Tip:
Highlight text to annotate it
X
BÊN BỜ BÓNG TỐI
Phụ đề Việt ngữ: NKT dịch
Đi nào, Bố!
Ra bãi chơi đi.
Để bố đi cởi giày ra được chứ?
Nước lạnh lắm hả?
Sẽ là một lâu đài lớn đây.
Nếu đào thấy dầu thì cho bố biết nhé.
- Chào.
- Chào, con thế nào rồi?
Bố đợi ở đây lâu lắm rồi đó.
Ồ, Bố.
Tàu đến đúng giờ,
bố luôn luôn đến sớm.
- Đã bắt đầu rồi cơ à?
- Tại sao? Bố không chịu được sao?
Đi nào, về nhà thôi.
Con không sao chứ con yêu?
Con biết là có những điều con
có thể cho bố biết.
Bố không kém giao tiếp và...
và các thứ vân vân như con có thể
nghĩ đâu.
Bố đã sống cả đời rồi mà.
Con không mang bầu.
Không. Không, ý bố
không phải về chuyện đó.
Đúng là bố nghĩ thế.
Con đang cặp với ai à?
Đúng ạ.
Người ấy có tên tuổi gì chứ?
- Không, bố sẽ không thích anh ấy đâu.
- Làm sao con biết?
Làm sao con biết là
bố sẽ không thích anh ta?
Con ước gì bố có ai đó.
Ai nói là bố không có một người tình
đang cất giấu ở một nơi nào đó?
Con là con gái của bố.
Vâng, ờ, con không biết
chắc phải nấu nó thế nào đây.
Sau cùng thì bố cũng có món rau và
con không biết là con có thể ăn được không.
Con không sao chứ? Con đã đi
bác sĩ phải không?
Lần cuối bố đi là khi nào vậy?
- Bố đi kiểm tra thể chất hàng năm.
- Đúng thế. Họ bắt bố làm thế.
Cẩn thận đấy. Thế làm thế nào con
có thời gian nghỉ việc?
Bố thậm chí còn không biết con làm gì.
Dĩ nhiên là bố biết con làm gì.
Bố này. Con là một thực tập viên xuất sắc.
Khi cần con có thể xin nghỉ.
Con muốn về nhà.
Bố rất vui vì con đã muốn thế.
Có lẽ con nên cho bố biết
điều gì làm phiền con.
Chỉ là con mệt mỏi quá, bố biết đấy.
Con nghĩ là con bị bệnh.
Vậy sao? Muốn nằm nghỉ không?
Lên lầu nằm nghỉ đi con.
Bố đã chuẩn bị
phòng cho con rồi.
Con biết mà, Bố.
Rượu gừng sẽ giúp ổn
định dạ dày của con. Để bố đi lấy.
Bố luôn có rượu gừng trong nhà.
Này con, này con.
Con không sao chứ?
- Bố...
- Gì con?
Ôi, Chúa ơi con phải
đến bác sĩ thôi!
Bố này, con có điều này lẽ ra con
phải nói với bố!
Để bố đỡ con.
CRAVEN!
Ôi, Chúa ơi!
Con là con gái bố.
Con...con biếtI...
Bằng nghi thức
xức dầu thánh này...
tình yêu và lòng nhân từ...
với...với lòng khoan dung...
xin cầu cho...cầu cho...
Khoảng năm giờ năm, năm giờ mười.
Anh ta nghĩ là da trắng qua
những gì có thể trông thấy qua
đôi mắt của mặt nạ trượt tuyết.
La lên chỉ một từ, "Craven",
và rồi nổ súng.
Lạy Chúa tôi.
Rồi hắn bỏ chạy.
Không ai đuổi theo.
Ông muốn uống ít nước hay
cà phê hay gì đó không?
Hay ông muốn thứ gì mạnh hơn?
Tôi biết đâu đó trong kia
có một chai Crown Royal
phủ bụi đầy khắp.
Anh phải bước bước đầu tiên thôi, Tommy ạ.
Tôi không cần biết có phải là ngay bây giờ không.
Tôi sẽ ngồi với anh, được chứ?
Đi ra đi.
Đi ra khỏi đây đi.
Ông ấy không phải là một bệnh nhân đâu.
Ra ngoài đi.
- Có ai đó pha cà phê đi.
- Tôi muốn một ly rượu gừng.
Lấy cho ông ấy một ly rượu gừng.
Chúng tôi sẽ bắt nó, Tommy.
Anh biết chúng tôi phản ứng
ra sao với chuyện như thế này.
Nhà chức trách.
"Nhà chức trách". Chúng ta
đều nên làm vậy cho mọi người, đúng không?
"Nhà chức trách". Anh nghĩ
anh là cái quái gì?
Nếu anh muốn triết lý,
Tôi sẽ có triết lý.
- Muốn dọn dẹp không?
- Không, tôi ổn.
Tôi muốn anh đến ở lại với
Carol và tôi.
Không.
- Anh không thể ở lại đây.
- Đây là nơi tôi sống mà.
- Nếu anh không chịu đến với tôi...
- Chỉ việc nói với mọi người
hãy rời khỏi đây, làm cho xong
những gì họ phải làm và đi đi.
Đây là một tên có vũ khí
và nguy hiểm...
Anh nghĩ tôi là ai?
Mọi người ra ngoài được không?
Tôi muốn họ đi,
họ có thể đi làm cho xong
việc của họ và đi đi được không?
Ra ngoài đi.
Ra ngoài!
Điện thoại của Craven đây. A lô?
Bố không sao chứ?
Bố, bố không sao chứ?
Ờ, bố khỏe.
Của ai vậy con gái?
M.
Của ai vậy con yêu?
M.
...dẫn đầu phần tin là vụ nổ súng tối qua, con gái
của một
Điều tra viên Cảnh sát Boston. Emma Craven, 24 tuổi,
tốt nghiệp viện MIT, bị giết ngay
trước của nhà mình
ở Roslindale bởi một kẻ được
cho là đang nhắm đến người bố của cô...
Cathy, theo tôi hiểu,
thì cảnh sát chưa nắm được gì nhiều
hiện nay để điều tra.
Lisa, vẫn còn nhiều câu hỏi
chưa có lời giải đáp khi xảy
ra vụ này. Cô gái 24 tuổi
Emma Craven
bị bắn hạ bên ngoài ngôi nhà
ở Rosaline
trên hiên nhà ngay sau lưng tôi. Các nguồn
tin cho tôi biết trong vụ này...
Tắt cái đồ nhảm nhí ấy đi.
- Anh không sao chứ?
- Vâng, tôi ổn.
Không người hàng xóm
nào của anh trông thấy gì sao?
Và cơn mưa đã không để
lại gì nhiều cho đội pháp y.
Chúng tôi cần duyệt lại
các vụ của anh, Tommy.
Anh hẳn có một bản năng
về việc này. Một điều gì đó.
Tôi thì tôi nghĩ chưa ra, không.
À, họ muốn gặp anh trước tiên
ở trên lầu.
- Sao?
- Vâng.
Cái này ngoài đề, nhưng đây
là điện thoại của con gái tôi.
Tôi cần một danh sách của tất cả liên hệ,
tôi cần nói chuyện với bạn bè của nó,
- đồng nghiệp, bất cứ ai...
- Vâng vâng.
Janet có thể lo tất cả việc đó.
Đừng lo về việc này.
Luôn những cuộc gọi đến bị khóa luôn.
Tom.
Rất tiếc vì sự mất mát của anh. Anh
có cần gì từ tôi và Mary.
Và hãy cho chúng tôi biết về
các sắp xếp của anh.
Sẽ đăng trên báo the Globe
and the Herald.
Tôi chưa tính đến,
anh biết đấy, cái...
Cám ơn.
Bill Whitehouse
chịu trách nhiệm mọi thứ.
Anh ta được mọi thẩm quyền
mà phòng này có.
Đây là một việc của cảnh sát.
Nhà chức trách.
Vậy, anh sẽ xin nghỉ phép
hay vắng mặt?
Không.
Chúng tôi không thể để anh
tham gia điều tra. Đó là quy định.
Ờ, bởi vì chính tôi mới phải
hình dung ra người nào muốn
giết tôi, vì những lí do mà chỉ
tôi mới biết, vì vậy
tôi muốn được thuê làm việc đó.
Và như thế quy định không áp dụng với tôi.
- Anh ấy nói đúng, phải không?
- Tôi nghĩ là anh ấy đúng, đúng vậy.
Tôi phải phát biểu với báo chí.
Có điều gì
anh muốn ở đó không? Anh muốn đứng cùng
tôi không?
- Không, cám ơn.
- Họ muốn gặp anh.
Tôi không muốn tham gia vào việc đó.
Được rồi.
Tôi sẽ không làm việc trong
Phòng Án Mạng đâu. Không ích gì.
Không có bằng chứng cụ thể nào.
Giá như chúng ta thu được khẩu súng hay gì đó.
Chúa ơi, tôi không nghĩ được gì cả.
Nó sẽ đến với tôi thôi.
Nó sẽ đến với tôi nhưng nó sẽ
không đến với tôi ở đây đâu.
Tôi cần phải lái xe lòng vòng.
Tôi phải suy nghĩ.
Anh cần làm gì thì anh cứ làm.
Nhớ cập nhật thông tin cho tôi nhé.
Tôi sẽ giúp anh.
Tôi phải đi đây. Ban Án Mạng
cần nhận dạng xác chết.
- Anh sẵn sàng chưa?
- Vâng.
Tôi muốn xem lại các hồ sơ
vụ án của tôi.
Không có gì trong năm này có
ý nghĩa gì với tôi cả.
Tommy.
Tôi sẽ bảo họ gửi chúng
đến nhà anh.
Hẳn rồi.
Nguyên nhân chết: thương tổn
từ các vết thương đạn bắn.
Xuất huyết nặng. Tim ngừng vì sốc.
Tom, việc này rất khó khăn.
Anh đã từng làm việc này trước đây,
nhưng lần này thì khác...
Hãy làm cho xong chuyện ấy đi.
Đây có phải là con gái anh,
Emma Charlotte Craven không?
Vâng, đúng vậy.
Hãy để nó yên.
Cho tôi mượn cái kéo.
- Gì thế Tom?
- Kéo. Tôi cần cái kéo.
Đừng khóc.
Mình có khóc đâu.
Mình không biết liệu
mình có làm được không.
Mình phải làm được.
Được rồi.
Anh đang phí hai người ở đây
tại nhà tôi đó Bill.
Nếu anh muốn họ ở khu này
thì bảo họ
đi từ nhà này sang nhà khác.
Có kẻ đang cố giết
anh, Tom. Nó vẫn đang ở đó.
Tôi không có gì cả. Không gì.
Tôi không có kẻ thù.
Tôi chưa bao giờ sống hay nói
điều gì mà tôi nghỉ đủ
để gây thù chuốc oán.
Nghe này, anh biết
là tôi hiểu.
Tôi không kẹt trong một câu chuyện
riêng tư với anh đâu, Bill.
Đừng có lo lắng.
Và bảo hai gã mặc đồng phục trong
xe tuần tiễu kia đừng có tè
vào mấy bụi cây. Họ có thể vào hẳn
trong nhà.
Đây là bãi biển của con.
Bố ơi.
Xuống đây đi.
Xuống đi, Bố!
Được rồi, con yêu,
bố sẽ đến ngay.
Cứ tiếp tục đi.
"NORTHMOOR"
"Thắc mắc về Vũ khí"
"Tìm kiếm..."
"David Burnham"
Tom!
Sẵn sàng nghe cái này chứ?
Tìm thấy mặt nạ trượt tuyết trong
một bờ giậu cách nhà anh bốn căn.
Chúng tôi đã lấy được mẫu tóc. Người Caucase.
Nó đang được xét nghiệm DNA.
- Có gì cho tôi biết nhé.
- Anh đi đâu vậy?
Ông Burnham?
Phải ông Burnham không?
Vâng.
Bình tĩnh đi. Được chứ?
Tôi không làm hại cậu đâu.
Tôi thấy là cậu quen con gái tôi.
Cậu là bạn trai nó à?
Được rồi. Được rồi.
Tôi là cha của Emma.
Bây giờ tôi sẽ thả cậu ra.
Cậu sẽ không sao cả.
- Được chứ?
- Vâng.
Được, hãy xử sự cho tốt. Được chứ?
Chúa ơi.
Tôi xin lỗi nhưng ông sẽ phải
ra khỏi đây ngay bây giờ.
Cho tôi một phút được không?
Tôi muốn hỏi vài câu.
Sao không ra mở cửa
như mọi người khác?
Cậu sợ cái quái gì đến vậy?
Súng của cậu đây hả?
Làm thế nào con gái tôi
lại có khẩu súng chết tiệt này?
Cậu cho nó à?
Đây có phải của cậu không?
Tôi cho cô ấy.
Được.
Tại sao?
Tôi đã không nhận thấy một
khẩu súng săn trong danh sách vũ khí của cậu.
- Cậu sở hữu một khẩu à?
- Ông cho là tôi...?
Súng ngắn của cậu.
Cậu được cấp phép ở Vermont,
nó không có hiệu lực ở Massachusetts.
Tôi chỉ cần báo với đồn cảnh sát địa phương
là cậu đã mở cửa với cái đó
là cậu tự nhiên có một năm tù. Chưa
tính đến tôi đã nắm được cổ cậu
rồi khi cậu cố đâm tôi ở cửa vào.
- Thì ông sẽ thành kẻ nói dối.
- Tôi không quan tâm.
Tôi biết ông.
Ông là bố cô ấy.
Và ông không bao giờ đến
thăm cô ấy. Thậm chí không thèm nghĩ đến.
Đúng, rồi... cậu
làm việc với nó.
Và tôi cần biết nó đã
dính vào loại rắc rối gì.
Tôi không thể nói về chuyện đó.
Có những cơ cấu về an ninh.
Cho phép những gì chúng tôi làm.
Tôi hiểu là cậu
không muốn giúp tôi.
Nhưng tôi nhầm lẫn là cậu
không muốn giúp Emma.
Cô ấy chết rồi mà, ông. Không
có cách gì giúp được Emma cả.
Có thể có hai tên khốn
ở ngoài kia.
đang canh chừng và đang lắng nghe
chúng ta ngay lúc này.
Giờ thì, rất tiếc, nhưng ông cần
phải cuốn xéo ra khỏi đây ngay.
Xin ông đấy.
Nếu không thì tôi chết mất.
Tôi có cái này
cần giao cho ông.
Vậy sao? Được, nói đi.
Đây là chìa khóa chỗ ở của cô ấy.
Và tư trang của cô ấy.
Cám ơn.
Tôi sẽ để cậu yên bây giờ
cho đến khi nào cậu nhận thấy
cậu cần phải nói chuyện với tôi.
Được chưa?
Vâng.
Tôi biết cậu là người tốt
nếu không thì Emma đã
chẳng có liên hệ gì
với cậu.
Danh thiếp của tôi đây. Có số di động
của tôi trên đó, được chứ?
Hãy gọi.
Con đã đúng,
bố không thích cậu ta.
Sao con lại có
một khẩu súng hả con?
Chúa ơi.
Tôi có thể làm gì được
cho anh không, Millroy?
Anh thường làm gì hả, Jedburgh?
Nếu ai đó có vấn đề về
an ninh quốc gia...
thì họ sẽ điện cho một số ở
(Bắc Virginia?)
Và rồi tôi sẽ quyết định
điều gì sẽ xảy ra kế tiếp.
Vấn đề của anh là gì?
Ông là chuyên viên tư vấn về an ninh.
Tôi chỉ đang xin tư vấn thôi.
Vậy thì nói đi.
Có một công ty gọi là Northmoor.
Họ sở hữu một số hợp đồng
của bộ quốc phòng.
Nó không phải là một cơ sở đội lốt,
nếu ông nghĩ thế.
- Nó là một công ty tư nhân thật sự.
- Điều ấy thì lạ.
Họ có lực lượng an ninh riêng.
An ninh tự trị.
Bản thân tôi cũng tự trị.
Sự việc như thế này:
Một trong những cơ sở an ninh của họ
bị đột nhập.
Ba người chết
trong khi đang trốn thoát.
Một người thứ tư, một nhân viên có
thể có liên quan
đã bị giết.
- Bởi lực lượng an ninh Northmoor?
- Tôi không nói thế.
Không ai nói thế đâu.
Thật ra thì, chúng tôi không biết.
Cô ta bị bắn chết
cách đây năm ngày.
Bố cô ta là một
Điều tra viên ở Boston.
Cảnh sát Boston đang điều tra
với giả định rằng
bố cô ta mới là mục tiêu.
Thế chúng ta làm việc
với giả định gì?
Rằng ông ấy không phải.
- Ai đã giết cô ấy?
- Lúc này đây thì việc đó không là vấn đề.
An ninh quốc gia
mới là vấn đề.
Tôi biết chức năng của ông, Jedburgh.
Việc này cần phải được dọn sạch.
Bất cứ giá nào.
Vâng.
Anh có hoàn toàn chắc chắn là anh
muốn tôi lo việc này không?
Vì anh phải hoàn toàn
chắc chắn.
- Cô ấy bị giết ở Boston.
- Đúng.
Nhưng đây không thuộc
về vùng đó.
Anh cho đó là một
vụ cướp gây án mạng?
Phải.
Này...
Tôi không muốn vụ này trộn lẫn
với những việc khác.
Tôi không muốn phiền
toái, được chứ?
Làm xác nhận cho tôi
ở Boston nhé.
Cám ơn anh.
A lô?
A lô. Tên tôi là
Tom Craven.
Số điện của cô ở trong danh
sách cuộc gọi máy con gái tôi.
Tôi là bố của Emma.
Tôi là cảnh sát.
Chỉ là tôi muốn biết cô
là gì với Emma.
Tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Chuyện xảy ra thì
báo chí đã nói rồi.
Ai đó muốn giết ông và
chúng đã bắn nhầm cô ấy.
Có phải đó là
điều cô nghĩ đã xảy ra không?
Tôi có một cửa hiệu.
Bán túi xách.
Tôi muốn tiếp tục
bán hàng.
Tôi muốn gặp cô nói
chuyện trực tiếp.
- Cô đồng ý không?
- Về Northmoor?
Hẳn rồi. Về mọi thứ
mà cô muốn nói.
Làm sao tôi biết
chính là ông?
Khi cô gặp tôi,
cô sẽ biết ngay cái gã đó
không thể là ai khác
ngoài bố của Emma.
Cô sẽ giúp tôi chứ?
Tôi đang ra ngoài tiểu ***,
Tôi đang ở nhà bà tôi.
Tôi có số điện thoại của ông,
Tôi sẽ gọi ông.
Tôi đến để gặp
John Bennett.
Điều tra viên Craven.
Jack Bennett.
- Rất tiếc về mất mát của ông.
- Cám ơn.
Không thể nói chúng tôi đã thấy sốc đến
mức nào khi nghe về cái chết của Emma.
Cô ấy là một thành viên
giỏi của nhóm chúng tôi.
Không thể nói là tôi biết rõ cô ấy lắm
về mặt cá nhân, nhưng
cô ấy được đánh giá tốt.
Mọi người nhớ cô ấy.
Cám ơn.
Vào những năm 60, ngọn đồi này
được khai quật.
Khu vực dành cho hỏa tiển
hạt nhân Nike.
Nhiều dặm đường hầm
và bệ phóng.
- Chắc chắn là Emma đã nói với ông.
- Nó không bao giờ nói về công việc.
Vậy là cty Northmoor đã mua chỗ này
từ chính quyền liên ***?
- Chúng tôi thuê nó.
- Trả tiền?
- Cà phê?
- Tôi muốn rượu gừng.
Được.
Annie, lấy cho Điều tra viên Craven
rượu gừng được chứ?
- Dĩ nhiên rồi.
- Làm ơn.
Ông có những người bạn thú vị quá.
Vâng.
Cơ sở này, nói chung là Nghiên cứu và Phát triển,
kiếm được rất nhiều tiền.
cho Massachusetts. Như
được phản ánh trong các hồ sơ thuế vụ.
Tôi có thể giúp ông gì đây?
Tôi nghĩ là tôi muốn biết
con gái tôi đã làm gì ở đây.
Theo nghĩa nào?
Cô ấy đã không cho ông
biết về công việc của chúng tôi sao?
Nó đã tuân thủ nguyên tắc
an ninh của các ông.
Và theo như ông hiểu
thì đó là những gì?
Tôi không hiểu gì cả.
Nó đã không bao giờ nói về công việc.
Đúng rồi.
Vâng ông sẽ hiểu là phần lớn
những gì chúng tôi làm ở đây
đều là mật cả. Hầu như mọi
thứ chúng tôi làm.
Bất chấp bằng cấp của cô ấy,
việc cô ấy làm là,
con gái ông
là nhân viên học việc.
Dĩ nhiên, cô ấy đã là nhân viên
thực thụ và có một...
khoản trợ cấp mà tôi cho là ông
nên đến phòng Nhân sự để giải quyết.
Tôi chưa quan tâm
đến việc ấy đâu.
Tất cả người của chúng tôi
đều được bảo hiểm rất cao.
Chắc chắn thế rồi.
Việc mà chúng tôi làm ở đây...
Norhtmoor cơ bản là
một cơ sở nghiên cứu.
Chúng tôi được chính phủ
ủy nhiệm phát triển
một nguồn năng lượng sạch dựa trên
công nghệ nấu chảy.
- Rất xanh.
- Còn vũ khí thì sao?
Các ông có chế tạo chúng không?
À, nếu có thì việc đó
là bí mật.
Tôi có thể cho ông biết, vì dù sao ông là một
nhân viên cảnh sát và được tiếp cận
thông tin này, rằng Northmoor là
một phần quan trọng
của công tác dự trữ và bảo trì
hạt nhân quốc gia.
Chúng tôi bảo đảm kho
hạt nhân của quốc gia luôn sẵn sàng
chờ lệnh tổng thống.
- Không phải vũ khí, mà là nguyên liệu thô.
- Emma là một phần của việc này?
Không đâu. Là người thực tập, cô ấy
không có tham gia trực tiếp nào.
Dù sao chăng nữa. Cô ấy làm việc
ở bộ phận nghiên cứu.
Tất cả chúng tôi đều lấy làm
tiếc về cái chết của Emma.
Nó chắc hẳn càng
đau đớn hơn đối với ông.
Trong tình huống.
Ông cho là nó bị bắn
thay cho tôi.
Là một bậc bố mẹ, tôi chỉ có thể đoán
nỗi đau của ông.
Dầu vậy tôi chắc chắn không thể
tưởng tượng nỗi đến mức nào.
Tôi đã làm ông mất thì
giờ đủ rồi.
Tôi muốn nói chuyện với
bạn bè của nó nếu có ai.
Vâng, dĩ nhiên rồi. Để tôi xem
có thể làm gì. Tôi sẽ bảo phòng Nhân sự.
Cho ông một danh sách. Về các số
liên lạc vân vân.
Tôi hỏi ông một câu được không?
Ông cảm thấy thế nào về việc đó?
- David.
- Sẵn sàng nghe việc này nhé?
- Tôi sẵn sàng về mọi việc.
- Chúng tôi đã đối chiếu được DNA.
Ô, vậy à?
Nói sơ cho tôi nghe đi.
Các anh không biết gì về
tên này sao? Không có gì hết?
Tên này là một kẻ chuyên nghiệp
Tên này là một tên giết mướn.
Chuyện gì vậy? Anh
đang tìm kiếm cái gì.
Hãy cho tôi biết anh đang
theo đuổi điều gì.
Trong biên bản tang vật nói
sợi tóc các anh tìm thấy dài 2 inch rưỡi.
Vậy là hắn đã cắt tóc.
Không lâu hơn một
tuần trước.
- Vậy anh đang nghĩ gì?
- Tôi chẳng nghĩ gì cả.
Tóc có thể bám vào mũ
một thời gian dài. Nhiều năm.
Nhiều thập kỷ.
Tại sao một tên chuyên nghiệp lại bắn
cả hai nòng với một khẩu súng săn
thay vì chừa lại một viên
cho mục tiêu của hắn?
Suy đoán dựa trên một người
đã chết tại hiện trường án mạng
thì không sáng suốt lắm.
Anh Craven, chúng ta
có chuyện cần bàn.
Về việc như tên của ông
và ông đang làm gì ở đây hả?
Về việc như ai đã
bắn con gái anh.
Ông biết ai
bắn con gái tôi sao?
Nếu như tôi đang tìm kiếm một người mà
đã có thể bắn con gái anh,
và tôi có một trí tưởng tượng giới hạn,
cái này thì tôi không có,
Tôi đã có thể nhìn vào thằng khốn
đáng thương mà các anh tìm thấy hôm nay.
Một tên sát thủ đã từng được biết đến.
Một tên sát thủ nổi tiếng một cách bất thường.
Điều này làm anh suy nghĩ.
- Anh đang đốt gì thế?
- Không phải việc của ông.
Được, cứ việc đi.
- Xì gà không?
- Chẳng có gì mà ăn mừng bây giờ.
Tôi biết anh không hút thuốc.
Tôi đã đọc hồ sơ DARPA của anh.
Đó là cách tôi nói với anh
là anh có hồ sơ DARPA.
Ông sẽ giải thích cho tôi
đó là gì không?
Defense Advance Research Project Agency.
(Cơ quan Dự án Nghiên cứu Quốc phòng Cao cấp)
Khẩu hiệu của họ là:
"Scienta est Potentia"
Và tôi biết là anh biết tiếng La-tinh.
Sto sursum. Ông biết cái
đó nghĩa là gì không hả?
- Đứng lên.
- Làm đi.
Có vẻ như ông chẳng là
ai đặc biệt cả.
Chỉ là một gã người Anh nào đó,
đang đứng trên bồn cỏ của tôi,
với một bằng lái do
Quận Columbia cấp.
Cám ơn anh.
- Northmoor là một phần của DARPA?
- Ờ, khó nói lắm.
Sao ông đến đây?
Con gái anh đã được đánh dấu
như là một nguy cơ khủng bố tiềm tàng
đối với Hoa Kỳ.
Tôi nói "đánh dấu",
Tôi không nói cô ấy là như thế.
Thật buồn cười là Sở Cảnh sát Boston
đã không điều tra
- theo hướng đó.
- Nếu họ theo thì mới buồn cười.
Anh đang đốt cái quái
gì thế kia?
Đồ khốn.
Ông bạn người Anh Davenport của tôi,
cao khoảng mét tám, nặng gần tạ mốt,
đang thưởng thức xì-gà đấy.
Hắn dập lửa chưa?
Ông nói con gái tôi
là khủng bố.
Tôi không nói. Nhưng có người nói.
Ông là ai, ông Jedburgh?
Tôi là một người bạn của tập đoàn.
Và ở ngoài này
tôi hơi bị lạnh.
Thuốc men, thuốc men, thuốc men.
Không giống như khi mình còn bé.
Khi phải uống thuốc, thuốc, thuốc
trong một hoàn cảnh rất khác.
Anh không phải là người
thích tiệc tùng cho lắm, phải không Craven?
Anh có tin vào niềm vui không?
Ông mới nói gì vậy?
Sao ông lại quan
tâm đến cái chết con gái tôi?
Tôi không thích cái vẻ ngoài của nó.
Nói với tôi anh nghĩ gì đi.
Anh có nhận ra không?
Sao tôi phải thế?
Họ đột nhập vào một cơ sở hạt
nhân bí mật của Hoa Kỳ,
rồi bị chết đuối dưới sông Connecticut
trong khi đang tìm cách trốn thoát.
Chuyện ấy giờ đây nghe có
vẻ vớ vẩn. Nhưng không đâu.
Northmoor không thuộc liên ***.
Tôi đã kiểm tra rồi.
Nếu ông nói là con tôi
có dính líu với những người này
thì nặng nhất mà ông có thể
nói về nó là tội xâm nhập.
Căn hộ của cô ấy bị xáo trộn.
Máy tính của cô ấy bị mất cắp.
Và cảnh sát có biết là
anh biết chuyện đó không?
Không.
Anh thông minh lắm.
Northmoor làm gì?
Họ đã làm gì?
Những người chết đuối này
thuộc tổ chức "Hoa nở về đêm".
Bọn yêu cây cối. Nổi loạn.
Đám Đợt Sống Mới.
Đôi khi chúng
cho nổ lung tung.
Không thường xuyên, và
không giỏi lắm.
Anh có thể tra tìm chúng.
Chính cái tổ chức đó,
không phải mấy đứa chết kia đâu.
Chúng nó là hồ sơ mật rồi.
Con tôi không phải là một kẻ hoạt động. Không
phải cách của nó. Con tôi không tham gia.
Nó giống tôi hơn.
Nếu mà nó có làm, cho dù làm gì,
thì nó cũng chỉ làm một mình.
Đến một thời điểm nào đó
thì ai cũng có thể trở thành nhà hoạt động.
Ý tôi là khi anh thấy cái gì đó
sai trái quá, thì anh phải hành động thôi.
Cho dù điều đó nghĩa là
kết thúc cuộc đời anh.
Hay chúng ta hãy cho là
cô ấy có liên quan.
Các đồng đội của cô ấy chết.
Rồi cô ấy về nhà.
Nó không nói gì cả.
Nó đã định nói, nó muốn nói,
nhưng rồi thì nó đã không nói.
Tôi sẽ lệnh cho cái ban chỉ một người
của tôi,
là tôi đó, nên để cho anh
tiếp tục cuộc điều tra của anh,
cho dù đôi khi anh đôi khi đốt
chứng cớ ở sân sau nhà mình.
Và anh, một sĩ quan
của cảnh sát.
Tôi sẽ không bắt
giữ ai cả.
Tôi không bao giờ làm thế.
Ông sẽ cố ngăn chận tôi chứ?
Còn tùy.
Gặp lại anh sau.
Tôi đôi khi thật sự thích
cái cảm giác mình như Diogenes.
Anh biết cái cha nội đi lòng vòng
với một ngọn đèn.
Tìm kiếm một con người lương thiện.
Kết cuộc là sao?
Với ông ấy hả?
Tôi không nhớ.
Nhưng anh và tôi đã
làm khá tốt.
Chúc may mắn.
Tôi nghĩ ông đang chờ cho đến chừng nào
tôi trở thành một thằng dễ mến chứ.
Là một người chuyên nghiệp, tôi
thật sự cần gặp ông
để bảo ông biến đi cho.
Ông không biết gì đâu,
ông không hiểu gì cả.
Về nhà đi! Ông về nhà đi!
Ông không làm gì
được tôi đâu.
Có những lúc ông
không có quyền chọn lựa
mình là cái loại người chết tiệt nào.
Ông hiểu điều đó vì
ông hiện đang làm vậy.
Tôi được phép chứ?
Uống toàn thứ sang vì
công việc tiến triển tốt đấy nhỉ?
Có phải đây là một sự can thiệp không?
Nếu là vậy thì tôi muốn gọi một đôi
người không
hành hạ tôi chỉ bởi vì
tôi lo cho mạng sống của tôi.
Tôi áng chừng cậu là
một nhà khoa học gì đó.
Không nghĩ là con gái ông
đi theo một thằng thợ máy chứ?
Cũng đại loại thế. Đúng.
Nếu cậu muốn tự hành hạ mình.
Và nếu tôi bảo ông là cô ấy nói
tôi làm cô ấy nhớ đến ông thì sao?
Trừ tật uống.
Cái gì đó về việc không
có những thứ bậy bạ
không đủ kiên nhẫn
xem nhạc kịch Broadways.
Ông nhìn tôi
như tôi là thằng điên vậy.
Có kẻ đã bắn bạn gái tôi,
ông đã tính việc ấy vào chưa?
Cậu biết gì về
Hoa nở về đêm?
- Tôi không quan tâm đến chính trị.
- Cái gì mới làm cậu quan tâm?
Emma.
Này. Tôi đang thực hiện hợp đồng.
Tôi có một hợp đồng năm năm.
Tôi đang bị giám sát. Tôi sẽ
mất công việc khốn kiếp này
nếu tôi nói chuyện với ông
bất kể là có ai chết.
Làm thế nào mà con gái tôi đưa
được người qua bộ phận an ninh
trong một cơ sở Nghiên cứu
Phát triển hạt nhân bí mật như vậy được?
Có tin đồn
là cô ấy có người giúp đỡ.
- Cậu à?
- Không.
Ở sở làm tôi
qua được máy dò.
Chuyện gì xảy ra?
Thôi nào, ở đây tôi với cậu
bình đẳng, tôi không phải là cảnh sát.
Bây giờ chỉ có cậu và tôi.
Chuyện gì đã xảy ra?
Cậu có nơi nào khác
chúng ta có thể nói chuyện không?
Cậu đã không qua máy dò,
họ chỉ nói với cậu là cậu đã qua.
Emma viết thư cho
Thượng nghị sĩ Pine.
Và vào một lúc nào đó cô ấy
đến gặp cái thằng cha rồ ấy.
Một luật sư để xem xét
việc ra khỏi...
Luật sư đó
tên gì?
- Sampson... Sanderman.
- Sanderman.
Dù sao, ông ta nói không
ai có thể giúp cô ấy.
Những người thổi còi luôn
nói như những nhà tâm lý học.
Và tôi đã không
trở về với cô ấy.
Vậy là cô ấy đã giúp đỡ
những thằng khốn Hoa nở về đêm.
Cô ấy đưa chúng vào
qua đường hầm thông gió.
Bản thân cô ấy không đi.
Nhưng cô ấy có mặt ở đó.
Làm sao Emma
lại tiếp xúc với phóng xạ?
Cô ấy không bị.
Đó là điều tôi đang nói đây, cô ấy
đã không đi vào đường hầm,
họ bị tiếp xúc, nhưng cô ấy
thì không thể nào,
cô ấy không vào đường hầm.
Chuyện gì đã xảy ra với
những người đã đi vào?
Có một quy định.
Của Bennett. Hắn là đồ mất trí.
Trong trường hợp có vi phạm, chúng
xả hơi nước có chiếu bức xạ ra.
Bây giờ tôi không chứng minh được chuyện này,
và ông không chứng minh được,
thật tinh ma,
những thằng khốn tinh ma quá hả?
Ông là cảnh sát. Ông phải
giúp tôi.
Đúng. Hăn nhiên rồi.
Tôi sẽ giúp cậu.
Chỉ cần đến với tôi.
Cho tôi biết sự thật.
Chúng tôi sẽ cần cậu
khai với một luật sư.
Không. Rất tiếc là không được.
Tôi thích ông, ông là bố của Emma.
Nhưng ông phải đi thôi.
Được rồi. Lúc nào cậu
cũng có thể đổi ý được mà.
Trong lúc này đây,
tôi cho cậu cái này.
Đã nạp đạn rồi.
Đó là phạm luật ở
Massachusetts.
Ở Massachusetts thì cái gì
cũng phạm luật cả.
Cảm giác thế nào hả?
Hmm?
- Xin chào, ông Thượng nghị sĩ.
- Xin chào, tôi rất vui có mặt ở đây.
Thưa ông, hai ngày trước ông
đã có bài diễn văn trong đó ông
phê phán Thượng nghị sĩ Stafford về lập
trường của ông ấy
- Chúng ta ai cũng có một lập trường.
- Nhưng Thượng nghị sĩ...
Tôi nghĩ người dân Mỹ
đang thắc mắc, một cách rất có lý,
liệu cái giá họ phải trả
để có an ninh cho mình có quá cao không.
Với lòng kính trọng, đó là câu trả lời
đã được đoán trước, nhưng nó
phù hợp đến mức nào, thưa ông, với
sự ủng hộ mà ông dành cho
các công trình nghiên cứu
bí mật ở Massachusetts?
Tôi ngạc nhiên về những gì
mà anh vừa mới yêu cầu từ tôi.
Nếu anh đang hỏi...
...về các chính sách quản lí
thất bại này...
Thưa TNS, ông có thể cho tôi
biết gì về Northmoor?
Tôi không quen với
việc điều hành kinh doanh của...
Công ty mẹ của họ là một trong
những người đóng góp lớn nhất.
Tôi chỉ có thể nói về các
khoản đóng góp của tôi là chúng
hoàn toàn được theo dõi và
minh bạch.
Thưa TNS, hiện có một cuộc
vận động nghiêm túc và mạnh mẽ
đòi hỏi cấm các nghiên cứu phát
triển quân sự tại Massachusetts.
Tôi hiểu điều đó. Nhưng người dân
cần phải ý thức tầm quan trọng
của mọi loại Nghiên cứu Phát triển đối với
nền kinh tế của Massachusetts.
Bây giờ, để trả lời các câu hỏi
của anh về những vấn đề khác....
Tôi hoàn toàn đồng ý với
nguyện vọng của ông ấy nhằm mở rộng ...
Tôi chưa bao giờ có con.
Có lẽ thà không có còn tốt hơn
là trông thấy một đứa con phải chết.
Không.
Đáng để chịu mọi thứ
để có một đứa con.
Uống rượu ở nơi công cộng là
phạm luật ở Massachusetts.
Mọi thứ đều phạm luật ở Massachusetts.
Phần thưởng cho buổi tiệc trà đấy.
Trước đây anh có uống
rượu bao giờ không?
Uống mà vui thích thì không.
Ngoài ra, với ông, tôi nghĩ tôi sẽ
phải đổi ly.
khi ông không để ý.
Con gái tôi bị chiếu phóng xạ,
bằng cách nào thì tôi không biết chính xác,
nhưng tôi nghĩ là do
mấy người bạn chúng ta tại Northmoor.
Sau đó nó bị bắn hạ
tại nhà tôi.
Và tôi muốn biết ông nghĩ sao
về việc đó.
Tôi có nguồn tin nói rằng
những người ở Hoa nở về đêm đã
bị cố ý cho nhiễm phóng xạ
khi ở trong đường hầm,
nhưng nguồn ấy bây giờ đã chết rồi.
Cậu ta không phải là kẻ xấu.
Không.
Bây giờ anh biết
rõ hơn ai hết
những trường hợp như thế
này không bao giờ được giải quyết.
Vì đơn giản là chúng quá phức tạp,
quá nhiều việc khó khăn.
Có nhiều việc như thế diễn
ra trên thế giới này.
Anh không bao giờ
có thể nối "A" với "B".
Làm sao ông biết điều đó?
Bởi vì tôi thường là người
ngăn cản anh nối
"A" với "B".
Đó là một phần công việc tôi làm.
Nếu tôi là một nhân viên
tại Northmoor,
và tôi muốn phanh phui
một điều gì đó...
thì tôi sẽ phanh phui
chuyện gì nào?
Hãy đi dạo một lát và
chúng ta sẽ nói về chuyện đó.
Tôi sẽ không bước vào
bóng tối với anh đâu.
Ông là một người sáng suốt.
- Anh có về phe tôi không?
- Cái đó khó nói lắm.
Anh có biết Scott
Fitzgerald viết về
một họa sĩ mang trong
đầu những ý tưởng trái nghịch nhau,
và anh ta cùng lúc
tin vào tất cả chúng?
Có. Tôi có nghe về cái đó.
Đó chính là khởi đầu đó.
Vậy nó như thế nào? Không
phải là một người nào đặc biệt cả.
Tôi không biết việc mất một
đứa con gái có ý nghĩa ra sao.
Nhưng tôi biết không bao giờ
có con thì ra sao rồi.
Vâng.
Không còn ai để
chôn mình.
Đúng.
Ồ, nhân tiện...
Cám ơn vì đã không giết tôi.
Điều tra viên Craven. Ông cảm thấy
thế nào về khả năng nhận dạng
được một kẻ tình nghi?
Cô đến muộn hơn
tất cả những người khác rồi.
Có phải bởi vì cô
có ông sếp tồi không?
Tôi rất tiếc cho ông.
Tôi rất tiếc vì tôi phải
đến đây.
Không sao, thoải mái đi.
Cô có danh thiếp
hay gì không?
Cám ơn.
Này, về nhà đi, cô bé.
Quá khuya rồi đấy.
Tôi sẽ gọi, được chứ?
Ông Sanderman?
Xin lỗi, tôi không
cố ý... Tôi có làm gián đoạn?
- Không đâu.
- Tôi là Tomas Craven.
Điều tra viên Tomas Craven,
Sở Cảnh sát Boston.
Tôi biết ông là ai.
- Rất tiếc về những điều không may của ông.
- Cám ơn.
Theo tôi biết thì con gái tôi
đã từng là khách hàng của ông?
Vâng.
Ý tôi là không, chúng tôi đã có một cuộc tham vấn,
cô ấy chưa bao giờ chính thức trở thành
khách hàng của tôi.
Ồ.
Lịch trong điện thoại nó
nói là ông và nó
đã cùng ăn tối vào ngày
18 tháng trước.
Đúng, tôi đã mời
cô ấy đi chơi, đúng vậy.
- Cuộc hẹn thế nào?
- Tốt. Tốt.
Cô ấy là một cô gái dễ mến.
Thông minh như là...
- Xin lỗi, tôi phải đi đây.
- Tôi sẽ đi cùng ông.
Tôi có thể hỏi ông đây là
về chuyện gì không?
Nó đã đến văn phòng ông. Nó muốn thổi còi
một vấn đề gì đó.
Ông biết câu đó
phát xuất từ đâu chứ?
Khi cảnh sát còn
thổi còi.
Tôi không thể nói về chuyện đó.
Tôi không muốn ông
nói về chuyện đó.
Nhưng rồi đêm đó ông
đã mời nó đi ăn tối.
Ồ, ông có vẻ lo lắng
thật đấy, ông Sanderman.
Khoảng hai giây nữa là ông
sẽ cho tôi biết
việc này không chính đáng đến thế nào.
Hãy để tôi nói thẳng, tôi
biết là ông không thể đại diện
nó trong một hợp đồng kín, nhưng
rất có thể ông đã đề nghị
thảo luận thêm bên cạnh một đĩa
mì sợi và thịt viên ngon lành.
Tôi nghĩ ông đã có hai dự định.
Một, ông muốn làm tình với nó.
Này ở đây tôi không đưa ra
phán xét đâu đấy,
và hai, ông Sanderman, ông
muốn biết thêm về
việc nó có thể đang vi phạm
quy tắc an ninh nào.
Tôi phải dự buổi hỏi
cung tại Springfield.
Ông đại diện cho Northmoor
trong những vấn đề địa phương.
Con gái tôi tìm đến ông, nhưng
ông là luật sư của Northmoors.
Đây là cuộc nói chuyện
rất không bình thường...
...bởi vì thượng nghị sĩ Pine đã
đặt tên ông trước
hai thống đốc khác
cho chức vụ Chánh Án Khu vực.
Vậy ông có điều
gì muốn nói không?
Tôi không có gì để nói và
ông đã đi quá sâu
và đã vượt quá quyền hạn của ông.
Ông không nói với tôi ư? Tôi
sẽ đến tòa soạn Global and the Herald.
Tôi sẽ nói với họ là con gái tôi đã đến
nói với ông về Northmoor.
Rằng ông đã là luật sư của Northmoors
và đã dấu không cho nó biết.
Và rồi thì ông sẽ được
xuất hiện trong một bài báo lớn
nói về việc con gái tôi
mới là mục tiêu chứ không phải tôi.
Ông muốn thế chứ?
Ông nói thế dựa trên chứng cứ nào?
Tôi sẽ tạo ra lịch làm việc
của ông. Tôi bất cần.
Đưa được ông vào phiền phức là
đủ tốt với tôi rồi.
Nghe này, thằng khốn, đây không
còn là chuyện của cảnh sát nữa, rõ chưa?
Việc này không liên quan gì đến cảnh sát
và bắt bớ và tất cả thứ rác rưởi hay ho đó,
đây là về việc tôi biết những gì
mình phải biết và sự thật mà
ông phải nói với tôi.
Bây giờ tôi muốn gặp ông
Thượng nghị sĩ.
Gặp ông TNS à? Ông nghĩ
ông là tên quái nào?
Tôi là kẻ không có gì để mất
và tôi bất cần.
Hãy nói với ông ta điều đó. Và
cột chặt dây an toàn lại.
Này, Bố.
Nhiều ABC quá.
Chào.
Tôi muốn đến căn
hộ của cô ấy.
Tôi muốn xem
đồ đạc của cô ấy.
Không phải là ý hay
bây giờ đâu.
Tôi xin lỗi.
Tôi sợ quá.
Này. Hôm nào đó tôi
sẽ mời cô đi uống cà phê,
nhưng bây giờ
chúng ta phải nói chuyện đã.
Tôi muốn hỏi cô về con gái tôi.
Đồ tư trang có thể...
Tôi chưa hề biết, nhưng bây
giờ không có thì giờ...
Này, cô em, tôi không
kham nỗi chuyện này, được chứ?
Tôi... nói với tôi đi được chứ?
Nói chuyện với tôi đi.
- Tôi đã giới thiệu cô ấy với họ.
- Giới thiệu nó với ai, cô em?
Hoa nở về đêm.
Mẹ kiếp, ông biết mà.
Tập đoàn này,
tập đoàn kia.
Nói thẳng ra đi được chứ?
Họ có một ngôi
nhà nhỏ gần sông.
Hoa nở về đêm.
- Tôi sợ.
- Cô sợ ai nào?
Họ đã đến nhà tôi.
Những gã mặc vét đen,
hỏi về Emma,
Tôi phải nói dối gần chết!
Họ làm gì ở
Northmoor mà Emma
muốn phanh phui vậy?
Bennett là một thằng chó.
Đúng không? Chính là Bennett.
Đó là điều lúc đầu cô ấy muốn
nói. Rằng hắn ta bị mất trí.
Cô ấy đã nhận thấy hắn ta
hoàn toàn mất trí.
Được rồi, cho dù hắn có như thế này,
thế nọ, hay bất cứ gì.
Họ đã làm gì ở Northmoor?
Tại sao Emma lại đến với
Hoa nở về đêm?
Bởi vì cô ấy không thể tới với báo chí
được do hợp đồng ràng buộc.
Ông TNS không chịu giúp đỡ. Ông
không nghe điều này từ tôi.
Được rồi, ông không nghe.
Tôi có cửa hiệu bán túi xách.
Tôi có đứa con ba tuổi.
Tôi không nghe những điều
này từ cô.
Họ đã làm gì ở Northmoor
mà Emma muốn phơi bày?
Cô ấy có cái này cho ông.
Để phòng trường hợp...
Tôi không bao giờ muốn...
Tôi chỉ là một con người.
Ông biết không, tôi chỉ
là một con người khốn kiếp.
Được rồi. Tôi biết.
Trở về với con
nhỏ của cô đi, được chứ?
Tôi chưa bao giờ gặp cô.
Được chứ? Đi đi.
Trước hết tôi có một
việc khác phải nói với ông.
Gì vậy?
Cô ấy nghĩ
là họ đã đầu độc cô ấy.
Cô biết không...
Tôi đã luôn yêu
thành phố này.
Khi nó dọn về đây...
Nó nói thành phố làm nó nhớ
đến Paris vào những năm 20.
Chúng tôi có một ngôi nhà rất
đàng hoàng ở Boston, và...
có thể đó không phải là những gì
nó muốn từ cuộc đời, cô biết không?
Tên để liên lạc của nó ở Hoa nở
về đêm là gì?
Cho tôi biết đi và
chúng ta xong việc.
Không, tôi đã xong rồi.
Trong nhật ký điện thoại đó
là một gã tên Robinson.
Có phải gã đó không?
Phải.
Tôi xong rồi.
Chúng tôi đã cố định cô ấy.
Cô ấy vẫn hôn mê, mặc dầu chúng tôi
đã không thể giữ được chân cô ấy.
Cô ấy có một đứa con, có ai
có thể...
Bố mẹ cô ấy vừa đến.
Cám ơn.
Cứ đi đi. Có gì
tôi sẽ thông báo cho anh.
Cám ơn.
Tôi tên là Emma
Charlotte Craven.
Tôi làm việc tại Northmoor,
Massachusetts,
là một trợ lý nghiên cứu.
tôi biết mình đang vi phạm
các điều khoản về an ninh
của cơ quan, và tôi biết
mình đang phạm tội.
Nhưng tôi làm việc này vì tôi
đã thử hết các con đường hợp pháp
mà tôi có thể,
nhưng không ai chịu nghe tôi.
Vì vậy, tôi phải làm
điều phải làm.
Northmoor đang
vi phạm pháp luật.
Họ đang chế tạo
vũ khí hạt nhân.
Nhưng chúng không phải là
vũ khí hạt nhân của Mỹ,
chúng là những vũ khí thiết kế
theo quy cách của nước ngoài
và làm ra bằng
vật liệu nước ngoài.
Vì vậy, rõ ràng là nếu
những quả bom này có khi nào được dùng,
chúng sẽ bị lần theo dấu
đến một nước khác,
không phải là nước Mỹ.
Tôi đã đánh cắp tài liệu,
hình ảnh, bản vẽ.
Nhưng chúng tôi cần bằng chứng
về chính các vũ khí đó,
nên tôi đã chỉ cho một nhóm
người cách lọt vào
cơ sở Northmoor
để quay phim bằng chứng.
Tôi ghi lại những điều này
vì tôi đang rất sợ.
Tôi đang bị liên
tục giám sát.
Điện thoại tôi bị nghe lén
và tôi đang bị theo dõi.
Vì vậy có khả năng nếu quý vị
đang xem được cái này là tôi đã chết.
Con...
Con yêu bố.
Khốn kiếp.
Nếu một nhà thầu khác yêu cầu
được tổ chức cơ quan an ninh riêng,
Thì tôi phải nói sao?
Tôi nghĩ điều đó
tùy vào ông thôi.
Cái này được gọi là tình huống
ngăn chận. Tôi thật sự không hiểu tại sao.
Vấn đề là có những điều
không được ngăn chận
và một số sẽ không
bao giờ chịu trở về quy củ.
Ông lo sợ về vụ
Craven. Thế là sáng suốt.
Nhưng trong bản phân tích
kiểm soát tổn thất này:
Ngoài Craven, ba cặp
bố mẹ đã mất con.
Giờ đây ông lại có một nhân viên
cố đâm xe vào
một người mẹ nuôi con, để rồi bị
bắn vào đầu bởi
chính tên cảnh sát đã bị ông
cướp đi con gái.
Tôi không biết ông đang nói về
chuyện gì, và chắc chắn là
ông chẳng nói gì cả.
Ông có biết những hệ lụy gì về người
chết không hả Bennett?
Họ có người yêu, bạn bè,
thân nhân, hàng tỉ mối liên hệ.
Hãy bắt đầu từ sự khởi đầu
của thất bại này.
Hoa nở về đêm là một lũ khùng
hoang tưởng chống đoàn thể.
Ông nghĩ là ba người bọn chúng chết
chìm sẽ được coi như
là một tai nạn sao?
Đó chính là tai nạn.
Và người liên quan đến sự
kiện kia là một người Bosnia,
người mà theo như giấy tờ
thì vẫn được cho là còn sống và khỏe mạnh
tại Luân Đôn, ngay lúc này.
Ông có thể làm công việc của tôi, có vẻ
như tôi cũng có thể làm việc của ông.
Điều ông đang làm
không phải là công việc của tôi.
Không phải sao?
Này, cho dù những trường hợp chết đuối
là vì tai nạn, những xác chết của Hoa nở về đêm
được thu hồi bởi một nhóm về phóng xạ
và đã được xử lý.
- Bởi người của ông, không phải của tôi.
- Ông báo với văn phòng của tôi chúng là
kẻ khủng bố bị nhiễm xạ, chứ không
phải chúng là công dân Mỹ
mà ông đã làm nhiễm.
Một đứa trong bọn chúng là con duy nhất
của một bà mẹ
đang bị bệnh xơ.
Khi bà ấy lên TV và nói:
"Điều cuối cùng tôi biết, chúng
đang đột nhập vào Northmoor",
ông có biết tôi đang nói gì không?
Ông có hiểu những gì
mình đã làm không?
Cái nào tệ hơn, tôi làm nó,
hay ông bao che nó?
Tôi chỉ là một cá thể tư nhân,
một công dân, một con người.
Trái lại ông chính là
chính phủ Hoa Kỳ.
Tôi chỉ là người có lỗi duy nhất
là để cho ông
có đặc quyền
anh ninh riêng.
Cho dù ai nói gì,
chưa bao giờ có sơ hở.
Northmoor chưa bao giờ
có vi phạm về an ninh,
Northmoor chưa bao giờ
để xảy ra tai nạn
và Northmoor không
sản xuất vũ khí.
Ít nhất trong tất cả các giả đinh
trong các tình huống bất trắc
cái ông biết rõ nhất
là trông như những quả bom của bọn jihad.
Như tôi tôi sẽ không
lo lắng gì thêm về chuyện đó.
Tuy nhiên,"Mẹ kiếp, cái đấy là tuyệt mật"
theo chỗ tôi biết.
Ông thậm chỉ cũng ở đây sao,
ông Benneth?
Chúng ta thậm chí đang nói chuyện à?
Tôi đang ở nhà tôi tại Virginia.
Tôi đang bị ngộ độc thực phẩm.
Ông đang ở đâu vậy?
Ồ, tôi không ở đây.
Robinson có đang giữ
vai trò của hắn trong cuộc mặc cả không?
-Phải ông Robinson không?
-Vâng.
-Ông Allison Robinson Jr phải không?
-Đúng rồi.
Ông có thể tháo kính mát
ra được không ạ?
Con gái tôi là Emma Craven.
Nó đã không bị giết trong
cuộc đổ bộ nhỏ của ông
vào cái tập đoàn Quỷ dữ.
Nó bị giết sau đó!
Ngay trên bậc thềm nhà tôi!
Đến đây nào!
Tôi muốn biết tại sao ông, với
những quan ngại của ông cho hành tinh này
và nhân loại lại giữ
im lặng trước vụ chết đuối
của người mình.
Sao vậy?
Những con người có gia đình.
Tất cả đều có con cái.
Và một trong số đó
là con gái tôi.
Tôi sẽ không đánh
ông nữa đâu.
Và nó không ở đây là bởi vì ông
Thằng chó ạ!
Ông gặp một tình huống nghiêm trọng
ở đây đấy ông Robinson.
Chúng biết ông là ai
, và ông vẫn chưa chết.
Ông không chết, bị bắn,
đánh đập, đầu độc, không gì cả.
Bây giờ tôi cho là
ông đã có một thỏa thuận.
Ông sẽ phải có
một thỏa thuận khác với tôi.
Ông sẽ phải nói
với tôi mọi việc.
-Nào, đồ cặn bã.
-Không!
Tôi cần biết đôi điều về
các đặc tính của
chất mà ông đã đưa cho
Emma Craven.
Tôi sẽ không thảo luận
trong những điều khoản đó.
Đã có điều gì đó
mà cô ta có thể gặp phải trong công việc không?
Một tiếp xúc nào đó, nếu có
một tiếp xúc, mà sẽ phù hợp
với bệnh tình của cô ta
ghi trong hồ sơ, thủ tục.
Có điều gì đó mà
có thể vẫn còn lại trong các ảnh hưởng
của cô ta và có thể truyền cho
bố của cô ta mà không
nhiều bội nhiễm không?
Có phải ý ông là phải chăng bố cô ta
cũng bị nhiễm độc phải không?
Vâng.
Theo ý ông thì sẽ có
hậu quả gì nếu
Craven nói ra?
Điều đó không thể xảy ra được.
Vậy thì cứ thế.
Ông có thấy
một linh hồn trong đó không?
Ông nói gì ạ?
Ông có thể
mặc áo vào.
Ông biết đấy, như chúng ta đã bàn
hôm qua, sẽ có
những chuyển biến thất thường.
Và tôi rất tiếc nói rằng điều này
có thể nghĩa là ông sẽ có ít thời gian hơn.
Tôi hiểu ý ông.
Tôi hay bị
ảo giác về thính giác.
Nghe giọng nói của bố tôi gọi tên
khi tôi đi ngủ.
Ông già đã ngỏm
bốn mươi năm nay và đột nhiên
ông ấy lại hét vào mặt tôi.
-Tôi tỉnh dậy.
-Ông không ngủ sao?
Không, tôi không ngủ, tôi mới
bắt đầu ngủ, rồi bật dậy.
Có một cái gì đó
về bóng tối.
-Tôi không thích điều đó.
-Tôi không phải là bác sĩ tư vấn.
Tôi biết ông muốn đùa giỡn với tôi
. Tôi không làm vậy.
-Tôi chỉ có thể cho ông biết sự thật.
-Chúng ta đều biết sự thật là gì.
Chúng ta sống một thời gian, và rồi chúng ta
chết sớm hơn là mình nghĩ.
Thủ tục thông thường
với ông TNS.
Vâng, tôi hiểu.
Anh biết đấy anh đã không để cho
phe mình đứng bên cạnh anh.
Anh có nhiều anh em bạn bè
ngoài đó mà.
Vâng, tôi biết chứ. Nhưng tôi
muốn một đám tang trong vòng riêng tư.
Ông TNS hôm nay có tâm trạng.
Không tốt lắm.
Thế thì quá tệ. Tôi đã
nhảy cỡn lên vì vui mừng đấy.
Ông đói không? Chúng tôi
có bánh xăng-uých, một tách trà nhé?
Không, cám ơn ông.
Gặp lại một chiến binh kỳ cựu
bao giờ cũng là điều hân hanh.
Khi xuất ngũ ông là một trung sĩ nhất
trung đội hỏa lực nặng.
Đúng vậy thưa ông.
-Làm sao ông làm được vậy khi mới 20 tuổi?
-Mọi người khác đều chết.
Ông có gặp khó khăn thích ứng
khi trở về nhà không?
-Không.
-Vậy sao?
Không. Người ta hay nói
về chứng tổn thương và các thứ.
Tôi cho là ông đã ra khỏi
cuộc chiến như khi ông đi vào.
Tôi biết nói ra điều này
không hay ho gì, nhưng
đó là quan sát của tôi.
Và tôi biết có nhiều người
bị chứng stress sau tổn thương này
Nhưng chiến đấu
thì cũng như mọi việc khác thôi.
Nó giúp ta có một cái nhìn về mọi thứ
khi ta sợ muốn chết.
Mục đích của cuộc hẹn này là gì vậy
, Điều tra viên Craven?
Tôi hy vọng ông
có thể cho tôi biết điều đó.
Sao tôi lại có thể cho ông biết
mục đích của việc ông gặp tôi nhỉ?
Bởi vì ông đang gặp tôi
trong chưa đầy 48 giờ
sau khi tôi nói chuyện với luật sư của ông.
Con gái ông đã tìm đến tôi với
những cáo buộc về Northmoor.
-Cô ấy đã gửi cho tôi một bức thư.
-Bức thư chứa đựng gì?
Nó đụng chạm đến vấn đề an ninh quốc gia
thuộc loại tối mật.
-Điều gì xảy đến với bức thư đó?
-Cái ấy cũng mật luôn.
Nhưng thủ tục là phải
chuyển giao nó cho một ủy ban
phụ trách giám sát lãnh vực
mà thư của con gái ông đề cập đến.
Gợi ý mở cuộc điều tra
về con gái tôi.
Mở một hồ sơ DARPA về nó.
Đối xử với nó như kẻ khủng bố?
Tôi không tham gia vào
các vấn đề an ninh.
Tôi thật sự có viết cho con gái ông,
khuyến cào rằng cô ấy có thể
đang vi phạm về an ninh,
Ồ, vậy là ông đã không giúp nó?
Gặp ông tôi rất vui, ông Điều tra viên.
vừa là một cựu binh vừa
là một sĩ quan cảnh sát
có nhiều năm phục vụ, nhưng tôi phải
nói với ông rằng con gái ông,
và chúng tôi phải nói điều này bất chấp
vụ tai nạn khủng khiếp của cô ấy,\cô ấy vi phạm...
hầu như mọi thứ
mà cô ấy đã có thể vi phạm.
-Nó đã cáo buộc điều gì?
-Đó là điều tuyệt mật.
Ông biết đấy, ông Điều tra viên, một phần
rất quan trọng của nền kinh tế Massachusetts
là nghiên cứu và
phát triển...
Thưa TNS. Tôi nghĩ ông đứng trên lập trường
về Northmoor,
nơi mà ông nên quyết định
liệu ông có sẽ treo mình trên thập tự giá
hay đóng đinh.
Đây.
Những cái chết này là kết quả
của một âm mưu của một trong
những người đóng góp vận động chính cho ông.
Sao ông lại bao gồm cả con gái ông vào đó?
Cái chết của cô ấy chỉ là một tai nạn thôi.
Không. Nó đã bị đầu độc
bằng chất cesium bởi ông Bennett.
Tôi nghĩ tôi đang làm ông sợ đấy ông TNS.
Có lẽ không hay ho gì
khi làm một ông TNS phải lo sợ, trừ khi
mang lại một viễn cảnh nào đó.
Bây giờ tôi đi đây, nhưng tôi sẽ
để lại những bức ảnh này cho ông
Tôi muốn ông gọi điện cho mọi người
có liên quan, mọi người có quan ngại,
và bảo họ là tôi biết mọi thứ
tôi cần biết để ném một
hộp nhện Tarantula thật sự
vào cái tình huống này.
-Nếu ông có thông tin...
-Câm miệng lại!
Tôi không thích nói
cái chuyện vớ vẩn này nữa.
Ông điều tra vụ này
ở một tầm cỡ quốc gia.
Ông làm vậy, có thể ông
sẽ an toàn bước ra khỏi vụ này.
Tôi không biết.
Tôi nghĩ là ông không biết
những người làm ăn chung
với ông
đã giết con gái tôi.
Nhưng giờ đây thì ông đã biết...
thì ông định sẽ làm gì
về chuyện đó?
Tạm biệt, ông TNS.
Ra khỏi xe đi.
Ông nghĩ ông vừa làm
cái quái gì vậy?
Ông vừa mới tông vào
một xe tuần tiễu không bảng hiệu, và tôi
quan sát thấy
các ông có vũ trang.
Vì kính mờ
và áo khoác của chúng tôi sao?
Đúng, tôi rất kỳ lạ
theo kiểu đó.
Ra khỏi xe ngay
Nếu không nghĩa là các ông đang
làm gì đó dưới lớp áo khoác,
các ông hiểu tôi nói gì chưa?
Ra khỏi xe ngay.
Được rồi. Quỳ xuống
để tay lên đầu.
-Có chuyện gì thế, Tom?
-Những tên này có súng.
Chúng theo dõi tôi.
Đâm vào sau xe tôi.
Có giấy tờ không?
Cám ơn.
Không thuộc cơ quan thi hành luật pháp.
Tưởng tượng đi.
Các anh là ai?
Ông không nghĩ là việc này
phải nói thẳng ra chứ?
Bây giờ thì không.
Bọn này
có vũ khí tự động.
Ông vưa phạm
một sai lầm nghiêm trọng.
Các anh đã
bắn con gái tôi hả?
Tôi được cho là mục tiêu của một
tên sát thủ. Và các anh ở đây theo dõi tôi
có súng, không có giấy ủy nhiệm
ở thành phố Boston,
các anh điên
hết rồi.
Chào mừng các anh đến với địa ngục.
Một diễn biến mới
trong vụ Emma Craven,
một kẻ tình nghi
đã được nhận dạng như là người đã bắn cô ấy,
nhưng các diễn biến
hôm nay có liên quan đến việc bố cô gái
Hai người đàn ông đã bị bắt giữ
ở Boston. Cảnh sát nói
những người đó bị quản thúc
sau khi xe của họ
đâm vào đuôi một
xe cảnh sát không mang phù hiệu,
do Điều tra viên Cảnh sát Boston
Tomas Craven,
là cha của Emma Craven, đang lái
Tất cả việc này xảy ra
trên đường Marlinton...
-Bennett.
-Chúng ta cần hủy bỏ kế hoạch ngay.
Chúng ta chưa thể liều lĩnh giết
Tom Craven được.
Quá trễ rồi.
Nó đã được làm rồi.
Con muốn thử không?
Vén tóc con lên,
mẹ con sẽ
giết bố mất nếu bố
lại làm rối tung mọi thứ lên.
Rồi đó.
Tuyệt vời. Bây giờ là dao cạo. Đây
làm đi. Đừng làm đứt da đấy.
-Lược à?
-Cũng xài được mà.
Xem này.
Không đau gì cả.
Rửa nó đi.
Lần nữa không?
Tôi vào được không, Tom?
Anh ổn không?
-Ổn.
Anh có nhớ lúc lính
ở phi trường
bắt giữ *** không? Anh ta bị
giáng cấp và thuyên chuyển.
Anh ta biết điều gì đang xảy ra.
Nhưng anh ta không thể chứng minh được.
Và không ai muốn biết
về chuyện đó cả.
Và sau cùng anh ta
tự sát bằng súng.
Tôi không cho là anh
cũng sẽ tự sát.
Nhưng những gì sắp xảy ra
còn tệ hơn thế nữa.
Mọi chuyện không như bản chất của nó đâu, Tommy.
Không bao giờ như thế cả.
Nó chỉ có thể là
cái được ngụy tạo ra.
Có một Ủy viên công tố ở
Quận Hampshire, sẽ buộc tội anh
về cái chết của
bạn trai con gái anh.
Ông ta không có bằng chứng.
Nhưng cũng chẳng sao.
Trong năm năm
mọi người sẽ nghĩ là anh đã làm việc đó.
Anh sẽ phá sản,
anh sẽ mất ngôi nhà.
Và họ sẽ cắt
lương hưu của anh.
Nếu anh thắng vụ kiên
sẽ có một vụ kiện dân sự
cho đến đó thì anh sẽ
không đủ tiền thuê luật sư.
Người ta
đang cho anh cái gì vậy?
Tôi có con, Tommy.
Tôi thì không.
Nhưng cho dù anh có, đúng không?
-Cho dù anh có.
-Đúng. Cho dù tôi có con.
Biết không, Bill. Không ai
nghĩ là anh phải hoàn hảo cả.
Nhưng có một vài điều cơ bản
mà anh phải hiểu cho hợp lẽ.
Hãy luôn làm hết sức mình
cho gia đình anh,
hàng ngày đi làm,
luôn nói thật những điều anh suy nghĩ,
Không làm đau ai
nếu người ấy không đáng bị thế.
Không bao giờ nhận gì
từ những kẻ xấu.
Chỉ có vậy. Cũng chẳng
đòi hỏi gì nhiều.
Chào, Craven.
Tôi cần xe của anh.
Chưa đâu.
Nói đi.
Giữ máy.
Tôi sẽ gọi lại.
Derek?
Derek?
Chết tiệt.
Ông hoàn toàn mất trí rồi
Craven.
Ông đã kết thúc rồi.
Ngồi xuống.
Nằm xuống.
Chết đi.
Khốn kiếp.
-Hãy nói "Craven".
- Mẹ mày.
- Mẹ mày.
- "Craven". Nói đi.
- Craven.
- Lớn hơn nữa!
- Craven!
- LỚN HƠN NỮA!
CRAVEN!
Bố rất tiếc là con đã
phải trông thấy điều ấy, con yêu.
Trong thâm tâm...
Mày biết là mày
đáng bị như vậy.
Chúng ta có một cảnh sát gần
30 công tác không tì vết
và trong chúng ta không một ai
có thể giải thích rằng anh ta bị mất ổn định
mà không bị nghĩ là đang nói láo,
anh ta đã giết giám đốc
của một cơ quan nghiên cứu hạt nhân
nơi con gái anh ta từng làm việc.
Được rồi. Có ý kiến gì không?
Kịch bản của anh là như thế này,
Anh ta tình cờ
bị nhiễm độc bởi con gái mình.
- Nhưng anh ta đổ lỗi cho Bennett.
- Làm sao chúng ta biết chuyện đó?
Lời khai về một cuộc cãi cọ tại
Northmoor khi anh ta đến đó.
Lời khai từ ông TNS.
Tôi có thể dễ dàng làm chứng rằng anh ta
bị mất ổn định. Anh ta đến nhà tôi.
Đúng vậy. Anh ta đưa ra những cáo buộc hoang tưởng
Anh ta mang súng.
Ông biết không, ông rất may mắn
còn sống đó.
Đúng vậy.
Rất đúng.
Bây giờ thưa các ông
câu chuyện thật là:
"Ông TNS Hoa Kỳ
đã thoát được một âm mưu ám sát."
- Đúng rồi.
- Đó là mạch truyện chính.
Việc ấy sẽ quét sạch phần còn lại
ra khỏi các phương tiện truyền thông.
Bất cứ ai
nhìn vào phần còn lại của việc này
đều sẽ thấy là
đã có điều gì đó xảy ra.
Nhưng sẽ không có ai có thể
hình dung đó là gì.
Đó là mục tiêu của các ông.
Làm cho nó rối rắm đến nỗi
ai cũng có thể đưa ra một giả thuyết.
- Nhưng không ai có được sự thật.
- Hay đấy, Jedburgh.
Thưa ông TNS, tôi chuyên làm cho mọi việc
trở nên khó hiểu đã 30 năm nay.
Và nhân tiện,
Đại úy Jedburgh xin ra mắt ông.
Đại úy. Của gì?
Ông ấy không thể
cho ông biết gì nhiều đâu.
Được rồi. Vậy có vẻ như
chúng ta đã có được một khởi điểm tốt.
Tiên lượng bệnh tình
Craven ra sao rồi?
- Ồ, anh ta sắp tiêu rồi.
- Tất cả chúng ta đều sắp tiêu, Millroy.
Ngay cả ban quản lý bậc trung.
Nhưng anh ta đang chết
nhanh cỡ nào?
- Anh ta không còn nói được nữa.
- Cám ơn Chúa vì chuyện đó.
Tôi biết là anh đã từng có cơ hội
kết liễu Điều tra viên Craven
nhưng anh đã không làm vậy.
Các ông tìm đến tôi. Tôi xem xét
công việc. Tôi quyết định.
Jedburgh, chúng ta cần phải đưa
ông TNS ra trước báo chí.
Tôi đã quyết định
đất nước này sẽ như thế nào.
Cái gì?
Người dân
họ xứng đáng điều tốt đẹp hơn.
Tất cả chúng tôi đều đánh giá cao Đại úy Jedburgh.
Tuy vậy chúng tôi đã không phải
vướng vào tình trạng thái quá này nếu ông ấy
đã thực hiện những gì tình hình bắt buộc.
Ông TNS, tôi nghĩ ông không hiểu
ông đang đứng về phía nào
trong tình huống này.
Tôi cho là chúng ta
vừa có một cuộc họp thành công...
Tôi...
là Thượng nghị sĩ
Hoa Kỳ.
Theo tiêu chuẩn nào vậy?
- Anh có gia đình không?
- Vâng.
- Có con không?
- Có.
Phụ đề Việt ngữ: NKT dịch, tháng 2/2010.