Tip:
Highlight text to annotate it
X
Viettorrent.vn - V2T Group giới thiệu..
Trong phim có sử dụng ngôn ngữ nặng tính kích động, bạo lực - 16R -
Biên dịch: quankhomu.
Cái đéo gì thế?
Jimmy?
- Sao?
- Đâm phải cái gì à?
Quái quỉ gì vậy?
Hay lốp thủng?
Không hề.
Chó chết!
Tấp vào xem chuyện gì nào.
Vẫn thoi thóp. Khốn kiếp thật!
Chết, chết mẹ mày đi! Giương mắt lên!
Trong tận cùng trí nhớ của tôi,
Tôi đã luôn muốn thành một tay cộm cán.
Hảo Bằng Hữu
Với tôi...
làm một tay anh chị còn hơn ngồi ghế Tổng Thống Mĩ.
Ngay cả trước khi tôi la cà ở quán rượu ấy, để kiếm việc sau giờ tan trường...
Tôi biết, tôi muốn là một phần trong bọn họ.
Tôi đã ở nơi mà tâm hồn tôi thuộc về.
Với tôi, nó có nghĩa như sống không còn biết có ai xung quanh.
Họ không giống bất kì ai.
Làm tất cả những gì họ muốn.
Đậu xe hàng đôi ngay trước vòi cứu hỏa,
và chả thằng cảnh nào buồn quăng vé phạt.
Mùa hè,
khi họ chơi bài thâu đêm suốt sáng...
hàng xóm không ai gọi cớm đến
Tony Stacks. Vẫn vượng chứ?
Tuddy Cicero.
Mấy đứa nhóc nhà Canarsie đây hả?
- Khỏe không?
- Vẫn ngon.
Tuddy.
Tuddy lo cho quán rượu và cả Bella Vista Pizzeria...
và vài nơi khác cho anh trai Paul,
ông chủ của những quan hệ ràng buộc ấy.
Paulie có thể hơi chậm...
nhưng chỉ vì Paulie
không phải động tay chân vì ai cả.
- Lỗi của ông anh đấy.
- Chú khơi ra nhé.
Tớ á? Lỗi của tớ á.
Ban đầu, bố mẹ hài lòng khi thấy thằng con kiếm được việc ngay bên kia đường.
Bố tôi, người Ireland, học việc từ năm lên 11.
Ông ấy thích thú khi tôi tự kiếm được việc.
Ông ấy luôn miệng chê trẻ con Mĩ đến hư hỏng vì bệnh lười.
- Chào bố.
- Chào nhé.
Chào em, Mikey.
Anh đi nhé, Henry.
Henry! Xem chừng đường sá!
Mang sữa về nhé con!
Mẹ tôi vui vì biết nhà Ciceros...
cũng đến từ vùng Sicily
như bà ấy. Với mẹ...
đó là câu trả lời của Chúa cho tất cả những lời cầu nguyện.
Tôi là đứa trẻ may mắn nhất quả đất này.
Đi khắp nơi, làm bất cứ việc gì.
Quen khắp chốn, tất cả cũng đều biết đến tôi.
Những gã lịch thiệp ghé lại và Tuddy quăng khóa xe cho tôi...
để tôi đưa con Cadillacs vào bãi đậu.
Xem tôi đây! Một thằng oắt thậm chí còn chưa thấy đường qua vô lăng...
và tôi đang tìm nơi đậu Cadillacs.
Nhưng không lâu sau...
bố mẹ thay đổi quan điểm về cái nghiệp đứng ngồi quán xá của tôi.
Cho mẹ và em gái nhé.
Với bố mẹ, đó chỉ là việc làm bán thời gian. Nhưng...
tôi lại thấy đó là công việc đúng nghĩa.
Tất cả những gì tôi muốn làm.
Người như bố có thể không bao giờ hiểu, nhưng tôi đã dự phần vào một cái gì đó.
Nơi tôi thuộc về, nơi tôi được coi như đã lớn.
Nhắn anh ta số 519.
Mỗi ngày tôi học cách kiếm ăn.
Những đồng Dollar đây đó.
Tôi đang sống trong niềm phấn khích.
Hôm nay ở trường ổn không?
Bố tôi luôn nóng giận.
giận vì ông chỉ kiếm được những đồng còm cõi...
điên vì thằng em Michael trong xe đẩy.
cáu tiết vì có đến 7 mống trong cái nhà bằng lỗ mũi.
Nói xem.
Thư từ trường gửi về.
Mày không đến trường nhiều tháng nay.
Nhiều tháng đấy!!
Súc sinh!
Nuôi mày ăn học để thành súc sinh thế này sao?
Sau đó, ông ấy điên tiết khi biết tôi lai vãng đến chỗ đó.
Ông ấy biết những gì sau cánh cửa cái quán đấy.
Tôi ăn đòn như cơm bữa. Nhưng rồi cũng chẳng buồn để tâm.
Cách tôi nhìn nhận rằng...
ai mà chẳng đôi lần ăn đòn.
- Cháu không chuyển hàng được nữa.
- Sao? Vậy là ngưng.
Bố cháu giết cháu mất. Đây này.
Theo ta.
- Phải kia không, nhóc?
- Không.
- Thế đằng kia?
- Không.
- Kia kìa.
- Nhận hàng.
Xin lỗi.
- Thối tha.
- Vào đây, chết tiệt ạ.
- Biết thằng nhóc này không?
- Vâng.
- Biết nó sống ở đâu chứ?
- Vâng vâng.
- Mày gửi thư đến nhà nó?
- Vâng ạ.
Từ nay, thư từ trưởng gửi thẳng đến đây.
- Hiểu chứ?
- Dạ dạ.
Cứ có thư gửi đến nhà nó...
đầu mày cũng gửi vào trong lò nướng luôn.
Thế thôi. Không còn thư từ tên bưu tá, từ trường gửi về.
Thực ra là, không còn thư từ bất cứ ai.
Cuối cùng sau vài tuần, mẹ đến bưu cục để than phiền.
Sao tôi có thể đến trường sau vụ đó nữa...
để thế chấp lòng trung thành và bó gối trên cái bàn học quái quỷ đó?
Paulie ghét điện thoại.
Không có cái nào trong nhà cả.
Mickey gọi đấy. Muốn tôi gọi lại không?
Ừ, gọi đi.
Chú ấy luôn không nghe trực tiếp. Và sau đó chú Tud tất tả chạy đi gọi lại...
từ điện thoại bên ngoài.
Có cắc nào đấy? Đút vào cho chú gọi.
Có những gã, suốt ngày chỉ chăm chút cho những cuộc gọi của Paulie.
Với một người ngược xuôi cả ngày,
Paulie không nói chuyện với quá 6 người.
Nếu có khúc mắc tập thể, gọi là một điều làm phiền tất cả...
chỉ những tay chóp bu mới ngồi thảo luận cùng Paulie.
Từng lời một.
Paulie ghét họp nhóm.
Chú ấy không muốn bất cứ ai cũng nghe chú nói...
và không phải ai cũng cần lắng nghe những gì Paulie được nghe.
Hàng trăm gã sống nhờ vào Paulie, người dính líu đến tất cả những gì chúng tạo ra.
Đó gọi là cống nộp, như mấy nước cổ hủ vậy. Chỉ khác là họ làm điều đó ở Hoa Kỳ.
Chúng nhận từ Paulie sự bảo kê trước những kẻ thù tứ xứ.
Vậy thôi. Đó cũng là điều mà FBI có thể không bao giờ hiểu thấu.
Điều Paulie và tổ chức làm...
là bảo kê cho những ai không thể tìm tới cảnh sát. Như thế đấy.
Cũng chỉ thế thôi. Giống như cục cảnh vệ của những tay đi hoang vậy.
Mọi người nhìn tôi với con mắt khác,
và hiểu tôi đang được dắt đi bởi ai đó.
Tôi không phải xếp hàng sáng chủ nhật để lấy bánh mì tươi.
Chủ hàng biết tôi làm việc cho ai...
anh ta từ sau quày thu ngân. Bất kẻ hàng lối dài dằng dặc...
Tôi luôn là khách hàng được ưu ái chăm sóc trước tiên.
Hàng xóm không còn đậu xe trên lối của chúng tôi nữa...
dù bọn này chả có cái xe nào sất. Năm lên 13...
Tôi kiếm được nhiều hơn bất cứ đứa nào cùng lứa trong xóm.
Tiền tôi tiêu không xuể.
Tôi đã có tất cả.
Một ngày, mấy đứa nhóc nhà bên phải khuôn đồ ăn cho mẹ tôi dọc đường về nhà.
Biết tại sao không?
Vì cái tội bất kính.
Mẹ à, mẹ xem này?
- Xem giày con đi này, gớm không?
- Chúa ơi.
Trông mày như thằng ăn cướp.
Chúng bắn tôi. Cứu!
Henry, đóng cửa lại.
Lần đầu tiên tôi thấy có người bị bắn
Không để đó được. Chúa ơi!
Không để ở cái nơi đầu mối này được.
Tôi vẫn nhớ cái cảm giác rất tệ cho người đó...
và đồng thời nhớ luôn rằng, có thể Tuddy đã đúng.
Tôi hiểu Paulie không muốn kẻ hấp hối nào trên bậc cửa nhà.
Thật bướng quá. Cháu tốn đến 8 cái tạp đề cho thằng đó.
Sao vậy con trai?
Ta sẽ phải nghiêm khắc với cháu hơn nữa.
Đó là quãng thời gian đầy vinh quang.
Những gã lang bạt nhiều như nhặng.
Đó là thời điểm trước sự kiện Apalachin, và trước cả khi "Joe cuồng loạn"...
lên nắm quyền và phát động chiến tranh.
Là khi tôi gặp gỡ với thế giới.
Và là lần đầu tôi được diện kiến
Jimmy Conway.
Ông ấy không nhiều hơn 28 hay 29
lúc đó...
nhưng đã là một huyền thoại.
Ông ấy bước qua cánh cửa và khắp phòng trở nên phấn khích.
Ông ấy nhét cho gác cửa $100 chỉ vì cái thiên chức mở cửa.
Quăng bạc trăm cho nhà cái và người dẫn trò.
Một củ cho tay đứng bar vì đã giữ lạnh thùng đá đựng rượu.
Người Ireland đã tới đây, để rút những hào lẻ từ hầu bao các bạn.
- Uống gì chứ?
- Một ly hai con 7.
- Tôi muốn anh gặp thằng nhóc Henry.
- Khỏe không?
- Cảm ơn chú.
- Quay vòng chúng đi.
Jimmy là một trong những tay khét tiếng của thành phố.
Lên 11 đã biết xoáy xe hơi...
và chơi cả tụi anh chị năm lên 16.
Xem đây, những thương vụ không ảnh hưởng gì đến Jimmy. Đó là làm ăn.
Nhưng cái mà Jimmy thích làm...
thực sự mê mẩn là đi ăn trộm.
Ông ấy thực sự thích đi xoáy.
Jimmy có lẽ là nguyên mẫu cho những vai ăn cướp trên phim ảnh.
Đưa ví đây.
Mày có thể biết bọn tao là ai,
nhưng bọn tao chắc chắn biết mày. Hiểu chứ?
Ông là 1 trong số những tay đạo chích sừng sỏ của thành phố này...
từ rượu, thuốc lá, dao kiếm, cho đến những thằng thấp bé và ngớ ngẩn.
Những thằng lùn và ngẩn ngẩn ngơ ngơ là hay nhất. Chúng tẩu rất nhanh.
Hầu hết chúng đều lẩn thẩn.
Chúng bỏ qua hết. Không vấn đề gì.
Chúng gọi ông ấy là "Ngài Jimmy lịch lãm".
Đỡ hộ quý bà.
Cánh tài xế rất thích ông.
Họ thường rỉ tai nhau...
về những món béo bở.
Dĩ nhiên, miếng bánh chia đều.
Cảm ơn, tôi đến lấy chỗ còn lại sau.
Rồi, gặp sau.
Henry, lại đây.
- Chào Tommy đi.
- Khỏe chứ, Henry?
Hai đứa sẽ là cộng sự, được chứ?
Giúp cậu ấy, đi đi.
Jimmy, hôm nay có hàng ngon không?
Và khi mấy tay cảnh lượn lờ thăm dò để triệt Jimmy, ổng đã làm gì?
Khỏe chứ anh hai?
Biến họ thành "đồng sự".
Tôi ca thán hoài, nhưng có ai nghe đâu?
- 1 tút Pall Mall.
- Đây đây.
- Bác cần gì ạ?
- 2 tút Luckies.
- Đây, Henry.
- Cảm ơn nhiều.
Còn chú?
- Một em Pall Mall.
- Một Pall Mall, đây ạ.
- Làm gì đây?
- Không có gì ạ.
- Bố mẹ cho phép chưa mà ra đây?
- Các ngài cần bao nhiêu?
- Lấy thuốc ở đâu?
- Đưa nó ra khỏi đây.
- Ổn rồi.
- Không đâu.
- Các ngài không hiểu.
- Mày ấy! Hàng họ dẹp hết nhé.
- Henry bị chộp.
- Đâu?
Cạnh nhà máy, đang bán thuốc.
Henry Hill. Toàn thể nhân dân *** New York - và Henry Hill.
Hồ sơ thụ lí 704162.
Vâng, thưa Ngài, là cháu.
Đứng đây. Yên vị đi.
Công tố viên, bắt đầu.
Chúc mừng.
Quà "tốt nghiệp" của con.
- Cho việc gì? Con đã bị tóm.
- Ai mà chẳng bị, nhưng con đã làm tốt.
Cháu không hé răng 1 lời,
và họ chẳng có gì sất.
- Chú điên rồi.
- Không đâu, ta rất tự hào về cháu.
Nhận quả đấm như 1 thằng đàn ông và cháu đã học lấy 2 điều quý giá nhất trên đời.
- Vâng?
- Nhìn ta đây.
Không bao giờ ăn cháo đái bát...
và luôn biết cách điều khiển cái miệng.
Hàng về đây!
Chiến khá lắm con trai.
Chúc mừng nhé!
Khi tôi lớn lên,
hàng năm có đến 30 tỉ tuồn trong những thùng hàng...
qua sân bay Idlewild...
và tin tôi nhé,
chúng tôi cố nuốt từng đồng lẻ một.
Nào, bạn cần phải hiểu,
bọn này lớn lên cạnh phi trường.
Nó thuộc về Paulie.
Chúng tôi có bạn và người thân thích giăng khắp nơi.
Họ sẽ thì thào với chúng tôi về những dòng hàng vào ra sân bay.
Giả dụ có tay lái xe hay nhân viên sân bay gây khó dễ...
Paulie có cả một đội sẵn sàng dằn mặt chúng bằng đòn hội đồng. Chơi đẹp chúng!
Đó là cái máy làm tiền không xuể
và Jimmy bao thầu tất thảy.
Bất cứ khi nào cần tiền,
chúng tôi ra "rút" từ sân bay.
Nó còn tuyệt hơn cả Citibank.
Có điện thoại không? Đưa đây nào!
Hai thằng khốn xoáy xe tải của tao. Tin được không!?
Có Jimmy...
và Tommy, và tôi.
Cả Anthony Stabile.
Khỏe chứ?
Frankie Carbone.
Sau đó có cả anh trai Mo Black,
Andy Béo.
Và những gã theo hắn, gã người Ý Frankie.
Freddy mất mũi.
Và Sát Thủ Pete ,
anh trai Sally Balls.
Rồi đến Nickey Eyes...
và Mikey Franzese.
Gã đó, tao muốn thấy hắn.
Jimmy Lắp Bắp, gã luôn mất 2 lần để nói 1 câu.
Tôi đi lấy hóa đơn, hóa đơn nhé.
Gì đây? Áo khoác?
Henry, anh cần y phục, không phải áo khoác.
Y phục thì phải thứ 5.
Nhưng giờ là giữa mùa hè.
Làm gì với mấy cái áo lông thú hả?
Không thích hả? Thế thì mang đi thôi.
Không, không cần. Treo chúng trong hầm giữ lạnh với thịt. Thế nào?
Với chúng tôi, sẽ thật dở hơi nếu sống theo 1 lối khác.
Những gã tốt đẹp với một đống việc chết tiệt cùng lương bổng...
suốt ngày hóng tàu điện đi làm và ngập đầu trong một mớ hóa đơn, coi như đã chết.
Những gã nhàm chán. Không biết đến bảy nổi ba chìm.
Bọn này đã muốn gì, thì sẽ có thứ đó.
Bất cứ ai cằn nhằn, nhét quả đấm vào mồm, và những lời than vãn được đẩy sâu trong cuống họng.
Cái nếp đã thành thường lệ. Bạn thậm chí còn không nghĩ đến nó.
Frankie, con 520 chết tiệt
nhập gì với con 469 không?
Đéo thể tin nổi thằng này.
520 xa lắc con 469.
Có nghĩa lý chó gì không?
Một miếng ngon đấy. Đây đây.
Đừng lo về chuông báo động.
Tôi sẽ tìm cách có chìa khóa.
- Không vấn đề, được chưa?
- Tôi sẽ lo vụ này.
- Kể cho chú ấy những gì anh vừa nói đi.
- Vụ này ảo quá.
Một con cá lớn từ Air France.
Hàng túi tiền đang cập bến.
Khách du lịch và tiếp viên Mĩ đổi tiền...
sang đồng France và gửi lại đây.
- Cứ xồn xồn lên.
- Đẹp rồi.
Hoàn toàn không có dấu vết, nhé?
Vấn đề duy nhất là chìa khóa, nhưng cháu có 1 kế hoạch.
- Cháu, Frenchy và tay này.
- Ừ, chuyện nhỏ rồi.
Nếu đúng, nửa triệu đang chảy vào đấy, tiền mặt tất.
Giờ hoàng đạo chắc là trước cuối tuần. Có thể tối thứ 7.
Lễ hội Do Thái vào tối thứ 2.
Họ sẽ không phát hiện ra cho đến thứ 3. Quá đẹp!
Bảo vệ thì sao?
Vệ viếc gì?
Xem này. Trò hề thôi. Tôi là cú từ nửa đêm đến 8 giờ sáng.
Sĩ quan chỉ huy đấy.
Giả vờ đi vào như thể tìm hành lí thất lạc.
- Ngon ăn nhỉ.
- Không vấn đề gì.
- Tốt rồi.
- Lên thớt.
Nực cười là cái ngân hàng chết dẫm lại ở Secaucus.
Tao ở giữa bãi cỏ, nằm ngoáy đít.
Hắn bảo "Anh làm gì thế?"
Tao bảo, "Nghỉ ngơi tí. "
"Ở đây? Đây có phải công viên hay bãi biển đâu ?"
Tao đáp, "Tôi đang nghỉ ngơi. "
Tao biết là tao đang khoan khoái.
Hắn lôi cổ tao vào, hỏi han này nọ.
"Anh chuẩn bị kể cho chúng tôi chuyện gì nào?"
Tao bảo, "Như mọi khi thôi. Chả có gì."
"Sao phải kể cho mày, thằng đần?". Hắn gân cổ: "Không, hôm nay mở mồm nói ít câu đi nào!"
Tao đốp, "Ừ, đi hấp con mẹ mày ấy. "
Thấy tờ giấy không, Anthony.
Đầu tao bẹp dí như thế.
Giờ tao lại đi vòng quanh, đố thằng nào biết cái gì trước mặt tao?
Lại là thằng đần đó, nó hỏi:
"Giờ muốn kể cho tao nghe gì không?"
Tao bảo, "Làm gì đây thế?
Tao bảo đi hấp con mẹ mày cơ mà. "
Tao nghĩ nó sắp điên tiết lên rồi.
Thằng chó. Giá mà tao tượng hơn chỉ một lần trong đời.
Hài quá. Mày đến là hài.
Sao, tao hài hả?
Hay lắm. Chuyện của mày hay quá.
Một gã hài hước.
Ý mày là cách tao kể chuyện? Sao?
Mày biết đó, vui lộn ruột mà.
Cách dẫn chuyện và mọi chi tiết.
Sao mà hài, hài về cái gì?
- Tommy, lệch ven rồi.
- Anthony.
Hắn to như voi. hắn biết hắn nói gì.
Mày vừa nói gì?
Vui gì?
Thế thôi. Mày là tay hài hước.
Để tao hiểu nhé.
Có thể tao hơi bị chập mạch.
Nhưng, vui, vui gì? Vui như thằng hề?
Tao mua vui cho mày?
Tao làm cho mày cười?
Tao ở đây để mua vui cho mày?
Ý mày vui làm sao?
Tao hài hước sao nào?
Mày biết tỏng, mày kể chuyện hài vãi đái.
Không, tao biết thế đéo đâu. Mày mở mồm nói. Sao tao biết? Mày bảo tao hài.
Hài cái đéo gì?
Tao mà hài hài cái đéo gì?
Mở mồm nói xem sao lại hài?
Không tranh luận nữa, Tommy.
Chết tiệt! Tí nữa thì thằng cu vãi đái!
Đần quá thằng em ạ!
Frankie, mày coi Henry đang lẩy bẩy đúng không?
Thỉnh thoảng tao tự hỏi, Henry ạ.
Mày co rúm lại khi bị thộp.
Lạy Chúa tôi.
Cái đéo gì đấy?
Tao tưởng tao vừa bị ám chứ hả.
Con kền kền này cứ vờn quanh cổ tao. Muốn gì?
Gã kia không muốn đến và đưa hóa đơn cho anh.
Anh lo luôn được không?
Không sao. Đặt lên trên bàn tao, dĩ nhiên.
Đấy, tôi muốn nói nhỏ với anh như thế.
Không chỉ một cái.
Đến 7 hóa đơn bự chảng anh đang nợ tôi.
7000, không phải là nhỏ.
Tôi không có ý làm mất trật tự ở đây-
Không có ý đó hả?
May là mày không có ý đó đấy.
Chế nhạo tao trước chiến hữu của tao đây, tao không bằng thằng chó hả.
Sonny, mày biết là mày ngu chứ.
Mày biết tiền bọn tao tiêu vào cái đống cứt này chứ-
- Xin đừng như vậy.
- Ý mày thích gì?
Tin được thằng đần này không?
Tao cứ nghĩ là hài?
Nhìn cái địt mẹ mày?
Thằng thoái hóa!
Đéo thích cầm hóa đơn hả?
Tin được thằng đần này không các cậu?
Cậu cũng định hùa vào với đống này hả?
Cậu hài đáo để.
- Đây nè, Henry.
- Không không, nhét lại đi.
Muốn cười nữa không? Thằng đần độn tuần trước còn nhờ tớ rửa tội cho con nó.
Tớ đòi 7,000 đấy.
Hài quá thể cậu ơi.
Tôi lo quá. Tôi nghe thấy tất thảy những điều tồi tệ nhất.
Hắn coi tôi như một thằng đồng tính.
Tôi đến phải lẩn trốn đi để có thể tránh xa hắn.
Không ổn tí nào. Đến đâu cũng tịt.
Anh nghĩ chỉ có mình anh hả?
Tôi nói chúng, chúng có thèm nghe đâu.
Nếu anh bảo hắn, hắn sẽ ngưng.
Tôi sẽ phát điên như thằng bị tuyên bố mất tích mất.
Chúng sẽ tìm thấy tôi nấp sau xe, ở cái xó xỉnh nào đấy.
Ai đi guốc trong bụng thằng Tommy giỏi hơn anh nữa?
Thằng liếm gót này rồi sẽ thành ác nhân sừng sỏ đấy.
Rời khỏi nhà, trước khi đi lấy xe, tôi nhìn qua hai vai.
Không còn đường sống. Tôi có phải thằng giỏi leo rào đâu.
Tôi quanh quẩn chân anh cả đời,
tôi phải làm gì đây.
- Bất cứ cái gì tôi phải làm, tôi sẽ làm.
- Tôi có thể làm được gì?
Nếu có thể làm, anh nghĩ tôi không làm hả.
Tôi muốn giúp anh quá đi chứ.
Sonny, nói cho ông ấy những gì ta đã nói.
- Sẽ ổn chứ?
- Ừ.
Có thể anh đồng tình với tôi, kiếm ít từ cái nơi này. Tốt thôi.
Nói gì thế?
Ý anh là cửa hàng hả?
Một nơi quá đẹp. Xem cách bài trí nhé.
Anh đến đó cả triệu lần rồi còn gì.
Anh biết nó trông thế nào chứ.
Tommy tiếp quản cái quán rượu và nó thành cái mũ lụa trên đầu con lợn.
Tôi không có ý xúc phạm, nhưng sự thật là như thế.
Tôi biết anh là bạn hắn. Van anh đấy. Tôi nói được gì đây?
Phải làm gì đây?
Muốn gì ở tôi nữa?
Tôi chả biết quái gì về chuyện kinh doanh cửa hàng. Mù tịt.
Kiếm 1 chỗ và gọi món thì biết, chứ kinh doanh thì chịu.
Không phải là anh. Chỉ là một chỗ ngon thôi, anh hiểu ý tôi mà.
Đầu bếp tuyệt hảo. Show diễn tuyệt vời.
Và gái điếm tuyệt kĩ.
Tôi muốn giúp anh, nhưng chả hiểu anh muốn gì? Tôi làm được trò gì?
Tommy là đứa hư đốn, là cái mầm sùng.
Tôi có thể làm gì? Bắn nó?
Ý tưởng không tồi đấy.
Xin lỗi, tôi quá lời. Không có ý đó đâu.
Chỉ là hắn khiến tôi phát khiếp.
Tôi cần giúp đỡ, vậy thôi. Tôi xin anh.
Cậu biết gì về chuyện kinh doanh cửa hàng này không?
Biết hết chứ. Hắn ở đó 24 tiếng 1 ngày.
Chỉ ít giây sau là hắn thành cò mồi.
Khi ở đó, hắn thường như thế đấy.
Anh muốn tôi về phe anh hả? Ý anh đang nói thế chứ gì?
Anh nghĩ là tôi còn nói cái quái gì chứ?
Paulie, xin anh. Đi nào.
Chả công bằng đếch gì.
Anh không hiểu.
Anh ôm cái quán đấy.
Có thể tôi sẽ giúp anh, thế là ổn.
Chúa nhân từ, Paulie. Tôi rất trân trọng.
Anh luôn chơi đẹp với tôi.
Giờ thì gã đã có Paulie bảo kê.
Mọi việc lớn nhỏ đều chạy sang bám đít Paulie
Hóa đơn ư, kiếm Paulie.
Trục trặc với cớm, lũ đưa hàng, hay Tommy...
chỉ việc gọi cho Paulie.
Giờ gã còn nghĩ đến tiền của Paulie hàng tuần...
bất kể chuyện gì.
"Làm ăn thất bát? Địt mẹ, trả đây.
Gặp hỏa hoạn? Địt cụ, trả đây tao.
"Quán bị sét đánh?
Địt tổ, đưa cho tao! "
Tôi thửa 1 cái TV được chứ?
Còn nữa, Paulie có thể lo được tất.
Nhất là thầu hết đống hóa đơn nợ nần. Sao không chứ?
Có thằng đếch nào chịu trả nợ đâu.
Khi hàng chuyển về đến trước cửa...
bạn sẽ hì hục kéo ra cửa sau để mà bán tống bán tháo.
Bỏ 2 củ nhập một thùng rượu để rồi bán lại giá 1 củ.
Không thành vấn đề. Lợi nhuận cả.
Cuối cùng, khi tất cả đội nón ra đi...
Nhục như chó.
...khi bạn không thể moi đâu ra ít tiền hay nhập lấy một két rượu...
bạn hóa kiếp cho cái quán. Bạn quẹt 1 que diêm.
Cậu có cần tớ giúp mấy thứ trên cao không?
Kiểu như đang trang trí cây thông giáng sinh nhỉ.
Cậu chả biết là đang làm cái quái gì đâu.
Cô ấy từ Five Towns.
Ai?
Ả điếm Do Thái, Diane,
Tớ chả nói với cậu là tớ sắp tanh bành lên hả.
Một tháng nay đang cố bem con ả.
Ả không chịu ra ngoài với tớ một mình.
- Không.
- Không cái gì?
Không gì? Ai hỏi cậu cái quái gì đâu?
Tớ có hỏi đâu.
Không nghe tớ nói gì hả.
Rồi, sao?
Được rồi, giờ lại "sao".
Cô ả không muốn ra ngoài một mình với những thằng từ Ý.
Ả thành kiến với người Ý.
Tin được không?
Giữa cái thời đại này?
Thế giới chó chết này đang trôi về đâu đây?
Tin sao nổi. Một con điếm Do Thái bài dân Ý.
Nó không đi với tớ, trừ khi có bạn gái nó đi cùng.
Nên câu đi với tớ, rồi cặp với bạn nó nhé.
Thấy không? Tớ biết tỏng, biết ngay mà!
Biết cái gì?
Như thế thì can hệ chó gì?
- Khi nào?
- Tối mai.
Không được, tớ phải gặp Tuddy.
Cứ đi gặp Tuddy.
Đến sớm và vẫn có thể đi được.
- Sao mà cứ thích làm thế hả Tommy?
- Đừng có lại thế với tớ.
Tớ nhờ cậu cái gì hả?
Tớ đang nhờ cậu giúp đấy.
Bao nhiêu lần chết tiệt tớ giúp cậu hả.
Tớ đang cố bem ả điếm này.
Giúp tớ đi.
Không hiểu nổi cậu. Ả đẹp như tiên!
Gia đình thì ở Five Towns. Nhà thì có của.
Không khéo nhà đấy là Trùm cả khu đấy luôn. Thì cậu lại chả vớ bở.
Bở cái mồm đa sự của cậu ấy.
Tôi có hẹn với Tuddy lúc 11 giờ,
và giờ thì ngồi đây, bợ đít cho Tommy.
Món đấy thế nào?
Đủ cho em ăn không?
Ngon lắm. Chỉ là em đang dè vụ ăn kiêng.
Cho anh xem đi.
Tôi không còn có thể chờ để cuốn gói đi.
Tôi gọi tráng miệng khi họ còn đang nhồm nhoàm.
Còn khi họ gọi cà phê, tôi đã gọi hóa đơn.
Tôi có phi vụ.
Cà phê này. Sẽ giúp anh tỉnh táo đấy.
- Joe, có hóa đơn chưa?
- Làm gì thế?
- Tớ phải đi rồi.
- Bọn mình vừa ngồi mà.
Tớ còn vụ đó. Tớ phải đi.
Đợi lát nữa đi. Chúng ta cùng đi.
Không thể rời đi như lũ cướp chợ thế này được.
Mình không thể chịu nổi hắn.
Mình nghĩ hắn thật đáng ghét.
Cứ bồn chồn sốt ruột.
Anh không phiền chứ?
Tiếng đấy rất khó chịu.
Ngon á? Anh đoán em thích Manischewitz,
nhưng món đấy trên bàn anh thì hài quá.
- Đi chưa?
- Henry, gượm đã.
Vừa ngồi mà. Cậu làm gì thế?
Trước cả giờ phải về nhà, hắn thậm chí dúi mình vào xe...
rồi thì lôi xềnh xệch ra. Thật lố bịch.
Diane và Tommy lại hứa...
một cái hẹn nữa vào tối thứ 6.
Bọn mình đồng ý.
Dĩ nhiên, vào tối thứ 6, Henry cho mình leo cây.
Tệ nhỉ. Anh cũng không biết cậu ấy đâu.
Cậu ấy thực sự thích em đấy.
Kể với anh về em suốt ngày.
Vậy là hóa một tối gặp gỡ tay ba, thay vì hai cuộc hẹn ngọt ngào.
Cậu ấy lẽ ra đã gọi.
Mong là không vấn đề gì.
Nhưng mình nhờ Tommy đưa đi tìm hắn.
Tommy, cái đéo gì thế?
Thần kinh anh bị làm sao mà cho tôi leo cây hả.
Chưa ai cư xử với tôi như thế.
Anh nghĩ anh là ai,
Frankie Valli hay tay đại gia nào?
Từ từ nào, tôi quên.
Tôi cứ nghĩ là tuần tới.
Đã thống nhất là thứ 6 này, anh là thằng lừa đảo!
Chúng ta có thể nói về việc này. Thư giãn đi.
Nói nữa hả?
Nói với anh sau chuyện này hả? Quên đi.
Tôi nghĩ cô cho tôi leo cây thì có.
Cô trông cứ tiu ngỉu. Chả nói năng gì.
Cô còn hi vọng gì nữa?
Hãy để tôi làm hòa nhé.
Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.
Tôi nhớ, cô ấy cứ gào lên giữa đường. Nghĩa là to mồm.
Nhưng trông được.
Tôi sẽ suy nghĩ.
Nhưng tôi sẽ trả lại anh, Hill. Nhiều đấy.
Đôi mắt tuyệt đẹp, như của Liz Taylor vậy.
Ít nhất tôi đã nghĩ như thế.
Chào anh, Henry.
- Sẵn sàng chưa?
- Rồi.
Đi nào.
- Ôi không, đợi chút.
- Gì?
Nhanh lên, anh phải cài cúc lên. Mẹ em sẽ thấy đấy-
Karen.
Mẹ.
Đây là bạn trai con, Henry Hill.
Cháu khỏe chứ?
- Rất vui được gặp bác.
- Con gái ta kể cháu là người lai Do Thái.
À, là phần tốt trong người cháu thôi ạ.
- Cảm ơn Ngài.
- Gặp lại sau nhé.
Anh làm gì thế?
Quẳng xe đấy luôn à?
Nó trông xe cho anh.
Dễ hơn là đưa vào gara và chờ đợi.
Cách đấy nhanh hơn, em hiểu ý anh chứ?
Anh thích như thế này.
Hay hơn là đứng vào hàng đợi dài cổ.
Khỏe không? Có gì mới không?
Đây nhé.
- Vẫn ổn chứ?
- Tốt cả.
Tốt.
Cứ khi tôi đến đây, lại cứ gặp 2 anh chị. Không làm việc gì hả?
Henry, gặp anh vui quá. Chào cô, cô khỏe chứ?
Anthony, ngay phía trước.
Cần gì cứ gọi tôi nhé.
Tony, cảm ơn nhiều. Tôi đánh giá cao đấy.
- Các cậu thế nào?
- Anh bạn vẫn khỏe chứ?
- Anh cho họ mỗi người 20 đồng.
- Ừ, không sao.
Henry, quà của ông Tony, đằng kia.
- Đâu?
- Kia.
Ồ, cảm ơn nhiều, Tony.
- Anh làm nghề gì thế?
- Sao?
- Nghề của anh?
- Anh theo nghề xây dựng.
Họ không nghĩ anh làm xây dựng cho lắm.
Anh là đại diện của nghiệp đoàn.
Và bây giờ, thưa Quý Ông Quý Bà...
nhà hàng Copacabana hân hạnh giới thiệu ông vua hài hước của chúng ta...
Henny Youngman.
Vẫn vượng chứ các bạn? Đứng đây rất vui đấy. Đón lấy vợ tôi đi.
Tôi chăn cô ấy đi khắp nơi nhưng rốt cuộc vợ tôi vẫn mò được về nhà.
Tôi hỏi, "Chúng ta sẽ đi đâu trong ngày kỉ niệm lễ cưới đây?"
Cô ta bảo,
"Nơi mà em chưa từng đặt chân đến ấy. "
Tôi bảo, "Thế đi nhà bếp nhé. "
Tiến sĩ Wellsler đang ở đây.
Cho một gã thoi thóp trong 6 tháng.
Mất khả năng chi trả hóa đơn.
Cho hắn thêm 6 tháng nữa.
Tôi yêu đám đông này.
Air France xây cơ nghiệp cho tôi.
Chúng tôi đi ra với 420,000, không súng ống.
Và bọn này đã đúng.
Chúng tôi chia Paulie phần lại quả.
60,000 nhé.
Hè này hơi bị đẹp đấy.
Chú tự hào lắm.
Quá nhiều cho một đứa nhóc như anh.
Ai hỏi lấy ở đâu, anh cứ nói là chơi bài cào Las Vegas, nhé?
Vâng.
Mời Ngài kiểm tra.
Không. Anh phải kí vào đây.
Anh boa cho hắn nhé?
- Karen, em khỏe không?
- A, anh vẫn ổn chứ?
Henry, đây là Bruce. Bruce, kia là Henry.
Rất vui được gặp anh.
Gặp nhau sau nhé.
- Em biết anh ta?
- Vâng.
Nhà anh ấy bên kia đường.
Đêm nọ, Bobby Vinton gửi đến 1 chai champagne. Không gì tuyệt hơn thế.
Mình không nghĩ có gì lạ ở đây.
Một thanh niên 21 tuổi với chừng đấy mối quan hệ.
Một anh chàng cuốn hút.
Anh ấy thật tốt.
Giới thiệu mình với tất thảy.
Mọi người đều muốn được chơi đẹp với anh ấy.
Và Henry biết cách kiềm chế.
Đừng mua tóc giả để rồi bay mất không đúng lúc.
Tốc của Morrie không bao giờ bay!
Ngay cả dưới nước.
Và nhớ cho, tóc của Morrie đã được kiểm chứng cả trong.. lốc xoáy.
Tiền nong không thành vấn đề. Ai cũng mua được tóc giả hiệu Morrie!
Nhấc máy ngay bây giờ nhé!
Hãy chịn cho mình những gì phù hợp.
Nhanh nào, Morrie. Jimmy đang đợi kìa.
Lâu quá.
Anh ngoan lắm. Các anh đều chơi đẹp với nhau.
Nhưng có một nghịch lý ở đây.
Jimmy là tay chuyên phá luật.
Đặt cho anh ta từ cửa 8 đến 5 ở Cleveland.
Tôi không bao giờ phải trả theo cách dùng vũ lực như anh ta yêu cầu? Tôi có đặc biệt quá không?
Tôi là ai, thằng đáng khinh hay là cái bánh xe đạp?
Anh biết Jimmy rồi.
Mượn tiền rồi. Trả đi.
Tôi không nhất trí 3 điều trong thỏa thuận đấy.
Thế anh định làm gì?
Bật lại Jimmy Conway chăng?
Ông ấy muốn tiền.
Trả tiền đi rồi tôi và anh cuốn gói.
Chết tiệt chứ!
Bem vào tai hắn ấy!
Bem cái tai còn lại ấy!
Tôi bật tiền của hắn sao, bật chưa?
Mấy xu lẻ đấy tôi đánh rơi cả triệu lần rồi.
Anh điên rồi đấy. Dừng đi, được không?
Đem tiền của anh vào chơi 3 cái trò đấy hả.
Mày có cầm tiền của anh không?
Jimmy, anh ấy sắp đưa chú đấy.
Anh giết chết mày.
Có nôn tiền ra không. Thằng Bố Láo này!
Nôn ra đây.
Anh ấy trả mà.
Morrie đây. Ai đấy? Đây này.
- Jimmy, tôi xin lỗi.
- Nên mở mồm thế đi.
Đừng tái diễn đấy.
Đưa tiền của anh đây!
Nghe không? Nôn tiền ra nhé.
Em sẽ đưa. Anh sẽ có ngay, anh hai.
Có liền tay, tin em đi.
Karen, nói chậm thôi.
Ở đâu? Ở yên đấy. Không đi đâu hết.
- Sao thế?
- Là Karen, Jimmy ạ.
- Hôm nay có tiền.
- Em trả mà.
Sao?
- Em ổn chứ?
- Ừ.
Đứa nào?
Gã sống bên kia đường nhà em bao đời nay.
Hắn bắt đầu sờ soạng em.
Rồi hắn vồ lấy em.
Em bảo hắn dừng lại. Hắn vẫn tiếp tục.
Em đánh hắn. Và hắn nổi điên lên.
Hắn đẩy em bay ra khỏi xe.
Em chắc là ổn chứ?
Đi vào nhà tắm rửa đi. Cho sạch sẽ.
Muốn gì, thằng chó?
Muốn gì nào?
Tao thề chết con mẹ tao,
mày đụng đến cô ấy lần nữa, mày chết!
Đừng bắn.
- Cất đi. Em không sao chứ?
- Ừ.
Mình biết có những phụ nữ, như bạn bè mình...
hồn vía lên mây khi bạn trai đưa cho họ...
khẩu súng và bảo họ giấu đi. Tôi thì không.
Tôi phải chấp nhận sự thật. Nó khiến tôi sôi sục.
Chú rể hôn cô dâu!
Sao con không cố cho được như thằng Henry hả? Vợ nó xinh như thế.
Yên bề gia thất rồi. Nó cưới rồi đấy.
Rồi thì sẽ có một gia đình ấm cúng.
Còn mày cứ lông bông hư hỏng với bao nhiêu đứa con gái.
Anh ấy như thể có 2 gia đình vậy.
Lần đầu tiên tôi được giới thiệu với tất cả bọn họ, thật là điên lên mất.
Paulie và anh em đẻ đâu ra mà lắm con cháu.
Hầu hết chúng đều tên Peter hay Paul.
Không thể tin nổi.
Đây, thằng cháu Paulie Jr, và đây là Petey.
Phải đến 2 tá Peters and Pauls trong tiệc cưới.
Đây là Marie.
Nữa nè, tất cả đều cưới các cô tên Marie.
- Cô ấy giống người Ý nhỉ.
- Đúng rồi, dân Ý đấy.
Và tên con gái đẻ ra lại là Marie.
Và đây là Pete. Không, ý chú là Paulie.
Nhầm nhọt tí.
Đến khi gặp gỡ hết cả lượt, mình cứ ngỡ đã say bí tỉ.
Paulie, chú không cần làm vậy mà.
Chào mừng đến đại gia đình này.
Tiệc chiêu đãi tối chủ nhật nhé?
Đẹp quá. Ta đến khóc mất.
Đây là chút đỉnh để làm mốc khởi đầu.
- Cái túi. Túi túi.
- Gì? Túi sao?
Cái túi đựng phong bì. Tiền trong đấy cả.
Em đừng lo.
Ở đây không ai cuỗm đi được đâu.
Nó không gọi về à?
- Anh ấy đi với bạn.
- Người gì mà đi không gọi về?
Anh ấy lớn rồi mẹ. Sao lại cứ phải 5 phút điện một lần thế.
Thật mà lớn rồi sao nó không kiếm nổi cho hai đứa một căn hộ hả?
Đừng bắt đầu nữa. Mẹ, chính mẹ muốn bọn con dọn về đây.
Chúng mày 1 tháng ở đây mà mẹ thấy thỉnh thoảng nó đi bạt mạng không thèm 1 cú gọi về nhà.
Người ngợm kiểu gì thế?
- Mẹ muốn con làm gì?
- Gì? Con mà làm gì được?
Thằng đấy mà Do Thái gì.
Mày có biết dân Do Thái sống sao không?
Có biết họ thế nào không hả?
Bố mày không bao giờ ra ngoài suốt đêm mà không gọi về.
Ra ngoài? Bố có bao giờ ra khỏi cái nhà này đâu! Mẹ, dừng tranh cãi đi.
Mẹ có hiểu cảm giác của con đâu!
Giờ mày cảm giác thế nào? Mày còn không biết nó ở đâu, với ai.
Anh ấy đi với bạn! Bố kìa!
Để ông ấy yên.
Bố mày chịu đủ rồi.
Bố mày còn không có được một bữa tử tế 6 tuần nay đấy.
Mày đã ở đâu? Sao không gọi về?
Cả nhà lo sắp ngất đây.
Đàn ông lấy vợ rồi còn đi bù khú vậy sao.
Người bình thường có cư xử như thế không!
Nó làm sao vậy trời?
Cậu không bình thường. Bà ấy nói chuẩn.
Vấn đề gì với cậu hả?
Cậu là loại người nào hả?
Vấn đề gì?
Họ là cái loại người nào thế chứ?
Chúng tôi không cưới những gã khú đế.
Nhưng lần đầu tiên tôi nhận ra điều khác biệt...
là ở tiệc chiêu đãi tại nhà Mickey.
- Karen, em từ đâu đến?
- Lawrence.
À, trên vùng Đảo. Đẹp đấy.
Chị từ Miami. Đến đó chưa?
Cũng ổn, nhưng giống như chết đi rồi sống lại giữa thiên đường Do Thái.
Angie, đừng có nhặt thứ đấy lên.
Mình chỉ muốn vả vào mặt hắn.
Tên tóc đỏ nhìn như nông dân hả?
Tay hắn sờ khắp người mình.
Mình bảo, "Cất tay anh đi, không tôi chặt nhỏ đấy. "
Cô ấy làm đấy.
Các bà không biết là hắn đỏ thế nào đâu.
Tôi nói chuyện này cho Vinnie...
Thế mà cũng đi nói à?
Vinnie sẽ giết hắn.
Nếu không á, anh ấy cũng sẽ băm nhỏ thằng chết tiệt đấy, rồi cùng mình ở đấy suốt luôn.
Có vấn đề rồi đấy.
Thế đứa nhóc nhà Jeannie thì sao?
Nó tranh cãi. Chơi bài ăn tiền 10 Đô một.
Rồi thì rút súng ra.
Súng cướp cò. Mấy thằng nhóc thẳng cẳng.
Khi bà ngoại nghe tiếng súng...
và biết đứa cháu bị bắt giữ, bà đột tử ngay trên đường đến viện.
Giờ thì Jeannie có 1 anh chồng và thằng con tù tội, và một bà mẹ nằm dưới 3 tấc đất.
- Jeannie uống rồi đấy.
- Có thể cô ấy suy sụp.
Để tôi nói. Cô ấy nghiện rượu rồi.
Cứ có chuyện gì là các cô lại tanh bành hết cả lên.
Họ có nước da xấu và trát lên mặt đủ thứ. Chả đẹp gì.
Trông thật tồi tàn. Trang phục thì...
nhàu cũ và rẻ tiền.
Toàn quần suông và áo len hai lớp.
Con bé cứ khư khư mình nó với cái váy ngủ.
Nó chả thiên thần gì đâu, tin tôi đi.
Họ nói về đàn con hư đốn...
và về cách đánh đập chúng bằng cán chổi cùng thắt lưng.
Rồi chúng cũng chẳng buồn để ý nữa.
Khi Henry tạt qua đón, tôi đến hoa cả mắt mũi.
Em không hiểu sao mà sống kiểu ấy được.
Chúa lòng lành, anh mà phải vào tù thì sao nhỉ?
Karen.
Mickey bảo rằng anh chồng của Jeannie..
Thế em biết tại sao thằng chồng con Jeannie lại bóc lịch không?
Vì Jeannie đấy.
Thằng đấy nó muốn tránh xa con Jeannie ra.
Anh nói cho mà nghe.
Không ai phải vào tù, trừ khi họ muốn.
Trừ khi họ để bị tóm.
Họ chả có kế hoạch đếch gì.
Anh biết mình đang làm gì.
Anh lên lịch công việc với những đồng nghiệp.
Em biết những thằng vào khám không? Rặt những thằng mọi đen ăn cướp. Biết tại sao không?
Vì chúng ngủ gật trong những cái xe vừa cuỗm được, Karen ạ.
Nào, lo gì! Em yêu, lại đây nào.
Lát sau, mọi thứ bình thường trở lại.
Không gì còn có vẻ là tội ác.
Có vẻ như Henry đang dấn thân vào...
và rằng anh cùng chiến hữu xoay xở làm tiền trong khi những gã kia...
ngồi chổng mông chờ của bố thí.
Chồng chúng ta không phải là bác sĩ phẫu thuật não, họ chỉ đơn thuần lao động chân tay.
Cách duy nhất để kiếm thêm chút đỉnh là úp mặt ngoài đường.
Con bọ này, hộp đựng tiền đâu?
Không chạy! Mẹ mày, không được chạy.
- Gặp lúc ăn tối nhé.
- Tớ chơi lục cùn, ha ha ha.
Cậu nhìn thấy nó dâng súng cho tớ ngay không hả?
Về điểm tập kết còn chia chác nhanh nào.
Chúng tôi tất cả đều ở gần nhau.
Gần như không bao giờ có người lạ xung quanh đây.
Suốt ngày, chừng ấy con người chạm mặt nhau, khiến cho mọi thứ trở nên bất bình thường.
Chào bà Hill. Cảnh sát đây.
Thanh tra Deacy. Đây là thanh tra
Silvestri. Chúng tôi có giấy khám nhà.
bà vui lòng đọc và kí vào?
- Kí đâu?
- Đâu cũng được.
Sẽ mất một lúc, chúng tôi muốn lục soát kĩ.
- Các ông uống cà phê nhé?
- Giờ thì không, thưa bà.
- Cẩn thận nhé.
- Chúng tôi sẽ chỉ làm phận sự của mình.
Luôn có những sự quấy rầy nho nhỏ này.
Họ cứ muốn nói với Henry về chuyện này chuyện kia.
Họ bắt tôi kí hết trát rồi đến lệnh.
Nhưng chủ yếu là muốn ăn trên ngồi trốc.
Một vài món và họ sẽ giữ im lặng, dù là chác được bất cứ cái gì.
Tôi luôn mời họ cà phê. Mấy bà vợ khác, như của Mickey Conway...
thì nguyền rủa họ rồi nhổ xuống sàn.
Nhổ ngay xuống sàn nhà mình.
Với tôi thật không thể nào hiểu nổi.
Tốt hơn nên lịch sự và gọi luật sư.
Chúng tôi làm cái gì cũng theo bầy,
và luôn trong cùng một đám.
Lễ kỉ niệm, rửa tội.
Chỉ đi qua đi lại nhà của nhau thôi.
Đàn bà thì chơi bài.
Khi mấy đứa nhóc chào đời, Mickey và Jimmy lên viện đầu tiên.
và khi đi nghỉ ở Islands
hay Vegas...
chúng tôi đi cùng nhau.
Không có người ngoài. Chuyện thành như bình thường rồi.
Chúng tôi phải lấy làm tự hào vì có những ông chồng...
sẵn sàng chịu chút hiểm nguy..chỉ để cho chúng tôi vài đồng lẻ.
Nhưng em bảo Mẹ đến trông mấy đứa tối mai rồi.
- Không đâu, Karen.
- Sao không?
Đơn giản là không. Anh có vài kế hoạch rồi.
Nhưng mai là tối duy nhất Mẹ đến được.
- Xin anh đấy?
- Không được. Em muốn anh làm gì bây giờ?
- Anh đi đây.
- Đợi chút.
Em muốn đi hiệu. Cho em ít tiền đi nào?
Em cần bao nhiêu?
- Nhiêu?
- Chỗ đấy.
Chừng này. Bán anh một cái hôn.
Gặp em sau.
Tốt rồi.
Mừng ngày trở về nhà, Batts.
Khỏe không?
Ngồi đi. Uống gì nhé.
Mang đồ uống xem nào.
Mang gì cho mấy tay côn đồ Ailen đằng kia nữa.
Chỉ có 1 thằng Ailen đây thôi.
Lên nào, các chiến hữu.
- Buổi sáng hào sảng, anh hai.
- Mừng anh bạn hết tù tội về nhà.
Đây là bạn tôi, Jimmy.
Henry. Quán cậu ấy đấy, Đây là Lisa.
Tommy. Diêm dúa quá nhỉ.
Trẻ mới lớn quậy khắp thị trấn đây mà.
Xem này.
Quên mất các anh đang uống vì thằng đần kia.
Lại đây xem nào.
Tôi chỉ chào thôi. Billy, khỏe chứ?
Lại đây coi.
6 năm trời rồi đấy nhỉ.
Đức Chúa Trời ơi! Trông chú kinh quá.
Xem bộ cánh này.
Tên khờ này.
Anh sống với chú cả đời nay đấy.
- Đừng khệnh với anh.
- Chỉ là đừng có giỡn chơi tôi.
Nếu anh mà giỡn thiệt,
anh sẽ bảo."Đi mà giỡn với con đĩ kia ấy! "
Thằng bé quật cường lắm đấy.
Tụi này gọi nó là "Tommy em chã. "
Nó mà đánh giày thì cứ gọi là như gương. Ngôn ngữ của anh hơi tệ nhỉ.
Ghê lắm đấy. Thằng bé này đỉnh nhất đấy.
Kiếm chác cũng mạnh lắm.
Không đánh giày nữa, Billy.
- Gì?
- Tôi nói không đánh nữa.
Anh đi lâu quá rồi. Tụi kia không nói cho anh hả.
Tôi nghỉ đánh giày lâu rồi.
Thư giãn đi. Sao vậy. Đùa chú tí mà cáu tiết thế nhỉ, thế thôi.
Đùa thôi mà.
Nghe không phải anh đang đùa. Còn bao nhiêu người ở đây.
Anh đùa thôi. Tiệc tùng mà.
Lâu rồi anh không gặp chú nên khuấy động tí thôi.
Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm anh.
Xin lỗi, được rồi, không sao cả.
Thôi về nhà cầm hộp đánh giày chết tiệt của mày ra đây.
Mẹ cái thằng chó này!
Thằng chó chết!
Đúng đúng, lại đây nào!
Mày ôm lấy cục nợ đấy nhé!
Thằng tồi rởm đời này!
Mày sẽ ôm hận đấy!
- Đừng rối lên em.
- Con mẹ mày!
Giữu thằng chó ở đấy!
Giữ hắn đấy.
Nào, mày thấy đủ mạnh chưa?
Xin lỗi. Tommy hơi quá đà. Cậu ấy không có ý thô lỗ đâu.
Không có ý thất lễ hả?
Mày hâm hả?
Về dạy nó vài đường cơ bản đi.
Phải biết đúng sai chứ.
- Jimmy, anh hiểu ý tôi chứ?
- Hiểu mà, hiểu.
Chúng nó ôm ấp hôn hít nhau chán chê, rồi nó xử sự như thằng khùng.
Anh hơi xúc phạm cậu ấy.
Hơi mất trật tự tí.
- Không hề.
- Có xúc phạm chút đỉnh.
- Tôi chả xúc thằng nào. Đưa đồ uống đây nào.
- Rồi.
Uống cùng nhau chứ. Tràn đi.
Không, lại đây uống với tôi.
Không, đồ ai nấy uống nhé.
Tao đạp mấy thằng chó kiểu này trong khám đấy. Tao cho bể mông.
Tan hết cả tiệc tùng.
Anh đi cũng 6 năm rồi. Vài thứ đã thay đổi.
Vẫn là thời của tôi, Jimmy.
Tôi đã về nhà và nhận lại những gì tôi đáng hưởng thụ. Tôi còn cái mồm để ăn chứ.
- Sắp ăn rồi đấy.
- Hiểu chứ?
Đóng cửa!
Tao cho mày ăn đầy mồm luôn, thằng chó!
Bắn con mẹ nó đi.
Thằng chó! Bẩn cả giày tao.
Băng của nó sẽ nháo nhào lên đấy.
Tệ quá. làm gì bây giờ. Không thể quăng ra ngoài đường được.
Tớ biết một vùng mạn Bắc. Tài thánh cũng không tìm thấy hắn. Khăn trải bàn nữa.
Tớ không muốn máu vấy trong quán cậu đâu.
Mở cốp đi, Henry.
Kiếm cái xẻng nhà bà già tớ.
Đâu đây mà. Yên nhé, đừng để bà ấy thức dậy.
Xem đứa nào này.
Làm gì đây? Chuyện gì thế này?
Con đâm phải cái gì trên đường ấy. Rồi Jimmy nói cho mẹ nghe.
Nó làm sao thế con?
Lâu quá không gặp con. Thằng Tommy làm sao đấy?
Con nữa à. Khỏe không?
Sao mẹ ngủ muộn thế ạ?
Nó vào. Các con nữa.
Gặp được nó là mẹ vui.
Đi vào đi. Nghỉ ngơi thoải mái, mẹ làm cái gì cho mà ăn.
- Thôi ngủ đi mẹ. Bọn con đi ngay.
- Không không. Nó về thì mẹ ngủ sao được.
Lâu lắm rồi không gặp nó.
Mẹ muốn gặp nó.
Các con vào.
Gì mà cứng như chì ấy.
Nói nghe, lâu nay ở đâu?
Mẹ không thấy mày đâu.
Thậm chí còn không gọi. Lâu nay mày đi tận đẩu đâu?
- Con làm đêm.
- Và..?
Tối nay làm hơi muộn.
Bọn con đi theo hướng ra ngoại thành và đâm phải con nai.
Đấy, máu me đầy cả áo. Rồi Jimmy kể cho mẹ nghe.
May quá lại nhớ, con cần dao. Con cầm luôn cái này nhé?
- Ừ.
- Một lúc thôi.
Tội nghiệp nó.
Bọn con đâm phải nó và cái chân nó..
Gọi là gì nhỉ?
Chân đấy.
- Cái móng.
- Nó như bị gập luôn.
Con húc mạnh quá.
Mẹ, tội quá khi vứt nó ở đó.
Rồi, con sẽ mang dao về.
- Mẹ, ngon quá.
- Cảm ơn con.
Sao không kiếm lấy một đứa xinh xắn đi hả?
Có mà, đêm nào chả có.
Nhưng mà kiếm đứa nào rồi yên bề gia thất ấy.
Có mà, hàng đêm. Rồi con lại phòng không. Yêu mẹ lắm, ở với mẹ cho sướng thôi.
Yên ấm đi.
Con thế nào, Henry?
Sao thế? Con chẳng nói gì cả.
Nói ấy ạ. Im lặng là gì hả mẹ?
Ăn như mèo. Không mở miệng nói gì cả.
- Con đang nghe mà.
- Làm sao à?
Hồi mẹ còn nhóc con. Mấy đứa nhóc toàn sang nhà nhau chơi ấy.
Có một ông. Chả bao giờ nói gì. Cứ ngồi như tượng suốt buổi tối.
Bọn nó bảo, "Chú sao vậy? Sao không nói gì cả?"
Ổng bảo:" Nói cái gì đây? Rằng vợ chú đòi chơi chú 2 lần hả?"
Rồi cô ấy bảo:" Im đi, anh đúng là thằng lắm mồm! "
Nhưng mà người Ý, thì hay hơn nữa cơ.
- Cornuto contento.
- Đấy đấy.
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là hắn ta có ý định thành thằng khùng.
Không quan tâm ai biết cái gì cả.
- Tommy có nói về tranh ta vẽ không?
- Chưa ạ.
Xem này.
Đẹp quá.
Thích quá. 2 con chó, con hướng này con hướng kia.
Con nghếch mõm đằng đông, con ghé đằng tây. Là sao?
Ông nói, "Muốn gì nữa hả?"
Bộ tóc trắng của ông già đẹp quá.
Đẹp. Con chó cũng giống hệt.
Giồng thằng nào bọn mình biết nhỉ.
Quăng râu đi. Đích thị nó luôn.
Chính nó.
Đéo gì thế nhỉ?
Với hầu hết, giết người là điều phải chấp nhận.
Giết là cách duy nhất để thiết quân luật.
Anh bất tuân lệnh, anh "đi".
Gã nào cũng phải nhập tâm điều đó.
Đôi khi, ngay cả khi người ta không trái lệnh, người ta vẫn phải chết.
Đấm đá thành thói quen. Tranh cãi không đâu chả vì cái gì.
Trước khi anh kịp hiểu, một gã nào đấy đã hy sinh rồi.
Bọn này lúc nào cũng chĩa súng vào nhau.
Bắn người thành cái lệ thường.
Không có gì to tát.
Chúng tôi gặp rắc rối to với Billy Batts.
Thực sự đụng thứ dữ rồi.
Tommy đã giết kẻ sắp thành thủ lĩnh.
Batts là một phần của băng Gambino và xem như không thể động đến.
Trước khi đụng phải "hàng cấm", bạn phải có 1 lý do tốt đẹp.
Anh phải ngồi xuống bình tĩnh, và phải có được một cái gật đầu...
không thì chính anh lại là kẻ dơ đầu chịu báng.
Tối thứ 7 cho vợ hiền...
nhưng tối thứ 6 ở Copa là dành cho bạn gái ngoan.
Tuần trước, bọn mình đi xem Sammy Davis, Jr.
Phải đi xem ngay nhé, diễn quá hay luôn.
Ông ấy nhại điệu bộ người khác. Cứ tưởng tượng đấy là họ mà cười đau cả bụng.
Không thể tin được. Cứ xem cách một ả da trắng chết đứ đừ với ông ấy.
Gì?
Không phải em. Nhưng mà ả nào đấy có thể chứ. Như mấy con người Thụy Điển ấy.
Thế cô bỏ qua cho cái tội ngoại tình ấy hả.
Mái thoải đê.
Tớ không muốn hôn
Nat King Cole ở đây chút nào.
Không, em có nói gì về em đâu.
Nhưng, mọi người thấy đấy, ông ấy rất phong cách.
Phong cách?
Hắn có tài.
Anh hiểu em đang nói gì mà.
Nhưng xem cách em nói đi.
Mọi người sẽ có ấn tượng sai lầm.
Em chỉ nói ông ấy có tài. Không thể tin nổi.
Kệ đi, anh hiểu ý em nói gì mà.
Nó có tài. Kệ cha nó ở đấy đi.
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Nghe ngóng thấy gì chưa?
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
- Vụ nhóm Brooklyn?
- Không, mấy gã dưới phố cơ.
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
- Gã sống ở chỗ Christie á?
- Không phải.
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Cái gã đã biến mất ấy. Gã mà mọi người đang nháo nhào lên đấy.
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
- Biết ta ám chỉ gã nào chứ?
- Vâng.
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Hắn tên Batts. Người của hắn đang phát điên lên đi tìm hắn.
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Chả ai biết có chuyện gì với hắn cả.
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Tối đó hắn vào quán và rồi mất dạng. Thế thôi.
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Được rồi. Quan sát động tĩnh nhé.
Bọn nó quấy ta mấy hôm rồi đấy.
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
- Nhớ chưa?
- Vâng.
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Nào mọi người, vào bàn ăn thôi.
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Không hôn hả? Bác Paulie cũng không hả?
Tôi muốn tiền của tôi.
Ông ấy nợ tôi.
Có biến rồi. Nhớ vụ chúng ta chăn trên mạn Bắc chứ?
- Paulie biết chuyện đó rồi đấy.
- Phải lôi nó ra khỏi đấy thôi.
Miếng đất đấy họ sắp bán đi để sung công.
- 6 tháng rồi đấy Jim.
- Phỉa đào lên ngay thôi.
Henry, nhanh lên. Mẹ tớ đang làm món nước sốt ớt cay đấy.
- Tay đây nè.
- Vui nhỉ, mấy chàng.
Cái cẳng này.
Ôi, cái cánh.
Thích gì nào? Cẳng hay cánh?
Hay cậu vẫn đang tìm tim với phổi đấy?
Ôi, tệ quá.
Henry, xe làm sao vậy?
Anh đâm phải con chồn, được chưa?
Vào với mẹ đi.
Ghê quá, Henry.
Tôi mua cho Janice 1 căn hộ trong ngõ ngách ở The Suite.
Thế rồi thỉnh thoảng 1 tuần cũng ở với nhau được đôi lần.
Đây là cái đèn kiểu cổ nhé.
Karen ở nhà với bọn trẻ. Cô ấy không hỏi gì.
Toàn bộ nội thất là từ Maurice, Valencia.
Như từ Roma nhỉ.
Lụa cả đấy. Từ Siam.
Phòng ngủ của mình nè.
- Tommy, ôm hộ con chó?
- Dĩ nhiên, anh ăn con này tối nay luôn.
Thích quả cầu pha lê này không?
Đây là nơi chúng mình dành phần lớn thời gian nhé.
Mình yêu cách bài trí thiên nhiên quá.
Hàng Pháp.
Janice và tôi quá vui vẻ bên nhau. Cô ấy bắt đầu xao nhãng công việc.
Tôi phải dằn mặt thằng chủ cô ấy một chút.
Janice thích làm gì thì làm.
Hiểu không?
Cứ chạy đi. Tao gọi mà dập máy nữa thì mày coi chừng.
Nào, buông ra đi.
Anh như con vật ấy.
Nhện bồi, lại đây. Mang cho anh mày ít Cutty và nước.
- Ăn gì không?
- Đói meo rồi.
- Tớ chơi phần này.
- Chơi phần đó hả?
Tớ bị ngọng hả? Tớ chơi phần kia.
Tao thì sao? Tao ảo quá hả?
Đồ uống tao đâu. Tao gọi mày rồi cơ mà.
- Anh gọi ạ?
- Tao bảo mày mang đồ lên.
Tôi cứ tưởng anh bảo: "Đủ rồi, bồi Nhện. "
Tao trong danh sách không-thèm-chấp của mày hả?
Không ạ, tôi nghe thấy ai đó gọi:" Bồi , bồi. "
- Tôi nghĩ là anh Henry.
- Mày là thằng lắp bắp trệu trạo.
Tôi cứ nghĩ anh bảo:" Đủ rồi, bồi. "
Mày chưa đủ đâu.
Không, tôi cứ tưởng là anh bảo đủ rồi.
Tao ổn! Mày không ổn, thằng đần.
Đêm nay mày chơi tao hả, con mẹ mày!
Vậy anh muốn đồ uống? Tôi sẽ mang lên.
Đi lấy nhanh lên đây!
Nhảy nhót đi thằng đần.
Mày đi cứ như thằng chết tiệt Stepin Fetchit.
Chạy bàn cho tất cả anh em ở đây.
Chạy bàn cho tao, thằng ngợm!
Nhảy lò cò mang đồ uống lại đây!
Cái phim gì thằng cha Bogart đóng nhỉ?
- Đoạn mà hắn chơi thằng cao bồi ấy.
- Thằng nhóc Oklahoma.
- Shane hả?
- Thằng nhóc Oklahoma, tao đấy!
Thằng đần thối này. Nhảy!
Nhảy tới đi, con mẹ mày!
Nhảy lò cò quanh xe bò đi.
Giờ mới chịu nhảy đấy.
- Henry, sao không?
- Cậu bắn vào chân thằng nhóc rồi, Tommy.
Nó ổn mà. Nó bị bắn vào chân. Sao hả? Vụ này bự đây.
- Đưa khăn đây.
- Trò chết tiệt gì đây.
Đưa nó Ben Casey, thằng khốn này.
Cho nó bò như kiểu nó lê mang đồ uống lên ấy.
Đưa nó xuống bác sĩ dưới phố đi.
Xương rạn hết rồi.
Giờ đừng làm tao buồn nữa nhé.
Đừng có làm loạn ở đây, thằng bồi nhện đần độn.
Mày đang cố làm tao nghĩ tao đang làm gì ở đây hả.
Tai nạn thôi.
- Diễn viên tồi quá.
- Tôi có cá to rồi.
- Theo hay dập?
- Theo chứ.
- $800.
- $800?
Anh không về nhà 2 tuần nay.
Tối nay không đi đâu hết!
Karen, em trả con đấy hả! Thôi đi!
Anh phải ra ngoài đấy!
Không có khóa xe thì đi bằng niềm tin.
Em dở hơi hả? Chuyện gì?
Ừ, em hâm. Có gì đó đang xảy ra?
- Thôi dừng. Đủ rồi! Dừng ngay lại.
- Không!
Nói cho anh biết, nhìn vào mắt anh tôi thấy anh đang lừa gạt tôi!
- Cút đi! Cút ra!
- Câm mồm lại.
Cút ra khỏi đời tôi!
Đầu em bệnh mất rồi, Karen.
Trong đầu em chỉ từng đấy thôi.
- Anh là thằng chết dẫm!
- Em có vấn đề rồi.
Đi với mấy con điếm rửng mỡ đi! Tốt cho anh đấy!
Cút ra khỏi đời tôi! Tôi không chịu nổi anh nữa!
Nhền nhện, hấp tấp quá nhỉ?
- Của các anh đây.
- Đội ơn anh bồi.
Này bồi, cục băng dưới chân còn to hơn cái đầu mày đấy.
Biết rồi sao không, nó sắp biến thành mấy thằng lững thững ở đây rồi.
Mày băng thế, mày vẫn nhảy được hả?
Nhảy ít điệu tao coi nào, Bồi. Thằng chó chết này.
Nói thật đi.
Mày sắp đi nghe giao hưởng hả?
Sao không đi mà đù cái mặt anh ấy, Tommy?
Tớ có nghe nhầm không.
Tin được lỗ tai tớ không.
Bồi, này. Cho lòng dũng cảm cậu nhóc.
Tớ nể nó luôn.
Thằng này có chí khí lắm đấy.
Tốt đấy.
Đừng có để bị đè đầu.
Tom bắn vào chân nó,
nó bảo Tom tự mà đi đù mạ.
Cậu định để nó chuồn đi như thế hả?
Sao thế này?
Cái thế giới này rồi sẽ đi đến đâu?
Thế giới này đi theo kiểu đó đấy. Thấy sao hả?
- Thế được chứ, hả?
- Chuyện quái gì với cậu thế hả?
Sao thế, ngu hay sao hả?
Tommy, tôi đùa với cậu thôi.
Cậu lại điên cuồng thế hả?
Ai biết anh đùa đâu?
Anh cứ nhơn nhơn trêu tôi?
Tôi chỉ trêu chọc cậu,
cậu lại đi bắn thằng kia?
Thằng nhóc chết rồi.
Bắn chuẩn. Mình thật là may, bắn chuẩn thế.
Gần thế sao mà trượt được.
Anh lăn tăn gì chuyện này hả, Anthony?
Không.
Con chuột chết. Cả nhà nó như một lũ chuột. Nó chắc mẩm lớn lên thành con chuột chết.
Chết tiệt thật. Không thể tin nổi cậu nữa.
Giờ tự đi mà đào lỗ nhé. Tôi không nhúng.
Tôi sẽ đào. Tôi không sỉ nhục ai cả, lần đầu tôi đi đào huyệt chắc?
Tôi sẽ đào cái huyệt chết tiệt? Xẻng đâu nhỉ?
- Xin chào.
- Chào?
Karen Hill đây. Tôi muốn nói chuyện với cô.
Này? Đừng cúp máy!
Tôi có chuyện nói với cô!
Tránh xa chồng tôi ra, nghe không?
Này? Mở cửa ra!
Trả lời đi!
Tôi sẽ rêu rao khắp cái khu này...
rằng Rossi khu 2R,
cô chẳng là gì ngoài 1 con điếm!
Quản lí chung cư đấy phải không ạ?
Vâng, tôi muốn nói rằng khu của ông, đang có một con đĩ...
sống ở khu 2R!
Rossi, Janice Rossi. Nghe tôi không?
Đó là chồng tôi!
Đi kiếm thằng đàn ông của mày đi!
Dậy đi, Henry.
Em làm gì thế?
- Karen, điên à?
- Tôi điên.
Đủ điên để giết cả lũ các người.
Karen, thư giãn đi.
- Được không?
- Anh yêu nó chứ?
Phải không?
- Yêu không?
- Karen à...
Anh yêu em. Em biết anh yêu em.
Anh không hề.
Không phải vậy.
Nào, cẩn thận, em yêu. Đừng.
Nhưng rồi tôi không thể làm đau anh.
Sao tôi có thể chứ?
Thậm chí tôi không thể tự ru dỗ mình từ bỏ anh ấy.
Sự thực là...
dù tôi có trông tệ đến đâu...
Tôi vẫn còn rất cuốn hút với anh ấy.
Sao tôi phải dâng anh cho một ai khác?
Sao cô ta lại thắng?
Bỏ súng xuống đi em.
Anh yêu em, em biết mà?
Em là tất cả những gì anh muốn, Karen.
Đặt súng xuống nào, Karen.
Bé con, nào.
Sao vậy, cô điên hả, Karen?
Đầu tôi đủ lo lắng vì sợ bị thanh toán trên phố rồi nhé!
Tôi về nhà để được thế này hả?
Tôi giết cô luôn cho rồi!
Thấy sao hả?
Sao hả, Karen?
Em xin lỗi!
Chào, Jimmy! Vẫn khỏe chứ?
- Xinh thế.
- Cảm ơn. Gặp các anh, em rất vui.
- Chào, Paulie!
- Bé con. Khỏe chứ hả?
Vâng.
- Em yêu mang ít thuốc lên, nhé?
- Vâng ạ.
- Cần gì nữa không ạ?
- Đủ rồi.
- Uống gì nhé? Bia nhé?
- Không.
- Đò ăn Tàu?
- Thôi, nào ngồi xuống.
Karen đến nhà rồi.
Buồn ủ rũ.
Không tốt. Cậu phải rạch ròi chuyện này thôi.
Bây giờ phải bình tĩnh. Chúng ta không biết con bé có thể làm gì đâu.
Cuồng loạn rồi đấy. Con bé rất kích động.
Nó phát điên rồi. Cậu phải hạ nhiệt đi. Cậu còn mấy đứa nhóc nữa.
Ta không nói giờ cậu phải về bên cạnh cô ấy ngay, nhưng phải về.
Cách duy nhất đấy.
Cậu phải hiện diện ở nhà đi.
Con bé mang con đi khắp nơi, thương lắm.
Tôi không chịu nổi.
Tôi không thể làm thế, Henry.
Không ai nói là cậu không thể làm điều cậu muốn.
Bọn này biết chứ.
Ý tôi là, cái gì ra cái đấy.
Chúng ta biết cái gì đang diễn ra.
Phải chọn đúng đường.
Về nhà với vợ con đi, cậu hiểu chứ?
Về nhà đi, được chưa? Nhìn tôi này.
Về nhà thôi. Khôn khéo chút.
- Được không?
- Được.
Tôi sẽ nói chuyện với Karen.
Giải quyết mọi khúc mắc.
Tôi biết phải nói gì với con bé.
Tôi nói cậu sẽ quay về cạnh con bé...
mọi thứ sẽ theo cái cách như những ngày đầu thành vợ chồng..
cái lãng mạn của cậu, đẹp lắm đấy.
Tôi biết phải nói gì, đặc biệt là với con bé.
Jimmy và Tommy sẽ xuống Tampa cuối tuần này...
mang vài thứ về cho tôi.
Thay vào đó, cậu đi với Jimmy.
Đi với tôi, cậu cần hạ nhiệt chút.
Vui đi nhé. Kiếm chút thời gian cho riêng cậu. Thư giãn đi.
Tắm nắng. Nghỉ ngơi vài ngày.
- Bọn tôi sẽ vui vẻ thôi.
- Cứ vui đi.
Và khi quay về, cậu trở về với Karen.
Thế đi, không có đường nào nữa.
Sẽ không có chuyện li hôn. Chúng ta không phải "súc sinh. "
Li dị á! Con bé đời nào lại li dị tên này.
Nó giết tên này. Nhưng đời nào lại li dị.
Nôn tiền cho bọn tao không?
- Nôn?
- Nôn con mẹ mày tiền ra!
Không được, tôi thề đấy.
Đi.
- Quăng thằng chó này cho bọn sư tử.
- Không!
Sư tử à? Tôi chưa lại gần sư tử bao giờ đâu đấy, Jimmy!
- Quăng nó qua hàng rào đi.
- Rồi.
Tôi sẽ đưa tiền, không!
Mấy thằng này chắc đã phải đưa nhau làm thực cho sư tử...
vì thằng chó nó hoảng quá mà nôn tiền ra ngay.
Thề có Chúa, tôi sẽ mang tiền đến.
Chúng tôi phải chịu bỏ mấy ngày cuối tuần vì công việc.
Ừ. Ý họ là làm ăn đấy.
Sau đó, thật không thể tin nổi chuyện xảy ra.
Khi về nhà, mặt mấy thằng chình ình ra trên báo.
Đầu tiên, không thể hiểu sao mà lại bị thộp.
Sau đó tôi biết gã chúng tôi cho nhừ đòn đêm đó...
hóa ra lại có bà chị chuyên đánh máy trong FBI.
Ai mà tin được chứ?
Trong số mấy thằng.
Con lỏi không chừa một ai:
Jimmy, tôi, thậm chí cả em trai nó.
Mất 6 tiếng để bồi thẩm đoàn luận tội.
Thẩm phán tuyên Jimmy và tôi án 10 năm, cứ như ăn kẹo ấy.
...10 năm tại nhà tù liên ***.
Bị cáo được giao lại cho viện chưởng lí Hoa Kỳ.
Cạn chén, anh em.
Đi khỏe, sống mạnh. Về nhà sớm nhé.
Đi mạnh giỏi, các chàng trai.
Chúng tôi sẽ giữ nhà giữ cửa.
Chào hộ mấy thằng chuyên làm tình thuê trong khám nhé.
Ừ, đù chết mẹ chúng khi có cơ hội nhé.
Anh sẽ gọi khi có dịp.
Nào, đến khám thôi.
Trong tù, bữa ăn tối luôn là điều lớn lao.
Chúng tôi có mì ống, và thịt hoặc cá.
Paulie lo chuẩn bị.
Ông ấy có 1 năm kiện cáo...
và xí được cái hệ thống này để..xắt hành.
Ổng dùng dao lam, thường là xắt mỏng hành...
phi thơm vào trong chảo với 1 ít dầu.
Hệ thống này quá tuyệt.
Vinnie phụ trách nước sốt cà chua.
Mùi thế nào?
Thịt 3 loại trong thùng nhé:
Bê, bò và lợn.
Ngon, nhưng tốt nhất là chiến thịt lợn đi.
Khẩu vị mà.
Có vẻ ông ấy cho hơi nhiều hành. Nhưng tóm lại nước sốt vẫn ngon.
Vinnie, đừng cho nhiều hành vào nước sốt.
Không nhiều đâu, Paul.
Ba củ nhỏ, thế thôi.
Ba hả? Bao nhiêu cà chua trong đấy rồi?
- Hai âu lớn.
- Không cần đến 3 củ hành đâu.
Johnny Dio phụ trách thịt thà.
Không có vỉ nướng, nên John tương luôn bằng chảo.
Thường thì nó khiến cái phòng mùi kinh khủng...
và thường là ngựa ốm chết, nhưng ông già vẫn làm bít tết thơm lừng.
- Thích ăn thế nào?
- Nhạt nhạt thôi.
Nhạt hả. Quý tộc kinh!
Anh biết đấy, khi nghĩ đến nhà tù, anh dựng lên trước mắt bao nhiêu hình ảnh...
trên những thước film cũ, về một hàng dài những gã đợi ở sau quày hàng.
Nhưng với dân anh chị thì không.
Không tệ đến thế, chỉ trừ có điều tôi rất nhớ Jimmy...
lúc ấy đang thụ án ở Atlanta.
Đưa tôi 2 miếng bít tết nhé?
Những gã khác trong khám sống rất thực, lộn nhào với nhau, như lợn vậy.
Nhưng chúng tôi thì riêng biệt. Là chủ của cái phòng đó.
Bọn tôi đạp mấy thằng con hoang đó.
Anh không nhận ra được đứa nào nữa đâu.
Tốt, đáng bị ăn đòn.
Thậm chí mấy thằng không ăn của chúng tôi đút, cũng không sờ đến mấy thằng chúng tôi xử.
...tôn trọng nhau. Người sẽ yêu lấy người.
Cứ để cửa ngỏ cho bọn nó.
Xin lỗi, lâu quá thể.
Thằng gác cửa đúng là như cái nhọt sau mông.
- Làm gì cho nó nhớ đi.
- Em chăm nó rồi.
Mang cái gì về đấy?
- Bánh mì.
- Ngon.
- Tươi đấy.
- Vinnie, ớt và hành đây này.
Xúc xích, thịt vai lạng mỏng, đầy pho mát.
Rồi rồi, hàng đây?
- Một em Scotch.
- Tuyệt.
- Ít vang đỏ.
- Rồi.
- Giờ thì ăn thôi.
- Ít rượu trắng nữa.
Cho chú ít luôn. Đẹp lắm.
Ăn thôi,các chàng.
Nào, xong rồi đấy, Vinnie.
Ít bánh mì nữa.
Mai ăn sandwich.
Anh phải ăn kiêng đi, Vinnie ạ.
- Đùa đấy à.
- Tin tôi đi.
Làm gì thế kia?
Tôi ăn con đấy.
- Em sẽ nhập bọn sau, thế nhé.
- Ừ.
Dạo mát công viên đấy hả?
- Rồi, tuần tới gặp nhé. Cảm ơn.
- Ừ.
- Còn nữa không?
- Không, thế thôi. Cuối tuần vui vẻ.
- Cảm ơn nhé.
- Cậu cũng thế, Henry.
Cô Hill, lại đây.
Nào.
Các con đứng đây nhé.
- Tôi muốn xách túi.
- Vâng, thẳng trước mặt.
- Đi nào.
- Anh thế nào?
- Khỏe, em sao?
- Khỏe lắm, anh ạ.
- Em nói gì thế?
- Tôi thấy tên cô ta trên sổ thăm nuôi.
- Chúa ơi.
- Anh muốn cô ta đến thăm hả?
Để cô ta thức thâu đêm, khóc lóc và viết thư gửi lên ban ân xá.
Tôi ở đây làm gì hả?
Ở đâu hả? Trong tù đấy.
Sao mà cấm người ta đến thăm tôi được.
Tốt, để cô ta nhét cho anh cái đống này hàng tuần nhé.
- Cho nó vật lộn với cái đống này hảng tuần nhé!
- Cô làm gì thế kia! Dừng lại!
Bố xin lỗi.
Để mấy thứ chết tiệt này cô ta đút vào cho anh.
Dừng lại không hả, Karen?
- Cho con điếm đấy làm nhé!
- Dừng lại đi!!!
Không ai ngửa tay giúp đỡ. Tôi cô độc hoàn toàn rồi.
Belle và Morrie chia tay.
Tôi hỏi Remo về cái món hắn nợ anh.
Anh biết hắn bảo sao không?
Hắn bảo tôi đưa lũ trẻ đến đồn cảnh sát và đi mà xin trợ cấp.
Karen, rồi sẽ ổn thôi.
Ngay cả Paulie, từ khi ông ấy ra ngoài, em không còn thấy mặt. Chẳng gặp ai hết nữa.
Chỉ anh và em thôi.
Em đi khắp nơi rồi, em thấy đấy.
Anh đã nói là cố tự mà xoay xở. Quên những người xung quanh đi. Quên Paulie đi.
Còn bị tù treo, thì ông ấy không muốn bất kì ai nhờ vả gì đâu.
- Em không làm nổi.
- Em làm được. Nghe anh này.
Điều anh cần là em tiếp tục tiếp tế cho anh những thứ này.
Anh quen một gã từ Pittsburgh, hắn giúp anh tuồn hàng.
1 tháng tới, mọi thứ sẽ ổn.
- Chúng ta chẳng cần ai cả.
- Em sợ.
Em sợ nếu Paulie phát hiện ra...
Đừng lo về ông ấy.
Ông ấy không giúp mình nữa.
Ổng có đem thức ăn dọn lên bàn không hả?
Chúng ta phải cưu mang lấy nhau.
Chỉ cần cẩn trọng khi làm việc này.
Em không muốn nghe một lời nào về con đàn bà đấy nữa.
Không bao giờ nữa.
Bố về!
- Chúng con nhớ bố lắm.
- Bố ở đây luôn à?
Bố xem tranh chúng con vẽ nhé?
Con vẽ cái nhà với mây cầu vồng.
Con vẽ ông mặt trời.
2 tuần nữa là đến buổi hợp xướng của con.
Bố đến nhé?
Bố thích nhà mình không?
Karen, gói gém đi.
Chúng ta ra khỏi đây.
Với cái gì?
Đừng lo với cái gì.
Chỉ là đi tìm nhà mới thôi.
Anh phải đến Pittsburgh trong buổi sáng.
Mấy gã ở đó còn chịu $15,000.
Sẽ ổn thôi. Anh sắp xếp đâu vào đấy rồi.
Pittsburgh ư? Anh phải đến văn phòng ân xá vào ngày mai đấy.
Đừng lo em. Mọi thứ sẽ ổn cả thôi.
- Ai muốn đến chơi nhà bác Paulie nào?
- Con, con!
Con muốn gì?
Này em, để mẹ ăn nào.
Trông vượng lắm.
Mấy thứ này có trong đấy không?
Chú không muốn 3 thứ vớ vẩn đó nữa.
Vớ vẩn gì ạ?
- Tránh xa lũ rác rưởi ra.
- Chú nghe này, Paulie-
Ta không nói những gì cháu làm trong đó.
Cái gì phải làm thì làm thôi.
Ta nói kể từ bây giờ. Lúc này.
Ở đây và ngay lúc này.
- Sao mà cháu vướng vào đó được?
- Đừng có lẫm chú nữa.
Chỉ đừng làm nữa thôi.
Ta nói cháu nghe chút về Jimmy.
Phải cẩn trọng với Jim.
Kiếm chác tốt, nhưng bản tính hoang dã. Jim quá cơ hội.
Cháu hiểu Jimmy. Chú nghĩ cháu cũng sẽ cơ hội như Jim?
Tommycũng là đứa tốt. Nhưng điên cuồng quá.
Nó là thằng cao bồi.
Quá tự phụ.
Cẩn trọng với những người như vậy.
Cháu biết mà.
Chỉ đi với họ khi cần thiết thôi.
Ta không muốn bị lỡm khốn nạn như Gribbs,
hiểu chứ?
Gribbs 70 rồi. Đang chết dần chết mòn trong tù. Ta không cần như vậy.
Nên ta cảnh báo tất cả. Ai cũng thế.
Có thể là con cháu ta. Có thể bất cứ ai.
Gribbs án 20 năm chỉ vì chào bâng quơ mấy thằng khốn..
dấm dúi sau lưng hắn bán thuốc lậu.
Ta không cần cái đó.
Điều đó không xảy ra với ra. Cháu hiêu chứ?
Chau ra sớm thế này, vì ta có 1 việc cho cháu.
Ta không cần nhiệt như thế, hiểu chứ?
Nếu cháu thấy thằng nào lảng vảng quanh đây, báo cho ta?
Nghĩa là bất cứ ai.
- Được chứ.
- Vâng?
Được, dĩ nhiên.
Phải mất một tuần lượn lờ, tôi mới nhận được hàng từ Pittsburgh.
Nhưng khi nhận xong, tôi biết đó là vụ lớn.
Tôi bắt đầu sử dụng nơi Sandy ở để chế thuốc.
Và thậm chí Sandy có hít nhiều hơn trộn thuốc..
Tôi chắc mẩm đây là một vụ lời đậm.
Tôi kiếm $ 12,000 trong tuần thứ hai.
Tôi chi xả láng mua sắm trong nhà, và mọi thứ đều trôi chảy.
Tất cả những gì cần làm là thi thoảng gợi vào tai Sandy những lời có cánh.
Nhưng để tôi nói, mọi việc đều hoàn hảo.
Miễn là tôi găm hàng từ Pittsburgh...
Tôi biết Paulie không khi nào mò ra.
Trong một vài tuần, phi vụ bành trướng ra, và tôi cần giúp đỡ.
Và tôi gọi Jimmy cùng Tommy.
Vụ này tổ chảng.
Ông Conway.
- Mang theo đồ lót trả lại chứ?
- Vâng.
4 tháng rưỡi trong bẩn thỉu.
- Đẹp quá.
- Tôi kết nó rồi đấy.
- Cô thích chứ?
- Tuyệt vời.
Chúng tôi phải đặt làm một cái đặc biệt đấy. Cô ngồi thử đi, Belle.
Chưa ai được ngồi vào đấy đâu.
Rồi, sẵn sàng chưa?
Quan sát bức tường đá nhé.
Mấy anh thợ điện làm cái này đặc biệt quá. Xem nào.
Nào, vào đây.
Đồ nhập khẩu đấy, đóng hộp bằng 2 mảnh ghép. Cô biết nó ghép như thế nào không?
Đẹp quá hả?
Henry, lại đây.
Anh nói chuyện với Jimmy chưa?
Nói rồi, ông ấy đang xem xét tất cả.
Thế này mẻ lưới bên AirFrance chả khác gì giẻ rách.
- Nào nào.
- Ổng sắp làm chưa?
Tôi nói rồi đấy. Ông ấy sẽ kiểm tra chu toàn đã.
Đang xem xét. Rồi sẽ biết chuyện gì xảy ra. Không hứa trước được.
Tôi biết. Anh hiểu không? Hàng triệu trong đó. Và tôi đã...
đến thổ huyết vì món này, khấp khởi chờ đợi nó 2 năm nay rồi.
Ông ấy chịu $20,000. Một lần trong đời thôi.
Tôi sẽ gác kiếm.
Không còn ba trò vặt vãnh mỗi tuần.
Không còn những thứ chết tiệt. Giấc mơ có thật!
Morrie, uống gì đã.
Có những gã, Jimmy liệt vào danh sách có khả năng...
thành tên trộm cắp đỉnh nhất lịch sử Hoa Kỳ: Kẻ cắp Lufthansa .
Tommy và Carbone sẽ lo tên cảnh vệ bên ngoài...
và bắt hắn dẫn cả bọn qua cửa chính.
Frenchy và Joe Buddha
phải tập hợp nhân công lại.
Johnny Roastbeef liên kết họ lại, để tránh xa chuông báo động ra.
Thậm chí Stacks Edwards cũng dự một phần.
Tên này thường lang thang gẩy ghi-ta dọc quán xá. Ai cũng quý Stacks.
Việc hắn phải làm là xoáy cái xe tải quảng cáo...
và sau đó đi giao kèo với bạn của chúng tôi ở Jersey.
Chỉ Morrie là tay phiền nhiễu.
Morrie, kiếm gì uống và nín đi.
Chỉ vì hắn nảy ra ý tưởng, hắn thấy hắn có thể tung hứng với Jimmy...
để kiếm phần hơn trong đống của nả ấy.
Hắn không có ý đấy.
Nhưng hắn làm như thế.
Tôi có những người làm việc cho mình.
Ngay cả cô vú em cũ Lois Byrd.
Chuyến bay tốt chứ?
Tôi ghét Pittsburgh.
Anh kiếm đâu ra cái hốc này đấy?
Nào, không tệ đến thế chứ.
Cũng đáng giá chứ, phải không hả?
Nhóc con này cô chăm tuần trước nhỉ?
Không, đó là đứa nhóc của chị gái tôi.
Chị Deirdra.
Ngáp ghê chưa.
Con bé giống cô quá.
Trộm vía nhé.
Thư giãn đi, Sandy.
Thôi, để em nghỉ tí. Chừng đó là đủ cho cả ngày hôm nay rồi.
Em hít hà cả ngày nay, làm nốt phát cuối đi, nhé? Thư giãn đi.
- Anh phải đi rồi.
- Đi đâu đấy?
Lại bắt đầu đấy. Cưng biết anh phải đi rồi mà. Chết tiệt, khóa đâu nhỉ?
Kia kìa.
Lộn tùng phèo. Như cái chuồng lợn.
Anh mua máy rửa chén bát kia để làm gì hả?
Em ghét rửa bát lăm. Hỏng hết cả móng tay.
Ghét sao mà ghét?
Thông minh tí đi.
Nhìn đống bột vương vãi quanh đây này.
Rồi cũng đến sạt nghiệp mất.
- Thả lỏng đi.
- Em làm gì đấy?
- Em biết, anh phải.. phải phải...
- Không phải đi đâu hết.
Bảo chúng nó đợi đi.
Chưa có nguồn tin chắc chắn về số lượng bị cướp trong cuộc tập kích táo tợn, rạng sáng nay...
ở điểm giao hàng cuối Lufthansa,
sân bay Kennedy.
FBI ước tính 2 triệu Đô,
Phòng an ninh sân bay nhẩm ra 4 triệu-
Jimmy!
Lũ chết tiệt!
...từ hiện trường vụ cướp tại sân bay Kennedy.
Có vẻ đây là vụ lớn. Lớn nhất từng xảy ra trên vùng này.
Hey, lại đây, các bạn! Lại cả đây!
Xem thiên tài này. Thiên tài!
Mừng Giáng Sinh nhé.
- Chào, ai đây?
- Vợ tôi đấy.
Lại đây. Tôi muốn anh coi thứ này, Jimmy.
Lịch lãm không?
Mua cho vưoj hiền đấy.
Một con coupe. Yêu quá.
Tôi nói với anh chưa?
Tôi dặn trước đây chưa nhỉ?
Tôi chưa nói là chuyện gì đang xảy ra hả?
Tôi chưa nói là đừng mua sắm gì một thời gian hả?
- Xe cái đéo gì?
- Đó là quà cưới của mẹ tôi.
Bà ấy đứng tên. Tôi mới cưới mà.
- Tôi thích cái xe lắm.
- Xin lỗi, quý cô. Giây lát thôi.
- Tôi vừa cưới vợ.
- Anh dở hơi hả?
- Gì mà phấn khích thế?
- Sao mà ngu thế?
Cả một đám đầu bò ngoài kia đấy. Lũ dòi bọ theo sát chúng ta đấy.
Mua cái xe chết tiệt. Rồi phấn khởi lắm hả?
Nhưng là đứng tên bà già tôi. Là quà cưới.
Tôi đưa cho anh cái gì? Anh ngu thế hả?
Tôi nói không nghe là sao?
Không mua gì hết.
Không nhận gì. Không rùm beng. Chuyện quái gì với anh thế hả?
Sao anh kích động vậy?
Vì anh đang đẩy cả bọn vào chỗ nguy hiểm. Ngốc nghếch thế?
- Vấn đề gì với anh thế?
- Tôi xin lỗi.
- Xin lỗi anh.
- Anh vướng phải cái đéo gì thế?
Cho tôi xin.
Xin lỗi anh, Jimmy.
Mẹ tôi đứng tên thôi.
Anh nói gì? Anh định giỡn mặt với tôi hả?
- Xin lỗi anh. Tôi xin.
- Tôi nói với anh cái gì?
Nói gì hả?
Không mua sắm gì hết, anh nghe không?
Không mua!
Xin lỗi, Jimmy.
Thằng béo chết tiệt, nó nên đeo lấy cái biển.
Không tin nỏi nữa.
Anh đần hay sao vậy hả?
Xin lỗi.
- Chuyện gì thế?
- Cô cởi ra.
- Sao? Gì vậy?
- Cứ cởi ra!
Tôi chưa nói là không mua sắm linh đình để tránh bị nhòm hả?
2 ngày nay, một thằng thì xe Caddy, một thằng chơi áo lông chồn 20 ngàn.
- Mang về.
- Tôi sẽ mang về.
Tôi không quan tâm.
Mang về cái nơi mà anh lấy đi ấy.
- Mang ra khỏi đây!
- Được rồi. Đi thôi, em yêu.
Im đi và ra khỏi đây nào.
Đồ uống đây còn "ngon" hơn cả sex, em yêu ạ.
Anh gặp Stacks. Lả lướt với thằng nào thì anh chém đấy.
Anh ấy ghen khủng khiếp. Tôi mà nhìn ai đó, anh ấy đến giết tôi mất.
Tuyệt đấy chứ.
Bảo chúng nó thư giãn đi.
Đừng gây chú ý.
Tôi tìm các ông mãi đấy.
Khỏe chứ? Mừng Giáng Sinh.
Nghe này, tôi cần tiền của tôi.
- Morrie, thoải mái đi, nhé? Giáng Sinh mà.
- Jimmy, tôi cần tiền.
Tôi ổn mà. Tôi cần tiền của tôi.
- Tôi làm việc cần làm. Tôi cần tiền tôi.
- Không phải tối nay, Morrie.
Nghe này, tôi lo cho vụ này. Ông ấy nợ tôi.
Thằng nào có phần thằng đấy cả rồi.
Bằng chứng hả. Chúng nó ôm tiền cả rồi. Tôi thì vẫn bộ xập xệ này.
- Chỉ là tối nay thì chưa.
- Chúng nó diêm dúa kìa. Tôi sẽ kiếm ổng nói chuyện.
Tôi muốn $500,000 cho tôi.
Vụ lớn nhất ông ấy từng làm trong đời đấy.
Morrie, tôi sẽ nói với chú ấy.
Kiếm gì uống đi, nhé?
- Tôi sẽ nói lại.
- Ngứa mắt quá.
- Morris, anh yêu, anh ổn chứ?
- Không.
Giáng Sinh. Phần của cậu. Chút đỉnh đã nhé.
Ta thắng rồi!
- Jimmy.
- Ừ.
- Ừ, ai đấy?
- Là tôi.
Pete hả? Đợi chút.
Đừng như thằng Frankie vàJohnny.
Đừng khờ dại với đồng tiền.
- Đúng thì làm, nhớ chưa?
- Vâng.
Karen, Judy, Ruth, ra đây nào!
Anh mua cái cây đắt nhất về nè.
- Mẹ thấy sao?
- Mẹ thích tất.
Con thích bộ đồ vàng.
- Mừng em Giáng Sinh vui vẻ.
- Cảm ơn anh.
- Sao nữa?
- Giáng Sinh vui vẻ.
Và?
Lễ Hanukkah hạnh phúc.
- Vui quá.
- Em mua cài gì em thích, nhé?
Lufthansa chắc đã là đỉnh cao của chúng tôi. Vụ cướp để đời.
$6 triệu tiền mặt.
Thừa mứa để tung tẩy đây đó.
Này, Stacks!
Mở cửa? Sao thế? Đang làm gì hả?
Sao thế? hắn chưa xong.
Tôi biết anh vẫn chưa xong mà.
- Không mang cà phê lên à?
- Trông tôi giống thằng hầu khách sạn lắm hả?
Frankie sẽ pha cà phê.
Đi đi, Frankie, pha đi.
Tôi đoán một anh đưa một trong mấy con bồ về đây.
Ừ, có. Nó đâu rồi?
Lúc nào cũng có sách thủ dâm, mấy thứ quía quỷ quanh đây.
Mấy giờ rồi?
-11:30. Ta phải đến đó trước 9:00.
- Tôi xong ngay đây.
Mày lúc nào cũng lề mề. Lễ tang của mày chắc mày cũng đến muộn nhỉ!
Nhìn đéo gì?
Pha cà phê rồi còn đi.
Làm đéo gì thế? Đùa thôi.
Đặt cái ấm đằng kia. Định mang cả cà phê theo hả?
Stacks luôn là tay điên cuồng.
Thay vì rời cái xe tải như đã định, hắn nổi đóa...
mò đến nhà con bồ, và trước khi mở mắt, bọn cảnh đã tìm thấy cái xe.
Lên ti vi cả rồi.
Cảnh sát thậm chí còn tìm thấy dấu vân dưới lốp xe.
Chẳng chóng thì chầy cũng sẽ sờ gáy Stacks.
Em phải nói chuyện với anh.
- Uống đi.
- Uống gì đi, nào.
Uống đi. Làm gì đấy?
Mấy khi có dịp, uống đi nào.
Nhưng vẫn phải nói với anh.
Gì đấy?
- Thằng Stacks làm sao đấy?
- Đừng lo.
- Mật thám ở khắp nơi.
- Sao? Chúng định đi đâu?
- Lên báo hết rồi.
- Nó lo đấy.
Cậu lo cái gì chứ?
Báo đài đó.
Chuyện vỡ tung trên báo chí rồi.
- Lo gì nào?
- Cậu lo cái gì chứ.
Đẹp cả. Không có gì phải hối.
- Anh kể cho nó chưa?
- Vẫn chưa.
- Gì?
- Đoán xem là gì?
Họ sắp sửa tung hê cậu ấy đấy.
Paulie đưa anh lên à?
Tommy.
Họ mở sổ ra.
Paulie nháy mắt đồng ý.
Tin được không?
Đồng xu vàng chết tiệt này.
Hắn sắp lên thầu rồi. Chúng ta sẽ làm việc cho gã một ngày nào đó. Ông chủ đấy.
Không thể tin nổi.
Thực sự mừng cho cậu.
Tuyệt lắm. Chúc mừng.
Mẹ nó chứ. Chúng ta sắp thầu bọn nó rồi.
Jimmy, tôi tìm anh suốt.
Anh nói chuyện một lúc nhé?
Tôi đạo diễn cho cú đấy,
Quá phi thường đấy.
Chúng thành cái gì nếu không có tôi hả.
Mẹ nó chứ, đưa tiền tôi đây.
Tôi muốn chúng! Đưa ngay đây!
Thằng ăn cướp thuốc lá hạng bét.
- Chết tiệt! Tiền tôi đâu!
- Được. Lại đấy mà nói.
Giữ yên cái miệng của anh, hay sao hả?
Morrie, anh sẽ nhận tiền của anh.
Chỉ là ngừng ba trò quấy nhiễu đi.
Được chưa? Nhìn tôi này. Nghe không?
Nhìn tôi, được chứ?
Tất cả sẽ ổn.
Henry.
Chàng trai, nửa Ailen, nửa Ý?
Tôi sẽ hát bằng giọng Ý nhé.
Lần đầu tiên tôi thấy Jimmy là một kẻ đáng e ngại.
Tâm trí Jimmy cùng một lúc theo 8 hướng khác nhau.
Thằng Morrie có rỉ tai vợ nó mọi chuyện không nhỉ?
Morrie? Hắn á?
Khi đó tôi biết, Jim sắp triệt Morrie.
Xảy ra như thế đấy. Đó là cách lí giải 1 gã sao lại "đi" nhanh đến vậy.
Hắn khờ khờ thế thôi. Hắn kể khắp nơi mà.
Giống như thằng hâm trong chuyện làm ăn thôi. Ai hơi đâu mà nghe hắn.
Không ai để tâm đâu. Hắn là thằng nói nhiều mà.
Chắc chắn phải đưa hắn đến tối nay nhé.
- Nhé?
- Vâng.
Bắt đầu như vầy. Xin lỗi, anh có để mắt đến em không?
Thôi nào đừng trêu tôi nữa?
Tôi chỉ đang trì hoãn.
Tôi biết còn đến tận 8, 9 giờ tối để thuyết phục Jim không khử Morrie.
Nhưng trong lúc Jimmy đang tính chuyện đó, tôi cũng có chương trình của riêng mình.
Tớ nhổ tóc thằng chết dẫm đó. Đập nó. Nó chết lạnh người.
Tớ nổi điên. Tớ đã muốn khử thằng chó đó.
Tớ đi khỏi đó, bắt đầu vào trong quán rượu.
Tớ không muốn quay lại, Jimmy làm như thế này chứ.
Chết tiệt có muốn quay lại đâu.
Tớ không muốn ngoái lại. Hắn ngóc đầu lên, bảo...
Tớ bảo, "Nín đi. "
"Thằng chó chết! "
Các cậu sẽ làm gì, hả? Làm gì?
Tớ bem vào đầu nó.
Túm lấy hắn và quật vào đầu, vào mặt hắn.
Lột tóc nó ra khỏi da đầu.
Tớ đạp cho nó nhão ra. Nhão nhầy ra thì thôi.
Nó nằm đó, bê bết trong vũng máu.
Tớ ngồi đây, bệt không ra hơi.
Quên buổi tối nay đi. Quên đi nhé.
Đầu tôi như trút được nợ.
Gã đần tội nghiệp.
Không bao giờ biết hắn đã gần cái chết như thế nào.
Có kể cho hắn, hắn cũng không bao giờ tin.
- Jimmy, nói chuyện lát được không?
- Anh thật tệ, quá tệ đi.
Chuyện trò giờ hả? Rồi, nói đi.
Vừa đi vừa nói.
Cả đời tôi chưa gặp thằng nào phiền như anh.
Ai yêu anh hơn tôi nữa?
- Tôi làm tất cả cho anh.
- Ngoại trừ cứ thọc vào đít tôi.
- Cà phê chứ hả.
- Đi ăn tối luôn không?
Ăn tối trên đại lộ đi.
- Chỗ nào?
- Đại lộ Rockaway. Thâu đêm suốt sáng.
- Có món Đan Mạch không?
- Gì cũng có.
Để mang ít món ăn Đan Mạch về cho Belle.
Có nhớ mấy chỗ bọn mình không nhằn được ở Boston không? Quá tởm. "Nunzio"
Tôi nghĩ nó không bao giờ câm miệng được.
Như cái nhọt sau mông.
- Làm gì với hắn bây giờ?
- Chặt nhỏ và vứt ra khỏi xe.
Gọi cho tôi khi nào xong nhé.
- Frank, chẻ hắn ra đi.
- Ừ.
Đi đâu thế, ông bạn chết dẫm kia, anh đấy?
Anh bảo chặt hắn ra.
Ở nhà Charlie, ai nói ở đây!
Thế định thịt hắn ở đâu hả?
Nào, làm gì thế?
Tếch khỏi đây đi.
Nhẽ ra nên bảo hắn lái thì hay hơn. Chờ gì nữa??
Xe chưa nóng máy.
Phắn khỏi đây đi!
Sao, làm nóng lên đéo gì! Ra khỏi đây.
- Ai?
- Belle đây. Mở cửa.
là Belle đây. Cho tôi vào.
Morris không về nhà. Anh ấy mất tích. Tôi biết có chuyện rồi.
Bình tĩnh nào.
Mất tích rồi! Tôi biết có chuyện rồi mà.
Có thể anh ấy quá chén, ngủ đâu đó thì sao.
27 năm nay, chưa khi nào anh ấy qua đêm mà không gọi về.
Tôi biết có chuyện rồi. Tôi biết là anh rõ mà.
Tôi thay đồ đã.
Đưa chị về nhà, rồi tìm anh ấy.
- Tôi ở nhà rồi. Trực điện thoại suốt rồi-
- Ổng đang chơi bài mà.
- Tôi nói sao với Belle đây?
- Nói đếch gì chả được?
Nói là nó chạy theo con điếm nào đấy? Quan tâm làm gì hả.
- Xem này.
- Kệ chúng nó đi.
Tôi làm suốt. Xem tôi quậy chúng nó này.
Đừng có cho bọn này thỏa mãn, bọn đần này.
Này, đần. Dậy làm vài vòng nào.
Cho chúng nó thức suốt đêm.
Gặp lại sau nhé.
Jimmy chặt đứt từng sợi dây liên kết bản thân với vụ cướp...
nhưng với tôi chả sao cả.
Tôi cho Jim ít bí kíp, Jim cho tôi ít quà Giáng Sinh.
Từ đó, tôi kéo khóa miệng lại.
Tôi biết Jimmy. Ông thích tiền tươi thóc thật.
Đá ít đồng sang cho Paulie,
nhưng chỉ thế thôi.
Ổng sẽ phát ốm nếu phải chia đều cho mấy thằng đồng lõa.
Thà cứ giết quách đi.
Thôi, sao tôi lại phải xoắn nhỉ?
Tôi không đòi hỏi gì cả.
Và Jimmy cũng đang kiếm chác từ đầu mối Pittsburgh.
Nữa, nhiều tháng sau vụ cướp, cảnh sát đã phát hiện tất cả tử thi.
Khi tìm thấy Carbone
trong xe thịt...
hắn bị đông cứng ngắc...
mất 2 ngày để xẻ hắn ra khám nghiệm.
Dù sao, chưa bao giờ tôi thấy Jim vui đến thế.
Hệt như trẻ con. Tiền thì vẫn rót đều từ các đầu mối Pittsburgh...
và sau đó, vụ Lufthansa cũng đã lắng dịu.
Cái gì làm Jimmy vui đến thế trong buổi sáng ấy nhỉ...
đó chính là ngày Tommy lên chức thống soái.
Jimmy háo hức đến nỗi,
bạn cứ nghĩ là ông ấy sắp lên thống soái đi.
Chắc ông phải gọi tới 4 cú đến nhà Tom.
Họ thống nhất tín hiệu, để khi làm lễ xong thì Jimmy biết.
- Mẹ, đi đâu rồi?
- Mẹ đây.
- Mẹ ở nhà nhé.
- Ở nhà á? Mẹ đi với luôn.
- Trông đáng yêu quá.
- Chuẩn rồi hả?
Tuyệt lắm. Cẩn thận nhé. Chúc mừng con.
Yêu mẹ. Mẹ đừng vẽ mấy bức màu tôn giáo nữa nhé.
- Chúa che chở con.
- Tạm biệt mẹ.
Biết không, chúng tôi luôn gọi nhau là Hảo Bằng Hữu.
Bạn có thể nói với ai đó:
"Anh sẽ thích anh chàng này đấy. Hay lắm. Bằng hữu tốt đấy. Một trong chúng tôi. "
Hiểu chứ?
Chúng tôi là hảo huynh đệ. Những gã quái kiệt.
Nhưng Jimmy và tôi không được chọn vì có máu Ailen trong người.
Dù mẹ tôi có dòng máu Sicily cũng không được.
Để thành một phần của ban lãnh đạo, phải là dân Ý chính hiệu...
để họ có thể truy ngược dòng họ của bạn ở đất nước cũ.
Là vinh dự cao nhất họ dành cho bạn.
Có nghĩa bạn thuộc về một gia đình, một băng.
Có nghĩa không thằng nào lệnh khệnh được với bạn.
Và rằng bạn có thể cà khịa bất cứ thằng nào...
miễn là nó không cùng 1 băng với mình.
Như là cái giấy phép ăn cướp. Giấy phép cho mọi điều.
Chú lên thống cách đây mấy năm rồi nhỉ?
- Ta là người cũ rồi. 30 năm.
- 30 năm hả?
Gợi nhiều kỉ niệm đây.
Đỉnh cao của Pike lại thành cái nhọt, phải không?
Điều Jimmy để tâm lớn nhất, là với sự kiện của Tommy...
cứ như thể tất cả chúng tôi cùng lên thống soái.
Giờ bọn này có thể tự coi mình như 1 thành viên.
- Ai đấy?
- Vinnie đây.
Vinnie à. Sao rồi?
Xong xuôi cả chưa?
Không, có biến.
Bọn tôi đã làm tất cả những gì có thể.
Ý anh là sao?
Anh hiểu mà. Cậu ấy tiêu rồi,
chúng tôi không làm được gì.
- Vậy đấy.
- Ý là sao?
Tiêu tùng rồi.
Thế đấy.
Tao biết mà! Không thể tin nổi.
- Sao vậy?
- Bọn chó khử cậu ấy rồi.
Địt mẹ.
Anh ổn chứ?
Sự trả thù cho Billy Batts...
và nhiều chuyện khác.
Thế thời phải thế.
Chúng tôi đành bó tay.
Batts là kẻ được chọn, Tommy thì không.
Chúng ta phải ngậm ngùi chấp nhận.
Chuyện của người Ý với nhau.
Một chuyện chó chết thực sự.
Chúng thậm chí còn nã vào mặt Tommy...
để mẹ cậu ấy không được mở nắp quan tài trong lễ tang.
Dạo này tôi quay như chong chóng suốt ngày. Tôi phải ghé nhà Jimmy đưa ít súng...
khớp với giảm thanh của ông ấy.
Đón thằng em trai từ viện về nhà.
Nhận ít hàng mới ở Pittsburgh từ Lois...
để chuyển đến mấy khách quen ở Atlanta.
Ngay lập tức, tôi biết ông ấy không muốn, và tôi lại kẹt tiền.
Tôi chỉ mua vì ông ấy cần, và giờ ổng không muốn nữa.
Hàng họ gì đây? Chả vừa cái nào.
Sao thế hả?
Tôi không trả xu nào cho đống này đâu.
Tôi không nói gì. Jimmy thật đáng ghét, thậm chí 1 câu chào cũng không.
Thôi hút hít đi. Đầu anh rồi thành bột trắng đấy!
- Nghe không?
- Tôi sẽ mang về.
Bạn hàng ở Pittsburgh luôn cần có súng.
Vì tôi gặp họ vào buổi chiều để nhận hàng...
Tôi khá chắc là sẽ lấy lại tiền được.
Ôi Chúa ơi!
Cuối cùng, khi đến viện, bác sĩ của Michael đòi đưa tôi lên giường bệnh.
Chúa ơi, anh làm sao vậy?
Tôi suýt gặp tai nạn trên đường đi.
Rồi tôi nói tôi tiệc tùng thâu đêm.
- Tôi ổn.
- Nào, lại đây.
- Tôi ổn mà, bác sĩ.
- Để tôi kiểm tra xem.
Nhanh nào.
Ông bố thí cho tôi 10 milligrams thuốc ***...
rồi tha cho tôi về.
Kế hoạch là mang em trai về nhà, để còn đón Karen.
Kia kìa.
Thấy cái trực thăng không?
Ngay trước mặt kìa.
Anh nghĩ nó đã theo anh cả sáng nay.
- Thôi đi. Anh sao thế hả?
- Nói cho mày nghe đấy.
Không biết chuyện gì nữa.
Lần thứ 3 rồi. Anh thấy nó ở viện.
Anh dừng mua mấy thứ.
Lúc nào cũng thấy nó.
Anh đi khắp vùng, đi đâu nó lởn vởn theo đấy.
Tối đó tôi làm bữa.
Tôi phải chần thịt bò và bê cho món nước sốt.
Michael thích thế.
Làm món Ziti với nước sốt thịt...
tôi định đảo qua lửa mấy quả ớt...
thêm ít đậu xâu chuỗi vào dầu ô liu, vài đĩa cốt lết ngon lành...
vừa đúng tầm lửa...
mà tôi chuẩn bị chiên làm món khai vị.
Nên tôi ở nhà trong khoảng 1 tiếng.
Tôi định bắt đầu bữa tối sớm...
để Karen và tôi có thể tóng khứ đống súng thừa của Jimmy...
sau đó gói ghém hành lý cho Lois...
đến Atlanta du lịch vào tối hôm đó.
Tôi cứ nhìn liên tục ra ngoài cửa, và thấy cái trực thăng đã đi.
Michael, coi nồi nước sốt.
Các con ở đây với chú Michael.
Nên tôi bảo thằng em coi nước sốt, còn tôi và Karen ra ngoài.
Ôi, lạy Chúa. Em thấy nó.
- Thấy rồi. Ngay kia.
- Chết tiệt!
- Nó kia.
- Kia kìa.
Đến nhà mẹ em thôi.
Thấy chưa, anh bảo rồi mà.
Chắc là đùa thôi.
- Chưa phải là ngõ cụt của thế giới này.
- Sắp đến nhà mẹ em đấy.
Vào trong, bảo mẹ đừng có chạm vào bất cứ thứ gì ở ngoài. Không gì hết!
Không về nhà mẹ anh được sao?
Cứ phải đến đây.
Đi sắm đồ đi.
Tôi có khờ đâu, nó theo tôi suốt buổi sáng.
Tôi nói cho ông nghe.
Được, được. Thằng đấy nghĩ anh bị hoang tưởng!
Chắc anh quăng cả con trực thăng cho hắn,
hắn mới thấy anh hoang tưởng ra sao.
Đi vào trong đi.
- Ngon, đi rồi.
- Không nghe thấy gì nữa.
Về nhà mẹ em nào.
- Ổn chứ?
- Đẹp. Tuyệt cả.
Tôi không nói với anh nhỉ, anh có hoang tưởng đâu?
Tôi không nói anh ấy thế, đúng không?
Ừ. Tôi đi khịt chút.
Muốn xem trực thăng không?
Nào, lại đây tôi cho xem.
Ngày hôm nay tôi xem trực thăng đủ lắm rồi.
Kế hoạch là tôi phải về nhà, gói gém đồ đạc cho Lois kịp chuyến đi.
Còn nữa, phải tạt qua chỗ Sandy để phân chia chất quinine đều vào đống bột.
Nữa nè, tôi biết Sandy sẽ đòi trèo lên mông tôi.
Tôi còn bữa tối phải chuẩn bị, và chuyến đi của Lois phải sẵn sàng.
- Là Sandy. Tính sao?
- Như cái nhọt sau mông.
- Bao giờ thì anh đến?
- Khoảng 1 tiếng nữa.
- Đêm nay anh ở đây, đúng không?
- Không được. Còn thằng em trai anh nữa.
Nào, thôi nào.
Nói sau nhé, thế nhé. Tạm biệt em.
- Chào?
- Anh đây. Xong chưa?
Bảo Michael đừng để nước sốt quánh lại.
Khuấy đều lên.
- Anh Henry bảo đừng cho nước sốt bị quánh.
- Em vẫn đang quấy đây.
- Nghe này, nhớ việc phải làm chứ?
- Ờ ờ.
Đừng có "Ờ, ờ!", Lois.
Hệ trọng đấy.
Đảm bảo là ra khỏi nhà mới gọi điện đấy.
Hiểu không?
Gọi từ đường dây ngoài nhà.
Chúa ơi, anh nghĩ tôi là con ngốc hả? Biết phải làm gì rồi.
Con nhóc nhà quê này. Nói câu cho vuông đi hộ anh.
Phiền hết biết.
- Này! Nhớ làm đấy!
- Nhớ rồi.
Đếch tin được. Tất cả.
Lũ đàn bà quái thai trong đời thằng này.
- Anh ấy nói gì?
- Không gì cả.
Con bé giở trò gì sau khi cúp máy nhỉ?
Sau khi mình dặn dò tất cả mọi nhẽ?
Sau cái kiểu "ừ, ừ!" chết tiệt?
Nó nhấc máy nhà và gọi.
Bất cứ đứa mà nghe được, chúng nó sẽ biết hết.
Biết là sẽ có kiện hàng sắp rời khỏi nhà mình...
và thậm chí cả thời gian cùng số hiệu chuyến bay, nhờ vào ả.
Ngay khi về nhà, tôi đi nấu ăn ngay.
Còn vài tiếng trước khi Lois bay.
Tôi bảo thằng em coi lò nướng.
Cả ngày nay gã hết soi trực thăng lại đi canh nước sốt.
Phải tạt qua Sandy trộn đống hàng, rồi quay lại với món nước sốt nữa chứ.
Anh nghĩ anh tạt qua, bem tôi, rồi tạch hả?
- Nào em.
- Còn chỗ nào khá khẩm hơn không hả?
Đừng nói thế chứ. Nào.
- Em ổn chứ?
- Ừ, chắc lắm.
Tin anh chứ?
Tin anh không?
Em tin anh mà?
- Bọc cuối hả?
- Ừ.
Đồ quỷ con. Tôi ghét anh!
Thôi, không quăng cho chó thức ăn trên bàn nữa...
từ trên đĩa đấy. Thôi nhé!
- Con phải cho nó.
- Con không phải.
Tôi phải về nhà.
Ý cô là sao, cô phải về nhà?
Tôi tải đống này cả ngày rồi đấy.
Còn phải lếch thếch lôi nó theo cô đấy. Nhanh lên còn đi.
Tôi phải về nhà lấy mũ.
Quên cái mũ đần độn đi? Đùa nhau hả?
Vậy làm chuyến du hý đến tận Rockaway, chỉ vì cái mũ của cô chăng?
Tôi cần nó, tôi phải có nó.
Nó là cái mũ may mắn. Không có thì không bay đâu.
Lois, cô có hiểu chuyện gì ở đây không?
Không quan tâm. Tôi cần mũ.
Tôi không bay nếu không có nó.
Biết sao nữa, con bé cứ đòi đưa nó về nhà lấy mũ?
Tôi dấu "hàng" trong chạn bếp rồi đưa con bé về.
Mũ hả?
Đéo gì thế này?
Cảnh sát đây! Đứng yên! Chết tiệt! Đừng manh động...
Không tao bắn vỡ sọ.
Từ từ tắt máy.
Trong giây lát, tôi nghĩ mình "đi" rồi.
Nhưng khi nghe vậy, tôi biết đấy là cảnh.
Cớm mới nói kiểu như vậy.
Đừng cử động.
Nếu đó là bọn giang hồ, tôi chắc chỉ còn nghe 1 âm thanh.
Chắc tôi chết lâu rồi.
Michael, khóa cửa lại!
Nói đi. Lần cuối mày đi xoáy là khi nào?
Chết tiệt, tao đang nói với mày đấy.
Mày không mở mồm ra. Tao không ân huệ gì nữa.
Cứ xơi 25 năm. Xem ra tù rồi tốt đẹp thế nào.
Cả ngày hôm đấy tôi cứ nghĩ mấy gã trên trực thăng...
là cảnh sát địa phương, đánh hơi được vụ Lufthansa. Hóa ra lại là đặc vụ.
Kiếm luật sư đi.
Họ thẩm vấn tôi cả tháng.
Khủng bố điện thoại, giám sát, tất tật.
Mày biết chúng mà. Tất cả đám bạn mày ở đây.
Mày không há miệng với tao. Cả đêm nay mày gặp chuyện lớn rồi đấy.
Án 25 năm đến hết đời ở nhà tù *** New York.
25 năm sao hả mày? Tao đập nát đầu mày luôn đấy.
Sao, bọn này đi shopping rau củ quả hả?
Chúng mày định làm bánh à?
Làm bánh con mẹ chúng mày à?
"Hàng" tốt ở đây này?
Tốt không?
Vĩnh biệt, thằng đần.
Gặp mày ở Attica nhé, đần.
Em đã nói chuyện với Jimmy.
Ông ấy ngỏ ý cho em một ít.
Ổng muốn biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ muốn nói chuyện với anh.
Mặc mẹ Jimmy với đống tiền ấy.
Tôi phải làm rõ mọi chuyện với Paulie, không thì tèo đấy.
Vậy anh nên ở ngoài đấy thì tốt hơn.
Ở đây hay ngoài kia chúng cũng có thể khử tôi. Trong này có khi còn dễ hơn.
Chúng sợ tôi sẽ khai ra cả lũ.
Mọi người đã từ bỏ tôi rồi. Tôi chết ở đây mất. Cô phải đưa tôi ra.
Karen rốt cuộc cũng thuyết phục mẹ cắm nhà lấy tiền bảo lãnh, và tôi ra.
Tôi nhớ như in cảm giác của cái chết ngay bên ngoài nhà tù.
Tôi biết Paul vẫn còn ghét tôi, và có thể "diệt không cần hỏi".
và tôi lo lắng về Jimmy.
Xem nào, Jimmy hiểu nếu Paulie lần ra chuyện trao đổi ma túy giữa chúng tôi...
Paulie thậm chí có thể diệt Jim trước cả tôi.
Quãng thời gian tồi tệ.
Tôi không được chút an toàn cho đến khi về nhà.
Giờ kế hoạch là sống cho thọ để..tuồn hết hàng trắng...
cảnh không lần ra được, sau đó lặn một hơi cho đến khi tôi làm sáng tỏ mọi chuyện.
Karen!
- Hàng anh để đây đâu, Karen?
- Em xả hết vào bồn cầu rồi.
Cô sao?
Em làm gì được nữa?
Lúc đó cảnh khắp nơi quanh nhà.
Đáng giá $60,000 đấy!
Tôi cần tiền! Cả gia tài đấy!
Em phải làm sao nữa?
Chúng có giấy khám nhà!
Tất cả tiền chúng ta có! Tôi nhờ cả vào đấy? Sao cô làm thế hả?
Em phải làm. Họ sẽ tìm ra mất!
- Bọn nó không đời nào tìm được!
- Được mà, em thề với anh đấy!
Chúng sẽ tìm ra!
Why did you do that?
- Chúng tìm được mà.
- Sao cô làm thế hả, Karen?
Ôi trời ơi!
- Em phải làm thế.
- Lạy Chúa tôi.
Paulie, thành thực xin lỗi.
Cháu không biết nói gì nữa.
Cháu là thằng chó chết.
Ừ, đồ chết tiệt.
Nhưng giờ ổn rồi.
Giờ chú có thể tin ở cháu. Cháu sạch sẽ.
Thề có mấy đứa nhỏ, cháu sạch rồi.
Cháu nhìn vào mắt ta và lừa dối ta.
Coi ta như thằng đần.
Như thể ta chưa từng là gì với cháu.
Paul à, sau tất cả những điều chú nói, cháu không thể đạt đến như thế.
Chú biết đấy, thật tủi hổ.
Giờ đây, cháu thật xấu hổ.
Nhưng không còn đường nào cho cháu cả, Paulie ạ.
Chú là tất cả với cháu.
Và cháu thực sự cần chú giúp. Thực sự.
Cầm lấy.
Giờ đây, ta phải quay lưng lại với cháu thôi.
$3,200.
Ông ấy cho tôi đấy.
$3,200 cho cả một đời.
Thậm chí còn không đủ mua quan tài đóng hòm.
- Chúng ta phải đi.
- Em không muốn chạy trốn nữa.
Em không muốn. Không lẽ lại phải thu dọn và vứ lại tất cả? Đi trốn ư?
Em không muốn nữa.
Đó là điều anh muốn sao, Henry?
Cứ quanh quẩn ở đây rồi sẽ chết.
Hiểu chưa? Chết cả đám đấy.
Họ nói đúng.
Anh ngập quá sâu với cái đống đấy.
Anh ảo tưởng mất rồi.
Nó sao rồi? Phát cuồng lên hay sao?
Vẫn ổn.
Trấn tĩnh lại rồi.
Tốt, rất tốt. Nghe thế là vui rồi.
Cô biết chúng chất vấn Henry kiểu gì không?
Jimmy, tôi chịu.
Trong đầu còn ngổn ngang bao nhiêu thứ... Tôi còn tiền đâu cơ chứ.
Mấy đứa nhóc thì đủ tuổi đọc báo rồi.
Nhắn với nó phải gọi tôi nhé?
Ngay khi nói chuyện với nó, bảo nó gọi cho tôi ngay. Hệ trọng đấy.
Anh ấy không biết tôi đến đây.
Trông như lên cơn điên ấy.
- Cầm lấy. $ 2 ngàn đấy.
- Cảm ơn, Jimmy.
Đừng lo, rồi sẽ ổn cả.
À, có mấy cái váy Dior đẹp lắm. Mang về mà mặc nhé?
Lấy vài cái về mà mặc.
- Cho bà già tôi.
- Ừ, sao cũng được.
Không, đằng này. Trong kho hàng đầu góc ấy.
Đồ ăn cắp, nên phải để tận dưới đấy.
Đi thẳng nhé. Thôi, gặp sau vậy.
- Cảm ơn, Jimmy.
- Đừng lo.
- Tôi sẽ cố.
- Đừng quên, nhắn nó gọi cho tôi.
- Đây hả?
- Ngay đằng kia.
Ngay đó, góc kia kìa.
Ngay kia.
Không, cứ vào đi. Ngay đấy rồi.
Thôi, Jimmy! Tôi đang vội.
Bà già đang trông lũ trẻ! Tôi phải về nhà.
Ghé lại sau!
Karen!
Chuyện gì?
Không sao.
- Sao?
- Em sợ quá thôi.
Lấy chìa vào.
- Sao nào, Karen?
- Em sợ thôi. Ổn rồi.
- Em ổn chứ?
- Vâng.
Nếu anh là một phần của băng, không ai rỉ tai anh là họ sắp khử anh đâu.
Kiểu nó không như thế.
Không tranh cãi hay nguyền rủa nhau như trên phim.
Sát nhân đến bên bạn với nụ cười. Bạn mà.
Những người chăm lo cho bạn cả đời.
Họ ở bên ta những khi ta suy sụp và cầu cứu cánh tay của họ.
Thế nên tôi gặp Jimmy ở 1 nơi đông khách, cả hai đều biết.
Tôi đến sớm 15 phút, và Jim đã ở đó.
Ổng đặt bàn ngay cạnh cửa sổ, để ai đến quán là biết ngay.
Ổng muốn chắc chắn tôi không có tùy tùng.
Jim hơi bồn chồn. Chẳng động đũa bát gì.
Ngaoif mặt, mọi thứ có vẻ vẫn ổn.
Chúng tôi cứ như thể đang nói về vụ của tôi vậy.
Nhưng tôi cảm giác Jimmy đang cố đánh hơi xem, tôi có tố ông ấy để bảo vệ mình không.
Tôi nói suốt rồi, đừng kể lể qua điện thoại.
Giờ thì hiểu chứ?
Sẽ ổn thôi. Có cơ thoát tội đấy.
Còn nhớ thằng nhóc ở thành phố mà bọn mình nói với nhau không? Biết chứ?
Thằng đấy hóa ra lại phản. Ngay khi bị ăn đòn là nó khai tuốt tuột.
Ta biết nó ở đâu. Giờ nó đang chui lủi.
Biết ta đang nói gì không?
Đi với Anthony lo vụ này không thành vấn đề chứ?
Không, không hề gì.
Cứ thế, chúng không đào được gì.
Jimmy chưa bao giờ sai tôi đi khử một ai.
Giờ lại cử tôi đi Florida lo vụ đó cùng Anthony.
Cũng là khi tôi biết, sẽ không toàn mạng từ Florida trở về.
Cứ khi anh thuyết phục tôi, tôi lại hỏi anh và giờ tôi hỏi lại...
Tôi không thích đến mấy nơi lạnh lẽo.
Anh không được lựa chọn trong chuyện này.
Coi nào. Dù là đứa chết tiệt nào thu xếp chuyện này...
chỉ là nơi nào không lạnh thôi. Lo cho tôi.
Tôi đang cố-
Là vì anh ấy bị viêm khí quản.
Nếu bị viêm khí quản, chúng tôi sẽ xem xét theo luật.
Giam tôi ở nơi nào không lạnh ấy.
Tôi có thể hỏi vài câu chứ?
Thế bố mẹ tôi thì sao?
Vấn đề gì về họ?
Tôi còn được gặp họ?
Tôi được nói chuyện với họ nữa không?
Tôi không còn cách nào liên lạc với họ sao?
Không.
Gượm đã. Từ từ.
Ý anh là...Chúa nhân từ tha tội, nhưng nếu ông bà bị ốm, tôi cũng không được gặp họ sao?
Có thể sẽ linh động, một khi họ có bệnh...
nếu như là trường hợp cá biệt-
Em không thể. Em không làm được, Henry.
Em không bỏ bố mẹ mà đi được.
Xin lỗi, Karen, anh nói với em rồi.
Anh cũng sẽ không làm chuyện này, trừ khi em và bọn trẻ đi cùng anh.
Thiếu em, anh không thể làm được.
Nên, cứu làm bất cứ cái gì, nhưng...như thế đấy.
- Anh cần Henry, không phải tôi, nhỉ?
- Đúng.
Nói thẳng ra, tôi không quan tâm cô có đi hay không.
Nếu như có thể giúp anh ấy làm một nhân chứng tốt hơn, tôi nghĩ cô nên đi.
Họ muốn Henry, không phải tôi.
Henry sẽ tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng. Chúng sẽ không động thủ được.
Chúng chỉ khống chế được anh ấy, một khi có cô hay lũ trẻ trong tay.
Nếu anh ấy tham gia chương trình, cô sẽ gặp nguy hiểm-
- Tôi có biết gì đâu.
- Đừng chơi kiểu...
"công chúa ngủ trong rừng" nữa.
Tôi đã nghe tất thảy các cuộc điện thoại, nghe cô nói về ***.
Mọi chuyện giữa cô và Henry trên điện thoại.
Không thành vấn đề. Dù anh ta có vào tù...
hay dật dờ trên đường, hay trắng án, anh ta cũng như người chết rồi.
Anh ta hiểu và cô cũng hiểu.
Thế lũ trẻ và trường học thì sao?
Họ có được thả về không?
Ý tôi là, chuyện gì xảy ra đây?
Đến Phố Wall mà xem sát nhân thực sự nhé.
Đứa nào bán cho mày bộ cánh này, chắc phải có khiếu hài hước lắm.
Rốt cuộc, Karen ạ, chúng tôi là cứu cánh duy nhất của cô đấy.
Chúng tôi cứu cô, cuộc đời anh ta, và giúp cô thoát cảnh tù tội.
Hôm nay, anh kể cho tòa nghe về quá trình phạm tội của anh.
Thật dễ dàng để tan biến đi.
Nhà thì đứng tên mẹ nuôi tôi.
Xe thì vợ là chủ đăng kí.
Thẻ an ninh xã hội và bằng lái thì toàn đồ giả.
Tôi không bao giờ đi bầu cử hay trả thuế.
Giấy khai sinh và trát bắt giữ là tất cả những gì cho thấy, tôi còn sống.
- Anh có thể thấy người đó trong phòng xét xử chứ?
- Vâng.
Anh hãy chỉ cho tòa?
Ghi nhận ông Hill đã nhận dạng bị cáo, James Conway.
Anh cũng biết một người tên Paul Cicero?
- Anh thấy người đó trong phòng xét xử chứ?
- Vâng.
Anh chỉ cho quý tòa được thấy?
Ghi nhận ông Hill đã nhận dạng bị cáo, Paul Cicero.
Thưa Quý Tòa, tôi có một tài liệu mà theo như đây thì...
Điều khó nhất là phải từ bỏ cuộc đời này.
Tôi vẫn còn tha thiết với nó.
Chúng tôi được đối xử như những ngôi sao cơ bắp trên màn ảnh.
Chúng tôi có tất cả, chỉ cho buổi thẩm tra.
Vợ con, cha mẹ, bồ đoàn đều đi cả.
Tôi có nhiều túi đựng trang sức chôn trong nhà bếp.
Một bình đầy *** cạnh giường ngủ.
Họ gọi chúng là chuột, vì chuột cống làm mọi việc để sinh tồn, đúng không?
- Phản đối!
- Chấp nhận phản đối.
- Tôi chả biết gì về chuột chiếc cả.
- Anh biết tất cả đấy.
Phản đối. Thưa Quý Tòa, dưới góc độ tội ác...
Tất cả những gì tôi muốn là một chuyến đi thật xa.
Xe hơi miễn phí. Chìa khóa của hàng tá những căn hộ lẩn khuất trong thành phố.
Tôi sẽ cá $20,000, $30,000 hàng cuối tuần...
nướng hết trong một tuần, hay là mang vào mấy sòng bạc hoặc chơi cá độ.
Không thành vấn đề.
Chả nghĩa lí gì hết. Một khi trốn trại, tôi sẽ thoát ra và lại đi xoáy.
Không từ thứ gì.
Chúng tôi đã đút cho cớm. Đút luật sư.
Đút cả thẩm phán.
Mọi người đều chìa tay ra.
Mọi việc đều trong tầm tay.
Và giờ, tất cả đã êm thấm.
Đó đã là những ngày khó khăn nhất.
Hôm nay, mọi thứ đã khác.
Không động đậy được nữa.
Tôi cũng phải xếp hàng đợi như bao kẻ khác.
Thậm chí không được một miếng tử tế.
Đến đó, tôi gọi mì ống với nước sốt marinara...
mì trứng và tương ớt.
Tôi không là tay này tay kia nữa.
Tôi sống quãng đời còn lại như kẻ khổ hạnh đáng thương.
Viettorrent.vn - V2T Group