Tip:
Highlight text to annotate it
X
Anh mắc kẹt bởi em và đôi mắt biết cười của em
Em chẳng thể giả bộ dù cố che giấu
rằng em thích anh
Em nghĩ con tim em lại lỡ nhịp rồi
Em đứng đây và khó có thể thở được
Anh chinh phục được em rồi
Cái cách anh nắm tay em thật ngọt ngào
Và nụ cười giòn tan của anh
đã hạ gục em hoàn toàn
Ôi, em thật không thể có đủ
Em là cái bình,
em cần người đổ đầy bình lên
Cảm giác thật tuyệt, chắc hẳn đây là tình yêu rồi
Đó là tất cả những gì trước giờ em vẫn hay mơ tới
Em từ bỏ. Em chịu thua.
Em buông xuông.
Bắt đầu nào
Vì dù cho em có làm gì,
Ôi thì trái tim em vẫn được lấp đầy bởi anh
Em mong cả hai chúng ta đều cảm thấy được điều đó
Em biết anh sẽ thế
Và trong tim em luôn biết một điều
Anh sẽ mãi mãi ở lại
Đây là Sophie Hall từ Người New York.
Xin chào ông Beal. Cảm ơn đã gọi lại cho tôi.
Không, tôi không phải là nhà văn.
Thực tế, tôi là người biên tập.
Nó có phần giống như thám tử, phải.
Hãy xem hộ tôi mấy thứ nếu ngài là Robert Beal
mà tôi đang tìm kiếm.
Ông có thể xác nhận ông đã ở đâu
đến khi ông phát hiện ra Thế Chiến 2 đã kết thúc?
Poughkeepsie? Được rồi.
Phải, cảm ơn ông nhiều.
Vâng, vào lúc chiến tranh kết thúc đó.
Palm Beach? Được rồi. Ở đó thì quá may rồi.
Cảm ơn nhiều. Tam biệt.
Bobby này, tôi chẳng kiếm được thứ gì cả,
nhưng ở đây có đến hai Robert Beals,
và một người là sĩ quan, hạng ba.
Đợi đã.
Tôi sẽ gọi lại sau nhé.
Sophie Hall.
Ông có thể nói chính xác ông ở đâu
khi chiến tranh kết thúc không?
Quảng Trường Thời Đại?
Tôi đang ở Quảng Trường Thời Đại bây giờ này.
Tôi đang đứng ngay chính
chỗ mà bức ảnh đã được chụp.
Tôi cứ nghĩ tôi không thể nào tìm được ông.
Vậy, ông có thể... Tôi có thể yêu cầu ông tả lại
những gì ông đã thấy vào ngày đó được không?
Nụ hôn,
cái đó tự xảy ra hay có sắp đặt vậy?
Là nó đó.
Ông chắc chứ?
Cô quả quyết 100% chứ?
Sĩ quan hạng một Robert Beal,
tức là người mặc đồ thủy thủ thứ hai,
đã nói rằng cô y tá là điều tuyệt diệu nhất
và thế là nụ hôn đã xảy ra
một cách rất tự nhiên
khoảnh khắc khó quên của một tình yêu thực sự.
-Chính ông ta nói với cô thế phải không?
-Phải.
Vì điều này xảy ra rất hiếm nên tôi mới yêu cầu
một biên tập điều tra về một cá nhân.
Đó là nguyên nhân tại sao tôi cần cô biết chắc chắn.
Tôi chắc chắn đúng 100%.
Được.
Tôi đoán người ta hay tin là có cái gọi là tình yêu thật sự,
phải không nhỉ?
Nói về điều đó, giờ tôi hiểu
cô chuẩn bị đi Verona
để đi nghỉ trước-tuần trăng mật, phải không?
Giải thích cái đó cho tôi đi.
Đó chỉ là một kỳ nghỉ trước lễ cưới.
Đó là cơ hội cuối để chúng tôi dành thời gian cho nhau
-trước khi nhà hàng của anh ấy...
-À, nơi đó gọi là thành phố tình yêu, phải không nhỉ?
Phải. Nhưng tôi...
Chúc may mắn và mọi việc suôn sẻ. Cảm ơn.
Tôi từng nghĩ, sẽ thế nào nếu tôi ở đó
Tôi sẽ viết văn?
Nhưng cô thật sự là một biên tập giỏi.
-Chúc chuyến du lịch như ý nhé.
-Cảm ơn. Gặp lại sau nhé.
Ai lại đi nghỉ trăng mật
trong khi vẫn chưa cưới nhỉ? Cô sướng thật đấy.
Ừm, nhà hàng của Victor sẽ khai trương
trong sáu tuần nữa, chúng tôi còn duy nhất dịp này.
À này, không nên để anh ấy trả tiền
cho mọi khoản của cô, hiểu chứ?
-Cô nên ném di động của anh ta xuống biển.
-Nhưng anh ấy đến đó là để gặp các nhà cung cấp.
-Sophie...
-Tôi sẽ ổn thôi. Tôi hứa đó.
Được rồi. Khoan đã, cái gì cơ?
Này, cưng ơi
anh muốn giúp em cầm đống tạp chí này thì có được không?
Được rồi, không sao đâu.
Ôi, chúa.
Này, hãy nhắm mắt lại.
Nhắm mắt, nhắm mắt vào.
Nhắm mắt, nhắm mắt vào.
Cứ nhắm mắt nhé. Giờ em há mồm ra đi.
-Ngon không?
-Có.
Thật thế? Hay là sai? Thật?
Thật thế phải không? anh sáng tạo lại món mỳ rồi,
anh kể với em ngay đây.
Thử một cái thôi cũng được
bởi vì một sợi cũng rất ngon rồi.
Nhìn giống nhau, nhưng khác đấy. Bùi hơn.
-Mmm.
-Có nhiều hơn,em biết ... chứ?
-Rất ngon, phải không? Thế nào?
-Mmm-hmm.
Em biết đấy, ý anh là, khiêm tốn mà nói,
anh nghĩ anh đã tạo ra một kiệt tác rồi.
Anh không biết sao. Ý anh, đó là thứ
đến bây giờ rất là hoàn hảo,
-cái mà... anh nghĩ đó là thứ. anh nghĩ rằng...
-Victor?
-Thử nó đi. Dù nó hơi khô, em cứ thử đi.
-Victor, Victor...
-Cho em nói vài điều nhé?
-Gì cơ?
Chúng mình phải khởi hành trong 12 giờ tới,
mà anh vẫn chưa gói gém để đến Verona.
-Chưa gì cả.
-À phải, đúng rồi, đúng rồi.
-Phải. Anh sẽ chuẩn bị bây giờ đây.
-Chúng mình có phải dọn dẹp chỗ này không?
Không, không.
( Tiếng Ý)
-Nó sẽ thật phi thường.
-Em biết. Em quá phấn khởi.
Sophia!
Sophia! Em ở đâu vậy,
Sophia ngọt ngào của anh?
(Tiếng Ý)
-Anh yêu nơi này.Nó thật nên thơ phải không?
-Nó thật tuyệt vời.
-Anh sẽ cho em thấy thứ đẹp nhất...
-Em có biết cái gì rất tuyệt diệu không?
-Cái gì?
-Anh vừa kết thúc cuộc gọi với Signor Morini,
và ông ấy đã xắp xếp cho chúng ta một cuộc du lịch nhỏ
ông ta đã liên hệ đến công ty du lịch rồi.
Ta sẽ bắt đầu bằng việc đến một nơi rất cổ kính
nơi đó có những vườn nho có chất lượng tốt nhất vùng Veneto.
Sao em?
Victor.
Sophie, thôi nào. Em không cần phải tỏ ra thế đâu.
Ý anh, chúng mình sẽ đến nơi cổ kính nhất,
nơi có những khu vườn nho tuyệt đẹp.
Rất lãng mạn. Được chứ em?
Chúng mình sẽ đến đó,
ta sẽ nhấm nháp chút rượu vang,
rồi mình sẽ say,
đến lúc đó chúng mình sẽ đi về
và chúng mình sẽ...
Ý anh là, nó sao rồi?
Em đã cố gọi điện cho Bobby.
Rồi sao nữa?
Chẳng sao gì cả,
vì em đã không nói gì với ông ta.
-Sao vậy?
-Vì em thấy sợ.
-Thật thế hả?
Có lẽ đây là lúc em nên chấm dứt công việc
biên tập và thực sự làm nhà văn.
Phải, phải, đó là niềm đam mê của em.
Em nên làm như thế.
(Tiếng Ý)
Anh đã kể cho em về loại nho
-mà người ta trồng ở đây, giống Soave chưa nhỉ?
-Rồi, rồi mà.
-Anh biết. Anh nhớ chứ?
-Ừ.
(Tiếng Ý)
(Tiếng Ý)
Mmm. Mmm!
-Các bạn thấy sao?
-Thật tuyệt.
-(Tiếng Ý)
-Tuyệt.
Nó có vị của trái cây và một ít hương hoa.
Em có cảm nhận thế không?
Phải đúng không? Anh chắc cũng thế. Vị thật tuyệt.
Cười lên nào.
Sophie.
Mmm! Mmm-hmm.
(Tiếng Ý)
Chúng mình phải kiếm vé xem opera
trước khi người ta bán hết.
-Mình còn phải tham quan Castelvecchio nữa.
-Phải, phải rồi.
Chúng mình phải đi ngắm hồ Garda
-và ngôi nhà của Juliet.
-Phải, tất nhiên là thế rồi.
(Tiếng Ý)
Sophie à, đẹp quá.
Thật là phi thường. Mùi vị...
(Tiếng Ý)
Mmm!
Sophie, tuyệt vời làm sao. Tuyệt quá.
Tôi ước tôi là một chú chuột nhắt
sống trong cái kho tàng pho mát của anh.
(Tiếng Ý)
Này, ngài Signor Morini trên điện thoại đó.
Em biết đấy, ông ấy muốn mời chúng ta
đến một khu rừng kỳ lạ,
chỉ là,khoảng, 120 km thôi.
-Ở đấy người ta hay đào được rất nhiều nấm ngon...
-Khoan đã. 120 km sao?
-Phải, nhưng nó không giống như dặm đâu Sophie.
-Không, em biết nó khác nhau thế nào, em chỉ...
Em chỉ không hiểu sao mình phải đi tận
120 km chỉ để xem nấm.
Nó không hẳn là nấm, được chứ?
Thật ra phải gọi là nấm cục mới đúng. Đó là thứ
mà em hay đặt lên trên món mỳ ý đó. Em biết chứ?
-Nấm cục phải không?
-Nó cũng có phần giống mấy thứ khác. Nó...
Mà thôi nào,
em đang có một ngày vui vẻ mà, phải không?
Cái đó cũng ổn thôi.
Nhưng giờ, em chỉ...
Trung thực mà nói, em không thật sự thấy đủ thích thú
để đi xem mấy cây nấm.
Được rồi,tất cả sẽ ổn. Anh hiểu rồi. Sẽ ổn thỏa thôi. Anh hiểu.
Ý anh là, đừng gọi là nấm 1 cách chung chung thế, được không?
Thôi được.
Anh biết không?
Sao anh không đi đến để xem mấy loại nấm cục
-còn em sẽ làm việc riêng và đi tham quan?
-Thật sao?
Phải. Tuyệt vời.
Juliet thân mến
(Tiếng Tây ban nha)
(Tiếng Pháp)
"Gửi Juliet,
người đàn ông tôi yêu không phải là chồng mình."
(Tiếng Đức)
(Tiếng Ý)
(Tiếng Ý)
Cô ổn chứ?
(Tiếng Ý)
(Tiếng Ý)
(Tiếng Ý)
Cầm cái giỏ hàng... Come si dice (Nói thể nào nhỉ)?
Đọc nội dung bên trong.
Đọc thư à?
Cô là phiên dịch viên
từ văn phòng việc làm phải không?
-Không. Không, ý tôi là...
-Tôi mới đến đây khoảng hai tuân.
Thứ lỗi cho tôi. Tên tôi là Sophie.
Tôi chỉ... theo sau cô,
và tôi thấy cô lấy đi những lá thư,
và đặt vào cái giỏ
Tôi chỉ muốn hiểu là tại sao thôi.
Tại sao à?
Cô là nhà văn à?
À vâng. Tôi là nhà văn.
(Tiếng Ý)
Đi theo tôi. Tôi sẽ cho thấy điều này.
Họ đến từ khắp mọi nơi trên thế giới
hàng ngày.
Nhưng ta đang nói về những lá thư cơ mà?
Nó không như việc nói chuyện về những đồng
xu vứt dưới đài phun nước?
Vậy bằng cách nào nữa để chúng tôi gửi hồi âm cho họ?
Ôi chúa ơi. Vậy là các bạn viết tất cả những bức thư trả lời.
Phải.
-Tất cả các cô là Juliet?
-Chúng tôi chỉ là trợ lý của cô ấy.
Donatella đã chung sống 51 năm với chồng mình.
Bà ấy có nhiều vấn đề với chồng.
Chồng cũng như rượu vang.
Họ cần một thời gian dài để khôn ra.
Francesca là y tá.
Cô ấy trả lời những lá thư có liên quan đến vấn đề bệnh tật và mất mát.
Và Maria...
Sao cô cứ luôn thở dài
khi đọc tên tôi vậy?
Bà ấy đã có 12 đứa con, 29 cháu,
và 16 chắt rồi đó.
-Bà ấy hay trả lời những lá thư bà ấy thích.
-Còn cô?
lsabella hay trả lời những lá thư
mà cô có thể rất hay đọc.
Như là, cãi vã với người yêu,
chia tay, yêu nhầm.
Cần một ai đó làm điều này mà.
Mẹ tôi đằng kia.
Cô muốn ở lại ăn tối không, Sophie?
(Tiếng Ý)
Mẹ à, cô ấy không có ý xúc phạm đâu.
Tôi làm những món ăn đủ ngon,
đủ nhiều cho cả cái thị trấn này,
và cô ta từ chối.
Tôi muốn lắm, nhưng tôi... tôi phải đi rồi.
Đây chắc là đặc điểm của người Mỹ.
-Lúc nào cũng từ chối.
-Làm ơn đi mẹ.
Tôi phải đi gặp chồng chưa cưới.
Chồng chưa cưới?
(Tiếng Ý)
Vậy thì ít nhất tôi cũng làm được cài món tráng miệng
cho cô và anh chồng chưa cưới.
(Tiếng Ý)
Này,này, này, này.
Em biết không, cách xa 120 km
nhưng anh vẫn về trước em?
-Xin chúc mừng.
-Cái gì cơ? Cái gì cơ?
Ý anh là, em thấy Verona thế nào?
Khi em không có anh?
Cảm giác trống rỗng? Hơi trống rỗng? Hoàn toàn trống rỗng?
Hơi trống rỗng.
-Em vừa gặp những thư ký của Juliet.
-Juliet?
-Giống như Juliet Capulet?
-Phải.
Đó là những người phụ nữ tự gọi mình là
những thư ký của nàng Juliet,
và họ trả lời những lá thư
mà người ta đã gửi cho Juliet.
Và những thư ký này,
họ làm việc cho thành phố Verona,
và, cho những người
những người phụ nữ có con tim tan nát
trên khắp thế giới,
đến đây và họ viết những lá thư
-và để lại chúng trên bức tường.
-Có gì trong túi vậy?
Em cũng không biết.
Rồi, họ gửi những lá thư.
Họ đặt chúng trên những bức tường
ở khu vườn của Juliet,
và những người thư ký này quay lại đó
với những cái giỏ
Họ nhận những lá thư mới hàng ngày.
Và họ viết hồi âm, ký tên là Juliet,
và tất cả những gì họ viết
được gửi lại cho chủ nhân những lá thư kia.
Mmm-hmm.
Đây là công việc của họ.
Ý em là, khó mà tin được.
Đây là niềm đam mê của họ.
Đây là cái mà họ làm hàng ngày.
Mmm. Mmm.
-Họ làm việc này cả ngày, ngày nào cũng vậy.
-Mmm!Ôi, chúa ơi!
-Và họ đã làm thế nhiều năm nay rồi.
-Sophie. Chà, thật là phi thường!
Và họ...
Đúng là rất phi thường.
Cái này ngon đến khó tin. Chúa ơi.
Thật tuyệt. Thử đi, em nên thử đi.
Em ăn thử miếng nhé. Ôi chúa ơi.
Không... Cắn to vào. Thử đi.
(Tiếng Ý)
Victor của cô thật là nhiệt tình.
Vâng, đúng thế. tôi biết điều đó.
Anh ấy lúc nào cũng nghĩ mình là người Ý
kể từ khi chúng tôi đặt chân đến đây.
Và việc bắt chước thì, tất nhiên,
có lẽ hơi nịnh tý,
việc bắt chước của anh ấy không giỏi lắm.
Này, người phụ nữ này thật tuyệt vời.
Ý anh là, tuyệt đến khó tin.
Bà ấy siêu quá. Anh nghĩ anh yêu bà mất rồi.
-Chắc chắn luôn.
-Anh phải lòng bà ấy thật à?
-Phải. Đúng thế.
-Thật à?
Thôi được. Chỉ cần em nói không.
Em chỉ cần nói không, anh sẽ không luôn.
Ý anh , dù thế nào. Anh cũng không làm đâu.
Được rồi. Nhưng là chuyện gì?
Angelina đã hứa
dạy anh vài thứ đặc biệt vào hôm nay.
-Thế à.
-Phải.
Thế à, ngay giờ và đến hết ngày?
Ngay bây giờ. Điên thật, em nhỉ?
Ý anh là. Thật khó tin.
Ý anh là, bà ấy làm món
risotto Amarone rất ngon? Phải không?
-Risotto ngon tuyệt.
-Em thấy không?
Em thấy đó, nó cũng khoảng 300 năm tuổi
hoặc ngang thế, công thức của bà ấy. Quá đẳng cấp.
Được rồi. Nhưng mà...
Thế này, mình sẽ không đến hồ Garda hôm nay à?
À nhỉ. Hồ Garda...
Ý anh là, hồ Garda cũng khoảng
đến, như là, 500,000 tuổi rồi, em biết đấy.
Và giờ,
Angelina đã đồng ý hướng dẫn cho anh.
Và em biết đấy,
Ý anh là, Anh ở đây, thì ta ở đây, được chứ
-Chúng ta đang trải qua những giờ phút tốt đẹp.
-Anh, Paul Newman,
Anh muốn công việc, còn cô muốn đi thăm thú!
Em không thấy à? Ý anh là, em phải thấy rằng
giờ anh là Paul Newman. Được chứ?
Được rồi,anh sẽ làm gì đây?
Ý anh là, tay anh mệt rồi.
Em không hiểu. Em không hiểu.
Cô có thể giúp họ nếu cô muốn thế.
-À phải. Cô xem mấy lá thư được không?
-Sao không nhỉ?
Phải, phải, em đi viết mấy lá thư
còn anh nấu nướng. Rồi sau chúng ta cùng ăn và...
Tuyệt quá!.
Cô với Victor
ở cùng nhau bao lâu rồi?
Phải đến năm rồi.
Chà. À tôi có nên hỏi tại sao
cô không đeo một chiếc nhẫn đính hôn không?
Phải, đó là... do tôi. Tôi muốn thế.
Anh ta quá bận bịu, chắc cô biết,
vì cái nhà hàng ấy và mọi thứ.
Và tôi chắc là tôi thấy không cần thiết cho lắm.
Tuy nhiên, một cô gái thì nên đeo nhẫn.
"Tôi đã không đến bên anh ấy, Juliet.
"Tôi đã không đến Lorenzo.
"Ánh mắt anh ấy trần ngập niềm tin.
"Tôi đã hứa đến gặp anh và
hai chúng tôi sẽ bỏ trốn cùng nhau
"vì cha mẹ tôi luôn muốn ngăn cản.
"Nhưng thay vào đó, tôi bỏ mặc anh ấy đợi tôi,
dưới gốc cây đó,
"đợi và mong rằng tôi sẽ đến.
"Tôi giờ đang ở Verona.
"Tôi phải trở về London lúc sáng sớm,
và tôi thấy lòng không yên.
"Làm ơn đi, Juliet, hãy nói tôi nên làm gì.
"Tim tôi thổn thức,
và tôi không thể khiến nó đập đúng nhịp.
"Yêu chị, Claire."
Và nó đã ở chỗ đó sau ngần ấy năm sao?
Tôi nghĩ cô ấy đã trở về
và tìm thấy được tình yêu thực sự.
Giờ hẳn họ đã có 10 đứa con
và vẫn đam mê tình ai vào mỗi đêm.
Trừ khi ông ta giờ đã lẫn và phát phì
còn bà ấy phải làm việc cả ngày.
-Francesca.
-Francesca.
Và có thể cô ấy vẫn ở lại London
và cưới gã công tước nào đó
rồi sống hạnh phúc đến cuối đời, như tôi vậy.
-Nhưng bà đã cưới một tay kế toán, đâu phải công tước.
-Chẳng ai là hoàn hảo cả.
Và tôi cá là khi cô ấy làm tình
với gã công tước kia...
-Sao?
-...cô ấy lại nhớ về mối tình đầu, Lorenzo.
lsabella, tôi phải viết thư.
Rồi gửi trả lời cho cô ấy.
(Tiếng Ý)Chúc ngủ ngon
Chúc ngủ ngon, bạn của tôi.
(Tiếng Ý)Chúc ngủ ngon
Một đên an bình.
Chào.
Chào em.
-Xin lỗi, em về muộn.
-Ổn thôi mà. Em đừng buồn phiền gì.
-Ngày hôm nay em thế nào? Tốt đẹp chứ?
-Nó...
-Nó quá là tuyệt.
-Vậy hả?
-Phải.
-Tốt. Anh rất mừng.
Anh thấy Angelina thế nào?
À, rất giỏi. Ý anh là, bà ấy quá tuyệt vời
em cũng biết rồi.Đó là một phụ nữ đáng kinh ngạc
Kỹ năng nấu nướng của bà quá đỉnh,em biết rồi.
Bà ấy nấu mà chẳng cần công thức.
Ý anh là. Bà ấy thật tài giỏi.
-Bà ấy lại mời anh đến nấu ăn.
-Thật thế à?
Phải,
anh nghĩ anh có thể học được nhiều thứ từ bà ấy.
Nhưng...
Không, em đầu tiên đi,em đầu tiên đi. Thứ lỗi anh nhé.
-Không, nhanh thôi. Em chỉ...
-Mmm-hmm?
Em đã có một ngày như mơ.
Em định trả lời một bức thư
đã được viết 50 năm trước.
Em biết có thể nó sẽ không đến người cần nhận,
nhưng nó có vẻ rất đáng để viết.
Phải, anh nghĩ em nên dành nhiều thời gian cho họ.
-Sao vậy?
-Vì đó là niềm đam mê của em, phải không?
Bởi vì nó cũng phù hợp một cách hoàn hảo với em.
Vì lúc nãy anh có một cuộc gọi
với Signor Morini,
và ông ta mời anh tham dự một buổi
đấu giá rượu vang sắp mở ra tại Livorno.
-Ở Livorno?
-Phải, phải, phải.
Nó rất độc đáo.
Ý anh là, anh không biết rõ...
anh không biết nếu anh kiếm được một cái vé, em biết đấy.
Ý anh là,anh sẽ vắng mặt tối đa hai ngày.
Nếu em thích, anh sẽ cố kiếm hai vé,
-nhưng anh không chắc là kiếm được hai vé đâu nhé,
-Em hiểu.
Cho một buổi đấu giá rượu vang? Ở Livorno?
Phải, em nói có vẻ khó chịu. Anh hiểu mà.
Anh xin lỗi. Anh...cũng cảm thấy xa em là một điều tệ hại
Anh thấy thật khủng khiếp. Ý anh là, điều đó
Anh chuẩn bị nhớ em rồi,chắc em hiểu.
-Anh sẽ về sớm nhất có thể. Được không em?
-Được. Hãy cẩn thận nhé
Tạm biệt em nhé.
Hãy lắng nghe
những gì cô gái tội nghiệp này viết.
"Juliet, có gì tệ hơn
trong thế giới này hơn một gã đàn ông?"
(Tiếng Ý)
Thứ lỗi cho tôi.
Tôi xin lỗi vì làm phiền,
nhưng có phải các cô là thư ký của Juliet?
-Vâng, là chúng tôi đó.
-Ôi tuyệt quá.
Tôi xin hỏi, ai trong các cô đã viết lá thư trả lời
cho bà tôi, Claire Smith?
Tôi đã viết đó.
Tôi không tin nổi nó lại đến tay anh..
Vâng. Gia đình chúng tôi có xu hướng sống xích lại gần nhau,
Vâng. Điều đó thật tuyệt.
Tôi đã gửi nó chưa đầy một tuần trước.
Nó là một bức thư thật tình cảm.
Giờ thì, cô đã nghĩ cái quái gì thế?
Tôi nghĩ bà ấy xứng đáng được nhận một câu trả lời.
Không, 50 năm trước thì có thể. Giờ thì không.
Tôi xin lỗi. Tôi không biết rằng tình yêu
chân chính thì có ngày hết hạn.
Tình yêu thật sự? Có đùa không đấy?
Cô liệu tưởng tượng nổi điều gì có thể xảy ra
nếu bà ấy không biết được ý nghĩa điều này?
À, ừm, thì anh có lẽ sẽ không ở đây,
và mọi thứ đảo lộn.
Cô còn định làm gì nữa nào?
Cái gì đây nào,một cô gái Mỹ cô đơn
nhưng lại là người hay nghĩ hộ chuyện tình cảm của người khác?
Tôi không cô độc. Tôi đã có vị hôn thê rồi.
Có lẽ tôi nên chia buồn với chàng rể đó.
Xin lỗi!
Chỉ vì chuyện đó thôi à? Anh tìm mọi cách đến đây
từ London chỉ để trả lại tôi lá thư sao?
Không, tôi đến đây chỉ vì tôi không thể
để bà tôi đến đây một mình.
Claire ở đây sao? Tại sao lại thế?
Tôi nghĩ cô cũng có thể hình dung
ra được chuyện đó chứ.
Ôi, chúa ơi!
Tuyệt nhỉ!
Bà ấy về đây để tìm lại Lorenzo trong mộng!
Tuyệt?
Và nếu Lorenzo không muốn nhìn mặt bà,
hoặc quên bà rồi,
hoặc đang hấp hối hoặc chết rồi,
thì nói xem, nói vui cũng được, rồi thì sao nữa nào?
Thấy rồi đấy.
Tôi muốn gặp bà ấy. Tôi cần gặp Claire.
Còn tôi muốn đầu quân cho Manchester United,
nhưng hóa ra tôi lại đá bóng rất tồi.
Anh không nghĩ bà ấy muốn gặp tôi à?
Thành thật thì tôi nghĩ rằng
bà ấy không có hứng thú gặp một cô gái
mà có thể trộn món mứt "Ôi trời ơi"
và "tuyệt vời" vào trong cùng một câu.
Bà ơi, họ sắp đóng cửa nơi này rồi.
Chúng ta nên đi khỏi đây thôi.
Thứ lỗi cho tôi. Bà là Claire? Xin chào.
Tên tôi là Sophie,
và tôi đã viết thư cho bà.
Lá thư? Từ Juliet sao?
Chúa lòng thành. Cảm ơn cô.
Cảm ơn. Nhưng bằng cách nào cô gặp được chúng tôi vậy?
À, trên thực tế là cháu bà đã tìm gặp tôi trước.
-Cháu làm thế à?
Vâng, đúng, việc là như thế
-Cháu thấy chúng ta nên...
-Ừm, anh ta rất tử tế
và rất quyến rũ, và anh ta thấy là
bà có thể rất muốn gặp tôi.
Cháu thật đúng là người hay quan tâm cho người khác, cháu yêu.
Tốt, theo mọi trường hợp thì
thật là không lịch sự nếu không
gặp người phụ nữ có trách nhiệm
-cho chuyến du lịch điên rồ này.
-Được rồi.
Charlie không đồng ý chuyện này,
trong khi nó làm cho chúng ta vui vẻ hơn.
Chúng tôi vừa định nhấm nháp chút rượu vang.
Cô đi cùng nhé?
Chắc là không rồi.
-Sao cơ?
-Chắc hẳn là không.
Cháu đã trải qua một chuyến đi quá dài rồi.
Được rồi, cháu yêu. Vậy đi ngủ đi nhé.
-Nhưng cháu...
Cô có biết nơi nào chúng ta có thể đi không?
Thật ra tôi biết một nơi rất tuyệt.
Tôi không thể tin bà lại đến đây thật.
Tôi đã từng học một khóa nghệ thuật ở Tuscany,
và ở cùng một gia đình ở ngoại ô vùng Siena,
và họ có một người con trai là Lorenzo,
tôi đã yêu ngay cái nhìn đầu tiên.
Ông ấy là một người lịch lãm với đôi mắt xanh.
Và ông khen tôi rằng tôi rất xinh đẹp.
(Tiếng Ý)
Ông ấy đã tặng tôi chiếc nhẫn này.
Chúng tôi rất muốn được cưới nhau,
nhưng tôi phải hỏi ý kiến cha mẹ ở Anh
và họ đã không bao giờ đồng ý,
tôi quá sợ hãi,
và tôi đã từ bỏ.
Giờ
Điều tôi thực sự muốn làm
là nói với ông ấy rằng tôi rất xin lỗi
vì tôi chỉ là một kẻ hèn nhát.
Tất nhiên, một tấm thiệp hay lá thư thì tiện hơn.
Vì vậy bà muốn đến tìm lại Lorenzo?
Phải, tôi nghĩ tôi biết ông ấy ở đâu.
Đâu vậy?
Trong một nông trại, ở vùng ngoại ô Siena.
Charlie sẽ lái xe đưa tôi đến đó ngày mai.
Chỉ vì cháu muốn bà không phải đi nhờ xe ai thôi.
Phải, nó luôn nghĩ chuyến đi này là một sai lầm.
Vì cậu không có tý gì lãng mạn
trong người cả.
Không, không. Tôi là con người thực tế.
Không!Vì cậu là một thằng đàn ông người Anh.
Lạnh lùng như cá!
Thế à. Thế thì ai đã viết
vở kịch Romeo và Juliet vậy?
Williamo Shakespearelli, một người Ý tuyệt vời.
Họ khùng rồi.Mấy người này khùng kết rồi.
Sophie thân mến.
Buổi tối an lành, cảm ơn cô nhiều lắm.
Cảm ơn cô.
Chúc tất cả mọi người ngủ ngon nhé.
-Chúc ngủ ngon.
-Charlie, đi thôi.
-Buổi tối an lành, các cô. Tạm biệt.
-Chúc may mắn.
-Tam biệt.
-Ciao( tạm biệt).
Không biết sẽ tuyệt thế nào
nếu bà ấy tìm lại được Romeo của mình?
(Tiếng Ý)
Thử nghĩ mình là bà ấy xem, rồi 50 năm trôi qua,
rồi bỗng nhiên cái cô tìm thấy lá thư cũ đó.
Sẽ không ai tin
nếu nó không có thật, cô biết đấy.
Đợi đã!
-Ồ... Cô ấy đến rồi này.
-Xin lỗi.
-Có thể tôi sẽ đi cùng các bạn để giúp tìm Lorenzo?
-Đi với chúng tôi à?
Thế còn về anh chàng của cô thì sao?
Cô đang ở trong thành phố tình yêu
nhưng cô lại muốn đi cùng với chúng tôi?
Phải. Bởi vì anh ấy luôn bận còn tôi lại hay rảnh.
Và ý tôi là...
-Tất nhiên, tôi sẽ không làm gì nếu gây phiền phức cho hai người.
-Không, không, không phiền gì đâu.
Tôi chỉ... nghe này,
-Tôi có một chuyện cần nói với hai người.
-Không mất nhiều thì giờ đâu.
Nó hơi mang tính cá nhân tôi một chút.
Nó bắt đầu một cách đơn giản khi
hồi âm lá thư của à,
và giờ tôi nghĩ những gì
bà đang làm thật tuyệt vời,
-và tôi rất thích viết về nó nếu có thể được.
-Một nhà báo à.
Bà, hóa ra là một cô nhà báo
đang cố gắng khai thác chuyện đời tư của chúng ta.
Charlie, thôi nào.
Nó có phải bí mật quốc gia đâu nào?
Tôi không phải là nhà báo.
Tôi muốn rồi sẽ có một ngày thực hiện được ước mơ đó, nhưng...
Và cô nghĩ câu chuyện của bà tôi sẽ là tấm vé cuộc đời của cô à?
Tôi nghĩ đây là chuyện hay nhất nếu được kể ra.
Tôi rất muốn cô đi cùng chúng tôi.
-Thật sao?
-Phải. Tất nhiên rồi.
Chúng ta có thể mà.
Bà đã dành bao nhiêu thời gian
để ở bên ông Lorenzo?
Mọi giây phút nếu chúng tôi có thể.
Tôi gặp ông ấy sau khi tan học,
hoặc trang trại nơi ông ấy làm việc,
chúng tôi ngồi dưới một gốc cây và cùng sẻ chia
vài miếng bánh mỳ cùng cà chua và dầu ô liu.
-Thật là lãng mạn.
-Phải.
Lãng mạn làm sao khi hai người ngồi đất?
Cái gì?
Đất.
Cô hiểu chứ, ông ấy yêu đất đai.
Ông ấy thích nói chuyện với tôi về những cơn mưa
về những dòng suối vào mùa xuân,
và chúng tôi đi dạo hàng dặm cùng nhau.
Chúng tôi thích nằm trên đống cỏ khô.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ
mùi mồ hôi nồng nàn của ông ấy...
Được rồi. Được rồi bà. Chúng ta chụp tấm ảnh đi.
Chắc hẳn bà đang nghĩ mình đang trở về
để tìm lại bóng hình trong mộng mình đã mất từ lâu phải không.
Phải.
Người trong mộng của bà là ông nội của tôi.
Đừng cố biến tôi thành một kẻ không tồn tại.
Được rồi, thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ...
Điều đó không chính xác như những gì tôi nghĩ.
Charlie tính cách nó giống chồng tôi.
Hai người hay hoài nghi.
Chồng tôi luôn luôn khẳng định
tình yêu chẳng là cái gì nhưng thật ra.
Chắc cô hiểu, bên trong lớp vỏ đó
anh ấy thật sự là một người có trái tim ấm áp và nhiệt tình.
Và Charlie cũng giống vậy.
Kể cho tôi về người cô yêu đi.
Victor.
Phải rồi.
-Ừm, Victor là bếp trưởng, một bếp trưởng tài năng.
-Chà.
Vâng. Và anh ấy chuẩn bị khai trương một nhà hàng lớn ở New York.
Đó là lý do sao chúng tôi đến đây.
Chúng tôi đang gặp các nhà cung cấp địa phương.
Thực sự lúc này thì... Giờ anh ấy đang ở Livorno
tham gia một cuộc đấu giá rượu vang như tôi kể trước.
Nghe hay thật.
Phải. Với anh ấy.
Vậy, bố mẹ cô có thích anh ta không?
Có, bố tôi. Ông ấy quý anh ấy lắm.
Còn mẹ tôi thì đã rời bỏ tôi khi tôi mới 9 tuổi.
Ôi, trời.
-Ôi. Tôi thấy rất tiếc về chuyện đó.
-Bình thường tôi mà. Nó đã qua lâu rồi.
Từ từ đã.
Giờ định làm chuyện này thế nào?
Bấm chuông gọi cửa.
Và nếu như là bà vợ mở cửa
và bà ta nổi cơn ghen tuông lên thì sao? Hả bà?
Thì bà sẽ xin lỗi nhẹ nhàng.
Chuyện tôi lo hơn
là ông ấy có thể đã quên tôi.
Phải. Thôi rời khỏi căn nhà này đi, Bà ơi
trước khi tất cả kết thúc trong nước mắt.
Thôi nào. Chẳng có ai ở trong đâu.
Tôi sẽ đi xem đằng sau.
Không có gì... Chúng ta đã làm hết sức mình.
Không nên kéo dài thêm
sự thất vọng.
(Tiếng Ý)
(Tiếng Ý)
Phải.Đó là tôi.
Xin chào. Tôi là Charlie Wyman.
Đây là bà của tôi, Claire,
-và Sophie.
-Ciao ( Xin chào).
Em là Claire. Anh còn nhớ chứ?
Claire.
Đó không phải ông ấy.
Bà có chắc không?
Ánh mắt ấy không giống ông ấy.
(Tiếng Ý)
Hãy chắc chắn nhé.
Ông có nhớ ông đã trải qua những gì
vào mùa hè 1957 không?
Mùa hè 1957 đó, tôi sẽ không bao giờ quên,
Tôi đã gặp một người con gái xinh đẹp
với mái tóc nâu dài mượt mà.
Nana!
Chúng tôi đã cưới nhau.
-Tôi nguyền rủa cô ta!
-Cái gì?
-Oh, Không!
-Phải.
Tôi nguyền rủa đôi mắt! Tôi nguyền rủa hàm răng!
Tôi nguyền rủa bộ ria của cô ấy!
Nhưng sao các người lại hỏi vậy?
Sao các người muốn tôi nhớ lại những ký ức tồi tệ vậy?
Vâng, chuyện đấy đã qua lâu rồi.
Không phải chúng ta chưa cố gắng, Nana.
Cháu xin lỗi, thực sự đấy.
Anh có chắc không?
Nếu tôi thật sự muốn biết câu hỏi đó có nghĩa là gì,
tôi sẽ cố gắng trả lời nó.
Ông ấy không phải là Lorenzo Bartolini duy nhất
sống ở Tuscany.
Ừm, ông ấy là duy nhất xung quanh đây, nhưng...
Bà chưa đi qua hết mọi chỗ
nên không thể cho là tất cả mọi thứ chỉ có thế này.
Nana, giờ bà muốn làm gì nữa?
Có phải bà muốn gõ cửa từng căn nhà
và hỏi thăm nếu giả sử có Lrenzo ở trong? Ý cháu...
Ở đây có thể có bao nhiêu người tên như vậy?
Bảy mươi tư?
Bảy mươi tư Lorenzo Bartolini
và hai người muốn tìm hết như kiểu hốt rác à?
Nó không khả thi tý nào.
Chúng ta sẽ trở về vào sáng mai thôi.
Thôi nào, Charlie, cháu bình tĩnh tý được không?
Sophie, cô nghĩ sao nào?
Bà,nói nói nhảm gì thế,
cô ấy nghĩ sao ư? Cô ta chẳng nghĩ được gì đâu.
Đây đúng là ý tuyệt vời của cô. Nó xong rồi. Kết thúc rồi.
Chúng ta đã tìm thấy Nemo.
Mọi bức màn đã khép rồi.
(Tiếng Ý)
-Sophie.
-Nghe này, đây là công việc của tôi.
Tôi tìm các thông tin.
Và thông qua quá trình loại trừ
và lắp ráp thêm một số sự kiện,
chúng ta có thể thu hẹp phạm vi một cách đáng kể.
Thế QUÝ CÔ TUYỆT VỜI này có chắc
hay lại như kiểu "caveat emptor" ( tự cảm nhận"?
Ôi, làm ơn , được rồi đó. Tôi đã từng đến Brown.
Double Major. Minor trong tiếng la Latin.
Thế này thật điên rồ. Nó quá điên rồ.
Charlie, không phải cháu vừa nói
là cháu muốn ra ngoài đi bơi sao?
-Bà và cô ấy sẽ thực hiện. Đi đi
-Chuyện này hoàn toàn mất trí rồi...
Đi đi!
Tôi không thể tin được điều đó.
Thật điên cuồng.
Nó là trông rất đẹp trai.
Phải không?
Thôi được. Bà có chắc là
Lorenzo không bao giờ muốn rời khỏi nơi này?
Ông ấy yêu nơi này. Tôi chắc chắn điều đó.
Tôi liệu có thể?
Những chàng Lorenzo của chúng ta.
Cô có chắc rằng cô đủ thời gian cho tất cả chuyện này?
(Tiếng Ý)
Xin chào. em khỏe không?
Em bình thường. Thế còn anh?
Em biết gì không?
anh đã chứng kiến điều khó tin nhất,
buổi đấu giá khó tin ở Sauterne.
Mọi thứ thật tuyệt diệu. Quá khó tin.
Em giờ thế nào?
Em ổn. Em giờ đang ở Siena lúc này.
Cái gì? Ở Siena?
-Em làm cái gì ở Siena thế?
-Em đang viết một cậu chuyện.
Nó mang một chút phiêu lưu,
về một người phụ nữ đang tìm kiếm
một người mà bà ấy biết từ 50 năm trước.
Em biết gì không cưng? Em biết gì không?
Ý anh, đây không phải thời điểm phù hợp
anh đang chìm trong một số chuyện,
nhưng, ý anh là, anh rất mừng vì em gọi
bởi anh thực sự chỉ muốn gọi cho em lúc này.
Em biết không, đây thực sự là một cơ hội
dù nó cũng rất khó tin, em biết tồi đấy
và anh nghĩ
anh sẽ ở đây cho đến thứ Sáu.
Anh nên ở lại hay anh phải bỏ qua sự kiện này?
Ý anh là, có thể sẽ rất tệ, nhưng...
Không, cứ làm đi.Em không phiền đâu
Em chỉ cần đi cố đến thứ sáu. Em ổn mà
Tuyệt. Vậy thứ Sáu nhé? Tuyệt.
Thứ sáu tuyệt vời. Được rồi. Tuyệt quá!.
(Chia tay bằng tiếng Ý)
Claire?
Tôi tự do rồi.
-Tự do khỏi cái gì? Tự do khỏi cái gì vậy?
-Cô ấy sẽ đi.
-Cô ấy sẽ đi cùng chúng ta.
-Cô ấy sẽ đi sao? Tuyệt quá.
Thật là tuyệt! Thật kỳ diệu.
(Tiếng Ý)
-Được chứ?
-Được rồi.
Chúc may mắn.
(Tiếng Ý)
Đó không phải ông ấy.
Ôi chúa ơi. Không!
Chà, mọi chuyện không biết sẽ tốt đẹp không, Bà ạ?
Từ một anh chàng làm việc ở cánh đồng
thành người đàn ông chúng ta đang tìm kiếm.
Và bà phải trải qua một đống chuyện không đâu.
Cuộc đời là một mớ lộn xộn.
Peccato không phải là tôi.
Phải.
Tôi không bao giờ muốn để em đi.
Tin tôi đi.
(Tạm biệt bằng tiếng Ý)
Có chuyện gì giữa bà và người đàn ông Ý đó vậy?
Họ ngã xuống chân cô.
Thật là xấu hổ.
Tôi nghĩ tôi không thể hạnh phúc ở đây được.
Hạnh phúc? Có phải cháu bà vừa nói về hạnh phúc?
Tôi nói nó có thể đã xảy ra.
Nếu không phải bỏ công việc mà đi.
Tiếng tăm của tôi lên ghê lắm.
Charlie, sao cháu không nói với Sophie
về công việc bên ngành tư pháp của cháu? (chịu, google "Pro bono")
Cháu không tin
là cô ta có hứng thú đâu, bà ạ.
-Thử đi.
-Cô có biết một số chuyện, dạng như
bỏa vệ quyền tự quyết, bảo đảm
quyền con người, giúp đỡ người tỵ nạn.
-Cô trông rất ngạc nhiên.
-Phải, tôi rất ngạc nhiên.
Tôi chỉ không nghĩ rằng anh là người
rất quan tâm đến mọi vấn đề thuộc quyền con người.
Thật sao?
Và những gì cô đã giới thiệu cho tôi
liệu có chính xác không?
Ừm, tôi đã học về những điều này khi còn ở Oxford
nhưng giờ anh đề cập nó,
nó cũng giống như làm bản thân hạnh phúc khi làm điều tốt.
Tôi đoán cô là thẩm phán nghèo của
các nhân vật trong chuyện.
Nhưng cô ấy đang làm biên tập, Charlie.
Được rồi.
-Bà đi ngủ đấy.
-Được rồi.
-Chúc ngủ ngon.
-Chúc ngủ ngon.
-Liệu cháu có thể dẫn bà về phòng không?
-Tốt nhất là bà tự di.
Bà ấy thật tuyệt vời.
Tôi tôn trọng cách sử dụng từ ngữ của cô
đây là một ví dụ đấy.
Phải, tôi hơi quá lời. Cám ơn vì đã nhắc.
Cô sẽ luôn được đối tốt.
Phải. Ừm. Chúng ta nên đi ngủ chứ nhỉ?
Xin lỗi. Tôi đoán tôi...
Thật lòng tôi cũng rất muốn ngồi đây
và uông tiếp chai rượu Caparzo...
Không, đi ngủ đi. Anh nên thế.
Chúc ngủ ngon, Charlie.
Phải rồi.
-Vậy, ngủ ngon nhé.
-Chúc ngủ ngon.
Tha thứ cho tôi. Cách xử sự của tôi có vấn đề?
Anh biết không, tôi đã luôn tự hỏi
kể từ lúc tôi gặp anh.
Thật ra, tôi không biết nó là gì
nhưng dường như cô đã mang lại
nhiều chuyện tệ nhất cho tôi.
-Một vài chuyện là lỗi của anh.
-Và tất cả chuyện này lỗi là do cô.
Cô đã viết lá thư thối tha đó.
Tuy nhiên, liệu tôi có nên dẫn cô về phòng không?
Cô biết đấy, tôi không phải là kẻ không thích nói chuyện
nhất là khi cô cố kéo tôi ra
khỏi chuyện này.
Và anh sẽ làm tôi đồng ý rằng
tình yêu chân chính là vô nghĩa?
Là tội lỗi.
Nó chỉ là tôi thật sự lo lắng cho bà ấy.
Tôi biết bà tôi có vẻ vô tư,
nhưng cuộc sống của bà ấy thực ra không hề đơn giản chút nào.
Nó có phải là một lý do để tôi lo lắng?
Không, nhưng tôi có cảm giác tốt
về chuyện này. Anh sẽ thấy thôi.
Hãy hy vọng là cô đúng.
Signora Claire.
Signor Bartolini.
(Tiếng Ý)
Chúng ta vẫn chưa tiến hành mọi việc.
Tất nhiên là chưa rồi.
(Tiếng Ý)
Xin chào.
-Xin chào?
-Xin chào.
Chào. Không phải Claire ở chỗ anh à? Không à?
Không, không. Bà tôi đã ra ngoài từ sáng sớm.
Được rồi.
Tôi hỏi liệu cô có muốn ra ngoài ăn tôi không, nhưng...
Tôi chỉ... tôi muốn bắt đầu viết truyện của tôi.
Diễn biến nó thế nào?
Nó cũng bình thường.
Tôi có trong đó thôi?
-anh có thể? Tại sao?
-Tôi có thể đọc một chút không?
-Anh đùa tôi à?
-Thôi nào, đọc một chút thôi.
Tất nhiên là không.
Làm sao để tôi chắc chắn
là tôi đã được đánh giá một cách chính xác?
Không có gì đâu. Tin tôi đi.
-Điều này có nghĩa là gì vậy?
-Nó nghĩa là chúc ngủ ngon, Charlie.
-Chúc ngủ ngon.
-Được rồi.
Phải.
Chúc ngủ ngon.
-Cái gì? Được rồi.
-Chuyện này
đây có phải là cách
mà cô nói với người khác điều
mà cô không nghĩ như vậy hả?
Không.
Được rồi.
Chúc ngủ ngon.
Chúc ngủ ngon, Charlie.
Chào buổi sáng.
Bà tôi vẫn muốn ngủ tiếp.
Bà ấy ổn chứ?
Ý tôi là, bà ấy có cần gì không?
Không.
Bà ấy cứng rắn chẳng khác gì một đôi ủng cũ.
Như là Churchill trong bộ váy vậy.
Tôi đã thấy được một phần của Siena
từ khi chúng tôi ở đây.
Hay đấy.
Tôi cho là cô muốn tiếp tục viết lách.
Ý tôi là...
Công việc, công việc ấy.
Điều này thật đáng ngưỡng mộ.
Phải, tất nhiên rồi. Đằng sau là sự nghiệp mà.
Charlie?
Kể từ khi chúng ta đến đây...
Tôi lúc nào cũng ghét anh, nhưng những gì
mà anh làm cho Claire thì thật sự là...
thật là ngọt ngào, và tôi...
Tôi tưởng tượng rằng nếu anh thích trải qua
kỳ nghỉ của mình ở một nơi khác chẳng hạn,
thì anh cũng không đưa bố mẹ đi cùng sao?
Ý tôi là, họ đang ở đâu vậy?
Tôi nghĩ rằng họ đang ở một nơi rất đẹp.
Họ đã mất trong một tai nạn xe
khi tôi mới có 10.
Tôi rất tiếc.
Chúa ơi, tôi rất tiếc.
Cảm ơn, Sophie. Tôi đánh giá cao điều này.
Đó đúng là khoảng thời gian khó khăn.
Bà tôi mất con trai.
Tôi thì mất bố mẹ..
Tôi không phải kẻ luôn tin tất cả mọi người đều có một kết thúc có hậu,
Tôi lo sợ.
Và rồi, bà tôi đến. Dùng sự tức giận,
đáng ghét, che chở thằng nhóc dưới đôi cánh của mình
và biến tôi thành một kẻ khó chịu
như ngày hôm nay.
Vậy, chắc không phải chồng chưa cưới của cô
đang cô đơn một mình chứ?
Anh biết đấy, Victor giờ đang có
khoảng thời gian của riêng anh ấy.
Và tôi nghi ngờ anh ấy còn chưa đi khai báo sự mất tích của tôi.
Về anh thì sao?
-Anh có bạn gái rồi chứ?
-Thật ra đó là một câu chuyện, câu chuyện rất dài.
Vậy sao? Tôi cũng không ngạc nhiên lắm.
Vào cái năm
mà tôi gặp Patricia.
Anh chia tay với cô ta rồi à?
Có phải cô ám chỉ tôi là loại đàn ông
hay bị phụ nữ đá chứ không đá được người khác?
Có thể tôi nghĩ thế.
Thực tế, tôi đã chia tay với Patricia.
Thời điểm này.
Thôi được. Thế là đủ rồi.
Thôi được. Đủ rồi.
-Sophie...
-Đủ rồi
-Những gì cô viết rất là hay.
-Cảm ơn.
Không. Không đâu, nó thật sự, thật sự rất hay.
Sao anh ngạc nhiên vậy?
Tại sao cô không chịu cho người khác thấy
những gì cô đã làm?
-Vì tôi chưa hề cảm thấy là nó đã đến hồi kết.
-Sao vậy?
Bởi vì theo tôi đoán thì tôi là một người cầu toàn.
Cô biết không đó chỉ là một cách nói khác
của câu "tôi là một con gà"?
Nghe này. Cô không có gì phải nghĩ ngợi cả.
Cô không phải biên tập viên. Cô nên là nhà văn mới đúng.
-Vì cái gì thế này?
-Tôi không phải là gà.
-Còn tôi không ga lăng.
Anh có nghĩ chúng ta nên quay về chỗ Claire?
Phải. Còn rất nhiều Lorenzo nữa.
Được rồi.
Chúng ta nên trở về chỗ Claire.
Tôi là Lorenzo Bartolini!
Mang ông ta đi! Mang ông ta đi!
Tôi là Lorenzo Bartolini!
Chà.
Tôi là Lorenzo Bartolini!
Anh có biết anh là ai không?
Anh là người nhà Montague và Capulet.
Nghĩa là... Ừm, ít ra tôi không phải Romeo.
-Đó là lời thú tội thế kỷ đấy.
-Không, không, vì cô thấy đấy
nếu tôi tìm thấy tình yêu của đời mình,
tôi đã không đứng đây như một tên ngốc
đang thì thầm trong khu vườn.
Tôi chỉ muốn ngắm người mình yêu dưới ban công
trong lúc gió thổi, thế là được lắm với tôi rồi.
Anh có tin đây là định mệnh không?
Có tin không?
Phải, tôi cũng nghĩ vậy.
Tôi nghĩ định mệnh khiến tôi ở đây, ngay lúc này.
Với Claire.
Tất nhiên rồi. Với Claire.
Ừm, con đường đó đây.
Xem nào, có hai. Đây là số 2.
(Tiếng Ý)
Đây chính là điều mà tôi sợ nhất.
-Charlie, chúng ta thậm chí còn chưa biết nếu đó là ông ấy.
-Tôi hy vọng nó không phải. Tôi hy vọng nó không phải.
-Nói cách khác thì, chúng ta kết thúc rồi. Ta xong rồi
-Không. Không phải ở đây.
Khi nào chúng ta dừng lại?
Đến ngọn đồi tiếp theo? Hoặc tiếp theo nữa?
Hay đi sạch cái vùng đất này?
Không. Không. Nó kết thúc ở đây rồi.
Còn nhiều người tên Lorenzo
có địa chỉ không quá xa đây lắm.
Đây không phải kết thúc mà cô muốn, phải không?
Đây không phải một câu chuyện rõ ràng
-với một cái kết rõ ràng.
-Thôi đi, Charlie.
-Đây là cuộc đời của chúng tôi. Của bà tôi
-Nó không thuộc về...
Charlie, đây không phải là về câu chuyện.
Không, không, bà ấy đã mất người đàn ông của mình một lần rồi.
Cô còn muốn bà ấy
vụt mất ông ta bao nhiêu lần nữa nào?
Cô biết gì không?
Tôi không cần cô hiểu được chút gì ở điều này
bởi vì cô không biết thế nào
là mất mát thực sự.
Phải.
Cháu sai rồi.
Mẹ Sophie từ bỏ cô ấy
khi cô ấy vẫn còn là một con nhóc.
Nó khác nhau, Bà à. Khác nhau hoàn toàn.
Phải.
Nhưng
Mẹ Sophie đã chọn cách rời xa cô ấy.
Còn cháu thì luôn được bố và mẹ
yêu mình.
Vào đi.
Chào.
Ôi, bạn tôi.
Tôi chỉ muốn chắc rằng là cô vẫn ổn.
Tôi không sao cả.
Claire, tôi rất tiếc nếu tôi đã gây ra cho bà...
Không.
Mọi giây phút đều rất đặc biệt.
Cô gái à.
Có thể tôi?
Một trong những điều tuyệt nhất trong cuộc sống
là có một người khác chải tóc cho mình.
Charlie, cháu hãy nói xin lỗi đi.
Bằng ánh mắt, Charlie. Với sự ăn năn.
Sophie...
-Cảm ơn.
-...Tôi e rằng tôi...
bằng ánh mắt.
Bà, cháu không phải một đứa 12 tuổi đâu.
Vậy thì chứng minh đi.
Tôi chân thành xin lỗi cô, Sophie.
Nó sẽ không lặp lại một lần nào nữa.
Tuyệt vời.
Sophie,
-Tôi muốn mời cô một ly rượu.
-Cảm ơn bà.
Tôi muốn cảm ơn cho tất cả những điều
cô đã làm cho một người hoàn toàn xa lạ.
Tôi sẽ không bao giờ quên điều đó.
Không phải là tôi...
Tôi đã có vài ngày khó tin trong đời.
tôi thật sự có,
và tôi biết không thể trả hết ơn cô
vì đã để tôi đi cùng.
Tôi nghĩ cô đã làm nhiều hơn là chỉ đi cùng tôi.
Ở đây là tất cả những người tôi yêu quý
họ ở bất cứ đâu cũng thế.
Tôi có thể tham gia không?
Cứ tự nhiên.
Tôi rất tiếc, Sophie.
Tôi thường nằm thế này ngắm những vì sao,
khi còn là đứa nhóc, vào mùa hè.
"Nghi ngờ những ngôi sao đang tỏa sáng
"Nghi ngờ mặt trời đang di chuyển"
"Nghi ngờ sự thật là dối trá
"Nhưng không bao giờ nghi ngờ tình yêu"
Cô có nghĩ ông ấy ở ngoài đó không? Lorenzo ấy?
Có.
Ông ấy ở một nơi nào đó.
Và tôi sai phải không? Chỉ vì muốn nài nỉ bà tôi bỏ
Không, anh biết đấy
anh không thể cữ mãi đi như thế được.
Đến lúc nào đó, anh vẫn phải dừng lại.
Không hiểu sao tôi thấy mình
giống một đứa nhóc vẫn đi học vào Chủ nhật?
Gần sang ngày mai rồi nhưng tôi vẫn chưa muốn rời đi.
Tôi cũng vậy.
Và tôi luôn luôn yêu trường học.
-Chào buổi sáng.
-Chào buổi sáng.
Cảm ơn.
Ngủ ngon chứ?
Tôi ngủ cũng được. Anh thì sao?
Phải. Rất đã. Cảm ơn vì quan tâm.
Xin chào.
Xin chào.
-Cô khỏe không?
-Chào buổi sáng.
Thật là một ngày tươi đẹp.
Sophie, cô ngồi đằng trước được chứ?
Vì tôi muốn duỗi chân ra một tý.
Được rồi.
Cảm ơn, cháu yêu.
Những ngôi sao đã nhảy múa
phía ngoài cửa sổ phòng tôi.
Nhìn này. Đó là vườn nho.
Nó làm nên loại rượu yêu thích của chúng ta.
Chúng ta hãy quẹo vào đó
và gửi một lời chào đi.
Được rồi.
Charlie, Dừng lại!
Nana, chuyện gì vậy ạ?
Đó là Lorenzo.
Ai cơ?
Anh chàng kia sao?
Được rồi, Nana. Vào chỗ bóng râm đã.
Chúng ta sẽ thử chứ?
Tôi là Lorenzo Bartolini.
Sophie. Tôi nghĩ đây là...
-Ông có biết một Lorenzo Bartolini?
-Tôi đã hỏi ông ấy và...
-Tôi là Lorenzo Bartolini.
-Là anh!
Ôi,... Sophie, anh ta là người cháu!
-Tôi liệu có giúp được gì không?
-Có.
Chúng tôi đang tìm kiếm Lorenzo Bartolini.
Tôi là Lorenzo Bartolini.
-Cậu ta cũng là Lorenzo.
-Các cậu có một người bố cũng tên Lorenzo phải không?
Vâng, ông ấy lái xe ra ngoài rồi.
Nhưng tôi có thể giúp gì được các người vậy?
Tôi xin lỗi. Chúng tôi thật thô lỗ.
-Tôi là Charlie Wyman.
-Còn tôi là Sophie.
Lorenzo. Lorenzo.
Chúng tôi đã đi cả một chặng đường
vì bố các cậu.
Các anh biết đấy,
bà tôi, Claire, quen ông ấy.
Charlie. Charlie, Đi thôi!
Đi nào!
Được rồi.
Nana, Nana, Nana, Lorenzo ở đây.
Ông ấy cưỡi ngựa ra ngoài rồi,
nhưng ông ấy sẽ quay lại trong vài phút nữa.
Vậy thì, hãy bỏ đi trước khi ông ấy quay lại.
Nana, tất cả chúng ta hãy đi theo đường này.
-Đi nào.
-Bà bắt đầu thấy mình điên rồi.
Bà thật sự thành kẻ khùng rồi.
Ông ấy biết tôi từ lúc tôi mới 15 tuổi, khi còn thiếu nữ.
Cô gái đó đã bỏ đi rồi.
Ôi, chúa ơi.
Claire?
Phải.
Quá nhiều năm rồi.
Phải, 50.
(Tiếng Ý)
(Tiếng Ý)
Nếu các người cho phép.
Tôi thật sự không biết diễn tả như thế nào
Ừm, tôi đã cưỡi ngựa ra ngoài sáng nay
như một lão già,
và giờ tôi trở lại như một chàng trai tuổi đôi mươi.
Tôi thật quá hạnh phúc khi gặp lại Claire
và đây là cháu bà ấy, Charlie,
còn đây là người bạn tốt của họ, Sophie.
Claire đáng yêu,
Em đã bảo anh rằng em đã lạc mất Jack của mình.
-Và em cũng biết anh lạc mất nàng Rosa.
-Phải.
Nhưng định mệnh lại muốn chúng ta gặp nhau lần nữa.
(Cảm ơn bằng Tiếng Ý)
Vì sức khỏe gia đình Bartolini.
Cho gia đình Bartolinis.
Em xin lỗi vì tất cả giờ quá muộn.
Không.
Cái người ta hay nói về tình yêu,
là không có cái gì là quá muôn.
Chà, thật may mắn, phải không?
Tất cả hy vọng đã hết thì trong khoảnh khắc cuối cùng
ông ấy đã xuất hiện trên lưng con một con ngựa trắng.
Không ai sẽ tin điều đó đâu.
Hứa với tôi đi...
Hứa với tôi cô sẽ kết thúc được câu chuyện này.
Tôi đoán nó sẽ thế này.
Và tôi rất làm tiếc.
Phải, cả tôi cũng vậy.
Sophie, tôi...
Đáng lẽ tôi không được hôn cô.
Tôi đã đi quá giới hạn rồi.
Mmm.
Cô đã có người khác và...
Đây là lúc để ra đi.
Tạm biệt, Charlie.
Tôi sẽ nhớ anh lắm.
Chào. Đây là lúc để...
Tôi phải trở về với Victor. Tôi xin lỗi.
Phải. Tất nhiên rồi
Charlie đâu rồi?
Chúng tôi sẽ lái xe đưa cô về chỗ cũ.
Không, tôi...
Claire, bà không thể tiễn tôi
ra khỏi đây được, vì vậy...
Con trai tôi có thể lái xe đưa đi.
-Một lúc thôi.
-Phải. Grazie.
Tôi hạnh phúc cho bà.
Có gì không ổn vậy?
Không! Không.
Không. Tôi chỉ, bà biết đấy...
Cô định bỏ đi à?
Một thiên thần đã mang cô đến cho tôi.
Cảm ơn.
Cảm ơn. Tôi mãi mãi biết ơn vì điều đó.
Cảm ơn.
Thật là tốt bụng. Cảm ơn nhé.
Cảm ơn rất nhiều.
-Cô luôn được chào đón khi đến đây.
-Cảm ơn.
-Cảm ơn, Lorenzo.
-Ciao ( tạm biệt).
Ta sẽ sớm tâm sự với nhau.
Tạm biệt nhé.
Cháu thân mến, cháu là gia đình của bà
vì vậy bà nghĩ cháu sẽ hiểu
khi bà nói rằng cháu thật sự là một tên ngốc.
Được rồi, không cần giấu làm gì, mà bà.
Cháu sẽ không đâu.
Cháu biết nổi có bao Sophie như vậy
trên hành tinh này không?
Đừng bao giờ đánh mất 50 năm trời giống như bà nhé.
Hãy đi đi.
Anh nhớ em rất nhiều. Rất nhiều.
...trong lòng bởi vì anh không thể
gửi cho em một email,
bởi vì... đừng hiểu nhầm nhé.
vì em thừa biết là anh đang có...
Em chờ lát nhé.
Xin chào? Chào. Phải. Phải.
Chúng ta cần phải phân loại tất cả những người
mà chúng ta phải gửi thiếp cho họ. Ý tôi là...
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ông không thích cái kết à?
Có chứ, nó cũng khá ổn.
Nhưng nó thực sự trải qua quá nhanh.
Nhưng điều gì xả ra với những người này?
Ý tôi là, họ vẫn bên nhau chứ?
Thế còn về... Thế còn về thằng nhóc?
Về Charlie thì thế nào? Giờ cậu ấy ở đâu?
Tôi không biết. Tôi không giữ liên lạc.
Ông có lời khuyên gì không?
Tôi nghĩ cô nên mua cổ phiếu của Alitalia,
vì thế nào mọi cô gái sẽ háo hức khởi hành
đến Verona.
Ông sẽ xuất bản nó?
Phải. Tôi sẽ cho xuất bản nó
Đây là một câu chuyện tuyệt vời
Cô còn điều gì khác muốn hỏi tôi nữa à?
Không, không phải lúc này.
Ôi, chúa ơi..
Anh nói hoa cúc vàng phải không? Hoa cúc vàng hả?
Nhìn này, đó là màu vàng.
Màu vàng. Hoa cúc vàng. Phải đó.
Ý tôi là, nếu không có hoa cúc, thì trên đời chẳng có màu vàng.
-Nó giống như rượu Limoncello. Anh biết loại đó chứ.
-Chắc chắn rồi.
-Phải? Chúng ta có thể làm lại không?
-Phải. Được chứ.
-Phải? Được rồi. Được rồi. Được rồi.
-Làm đi nào.
Thử lại lần nữa xem nào.
-Chào, Sophie.
-Chào.
Mọi chuyện thế nào rồi em?
-Em đã gửi cho Bobby.
-Ông ta có thích không?
Có, ông ấy sắp sửa xuất bản rồi.
-Xuất bản?
-Vâng.
Chà chà. Quá tuyệt em nhỉ?
-Em biết? Anh đã đọc chưa
-Phải. Phải.
-Không. Anh...
-Tối qua em đã để cho anh đọc mà.
Anh nghĩ là không cần.
Ý anh là, anh thừa biết nó rất hay rồi.
Vả lại, anh cũng sẽ đọc thôi...
Anh sẽ đi xem khi nó được xuất bản.
Đó là bởi vì anh rất thích nó.
-Em biết không , anh rất ngạc nhiên, như là...
-Vâng.
-Em biết không? Như là...
-Chú ý! Chú ý !
Từ từ, một lúc nữa nhé.
-Cảm ơn vì bữa trưa.
-Ôi trời ơi. Cô rất xứng đáng với này.
Tôi muốn làm biên tập cho cô cả đời quá.
Đừng bao giờ nghĩ
về một nơi khác nhé.Đừng bao giờ.
Tôi hứa.
-Chào mọi người.
-Chào.
Sophie, đây là những mẩu tin nhắn gửi cho cô.
Ồ!
-Và một lá thư nữa.
-Cảm ơn.
Người New York.
Đôi ta đều còn trẻ khi lần đầu em thấy anh
Em nhắm mắt lại và bắt đầu hồi tưởng
Em đứng ở đó
Nơi ban công tràn ngập gió hè
Nhìn ánh đèn lung linh, buổi dạ tiệc với những bộ áo quần cầu kì
Em thấy cách anh lướt qua đám đông
Anh nói lời chào
Và em đã biết
Rằng anh là Romeo,
anh đã ném những hòn sỏi
Và cha em đã quát: "hãy tránh xa Juliet"
Và em đã bật khóc ngay trên cầu thang
Chỉ mong anh đừng đi
Này, đó là mùi gì vậy? Cái mà...
Này, Alfonzo, Alfonzo.
Không,không, Không.Chúng ta đã nói rằng...
Chúng ta đã nói rằng đây là một sự liên kết ngọt ngào cơ mà.
Không, đây là caramel.
Không. Cái gì đó ngọt ngào cơ, được chứ.?
Tôi không biết ông kiếm nó ở đâu.
Thôi được rồi, từ từ, ta sẽ làm lại.
Chào.
Chào, Sophie.
Này, Sophie.Em sao vậy?
Mọi thứ ổn cả chứ?
Ông bà Lorenzo và Claire sẽ cưới nhau.
Thật sao? Trời.
-Khi nào?
-Vào Thứ bảy.
Vào thứ bảy? Thứ bảy tuần này? Phải không?
Phải.Em sẽ đến đó.
Một mình.
Một mình sao?
Các người, làm ơn có thể
ra ngoài bếp được không?
Phải, tất cả.Làm ơn rời đi...
Cứ để lại tất cả ở đây.
Ổn mà, mọi chuyện ổn mà.
(Tiếng Tây Ban Nha)
Mọi người, làm ơn.
Hãy ra khỏi bếp cho tôi nhờ.
Làm ơn đi.
-Đợi đã,không, không. Sophie, đợi đã nào...
-Không, không, không. Chỉ là...
Để em ra khỏi đây?Làm ơn đi?
Em thật sự không hiểu mọi chuyện là thế nào nữa rồi.
Em không biết chúng ta đang làm gì nữa.
Ý em là, chúng ta cùng đi nghỉ
nhưng không dành một lúc nào để bên nhau cả.
Phải, bởi vì em quá bận chuyện viết lách
-Anh không hiểu.
-Phải, nhưng...
-Anh không hiểu.
-Em biết là anh không hiểu.
-Và anh quá bận rộn.
-Thôi nào em...
Anh đã đến Livorno còn em thì không hiểu.
-Không, không, không Sophie! Không, không, không...
-Không... Điều mà em muốn nói là
Victor, chúng mình đã tới đó, rất yêu nhau
và chúng ta lại tách khỏi nhau.
Nó đáng lẽ không phải như thế.
Chúng ta đáng lẽ phải dành thời gian cho nhau.
Anh ước anh có thể kể với em
rằng mọi thứ đã thay đổi
và anh đã thay đổi,
nhưng anh...
-Đây là con người anh.
-Em biết, nhưng anh à...
Em yêu anh vì anh là anh mà.
Nhưng em đã thay đổi rồi.
Nó không có kết quả nữa đâu.
Em phải đi đây, Victor.
Romeo, giúp em, với, em cảm thấy quá cô đơn
Em đang đợi anh nhưng anh mãi chưa đến
Điều gì trong đầu em thế này?
Em không biết em đang nghĩ gì.
Anh quỳ xuống đất và lấy ra một chiếc nhẫns
Và nói rằng, cưới anh nhé Juliet
Em sẽ không bao giờ cô đơn nữa
Anh yêu em và đó là tất cả những gì anh biết
Em sẽ nói chuyện với bố mình
Và mặc một chiếc váy trắng.
Đây là một câu chuyện tình, cưng à, chỉ cần nói đồng ý.
Vì chúng ta đều còn trẻ
khi anh lần đầu nhìn em
-Sophie?
-Chào.
-Chào.
-Chào!
Chào.
Không thể tin cô tới đây.
Cô trông đẹp quá.
Cô đến đây bao giờ vậy?
Vừa nãy cô đứng đâu?
Tôi vẫn chưa nhớ ra.
Ừm, không cần nữa đâu. Tôi sẽ ở đây.
Lorenzo không muốn ai rời đi cả.
Tôi hi vọng thế. Thế còn. ...
Ông Lorenzo thế nào rồi?
ÔNg ấy vẫn tuyệt như trước chứ?
-Thậm chí còn hơn thế.
-Vậy hả?
-Thật ra thì. Tôi chỉ muốn...
-Cô đây rồi.
Em nghĩ chúng ta cứ ở đó đi,
và cô ấy sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Sophie, đây là Patricia.
Chào.
Sophie đây hả?
Sophie.
Thật tuyệt vời vì cuối cùng cũng gặp cô.
-Vâng, ta sẽ gặp lại nhau trong đó nhé
-Được rồi.
-Đừng bỏ đi nhé.
-Anh biết là em không bao giờ hết lo lắng.
-Tạm biệt.
-Tạm biệt.
Được rồi.
-Thật tuyệt khi gặp lại cô.
-Tôi vào trong đây. Tôi sẽ..
-Tôi sẽ gặp lại anh lúc sau, được chứ?
-Được rồi.
-Chào
-Chào.
-Chào, Sophie.
-Tôi hạnh phúc quá khi thấy cô.
-Cô sao rồi? Có khỏe không?
-Tôi thấy hạnh phúc thi gặp lại cô.
Đẹp quá. Đẹp quá
(Cảm ơn bằng Tiếng Ý)
Các cậu bé!
-Chúng tôi ở đây.
-Thật tuyệt vời làm sao.
(Tiếng Ý)
Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn các bạn
đã tham dự vì bản thân tôi và người vợ này,
la mia bella Claire ( nàng Claire xinh đẹp của tôi ) !
Và giờ thì đến lượt em đấy.
-Vâng...
-Đi nào.
Thưa các bạn,
50 năm trước,
tôi đã đến thăm căn nhà của Juliet ở Verona.
Tôi đã viết cho cô ấy một lá thư
và đặt cho cô ấy một câu hỏi.
Và hai tháng trước đây, tôi nhận được hồi âm.
Và nếu không có bức thư đó,
thì sẽ không có chúng tôi ở đây ngày hôm nay.
Sophie, cô nghĩ sao
nếu giờ tôi đọc lên những gì cô đã viết cho tôi?
Được chứ?
"Gửi Claire, 'thế nào' và 'nếu'
"chỉ là hai từ không có bất cứ sức mạnh
như mọi từ khác.
"Nhưng nếu đặt chúng bên cạnh, liền nhau
"thì chúng sẽ có sức mạnh
ảnh hưởng lớn đến phần còn lại của đời bạn.
"Thế nào-nếu?
"Tôi không biết cái kết câu chuyện của bạn,
"nhưng nếu bạn cảm thấy đó là tình yêu chân thật
"thì chẳng có gì là quá muộn cả.
"Nếu ngày xưa đúng như vậy,
thì bây giờ tại sao lại không phải vậy?
"Bạn chỉ cần lòng dũng cảm
"để đi theo sự mách bảo của con tim.
"Tôi không biết
đó có phải là tình yêu mà nàng Juliet đã từng cảm nhận,
"một tình yêu dành cho một ai đó,
một tình yêu vượt qua cả đại dương,
"tôi luôn tin có một thứ như thế,
dù tôi chưa một lần cảm nhận,
"nhưng tôi tin tôi sẽ có đủ sức mạnh để nắm bắt.
"Và, Claire, nếu bạn đã không thế,
"Tôi hy vọng một ngày nào đó bạn sẽ sống."
"Với tất cả tình yêu,
"Juliet"
(Tiếng Ý)
Cháu sẽ quay lại, được chứ, bà?
Sophie?
Tất nhiên rồi!
-Ở trên một ban công ấy.
-Được rồi.
Cô đang làm gì trên đó thế?
Tôi sẽ ra đi.
Tại sao?
Bởi vì điều này thật đau đớn.
Đáng lẽ tôi phải nhận ra sớm hơn, nhưng không thể
hoặc tôi đoán là tôi không thể,
nhưng Victor và tôi đã chia tay rồi.
-Và tôi mong rằng mình quay lại đây và hy vọng rằng...
-Đợi đã? Cô chia tay rồi à?
Không.
Nhưng cũng quá muộn rồi.
Nó rõ ràng là quá muộn rồi.
Và nó giờ cũng không quan trọng nữa
bởi vì, thật lòng...
Em yêu anh rồi.
Em không thể tin được điều em vừa nói.
Nhưng,em yêu anh thật sự. Nó không phải...
ý em là, nó không ảnh hưởng gì đến anh đâu
-vì anh còn có Patricia ở đây.
-Patricia?
Anh nên quay lại với cô ấy ngay bây giờ đi.
Patricia là em họ. Là em họ của anh.
-Làm sao lại ra thế được?
-không...
Sophie... không.
Không, không, không. Hãy để anh giải thích!
Sophie, anh đúng là đồ ngốc. Thật ra có đến hai Patricia.
Một người là em họ anh, người mà đang ở đây,
và một người
anh đã thực sự quên rồi.
Quan trọng hơn là, chỉ có duy nhất một Sophie trên đời.
Giờ, em có vui lòng đi xuống đây chứ?
Đợi đã, Charlie. Charlie, dừng lại.
Anh đang làm gì thế?
Charlie, anh định làm gì?
Hãy nghe anh này.
Hãy nghe anh nói, nghe từng lời nhé.
Anh sống ở London, một nơi tuyệt đep, náo nhiệt
một thành phố cổ kính mà anh luôn muốn sống trọn đời.
Em thì sống ở New York,
nơi phồn hoa tấp nập.
-Em không hiểu?
Nhưng ở giữa ta là Đại Tây Dương
đó chỉ là một khoảng cách nhỏ để vượt qua hàng ngày,
bơi,đi thuyền hoặc bay,
anh đoán chúng ta chỉ ngại mỗi điều đó.
Anh đang nói nhảm gì thế?
Và nếu điều kiện của anh không cho phép,
thì anh cũng trở về London trong thanh thản,
miễn là anh biết ở một phương trời khác
em đang chờ anh.
Vì sự thật chính là, Sophie à,
Anh điên lên, anh chìm đắm, anh thật lòng,
anh mơ mộng trong tình yêu về em.
Anh sao?
Phải.
-Anh sẽ hôn em chứ?
-Phải.
Phải.
Ôi, chúa ơi!
Charlie!
Em không thể tin được em vừa làm gì.
Này.
Anh ổn chứ?
Làm ơn hãy nói cho anh rằng không ai
nhìn thấy chúng mình nhé.
Không có ai thấy đâu.
Tuyệt. Tuyệt thật.
Anh có thể di chuyển được không?
Chỉ có đôi môi của anh thôi.
Thế nào nếu hai ta chỉ để dành cho nhau
Sinh ra làm đôi bạn thân rồi thành một cặp
Em muốn ở ngay đây trong khoảnh khắc có anh
Như lúc này, lúc này, và mãi thế này.
Thế nào nếu đó là tình yêu thực sự
Tình yêu, tình yêu, là nó đó.
Em không biết có nên nghĩ
Đây là thật hoặc chỉ là một giấc mơ?
Bên trong trái tim em có anh đó
Em sẽ giữ mãi cho đến khi ta gặp lại
Thế nào nếu ta sinh ra là để dành hco nhau
Sinh ra để thành đôi bạn và những người yêu nhau
Em muốn đứng đây cùng anh trải qua
khoảnh khắc này.
Lần này, rồi lần nữa, và những lần sau nữa
Sẽ thế nào nếu đó là tình yêu thực sự
Tình yêu, tình yêu, là thế đó.
Em viết tên hai ta trên cát
Vẽ tất cả những hoài bão của mình
Em nhắm mắt và em ước được thấy
Anh, anh hỏi em "Cưới anh nhé?"
Có gì bùng lên trong đầu em vậy?
Em đang lãng phí thời giờ vì điên lên sao?
Em nghĩ đó là tình yêu
Nghiêm túc đấy
Thế nào nếu mỗi ta là một nửa của nhau
Sinh ra làm đôi bạn tri kỉ và tình nhân
Em muốn ở đây trong khoảnh khắc này
cùng với anh.
Lần này, rồi lần nữa, và những lần sau nữa
Sẽ thế nào nếu nó là tình yêu thực sự?
Tình yêu, tình yêu, là nó đó.
Chàng trai, anh có biết anh đã làm tim em ngừng đập
Ngừng đập. ngừng đập
Ôi,thế nào nhỉ nếu là tình yêu?
Sẽ thế nào nếu đó là tình yêu?
Ôi, anh đã làm tim em ngừng đập.
Anh đang làm tim em ngừng đập
Thật sự đó.