Tip:
Highlight text to annotate it
X
Chuyện gì sẽ xảy ra
khi ta ở độ cao đó?
Não sẽ chết dần...
vì thiếu oxy.
Khi não ngưng hoạt động...
cơ thể cũng sẽ chết.
Tôi luôn nghĩ chuyện
đó sẽ như thế nào.
Sao chúng ta không
bắt đầu từ đầu?
Đó cũng là cách dễ nhất.
Thôi được,
tôi sẽ kể từ đầu.
Tôi lớn lên ở lndiana.
Cuộc sống của tôi
rất bình thản.
Thật ra...
Tôi cũng không có
tham vọng lớn.
Gần như không gia đình
và rất ít bạn bè.
Đó là vào tháng Giêng.
Tôi đã ở Luân Đôn
được 1 năm rưỡi.
Sáu tháng đầu thật cô đơn.
Rồi tôi gặp Jake.
Người tôi yêu nhất...
Chúng tôi ở bên
nhau rất thoải mái.
Tôi cảm thấy an toàn.
Đi thôi nào.
Tôi thiết kế đĩa CD và website...
cho những công ty lớn.
Tiền kiếm được cũng khá.
Chúng tôi sống rất vui vẻ.
Jake là một kỹ sư.
Ngành cầu đường,
đại loại thế.
Anh ấy luôn kẹp vé tàu điện...
trong chiếc ví anh
có được từ năm 12 tuổi.
Nó như là một thói quen.
Alice? Alice?
Gặp lại sau nhé.
Này, Alice.
Cậu có vào không?
Ừ.
Gặp lại cậu sau.
Thiết kế lại sách hướng dẫn
chương trình tập huấn...
làm cho nó giống
một trò chơi trên web.
Chúng ta đã làm thử
với hàng gia dụng.
Phải, nhưng đây
không phải là máy giặt.
Chúng ta đang tập huấn cho nhân sự
bán hàng trên toàn thế giới.
Các bạn tiên phong trong
lĩnh vực truyền thông đại chúng.
Nên hãy cố gắng sáng tạo.
Alice, cậu còn giữ mẫu cũ không?
Cậu có nghe tôi nói không, Alice?
Tôi đi tỉa tóc đây.
Tôi sẽ quay lại sau giờ ăn trưa.
Khỉ thật!
Cô muốn đi không?
Vâng...
Tôi sẽ đi.
Tên cô là gì?
Alice.
Alice.
Đừng quay mặt đi.
Ngày mai hãy tới đây.
Em còn phải làm việc.
Vậy thì tối nay.
Em không thể.
Hãy đến bất cứ khi nào em muốn.
Anh sẽ chờ.
Tôi không thể tin chuyện hôm đó.
Tôi biết mình không nên tái phạm.
Tôi muốn mọi thứ
trở lại bình thường.
Em muốn anh làm gì nào?
Cứ làm những gì anh đang làm.
Tôi biết được tên anh ấy...
Adam Tallis...
anh ấy biết leo núi.
Ngày hôm qua.
Anh ấy cứu được
6 người trên núi...
một nơi không có oxy.
Nếu em muốn,
anh sẽ ngừng lại.
Đừng dừng lại.
Hôm nay em đã
mua quyển sách của anh.
Đó không phải sách của anh.
Anh thích nó.
Trông nó hay đấy.
Người ta chết.
Có cái gì đó không ổn.
Một người phụ nữ
tên Francoise Collette.
Anh lạc khỏi nhóm.
Anh vẫn không hiểu
chuyện gì xảy ra.
Không thể nào có sai sót.
Mọi thứ đều đã được kiểm tra.
Anh yêu cô ấy.
Em biết cảm giác khi ở độ cao
20.000 feet như thế nào không?
Nó như thế này.
Không có không khí,
não sẽ chết dần.
Mọi thứ phụt tắt.
và cơ thể sẽ ngưng hoạt động.
Đã hai năm...
mà nó vẫn còn ám ảnh anh.
Em đã có người yêu.
Nhưng em lại đến đây.
Em phải đi.
Đừng mặc vào.
Em ở đâu vậy?
Em đang làm việc.
Em lấy giùm anh cái đồng hồ...
khi về nhà được không?
Anh đang trễ kế hoạch.
Không biết có làm được không.
Được rồi.
Anh nhớ em, Alice.
Em cũng vậy.
Anh yêu em.
Em cũng yêu anh.
Sút đi! Dở quá.
Chuyền đi nào!
Vào sâu!
Thẻ đi? Trọng tài,
cú đó mạnh lắm.
Xin lỗi. Anh chỉ...
Trời ơi. Chỗ đó chẳng có ai!
Ta nên chia tay.
Em nói sao?
Em không thể tiếp tục
như vậy. Em xin lỗi.
Em phải ra đi.
Em bỏ anh sao?
Chúng ta đã ở bên nhau.
Chúng ta rất hợp nhau.
Anh muốn cưới em.
Em đã có người khác.
Là ai vậy?
Anh không biết đâu.
Em xin lỗi.
Em gặp anh ta khi nào?
Em không muốn làm
anh tổn thương.
Đó không phải là vấn đề--
Nó chính là vấn đề đấy!
Chủ nhật nào ta
cũng đi siêu thị!
Anh mua vé tàu cho em!
Trời ơi!
Em đi đâu vậy?
Cô tìm Adam.
Anh ấy không có ở đây...
Cô vào đi. Ngoài ấy lạnh lắm.
Mời vào.
Tôi từng leo núi ở Chile.
Adam lúc nào
cũng là người chụp hình...
hoặc quay lưng
về phía máy ảnh.
Cô ngồi đi.
Hình ảnh thể hiện
rõ con người tôi...
nhưng với Adam,
nó cướp mất linh hồn của anh ấy.
Cô muốn uống không?
Không, cảm ơn.
Ngon lắm đấy.
Tôi là em gái anh ấy.
Em gái?
Tôi là Deborah.
Chúng tôi hay leo núi cùng nhau.
Mấy hôm nay
anh ấy có việc bận...
nên tôi để anh ấy ở đây.
Chú mèo này...
biết mọi thứ.
Tên của nó đấy.
Đây có phải là Francoise?
Đó là lý do tại sao...
anh tôi gỡ tấm hình xuống...
bởi vì...
nó làm cho anh ấy đau lòng.
Anh ấy rất can đảm,
nhưng đôi khi...
anh ấy không dám đối
mặt với chuyện này.
Anh ấy luôn tự dằn vặt...
mình là người duy nhất
chịu trách nhiệm.
Nhưng tôi cũng ở trên đó.
Đó là người bạn
thân nhất của tôi.
Tôi biết tên của cô.
Cô rất đẹp.
Anh ấy cũng rất yêu cô.
Chuyện là...
dù cô có muốn ở
bên anh ấy hay không
nhưng một khi cô đã quyết định...
sống với anh ấy...
thì ta không còn gì để bàn.
Cô cho tôi địa chỉ
của anh ấy được không?
Được chứ.
Cảm ơn.
Em đã chia tay.
Em đã chia tay.
Anh làm em đau.
Chào em.
Alice, đây là Joanna.
Joanna, Alice.
Joanna Noble
từ báo "The Guardian."
Tôi đang phỏng vấn Adam
về dự án chinh
phục đỉnh Himalaya.
Rất vui được gặp cô.
Áo sơ mi ở đâu nhỉ?
Anh có điện thoại?
Em nghe giúp anh nhé?
Không ai nghe máy.
Ở một số khía cạnh,
nó trở thành...
một sân chơi cho những kẻ
giàu có và thiếu kinh nghiệm.
Cảm ơn anh.
Em phải đi làm.
Hôm nay em có
nghĩ về anh không?
Có.
Hôm nay anh làm gì?
Nghĩ về em.
Em có muốn học
leo núi không?
Có.
Làm xong thì đến gặp anh.
Hay đấy.
Anh ấy không khỏe
bằng tuần trước.
Rất vui được gặp lại cô.
Cô có đai thắt lưng rồi à?
Cô có muốn mang vào không?
Xỏ chân vào đây...
rồi kéo lên như mặc quần.
Được rồi đấy.
Đúng rồi, buộc hai lần.
Xong rồi đấy.
Rất vừa với cô.
Cảm ơn.
Được rồi. Anh sẽ giúp cô ấy.
Em thế nào rồi?
Được.
Em xin lỗi.
Để anh xem bộ đai của em.
Tốt rồi đấy.
Em gái anh lúc nào
cũng làm anh nổi khùng.
Đó chỉ là cảm xúc.
Em sẵn sàng chưa?
Em không biết nữa.
Đi nào.
Nào, Alice.
Cô gái da đỏ chạm trán
với anh chàng leo núi.
Alice, đây là Klaus.
Klaus, Alice.
Tôi thích sách của anh.
Cảm ơn.
Rất vui được gặp cô.
Có vẻ khó quá.
Chỉ là do tâm lý thôi.
Thị hiếu ăn mặc
của tớ đã thay đổi.
Vậy à?
Tớ mua chiếc áo thun
màu hồng trong suốt.
Và không biết có nên
mặc thêm áo lót không.
Không. Tốt hơn hết không.
Tớ vẫn mặc quần lót
trắng bằng vải cotton.
Tớ hay vui buồn thất thường.
Cậu có gặp Jake không?
Có chứ.
Anh ấy là bạn tớ 15 năm nay.
Anh ấy thế nào rồi?
Biết nói sao đây?
Anh ấy hút thuốc nhiều...
và trở nên chán nản.
Có vẻ như có lý do?
Xin lỗi.
Tớ nghĩ cậu đã phá hủy
cuộc sống của cả hai người.
Tớ xin lỗi.
Cậu có người yêu.
Cả hai đều yêu nhau...
và cậu rời bỏ anh ấy
chỉ vì đam mê tình dục.
Tình yêu không chỉ là tình dục
Nó còn ý nghĩa hơn thế.
Như thế nào?
Hơn tất cả.
Khi ở bên anh ấy,
mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn.
Ôi, Alice.
Cậu có thể viết thiệp chúc mừng.
Cậu có thể làm vậy mà.
Xin lỗi.
Phải.
Thôi ta ra khỏi đây đi.
Tớ có thể tự nghĩ
ra giải pháp bán lẻ.
Tớ không thể
nhưng hãy đi với tớ.
Tớ phải gặp Adam lúc 3 giờ.
Vậy cậu đi đi.
Cô ấy không sao.
Gọi cảnh sát đi.
Adam! Dừng lại!
Khi thấy hắn...
Ôi trời.
Chuyện này sẽ không
bao giờ xảy ra.
Anh sẽ không để nó xảy ra.
Anh có sao không?
Ôi.
Anh sẽ ở bên em, Alice.
Ôi.
Anh sẽ bảo vệ em.
Hãy nói em tin anh.
Em tin anh.
Hãy cưới anh.
Càng sớm càng tốt.
Ngày mai.
Ngày mai, càng sớm càng tốt.
-Cưới anh nhé!
-Vâng!
Chúng tôi có thể
hỏi anh vài câu?
"Suy nghĩ đi, Alice.
"Cậu đã biết gì về anh ấy?"
Này, xong chưa?
Xem này.
Có người hù dọa em.
Sáng nay có cú điện thoại.
Có ai ở đó...
nhưng họ chẳng nói gì.
Nó làm anh phát ốm.
Nếu chuyện này xảy ra lần nữa...
thì hãy báo cho anh.
Em sẽ ổn thôi.
Alice...
Con có hứa yêu thương
và chăm sóc Adam...
đến trọn đời hay không?
Có.
Còn con, Adam, con có
hứa yêu thương và chăm sóc Alice...
đến trọn đời hay không?
Con hứa.
Cầu Chúa phù hộ cho họ...
và bảo vệ họ khỏi những điều xấu xa.
Sao anh biết ông mục sư này?
Đây là nhà thờ của dòng họ anh.
Nhà thờ họ?
Mẹ em chẳng bao giờ
nói chuyện với em...
còn ba thì em chưa hề gặp mặt.
Cũng chẳng sao.
Cuộc sống của anh bắt đầu
khi chúng ta lần đầu gặp nhau.
Đi nào.
Anh muốn cho em xem thứ này.
Gì thế?
Không, chờ đã.
Anh muốn cho em xem...
những gì anh thấy khi anh lên 6.
Nhìn này.
Em có biết câu chuyện,
con người được chia làm hai nửa?
Và chúng ta dành cả cuộc đời
để đi tìm nửa còn lại không.
Em chính là nửa kia đấy.
Tới rồi.
Chúng ta thay đồ ngay đây?
Phải. Ngay đây.
Không. Đừng làm vậy.
Em hãy nhớ giây phút này.
Anh không muốn
em bị chết cóng đâu.
Coi nào.
Đây là trạm nghỉ duy nhất...
dành cho những người leo núi.
Nhà thờ cố gìn giữ việc này.
Anh ta đi leo núi vào ngày cưới?
Đây là ý tưởng
lãng mạn của anh ấy.
Em muốn một tuần
trăng mật trên giường...
và có phục vụ phòng.
Anh sẽ cho em một
tuần trăng mật khó quên.
Anh hứa.
Không, không, hãy ngồi xuống.
Cố gắng giữ nhịp đi cho đều.
Nếu muốn thì hãy đếm.
Anh sẽ giúp em khỏe hơn!
Tôi muốn anh ấy
tự hào về tôi...
nên tôi đi theo anh ấy hàng giờ.
Em làm được rồi.
Cái gì vậy?
Đây là cái neo...
để đỡ nếu lỡ
có người rơi xuống.
Chụp lấy.
Em có tin anh không?
Có.
Đừng cựa quậy.
Tôi thả lỏng người.
Và để anh ấy
điều khiển hơi thở của mình.
Tôi thích thế.
Chúa ơi, anh yêu em!
Chúng tôi trở về Luân Đôn...
bài báo của
Joanna Noble đã xuất bản.
Tôi chưa từng vui như thế.
Xin lỗi.
-Đây thưa cô.
-Cảm ơn.
Chào, Jake?
Không, Sylvie đây.
Chào, Alice.
Sylvie?
Chắc tôi gọi nhầm số.
Tôi tưởng mình gọi cho Jake.
Không sao đâu.
Thật ra tôi hơi buồn.
Tôi nghĩ Jake sắp ra rồi.
Nghe này, Alice,
chuyện này có thể hơi lạ...
nhưng tôi muốn nói với cô...
nhưng Jake và tôi thật ra...
đang hẹn hò với nhau.
Cô và Jake?
Đại loại như vậy.
Hai người dọn về ở chung chưa?
Rồi.
Ôi trời.
Phải nói thế nào đây?
Bạn cũ dọn về...
Để an ủi người
bạn trai thất tình...
rồi họ ở bên nhau.
Cậu sẽ ổn chứ?
Tớ ổn mà.
Chúng ta trễ rồi!
Mau lên!
Tớ phải đi đây.
Chúng ta sẽ nói
chuyện đó sau nhé.
Đi nào.
Cậu thế nào rồi?!
Này, Alice, Alice,
anh xin lỗi.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Cậu khỏe không?
Rất vui được gặp cậu.
Alice Tallis đây rồi.
Chị dâu của tôi.
Chị khỏe chứ?
Chị đau đầu và
đang định tìm aspirin.
Đưa tay cho em xem.
Chị có cảm thấy không?
Nó đau lắm đấy.
Nhắm mắt lại đi.
Hít thở.
Từ từ.
Tốt lắm.
Khoái cảm đang dâng trào
trong não và ngón chân trái.
Em đã quên mất.
Nhưng thế nào cũng
được phải không?
Cảm ơn.
Nhắm mắt lại.
Được rồi, chị có thể mở mắt.
Ôi trời.
Tôi muốn uống mừng
cô gái xinh đẹp mặc áo xanh.
Cô ấy đâu rồi?
Tôi không nghĩ cô ấy
có thể leo quá tầng ba...
nhưng cô ấy đã chinh phục Adam.
Một khi có được Adam...
cô ấy có được tất cả chúng ta.
Nghe đây!
Phần lớn những người sử dụng
vi tính là phụ nữ...
chúng tôi cố bán
cho họ một trò chơi...
nhưng phụ nữ không
thích chơi game.
Phụ nữ thích sách truyện.
Đàn ông mới thích chơi game.
Hoàng tử giết rồng...
và cứu công chúa...
nhưng phụ nữ muốn biết...
làm thế nào con rồng và công chúa...
luôn đặt ở vị trí hàng đầu.
Dùng game là cách
tiếp cận sai lầm.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Alice Tallis.
Đây là Joanna Noble.
Cô còn nhớ tôi không?
Có chứ.
Tôi vừa nhận một
tin nhắn kỳ lạ về bài viết.
Tôi không liên quan đến chuyện này.
Ý tôi là sẽ không theo đuổi nó.
Có lẽ tôi hơi ngu ngốc...
nhưng đôi lúc tôi thấy...
phải kể cô nghe chuyện này.
Tôi gửi cho cô nhé?
Vâng, cô gửi đi.
Giữ kín nhé.
Tôi không muốn
chuyện này lan ra ngoài.
Tôi hiểu.
Cô có thể fax qua đây.
Được thôi.
Cô có số chưa?
Thư ký của cô
đã gửi nó cho tôi.
Cảm ơn cô đã gọi.
Xin lỗi.
Tôi phải nhận điện thoại.
Không sao.
Để tôi suy nghĩ.
Ta không nên chơi game.
Rõ ràng phụ nữ không thích game.
Dự án này cần có bộ mặt mới.
"Gửi Joanna Noble,
những gì cô viết làm tôi phát bệnh.
"Người hùng Adam Tallis
của cô đã cưỡng hiếp tôi.
"Sao cô không cố viết sự thật?"
Hết giấy rồi.
Tôi quyết định từ đây về sau...
đây sẽ là dự án của Alice.
Cô sẽ là người hùng mới...
Ý tôi là nữ anh hùng...
nữ anh hùng.
Tuyệt quá.
Chúc mừng, Alice.
Cảm ơn.
Mở hay đóng?
Đóng.
Khốn kiếp!
Văn phòng Alice Tallis.
Chào Claudia, Adam đây.
Chào Adam.
Có Alice ở đó không?
Cô ấy vừa mới đi.
Cô ấy đi đâu?
Chắc là đến bác sĩ.
Vậy cô nghĩ người phụ nữ này
chính là kẻ gửi bức thư?
Phải.
Phải?
Xin chào, tôi là Joanna Noble
từ "The Guardian."
Tôi đã gọi từ trước.
Phải.
-Cô có phải là Michelle Stowe?
-Tôi đây. Vào đi.
Đó là vào bữa tiệc sinh nhật.
Tôi mời hắn ta nhảy...
và rồi, tôi cũng không biết...
chúng tôi hôn nhau.
Tôi thật ngu ngốc.
Tôi đặt tay vào
trong áo hắn ta...
chúng tôi ra ngoài.
Tôi vẫn còn nhớ...
đã tự hỏi mình...
đang làm cái gì vậy.
Rồi hắn ta...
cởi váy của tôi.
Có một cái khóa kéo...
phía sau.
Tôi vẫn còn quá trẻ.
Tôi khóc.
Hắn cho tay vào
miệng tôi và cứ thế...
Hắn rất khỏe.
Tôi chẳng thể làm gì được.
Tôi cố gắng chống cự.
Khi hắn đã làm xong,
hắn xốc người tôi...
và nói...
"Chỉ là chuyện tình dục.
"Chỉ là tình dục."
Rồi hắn ta đứng dậy...
và bỏ về với em gái hắn.
Vậy cô có muốn
viết về chuyện này?
Hắn ta chẳng thánh thiện...
nhưng vậy là quá đủ.
Ta có thể kiếm được
nhiều tiền từ vụ này, Joanna.
Không làm như thế được đâu.
Có đấy.
Con người lúc nào cũng tò mò...
về chuyện ai đang cặp kè với ai.
Họ kiếm ra được khối tiền.
Cô chẳng có chứng cứ.
Chỉ toàn là lời nói miệng
Ôi trời, Alice,
tôi không thể tin cô làm vậy.
Nếu cô ta gọi cho
tổng biên tập thì sao?
Tôi có thể bị đuổi việc.
Cô có nghĩ mấy bà vợ tọc mạch...
có thể cư xử bình thường được không?
Tôi biết gọi cho cô...
là một sai lầm.
Xin lỗi, Alice.
Không sao. Tôi chỉ--
Tôi nghĩ nên cho
cô biết việc tôi làm.
Thật ra đó chỉ là
sự tò mò thông thường.
Nó không bao giờ là vô tội.
Tò mò có thể giết chết người ta.
Nếu đó là chồng
cô thì thế nào?
Tôi sẽ không có
người chồng như thế.
Cô không có một người chồng...
nhưng có một
người điên lên vì cô.
Cô nói đúng.
Tôi phải tin anh ấy.
Mọi người đều có chuyện.
Cô, tôi và mọi người.
Nhưng tôi không thể kể
toàn bộ câu chuyện...
về chồng tôi.
Tôi chỉ biết về anh ấy...
qua sách báo...
hoặc vài mẩu tin
do người ta mang đến.
Tôi không thể.
Tôi cần biết nhiều hơn.
"Adele Blanchard."
"Điều này thật điên khùng...
"nhưng tôi muốn cho cả thế giới
thấy những vết thâm của tôi."
"Điều chúng tôi đang
làm thật nguy hiểm...
"nhưng tôi không thể cưỡng lại."
"Cách duy nhất để
chấm dứt chuyện này thật tàn bạo.
"Chúng ta phải ngưng lại.
"Em quyết định
trở về với chồng mình.
"Em không đủ mạnh mẽ
để sống bên bờ vực với anh.
"Anh không ngã,
nhưng em sẽ ngã.
"Em dám chắc như thế.
"Chuyện này làm em thấy đau...
"Nhưng em phải
trở về với Michael.
"Em yêu anh.
"Adele."
Em đang nghĩ về anh.
Anh cũng vậy.
Hôm qua anh gọi
đến văn phòng tìm em.
Vậy à?
Claudia nói em không khỏe.
Cô ấy tưởng em đi bác sĩ.
Em...
Em có cuộc hẹn nhưng mà...
Em không thể bỏ đi được.
Hẹn ở đâu vậy?
Ở khách sạn.
Khách sạn nào?
The Hilton.
Anh xin lỗi vì tò mò.
Anh chỉ muốn dõi
theo em từng bước.
Cái này ở đâu vậy?
Deborah tặng cho em.
Cô ấy tinh đời đấy.
Em nhận được một cuộc gọi...
một cuộc gọi kỳ lạ về bài báo.
Có một người tên là Michelle Stowe.
Cô ta gửi fax.
Không có đâu, Alice.
Anh chưa bao giờ
cưỡng hiếp cô ta.
Lẽ ra anh không...
Anh biết cô ta
từ khi còn là trẻ con.
Cô ta coi anh là lối thoát.
Nếu gặp cô ta, em sẽ hiểu.
Anh không ngạc nhiên
khi cô ta liên lạc với em.
Anh xin lỗi vì để em
dính vào chuyện này.
Xin chào.
Chào. Đã xong chưa?
Để tôi đi lấy áo khoác.
Xin lỗi vì đã quấy rầy...
nhưng chồng cô lại
không chịu hiểu rằng...
các nhà tài trợ cần
một buổi phỏng vấn...
và nếu tôi chở đi thì
anh ấy mới chịu xuất hiện.
Sao anh không kể với em...
chuyện anh đi phỏng vấn?
Đó chỉ là một
chương trình tạp nham thôi.
Tổng đài đây.
Vâng. Adele Blanchard.
Thành phố nào?
Là Luân Đôn.
Anh có thông tin về Adele Blanchard...
ở đường Marchmont không?
Chờ một lát.
Xe lửa sắp rời ga.
Hãy tránh xa cánh cửa.
Tôi tìm Adele Blanchard.
Tôi là mẹ nó đây.
Cô ấy có nhà không?
Chắc cô là bạn của nó.
Chúng tôi cố
liên lạc với mọi người.
Nó mất tích đã 8 tháng nay.
Mất tích?
Cô nói tên cô là gì?
Joanna.
Cô ấy chưa liên lạc với chồng?
hay viết thư cho bạn trai cũ...
phải vậy không?
Không thể diễn tả
8 tháng bằng một câu.
Còn đây là e-mail...
con gái tôi gửi về từ Nepal.
Joanna, liệu có chuyện gì
xấu xảy ra cho Adele không?
Cố gắng suy nghĩ tích cực...
sẽ giúp ta thấy khá hơn.
Ngày xưa nó rất hạnh phúc.
Không hề biết sợ hãi.
Bà có biết anh ta không?
Adam Tallis.
Nó theo anh ta
leo núi khắp nơi.
Con rể tôi Michael...
là một thương gia ở Milan.
Ban đầu, cậu ấy
không hề ngăn cản...
chuyện leo núi của vợ.
Nhưng hai năm sau,
cậu ấy chán nản.
Buộc con gái tôi chọn
giữa hôn nhân và việc leo núi.
Nó chọn hôn nhân.
Trước cái ngày lẽ ra
nó phải trở về Milan...
nó đi ra ngoài...
và không bao giờ trở lại.
Tôi tìm thấy cái này
trong túi của nó.
Có lẽ đây là tấm
ảnh cuối của nó.
Hôm nay tôi nhận được
hai tín hiệu về Adele.
Cô đến đây và
Adam vừa mới gọi.
Cậu ta muốn biết
thêm thông tin...
về cuộc điều tra.
Cô có ở lại ăn tối không?
Không. Cảm ơn.
Tôi phải về nhà.
Cũng trễ lắm rồi.
Tôi rất buồn.
Cậu ta sẽ đến đây lúc 5 giờ.
Cô và Adam có thể
thành một đôi đấy.
Ngồi đi.
Để tôi mở cửa.
Để tuần sau được không?
Tôi vẫn chưa đến ngân hàng.
Được rồi.
Bà Blanchard.
Tôi xin lỗi
nhưng tôi phải về.
Tôi không muốn về trễ.
Tôi chỉ mong cô ở
lại thêm một lát.
Tôi xin lỗi.
Xe lửa sắp rời bến.
Đề nghị tránh xa cửa xe.
Anh làm gì vậy?!
Anh làm gì à?
Em sẽ là của anh.
Đôi khi em cảm thấy
không hiểu được anh.
Ồ, em biết mà.
Em biết mọi thứ
cần phải biết.
Nhìn anh đi.
Mở mắt ra.
Làm ơn.
Mở mắt ra!
Em đã đi với người khác.
Không.
Vậy thì em đang làm gì?
Có chuyện gì xảy ra ở đây?
Sao em cứ hay ra ngoài?
Sự nghi ngờ có thú vị không?
Sao em cứ như vậy?
Em tìm thấy lá thư của Adele.
Em...
tìm thấy...
thư của cô ta?
Đó là cách em
giải thích mọi chuyện?
Chúng chỉ nằm trên bàn...
cạnh chùm chìa khóa...
và em đã chú ý đến?
Xem anh vừa tìm được gì!
Những thứ này!
Và cả cái này! Đọc đi!
Anh không có gì để giấu, Alice!
Em cố tình giấu anh...
chỉ vì em muốn làm mọi
chuyện rối tung lên phải không?
Có đúng thế không?
Anh đang cố hiểu em, Alice.
Nếu em làm vậy,
anh có nên phạt em không?
Có phải là...
Cởi trói cho em.
Nếu em tin anh...
thì em sẽ không
như thế này, Alice.
Em chỉ...
Em chỉ muốn biết thêm...
về anh.
Em muốn biết về
quá khứ của anh...
em muốn biết tất cả
mọi chuyện về anh.
Em nghĩ nếu biết thêm...
em sẽ yêu anh nhiều hơn.
Em biết điều duy nhất
quan trọng là ta ở bên nhau.
Em biết.
Bởi vì khi anh không có ở đây...
Em cảm thấy lạc lõng.
Cứ nghĩ đến chuyện mất em
làm anh phát điên.
Anh thuộc về em, Alice.
Em còn muốn biết thêm gì nữa?
Anh yêu em nhiều lắm,
anh cũng có thể bẻ gãy cổ em.
Em có muốn ở đây không?
Ý anh là...
em có thích thế này không?
Adam, em muốn ra ngoài.
Chúa ơi.
Alice, đừng làm vậy!
Làm ơn!
Em đi đâu vậy?!
Alice, thôi nào!
Em làm sao vậy?!
Và tôi đến chỗ ông.
Tôi muốn nói rõ với cô.
Theo kinh nghiệm, hình phạt dành
cho tội bạo hành gia đình...
thường rất nhỏ.
Tôi muốn mở lại hồ sơ
vụ án Adele Blanchard.
Cũng không dễ dàng lắm đâu.
Đang có tình trạng mất
tích hàng loạt ở nước Anh.
Hắn đã giết cô ta.
Cô Tallis, bất cứ vụ án nào...
mất tích hay giết người,
đều cần chứng cứ.
Cô có thể cung cấp những gì?
Lá thư của Adele?
Không.
Thư nặc danh?
Không.
Cô có...
hai tấm hình.
Chẳng chứng minh được gì.
Hắn đã cưỡng hiếp Michelle.
Cô ta không báo lại.
Cứ bắt đầu luôn đi.
Tôi sẽ đến ngay.
Tôi muốn giúp cô, cô Tallis.
Điều mà những người khác
làm để giống anh ta.
Anh ta không thể thấy cô.
Cô ấy rất sợ hãi.
Vậy à? Cô ấy có bị thương không?
Chúa ơi! Cô ấy chạy vào dòng xe.
Phải gọi bác sĩ.
Cô ấy sẽ ổn thôi.
Tôi không bao giờ
làm cô ấy đau.
Tôi yêu cô ấy.
Ông mang hắn ta tới đây?
Anh ta đi tìm cô.
Anh ta mang vào
một đôi giày.
Anh ta lo cho
bàn chân của cô.
Tôi tin chồng cô...
có dấu hiệu bạo hành.
Anh ta rất khó đoán.
Nhưng liệu anh ta có phải
là sát nhân không?
Tôi không biết.
Thật ra, điều cả
hai làm với nhau...
đều có liên quan.
Cô tự nói ra.
Là cô thích như thế.
Ông có thể đóng màn được không?
Tôi không thể giữ
anh ta hơn một tiếng.
Tôi chỉ cho cô thấy
được nhiêu đó thôi.
Cô đang buộc tội một
người hùng, cô Tallis...
và cô lại không có chứng cứ.
Alice, cô sao vậy?
Deborah, tôi xin lỗi.
Tôi không điên, chỉ là--
Tôi đến đồn cảnh sát...
nhưng không ai tin tôi, tôi chỉ--
Anh ta đi vào và
mang theo giày của tôi...
và họ nghĩ tôi bị điên...
Tôi biết anh ta
là anh của cô...
nhưng cô cũng là
bạn thân của cô ấy.
Có thể cô sẽ giúp được--
Chị có nhớ lúc chị nói...
dù có ở bên anh ấy hay
không thì cũng không sao?
Tôi chỉ cố hiểu.
Tôi chỉ muốn hỏi, um--uh...
Francoise có đi
chung với ai không?
Có.
Đó không phải là tai nạn.
Cô ấy đã bỏ rơi anh ta...
nên anh ta giết cô ấy.
Có lẽ thế.
Đây là mỏ neo
chúng tôi hay dùng.
Nó được làm từ titanium,
nhưng điều quan trọng là...
nó có thể giữ được
trọng lượng 2.000 pounds.
Tôi có người bạn ở Kathmandu...
gửi cho tôi cái neo
được sản xuất trong nước...
hoàn toàn sai chất liệu.
Với 75 pound, nó sẽ như thế này.
Có lẽ cô đúng.
Có thể Adam đã đổi neo...
cho nhóm của Francoise.
Anh ta đã giết họ.
Hãy rời khỏi anh ta, Alice.
Tôi hiểu anh ta.
Vì bản thân mình,
hãy rời khỏi anh ta.
Deborah...Deborah,
không phải vấn đề thời gian.
Sao?
Có một người phụ nữ khác...
Adele Blanchard,
và tôi nghĩ...
cô ấy muốn rời bỏ anh
ta và trở về với chồng...
và tôi nghĩ anh
ta cũng giết cô ấy.
Adele sẽ không trở
về với Michael.
Mọi người đều biết hôn
nhân của họ đã chấm dứt.
Tôi đọc thư của cô ấy.
Cô ấy muốn kết thúc với Adam.
Và, chỉ là...
Tôi nghĩ cô ta đã ở đó.
Sao?
Tôi đến cảnh sát.
Họ chẳng làm được gì đâu.
Họ cần chứng cứ.
Tôi nghĩ cô ấy
được chôn ở đây...
ở Saint Edmund.
Tôi cần cô giúp
tôi tìm cô ấy.
Cô có đi không?
Tôi muốn nhận lỗi.
Tôi đã gửi thư nặc danh.
Tôi biết về tính bạo
hành của anh tôi.
Tôi đã thấy nó.
Lẽ ra tôi nên làm nhiều hơn--
không có lời bào chữa nào--
nhưng anh ta hăm dọa tôi.
Tôi vui vì cô rời
bỏ anh ta, Alice.
Từ giờ cô sẽ an toàn.
Để tôi cầm cho?
Được.
Tôi nghĩ nó ở đây.
Anh ta luôn chụp hình
tuợng thiên thần.
Ôi trời.
Cô ấy không phải chết.
Nếu cô ấy nói với tôi...
cô ấy quay lại với Michael.
Phải.
Tôi cũng tặng cô ấy
sợi dây chuyền.
Cô ấy khen nó đẹp,
cũng giống như cô.
Sao cô lại làm vậy?!
Cô nghĩ ai là người đầu
tiên được quấn tấm lụa đó?
Lúc đó anh ta
chỉ mới 15 tuổi!
Chuyện làm tình đấy, Alice!
Đúng thế!
Chúng tôi đã làm tình tại đây!
Adam là của tôi!
Là của tôi!
Tại sao?!
Tôi chưa bao giờ là của cô!
Lúc đó chúng ta
vẫn còn là trẻ con!
Mọi chuyện kết thúc rồi.
Ôi trời.
Cô ta và anh...
Chúng tôi hay đến đây.
Anh nghĩ em
chỉ cần tin anh.
Mọi chuyện đã kết thúc.
Một ngày trôi qua...
không hề nghĩ đến đam mê.
Có lẽ tôi đã mù quáng...
nên tôi đã bỏ qua quá nhiều đầu
mối về quá khứ của anh ta.
Tôi luôn tự hỏi...
chuyện gì sẽ xảy ra...
nếu sáng hôm đó
tôi không lục lọi.
Hai năm sau,
tôi gặp lại anh ta.
Có lẽ một cô gái
da đỏ như tôi...
không thể chịu nổi độ cao.
Có lẽ sẽ khó mà...
giữ lại những gì
chúng tôi đã có với nhau.
Có lẽ vậy.
Đó là điều tôi tự nhủ.
Sản xuất: iTV