Tip:
Highlight text to annotate it
X
BỮA SÁNG Ở TIFFANY
Dịch phụ đề: QKK
Nè, cô em, chuyện gì đây?
Ồ, chào.
Cô Gorightly!
Có ngày... Có ngày...!
Cô Gorightly!
Cô vô phòng vệ sinh
rồi biến mất luôn.
- Nè, Harry...
- Harry là người khác.
Tôi là Sid Arbuck.
Cô thích tôi mà, nhớ không?
Cô Gorightly! Tôi phản đối!
Anh hai ơi, tôi xin lỗi,
nhưng tôi bị mất chìa khóa.
Cái đó là hai tuần trước rồi.
Cô không thể nhấn chuông nhà tôi hoài.
Cô quấy rầy tôi!
Cô phải làm một cái chìa khác!
Nhưng tôi cũng làm mất luôn rồi.
- Thôi mà. Cô thích tôi mà.
- Tôi tôn thờ ông, ông Arbuck.
- Tạm biệt.
- Khoan! Vậy là sao?
Cô thích tôi mà.
Tôi là một người dễ thương.
Cô thích tôi. Tôi đã ký séc cho
năm người...
Những người bạn của cô mà
tôi chưa từng gặp.
Khi cô muốn tiền lẻ để vô phòng
vệ sinh, tôi đã đưa cô 50 đô.
Cái đó phải cho tôi chút quyền gì chớ.
Nội trong 30 giây tôi sẽ
kêu cảnh sát!
Lúc nào cũng vậy, mất yên tĩnh!
Tôi không ngủ được!
Tôi phải nghỉ ngơi chớ!
Tôi là một nghệ sĩ mà!
Tôi sẽ gọi đội tệ nạn xã hội!
Đừng giận.
Tôi sẽ không làm vậy nữa đâu.
Có khi tôi sẽ cho ông chụp
những tấm hình đó.
Chừng nào?
Một ngày nào đó.
Bất cứ lúc nào cũng được.
Ngủ ngon.
Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô.
Nhưng tôi không thể mở cửa được.
Chắc là họ đã đưa cho tôi
chìa khóa trên lầu
Tôi không thể mở được cửa dưới nhà.
Tôi nói, chắc là họ đã đưa cho tôi...
chìa khóa trên lầu.
Tôi không thể mở được cửa dưới nhà.
Xin lỗi vì đã làm cô thức.
Không sao.
Chuyện đó ai cũng gặp... thường xuyên.
Tạm biệt.
Tôi ghét phải...
Tôi ghét phải làm phiền cô, nhưng tôi
muốn nhờ điện thoại của cô được không?
Được.
Tại sao không?
Cám ơn.
À, cô có...
cô có một chỗ dễ thương quá.
Cô cũng vừa mới chuyển tới hả?
Tôi ở đây cả năm rồi.
Điện thoại đằng kia.
Ủa, nó đã ở đó mà.
Ồ, tôi nhớ rồi.
Tôi đã nhét nó vô va-li để
khỏi nghe nó kêu.
Tôi... xin lỗi.
Nó có sao không?
Nó không sao, phải không, mèo?
Mèo già tội nghiệp.
Đồ cà chớn tội nghiệp.
Không có một cái tên nữa.
Tôi không có quyền đặt tên cho nó.
Chúng tôi không sở hữu nhau.
Chúng tôi chỉ gặp nhau một ngày nọ.
Tôi không sở hữu cái gì hết...
cho tới khi tôi tìm được một chỗ mà
mọi đồ đạc đều của tôi.
Tôi không biết chỗ đó ở đâu,
nhưng tôi biết nó ra sao.
Cũng giống như tiệm Tiffany.
Tiffany?
Cô muốn nói cái tiệm kim hoàn?
Đúng rồi.
Tôi rất mê tiệm Tiffany.
Nghe đây.
Anh biết có những khi anh có
cảm giác bất an không?
Bất an? Cô muốn nói buồn bã?
Buồn bã là khi anh bị béo phì
hay khi trời mưa, chỉ có vậy thôi.
Còn bất an thì kinh khủng lắm.
Tự nhiên, anh cảm thấy sợ
mà không biết sợ gì.
- Có bao giờ anh có cái cảm giác đó không?
- Tất nhiên.
Khi tôi bị vậy, tôi chỉ có
một cách có hiệu quả...
là nhảy lên taxi tới tiệm Tiffany.
Nó sẽ làm tôi bình tĩnh lại ngay.
Sự tĩnh lặng và sự kiêu sa của nó.
Không thể có chuyện gì xấu
xảy ra ở đó được.
Nếu tôi tìm được một chỗ...
có thể làm cho tôi cảm thấy
giống như tiệm Tiffany, thì...
tôi sẽ mua ít đồ đạc và
đặt cho con mèo một cái tên.
Tôi xin lỗi. Anh vừa hỏi cái gì.
Điện thoại.
Tôi phải gặp một người.
Bây giờ là 10 giờ sáng thứ Năm phải không?
Tôi vừa xuống máy bay.
Tôi không chắc lắm.
Thứ Năm. Hôm nay là thứ Năm?
- Tôi nghĩ vậy.
- Không thể được!
Chuyện này thật khủng khiếp!
Có gì khủng khiếp vào ngày thứ Năm vậy?
Tôi không bao giờ nhớ ngày
thứ Năm tới.
Những ngày thứ Tư,
tôi thường không ngủ,
bởi vì tôi phải đi kịp
chuyến xe 10 giờ 45.
Họ có cái giờ thăm thật đặc biệt.
Anh có thể thân ái tìm ở dưới giường...
đôi giày da cá sấu dùm tôi được không?
Tôi phải lo cho cái vẻ bề ngoài.
Tôi không thể tới Sing Sing
với cái mặt xanh lè vầy được.
Sing Sing?
Đó là một cái tên kỳ cục cho một nhà tù.
Sing Sing, nghe giống tên
một nhà hát opera hơn.
Đen, da cá sấu.
Mọi khách tới thăm cố gắng
sao cho đẹp nhất.
Rất cảm động, các phụ nữ mặc
những thứ đẹp nhất của họ.
Tôi yêu họ vì điều đó.
Và tôi yêu mấy đứa trẻ nữa.
Đáng lẽ phải buồn khi thấy
trẻ em ở đó, nhưng không.
Chúng có ruy băng trên tóc
và mang giày bóng loáng.
Theo như tôi hiểu,
thì cô sắp đi thăm ai đó ở Sing Sing.
Anh có thể nói người ta nghĩ
anh là loại người gì...
qua cặp bông tai mà hắn tặng anh.
Phải nói là, rất chán.
- Tôi có thể hỏi là ai được không?
- Ai gì? Tôi đi thăm ai à?
Hình như là vậy.
Tôi không biết có nên nói hay không.
Họ chưa bao giờ dặn tôi đừng nói.
Anh phải ngậm tăm nghe.
Tôi sẽ cố gắng.
Chắc anh cũng đã có đọc về ổng rồi...
Sally Tomato.
Sally Tomato?
Đừng ra vẻ sửng sốt vậy.
Họ không thể chứng minh là
ổng có chân trong Mafia,
càng không chứng minh được
ổng là một ông trùm.
Họ chỉ chứng minh được là
ổng gian dối thuế thu nhập.
Ổng là một ông già dễ thương.
Ổng không phải là người yêu của tôi
hay gì gì hết.
Tôi chưa hề quen ổng cho tới
sau khi ổng vô tù.
Tôi đã đi thăm ổng mỗi ngày
thứ Năm từ bảy tháng nay rồi.
Tôi cũng sẽ đi ngay cả khi
ổng không trả tiền cho tôi.
- Giày.
- Chỉ tìm được một chiếc.
- Ổng trả tiền cho cô?
- Đúng vậy. Luật sư của ổng trả.
Tôi cũng không mấy tin hắn là một luật sư.
Hắn chỉ có một dịch vụ trả lời điện thoại...
và lúc nào cũng hẹn gặp ờ nhà hàng
Hamburger Heaven.
Đây rồi, đồ lén lút. Cám ơn.
Không có chi.
Áo... Áo...
Đây rồi... Túi.
Và một cái nón nữa.
Đây rồi.
Dù sao, bảy tháng trước,
cái gã được gọi là luật sự đó...
hỏi tôi có muốn nâng đỡ
tinh thần một ông già...
và lượm 100 đồng mỗi tuần không.
Tôi đã nói với hắn:
"Anh chọn lầm Holly Golightly rồi."
Tôi đi nhà vệ sinh vài chuyến
cũng kiếm được bao nhiêu đó.
Bất cứ một quý ông sang trọng nào cũng
sẵn sàng đưa một cô gái 50 đồng để đi vệ sinh.
Và tiền xe taxi, là 50 đồng nữa.
Rồi hắn nói khách hàng của hắn
là Sally Tomato.
Sally đã thấy tôi ở đâu đó...
và đã âm thầm ngưỡng mộ tôi.
Sẽ là một việc thiện nếu đi thăm ổng.
Làm sao tôi từ chối được?
Chuyện đó vô cùng lãng mạn.
Trông tôi ra sao?
Đẹp lắm. Phải nói là tôi rất ngạc nhiên.
Cũng nhờ có anh đó.
Túi...
Cứ gọi tôi bất cứ khi nào.
Tôi ở ngay trên lầu,
ngay sau khi tôi chuyển tới.
Tạm biệt, mèo.
Cô muốn nói là hắn trả cô 100 đô
cho một tiếng trò chuyện?
O'Shaughnessy đưa tôi khi tôi
đưa cho hắn bản báo cáo thời tiết.
Không phải là chuyện của tôi,
nhưng tôi sợ cô sẽ bị dính rắc rối.
Giữ cái này dùm tôi.
Và cô nói bản báo cáo thời tiết
là sao?
Chỉ là một thông điệp mà tôi
trao cho O'Shaughnessy,
để hắn biết là tôi đã tới đó.
Sally cho tôi biết phải nói gì như...
"Có một cơn giông trên bầu trời Cuba",
"mây mù trên Palermo",
những thứ như vậy.
Đừng lo. Tôi đã biết tự lo cho mình
từ lâu lắm rồi.
Taxi!
- Tôi chưa bao giờ làm được vậy.
- Dễ thôi.
Paul.
Em trễ rồi. Em biết.
Anh bị nhốt ở ngoài phải không?
Anh có chìa khóa chưa?
Ôi, cưng ơi, em xin lỗi.
Không, anh có chìa khóa rồi.
Cô Golightly đây, người hàng xóm,
đã có lòng tốt cho anh vô.
Cô Golightly đang trên đường
đi Sing Sing.
Chỉ đi thăm thôi, tất nhiên.
Cô Golightly,
Bà Falenson, người... thiết kế của tôi.
- Chào bà.
- Chào cô.
Cưng ơi. Để em nhìn anh coi.
- Hai người xong chưa? Tôi vội lắm.
- Chuyến bay có mệt lắm không?
Nhà ga Trung tâm,
và gấp lên, anh hai.
Có phải chỉ mới ba tuần kể từ khi
em rời anh ở La Mã?
Vậy mà em thấy như mấy năm rồi.
- Anh thấy căn hộ chưa?
- Vẫn chưa.
Em biết vậy là mình tự ý,
nhưng em không thể cưỡng lại được.
Em muốn làm cho xong trước khi anh tới.
Em nghĩ nó rất đáng yêu,
nhưng nếu anh không hài lòng,
chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.
Nè, cô em! Cô đi đâu vậy?
Thôi mà, cô em. Mở cửa ra
Nè, biết điều chút đi!
Cô đang làm hư một bữa tiệc vui.
Thôi mà, cô em. Mở cửa ra.
Nè, ban nhạc đang chơi.
Ò, thôi mà, cô em.
Cô Gorightly, một lần nữa,
tôi phải phản kháng!
Nếu cô không ngưng cái máy hát đó ngay,
Tôi sẽ gọi cho sở cảnh sát!
Phải. Vậy tốt hơn rồi.
Sao vậy, cô em?
Thôi mà. Cô giỡn dai quá.
Mở cửa ra đi.
Thôi mà, cô em.
Tôi đang chờ cô đây.
- Chỉ có tôi thôi.
- Chờ một chút. Cô...
Golightly. Holly Golightly.
Tôi sống ở tầng dưới.
Sáng nay ta có gặp rồi, nhớ không?
Phải.
Không sao đâu. Bả đi rồi.
Bả thiết kế khuya quá hả.
Có một con người kinh khủng nhất
ở tầng dưới.
Khi không say hắn cũng dễ thương,
nhưng khi có chút rượu,
và, trời ơi, hung bạo hết biết.
Tôi quá bực bội nên tôi
leo ra cửa sổ.
Anh có thể đuổi tôi đi nếu anh muốn,
nhưng trông anh rất ấm cúng
và bạn anh thì đã đi rồi,
và ngoài kia trời đang lạnh nữa.
Tôi nghe nói người dân New York...
không bao giờ làm quen với hàng xóm.
Sao, đi Sing Sing sao rồi?
Tốt. Tôi đi kịp xe lửa và mọi thứ.
Còn báo cáo thời tiết là gì?
Cảnh báo các thuyền nhỏ,
Từ đảo Block tới đảo Hatteras...
chẳng biết nghĩa là gì.
Anh biết không, anh dễ thương lắm.
Thiệt đó.
Và anh trông hơi giống
ông anh Fred của tôi.
Anh có phiền không nếu tôi
gọi anh là Fred?
Không hề.
Ba trăm. Bả rộng rãi thiệt.
Cái này là cho một tuần,
một giờ hay là gì?
Bữa tiệc kết thúc rồi.
Ra ngoài.
Ôi, Fred. Fred cưng, tôi xin lỗi.
Tôi không có ý làm anh bực.
Đừng giận.
Tôi chỉ muốn cho anh biết
là tôi hiểu.
Tôi hoàn toàn hiểu.
Được rồi, cứ ở đây. Lấy gì uống đi.
- Thảy cho tôi cái áo khoác.
- Anh cứ ở yên đó.
Chắc là anh kiệt sức rồi.
Ý tôi là, đã khuya lắm rồi,
và anh có vẻ buồn ngủ
và mọi thứ.
Tôi biết là anh nghĩ tôi
rất điên hay gì đó.
Không điên hơn bất cứ ai khác.
Có đó. Ai cũng nghĩ vậy.
Nhưng tôi không quan tâm.
Biết cách làm cho người ta kinh ngạc
cũng rất có ích.
Dù sao, anh làm nghề gì?
- Tôi nghĩ tôi là một nhà văn.
- Anh nghĩ? Anh không biết sao?
Được rồi. Muốn nói dứt khoát
thì dứt khoát.
Tôi là một nhà văn.
Nhà văn duy nhất mà tôi đã từng
đi chơi cùng là Benny Shacklett.
Hắn viết rất nhiều thứ cho truyền hình,
nhưng vô cùng nhảm nhí.
Nói nghe, anh có phải là một nhà văn
nghiêm chỉnh không?
Ý tôi là, có ai mua những thứ anh viết
hay gì gì đó không?
Họ đã mua những thứ trong
cái hộp kia.
Của anh?
Những cuốn sách này?
Chỉ có một cuốn sách,
12 bản.
"Chín Cuộc Đời" của Paul Varjak.
Là những câu chuyện.
Chín câu chuyện.
Kể tôi nghe một chuyện đi.
Đó không phải là chuyện cô có thể kể.
Tục quá hả?
Phải, chắc là cũng có tục,
nhưng chỉ ngẫu nhiên thôi.
Chủ yếu là giận hờn, cảm động,
đam mê,
và từ tục nhất trong các từ...
có triển vọng.
Đó là mục Điểm sách của The Times
nói vậy, tháng Mười năm 1956.
- 1956?
- Đúng vậy.
Tôi không muốn tọc mạch,
nhưng sau đó anh đã viết được gì?
Sau đó, tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết.
- Sau đó, từ năm 1956 tới nay?
- Cần phải có rất nhiều thời gian.
- Tôi muốn làm cho ra làm.
- Vậy không còn câu chuyện nào nữa?
Tôi không muốn phung phí tài năng
của mình vô những thứ nhỏ nhặt.
Tôi để dành nó cho một tác phẩm lớn.
Anh có viết mỗi ngày không?
Có chớ.
- Hôm nay?
- Có chớ.
Đó là một cái máy đánh chữ đẹp.
Tất nhiên.
Nó không viết gì ngoài những câu văn
cảm động, đam mê, có triển vọng.
Không có ruy băng mực trong đó.
Không có sao?
Không.
Chuyện cô nói hồi sáng đã
làm tôi suy nghĩ suốt ngày.
Chuyện gì vậy?
Có thiệt họ cho cô 50 đô
để đi vệ sinh?
Tất nhiên.
Cô chắc phải kiếm bộn lắm.
Tôi đang cố gắng dành dụm,
nhưng tôi không giỏi chuyện đó.
Anh biết không,
anh trông rất giống Fred.
Tôi đã không gặp ảnh từ năm 14 tuổi,
khi tôi rời nhà.
Lúc đó ảnh đã cao 1 mét 90 rồi.
Chắc là do ăn bơ đậu phộng.
Ai cũng nói ảnh ngớ ngẩn,
theo cái cách ảnh ăn bơ đậu phộng.
Nhưng ảnh không ngớ ngẩn,
chỉ dịu dàng và lơ đãng và...
chậm kinh khủng.
Fred tội nghiệp.
Bây giờ ảnh đang đi lính.
Vậy là tốt nhất cho tới khi
tôi kiếm đủ tiền.
- Và rồi sao?
- Và rồi Fred và tôi...
Tôi đã từng tới Mexico một lần.
Đó là một nơi tuyệt vời để nuôi ngựa.
Tôi đã thấy một chỗ gần bờ biển mà...
Fred nuôi ngựa giỏi lắm.
Ngay cả đất ở Mexico
cũng phải tốn tiền.
Cho dù tôi làm gì, không bao giờ
có hơn 200 đô trong ngân hàng.
Không thể là 4 giờ rưỡi rồi.
Không thể nào.
Anh có phiền không nếu tôi
lên nằm với anh một phút?
Không sao đâu. Thiệt đó.
Chúng ta là bạn, chỉ vậy thôi.
Chúng ta là bạn, phải không?
Tất nhiên.
Được rồi, đừng nói gì thêm nữa.
Ngủ đi.
Anh đâu rồi, Fred?
Lạnh quá.
Có tuyết và... gió.
Gì vậy?
Tại sao cô khóc?
Nếu chúng ta muốn là bạn,
hãy làm rõ một chuyện ngay bây giờ.
Tôi ghét những người tọc mạch.
Anh Fred thân.
Xin hãy bỏ qua chuyện tối qua.
Anh có thể ghé vô uống một ly
vào khoảng 6 giờ tối nay không?
Bạn anh,
Holly Golightly
- Nghe.
- Lucille hả cưng?
Em đã cố hết sức liên lạc với anh.
Bill vừa về tới...
sớm hơn một ngày, đồ quái vật...
nên anh phải bỏ qua cho em.
Anh sẽ phải giải thích
với mấy cô gái kia.
Anh rất dễ thương.
Có lẽ ngày mai chúng ta có thể
ăn trưa với nhau lâu một chút.
- Sáng mai em sẽ gọi cho anh.
- Sao cũng được.
Tối nay anh sẽ phải tìm cách
sống sót mà không có em nghe?
Được. Thậm chí anh còn có thể
viết một cách tự do, hồn nhiên nữa.
- Ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Ăn đầy họng rồi hả,
Polly, nhóc?
Đáng đời nghe, miệng bự.
- Chào.
- Hả?
Cô không uống rượu sao?
Cô có túi hay gì hả?
Cô đi bằng gì?
Cô tên gì?
Cô gọi mình là gì?
- Irving.
- Hoàn hảo, hoàn hảo.
Cái đó rất tuyệt, Irving.
Tôi sẽ quay lại ngay,
Irving, bé cưng.
Cô bé vẫn còn đang tắm.
Anh chờ nghe?
Tôi đã được mời.
Là vậy đó sao?
Đừng nóng. Vô đi.
Đây là một bữa tiệc... có rất nhiều
nhân vật không mời mà tới.
Để tôi mời anh một ly.
Anh uống rượu không?
Vậy để tôi mời anh một ly.
Nè, cô em, váy của cô chẻ ra kìa.
- Anh uống gì?
- Bourbon.
- Đá không?
- Ừ... Không. Với nước.
- Muốn bỏ đá trước không?
- Được. Đừng nhiều quá.
Được rồi. Nó sẽ làm anh khỏe.
- Quen cô bé lâu chưa?
- Không lâu lắm. Tôi sống ở tầng trên.
Nhìn chỗ này coi. Không thể tin được.
Bừa bãi hết biết.
Anh nghĩ sao?
- Về cái gì?
- Cổ có bừa bãi không?
Chờ một chút. Cứ ở đó.
- Harriet!
- Chào, JB.
"JB"? Là cái gì vậy?
- Anh biết Gil không?
- Biết. Anh khỏe không?
- Uống một ly nghe?
- Trong bếp.
Rồi... Ồ, cô em đây rồi.
Fred, rất mừng vì anh tới.
Tôi đem cho cô một món quà,
một thứ cho kệ sách.
Anh dễ thương quá.
Dễ thương phải không?
Cho tôi một điếu thuốc, OJ.
OJ là một người đại diện lớn.
Ảnh biết rất nhiều số điện thoại.
Số của Jerry Wald là gì?
Thôi mà, đừng giỡn nữa mà.
Tôi chỉ muốn gọi cho ổng để nói
Fred đây là một thiên tài.
Đừng đỏ mặt, Fred.
Không phải anh nói, mà là tôi nói.
Đừng tránh né nữa. Anh phải làm sao
cho Fred trở nên giàu có và nổi tiếng.
Để Fred và tôi dàn xếp chuyện đó,
hả, bé cưng?
Được rồi, nhưng nên nhớ,
tôi là người đại diện.
Ảnh đã có một người thiết kế rồi,
tôi là người đại diện.
Ở đó.
Chào, các chàng trai. Vô đi.
Các cậu sẽ tìm thấy mọi thứ
trong nhà bếp.
Bây giờ, nghe đây, Fred...
- Không, là Paul, ông bạn.
- Tôi tưởng là Fred.
- Cổ có hay không?
- Có hay không gì?
Là một con người rỗng tuếch.
Tôi không biết. Tôi không nghĩ vậy.
Vậy thì anh sai rồi... cổ có đó.
Mặt khác, anh đúng,
bởi vì cổ là một kẻ rỗng tuếch thiệt.
Cổ thành thật tin vào
những cái trò rỗng tuếch này.
Tôi thật tình thích cô bé. Thật vậy.
Tôi là người nhạy cảm.
Đó là lý do.
Anh phải cần phải nhạy cảm
để thích cô bé.
Như là một tính cách của thi sĩ vậy.
Ông quen cổ lâu chưa?
Tôi đã khám phá ra cổ. Tôi là
OJ Berman. Vài năm trước...
Lúc đó cổ chỉ là một đứa bé.
Rất phong cách, rất đẳng cấp...
- Rất gì?
- Rất đẳng cấp.
Nhưng anh không thể biết cổ là người
nhà quê hay dân viễn tây.
Biết phải mất bao lâu tôi
mới luyện giọng được cho cổ không?
Một năm. Biết bằng cách nào không?
Chúng tôi cho cổ học tiếng Pháp.
Chúng tôi tính nếu cổ có thể
bắt chước tiếng Pháp được,
thì cổ sẽ bắt chước tiếng Anh được.
Cuối cùng, tôi sắp xếp cho cổ
một buổi thử giọng.
Đêm trước đó... tôi muốn chết đứng
khi nghe điện thoại reo.
Tôi nhấc điện thoại lên. Cổ nói:
"Holly đây. Tôi đang ở New York."
Tôi nói: "Ngày mai cô có một buổi thử giọng."
Tôi nói: "Hãy về đây!"
Cổ nói: "Tôi không muốn thử."
"Cô muốn nói gì? Cô muốn gì?"
Cổ nói: "Chừng nào tôi biết,
tôi sẽ nói cho ông nghe."
- Fred, anh bạn...
- Là Paul, anh bạn.
Được rồi. Đừng nói với tôi
cổ không phải là một người rỗng tuếch.
Irving!
Cưng, Irving, nãy giờ em ở đâu?
Mike thân mến, tôi đã tìm cách
liên lạc với anh suốt cả ngày.
Cái dịch vụ trả lời điện thoại
của anh không trả lời.
Đó là do lỗi của cái dịch vụ
trả lời...
Và sau tất cả những chuyện đó cổ nói...
- Giờ, cưng.
- Gì?
Mấy giờ?
- Ông có đồng hồ không?
- Không.
- Để tôi coi. 6 giờ 45.
- Cám ơn nhiều.
Sao vậy, có cần vậy không?
Bữa tiệc cũng đông dữ.
Dù sao, mấy người này là ai?
Ai biết? Chỉ đồn với nhau thôi.
Anh không phiền, phải không?
Ồ, tăng viện.
Ngay trong kia.
Holly, cô em!
Gì vậy?
Mag Wildwood.
Cổ là một người mẫu, tin hay không,
và là một con người chán ngắt.
Nhưng hãy nhìn cái người đi chung kìa.
Hắn cũng được,
nếu cô thích những người đẹp trai,
phong độ...
với bản chất nồng nhiệt
và quá nhiều răng.
Tôi nói người kia kìa.
- Người kia?
- Hắn là Rusty Trawler.
Hắn là người giàu thứ chín
ở Mỹ dưới 50 tuổi.
Đó là thông tin đáng nhớ
trong bộ nhớ của cô?
Tôi theo dõi những chuyện này.
- Xin lỗi. Cô còn nợ tôi 47...
- Cầm dùm một chút, cưng.
Mag thân mến,
cô làm gì ở đây?
Tôi đang làm việc với
Yunioshi ở tầng trên...
Ảnh phục sinh cho tạp chí Bazaar.
Rồi hai anh chàng dễ thương
này tới đón tôi.
Tất nhiên đó là một sai lầm.
Có một sự hiểu lầm đâu đó.
Cả hai đều rất dễ thương
về chuyện này.
Để tôi giới thiệu José Silva Pereira.
Ảnh tới từ Brazil.
Cô Golightly.
Rất hân hạnh được tham dự
bữa tiệc này.
Tôi rất quan tâm tới nền
văn hóa Bắc Mỹ.
Tôi đã tới thăm tượng
Nữ thần Tự do.
và đã tới nhà hàng Automatique,
nhưng đây là lần đầu tiên...
tôi tới thăm một ngôi nhà
Bắc Mỹ kiểu mẫu.
Ảnh không ngọt ngào quá sao?
Và đây là anh Rusty Trawler.
Cô Golightly.
Cô không phật ý khi tôi
đưa họ tới đây chớ?
- Tất nhiên là không.
- Tôi rất mừng.
Bây giờ, ai sẽ đem cho tôi
một ly bourbon đây?
- OJ.
- Hả?
Anh lấy rượu cho cô Wildwood
được không?
Người nào là cô Wildwood?
Anh Berman, chúng ta chưa được
chính thức giới thiệu với nhau,
nhưng tôi là Mag Wildwood
tới từ Wildwood, Arkansaw.
Đó là... xứ đồi núi.
Bây giờ, xin anh cứ tự nhiên
như ở nhà.
Đừng lo cho tôi.
Tôi rất vui được quan sát những
phong tục của đất nước cô.
Được rồi, anh cứ tự nhiên.
Bây giờ, đi theo tôi, anh Trawler.
Hãy coi có thể tìm được gì
làm cho anh vui không.
Anh không có nghĩa vụ phải đón em.
Tới phút cuối, em đã...
Nghe đây, anh không có nghĩa vụ
phải đón em.
Nghe?
Cô Gorightly!
Lần này tôi cảnh báo cô!
Chắc chắn là lần này tôi
sẽ gọi cảnh sát!
Chào!
Có gì quan trọng không?
Không. Chỉ là cái gã ở tầng trên
phàn nàn về tiếng ồn.
Hắn quạu hả?
Hắn đã nói gì đó về việc
gọi cảnh sát.
Ồ, cảnh sát... Cảnh sát?
Chuyện đó tôi không thích.
Tôi nên tìm cô Golightly và từ giã.
Người đàn ông của tôi...
lại chạy theo liếm gót cái thứ
cặn bã Hollywood đó sao?
Mag thân mến, cô gây phiền phức
quá rồi đó.
Im đi!
Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra
với anh không?
Tôi sẽ dẫn anh tới sở thú và
cho bò tót ăn thịt anh.
Ngay sau khi tôi uống hết ly này.
Cây đổ!
Xin lỗi.
- Ồ, chào, Ed.
- Là Paul, bạn hiền.
Anh nhớ Irving mà, phải không?
- Đây là José.
- Hân hạnh được biết anh.
Phải.
Những tên trộm châu báu.
Sally giúp tôi với việc kế toán.
Tôi không hề biết gì về những con số.
Tôi đang rất cố gắng để dành dụm
ít tiền.
Nhưng không thể làm được.
Ổng bắt tôi viết ra mọi thứ.
Tôi kiếm được cái gì, tôi tiêu xài cái gì.
Tôi đã có một tài khoản ngân hàng.
Nhưng tôi đã bỏ rồi.
Ổng nghĩ tôi dùng tiền mặt
sẽ dễ dàng hơn, đỡ thuế nữa.
Một ngày nào, anh lấy quyển vở này,
viết thành một cuốn tiểu thuyết.
Mọi thứ đã có sẵn trong này.
Chỉ cần thêm thắt chút đỉnh.
Sẽ tạo được nhiều tiếng cười.
Không. Không, tôi không nghĩ vậy.
Quyển vở này sẽ làm người ta khóc.
"Ông Fitzsimmons...
nhà vệ sinh, 50 đô."
"Thiếu 18 đô...
Sửa một cái áo satin đen."
"Thức ăn cho con mèo, 27 xu."
Sally, làm ơn thôi đi...
ông đang làm tôi xấu hổ!
Nhưng ông nói đúng về Jack.
Hắn đúng là một tên cặn bã.
Tôi nghĩ, tôi không quen với ai
ngoài những tên cặn bã.
Tất nhiên, ngoại trừ Fred đây.
Ông thấy Fred dễ thương,
phải không, Sally?
Cho cô... tôi mong vậy.
Tạm biệt, Chú Sally. Hẹn tuần sau.
Tạm biệt, Chú Sally.
Tạm biệt và đừng quên gởi trả lại
quyển vở đó.
Không đâu.
Ồ, còn báo cáo thời tiết thì sao?
Ồ, phải.
Cuối tuần này sẽ có mưa tuyết
ở New Orleans.
Cuối tuần này sẽ có mưa tuyết
ở New Orleans?
Chẳng phải là điều kỳ cục nhất sao?
Tôi biết chắc là đã bao nhiêu năm nay
không có tuyết ở New Orleans.
Không hiểu sao ổng lại nghĩ tới chuyện đó.
BẠN TÔI
Ngày đó có một cô gái rất đáng yêu,
rất nhút nhát.
Cô sống một mình với một con mèo không tên.
♪ Dòng Sông Trăng
♪ Sông Trăng bao la
♪ Tôi sẽ đi theo bạn
♪ Một ngày nào
♪ Ôi, người tôi yêu
♪ Đồ sở khanh
♪ Cho dù anh đi đâu
♪ Tôi cũng sẽ theo anh
♪ Hai kẻ lang thang
♪ Đi nhìn ngắm cuộc đời
♪ Cuộc đời có quá nhiều điều
♪ Để ngắm nhìn
♪ Chúng ta cùng nhau
♪ Đi tìm
♪ Chân cầu vồng
♪ Đang chờ ở khúc quanh
♪ Người bạn ngọt ngào của tôi
♪ Dòng Sông Trăng
♪ Và tôi
- Chào.
- Chào.
- Anh đang làm gì vậy?
- Đang viết.
Tốt.
Chào.
- Có chuyện gì sao?
- Em không biết.
Chắc là không có gì.
Em muốn coi hắn còn ở đó không.
Coi ai còn ở đó không?
Em đang nói gì vậy?
Nhìn đi.
Thấy chưa? Em đã để ý hắn
từ chiều hôm qua.
Em không muốn nghe có vẻ
căng thẳng, nhưng...
- ...khi hôm nay lại thấy hắn...
- Em nghĩ hắn là ai?
Có thể là bất cứ ai, tất nhiên,
nhưng em đang nghĩ tới...
có khi nào Bill đang cho người
theo dõi chúng ta không?
Được rồi, để anh lo chuyện này.
Không. Không, đừng, làm ơn.
Nếu đúng là vậy,
anh sẽ chỉ làm cho nó tệ hơn.
Anh sẽ cẩn thận. Em chờ ở đây.
Cưng ơi, làm ơn đừng.
Anh không nên làm vậy.
Bình tĩnh đi.
Anh chỉ muốn tìm hiểu coi
chuyện này là sao.
Được rồi, ông muốn gì?
Con trai, tôi cần một người bạn.
Đó là tôi, đó là cổ,
và đó là anh trai Fred của cổ.
Ông là cha của Holly?
Tên cổ không phải là Holly.
Trước cổ tên là Lula Mae Barnes.
Cho tới khi lấy tôi.
Tôi là chồng cổ, Doc Golightly.
Paul Varjak.
Tôi là một bác sĩ cho ngựa...
Người Của Muông Thú.
Cũng có làm nông trại,
ở gần Tulip, Texas.
Anh trai Fred của cổ
sắp giải ngũ.
Lula Mae thuộc về gia đình với chồng
cổ, anh trai và các con cổ.
Các con?
Bọn chúng là con cổ.
Cổ có bốn đứa con?
Nè, con trai, tôi không nói chúng
là con ruột của cổ.
Người mẹ đáng kính của chúng...
người đàn bà đáng kính...
đã qua đời ngày 4 tháng Bảy năm 1955,
cái năm hạn hán.
Khi tôi cưới Lula Mae,
cổ mới 14 tuổi.
Anh có thể nói một người 14 tuổi
sẽ không biết mình làm gì.
Nhưng không phải Lula Mae.
Cổ là một người rất đặc biệt.
Cổ chỉ làm cho trái tim chúng ta tan nát
khi bỏ chạy như cổ đã làm.
Không hề có lý do.
Tất cả việc nhà đều do
con gái cổ lo.
Lula Mae đã có một cuộc sống thoải mái.
Người đàn bà đó đã mập ra,
trong khi anh trai cổ,
hắn lớn lên thành một người khổng lồ,
hoàn toàn khác với hồi họ
tới với chúng tôi.
Lúc đó họ là hai đứa trẻ hoang dã.
Tôi bắt gặp họ ăn trộm sữa
và trứng gà lôi.
Họ đang sống với mấy người
xấu xa và vô tình...
khoảng 100 dặm phia đông Tulip.
Cổ có lý do để bỏ chạy khỏi
ngôi nhà đó.
Nhưng không có lý do gì để
bỏ chạy khỏi nhà tôi.
Còn anh cổ thì sao?
Hắn có bỏ đi không?
Không. Chúng tôi nuôi Fred cho tới khi
quân đội nhận hắn.
Đó là lý do tôi tới đây.
Tôi nhận được một bức thư của hắn.
Hắn sẽ giải ngũ vào tháng Hai.
Đó là lý do tôi tới đón cổ.
Chỗ của Lula Mae là với chồng,
các con và anh trai cổ.
Giải thưởng trong hộp bánh quy
Jack. Ông muốn lấy không?
Không bao giờ hiểu nổi tại sao
người phụ nữ đó lại bỏ trốn.
Đừng nói với tôi là cổ
đã không hạnh phúc.
Hồi đó cổ nói chuyện huyên thuyên
như một con sáo,
lúc nào cũng có chuyện để nói
về mọi đề tài.
Còn giỏi hơn radio nữa.
Cái đêm tôi cầu hôn,
tôi đã khóc như một đứa bé.
Cổ nói: "Tại sao anh khóc?
Tất nhiên là chúng ta sẽ cưới nhau."
"Em chưa từng kết hôn bao giờ."
Tôi đã cười và ôm chặt cổ.
"Chưa từng kết hôn bao giờ."
Nghe nè, con trai,
tôi cần một người bạn,
bởi vì tôi không muốn làm cổ
ngạc nhiên hay sợ hãi.
Hãy là bạn tôi,
nói cho cổ biết tôi đang ở đây.
Anh sẽ giúp tôi chớ, con trai?
Được, tất nhiên, bác sĩ.
Nếu đó là điều ông muốn.
Đi thôi.
Được rồi.
Tới dây.
Ôi, anh, tôi đang chuẩn bị đi.
Tôi trễ nửa tiếng rồi.
Có lẽ ngày mai chúng ta có thể
uống với nhau.
Được thôi, Lula Mae...
nếu cô còn ở đây tới ngày mai.
Ôi, làm ơn, ảnh đâu rồi?
Trời ơi!
Chúa ơi, cưng, ở đây họ không cho em
ăn sao? Em ốm quá.
- Chào, Doc.
- Chúa ơi, Lula Mae...
Nước Cha trị đến!
Có chuyện gì vậy? Cô ổn không?
Tôi nghĩ vậy... Không, tôi không ổn.
Anh giúp tôi được không?
- Nếu có thể.
- Tới trạm xe buýt với chúng tôi.
Ổng vẫn tưởng tôi sẽ về với ổng.
Tôi không thể làm chuyện này một mình.
Tôi làm gì được. Ổng là chồng cô.
- Không, không phải.
- Không phải?
Chuyện đó đã hủy bỏ nhiều năm trước rồi.
Chỉ có điều ổng không chịu chấp nhận.
Làm ơn đi, Fred.
Tôi sẽ nói anh tiển tôi đi.
Đừng nói gì hết.
Cứ gặp chúng tôi trước cửa trong
một tiếng nữa. Nghe?
Em chờ đây, cưng.
Để anh đi lấy túi.
Để tôi đi mua vài tạp chí nghe?
Làm ơn, Fred, đừng bỏ tôi.
Xin chú ý.
Sắp khởi hành tại sân ga số 5,
xe lửa đi Dallas...
Philadelphia, Columbus,
Indianapolis, Terre Haute,
St Louis, Tulsa,
Oklahoma City, Denison, Dallas.
Đi thôi, Lula Mae. Xe của mình đó.
Doc, em không đi với anh đâu.
Thôi mà. Hãy đi bộ một chút.
Em sẽ cố gắng nói cho anh hiểu.
Giúp tôi nói cho ảnh hiểu đi, Fred.
Tôi cám ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng
đây là chuyện giữa Lula Mae và tôi.
Tất nhiên rồi, Doc.
Anh yêu em, Lula Mae.
Em biết anh yêu em,
và đó mới chính là vấn đề.
Đó chính là cái sai lầm mà anh luôn phạm,
tìm cách yêu thương một thứ hoang dã.
Anh luôn rước về nhà
những thứ hoang dã...
một con diều hâu gãy cánh,
một con mèo rừng gãy chân...
Nhớ không?
Có một điều...
Anh không được động lòng với
một thứ gì hoang dã.
Anh càng thương xót,
chúng càng mạnh lên,
cho tới một ngày chúng đủ mạnh
để bay lên một cái cây,
rồi lên một cái cây cao hơn,
rồi lên bầu trời.
Có một điều anh muốn nói với em.
Xin lỗi.
Vài tuần trước,
anh có nhận được thư của Fred.
Của Fred?
Ảnh vẫn khỏe, phải không?
Phải, chắc là hắn khỏe.
Hắn sẽ giải ngũ vào tháng Hai,
đó là điều mà anh muốn nói với em.
Tháng Hai?
Chỉ còn có bốn tháng nữa.
Cho nên, em phải về.
Về nhà em cùng với tụi anh.
Doc, anh phải hiểu,
em không thể về được.
Em phải hiểu những gì anh nói.
Anh không muốn gây áp lực với em,
nhưng anh buộc phải làm.
Nếu em không về,
Anh sẽ phải nói với Fred...
là hắn nên đăng ký thêm một kỳ hạn nữa.
Đừng làm vậy.
Đừng viết vậy cho ảnh.
Em sẽ viết thư cho ảnh nói là
em muốn ảnh ở với em.
Em sẽ lo cho ảnh.
Anh không cần phải bận tâm.
Em đang nói chuyện điên rồ, Lula Mae.
Doc, đừng gọi em vậy nữa.
Em không còn là Lula Mae nữa.
Được rồi, Lula Mae.
Mong là em biết mình làm gì.
Để mắt tới cổ dùm được không, con trai?
Ít nhất cũng nhắc cổ
thỉnh thoảng phải ăn chút gì.
Được rồi, Doc.
Ốm quá chừng.
Làm ơn, Doc. Xin hãy hiểu.
Em yêu anh,
nhưng em không còn là Lula Mae nữa.
Không còn nữa.
Anh biết điều tệ nhất là gì không?
Tôi vẫn còn là Lula Mae, 14 tuổi,
ăn trộm trứng gà lôi...
và chạy qua luống hoa thạch thảo.
Ngoại trừ bây giờ tôi gọi đó
là có cảm giác bất an.
Bây giờ vẫn còn quá sớm để tới
tiệm Tiffany.
Chắc là mình nên kiếm gì uống.
Phải, tôi rất cần một ly rượu.
Đãi tôi một ly nghe, anh hai?
Tất nhiên.
Chỉ cần hứa đừng đưa tôi về nhà
cho tới khi tôi say.
Cho tới khi tôi thật say.
Anh nghĩ là cổ có tài năng không?
Tài năng sâu sắc và vượt trội?
Không.
Tài năng nông cạn để tiêu khiển
thì có,
nhưng sâu sắc và vượt trội thì không.
Trời ơi!
Anh có nghĩ là cổ được
trả lương nhiều không?
Hả?
Ồ, có đó.
Để tôi nói anh nghe chuyện này.
Nếu tôi kiếm được tiền như cổ,
tôi sẽ giàu hơn cổ.
- Cô làm cách nào?
- Tôi sẽ không bỏ tiệm kẹo ngọt của tôi.
Ông già Sally Tomato...
đó là tiệm kẹo ngọt của tôi.
Tôi sẽ không bao giờ bỏ Sally.
Đó là lý do tôi sẽ giàu hơn cổ.
Chúng ta nên ra ngoài trời thêm chút nữa.
...mọi tên Tom, *** và Harry...
Không, sửa lại.
Mọi tên Tom, *** và Sid,
Harry là bạn hắn.
Dù sao, mọi tên Tom, *** và Sid..
nghĩ rằng nếu hắn đưa
một cô gái đi ăn tối,
thì cổ sẽ dúi đầu vào chân họ
như một con mèo con, đúng không?
Tôi đã có đếm đàng hoàng là
tôi đã đi ăn tối...
với 26 tên cặn bã trong vòng
hai tháng qua.
27, nếu tính luôn Benny Shacklett,
cái gã mà theo một cách nào đó
là một tên siêu cặn bã.
- Hình như tôi quên chìa khóa rồi.
- Đừng lo. Để tôi kêu Yunioshi.
Anh biết chuyện gì tức cười không?
Cho dù mấy tên cặn bã đó có
chĩa ra 50 đô...
để đi vệ sinh như những con bù nhìn...
Tôi lại khám phá ra tài khoản
ngân hàng của mình...
có ít hơn sáu tháng trước 9 đô.
Cho nên, anh hai Fred,
Tối nay tôi phải hạ một quyết tâm
vô cùng quan trọng.
Và quyết tâm đó là gì?
Tôi sẽ không ăn chơi bù khú nữa.
- Xin chúc mừng.
- Ăn chơi làm hạ thấp...
cả chuẩn mực xã hội lẫn kinh tế,
và tôi sẽ từ bỏ.
Cô Gorightly, lần này tôi sẽ kêu
cảnh sát, sở cứu hỏa,
và Ủy ban Nhà đất *** New York,
và, nếu cần, Hội đồng Sức khỏe!
Ở trên đó im lặng đi. Ông muốn
đánh thức cả tòa nhà này hả?
Như cô Golightly đang nói...
trước khi bị can thiệp thô bạo,
Cô Golightly xin trân trọng thông báo
ý định của mình...
sẽ dâng hiến tài năng không hề
nhỏ bé của mình...
cho việc chinh phục ngay tức thời...
vì mục đích hôn nhân...
của ngài Rutherford...
Rusty và những người bạn khác nữa mà
tôi biết là có rất nhiều, Trawler.
- Ai?
- Rusty Trawler.
Anh đã gặp hắn ở bữa tiệc tuần rồi.
Hắn đã tới với Mag Wildwood.
Không phải người đẹp trai dáng Latin,
người kia... cái người
trông giống như một con heo.
Nhớ chưa?
Người giàu thứ chín nước Mỹ
dưới 50 tuổi?
Có phải tôi vừa thấy ánh mắt
không hài lòng của anh không?
Chịu thôi, anh hai,
bởi vì đó là cái cách nó phải vậy.
Chào, mèo.
- Holly, cô say rồi.
- Đúng.
Hoàn toàn đúng.
Đúng, nhưng lạc đề.
Cô làm gì vậy?
Nên tôi nghĩ tôi cần một ly,
để mừng bà Rusty Trawler mới...
là tôi!
Nè, bình tĩnh.
Sao vậy,
anh nghĩ tôi không làm được sao?
Nói đi. Tôi muốn nghe.
Anh không nghĩ tôi làm được sao?
Anh nghe Doc nói rồi đó.
Tháng Hai anh tôi sẽ xuất ngũ.
Bác sĩ sẽ không rước ảnh về.
Chuyện đó hoàn toàn tùy vào tôi.
Không biết tại sao anh không hiểu.
Tôi cần tiền, và tôi sẽ làm bất cứ
gì phải làm để có tiền.
Cho nên ngày này tháng sau,
Tôi sẽ là bà Rusty Trawler mới.
Tôi nghĩ chúng ta nên uống mừng việc này.
Hết trọi rồi. Thiệt tệ quá.
Trên lầu còn whiskey không?
Nhưng cô đã uống đủ rồi.
Đi mà. Đi lấy rượu đi.
Tôi sẽ trả tiền cho.
Holly, làm ơn.
Không, không, anh không đồng tình với tôi,
và tôi không chấp nhận rượu...
của những quý ông không đồng tình với tôi.
Tôi sẽ trả tiền và đừng có quên.
Tôi không chấp nhận rượu của
những quý ông không đồng tình.
Nhất là những quý ông không đồng tình...
sống nhờ quý bà khác.
Cho nên cầm đi.
Anh phải tập làm quen với việc
nhận tiền của quý bà.
Nếu tôi là cô, tôi sẽ cẩn thận hơn
với tiền của mình.
Rusty Trawler kiếm tiền
cũng khó khăn lắm.
Anh sẽ mất chính xác bốn giây...
để đi từ đây ra cửa.
Tôi sẽ cho anh hai giây.
Rusty Trawler cưới lần thứ tư
Chào. Tôi đã muốn nói chuyện
về đêm nọ,
rồi tôi thấy tờ báo, và...
À, thật ra, tôi cũng hơi bối rối
về việc đó,
nhưng bởi vì nó liên quan tới cô,
nên tôi nghĩ nên nói chuyện riêng
với nhau về việc này.
- Gì?
- Gì?
Ồ, bịt tai rồi.
Tôi không thể nói lại từ đầu.
Nói một cách đơn giản,
Tôi tới để giảng hòa.
Và thêm một lý do nữa,
tôi có tin cho cô.
Tôi vô được không?
Chắc là được.
Chờ một chút.
Tôi có mặc áo ngủ vô chưa?
Chưa. Anh làm ơn quay lại
một giây được không?
Bỏ đi. Nói vậy cũng ngu ngốc.
Tôi sẽ tự quay lại.
Mời vô.
Cô... có đọc báo chưa?
Anh muốn nói Rusty?
Phải. Tôi biết hết rồi.
Chắc chắn là tôi đã sai lầm,
phải không?
Tôi tưởng hắn chỉ là một thứ
cặn bã bình thường,
nhưng hắn lại là siêu cặn bã
trên tất cả.
Một tên siêu cặn bã trong
lớp vỏ ngoài cặn bã.
Anh còn chưa biết phần hay nhất đâu.
Hắn không chỉ là một tên siêu cặn bã,
mà hắn còn tỏ tịa nữa.
Tỏ tịa! Đúng vậy,
nhưng không phải tới đồng xu cuối cùng.
Gia đình hắn có tiền,
nhưng bản thân hắn tỏ tịa.
Lòi ra là hắn thiếu nợ 700.000 đô.
Anh có thể tưởng tượng ai
thiếu nợ 700.000 đô không?
43 đô thì có thể.
Dù sao, đó là lý do hắn quyết định...
cưới nữ hoàng của thế giới con heo.
Để tôi nói với anh một chuyện, Fred,
tôi sẽ cưới anh vì tiền của anh
ngay tức khắc.
- Anh có cưới tôi vì tiền của tôi không?
- Ngay tức khắc.
Nếu một trong hai chúng ta giàu
thì may mắn quá.
Phải.
Ôi, Fred thân mến,
tôi rất vui được quen anh.
Gần đây anh làm gì?
Phần nhiều là viết.
Tôi vừa bán một câu chuyện.
Mới vừa nhận được tin sáng nay.
Ôi, thật tuyệt diệu!
Thiệt đó, nhưng...
Chỉ có điều người bạn thiết kế
của anh nghĩ sao về việc này?
Chẳng phải anh định dành dụm sao?
Cô biết gì không?
Tôi vẫn chưa nói với cổ.
Nghe nè, sao ta không uống một ly...
hay đi dạo một vòng để ăn mừng?
Được thôi. Có ít sâm-banh
trong tủ lạnh.
Anh mở nó ra đi
trong khi tôi thay đồ.
Tôi chưa bao giờ uống sâm-banh
trước bữa sáng.
Trong bữa sáng thì có vài lúc,
nhưng chưa bao giờ uống trước.
Tôi vừa có một ý tuyệt vời.
Chúng ta sẽ dành trọn ngày nay để
làm những việc mà ta chưa từng làm.
Chúng ta sẽ thay phiên.
Anh trước, tôi sau.
Chỉ có điều, tôi không thể nghĩ ra một
chuyện gì mà tôi chưa từng làm.
Tôi chưa từng đi dạo buổi sáng.
Không phải ở New York.
Trước đây tôi đã đi tới đại lộ số 5 lúc 6 giờ sáng,
nhưng lúc đó tôi coi vẫn còn là đêm.
Cô nghĩ cái đó có tính không?
Vậy bây giờ chúng ta hòa.
- Anh không yêu nó sao?
- Yêu cái gì?
Tiffany.
Tuyệt vời phải không?
Không thể có gì xấu xảy ra cho anh
trong một chỗ như vầy.
Tôi không hề quan tâm tới nữ trang,
ngoại trừ kim cương.
Như cái kia.
Anh nghĩ sao?
À...
Cá nhân, tôi nghĩ không hay ho gì
khi đeo kim cương trước 40 tuổi.
Cô nói đúng, nhưng trong lúc này
cô cũng nên có một cái gì.
Tôi sẽ chờ.
Không. Để tôi mua tặng cô một món quà.
Cô đã mua cho tôi một cái ruy-băng mực,
và nó đem lại may mắn.
Nhưng hàng của Tiffany
có thể mắc lắm đó.
Tôi có tấm chi phiếu và 10 đô-la.
Tôi sẽ không để anh rút chi phiếu đâu,
nhưng một món quà từ 10 đô trở xuống
thì tôi chấp nhận.
Tất nhiên, không biết mình có
tìm được gì ở đây với giá 10 đô không.
Tôi giúp được gì?
Có lẽ. Chúng tôi đang tìm một món quà
cho quý cô đây.
Chắc rồi, thưa ông.
Ông có nghĩ tới cái gì chưa?
À, chúng tôi đã nghĩ tới kim cương.
Không có ý xúc phạm, nhưng quý cô đây
cảm thấy kim cương không hợp với cổ.
Tôi nghĩ là nó rất sáng chói
cho những phụ nữ lớn tuổi,
nhưng chắc là không hợp với tôi,
mong ông hiểu cho.
- Chắc chắn rồi.
- Thật ra, tôi nên giải thích...
cũng có một chút vấn đề về tài chính.
Chúng tôi chỉ có thể kham nổi...
một số tiền hạn chế.
Cho phép tôi hỏi hạn chế cỡ nào?
- 10 đô.
- 10 đô?
Đó là con số tối đa rồi, phải.
- Hiểu rồi.
- Ông có cái gì giá 10 đô không?
Thẳng thắn, thưa bà,
trong mức giá đó,
lượng mặt hàng cũng hơi hẹp.
Dù sao, tôi nghĩ chúng ta có thể
thu xếp, để coi...
Một kiểu hoàn toàn lạ mắt...
Cho một quý bà và quý ông
đã có mọi thứ,
một cái cần quay điện thoại
bằng bạc ròng.
Cái đó giá 6 đô 75 kể cả thuế.
Một cái cần quay điện thoại
bằng bạc ròng.
Vâng, thưa ông. Nó giá 6 đô 75,
kể cả thuế liên ***.
À, cái giá thì được,
nhưng tôi muốn nói,
tôi muốn cái gì hơn một chút,
biết nói sao,
hơi lãng mạn hơn một chút.
- Cô nghĩ sao?
- Một cái cần quay điện thoại bằng bạc?
Tôi thấy nó rất đẹp, nhưng,
ông cũng hiểu...
À, chúng tôi đã cố gắng, nhưng...
Chúng tôi có thể đặt chạm khắc một cái gì,
được không?
Vâng, tôi nghĩ là được.
Vâng, đúng vậy.
Vấn đề là, hai vị sẽ phải mua
một món gì trước...
để có thể có cái mà chạm.
Hai vị có đồng ý không?
À, chúng tôi có thể đặt chạm
cái này, phải không?
Tôi nghĩ nó sẽ rất đẹp.
Cái này, hình như nó không phải
được mua ở Tiffany phải không?
Phải. Thật ra, nó được mua cùng lúc với...
à, thật ra, nó ở trong...
- một cái hộp bánh quy Jack.
- Hiểu rồi.
Họ vẫn còn cho giải thưởng trong
những hộp bánh quy Jack sao?
Phải.
Rất vui khi biết vậy.
Nó cho người ta cái cảm giác đoàn kết,
gần như là liên tục với quá khứ,
loại đồ này.
Có thật Tiffany sẽ chạm
cái này cho chúng tôi?
Họ không thấy nó không
xứng tầm với họ sao?
À, cũng hơi khác thường, thưa bà,
nhưng bà sẽ thấy tiệm Tiffany
rất thông cảm.
Nếu bà cho biết tên viết tắt,
tôi nghĩ chúng tôi có thể làm xong
cho bà vào sáng mai.
Tôi đã chẳng nói với anh đây
là một nơi đáng yêu sao?
Chỗ này là chỗ nào vậy?
Cô đã muốn ngồi nghỉ.
Đây là thư viện công cộng.
- Cô chưa từng tới đây sao?
- Chưa. Vậy là tôi được hai điểm rồi.
Tôi không thấy cuốn sách nào hết.
Ở trong kia.
Thấy chưa?
Mỗi ngăn kéo này chất đầy
những cái thẻ nhỏ.
Và mỗi cái thẻ là một cuốn sách
hay một tác giả.
Vô cùng hấp dẫn.
V-A-R-J-A-K.
Thiệt sao?
Nhìn nè. Phi thường quá.
Anh ở ngay đây,
ngay trong thư viện công cộng.
Varjak, Paul. Chín Cuộc Đời.
Và có rất nhiều con số.
Có đúng là họ có cuốn sách
ở đây không?
Tất nhiên. Theo tôi.
Số 57. Đó là mình.
Số 57, làm ơn.
Chín Cuộc Đởi của Varjak, Paul.
Bà có đọc nó chưa?
Nó rất hay.
- Tôi sợ là chưa.
- Bà nên đọc. Ảnh viết đó.
Ảnh là Varjak, Paul,
bằng xương bằng thịt.
Bả không tin tôi.
Cho bả coi bằng lái xe đi,
hay thẻ Hội quán hay gì đó.
Ảnh là tác giả. Tôi thề đó.
Xin cô vui lòng nói nhỏ chút được không?
Ký tên vô đi.
Vậy chẳng phải dễ thương sao?
Cho nó đặc biệt hơn một chút?
Xin cô...
Ký đi. Đừng có đứng chết trân.
Ký vô đó đi.
Tôi viết gì đây?
Một cái gì cảm động chút.
Anh đang làm gì vậy? Thôi đi!
Anh đang phá hoại tài sản công đó.
Thôi, nếu bà nghĩ vậy thì thôi.
Đi thôi. Hãy đi khỏi đây.
Tôi thấy chỗ này không bằng
phân nửa tiệm Tiffany.
Hồi nhỏ anh có bao giờ
ăn cắp cái gì...
chừng năm, mười đồng chưa?
Chưa. Hồi đó tôi là một con mọt sách,
rất nhạy cảm. Cô có không?
Tôi vẫn thường làm. Thỉnh thoảng
tôi vẫn còn làm, để giữ tay nghề.
Đi thôi.
Anh chưa bao giờ làm chuyện này,
vậy bây giờ tới phiên anh.
Tôi không thấy đường.
Chào, mèo.
Bà chủ có nhà không?
Cho ăn hay bị chọc?
Anh điên quá.
Anh biết vậy, phải không?
Nhưng dù sao em cũng yêu anh.
- Tooley.
- Hả?
Anh... phải nói chuyện với em.
Được rồi.
Muốn uống một ly không?
Chắc là một vấn đề nghiêm trọng,
và tự nhiên em vô cùng sợ rằng...
anh sẽ phải cởi cái mặt nạ
kỳ cục đó ra,
hoặc là em sẽ phải đeo vô một cái.
Tooley, làm ơn nghe đây.
Có chuyện gì?
Vấn đề về gái?
Phải vậy không?
Ồ, em hiểu rồi.
Vậy thì cũng không nghiêm trọng lắm đâu.
Thật ra mà nói,
từ lâu em đã chờ đợi chuyện này.
Không thể nói là em thích nó,
nhưng em đã chờ đợi nó.
Cổ là ai?
Chưa có dính dáng gì tới cổ
Đây là chuyện giữa hai ta.
Vậy thì nghiêm trọng rồi đó.
Sao, nói đi.
Tooley, em là một cô gái thanh lịch.
Chúng ta có thể kết thúc chuyện này
một cách lịch sự được không?
Kết thúc?
Phải.
À...
Bây giờ thì em tin là Andy Hardy
đã tìm thấy tình yêu rồi.
Để coi... một hầu bàn?
Một cô bán hàng?
Không. Cổ sẽ phải giàu có,
phải không, Paul?
Một người nào có thể giúp đỡ anh.
Điều thú vị là...
Cổ là một cô gái không thể giúp được
bất cứ ai, ngay cả chính cổ.
Nhưng anh có thể giúp cổ,
và đó là một cảm giác thay đổi dễ chịu.
Được rồi.
Em hiểu.
Để em nói anh nghe, Paul.
Em là một cô gái thanh lịch.
- Em đang làm gì vậy?
- Viết séc.
Đừng ra vẻ ngơ ngác vậy.
Chắc chắn là anh đã từng
thấy em viết séc rồi.
Trả theo lệnh người thụ hưởng
Paul Varjak, 1.000 đô-la.
Đưa cổ đi đâu đó chơi một tuần.
Anh được cấp một kỳ nghỉ đã trả tiền.
Đơn giản chỉ là vấn đề tiền công
lao động công bằng, anh yêu.
Nếu anh biết ma lanh một chút,
anh sẽ rủ thêm vài chàng trai
và thành lập một nghiệp đoàn.
Bằng cách đó anh có thể có được
mọi phúc lợi xã hội...
bệnh viện, lương hưu...
và bảo hiểm thất nghiệp
trong khi anh...
biết nói sao...
tạm thời chưa có mối.
Cám ơn vì đã làm cho anh thấy nhẹ nhõm.
Đừng lố bịch vậy, anh yêu.
Cầm tấm séc đi.
Và gọi cho cô gái của anh.
Không, cám ơn.
Anh đã có một tấm séc rồi.
Khi em tìm một nhà văn khác,
ráng tìm người nào bằng cỡ anh.
Vậy em sẽ không cần phải lên lai quần.
- Ôi! Anh làm gì vậy?
- Xin lỗi... tôi xin lỗi.
Cô trông giống một cô gái tôi quen
tên là Holly.
Vậy sao?
Tôi xin lỗi.
Chào.
Anh muốn gì?
Tôi muốn nói chuyện với cô.
Tôi đang bận.
Cô đang làm gì?
Đọc sách.
"Nam Mỹ: Vùng Đất của
Của Cải và Hứa Hẹn"?
Nó rất thú vị.
Hãy ra khỏi đây.
Tôi nói ta hãy ra khỏi đây.
Tôi muốn nói chuyện với cô.
Cô bị sao vậy?
Đã có chuyện gì?
Fred, anh làm ơn để
cho tôi yên được không?
Holly, anh yêu em.
- Cô đi đâu vậy?
- Đi vệ sinh.
- Cô bị sao vậy?
- Buông tôi ra.
- Không.
- Fred, để tôi đi.
Hãy làm rõ điều này.
Anh không phải là Fred,
cũng không phải là Benny Shacklett.
Tên anh là Paul, Paul Varjak,
và anh yêu em.
- Để tôi đi.
- Không. Có chuyện gì với Nam Mỹ?
Nếu tôi sắp cưới một người Nam Mỹ,
thì tôi nên tìm hiểu về xứ sở đó.
- Cười? Người Nam Mỹ nào?
- José.
- José là ai?
- José de Silva Pereira.
José de Silva Pereira là ai?
Anh đã gặp ảnh rồi...
bạn của Mag Wildwood.
Cái người đẹp trai đã tới với Rusty.
Anh sẽ không tin chuyện này đâu...
nhưng ảnh không chỉ đẹp trai và giàu,
mà ảnh còn mê tít tôi nữa.
- Cô điên rồi.
- Anh tưởng anh sở hữu tôi?
Chính xác là vậy.
Đó là điều mọi người luôn nghĩ vậy,
nhưng họ sai hết.
Nghe đây, tôi không phải là mọi người.
Hay không chừng là vậy?
Có phải đó là điều cô thật lòng nghĩ?
Rằng tôi không khác gì với những tên
cặn bã và siêu cặn bã của cô?
Chờ một chút.
Nếu đúng là vậy...
Nếu đúng là cô nghĩ vậy...
có một thứ tôi muốn cho cô.
Cái gì vậy?
50 đồng để đi vệ sinh.
Chỗ này bừa bãi dữ lắm,
em không thể đối mặt với nó một mình.
- Em có thư kìa.
- Đừng.
Hoan hô.
Chào ông Yunioshi.
Chào Paul.
Chào.
Tạm biệt.
Làm ơn, anh phải giúp tôi.
Buông tôi ra. Không!
Ôi, Fred.
Fred.
Không! Không!
- Anh đã làm gì cổ?
- Không gì hết.
Có một bức điện tín,
và rồi vậy đó...
đập phá mọi thứ,
thái độ điên khùng.
Thật kinh khủng.
Tôi không thể bị dính tai tiếng.
Chuyện đó rất tế nhị.
Tên tuổi, địa vị, gia đình của tôi.
Có khi nào cảnh sát lại tới không?
Tôi không thấy có lý do gì. Không có luật
nào cấm người ta phá nhà mình.
- Điện tín đâu rồi?
- Đây.
"Vừa nhận được thông báo
Fred bị chết...
trong một tai nạn xe jeep ờ
Fort Riley, Kansas."
"Chồng và các con em
cùng đau buồn...
vì sự mất mát chung này."
"Sẽ gởi thư sau. Thân, Doc."
Anh trai Fred của cổ.
Người anh đó,
rất gần gũi với cổ phải không?
Phải.
Biết làm sao bây giờ?
Tìm cách giúp cổ.
Tôi đã cố gắng. Nhưng không được gì.
Anh có một nông trại hay gì đó
ở Brazil phải không?
Phải.
Vậy tốt. Cổ sẽ thích cái đó.
Anh nên vô đó đi.
(Đọc tiếng Bồ Đào Nha)
- Chào.
- Chào. Vừa nhận được điện của cô.
Làm sao cô biết địa chỉ của tôi?
Tôi đã thử mọi cách...
gọi người này, người kia hỏi,
rồi tự nhiên tôi nghĩ tới cuốn danh bạ.
Rất mừng vì anh tới.
Cô trông khỏe lắm.
Bây giờ tôi mập như một con heo,
và tôi chưa làm tóc nữa,
nhưng tôi hạnh phúc, rất hạnh phúc...
chắc anh cũng thấy.
Anh trông cũng rất khác biệt.
Tôi đã có một việc làm.
Tôi cũng đã có viết chút đỉnh.
Anh biết không, tôi có đọc
ba câu chuyện của anh...
hai trong tờ New Yorker và một
trong một tạp chí nhỏ.
- Anh ngồi đi?
- Cám ơn.
- Tôi đã học đan.
- Tôi thấy rồi.
Chừng nào đan xong chắc sẽ đẹp lắm.
Tôi không chắc ăn lắm.
José đem về mấy cái bản vẽ của
cái nhà ở nông trại.
Có lẽ tôi lẫn lộn giữa cái đó
với cái hình đan của rôi.
Không chừng tôi đang đan một cái nhà!
Thật tình, không thể nào nói được
tôi hạnh phúc cỡ nào.
Cái đó là cái gì vậy?
Tiếng Bồ Đào Nha...
một ngôn ngữ rất phức tạp.
4.000 động từ bất quy tắc.
(Nói tiếng Bồ Đào Nha)
Rất ấn tượng.
Nghĩa là gì?
Tôi tin là anh hợp tác với tay đồ tể.
Holly, rốt cuộc thì chuyện này là sao?
Tại sao cô muốn gặp tôi?
Tối nay José đi Washington,
nên tôi muốn mời anh tới.
Tôi muốn chào tạm biệt với
những người mà tôi quan tâm.
- Cô sắp đi đâu à?
- Rio, ngày mai.
Tôi đã mua vé máy bay rồi, và
tôi cũng đã chào tạm biệt Sally rồi.
- José sẽ đi chung với cô?
- Chúng tôi đi máy bay riêng.
Ảnh nghĩ không nên đi chung với nhau.
Gia đình ảnh rất quan trọng, cho nên
ảnh lo lắng về những việc như vậy.
Tôi nghĩ tôi sẽ trổ tài nấu
bữa tối cho chúng tôi.
Tôi có nói với anh là
tôi vô cùng hạnh phúc chưa?
Rồi.
Vậy là cô sẽ kết hôn?
Ảnh vẫn chưa ngỏ lời với tôi,
chưa nói những từ đó.
Cô muốn nói bốn từ?
Đó là bao nhiêu từ cần nói.
"Em lấy anh nghe?"
Chúng tôi sẽ kết hôn, tôi biết vậy.
Trong nhà thờ và có mặt
gia đình ảnh và mọi thứ,
và đó là lý do ảnh chờ tới khi
chúng tôi tới Rio... chắc vậy.
Cô có nghĩ là cái đó muốn
nói gì với chúng ta không?
Hy vọng anh thích cơm thịt gà
với sốt chocolat.
Đó là một món truyền thống Ấn Độ.
Ba tháng trước,
tôi còn không biết chiên trứng.
Anh có sao không?
Trời ơi. Tôi đã rất muốn
gây ấn tượng với anh.
Vậy là tôi không có số ăn thịt gà rồi.
Sao ta không đi đâu đó ăn
một bữa tối chia tay?
Vậy sẽ vui lắm,
nhưng tôi không thể đi như vầy được.
Nhiều năm sau,
nhiều năm và nhiều năm,
tôi sẽ trở về...
tôi và chín thằng nhóc Brazil của tôi.
Chúng nó cũng sẽ đen như José,
tất nhiên,
nhưng chúng sẽ có những đôi mắt
sáng, màu xanh đẹp đẽ.
Tôi sẽ đưa chúng về, tôi nghĩ vậy,
bởi vì chúng phải thấy nơi này.
Ôi, tôi yêu New York lắm.
Vậy tại sao cô bỏ đi?
Rốt cuộc thì cô muốn tìm kiếm gì?
Tôi biết anh đang nghĩ gì.
Tôi không trách anh.
Tôi vẫn luôn buông thả
giống như một một dòng nhạc jazz,
nhưng ngoại trừ Doc và chính anh, José
là mối tình không cặn bã đầu tiên của tôi.
Ảnh cũng không hẳn là con người
lý tưởng của tôi.
Ảnh quá đạo mạo và cẩn trọng để
có thể trở thành người lý tưởng của tôi.
Nếu tôi có thể chọn một ai,
tôi sẽ không chọn José.
Nero, có thể, hay Albert Schweitzer.
Hay Leonard Bernstein.
Nhưng tôi rất mê José.
Tôi sẽ bỏ hút thuốc nếu ảnh yêu cầu.
Đi thôi, hãy đi ăn.
Trễ rồi.
Ngày mai tôi phải đi rồi và
tôi còn chưa sửa soạn đồ đạc.
Không muốn José nghĩ tôi là một cô gái
chuyên môn làm mất chìa khóa,
nên tôi đã làm 26 cái.
Khoan. Tôi có một ý hay hơn.
Kiểu như một hành động từ biệt.
Có ai đã mở khóa.
A, lão ác tặc Yunioshi đó.
Dậy đi, dậy đi!
Bọn Anh đang tới!
Hay trong trường hợp này
là bọn Brazil.
Chính xác.
Tôi còn phải dọn dẹp nồi cơm.
Nè, cô biết không...
Chính là cổ đã làm chuyện đó!
Người phụ nữ bị truy nã! Đó!
Groenburger. Đội ma túy.
Ông muốn nói gì?
Có chuyện gì vậy?
- Sao không hỏi ông chủ anh?
- Ông chủ nào?
Sally Tomato. Hỏi lão.
Đi thôi.
Tìm ma túy đi!
Có đầy ở trong đó.
- Anh tên gì?
- Varjak.
Đằng kia trật tự đi!
Paul Varjak. V-A-R-J-A-K.
Biến đi!
Ra ngoài!
Tôi là một nhà văn. N-H-A-V-A-N.
Tôi không thể trả lời tất cả.
Mỗi lần một câu. Một, làm ơn.
Tốt.
Tôi không thể trả lời tất cả.
Mỗi lần một người.
Thôi đi!
Bây giờ, sao ông không bắt đầu đi?
Có phải cô chuyển thông điệp
bằng mật mã?
Tất nhiên là không.
Tôi chỉ nói với ông O'Shaughnessy
bản báo cáo thời tiết.
Xin đừng hỏi tôi những cái đó là gì.
- Cô có đi thăm Tomato?
- Mỗi tuần. Có gì sai?
Tomato là thành viên của
tập đoàn ma túy.
Ổng chưa bao giờ nhắc tới ma túy.
Những con người xấu xa kia
cứ không thôi hành hạ ổng.
Ổng là một người vô cùng nhạy cảm,
một ông già đáng mến.
- Vậy là cô vô tội.
- Tất nhiên.
- Cô định làm gì về việc này?
- Ông muốn nói gì?
- Luật sư của cô là ai?
Tôi không biết.
chắc là ông O'Shaughnessy.
Ông O'Shaughnessy!
Ê! Tránh ra khỏi đây!
Được rồi. Đi thôi! Đi!
- Ông O'Shaughnessy.
- Im đi!
Vô đây!
- Nghe.
- Ông Paul Varjak?
Phải.
Chuẩn bị nói chuyện với ông Berman
ở Hollywood.
Xin vui lòng bỏ 3 đồng
cho ba phút đầu tiên.
A-lô? A-lô?
OJ Berman đây. Ai gọi đó?
- Đây là Paul Varjak.
- Rất vui gặp cậu, nhóc.
Varjak. V-A-R-J-A-K.
Tôi là bạn của Holly.
Chúng ta đã gặp nhau tại một bữa tiệc.
- Ai?
- Paul. Paul Varjak.
V-A-R...
Anh Berman, đây là Fred.
Ồ, Fred, bạn hiền, hả?
Anh gọi vì cô bé phải không?
Mọi chuyện đang trong tầm kiểm soát.
Anh cứ việc thư giãn.
Tôi đã nói chuyện với luật sư
của tôi ở New York.
Tôi đã kêu hắn lo vụ này,
nhưng tôi giấu tên tôi.
- Sao?
- Tôi không muốn dính vô. Anh nghe không?
Tiếng anh nghe như ở dưới đường hầm.
Đó là cái điện thoại có loa của tôi.
- Cái gì?
- Cái điện thoại có loa!
Họ cho bảo lãnh cổ chỉ với 10.000 đô.
10 giờ sáng mai luật sư của tôi
có thể lãnh cổ ra.
Để tôi nói cho anh biết phải làm gì.
Anh chạy tới cái ổ chuột cổ ở,
gom hết mọi đồ đạc,
đi đón cổ, đưa cổ tới một khách sạn
với một cái tên giả.
Giữ cổ tránh xa bọn phóng viên.
Anh sẽ làm vậy nghe?
Tất nhiên, anh Berman.
Tôi không biết nói sao để cám ơn anh...
Quên đi.
Tôi muốn nói, tôi cũng có nợ cổ.
Nhưng không phải như anh nghĩ đâu,
nhưng... cổ là đồ điên.
Cổ là một kẻ rỗng tuếch.
Nhưng cổ đúng rỗng tuếch.
Hiểu tôi muốn nói gì không?
Vâng, tôi hiểu anh muốn nói gì.
Cám ơn, anh Berman. Cám ơn rất nhiều.
Được!
Sao kỳ vậy?
Một đêm kinh khủng.
Tôi đã đột nhập vô nhà cô
trong khi cô đi vắng.
Khách sạn Clayton, bác tài.
Góc đường số 84 và Madison.
OJ nghĩ cô nên ẩn dật một thời gian.
Tôi có đem đồ đạc theo đây,
kể cả con mèo.
Hy vọng nó không sao.
Chào, mèo...
Thằng nhóc vô danh tội nghiệp.
Nghe nè, anh có tìm thấy
cái vé máy bay không?
- Có đây. Ta có thể lấy tiền lại.
- Lấy tiền. Anh đang giỡn sao?
- Mấy giờ rồi?
- Hơn 10 giờ một chút.
Phi trường Idlewild, bác tài.
- Bỏ đi. Cô không thể làm vậy?
- Tại sao không?
Cô không hiểu.
Cô đang bị buộc tội.
Nếu cô bỏ trốn,
họ sẽ bắt nhốt cô luôn.
Đừng lố bịch.
Chẳng bao lâu tôi sẽ cưới...
tổng thống tương lai của Brazil.
Như vậy tôi sẽ được quyền miễn trừ
ngoại giao hay gì đó.
Tôi sẽ không chắc ăn chuyện đó đâu.
Sao vậy, anh hai?
Tôi có một tin nhắn cho cô.
Ồ, phải, hiểu rồi.
Chính ảnh đem tới,
hay nó được nhét dưới cánh cửa?
Một người em họ đưa.
Làm ơn đưa tôi cái bóp được không?
Một cô gái không thể đọc thứ đó...
mà không có son môi.
Anh đọc cho tôi nghe đi.
Tôi không nghĩ tôi có thể... chịu...
Cô có chắc là muốn tôi đọc không?
"Cô gái nhỏ thân yêu nhất của tôi,
Tôi đã yêu em khi biết em
không giống những người khác,
nhưng hãy thông cảm cho
sự tuyệt vọng của tôi...
khi biết được em có một phong cách
thô lỗ và công khai...
hoàn toàn khác xa với cách
cư xử của một người phụ nữ...
mà một người ở địa vị như tôi
muốn lấy làm vợ."
"Tôi đau buồn vì tình trạng
khốn khổ hiện giờ của em,
và trái tim tôi ngăn cấm tôi...
châm thêm một lời buộc tội...
vào những lời buộc tội mà
em đang gánh chịu."
"Cho nên tôi hy vọng trái tim em
cũng đừng khuyên em buộc tội tôi."
"Tôi có một gia đình phải bảo vệ,
và danh dự của tôi."
"Tôi là một thằng hèn ở nơi nào
có tai tiếng chen vô."
"Hãy quên tôi, cô bé xinh đẹp,
và cầu Chúa phù hộ cô."
"José."
À...
À, ít nhất thì ảnh cũng trung thực.
Nó cũng khá cảm động.
Cảm động! Đồ láo lếu.
Ảnh nói ảnh là một thằng hèn.
Phải rồi! Vậy hắn không phải
là một tên cặn bã bình thường.
hay một tên siêu cặn bã.
Hắn chỉ là một con chuột nhắt nhút nhát,
vậy thôi.
Nhưng, ôi, trời... tổ mẹ!
Thôi, vậy là xong Nam Mỹ.
Rốt cuộc thì cô không có số
làm nữ hoàng Pampas rồi.
- Khách sạn Clayton.
- Phi trường Idlewild.
Sao?
Máy bay bay lúc 12 giờ.
Và tôi sẽ đi trên đó.
- Holly, cô không thể.
- Tại sao không?
Tôi sẽ không chạy theo José,
nếu đó là điều anh nghĩ. Ôi, không.
Đối với tôi bây giờ, hắn là tổng thống
tương lai của không đâu hết.
Chỉ là, tại sao lại phí một tấm vé máy bay?
Hơn nữa, tôi chưa bao giờ tới Brazil.
Làm ơn đi, anh hai, đừng có
ngồi đó nhìn tôi như vậy.
Tôi sẽ đi và chỉ có vậy.
Họ chỉ muốn tôi đứng ra
làm chứng chống lại Sally.
Không có ai có ý định truy tố tôi.
Muốn làm vậy, họ không có
chút cơ hội nào.
Thành phố này đã quá đủ với tôi rồi...
ít nhất là trong một thời gian.
Ở đây có nhiều ánh đèn...
có thể làm hư da một cô gái.
Họ có dây thòng lọng ở
mỗi quán rượu trong thành phố.
Để tôi nói anh nghe.
Khi anh quay lại thành phố,
hãy gọi cho New York Times
hay bất cứ ai cũng được.
Gởi thư cho tôi danh sách 50 người
giàu nhất ở Brazil. 50 người giàu nhất!
Holly.
Tôi sẽ không để cho cô làm chuyện đó.
- Vậy sao?
- Holly, tôi yêu cô.
- Vậy rồi sao?
- Vậy rồi sao? Vậy là quá đủ rồi!
Tôi yêu cô. Cô thuộc về tôi.
Không.
Con người không thuộc về con người.
Tất nhiên là có.
- Không ai được bỏ tôi vô một cái lồng.
- Tôi không bỏ cô vô một cái lồng.
Tôi muốn yêu cô.
Thì cũng vậy thôi.
Không, không giống! Holly!
Tôi không phải Holly.
Tôi cũng không phải là Lula Mae.
Tôi không biết tôi là ai!
Tôi giống như con mèo, một kẻ vô danh.
Chúng tôi không thuộc về ai.
Chúng tôi còn không thuộc về nhau.
Dừng xe lại.
Mày nghĩ sao?
Chỗ này là đúng chỗ...
cho một anh chàng mạnh mẽ như mày...
nhiều thùng rác, nhiều chuột.
Cút đi! Tao nói đi ra! Cút xéo!
Đi thôi.
Bác tài...
Ghé vô đây.
Cô biết vấn đề của cô là gì không,
Cô Nàng Chẳng Biết Là Ai?
Cô là một con gà nuốt dây thun.
Cô không có can đảm.
Cô sợ phải nói:
"Được rồi, đời là vậy."
Người ta vẫn yêu nhau.
Người ta vẫn thuộc về nhau,
bởi vì đó là cơ hội duy nhất mà mọi
người có để đạt được hạnh phúc.
Cô tự cho mình là phóng khoáng,
là hoang dã.
Cô sợ một ai đó sẽ nhốt cô
vô một cái lồng.
Nhưng, cô hai,
cô đã ở trong cái lồng đó rồi.
Chính cô tự làm ra nó.
Và nó không giới hạn ở Tulip,
Texas hay Somaliland.
Nó ở bất cứ nơi nào cô đi.
Bởi vì không cần biết cô chạy đi đâu,
rốt cuộc cô cũng chạy vào chính cô.
Đây. Tôi đã đem theo thứ này
từ mấy tháng nay.
Tôi không cần nó nữa.
Đây nè, mèo!
Mèo!
Con mèo đâu?
Tôi không biết.
♪ Hai kẻ lang thang
♪ Đi nhìn ngắm cuộc đời
♪ Cuộc đời có quá nhiều điều
♪ Để ngắm nhìn
♪ Chúng ta cùng nhau
♪ Đi tìm
♪ Chân cầu vồng
♪ Đang chờ ở khúc quanh
♪ Người bạn ngọt ngào của tôi
♪ Dòng Sông Trăng
♪ Và tôi