- Chưa, thưa ngài.
- Mày nói chuyện rất lễ phép.
- Mày có học không?
- Không có, thưa ngài.
*** được thuê để làm việc.
Không phải để đọc và viết.
- Mày biết chơi vĩ cầm à?
- Dạ, thưa ngài.
Dạ, tôi biết.
Willard Yarney, chủ đồn điền ở cuối sông
3 tuần nữa sẽ tổ chức tiệc.
Tao đã giới thiệu mày với ông ta.
Tiền mày kiếm được là của mày.
Dạ, thưa ngài.
Thận trọng, Platt.
Một ngày vui vẻ?
Một ngày vui vẻ?
Thời khắc đen tối đã qua.
Sống sạch sẽ và nguyện cầu
đã đánh lùi dịch bệnh.
Trắng tinh như tuyết ở New England.
Và *** của tao đã trở về.
Nghe nói Judge Turner thích mày.
Mày có làm vui ông ta
với tài nói dối của mày?
Mày sẽ không ăn ở không đâu.
Không được trên đất của tao.
Còn nhiều việc phải làm.
Những ngày xa xưa hả?
Vui sướng! Nhất định là vui sướng!
Kiếm bánh cho cưng nhé?
- Kẹo.
- Kẹo à?
- George?
- 180 pound.
- Patsey?
- 520 pound.
Cô gái của tao.
Chưa bao giờ làm tao thất vọng.
- Platt?
- 160 pound.
Armsby?
64 pound.
Trúng mùa, trung bình là 200 pound.
Dạ, thưa ngài.
Tao tin chắc rồi mày sẽ
hái thành thạo.
Nhưng cần phải cố gắng.
- Phải cố gắng.
- Dạ, thưa ngài.
Mang chúng ra ngoài,
lấy roi đánh chúng.
Thật là trớ trêu.
Sao lại thế?
Làm việc trên cánh đồng,
hái bông như kẻ thấp kém.
Tôi phải đáng hơn thế nhiều.
Tôi đã từng là đốc công, anh biết chứ?
- Tôi không biết, thưa ngài.
- Đừng gọi tôi là ngài.
Gọi tôi là Armsby.
Tôi không kiếm tiền nhiều hơn ai trên đồng.
Tôi muốn hỏi vì sao lại thế?
Cứ hỏi. Chỉ là cuộc chuyện trò.
Tôi có chút nghiện rượu Whisky,
mất tín nhiệm trong công việc.
Trước khi anh bảo tôi
là thằng nghiện rượu,
để tôi nói rõ:
Làm đốc là công là việc khá ổn định,
nhưng phải có tinh thần thép.
Ai lại không có lương tâm,
đánh roi người khác năm này qua tháng nọ
mà cõi lòng không tan nát.
Đến một nơi
có thể xin xá tội,
để tâm trí thảnh thơi...
Hay tìm cách để giày xéo lương tâm.
Tôi đã giày xéo.
Và rất thường xuyên.
Tôi đã từng đem lại tiền tài và phát đạt,
nhưng lợi lộc cuối cùng vẫn
vào tay chủ đồn điền.
Chính những người như ta làm ra.
Giờ tôi không mong gì
ngoài mức lương tử tế.
Có được mái nhà.
Tiền tôi kiếm được từ chơi vĩ cầm.
Chỉ là chút ít đồng lẻ,
nhưng đó là tất cả những gì tôi có.
Tôi sẽ cho anh nếu anh
làm giúp tôi một việc.
Nhưng tôi xin anh đừng để lộ
dù anh không thể làm.
Chuyện gì?
- Anh muốn tôi làm gì?
- Tôi muốn anh hứa trước.
Trên danh dự của tôi.
Chỉ là một thỉnh cầu nhỏ.
Chỉ cần anh đến bưu điện Marksville
gởi một lá thứ.
Và anh mãi mãi giữ kín chuyện đó.
Tôi cần người quen biết.
Tôi sẽ làm.
Anh trả bao nhiêu tôi cũng nhận.
Để giúp anh, chính tôi đã gặp nguy hiểm.
Tôi vẫn làm,
nhưng tôi muốn tiền đền bù thích đáng.
Viết thư đi.
Mình sẽ gặp lại trong hai ngày?
Trong hai ngày.
Cảm ơn.
Này.
Tao biết là tao có
một thằng *** có học.
Biết viết thư...
Và muốn được người da trắng gởi giùm.
Hôm nay Armsby đã kể tao nghe...
có kẻ xảo quyệt trong đám ***.
Rằng tao nên coi chừng một thằng,
hay là nó sẽ bỏ chạy.
Tao hỏi tại sao?
Nó nói là mày đã tìm nó,
đánh thức nó lúc nửa đêm,
muốn nó mang một lá thư
đến Marksville.
Mày có gì để nói?
Chuyện không có thật.
Mày nói thế.
Sao tôi có thể viết thư
khi không có mực và giấy?
Tôi viết thư cho ai.
Tôi không quen ai cả.
Tên Armsby đó...
Tên Armsby đó là một gã sai xỉn, dối trá.
Không phải hắn muốn ngài
thuê hắn làm đốc công sao?
Là thế.
Hắn muốn ngài tin rằng chúng tôi sẽ bỏ trốn
để ngài thuê đốc công giám sát.
Hắn nghĩ ngài là người cả tin.
Hắn chỉ cần nói nhiều,
bịa nhiều chuyện dối trá,
vì hắn muốn có chuyện.
Tất cả là dối trá, ông chủ.
Tất cả là dối trá.
Thật không ngờ.
Không phải nó là người
tự do và da trắng sao, Platt?
Không phải nó là người
tự do và da trắng sao?
Edward? Xối nước nó!
Tôi muốn nói vài lời
về chú Abram.
Chú ấy là người tốt.
Luôn chăm sóc chúng tôi
từ khi chúng tôi còn bé.
Chúa yêu thương chú ấy.
Chúa ban phúc cho chú ấy.
Chú sẽ giữ chú ấy.
Amen.
Chờ đến khi xong việc.
Này, Bass?
Không, không, không...
Trời nóng cứ nghỉ giải lao đừng ngại.
Uống nước, bóng mát.
Là không biết điều với khách.
Hay nhiệt tình.
- Có gì buồn cười?
- Epps, tôi ở đây để làm xong việc,
như yêu cầu và tiền công.
Nếu có gì không đúng.
Tôi cho anh cơ hội để nói.
Vì anh đã nói thẳng nên tôi sẽ nói thẳng.
Điều buồn cười là...
trời nắng anh lo cho tôi.
Thành thực mà nói,
đều kiện của nhân công...
- Điều kiện của nhân công?
- Rất khổ cực!
- Cái quái gì đây?
- Rất sai trái, anh Epps à.
Chúng không phải được thuê.
Chúng là tài sản của tôi.
- Anh nói thế với vẻ kiêu hãnh.
- Tôi chỉ nói sự thật.
Cuộc nói chuyện về đúng sai.
Vậy thì cần phải nói.
Chẳng có công lý hay nhân đạo
trong chiếm hữu nô lệ.
Anh đã gợi ra một câu hỏi thú vị.
Anh có quyền gì với *** của anh?
- Nói vào điểm chính.
- Có quyền gì à?
Tôi mua chúng, tôi trả cho chúng.
Đương nhiên. Và luật nói
rõ anh có quyền sở hữu ***.
Nhưng xin lỗi, luật lệ là dối trá.
Giả sử họ đổi luật,
lấy đi tự do của anh.
Biến anh thành nô lệ.
- Giả sử.
- Việc đó không thể xảy ra.
Luật có thể thay đổi, anh Epps.
Nhưng sự thật thì bất biến.
Đó là sự thật,
một sự thật đơn giản
về cái gì là đúng.
Là đúng với tất cả.
Trắng đen đều giống nhau.
Anh so sánh tôi với *** à, Bass?
Tôi chỉ muốn hỏi
Chúa xem họ có gì khác nhau?
Anh nên hỏi có gì khác nhau
giữa người da trắng và khỉ đầu chó.
Tôi đã thấy một con ở Orleans,
hiểu biết của nó cũng bằng
bọn *** của tôi.
Nghe này, Eps...
*** là con người.
Họ được phép xếp hạng cao hơn thú vật.
Người như anh sẽ phải trả lời cho việc đó.
Đó là tội ác, anh Epps à.
Một tội ác kinh hoàng tồn tại
trên đất nước này.
Một ngày rồi sẽ chỉnh đổi.
Anh thích nghe mình nói đến thế, Bass.
Nhiều hơn bất cứ người nào tôi biết.
Anh tranh luận giữa trắng đen, đen trắng
như có người cãi lại anh.
Chỉ có một giả thuyết là anh sống
cùng bọn Yankees ở New England.
Nhưng anh không có.
Chắc chắn là không.
Tao biết nó ở đâu đây!
Patsey!
Pats!
Nó đi rồi?
Pats của tao đi rồi?
Nó đâu rồi? Pats đâu rồi?
Đi tìm hay mày chỉ đứng đó?
- Tôi không biết gì.
- Cái đéo gì mày cũng không biết!
- Chúng tôi không biết gì về...
- Về cái gì?
- Nó đã đi đâu?
- Tôi không biết.
- Nó bỏ chạy rồi, đúng không?
- Tôi không biết gì cả.
Nó đã bỏ chạy. Nó đâu rồi?
- Mày biết! Mày biết! Mày biết!
- Không, không, không...
Tôi không biết.
Con chó đen khốn nạn chỉ đứng
đó giả câm giả điếc.
Nói mau.
Nó đi rồi...
Pat đi rồi.
Bỏ trốn. Bỏ trốn, đúng không?
- Ông chủ Epps.
- Con đỉ! Mày đã đi đâu?
- Tôi chẳng đi đâu cả.
- Cứ nói dối đi!
Là ngày Sátba mà ông chủ.
Tôi chỉ đi dạo, nói chuyện với Chúa.
Mày lôi cả Chúa vào sự dối trá này à?
Mày trở về từ đồn điền của Shaw...
- Không có.
- Nói mau?
Miệng lưỡi mày cố tìm lời dối trá!
Tôi đến đồn điền của ông chủ Shaw!
- Mày đã thừa nhận?
- Vâng.
Ông biết tại sao không?
Tôi xin bà chủ Shaw cái này.
Bà chủ Epps không cho tôi xà phòng tắm.
Tôi hôi thối đến phát nôn.
Hái được 500 pound bông vải
năm này qua tháng nọ!
Hơn bất cứ người nào ở đây.
Với công sức đó, tôi muốn sạch sẽ.
Đó là tất cả những gì tôi muốn.
Ở đây không có nên tôi đến chỗ bà Shaw.
- Nói dối!
- Chúa biết tất cả!
- Mày nói dối!
- Ngài đã mù quáng trong ham muốn của bản thân.
Tôi không nói dối, ông chủ.
Nếu ông giết tôi, tôi cũng nói thế.
Tôi sẽ khiến mày nói.
Tao sẽ biết mày đến nhà của Shaw.
Treach!
Lấy roi đánh nó.
Edward?
Lột quần áo nó.
Lột đồ nó, trói nó vào cột.
Đừng!
Là mày tự chuốc lấy, Pats!
Đánh đi!
Đánh cho nó chết.
Đánh nó đi.
Đưa roi cho bà ấy.
Đưa hết cho bà ấy!
Platt, đến đây ngay!
Platt!
Đến đây!
Thà đó là anh, Platt.
Đánh nó.
Đánh nó.
Nó đang diễn kịch đây mà.
Không một vết roi trên da thịt nó.
Bản chất chúng là thế.
Lũ ngu xuẩn.
Đánh nó, Platt!
Đánh nó.
Đánh nó.
Đánh cho đến khi tét da, rách thịt,
đến khi máu thịt hòa quyện
hay tao sẽ giết từng đứa ***!
Mày hiểu không?
Đánh nó đi!
Đánh nó!
Đến khi tao bảo dừng?
Tao còn chưa nói gì.
Đưa roi cho tao!
Đưa đây!
Đưa roi cho tao!
Đứng lên!
Ông là ác quỷ!
Sớm hay muộn
ông phải trả lời cho tội ác này!
Tội ác à? Làm gì có tội ác.
Một người biết cách hưởng thụ
tài sản của mình.
Ngay bây giờ, Platt, tao
đang sướng tê người.
Mày nên coi chừng,
tôi không muốn giảm nổi vui.
Anh Bass,
tôi muốn hỏi quê anh ở đâu?
Không phải vùng đất này.
Tôi sinh ra ở Canada.
Đoán xem đó là nơi nào.
Ồ, tôi biết Canada ở đâu.
Tôi đã từng đến đó.
Montreal và
Kingston và Queenston
và nhiều nơi tuyệt vời khác.
Đi nhiều nơi đối với một nô lệ.
Sao anh lại ở đây?
Ông chủ Bass,
nếu có công lý
tôi đã không ở đây.
Sao thế?
Kể tôi nghe mọi chuyện.
Tôi sợ phải kể cho anh nghe.
Tôi hứa sẽ giữ bí mật.
Câu chuyện của anh...
khiến tôi sửng sờ,
không theo chiều hướng tốt.
Anh có tin về
công lý như anh từng nói?
Tôi tin.
Chiếm hữu nô lệ là một tội ác
cần phải kết thúc?
- Tôi tin thế.
- Nếu anh thật sự tin thế,
vậy thì tôi muốn...
Tôi muốn cầu xin...
anh viết thư cho bạn tôi ở phương bắc.
Báo cho họ biết hoàn cảnh của tôi,
cầu xin họ đến đây
cùng giấy tờ của tôi.
Đó sẽ là
niềm vui khó tả.
Để gặp lại vợ
và gia đình.
Đã 20 năm tôi đã đi khắp
nơi trên đất nước này.
Không gì quý hơn tự do.
Sự thật là ngày mai có thể rời khỏi đây
là niềm vui khó tả.
Cuộc đời tôi không ý nghĩa gì với nhiều người,
nhưng xem ra cuộc đời anh
có ý nghĩa với nhiều người.
Về chuyện anh cầu xin tôi
khiến tôi lo lắng.
Nói thẳng là tôi hoảng sợ.
Không chỉ cho anh mà cho bản thân tôi.
Tôi sẽ viết thư giùm anh.
Nếu việc đó mang đến tự do cho anh,
đó sẽ là nhiệm vụ của tôi.
Giờ, anh có thể đưa tôi mấy thanh gỗ không?
Platt...? thằng nào tên Platt?
Đến đây.
Tên mày là Platt, đúng không?
Dạ đúng.
Mày biết người đó không?
Ngài Parker...?
Nói lại xem?
Ngài Parker?
Người đó nhận thư với nhiều cáo trạng.
Nhìn vào mắt tao...
mày phải trả lời thành thật.
Mày còn có tên nào khác ngoài Platt không?
- Tên tôi là Solomon Northup.
- Cảnh sát trưởng. Chuyện gì thế?
- Chuyện của chính quyền.
- Chuyện của thằng *** này là của tôi.
Chuyện của anh là chờ.
- Cho tao biết về gia đình của mày.
- Tôi có vợ và hai con.
- Cái quái gì thế?
- Con mày tên gì?
- Margaret và Alonzo.
- Tên vợ mày trước khi kết hôn?
Anne Hampton.
Tôi đã nói sự thật.
Mày đi đâu thế, Platt?
- Ai cho phép các người đến địa phận của tôi?
- Tôi xin lỗi.
Platt, trở lại đây ngay!
Platt!
Trở lại đây!
Buông nó ra.
Platt là *** của tao!
- Anh ấy là Solomon Nortap!
- Mày nói...
Mày đến đây, làm tao bẽ mặt
còn đòi hỏi này nọ.
Chẳng còn gì phải bàn,
đây là Solomon Northup,
Cái đéo gì đây! *** của tao,
tao sẽ đấu đến cùng!
Là quyền của mày.
Rất vui để xem mày phá sản ở tòa.
Quyết định của mày.
Buông anh ta ra!
Mày nghĩ đây là lần cuối còn gặp tao à?
Không đâu.
Tao đã trả nhiều tiền cho thằng *** này!
Tòa án có giấy tờ chứng minh!
Bọn tao có giấy tờ chứng minh
anh ta là người tự do!
Mày là của tao!
Mày có nghe không?
- Buông tay ra!
- Tòa sẽ trả mày lại trước khi mặt trời lặn!
- Platt!
- Xin hãy lên ngựa.
Tránh xa nó ra, Pats!
Tao sẽ gặp mày sớm thôi.
Solomon?
Bố xin lỗi...
về sự biến mất của bố.
Nhưng bố...
có quãng đời khó khăn
trong nhiều năm qua.
Margaret?
Alonzo?
Đây là ai?
Anh ấy là chồng con.
Chồng à?
Rất vui được gặp bố.
Chúng ta còn nhiều thứ để làm quen.
Dạ, bố.
Còn đây là...
cháu ngoại của bố.
Solomon Northup Staunton.
Solomon.
Thứ lỗi cho anh.
Anh chẳng có lỗi gì.
LÀM PHỤ ĐỀ: gdqt - http://freehd.vn/
Solomon Northup là một trong ít nạn nhân bị bắt cóc
có thể tìm được tự do từ vấn nạn nô lệ.
Solomon kiện những kẻ chịu
trách nhiệm trong vụ bắt cóc ra tòa.
Không đủ bằng chứng chống lại người da trắng ở thủ đô,
ông đã thua vụ tố tụng chống lại ông chủ nhà giam nô lệ, James Burch.
Sau một thời gian dài tố tụng ở New York,
hai kẻ bắt cóc là Hamilton và Brown cũng tránh được khởi tố.
Năm 1853, Solomon xuất bản quyển sách
có tên gọi "Mười Hai Năm Nô Lệ"
Ông đã tích cực tham gia chủ nghĩa bãi nô,
giảng dạy về chiếm hữu nô lệ
khắp vùng đông bắc Hoa Kỳ và giúp nhiều nô lệ bỏ trốn qua mạng lưới Underground Railroad.***
Underground Railroad: là một hệ thống bao gồm
nhiều tuyến đường, nhà bí mật được người nô lệ da đen sử dụng
vào thế kỷ 19 nhầm trốn đến các tiểu *** tự do và Canada.
Không rõ về ngày tháng, nơi chốn và
cái chết của Solomon.