Tip:
Highlight text to annotate it
X
Ánh đèn sân khấu huy hoàng,
từ đó tuổi già lui vào
khi lớp trẻ tiến ra.
Chuyện kể về 1 vũ nữ ballet
và 1 anh hề...
London; 1 buổi chiều muộn
vào mùa hè năm 1914...
Bà Alsop ra ngoài rồi!
Bà Alsop ra ngoài rồi!
- Ông đã khóa gas chưa?
- Gas gì?
- Phòng cô ấy đâu?
- Phòng này.
Ta phải đưa cô ấy sang
phòng khác. Bà chủ nhà đâu?
- Đi vắng.
- Phòng ông đâu?
Lên 2 tầng.
Đỡ vai cô ấy, tôi sẽ đỡ chân.
Đi nào, cô.
Xách túi tôi lên.
Rất tiếc, ông phải tự xách thôi.
Mở cửa sổ ra. Cô ấy cần hít thở
thật nhiều không khí trong lành.
Tôi cũng thế.
- Tôi có nên gọi cứu thương không?
- Không có thời gian.
Cô ấy cần thuốc gây nôn trước.
Xin cho tôi ly nước.
Đây này.
Tôi cần 2 lít nước ấm
và vài chiếc khăn lông.
Khăn lông, có ngay đây.
Ông phát hiện lọ này
trong tay cô ấy?
Chắc rồi, từ phòng khám của ông.
Tôi biết. Ông quen biết
cô gái này bao lâu rồi?
Khoảng 5 phút.
Cô ấy cần được chăm sóc
trong vài ngày.
- Thế còn xe cứu thương?
- Giờ thì không cần nữa.
Qua cơn nguy kịch rồi.
Vả lại, đưa cô ấy tới bệnh viện
sẽ khiến người ta điều tra.
Tự sát có thể đi tù đấy.
Tuy nhiên, trong vài ngày tới
cô ấy sẽ bình phục hoàn toàn.
Trong khi đó, cứ để cô ấy
yên tĩnh nghỉ ngơi.
Nếu cô ấy khát thì
cho uống nước cam.
Còn ngày mai, nếu cô ấy muốn ăn
thì cho ít xúp gà, nhưng
không được ăn đồ hộp.
Giờ, nếu ông đến phòng khám
của tôi trong 10 phút
tôi sẽ ghi toa cho ông.
- Cho tôi?
- Không. Cô ấy chứ.
Nhức đầu?
Tôi đang ở đâu?
Trong phòng tôi.
Tôi ở trên cô 2 tầng.
Xảy ra chuyện gì?
Tối nay tôi về thì ngửi thấy
mùi gas từ phòng cô
nên tôi phá cửa vào, gọi bác sĩ,
và chúng tôi mang cô lên đây.
Sao ông không để tôi chết đi?
Cô vội gì nào?
Cô bị đau à?
Quan trọng chỉ có thế thôi.
Còn lại đều là tưởng tượng.
Mất hàng tỷ năm để ý thức
của nhân loại phát triển
mà cô lại muốn xóa bỏ nó.
Xóa bỏ phép màu
của mọi sự tồn tại.
Quan trọng hơn hết thảy
bất cứ gì trong cả vũ trụ!
Các vì sao làm được gì?
Chẳng gì... ngoài việc
đứng yên trên trục!
Và mặt trời,
bắn ra những ngọn lửa
cao 280,000 dặm...
Rồi sao?
Phí hoài tài nguyên
thiên nhiên của nó.
Mặt trời biết nghĩ không?
Nó có ý thức không?
Không, nhưng cô có!
Thứ lỗi, lỗi của tôi.
Mày đây rồi, và mày đi thôi!
Ôi trời. Thánh thần ơi!
Nhìn xem. Nhìn cánh cửa của tôi!
Phá cửa vào nhà, thế đấy!
Chắc ả cũng dọn hết
đồ đạc rồi. Ả sẽ phải vào tù.
Tôi biết ả chẳng tốt đẹp gì.
Cái kiểu trầm lặng đó.
Tẩm ngẩm tầm ngầm
mà đấm chết voi!
Buồn cười thật, ả chẳng lấy gì cả.
Mà ả cũng chẳng lấy được gì đâu.
Chưa trả 4 tuần tiền trọ thì khỏi.
Phá cửa đấy!
Hội hè vui vẻ sau lưng tôi đấy!
Giờ ả đi khỏi rồi và cũng
đừng vác mặt về đây!
Ông Calvero! Ông Calvero!
Phải ông không, ông Calvero?
Quần áo của ông. Tôi định
bỏ chúng trên giường ông.
Đợi 1 lát!
Đợi đó, đợi đó!
Đợi 1 chút!
Ông làm rơi mấy thứ này.
Và cam của ông đây.
Cảm ơn.
Ra cô ta qua đêm bằng cách này.
Bỏ tay ra khỏi người tôi!
Cô ta làm gì trong phòng ông?
Trái ngược với những gì bà nghĩ.
Tôi muốn biết ai đã
phá cánh cửa dưới nhà.
- Tôi phá.
- Ông phá!
Bà bị rò rỉ ống dẫn gas.
Tôi bị cái gì?
Tôi muốn nói phòng đó
bị rò rỉ ống dẫn gas.
Nghe có vẻ ám muội đấy.
- Mà cô ấy là ai thế?
- Giờ ông sắp biết rồi đấy.
Tới đây hồi 6 tuần trước.
Bảo là 1 nữ công nhân.
Ả nào mà chẳng nói thế.
Sao ông có hứng thú thế?
Cô ấy vừa định tự sát đấy.
Uống thuốc độc, mở khóa gas.
Tôi về nhà vừa kịp lúc.
Tôi sẽ gọi cảnh sát
và xe cứu thương.
Mọi việc sẽ lên báo hết.
Bà thì không muốn thế đâu.
Ả sẽ không được ở lại đây.
Bà à, tôi không muốn sống cùng
cô ta. Cho cô ta về phòng cũ đi.
Tôi lại nói không. Vả lại,
phòng đó cho thuê rồi.
Bà đâu thể tống cô ấy ra đường!
Ả không được trở lại phòng cũ.
Vậy cô ta sẽ phải ở lại đây.
Hả? Để gây rắc rối
cho căn nhà của tôi!
Chúng tôi có thể đóng vai
vợ chồng cho người ta xem.
Được sao? Tốt hơn là không nên.
Ông nên tống khứ cô ta,
nhanh chóng lên.
Chồng với vợ!
Ông coi chừng con ả hư thân đấy.
Tốt đẹp gì. Ả bệnh suốt
từ khi dọn tới rồi.
Không phải bị gàu đấy chứ?
Sẵn sàng?
Tôi là người huấn luyện thú
Người mua vui ở rạp xiếc
Tôi huấn luyện rất nhiều thú
Sư tử, cọp và lợn rừng
Tôi phát tài và phá sản
Với cái nghề dữ dội này
Có người bảo do đàn bà
Có người bảo là tại bia
Rồi tôi phải chịu cảnh vỡ nợ
Và mất cả đàn thú của gánh
Nhưng tôi không hề tuyệt vọng
Tôi có 1 ý tưởng tuyệt vời
Trong lúc lục lọi đồ lót của mình
1 ý tưởng nảy đến với tôi
Tôi đã chán huấn luyện voi rồi
Nên sao không thử với bọ chét
Sao tôi phải săn bắn thú dữ
Và lang thang khắp rừng rậm
Khi có những nhân tài địa phương
đang đợi được phát hiện tại nhà
Tôi tìm được 1 người nhưng
sẽ không tiết lộ ở đâu
Và giáo dục cậu ta cẩn thận
Và dạy cậu ta mọi thứ trên đời
Và rồi cậu ta tìm được 1 cô vợ
Tôi cho họ ăn ở nhờ miễn phí
Và đêm nào họ cũng ăn cơm với tôi
Họ không ăn trứng cá hay bánh ngọt
Nhưng lại rất thích thịt mông hảo hạng
Từ cái thân xác này đây
Từ cái thân xác này đây
Quả là 1 cảm giác lạ lùng
Khi sau mỗi bữa ăn họ cùng đi dạo
Quanh khu vườn ươm cũ
Giờ tôi đang rất hạnh phúc
Tôi đã dạy họ rất nhiều mánh khóe
Và giờ họ đều lên diễn cùng tôi
Họ đều lên diễn cùng tôi
Lại gần đây, gần đây
Buổi diễn tuyệt nhất thế gian
Lại gần đây, gần đây
Và thấy đáng đồng tiền bỏ ra
Chào đón Phyllis và Henry
Những con bọ chét có học
Nhảy nhót và nô đùa
Trên chiếc đu bay
Nên nếu bạn có ngứa ngay
Cũng đừng gãi hay nổi nóng
Biết đâu bạn sẽ làm hại tới
Những anh bạn nhỏ tài ba
Phyllis! Henry! Thôi đi!
2 đứa đang làm gì thế?
2 đứa phải biết xấu hổ
khi đánh nhau như thế!
Tốt rồi. Phyllis, ở yên trong hộp!
Henry!
Ngươi nên làm thế trước khi
ta mở hộp ra chứ.
Có nghe không? Lên đây!
Muốn ta bóp chết hả?
Dừng lại ngay!
Bò lên đây nào!
Phyllis, nghe không? Nhớ là
ngươi đang ăn kiêng đấy.
Phyllis, ngươi điên rồi à?
Thôi ngay, có nghe không?
Thôi ngay!
Phyllis, có nghe không?
Lên đây ngay! Ngươi quá đáng rồi!
Phyllis, ngươi làm gì đấy?
Đồ sinh vật tí hon điên khùng!
Phyllis, Henry muốn ngươi.
Lên đây, Phyllis.
Phyllis, thôi đi.
Phyllis, ra đây ngay! Ra đây!
Ngươi nghĩ mình đang đi đâu đấy?
Đồ ngu đần!
Phyllis! Dừng lại ngay!
Ngươi muốn ta gãi à?
Không phải Phyllis.
Phyllis đâu?
Con bé đây rồi!
Cô đã thức chưa?
Chồng cô bảo vào xem cô thế nào.
- Ai?
- Chồng cô.
Ông ấy bảo hâm nóng
ít xúp gà cho cô.
Chồng?
Để tôi đỡ cô. Dậy nào.
Cô chưa ăn gì cả ngày rồi.
1 chén xúp nóng sẽ rất tốt.
Thôi, cảm ơn.
Vợ ông không chịu ăn.
Với 1 ông chồng nghèo thì
điều đó thật may phước.
Cô thấy sao rồi?
Khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn.
Tốt.
Đừng để tâm chuyện vợ chồng này.
Chỉ là để tỏ ra tôn trọng
chị hầu phòng mới thôi.
Tuy nhiên, ngay khi cô khỏe lại
cô sẽ được tự do và được ly dị.
Tôi nghĩ mình khỏe hẳn rồi.
Không hẳn. Tôi nghĩ cô tốt hơn
nên nghỉ thêm 1, 2 ngày nữa.
Ông thật tử tế.
Tôi nghĩ mình có thể
quay về phòng được rồi.
Tôi e chuyện đó là không thể.
Tại sao?
Bà Alsop cho thuê nó rồi.
Hôm nay người ta dọn vào.
Ra vậy.
Nhưng cô cứ tự nhiên ở lại đây
cho tới khi biết mình muốn làm gì.
Tôi làm được gì?
Tôi bất lực rồi.
Sao ông không để tôi chết
và kết thúc mọi việc đi!
Không thể nói thế. Cô còn sống
và cô phải sống cho đáng chứ.
Tôi túng quẫn. Bệnh tật.
Nghe này...
Tôi không biết cô bị làm sao,
nhưng nếu cô bệnh, mà nếu
nó đúng như bà Alsop nghĩ,
thì cô nên làm gì đó đi.
Chưa bất lực đâu.
Nếu nó...
Chắc cô hiểu tôi nói gì.
Tôi không hiểu gì cả.
Vậy để tôi nói thế này.
1 cô gái trẻ, đơn độc, bị xô vào
giữa dòng đời, bị bệnh.
Nếu giống vậy, thì cô
có thể được chữa khỏi.
Có 1 loại thuốc mới rất kỳ diệu,
chữa được hàng ngàn bệnh.
Nếu có bệnh gì như vậy,
đừng ngại mà nói ra đi,
biết đâu tôi giúp được.
Tôi cũng tội tày đình,
tôi không dễ sốc đâu.
Không phải vậy đâu.
Cô chắc chứ?
Chắc chắn.
Nhưng cô có bệnh?
Vâng. Tôi nằm viện 5 tháng
vì sốt do thấp khớp.
Chỉ vậy thôi? Thế thì cô
còn kêu ca gì nữa?
Nó hủy hoại sức khỏe tôi.
Tôi không lao động được nữa.
Cô làm việc gì?
Tôi là 1 vũ công.
1 vũ công!
Thành viên của ballet Đế chế.
Tôi cứ tưởng cô là...
Ra cô là 1 vũ công ballet.
Thứ lỗi, nhưng ta chưa giới thiệu
đàng hoàng. Tên cô là gì?
Thereza Ambrose. Nhưng
người ta gọi tôi là Terry.
Tên đẹp lắm. Cô khỏe chứ.
Tôi cũng là người trong nghề.
Tên tôi là Calvero.
Có lẽ cô từng nghe qua.
Ông chẳng phải là danh hài
tài năng đó sao?
Từng. Nhưng ta không nên
nói tới chuyện đó.
Chuyện gì khiến cô
ra nông nỗi này?
Chủ yếu là sức khỏe yếu.
Vậy phải giúp cô khỏe lại rồi.
Đây không phải chỗ tốt
để tịnh dưỡng gì đâu,
nhưng cô cứ tự nhiên đi,
nếu cô chấp nhận làm bà
Calvero. Trên danh nghĩa!
Sẽ không phiền tới ông chứ?
Không hề. Tôi đã có tới 5 vợ rồi.
Thêm hay bớt cũng có khác gì.
Hơn nữa, tôi đã tới cái tuổi
duy trì tình bạn thuần khiết ở
cấp độ tinh thần cao nhất rồi.
Xem nào, mẹ cô là 1 thợ may
còn cha cô là 1 quý tộc?
Con thứ 4 của 1 quý tộc.
Có phần khác biệt đấy.
Thế ông bà kết hôn với nhau ra sao?
Bà ấy là 1 trong những
hầu gái trong gia đình.
Nghe như chuyện tiểu thuyết vậy.
- Ông ấy có tài sản không?
- Không, gia đình từ ông ấy.
Vậy cô chỉ còn mỗi
người chị gái còn sống?
Vâng, chị ấy ở Nam Mỹ.
Nói xem, chỉ do sức khỏe yếu
mà cô phải hành động vậy sao?
- Phải, và..
- Và gì?
Mọi thứ hoàn toàn vô nghĩa.
Tôi nhìn thấy điều đó
trong những đóa hoa,
nghe thấy nó trong âm nhạc.
Cuộc đời vô định, vô nghĩa.
Cô cần ý nghĩa để làm gì?
Sống là khao khát,
không cần ý nghĩa.
Khao khát là đề tài cho cuộc sống!
Nó khiến hoa hồng muốn trở thành
hoa hồng, và muốn mọc lên như thế.
Khiến hòn đá muốn kìm mình lại
và cứ như thế thôi.
Cô cười cái gì vậy?
Cái kiểu ông bắt chước
hoa hồng và hòn đá.
Tôi có thể bắt chước bất kỳ thứ gì.
Từng thấy 1 cái cây Nhật chưa?
Chúng chênh lệch, mọc thế này.
Dĩ nhiên hoa păng-xê mọc thế này.
Mấy bõng màu sẫm
cau mày và mọc thế này.
Tuy nhiên, ý nghĩa của 1 thứ
chỉ đơn thuần là dùng
từ ngữ khác cho cùng 1 thứ.
Hoa hồng cuối cùng vẫn là hoa hồng.
Không tệ, có thể trích dẫn được đấy.
Nghĩ xem ngay phút trước
cuộc sống vô nghĩa thế nào.
Giờ cô đã có 1 ông chồng
tạm thời và 1 mái nhà.
Đây là nước uống của cô,
và phòng khi cần kíp,
cửa đầu tiên bên trái,
tầng nào cũng như nhau.
Ngủ ngon.
Mùa xuân đến rồi!
Những chú chim đang réo gọi
Những chú chồn hôi đang bò quanh
Vẫy đuôi gọi tình yêu tới
Mùa xuân đến rồi!
Những chú cá voi làm dậy sóng
Những chú sâu đang xoắn mình
Vẫy đuôi gọi tình yêu tới
Điều tôi hát về là điều gì đây
Mà khiến chúng ta say đắm?
Đấy là điều gì đến cùng mùa xuân
Mà khiến chúng ta bồn chồn?
Ô, là tình yêu
Tình yêu, tình yêu
Thứ lỗi, ông có vỉ đập ruồi không?
Xin ông nhắc lại.
Nếu cô lẩn quẩn quanh đây,
tôi phải gọi cảnh sát đấy.
Xin nhắc lại, ông nhắc lại cho.
Tôi không quan tâm cô đã ăn gì.
Tôi chưa ăn gì cả.
Tội chưa. Đây, ăn cái sandwich đi.
- Ông kia, tôi yêu cầu ông xin lỗi!
- Tôi đâu quen cô.
Cô là ai thế? Cô làm cho
đăng ký xã hội đúng không?
- Tên tôi là Smith.
- Chưa từng nghe tới.
Thế rõ rằng ông là thằng ngốc rồi.
Lẽ ra nên mặc áo khoác ngoài.
Cô cắt ngang bài sonnet của tôi.
Cắt ngang cái gì?
Không phải cắt ngang cái gì,
là cắt ngang bài sonnet của tôi.
Bài thơ ca ngợi con sâu.
Sâu ơi, sao ngươi lại
từ ta hóa thành đất?
Xuân này! Sâu ơi!
Ngẩng đầu lên đi
dù kết cuộc thế nào và
hãy mỉm cười với mặt trời
cởi bỏ hình dáng trần tụi và
dùng đuôi của ngươi, tung mình!
Mặt đất mãnh liệt dạt dào!
Xuân này! Xuân này! Xuân này!
Thật lố bịch! 1 con sâu
mỉm cười với mặt trời!
- Sao không?
- Sâu không biết cười.
Cô đã biết đến sự
hài hước của nó chưa?
- Dĩ nhiên chưa.
- Thì đấy!
Nhưng chẳng có lý gì cả.
Sao thơ ca lại phải có lý?
Cô không biết có cái gọi là
sự phóng túng về niêm luật?
Tôi không chấp nhận ông
phóng túng gì cả nhé.
Ôi đừng!
Thứ đó còn to lớn hơn chúng ta nữa!
Giây phút này tôi đang giữ chặt
lấy ý nghĩa cuộc sống.
Thật là hao phí năng lượng.
Sự thôi thúc nào khiến cuộc sống
cứ tiếp diễn và tiếp diễn?
Nói phải. Có ý nghĩa gì chứ?
Chúng ta đang đi đâu?
Cô đang đi về phía nam.
Tay cô nằm trong túi tôi.
Hư quá.
- Sao nó nằm trong đó được?
- Sự hấp dẫn tự nhiên, cưng à.
Sao ông lại thích đối lập với tôi vậy?
Ta có phải nghiêm túc không?
Ông làm khó chuyện hiểu ông quá.
Đọc hồi ký của tôi trên
Nhật báo Cảnh sát đi.
- Ông quả là hài hước.
- Sao?
Thì nói về mấy con sâu
như ông vừa nói đấy.
Sao lại không? Cả ruồi
còn lãng mạn nữa mà.
- Ruồi?
- Phải.
Bay từ chuồng ngựa đến bàn ăn,
rượt đuổi nhau trên những viên đường
và gặp gỡ nhau trong hũ bơ.
- Cô đã đọc "Cuộc sống 1 chú ong"?
- Chưa đọc.
Hành vi của chú ong trong tổ
thật không thể tin nổi.
Thế à?
- Hắt hơi rồi!
- Hẳn thế rồi.
- Xin ông nhắc lại?
- Bộ váy. Nó bó nhỉ.
Đêm nay bụi bặm thật đấy.
Xoay lại đi.
Người ta để cô ở đâu vậy?
Kệ trên cùng hay sao?
Hồ vải? Phấn Johnson?
Biết rồi! Bột ngô.
Nghĩ xem! Đời sống
có tình yêu thúc đẩy.
Tuyệt đẹp.
- Không hề đẹp chút nào.
- Rõ là đẹp mà.
Không, nó hèn hạ, đồi bại,
và dễ sợ! Nhưng tuyệt vời.
- Tôi thích ông đấy.
- Thế à?
Ông nhạy cảm. Cảm nhận nhiều thứ.
Đừng có khuyến khích tôi.
Thật mà. Quá ít người
có khả năng cảm nhận.
Hay có cơ hội.
Cho phép tôi.
Chỉ dùng nó cho những thứ
cô ước thôi đấy.
Mời vào.
Chào buổi sáng. Cô khỏe không?
- Khỏe hơn rồi, cảm ơn.
- Tốt.
1 ngày tươi đẹp!
Mặt trời chiếu sáng, ấm nước
đang sôi, và ta trả tiền trọ.
Sẽ có động đất, tôi biết chứ
Cô muốn ăn món gì nào?
Ta có trứng, thịt lợn muối,
phô-mai, hành tươi...
Làm tôi vỡ mộng rồi!
Tôi mơ thấy ta diễn chung,
về mùa xuân.
Thật thú vị.
Tôi có nhiều ý tưởng khi nằm mơ,
rồi tôi thức dậy và quên sạch.
Gần đây tôi rất hay mơ về sân khấu.
Diễn lại những vở cũ suốt.
Cá trích muối. Không hảo hạng sao!
Sao vậy?
Chân tôi! Tôi cố đứng dậy
sáng nay và bị ngã.
Tôi còn không đứng được.
Cô đứng dậy sớm quá.
Không, không phải vậy.
Tôi chẳng cảm thấy chúng nữa.
Chúng liệt rồi. Tôi biết chứ!
Đừng làm mình buồn bực. Sau
bữa sáng ta sẽ gọi bác sĩ.
Tốt hơn tôi nên nhập viện.
Cô biết rõ rồi, nhưng để xem
bác sĩ nói gì trước đã.
Tôi không thể ở đây,
gây rắc rối cho ông.
Tôi đâu phàn nàn.
Nên đi, tôi thật phiền phức.
Không phải tại tôi.
Ông đã cứu mạng tôi.
Ai mà chẳng phạm sai lầm!
Tôi xin lỗi.
Nên thế. 1 cô gái trẻ như cô
muốn vứt bỏ mạng sống mình.
Đến tuổi tôi rồi, cô sẽ
muốn bám víu vào nó.
Tại sao?
Tới giai đoạn này của cuộc chơi
sống trở thành 1 thói quen.
1 thói quen bất lực.
Thì cứ sống không hy vọng.
Sống cho giây phút này đi.
Vẫn còn, vẫn còn...
Vẫn còn những giây phút tuyệt vời.
Nhưng nếu ông không còn sức khỏe!
Cô bé à, tôi đã bị bỏ cho tử thần
6 tháng trước, nhưng tôi chống cự.
Cô phải làm như thế.
Tôi chán chống cự rồi.
Vì cô đang chống cự chính mình.
Cô không cho bản thân cơ hội.
Nhưng chống cự vì hạnh phúc
là việc rất tốt đẹp đấy.
Hạnh phúc...
- Có thứ đó đấy.
- Ở đâu?
Nghe này, khi còn nhỏ tôi thường than
với cha vì không có nhiều đồ chơi
và ông nói đây là món đồ chơi
tuyệt vời nhất được phát minh.
Trong này ẩn chứa bí mật
của mọi thứ hạnh phúc.
Nghe ông nói, không ai nghĩ
ông là 1 danh hài đâu.
Tôi cũng bắt đầu nhận ra điều đó.
Đó là lý do tôi không kiếm ra việc.
Tại sao?
Vì bọn họ chẳng có óc tưởng tượng.
Hay nghĩ vì tôi đang già đi theo
năm tháng, mọi thứ lãng phí.
Không hề! Sau khi nghe ông nói.
Chắc tại tôi quá chén rồi.
Luôn có lý do để uống mà.
Bất hạnh, tôi đoán thế.
Không, tôi cũng quen rồi.
Nó phức tạp hơn nhiều.
Khi 1 người sống càng lâu
họ càng muốn sống sâu sắc.
Cảm giác về 1 phẩm giá buồn thảm
gieo lên họ, và đó là thứ khai tử hài hước.
Nó tác động đến công việc tôi.
Tôi mất liên hệ với khán giả,
không thể khiến họ sôi nổi.
Và điều đó khiến tôi bắt đầu uống.
Tôi phải uống trước khi tiếp tục.
Thành ra tôi không thể hài hước
thiếu rượu. Càng uống...
chuyện càng trở thành
cái vòng lẩn quẩn.
Rồi sau đó?
Đau tim, tôi suýt chết.
Ông có còn uống không?
Thỉnh thoảng, nếu tôi suy nghĩ.
Những chuyện sai lầm, như cô vậy.
Cô muốn ăn sáng món gì đây?
Thật là 1 công việc buồn,
phải tỏ ra hài hước ấy.
Rất buồn nếu họ không cười.
Nhưng sẽ rất xúc động nếu họ cười.
Nhìn ra ngoài kia và
thấy họ đều cười,
nghe những tiếng cười phá lên,
những tràng cười ào về phía mình.
Nói về chuyện gì vui vẻ hơn đi.
Vả lại tôi cũng muốn
quên đi công chúng.
Không bao giờ. Ông quá yêu họ.
Có lẽ tôi yêu họ, nhưng
tôi không ngưỡng mộ họ.
Tôi nghĩ ông có.
Theo từng cá nhân, có.
Ai cũng có cái tuyệt vời.
Nhưng là 1 đám đông, họ
như con quái thú mất đầu
ta không thể biết nó sẽ đi lối nào.
Nó có thể thúc đầu vào
bất kỳ hướng nào.
Tôi cứ quên bữa sáng của cô.
Dùng ít trứng luộc nhé?
Mời vào.
- 1 bức điện.
- Cảm ơn.
Ông không sao chứ?
Đây là điều tôi luôn chờ đợi.
Tin mừng?
Redfern, quản lý của tôi, muốn gặp.
Tuyệt vời!
Cô nói phải. Đây chính là bước ngoặt.
Đám quản lý đó cứ khước từ tôi,
khiến tôi nhụt chí.
Nhưng giờ họ cần có tôi!
Tôi sẽ khiến họ phải trả giá!
Vì sự khinh bỉ và thờ ơ của họ.
Không, tôi sẽ tử tế.
Như vậy có phẩm cách hơn,
cho họ biết vị thế của mình.
Tôi sẽ có mặt ở văn phòng
của Redfern lúc 3 giờ.
Tôi sẽ gọi bác sĩ và
nói về chân của cô.
Tôi quên mất bữa sáng của cô rồi!
Ít cá trích muối thế nào?
Chẳng được gì cho cô,
hay anh, hay cô...
Cả cô cũng không.
- Có ai đang đợi không?
- Cô Parker.
Còn ai nữa?
Có, Calvero.
Ông ta tới từ 3 giờ rồi.
Quên mất ông ta.
Cho ông ta vào đi.
Chào ông, Calvero.
Mời ngồi.
Xin lỗi chuyện hôm qua.
Tôi kẹt chút chuyện quan trọng.
Nhưng tôi có tin vui cho ông đây.
Tôi có thể giúp ông 1 tuần ở
Sân khấu Ca nhạc Middlesex.
Với điều kiện?
Tôi vẫn chưa biết, nhưng
tôi không lo về việc đó.
Không phải lo gì cả.
Tuy nhiên, nếu vấn đề ở chỗ tiền bạc,
- tôi sẽ được giới thiệu thế nào?
- Tôi cũng sẽ không lo chuyện đó.
Tôi sẽ không được giới thiệu
ở Middlesex?
Tôi không chắc có thể
đặt chỗ cho ông ở đó.
Ông nghĩ tôi sẽ để đám quản lý đó
thêm tên mình vào
1 cách không rõ ràng chỉ để
nâng cao danh tiếng của họ!
Calvero vẫn là cái tên lão làng đấy!
Ông nhầm rồi. Thời nay
nó chẳng có nghĩa gì.
Vậy sao họ muốn tôi tới?
Họ không muốn ông.
Họ chỉ làm giúp tôi thôi.
Họ thật tốt bụng. Hy vọng
ông cảm kích việc đó.
Tôi sẽ hoàn toàn thành thật với ông.
Tôi đã thuyết phụ họ nhận
Calvero hơn 6 tháng nay rồi.
Tên ông với họ là thuốc độc.
Họ không muốn động vào ông.
Nếu cố gắng thì không rồi.
Tôi rất tiếc, nhưng ông
phải nhận thấy sự thật.
Ông đang cực kỳ thành công đấy.
Tôi chỉ đang cố giúp, vậy thôi.
Nhưng ông phải hợp tác.
Dù ông có nói gì, tôi cũng theo.
Phải vậy chứ.
Ngay khi bên liên lạc xác nhận,
tôi sẽ báo ông biết.
Dù gì thì cũng vui lên.
Nếu tên tôi với họ là liều
thuốc độc, tôi sẽ không dùng.
- Tôi sẽ dùng tên khác.
- Ý kiến tuyệt hảo đấy.
Chào bác sĩ, bệnh nhân
của chúng ta sao rồi?
Tình trạng của cô ấy đã ổn, nhưng
tôi thấy chân cô ấy không sao cả.
Cô ấy không nói ông mình
bị sốt thấp khớp sao?
Có, nhưng tôi lại không nghĩ vậy.
Tim đáng ra phải bị ảnh hưởng
nhưng nó hoàn toàn ổn định.
Tôi tin cô ấy chỉ bị
liệt về tinh thần thôi.
Là gì?
1 dạng quá khích có những
đặc tính của chứng liệt
mà không phải liệt.
Ông giải thích thế nào?
Với trường hợp của cô ấy, vấn đề
là do tâm lý, đành tự chữa thôi.
Tự tử bất thành, cô ấy đã
quyết định thành người tàn phế.
Tôi có thể giúp gì không?
Chủ yếu cô ấy phải tự giúp mình.
Việc này phải gọi bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ Freud.
Vậy để xem tôi giúp được gì.
- Tạm biệt, bác sĩ.
- Tạm biệt.
Kể tôi nghe về chị gái
Louise của cô đi.
Đâu còn gì để kể nữa.
Khi không tìm được việc làm
chị ấy phải ra đường sống.
Cô khám phá ra chuyện này
hồi mấy tuổi?
Tầm 8.
Kể tôi nghe đi.
Sau khi mẹ tôi mất.
Tôi thương chị Louise.
Chị là tất cả với tôi, nuôi dạy tôi,
tìm thầy dạy vũ cho tôi.
Rồi đến 1 ngày tôi nhận ra
chị đang làm gì.
Tôi từ trường vũ về nhà
cùng các bạn khác
và tôi thấy chị, các bạn khác
cũng thấy chị, đứng đường.
Cô đã làm gì?
Tôi bỏ chạy và khóc.
Bỏ chạy và khóc.
Rồi sau đó thì sao?
Tôi cố quên nó đi.
Tôi được gửi đi học nội trú. Năm 16, tôi
rời trường và gia nhập Đế chế Ballet.
Louise sang Nam Mỹ. Từ đó
tôi không nghe tin chị nữa.
Cho tới lúc đó, chân cô
không bị gì cả?
Không.
Bị từ khi nào?
Khoảng 2 năm sau. Sau khi
Melise gia nhập vũ đoàn.
Melise là ai?
1 trong những cô gái ở trường múa.
Cái cô ở cùng cô khi cô
phát hiện chuyện Louise?
Ông Freud sẽ nói rằng
từ khi gặp lại cô gái đó,
cô không muốn khiêu vũ nữa.
Tại sao?
Cô liên tưởng nó với cuộc sống
bất hạnh của chị mình
người đóng học phí cho cô
bằng lối sống nhục nhã.
Cô bắt đầu xấu hổ
không dám khiêu vũ từ đó.
Tôi khinh bỉ mình nếu có nghĩ thế.
Vấn đề là ở đó, cô có nghĩ.
Vấn đề của cả thế giới.
Ta khinh bỉ chính mình.
Đứng đường!
Chúng ta đều vất vả lao động
kiếm sống, tất cả chúng ta.
Tất cả đều thuộc cuộc
viễn chinh của nhân loại,
được viết trong nước.
Nhưng thế đủ rồi.
Đã từng yêu ai chưa?
Chưa, không hẳn.
Tôi nghĩ cảm giác đó
giống thương hại hơn.
Thêm tình tiết rồi.
Kể tôi nghe đi.
Đó là 1 câu chuyện lố bịch.
Tôi hầu như không biết anh ta.
Chỉ là chuyện tôi thêu dệt
trong trí óc mình thôi.
Đó là lúc tôi mới xuất viện.
Tôi làm ở cửa hàng
văn phòng phẩm của Sardou.
Anh ấy là 1 trong số khách hàng,
1 người Mỹ còn trẻ.
Anh ấy hay mua giấy viết nhạc
số lượng nhiều và ít,
tùy số tiền mình có.
Anh ấy có vẻ cô đơn,
bất lực và nhút nhát.
Ở anh có cái gì thật thảm hại.
Đáng ra tôi không chú ý đến anh,
nhưng có người lại cố chen vào.
Khi tôi làm lơ ông ta,
anh ấy cười biết ơn.
Bà giúp việc làm ở chỗ anh trọ
bảo tôi anh tên là Neville,
1 nhạc sĩ sáng tác, và anh
sống ở phòng trên cùng.
Tôi biết có những ngày anh
không ăn gì để mua giấy.
Ánh mắt anh để lộ điều đó.
Cái nhìn phờ phạc.
Thỉnh thoảng tôi bỏ thêm vài tờ.
1 lần tôi thối lại dư tiền cho anh,
mà hẳn anh có nhận thấy,
nhưng tôi không dám chắc.
Thường khi tan tiệc tôi tản bộ qua
nhà anh để nghe anh chơi dương cầm,
các đoạn nhạc cứ lặp đi lặp lại.
Còn tôi thì đứng lắng nghe,
hào hứng và u sầu.
Rồi sau đó?
Rồi suốt nhiều tuần tôi
không thấy anh nữa.
Bà giúp việc bảo tôi anh bệnh.
Các chủ nợ đã lấy đàn của anh.
Cuối cùng anh cũng đến cửa hàng
trông hết sức nhợt nhạt
và hỏi mua 2 siling
giấy viết nhạc loại lớn,
và đặt 2 siling lên quầy.
Tôi biết đó là số tiền cuối cùng.
Giá tôi có thể giúp anh!
Giá tôi dám giúp!
Tôi có thể cho anh mượn tiền.
Tôi đã rất muốn giúp anh.
Nhưng tôi cũng ngại ngùng.
Dù gì tôi cũng quyết định giúp.
Tôi đưa anh dư vài tờ
và khi anh định rời đi,
tôi gọi anh lại:
Anh quên tiền thối này.
Chắc cô nhầm lẫn gì rồi, anh nói.
Không đâu, tôi trả lời.
Anh đưa tôi nửa curon,
đây là 6 xu tiền thối.
Rồi tôi nhận thấy mình mới
tạo ra 1 tình huống lố bịch.
Vấn đề còn tệ hơn khi
ông Sardou bước vào:
Tôi giúp gì được cho anh?
Không cần thiết đâu, tôi nói nhanh.
Anh đây đưa tôi nửa curon
và quên nhận tiền thối.
Tuy nhiên, ông Sardou
bảo anh cứ nhận tiền.
Nhưng ngay sau khi anh đi,
ông Sardou kiểm tra ngăn kéo
và chẳng thấy nửa curon nào,
ông bắt đầu nghi ngờ.
Mâu thuẫn bị vạch trần
và tôi bị đuổi việc.
Sau đó cô làm gì?
Tôi cố quay lại với ballet, nhưng
tôi gục ngã vì sốt thấp khớp.
Cô có bao giờ gặp lại
anh nhạc sĩ trẻ đó không?
Vâng, 5 tháng sau. Khi
tôi từ bệnh viện bước ra.
Tôi thấy anh ta từ phòng
trưng bày của Sảnh Albert.
Bản giao hưởng của anh được
chơi ở đó. 1 thành công vang dội.
Hiển nhiên cô yêu anh ta rồi.
Tôi đâu quen anh ta.
Cô sẽ. Cuộc sống
là 1 vấn đề cục bộ.
Tôi có thể thấy điều đó.
Cô sẽ thành công vang dội
và anh ta sẽ gọi cô,
nói cô rằng anh ta gặp cô tại
1 buổi tiệc đình đám nào đó.
Tôi không nhận ra anh ta sao?
Ồ không. Anh ta đã để râu.
Các nhạc sĩ hay thế.
Anh ta sẽ nói đã sáng tác
1 bản ballet cho cô.
Và cô nhận ra anh ta là ai,
cô sẽ nói anh ta cô là ai
và 2 người gặp gỡ ra sao,
và cô chờ đợi anh ta thế nào.
Còn đưa anh ta dư giấy nữa.
Và đêm đó 2 người
sẽ ăn tối cùng nhau
trên 1 cái ban công
nhìn xuống sông Thames.
1 đêm mùa hè.
Cô sẽ mặc váy vải mousseline.
Anh ta sẽ nhận thấy
hương thơm của nó.
Cả London sẽ thật
thơ mộng và xinh đẹp.
Và trong ánh hoàng hôn u sầu,
trong ánh nến chập chờn
khiến đôi mắt cô long lanh,
anh ta sẽ nói anh ta yêu cô.
Còn cô sẽ nói mình luôn yêu anh ta.
Tôi đang ở đâu đây?
Phải, cuộc sống có thể thật
tuyệt vời nếu cô không sợ nó.
Những gì nó cần chỉ là
can đảm, trí tưởng tượng
và ít tiền.
Giờ thì chuyện gì nữa đây?
Tôi sẽ không thể khiêu vũ nữa!
Tôi tàn phế rồi.
- Chỉ là kích động thôi! Trong tâm trí cô.
- Không phải thế.
- Không thì cô phải đấu tranh!
- Còn gì để tranh đấu nữa?
Thấy chưa? Cô thừa nhận rồi.
Có gì để đấu tranh à? Mọi thứ!
Bản thân sự sống! Không đủ sao?
Để được sống, đau khổ, tận hưởng!
Có gì để đấu tranh sao?
Cuộc sống là 1 điều
tuyệt đẹp, nguy nga.
Cả với con sứa cũng vậy.
Có gì để đấu tranh? Cô có
nghệ thuật, khiêu vũ!
Tôi không vũ được
nếu không có chân!
Tôi biết 1 người không có tay
có thể chơi scherzo cho vĩ cầm
chỉ bằng các ngón chân thôi.
Vấn đề là cô không chịu
đấu tranh. Cô đã đầu hàng.
Cứ mải đầm mình trong
bệnh tật và chết chóc!
Nhưng,
có 1 thứ không thể tránh khỏi
như cái chết vậy
và đó là sự sống.
Sự sống, sự sống!
Hãy nghĩ đến sức mạnh
trong vũ trụ này!
Di chuyển mặt đất,
nuôi lớn những cái cây!
Cũng sức mạnh ấy đang nằm trong cô.
Giá cô có can đảm và
ý chí để sử dụng nó.
Ngủ ngon!
Nhanh lên, nhanh lên.
Nào, khiêu vũ đi!
Đẹp lắm.
Tôi lừa được cô rồi nhé. Nào.
Tránh ra nào, ghế. Nào!
Có tin gì không?
Châu Âu đang chạy đua vũ trang.
Có gì hay không?
1 bài tường thuật về ông bà
Zanzig, những người đọc ý nghĩ.
Tôi diễn với họ mấy năm trước.
Họ nói có thể truyền
ý nghĩ đến cho nhau.
Xạo sự!
Vậy sao họ làm được?
Không truyền được. Tôi từng ở cạnh
ông ta khi ông ta gửi điện tín cho vợ.
Thêm cà phê nhé?
Nửa ly thôi nhé.
Xin lỗi, tôi không có ý...
Không sao, tập luyện tốt mà.
Nhìn cô xem, lăng quăng
như 1 đứa bé 2 tuổi vậy.
Tôi nghĩ mình có tiến bộ rồi.
Chắc chắn.
- Nhưng tôi rất lo khi không làm gì cả.
- Không làm gì cả?
Tôi sẵn sàng vá từng
cái lỗ mới trên vớ ông.
Cô làm việc nhà và nấu nướng,
cô còn muốn làm gì nữa?
Tiếp tục chiến đấu, thế thôi.
Nhắc tôi mới nhớ, bà Alsop
lại đi viễn chinh nữa rồi.
Bà ấy muốn biết tôi định
ở đây bao lâu nữa.
Bảo bà ta lo chuyện mình đi!
Chúng ta trả tiền trọ mà.
Ô không, vẫn còn nợ 1 tháng.
Từ khi họ hoãn buổi khai mạc
Middlesex thì mọi chuyện rối hẳn.
Đừng lo. Tôi có thể
nói chuyện với bà già.
Bà ấy chỉ cần vỗ về chút thôi.
Ông không nghĩ tôi nên nhập viện sao?
Không hề.
Ông sẽ bớt được 1 rắc rối.
Sau vụ Middlesex thì rắc rối
của chúng ta sẽ tan biến.
Thuyết giáo và răn dạy cô thực sự
có ảnh hưởng đến tôi đấy.
Tôi cũng bắt đầu tin vào đó rồi.
Từ khi gặp cô ta chưa hề
uống 1 giọt nào.
Tuyệt vời.
Và ta sẽ không uống,
cả trong đêm khai mạc.
Ông đâu cần uống.
Ông cực kỳ hài hước chẳng cần rượu.
Phải rồi.
- Gì vậy?
- Chắc là thư từ Redfern.
Calvero thân, ông sẽ mở màn tại
Sân khấu Ca nhạc Middlesex,
Thứ 2, ngày 5 tháng 9.
Thân, John Redfern.
Đúng người tôi muốn gặp đây!
Ly kỳ thật!
Tôi không đùa đâu. Khi nào thì
ông mới tống cô ả trên lầu đi?
- Đừng có ganh chứ.
- Ganh!
Bà làm đầu kiểu gì thế?
Mấy lọn tóc xoăn của bà đâu?
Ông khỏi lo! Ông nợ tôi
4 tháng tiền trọ.
- Tôi có chối vụ đó không?
- Đừng nên thì hơn.
Sybil, bà muốn hại tôi thật,
phải không? Bà chua ngoa quá.
Cư xử tử tế đi!
Tôi toàn cư xử vô lý
khi ở cạnh bà thôi.
Ông già!
Thế còn ả ở trên lầu?
Coi nào. Hãy kiên nhẫn.
Tốt hơn ông nên tống ả đi
trong tuần này.
Ráng chịu đi. Tôi biết đây
là thử thách với cả 2 ta.
Cả 2 ta! Ông giỡn mặt ai đấy?
Bà!
Cái bánh pudding mận
nhỏ nhắn này, bà đấy!
Nhưng chúng ta phải cư xử tử tế.
Thế là xong được vụ tiền trọ.
- Có thư từ gì không?
- Không. Là của bà Alsop.
Với cuộc đời của 1 chú cá sardine
Thế là đáng sống với tôi rồi
Nhảy nhót và đẻ trứng mỗi sáng
Dưới biển xanh sâu thẳm
Không sợ hãi lưới người đánh cá
Thật vui khi ta hạnh phúc dưới nước
Với cuộc đời của 1 chú cá sardine
Thế là đáng sống với tôi rồi
Thật là hài,
tôi đã mơ mình là 1 con cá sardine.
Tôi mơ đó là vào giờ ăn trưa,
và tôi...
bơi vòng quanh, tìm ít mồi
và tôi bơi ngang 1 vườn tảo bẹ lớn.
Và bên trên đó, bên trong đó,
là bộ vảy cá xinh đẹp nhất
mà tôi từng thấy.
Chúng tôi dùng từ đó trong
ngôn ngữ loài cá: bộ vảy.
Cái cách cô nàng lượn lờ cái đuôi,
thật là khéo léo.
Nàng có vẻ đang gặp rắc rối.
Được rồi anh bạn già,
về nhà cả thôi nào.
Vâng, phải rồi. Ngủ ngon.
Thứ lỗi nhé.
Khỉ thật! Đôi giày này chật quá.
Ngủ ngon.
Cô làm gì mà thức khuya vậy?
Tôi không ngủ được.
Tôi thấy mấy cánh cửa ngăn mở,
nên tôi dậy từ 1 tiếng trước.
Xúp nóng không?
Không, cảm ơn.
Trông ông mệt mỏi quá.
Thế à?
Tôi biết ông lo lắng,
nhưng hợp đồng Middlesex đã
ký rồi, chỉ trì hoãn chút thôi.
Không có trì hoãn gì cả.
Ý ông là sao?
Tối nay đã diễn rồi.
Middlesex?
Sao ông không cho tôi hay?
Tôi không muốn cô phải
hồi hộp căng thẳng chờ.
Giờ thì quên mọi chuyện đi,
và ngủ 1 giấc cho thật ngon.
Họ bỏ về giữa chừng.
Từ khi tôi mới vào nghề
họ chưa từng làm thế.
Đã hết 1 vòng rồi.
Nhưng ông đã đổi tên!
Họ đâu biết đó là ông.
Không, tôi không hài hước.
Vấn đề là, tôi vẫn tỉnh.
Lẽ ra tôi phải say trước khi lên diễn.
Tôi vân khăng khăng
họ không biết ông.
Họ cũng không biết gì.
Tự nhiên thôi! Ông đâu thể kỳ vọng
gì nhiều trong buổi diễn đầu tiên.
Cũng lâu rồi ông đâu diễn.
Rồi ông xem, đêm nay khi quay lại
mọi chuyện sẽ khác hẳn.
Tôi không quay lại đâu.
Tại sao?
Họ hủy hợp đồng rồi.
Họ đâu thể làm thế!
Có thể. Đã làm.
Nhưng ông được diễn tới 1 tuần!
Ông phải đòi quyền chứ.
Ích gì đâu. Tôi tàn rồi.
Tiêu rồi!
Nhảm nhí.
Ông, Calvero, định để 1
buổi diễn hủy hoại mình sao?
Không thể nào! Ông là
1 nghệ sĩ quá tài năng.
Giờ là lúc cho họ thấy ông là
người thế nào. Tới lúc đấu tranh rồi!
Có nhớ những gì ông nói với tôi
lúc đứng bên cánh cửa sổ đó?
Có nhớ những gì ông nói không?
Về sức mạnh di chuyển
trái đất của vũ trụ?
Nuôi lớn những cái cây, và
sức mạnh đó trong chúng ta?
Giờ là lúc sử dụng sức mạnh đó,
và đấu tranh!
Calvero, nhìn này! Tôi đang bước đi!
Tôi đang đi!
Tôi đang bước đi!
Nghĩ xem, tôi đi được!
Còn tôi thì không đi nổi nữa.
Tôi phải dừng lại đây thôi.
Cô có thấy sắp 5 giờ rồi không?
Tôi biết. Nhưng tôi không thể ở trong
căn phòng đó thêm 1 phút nào.
Tôi không trách cô.
Vui lên nào.
Kìa, bình minh đang ló dạng.
Đó là điềm tốt đấy.
Tôi biết chứ. Điềm tốt.
Phải là điềm tốt.
Đừng nhụt chí. Ông sẽ
đứng lên lại được thôi.
Sẽ thế nào?
Nghĩ xem chúng ta may mắn thế nào!
Ít ra 2 ta vẫn khỏe mạnh.
Giờ tôi có thể đi làm.
2 ta có thể cùng diễn mà.
Chúng ta?
Vâng.
Chúng ta.
Ông và tôi. Diễn chung.
- Ông Bodalink!
- Gì thế?
- Văn phòng đằng trước.
- Cảm ơn.
Terry, tôi định để lại tin nhắn
cho cô về Calvero.
Bảo ông ta gặp tôi sáng mai
trước khi cô diễn thử.
- Ông ta sẽ có vai đấy.
- Tuyệt vời!
Đợi chút.
Sao vậy, Terry!
Tôi không nghe tiếng cô vào.
Sao được chứ?
Xin phép. Các bạn tôi,
quý cô Thereza.
Các ông khỏe chứ.
Chúng tôi đang tận hưởng ít bia,
Bach và Beethoven.
Chẳng phải hơi trễ để
chơi nhạc rồi sao?
Nếu chơi 1 khúc nhạc đêm thì không.
Cứ tiếp tục cảnh tàn sát nhé,
chỉ là phải thật nhẹ nhàng,
ủy mị và cực chậm thôi.
- Tôi vẫn chọn bia, nếu ông không phiền.
- Có ngay!
Nhưng bà Alsop sẽ nói sao đây?
Chẳng sao cả! Sau khi leo
cả 3 tầng cầu thang,
tôi mới phát hiện mình chẳng có gì
ngoài 1 đống chai bia rỗng.
Sao, Terry, diễn xong rồi à?
Tôi không biết đã muộn vậy rồi.
Đã muộn lắm rồi.
Gợi ý cho chúng ta đấy, về thôi.
Không đi đâu cả! Chúng ta
chỉ mới bắt đầu ăn mừng.
- Nhưng gần 1 giờ rồi.
- Rồi sao?
Đợi chút nào!
Calvero cho tôi 3 con ngựa và
tôi đã gấp đôi được chúng!
Chuyện đó ngàn năm mới có 1 lần.
Đợi 1 chút. Mấy bậc thang đó
dốc lắm. Để tôi dẫn đường cho.
Không sao. Tôi tự đi được.
Đừng lo cho tôi.
Ngủ ngon.
Xin lỗi cô. Tôi say rồi.
Tôi lo là cho sức khỏe ông.
Ông nghe bác sĩ nói rồi mà.
Vâng, tôi không nên uống.
Không tốt cho tim mạch.
Còn đầu óc thì sao?
Tôi nghĩ việc đó nên được làm rõ và
báo trước để tôi còn dự tính tương lai.
Những viễn cảnh gia nhập
cùng các nữ thần tóc bạc
ngủ vùi trên đê sông
Thames vào ban đêm.
Tôi còn sống thì ông không
gia nhập với họ đâu.
Tôi quên bữa tối của cô rồi!
Tôi thật vô dụng.
Tôi sẽ tự lo sau. Trước hết
tôi phải cho ông đi ngủ đã.
Nhưng cô đâu có gì để ăn.
Ông đã uống thuốc chưa?
Thuốc gì?
Ông chưa uống. Nó
giúp ông ăn ngon miệng.
Sự thèm ăn của tôi
đã bị dập tắt rồi.
Ông sẽ lại đổ bệnh
nếu không ăn đấy.
Tôi thích uống hơn nhiều.
Tính cách thật của 1 người
bộc lộ khi anh ta say.
Tôi, hài hước hơn.
Tệ 1 nỗi tôi không uống
hồi ở Middlesex.
Tôi có tin vui cho ông đây.
Ông Bodalink muốn
gặp ông sáng mai.
Ông ta là ai?
Đạo diễn múa của chúng tôi. Ông ấy
muốn ông diễn hề trong vở ballet mới.
Tôi diễn hề đủ rồi.
Đời chẳng phải trò khôi hài nữa.
Tôi chẳng thấy hài chút nào.
Từ giờ, tôi là 1 diễn viên hài về hưu.
Ông sẽ thấy khác hẳn vào buổi sáng.
Không, tôi ghét sân khấu!
Rồi tôi sẽ mua 1 mẫu đất đâu đó
trồng vài cái hoa và
kiếm sống như thế.
Cô thấy sao? Đã thỏa thuận
cả rồi. Tôi sẽ diễn hề.
Ngồi đây đi, rồi ông kể tôi nghe.
Dĩ nhiên, lương lậu không bao nhiêu.
2 bảng?
Nhưng cũng là 1 bước thành công.
Dĩ nhiên tôi không dùng tên thật.
Ông Bodalink này cũng tốt bụng.
Bảo cô múa khá lắm đấy.
Nếu ông chịu tới rạp hát,
thì ông đã chứng kiến rồi.
Sao cô không nói tôi
cô đang thử vai?
Tôi muốn làm ông ngạc nhiên.
Tôi không chắc về kết quả.
Tùy thuộc vào ông Postant.
Postant! Tôi tưởng ông ta
nghỉ hưu mấy năm rồi.
Ông quen ông ta?
Lần cuối làm cho Postant,
tôi là đầu đề ở đây mà.
Đèn!
Tay cô hơi lạnh đấy.
Tôi đã tìm được cô gái rồi. Trẻ,
giàu tình cảm, 1 vũ công tuyệt vời.
Đưa cô ta tới đây!
Thereza, mời cô!
Ông biết đây hoàn toàn
là ứng biến đấy nhé.
Tôi luôn đánh giá 1 vũ công thế mà.
Đây là Thereza, ông Postant.
- Chào cô.
- Chào ông.
Cô sẽ múa theo nhạc của anh
Neville. Cô nghe qua trước đi.
Đây là anh Neville,
nhạc sĩ của chúng tôi.
- Chào cô.
- Chào anh.
Tôi nghĩ ta từng gặp nhau rồi.
Vậy sao?
12:30 rồi, ta đi ăn thôi.
Ăn trưa nào! 1:30 quay lại.
Cho phép tôi chúc mừng nữ
vũ công ballet chính tiếp theo.
Cô ướt đẫm mồ hôi rồi, cô bé.
Lấy áo khoác đi nào.
Mặc vào đi rồi ta bàn
chuyện công việc.
Xin phép.
- Tôi có thể chúc mừng cô được không?
- Cảm ơn.
Đi nào. Ta sẽ gặp nhau trong
văn phòng lúc 2:30 và thảo hợp đồng.
Nhưng ta sẽ diễn tập lúc 2 giờ.
Để 6 giờ đi, sau buổi diễn tập.
Về phòng thay đồ đi
trước khi cô bị cảm.
- Neville đâu?
- Đến ngay!
Được rồi Frank, tắt đèn đi nào.
Tôi đây.
Tôi tìm ông ở ngoài nãy giờ.
Ông làm gì mà ngồi
trong bóng tối thế?
Trong ánh sáng tôi sẽ lố bịch lắm.
Nhìn xem, tôi thật không biết xấu hổ.
Nhưng tôi đành chịu vậy.
Cô bé, cô quả là 1 nghệ sĩ thực thụ.
1 nghệ sĩ thực thụ.
Thật ngớ ngẩn. Lố bịch.
Tôi đã đợi chờ giây phút này.
Em yêu ông.
Em đã muốn nói câu đó rất lâu rồi.
Từ cái ngày ông tưởng em
là 1 cô gái đứng đường.
Ông cho em ở nhà,
chăm sóc cho em,
cứu mạng em,
truyền cảm hứng cho em.
Nhưng trên hết là
em thấy yêu ông.
Calvero, xin hãy lấy em.
- Chuyện nhảm nhí gì thế?
- Không nhảm nhí đâu.
Cô bé, tôi đã già rồi.
Em không quan tâm ông thế nào.
Em yêu ông. Chỉ có thế thôi.
Tin mới nhất, tốc hành!
Trong khi em dùng bữa trưa,
tôi sẽ đi xem bộ tóc giả.
Em sẽ đi với ông.
Em cứ ăn trưa trước đi.
Tôi có thể về muộn.
Tôi sẽ gặp lại em ở rạp hát.
Ngon miệng.
Xin chào.
Tôi là người chơi đàn
dương cầm khi nãy.
Xin chào.
Tôi là người chơi đàn
dương cầm khi nãy.
Khá là đông đấy.
Bữa trưa nào cũng vậy.
2 người?
Vâng.
Vui lòng gọi món.
Thịt hun khói và trứng,
bánh mì nướng và trà.
Tôi cũng vậy.
Thế là an toàn.
1 ngày tuyệt đẹp để diễn tập.
Dù báo chí lại dự đoán nhiều mưa.
Vậy sao?
Gì vui vậy?
Cuối cùng tôi cũng có dịp nói chuyện
với cô mà lại chẳng biết nói gì.
Còn gì hùng hồn hơn im lặng đâu?
- Tôi nên đổi sang bàn khác.
- Tôi không cắn đâu.
Tôi không dám chắc đâu.
Tôi vừa bị tê cóng đấy thôi.
Ý anh là sao?
Sáng nay. Lúc chúng ta được giới thiệu.
Tôi không hiểu.
Tôi tiếp thu cũng khá đấy,
tôi nghĩ vậy.
Tôi không hiểu.
Tôi tiếp thu cũng khá đấy,
tôi nghĩ vậy.
Tôi vẫn không hiểu.
Tôi xin lỗi.
Tôi có vẻ hơi rối rắm rồi.
Tôi nghĩ chúng ta từng gặp nhau rồi.
Có lẽ đã từng.
Nếu chưa từng thì chắc
cô có chị em song sinh.
Cô ấy là ai?
Cô thực sự muốn biết sao?
Vâng.
1 cô gái trẻ từng làm tại Sardou,
1 văn phòng phẩm nơi tôi
từng mua giấy viết nhạc.
1 cô gái trầm lặng và nhút nhát.
Cô ấy ít khi mở miệng.
Nhưng nụ cười của cô
thật ấm áp và quyến rũ.
Tôi đọc được rất nhiều từ đó.
Tôi cũng nhút nhát. Đó là
mối liên kết giữa chúng tôi.
Cô ấy hay cho tôi thêm giấy,
và thỉnh thoảng thêm tiền thối.
Mà nói thật, tôi đã nhận.
Cơn đói có lương tâm mà.
Sau ngày bản giao hưởng của tôi
được chơi ở Sảnh Albert,
tôi quay lại cửa hàng,
nhưng cô ấy đã đi rồi. Họ nói
cô ấy nghỉ việc nhiều tháng rồi.
Anh chưa từng gặp lại cô ấy?
Có không nhỉ?
Có đấy.
Tôi biết.
Tôi mất việc vì cho anh
thêm giấy đấy.
- Cô không lấy đó chống lại tôi chứ?
- Dĩ nhiên không.
Lúc đó tôi còn quá trẻ.
Giờ cô vẫn còn rất trẻ.
Tôi không biết. Tôi sẽ sớm thành
1 quý cô già đã kết hôn.
Vậy tôi chúc cô thật nhiều hạnh phúc.
Cảm ơn.
Hy vọng bà hầu bàn ấy nhanh lên.
Trước khi tập vũ đạo, tôi
sẽ giải thích cốt truyện.
Chuyện là về Vở tuồng hề.
Terry là Columbine. Cô ấy đang
hấp hối trong 1 gác xép ở Lodon.
Harlequin, là người tình, và những
chú hề, đang ở bên giường cô.
Cô ấy yêu cầu được
đưa ra gần cửa sổ.
Cô ấy muốn nhìn ngắm những
mái nhà lần cuối cùng.
Những chú hề khóc. Cô ấy cười.
Quần áo họ không phải để
than khóc mà để cười đùa.
Cô ấy muốn họ biểu diễn, làm trò.
Những chú hề có thể diễn hài.
- Trong lúc cô ấy hấp hối?
- Vâng.
Để xem, tôi đang ở đâu đây?
Trong lúc các chú hề diễn,
cô ấy bắt đầu mê sảng.
Các linh hồn của Columbine
nhảy múa trước mặt cô ấy.
Rồi cô ấy qua đời.
Đó là cảnh đầu tiên.
Kế là nghĩa trang nơi
Columbine được chôn cất.
Harlequin, tình nhân của cô,
bước vào trong ánh trăng.
Anh ta cố hồi sinh cô từ mộ phần.
Nhưng thất bại.
Các linh hồn khuyên anh
đừng nên đau lòng.
Tình yêu của anh không phải nằm
dưới mộ, mà ở khắp mọi nơi.
Rồi Terry xuất hiện.
Đó là màn diễn đơn của cô,
rồi tới màn cuối cùng.
Ta diễn tập thôi. Chỉ còn 3 tuần
là tới buổi mở màn rồi.
Calvero!
Gì vậy?
- Thế nào?
- Tuyệt vời. Hết sảy.
- Ước gì màn múa đã xong rồi.
- Em không việc gì phải lo cả.
Em hơi sợ. Cầu nguyện cho em đi.
Chúa giúp những ai tự
giúp mình. Chúc may mắn.
- Em không thể tiếp tục!
- Sao?
Chân em! Không cử động được!
Do đầu óc thôi. Cứ di chuyển đi.
Không, em không thể.
Em tê liệt rồi!
Chỉ do quá kích động thôi!
Thế đấy, lên sân khấu đi!
Không, em đang ngã! Chân em,
chúng tê liệt cả rồi!
Lên sân khấu mau!
Đấy? Chân em có bị gì đâu.
Dù người có là ai, có là gì đi nữa,
hãy giúp cô ấy diễn tiếp, thế thôi.
Tôi làm rơi cái nút.
Giống cái này.
Không sao đâu.
Calvero đâu?
Ông ấy bảo tôi đợi ở đây.
Để tôi bảo người đi gọi ông ta.
Bữa tối đã xong xuôi. Cô
sẽ ngồi cạnh ông Postant.
Bữa tối giờ sẽ được dọn
ở cả 2 phòng.
Lại đây nào, cô bé.
Cô ngồi cạnh tôi.
Bodalink, ông ngồi dưới kia, ông bạn.
Định mệnh chắc là
nữ phục vụ chính.
Sao?
Nàng lại sắp xếp cho
chúng ta ngồi cạnh nhau.
Chắc nàng là thần báo ứng của anh.
Tôi nghĩ mình sẽ đứng yên
chịu trừng phạt thôi.
Nhưng cũng xin chúc mừng cô.
Đêm nay cô thật tuyệt vời.
Người ta gọi trò
quân đội cũ như thế đấy.
Neville, người ta bảo
quân đội đã sờ gáy anh rồi.
Anh đã nhập ngũ?
Ngược lại, quân đội nhập tôi.
Tôi là lính quân dịch.
Tệ thật!
Tôi đồng ý. Trận chiến đi quá xa rồi.
Nhưng cũng có khả năng
tôi tham dự trên này.
Cô muốn khiêu vũ không?
Tôi kêu gọi lòng yêu nước của cô.
Cô không thể từ chối 1 quân nhân.
Thống đốc, tôi nhớ lúc ông
diễn Góa phụ Twankey
ở Sân khấu Hoàng gia,
Birmingham, năm 1890...
Bình tĩnh nào ông bạn.
Uống 1 ly nào.
Calvero, bạn già, cuộc đời
đối xử với bạn thế nào rồi?
Hiện giờ thì khá là hung hăng đấy.
Ông không nhớ tôi.
Sự thật không mất lòng nhất.
Ý ông muốn nói đùa phải không?
Ông bạn, ông không biết
được đâu. Uống 1 ly đi nào.
Chỉ uống khi đứng cuối quầy bar thôi.
Thứ lỗi, cô Thereza đang
đợi ông ở ban công tầng 1.
Gì vậy?
Cô Thereza đang đợi ông
ở ban công tầng 1.
Anh vui lòng nói cô ấy đừng lo,
tôi đã về nhà ngủ rồi.
Vâng, thưa ngài.
Calvero thế nào rồi?
Ông ta nói bị mệt nên
về nhà nghỉ rồi.
Tôi phải đi ngay. Chúc ông
Postant ngủ ngon giúp tôi.
Để tôi gọi xe cho cô.
Tôi sẽ đi bộ về.
Chắc ông ấy ngủ rồi, khổ thân.
Ông ấy hứng khởi quá đây mà.
Tôi bắt đầu thấy căng thẳng rồi.
Vậy tôi nên về thôi.
Tôi bắt đầu thấy căng thẳng rồi.
Vậy tôi nên về thôi.
Chúng tôi có được gặp lại anh
trước khi anh nhập ngũ không?
Tôi đi sáng nay.
Tạm biệt, Terry.
Không, đừng!
Nói em yêu tôi, chỉ chút ít thôi đi.
Làm ơn!
Tôi đã cố chống lại,
nhưng tôi không thể.
Xin anh, vô ích thôi.
Em cũng bất lực như tôi thôi.
Chúng ta yêu nhau mà.
Tôi chưa từng nói tôi yêu anh.
Từng ánh nhìn, cử chỉ
nói lên điều đó!
Không, đừng nói thế!
Tôi biết em tận tâm
với Calvero thế nào,
nhưng lấy ông ta là không phải.
Không công bằng với em.
Em còn trẻ, mới bắt đầu cuộc đời.
Sự tận tâm này chỉ duy tâm thôi.
Tuổi trẻ của em!
Nhưng không phải tình yêu.
Anh sai rồi. Tôi thực sự
yêu ông ấy.
Em thương hại ông ta.
Còn hơn cả thương hại.
Là điều em sống cùng, đạt tới.
Tâm hồn ông, sự ngọt ngào, nỗi buồn...
Không gì có thể chia cách tôi với điều đó.
Ngủ ngon, Terry.
Tạm biệt.
Nghe này:
"Thanh thoát, Thereza xoay tròn
và gập người rạng rỡ lão luyện.
"Đầy sinh khí, hoạt bát,
và đang nở rộ!
"Vẻ đẹp ngây ngất ở cô."
Thật tốt.
Em thành công rồi.
Nổi tiếng sau 1 đêm thế nào?
Đúng rồi, khóc cho đã và
tận hưởng đi. Chỉ 1 lần trong đời thôi.
Hãy sớm kết hôn đi.
Giá ta có thể đi khỏi đây.
Ngôi nhà ở ngoại ô đó,
nơi ta có thể sống
thanh bình hạnh phúc.
Hạnh phúc.
Lần đầu tôi nghe em
nhắc đến từ đó đấy.
- Em luôn hạnh phúc khi ở bên ông.
- Thật sao?
Đương nhiên. Em yêu ông.
Phí đời với 1 lão già.
Tình yêu không bao giờ phí.
Terry, em như 1 nữ tu vậy,
vứt bỏ mọi thứ chỉ vì tôi.
Không công bằng, em phí đời mình.
Em xứng đáng được hơn thế.
Cứ để tôi dọn đi.
Ông bị làm sao thế?
Tôi không chịu được! Giá như
tôi có đủ dũng khí để ra đi!
Nhưng tôi ở lại, tự giày vò mình.
Mọi thứ đều sai lầm.
Trong những năm còn lại,
tôi phải có sự thật.
Tôi chỉ còn mỗi sự thật.
Sự thật.
Tôi chỉ muốn thế.
Và nếu có thể, là ít nhân phẩm.
Nếu ông bỏ em, em tự sát đấy.
Em ghét cuộc đời! Mặt
tàn nhẫn, giày vò của nó.
Em không thể sống tiếp thiếu ông!
Ông không hiểu sao, em yêu ông!
- Em muốn yêu tôi.
- Em yêu ông mà!
Em yêu Neville.
Tôi không trách em.
Không phải vậy.
Anh ta là chàng nhạc sĩ
em đã gặp ở Sardou.
Phải. Em không nói vì em nghĩ...
Không thể tránh khỏi. Tôi
đã thấy trước, nhớ không?
Ban công nhìn xuống sông Thames!
Nhưng không phải thế!
Trong ánh hoàng hôn anh ta
sẽ nói mình yêu em.
Và em sẽ nói mình luôn yêu anh ta.
Nhưng em không yêu anh ta!
Chưa từng yêu.
Là âm nhạc, nghệ thuật của anh ta.
Anh ta là thế giới
đã chối từ em.
2 người rất đẹp đôi.
Nhưng em không yêu anh ta!
Chưa từng yêu.
Xin ông, ông phải tin em!
Ông phải tin em!
Màn vũ thì tuyệt hảo,
nhưng màn hài thì tệ quá.
Phải tống khứ tên hề đó thôi.
Tôi đã gọi cho Hãng Blackmore,
họ đang gửi tới 1 người khác.
Ông biết tên hề đó là ai không?
Có là Calvero tôi cũng chẳng
quan tâm. Hắn chẳng hài gì cả.
- Nhưng đúng ông ta đấy.
- Sao?
Calvero, chỉ là ông ta
dùng tên khác thôi.
Sao anh không cho tôi hay?
Ông ta không muốn được biết tới.
Calvero tội nghiệp. Thế thì khác,
tốt hơn nên giữ ông ta lại.
Dù gì, màn hài cũng không
đến nỗi quá quan trọng.
Nhưng đêm mở màn tôi không
thấy ông ta dự bữa tiệc tối.
Ông ta không tới. Bởi vậy
Thereza mới về sớm.
Ông ta thì liên quan gì tới cô ấy?
Tin hay không tùy, cô ta
sẽ lấy ông ta đấy.
Tên vô lại đấy sao?
Lạy trời, tôi vẫn còn chút hy vọng.
Tới giờ tập dượt rồi.
Đợi chút đã.
Tôi sẽ gọi báo Blackmore khỏi gửi
người xuống trước khi anh ta tới nơi.
Nếu ông tập dượt xong sớm
thì không phải đợi em đâu.
Em còn nhiều việc phải làm lắm,
nhưng em sẽ về nhà lúc 6 giờ.
- Calvero?
- Griffin!
Lâu lắm rồi không gặp ông!
Ông làm ở đâu thế?
Không đâu cả. Tôi đang tìm việc.
Blackmore gửi tôi tới để
xem vở ballet mới của ông ta.
Vở tuồng hề?
Tôi nghĩ tên hề không khá lắm
nên tôi có thể thế vai.
Chúc tôi may mắn đi.
- Chúc may mắn.
- Cảm ơn.
Bà Alsop!
Gì thế?
Có chuyện gì thế?
Calvero, ông ấy đâu?
Bà thấy ông ấy không?
- Ý cô là sao?
- Ông ấy bỏ tôi rồi!
Calvero, ông ấy đâu?
Bà thấy ông ấy không?
- Ý cô là sao?
- Ông ấy bỏ tôi rồi!
Ông ấy đi mất rồi!
Quý bà có nhã ý đóng góp chứ?
Đại úy, ngài có ý đóng góp chứ?
Không, không sao, cứ bỏ vào đi.
Tôi không sĩ diện hão đâu.
Ngồi xuống, uống 1 ly đi.
Cảm ơn, anh bạn, nhưng đang
giờ hành chính. Nhưng tôi sẽ ngồi.
Xin phép?
Ông khỏe không?
Chưa từng thấy khá hơn trong đời!
Quân đội đối xử với anh thế nào?
Không tệ lắm.
Mỗi 2 tuần tôi lại lên London.
Anh có gặp Terry không?
Cô ấy thế nào?
Sau khi ông bỏ đi cô ấy đổ bệnh.
Nhưng giờ thì ổn rồi?
Cô ấy đang lưu diễn xuyên lục địa.
Từ khi khỏe lại cô ấy khá hơn nhiều.
Tốt.
Cô ấy chưa từng nói
giữa 2 người có chuyện gì.
Còn gì ngoài điều không tránh khỏi?
Anh biết cô ấy rất có tiềm năng chứ?
Tốt.
Tôi vẫn biết mọi chuyện
rồi sẽ ra như thế.
Thời gian là 1 tác gia tuyệt vời.
Nó luôn viết ra kết thúc hoàn hảo.
Scott vĩ đại!
Ông khỏe không, ông Postant?
Đợi chút. Ông đúng là
người tôi cần gặp đấy.
Ông có nhã ý đóng góp chứ?
Là ông mặc bộ đồ đó ngoài kia?
Chính là tôi.
Cảm ơn.
Ông không nên làm thế này!
Sao không? Cả thế giới
là 1 sân khấu mà.
Và đây là nơi chính thống nhất.
Tôi phải đi, nếu không các đồng sự
sẽ nghĩ tôi bỏ trốn với tiền đóng góp rồi.
Cảm ơn, các quý ông.
Ông có nghĩ tôi nên báo
với Terry tôi đã gặp ông?
Biết việc tôi đang làm
có thể khiến cô ấy không vui.
Dù tôi không ngại đâu.
Làm việc trên đường phố
cũng có cái khiến tôi thích.
Bản tính lang thang trong tôi chăng.
Đợi đã. Sao ông không
tới gặp tôi ở văn phòng?
- Vì việc gì?
- Làm ăn.
Tôi không bàn chuyện làm ăn,
quản lý của tôi lo. Gọi ông ta đi.
Dù gì tôi cũng kẹt cứng rồi.
Tạm biệt, các quý ngài.
Bác tài, dừng lại!
Làm ơn vòng xe lại.
Cứ giữ tiền thối.
Cyrano de Bergerac,
không có mũi.
Ngồi xuống đã.
Vậy họ đã kể với cô?
Tôi đã tìm ông khắp London.
Vẫn là Terry.
Vậy sao?
Có trưởng thành hơn 1 chút, thế thôi.
Tôi không muốn trưởng thành.
Chúng ta chẳng ai muốn.
Nhưng tôi phải, sau khi ông đi.
Vì điều tốt đẹp nhất.
Vì điều tốt đẹp nhất.
Có lẽ vậy.
Tôi không biết.
Nhưng có gì đó biến mất rồi.
Biến mất mãi mãi.
Chẳng có gì biến mất cả,
nó chỉ thay đổi thôi.
Em vẫn yêu ông.
Dĩ nhiên là thế rồi.
Sẽ luôn luôn thế.
Calvero, quay về đi.
Ông phải quay về!
Không thể. Tôi phải tiến lên.
Tiến bộ là thế.
Vậy hãy để em đi cùng ông.
Em sẽ làm mọi thứ trên đời
để khiến ông thấy vui.
Thế mới đau lòng.
Tôi biết cô sẽ.
Ông Postant nói ông ấy
sẽ cho ông 1 buổi diễn.
Tôi không cần ông ta làm từ thiện.
Đâu phải làm từ thiện.
Ông ấy nói đó là sẽ sự kiện
vĩ đại nhất trong lịch sử sân khấu.
Tôi không hứng thú với các sự kiện.
Nhưng tôi muốn 1 cơ hội chỉ để
cho họ thấy tôi vẫn chưa hết thời.
Dĩ nhiên.
Tôi vẫn còn những ý tưởng đấy.
Tôi đang nghĩ tới 1... vở hài kịch,
cho bản thân và người bạn.
Nó kiểu như 1 loại
nhạc kịch trào phugn1.
Tuyệt vời!
Ông ta rất giỏi dương cầm,
còn tôi thì đàn vĩ cầm...
Rất nhiều những màn
cực kỳ cực kỳ vui nhộn.
Mời vào.
Ngồi đi, cô bé.
Trông cô mệt mỏi thế.
Tôi đang làm việc với nhóm vỗ tay
thuê, cho những trò đùa của Calvero.
Tôi đưa tờ gợi ý cho họ để
họ biết khi nào thì cười.
Mấy trò đùa dở vậy sao?
Tôi lo. Nếu đêm nay ông ấy
thất bại, ông ấy chết mất.
Không thất bại đâu. Khán giả
sẽ tỏ ra cảm thông nhất.
Nhưng ông ấy không muốn
thông cảm. Ông ấy luôn nói thế.
Ông ấy muốn 1 thành công chân thực.
Ông ấy hy vọng gì? Cô biết
ông ấy không như xưa nữa.
Không được nói với ông ấy thế!
Nói xem, cô bé,
cô vẫn định lấy ông ấy chứ?
Tôi sẽ làm mọi thứ trên đời
để khiến ông ấy vui.
Ông ấy rõ là người may mắn.
1 người rất, rất may mắn.
Tôi chưa từng nghĩ ta
sẽ được như hôm nay.
Ta có phòng thay đồ cho ngôi sao
mà không có người giữ đồ.
Tôi nghĩ ta có thể
chịu thế 1 đêm thôi.
Fred, quản lý sân khấu.
Vào đi, Fred.
Như ngày xưa, gặp lại ông
trong căn phòng này.
Anh muốn gì nào?
2 ông có 10 phút, vì còn
20 màn diễn nữa kế đó.
2 ông có 1 bài hát trước tiên,
kết thúc bằng vở nhạc kịch.
Tôi sẽ hạ màn sau khi
ông ngã vào cái trống.
Không, sau khi tôi được
mang đi trong cái trống.
Được ngay. Cảm ơn ông.
Nếu ai khác nói như ngày xưa,
tôi sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ!
Đầu tiên là người gác cổng,
rồi tới thằng nhóc chạy vặt,
giờ tới quản lý sân khấu.
Tôi đây, Postant.
Thấy các ông vẽ mặt tham chiến
tôi lại thấy giống ngày xưa.
Tôi xuống xem mấy màn
trình diễn khác đây.
Phải, như ngày xưa. Chỉ là
hồi đó ông say xỉn thôi.
Tôi hài hước hơn khi say.
Có thể, nhưng ông chỉ tự giết mình thôi.
Miễn cười là được mà.
Khán đài sao rồi?
Chật kín. Cả những bộ mặt
nổi tiếng châu Âu cũng có:
Miễn cười là được mà.
Khán đài sao rồi?
Chật kín. Cả những bộ mặt
nổi tiếng châu Âu cũng có:
đầm, già, bồi...
- Neville có ngoài đó không?
- Có. Đặc biệt xuất hiện.
1 chương trình tuyệt vời!
Nhìn xem. Mọi ngôi sao
trong ngành đều xuất hiện.
Sẽ được việc lắm đây,
nhờ những tài năng này.
Đừng lo. Đêm nay ông sẽ
biến họ thành tay mơ cả.
Tất cả chúng ta đều thế.
Những tay mơ thôi.
Chúng ta sống không đủ lâu
để thành thứ gì khác đâu.
Với tư cách là tay mơ cũ với nhau...
- Chúc may mắn.
- Cảm ơn, ông Postant.
Mời vào.
Trong tôi thế nào?
Vui nhộn.
Tôi biết cô đang nghĩ gì,
sức khỏe của tôi và mọi thứ.
Nhưng tôi phải uống 1 ly.
Có 1 tia sáng mượt cứ
bật tắt trong dạ dày tôi.
Mà thế thì không hay, nếu
đêm nay tôi muốn thành công.
Có đáng không?
Không phải tôi bận tâm thành công,
tôi không muốn lại thất bại thôi.
Dù có chuyện gì, luôn có
ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô mà.
Đây là nhà tôi. Đây.
Em tưởng ông ghét sân khấu.
Ghét chứ. Tôi cũng ghét thấy máu
nhưng nó lại nằm trong huyết quản.
Mời vào.
Ông Calvero, mời lên sân khấu!
Chúc ông may mắn. Mọi người
đều đang đợi ông đấy.
Cảm ơn.
Tôi không thích thế.
Ai cũng tử tế với tôi.
Khiến tôi cảm thấy bị cô lập.
Cả cô cũng khiến tôi
thấy bị cô lập.
Sao ông lại nói thế?
Tôi không biết.
Tôi thật sự không biết.
- Đồ thay của ông.
- Không, không.
Dĩ nhiên chứ!
Rồi, trên đó tắt đi!
Đồ thay của ông đã sẵn sàng rồi.
Chúc ông may mắn.
- Cô không định xem sao?
- Tôi không thể.
Nhưng hãy nhớ em yêu ông.
Thật sao?
Luôn luôn. Với tất cả trái tim.
Sẵn sàng chưa, ông Calvero?
Chúc ông may mắn.
Mở màn đi!
Tôi là người huấn luyện thú
Người mua vui ở rạp xiếc
Tôi huấn luyện rất nhiều thú
Sư tử, cọp và lợn rừng
Đó không phải Phyllis!
Phyllis đâu rồi?
Con bé đây rồi!
Khi tôi lên ba
Y tá bảo tôi
Về sự đầu thai
Và kể từ đó
Tôi luôn tin tưởng
Hào hứng nghĩ rằng
Khi tôi lìa bỏ cõi trần
Tôi sẽ thấy tim mình ấm áp
Vì biết tôi sẽ quay về
Trong 1 bộ dạng khác
Nhưng tôi không muốn
làm 1 cái cây
Dính chặt xuống đất
Tôi thà sớm làm con bọ chét
Tôi không muốn làm 1 bông hoa
Chờ đợi từng giờ
Hy vọng 1 hạt phất
sẽ đáp xuống mình
Nên khi tôi phải ra đi
Tôi muốn trở về
Tôi muốn trở về với biển
Với cuộc đời của 1 chú cá sardine
Thế là đáng sống với tôi rồi
Nhảy nhót và đẻ trứng mỗi sáng
Dưới biển xanh sâu thẳm
Không sợ hãi bão tố hay gió lớn
Rượt đuổi sau đuôi chú cá voi
Với cuộc đời của 1 chú cá sardine
Thế là đáng sống với tôi rồi
Ông trễ 3 phút rồi!
Khán giả xem mà.
Cuối chào rồi hạ màn đi.
Tôi còn 1 màn diễn nữa.
Cuối chào rồi hạ màn đi!
Tôi phải làm sao đây?
Hạ màn đi. Còn tới
15 màn diễn nữa.
Postant đang gọi cho tôi!
Làm ơn đi. Cho tôi chút
thời gian được chứ?
Sao vậy? Sao ông ta không diễn nữa?
Tôi đâu thể bắt mấy màn khác đợi.
Họ đang phàn nàn ầm lên này.
Đó là việc của anh.
Ông ấy phải diễn tiếp.
Diễn tiếp đi!
Cục cưng à!
- Đây, cầm lấy.
- Gì đấy?
Lưng và ngực tôi đau kinh khủng.
Bác sĩ Blake có ở khán đài.
Tôi đi gọi ông ta nhé?
Được, gọi ngay đi!
- Sao vậy?
- Cột sống ông ta chấn thương rồi.
- Ông đã gọi bác sĩ chưa?
- Rồi.
Đưa ông ấy về phòng thay đồ đi.
Tôi sẽ báo khán giả ta bị tai nạn.
Không, đừng làm thế!
Cứ khiêng tôi ra đi.
Tôi sẽ nói với họ.
Ông làm hỏng buổi tối mất.
Thay mặt đồng sự của tôi, và tôi...
Đêm nay thật tuyệt vời.
Tôi rất muốn tiếp tục,
nhưng tôi kẹt rồi.
Tẩy trang cho ông ấy đi.
Trong phòng thay đồ
có tràng kỷ không?
Không, nhưng phòng
dụng cụ có đấy.
Đưa ông ấy sang đó.
Những người còn lại ra ngoài đợi.
Calvero đâu? Tên vô lại già đâu rồi?
Tôi muốn chúc mừng ông ta.
Calvero đâu rồi?
Ông ấy ở trong phòng dụng cụ.
Ông ấy bị tai nạn.
Bác sĩ đây rồi.
Tôi muốn gọi xe cứu thương ngay.
Có nghiêm trọng không, bác sĩ?
Rất. Không phải tại cái lưng,
mà ông ấy bị đau tim.
- Ông ấy có bị đau không?
- Giờ thì không. Tôi đã cho ông ấy thuốc.
E là ông ấy không qua khỏi đêm nay.
Họ đã nói những gì với cô?
Ông không sao chứ?
Dĩ nhiên.
Tôi là cây cỏ dại già.
Càng bị cắt trụi, tôi
càng mọc um tùm.
Cô nghe họ chứ?
Tôi không nói nhóm vỗ tay thuê.
Tuyệt vời!
Ngày xưa từng như thế đấy.
Từ giờ trở đi cũng sẽ như thế.
Chúng ta sẽ lưu diễn
vòng quanh thế giới.
Tôi có ý tưởng.
Cô múa ballet, tôi diễn hài.
Và trong ánh hoàng hôn u sầu,
anh ta sẽ nói anh ta yêu cô.
Không quan trọng. Ông
mới là người em yêu.
Con tim và lý trí...
thật là bí ẩn.
Cô Thereza, tới cô rồi.
Em sẽ không đi lâu đâu.
Tôi nghĩ mình đang hấp hối, bác sĩ à.
Nhưng tôi cũng không rõ.
Tôi đã chết nhiều lần rồi.
Ông có đau không?
Không đau nữa.
Cô ấy đâu?
Tôi muốn thấy cô ấy khiêu vũ.
Đợi 1 chút.
Mang tràng kỷ vào cánh gà đi.
Tôi phải xem xe cứu thương sao rồi.
translation by @SaraRobert