Tip:
Highlight text to annotate it
X
KHÔNG ĐƯỢC HÉ MÔI
Đừng hiểu sai lời tao.
Tao yêu mấy thằng số 49!
Montana và Rice?
Họ thuộc những người nổi tiếng,
đó cưng!
Nhưng họ có được ở trên báo không?
Không hề.
Không giống như đội Giants.
Tao nói cho mà nghe này.
Mày có thể chọn cho tao Sim và Bavaro,
Megget và L.T. bất cứ khi nào,
Tụi nó như thịt và khoai của mình.
Chúng bao sân được tất.
Và chớ có nói đến tui Miami.
vì tụi nó chả có cái quái gì cả.
Miami chẳng có gì ngoài Marino với
bàn tay vàng và mấy cô cổ động mập ú.
Chúng không biết chạy, giống như
bò không biết đường vào chuồng.
Đó chính là tại sao lúc nào chúng
lúc nào cũng bị lấn sân. Hiểu chưa?
Tao không tin nổi mày đâu.
Vâng, họ đạt hàng tấn điểm nhưng
phải tính những tuần khác nữa.
Vậy hãy chọn và đánh cá cho
mấy thằng nhà vườn, hiểu không?
Vựa lúa, heo gà và cái máy cày nữa.
Đánh cá hết tất cả.
-Dallas, đội của Mỹ, đội da đen của tao.
-Coi nào!
Cố đánh
Mọi người cùng các bà nội ngoại của
họ sẽ đặt tiền vào bọn Cowboys.
Vì thế chúng sẽ phải thắng trong
hai lần tuột hạng.
Và chuyện quái dị gì xảy ra sau đó?
Vậy thì hãy giúp tao.
Hãy ghi điểm rồi chạy.
Thôi nào!
Được chứ?
Nếu mày không đần thì cản nó lại.
-Mày đáng lãnh cú đá phạt góc 50 yard.
-Môn thể thao của Mỹ
-Bóng đá.
-Tao ghét bóng đá.
Nói chuyện về thể thao của tao,
tao có thể cá độ mọi chuyện.
Một phút thôi, anh bạn.
Đến giờ làm việc.
Thôi nào, chúng ta khởi sự.
Một thói quen tệ hại, anh bạn.
Đi nào!
-Mọi người nằm xuống!
-Nằm xuống, nằm xuống đất ngay!
-Tất cả mọi người!
-Nằm xuống! Nằm xuống!
Làm nhanh lên! Đi nào!
-Nhanh lên!
-Tiếp tục!
Nhìn cái gì? Nằm xuống đó ngay!
-Bao lâu?
-Hai phút.
Ta thấy bà rồi, bà già ơi!
Đến đây lẹ lên nào!
Đúng boong!
Không có camera quan sát.
-1798.
-Một năm xui xẻo.
Thời gian 90 giây!
Nhận rõ.
Lên lầu.
-Cái gì vậy?
-Không có gì. Toàn giấy tờ nhà đất bậy bạ.
Còn một phút!
-Nó không có ở đây.
-Nó ở đó.
-Nó không có ở đây!
-Nó ở trong đó!
Bốn mươi lăm giây!
Lạy Chúa.
Ba mươi giây!
Được rồi, nhanh lên.
Tìm ra viên kim cương rồi! Hãy nhìn
vẻ đẹp đỏ rực 10 triệu đô, bé ơi!
Đúng quá đi chứ!
Bọn bác sĩ nói đúng!
Hút thuốc lá có thể chết người!
-Quay trở lại!
-Có chuyện gì?
Quay trở lại ngay!
Động cơ tâm lý thúc đẩy
hình thành việc trộm cắp.
Một hành vi thực hiện để làm giảm
một tội lỗi đã hiện hữu.
Một nổ lực nhằm gây phương hại đến
một kẻ thù tưởng tượng hay
một hình thức phục thù...
nhằm chống lại những gì thuộc về,
những điều nổi bật của cá thể...
hay bằng cách nào đó gây thương tổn
đến bệnh tự ái bản ngã
Nhưng bệnh ăn cắp quần lót
trong tủ quần áo của phụ nữ,
lại không được đề cập trong đó.
Dù sao đi nữa, tôi không bao giờ là,
một đại tín đồ của Freud cả.
Tôi không biết liệu có nên nói điều này,
tôi là một nhà chuyên nghiệp.
Tôi sẽ không nói điều gì cả.
Anh hứa sẽ giữ lời phải không?
Được rồi.
Cậu biết mình đang làm gì
với những chiếc quần lót đó chứ?
Mọi người đều làm thế.
Những người bạn tốt, bác đưa thư,
ông hiệu trưởng đều làm như thế.
Người nào bảo cậu là họ không làm,
thì chính là họ nói dối.
Mẹ tôi nói tôi...
Tôi bị chứng...cuồng dâm.
Bây giờ thì mi chết rồi!
-Xin chào, chào bố.
-Xin chào.
-Xin lỗi. Tôi đang thưa chuyện với ai?
-Con đây mà.
Không, Jessie của tôi mới tám tuổi.
Cô gái tôi đang nói phải ít ra là 11 tuổi.
Cha có thể nói chuyện với mẹ được chứ?
Mẹ!
-Đừng quên mua con gà tây!
-Tại sao em không nhờ họ giao hàng?
Nathan, hôm nay là ngày cận lễ Tạ ơn.
Anh bắt con gà bay đến đây luôn đi!
Thôi được. Đường Fairway phải không?
Ở ngã tư nào nhỉ, 74 hả?
Tay này là cái bẫy bằng thép.
-Mười phút nữa anh sẽ ở đó.
-Chào nhé.
Đi chỗ khác chơi!
Thôi nào.
Tệ thật!
Louis hả?
Mong đây là việc thật khẩn cấp đấy!
A, anh hùng của tôi! Xem này.
Cô này không phải là một đứa bé của
hội từ thiện, nhưng cần sự giúp đỡ của anh.
Tôi chẳng hiểu.
Lâu rồi tôi đâu có nói chuyện với anh.
Thế mà ngay buổi tối trước lễ Tạ ơn.
-Lạy Chúa tôi!
-Cái gã may mắn này vẫn còn sống.
Cô ta dùng dao lam tấn công
tay quét dọn nhà thương ở Rockland.
Anh ta phải cần đến 111 mũi khâu!
-Động cơ nào xui khiến?
-Câu hỏi hay. Ra vào các viện
suốt cả 10 năm nay.
Tôi hiểu. Có các triệu chứng hậu hôn mê,
hành vi bị ức chế, giả câm.
Hai mươi lần nhập viện,
hai mươi lần chẩn bệnh khác nhau.
Chỉ số thông minh ngoại sổ.
Khi lên tám đã thấy rõ cha cô ta
bị cán chết bởi một xe điện ngầm.
-Bác sĩ Sachs?
-Gì thế?
Cô gái cắn đứt đầu con bồ câu,
đang khóa cổ một sinh viên y khoa.
Gọi bảo vệ. Dặn tay sinh viên lập hồ sơ,
vụ tấn công và đồng ký vào biên bản.
Louis, Tôi không hiểu anh cần cái quái
gì ở tôi. Gia đình tôi đang đợi tôi đấy.
Nathan, hãy dành 15 phút cho cô ấy.
Là một cô gái 18 tuổi, chưa hề làm
hại một con ruồi cho đến tuần trước.
Anh và tôi là vật duy nhất ở giữa cô ta
và cuộc sống bằng thuốc an thần.
Khoan! ý anh nói anh và tôi là sao?
Cô ta là bệnh nhân của anh mà!
Anh là thằng đểu. Đúng không?
Anh là thằng cực đểu vì,
khiến tôi phải nói điều này.
Anh giỏi việc này hơn tôi, được chưa?
Anh giỏi hơn, anh giỏi hơn!
Ai cũng biết Nathan Conrad
và tài chữa bệnh cho thiếu niên.
Elisabeth Burrows. Đây là một ca bệnh
mà tôi và anh phải nhớ đời!
Trước khi anh qua mặt tôi.
Chỉ đùa thôi, ý tôi không phải thế.
Nhìn đi!
Cô ta cần anh.
Thôi được cô ta cần tôi. Nhưng sao
lại khẩn cấp vào tối nay chứ?
Vào thứ hai, nếu ta không có tiến triển,
họ sẽ chở cô ta đến Creedmore...
và cột cô ta vào giường đến hết đời.
Đó là lý do bây giờ cô ta cần anh.
Năm phút. Chỉ năm phút thôi!
Xin chào Arnie, Frankie.
-Bác sĩ Conrad, tối nay ông thăm bệnh ư?
-Tôi e là như thế.
-Các ông định khám người điên phải không?
-Tôi sẽ làm.
Nhưng bác sĩ Sachs
luôn có sẵn một người.
Ở cửa ra vào.
-Toa thuốc mới là loại gì?
-Haldol, Droperidol và Ativan.
-Và cô ta còn thức chứ?
-Vâng, cô ấy đang thức.
-Hắn bảo tôi ở lại.
-Thôi mà, cưng.
-Cô ta có ăn không?
-Không ăn, không uống, không ngủ,
không tắm rửa,
không để ai đụng vào...
hoặc nói một lời nào!
-Bác sĩ Sachs, bảo tôi ở lại.
-Tôi sẽ nói với anh ta.
Tôi hứa đấy. Louise. Tôi hứa.
Có chuyện gì với vũ khí nặng thế?
À, phải năm người mới kéo cô ta
ra khỏi gã tội ngiệp ở Rockland.
Còn điều gì anh muốn
nói với tôi không?
Hết rồi.
Hết.
Hết.
Anh làm ơn mở cửa giùm?
-Ông khỏe không?
-Tôi có khỏe không à?
-Vâng.
-Tôi khỏe!
Xin chào.
Elisabeth, tôi là bác sĩ Conrad.
Tôi là một bác sĩ tâm thần.
Nghe nói cô đã không
ăn nhiều ngày nay.
À, tôi có thể hiểu điều đó.
Tôi thường làm việc ở bệnh viện này.
Tôi biết thức ăn ra làm sao.
Elisabeth, cho phép tôi
bắt mạch cô chứ?
Có nghĩa là tôi sẽ chạm vào cô.
Bây giờ coi như không có gì xảy ra.
Đây được gọi là tứ chi bị nhũn liệt.
Có nghĩa là chúng ở ngay chỗ được đặt.
Elisabeth, có nhiều thứ cho cô
hơn là chỉ lấy mắt nhìn.
Cô rất giỏi với điều cô làm.
Thế có điều gì cô muốn nói không?
Thôi được, chúng ta
chưa biết nhau nhiều.
Tôi biết cô phải rất sợ để làm
cái việc cô đã làm với gă kia.
Tôi biết cô đã rất giận dữ,
vì tôi đã xem các bức ảnh.
Nhưng tôi cũng biết cô
đang chịu nhiều đau đớn.
Vì không có ai lại
vô cớ phải ở nơi này.
Có thể tuần tới ta sẽ nói chuyện.
Ông muốn cái họ muốn.
Phải thế không?
Ai muốn cái gì?
Elisabeth, ai muốn cái gì chứ?
Tôi sẽ không nói đâu!
Tôi sẽ không nói đâu!
Tôi sẽ không nói đâu!
Bất cứ ai trong các người.
Bất cứ ai trong các người.
Bất cứ ai trong các người.
Anh bảo hãy để anh làm
con chó bé bỏng của em.
Cho đến khi con chó lớn về nhà.
Em có thể cho anh làm
con chó bé bỏng của em.
Đến khi con chó lớn về nhà.
Khi con chó lớn về.
Đừng mách hắn con Chihuahua
bé bỏng đã làm gì.
Xin...chào?
Anh là ai?
Năm đến ba, mụ già này không có
truyền hình cáp.
Tao cần Trung tâm Thể thao của tao.
Bữa tối xong rồi!
Khỏe không, Tony?
-Khỏe. Còn ông? Vui được gặp lại ông.
-Tôi cũng thế.
Xin chào!
Nơi này chắc chắn trông như
nhà của gia đình Conrad.
Có mùi giống như nhà của Conrad.
Và nó rơ ràng được sưởi quá mức...
giống như nhà của Conrad.
Nhưng lại nghe không giống nhà Conrad.
Chào, cưng. Anh đang tìm một bé gái...
cao khoảng 1 mét 25, tóc nâu nhạt.
Hù!
Cô bé đi đâu nhỉ?
À, nếu tôi không tìm thấy cô bé đó,
Tôi sẽ phải xuống lầu đi tìm
cho tôi một bé gái khác.
Mười phút nữa tôi sẽ quay lại.
-Chào!
-Chào Cha.
-Con khỏe không hả?
-Xem con vẽ trong lớp hôm nay nè!
Đẹp quá. Nhìn màu sắc này.
Con có một thị giác độc đáo đấy!
Con thề, nó là thị giác của con.
Sao con chưa chịu đi ngủ hả?
Con không ngủ được.
Con có vấn đề về tinh thần.
-Cha hiểu. Vấn đề về tinh thần loại nào?
-Con bị loạn tinh thần nặng.
-Con lại vào phòng làm việc của cha rồi.
-Con cần đồ đóng sách.
Đi chúc mẹ ngủ ngon đi nào!
Anh trễ đấy.
-Chúc mẹ ngủ ngon.
-Chúc cưng ngủ ngon.
-Con đánh răng chưa?
Mẹ ngửi được không?
-Ừ.
Mmm, ngon lành.
Cha sẽ để con khỉ ở phía này,
và cha sẽ để Sally ở đây
để con có bạn.
-Cha có một ngày mệt mỏi.
-Sao con lại nói thế?
Cái mặt nhăn nhăn!
Nếu cha có cái mặt nhăn nhăn, là vì
đã sau 10 giờ mà con còn thức.
Tối nay cha đã ở đâu?
Cha phải làm việc!
Sao thế ạ?
Bởi vì cha phải giúp một cô gái trẻ.
Vâng được,
nhưng cha phải đền cho con.
Được, thế là cái gì nào?
Một cái ôm...hai cái hôn.
Hai cái hôn?
Thỏa thuận ghê đấy. Được.
Đây là một cái ôm.
Và một cái hôn.
Và hai cái hôn.
Ngày mai họ có cho Bart Simpson
tham dự cuộc diễu hành không cha?
Họ sẽ cho Bart Simpson tham dự
diễu hành nếu con ngủ ngay lập tức.
Dạ, nhưng con không nghĩ họ sẽ
để ư xem con có ngủ hay không.
Chúc ngủ ngon, con cưng. Cha yêu con.
Con cũng yêu cha.
-Thanh tra, để tôi giúp cô.
-Cám ơn.
Đẹp hết xẩy!
Này chính xác là cái gì đẹp?
-Áo khoác da của cô. Nó đẹp đấy.
-Đúng.
-Anh có đọc về cây cầu Manhattan chưa?
-Không.
Thật ra, nó bị xây lầm, sai đến 10 feet.
Nhưng nó vẫn đứng.
-Ông Syd Simon.
-Tôi gặp lại anh sau.
Thanh tra Cassidy.
Tôi giúp gì cho cô đây?
Ta có cái gì vậy?
Chết trôi, phụ nữ, không giấy tờ.
Cô ta khoảng hơn 20 tuổi.
Dấu vết trên da cho tôi biết có thể cô ta
đã ở trong nước từ hai đến ba ngày.
Lúc này trong năm với nước lạnh ư?
Có thể lâu hơn đấy!
Vài ba ngày là cao.
Tay cô ta bị trói. Có thấy
sợi dây nào hoặc cái gì không?
Họ vẫn đang tìm.
Vài ngày trước,
cũng tìm thấy một cái xác khác.
-Khu công viên Battery.
-Vâng.
Ngày hôm kia, nạn nhân là đàn ông,
cỡ trung niên.
Được rồi, tôi sẽ cần vài điều tra
sơ bộ ngay tối nay.
Cô đang mơ à, thanh tra.
Tôi có sáu, bảy ca đang chồng chất.
Syd, tôi có mấy việc quan trọng dành
cho lễ Tạ ơn. Làm ngay cho tôi nhé!
-Đến mai là tôi cố hết sức đấy!
-Cám ơn.
Nhưng việc đầu tiên.
Các xe hơi đã được kéo đi,
đường xá đã giải tỏa,
vì thế cuộc đua Gà tây hàng năm--
Em không thể bị bối rối.
Em đây rồi. Bất động,
phơi bày tất cả...
và hoàn toàn yếu đuối.
Anh nghĩ em cần được tắm.
-Cưng đoán đi?
-Gì nào?
-Em đã tắm rồi.
-Tắm rồi ư? Thì ra, em không cần...
buổi tắm đặc biệt thú vị
của Nathan Conrad phải không?
-Không.
-Không, em đâu tắm như thế.
Em chưa hề tắm kiểu này.
-Nóng chứ? Không nóng quá phải không?
-Không, nó ngộ lắm.
Ồ, tuyệt quá.
Anh không biết gì về quá khứ của em
Khi anh biết em ở đó vì anh
Mình nên vặn nhỏ nó lại.
Chính em mới là người làm ồn.
Em là
niềm kiêu hănh
và hạnh phúc của anh.
Em có những nụ hôn
ngọt ngào hơn mật.
Và anh làm việc bảy ngày một tuần
để đưa hết tiền cho em.
Vì thế em là
niềm kiêu hănh
và hạnh phúc của anh.
Và anh nói với thế giới rằng em là--
Sẵn sàng chết vì hạnh phúc!
Jessie, nhanh lên.
Ta chơi trò đua xe xuống đồi đi.
Em nghe loáng thoáng
đua xe xuống đồi.
Em mơ đấy. Anh có nói gì đâu.
-Trời khá lạnh đấy anh!
-Anh biết mà cưng.
-Và nhiều gió nữa đấy.
-Một chuyến đi tệ hại. Chào buổi sáng.
Em có nghĩ con bé còn đang ngủ chứ?
Em đâu biết. Jessie ơi!
Jessie, nhanh lên.
Cuộc diễu hành sẽ bắt đầu ngay đấy!
Thôi được, cha sẽ đi xem một mình.
Một mình xem mấy đồ bay bổng đó.
Jessie, nhanh lên.
Bữa ăn sáng nguội rồi kìa!
Con bé có chỗ trốn nào mới
mà anh không biết không?
Có thể lắm. Suốt tuần nó chạy
quanh nhà như con mèo hoang vậy.
Jessie, vào đây ngay!
Ăn đi cưng, kẻo nó nguội.
Nathan, con bé không ra bao lơn chứ?
Con bé không có ở đó.
Con bé ra ngoài không xin phép à?
Jessie, vào đây ngay!
Các bạn ra khỏi đây, về nhà
và vui hưởng lễ Tạ ơn.
Con bé để rơi một chiếc vớ của nó.
-Cái gì?
-Con bé đi mất rồi.
Anh nói con bé đi mất là sao?
Khoan...
-Ai đó đã vào nhà.
-Không, nó ở trong phòng phía trước.
-Ai đó đã bắt nó.
-Nathan, không ai bắt nó hết.
-Chúng đã đột nhập. Chúng
cắt dây xích ở cửa.
-Cái gì chứ?
Gọi cảnh sát đi!
Anh không nghe tiếng quay số.
Cúp đường dây đi.
Đây là việc khẩn cấp.
Có trục trặc với cái điện thoại chết tiệt.
-Chả có gì trục trặc
với cái điện thoại cả, Nathan.
-Dẹp đi, đây là việc khẩn cấp.
Tôi biết.
-Ai vậy?
-Chúng tôi giữ con gái của anh.
-Cái gì...
-Ai vậy?
-Nathan, anh sợ cái gì nhất?
-Chúng nói gì thế?
-Việc bất ngờ làm chân tay rụng rời.
Có đúng thế không?
-Con bé đâu?
-Nó không bị hại đâu.
-Đưa nó cho em.
Tôi không muốn phải làm hại nó.
Tôi muốn anh làm vài điều.
-Không.
-Cái gì?
Không, cho đến khi...
Tôi nói chuyện với con tôi,
và biết nó không hề gì.
Luật số một, anh không được đòi hỏi.
Hãy nghe những gì tôi bảo anh.
Anh gọi lại khi tôi có thể nói
chuyện với con tôi.
-Anh đang làm gì vậy?
-Aggie này.
-Anh đang làm cái quái gì thế?
-Nghe anh đây!
-Không! Anh điên hả?
-Nghe anh đây!
-Không! Không!
-Aggie, ta phải biết chắc con bé an toàn.
Thế nếu chúng không gọi lại?
A lô?
-Cha hả?
-Jessie, khoẻ không cưng?
Cưng ơi, họ có đánh con không?
Không.
Con về nhà được không hả cha?
Jessie!
Vậy là can đảm lắm. Nathan.
-Hãy nói mấy người muốn bao nhiêu tiền!
-Tôi đâu muốn tiền của anh.
Đỡ vợ anh lên trước khi cô ta
bị găy nốt chân kia.
Nathan, cái gì thế?
Đừng kéo màn cửa.
Tôi thích cảnh đó.
Hay lắm. Bây giờ.
Trên bàn giấy gần cửa là một điện thoại
di động. Tôi biết anh nghĩ gì. Đừng!
Ngay lúc anh bấm một trong số 911,
là Jessie sẽ chết.
Luật số 2. Đừng cố gọi
hay làm hiệu cho bất cứ ai.
Nếu anh làm, tôi sẽ giết con anh.
Không phải vì tôi muốn thế,
mà vì đó là luật, anh hiểu chứ?
-Hiểu.
-Cái gì?
Tôi có thể thấy và nghe các người.
Khi anh rời khỏi nhà, đi bất cứ nơi đâu,
anh sẽ bị theo dơi.
Vì thế nếu anh muốn thấy con mình
còn sống, không được hở môi!
-Giờ hãy nói anh hiểu đi!
-Tôi hiểu.
Tốt lắm. Anh có một bệnh nhân
làm vật bảo đảm.
Tên cô ta là Elisabeth Burrows.
Một cô gái rất lì lợm.
Cô ta có một con số gồm sáu chữ số,
cất kỹ trong bộ óc lộn xộn của cô ta.
Cô ta giữ nó bằng mạng sống của mình.
-Con số loại gì?
-Lúc này việc đó chưa cần đến anh.
Tôi cần con số đó. Anh cần cô con gái.
Vì vậy mà xảy ra việc này!
Nathan, anh là dân chuyên nghiệp,
tôi cũng thế.
Nếu hai ta làm việc của mình
với tất cả khả năng tốt nhất,
thì vào giờ này ngày mai,
có thể chúng ta chưa hề biết nhau.
Bây giờ, hãy trở lại Bridgeview.
Lấy chiếc xe Rover.
Không cảnh sát, không quay lại.
Và, Nathan này,
Aggie sẽ được yên ổn.
Luật thứ 3.
Anh có đến 5 giờ chiều hôm nay.
Hãy làm đúng như lời hắn nói.
-Nathan, sao ta không gọi cảnh sát chứ?
-Bởi vì ta không thể gọi.
-Nathan!
-Bởi vì anh tin hắn.
Chúc lễ Tạ ơn vui vẻ.
Đồ khốn!
Chào, bác sĩ Conrad, ông và Jessie
không đi xem diễu hành à?
Con bé bị cảm lạnh.
Không có dấu hiệu
bị xâm phạm tình dục.
Tôi thấy dấu tổn thương ở cổ.
Các dấu hiệu xuất huyết trong cơ bắp
phủ ngoài thanh quản cô ta.
Tôi chẳng biết, Syd ạ! Cô gái này
không trùng với người mất tích nào.
Cũng có dấu một vết dập
ở đầu bên trái cuống lýỡi của cô ta.
-Syd, cô ấy chết ra sao?
-Ở đây không có vật dụng bị cùn.
-Cổ cô ta bị găy làm đôi.
-Vì cái gì?
Bằng hai bàn tay!
Bằng hai bàn tay!
Syd, cùng một cách với xác chết
ở công viên Battery chứ?
Cùng một cách làm nứt hộp sọ.
-Và các dấu vết trên thân thể là gì?
-Các vết phỏng thuốc lá.
Ông ta bị tra tấn. Cám ơn ông.
Và ông ta có dấu xăm của tù nhân.
Tôi cần dấu vân tay và phim chụp răng
X-quang của cô gái vô danh. Nhanh nhé!
Cô biết hôm nay là lễ Tạ ơn mà!
Ông nói đúng. Ông nói đúng.
Thôi được, tôi hy vọng gia đình cô ta
không đợi cô ấy xẻ thịt con gà tây.
Cassidy, tôi không cảm được cái trò
kết tội tôi của cô đâu nhé!
Lẽ ra cô ta đã giúp bày chén đĩa
với người mẹ rồi.
Dấu vân tay và răng.
-Xong là tôi biến khỏi đây đấy!
-Cám ơn, Syd.
Ôi chao!
Nhanh nào!
Hạ cửa xe xuống, thưa ông.
-Ông cảnh sát, tôi là bác sĩ.
-Xin chúc mừng.
Ông có thấy người chơi kèn
tách ra khỏi đám đông không?
Tôi cần phải đi qua cuộc diễu hành này.
Tôi cần hộ tống đến bệnh viện
tâm thần Bridgeview ngay lập tức.
Trông tôi giống một trực thăng không?
Sử dụng đường 57.
Hắn đang nói chuyện với cảnh sát.
-Ta sẽ làm gì đây?
-Hãy kiên nhẫn!
Ông cảnh sát Kreidman,
có một cô gái trẻ sắp chết, vì vậy,
ông có giúp tôi cứu cô ấy hay là không.
Tôi cần hai người. Hai anh đấy. Đi nào.
Ngay chỗ đó. Nhanh lên, nhanh lên.
Giữ ban nhạc lại ngay chỗ đó.
Mở cổng ra giùm tôi, các bạn.
Tên khốn kiếp.
Hắn nhờ cảnh sát hộ tống
đi ngang qua đoàn diễu hành.
-Tôi thích việc đó.
-Cái gì?
Cảnh sát hộ tống. Tôi thích lắm đấy.
-Anh không nói tôi biết con số nói về cái gì.
-Cô ta biết.
Nghe này, cô gái này có cả chục năm
về bệnh lý phải sắp xếp lại.
Ngay cả khi cô ta biết,
hạn chót 5 giờ của anh là vô lý.
Theo kinh nghiệm, người ta thường làm
hết sức khi đối mặt với các thời hạn vô lý.
Anh không thể chỉ bật
một cái công tắc trong đầu cô gái.
Anh phải tin tôi. Cách đó chẳng có
ích gì trong các trường hợp này.
Tôi biết, tiền thì tệ lắm.
nhưng anh có bổn phận gia đình.
Nathan, đừng làm mất điện thoại đấy!
-Tay bác sĩ xuống xe rồi.
-Hắn có bấm báo động xe hai lần không?
-Không.
-Hay lắm. Ta bắt hắn phải dồn hết sức.
-Anh có chìa khóa văn phòng
bác sĩ Sachs không?
-Có.
-Anh vui lòng mở nó chứ? Mở ra.
-Nhưng bác sĩ Sachs không có ở đây.
Tôi nghĩ Nathan đã giải thích rơ luật lệ.
Để lại cái điện thoại di động.
Không có nhân nhượng nào
trong việc phá vỡ các luật đó đâu!
Thằng khốn nạn bệnh hoạn!
Mày mà hại con tao, tao sẽ...
Cô sẽ làm gì?
Cô định nói điều gì riêng tư à!
Tôi nghĩ.
-Không.
-Thế là hay.
Nếu hôm nay chồng cô vào cuộc chơi,
cô chả có gì phải lo lắng cả.
Việc này có một khía cạnh tốt, Aggie.
Việc này đem các người...
đến gần nhau hơn là
việc thỉnh thoảng đi trượt tuyết...
hay tắm bọt biển.
Cái điều khiển TV ở phía bên trái cô.
Cầm nó lên.
Cầm nó lên!
Giỏi. Bây giờ mở TV đi!
Những người *** Carolina--
Thử kênh HBO.
Không, tôi đã xem cái này.
Khá là bạo lực!
Hãy thử một vở kịch gia đình.
Nathan!
Anh làm gì ở đây thế?
Anh đâu được dặn có mặt ở đây.
Làm sao anh vào được? Ai để anh vào?
Tưởng anh ở Greenwich với Kim
và gia đình cô ấy.
Sao anh lại ở đây vào lễ Tạ ơn thế?
Sao tôi lại ở đây à? Tôi phải
làm chứng cho một vụ sát nhân...
vào thứ Hai, tôi phải tới để nghiên cứu.
Gì đây? Anh phá tủ hồ sơ của tôi!
Những thứ đó là--
Lẽ ra tôi phải đưa chìa khóa cho anh.
Anh đã đọc hết tất cả cái này chưa?
Chưa hết. Tôi vừa đến thôi mà!
Tôi vừa xem xong hồ sơ chính.
Nó là một đống chẩn đoán lầm.
-Tôi nghĩ cô ta đang ẩn mình.
-Ẩn mình ư?
Louis, cô ta là kẻ bắt chước tài tình.
Đó là lý do Rockland không thể
hiểu cô ta. Cô ta ứng biến rất giỏi.
Cô ta có tất cả mọi triệu chứng
của các bệnh nhân khác.
Có vẻ như cô ta bị ảo giác giả.
Tôi không tin đó là trò tung hỏa mù.
Có thể cho cô ta vào đền thờ
của những kẻ giả bệnh.
Tôi tin là có dấu hiệu bệnh lý tiềm ẩn.
Cô ta có những triệu chứng cổ điển
sau hôn mê. Bệnh của cô ta là thật.
Chứng kiến cái chết của cha cô ta
chính là một thảm họa.
Cô ta cũng tin rằng có ai đó hoặc
điều gì đó đang săn đuổi cô ta.
Và vì thế cô ta cứ ở măi trong
bệnh viện suốt mười năm qua.
Cô ta muốn ở trong bệnh viện.
Vì thế 20 lần nhập viện khác nhau,
là hai mươi lần định bệnh khác nhau.
Tất cả là để ẩn mình.
Nathan, phải điều đó làm cô ta trở thành
một cô gái trẻ vô cùng khôn khéo,
hay là tuyệt vọng phải không?
-Louis này?
-Gì thế?
Ngoài anh ra, còn ai biết tôi đang
chữa bệnh cho Elisabeth không?
Ai cũng biết. Tối qua, sau khi anh về
tôi viết lên đấy. Phòng khi anh trở lại.
Tôi muốn anh được phép
trong trường hợp tôi không có ở đây.
Và cũng cài lại mật mă của anh.
Làm ơn mở cửa!
Các vì sao chiếu sáng
-Phía trên tôi
-Chào Elisabeth.
-Cơn gió đêm nhẹ như thì thầm
-Thấy khỏe hơn không?
Tôi mang cho cô vài thứ đây.
Một con gà tây bằng sô-cô-la.
Chất đường sẽ giúp cô chuyển hóa
tất cả thuốc họ cho cô uống.
Cô thích lễ Tạ ơn chứ?
Nó là ngày lễ yêu thích của tôi.
Muốn chạm vào không?
Xin lỗi?
Tôi thấy cô nhìn.
Tôi biết điều cô đang cố làm.
Cô muốn làm tôi bối rối.
Chẳng ăn thua gì đâu!
Có bác sĩ khác hả?
-Bác sĩ Sachs.
-Ừ.
Tôi không ưa ông ta.
À, tôi có thể hiểu điều đó.
Tức cười không chịu được.
Elisabeth, có vài việc quan trọng
mà tôi phải hỏi cô.
Nhưng trước hết, tôi muốn cho cô xem.
Tôi có một đứa con gái.
Nó tám tuổi...sẽ lên mười tám tuổi.
Tên con bé là Jessie.
Ở đây tôi có mấy món đồ
nó rất ưa thích.
Đây là cuốn sách Horton Hears a Who.
Tôi đọc cho con bé nghe rất nhiều lần,
giờ nó đã bị sờn rách.
Và cái này. Con bé thích vẽ,
mấy bức tranh kỳ dị về tôi.
Và cái này...
Đây là Sally.
Cô có thích một trong thứ đó không?
Tôi sẽ nói bệnh viện cho phép cô giữ nó.
-Nhưng cô chỉ có thể chọn một mà thôi.
-Cái quỷ gì đây, Toy R Us hả?
Muốn tôi chọn cho cô không?
Hãy chọn trước khi bạn thua.
Chon trước khi thua chính mình--
-Bác sĩ Conrad?
-Vâng?
Đi ra!
Không.
Tôi muốn ông đi ra.
-Elisabeth, ta chưa nói xong mà!
-Tôi biết điều ông đang cố làm.
Ông muốn làm tôi bối rối.
Chẳng ăn thua gì đâu!
Tên chú là gì?
Tóc chú dài thiệt đó!
Hồi đó tóc cháu cũng dài,
nhưng mẹ cháu bắt cắt đi.
Trên cổ chú có cái gì vậy?
Rất bất lịch sự khi
không trả lời câu hỏi của người khác.
Đó là một biểu tượng.
Nó có nghĩa gì vậy?
Không được nói!
Elisabeth, có vài điều tôi cần biết.
Jessie.
Jessie? Là tên con gái bé bỏng của tôi.
Cô muốn xem bức tranh Jessie vẽ chứ?
Tôi sẽ thỏa thuận với cô một điều.
Tôi sẽ cho cô xem bức tranh
nếu cô trả lời câu hỏi của tôi.
Nó có đáng giá một câu trả lời chứ?
Câu trả lời không là có và không.
Có thể được.
Giờ tôi sẽ đưa ra câu hỏi.
Có phải người đàn ông mà cô
tấn công ở Rockland...
có liên quan đến việc khủng khiếp...
đã xảy ra cho cô trong đường hầm
xe điện nhiều năm về trước không?
Chạy đi con, chạy đi! Tệ thật!
Hôm qua tôi không biết cô đã nói gì.
-Chạy đi!
-Tôi không biết họ hoặc họ muốn gì.
-Đi ra!
-Giờ tôi đi ra.
Tôi biết chúng rất muốn nó.
-Việc cô giữ kín quan trọng biết bao!
-Đi ra! Đi ra! Đi ra!
-Đi ra! Đi ra! Đi ra!
-Elisabeth...
Đi ra!
Đi đi! Đi đi!
Đi đi! Đi đi!
Đi!
Cám ơn. Tôi xin lỗi.
Anh thua cô ta rồi!
Cô ta vẫn giữ con búp bê phải không?
-Vâng?
-Tiến triển khá đấy!
Nghe này, tôi được lòng tin
nhưng không có thêm thông tin...
-Tôi đang dọ dẫm trong bóng tối.
-Câu trả lời ở ngay phía trước anh.
Tôi đã đọc hết hồ sơ của cô ta!
Thế thì nhìn gần hơn.
-Anh--
-Nathan,
bây giờ là12 giờ 22 phút.
Tôi chắc một điều.
Lẽ ra chúng nên gặp phải một vài
loài thật độc địa.
Xem lại cái này.
Thấy nó đang cong đuôi lên không?
Nó đang nổi giận.
Nó đang quơ cây kim chích lên
phía trên đầu, chuẩn bị,
chộp lấy và chích!
Bà Conrad ơi?
Sofia.
Sofia, sao bà lại ở đây?
Vâng, cánh cửa.
Tôi làm hư nó. Ông Conrad sẽ sửa nó.
Gì thế? Gì thế?
-Il tacchino.
-Không, không. Không có tacchino.
Không nghe điện thoại! Không!
Hãy đưa nó cho tôi!
Tôi xin lỗi, Cám ơn.
A lô.
Thưa bà?
Đuổi bà ta đi!
Sofia, à, không có món tacchino.
Ồ! Vâng.
Cám ơn. Hẹn gặp lại.
-Còn khách nào nữa không?
-Không.
Ồ, coi nào, thế đấy.
Coi nào, cưng, cởi ra đi. Nhanh lên.
Được rồi. tùy cưng thôi.
Tôi phải đi. Anh phải gọi lại cho tôi.
Anh đã xem cái này chưa?
Gì thế này? Tim thấy cô gái
lang thang trên đảo Hart.
-Anh tìm cái này ở đâu vậy?
-Trong hồ sơ của cô ta ở văn phòng của anh.*
Hôm qua một cô gái trẻ được tìm thấy
giữa đống quan tài trên đảo Hart.
Việc này gần thời điểm cha cô ta chết.
Tôi nên hỏi ban Chăm sóc Trẻ em.
Có thể cô ta bị lạc hoặc vô thừa nhận.
-Cái--Việc đó rất kỳ lạ.
-Trên một hòn đảo ở sông Đông.
Hai ngày trước tôi có gặp Sara.
Cô ta hẹn bạn trai ở Village.
Có thể cô ấy vẫn còn ở đấy với anh ta.
Có thể lắm.
Đợi chút xíu nhé!
-Ê, Jake. số 57, cho thấy mặt thôi.
-Vâng, được.
-Coi nào.
-Ở đây tanh quá. Mùi ghê ghê!
Tôi biết. Chỉ thở bằng miệng thôi.
-Trước giờ tôi chưa thấy ai chết cả!
-Cô sẽ làm được, đúng không?
-Chắc tôi bệnh quá!
-Nghe này, chả có ai ở đây phiền đâu.
Coi nào.
À, tôi phải nghe cái này.
Nhưng tôi sẽ ở ngay đây. Được chứ?
Cassidy. Ồ. Ê, cưng. Vâng.
Ồ, không. Anh nên đón chuyến 1 giờ vì-
em sẽ đến trạm Penn vào lúc 2 giờ.
-Hẹn gặp 7 giờ đi.
-Em hứa mà.
Đừng có hứa.
Cái gì? Em sắp xong việc ở đây rồi.
Vâng, em đang ở nhà xác thành phố.
-Tạm biệt.
-Ừ hử...
Đó là bản nhận dạng của gă bị găy cổ.
Chà, choáng váng đây!
Leon Edwards Croft.
Lạy Chúa, hắn ta có gì nào,
bị bắt từ 15 đến 20 lần à?
Hắn ta là một gă xấu xa
Không thể lầm được.
-Cô dùng hắn để tìm hiểu bọn tội phạm?
-Dĩ nhiên.
Tôi không phải là dân giết mướn à?
Ổn rồi.
Sao lại có người làm việc này
với Sara thế?
Gă với dấu phỏng thuốc lá, tên Croft,
làm tài xế cho nhóm này.
Bọn cướp bảo chúng đã tấn công các
ngân hàng Jersey, Delaware, Virginia.
Không bị kết án cho tới năm 91.
Ba tên bạn của hắn chỉ bị cạo đầu
và chịu 10 năm tù ở Attica.
Patrick Barry Koster,
là kẻ cuối cùng ra tù.
Vào ngày 4 tháng 11 à!
Có phải Croft nghi mấy tên này phản?
Tôi không biết. Có thể là sự trả thù.
Hắn không có tiền án.
Chẳng biết hắn đến từ đâu. Không có gì.
Đây là chuyện duy nhất hắn bị nổ.
Gă này là một hồn ma.
Hắn ta là hồn ma ư?
Tôi đoán ra người mà tôi cần
nói chuyện rồi. Cám ơn.
-Cô hãy cẩn thận đấy!
-Vâng.
À, cô đã chọn vật mà Jessie thích nhất.
Con bé và Sally không hề rời nhau
khi chúng lên hai tuổi.
Con bé ở đâu?
Jessie ở đâu?
Chúng đã bắt con bé.
Lúc này nó đang sợ lắm!
Sợ hăi giống như cô khi săn đuổi cái gă
ở Rockland, nhưng nó mới tám tuổi.
Con bé không mạnh mẽ như cô.
Nó không tự bảo vệ mình như cô được.
Tôi không chỉ ở đây để giúp cô.
Tôi cần cô giúp tôi.
Bằng không, tôi không tìm lại được
con gái bé nhỏ của tôi.
Hôm nay là lễ Tạ ơn.
Cô có nhớ lễ Tạ ơn chứ?
Có. Vâng, tôi nhớ.
Cô đã ở cùng với ai?
Cha tôi.
Chỉ có tôi và cha tôi.
Sư mạnh mẽ
không những bảo vệ chính cô,
mà còn có sức mạnh để thổ lộ,
nhất là khi cô đang giữ kín chuyện --
đến nỗi cô không hề biết là
cô có thể có một cuộc sống đẹp hơn.
Cách duy nhất để cô tự giúp mình...
là nếu cô nhớ lại.
Cô phải nhớ lại cái ngày ở xe điện ngầm.
Tôi không--không thể làm được.
Không thể được.
Tiến lên nào. Sự kiện chính.
Cô không thể giúp con gái tôi
trừ khi cô nhớ lại.
Không, làm ơn.
Hãy nghe tôi đây.
Những gă bắt cóc Jessie...
cùng là những gă cô đang chống lại.
-Chúng là những kẻ gởi tên phục vụ
nhà thương ở Rockland theo dơi cô.
-Tôi không muốn nghe chuyện này.
Mọi điều chúng muốn là một con số.
-Ông muốn cái chúng muốn.
-Chúng biết cô biết con số đó.
-Chúng sẽ giết con gái tôi
nếu cô không nói cho tôi biết.
-Thôi đi!
Cha ơi!
-Nó là một số điện thoại à?
-Không.
-Một địa chỉ? Một trương mục?
-Tôi không biết.
Nó là một trương mục ngân hàng.
Đó là một mật mă chứ?
-Không.
-Là một nơi nào? Nó là gì?
Cái gì--
-Có trục trặc à? Ta mất liên lạc ư?
-Không, không, mọi việc tốt!
Ông để ông ấy được yên!
Cha cô mất rồi.
Ông ấy mất rồi và không ai
làm hại ông ấy được nữa.
Con gái tôi thì còn sống.
Jessie thì còn sống.
Bác sĩ Conrad?
Tôi sợ lắm.
Tôi biết. Tôi xin lỗi.
-Tệ thật.
-Được rồi. Mọi việc đều ổn cả!
-Elisabeth.
-Tôi sẽ cố gắng.
Cô khỏe rồi.
Từ bữa ăn sáng đến giờ lâu quá há?
-Ừ.
-ước gì có miếng bánh mì phô-mai.
Thì thầm nói anh yêu em
Chim muông hót vang
Con gà tây ngon chưa từng có. Cẩn thận.
Tôi sẽ cho anh vào lò chung với nó.
Mơ một giấc mộng bé.
-Cha ơi, con thương cha lắm!
-Cười đi, đôi má dễ thương.
-Cái đó là gì vậy?
-Đây là ống tiêm 5cc...
với cây kim số 10 và 500mg Amytal.
Anh đang nói gì thế, 500 miligrams à?
Sao anh không đổ cả một lít rượu
vào họng hay kê súng vào miệng cô ta?
Nhìn xem! Sự kiện thì hiển nhiên rồi đó.
Cô ta sẽ đáp ứng với thuốc, nên tôi--
Trả lời đi!
Anh trả lời điện thoại.
Giờ thì anh bảo chúng mọi việc đều ổn...
và anh sẽ tiến hành theo kế hoạch B.
Mọi việc đều ổn, và chúng ta
sẽ tiến hành theo kế hoạch B.
Đó là dùng thuốc.
Anh biết mọi chuyện về các con số,
Louis, và anh đã gài tôi.
-Tôi thề có Chúa--
-Hãy nói với tôi lý do,
-hoặc tôi sẽ lụi cái này...
-Hắn giữ bạn gái Sara của tôi làm con tin!
Hắn sẽ giết cô ấy
nếu tôi không có con số.
-Bạn gái của anh ư?
-Đúng vậy.
Hắn bắt con gái của tôi.
-Hắn bắt con gái bé nhỏ của tôi.
-Nathan, Tôi không biết chuyện đó.
Tôi rất tiếc.
Tôi không biết.
Anh lấy con số này cho hắn. Hắn sẽ đi.
-Thật đơn giản như thế.
-Thật đơn giản.
Bác sĩ Sachs? Bác sĩ Sachs?
-Vâng?
-Có một cảnh sát đến gặp ông.
-Cảnh sát ư? Cảnh sát loại gì?
-Tôi không biết.
-Anh ta muốn gì?
-Cô ta.
Cô ta không nói nhưng đang đợi
trong văn phòng của ông.
Được.
Bảo cô ấy tôi đến đó ngay.
Được.
Hắn nói không có cảnh sát!
Hoàn toàn không có cảnh sát.
Đây là việc anh sẽ làm.
Anh phải xuống văn phòng.
-Anh phải bình tĩnh.
-Nhưng cái gì--
Và anh làm cho cô ta bỏ đi.
Nếu đến 4 giờ 30 ta chưa có nó,
chúng ta tính đến kế hoạch B.
Cái gì thế này?
Bơ đậu phộng và rau câu.
Rau câu loại gì thế?
Xin chào.
-Tôi là Louis Sachs.
-Chào. Thanh tra Cassidy.
-Chào.
-Chào.
Cô gái xinh xắn. Con gái ông đấy à?
Cô này à? Không phải con gái tôi.
Tôi giúp gì cho cô đây, thanh tra?
-Tôi đến đây vì người phụ nữ này.
-Có chuyện gì về cô ấy?
-Ông không biết cô ta à?
-Không.
Cô ta làm ở bệnh viện được năm tháng.
Cô ta là y sĩ nội trú ở đó.
Thật sao? Chúng tôi có đến hàng tá
y sĩ nội trú. Tôi sẽ nói với cô điều đó.
Bác sĩ Sachs, cô ta làm ở khoa
bệnh do ông phụ trách.
-Cô ta đã làm ư?
-Mm-hmm.
Lạ thật, đáng lẽ tôi sẽ biết
cô ta là ai, nhưng tôi lại không.
-Vậy là có sự nhầm lẫn.
-Lần cuối ông gặp Sara là khi nào?
Thanh tra, tôi vừa nói với cô,
và tôi sẽ lặp lại,
Tôi không biết đó là ai.
Chúng ta đi đâu đây?
Ông có luật sư không, thưa ông?
-Cái gì?
-Ông có luật sư không?
-Cô đang nói gì --
-Ông không biết Sara phải không?
Không, tôi không biết Sara.
Nhưng chúng ta nói về luật sư để làm gì?
Một tuần trước,
ở Central Park, với ông.
Cô ấy kể cho người bạn cùng phòng
là Vanessa mọi chuyện. Ông biết
Vanessa chứ? Cô ấy biết ông đấy !
-Tôi cũng không biết Vanessa.
-Bác sĩ Sachs.
-Tôi định đọc cho ông nghe quyền của ông.
-Quyền của tôi ư?
-Nhưng trước hết--
-Tôi đã làm gì nào?
-Tôi muốn ông giúp tôi một việc.
-Được.
Đây là cuối tuần qua, với ông,
bên cạnh đài phun nước ở Central Park.
Ông đã chụp bức ảnh này,
và đây là cô ấy hiện giờ.
Tấm này ông chụp. Tấm này tôi chụp.
Ông nghĩ ai chụp đẹp hơn, tôi hay ông?
-Đó không phải là Sara.
-Đó chính là Sara, nằm trong nhà xác.
-Không, không phải--
-Tôi làm ở phòng Trọng án, bác sĩ ạ!
Đó chính là Sara.
Ở nhà xác ư?
Đó là lầm lẫn. Không thể là Sara.
Đó không phải là thỏa thuận.
-Đó không phải là thỏa thuận ư?
-Không phải là thỏa thuận.
Được. Sao ông không nói cho tôi biết
thỏa thuận chó chết đó là gì?
Ai dự phần vào thỏa thuận?
Có phải là hắn dự vào thỏa thuận không?
Hắn như thế nào? Hắn? Hay hắn?
Hắn như thế nào? Hay hắn? Hay hắn?
Nói tôi biết ai dự vào thỏa thuận!
Sao lại không cho tôi biết?
-Chúng tôi được hẹn đến 5 giờ hôm nay!
-Ai là chúng tôi?
-Vậy đó là một lầm lẫn!
-Không lầm lẫn. Ai là chúng tôi?
Chúng tôi đến rất gần và mọi điều
là chúng tôi cần thêm nửa giờ nữa--
-Bác sĩ Sachs, chúng tôi là ai?
-Đó không phải là Sara!
Sao không dẹp trò phí thì giờ của tôi
và nói cho tôi biết, chúng tôi là ai?
Ê, chú thích nhạc đồng quê chứ?
Ê. chú thích nhạc đồng quê chứ?
À...há.
Móng chân màu hồng.
Làm sao tôi có móng chân màu hồng.
Áp thấp trên toàn ***
Virginia, và càng lúc càng mạnh.
Móng chân màu hồng.
Tất cả bạn gái tôi dành thời gian
cho những móng chân hồng của họ.
Búp bê xinh, khi em tìm thấy tôi
đang ngồi đó trong-
Tao đã nói sao về tiếng động?
Mày là con gái nhỏ thông minh
của cha mày phải không?
Tốt hơn đừng mong
mẹ mày nghe thấy.
Cho cô ta lên đầy màn ảnh.
Chi tiết hơn.
-Cô ta nghe thấy rồi!
-Làm sao mày biết?
Cô ta nín thở!
An ninh gọi tổng đài.
Tôi giúp gì được cho ông, bác sĩ?
Arnie, tôi cần anh giúp tôi một việc.
Ông đang dẫn cô Burrows đi dạo à?
Chúng ta ra khỏi đây!
Mang con bé đi!
Mẹ ơi, cha ơi, con ở trên này!
Mẹ ơi!
Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Đưa con ra khỏi đây!
Chăm sóc cho cô ta!
Tôi cần anh mở cái cửa.
Theo lệnh của ai chứ?
Đây là việc giữa anh và tôi.
Bác sĩ, vì thế nên họ gọi nơi này là
nhà thương điên đấy.
Vì tôi phải điên bẩm sinh
mới để ông làm điều đó.
Được rồi, tôi chỉ hỏi anh vậy thôi!
Không sao đâu, Arnie.
Chỉ là thuốc Versed.
Mọi thứ ổn cả.
Một giờ nữa, anh sẽ khỏe.
Bác sĩ Conrad?
Bác sĩ Conrad!
Bác sĩ--
Xin thứ lỗi!
Xin thứ lỗi.
Hành động khẩn cấp ! Cảnh sát bị hạ.
Chúng tôi bị xâm phạm an ninh.
Xin biện pháp khẩn cấp.
Đóng lối ra vào chính!
Rất tiếc!
Nhanh lên.
Kiểm soát máy dò ra vào.
Đây là Hartford.
Tầm 30 độ.
-Căn bản, đó là...
-Không!
Xin ư kiến, một xe Land Rover màu vàng,
vừa rời Bridgeview, hướng về phía Đông.
-Vâng. Đang đi.
-Người lái là Nathan Conrad.
bị thẩm vấn vì liên can đến vụ sát nhân.
Cho nhân viên canh chừng nhà hắn ngay.
Ôi, lạy Chúa!
Tôi nghe.
-Anh có ư tưởng gì thế hả, Nathan?
-Đi dă ngoại.
Đợi một chút.
Các người mang Jessie đi đâu?
-Sao các người lại di chuyển nó?
-Anh còn 44 phút nữa.
Sao các người lại di chuyển nó?
Tôi sẽ lấy số điện thoại của anh.
Chỉ đừng hại nó!
Bốn mươi ba phút!
Bạn vừa gọi đến Trung tâm Dịch vụ
Khẩn cấp New York.
Xin chờ máy, bạn sẽ được trả lời
theo thứ tự cuộc gọi nhận được.
Đồ chó cái què!
-Cô khỏe chứ?
-Vâng.
Không!
Elisabeth,
đây là nơi xảy ra chuyện phải không?
Không.
Khi chúng tôi rời nhà, cha tôi và tôi--
Tôi nghĩ chúng tôi--
Một xe hơi lớn, màu sẫm.
Tôi chưa bao giờ thấy cha tôi sợ như thế!
Ông chụp lấy tay tôi. Ông cứ chạy và chạy.
Và tôi cố chạy theo.
Tôi cố gắng chạy theo.
Ông lấy...
-À, cô có thể làm được mà!
-Được.
Cô có thể làm được. Ta đi nào.
Tôi cố chạy theo.
Được rồi.
Elisabeth.
Có rất nhiều người,
nhưng cha tôi cứ kéo tôi len qua họ.
Tôi nhìn lại đàng sau.
Chúng chạy rất nhanh.
Chúng vẫn ở đằng sau chúng tôi.
Giờ chỉ còn hai tên.
Chúng tôi lạc mất một.
Cha tôi đưa tôi đến góc kia.
Ông bảo tôi nấp ở đây.
Con nghe cha dặn cho kỹ nhé!
Con và Mishka phải ở đây đợi cha.
Dù có chuyện gì, cứ ở ngay chỗ này!
Mọi việc sẽ tốt đẹp.
Đợi ngay đây nhé!
Ê, Russel! Mày đã ở đâu thế?
Có gì ở trong túi?
Trong cái túi chó chết đó có gì hả?
Tôi có thể thấy mặt của cha tôi
khi ông có nói với chúng.
Cái túi.
Trong cái túi chó chết đó
chẳng có thứ gì cả!
Russel, nó ở đâu? Nó ở đâu?
Bây giờ việc gì xảy ra?
Nó ở đâu?
Elisabeth?
Tao đếch tin được câu nào!
Elisabeth, cô thấy gì nào?
Nó ở đâu?
Gă mặc áo khoác đỏ cứ
đá măi vào cha tôi.
Chúng hỏi nó ở đâu? Nó ở đâu?
Nói cho tao biết chỗ của nó!
Đỡ tôi lên!
Tôi sẽ nói cho các anh chỗ của nó!
Elisabeth.
Lạy Chúa. Giúp tôi đứng lên!
Mọi người đứng nhìn. Họ chỉ đứng nhìn
mà chẳng có ai giúp cả!
Chẳng một ai giúp hết cả!
Mọi người đứng nhìn
mà chẳng ai giúp cả!
Elisabeth, gă đàn ông muốn gì?
-Hắn đã muốn gì?
-Tôi hầu như đến gần được hắn.
Elisabeth!
Cha ơi! Không! Cha ơi!
Quay lại! Giơ tay lên!
Quỳ xuống! Ngay!
Gă đàn ông đã muốn gì, Elisabeth?
Có phải hắn muốn một con số?
Elisabeth, tôi cần phải biết
gă đàn ông muốn gì.
Hắn muốn con búp bê Mishka của tôi.
-Mishka ở đâu?
-Giữ chặt cái đó. Được không, con?
-Nghe đây.
-Đến khá gần rồi.
Được. Tôi có cái anh muốn.
Hay lắm! Tôi đang nghe đây.
Tôi vừa quyết định--
-Tôi vừa quyết định sẽ tự tay
đưa cho anh con số đó.
-Không có thì giờ.
-Không có chọn lựa.
-Nathan, anh lại trở nên can đảm rồi!
Đó là cách hay nhất để con anh bị giết!
Còn hơn là qua thời hạn chót,
chỉ còn chưa đầy ba phút nữa.
Luật số một: Không còn tính giờ.
-Cái gì?
-Anh nghe tôi nói rồi đấy.
-Tôi sẽ gặp anh ở đó.
-Chỗ nào?
Tôi nghĩ anh biết là chỗ nào.
Luật số hai: Tôi muốn nói chuyện
với con gái tôi ngay bây giờ.
Nghe không? Tôi muốn nói chuyện
với con gái tôi ngay bây giờ!
-Cha ơi?
-Cục cưng, con khỏe chứ?
Vâng. Cha hãy đến đón con ngay đi.
Cha đang đến đây, cưng à!
-Còn gì nữa không?
-Luật số ba:
Không gọi điện thoại nữa!
Này bạn! Tôi có cuộc gọi y tế khẩn cấp.
Tôi sẽ trả lại cho anh.
Tôi sẽ trả nó lại cho anh.
-Aggie?
-Con bé còn sống chứ?
-Con bé khỏe.
-Nó ở đâu thế?
Aggie, nghe anh đây...
Cái gì thế?
Em đã gọi cảnh sát à?
Aggie? Aggie?
Không. Nhưng có người đã gọi.
Họ có biết chuyện gì không?
Chưa biết.
-Nghe này.
-Anh đây.
Hãy mang con bé trở về!
Các vì sao chiếu sáng
Phía trên anh
Ban đêm
Ê, bạn! Làm gì dưới đó thế?
Thuyền của tôi. Anh đi đâu đấy? Ê!
Ê, đồ khốn! Đó là thuyền của tao!
Bác sĩ Conrad.
Ông là con người liều mạng.
Tôi muốn thấy con bé.
Tôi muốn thấy con bé ngay.
Một nơi ghê rợn cho
ngày lễ phải không?
Xin chào, Elisabeth.
Mười năm, ngày nào tôi cũng nghĩ về cô.
Cá là cô cũng nghĩ đến tôi.
Tôi biết cô phải chịu đựng rất nhiều.
Và tôi cũng thế.
Cha cô đã làm cả hai ta thất vọng.
-Con gái tôi đâu?
-Anh mang cô ta đến đây vì
cô ta chưa cho anh biết con số.
-Các người giữ con bé ở đâu?
-Cô ta sẽ không cho anh biết.
-Tôi muốn gặp Jessie ngay.
-Con số của tôi đâu?
Anh sẽ chẳng có gì trừ khi tôi gặp--
Hôm nay ta đã nói về lòng can đảm.
Cái này không hay.
Anh cần phải biết cách xài thứ này.
Tôi muốn gặp con gái tôi.
Tôi nghĩ anh đáng được thế.
-Max!
-Cha ơi?
Jessie?
-Cha ơi!
-Jessie! Mọi việc êm đẹp, cưng à!
Con sẽ được yên ổn.
Mọi việc sẽ tốt đẹp!
Anh đoán con số là một ngôi mộ.
Rất giỏi!
Giờ thì sao nào?
Tôi xong việc của mình.
Nhanh lên, Nathan. Lên cầu thang.
Ở đó, bên cạnh cái bàn.
Và Elisabeth.
Không phải nó.
Đem con bé ra bên ngoài.
-Cha ơi?
-Jessie.
Con sẽ không sao đâu, cưng à!
Con sẽ không sao đâu.
Bây giờ. Hãy xem cái xe 200 dặm
một giờ này làm được cái gì!
Nhân viên Peterson, làm giỏi lắm.
Anh đã tìm thấy xe tôi. Nó đâu rồi?
Ở đàng kia!
-Rồi. Thế gă đàn ông của tôi đâu?
-À...
hắn tông qua hàng rào thép
xông lên cầu xuống hàng,
rồi cướp thuyền của người kia.
-Một cái thuyền ư?
-Vâng. Hắn và vài cô gái.
-Nghe có vẻ vui nhỉ?
-Một cái thuyền đi đâu?
-Đó là vấn đề của đội Tuần duyên.
-Không phải thế.
Nó là vấn đề của tôi. Của anh.
Cái gì ở đó?
-Nhạc ở đâu thế hả, Elisabeth?
-Từ radio.
-Mơ một giấc mộng bé
-Từ radio à?
- Ở đâu?
-Nó đang hát trên con thuyền.
Trên cái thuyền lần đầu tiên chở
cô đến đây à?
Ừ.
Trời lạnh. Tôi ướt sũng.
-Làn gió đêm dường--
-Mắt tôi nóng bừng.
Nhưng tôi đã ở bên cha tôi.
Làm ***ết cái hòm nào
là cha của cô?
Họ cho ông một con số.
Con số này ở đâu?
Nó ở trên quan tài của ông.
Họ khắc số lên nắp quan tài.
Tôi cố mở nó ra,
nhưng các ngón tay tôi tê cóng.
Và tôi không nhấc nổi. Nó rất nặng.
Tôi không để Mishka
vào trong đó được.
Anh nên cầu xin là cô ta đang
nói dối thì tốt hơn đấy, Nathan.
Mishka đã đi đâu?
Chuyện gì xảy ra với Mishka?
Họ thấy--Họ trông thấy tôi.
-Ai trông thấy cô?
-Mấy người đàn ông.
Mấy người đàn ông với nhạc.
Họ đang làm việc.
Họ nói môi tôi tím ngắt.
Và họ cho tôi cái chăn.
Tôi bảo họ cha tôi ở trong đó,
và tôi cần để con búp bê
vào đó với ông.
Tôi cần đặt Mishka vào trong quan tài.
Tôi đã nói với họ.
Thế họ đã làm gì?
Họ giúp tôi.
Họ...
Họ...
giúp tôi đặt Mishka...
vào quan tài với ông.
Họ để tôi ở bên ông...
cho đến khi...
cho đến khi...
Cho đến khi...
Cho đến khi...
Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra
khi anh đào cái mộ này lên?
Hắn sẽ sai anh giết tôi và con gái tôi.
Anh thích con bé.
Tôi có thể nói như thế.
Khi anh giết chúng tôi xong,
hắn sẽ giết anh.
Tiếp tục đi đi!
Thuyền này chở chuyến, chứ đâu chạy
lung tung vào lễ Tạ ơn như thế này.
Đây là công việc của cảnh sát, thưa ông.
Giờ giúp tôi một việc, đội trưởng Bligh.
Hãy lái cái thuyền ghê rợn này!
Nhanh đi, Max.
Mở nó lên.
Đem nó ra!
Đứa con gái, đi ra!
Đứa con gái, đi ra!
Ngồi xuống. Ngồi xuống!
Cha ơi! Buông tôi ra!
Tao sẽ bắn một viên xuyên đầu gối mày.
Như thế mày mới cho tao con số đúng.
Không!
Không! Tránh ra!
Tránh cô ấy ra!
Ngồi xuống!
Tao sẽ giết mày! Quên con số đi!
Cho tao gởi lời chào cha mày.
-Cô ta đã cho anh con số rồi!
-Con đó chả cho tao cái gì hết.
-Cô ta đã đảo ngược nó!
-Nó không cho tao gì cả! Câm đi!
-Cô ta đã đảo ngược hình ảnh trong đầu!
-Con chó cái dối trá!
Nhận thức bị biến dạng.
Cô ta viết từ phải sang trái.
Nhìn đi. Nhìn đi!
Cô ta nhìn nó trong một cái gương soi.
Mày tưởng tượng cái gì sẽ
xảy ra nếu cái này là thứ tầm bậy chứ?
Trung tâm, đây là thanh tra Cassidy
từ phòng Trọng án Nam Manhattan.
Tiếng súng ở phía bờ Đông Bắc đảo Hart.
Tôi đang trên đường đến đó và tôi cần
định hướng và bến cảng.
Mười năm của đời tao...
đã phải mua và trả giá vì nó.
Chăm sóc cho hắn.
Ái chà chà!
Tao sẽ giết mày!
Ồ!
Á..Á!
Nathan, mày không giống tao.
Tao sẽ giết cái thằng bắt con tao kìa!
Cảnh sát đây! Không cử động!
Bỏ súng xuống! Bỏ súng xuống!
Coi nào.
Tao chưa hề biết tên mày.
Patrick.
Patrick.
Sao mày chắc...là tao
không giống mày?
Mày chắc không?
Cái này có thật đáng giá
như thế không?
Cái gì?
Cuộc đời của mày.
Hoàn toàn đúng!
Nó là của tao.
Vậy thì mày đi mà lấy nó.
Lấy đi!
Anh sẽ trở lại ngay, cưng ạ!
-Làm thế nào mà cô chịu được?
-Tôi thấy khá hơn.
Cám ơn cô!
Ta đi nào. Nhanh lên.