Tip:
Highlight text to annotate it
X
Gia đình Royal Tenenbaum.
Phần mở đầu
Royal Tenenbaum mua nhà
trên đường Archer Avenue
vào mùa đông, năm ông 35 tuổi.
10 năm sau đó
Vợ chồng ông có 3 đứa con
và sau đó họ ly hôn.
Bố mẹ sẽ ly dị sao?
Ngay lúc này thì chưa,
nhưng... sẽ như thế.
Bố vẫn còn yêu bọn con chứ?
Tất nhiên rồi.
Bố còn yêu mẹ không?
Rất nhiều, nhưng mẹ con
buộc bố phải đi
và bố phải chấp nhận điều này.
Có phải do lỗi của bọn con?
Không.
Không đâu.
Bố mẹ đã cân nhắc rất kỹ
về chuyện này
sẽ gây ảnh hưởng đến các con,
nhưng...
Vậy tại sao mẹ lại bảo bố phải đi?
Bố thật sự không biết.
Có lẽ, mẹ con không còn tin bố nữa.
Mẹ nói...
Bỏ qua chuyện này đi
nhé Chassie?
Cảm ơn, Pagoda.
Etheline Tenebaum giữ ngôi nhà
và nuôi bọn trẻ
Chuyện học của bọn chúng
khiến bà rất tự hào.
Vâng, tôi sẽ giữ máy.
Cảm ơn.
Con cần 187$.
Tự viết séc đi.
Bà ấy viết 1 cuốn sách
với chủ đề:
"Gia đình thiên tài"
- Chas, Chas!
- Richie!
Uh, chú mặc áo len màu xanh.
Cảm ơn.
Chú có vài câu hỏi.
Tiếp tục đi.
Phòng của Chas
(tầng 2)
Từ hồi tiểu học,
Chas đã có thói quen ăn tại phòng
đứng ngay tại bàn
với 1 ly cà phê
để tiết kiệm thời gian.
(Phòng làm việc)
(Tạp chí tài chính)
(Két an toàn)
Vào lớp 6,
anh ấy bắt đầu kinh doanh
bằng việc nhân giống
loại chuột Dalmatian
để bán cho 1 cửa hàng thú cưng
ở Little Tokyo.
Tham gia vào lĩnh vực bất động sản
từ khi còn bé
và có một kiến thức
sâu rộng về
tài chính quốc tế.
Anh đã thương lượng
việc mua nhà cho bố
ở đảo Eagle.
Yên nào, Chassie.
Đứng yên đấy.
Bố đang làm gì vậy?
Chúng ta cùng đội mà.
Chẳng có đội nào cả.
Và viên đạn nằm kẹt giữa
2 ngón tay
trên bàn tay trái của Chas.
Phòng của Margot.
(tầng 3)
Margot Tenebaum được nhận nuôi
từ lúc 2 tuổi.
Cha cô luôn nhắc đến điều này
khi giới thiệu cô.
Đây là con gái nuôi của tôi,
Margot Tenenbaum.
Cô là nhà soạn kịch, và
đã giành được giải Braverman Grant
khi mới lớp 9.
(Thư viện)
(Mô hình sân khấu)
(Phòng rửa ảnh)
Một mùa đông nọ, cô cùng
người anh Richie trốn khỏi nhà
và cắm trại
tại viện bảo tàng động vật
hoang dã Châu Phi.
Hi, Eli.
Các cậu cho tớ đi cùng chứ?
Không, và đứng nói với ai
về chuyện này.
Cùng nhau chia sẻ chiếc túi ngủ,
sống bằng bánh quy và nước ngọt
4 năm sau
Margot biến mất trong 2 tuần
và trở về với
nửa ngón tay bị mất.
(Sự thay đổi của găng tay)
Phòng của Richie.
(Gác mái)
Richie Tenenbaum là
nhà vô địch tennis
từ khi học lớp 3.
Sao hả, kẻ vô danh?
(H.A.M radio)
(Dàn trống)
(Bộ sưu tập xe)
Anh chuyển sang
chơi chuyên nghiệp từ năm 17 tuổi
và 3 năm liền đạt chức
vô địch toàn quốc Mỹ.
Anh duy trì 1 xưởng vẽ
ở ngay góc phòng khiêu vũ
nhưng đã không thành công
trong ngành hội họa.
Trên nữa... lên tí nữa
Sang phải...
Tuyệt vời.
Pagoda?
(Phòng khiêu vũ)
Vào các ngày cuối tuần
Royal dẫn cậu dạo chơi
quanh thành phố.
Đặt cược đi.
Những cuộc đi chơi này
chỉ có riêng hai bố con.
Eli Cash, bạn thân của Richie,
sống với chú
ở ngôi nhà đối diện.
Cậu thường có mặt lúc gia đình
sum họp vào
các ngày nghỉ, buổi sáng trước khi
đến trường và mọi buổi chiều.
3 đứa trẻ nhà Tenebaum đã cùng diễn
trong vở kịch đầu tiên của Margot
vào đêm sinh nhật 11 tuổi của cô.
Họ đồng ý
việc mời bố đến bữa tiệc.
Bố nghĩ sao?
Mmm... khó mà tin được.
Sao con lại mặc pi-gia-ma?
Con đâu có ở đây?
Bạn ấy đã xin phép được ngủ lại.
À, ít nhất thì bố cũng nghĩ rằng
các nhân vật đã được diễn
rất tốt chứ?
Nhân vật nào chứ?
Chỉ là 1 lũ nhóc tập trung lại,
rồi mặc đồ thú vật thôi.
Chúc mọi người ngủ ngon.
Thôi nào, con gái yêu...
đừng giận bố chứ.
Đó chỉ là ý kiến
của 1 người đàn ông thôi mà.
Happy birthday to you.
Happy birthday to you.
Từ đó, ông ấy không được mời
trong bất cứ bữa tiệc nào.
Thật sự, hầu như mọi kỷ niệm
của những đứa trẻ tài hoa
nhà Tenebaums
đã bị xóa sạch
bởi 20 năm thất bại và phản bội.
Đi đi, Mordecai.
Phân vai.
(22 năm sau)
Chương 1
Tôi được thuê
để phong tỏa tài khoản của ông
và gửi đến ông
văn bản yêu cầu rời khỏi ngôi nhà
vào cuối tháng.
Còn Sing-Sang thì sao?
Tôi nợ cô ta 100$.
Royal sống ở
khách sạn Lindbergh Palace
trong 22 năm.
Ông có thể trả tiền mặt
cho bà ấy chứ?
Uh.
Cho đến giữa những năm 80,
ông là 1 luật sự có tiếng
Khi ông bị tước quyền luật sự
và bị tạm giam
Trong 3 năm, không ai trong gia đình
nói chuyện với ông.
Đọc lại xem, Pietro.
Eli thân mến,
tớ đang ở giữa biển khơi.
Tớ chưa bao giờ cảm thấy
cô đơn như thế này,
và tớ nghĩ rằng
tớ yêu Margot.
Đoạn mới.
Richie giải nghệ
năm 26 tuổi.
Trận đấu cuối cùng của anh được
bàn luận rất nhiều.
- "Bạn của anh, Richie."
- Kết thúc lá thư.
Trong nhiều năm qua,
một mình anh ngao du
trên con tàu có tên là Cote d'lvoire
và đã đi qua 2 vùng cực,
5 đại dương,
sông Amazon và Nile.
"Những chú dế và bọ cánh cứng
bò thật nhanh
giữa những cây tầm ma
của bụi cây già.
"Vamanos, amigos"
anh ấy nói thầm.
và ném miếng vải
đã bị cháy xém
ra khỏi yên ngựa
và rồi họ cưỡi ngựa
dưới ánh sáng của hoàng hôn."
Eli làm trợ lý cho 1 giáo sư
văn học Anh của
trường đại học Brooks.
Lần xuất bản cuốn tiểu thuyết
thứ 2 của anh gần đây
đã mang lại cho anh
sự nổi tiếng một cách bất ngờ.
À, mọi người đều biết
Custer qua đời tại Little Bighorn.
Hàm ý của cuốn sách này là...
có lẻ không phải như thế.
Anh hỏi em vài điều nhé.
Tại sao 1 bài phỏng vấn
lại quá chú trọng vào việc
nói ai đó không phải là
1 thiên tài?
Em nghĩ rằng anh đặc biệt
chứ không phải là thiên tài sao?
Anh hiểu...
Thậm chí em còn chưa từng
nghĩ đến điều đó, đúng không?
À, em chỉ không quen dùng
từ ngữ nhẹ nhàng.
Em phải đi đây, Eli.
Margot?
Uh.
Anh vào được chứ?
Em thế nào rồi, em yêu?
Margot kết hôn với
nhà văn kiêm bác sĩ thần kinh
Raleigh St. Clair.
Em ổn, cảm ơn anh.
Em cần phải ăn thêm.
Anh dọn bữa tối cho em nhé?
Không cần đâu.
Cô ấy là người rất biết
giữ bí mật.
Chẳng hạn, không ai nhà Tenenbaums
biết rằng
cô nghiện thuốc lá
từ năm 12 tuổi.
Họ cũng không hề biết
cuộc hôn nhân đầu tiên của cô
với 1 ca sĩ ở Jamaica.
dưới cái tên "Helen Scott".
Trong 7 năm,
cô không viết được 1 kịch bản nào.
Ngày 17 tháng 10, thử nghiệm lần 3
của Dudley Heinsbergen.
Được rồi, Dudley.
Xếp hình giống như bác này.
Raleigh đang viết 1 cuốn sách
về đề tài
"Hội chứng Heinsbergen"
Khối màu đỏ
nằm ở đâu?
Xong rồi.
Tốt.
Tốt lắm.
Ôi chúa ơi.
Thật là thú vị.
Dudley mắc chứng bệnh
rối loạn thần kinh hiếm có
với triệu chứng hay quên,
khả năng đọc và viết kém
và mù màu.
Thính giác khá tốt.
Thêm một vài điều nữa về...
Cháu bị mù màu sao?
Bác e rằng đúng như thế.
Ari, còi báo cháy kìa!
Đi nào!
Ra khỏi giường!
Nhanh lên nào!
***, khẩn cấp!
Đi nhanh nào!
***... có nghe bố nói không?
Hãy quan tâm đến mạng sống!
Cháy rồi!
Rachael, vợ của Chas
qua đời trong 1 vụ rơi máy bay
vào mùa hè năm ngoái.
Buckley đâu rồi?
Quá muộn rồi.
Quên nó đi.
Buckley! Buckley!
Không được dùng thang máy,
ở đó có lửa.
Đi nào, đi nào!
Đi, đi, đi nào!
Chas cùng 2 con trai: Ari và ***
cũng đã ở trên chuyến bay đó
và may mắn thoát chết.
Con chó của họ
được tìm thấy
khi đang nằm trong chuồng
cách khu vực rơi máy bay
hàng ngàn mét.
4 phút, 48 giây.
Tất cả chúng ta đều chết,
cháy đến khét.
6 tháng sau đó,
anh ta bắt đầu quan tâm hơn đến
sự an toàn của gia đình.
Chúng ta đã bỏ mặt Buckley.
Điều đó không quan trọng.
Etheline trở thành nhà khảo cổ
và đã tham gia
nhiều cuộc khai quật lớn
trong và ngoài nước.
Về câu hỏi của anh
đối với sự điều chỉnh I-40 và I-9
Um...
1 tuần 2 buổi,
bà dạy 1 lớp kinh tế học
với bạn bà, cũng là
nhà quản trị doanh nghiệp, Henry Sherman.
Điều này có thể gây rắc rối
cho tình trạng hôn nhân của em
để được chứng nhận độc thân
một cách hợp pháp
trong hoàn cảnh này.
Ý anh là sao?
Anh muốn nói đến thuế.
Nhưng em đã nghĩ là...
- Etheline...
- Vâng?
Em sẽ lấy anh chứ?
Anh...
Anh yêu em...
Em biết điều này rồi mà?
Không hề.
Từ khi chia tay với chồng
tuy có rất nhiều người theo đuổi
... nhưng bà vẫn chưa chấp nhận ai.
Đây không phải là
vấn đề về thuế?
Thật sự là...
anh không ngờ rằng
mình lại nói được điều này.
Em sẽ nghĩ về chuyện này, Henry.
Chào, Pagoda đây,
làm ơn gọi ông Royal.
Đến nơi rồi.
Cảm ơn, Dusty.
Không có gì.
Chào buổi sáng, Jerry.
Hmm...
Ông Tenebaum,
có 1 cuộc gọi cho ông.
Ai vậy Frederick?
1 người tên Pagoda.
Ông biết được gì rồi?
Người đàn ông da đen
đã cầu hôn với bà ấy.
Chuyện gì vậy?
Ethel đã nói gì?
Bà ấy sẽ nghĩ về điều đó.
Tôi không thích nghe điều đó,
Pagoda à.
Có Chúa mới biết...
Tuy tôi không còn chung thủy
nhưng bà ấy vẫn là vợ tôi mà.
Và tên kế toán viên khốn kiếp
đang cố thay đổi điều này.
Chương 2
Hi.
Pagoda này,
giúp chúng tôi tí nào?
Chas?
Chuyện gì vậy?
Bọn con bị khóa ở ngoài.
Con gọi thợ khóa chưa?
Uh.
À, mẹ không hiểu.
Con đã kịp mang theo
mấy cái vali này trước khi bị khóa
làm thế nào mà con.... ?
Ở đây không an toàn.
Xin lỗi tí.
Con đang nói gì vậy?
Căn hộ này.
Con phải mua thêm
vài bình chửa lữa mới
và làm lại hệ thống ăn ninh.
Nhưng ở đây không cần
mấy thứ đó.
Thế nên chúng ta
mới phải làm.
Được rồi.
Không vui hả?
Không tuyệt sao?
Giống như chúng ta đang cắm trại.
Khi nào chúng ta về nhà?
Hả?
Nhìn này.
Tuyệt chứ hả?
Ai để nó ở đây thế này?
Được rồi.
Sáng mai gặp lại nhé các con.
- Chúc ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Ngủ ngon.
Hay thế này?
Bố sẽ ngủ cùng với các con.
Như thế...
... chúng ta có thể bên nhau.
Cậu thấy được điều gì chưa?
Cũng có một vài khả năng.
Tình trạng sức khỏe ổn định.
Tuy nhiên, 1% bệnh nhân
có thể mắc chứng tai biến.
Ý cậu là chứng co giật?
Trong vài trường hợp là thế.
Em yêu, có người đến thăm này.
Ai vậy?
Mẹ đây, con gái yêu.
Raleigh nói con ở trong này
6 giờ 1 ngày
khóa kín, xem tivi
và ngâm mình trong bồn tắm.
Có lẽ thế.
Điều này không tốt cho con đâu,
con biết mà?
và thật là ngớ ngẩn
khi để 1 món đồ điện
trên mép bồn tắm.
Con chuyển nó thành
radio rồi.
Nó sẽ làm hư mắt con đấy.
Chas về nhà rồi.
Ý mẹ là sao?
Nó và Ari, *** sẽ ở
cùng với mẹ một thời gian ngắn.
Sao lại như thế được?
Mẹ không biết nữa
nhưng mẹ nghĩ
nó đang rất buồn.
Con cũng thế mà.
Vậy sao?
Thật sự phải như thế sao?
Vì em đang sống mòn
và em cần một sự thay đổi.
Cầm giúp nào.
Taxi!
Chiếc taxi này có
1 vết xướt.
Em không còn yêu anh nữa sao?
Không phải như thế.
Em không thể giải thích ngay lúc này.
1 vết xướt khác ở đây,
1 vết khác nữa ở đây.
Em sẽ gọi cho anh sau, được chứ?
Xin chào.
Chào?
Chào người đẹp.
Chậm tí nào?
Anh làm gì ở đây vậy?
Uh, anh cần được giúp đỡ.
Anh muốn ở cùng em
và bọn trẻ.
Anh điên à?
Chờ chút nào!
Đừng theo em nữa.
Anh muốn trở lại với gia đình.
Điều đó là không thể.
Em xin lỗi,
nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Nghe này...
Em yêu à, anh sắp chết rồi.
Anh sẽ chết trong 6 tuần nữa.
Anh sắp chết rồi.
Anh đang nói cái gì vậy?
Chuyện gì đang xảy ra?
Em xin lỗi.
Em không hề biết.
Họ đã nói thế nào?
Chuẩn đoán bệnh gì?
Bình tĩnh nào Ethel.
Bình tĩnh nào em yêu.
Bình tĩnh, được chứ?
Ethel, bình tĩnh.
Bác sĩ đâu?
À... không...
Chờ đã nào.
Chờ đã.
Được rồi, nghe này
anh không chết ngay đâu...
nhưng anh cần thời gian.
Tầm 1 tháng, được chứ?
Anh muốn chúng ta...
Anh bị gì thế này?
Đau đấy!
Ethel.
Anh bị điên à?
Ethel, em yêu...
Anh sắp chết rồi mà.
Thật không?
Về cái gì?
Sắp chết ư?
Uh.
Em nói với bọn trẻ chưa?
Chẳng biết nói thế nào nữa.
Bọn chúng vẫn ổn chứ?
Rất khó để nói điều này.
Ông nội là ai?
Tên ông là Royal Tenenbaum.
Bố nói là
ông nội sắp chết hả?
Uh, ông ấy sắp chết rồi.
- Sẵn sàng.
- In ra đi.
Anh rất tiếc, Margot.
Không sao đâu.
Có phải là ruột thịt đâu mà.
Đúng đấy.
Tôi muốn gửi thư trả lời.
Vâng, thưa ngài.
Mẹ yêu mến:
con đã nhận được tin nhắn của mẹ.
Con sẽ về nhà ngay khi có thể.
Người tôi gọi đến chưa?
Richie xuống tàu tại Halifax
và chuyển sang phòng hạng 3
trên tàu Queen Helena
đến bến cảng phía Đông.
Hành lý của anh
sẽ đến sau 11 ngày.
Hey, Baumer.
Chụp 1 tấm hình được chứ?
Ồ được thôi.
Anh đã yêu cầu
một số trợ lý riêng của mình
gặp anh tại bến tàu
trên đường đến Green Line.
Hi.
Như thường lệ,
cô ấy đến trễ.
Đứng thẳng lên nào.
Để em ngắm anh một tí.
Có gì đâu mà cười?
Rất vui khi anh.
Đêm đó, Etheline nhận ra
những đứa con của cô
đang cùng sống dưới 1 mái nhà
lần đầu tiên trong 17 năm qua.
Bố các cháu đâu?
Sáng hôm sau,
Richie thức dậy từ rất sớm.
Anh quyết định không để
Mordecai sống trong lồng nữa
và thả nó tự do.
Bố đã rất nhớ các con.
Các con cũng biết điều đó,
đúng không?
Con nghe rằng bố sắp chết.
Họ nói bố như thế đấy.
Con rất tiếc.
Bố đã sống đủ rồi.
Trông bố không có vẻ
là sắp chết.
Cảm ơn.
Bố mắc bệnh gì vậy?
1 loại bệnh ung thư.
Bố còn sống được bao lâu?
Không lâu đâu.
1 tháng hay 1 năm?
6 tuần.
Nghe bố này.
Mẹ và các con là tất cả
những gì bố có
và bố rất yêu các con.
Ho-ho!
- Ho-ho.
- Chas, để bố...
nói hết đã.
Bây giờ, bố chỉ còn 6 tuần
để sửa chữa lổi lầm
và bố sẽ cố làm điều đó.
Các con cho bố
1 cơ hội chứ?
Không.
Con nói kiểu đó...
với mọi người à?
Chỉ là nói nhảm thôi.
Con phải biết là
nên im lặng khi ai đó
đang nói chứ.
Bố định làm gì?
Khó mà nói rõ được.
Điều đầu tiên bố muốn làm là
dẫn các con đến mộ bà nội.
Con chưa từng đến đó
từ khi lên 6.
Con chưa đến đó lần nào.
Có ai dẫn đi đâu.
Uh, đó không phải là
bà nội thật sự của con
và bố không ngờ rằng
con lại muốn đi đó, con gái yêu.
Nhưng bây giờ, bố sẽ dẫn con đi.
Cảm ơn.
Bố à, mộ của Rachael
cũng ở ngoài đó đấy.
Đó là ai?
Vợ của con.
À, đúng rồi.
Vậy chúng ta sẽ ghé qua
mộ của nó nữa.
Uh, con quay lại ngay.
Chas.
Chas ơi.
Cháu nội của bố đâu?
Chi vậy?
Bởi vì bố rất muốn thấy chúng.
Đừng càu nhàu như thế.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Pagoda...
bức Havelina đâu rồi?
Chúc các con ngủ ngon.
Bố ơi.
Cảm ơn con trai.
Tôi sẽ gặp ông
trong 12 giờ tới
với những chỉ thị khác.
Hãy nhìn
tên gấu xám già kia kìa.
Chào Ethel.
Chào ông.
Chờ tí nhé anh tài xế?
Royal,
đây là Henry Sherman.
Hey, bắt tay nào.
Ông khỏe chứ?
Không khỏe cho lắm.
Tôi sắp chết rồi mà.
Richie thế nào rồi?
Em không biết.
Chẳng biết nói gì cả.
Uh, anh cũng thế.
Nó có viết cho anh 1 bức thư
nó bảo rằng nó yêu em.
Anh nói đùa à?
Nó nói thế mà.
Khó mà tin được điều này nhỉ.
Chờ tí nhé.
Xin chào.
Em yêu, Eli đây.
Chờ em tí nhé.
Chúng ta đang làm gì vậy Eli?
À, anh lấy một vài món đồ tí.
Dù gì đi nữa,
đừng lập lại điều này nhé
về Richie ấy.
Đây là chuyện tế nhị,
em biết mà...
Tốt lắm.
Giờ chỉ cần lấy đi
phần đất mềm này
và hãy chú ý đến
mức độ phân hủy.
Xin lỗi vì đã làm
gián đoạn công việc của em.
Có gì đâu mà.
Đi nào.
Anh muốn xin lỗi vì
sự thiếu xót
khi anh cầu hôn em
Tại sao chứ?
Em nghĩ điều đó lãng mạn mà.
Anh không phải là
1 người đàn ông hoàn hảo
như những người em quen biết
Uh, Franklin Benedict,
General Cartwright,
và cả chồng cũ của em nữa.
Chuyện này thật buồn cười.
Nhưng, anh tin rằng...
Anh có thể lo cho em
được như họ vậy.
Anh biết rằng anh là
người đến sau, nhưng...
Henry à, em không hề
để ý đến Franklin Benedict
hay Doug Cartwright,
chưa từng bao giờ.
còn về Royal, anh ấy...
Henry?
Henry, anh vẫn ổn chứ?
Uh, vẫn ổn.
Hãy nói với anh
khi em đã suy nghĩ kỹ.
Henry, chờ một chút.
Em xin lỗi, em thật sự bối rối.
Không sao mà.
Oh, cảm ơn.
Sao em lại bối rối như thế?
À, để nói với anh sự thật rằng
em chưa ngủ với người đàn ông
nào trong 18 năm qua.
Con chó đẹp đấy.
Tên nó là gì?
Buckley.
Buckley, ngồi xuống nào.
Biết ông là ai không?
Ông là Royal.
Có nghe qua chưa?
Ông hiểu nổi đau
của các cháu.
Mẹ các cháu là 1 người phụ nữ
rất quyến rũ.
Cảm ơn.
Ai là?
Ari.
***, ông là ông nội của cháu.
Chào ông.
Ông rất buồn vì chúng ta
không biết nhau nhiều lắm.
Ông không được chào đón.
Các cháu nghĩ sao?
Oh, các cháu...
Các cháu không cần
phải nói gì.
Cứ xem là:
1 ông già chết tiệc.
Bố các cháu sao rồi?
Vẫn ổn.
Thế sao?
Nó có thường cho các cháu
ra ngoài không?
16 lần 1 tuần.
Giúp ông nhé.
Nói với nó là các cháu muốn gặp ông.
Nhưng chúng ta vừa gặp nhau mà.
Không đâu.
Ông muốn chúng ta
có một vài kỷ niệm
nhưng chúng ta phải làm gì đó
để thúc đẩy điều này.
Nói với bố các cháu thế này...
Con cá là mẹ cũng muốn chúng con
gặp ông trước khi
ông qua đời.
Bố không nghĩ thế sao?
Nghĩa trang đồi Maddox.
Nó là 1 người phụ nữ cứng rắn.
Con không biết điều đó.
Xin lỗi.
Đi nào các con.
Còn một vài ngôi mộ nữa mà?
Chờ đã nào.
Cầm lấy vài bông đi.
Đi nào.
Con nghĩ sao về việc
tên già kia
đến với chúng ta?
Ai cơ?
Henry Sherman.
Con biết chứ?
Vâng.
Hắn là đồ rẻ tiền đúng không?
Con nghĩ thế.
Chuyện gì xảy ra với ngón tay
của cô vậy?
***, im nào.
Có gì đâu, cô sẽ kể cho nghe.
Cô là con nuôi.
Các cháu biết chứ?
Thật vậy đó.
Năm 14 tuổi,
cô đi tìm gia đình thật sự.
Họ sống ở Indiana.
Được rồi,
đặt 1 miếng gỗ ở đây
và chặt từ trên xuống
như thế này.
Cô đã thử nối nó lại chưa?
Chẳng được gì đâu.
Ngôi mộ đẹp thật.
Giá mà nó của bố.
Điều đó có xấu hổ không?
Về cái gì?
Con đã có thể có thêm
2 hoặc 3 năm nữa
trong sự nghiệp thi đấu.
Cũng có thể lắm.
Bố rút ra được rất nhiều
bài học từ cuộc hôn nhân này.
Về tài chính và cá nhân.
Ngày hôm đó, sao con lại
bỏ cuộc hả Baumer?
Gandhi dẫn trước 40-15.
Đây là lỗi ngớ ngẩn thứ 72
của Richie Tenebaum.
Anh ấy đang chơi
trận đấu tệ nhất trong đời.
Chả biết anh ấy đang nghĩ gì,
Tex Hayward nhỉ?
Tôi không biết, Jim.
Chắc chắn là, có gì đó
đang xảy ra với anh ấy.
Anh ấy để lại đôi giày
và 1 chiếc tất
và... thật sự tôi nghĩ rằng
anh ấy đang khóc.
Đúng đấy.
Anh ấy đang nhìn ai
ở hàng ghế gia đình vậy?
Đó là em gái của anh ấy, Margot
và chồng mới của cô,
Raleigh St. Clair.
Họ vừa cưới nhau hôm qua đó Jim.
Oh.
Tôi chưa bao giờ thấy
điều gì như thế này.
Tôi cũng thế.
1 ngày kỳ lạ trên sân Windswept.
Bố muốn nói đến việc
giải nghệ sau vụ đó.
Vâng.
Nhưng con hiểu rằng
Bố không dễ bị thất vọng mà.
Con vẫn còn giữ viên đạn
giữa ngón tay chứ, Chassie?
Tại sao bố lại bắn con?
Nó không phải là mục đích
của trò chơi sao.
Không.
Chúng ta cùng 1 đội mà.
Vậy sao?
À... con kiện bố 2 lần,
làm bố bị tước quyền luật sư.
Bố có làm điều ngược lại đâu,
đúng không?
Sao mà có thể
để ông Tenenbaum
rút khoản tiền này
mà không có chữ ký
xác nhận của ông?
Phản đối, thưa ngài, tôi...
Để việc đó cho tôi, Royal.
Vì tôi bắt đầu kinh doanh
từ lúc vị thành niên.
Vì thế bố tôi là người
ký mọi hợp đồng
với tài khoản của tôi.
Ông ấy còn lấy cắp tiền
từ két an toàn của tôi
khi tôi 14 tuổi.
Con nên bắt đầu tha thứ
cho bố được rồi đấy?
Tại sao con phải làm thế chứ?
Bởi vì con đang làm bố đau.
Đi nào các con.
Ông có giam không?
Kiểu như
mức độ an ninh thấp nhất
Ông bị quản thúc bởi IRC.
Chúng ta đi chứ?
Vâng, thưa ngài.
Không, hãy gọi ông là ông Tenenbaum.
Đồng ý.
Không, đùa đấy,
gọi ông là Pappy nhé.
Được thôi.
Được rồi, cùng đi nào.
À, hãy cho anh biết
nếu em cần ai đó để tâm sự,
được chứ?
Anh rất nể Raleigh.
Anh biết anh ấy già hơn em
và cả 2 đang gặp một số vấn đề
nhưng... dù sao đi nữa,
có lẻ anh giúp được.
Được thôi. Cảm ơn anh.
Baumer này,
vui vẻ nha!
Vui vẻ rồi! Ha!
Em đã nghe về lá thư
anh gửi cho Eli.
Em làm rơi thuốc lá này.
Đó không phải của em.
Nó vừa rơi từ túi em ra mà.
Ôi chúa ơi, nhìn cậu này.
Vào đi.
Cậu đã nói cho Margot
về bức thư của tớ hả?
Sao vậy? Cô ấy nhắc đến hả?
Uh, tớ đã làm thế.
Sao cô ấy lại nhắc đến
điều này cơ chứ?
Tớ muốn hỏi cậu vài câu.
Được thôi.
Cậu nói gì cơ?
Hmm?
Cái gì?
Tớ có nói gì đâu.
Khi nào?
Xin lỗi, đừng để ý đến tớ.
Tớ đang bị ảo giác.
Cả ngày, tớ cứ thấy lâng lâng.
Cậu nói là
cậu bị ảo giác hả?
Quả thực là vậy.
Rất nghiêm trọng.
Có thường như thế không, uh... ?
Tớ lo cho cậu đấy, Richie.
Tại sao?
Với Margot có vài lý do
mà tớ vẫn không hiểu được
khi cậu nói yêu cô ấy.
Cô ấy kết hôn rồi mà.
Uh.
Và cô ấy là em gái cậu.
Chỉ là em nuôi thôi.
Chương 4
Mấy cuốn bách khoa toàn thư
của tôi đâu?
Chúng được đặt trong nhà kho.
Chết tiệt, sao cậu dám đụng
vào chúng.
- Không thể được.
- Tôi xin lỗi.
Ông có muốn làm
đơn khiếu nại không?
Tôi biết đi đâu đây?
Cậu đang đá đít tôi đấy.
Tôi rất vui khi được
sắp xếp chỗ cho ông
- ở 1 khách sạn khác.
- Đồ chết tiệt.
Làm đi Frederick.
Chào nhé, Dusty.
Chào.
Ông giúp tôi 1 việc được chứ?
Tất nhiên rồi.
Richie? Hi.
Bố đây.
Con nghĩ bố đang rất cô đơn...
rất rất cô đơn...
cô đơn đến nỗi...
Con nói điều này
với ông ta chưa?
Nói tóm lại,
bố muốn chúng ta...
Con xin lỗi vì ngắt lời.
Em muốn gì đây?
Bố về nhà
và ở phòng của em.
Em bị mất trí à?
Không đâu. Dù gì đi nữa,
em nghĩ rằng
bố đã tốt hơn rất nhiều
so với trước rồi...
Ai đưa ra ý kiến này?
Chính em.
Em thật là khờ.
Em đang bị ông ta lừa đấy.
Thôi được rồi,
bỏ qua việc này đi.
Làm ơn đừng xen vào chuyện này,
ông Sherman.
Đây là chuyện gia đình.
Đừng nói với ông ấy
kiểu đó.
- Hãy gọi bác là Henry.
- Tôi thích gọi là ông Henry đấy.
Gọi là Henry thôi.
Tại sao chứ?
Con không hề biết ông ta?
Con biết ông ấy 10 năm rồi.
là kế toán viên của mẹ,
ông Sherman.
Chú sẽ ngủ ở đâu?
Chú đang định làm 1 cái lều
trên gác.
Bọn con có túi ngủ rồi...
***!
Không sao đâu mà bố.
Bọn con thích ông ấy mà.
Ai cơ, ông nội hả?
"Ông nội" sao?
Ông có thể ngủ ở
phòng trên mà.
Ari, đó không phải
là quyết định của con.
Cũng không phải của con.
À mà, bố cũng đã
đến đây rồi.
Cái gì cơ?
Chắc là ông đang ngủ
sau quá trình điều trị.
Chắc là... anh sẽ gọi bố dậy
và đuổi ông ấy ra khỏi nhà...
nếu mẹ cho phép điều này.
Ra ngoài ngay.
Được thôi.
Chờ bố dọn dẹp vài thứ.
Đưa giùm bố cây gậy
đi Richie.
Xem nào, vali của bố đâu?
Con sẽ lấy nó.
Oh, cảm ơn.
Oh!
Bố!
Mẹ ơi!
Cho bố một tí thuốc giảm đau.
Bố có sao không?
Con quan tâm làm quái gì chứ?
Ôi chúa tôi.
Pagoda ơi?
Gọi bác sĩ McClure đi.
Hít sâu vào.
Bây giờ ho đi.
Tình trạng của ông khá ổn định.
Cơn đau chỉ là 1 tác động nhẹ.
Nên nghĩ ngơi nhiều
và tiếp tục dùng thuốc
ung thư dạ dày.
Có thể chuyển ông ấy
được không?
Hoàn toàn không.
Trong bao lâu?
Chúng ta phải chờ xem.
Ông ấy sẽ ổn chứ?
Phụ thuộc vào,
ông ấy có kiên cường không?
Có.
Vậy thì tốt rồi.
Cái bưu kiện này
có di chúc của anh
và một vài nguyện vọng
cho đám tang
như bia mộ, và thời gian chôn.
Hãy nói vài lời
trước khi họ chôn anh nhé,
được chứ?
Được thôi.
Anh luôn yêu em.
Em có tin không?
Không hẳn.
Nhìn em thật tuyệt.
Bộ đồ rất đẹp.
Cảm ơn.
Tắt điện nhé, ông già.
Bố còn đọc sách mà Chas.
Xin lỗi, 23h30 rồi,
tắt điện thôi.
Đang đến đoạn hay mà.
Sáng mai sẽ tiếp tục.
Đó là luật.
Chas này?
Chúc ngủ ngon,
con trai của bố.
Em và bố hòa nhau rồi hả?
Bố của anh nữa mà, Chas.
- Không phải.
- Đúng là thế mà.
Em có ghét anh không?
Không. Em yêu anh.
Anh không biết
em đang nghĩ gì
hay đang cố giải quyết vụ này
nhưng tin anh đi,
điều này không đáng đâu.
Chas...
Em không muốn anh buồn.
Em hiểu những gì anh
và bọn nhóc đã trải qua.
Anh là anh trai em,
và em yêu anh.
Đừng nói nữa!
Thằng ngốc kia đang làm gì vậy?
Tôi biết cậu đấy, tên ngốc à!
Eli gửi cho mẹ à?
Mm-hmm.
Nó luôn gửi cho mẹ
những mẫu báo về nó.
Để làm gì?
Mẹ nghĩ nó muốn được động viên.
Nó làm thế này nhiều năm rồi.
Nó còn gửi cho mẹ
bảng điểm đại học nữa kìa.
Thật lố bịch.
Em dự định ở đây bao lâu?
Em không biết.
Em sẽ về nhà chứ?
Có lẻ không.
Em đùa à.
Không đâu.
Anh muốn chết.
Raleigh, làm ơn mà...
Em quen ai khác hả?
Thậm chí em còn không hề
nghĩ đến điều đó.
Bố không thích cách con
đối xử với Raleigh.
Bố đang nói gì vậy?
Bố còn không biết anh ấy.
Bố đã từng gặp nó, và
bố nghĩ nó đáng được...
Quên chuyện này đi.
Con cắm sừng nó vì cái thằng
Eli Cash sao?
Thật là sai lầm.
Con đã là từng là thiên tài mà.
Không phải đâu.
Mọi người đã thường gọi như thế.
Richard, tôi biết cậu rất thân
với Margot
và hiểu cô ấy hơn bất cứ ai.
Tôi có thể tin cậu được không?
Được thôi.
Tôi nghĩ cô ấy
đang có tình cảm với ai đó.
Tôi thật sự bỏ cuộc rồi.
Tôi... không biết phải làm gì cả.
Gợi ý giúp tôi được không?
Tôi không biết.
Ông muốn làm gì?
Tôi cũng không biết.
Uh, có lẻ là...
Tìm cái thằng đó
và đánh nó à?
Ồ không, tôi nghĩ rằng
chúng ta có thể...
Ông nghĩ thằng đó
có thể là ai chứ?
Tôi không biết.
Nhìn thẳng vào thực tế này,
được chứ?
Tôi hoàn toàn đồng ý với anh.
Đó là lý do để
chúng ta làm ăn với nhau.
Hey.
Các cháu có muốn đến
Little Tokyo
và xem pháo hoa không?
Bố muốn gì thế?
Không có gì.
Bố chỉ muốn nhìn
2 đứa cháu thôi.
Làm ơn đừng vào
phòng này nữa nhé.
Chas nhốt bọn trẻ
như nhốt thỏ vậy, Etheline à.
Nó có lý do riêng mà.
Anh biết điều đó
nhưng không thể để bọn trẻ
quá sợ hãi cuộc sống.
Đó là hủy hoại
sự liều lĩnh trong chúng.
Thật là nhãm nhí.
Em không hiểu đâu.
Bọn cháu đang học boxing
và cách tự vệ bản thân.
Bỏ qua những thứ ẻo lã đó đi.
Ông đang nói đến việc
ném 1 viên gạch
vào kính chắn gió của người khác.
Hãy đi ra ngoài
và quậy tung lên nào.
Ý ông là sao?
Qua nào!
Mấy thằng kia!
Ông ấy đã cứu ông
30 năm trước, ông bị đâm
trong 1 tiệm tạp hóa ở Calcutta.
Ông ấy đã cõng ông
đến bệnh viện.
Ai đâm ông vậy?
Chính ổng.
Có người treo thưởng
cho cái đầu của ông
và ông ấy là tên sát thủ
được thuê.
Cứ bám theo ông hoài.
Này!
Sao?
Bố vừa ở đâu vậy?
Ah, chỉ là đi ra ngoài
dạo mát tí thôi.
Cái gì thế này?
Thật là lạ.
Đó không phải là...
Cái gì thế này nhỉ?
Oh không, không,
à, đúng rồi, đó là máu chó.
Đến đây nào.
Cái gì?
Tránh xa mấy đứa con
của con ra.
Bố hiểu chứ?
Chúa ơi, lâu lắm rồi
bố mới vào lại phòng này.
Này! Nghe con này!
Được rồi!
Bố biết con đang rất
suy sụp tinh thần!
Bố biết rằng con không thể
hồi phục
từ cái chết của Rachael.
Bố...
Mày đây rồi.
Chương 5
Anh sao rồi?
Anh đang rất rối.
Đập phá, la hét,
đủ mọi thứ.
Tận hưởng từng phút giây
quái đản này.
Dù sao đi nữa
anh muốn cảm ơn em
vì đã nuôi lớn bọn trẻ.
Được rồi đấy.
Anh không đùa đâu.
Em luôn đặt bọn trẻ lên
hàng đầu mà?
Em đã cố như thế.
Sau đó, em cảm thấy rằng
mình làm không tốt việc này.
Trời ơi, đừng nghĩ như thế chứ.
Chính anh mới là kẻ
làm hại bọn trẻ.
Chuyện này không phải là
lỗi của riêng ai cả.
Hơn nữa...
Sao anh lại làm điều tệ hại đó
với bọn em, Royal?
Ông không nghĩ gì sao?
Anh không biết.
Anh cảm thấy rất xấu hổ.
Nói với em điều này nè,...
Em là người phụ nữ
mạnh mẽ, can đảm nhất
mà anh từng gặp.
Sao em lại cười chứ?
Không có gì.
Chuyện gì mà vui thế?
Không có gì đâu.
Những gì anh muốn nói đây sao?
Anh không hiểu
em đang nói gì
nhưng anh sẽ xem nó
như 1 lời khen.
Ethel à, em thật sự bí ẩn.
Thật sự là như thế.
Chuyện tình cảm của em sao rồi?
Không phải chuyện của anh.
Anh muốn em nói với Royal
về chuyện của chúng ta
nếu em không phiền.
Em nghĩ rằng đây không phải
là lúc thích hợp, Henry à.
Được rồi, anh đồng ý điều này
nếu ông ta thực sự sẽ chết
trong 6 tuần nữa
nhưng có lẻ là không
có chuyện đó.
Em hy vọng là anh đúng.
À, em không qua nhà anh
tối nay đâu.
Em sẽ gọi cho anh vào sáng mai.
Bà ấy nói thế sao?
Tuyệt thật.
Tên da đen đáng ghét.
Tôi hỏi anh điều này
được không Hank?
Được thôi.
Anh đang cố cướp lấy
vợ của tôi à?
Nói lại xem?
Anh nghe tôi nói gì mà,
Coltrane.
Coltrane?
Cái gì?
Anh vừa gọi tôi là
"Coltrane" hả?
Đâu có.
Không có hả?
Không.
Được rồi.
Nhưng nếu có thì sao...
anh làm được gì chứ?
Anh không tin à?
Tôi không tin đấy.
Nghe này, Royal
anh nghĩ rằng
anh có quyền ở đây sao...
Anh muốn chửi nhau hả?
Tôi sẽ chửi đấy.
Tôi chửi cho anh nghe đấy.
- Thế sao?
- Đúng rồi đấy.
- Ngồi xuống ngay.
- Cái gì cơ?
Anh nói gì?
Mẹ kiếp! Tôi bảo:
ngồi xuống ngay.
Oh, nghe rồi, tôi muốn
anh biến khỏi nhà của tôi.
Đây không phải là nhà của anh.
Cút khỏi đây ngay!
Đừng nói cái giọng đó
với tôi.
Đây không phải là...
Chuyện gì vậy?
Không có gì.
Mmm.
Xin chào, tôi muốn gặp
bác sĩ McClure
ở Colby General.
Tên bệnh nhân là Royal Tenenbaum.
Hmm...
Đó là 1 trò đùa sao?
Ông ta trả cho ông bao nhiêu?
Tôi không hiểu
ông đang nói gì.
Tôi lớn lên cùng với
gia đình Tenenbaum.
Uh.
Bên kia đường.
Mm-hmm.
Gia đình họ đang trong
giai đoạn khó khăn đúng không?
Tôi chỉ có thể nói thế.
Thật là nhảm nhí.
Chuyển kênh đi.
Anh làm gì với tay mình vậy?
Uh, không có gì.
Đứa nào giúp bố
bắt mấy con chuột này được không?
Không được.
Chas nuôi chúng đấy.
À mà, anh ấy đã
tạo ra chúng.
Bảo nó nhốt chúng trong lồng
hoặc thứ gì đó đi.
Etheline... em có thể
lên đây một tí được không?
Vụ gì nữa đây, ông già?
Sẽ biết ngay thôi.
Tiểu thuyết lần trước của anh...
À... Nó là "Mèo hoang".
Đúng rồi.
Có vẻ không thành công cho lắm.
Tại sao thế?
Là vì, "Mèo hoang" được viết theo lối
ngôn ngữ cũ rích...
Mèo hoang...
Mèo... hoang...
Mèo hoang...
Tôi phải đi đây.
Ra khỏi đây thôi.
Nó làm cái quái gì vậy?
Mở cửa đi.
Nó say rồi.
Con quay lại ngay.
Làm ơn tập trung tí nào.
Chuyện gì vậy?
Pagoda có điều muốn nói.
Ông ấy bị ung thư.
Không phải như thế.
Tôi biết người bị ung thư dạ dày
trông như thế nào.
Tôi đã từng thấy rồi.
Họ không được ăn
các loại thức ăn nhanh
có nhiều dầu mỡ
Vì điều đó sẽ làm khối u
trở nên tệ hơn.
Sao ông biết được điều đó?
Vợ tôi đã từng bị như thế.
Chả có bác sĩ McClure
ở Colby General nào cả.
Không hề có Colby General.
Nó đóng cửa từ năm 1974 rồi.
Thật là chết tiệt!
Thật chết tiệt!
Vâng, cho 1 xe taxi
đến 111 đại lộ Archer ngay nhé.
Cảm ơn.
Giờ thì đường ai nấy đi thôi?
Ông có làm việc này không Pagoda?
Chắc chắn rồi.
Không có đâu, ông ta...
Ý anh là,
ông ấy không liên quan.
Bố lấy những thiết bị y tế này
ở đâu vậy?
1 người tên St.Pete
đã giúp bố.
Đổi lại bố phải làm một số việc
cho anh ta.
Anh mắc chứng huyết áp cao
nữa mà.
Có thể, bố là 1 kẻ xấu xa
Nhưng bố chỉ muốn nói rằng,
6 ngày vừa qua...
là 6 ngày đẹp nhất
trong cuộc đời của bố.
Bất thình lình, sau khi nói ra
những điều này
Royal nhận ra rằng
đó là sự thật.
Sao anh lại làm điều này
hả Royal?
Có đáng gì đâu chứ?
Anh nghĩ rằng
chúng ta có thể trở lại với nhau.
Và sau đó, anh có thể
tống khứ tên Henry...
ra khỏi gia đình này.
Nhưng chúng ta đã không
nói chuyện với nhau trong 7 năm.
Anh biết.
Thêm nữa là, uh...
Anh bần cùng rồi.
Và anh bị đuổi ra khỏi khách sạn.
Thật đáng khinh bỉ.
Tạm biệt, Royal.
Thả lỏng bọn nhóc nhé Chassie.
Bố không muốn điều này
xảy ra với con.
Con biết không Richie?
Nỗi buồn này, sự chia ly này
sẽ làm cho bố chết từ từ.
Bố dường như là 1 người
xa lạ vậy.
Bố không chết đâu.
Nhưng bố sẽ sống thế này...
Hắn không phải là bố của con.
Ông cũng thế thôi.
Tên khốn!
Chết... tiệt...
Đây là lần cuối cùng
ông đâm tôi, được chứ?
Đến số 375 đường Y.
Chương 6
Mọi người đều chống lại tôi.
Đó là lỗi của ông.
Tôi biết, nhưng chết tiệt,
tôi muốn có lại gia đình của mình.
Ông còn bao nhiêu?
Chẳng còn đồng nào.
Gì chứ, ông cũng sạch túi rồi sao?
Đừng đùa với tôi chứ.
Sao mà trả tiền phòng đây?
Được rồi, chúng ta sẽ nghĩ cách.
Anh không còn yêu em nữa.
Anh đã từng yêu em sao?
Đừng làm chuyện này trở nên
phức tạp hơn nữa.
Được thôi.
Về điều gì?
Được rồi, em cũng không yêu anh.
Uh, anh biết mà,
em yêu Richie
tên ốm yếu và mặt đầy râu ria.
Anh gửi cho mẹ em
những mẫu báo về anh...
và cả bảng điểm đại học nữa sao?
Đừng hạ thấp anh như thế.
Em chưa từng để ý đến anh
cho đến khi anh bắt đầu
học tốt hơn.
Nhìn vẻ bề ngoài,
anh chả tốt tí nào.
Nhưng bên trong thì có đó.
Thưa quý ông... các ông
đã biết được đến đâu rồi?
Tôi e rằng rất ít.
Ông có muốn xem bản báo cáo không?
Có.
(Hồ sơ về Margot)
12 tuổi: bắt đầu hút thuốc.
14 tuổi: nghĩ học.
19 tuổi: kết hôn lần đầu.
21 tuổi: quan hệ đồng giới.
24 tuổi: quan hệ công khai.
25 tuổi: đảo Papua New Guinea.
26 tuổi: taxi
27 tuổi: bus
30 tuổi: bến phà Isle
32 tuổi: tàu lửa tốc hành
Cố ấy hút thuốc.
Đúng đấy.
Được rồi.
Mọi việc dường như
đã ổn thỏa.
Tôi sẽ liên lạc với ông
trong 24 giờ tới.
Rất hân hạnh.
Ah, vậy anh định sẽ như thế nào?
Tôi sẽ nói cho ông
vào thời điểm thích hợp.
Nhớ nhé.
Dusty này, nói thêm vài lời
cho tôi nhé.
Chắc chắn rồi.
Bác muốn chơi game
hay làm thí nghiệm với cháu
hoặc điều gì khác không?
Không.
Dudley, chú ấy đâu?
Ai cơ?
Anh ấy sẽ ngủ trong vài giờ
và sau đó chúng tôi
sẽ kiểm tra lại.
Thế nhé?
Con cảm thấy thế nào?
Tốt.
Có đau không con?
Không đâu.
Sao em lại tự sát?
Để nó thoải mái đi.
Em đã viết 1 bức thư tuyệt mệnh.
Thế hả?
Uh.
Ngay sau khi em tỉnh táo lại.
Anh đọc được không?
Không.
Em nói sơ qua đi?
Không đâu.
Nó là bí mật sao?
Tất nhiên, nó là 1 bí mật.
Nó là 1 bức thư tuyệt mệnh mà.
Đủ rồi đấy.
Bác sĩ đã dặn là
để cho em con ngủ.
Cái gì?
Lo giúp tôi nhé, Dusty?
Được thôi.
Anh bị em cắm sừng rồi.
Em hiểu.
Nhiều lần trước đó rồi.
Em xin lỗi.
Em gần như đã giết
người anh trai tội nghiệp của mình.
Chồng con nói gì vậy?
Không quan trọng đâu.
Cô ấy ve vản Eli Cash.
Ôi chúa ơi.
Cho anh 1 điếu thuốc.
Gì?
Anh phải nói lại sao?
Anh không biết hút thuốc mà.
Anh biết điều đó.
Lửa nữa.
Con hút thuốc bao lâu rồi?
22 năm.
Con nên bỏ thuốc đi.
Anh giúp được gì không?
Để anh xem nào.
Oh, Henry.
Làm ơn cho tôi gặp
Richie Tenenbaum.
Tên ông là gì?
Royal Tenenbaum.
Hết giờ thăm bệnh rồi, thưa ông.
Cái gì chứ?
Tôi xin lỗi.
Tôi sẽ nói lại với bác sĩ Burrows.
Chiều mai ông ấy sẽ đến đây.
Chúng ta có thể trèo qua hàng rào
nhảy qua cánh cửa sổ kia
rồi sau đó lẻn vào bằng
đường ống thông gió.
Con ông kìa.
Richie ơi!
Richie.
Nó đi đâu thế?
Richie này!
Phải nói rằng
nhìn nó không tệ
như vừa tự vẫn xong.
Dù sao thì cũng qua rồi.
Cảm ơn.
Em làm gì trong lều của anh vậy?
Nghe vài bản nhạc thôi.
Không phải là anh nên
ở bệnh viện sao?
Anh trốn đi đấy chứ.
Anh khâu mấy mũi?
Không biết nữa.
Em muốn xem hả?
Chúa ơi.
Richie à, trông kinh quá.
Anh đã nghe về người chồng
quá cố của em.
Desmond hả?
Hình như là thế.
Anh không nhớ tên.
Uh.
Em quen anh ấy trên biển.
Lúc đó em đang bơi
và anh ấy đến chỗ em
bằng cano.
Bọn em chỉ cưới nhau
trong vòng 9 ngày.
Và anh cũng nghe về Eli.
Em biết.
Eli đáng thương.
Tuy nhiên, tất cả bọn họ
đều nói về anh.
Thật thế sao?
Đúng vậy.
Đó mới là điều quan trọng,
anh hiểu chứ?
Anh phải nói với em điều này?
Điều gì cơ?
Anh yêu em.
Em cũng yêu anh.
Lúc nào anh cũng nghĩ về em.
Anh chạy trốn 1 năm
và điều đó thật sai lầm
rồi anh không biết phải làm gì.
Hãy nằm xuống một tí nào.
Đây là cái túi ngủ
chúng ta đã dùng trong
viện bảo tàng đúng không?
Mm-hmm.
Sao anh lại làm điều đó?
Vì em hả?
Đúng thế, nhưng đó
không phải là lỗi của em.
Anh sẽ không làm lại điều đó
nữa chứ?
Anh không chắc đâu.
Em nghĩ rằng
trong tim mỗi chúng ta
đều có nhau
và cứ như thế thôi, Richie à.
Đến rồi.
Cảm ơn ngài.
Đi lên hả?
Vâng.
Tầng mấy, thư ngài?
Không quan trọng.
Bây giờ bố là người trông
thang máy sao?
Uh, chỉ mới làm thôi.
Điều gì khiến bố
nghĩ đến chuyện này?
Bố trắng tay rồi.
Nhưng để trả lời câu hỏi của con
Bố muốn chứng minh rằng
Bố có thể tự lo cho bản thân,
và cũng là
hy vọng có ai đó
hiểu được điều này.
Hôm bữa bố đã hỏi
lý do con tự vẫn.
Giờ đây con đã biết câu trả lời
và con muốn nhận được
lời khuyên từ bố.
Được thôi.
Margot Tenenbaum sao?
Uh.
Từ bao giờ vậy?
Lâu lắm rồi.
Nó biết không?
Uh-huh.
Nó phản ứng thế nào?
Cô ấy có vẻ bối rối.
Bố có thể hiểu được mà.
Điều này là bất hợp pháp.
Con không nghĩ thế.
Chúng con có chung dòng máu đâu.
Thật sự là thế
Khó mà chấp nhận được.
Nhưng về sau thì thế nào?
Bố nghĩ có lẻ mọi việc
sẽ tốt hơn thôi.
Tại sao không cơ chứ?
Bọn con yêu nhau mà.
Chẳng ai biết được
chuyện gì sẽ xảy ra, vì thế...
Con nên biết điều này.
Đừng nghe theo bố.
Bố chưa từng bao giờ
hiểu con bé ấy.
Bố cũng chưa từng hiểu ai
trong gia đình này.
Bố ước rằng có thể
nói cho con biết phải làm gì
nhưng bố không thể.
Được thôi mà.
Không, không đâu.
Con vẫn còn nghi ngờ
người bố này sao?
Chắc chắn rồi.
Bố ước rằng mình đã có thể
làm được nhiều hơn.
Con hiểu mà, Pop.
Bố không trách con.
Uh, con bé trông rất được
và thông minh nữa.
Mordecai kìa.
Lạ thật!
Mày đã quay về.
Con chim này chắc có rada
trong não.
Có đúng không, Mordecai?
Con không chắc
đây là Mordecai.
Ý con là sao?
Nó bay đến ngay đây.
Con chim có rất nhiều
lông trắng trên mình.
Oh, có vẻ như đã bị rụng.
Con cần bố giúp
một lần nữa.
Được thôi, thế nào đây?
Um, con nghĩ Eli có thể...
Đợi tí.
Pagoda, gặp tôi tại hàng lang nhé.
Nhanh lên nhé.
Con không nghĩ rằng lúc này
là thích hợp... nhưng được thôi.
Tôi nghĩ nó không phải là Ramses.
Nó là Tootinkhamen chứ.
Tutankhamen à.
Tutankhamen đó.
Vâng. Tutankhamen.
Ai đó?
Chào Richie.
Chúng tôi muốn cậu giúp vài điều.
Đây không phải là người nhà
của cậu sao?
Các ông có thể
ra ngoài được không?
Được thôi.
Chúng ta vẫn còn là bạn chứ?
Ý cậu là sao?
Còn chứ?
Tất nhiên rồi.
Sao cậu lại hỏi tớ điều đó?
Không có gì.
Không có gì sao?
Không có gì à.
Tớ đã nghe về cậu và Margot.
Tớ xin lỗi.
Tớ không biết phải nói gì.
Cậu không phải nói gì cả.
Tớ luôn muốn là 1 thành viên
của gia đình Tenenbaum.
Tôi cũng thế mà.
Eli: nó liên quan đến
những việc tớ đã từng làm.
Từ hồi bé, tớ đã ước được
ông ta nhận nuôi.
Nhưng cậu sống vẫn tốt mà.
Uh, nhưng điều đó ảnh hưởng
rất nhiều đến tớ.
Dù gì đi nữa, tớ rất mừng
khi cậu ở đây.
Tớ nhận ra vấn đề của mình rồi...
và tớ muốn mọi việc sẽ tốt hơn.
Tớ sẽ cố gắng hơn.
Cậu ấy đi rồi.
Cái gì?
Cậu ấy đi rồi.
Tài xế!
Chậm lại nào.
1 ly kem cho con gái tôi nhé.
Con muốn dùng gì nữa không, Margot?
Không. Bố chỉ có 5p thôi.
Oh.
Cho tôi 1 ly nước hoa quả.
Anh trai con đang rất đau...
Vì con đấy, nhưng con sẽ không
nói chuyện này với bố.
Oh...
Ai đó có thể chung sống trọn đời
và chữa lành những vết thương không?
Theo bố, có người muốn nghe điều đó.
Thật thế sao?
Mmm.
Thậm chí bố còn không biết
tên đệm của con.
Đây là 1 câu hỏi mẹo.
Con không có tên đệm.
Helen.
Đó là tên của mẹ con mà.
Con biết điều đó.
Các cháu muốn ăn hamburger
và đến nghĩa trang không?
Anh có cái này cho em, Ethel.
Thực ra thì anh tự làm đấy.
Cái gì?
Đơn ly hôn.
Từ anh?
Đúng vậy.
Đây là Sanchez.
Anh ta là công chứng viên.
- Chào.
- Chào ngài.
Em chỉ cần ký ở đây
ở đây và ở đây.
Tòa nhà này của ông hả Henry?
Hmm.
Thật là lộng lẫy.
Tôi đã từng là chủ của 1 ngôi nhà
cho đến khi bị con trai tước đoạt.
Anh đi đây.
Cảm ơn nhé, Sanchez.
Không có gì.
Chúng ta ly hôn sao?
Dường như là thế.
Sanchez chỉ hợp thức hóa
điều này.
Anh yêu em, Etheline.
Chúc mừng 2 người.
Lúc đầu, anh không thích ông ta
cho lắm.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Ông ấy có nhiều thứ
mà anh không có.
Em lo cho Pagoda nhé?
Chương 8
(Đám cưới của Etheline Tenenbaum
và Henry Sherman)
Uh, hơi chật nhỉ.
Trông ổn mà.
Bố lo lắng quá đấy.
Henry?
Chào Richie.
Chào.
Đây là con trai tôi, Walter Sherman.
Chào Walter. Rất vui được gặp cậu.
Tôi cũng thế.
Henry là bố của cậu hả?
Uh.
Ông đã kết hôn rồi sao?
Ừ, tôi là góa phụ mà.
Ồ thế à.
Tôi quên mất.
Tôi cũng là góa phụ này.
Tôi biết mà, Chas.
Con đang nhai cái gì vậy?
Ống hít nicotin của con.
Nó giúp con bỏ thuốc lá.
Có hiệu quả chứ?
Không hẳn.
À, tôi có 1 nửa dòng máu Do Thái
nhưng bọn trẻ đều là
tín đồ Công Giáo.
Chúng được nuôi
ở nhà thờ sao?
Tôi tin là thế.
Tôi thật sự không biết.
Tôi đến đây.
Coi chừng!
Chuyện gì vậy?
Eli vừa đâm xe vào nhà.
Ôi chúa ơi.
Giày của tôi đâu rồi?
Ari, ***, các con ở đâu?
Chúng ổn, Chas.
Chúng an toàn mà.
An toàn rồi.
Bố, Buckley bị cán rồi.
Cái gì?
Chúng ta mất Buckley rồi.
Bố đã cứu bọn trẻ.
Ai cơ?
Bố đã lôi chúng ra khỏi đường.
Thật sao?
Tôi có làm ai bị đau không?
Mọi người vẫn ổn chứ?
Eli!
Chuyện gì vậy?
Eli!
Gì cơ chứ?
Này chàng trai.
Cậu nên thử cái này.
Rất ngon đấy.
Tenenbaum!
Chas?
Em đâm vào con chó hả?
Uh.
Nó chết rồi à?
Uh.
Em cần sự giúp đỡ.
Anh cũng thế.
Đi vòng ra lối sau đi.
Mấy cháu ở đây nhé.
Ông sẽ quay lại ngay.
Vâng.
Tôi nói với anh
điều này được chứ, Henry?
Được thôi.
Tôi là 1 tên đê tiện
từ rất lâu rồi.
Đó là cách của tôi.
Nhưng tôi sẽ cảm thấy
rất thất vọng
nếu không được ông tha thứ.
Ông không phải là
tên đê tiện, Royal à.
Tôi chỉ xem ông như
1 thằng khốn thôi.
Ồ, tôi rất trân trọng điều đó.
Bà có thể cho chúng tôi
ra sau được chứ?
Có 2 chàng trai đang ở sau.
Có thể là ông bị vỡ mắc cá chân.
Nó có nghiêm trọng không?
Ông có người dự bị không?
Không.
Sẵn sàng?
Có thầy tu nào không?
Tôi đã mất kiểm soát tay lái
tông vào nhà,
và giết chết con chó.
Anh là Eli Cash?
Ừ, đúng rồi.
Tôi rất thích tiểu thuyết của anh.
Oh, điều đó thật tuyệt vời.
Nó chắc là 1 con chó lai.
Làm sao có thể nhận nuôi
được nó?
Spark Plug, ngồi xuống nào.
Tốt lắm.
Đội thử xem.
Buồn cười lắm hả, Dudley?
Trông bác rất tuyệt.
Anh có thấy đau không?
Không sao.
Uh-huh. Vết thương nhỏ thôi.
Gọi cho tôi nếu nó ảnh hưởng
đến con mắt kia nhé.
Thật là tệ hại, bố nhỉ.
Điều đó không quan trọng.
Các cháu đi theo bà.
Nhưng Buckley vẫn còn ở đây.
Bà biết, nhưng chúng ta không thể
làm được gì hơn.
Đi thôi.
Bố kiếm được con chó mới
cho mấy đứa nhóc này.
Bố vừa mua đấy.
Thế sao?
Bố xin lỗi vì đã làm con buồn.
Tất cả các con.
Bố đang cố gắng sửa lỗi.
Tên của nó là gì?
Spark Plug.
Cảm ơn bố.
Không có gì.
Bố à, con đã có 1 năm khó khăn.
Bố hiểu mà, Chassie.
Này.
Xem này, giờ thì nó có
thêm vài chiếc lông trắng trên cổ.
Chuyện gì xảy ra với nó vậy?
Anh không biết.
Đôi khi nếu ai đó đau buồn nhiều
tóc họ sẽ chuyển sang màu bạc.
Uh, em hy vọng
nó sẽ vượt qua được.
Đây là nơi giấu đồ đầu tiên của em.
Mấy thứ này bao lâu rồi?
Chắc tầm 10 năm.
Đến đây nào.
Royal làm 1 ngôi mộ cho Buckley
ở ngôi vườn sau nhà
và chôn cất cẩn thận.
Được rồi, các con.
Cầu nguyện nào.
Con đồng ý.
2 ngày sau,
Etheline và Henry cưới nhau
Vở kịch mới của Margot
được diễn tại nhà hát Cavendish.
Đây là con gái nuôi của tôi,
Elaine Levinson.
Vở kịch được diễn trong 2 tuần
và nhận được nhiều lời đánh giá cao.
Cậu bé có thể xem giờ không?
Không đâu.
Không.
Raleigh và Dudley đi diễn thuyết
ở 11 trường đại học
để giới thiệu về cuốn sách mới
của ông ấy.
(Thế giới của Dudley)
Eli đến sống ở 1 bệnh viện
ở miền Bắc Dakota.
Rod Laver đã sử dụng
cây vợt này.
Các cháu biết Laver không?
Richie bắt đầu chương trình
huấn luyện tennis
cho các bé 12 tuổi
tại số 375 đường Y.
Đổi bên nào.
Royal lên cơn đau tim
năm 68 tuổi.
Chas lên xe cứu thương
cùng ông
và là người duy nhất chứng kiến
cái chết của ông.
Theo nguyện vọng của ông
đám tang sẽ được tổ chức
vào lúc hoàng hôn.
Phần kết
Trong những tài sản ông ấy để lại
có 1 bộ bách khoa toàn thư
về nước Anh
tại nhà kho ở khách sạn
Lindbergh Palace
dưới tên Ari và *** Tenenbaum.
Không có ai hút thuốc
trong đám tang
và chân của cha Petersen
vẫn chưa khá hơn...
Nhưng tất cả mọi người
đều đồng ý rằng
Royal đã ra đi
một cách thanh thản nhất.
Bắn!
Bắn!
Bắn!