Tip:
Highlight text to annotate it
X
MỘT CUỘC MẠO HIỂM
Charles, có tuyệt không?
Xin chào.
Chắc tôi phải giữ đủ bảo bối
để được cô ấy.
Muốn được ai?
Chiếc Challenger, chiếc máy bay
20 triệu, ông tưởng tôi nói ai sao?
Charles, đừng như vậy.
Có đi chung không?
Ông Morsc, trợ lý kêu tôi
đưa cho ông.
Ồ Charles Morsc,
nhà tỷ phú à?
Ôi trời, thì ra là ông.
Ừ tôi tự quyết định.
Tôi có nói chuyện với phi công
2 chiếc máy bay đó.
Có xem bản ghi chú linh kiện.
Xem ra tinh năng chiếc
máy bay đó tốt lắm.
Ông không nên bay ở độ thấp,
dễ bị trúng băng hay chim trời.
Chim à? Nếu gặp phải một
đàn chim, thì tiêu đời rồi.
Dạ phải, vào mùa này
hay gặp phải lắm.
Nếu có rắc rối gì, tôi lái
trực thăng đưa ông đi.
Không, mọi việc ổn thôi.
Em đã nói sẽ vui vẻ mà.
Vậy chừng nào mới
trả máy bay?
Bob à!
Từ Philline đến New York
khoảng 36 tiếng.
8 giờ tối mai anh quay lại đây.
Ờ 8 giờ tối mai.
Dạ thưa ông.
Cám ơn.
Ồ sao vậy?
Chà không chịu được cái lạnh
ở phương Bắc à?
Ồ không sao đâu.
Ờ lạnh thật.
Anh đeo đồng hồ mới à?
Ờ phải, hiển thị thời gian
hai khu vực.
Dùng để làm gì?
Nếu tôi ở LA, thì biết được
giờ giấc ở New York,
không cần phải cộng 3 tiếng
để tinh cho mệt.
Ông tự xây căn nhà này à?
Dạ phải, dùng tâm tri
cả đời đó.
Xin mời vào đây.
Không cần dùng chìa,
cửa không khóa.
Xin mời tự nhiên vào
bếp lấy thức ăn.
Phòng ngủ phòng tắm đều ở
trên lầu, cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Cởi giày ra đi.
Cứ thoải mái như
người nhà vậy.
Này, Steven.
Thấy không? Đó là điều tôi
cần chụp vào ngày mai.
Tấm hình hay đó.
Tấm hình chụp thật tự nhiên.
Dường như khiến người xem
trở về với thế kỉ thứ19 vậy.
Chụp hồi nào vậy?
Vào mùa thu năm ngoái.
Đó là Jack Hawl, bạn tôi.
Ông chụp à?
Tôi chụp hình, anh ấy
chụp con gấu.
Nếu không phải tiếp đãi các vị,
tôi đã đi săn theo anh ấy rồi.
Nào là súng săn dụng cụ đi săn
cũng chuẩn bị sẳn.
Ồ ông thich đọc sách lắm à?
Dạ.
Tại sao không gắn ống nhắm
trên nòng súng đi?
Gì chứ?.
Tại sao không gắn ống
nhắm lên cây súng?
Cần gắn thêm thiết bị
chống Shock.
Miếng ván trên bàn ủi đồ tốt đó.
Xin thứ lỗi tôi nói câu này, không biết
ông có thiết bị chống Shock không?
Charles là người bác học đa tài,
có gì mà anh ấy không biết.
Vậy là phải giỏi lắm.
Tôi có giỏi gì đâu.
Thử hỏi anh ấy đi, xem
tôi có nói dối không.
Không dễ gì anh ấy
chịu thua đâu.
Hy vọng sẽ bị thua một lần chứ!
Tôi có đề nghị này, tôi sẽ
đưa cho ông 5 đô,
nếu như ông nói cho tôi biết hình vẽ
bên cây chèo này là gì.
Con thỏ cầm ống điếu hút.
Hay quá.
Charles, sao anh đoán ra vậy?
Đó là biểu tượng của
người lndian.
Một bên vẽ một con beo,
thì mặt kia vẽ con thỏ.
Nó đang ngồi, không chút run sợ,
còn hút thuốc chứ.
Đó là biểu tượng truyền thống.
Sao nó không hề sợ?
Vì nó thông minh hơn
con beo đó.
Này ông, ông thật tài giỏi đó.
Cám ơn.
Anh thật tài giỏi đó.
Thì có giỏi giang gì,
chỉ đoán vậy thôi.
Thật sao?
Tôi chỉ học trên sách báo, chưa có
kinh nghiệm thực tế gì đâu.
Này mọi người xin lắng nghe kỹ.
Ở khu vực này có nhiều con gấu dữ,
không được tùy tiện bỏ thức ăn.
Cho dù là đang ở trong nhà,
nhớ đừng bỏ đó.
Nhìn thấy con gấu,
nhớ đứng...yên.
Cho nó biết là anh chị
đã nhìn thấy nó.
Nhớ lùi lại, từ từthôi.
Nếu có gặp chuyện gì, báo cho
tôi biết, tôi sẽ đến ngay.
Không cần nghiêm túc như vậy.
Thôi tôi muốn nằm nghỉ đây.
Mệt quá, sách mới à?
Là cuốn thoát hiểm
nơi hoang dã.
Anh thich đọc sách?
Phải.
Thư ký tặng đó, biết dùng
làm gì không?
Biết tại sao cô ấy tặng
sách này cho anh?
Vừa rồi làm em sợ chết khiếp...
lúc ông ấy nhắc mình là có gấu dữ.
À sao cô ấy lại tặng anh
cuốn sách đó?
Chắc anh nổi bật quá.
Thật sao?
Anh giỏi thiệt đó, vì vậy
mà em lấy anh.
Em là người mà anh
cần cưới đó.
Vậy anh thật may mắn đó.
Đúng vậy.
Em có nhớ hôm nay là ngày
đặc biệt gì không?
Nhớ chứ, em rất vui anh đi
chung đoàn với em.
Anh nên ra ngoài du ngoạn đi...
Charles à, anh làm cho em phần bánh
Sanwhich nha, được không?
Được, có liền.
Có khi nào em nói anh là
thiên thần không?
À chỉ thiếu đôi cánh thôi.
À Sanwhich.
Ngạc nhiên không?
Nè ông có sao không?
Charles, anh có sao không?
Xin lỗi nha, chỉ là trò đùa...
Xin lỗi.
Anh có sao không?
Ồ không sao.
Ồ không sao.
Thật à?
Chúc mừng sinh nhật anh.
Anh tưởng em quên chứ.
Em làm sao lại quên,
em không quên cưng à.
Chúc mừng.
Khui sâm banh mừng
sinh nhật Charles.
Anh thổi nến đi!
Hoan hô!
Nè, mọi người yên lặng,
nghe tôi nói đây.
Cám ơn anh Charles, anh hiền lành,
tốt bụng thông minh, lại rộng rãi.
Xin lỗi vì trò đùa lúc nảy.
Xin chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Anh là người đồng hành,
người bạn độ lượng, tốt bụng.
Là người đàn ông
thật sự dũng cảm nữa.
Cám ơn!
Ồ, đẹp quá.
Có khắc chữ ở bên trong.
Ồ, khắc chữ gì vậy?
Trên này khắc "thương tặng
ông xã yêu quý, sinh nhật vui vẻ"
Người phụ nữ hạnh phúc nhất thương tặng.
Đây là món quà có ý nghĩa nhất.
Chúc anh dồi dào sức khỏe.
Nè cầm lấy, đây là
quà sinh nhật của anh.
Cám ơn!
Ồ, là gì vậy?
Xem này!
Ồ, hay đó.
Nè, tặng lại anh ấy đồng xu đi!
Nên đưa lại anh ấy,
chuyện mê tin đó mà.
À phải, cám ơn.
Đưa anh ấy đồng xu à?
Tốt, lúc tặng dao phải tặng trả đồng xu,
nếu không cắt đứt tình bạn.
Cám ơn Bob!
À Charles, mai nhớ dậy sớm đấy,
ngủ sớm đi!
Thôi đi ngủ.
Mừng sinh nhật.
Cám ơn!
Cám ơn!
Ngủ ngon!
Mừng sinh nhật nhé!
Cám ơn!
Chà, cô đó thật lộng lẫy!
Vợ ông à?
Phải, sao lại hỏi vậy?
Tôi muốn biết rõ người nào
với người nào thôi.
Từ từ, sáng quá...
Tốt rồi... bắt đầu đó.
Ồ, đẹp thật đấy...
Đẹp lắm!
Jennie, kéo áo lên 1 chút.
Nè, lấy ống kinh 180.
Vậy à?
Chụp thêm nữa, tiếp tục...
Ờ, thêm cuộn phim.
Sếp à, có thể cởi đồ ra
tắm nắng không?
Ồ xin lỗi, thưa cô,
việc này không được.
Em có quyền mà.
Đành chịu, làm trái quy định rồi...
Này, mau kiểm tra khẩu độ.
Ồ, gấu trâu à?
Nó đã nhắm rồi là không tha đâu.
Một khi nó giết người rồi,
nó sẽ quen tật săn người.
Thịt người trở thành món ăn
khoái khẩu của nó.
Nó giống như cái máy giết người vậy.
Mau đánh bóng đôi giày anh ta đi.
Không tìm thấy dầu bóng.
Việc này cũng để tôi bận tâm sao?
Đánh bóng đôi giày là chuyện
khó khăn lắm sao?
Chỉ có giày thôi,
Jim đâu rồi.
Bob à, anh ấy bị bệnh.
Bị bệnh?
Chỉ vì đôi giày, làm rối tung lên.
Khả năng anh làm việc kém quá.
Anh dùng vỏ chuối cũng
có thể chà bóng đó.
Đi theo tôi.
Anh nên biết dùng vỏ chuối
đánh giày chứ...
Anh ta bị bệnh, Jim bị bệnh thật mà.
Anh ta bệnh ra sao?
Nặng đến sắp chết rồi.
Người này, tôi muốn chụp hình
cho người này...
Xin lỗi, người này ở đâu?
Là bạn của ông à?
Ông ta ở đâu?
Tôi muốn chọn ông ta làm người mẫu
chụp hình cho lần này.
Ông ta ở đâu?
Jack-Copes, người nhà phia hướng Bắc
cách đây 80 dặm.
Vậy làm sao liên lạc,
có điện thoại không?
Không điện thoại hay điện đàm gì.
Có lẽ anh ta đi săn rồi.
Vậy chúng ta đi tìm ông ấy,
chỉ có cách này thôi.
Có thể dùng kim làm kim chỉ nam à?
Phải.
Có vẻ mới mẻ đấy.
Ông hay đi thám hiểm
trong rừng sao?
À không, tôi chỉ có được kiến thức
từ lý thuyết thôi.
Quả thật, là một nơi rất đẹp,
trời thật ưu ái.
Tiếc là ông lại không để cho tất cả
mọi người được thưởng thức chứ.
nơi này hẻo lánh.
Đúng đấy, cũng vì hẻo lánh
it người lui tới.
Nhưng tôi có kế hoạch khai thác
một hồ nước này.
Tôi nghĩ ông sẽ có hứng thú đấy.
Ông không cần xem những
bức họa này.
Ông nên đi xem cảnh thật
đẹp hơn nhiều đấy.
Nhưng tôi muốn ông xem cái này.
Cái này hấp dẫn hơn, chỉ cần đầu tư
30 đến 40 triệu ông có thể...
Ông nói gì?
Tôi tưởng ông là một người lịch thiệp.
Ý ông là sao?
Không có gì.
Nào các bạn, trời sắp tối rồi đó.
Khoảng 4 giờ 18 phút trời sập tối.
Đây là người anh muốn chụp ảnh,
khuôn mặt ông ta rất có cá tinh.
Ồ Charles, chuyện gì vậy cưng?
À, không có gì.
Chắc anh ấy mệt rồi.
Đúng vậy, tôi thấy mệt.
Chúng ta cần đi thám hiểm cho vui,
anh đi chung nhé!
Anh Charles, đi chung không?
Đúng vậy, đi khoảng 2 tiếng trở về
anh thấy sao, Charles?
Anh nên thử cảm giác mới mẻ này đi!
OK.
Ồ, người thợ săn vĩ đại, đi mau.
Xin chào!
Thật không may.
Người mẫu đi săn gấu rồi.
Ông dũng cảm đó.
Ông ta săn ở đâu?
Cách 20 dặm về hướng tây.
Mình tới đây là muốn tìm được ông ấy.
Charles, anh thấy sao?
Chúng ta tìm ông ấy chứ?.
Cẩn thận.
Cẩn thận chuyện gì?
Cái bẫy.
Cái bẫy gì chứ?.
Để bẫy con gấu,
cẩn thận đấy.
Giăng bẫy bắt gấu à?
Sao lại như vậy?
Vậy mà có tìm tiếp,
có đi tiếp không?
Phải tìm bằng được ông ta sao?
Ông ta là người đặc biệt lắm.
Làm cho xong việc hôm nay,
chớ để ngày mai.
Đúng đó, vậy tiếp theo... ông ta là
người đánh bại người Nhật đó.
Thời tiết hướng bắc không mấy
khả quan, có lẽ có tuyết đó.
Có thể nói chuyện với anh không, Charles?
Ờ, nếu anh thich.
Tôi khâm phục anh tối qua,
anh xử lý tình huống khéo thật.
Cám ơn!
Thật không phải dễ đâu.
Ý anh nói sao?
Càng nhiều tiền của,
thì càng nhiều trách nhiệm.
Không biết người nào là bạn,
và bạn bè có ý đồ gì hay không?
Phải.
Thật không dễ chút nào.
Đừng có than thở với người
sỡ hữu chiếc máy bay.
Vậy anh có ý đồ gì với tôi không, Bob?
Tôi thấy anh có vẻ khác người,
vợ anh lại xinh đẹp.
Phải, vậy anh dự tinh giết tôi chứ gì?
Ồ, đàn chim kìa.
Chuyện gì vậy?
Ôi chúa ơi!
OK, đỡ anh ấy dậy.
Để tôi.
Nhìn đường.
Nhìn đường.
Nè, anh có quẹt diêm không.
Có quẹt diêm không?
Kéo tôi dậy đi.
Mình nhóm lửa.
Ở đây nè.
Vậy được rồi... cháy đi.
Cháy đi!
Cháy đi!
Ôi, lạnh quá!
Đừng để mất thời gian,
nhóm lửa sưởi ấm trước.
Nè đừng, để dành lúc
khẩn cấp dùng đó.
Steve, nằm gần lại đây.
Chà, đốm lửa này lụi tàn rồi.
Mình còn vài cây pháo đây.
Để dành còn đốt xin tin hiệu cầu cứu.
Này, bây giờ chúng ta cần
chất thêm củi khô.
Đốt tạo khói làm tin hiệu cầu cứu.
Đội cứu hộ nhìn thấy,
họ sẽ tới đây.
Tại sao đội cứu hộ lại tới đây?
Vì họ biết mình có ghé
chỗ căn nhà gỗ đó.
Họ sẽ tìm thấy mẫu giấy để lại đó.
Xem ra chúng ta phải đi bộ về rồi.
Ý anh là sao?
Đi bộ trở về.
Nè, anh làm như vậy là có ý gì?
Tôi có đọc quyển sách hướng dẫn
những người đi lạc vào rừng.
Họ chết vì xấu hổ.
Là sao?
Phải, chết vì xấu hổ.
Tôi có làm sai chuyện gì?
Sao lại ra thế này?
Họ ngồi chờ chết đấy,
vì họ không thử tìm cách tự cứu.
Vậy phải tìm cách gì?
Nghĩ đi!
Nè, đây là căn nhà gỗ,
đây là nơi mình cần tới.
Vậy mình phải đi qua dãy núi cao,
rồi con sông nữa.
Họ sẽ tìm kiếm mình từ hướng nam.
Nếu như tối nay mình có thể
tới được khu hướng nam.
Phát tin hiệu cầu cứu.
Vậy mình làm sao
phân biệt phương hướng?
Hướng Nam à?
Làm ***ết đâu là hướng nam?
OK, anh xem.
Lấy đồng hồ kim chỉ giờ
theo hướng mặt trời.
Giữa kim chỉ giờ
và số 1 2 sẽ là hướng nam.
Đồng hồ này hư rồi,
anh cho tôi mượn chứ?.
Đồng hồ của tôi cũng hư rồi.
Steve.
Đồng hồ tôi đâu mất rồi.
Ồ, vậy thì...
Thôi được rồi, đàn chim bay
theo hướng nam, mình đi theo chúng.
Nếu nhưmình không thấy đàn chim?
Xin lỗi, cũng tại tôi hết,
đừng gây nữa.
Ông đi đâu?
Đi làm cái la bàn.
Tìm 1 cây kim chà nó lên mảnh vải
sẽ sinh ra từtrường.
Sau đó... đặt nó lên chiếc lá,
nó sẽ thành cái kim chỉ nam.
Kim, ai mà mang theo kim chứ?.
Có đây.
Ồ hay quá.
Này xem, hữu ich không?
La bàn... ngọn núi bên kia
là hướng nam.
Nếu không phải thì sao?
Chắc chắn đúng.
Vì chịu lực từ trường của trái đất mà.
Tôi biết nguyên lý của kim chỉ nam.
Vậy tốt, anh biết rõ rồi chứ?.
Đó là hướng nam.
Tới ngọn núi đó rồi làm sao nữa?
Mình lại nhắm hướng tiếp.
Ở đây không phải hướng nam.
Anh lạc đường chứ kim chỉ nam
không bị lạc đâu.
Đó là hướng nam.
Đi thôi.
Người Vickin dùng
dây thừng làm bánh lái.
Dùng dây thừng, họ làm được sao?
Họ làm ki kiệu ở 2 bên bờ.
Giữa 2 điểm trung tâm đó
đã cho thấy vị tri của thuyền.
Rồi họ mới buột sợi dây thừng dài
ở phia sau đuôi con thuyền đó.
Để chỉ ra 2 điểm trên bờ.
Charles à, nên để dành hơi mà đi tiếp.
Sao chứ?.
Trước lúc trời tối
phải ra khỏi khu vực này.
Tránh coi!
Nè, họ có tìm thấy mình hay không?
Có nhìn thấy khói không?
Họ sẽ thấy, thấy mà.
Thật không?
Không biết nữa, tôi chỉ biết
trả lời vậy thôi.
Đúng là cậu bé thành thị.
Nè Charles, không biết tôi nghe lầm
hay anh nói thật nữa.
Anh dự tinh làm sao giết tôi?
Anh nói vậy đúng không?
Phải.
Nói vậy là ý sao?
Tại sao tôi phải giết anh chứ?.
Vì vợ tôi.
Vì Meiky à?
Điều này hơi kỳ dị à?
Tôi giết anh là vì vợ anh à?
Phải, 2 người có vẻ thân mật lắm.
Này Charles anh yêu à,
chúng tôi là đồng nghiệp mà.
Không, 2 người thân mật lắm.
Đừng hiểu lầm, tôi có bạn gái rồi.
Anh cũng biết rõ chứ?.
Vả lại anh quyền cao chức trọng,
ai dám động đến anh chứ?.
Vì cái gì phải làm như vậy?
Vì tiền.
Ồ, tiền à?
Hết đàn bà rồi tiền bạc.
Nghi thần nghi quỷ vậy,
người đàn ông giàu có à.
Người ta muốn đoạt những gì anh có
họ sẽ giết anh đấy.
Tôi cho anh biết này Charles,
người giàu có có khác đấy.
Charles, mình phải đi bao xa nữa?
Không tới 10 dặm nữa.
Ôi, tôi bị đau bụng rồi.
Đi tìm viên đá tròn đi.
Gì chứ?.
Tìm viên đá nào tròn
đi nhổ nước miếng lên đó.
Đó là liệu pháp của người da đỏ à?
Ừ, đúng đó.
Nè, anh tưởng tôi là thằng khờ sao?
Không, anh không có khờ đâu.
Bị đau bụng dừng lại
lượm viên đá tròn.
Làm mình phân tâm chuyển sự chú ý,
khi mình cúi xuống.
Anh cho rằng những gì tôi nói
ngu muội lắm sao?
Nói gì?
Vợ tôi.
Ờ, lại chuyện vợ anh.
Tôi cho rằng vấn đề của anh
nhiều như tiền anh đang có vậy.
Nào là đồng tình luyến ái,
chứng cuồng tưởng.
Chờ khi mình trở về rồi,
tôi và anh với vợ anh nữa.
Cả 3 người cùng tắm chung,
cùng trò chuyện vui vẻ rồi.
Này, cho dù muốn giết anh cũng phải
chờ trở về được mới tinh chứ?.
Anh thật ngu ngốc.
Này cần người khác,
thật khổ thân.
Hai người đang nói tới ai vậy?
Anh ta cừ nghĩ gì đâu
hình như không bị ảnh hưởng gì cả.
Thần tượng của anh tôn sùng à?
Nói đùa được rồi khoẻ rồi sao?
Vậy anh cũng biết sao?
Hiện hết lên khuôn mặt rồi, đi thôi.
Nghe đi.
Chạy thôi.
Chạy đi.
Không qua nổi đâu.
Khiêng cây này đi.
Cố gắng lên.
Cố gắng lên.
Dùng sức.
1 ...2...3
Qua nhanh.
1 ...2...3
Đi tiếp đi.
Nhanh lên.
Charles qua mau.
Cẩn thận.
Qua đi.
Không sao đâu qua mau.
Đi tiếp đi Charles.
Mau. Đi tiếp Charles.
Nè nắm chặt.
Nằm chặt lấy.
Anh sao rồi.
Thôi mình đi.
Ôi chúa ơni.
Mình làm rớt pháo tinh hiệu rồi.
Lỡ mất thì thôi.
Tinh sao đây?
Vẫn còn 6 que diêm.
Cây pháo tin hiệu.
Cây pháo tin hiệu đấy.
Máy bay sẽ thấy mình.
Charles, đừng nản lòng
không sao đâu.
Charles không sao đâu.
Nên đi hướng nào?
Hướng đó.
Vậy mình đi.
Anh có sao không?
Anh đã cứu tôi.
Tôi cần anh dẫn đường mà.
Anh đã cứu tôi.
Nếu giết anh, vậy phải giết luôn
Steve bịt miệng.
Tôi thich uống cafe anh ấy pha đó.
Anh đã cứu sống tôi.
Vậy tặng tôi món quà đi.
Anh thich uống loại cafe nào.
Cafe và đàn bà
cũng giống nhau thôi.
Vừa đen vừa đắng.
Tôi làm mất cây pháo tin hiệu.
Những người bị lạc trong rừng họ
bị chết như thế nào không?
Chết vì xấu hổ.
Hãy nhớ lời giáo huấn này.
Cứ trèo lên, trèo lên tới đỉnh núi
máy bay sẽ nhìn thấy khói.
Tại sao họ lại đến cứu chứ?.
Có người tỷ phú đi chung
điểm trọng yếu đó.
Trở về chắc có nhiều chuyện kể đây.
Thì đó, đó không phải: anh phi
công thật vô lễ quá.
Có nhìn thấy gì không?
Không thấy.
Chúng ta đi thôi.
Ôi chúa ơi.
Nhìn lại coi.
Có lẽ kim loại trên mặt dây nịt
làm mất tinh từ trường.
Anh làm gì vậy?
Anh làm gì vậy?
Này đừng lo lắng.
Bình tĩnh lại đi.
Sao anh lại làm nhưvậy?
Chúng ta phải chết ở đây rồi.
Đi lạc trong rừng này
không có thức ăn.
Đủ rồi.
Steve nhìn nè.
Chúng ta phải làm thế này.
Nhìn đây.
Có thể làm cây
chĩa bắt cá.
Ông bắt tôi gọt cây chĩa à?
Phải, dùng cây chĩa để bắt cá
làm đi, cầm lấy.
Ổn rồi.
Nếu họ không tìm thấy mình thì sao?
Tìm thấy chứ, hoặc là mình
tự trở về đó.
Cứ làm theo lời tôi đi.
Tôi đi nhóm lửa, bắt đầu đi.
Đừng có lo nữa.
Anh kêu cậu ta làm chĩa bắt cá?
Bắt cá làm bữa ăn tối.
Ừ tìm việc cho cậu ta làm.
Đội cứu hộ sẽ tới vì anh
là nhân vật quan trọng đúng không.
Đúng không?
Tôi đang nói chuyện với anh đó.
Vậy anh muốn sao đây?
Ngồi chờ chết à?
Muốn ngồi chờ chết hay sao?
Ở đây ngoài mình ra không còn ai.
Tôi nói sai sao?
Anh nói đúng.
Anh nói đúng.
Xin lỗi.
Được rồi.
Tiêu rồi.
Chết tôi.
Đưa tay cho tôi.
Mau bỏ tay ra.
Sao lại như vậy chứ!
Sau vậy chứ!
Ôi trời.
Vết thương đâm sâu quá.
Có khi nào bị tàn phế không?
Không đâu.
Hai tay dùng sức nắm lại.
OK.
OK.
Dùng tay nắm lại, đừng bỏ ra.
Tôi cố lấy sức buột cho thật chặt.
Xong rồi.
Đem chôn đi.
Nhớ nhóm lửa
rồi sẽ không bị sao.
Nè ổn chứ, chặt lắm không?
Không sao!
Tốt.
Vết thương không bầy nhầy,
giữ cho sạch sẽ và phải thay băng.
Vết thương sẽ mau lành thôi.
Tôi không thể làm thợ mộc rồi.
Không sao đâu.
Ông biết không.
Chuyện gì?
Ông là người tốt bụng.
Vậy sao?
Thật đó vừa lịch thiệp
vừa chu đáo.
Cám ơn.
Tôi thật cảm kich ông.
Tôi thật hân hạnh.
Vậy mình có thể trở về không?
Có thể chứ.
Làm sao về đây?
Ông nhìn kìa.
Có thấy chòm sao
bên kia không?
Chòm sao đó như chữ W lớn.
từ chữ W bên phải là hướng sao
cực bắc, sao bắc cực.
Phia Bắc à?
Ngày mai mình theo hướng Nam ra
chổ bờ sông, dòng nước đưa mình về.
Cái này hữu hiệu hơn kim chỉ nam.
Thì đó.
Hy vọng vậy!
Những người bị lạc trong rừng sao
họ bị chết vậy?
Chết vì xấu hổ.
Mình nhìn thế giới bằng
một góc độ khác.
Ý anh là sao?
Chinh ở đây, có khác
với đô thị phồn hoa.
Có khác với cuộc sống nhàn hạ
hưởng lạc.
Sao lại nói thế?
Charles anh càng lúc càng
khôi hài lắm đó.
Thật vậy sao?
Đúng vậy đấy.
Sao rồi, chuyện gì vậy?
Chuyện gì?
Cậu ta bị thương nặng lắm.
Vậy cơ hội anh ta trở
về có cao không?
Anh ấy đi thì gặp nguy hiểm
không đi thì chết tại đây.
Cơ hội lớn lắm.
Thật không?
Phải.
Cơ hội cao lắm, đó
là hướng Bắc, bên này.
Charles.
Charles.
Tôi kêu anh chôn miếng giẻ rồi.
Thì có sao đâu.
Mang xuống đi.
Tại sao vậy?
Mưa làm ướt chảy mùi máu tanh.
Tôi không muốn trèo lên cây
dưới cảnh mưa lớn đâu.
Mau đem xuống đi.
Mau trèo lên cây lấy đi.
Giúp tôi, tôi trèo lên lấy.
Ôi chết..
Charles.
Charles
Charles rút lui đi
Chạy mau.
Chạy đi.
Steve.
Steve.
Đi mau. Đi đi.
Mình đi theo hướng ngôi sao.
Phải đi trong đêm.
Bởi vì ở đây lạnh quá.
Mình tìm ra con sông là
có thể đưa mình về.
Họ sẽ không tìm mình
đi theo hướng Bắc sao?
Tựmình tìm đường mà về.
Vậy mình lấy gì ăn đây?
Tôi sẽ nghĩ cách.
Hay đó chứ?.
Nghe kìa.
Chạy mau.
Chờ với
Chờ với.
Đừng.
Đừng đi.
Đừng đi.
Trời ơi.
Anh biết lấy băng nhóm lửa không?
Có thể tạo lửa từ băng không?
Nè anh, anh nghe
tôi nói chứ?.
Biết làm sao hay không?
Bob, thử nghĩ đi.
Ông....
Ông là người giàu có đúng không?
Đúng không?
Dùng băng tạo lửa
biết làm sao không?
Ăn uống, chơi golf, cặp bồ bịch.
Khi gặp nạn rồi anh bình tĩnh
như không.
Anh làm người ta ghét anh.
Làm người ta
ghét biết không?
Tôi tin tưởng.
Khiến người ta ghét, anh đáng
ghét biết không?
Người do Thái và đóng thuế.
Thử nghĩ coi băng làm sao tạo lửa.
Tôi không muốn biết gì hết.
Vậy anh còn lý do gì
tồn tại không?
Tôi cho ông biết.
Có lẽ chúng tôi không sai để những
kẻ ngông cuồng ngạo mạn như ông.
Vì ông là người ngu nhất.
Tôi không ngu đâu, nhưng thiếu sức
tưởng tượng thôi.
Ông bày đặt định ra
phương châm chứ gì?
Đúng vậy.
Không lẽ mình không thể về sao?
Không.
Có lẽ họ không quay lại.
Khu vực nào tìm rồi
sẽ không tìm lại nữa.
Được rồi.
Được rồi.
Dùng băng tạo lửa.
Nói cho tôi biết đi.
Cục băng trong tay tôi
mình mài thành thấu kinh
để mặt trời tụ vào tạo lửa.
Mình thật ra không cần băng là
vì mình có diêm quet, đủ dùng rồi.
Chúa ơni.
Ở đó có cá.
Làm sao câu?
Dùng cái gì làm mồi?
Cái này được không?
Không biết.
Vàng đó, cả thế giới này
đều mong có nó.
Bây giờ tôi không còn tinh
hài hước rồi.
Đừng làm mất hứng vậy.
Xin lỗi, tôi mệt rồi, thật mệt lắm.
Có muốn nghỉ không?
Lượm it củi đi.
Bob.
Nó cứ săn con người, nó cứ bám
theo chúng ta không tha, giúp tôi đi.
Nhanh lên.
Chúng đang vờn bắt chúng ta.
Mình phải làm sao đây?
Anh hỏi kế hoạch của tôi à?
Tôi làm gì có dự tính gì .
Anh tự quyết định đi.
Chúng ta không thể đi đâu.
Lại không có thức ăn.
Chúng ta sẽ chết đói.
Chúng ta phải làm sao đây?
Ra giết nó.
Cứ dụ nó tấn công mình,
làm mồi dụ nó ra.
Dụ nó tấn công, Gấu thường dùng
hai chân tấn công người.
Lúc nó chồm tới mình
dùng cây đâm nó.
Cũng giống như cái bẫy bắt Gấu.
Dùng trọng lượng của chinh nó
giết nó.
Giờ lấy cái gì ra dụ nó đây.
Thì là mình.
Sao chứ?.
Mình sẽ làm mồi.
Hiểu chưa.
Có một đứa bé du mục 11 tuổi
ở Châu Phi
dùng cây đâm chết sư tử.
Vậy chúng ta dụ nó bằng cách nào?
Đứa bé du mục Châu Phi giết
được sư tử.
Đứa bé người da đỏ dám tát con Gấu.
Đã thể hiện được sự
gan dạ của người thanh niên.
Không. Charles.
Chúng ta phải làm sao dụ được nó?
Dùng máu.
Máu.
Trước hết làm nó phân tán
sự chú ý.
Sau làm nó lơn là mình
xông ra đâm nó.
Không gì đáng lo, anh có tin không
có tin không?
Tôi không biết nữa, tôi lại cho rằng
không ổn lắm.
Ổn chứ.
Tôi nói ổn, người ta làm được
mình phải làm được.
Mình không giết được nó Charles à!
Nó làm chủ tình huống,
nó khống chế chúng ta.
Nội trong phạm vi 1 dặm
mình nghe tiếng đã khiếp rồi.
Anh muốn chết phải không?
Tôi không hiểu.
Vậy chờ chết đi, cho anh biết.
Tôi không muốn chết.
Không muốn chút nào cả.
Tôi phải giết được con gấu đó.
Nói đi,
tôi phải giết con gấu.
Anh nói đi.
Tôi phải giết con gấu.
Nói đi.
Tôi phải giết chết nó.
Nói đi chứ.
Nói đi.
Tôi phải giết con gấu.
Nói lần nữa.
Tôi phải giết con gấu.
Tốt lắm, khi người khác làm được
thì mình phải làm được.
Khi người khác làm được thì
mình phải làm được.
Nói nữa.
Khi người khác làm được thì
mình phải làm được.
Đúng, nói vậy mới phải.
Hôm nay chúng ta phải giết
con thú dữ đó.
Qua đây đi...
qua đây...
Giật đi...
Chạy mau.
Tấn công phia cổ nó.
Chúa ơni.
Coi chừng...
Mau tấn công nó.
Mày bắt tao đi.
Qua đây con súc sinh.
Qua đây.
Charles.
Charles.
Chà có muối nêm mới ngon.
Anh có biết thuốc súng có thể
đem ướp thịt.
Anh biết không vậy?
Có thuốc súng thì tốt rồi.
Anh chịu làm cho tôi một cái không?
Được thôi.
Này.
Anh thấy sao?
Sao rồi Charles?
Đâu có gì.
Nói đi, anh sao vậy?
Trong cuộc đời này
anh muốn làm được 1 việc lớn.
Chuyện vừa rồi
được xem là chuyện lớn rồi.
Có thể nói nhưvậy.
Nên mới nói từng trãi
mới trưởng thành.
Nếu như lúc nảy anh bị gấu
làm khiếp sợ anh có nói với
luật sư không?
Không, tôi sẽ không làm vậy
với con gấu đâu.
Tôi nói rõ, nếu số mệnh an bài
đành phải chấp nhận.
Nhưng có thể thay đổi vận mệnh.
Tôi cũng cho rằng nhưvậy.
Có thật vậy sao?
Tại sao lại không thật?
Vì ở đây không có người nào khác
có thể thay đổi số mệnh mình.
Tôi cho anh biết.
Tôi bắt đầu lại từ đầu rồi.
Vậy anh làm tiên phong đi.
Đã lâu không có người tới đây rồi.
Xem mình ở đâu?
Nếu chúng ta ở đây, dùng thuyền
độc mộc có thể đưa chúng ta về.
Mình phải làm sao?
Thuyền độc mộc
có hữu dụng hay không?
Phải.
Được chứ?.
Được đó.
Uống trà không?
Uống chứ.
Anh chưa nhóm lửa sao?
Đừng uống rượu của người ta.
Khi về, gởi chi phiếu trả người ta.
Phải.
Đúng là chuyến du ngoạn
đầy mạo hiểm.
Đúng vậy.
Anh biết không,
ý tôi muốn nói....
Nếu tôi mang theo máy ảnh
thì tôi kiếm được số tiền lớn rồi.
Cái đồng hồ này hư rồi
nó chỉ có giá trị tinh thần thôi.
Tôi cũng nghĩ nhưvậy.
Mickey tặng Bob,
1 đêm dài khó quên.
Anh có thể cho tôi mượn
đồng hồ không Bob?
Đồng hồ tôi cũng bị đứng rồi
hư rồi.
Tôi biết nó bị hư
cho tôi mượn xem được không?
Lúc đi nó vẫn còn mới.
Bây giờ thành đồ phế thải rồi.
Sao vậy Bob?
Không nở ra tay à?
Bây giờ anh không cần tôi rồi
không có tôi anh không thể trở về.
Thật ra ông không xứng với cô ta
thật không xứng chút nào.
Phải đối mặt với sự thật.
Tại sao cô ấy lại theo ông chứ?.
Tại sao?
Vì tiền thôi
mọi người đều biết điều đó.
Bộ ông ngu hay sao?
Khi ông tới sân bay mọi người đều nói
thằng cha đó có chuyện riêng.
Gã đó giàu xụ
có máy bay.
Lần này ông không gặp may rồi
rút trúng lá xăm xấu.
Bob.
Đúng vậy...
1 đêm dài khó quên.
Thật cảm động chứ.
Cần gì phải hành hạ chinh mình.
Không cần cố giấu nhưvậy...
Thôi ra ngoài đi.
Hãy cho tôi biết, lúc mới bắt đầu
ông đã có quen hệ với vợ tôi à.
Đi.
Câu hỏi này thật thấp kém.
Đủ rồi, đây là sự thật rồi.
Tôi cũng sắp chết rồi
tại sao không nói đi?
Câu trả lời quan trọng vậy sao?
Tôi yêu cô ta.
Tôi xin lỗi, đã tới rồi.
Đừng làm nhưvậy.
Rốt cuộc, ông sống trong
mộng ảo thôi.
Nên quay lại đi.
Anh không cần làm nhưvậy.
Nè, tôi tự biết
mình nên làm gì.
Mau quay lưng lại.
Tôi không muốn nghe
những lời dư thừa.
Không muốn nghe biết không.
Đừng có nhắc chuyện bạn bè
ngu xuẩn lắm.
Tôi không cứu ông
ông chết từ lâu rồi.
Nè, ông nghe hiểu không
tôi bảo quay lưng lại.
Bob hãy nghe tôi nói.
Đừng có bước tới.
Tôi bảo ông quay lại
nghe chưa?
Không quay.
Ông biết không,
đời người thật ngắn ngủi.
Toàn là phản bội.
Thôi, kết thúc nó
sớm tốt hơn.
Charles.
Bob, coi chừng có bẫy săn gấu.
Chúa ơi, Charles.
Charles.
Chân tôi hình như...
bị gãy rồi.
Đừng giết tôi.
Thử nằm yên nha.
Để coi vết thương bị trúng đâu.
Tôi thấy đau lắm.
Này uống đi..
Để tôi xem.
Để tôi xem.
Chờ 1 lát.
Máu sắp chảy cạn rồi.
Charles, có nặng lắm không?
Có nặng không?
Tôi cảm thấy....
Tôi cảm thấy mình thật xui xẻo.
Ông giỏi lắm.
Đúng là thế giới tồi tệ.
Thật tồi tệ.
Tôi cần anh.
Cần gì?
Phải buột chặt vết thương.
Sao phải làm vậy?
Bob.
Bob.
Bob.
Nghe đây, tôi sẽ đưa anh về.
Không ngờ rằng phải rời khỏi như thế.
Anh sẽ ổn thôi Bob.
Thật đơn giản.
Thật không đơn giản.
Ông giàu có như vậy, nhiều người
có ý đồ mưu đoạt của ông.
Mọi người đều muốn
dựa dẫm ông.
Thôi đừng nói nhiều.
Làm người ta ngộp thở.
Thôi dành lại hơi sức đi.
Tôi cảm thấy không ổn lắm.
Tôi đưa anh lên bờ nha.
Nhóm lửa
sưởi ấm cho anh.
Charles, anh cần gì tới hơi sức
cứu tôi làm gì.
Đó là sự thách đố.
Như sự thách đố
theo tinh vận động đúng không?
Anh cũng biết đó.
Ông chưa hề có người bạn tốt
đúng không?
Đúng.
Tôi là mục tiêu ưu việt nhất
tôi trở thành thứ đồ sưu tập
của người khác.
Tùy anh nói,
sao cũng được.
Đi cứu người có ý định giết anh
thật bản lãnh.
Anh không nở ra tay mà.
Tôi dám bắn.
Anh ngu quá.
Tôi dám ra tay mà.
Ổn rồi.
Anh dám.
Nếu còn mạng trở về
ông tinh sao?
Không có gì quan trọng nữa.
Đối với tôi
nó hết sức quan trọng.
Có lẽ tôi không thể trở về.
Ông nói gì vậy?
Có thể trở về chứ.
Tại sao?
Tôi không cảm thấy ân hận vì ông.
Nhiều người giàu có
đều cảm thấy ân hận.
Ráng lên đi, ráng nha
tôi đưa anh về nhà.
Thôi đừng mơn nữa.
Tôi sắp chết rồi.
Tôi chết mà không làm nên
được chuyện gì.
Thôi...chờ....Charles.
Nghe tôi nói đi.
Charles...
Tôi xin lỗi.
Xin lỗi vì hành vi của mình.
Lén lút với vợ ông.
Nghe tôi nói đi Charles,
vợ ông không biết gì đâu.
Về chuyện tôi muốn giết ông...
Tôi dám lấy mạng sống ra thề...
Charles.
Cám ơn.
Cám ơn anh đã nói lời chân tình.
Và không phải muộn
khi nói lời này chứ.
Đừng có chết vào lúc này.
Đừng bảo tôi nên làm gì nữa.
Ráng lên, chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Ở đây này...
Nè ở đây...
Chúng tôi ở đây...
Bob.
Tại sao con thỏ lại không khiếp sợ?
Vì nó thông minh hơn con báo.
Ông Morse.
Ông có cảm nghĩ gì về
chuyến đi đầy nguy hiểm lần này?
Cuộc đời là sự thử thách
khi bi kịch xảy đến...
Không phải điều mà chúng ta muốn
đúng không?
Ông Morse, còn những người khác
bạn bè ông thì sao?
Bạn tôi.
Họ đã gặp phải chuyện gì?
Họ làm sao bị chết vậy?
Họ chết vì cứu mạng tôi.