Tip:
Highlight text to annotate it
X
Được rồi, chụp lấy một bức ảnh
và chúng ta sẽ đi vào lịch sử!
Đó chính là điều tớ đang lo đấy!
Đi nào!
Ôi! Có cần thiết phải làm
chuyện này không?
Bạn muốn cả trường
xem mình là đồ gà chết à?
- Chuyện đó thì tớ chịu được!
- Đồ chết nhát! Đi nào!
- Oh, whoa!
- Oh, trời ạ!
T-Tớ chẳng thấy gì cả, còn bạn?
Không. Không thấy!
Chụp hình rồi rời đây ngay nhé.
Tốt! Đây. Chụp hình!
Khoan! Tớ phải có mặt trong hình,
nếu không chẳng ai tin là tớ đã vào đây.
- Im mồm! Chụp đi!
- Không! Bạn chụp đi!
- Bạn chụp!
- Bạn!
Các cậu đừng cãi nhau,
tớ chụp cho!
Nhoẻn miệng cười đi!
CON MA!
Và cho Tổ chức Hãy cứu Cá heo 1 triệu đô.
Cho hội Hãy cứu Báo, Sư tử
1 triệu 2 trăm ngàn đô.
Tặng Quĩ Cứu trợ ong bắp cày
Patagon 1 triệu 4 trăm ngàn đô.
Tổ chức Chó đốm gặp
khó khăn trong học đọc: 4...
Kệ cha bọn gia súc ấy!
Cái xác già đó để lại gì cho tôi?
Tôi chắc rằng thân nhân
của người chết…
muốn nói là.. cái chết đột ngột
của người cha duy nhất của mình
đã để lại 1 khoảng trống to lớn..
trong nhà băng...
trong đời cô ấy.
Nên Carrigan tự hỏi, không hiểu
ông ấy để lại gì cho mình để lấp đầy...
Hmm. Để xem.
Linh miêu, Cú,...
Rắn...
con gái: Carrigan.
Lâu đài Whipstaff ở Maine.
Và...?
Và tôi đã trễ giờ ăn trưa, xin phép nhé!
Có phải ông định bảo rằng
tôi mất toi 2 ngày cuối cùng
cầm bàn tay nhớp nháp của lão,
chờ lão ngủm,
để rồi chỉ được đền bù bằng
một miếng đất tồi tàn thôi à?
Không! 50 năm trước thì tồi tàn,
bây giờ thì bị bỏ phế!
Vui nhé!
Khoan! Bất công quá!
Tôi phản đối và sẽ lôi ông cùng
cả đám hội cá heo chó chết ra toà!
Cứ việc làm mệt nghỉ!
Dibs! Như thường lệ,
lại là lỗi của anh!
Phải chi anh giả mạo chúc thư
thì đâu đến nỗi!
Carrigan, đây là Lâu đài
trông ra biển bị phế bỏ!
Oh, Dibs! Anh không hiểu sao?
Động vật biển còn có nhiều tiền hơn em!
Carrigan! Chứng thư trong ấy đấy!
Oh! Ouch!
Ow. Ouch!
"Cướp biển và vàng được chôn dấu,
Whipstaff thân yêu
che giấu 1 kho tàng."
Kho tàng à? Dibs!
Đồ ngu! Lấy ra mau!
Em biết ngay chỗ ấy có giá mà!
Trong lâu đài ấy có kho tàng!
Cuối cùng mình đã được thứ
mà mình xứng đáng hưởng!
- Carrigan, anh cần Bác sĩ đấy!
- Ôi! Ở Maine thiếu gì!
Vậy... em nghĩ sao?
Nghĩ là anh sắp bị ướt!
Này! Chờ với! Carrigan!
Carrigan!
Dibs! Đèn! Đèn!
Gớm quá!
Wow. Wow!
Chỗ này hết sẩy! Em có thể
làm rất nhiều điều với nó.
- Anh muốn nói là nó hơi ghê rợn!
- Dibs!
Aaah! Aaah!
- Xin chào!
- Hả?
- Ai đó?
- Ai đó?
E là tôi không thể trả lời câu đó được.
Tại sao không?
Khó giải thích lắm!
- Hắn có phải người giữ nhà không?
- Anh có phải người giữ nhà không?
- Không!
- Hắn có phải là người trú mưa không?
- Hắn... Anh có phải là người trú mưa không?
- Không, không hẳn...
- Bảo hắn ra mặt đi!
- Anh ra mặt đi!
Thế này nhé. Nếu tôi ra mặt,
xin đừng hét lên, chịu không?
Tôi bị như vậy nhiều rồi!
Có phải kẻ trộm không?
Cho biết là tôi có vũ khí đấy!
Hello?
Nghe đây! Dẹp trò hề đi!
Nếu không ló mặt, tôi sẽ gọi
cảnh sát bắt anh về tội xâm nhập.
Okay, okay. Hey!
Bình tĩnh đi quý bà! Tôi ra đây!
Chào! Tôi là Casper!
Không! Đừng làm thế!
Ông bà sẽ đánh thức...
Muộn mất rồi!
Nói đi! Ông có bao nhiêu kinh nghiệm?
Tôi có khá nhiều kinh nghiệm.
Không phải đã từng làm,
nhưng tôi có nghiên cứu
và nói chuyện với
những người hành nghề này.
Tôi đã xem nhiều băng Video,
và rất tin vào hiểu biết của mình.
Tôi làm được, không hề gì đâu!
- Ông xử lý được thật không?
- Không vấn đề!
Dù có ra sao thì cũng không sao!
Dễ xơi như cơm sườn!
Thế nào? Mọi việc sao rồi?
Oh, không có vấn đề gì!
Dễ như chơi ấy mà!
Anh gọi thứ đó là gì?
Người khác nhé!
Giờ ta phải làm gì?
Khi có gì cản đường tôi,
thì tôi thường làm gì?
Kiểm tra lại cầu chì đi!
Em có nghĩ là chúng ta
hơi quá tay không?
Dibs! Tôi đã quá mệt với nó rồi!
Bây giờ tôi muốn phá sập chỗ này!
Tôi muốn kho tàng! Ơn Chúa, chúng đâu
có thể hù doạ trong 1 đống gạch vụn!
Mọi người, làm ơn đi!
Các anh là dân xây dựng
vai u thịt bắp mồ hôi dầu cơ mà!
Làm cái gì đi Dibs!
Charlie! Chạy nhanh lên! Đừng ngoái lại nhìn!
Chạy mau! Charlie! Chạy đi!
Khoan! Họ chỉ đùa thôi! Thật mà...
Lần nào cũng thế! Mình chỉ
muốn có một người bạn thôi mà.
Có bao giờ các bạn có
cảm giác của bò Priscilla?
Muốn mình là một người
khác hoàn toàn?
Hầu như tất cả mọi người
đều có lần muốn thế.
Nhưng suốt thời gian còn lại, tôi mong
các bạn hạnh phúc được là mình.
Đó là điều chúng ta nên ăn mừng!
M... Maaa!
Dân chơi Ngũ Giác Đài bị khám phá
sẽ loan tin tiếp. Nhưng bây giờ:
qua một bên đi Sigmund Freud!
Lùi lại đi Joyce.
Tiến sĩ James Harvey, Bác sĩ
Chuyên khoa trị người chết.
Bạn buồn chán, lo âu?
Bạn cảm thấy cô đơn?
Bận cần người trò chuyện?
Không thành vấn đề, nếu bạn là Ma.
Các bạn có thể gọi họ là Ma,
hay như tôi gọi,
những người sống không có thân xác.
Nhưng cốt yếu vẫn là:
đôi khi họ cần được giúp đỡ.
Như mọi người trong chúng ta!
Sau cái chết đột ngột không ngờ
của vợ ông ta, Amelia,
Bác sĩ Harvey bỏ khoa Tâm thần học bình thường.
Có người bảo, sự lành mạnh tinh thần bình thường.
Bây giờ cùng con gái duy nhất
là Kat, gọi tắt của Kathy,
bác sĩ Harvey lãng du từ thành phố này đến thành phố khác,
tìm kiếm những hồn ma bị hoang tưởng,
tiểu quỷ nhát gan,
người chết thất chí.
Cháu nghĩ sao về nghề
kiếm sống của bố cháu?
Ông vui lòng đừng hỏi
câu nào nữa được không?
Cháu tin có ma không? Có trông thấy chưa?
Bố có đánh cháu không?
- Ông ấy là bố cháu!
- Cháu phát biểu điều gì đó đi!
Hôm nay là ngày khai trường,
chắc chắn sẽ có bài tập về nhà,
cho phép cháu nhé!
Carrigan.
Không hiểu chỗ nào?
Người đó là ai nhỉ?...
Không phải tôi ăn cá, mà là
tôi ghét gọi cá. Có thịt bò không?
Nghe này! Tôi đã có 1 ngày rất mệt mỏi!
Mang cho tôi nửa lít kem Haagen Dazs,
nho ngâm Rum và Pepsi.
Có lo được không?
Bây giờ lại bắt tôi chờ à?
Được thôi!
Liệu pháp sẽ giúp họ
giải quyết đau khổ này,
thu dọn hành trang cảm xúc
của mình để ra đi.
'Harry của tôi qua đời 5 năm trước,'
'nhưng ông ấy đau khổ...
nên linh hồn không rời căn hộ.'
'Thế là tôi điện cho bác sĩ Harvey.
Ông ấy đã đến.'
'Và chỉ trong vài tuần,
Harry vui vẻ ra đi.'
Những người không thân xác bị
xem là những kẻ hay quấy rối ta.
Điều tôi thắc mắc là cái gì
đang quấy rối tâm tư họ?
Đó là sự thiếu quyết tâm.
Ma chỉ là những linh hồn thiếu quyết tâm,
với những công việc chưa giải quyết hết.
Công việc của tôi là
tìm hiểu đó là việc gì.
Thế là bác sĩ Harvey tiếp tục
việc của mình, kèm theo cô con gái.
Tuần này, họ ở Santa Fe.
Nhưng tuần sau? Có ma mới biết!
Bây giờ từ bác sĩ Phân tâm ma qua liệu pháp tán mỡ.
- Vâng, tôi đây.
Tiếp theo đây là Thí nghiệm kem trị mập...
- Gọi Santa Fe cho tôi!
# That's life #
# That's life #
# That's life #
# That's what
all the people say #
# You're ridin' high in April
shot down in... #
- Bố rất tiếc về bạn Cactus Spooners của con!
- Crooners ạ.
Chúng nói gì mặc kệ.
Con không hề điên,
- ..mà là hình ảnh của một tinh thần vững mạnh.
- Họ nói về bố đấy!
Cứ thử tìm cách giải thích liệu pháp
sau khi chết cho một đám nhóc Trung học đi!
Có người đi qua cuộc đời mà
không bao giờ thắc mắc gì.
Nhưng con và bố, mình dùng
đời mình vào một việc rất kỳ diệu.
Không! Mình không hề làm gì chung cả.
Bố chính là người cuốn gói
lôi con đi khắp xứ!
Trong 2 năm con học đến 9 trường,
và ăn trưa trong 9 cái căng tin khác nhau!
Thậm chí còn không nhớ
được tên của bất cứ ai!
Con muốn được một lần...
ở một nơi nào đó đủ lâu
để kịp có bạn quen.
Cưng à, sẽ có thôi.
Ý bố là, phải tiến lên.
Tiến tới Friendship, Maine.
- Và ta sẽ gặp được ai đó.
- Bố nên làm thế.
Vì một ông già cô đơn như bố
thích hợp dùng để thế chấp nhà băng...
hơn là làm một người bạn mới.
Nói giống y như mẹ con vậy.
Bố không tìm ra mẹ đâu
Mẹ không phải là ma bố ạ!
Có mà. Bà ấy vẫn còn điều vương vấn.
Làm gì có ma chứ!
Nghe bố nói này...
Con đi với bố lần lần cuối này thôi.
Nếu bố không gặp được điều mà bố tìm,
mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Không chuyển nhà,
không dò tìm ma nữa!
Bố hứa nhé?
Bố hứa.
- Ngoéo nào!
- Ừ!
Wow! Không đến nỗi tệ nhỉ??
Trừ khi bố là Stephen King.
[Nhà văn kinh dị của Mỹ]
Chào Tiến sĩ Harvey,
tôi là Carrigan Crittenden.
- Và đây là Dibs!
- Chào ông!
Tôi là bạn thân, của riêng cô ấy.
- Ah.
- Và đây là con gái tôi, Kat.
Con gái yêu quý,
của riêng ông ấy.
- Rất mừng được gặp cháu, Kat!
- Cực kỳ mừng khi gặp cháu...
- Ông có một cô con gái rất xinh xắn.
- Xinh quá ấy chứ.
Không thể tả hết niềm vui của tôi
khi 2 người đến Whipstaff.
- Cực kỳ hạnh phúc.
- Cả 2 chúng ta.
Lòng tốt của cô
đang làm cháu đau đấy.
Xin lỗi... Ngay bây giờ, tiến sĩ Harvey,
chính xác thì ông dự tính
phải mất bao lâu?
Hãy nói rằng ông chỉ cần vào đó
để cầu nguyện là xong thôi phải không.
- Pssssst!
- Không, không, không.
Giống như trị liệu tâm lý bình thường,
phải mất nhiều tuần hay nhiều năm để...
Xin lỗi! Không phải ông vừa nói là
hàng năm đấy chứ?
- Nếu cần thiết.
- Không, không thể.
- Vài ngày thì được. Vài tuần thì có thể.
- Có thể thôi.
- Vài tháng? Không. Vài năm? Quên nó đi!
- Quên luôn.
Dibs, ngân phiếu!
Đi lấy hoa!
Và giờ, tiến sĩ Harvey...
Tôi sẽ theo dõi ông
rất rất sít sao.
- Tặng ông đây!
- Chúc 1 đêm tuyệt đẹp!
Wow.
Là cô ấy. Cô ấy ở đây.
Trong nhà mình. Mình làm được rồi!
Nếu cô ấy thích mình?
Nếu cô ấy không thích?
Chào bạn. Tôi là Casper,
... một con ma? (^_^)
Không! Tất cả là thảm hoạ!
Yo! Tớ là Casper!
Bắt tay 4 ngón nhé!
Chúa ơi! Mình sẽ đổi mạng
để được thêm ngón út!
Huh? Thấy chưa, dễ mà!
Vâng. Chỉ lúc này thôi. Nhưng đến sáng,
mình phải kiếm một một hộp 20 am-pe.
Oh, uh, phải, đúng.
Uh, 20 là được.
Được rồi, con đi tìm
một cái phòng ngủ đây, bố ạ!
Con ở 1 mình được chứ?
Nếu 10 ngày sau chưa thấy con đâu,
thì hãy cho người đi tìm nhé!
"Stretch", (Dài ngoằng)
"Fatso"... (Mập Ú)
and "Stinkie"? (Hôi Hám)
Ôi! Bố mẹ kiểu gì ghê quá!
Không biết Bác sĩ và
Ghê tởm ngủ ở đâu?
Bố ơi! Con có phòng rồi!
Một cô gái... trên giường mình!
Tuyệt!(^,^)
Hey, chúa tể không gian!
- Trong này!
- Oh.
Thấy ghê quá!
Con đã thấy cái gì kỳ lạ chưa?
Xin bố đấy! Chỗ này đủ ghê rợn rồi!
Oa, ... Phòng đẹp nhỉ!
Vâng. Đúng thế! Chỗ này thuộc về
một mùa hè kinh dị!
Hi... Ooh! Ooh!
- Oh.
- Oh!
Mẹ ở đằng này.
Hey, bố giúp con dọn đồ đạc ra nhé?
Làm chi cho phiền? Dù gì, hai tuần
nữa ta cũng ra đi, đúng không?
Con đùa thôi. Đùa thôi mà.
Chỗ này... đẹp.
Tốt. Chúc Cái Xô của bố ngủ ngon!
Chúc bố ngủ ngon!
Chúng ta sẽ vui mừng vì đã
đến đây. Con sẽ thấy...
Wh... Whoa!
Ooh, ooh!
Ơ...
Tớ... Không!
Tớ...
- Ơ...
- Ơ... Chào!?
Ôi, trời ạ!
Cảm tưởng đầu tiên hay tuyệt!
Ngu quá đi!
Khá hơn chưa?
Con yêu?
Cưng... ơi?
Con yêu, gì thế?
Bố! Bố! Con đã thấy một con ma!
- Ma thật đấy! Ma thật, ma sống đấy!
- Nói chậm lại. Gì?
Con đã thấy Ma. Nó có đầu, tròn trịa,
và màu trắng trong suốt.
- Con à, có thể là...
- Kìa bố, xin đấy...
Đừng cho là con điên như
con đã nghĩ về bố. Con thề đấy...
Không. Không. Không.
Nhưng hãy nhớ là ma không thể hại con, nhé.
Họ chỉ là những linh hồn đơn thuần
còn vương vấn những việc chưa tận.
Bây giờ xem xét con ma này nhé?
Lại đây. Lại đây nào!
Nhìn đi! Thấy chưa?
Không có ma ở đó!
Giờ kiểm tra dưới này.
Không có.
Oh! Không có ma trong này!
Có thể kiểm tra đằng kia nữa.
Kìa. Thấy chưa?
Rất hân hạnh được gặp ông!
Bố! Đặt con xuống!
Điên quá! Bố làm cái quái thế?
Con đi được mà!
Chúa ơi! Dễ sợ thật!
- Bố!
- Gì con?
Chúng ta đang ngồi trong tủ.
Đúng! Bây giờ, bố muốn con ở yên đây...
dù có nghe thấy gì đi nữa, nhé?
- Vâng.
- Được.
- Khoan!
- Gì?
- Bố, con xin lỗi.
- Về chuyện gì?
Vì không tin bố. Vì đã nghĩ rằng
bố là một người vô dụng hoàn toàn.
Cưng à...
Xin lỗi để sau nhé!
Làm hư này! Làm hư này!...
- Yee-haw!
- Uh-oh, là họ.
Họ về mất rồi!
Yee-haw!
Trời đất ạ, ôi, chúng chạy nhanh như ngựa
Khi chúng ta đến Belmont.
Đây, Flicka.
Bleaaugh!
Hey, mọi người.
Vui nhỉ?
- Oh, nhìn này, Casper đấy.
- Casper.
Mày biết là từ 1 đến 10, 10 là vui,
và 1 là mày. Ừ, bọn tao vui lắm!
Vui hết sẩy.
Này, Đầu Củ Hành,
sao ở nhà không lo việc?
Phải. Bữa tối đâu?
Tao đói quá, sắp tiêu rồi đây.
Cháu biết. Sao các bác không nghỉ ngoài này?
Tối nay mình ăn ở Al Fresco nhé?
- Nghe hay đấy.
- Ai cơ?
Này Ngắn Ngủn, không phải mày đang tìm cách
giữ chúng tao ở ngoài này đấy chứ?
- Không! Không!
- Tao nhìn xuyên qua cái Đầu Củ Hành của mày đấy.
Chỉ tại đêm nay đẹp quá!
Cháu nghĩ là mình ăn
dưới trăng tròn sẽ vui hơn nhiều.
# Sáng soi! #
# Sáng soi, trăng tròn trên trời! #
- Aaah!
- Tạm biệt!
Hey, khoan!
- Này, Mập Ú, mày có ngửi thấy gì không?
- Có!
- Không. Ngoài nó ra kìa?
- Xin chào?
- Hả?
- Này!
Xin chào!?
Không phải sợ đâu.
Mấu chốt, là đừng sợ hãi.
Tôi muốn tiếp xúc với các bạn,
chỉ có một điều nhỏ thôi:
Xin đừng vọt ra từ dưới thảm hay ổ khoá.
Đừng nhát ma!
Thông qua chuyện đó nhé?
Tôi thích đến gần các bạn.
Giờ, tôi vào phòng đây...
Tôi đang, đang ở trong phòng.
Chơi cái này nhé?
Còn mi?
Nhảy vô!
Nhẩy vô!
Nhảy vô! Hả?
Bố ơi!
Bố?
Tao sẽ giết mày,
Mẹ mày và bạn chơi bài tây với mụ ta.
Mày tưởng mày xui lắm rồi sao? Tao đã bị lột da mặt.
Dưới lớp da này chỉ còn 1 lớp giống như thế!
Hmph? Hmph?
Aaah!
Aah! Aah-aah!
Aaah!
Aah!
Bố? Bố...?
Ê! Có một cái vali đóng chặt ở đây!
Khói thối!...
Ai mua Sushi ko?
Bánh vòng California tới đây!
Oh, whoa, whoa, whoa!
Tất cả vì 1 người, 1 người vì tất cả!
Giữ quần kẻo tuột....
Bây giờ trên lối đi, tiến sĩ
James Harvey đang mặc đồ lót...
Hắn không phải là Marky Mark!
Rất giỏi.
- Thôi mà! Mày đấy.
- Ê! Sợ hay sao tụi bây?
Aiii-ya!
Có vẻ như bọn ta sắp phải
chết ngay rồi đấy.
- Có ai ăn thịt xiên không?
- Tôi!
Hah!
Yeow!
Ha-ha!
Đỡ kiếm!
Ha, ha!
Kitchie-koo!
Ê! Mi là ai mà dám làm bẩn nhà ta, huh?
Tiến sĩ James... Harvey, bác sĩ...
phân tâm học của các người!
Bố ơi? Bố?
Bạn có sao không?
Bố?
Bố!
Yaa!
Đo ván rồi!
Người chiến thắng...
nhờ hơi thở hôi thối!
Ha!
Lùi lại!
Cái quái gì thế?
Ha, ha!
Tha cho cái mũi!
Tao bị voi hút!
No, no, no, no, no!
Đâyyy làaa vòi hú....
Bố ơi!?
Bố không sao chứ?
Không sao. Sao chúng ta không...
thử lại nhỉ?
Lấy tay ra khỏi mồm tao!
- Trời ạ, xem lại xem?
- Mày nghĩ là ai?
- Ai đưa đầu nhọn vào...
- Không phải đầu tao.
Không bao giờ gần nhau
đến thế này nữa đâu!
Chào buổi sáng!
Oh, đừng, xin đừng hét!
Tôi hứa không làm hại bạn đâu.
Tôi là một con ma, phải, công nhận.
Nhưng là 1 kẻ thân thiện, bạn phải tin tôi.
Nếu bạn hét lên, bạn sẽ đánh thức
các ông bác của tôi. Họ khủng khiếp lắm.
Tôi buông bạn ra nhé?
Bạn lạnh quá!
Vâng. Nhưng như thế thì
đỡ tốn tiền lò sưởi! Ha!
Xin mời!
Không sao đâu.
Tôi có thể nhìn xuyên qua bạn.
Khi không có bộ da thì thế đấy!
Bạn... làm bằng chất gì??
Bạn có biết cảm giác tê tê trong chân không?
Tôi nghĩ tôi được làm bằng chất đó.
Um, Ối là la tôi khoái rồi đấy!
Không thành vấn đề.
Vậy, bạn biến thành vô hình được không?
Ha, ha. Cái đó thì dễ thôi!
Tươi nguyên.
Uống đi!
- Tôi chưa bao giờ gặp chuyện này cả.
- Tôi cũng thế.
- Bạn có hại tôi được không?
- Không!
- Tôi có thể hại bạn à?
- Không.
Hay quá!
Chào buổi sáng, Dr. Harvey.
Uh, ăn sáng không ạ?
Uh, hmph. Uh...
Àh, uh... Vâng.
Con à... Con ổn chứ?
Tốt mà.
Đọc báo nhé? Thời Báo NewYork
hay Nhật báo?
- Báo Hong Kong nhé?
- Được.
Sẽ mang tới ngay.
Ồ... Mong là con đói...
# Da, da-da-da, da
Da, da-da-da, da #
# Da, da-da-da, da
Da, da-da-da, da #
Tao khoái ngửi mùi thịt nướng vào bạn sáng!
Tao đang tan chảy...
Tan chảy dần...
Dì Phlegm!
Dì Phlegm!
Oh, Thế giới tàn ác...
Thế giới tàn ác!
Chúng đi rồi. Chuyện gì thế bố?
Chắc là đã ra đi vĩnh viễn.
Đừng vội nghĩ thế!
Đoán thêm đi đồ da bọc xương!
Các bạn... Xin chào!
Casper!
Sao mày dám phục vụ bọn hút bụi
không mời mà đến này trước bọn tao?
- Cháu chỉ...
- Phục vụ...
tao ăn!
Vâng. Vâng.
Mmm!
Mmm!
Mmm!
Tao cảm thấy mình như
giọng opera bị đứt quãng.
Mày chính là giọng opera bị đứt quãng .
Cho xin sốt cà.
Yum, yum! Yum!
Mày biết vấn đề là gì không...
Casper không nể nang chúng ta.
Sau tất cả những gì mình đã làm
cho con đom đóm ấy!
Ừ! Ê! Mày đang định làm
trò gì thế, Đầu Củ Hành?
Sàn nhà thường phải
dơ đủ để ăn luôn.
- Chúng ta có khách.
- Thế à?
Ồ, khách khứa sao chả được!
Boom!
Các người là đồ thô bỉ,
xấu xa, bẩn thỉu!
Cám ơn!
Các người làm sao thế?
Bạn ấy vừa quét dọn xong.
- Im miệng đi, túi da!
- Câm đi.
- Xéo ngay!
- Kiếm mồ chui xuống đi!
Con yêu! Còn phải đến trường nữa.
Trễ rồi đấy!
"Don't wanna be late".
Drop dead!
- It's too late!
- Con sẽ vui lắm đấy.
Bố mong thế!
Được rồi, các chàng trai.
Cả các bạn và tôi đều rõ
chúng ta đã bắt đầu lầm bước.
Giờ chúng ta đều biết là lẽ ra
các bạn không nên có mặt ở đây.
Cho nên tôi sẽ nói điều này.
Thế thì tại sao mọi người không
kết thúc bữa ăn sáng...
rồi vào gặp tôi trong Văn phòng để
bắt đầu tiến trình siêu thoát.
Các bạn tính sao?
Được, đó là tùy các bạn.
Coi chừng chứ!
Này, Amber! Chờ với!
Ê! Các bạn!
Whoa!
Whoa!
Vẫn là cái khóa từ năm ngoái.
Cám ơn.
Tôi tên Vic.
Kat.
Đi chứ, Vic?
Được rồi. Yên vị đi mọi người.
Tới giới hạn rồi đấy! Ow!
Okay, thầy có đôi điều cần thông báo...
Trước tiên,
việc thay tấm lợp ở phòng
thể dục sẽ lâu hơn dự tính.
Nên chúng ta sẽ dời buổi khiêu vũ
lễ Halloween lại vài tháng.
À... Như đa số các bạn đã biết,
bố mẹ tôi vừa xây mới nhà để thuyền.
Nên tôi chắc chắn sẽ ko có chuyện gì,
nếu tổ chức bữa tiệc ở chỗ tôi.
Tuyệt!
Chuyện đó đã xong. Điều thứ hai...
Hôm nay, chúng ta có thêm một học sinh mới.
Thầy muốn các em làm quen
với Harvey Kathleen.
Em có thể lên đây và chào hỏi mọi người không?
Em hãy kể đôi điều đặc biệt
của em cho các bạn nghe không, Kathleen?
Um, vâng, tôi là Kat.
Và, um, tôi mới dọn về đây...
với bố tôi từ Santa Fe.
Và Friendship dường như
là một nơi rất thân thiện.
Hai bố con ở đâu?
Ngoài không gian hả?
Không. Ở Whipstaff?
Các bạn đã nghe qua về nó rồi à?
Cậu thật sự đang ở đó sao?
Ừ. Tôi biết nhìn bên ngoài
thì ở đấy có vẻ hoành tráng.
Nhưng, ý là, tôi không biết...
Bên trong hơi lạnh lẽo.
Ừ, đúng, nếu bạn không được
giải khát bằng máu tươi.
Mr. Curtis, em có ý kiến.
Chúng ta sắp tổ chức Vũ hội Halloween mà?
Cô bạn này có 1 ngôi nhà rất rất
rùng rợn với nhiều phòng bỏ trống.
Tớ nghĩ là đã quyết định
tổ chức ở chỗ tớ rồi mà.
Oh? Okay, bỏ phiếu nhé.
Ai muốn ở nhà tôi đưa tay lên.
- Whipstaff nào?
- Yeah!
Oh!
Đại học Johns Hopkins cơ à?
Rất rất ấn tượng.
Rất. Ném đây!
Nè!
Kéo!
Không... phải nó.
Cảm ơn, các quý ông.
- Hey, đẹp thế, bác sĩ?
- Bà nhà à?
Hubba, hubba!
Mập Ú! Đồ con vật!
Cô này cưa được không?
- Nàng là vợ tôi, Amelia. Đã mất.
- Càng tốt.
Nhưng... Chúng ta ở đây
không phải để nói về tôi.
- Thấy chưa? Mày không biết xấu hổ à?
- Tao thấy mình ngu quá.
Với Amelia thì không ngu đâu.
Cô ấy dễ mến với mọi người.
Cô ấy bao giờ cũng đối đãi tử tế
với mày, đúng không, Hôi Hám?
Không có gì để phiền. Lúc nào
cô ấy cũng tốt như thiên thần đối với tao.
Chờ chút đã.
Các cậu nói gì thế?
Tôi bảo, cô ấy tuyệt vời.
- Không ai hơn đâu. Chi vậy?
- Mọi người đã gặp nàng à?
Cậu cho là tôi mù sao?
Tất nhiên là đã gặp.
- Ai mà không gặp cô ấy chứ?
- Bác sĩ đang tìm cô ấy phải không?
À, đó không phải tiêu điểm
của buổi trị liệu hôm nay, phải chứ?
Nhưng vì các bạn đã hỏi điều đó,
mọi người có 1 cách nào khác để...
tiếp xúc với những người như mình, phải không?
Hmm?
Tôi không nghĩ thế.
Giờ, chuyện đấy thường
không được phép ở đó, Tiến sĩ ạ.
Ý tôi là, ông phải theo 1 lộ trình.
- Giấy tờ này nọ...
- Băng từ...
Cả 1 mớ giấy má, ông biết chứ?
Nhưng với ông thì...
Tôi không biết nữa.
Có thể chúng tôi sẽ tìm ra cách nào đó.
Nếu ông giữ bà Crittenden – kẻ đào mả
khuất mắt chúng tôi,
thì tôi sẽ đồng ý chuyện kia,
phải không tụi bây?
Mm-hmm!
- Thỏa thuận chứ?
- Được.
Mập Ú, Mày biết Amelia hay
bay lượn ở đâu mà. Đi đi!
Dễ đến thế sao, huh?
Có mạng lưới thông tin giữa ma với ma mà.
Chúng tôi chia sẻ những chuyện mới,
phá phách, tiệc tùng.
Các buổi tiệc bao giờ cũng im như chết.
Nhanh thế đấy.
Tôi nghĩ... đó là khách của ông, bác sĩ ạ.
Đi nào.
Amelia?
Chàng của em!
Vic?
Bạn làm gì ở...
À, ý tôi là… chào.
Tôi vào nhà được chứ?
Uh, không, không.
Ngoài này có vài thứ... vui hơn…
Người qua lại...
Không khí trong lành.
Bạn đã xin phép bố mở dạ hội chưa?
R-Rồi, rồi mà. Ông ấy, ừm,
nhảy dựng muốn chạm trần nhà,
nhưng, ừm, tôi nghĩ rồi sẽ ổn thôi.
Tuyệt! Nghe này,
nếu bạn chưa hẹn với ai...
bạn có muốn... tôi cũng không biết nữa...
mời tôi nhảy trong dạ hội không?
Tôi thích đấy.
Được rồi, tuyệt.
Được rồi, Hẹn gặp lại nhé.
Okay.
Vâng!
- Sao, đã hỏi nó chưa?
- Rồi.
Và nó thật sự tin cậu à?
- Thật rắc rối.
- Không. Là tuyệt hảo.
Hey!
Thấy không? Tôi khiêu vũ rất đẹp.
Whoa!
Không cần đồ vía.
Tôi bao giờ cũng là
linh hồn của các buổi tiệc.
Casper, nghe nè.
Tôi biết là bạn muốn đi dự.
Đi mà. Sẽ rất vui nhộn đấy.
Casper, tôi đã có hẹn.
Tên Vic ấy có cái gì
mà tôi không có, huh?
- Mạnh mẽ?
- Đáng kể gì mớ thịt ấy.
- Màu da rám nắng?
- Có hại cho da bạn lắm.
Còn bóng trong gương thì sao?
Okay, okay, nhưng hắn có làm
được chuyện này không?
Muốn sống hãy theo tôi.
Casper?
Casper! Không! Đừng!
Casper, Ko!
Casper, ko! Ko, ko, ko, ko!
Casper, không. Oh, Chúa ơi!
Cao! Cao quá!
Casper! Casper!
Casper, đẹp quá.
Tối nào tôi cũng đến đây.
- Một mình à?
- Mm-hmm.
Khi còn sống trông bạn ra sao?
Tôi... Tôi...
Tôi không nhớ.
Bạn không nhớ gì về
cuộc sống của mình à?
Không.
Vậy... không gì cả?
Không.
Không nhớ đã học trường nào,
và bao nhiêu tuổi sao?
Những bài hát yêu thích?
- Còn bố của bạn?
- Hm-mmm.
Cả mẹ cũng không à?
- Tệ nhỉ?
- Không.
Chỉ buồn thôi...
Tôi thắc mắc sao bạn không nhớ gì cả.
Hmm? Có lẽ vì khi cậu là ma,
cuộc sống không còn quan trọng nữa.
Thế là quên hả...
Đôi khi tôi lo rằng mình cũng đang quên đi.
Quên gì?
Mẹ tôi... 1 vài điều...
Tìếng mẹ dọn ăn sáng dưới nhà....
Cách mẹ tô son...
hết sức cẩn thận.
Tôi vẫn nhớ...
Mẹ chỉ dùng xà phòng ngà.
Khi mẹ ôm hôn tôi, tôi hít
hơi thở của mẹ vào...
thật sâu.
Tôi còn nhớ, trước khi đi ngủ,
mẹ thì thầm bên tai,
"Mắt sáng như vì sao,
má hồng thắm vào buổi sáng
một cô bé hạnh phúc."
Casper à?
Hmm?
Nếu mẹ tôi là ma,
bà có quên tôi không?
Không. Bà sẽ
không bao giờ quên bạn đâu.
- Kat?
- Mm-hmm?
Nếu tôi còn sống, bạn có đi
lễ hội Halloween với tôi không?
Mm-hmm.
- Kat?
- Hmm?
-Tôi có thể 'mi' bạn không?
- Mm-hmm.
Casper, đóng cửa sổ đi. Lạnh quá.
Hey, Bố ơi!
Tìm ra Visa của bố rồi.
- Ở đâu thế?
- Trong ví bố.
Con có thể dùng cái này để mua bộ áo tuyệt vời
mà con đã thấy trong cửa hiệu dưới phố.
- Con thường may lấy quần áo mà.
- Không, là mẹ may.
Bố nghĩ là bố sắp đạt được
một điều cực hay.
Bố có thể giải quyết bằng cách bọc con trong
giấy bạc để con hoá trang làm thức ăn thừa nhé?
Đừng lo! Lúc nào con cũng dễ thương mà.
Con không muốn dễ thương.
Dễ thương như hồi lên chín…
với 1 mớ giấy bồi quanh đầu.
- Con muốn mình... xinh cơ.
- Mm-hmm.
Như... như khi hẹn hò.
Thật ư? Uh...
Cưng à, bố nghĩ đã đến lúc chúng ta...
- ngồi xuống và...
- Bây giờ thì hơi muộn bố ạ.
- Muộn đến chừng nào?
- Oh, đừng lo! Chưa muộn đến thế đâu.
Ừ. Tốt.
Con cũng biết bố rất thích mua
cho con tất cả những gì con muốn.
Nhưng tới chừng nào bà Crittenden
chưa trả tiền thì tấm thẻ ấy vẫn không giá trị.
Oh, được, ổn mà. Bố đừng lo.
Chắc chắn con sẽ thu xếp được
vài thứ phù hợp với dạ hội.
# Đây là dạ hội của tôi.
Thích đến chết đi mất #
# Thích đến chết đi mất #
Bố à, làm ơn là dù thế nào đi nữa,
bố cũng đừng để họ
phá hỏng buổi tiệc nhé.
Oh, không đâu, bố nghĩ là
họ thật sự có việc để làm rồi.
# Sẽ chết nếu bạn gặp phải điều đó #
# Da, da, da-da, da, da #
Kết thúc đẹp!
Kem hay đường?
Rồi này, cuối cùng
bệnh nhân đã tới.
Lại trễ nữa.
Có phải đó là một biểu lộ
của sự thù địch không, tiến sĩ?
Tới giờ của ông rồi đấy, Freud.
Hả? lm lặng thế? Hôm nay
không sáng suốt lắm hả tiến sĩ?
Nào, Tiến sĩ!
Phải lì chứ. Đừng dừng bước.
Đi nào, Tiến sĩ.
Theo anh em bọn tôi.
Khoan, chờ chút đã.
Gì chứ?
Ông định dọn hành lý
để đi ngay sao, tiến sĩ?
Chỉ mới bắt đầu cuộc vui thôi mà.
Ít khi gặp được Túi Xương nào
tuyệt vời như ông.
Các cậu, nghiêm trọng rồi. Tớ nghĩ
Tiến sĩ bị suy sụp thân thể.
Đã đến lúc dùng biện pháp quyết liệt.
- Có nên hát 1 bài không?
- Không!
Tao nghĩ đã đến lúc dùng
liệu pháp của chính ta cho tiến sĩ.
- Còn buổi tiệc?
- Buổi tiệc thì phải chờ.
- Tụi bây có đang nghĩ giống tao không?
- Thưa quí vị...?
Thời gian vàng! Thời gian vàng!
Thời gian vàng!
Whoop...
Yee-haw!
# 99 chai bia trên tường #
# 99 chai bia trên tường #
Chỉ toàn là người chết!
Như thế thật quá lắm.
Như thế thật khủng khiếp.
Em trả tiền để hắn đuổi ma ra
khỏi nhà, thế mà hắn đã làm gì?
- Hắn đem ma ra khỏi nhà.
- Chính là thế.
Sắp đến giờ rồi.
Ohh! Trông quen thuộc chứ?
Đây là...
Đây là...
Và...
Mình biết rồi.
Mình đã từng có 5 ngón tay.
Mình nhớ ra rồi!
Tuyệt quá!
Chugga-chugga,
chugga-chugga.
Mà khoan!
Thử lại đã.
Đưa tay lên Kat.
- Oh, wow.
- Của mẹ tôi đấy.
- Tôi có thể...
- Cứ việc.
Oh, Casper, tuyệt quá.
Tôi có thể mặc nó
vào dạ vũ đêm nay không?
Casper?
Tôi cứ van xin nài nỉ bố mua
cho chiếc xe trượt tuyết này,
và ông ấy vờ như không cho,
vì tôi đâu biết lái.
Thế rồi một buổi sáng, tôi...
tôi xuống nhà dùng điểm tâm,
và nó đã ở đó, dành sẵn cho tôi.
Không nhân dịp gì cả.
Tôi mang xe ra ngoài,
trượt tuyết cả 1 ngày,
và bố tôi bảo: "Đủ rồi con"
nhưng tôi không ngừng lại được.
vì quá vui.
Rồi rất lâu sau.
Trời sụp tối.
Trở lạnh.
Và tôi ngã bệnh.
Bố thì buồn bã.
Chết ra sao nhỉ??
Giống như được sinh ra vậy.
Chỉ là giật lùi lại.
Tôi nhớ mình đã không đi
đến nơi mà lẽ ra mình phải đến.
Tôi ở lại phía sau...
và bố tôi trở nên cô đơn.
- Bố bạn à?
- Mm-hmm.
" Nhà phát minh McFadden bị ám ảnh
bởi hồn ma đứa con trai đã chết,
"và ông sáng chế ra chiếc máy
có thể làm con ông sống lại:
The Lazarus."
- Máy Lazarus.
Ooh.
Hee-hee. Xin lỗi. Có lẽ
Chúng ta phải đi đường vòng.
Mau lên! Đi nào!
Bố tôi giấu kín nó để không ai tìm ra được.
Nhưng tôi nhớ chỗ đó!
Ha! Rồi bạn sẽ thấy.
- Bạn không biết đường tắt nào sao?
- Có ngay đây.
Casper, không!
Tường... con người?
Ngừng lại!
Này, ở đây.
Tiến lên nào.
Ngồi đi.
- Nên bám chặt vào.
- Tại sao?
Casper!
Thế nào?
- Cái gì thế?
- Máy Tiến lên.
Bố tôi là 1 nhà sáng chế tài ba,
nhưng hơi khó ngồi dậy nổi vào buổi sáng.
Ông chưa bao giờ nghe nói đến Cà phê sao?
Dibs!
Cái...
Tất cả cái này là sao?
- Phòng thí nghiệm của bố tôi.
- Hơi nhếch nhác nhỉ?
Ở dưới này, bố tha hồ làm gì tuỳ thích.
Nhưng dù bận đến đâu,
bố cũng bỏ thời gian
để chơi trò cướp biển với tôi.
Ôi, chúng tôi từng vui biết bao nhiêu.
Cướp biển và kho vàng chôn dấu.
Whipstaff cất giấu 1 kho tàng.
Oh! Đi nào.
- Dibs!
- Oh!
- Máy Lazarus gì đó đâu?
- Bạn đang nhìn nó đấy.
Dưới ấy à? Hả. Tiện nhỉ.
Tôi biết có 1 cách làm nó vận hành.
Tôi chỉ không...
- Đây thì sao?
- Cái kia?
Không. Đó là hầm kín.
Khoan!
Chắc chắn là cái này!
Hey, Làm được rồi!
Lazarus!
Ah. Ooh. Ouch.
- Cái gì thế này?
- Cẩn thận!
Cái này khiến cho toàn bộ
hệ thống hoạt động.
Giổng như điều chế
1 loại súp pha tạp nguyên thủy.
Nó sẽ làm ma sống lại.
Chỉ đủ dùng cho một lần thôi.
- Kéo cần đi.
- Cái nào?
Tôi không biết. Thử đại đi.
- Casper?
- Tôi sẽ sống lại.
Trời ơi! Làm sao bây giờ?
Thậm chí mình còn không
chạy được Máy nướng bánh.
Ổn mà.
Casper?
Tôi sống lại chưa?
- Dibs! Anh có hiểu cái này nghĩa là sao không?
- Có!
- Không.
- Không cần phải sợ cái chết nữa.
Vừa mới thành ma;
tiếp đó lại đi đứng bình thường,
muốn đi đâu tuỳ thích.
- Thậm chí có thể bay xuyên qua...
- Tường.
Cả tường dày.
Dày như thép.
Chắc chắn sẽ lấy được bất cứ
thứ gì sau những bức tường này.
- Giống như, lấy 1 kho báu chẳng lại?
- Và búng tay một cái:
sống lại để đi về Riviera.
Nếu em là ma.
Nếu anh là ma.
Chết tiệt, Dibs.
Có đau đớn gì đâu.
Đừng ngớ ngẩn như thế!
Công việc mà! Nào!
Nếu anh chỉ...
Whoa.
Wa-a-a-a!
Mày đây rồi.
Dibs! Anh là đồ ích kỉ.
Carrigan!
Em là Ma chưa?
Carrigan!
Đúng là một thiệt hại bi thảm.
Cô ta lấy đi cái kính râm
mình thích nhất.
Vội thế, gã nhỏ thó.
- Con quỉ cái đã trở lại.
- Cái...
# Cái ngục mở tiệc trong trại tù.#
# Ban nhạc nhà lao chuẩn bị đàn #
# Chơi hay đến độ
tù nhân bay mất #
# Các bạn phải nghe
những dân tù ấy hát hò #
# Nhảy đi #
Ê, tiến sĩ Harvey có tâm hồn sôi nổi.
Hiểu ý tao không?
Ừ. Nhưng ông ta còn cả
một quãng đời đáng thương.
Mình có thể cứu rỗi ông ta khỏi
sự khốn khổ của bản thân.
Ừ. Này, ý kiến hay đấy.
Chúng ta làm
Bộ Ba Hồn Ma đủ lâu rồi.
Đã đến lúc trở thành...
Tứ Ca!
Tôi nói điều này nhé?
- Hơi riêng tư một chút?
- Ồ, vâng. Ông biết đấy. Được mà.
Được, tôi chỉ muốn là...
Các cậu khiến tôi
nhớ lại hồi còn nhỏ.
Ý là, tuyệt đối là bạn bè thân thiết.
# Đầy yêu thương... #
Nghĩa là, các bạn nhìn thẳng vào cuộc đời.
Và bảo: "Ta là Ma,
ta cóc cần mi. Mmm".
Biết gì không, tôi sẽ bảo thẳng
cái cô Critten Pecken...
Ờ... Crichton Critten...
Crut...
Tôi sẽ bảo cô ta là các anh
sẽ không đi đâu cả.
Đây là nhà các cậu.
Đến đi tùy ý thích.
Chủ quyền được
luật pháp công nhận.
- Không!
- Có!
- Không!
- Có!
- Không…
- Aww. / Aww.
- Lúc đầu tôi không nghĩ vầy đâu. Nhưng...
các cậu rất được.
Tôi thích... các cậu đấy.
Hey. Hey!
Eeow!
Eeeeee!
Ohh!
Hey.
Khônggg...
Heh-heh.
Oof!
Một người quá dễ mến.
Giờ tao không thể khử ổng.
Tao cũng thế.
Không đời nào.
Rồi, các chàng trai!
Giờ còn sớm.
Mm-hmm.
Mình sẽ uống sạch tất cả
quán rượu trong thành phố này.
Ê-eh-eh.
Mình sẽ nhậu cho tới khi xỉn hết biết!
Đi nào!
Đi nào!
Ớ... aaaa.
Tưởng lỗ tai phải phát nổ mất rồi.
Đến với mẹ nào.
- Kho tàng của tôi!
- Giờ là của tao.
- Uhhh.
- Cô Crittenden sao?
Bằng xương bằng thịt...
À, trong vài phút nữa!.
Oh! Ah! Oh!
Dibs! Làm gì thế?
Đâu phải lúc cạo râu.
- Giúp em mà nhớ không?
- Nhớ cái gì?
Đây!
Ông ăn trộm nó.
Nó thuộc về Casper.
Kiện tao đi. Dibs!
Hóa chất! Ngay!
Đang mà. Tới đây, okay?
Tránh xa tao ra!
Đây. Nhảy vào.
Oh!
Oy.
Tuyệt thật.
- Chúng tôi đây mà.
- Ừ, vâng.
Chào. Vào trong đi.
Phòng này đây.
Ừm, cứ ở cùng nhau, thì sẽ an toàn.
Và... Em trở lại ngay.
Amber, có cần thiết
phải làm thế không?
Nè, nó muốn có dạ hội Halloween,
nó sẽ có dạ hội Halloween.
- Kho tàng của tôi!
- Lùi lại!
- Tránh xa tao ra.
- Casper!
Cấm đến gần tao, đồ ma quái! Nếu không,
tao sẽ cho mày bay sang thế giới bên kia.
Thôi nào. Mình đi.
# Ta-da #
Ê! Giờ là đến phiên tao vào lò.
Dibs! Mở cho cái lò này
chạy đi, con trùng kia!
À... Carrigan.
Thật hay khi cô đã chết.
Biết gì không,
tôi học được ở cô một điều::
Phải luôn luôn đạp bồi thêm
khi người ta ngã ngựa.
Và, cưng ơi! Cưng đã nằm sâu dưới
ba thước đất. Ồ, tiếc quá.
Xin lỗi nhé cưng, mình đã chia tay.
Đồ vô ơn bạc nghĩa!
Tao không bao giờ quên đâu, con trùng kia.
Ồh, cứ theo phá tao nếu muốn,
nhưng tao sẽ có
một căn nhà rộng lớn đắt tiền...
với giấy dán tường màu tím...
và thảm xanh trải khắp nhà...
Cùng 1 con chó nhỏ tên Carrigan...
1 con quái như mày.
Tao có quyền lực.
Tao có kho tàng.
Và một chuyến bay xa tít.
Ai muốn lấy nữa không?
Không. Nhưng bà có quên gì không?
Cái gì?
Những việc chưa hoàn thành.
- Cái gì của tao?
- Bà biết đấy,
những việc chưa trọn vẹn.
Con ma nào cũng có việc chưa làm trọn vẹn.
Vậy nên họ còn vương vấn chưa siêu thoát.
Việc chưa làm xong há?
Tao không có loại chuyện ấy đâu.
Tao có kho báu, có nhà, có tất cả.
Tao đã mãn nguyện.
Khoan! Khoan! Tôi nói dối.
Tôi còn nhiều, rất nhiều
việc chưa giải quyết xong.
T-Tôi chưa sẵn sàng siêu thoát.
Khoan! Mày lừa tao,
đồ chuột nhắt ranh con!
- Kho tàng của tôi.
- Quả bóng? Kho tàng của cậu là đấy?
Đùa hả? Được Duke Snyder
của đội Brooklyn Dodgers ký tặng đấy.
Cầu thủ tôi yêu mến nhất.
Casper... Đến lúc rồi.
Cưng ơi.
Bố về đây!
Whoooaaa-ehhhh-whoo-ohhh!
- Ooh.
- Bố?
Không!
Các người đã làm gì ông ấy?
Có gì đâu. Anh ta chỉ...
chết thôi.
Ta tự do!
Ta chưa bao giờ thấy thoải mái như thế.
Ta b-a-a-a-y-y-y!
- Hôi Hám.
- Dài Ngoằng, tập cho anh ta đi.
- Bố?
- Ừ.
- Ê! Con nhỏ nào thế?
- Bố! Con mà.
- Con-Là Kat.
- Kat. Kat hử?
- Kat Ballou.
- Katatonic.
- Katastrophic.
- Xúp Kreplach.
Ohh.
- Báo động sắp lũ lụt.
- Bố ơi?
Bố không nhớ gì sao?
Ồ, phải!
Nhớ rồi!
Không!
Không! Không!
Đây cơ.
Oh.
Uh-oh./Uh-oh./Uh-oh.
Ôi! Kat!
Con yêu quí.
Bố đã làm gì thế này?
Ta... Ôi, Kat.
Đừng khóc! Bố...
Ôi, thôi nào.
Đi nào, Tiến sĩ Harvey.
Ông cần cái này hơn tôi.
Casper.
Chuyện phải thế thôi.
- Bố ơi?
- Oh, Kat!
Oh! Ohh, Kat.
Aww. Hey.
Ôi, con yêu.
Oh, cứ như một giấc mơ kỳ lạ..
Bố... bố nghĩ là chúng ta
lạc nhau mất một phút.
Cái Xô của bố.
Buổi tiệc đã bắt đầu dù thiếu bạn.
Người bạn hẹn có lẽ đang chờ.
Có lẽ chúng ta nên đi thôi.
À... ta đang ở đâu thế?
- Nào, đi đi.
- Còn bố thì sao?
Đây là dạ vũ của con mà.
Đi làm bổn phận đi.
Tiến lên. Hoặc phá hoặc nghịch
hoặc bất cứ cái gì con thích.
Bố nghĩ con có hẹn dưới kia.
Cám ơn bố.
Hy vọng đừng ai trông thấy.
- Vững chút đi!
- Đang cố đây. Cậu không có giảm cân à?
lm mồm đi và cúi đầu xuống.
Oh, trời ạ...
Oh, cậu phải trông thấy cái này.
Mọi người sẽ phát hoảng cho xem.
Để tớ xem.
Tuyệt.
Cám ơn.
Yeah!
- Bà là...
- Uh-huh.
- Bà là...
- Đúng rồi.
Mẹ của Kat?
Bà... bà là một thiên thần?
Tối nay con đã làm một việc
rất cao thượng, Casper ạ.
Ta biết Kat sẽ không bao giờ quên điều đó.
Nó cần bố mình.
Và ta biết bố con cũng
không bao giờ quên con.
Con đã hoàn thành ước mơ
lớn nhất của ông ấy, Casper,
Và ta biết ông ấy
Rất rất hãnh diện về con.
Vì việc tốt con đã làm,
ta cho con đạt được điều ước của mình.
Nhưng chỉ đêm nay thôi.
Như kiểu của Cô bé Lọ Lem.
- Vậy thì con được đến nửa đêm sao?
- 10:00.
Nhưng Lọ Lem được đến 12 giờ cơ mà.
Lọ Lem đâu phải 12 tuổi.
# Mọi lúc và mọi nơi #
# Ta có người bạn đặc biệt #
# Người không bao giờ bỏ rơi ta #
# Người thấu hiểu tất cả #
# Đưa tay ra khi ngã #
# Bạn là người tốt nhất tôi có #
# Tôi biết bạn không thể ở lại #
# Nhưng 1 phần của bạn
sẽ không bao giờ rời xa #
# Trái tim ở lại #
# Tôi có một điều ước cho bạn #
# Hi vọng rằng nó thành sự thật #
# rằng cuộc đời sẽ dành nhiều êm ái #
# cho một tấm lòng nhân hậu #
# Nếu có khi nào lạc lối #
# hãy nghĩ đến ngày xưa #
# hãy nhớ đến tôi bằng cách ấy #
# Ooh-ooh #
# Nhớ đến tôi #
# bằng cách ấy #
Tớ đã bảo cậu là
tớ khiêu vũ rất giỏi mà.
Tớ 'mi' cậu được không?
Casper?
Chào James.
Amelia.
Không sao đâu.
Là em đây.
Anh...
Anh đã nghĩ hàng trăm chuyện
để nói khi anh...
Sao lại?
Cứ xem như là anh đã quen ba con
ma điên rồ nhưng biết giữ lời hứa.
James, em biết anh đi tìm em.
Nhưng có vài điều
anh cần phải hiểu.
Anh và Kat đã yêu em hết mực
khi em con sống...
nên em không còn vương vấn
những việc chưa yên.
Xin đừng buộc em
thuộc về anh và con.
Nhưng, Amelia,
Anh không...
Anh không thật sự hiểu
mình cần phải làm gì.
Có cha mẹ nào hiểu rõ được?
James, Kat đang trưởng thành
rực rỡ nhờ anh.
Không trách được vì sao
anh nhớ em đến thế.
Còn vài điều nữa...
Đừng căng thẳng mỗi khi
con có điện thoại.
Khoai tây chiên không nên dùng
làm món ăn điểm tâm.
Và đừng buộc con mặc áo thun...
dưới cái...
Àh, dưới áo tắm.
Anh biết, con gái của chúng ta đã là...
- 1 thiếu nữ.
- 1 thiếu nữ.
Khoan.
Em còn đi đâu?
Đến nơi mà em có thể
trông nom cả hai bố con...
cho đến khi ta lại sum vầy.
Tạm biệt James.
Casper?
Uh, ha. Boo?
Buổi tiệc đầu tiên của tớ
cũng đâu đến nỗi tệ há?
Không thể tốt hơn được.
Chưa hết đâu.
Các cậu!
# Casper the Friendly Ghost #
# The friendliest ghost
you know #
# Though grown-ups might be
lookin'at him with fright #
# The children
all love him so #
# Casper the Friendly Ghost #
# He couldn't be bad or mean #
# You know he jump and play
sing and dance all day #
# He's the friendliest ghost
you've ever seen #
# He always says hello #
# He's really glad to meet ya #
# Wherever he may go #
# You know he's kind
to every living creature #
# Grown-ups don't understand #
# Why children
all love him the most #
# 'Cause the kids all know
that he loves them so #
# Casper the Friendly Ghost #
# Casper
and he's friendly #
# Oh, he's friendly
Hey #
# Whoo #
# Oh, oh, oh, oh #
# He'll always say hello #
# He's always glad to meet ya #
# Wherever he may go #
# He's kind
to every livin' creature #
# Grown-ups don't understand #
# Why children
all love him the most #
# And kids all know
that he loves them so #
# Casper the Friendly Ghost #
# Whoo-ooo-ooo-ooo #