Tip:
Highlight text to annotate it
X
# Không trở lại, không trở lại
# Không trở lại, không trở lại
# Có một dòng sông
# Gọi là Dòng Sông Không Trở Lại
# Đôi khi nó dịu dàng
# Và đôi khi hoang dã
# Tình yêu là một lữ khách
# Trên Dòng Sông Không Trở Lại
# Mãi mãi bị cuốn trôi
# Ra biển cả bão bùng
# Wailaree!
# Tôi vẫn nghe tiếng dòng sông gọi
# Không trở lại, không trở lại
DÒNG SÔNG KHÔNG TRỞ LẠI
Dịch phụ đề: QKK
# Nơi tiếng nước rống gầm
DÒNG SÔNG KHÔNG TRỞ LẠI
Dịch phụ đề: QKK
# Wailaree!
# Tôi vẫn nghe tiếng người yêu gọi
# Đến với em
# Không trở lại, không trở lại
# Tôi đã lạc mất tình yêu trên dòng sông
# Và tim tôi mãi mãi xót xa
# Không trở lại, không trở lại
# Mất rồi, đã mất thật rồi
# Theo Dòng Sông Không Trở Lại
# Không trở lại, không trở lại
# Wailaree!
# Wailaree!
# Nàng sẽ không bao giờ trở lại bên tôi
# Không trở lại, không trở lại,
không trở lại
- Kinh thánh của ông, thưa Cha.
Đừng để mất.
- Cám ơn.
Tôi cứ tưởng sẽ tìm thấy
một khu thương mại sầm uất,
nhưng thay vào đó là...
một thành phố tội lỗi.
Tất cả chỉ tại vì có ai đó đã
tìm thấy vàng dưới lòng đất này.
- Ông cũng tìm vàng phải không, Cha?
- Tôi tới đây để truyền giáo
cho người da đỏ.
Nhưng tôi nghĩ có khi
người da trắng còn cần tôi nhiều hơn.
- Chào Cha.
- Chào.
Ai quản lý tất cả chỗ này?
Ông linh mục nói là quỷ sứ.
Còn điểm buôn bán này thì sao?
Cũng của quỷ sứ luôn sao?
Không, vẫn còn là của tôi.
Tôi đang tìm một thằng bé.
Khoảng 9 tuổi.
Nó được một người tên Martin
đưa tới đây.
- Ông có thấy hắn không?
- Họ đã ở đây.
Còn ở đây không?
Tôi nghe nói gã đó bỏ đi lên
dãy núi ngay sau khi ghé qua.
Còn thằng bé thì sao?
Chắc là đâu đây thôi, đi lạc rồi.
Nếu nó có tới, ông giữ nó lại
dùm tôi được không?
- Nó tên gì?
- Tên là Mark Calder.
- Anh vừa nói bao nhiêu tuổi?
- Chín.
Anh tên gì?
Tôi không đi lạc.
# Một đồng đô-la bạc
# Đồng bạc sáng ngời
# Qua tay
# Qua tay
# Lăn mãi không ngừng
# Trả và nhận
# Qua tay
# Qua tay
# Trả tiền một chai bia
# Ăn của một con bạc
# Bị một viên đạn bắn xuyên qua
# Và mất trong bụi mịt mù
# Một đồng đô-la bạc
# Một đồng đô-la bạc
# Qua tay
# Qua tay
# Tình yêu là một đồng đô-la sáng ngời
# Như tiếng chuông nhà thờ
# Cờ bạc và ăn nhậu
# Và tiêu xài
# Và mất trong đám bụi thời gian
# Một đồng đô-la bạc
# Một đồng đô-la bạc
# Qua tim
# Qua đời
# Qua tay
Bây giờ, đem chỗ bia này xuống
dưới phố cho ông thợ cạo.
- Cháu biết ở đâu không?
- Biết, thưa ông.
Đem tiền về... tiền mặt.
Và đừng làm đổ bia nghe nhóc.
Vàng lỏng đó.
Ê!
Muốn bắn cái gì cao hơn
một chút không?
- Thí dụ như cái gì?
- Như tao nè.
Mày muốn lấy súng không?
Tao nghĩ là không cần.
- Cái thẻ trên áo đó là gì?
- Người đàn ông đã đem cháu tới đây
ghim vô đó.
Cháu đang tìm cha cháu.
- Cha cháu trông ra sao?
- Cháu không biết.
Lần cuối cùng thấy ổng
cháu còn nhỏ lắm.
Nếu ổng trông giống như ta
thì có được không?
Vâng, thưa ông. Được lắm.
Ta là cha con đây.
Làm sao cháu biết được?
Người đã đem con tới đây
tên là Martin.
Cha đã trả hắn một trăm đô-la.
Con tới từ Illinois.
Ai cũng có thể tìm hiểu
được điều đó.
Ai đây?
Mẹ con!
Được rồi, con trai.
Hãy đi khỏi đây.
- Con còn phải chào tạm biệt Kay.
- Kay? Kay là ai?
Cổ là người phụ nữ
hát trong quán rượu.
- Con muốn làm vậy à?
- Vâng, thưa sếp. Con phải làm.
Được rồi.
Chúng ta sẽ làm chuyện đó trước.
Kay! Cháu đã tìm thấy ổng rồi!
Ổng đây!
Anh điên sao? Bỏ thằng nhỏ ở
một chỗ nhếch nhác như vầy.
- Dù sao, anh là loại cha gì vậy?
- Loại tệ nhất.
Rất vui thấy anh thú nhận điều đó.
Tôi cũng rất vui vì cô đã giúp nó.
Tôi muốn, ơ... trả cô ít tiền.
Không, cám ơn. Tôi đã có rồi.
Thôi thì cám ơn vậy.
Đi nào, con.
Hy vọng có dịp nào gặp lại cô.
- Cô rất vui vì đã gặp một quý ông.
- Cám ơn cô.
- Ê, cháu bỏ quên đồ nè.
- Ồ!
Cám ơn lần nữa.
- Tạm biệt, Mark.
- Tạm biệt, cô Kay.
# Tôi đã tìm khắp chốn
và đã thấy tất cả
# Và thứ tôi cần
tôi sẽ nói ra đây
# Nó to lớn, mạnh mẽ, đẹp trai
và nó cao thước tám
# Tôi sẽ đăng ký quyền sử dụng
# Tôi đã gặp vận may
# Và ảnh dữ dội và liều lĩnh
# Nhưng dù là gì tôi sẽ thuần hóa ảnh
# Ảnh đáng giá cả một gia tài
nhưng không phải bằng tiền mặt
# Tôi sẽ đăng ký quyền sử dụng
# Tôi có một cơn sốt
# Ô... một cơn sốt
# Nhưng không phải vì vàng dưới đất
# Tôi muốn yêu cầu
một cái gì đầy sức sống
# Để tôi có thể dỡ bỏ
rào chắn của mình
# Một cô gái không bao giờ
nên chơi với cuốc xẻng
# Để đào vàng,
không phải là chuyện của nàng
# Tôi sẽ tìm ra cái người
đã tìm được vàng
# Rồi tôi sẽ tìm ra người đó
# Ai sẽ giúp tôi
đăng ký quyền sử dụng
# Tôi phải đăng ký quyền sử dụng
# Tìm vàng phải không?
# Mmm, đồ bỏ!
# A-B-C-D
# Ai sẽ đăng ký tôi
với danh nghĩa "tình yêu"?
# Không có ai,
không có một người
# Không có ai trên đời
chịu đổi vàng
# Để lấy quyền được yêu
# Vậy hãy vui vẻ tiêu xài
trước khi bạn quá già
# Ai sẽ giúp tôi
đăng ký quyền sử dụng
# Ai sẽ giúp tôi
# Giúp tôi
# Ai sẽ giúp tôi
đăng ký quyền sử dụng
# Đêm nay?
Anh đang làm gì...?
Được rồi. Lâu nay anh ở đâu?
Có một tục ngữ, em yêu:
"Hãy ngồi nhà nếu không có gì để bán."
- Có phải đó là lý do của anh?
- Đúng vậy đó.
Một ngày nào anh sẽ đưa em đi
khỏi chỗ nhếch nhác, bẩn thỉu này.
Em sẵn sàng.
Không còn quán rượu và trình diễn
trong lều cho em nữa.
Với anh cũng vậy. Anh sẽ đưa em đi
tới mọi thủ đô của mọi quốc gia
trên thế giới.
Anh say xỉn từ hồi nào vậy?
Kim cương trên tóc em,
hồng ngọc trên ngón tay em.
- Chuông dưới ngón chân.
- Ngọc trai. Và áo dài của nữ hoàng.
Có điều là em mặc còn đẹp hơn họ.
Anh sẽ làm bằng cách nào?
Với những bộ bài của anh?
Anh vừa làm được.
- Em nghe anh nói gì không?
Anh vừa làm được.
- Vừa làm được gì?
Anh vừa thắng được quyền khai thác
vàng ngay giữa những mỏ trúng nhất.
Harry! Thắng của ai?
Có quan trọng gì. Suốt đời anh,
anh chỉ biết lừa đảo trong những
ván bài bạc cắc.
Lần này anh đã may mắn! Đây là
một vố lớn, em yêu. Đúng vậy đó.
- Harry, anh sẽ làm gì?
- Em nói "anh" là sao? Em và anh.
Chúng ta sẽ tới Council City
và đăng ký quyền khai thác trước khi
có chuyện xảy ra cho nó, hay chúng ta.
- Có thể xảy ra chuyện gì?
- Ai biết? Ai thèm quan tâm?
Người ta có thể trở chứng,
nói anh đã làm gì đó.
Anh có làm không?
Anh đã nói rồi, em yêu. Anh may mắn,
vậy thôi. Chỉ may mắn. Bây giờ nghe
nè, chúng ta phải đi khỏi đây.
Anh đã lùng sục khắp thị trấn mà không
thể nào mua được một con ngựa.
Nhưng anh có một ý khác. Chúng ta
có thể mua một chiếc bè và đi tới
Council City bằng đường sông.
- Em có tiền không?
- Vâng, em có một ít.
Được rồi. Coi nào! Lấy ra đi.
Mười, hai mươi...
Anh chỉ muốn tiền của em thôi.
Phải vậy không?
Chúng ta sẽ trồng trọt trên cánh đồng,
săn bắn và câu cá. Nghe được không?
- Chỉ có Cha và con?
- Đúng vậy.
- Hay lắm. Nghe hay lắm.
- Chúng ta sẽ sống vui vẻ.
Cha sẽ dạy con câu cá và đặt bẫy.
Con sẽ giỏi như những người giỏi nhất.
- Và dạy con bắn súng nữa?
- Phải, và bắn súng nữa.
- Họ đang làm gì vậy?
- Họ chỉ tới để nhìn quanh thị trấn thôi.
- Và họ không thích những gì họ thấy.
- Họ có gây chiến không?
Không, họ chỉ săn bắn thôi. Khi họ
gây chiến, họ sẽ vẽ mặt.
Và con sẽ biết là họ đang săn con.
Mark!
Đi nào, anh bạn.
Đi đi! Đi đi! Ê!
Ôi.
Con không thể làm hết mọi việc
trên đời, nhóc.
Đôi khi phải quay lại
và đi vòng một chút.
- Con vừa bắt nó đi rất tốt.
- Con đã làm rất giỏi rồi,
nhưng chúng ta không muốn làm gãy
cày hay làm đau con ngựa, phải không?
Thôi. Mình về nhà uống cà-phê đi.
- Sao Cha đặt tên con là Mark?
- Đơn giản thôi.
Cha là Matthew. Mark theo sau
Matthew. Ở trong kinh thánh.
- Con theo sau Cha?
- Đúng.
- Và đó là cách mà Cha nghĩ?
- Không phải Cha, là mẹ con.
Thôi mà, đừng mơ mộng nữa.
Khi nào bán được mẻ lúa đầu tiên,
con sẽ có quà. Con thích cái gì nhất?
- Một cây súng trường cho riêng con.
- Con sẽ có.
Chúng ta sẽ giàu không,
như những người tìm vàng đó?
Không, nhưng chúng ta sẽ hơn
những người không tìm được gì.
Cha đã xa con một thời gian dài, Mark.
Đó chính là lúc Cha nghĩ về chuyện này.
Cha nghĩ nếu một người không biết
mình sẽ làm gì và sẽ đi đâu,
thì tốt nhất là hắn nên quay lại
và bắt đầu lại từ đầu.
Cha nghĩ Cha nên bắt đầu
bằng đất đai và làm việc chăm chỉ.
Nên Cha cho đón con,
chuyện là vậy đó.
Chưa bao giờ thấy ai hỏi nhiều như con.
Còn hỏi gì nữa không?
Cha chưa cho con biết Cha đã ở đâu.
Để Cha nói con biết một chuyện.
Theo Cha ra ngoài này và
Cha sẽ chỉ cho con coi.
- Cha có thể bắn trúng bất cứ gì con thấy.
- Được rồi. Cái cây đó.
- Làm sao mà Cha bắn hụt cái cây được chớ?
- Cái cành.
- Cành nào?
- Cái tuốt trên, bên trái.
Con có cặp mắt như châu chấu.
Thánh thần ơi!
Được rồi, tới phiên con.
Bây giờ con sẽ bắn nó.
Thử đi.
Giữ chặt như Cha đã nói,
dựa sát vào vai.
Kề má dọc theo nó.
- Bây giờ, cái gì là quan trọng?
- Bắn trúng mục tiêu.
- Khi nào?
- Ngay phát đầu tiên.
- Tại sao?
- Bởi vì có thể không còn phát thứ hai.
Được rồi. Bình tĩnh nhắm đi.
Gập cùi chỏ lại. Thư giãn!
- Con đang nhắm vào cái gì?
- Cái cành bên phải.
Được rồi...
Chờ một chút.
Có lẽ chúng ta nên tiết kiệm viên đạn này.
- Mình sẽ làm gì nếu họ vẽ mặt tới?
- Chúng ta sẽ chiến đấu với họ.
Chúng ta đã khai hoang đất này.
Nó là của chúng ta, cho nên chúng ta
sẽ ở trên nó, hay dưới nó. Đi nào.
Cha không sợ bất cứ gì, phải không?
Khi với con thì không.
Cha, nhìn kìa!
- Con nhìn thấy rõ không?
- Hình như có vài người.
Nè, đi lấy dây đi.
Giữ nó! Giữ nó ngay đó.
Giữ nó ngay đó.
Cho anh bước qua.
Dắt con ngựa.
Được rồi, Mark. Dẫn nó đi. Đi đi!
Dẫn nó qua bên phải.
Xa hơn nữa!
Nè!
Chuẩn bị xuống.
- Đồ của em!
- Bỏ đi.
- Tin hay không, đây là trăng mật của chúng tôi.
- Vấn đề là nên sống sót.
- Tôi tên Calder. Matt Calder.
- Weston. Harry Weston. Rất cám ơn anh.
- Chào!
- Rất vui được gặp lại cháu.
- Hai người biết nhau à?
- Chúng em là bạn cũ.
Hãy lên nhà tôi lau khô mình.
- Con trai, chạy đi đốt lửa đi.
- Được rồi.
Coi nào. Để cô đi với cháu.
- Đi thôi.
- Tuân lệnh. Đi thôi.
- Cái gì đây? Anh có cái gì ở đây, Calder?
- Một nông trại.
Ai cũng đi đào vàng,
còn anh lại đào một cái nông trại?
Đúng vậy.
- Có lẽ anh biết mình đang làm gì.
- Tôi biết cái mà họ không biết.
- Tôi có biết anh ở đâu đó rồi phải không?
- Cái đó còn tùy vào anh làm gì.
- Tôi là dân cờ bạc.
- Vậy thì anh không biết tôi đâu.
- Tôi vẫn luôn nói "Có gì khác nhau đâu?"
- Đó là điều tôi vẫn luôn nói.
- Ổng đã sửa mái chèo trên chiếc bè.
- Phải, ổng đang vội.
Đó là một vấn đề sinh tử.
Ổng phải tới Council City.
- Bằng chiếc bè đó?
- Ổng nói vậy.
Đừng lôi kéo Cha vô chuyện
rắc rối của ổng.
Cổ đẹp quá, phải không?
Có một tục ngữ, Mark:
"Chỉ là vẻ bên ngoài, không có chiều sâu"
- Là cái gì?
- Sắc đẹp.
Nó nên sâu bao nhiêu?
À, hỏi cổ đi, con trai.
Trông cổ có vẻ thành thạo đó.
- Chào.
- Chào, bạn.
Khá tao nhã, phải không? Phải cẩn thận.
Cô chỉ còn lại bao nhiêu đó.
- Tại sao cô lấy chồng?
- Tại cô yêu.
- Làm ***ết khi nào mình yêu?
- Cô không biết. Không ăn, không ngủ được.
- Giống như đau bụng vậy hả?
- Cũng đau như vậy... nhưng ở trái tim.
- Cháu sẽ biết khi cháu lớn lên.
- Cô bao nhiêu tuổi?
Không nên hỏi câu đó với một quý cô!
Mặc dù cô không phải là một quý cô.
Tại sao không?
Hãy gặp lại cô sau mười năm.
Cô sẽ tìm cách nói cho cháu biết.
Cháu nói là cô đẹp, nhưng ổng nói
sắc đẹp chỉ là vẻ bề ngoài.
- Ai nói?
- Cha cháu. Ổng nói đó là một câu tục ngữ.
Tục ngữ của một con quạ già.
- Cháu mất mẹ khi nào?
- Đó là lúc cha cháu đang ở xa.
Vì vậy ổng mới đón cháu về.
- Cô có đi tìm vàng không?
- Có một ít cũng tốt.
- Cô sẽ làm gì với nó?
- Làm gì với nó?
Mua quần áo đẹp, sống trong những
khách sạn sang trọng trong những
thành phố lớn. Đi xem opera.
- Đó là gì?
- Là âm nhạc.
Giọng rất cao và cuốn hút.
Không giống như giọng của cô.
Cháu thích giọng của cô.
Cô hát một bài nghe?
Có lẽ cô có một bài cho cháu,
nếu cô còn nhớ.
Đã lâu lắm rồi.
# Khi ngài Gió Nam rì rào
trong hàng thông
# Ông già Mùa Đông
khóc than rên rỉ
# Xa xa trên đồng cỏ
# Dưới lớp tuyết
# Tháng Tư đang giục
cây xanh đâm chồi
# Khi ngài Gió Tây
rít trong trảng cỏ
# Ông già Mùa Hạ
# Gật gù trong bóng râm
# Xa xa trên đồng cỏ
# Dưới lòng suối
# Cá trê đang chờ lưỡi câu
# Bà già Két ve vãn người bù nhìn
# Người bù nhìn đang vẫy chào mặt trăng
# Ông già Trăng trải lòng đi khắp nơi
# Bump, bump
# Với phép thuật của Tháng Sáu
Được rồi, vô được rồi.
# Khi ngài Gió Đông
# Hò hét trên đầu
# Thì tất cả những chiếc lá
# Đổi màu vàng và đỏ
# Xa xa trên đồng cỏ
# Cây bắp vươn cao
# Bí rợ chín muồi sẵn sàng cho món bánh
Tôi nhìn anh và không thể hình dung
anh là một nông dân. Cái gì khác thì
còn tin được.
- Tôi sẽ cố gắng và nổ lực thật nhiều.
- Thêm cà-phê không?
Họ sẽ làm gì với vàng
sau khi tìm được nó?
- Họ bán lấy tiền.
- Tại sao họ dùng vàng?
- Bởi vì nó khó kiếm.
- Sao họ không dùng cái gì dễ kiếm?
Nếu có cái gì dễ kiếm, người ta sẽ
không quan tâm. Nó sẽ không có giá.
Nếu nó khó kiếm,
thì cháu sẽ được chút gì.
Như một con chồn?
Một con chồn rất khó bắt.
Bây giờ cháu đã hiểu rồi đó.
Chính xác là như vậy.
- Còn một con chồn hôi thì sao?
- Một cái dĩa nữa thì sao?
Calder, anh biết chúng tôi phải
mất bao lâu để đi từ đây tới
Council City không?
- Anh không biết xứ sở này?
- Không, nhưng tôi có một cái bản đồ ở đây.
Được rồi. Anh ở ngay đây.
Bây giờ, anh đã tới đây khá gian nan,
và cũng có chút may mắn.
- Council City ở dưới này.
- Cũng không xa.
Mấy khúc gỗ đó không thể giúp anh
vượt qua những cái thác nằm giữa
nơi đây và Council City.
- Chúng tôi đã vượt qua cái vừa rồi.
- Tôi biết. Tôi có ở đó.
Con sông rơi xuống ngay đây.
Những cái thác tệ hơn nhiều.
Anh đi qua một hẽm núi toàn
những bức tường đá dài 15 dặm.
Những bức tưởng dựng đứng.
Con đường kia thì là đường bộ, nhưng
anh không có súng, không có ngựa.
- Vậy anh nói là không thể đi được?
- Anh hỏi tôi bao xa, thì đó là bao xa.
Vậy đủ rồi.
Calder, tôi có quyền khai thác một mỏ
vàng cần phải đăng ký ở Council City.
Tôi phải tới đó.
Anh không thể tưởng tượng tôi là một
nông dân. Tôi cũng không thể tưởng
tượng anh là một người khai thác vàng.
Tôi đã thắng nó trong một ván bài.
Suốt cuộc đời, tôi chỉ thắng những
số tiền nhỏ và thua những cái lớn.
- Lần này tôi may mắn.
- May mắn?
Với những thằng ngốc mà tôi đã chơi,
lừa đảo quá dễ dàng.
- Vậy anh vội vã làm gì?
- Biết đâu gã đó cũng nghĩ như anh.
Rằng đó không chỉ là may mắn.
- Vậy thì bây giờ hắn làm được gì?
- Có thể cũng tìm cách tới Council City.
Có thể sẽ tới đó trước,
như vậy sẽ không tốt cho tôi.
Anh bán con ngựa và súng
của anh bao nhiêu?
Tiền? Tôi sẽ làm gì?
Cày ruộng với một đồng đô-la bạc,
rồi bắn nó vô mặt một thằng da đỏ?
Tôi cần phải tới đó.
Anh muốn bao nhiêu?
Sao anh không đợi cho tới khi tôi gieo
hạt xong, rồi tôi sẽ đưa anh đi?
- Tôi không thể đợi được.
- À, tôi không thể đi được.
Nó không có ở đó, Calder.
Đi ra ngoài.
Đi đi, anh có một thằng nhóc ngoài kia.
Harry, anh đang làm gì vậy?
Tôi sẽ lấy cây súng, Calder,
và tôi sẽ mượn con ngựa.
Lấy đi.
Lấy đi và đừng làm hại ai.
Mark, đi đi. Làm theo lời ổng đi.
- Không.
- Làm đi.
Chỉ mất vài ngày thôi,
rồi chúng tôi sẽ quay lại.
- Đem thằng nhỏ theo với anh.
- Thằng nhỏ? Để làm gì?
Bọn da đỏ, Weston. Anh có súng.
Hãy đem thằng nhỏ theo.
Tôi không thể làm vậy, Calder. Tôi đang
vội. Nó có ý nghĩa cả một gia tài đối với tôi.
- Nó cũng có ý nghĩa mạng sống của nó.
- Bỏ thức ăn vô túi.
Để cho thằng nhỏ làm.
Thắng yên ngựa.
Harry, chúng ta không cần phải làm vậy.
Chỉ mất vài ngày thôi.
- Đâu có quan trọng dữ vậy.
- Có đó.
Bốn, năm ngày có thể không có
ý nghĩa gì đối với một nông dân.
nhưng với anh thì có.
Tôi không trộm cướp gì hết.
Tôi chỉ mượn thôi.
Anh sẽ được trả công hậu hĩnh.
Một nắm tiền trong tay cũng tốt
như một nắm hạt giống dưới đất.
Cha! Cha!
Coi chừng, Mark, cây súng!
Cha! Cha!
- Coi nào. Hãy đi khỏi đây.
- Ông đã giết cha tôi!
- Ổng sẽ không sao. Đi lấy nước.
- Đi thôi!
- Chúng ta không thể bỏ ảnh lại
như vậy. Ảnh bị thương.
- Đáng lẽ hắn không bị vậy.
Đáng lẽ ảnh cũng không cần cứu
chúng ta khỏi chiếc bè đó nữa.
- Em nghĩ em sẽ ở đây chờ anh, Harry.
- Em muốn nói gì, "chờ"?
Em muốn nói vậy. Em không thể bỏ họ
lại như vậy. Em không thể bỏ thằng nhỏ.
Anh sẽ tới Council City nhanh
gấp đôi nếu không có em, phải không?
Phải. Phải, anh nghĩ vậy.
Rồi anh sẽ đăng ký được cái mỏ
và sẽ quay lại sớm nhất có thể?
Anh đi đi, Harry. Em sẽ chờ ở đây.
Anh sẽ không đi lâu, phải không?
Sẽ không lâu nếu em ở đây.
Em biết vậy mà.
Đừng lo lắng nữa.
Ổng sẽ không sao đâu.
Một cái báng súng bằng gỗ
không giết được ổng đâu.
Ổng có cái đầu cứng như tảng đá.
Ê, chờ một chút.
Con nghĩ con đang làm gì vậy?
- Họ đi chưa?
- Người đàn ông đi rồi. Cô ấy ở lại.
Cổ không muốn bỏ chúng ta.
- Tại sao?
- Bởi vì Cha bị thương.
- Cổ nói với ổng cố phải ở lại...
- Hắn để cô lại để chăm sóc cho tôi?
Nghe nè, có thể tôi không thích
những gì ảnh làm hay là cách ảnh làm,
nhưng ảnh sẽ quay lại,
và anh sẽ được chăm sóc.
Vậy tốt quá.
Mọi người sẽ chăm sóc cho tôi.
Họ cũng vậy.
Chúng ta phải đi khỏi đây. Chúng ta sẽ
lấy chiếc bè. Đi thôi, con trai.
- Làm sao chúng ta có thể đi bè được?
Anh đã nói...
- Những gì tôi nói trước đây không tính.
Bây giờ chúng ta không có chọn lựa.
Cô nên lấy đồ của cô.
- Coi nào, cô Kay.
- Đi thôi.
Chờ một chút. Cầm cái này.
Mark!
Mark, nhanh lên!
Cha! Nhìn kìa!
Không sao đâu, con.
Ít nhất chúng ta không có trong đó.
Chúng ta sẽ xây dựng lại.
Dù sao họ cũng sẽ làm vậy phải không?
- Chống lại súng trường hả?
- Họ sẽ làm không?
Không dễ vậy đâu.
Được rồi, bám chặt.
Nếu cứ tiếp tục như vầy,
cô sẽ dùng hết áo cọt-sê của cô.
Lần sau, đừng ra vẻ can đảm.
Nếu con bị thương, hãy la lên.
- Nó chỉ nhói một cái, rồi con quên đi.
- Nghe nó nói kìa!
Yên một chút để cho cô cột.
- Con không cần cái này.
- Yên nào.
Để coi tôi làm được gì dưới sông
với cái này.
Xứ này đầy lúc nhúc bọn da đỏ,
vậy mà anh còn đi câu?
Có rất nhiều cách để chết. Nhịn đói
tới chết không phải là cách tôi thích.
Cha làm vậy để cầu may.
Ổng sẽ cần may mắn
để câu cá kiểu đó.
Cháu phải tự mình đi săn. Phải có
trái cây đâu đó quanh đây.
- Ở đâu?
- Ồ, dài trên kia.
Để cô đi hái. Cháu ở yên đây.
Bây giờ, ở yên.
Cô nghĩ cô đang làm gì?
Dâu. Tôi đang hái dâu.
Không tệ. Tôi chưa từng biết
cô là loại người đó.
Đó là loại người đang đói.
- Muốn khoe cá của anh không?
- Tôi để nó dưới sông.
Lấy một ít đi. Lấy đi.
- Chừa cho thằng nhỏ một ít, hả?
- Rất mừng vì đã nhắc tôi.
Tôi sẽ không bao giờ nghĩ tới.
# Cá trê đang chờ lưỡi câu
# Bà già Két ve vãn người bù nhìn
# Người bù nhìn đang vẫy chào mặt trăng
# Ông già Trăng trải lòng đi khắp nơi
Bump, bump
# Với phép thuật của Tháng Sáu
# Khi ngài Gió Bấc
# Thổi nhẹ nhàng qua
# Ông Già Noel
# Sửa soạn trên ngọn cây
# Xa xa trên đồng cỏ
# Tuyết trắng lấp lánh
# Mặt đất đi ngủ
# Và mỉm cười trong giấc mơ
Cá hơi nhỏ, phải không?
Có một tục ngữ: "Một con cá nhỏ
vẫn tốt hơn một cái dĩa trống."
Ở đâu mà anh có nhiều
tục ngữ quá vậy?
Cô học được ở đâu
một bài hát như vậy?
Tôi không từ trong nôi
đi thẳng tới bãi vàng.
Rốt cuộc rồi tại sao cô lại tới đó?
Ít nhất, tôi cần phải sống,
tôi nghĩ vậy.
Tôi cần kiếm tiền để thoát ra.
Khi tôi gặp Harry,
ảnh cũng muốn như tôi.
Rồi ảnh thắng cái mỏ.
Đó là một cơ hội lớn. Một cơ hội
cho cả hai chúng tôi để ra đi.
- Đi đâu?
- Khỏi cuộc sống mà hai chúng tôi đang sống.
Tới một nơi nào đó mà người ta
sống như những con người.
Đó chính là thiên đàng.
Chúng tôi không hề nghĩ chuyện
lại xảy ra như vậy.
Cả hai người đang đi con đường tắt.
Anh đang đuổi theo ảnh, phải không?
Phải, đúng vậy.
Nhưng anh đã nói không có ai
có thể đi theo dòng sông này.
Anh đã nói sẽ là tự sát
nếu ảnh cố đi.
Hắn không cố đi. Mà là tôi.
Cái đó lại khác.
Anh sẽ không cho ảnh một cơ hội,
phải không?
Tất nhiên, tôi sẽ cho hắn một cơ hội.
Cũng giống như cơ hội
hắn đã cho tôi...
và hắn.
Lần sau cô còn làm vậy,
tôi sẽ không nhớ cô là một phụ nữ đâu.
Tôi không tin!
Hãy nhớ lấy lời tôi. Đồ khùng.
- Cô có biết mình đang làm gì không?
- Tôi nghĩ là tôi biết.
Cô có biết chúng tôi sẽ sống sót được
ở đây bao lâu nếu không có chiếc bè?
Không có súng không?
Cả xứ sở đầy bọn da đỏ?
Cô có bao nhiêu kiểu khùng?
Tôi không phải kiểu của anh.
Vậy kiểu gì? Kiểu của Weston hả?
Cô quá mê thằng sâu bọ đó,
cô hy sinh mạng sống của chúng tôi
để tôi khỏi bắt được hắn?
Anh không hiểu được đâu.
Tôi chỉ không hiểu.
Sao hắn lại đối xử với cô như vậy?
Để tôi nói cho anh biết. Tôi sẽ
cho anh biết ảnh đối xử với tôi ra sao.
Ảnh không đối xử với tôi như một
cô gái giang hồ. Ảnh đối xử với tôi
như một người phụ nữ.
Nên ảnh đã phạm sai lầm. Nếu anh
từng sống một cuộc đời giống như ảnh,
dưới đáy xã hội,
có lẽ anh cũng sẽ làm một chuyện điên
rồ nếu anh có cơ hội để vươn lên.
Có lẽ chính anh cũng sẽ làm
một chuyện ngu ngốc.
Tôi sẽ không bỏ mặc một đứa trẻ
để chết... hay một người phụ nữ,
cho dù cổ là gái giang hồ.
Hy vọng anh sẽ không bao giờ
phạm sai lầm.
Anh quá hoàn hảo.
Anh chưa từng sai lầm.
Không có chuyện gì mà tôi chưa
phải trả giá, như hắn sắp phải trả.
Được rồi. Anh biết rất nhiều về ảnh.
Nhưng ảnh cũng biết về anh.
Ảnh biết tất cả về anh.
Nếu ảnh phạm sai lầm với anh,
ít nhất đó không phải là giết người.
- Cô muốn nói gì?
- Anh biết tôi muốn nói gì.
Ảnh biết anh là ai. Ảnh biết anh
từ đâu tới và anh đã làm gì.
Ảnh biết anh đã giết một người
và đã ngồi tù vì việc đó.
Và tại sao anh ngồi tù:
bởi vì anh bắn sau lưng hắn.
Đi lấy đồ trên bè đi.
Lại đây, con.
Đáng lẽ Cha đã phải tự mình nói với con.
- Cha đã làm những gì cổ nói?
- Phải.
Nghe nè. Người đó không tốt.
Hắn đang muốn giết một người bạn
của Cha nên Cha bắn hắn.
Vì vậy Cha bị ở tù.
Đó chính là nơi Cha ở
khi Cha không ở gần con.
Cha có thể nói chuyện này với con
dễ dàng hơn khi con lớn lên.
- Cha đã bắn sau lưng hắn?
- Đúng vậy, Cha đã bắn hắn,
sau lưng hay trước mặt.
Có quan trọng gì cách
con giết một con rắn?
Có quan trọng gì
hắn quay mặt về đâu?
Chúng ta nên đi thôi.
Con muốn giúp cổ chuyển đồ không?
Người da đỏ gọi nó là Dòng Sông
Không Trở Lại. Kể từ bây giờ, cô sẽ
biết tại sao.
Có một điều về việc này. Càng qua
được bao nhiêu, càng bớt sợ bấy nhiêu.
Kay!
Con ở ngoài canh chừng. Nếu thấy
hay nghe gì, huýt sáo lên.
Tôi vẫn chưa thể đốt lửa được.
Bọn chúng có thể ở quanh đây.
- Bọn da đỏ.
- Tôi biết.
Chúng có thể ngữi mùi khói ở
cách xa như chúng thấy được nó.
- Tôi sẽ không sao.
- Ê, trông cô khỏe mà.
Anh cũng vậy.
Bây giờ, cởi đồ đó ra và
trùm mền lại.
Đây.
Tôi sẽ chờ ở ngoài.
Lấy một cái mền lau khô
và quấn cái kia vô.
- Thấy gì không?
- Không.
- Cổ sắp chết rồi hả?
- Không, cổ là một cô gái mạnh mẽ.
Cổ không chết dễ dàng vậy đâu.
Nhưng cổ bệnh nặng lắm, phải không?
À, cổ lạnh, kiệt sức, đói.
- Chúng ta sẽ ở lại đây lâu không?
- Không. Chúng ta cũng đói vậy.
Con nên đi tìm lượm ít củi.
Có lẽ ít trái thông.
Chúng ta phải tìm cách đốt lửa.
Và hãy cẩn thận.
Được rồi.
Rất lạ đối với miền Tây bắc.
Mua ở Emporium, Kansas City.
Nằm xuống.
Coi nào! Nằm đi.
Được rồi. Ngồi dậy.
Tôi nghĩ cô sẽ sống.
Tôi xin lỗi vì đã lớn tiếng
trước mặt thằng nhỏ.
Anh đã làm tổn thương tôi
và tôi muốn trả đủa.
Ôi, chuyện đời là vậy mà.
Nếu không phải vì tôi, bây giờ anh đã
được nửa đường tới Council City rồi.
Nếu không phải vì Weston, bây giờ tôi
đang ngủ trên giường trong nhà tôi.
Anh không ngủ được sao?
Để cho nó ngủ.
Cái đó mới quan trọng.
- Cô không biết lúc đó cô bị sao.
- Cô chỉ đói thôi.
Đôi khi người ta phải ăn
sâu, ăn giòi và rễ cây.
- Cháu đọc cái đó trong sách.
- Cháu đã có lần ăn sâu rồi,
nhưng lúc đó cháu còn rất trẻ.
Tuần rồi ở thị trấn, cô đã ăn bò bíp-tết.
Lúc đó chính cô cũng trẻ hơn rất nhiều.
Bây giờ ổng ngủ rồi.
Cứ để cho ổng ngủ.
Sẽ không có chuyện gì nếu
chúng ta có một cây súng.
Ổng chỉ cần săn một cái gì đó.
Ổng bắn giỏi lắm.
Sao ổng lại giết một người?
Đôi khi không thể làm khác được.
Đôi khi là để tự cứu mạng mình.
Ổng nói là để cứu mạng bạn ổng.
Cái đó cũng giống như tự cứu mình.
Vậy tại sao người ta bắt ổng vô tù?
Khó nói lắm.
Bởi vì ổng bắn sau lưng?
Kay!
Nhìn kìa, có hai con!
Kêu ổng! Kêu ổng dậy!
Nhìn kìa!
Lấy dây.
Bắt được nó rồi! Bắt được nó rồi!
- Sắp chín rồi phải không?
- Sắp rồi.
- Bây giờ, cổ đi đâu rồi?
- Cổ tên là Kay.
- Cha biết.
- Cha luôn luôn nói "cô" hay "cổ".
- Tại sao Cha ghét cổ?
- Tại sao con lại nghĩ Cha ghét cổ?
- Cha đối xử tệ với cổ.
- Cha đối với cổ giống như
cổ đối với Cha: không gì hết.
Vậy thì chỉ tại vì Cha ghét hắn.
Cái người đã cướp của chúng ta.
- Vậy con không ghét sao?
- Không.
Sau những gì hắn đã làm với chúng ta?
Cổ nói hắn không biết cách nào tốt hơn.
Cổ nói đôi khi mình làm chuyện sai
mà trong khi làm lại tưởng như đúng,
Như chuyện gì?
Như chuyện Cha đã làm.
Cha sẽ giết hắn chớ?
Mark, nghe nè.
Có một quy luật.
Con không thể cướp ngựa của người khác.
Ở xứ này, chuyện đó
cũng giống như lấy mạng người ta.
Cha không làm ra luật.
Tất cả mọi người làm ra nó để tồn tại.
Những gì hắn đã làm với chúng ta
có thể đã lấy mạng của chúng ta.
Và vẫn còn có thể.
Bây giờ, con có chịu nói với Cha là
cổ đi đâu không? Kay đi đâu?
Cổ đi tắm ở thác nước.
Uống hết đi.
Tôi sẽ sống lại nếu
không bị bỏ đói tới chết.
Tôi thấy hai người vẫn còn sống.
- Nước ra sao?
- Lạnh cóng, nhưng cô khỏe lại rồi.
Cô nghĩ vậy khi chứng kiến
cuộc sống khắc khổ,
và đi theo những người mạnh mẽ,
ít lời như hai người.
Để tôi đi lấy đồ dưới bè.
Để tôi giúp anh.
- Thấy tôi thay đổi không?
- Làm sao tôi biết.
Anh phải tự mình nhảy xuống thác.
Có thể nó sẽ làm cho anh
hết căng thẳng hay bực bội.
- Hay là gì gì đó.
- Hay là gì gì đó.
Anh không phải là một người khó chịu,
dù anh làm ra vẻ như vậy.
Ở một chỗ nào khác và một lúc nào khác,
chúng ta thậm chí còn có thể hợp với nhau.
Nè, chuyện gì đây?
Đang diễn trò gì đây?
Tôi là một nghệ sĩ. Anh chưa biết sao?
Ca hát và khiêu vũ.
- Tôi nghĩ tôi hiểu cô khá rõ.
- Tôi nghĩ tôi cũng hiểu anh.
Hm? Vậy tôi ra sao?
Thật ra không tệ lắm.
Không quá khó chịu và
nhẫn tâm như bề ngoài.
Tôi nghĩ anh cũng đang
đóng kịch một chút.
Chỉ cần cố gắng một chút
thì anh sẽ rất dễ thương.
Anh không cần ghét tôi
chỉ vì anh ghét ảnh.
Tôi không hề ghét anh.
Cô sẽ làm mọi chuyện
để cứu hắn, phải không?
Kể cả... làm thân với tôi.
Tôi có thể làm chuyện đó
mà không vì ảnh.
Tại sao?
Tại sao lại không?
Buông tôi ra!
Tránh ra!
Cha!
Chắc là nó muốn miếng thịt đó.
- Phải, chúng ta ở trong
một thế giới đói khát.
- Phải không.
- Cô không sao chớ?
- Tôi nghĩ vậy, nhưng anh thì không.
- Cởi áo ra.
- Ồ, tôi sẽ sống mà.
Tôi tên là Benson.
Còn đây là Dave Colby.
Anh là một thiện xạ.
Tôi cũng đói như con mèo này.
Đã hai ngày chúng tôi chưa ăn gì.
À, vậy thì ăn đi.
Các anh đã giành được miếng thịt đó.
Chúng tôi ngữi thấy mùi thức ăn
của anh. Nhưng phải bảo đảm
không phải bọn da đỏ.
Chúng tôi bỏ ngựa dưới mé sông.
Anh cũng đang săn vàng?
Không còn nữa, thưa ông.
Chúng tôi đang săn một người.
Anh chưa nói anh là ai.
Calder.
- Đây là vợ anh à?
- Không.
Anh đang đi Council City à?
Phải, đi đường sông.
Chúng tôi có một chiếc bè.
Chẳng phải chuyện điên rồ sao?
với bọn da đỏ chung quanh?
- Không có bọn chúng thì
cũng đủ điên rồi.
- Phải.
Bây giờ tôi biết
tôi đã thấy cô ở đâu rồi.
Ở chỗ anh bỏ thói quen
ăn trên bàn?
Ở chỗ tôi mất một quyền khai mỏ vàng
vào tay một tên bạc bịp tên là Weston.
Chẳng phải cô và hắn
là một cặp đôi sao?
Tôi không thể nhớ rõ các anh.
Ở đó, ai cũng giống như ai.
Tôi nghe nói cô và hắn rời khỏi đó,
trên một chiếc bè.
Anh biết gì về chuyện đó không?
Có, đó là vấn đề của tôi.
Tôi có biết qua về mọi chuyện.
- Cô đang làm gì với gã này?
- Tôi muốn đi xa một thời gian.
Thư giãn với không khí trong lành.
Cô đã đá Weston?
Hay hắn đã đá cô?
Được rồi, cô bé. Tôi cũng đang tìm hắn.
Chỉ có điều cô muốn tới Council City
trên chiếc bè đó thì không phải là
cô đi xa một thời gian đâu.
Mà sẽ là đi xa vĩnh viễn đó.
- Nếu đi với chúng tôi, cô sẽ có cơ hội.
- Chúng tôi sẽ tới đó.
Anh có một cái bụng no nê,
và anh có một người yêu nữa.
Có nghe tôi nói gì không... cô bé?
Cổ đã nghe anh rồi.
Chẳng phải là cổ có quyền
có một cơ hội tốt nhất sao?
Với chúng tôi, thì sẽ có.
- Anh muốn hỏi tôi hả?
- Nói đi, cô bé. Đây là bữa tiệc của cô.
Được rồi. Tôi thà không có
cơ hội nào... với ảnh.
Anh nghe rồi đó.
Anh và bạn anh đã giúp tôi một
chuyện, Colby. Bây giờ tôi sẽ
giúp lại anh.
Hãy lấy thịt của anh và biến đi.
Được rồi, đứng dậy.
Đứng dậy!
Muốn làm theo lời tôi không?
Làm theo lời hắn đi.
Lấy ngựa của các người
và đem lên trên kia.
Ở đó chờ bạn anh.
Làm đi.
Không, bỏ cây súng đó lại.
Chỉ lấy súng của anh thôi.
Làm đi, Sam.
Cám ơn vì miếng thịt.
Cởi dây súng ra.
Đem đồ lên bè.
Lấy súng đi, con trai.
Được rồi, đi thôi.
Cái này để làm gì?
Ngay khi hắn tới chỗ đó,
anh có thể chạy theo hắn.
- Anh có đếm không?
- Tôi có thể trừ hai người
ra khỏi hai con ngựa,
rồi lấy hai con ngựa cho riêng mình,
nếu anh thích kiểu đó hơn.
- Anh đang cầm dao, Calder.
- Tôi đã lấy của anh.
Được rồi. Bây giờ anh đi được rồi.
Tao mong dòng sông này không
giết mày, Calder. Tao hy vọng nó
chừa mày lại cho tao.
Ở đây quá đông rồi.
Tôi không có ngủ.
Nè. Uống đi.
Sẽ làm cô thấy khỏe hơn.
Cẩn thận, ly cuối cùng đó.
Chỉ còn lại bao nhiêu đây hả?
Uống đi.
Tôi chia hai với anh.
Tôi đã kéo mọi người vào rắc rối.
Cô muốn nói Colby?
Cô không thể làm gì khác được.
Cô sẽ không bao giờ có thể làm được gì.
Vả lại, không phải vì cô. Mà là vàng.
Nó làm cho Weston thành một
tên cướp, Colby thành một con heo
và cô thành một con ngốc.
Dù sao, có một điều về cô.
Nếu cô kéo ai đó vào chuyện rắc rối,
thì cô cũng dính vô đó với họ.
Chỉ có anh bị rắc rối thôi.
- Tôi không mất mát gì.
- Chắc rồi. Lúc nào cô cũng có
những người giống nhau bên mình.
Không phải ai cũng giống nhau.
- Cô muốn nói Weston?
- Phải.
Ảnh sẽ đi tới nơi,
bất kể phải tiêu tốn gì.
- Đó là lý do cô cưới hắn?
- Anh quan tâm làm gì?
Cô làm mất nhẫn rồi hả?
Anh biết mọi chuyện, phải không?
Như thằng nhỏ nói.
Tôi không quan tâm.
Không. Chúng tôi chưa cưới nhau.
Chúng tôi sẽ cưới ở Council City.
Chúng ta sẽ không bao giờ
tới đó được, phải không?
Như cô đã nói, ai tới được đâu?
Thằng nhỏ đang ngủ.
Bây giờ anh có thể nói với tôi.
Tôi sẽ phải nói là chúng ta
sẽ không bao giờ tới được đó.
Uống hết đi.
Anh là một người kỳ lạ.
Đôi khi không giống người chút nào.
- Giống một con thú?
- Không, tôi không nói vậy.
Tôi cũng không nói vậy, lúc nãy.
Cô biết không, cô có một khía cạnh
kỳ lạ ngay bên trong cô.
Cô đã biết đi với Colby tới Council
City thì chắc chắn hơn.
Sao cô không đi với hắn?
Còn phải hỏi sao? Một người như vậy?
Vậy còn một người như Weston thì sao?
Làm sao anh biết?
Làm sao anh biết hết mọi điều về ảnh?
Suốt cuộc đời ảnh đã mong muốn gì,
hay ảnh đã làm gì?
Anh chỉ biết mỗi một chuyện
ảnh đã làm với anh.
Một chuyện điên rồ,
vì ảnh đang tuyệt vọng.
- Về cuộc săn vàng.
- Về cuộc đời ảnh!
Anh còn không thấy được sự khác biệt
giữa ảnh và cái gã lúc nãy.
Chúng đang chờ mình phải không?
Cá có nhiều cơ hội hơn.
Hay là hắn.
Sao chúng cứ theo chúng ta hoài vậy?
Chúng chỉ muốn biết chắc.
- Con có thấy chúng không?
- Con thấy một người với con ngựa
của ông đó.
- Ông nào?
- Colby.
Mấy con chim kia.
- Là kền kền hả?
- Phải.
Nhìn kìa!
Họ xuống đây được không?
Chừng nào họ tìm được đúng chỗ.
Họ sẽ biết nó ở đâu.
Đưa súng cho Cha, con trai.
Coi chừng!
Matt! Bên kia!
Đưa súng đây.
Hết rồi!
Lấy dây!
Rồi, nó đây rồi.
Đó là Council City.
- Con muốn gì khi chúng ta tới đó?
- Một tách cà-phê.
Một tách đầy cho riêng con.
Được.
Còn cô muốn gì?
- Anh vẫn theo đuổi ảnh, phải không?
- Cô biết rồi.
- Tôi không thể nói gì để anh
thay đổi được sao?
- Không gì hết.
Vậy tôi muốn một điều. Hãy để tôi tìm
gặp ảnh trước và nói chuyện với ảnh.
Hãy để rôi gặp ảnh một mình và giải
thích. Vậy không quá nhiều, phải không?
Có lẽ đó là tất cả những gì hắn cần.
Chỉ vài phút thôi, một chút thời gian.
Được rồi, Kay. Tôi đồng ý.
- Anh không bao giờ tin là chúng ta
sẽ làm được phải không?
- Không phải lúc nào cũng tin.
Tôi biết là anh sẽ làm được. Tôi biết
nếu một người thù ghét dữ dội như
anh, người ta sẽ làm được mọi chuyện.
- Hay yêu thật nhiều.
- Yêu cái gì?
Ảnh. Đó là vì ảnh. Không phải vì
con ngựa hay cây súng hay
cái người đã lấy chúng.
Đó chính là cách mà nó bắt đầu
Tôi nghĩ đó là chuyện tốt nhất ở đây.
- Chuyện gì?
- Được yêu nhiều như vậy.
Nhìn nè! Ngựa của mình!
- Có vẻ như hắn đang ở đây.
- Tôi đang mong ảnh không có đây.
- Tôi đang mong ảnh đã quay về chỗ anh.
- Không đời nào.
- Nhưng tại sao ảnh ở lại đây?
- Bởi vì hắn biết tôi sẽ
không bao giờ tới được.
Matt Calder!
Tôi tưởng là anh đang ở dưới nông
trại... với một cái rìu cắm trên đầu.
Không. Tôi thích giữ cái đầu. Đó là
cái duy nhất còn lại của tôi.
Đó là một con ngựa tốt.
Nó của ai vậy?
Một gã tên Weston.
- Tôi có thể tìm hắn ở đâu?
- Bên kia đường ở quán Black Nugget.
Có vẻ như anh không bị suy suyển gì.
Không, chúng tôi muốn uống cà-phê.
Ông có không?
Có đủ thứ ngoại trừ pate gan ngỗng.
Vô đi.
- Hắn ở trong quán Black Nugget.
- Vâng.
- Đừng lâu quá.
- Không đâu.
Nói với hắn tôi ở đây. Hắn có thể
chạy nhưng không thoát được đâu.
Ảnh sẽ không chạy. Hãy nói chuyện
với ảnh. Hãy tự cho mình một cơ hội
để tìm hiểu.
Tôi đang cho cô cơ hội.
Cổ đi đâu vậy?
Cổ sẽ quay lại.
Thôi. Đi uống ly cà-phê của con đi.
Kay! Em yêu!
Sao anh không quay lại, Harry?
Anh nghĩ anh đang làm ăn
rất khá ở đây.
Ngồi đi.
Làm sao em tới đây được?
- Calder hả?
- Phải.
- Được rồi. Hắn đâu?
- Ảnh đang ở cửa hàng uống cà-phê.
- Ảnh đang chờ.
- Chờ anh?
Chờ chúng ta.
Ảnh để em gặp riêng anh trước.
Trước? Trước cái gì?
Bây giờ anh phải biết chớ.
- Em muốn gì không?
- Không.
Không cần gì, Jack.
Em muốn nói gì với anh?
Ảnh có thể treo cổ anh
vì những gì anh đã làm.
Ảnh có thể giết anh và
không có ai bắt tội ảnh.
Có thể.
Em đã nói với ảnh tại sao anh làm vậy,
cái gì đã đưa chúng ta tới chuyện như vậy.
Em nghĩ cuối cùng ảnh đã tin em.
Bây giờ là tùy vào anh.
Anh cũng phải nói với ảnh.
- Nói cái gì?
- Sự thật, Harry.
Nói rằng anh đang tuyệt vọng. Rằng
anh không cố ý làm hại ảnh và thằng nhỏ.
Sao em biết hắn sẽ nghe anh?
Bởi vì ảnh là loại người như vậy,
và bởi vì thằng nhỏ.
Hay là bởi vì em?
Nghe nè, em yêu.
Anh đã đăng ký cái mỏ rồi.
Chúng ta sẽ giàu có và rời
khỏi đây mãi mãi.
Trừ khi hai người nghĩ hai người có thể
treo cổ anh và chia nhau cái mỏ?
Anh không có ý nói vậy, em yêu.
Anh muốn nói rằng suốt cuộc đời
anh đã chẳng là gì hết.
Một kẻ lang thang, một kẻ
lừa đảo, một tên bất tài.
Suốt cuộc đời, anh đã chờ đợi một
cơ hội lớn mà người ta có thể có,
và nó là của anh.
Anh sẽ không để mất nó hay để cho ai
lấy nó và quay lại như trước kia,
hay để bị treo cổ chỉ vì một tên nông
dân bần tiện muốn đòi lại con ngựa.
Đó là điều anh muốn nói.
Được rồi, Kay,
anh sẽ nói chuyện với hắn.
- Cái đó để làm gì?
- Trong trường hợp hắn không muốn nghe.
Được rồi, Kay. Sẵn sàng theo ý em.
Xin chia buồn cùng anh, Matt
Tệ cho tôi, tốt cho ông, Ben.
Nó tùy thuộc vào con bò của ai
gặm được vàng.
- Bây giờ anh cần gì?
- Mọi thứ miễn vừa túi tiền của tôi thôi.
- Cứ lấy những gì anh cần.
- Cám ơn.
Nghĩ cũng kỳ cục hả, phải không?
- Cái gì, Ben?
- Thời đại này.
Người da trắng săn vàng.
Người da đỏ săn người da trắng.
Quân đội săn người da đỏ.
Nếu con thích cây súng đó,
cứ lấy.
Anh đang săn gì, Matt?
Đừng cố mua chuộc ảnh. Đừng lo lót
ảnh bất cứ gì. Cứ nói sự thật.
Anh có nghe em không, Harry?
Harry, không!
Cháu... cháu...
cháu buộc phải làm vậy!
Không sao đâu, Mark. Không sao.
Cô đã thấy! Cô hiểu.
Không còn cách nào khác, Mark.
Hoặc là hắn hoặc là cha cháu.
- Cổ đi đâu vậy?
- Cha không biết.
- Bây giờ cổ bỏ đi sao?
- Cha không biết.
# Nếu lắng nghe,
bạn sẽ nghe nó gọi
Wailaree
# Có một dòng sông
# Gọi là Dòng Sông Không Trở Lại
# Đôi khi nó dịu dàng
# Và đôi khi hoang dã
# Tình yêu là một lữ khách
# Trên Dòng Sông Không Trở Lại
# Mãi mãi bị cuốn trôi
# Ra biển cả bão bùng
Wailaree
# Tôi vẫn nghe tiếng dòng sông gọi
# Không trở lại, không trở lại
# Không trở lại, không trở lại
Wailaree
# Tôi vẫn nghe tiếng người yêu gọi
# Đến với anh
# Không trở lại, không trở lại
# Tôi đã đánh mất tình yêu trên dòng sông
# Và tim tôi mãi mãi xót xa
# Mất rồi, đã mất thật rồi
# Theo Dòng Sông Không Trở Lại
Wailaree
Wailaree
# Anh sẽ không bao giờ trở lại bên tôi
# Không trở lại, không trở lại
# Không bao giờ trở lại
Ê, có chuyện gì ở đây?
Anh điên sao, Matt?
Bỏ tôi xuống.
Matt!
- Anh đưa tôi đi đâu?
- Về nhà.
# Có một dòng sông
# Gọi là Dòng Sông Không Trở Lại
# Đôi khi nó dịu dàng
# Và đôi khi hoang dã
# Tình yêu là một lữ khách
# Trên Dòng Sông Không Trở Lại
# Mãi mãi bị cuốn trôi
# Theo Dòng Sông Không Trở Lại