Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dịch: ivy68-HDVietnam
Copyright © 2010 by ivy68.
All right reserved.
Lần đầu tiên thấy 1 xác chết là khi tôi hơn 12 tuổi.
Chuyện xảy ra vào mùa hè năm 1959,
đã lâu lắm rồi
nếu như tính bằng năm.
Tôi từng sống ở một thị trấn nhỏ
tại Oregon tên là Castle Rock.
Dân số chỉ có 1281 người,
nhưng với tôi nó là cả 1 thế giới.
Đây là Ông Trùm Bob Cormier.
Sáng thứ 6 này tại Portland trời thật đẹp.
Nhiệt độ là 32 độ C và càng lúc càng nóng hơn.
Tiếp theo là bài hát Rockin' Robin của Bobby Day,
...Ông Trùm đây.
Sao cậu biết có 1 người Pháp trong sân sau nhà cậu?
Tớ cũng là người Pháp mà.
Thùng rác đã được đổ còn
chó nhà cậu thì đang chửa.
Chẳng phải tớ vừa nói mình là người Pháp sao?
- Hạ bài này.
- Chết tiệt.
29.
22.
Thua xừ nó rồi.
Gordie thua rồi, Ol' Gordie bị loại rồi.
Tiếp nào.
Teddy Duchamp là cậu bạn khùng nhất của chúng tôi.
Cậu không được may mắn cho lắm.
Bố cậu thuộc loại nóng tính.
Có lần ông ta dứ tai Teddy lên
bếp và làm nó gần như cháy rụi.
Hạ bài.
Đồ bựa 4 mắt.
Đồ bựa có cả nghìn mắt đấy.
Gì?
Cười gì? Tớ có 30, còn cậu?
16.
Cứ cười đi.
Kệ cậu thôi.
Chris Chambers là thủ lĩnh của nhóm
và cũng là bạn thân nhất của tôi.
Gia đình cậu không được tử tế cho lắm và
ai cũng biết sau này cậu sẽ làm người xấu.
Kể cả chính Chris.
Đó đâu phải tiếng gõ bí mật.
Tớ quên mất rồi. Cho tớ vào.
Vern.
Các cậu, mở ra đi.
Các cậu không tin nổi đâu. Chuyện này hay cực.
Cứ nghe rồi biết.
Thật không thể tin nổi.
Để tớ thở đã. Tớ vừa chạy 1 mạch từ nhà xong.
♪ Tôi chạy 1 mạch về nhà ♪
Nào nghe đi, chuyện này hay lắm.
♪ Chỉ để nói lời xin lỗi ♪
Thôi vậy. Không kể nữa.
Im nào các cậu. Chuyện gì?
Tuyệt, các cậu sẽ chẳng tin đâu, thật đấy.
♪ Tôi chạy 1 mạch về nhà ♪
Kệ các cậu. Thôi nhé.
Chuyện gì?
Đêm nay tụ tập nhé.
Bảo cả nhà là các cậu sẽ
đến tụ tập ở sân sau nhà tớ.
Chắc là được.
Nhưng bố tớ hay cáu lắm.
Dạo này bố uống nhiều rượu quá.
Cậu phải đến. Thật đấy, các cậu sẽ
chẳng tin đâu. Phải không, Gordie?
Ừ, có lẽ thế.
Cậu đang lải nhải chuyện gì thế Vern-O?
- Hạ bài.
- Gì?
Đồ nói dối! Làm gì mà nhanh thế.
Không thể thế được.
Tùy cậu thôi, đồ đần.
Các cậu muốn xem xác chết chứ?
Tớ đã xuống hiên nhà để đào bới.
Ngay lúc đó chúng tôi đều hiểu Vern muốn nói gì.
Hồi đầu năm học cậu đã chôn 1 hũ tiền xu...
...dưới sàn nhà.
Cậu vẽ cả bản đồ để có thể tìm lại chỗ chôn.
Một tuần sau đó mẹ dọn phòng
cậu và vứt luôn cái bản đồ đi.
Vern đã tìm những đồng xu ấy suốt 9 tháng...
...9 tháng trời.
Đúng là dở khóc dở cười.
Chúa ơi, Billy, phải làm gì đi chứ.
Làm gì? Ai thèm biết.
- Ta thấy nó.
- Thì sao?
Chẳng liên quan đến ta. Thằng nhóc
chết rồi nên nó cũng chẳng ảnh hưởng.
Nếu là người khác tìm thấy thì
sẽ làm gì đó. Còn tao thì không.
Đó chính là đứa trẻ họ thông báo trên đài.
Brocker hoặc Brower hoặc Flowers, chẳng biết nữa.
Chắc nó bị tàu hỏa đụng.
Kệ mịe nó.
Chúng tôi bám sát câu chuyện về Ray Brower
vì cậu cùng lứa tuổi với chúng tôi.
3 ngày trước, cậu đi hái việt quất và mất tích kể từ đó.
Phải báo cảnh sát thôi.
Đừng có đi than vãn với bọn cớm khi vừa thó xe xong.
Chúng sẽ muốn biết ta đến đường Back Harlow bằng cách nào.
Chúng biết ta không có xe.
Tốt nhất là không nói gì cả, như vậy
chúng sẽ chẳng động đến ta được.
Nhưng ta có thể gọi điện rồi giấu tên.
Chúng lần được tín hiệu đấy, đồ ngu.
Sẽ có bọn cớm giao thông giăng bẫy ta.
Phải.
Ước gì ta đừng có chôm con Dodge đấy.
Ước gì có Ace ở đây.
- Ta có thể nói nó ở trong xe.
- Không được!
- Không cho nó biết à?
- Không cho ai biết hết.
Không ai cả. Rõ chưa?
Tớ biết đường Back Harlow.
Có đường cụt cạnh sông Royal. Đường ray xe lửa đi qua đó.
Tớ vẫn cùng bố câu cá ở đó.
Nếu phát hiện cậu nghe lén, chúng đã giết cậu rồi.
Cậu ta đi từ Chamberlain đến tận Harlow? Xa thế cơ mà.
Ừ. Chắc cậu ta đi theo đường ray xe lửa.
Phải đấy.
Rồi khi trời tối, 1 con tàu chạy đến và "đi đời".
Tớ cá nếu tìm được cậu ta,
bọn mình sẽ được lên báo đấy.
Có khi lên cả truyền hình ấy chứ.
- Phải đấy.
- Ta sẽ là những vị anh hùng.
Không biết nữa. Billy sẽ biết tớ đã phát hiện ra.
Nó chẳng để ý đâu. Vì chính bọn mình sẽ tìm ra cậu ta.
Không phải Billy và Charlie Hogan, và cái xe bị chôm.
Chắc cậu còn được trao huy chương nữa.
Vậy à?
Ừ.
Bảo phụ huynh thế nào đây?
Chính xác những gì cậu nói.
Ta sẽ nói với phụ huynh là ta tụ tập ở sân sau nhà cậu.
Bảo là cậu ngủ ở nhà Teddy.
Rồi bảo hôm sau ta sẽ đi xem đua xe.
Ta sẽ về vào bữa tối mai.
Kế hoạch chuẩn đấy.
Nhưng nếu tìm thấy xác ở Nam Harlow,
họ sẽ biết ta không đi xem đua xe.
Lại no đòn thôi.
Chẳng ai để ý đâu
vì mọi người sẽ đều ngạc nhiên trước khám phá của ta,
không sao đâu.
Đằng nào tớ vẫn bị bố đánh, nhưng cũng đáng thôi.
- Phải.
- Làm đi. Cậu thấy sao?
- Được rồi.
- Gordie?
Được chứ.
Vern?
Tớ không biết.
Đồng ý đi, Vern-O.
- Ok.
- Được rồi.
Quá đã.
Tôi cũng muốn chia vui cùng chúng bạn, nhưng không thể.
Hè đó ở nhà, tôi đã trở thành Cậu Bé Vô Hình.
Mẹ, mẹ có thấy bộ đồ cắm trại của con đâu không?
Mẹ?
Trong phòng Denny ấy.
Hồi tháng 4, anh tôi, Dennis, đã
qua đời trong 1 vụ tai nạn xe gíp.
4 tháng đã qua
nhưng bố mẹ tôi vẫn chưa thể trở lại bình thường.
Gordie, anh có cái này cho em.
Đây cho em nè.
- Đây là mũ Yankee của anh mà.
- Không.
Đây là mũ Yankee của em.
1 cái mũ may mắn. Ta sẽ câu được cả đống cá cho xem.
- Bao nhiêu?
- Vô số.
Vô số cá. Em đội nó đẹp lắm. Để thế này đi.
- Không. Em không thấy đường.
- Đừng cãi anh. Ôm anh nào.
Con tìm thấy rồi.
Con tìm thấy rồi.
Sao bạn con không được như bạn Denny?
Họ tốt mà bố.
Hẳn rồi. Một tên trộm và hai tên dở người.
Chris không phải trộm.
Nó chôm tiền sữa ở trường.
Đối với bố, nó là trộm.
Khi chúng tôi đi tìm xác chết của cậu bé
tên Ray Brower thì trời đã gần trưa.
Dừng xe.
- Cảm ơn rất nhiều.
- Không có gì.
- Muốn xem cái này không?
- Cái gì?
- Cậu ổn chứ?
- Ổn.
Gì thế?
- Cậu phải xem cái này mới được.
- Cái gì?
Cái gì?
Cậu muốn làm Lone Ranger hay
Cisco Kid (tên các nhân vật cao bồi)?
Chúa ơi!
- Kiếm đâu ra thế?
- Thó từ phòng ông già đấy.
1 khẩu 0,45.
Biết rồi.
Có bao súng chứ?
Tớ lấy mọi thứ trong hộp.
Bố tớ sẽ nghĩ ông đã dùng nó
để bắn lon bia trong khi say sượu.
- Nạp đạn chưa?
- Chưa. Nghĩ gì thế?
Chúa ơi!
Chuồn mau.
Gordie đã làm được. Gordon Lachance đã hạ Castle Rock.
Im đi.
Đứa nào? Đừa nào phá gì đấy?
Phải thấy mặt cậu lúc đó mới được. Đã quá!
- Hay thật.
- Cậu đã biết nó nạp đạn rồi!
Gay to rồi. Mụ Tupper đó đã thấy tớ.
- Khỉ thật, mụ tưởng là pháo.
- Mặc kệ. Trò đùa tệ quá.
Tớ đâu biết nó đã nạp đạn.
- Thật mà.
- Thề chú?
Thề.
Trước tên mẹ cậu?
Ngay cả nếu bà ấy phải xuống
địa ngục vì cậu đã nói dối?
Tớ thề.
Ngoắc tay thề?
Ngoắc tay thề.
Các bé, đi đâu đấy?
- Của anh tao cho tao đấy!
- Thì mày cho lại tao đi.
Trả lại đây!
Của tao.
Mày là 1 thằng đểu.
Em mày chẳng lịch sự gì cả, Eyeball.
Nào, Christopher.
Tao biết mày không cố ý xúc phạm bạn tao.
Tao biết nó không cố ý xúc phạm tao.
Chính vì vậy tao sẽ cho nó cơ hội sửa chữa.
- Mịe.
- Nói lại.
- Thôi đi. Mày đang làm cậu ấy đau đấy.
- Thằng chó! Bỏ tao ra.
- Thả cậu ấy ra!
- Nói lại.
Được rồi.
Đấy.
Tao thấy khá hơn nhiều rồi.
Thế còn mày?
Tốt.
Gặp lại các bé sau nhé.
Kệ bọn nó.
Mang súng theo làm gì?
Ngủ giữa rừng cơ mà. Nhỡ có gấu thì sao.
Hay 1 cái thùng rác.
Tớ mang cả lược này.
Mang lược làm gì?
Nếu được lên TV, cũng phải trông cho bảnh bao chứ.
- Thấu đáo quá nhỉ, Vern.
- Cảm ơn.
Đừng có do dự.
Còn bao xa nhỉ?
Nếu đi theo đường ray tới Harlow, cũng khoảng 32km.
Nghe ổn chứ?
Có khi cả 48km ấy chứ.
Có lẽ ta nên đi nhờ xe.
- Không được, thế chán lắm.
- Tại sao?
Ta có thể đi đường 7 ra nhà thờ Shiloh
rồi tới đường Back Harlow. Ta sẽ đến nơi lúc hoàng hôn.
Õng ẹo quá.
Đường dài mà.
Nhà cậu ai cũng như cậu à?
Là sao?
Ta phải lấy nước ở kho phế liệu.
Bố tớ bảo nước ở đó dùng được.
- Không đâu nếu có Chopper.
- Nếu có thì cho cậu vào nhé.
Hài nhỉ.
Tớ hơi đói. Có đồ ăn gì không?
Có ai mang gì theo không?
Tớ thì không.
Tuyệt. Phải làm sao bây giờ? Ăn đất à?
Cậu cũng không mang gì hả?
Đây không phải ý của tớ. Của Vern
cơ mà. Sao cậu không mang đồ ăn?
Cái gì tớ cũng phải tính đến à? Tớ mang lược còn gì.
Mang lược làm gì? Cậu đâu có tóc.
Tớ mang cho các cậu cơ mà.
Xem ta có bao nhiêu tiền nào.
Tớ có $1.02.
Chris có 68 xu.
Teddy có 60 xu.
7 xu thôi hả, Vern?
Tớ vẫn chưa tìm thấy đống xu đâu cả.
$2.37 xu, cũng được.
Quidaciolu ở cuối đường gần kho phế liệu.
Ta có thể kiếm đồ ăn ở đó.
Tàu sắp tới rồi.
Geronimo!
Lại đây, Teddy.
Tớ sẽ tránh nó.
Ra khỏi đường ray mau. Cậu điên rồi.
Tránh tàu. Hiểu chứ?
Ra khỏi đường ray mau. Cậu định tự tử à?
Y như bãi biển ở Normandy.
Đừng bảo tớ phải làm gì, nếu không tớ sẽ xử cậu đấy.
Tớ đang cứu cậu mà.
Muốn tự tử hả?
Cậu muốn thế chứ gì?
Cậu đã định tự tử.
Tớ không cần vú nuôi.
Dĩ nhiên.
Làm hòa.
Suýt nữa tớ đã tránh được nó.
Cậu có thể làm thế trên đường về.
Hòa nhé.
Làm hòa.
Cùng lúc ấy, Charlie và Billy
đang chơi bóng chày với hộp thư
cùng Ace và Eyeball.
Mẹ kiếp!
Tập trung vào.
Sao không nói cái gì tao không biết ấy?
Billy, đến lượt mày.
Bọn mày thắng rồi còn đâu.
Tao không muốn chơi nữa.
Mày không được rút lui.
Ta chỉ chơi có 3 lượt. 1 trận đấu không chính thức.
Ace, tao và....
Sao hả mấy thằng ái? Cả ngày
bọn mày cứ như 2 thằng bệnh ấy.
Sao?
Không có gì hết.
Vậy thì tao muốn kết thúc trò chơi
trước khi tao bắt đầu thu thập an sinh xã hội, ok?
Đến mày, Billy. Chơi đi.
Thôi được, đưa tao cái gậy.
Chơi bóng nào.
Bóng hỏng.
Vern, hình như mẹ cậu lại ra ngoài rồi.
Chẳng buồn cười gì cả.
Lùi lại!
Các cậu lính dù, qua bên kia!
"Không được xâm phạm" là lệnh
của Milo Pressman, người bán đồ cũ
và con chó của mình, Chopper.
Con chó đáng sợ và hiếm thấy nhất của Castle Rock.
Người ta truyền miệng rằng Milo không
chỉ huấn luyện Chopper tấn công
mà còn cả tấn công những bộ phận
đặc biệt của cơ thể con người.
Vì thế, khi 1 đứa trẻ trèo qua hàng rào
khu phế liệu 1 cách bất hợp pháp
có thể nghe thấy tiếng than sợ hãi: "Chopper, đồ chó chết!"
Nhưng lúc này cả Chopper đáng sợ lẫn Milo
đều không có ở đó.
Teddy điên rồi.
Lại đây nào!
Nó sẽ không sống nổi đến tuổi 20.
Nhớ lần cậu cứu nó chỗ cái cây chứ?
Thỉnh thoảng tớ lại mơ thấy chuyện đó.
Có điều trong mơ tớ không cứu được cậu ấy.
Tớ chỉ nắm được vài sợi tóc còn cậu ấy thì đã ra đi.
Lạ nhỉ.
Lạ thật.
Nhưng cậu đã cứu được cậu ấy.
Chris Chambers sẽ không bao giờ thất bại.
Ngay cả khi các quý cô rời chỗ ngồi.
Chạy thi đi.
- Thôi.
- Đến chỗ cái bơm thôi.
- Tớ hơi mệt. Chạy.
- Đồ chết giẫm, Lachance!
Dường như lần này Lachance đã lừa được anh.
Chambers đã bị anh đánh bại.
Nhưng gì thế này? Chambers đang tăng tốc.
Lachance thua và Chambers đã giành giải.
Đám đông hoan hô nhiệt tình.
Dạo này các cậu có hay xem Chuột Mickey không?
Tớ thấy ngực Annette đang to lên thì phải.
- Vậy à?
- Ừ.
Cậu ấy nói đúng.
Tớ nhận thấy chữ A và E bắt đầu
uốn cong xung quanh ở 2 bên.
Ngực Annette thật tuyệt.
Vui thật đấy.
Ừ.
Cực vui.
Vern không chỉ định xâm phạm
trái phép vào khu phế liệu
hoặc nói dối phụ huynh
hay đi nhờ xe đến Harlow. Cậu định thế, nhưng...
đối với tôi, có vẻ còn hơn thế
nữa và tất cả chúng tôi đều hiểu.
Mọi thứ đều ở đó, xung quanh chúng tôi.
Chúng tôi biết chính xác mình là ai và nơi chúng tôi đến.
Thật là tuyệt.
Nhổ vào 1 cậu bé mập. Vui nhỉ.
Mấy giờ rồi?
13h15.
Đi lấy đồ ăn thôi. Kho phế liệu làm việc lúc 15h.
Chopper cũng sẽ có mặt đấy.
Chó bựa.
Cậu đi đi. Khi nào quay lại gặp nhau sau.
Tớ không đi 1 mình đâu. Tất cả phải cùng đi.
- Tớ sẽ ở lại đây.
- Tớ không đi đâu.
Thôi nào. Tung đồng xu đi.
Được rồi.
3 chọi 1 nhé.
Cậu đấy, Gordie, đồ lập dị.
Tung đi.
Cả 4 đều là mặt sấp.
Chúa ơi, hòa kìa.
- Cũng chẳng sao cả.
- Thôi, thử lại đi.
Tệ lắm đấy.
Nhớ Clint Bracken và mấy gã bị
xóa sổ trên đồi Weed ở Durham?
Hắn nói họ đã tung đồng xu để uống bia và rồi họ hòa
ngay trước khi họ lên xe.
Thế là rầm! Toi cả lũ.
Tớ không thích chuyện này. Thật đấy.
Chẳng ai tin mấy chuyện vớ vẩn đó đâu.
Trẻ con quá. Thôi, tung lại.
Có tung không thì bảo.
Hết ngày bây giờ.
Cậu thua, Gordie.
Gordie thua.
Gordie Già sẽ phải đi trêu con chó.
Cậu có biết "thiểu năng" là gì không?
Đi lấy thức ăn đi, đồ bựa.
Đừng có gọi tớ bằng tên vật nuôi của mẹ cậu.
Yểu điệu thế, Lachance.
Im đi.
Tớ không im, tớ lớn lên.
Và khi tớ nhìn cậu, tớ phát ói.
Để cho mẹ cậu phải đi liếm chỗ nôn đó hả.
Sáng tạo ra những cách mới mẻ và
kinh tởm để hạ thấp mẹ bạn mình
luôn là trò được ưu tiên.
Cháu là em Denny Lachance hả?
Vâng.
Tội nghiệp cậu bé.
Kinh Thánh viết, "Giữa sự sống là cái chết."
Cháu có biết không?
Bác cũng mất 1 người anh ở Hàn Quốc.
Cháu trông giống Denny lắm.
Mọi người cũng nói thế chứ?
Thỉnh thoảng.
Bác còn nhớ trận đấu của liên đoàn thể thao.
Nó chơi vị trí tiền vệ.
Nó chơi giỏi thật.
Chúa phù hộ cậu bé.
Mai có thể sẽ có vài người chiêu mộ tới.
- Con không biết.
- Bố, chuyển cho con khoai tây.
- Bố nghe nói thế con ạ.
- Con sẽ đi gặp Jane sau trận đấu chứ?
Con bé dễ thương nhỉ.
- Bố, chuyển cho con khoai tây.
- Dorothy, đừng nói với nó về bọn con gái.
Nó không được nghĩ đến gái.
Đây là trận đấu quan trọng nhất đời nó.
- Dennis, mai con đến đó...
- Bố mẹ đọc truyện Gordie viết chưa?
Gordie đã viết một câu chuyện.
- Hay lắm.
- Con viết gì thế con yêu?
Thấy chưa? Phải tập trung vào bóng bầu dục chứ.
Cứ nói về bọn con gái là nó sao nhãng ngay.
Anh thích truyện đó lắm.
Anh thấy em viết rất hay.
Cháu cũng chơi bóng bầu dục?
Cháu cũng chơi bóng bầu dục chứ?
Không ạ.
Thế cháu chơi gì?
Cháu không biết.
Anh của cháu, Denny, chơi bóng hay lắm.
Của cháu đây. Hamburger hết $1.50.
Này! Làm gì đấy! Lại đây!
Quay lại đây! Thả chó bây giờ.
Chạy đi!
Chopper, cắn nó đi!
Ông ta nói: "Cắn nó đi."
Nhưng tôi chỉ nghe được: "Chopper, đồ chó lởm."
Chopper đây á?
Chopper là một trong vô vàn ví dụ về sự
khác nhau giữa truyền thuyết và thực tế.
Nào, Choppie. Cắn tao đi, Choppie.
Nào, cắn đi.
Chó lởm, Choppie.
Không được trêu chó của tao!
Nghe chưa? Không được trêu nó!
Dám trêu chó của tao hả, cho 1 trận bây giờ!
Trèo qua đây mà đánh tôi này, đồ béo phị!
Ai cho mày gọi tao thế!
Đồ dở hơi khố rách áo ôm!
Ông gọi tôi là gì cơ?
Tao biết mày mà, Teddy Duchamp.
Bố mày là đồ dở hơi.
1 tên dở hơi ở xó xỉnh Togus.
Hắn dí tai mày lên bếp và đốt cháy nó.
Cha tôi đã tham chiến ở bãi biển Normandy.
Hắn còn điên hơn 1 con chuột
cống. Thảo nào mày cư xử như...
con 1 thằng điên.
Ông còn bảo bố tôi điên là tôi giết.
Đồ điên, đồ điên.
Tôi sẽ đè đầu và bẻ cái cổ khốn kiếp của ông.
Không, để tớ giết hắn!
Lại đây mà giết này, thằng nhóc khốn kiếp.
Hắn muốn cậu qua đó để
tẩn rồi bắt lên đồn cảnh sát.
Liệu hồn đấy. Để nó tự đánh đi.
Chắc rồi, ông chỉ nặng hơn nó
có 500 pound thôi, mông bự à.
Tao biết tên mày.
Con nhà Lachance. Tao biết tất cả lũ tụi mày.
Rồi tao sẽ gọi cho bố tụi mày.
Trừ thằng điên ở Togus.
Tôi sẽ giết ông. Tôi sẽ cho ông thấy.
- Tránh xa ...
- Đồ hôi hám bẩn tưởi.
Đồ bựa!
Mày lại đây.
Mày nghe tao chứ?
Không ai được coi thường bố tôi.
- Bố tôi đã tham chiến ở bãi biển...
- Tao nói: "Quay lại đây!"
- Bố tôi đã ra trận, đồ ái!
- Quay lại đây.
Ta đã chứng minh được. Hắn tưởng ta là 1 lũ ẻo lả chắc.
Hắn coi thường bố tớ.
Tôi tự hỏi sao cậu ấy vẫn quý bố
đến vậy dù ông đã suýt giết chết cậu
còn tôi không hề quý bố mình, người
chẳng đụng đến tôi từ khi tôi 3 tuổi.
Vì tội liếm chất tẩy dưới chậu rửa.
Hắn coi thường bố tớ.
Chấp 1 tên bựa như lão làm gì?
Bố cậu vẫn là 1 người lính dũng cảm ở Normandy mà.
Cậu có nghĩ gã từng chiến đấu ở Normady?
Kệ đi.
Gã chẳng biết gì về bố cậu cả. Gã là đồ bựa
Gã chẳng thể thay đổi tình cảm giữa bố con cậu.
Kệ đi.
Xin lỗi đã làm các cậu mất vui.
Không sao.
Tớ không chắc có vui không nữa.
- Cậu muốn về?
- Đâu có.
Nhưng đi xem 1 cái xác chết cũng đâu có gì vui.
Nhỡ cậu ta trông thật tệ, máu me be bét, xác văng tứ tung...
tớ sẽ gặp ác mộng mất.
Ruột riếc, mắt miếc lòi hết cả ra...
Im đi!
Chịu thôi.
Xin lỗi.
Lúc đó chỉ mới 14h45, nhưng cảm thấy đã muộn lắm rồi.
Trời thì quá nóng và quá nhiều chuyện xảy ra.
Chúng tôi thậm chí chưa tới gần sông Royal.
Chúng tôi phải mau chân lên
nếu muốn đến nơi trước khi trời tối.
Ngồi im nhé.
Mày với ả Connie Palermo sao rồi?
Tao hẹn hò với nó hơn 1 tháng rồi,
thế mà chỉ cho tao sờ mỗi tí.
Nó theo đạo Công giáo. Bọn nó đứa nào chả thế.
Nếu muốn thỏa mãn thì này phải theo đạo Tin lành cơ.
Do Thái cũng tốt.
Tin tức mới.
Xin được gián đoạn để đưa tin về cuộc tìm kiếm
cậu bé 12 tuổi Ray Brower.
Cảnh sát đã mở rộng điều tra đến Mutton
Durham và các khu vực xa xôi hẻo lánh.
Khi nào mới chịu thôi đây?
Thằng nhóc chết rồi. Chẳng tìm được đâu.
Chẳng có ở những nơi họ tìm.
Tao đúng rồi, họ sẽ không tìm ra nó.
Ngồi im đi chứ? Phần con rắn hỏng rồi đây này.
Để tao nói cách họ tìm nó nhé.
10 năm sau, một thợ săn vào rừng đi đái
trúng lên xương của nó.
Cá $1.000 họ sẽ tìm thấy nó trước đó.
Cá $2.000 họ không tìm thấy.
- Thằng khốn...
- Sao nào?
- Ai thèm biết?
- 2 đứa mày câm mồm đi.
Nếu một trong hai đứa có $2.000, tao sẽ giết cả 2.
Cùng trở lại với Ông Trùm.
1 trong những bản nhạc hay nhất.
Bài Lollipop của ban nhạc Cordettes.
Tớ có vài điếu Winstons.
Thó được trong tủ ông già.
Mỗi người 1 điếu hút sau bữa tối.
Được đấy.
Ăn xong hút thuốc mới ngon.
Đúng.
Cậu có nghĩ tớ lập dị không?
- Có chứ.
- Không, nghiêm túc đi.
Tớ có lập dị không?
Có, thì sao? Ai chẳng lập dị.
Sẵn sàng đi học chưa?
Trung học.
Cậu hiểu mà.
Tháng 6 tới chúng ta mỗi người 1 ngả.
Cậu nói gì thế? Sao lại thế được?
Vì không còn như hồi tiểu học đâu.
Cậu sẽ học đại học, còn tớ, Teddy, Vern sẽ đều...
học làm gạt tàn và tổ chim.
Cậu sẽ gặp nhiều bạn mới. Những gã thông minh.
- Ý cậu là gặp nhiều tên ẻo lả chứ gì.
- Đâu có.
Đừng nói thế. Cũng đừng nghĩ thế.
- Tớ không chơi với bọn ẻo lả đâu.
- Thế cậu là 1 thằng bựa.
Bựa mà muốn chơi với các cậu à?
Bựa vì để các bạn làm mình thụt lùi.
Chơi với bọn tớ sẽ chỉ làm cái đầu cậu rỗng tuếch thôi.
Mighty Mouse đánh bại được Superman chứ?
- Gì thế, đồ gàn dở?
- Tại sao không?
Có lúc 1 tay cậu ta vác những 5 con voi.
Cậu chẳng biết gì hết.
Mighty Mouse là phim hoạt hình.
Còn Superman là người thực. Nhân vật
hoạt hình không thể đánh bại người thật.
Ừ, chắc cậu nói đúng.
Nhưng chắc đấu hay lắm.
Sau này cậu làm nhà văn được đấy.
Văn vẻ gì! Tớ không làm nhà văn đâu.
- Bựa lắm. Chỉ tổ phí thời gian.
- Đấy là bố cậu nói thôi.
- Vớ vẩn!
- Vớ vẩn!
Tớ biết bố nghĩ gì về cậu.
Ông ta chẳng thèm quan tâm cậu.
Ông ta chỉ quan tâm đến Denny thôi,
đừng cố thuyết phục tớ điều ngược lại.
Cậu chỉ là 1 cậu nhóc, Gordie.
Cảm ơn bố.
Ước gì tớ là bố cậu.
Nếu được thế, tớ sẽ chẳng để cậu
nghĩ đến chuyện đi học nghề vớ vẩn.
Đó là quà của Chúa đấy, những câu chuyện cậu sáng tác ấy...
Người nói: "Đây là quà của con. Cố giữ gìn nhé."
Trẻ con toàn làm mất đồ
nếu không có người trông hộ.
Nếu bố mẹ cậu không biết làm thế, để tớ làm cho.
Nào các cậu, đi thôi.
Lúc ta đến có khi thằng nhóc đã thối rữa hết rồi.
Có ai biết chuyến tàu sau tới mấy giờ không?
Ta có thể đi tuyến đường 136 Bridge.
Gì? Cậu điên à? Cách sông những 8 km đấy.
Đi bộ 8 cây xuống sông,
rồi lại phải đi bộ 8 cây quay về.
Không kịp trước trời tối đâu.
Đi qua đây ta có thể đến đúng nơi chỉ trong 10 phút.
Nhưng nếu có tàu đến sẽ chẳng có chỗ mà đi.
Không có. Phải nhảy thôi.
- Teddy, những 30m đấy.
- Ừ, Teddy.
Các cậu cứ đi đường kia nếu thích.
Tớ đi đường này.
Và khi các cậu đang lê mông
mới được nửa đường thì tớ đã chờ sẵn ở bên kia
thư giãn nghỉ ngơi rồi.
Cậu định dùng tay trái hay tay phải đây?
Đoán xem.
Tớ mất cái lược rồi.
Kệ đi, Vern.
Tàu đến!
Chết tiệt!
Đi nào!
Đứng dậy, Vern! Mẹ kiếp!
Đứng dậy! Đi thôi!
Mẹ kiếp, Vern!
- Đứng dậy!
- Không. Ta sẽ ngã mất.
Chết bây giờ! Đứng dậy!
Đi.
- Chạy mau lên!
- Không được, Gordie!
Chạy đi!
Chạy đi, Vern, chạy!
Chạy đi, mẹ kiếp!
Ít ra ta cũng biết được giờ của chuyến tàu kế tiếp.
Trò chạy tàu. Hay thật đấy.
Cậu sợ đến nỗi trông cứ như Abbott
Costello khi nhìn thấy xác ướp ấy.
Đâu đến nỗi đấy.
Không, thật mà. Thật.
Thế để bọn tớ xem cậu có đái ra quần không nhé.
Phắn đi.
Xoay xiên đi.
Tớ thích làm thế này cơ.
Trời!
Cậu còn nữa không, Gordie?
Rất tiếc, Vern.
Chẳng có gì vui cả. Tớ phải ăn gì đây?
- Sao không ăn chim của mình ấy?
- Thế thì được ít lắm nhỉ.
Kệ các cậu, tớ có lại rồi.
Không gì bằng hút thuốc sau khi ăn.
Tớ rất thích những lúc thế này.
Gì? Tớ đã nói gì?
Gordie, cậu kể chuyện gì đi.
Tớ không biết.
- Đi mà.
- Ừ, kể đi, Gordie.
Đừng kể chuyện ma là được.
Tớ không muốn nghe chuyện ma đâu. Tớ chẳng thích.
Kể về trung sĩ Steel lúc làm lính thủy quân lực chiến đi.
Tớ đang nghĩ về chuyện khác cơ.
Về 1 cuộc thi ăn bánh.
Nhân vật chính là Davie Hogan,
1 cậu nhóc béo chẳng ai thích.
Giống như em của Charlie Hogan, nếu có.
Được đấy, Vern.
Tiếp đi.
Cậu bé này bằng tuổi ta, nhưng lại béo. Rất béo.
Nặng gần 80 cân, nhưng không phải
tại cậu. Mà là do các tuyến trong cơ thể.
Chị họ tớ cũng thế. Thật đấy.
Chị ấy nặng hơn 135 cân. Do tuyến giáp hay sao ấy.
Tớ chẳng biết tuyến giáp gì hết, nhưng chán thế!
Không đùa đâu. Chị ấy trông
như gà tây trong Lễ Tạ Ơn ấy.
- Các cậu biết đấy, lần này...
- Im đi, Vern.
Đúng. Kể tiếp đi. Chuyện hay đấy.
Bọn trẻ đều gọi cậu là Bé Bự
thay vì Davie. Bé Bự Hogan.
Ngay cả em trai và em gái cũng gọi cậu là Bé Bự.
Ở trường bọn trẻ dán vào lưng
cậu mảnh giấy ghi "Đồ Béo Phì."
Chúng trêu chọc, đánh đập cậu bất cứ khi nào có cơ hội.
Nhưng một ngày cậu nảy ra 1 ý.
Ý tưởng trả thù vĩ đại nhất 1 cậu bé có thể nghĩ ra.
Được chưa nhỉ? Các bạn nghe rõ chứ?
Thí sinh tiếp theo trong cuộc thi ăn bánh là...
hiệu trưởng John Wiggins.
1 thí sinh nổi tiếng, từ KLAM tại Portland...
chính là Ông Trùm, Bob Cormier!
Những bản nhạc hay nhất...
được đem cho cho quý vị từ Klam tại Portland...
là...
- Trùm!
Tiếp theo, một thí sinh mới của
cuộc thi, nhưng có triển vọng...
thắng cuộc trong tương lai, cậu trẻ David Hogan.
- Cậu không sao chứ, anh bạn trẻ?
- Bé Bự, đi đứng kiểu gì thế?
Nghe nói mày tham ăn lắm, Bé Bự.
Đừng mơ đến chuyện thắng cuộc.
Béo thế.
Kệ bọn ngu đó đi, Bé Bự. Davie.
Cuối cùng là người rất được mong đợi.
Vô địch 4 lần liền, Bill Travis của chúng ta.
Tôi cược $10 cho cậu đấy, cậu Billy.
Được rồi. Tất cả sẵn sàng chưa?
Để tay ra sau lưng đi các anh.
Đánh trống.
Này, Bé Bự. Nhiệt tình vào nhé, Đồ Béo Phì.
Bắt đầu.
Xong!
Xong!
Xong!
Nếu muốn trụ lâu, thì ăn từ từ thôi.
Bé Bự cố lên!
Bé Bự, Bé Bự!
Khán giả không biết Bé Bự chẳng màng đến chiến thắng.
Cậu chỉ muốn trả thù.
Ngay trước khi được giới thiệu, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.
...hiệu trưởng John Wiggins.
1 thí sinh nổi tiếng, từ KLAM tại Portland...
chính là Ông Trùm, Bob Cormier!
Những bản nhạc hay nhất...
được đem cho cho quý vị từ Klam tại Portland...
là...
Xong.
Đến chiếc thứ năm, Bé Bự tưởng
tượng không phải mình đang ăn bánh.
Cậu giả vờ như đang ăn phân bò...
còn mứt việt quất thì chính là ruột chuột.
Xong.
Từ từ, 1 âm thanh phát ra từ dạ dày Bé Bự.
Một âm thanh kỳ lạ và đáng sợ
như tiếng xe tải tiến tới với tốc độ 100 dặm/giờ.
Đột nhiên, Bé Bự mở miệng
và trước khi Bill Travis kịp nhận ra
hắn đã lạnh trọn bãi nôn của 5 chiếc bánh.
Các khán giả nữ la hét.
Ông Trùm Bob Cormier nhìn Bill
Travis rồi cũng nôn lên Wiggins.
Wiggins thì nôn lên người ngồi bên cạnh.
Thị trưởng Grundy thì nôn vào ngực bà vợ!
Nhưng khi mùi lan khắp đám đông
chính là khi kế hoạch của Bé Bự thực sự hiệu quả.
Bạn gái nôn lên người bạn trai.
Trẻ con nôn lên người bố mẹ.
1 bà béo nôn vào ví của mình.
Anh em sinh đôi Donelley nôn lên người nhau.
Các bà nôn lên các ông đội mũ linh dương.
Bé Bự cứ ngồi đó mà hưởng thành quả.
1 đống nôn hổ lốn.
- Hay quá!
- Tuyệt thật.
Rồi sao nữa?
Là sao?
Thì sao nữa?
"Sao nữa" là sao? Hết rồi.
Sao hết được? Kết cục kiểu gì thế?
Chuyện gì xảy ra với Bé Bự?
Tớ không biết.
Có lẽ là về nhà và ăn mừng bằng mấy chiếc bánh hăm bơ gơ.
Chúa ơi, kết cục chán thế.
Sao cậu không để Bé Bự về nhà
và bắn bố mình.
Sau đó bỏ trốn và gia nhập biệt động Texas.
Thế nào?
Tớ không biết.
Phải hay thế chứ.
Tớ thích kết cục kia. Bãi nôn hay mà.
Nhưng tớ thắc mắc 1 điều.
Bé Bự có phải trả tiền để được thi không?
Không, Vern, cậu ấy cứ thế mà thi thôi.
Câu chuyện tuyệt hay.
Chuyện thì hay. Còn kết cục thì không thích lắm.
Đài đâu? Nghe chút gì đi.
Đây.
Chúng tôi nói chuyện thâu đêm.
Những chủ đề có vẻ rất thú vị trừ khi xuất hiện các cô gái.
Được rồi.
Mickey là chuột. Donald là vịt. Pluto là chó.
Thế Goofy là gì?
Nếu cả đời chỉ được chọn 1 loại đồ ăn?
Dễ thôi. Kẹo Pez.
Kẹo Pez vị anh đào. Chắc chắn là thế.
Goofy cũng là chó. Chắc chắn là chó.
Câu hỏi $64.000 bị lộ rồi.
Làm gì có ai giỏi về nhạc thính phòng thế.
Không phải chó đâu. Cậu ta đội mũ và lái xe cơ mà.
Show Wagon Train hay thật đấy
nhưng các cậu có để ý họ chẳng đi đâu cả?
Cứ huấn luyện ngựa mãi.
Chúa ơi, lạ nhỉ.
Goofy là cái quái gì?
Chẳng ai nhắc đến Ray Brower, nhưng
tất cả chúng tôi đều nghĩ đến cậu ấy.
Chúa ơi.
Cậu nhóc Brower đấy.
Hồn ma cậu đang lởn vởn trong rừng.
Tớ hứa sẽ không lén xem sách cấm nữa.
Tớ hứa sẽ không nói bậy.
Tớ hứa sẽ ăn hạt đậu mà.
2 đấm vì tội sợ.
Gì thế, Chris?
Có khi là chó sói.
Nghe như tiếng phụ nữ la khóc.
Không phải sói đâu. Hồn ma của cậu ta đấy.
Đừng nói thế.
Teddy, ngồi xuống.
Tớ sẽ đi tìm nó. Tớ muốn gặp ma.
Đừng nói thế.
Thật mà! Tớ chỉ muốn biết trông nó thế nào.
Chúa ơi!
Ta nên thay phiên nhau canh.
Hay đấy.
Đưa súng đây. Để tớ canh trước.
23 giờ. Hạ sĩ Teddy Duchamp canh gác.
Không có dấu hiệu của kẻ thù. Pháo đài được an toàn.
Im đi, Teddy, nhớ tỉnh táo đấy.
- Thôi đi.
- Để tớ ngủ.
Các lính bộ binh ngủ ngon lành
vì biết rằng hạ sĩ Teddy Duchamp
đang bảo vệ tất cả.
Đáng lẽ phải là con, Gordon.
Cậu không sao chứ?
Cậu mơ à.
Ở đám tang anh Denny tớ đã không khóc.
Tớ nhớ anh ấy, Chris.
Tớ thật sự rất nhớ anh ấy.
Tớ biết.
Ngủ tiếp đi.
Cậu có thể đi học đại học cùng tớ.
Không được đâu.
Sao lại không? Cậu thông minh mà.
Họ sẽ không cho tớ đi đâu.
Là sao?
Đó là cách mọi người nghĩ
về gia đình tớ ở thị trấn này.
Đó là cách họ nghĩ về tớ. Tớ chỉ là 1 trong
những đứa con nhà Chambers thấp hèn.
Không phải thế.
Đúng thế đấy.
Chẳng ai hỏi có phải tớ lấy trộm tiền sữa không.
Tớ chỉ có 3 ngày nghỉ.
Cậu có lấy không?
Có. Cậu biết mà.
Teddy cũng biết tớ lấy.
Mọi người đều biết. Chắc cả Vern cũng biết.
Có lẽ tớ hối hận và muốn trả lại tiền.
Cậu đã trả lại tiền?
Chỉ có thể thôi.
Có lẽ tớ nên đưa cho Bà Già Simons
và kể mọi chuyện, tiền sẽ ở chỗ đó.
Nhưng tớ vẫn có 3 ngày nghỉ vì nó không xuất hiện.
Và có lẽ tuần tới, Bà Già Simons
sẽ mặc 1 chiếc váy mới khi đến trường.
Màu nâu và có chấm tròn.
Cứ cho là tớ lấy trộm tiền sữa,
nhưng Bà Già Simons lại lấy trộm từ tớ.
Giả sử tớ kể chuyện đó.
Tớ, Chris Chambers, em của Eyeball Chambers.
Cậu nghĩ ai sẽ tin chuyện đó chứ?
Không ai cả.
Cậu có nghĩ con mụ đó sẽ làm
thế nếu là mấy thằng đầu đấu
ở The View lấy tiền?
- Không đâu.
- Không.
Nhưng với tớ...
Tớ chắc mụ đã để ý chiếc váy đó từ lâu rồi.
Mụ nắm thời cơ và lấy thôi.
Tớ thật ngu khi muốn trả lại.
Tớ chỉ không ngờ...
Không ngờ đó là giáo viên...
Ai mà biết được chứ?
Tớ ước...
có thể đi đến nơi nào đó mà không ai biết tớ.
Tớ mít ướt quá phải không.
Không hề.
Tàu hàng đánh thức cả đám dậy,
tôi đã định kể về con nai, nhưng không làm.
Đó là điều tôi giữ cho riêng mình.
Tôi chưa từng kể hay viết về nó cho đến bây giờ.
Sao cậu không mua đồ ăn sáng như kiểu
Twinkies, Pez và bia?
Xin lỗi. 1 người có kinh nghiệm mua sắm chắc
sẽ mua được nhiều thứ hơn chỉ với 7 xu.
Với cái bụng sôi ùng ục, chúng tôi tiến về phía sông Royal.
Sự thật về Ray Brower ngày càng hấp dẫn,
và giúp chúng tôi đi tiếp dưới cái nắng nóng.
Đối với tôi, việc đi xem xác 1 cậu bé chết
dần trở thành 1 nỗi ám ảnh.
Các quý ngài, sông Royal đấy.
Chúa ơi, đường ray rẽ sang hướng khác.
Đi qua đồng cỏ này sẽ tới nơi trong 1 tiếng nữa.
Tớ thấy ta nên đi theo đường ray.
Tớ muốn đi qua đồng cỏ.
Gordie?
- Ừ.
- Đi thôi.
Tự do nào!
Sẽ an toàn hơn nhiều nếu ta...
Đi nào các cậu.
Nhỡ trong rừng có gì nguy hiểm thì sao.
Các cậu, đợi tớ với!
Tao kể chuyện này, nhưng phải hứa với tên mẹ mày
không được cho ai biết đấy.
Được.
Eyeball, mày biết chuyện thằng nhóc Brower chứ?
Nó làm sao?
Tao kể chuyện này, nhưng phải hứa với tên mẹ mày
không được cho ai biết đấy.
Billy và Charlie đã cố gắng giữ
được bí mật to lớn đó trong 36 giờ.
Kỷ lục cá nhân cho cả hai.
Đến trưa, Ace và Eyeball đã kể
cho cả hội bí mật của chúng.
Chắc với những gã này, bảo vệ tên
mẹ không phải ưu tiên hàng đầu.
Ace, tao và Charlie không đi đâu.
Bọn mày cứ đi đi.
Bọn mày cứ như bà tao khi lên cơn điên ấy.
Tao không hiểu bọn mày sợ gì.
Ta mang cả đống đồ câu cá, đề phòng bọn cớm hỏi ta làm gì:
"Chúng tôi đến câu mấy con cá hồi
ấy mà. Xem chúng tôi tìm được gì này."
Đi nào, ta sẽ trở nên nổi tiếng.
Ta sẽ lên đài và ti vi khắp toàn quốc.
Tao vẫn nghĩ ta không nên đi.
Được thôi.
Mày đã nói rõ ý mày.
Để tao nói ý tao nhé.
Lên mẹ mày xe đi. Mau!
Đi thôi.
- Tớ ghét đường tắt này.
- "Tớ ghét đường tắt này."
Do dự à! 2 đấm tội do dự.
Nhưng cậu do dự cơ mà.
Tớ biết. 2 đấm tội do dự.
Sao qua đây được?
- Dùng cậu làm bè nhé.
- Hài nhỉ.
Không sâu lắm đâu. Đi được đấy.
Đã bảo đi theo đường ray rồi còn gì.
Cậu là đồ yếu đuối nhất quả đất hả?
Cậu thấy vui lắm chứ gì.
Không, mà đúng thế.
Muốn nữa không?
- Thôi đi!
- Người lớn chút đi.
Đây là lứa tuổi của tớ.
Tớ đang ở thời niên thiếu, tớ là người trẻ trung.
Nhưng cả đời cậu sẽ làm đồ ngu si.
Đấy nhé, Chambers. Cậu chết chắc rồi.
Cậu chết chắc rồi, Chambers!
Bắt lấy nó, Chambers!
- Vern sợ cậu ấy sẽ chết!
- Teddy, cậu chết chắc rồi!
Định đi đâu đấy, Lachance?
Đi thôi các cậu.
Tấn công!
Tớ không thích.
Bỏ ra!
- Nghéo tai.
- Thôi đi. Không đùa đâu.
Không ai thoát được tớ đâu.
- Vern, có cái gì trên cổ cậu đấy.
- Tớ không bị lừa đâu, Lachance.
Có cái gì trên cổ cậu thật mà.
Đỉa đấy. Đỉa!
- Chúa ơi!
- Đỉa!
Vứt chúng đi!
Bỏ ra cho tớ!
- Gordie, sau lưng cậu kìa.
- Vứt chúng đi!
Tớ còn không?
Chết tiệt, Chris.
Chết tiệt.
Cậu không sao chứ?
Nghe thấy tớ nói không?
Cậu còn tỉnh không?
Hay là cậu ấy chết rồi.
Không đâu. Cậu ấy vẫn còn thở mà, đồ ngu.
Tớ không biết.
Bình tĩnh đi. Cậu ấy chỉ bị ngất thôi.
Tớ chưa thấy ai bị ngất bao giờ.
Chắc là cậu ấy đã phạm sai lầm và nhìn cái mặt cậu kìa.
Im đi, Teddy.
Cậu không sao chứ?
- Ừ.
- Đi thôi.
Ta nên đưa Gordie về.
Tuyệt nhỉ, Chambers, đến cậu cũng yếu đuối thế!
Cậu sao thế? Cậu ấy bị đỉa bám vào chim. Và ngất đi.
Thế cậu là mẹ cậu ấy à?
- Ăn cứt đi.
- Cậu ăn cứt ấy.
Chris đúng đấy. Về thôi.
Ngạc nhiên chưa! Đệ nhất yếu đuối cũng muốn về.
- Đừng có gọi tớ thế.
- Sao hả đồ yếu đuối!
- Thôi đi!
- Đồ yếu đuối!
Đồ bốn mắt thần kinh!
Bỏ ra!
2 đấm tội do dự.
Muốn không, Teddy?
- Thôi nào các cậu.
- Thôi đi!
Tớ không về đâu.
- Đồ ngu.
- Im đi! Đồ đần.
Vào lúc đó, không hiểu sao tôi lại
muốn xem cái xác đó đến vậy.
Kể cả không ai đi cùng, tôi cũng sẽ đi 1 mình.
Không được, Ace! Không phải lần này. Không được!
- Cố lên, Vince.
- Muốn đua hả?
Chúa ơi, được rồi.
Mày là quá khứ rồi. Quá khứ!
- Lùi lại đi, Ace.
- Đừng đùa nữa.
Chúa ơi, Ace! Lùi lại đi!
Chết tiệt!
Tao thắng.
Thua rồi, đồ ngu.
Đi qua rừng tiết kiệm được cả tiếng đồng hồ.
Đây có phải đường Back Harlow?
Cậu nhóc Brower hẳn phải ở quanh đây.
Teddy và Vern tìm phía bên trái đường ray.
- Bọn tớ tìm bên phải.
- Được.
Cậu ta đây rồi! Tớ tìm thấy rồi! Nhìn này!
Nhìn đằng kia kìa! Tớ tìm thấy rồi!
Tất cả chừng như ngừng thở.
Đâu đó dưới bụi cây kia là phần còn lại của Ray Brower.
Tàu đã đẩy đôi giày Keds tuột khỏi chân Ray
cũng như đấy sự sống ra khỏi cơ thể cậu.
Chúa ơi.
Cậu nhóc không ốm.
Cũng không phải đang ngủ.
Cậu nhóc đã chết.
Tìm cành cây dài đi. Phải làm cáng cho cậu ấy.
Gordie?
Sao anh phải chết?
Gordie bị sao thế?
Không sao đâu.
Các cậu đi tìm cành cây dài nhé.
Được rồi.
Sao anh ấy phải chết hả Chris?
Sao Denny phải chết? Tại sao?
Tớ không biết.
- Đáng lẽ phải là tớ.
- Đừng nói thế.
- Đáng lẽ phải là tớ.
- Thôi đi.
Tớ không tốt. Bố tớ bảo thế. Tớ không tốt.
Ông ấy không hiểu cậu.
Bố ghét tớ.
Ông ấy không ghét cậu.
- Bố ghét tớ.
- Không.
Ông ấy chỉ không hiểu cậu thôi.
Ông ấy ghét tớ. Bố tớ ghét tớ.
Bố ghét tớ. Chúa ơi.
Sau này cậu sẽ làm nhà văn nổi tiếng.
Nếu cạn ý tưởng, cậu có thể viết về chúng ta.
Chắc thể nào tớ cũng cạn ý tưởng?
Ừ.
Mày thì biết cái chó gì?
Chó thật! Em tao.
Không định lấy cái xác của bọn tao đấy chứ?
Phắn đi.
Chúng tôi tìm thấy cậu ấy. Chúng tôi có quyền.
Mình phải chuồn thôi nhỉ, Eyeball. Chúng có quyền đấy.
Chúng tôi tìm thấy cậu ta. Các anh đi xe tới.
Thật không công bằng. Cậu ta là của chúng tôi.
"Thật không công bằng. Cậu ta là của chúng tôi."
Hết vậy rồi.
Chúng tôi có 4 người đấy, Eyeball. Hành động đi.
Làm ngay đây. Đừng lo.
Vern, thằng chó.
- Mày ở dưới sàn nhà.
- Không, tôi thề không phải tôi.
Thằng lừa đảo kia. Tao sẽ cho mày 1 trận.
Bọn mày có 2 lựa chọn.
Một là lặng lẽ trở về và để cái xác cho bọn tao,
hai là ở lại và bị đánh nhừ tử.
Mà bọn tao vẫn có cái xác.
- Với lại tao và Billy tìm thấy nó trước.
- Vern đã kể sao anh tìm thấy cậu ta.
"Billy, ước gì mình đừng chôm cái xe đó."
"Billy, tao chán quá rồi."
- Đủ rồi. Mày chết chắc rồi!
- Từ từ.
Được rồi, Chambers, thằng ái kia.
Đây là cơ hội cuối cùng của mày.
Mày thấy sao?
Sao không về nhà bú tí mẹ đi?
Mày chết rồi con ạ.
Chuồn thôi.
- Chúng không được lấy cậu ấy đi.
- Điên à.
- Chúng không được lấy cậu ấy đi.
- Nó có dao đấy.
Ace, thôi nào.
Có ngon thì giết tao đi, Ace.
Không vấn đề.
Không được đưa cậu ấy đi.
Không ai được đụng vào cậu ấy.
Thôi nào, đưa súng đây không chết cả lũ bây giờ.
Mày không dám bắn đâu mà.
Đứng im, Ace.
Tôi sẽ giết anh thật đấy.
Thôi nào, Lachance, đưa tao súng.
Ít ra phải có chút lương tri giống anh mày chứ.
Kệ mẹ anh.
Mày định bắn tất cả chắc?
Không, chỉ anh thôi.
Bọn tao sẽ tóm được mày.
Có thể có, có thể không.
Có chứ.
Bọn tao sẽ không quên chuyện này đâu, đừng mơ.
Vui đấy, bé con.
"Kệ mẹ anh"?
Cậu chiến thế cơ à, Lachance?
Tất nhiên rồi.
Ta sẽ đưa cậu ấy đi?
Không.
Nhưng ta đã đến tận đây cơ mà?
Ta phải làm anh hùng chứ.
Không phải theo cách này, Teddy.
Chris, giúp tớ 1 tay.
Xác Ray Brower đã được tìm thấy
nhưng chẳng phải hội chúng tôi
hay hội của họ được thưởng.
Chúng tôi quyết định gọi ẩn danh
để thông báo là thích hợp nhất.
Chúng tôi về nhà. Mặc dù đều có nhiều suy tư trong đầu,
chúng tôi ít nói chuyện.
Chúng tôi đi bộ suốt đêm và về đến Castle Rock
lúc hơn 5 giờ 1 chút vào sáng Chủ
Nhật, trước ngày lao động quốc tế.
Chúng tôi mới đi có 2 ngày mà
dường như thị trấn đã thay đổi,
trông nó nhỏ hơn.
Hẹn gặp lại ở trường.
Hẹn gặp lại ở trường trung học.
Tiền này.
Tớ phải về đây, không mẹ lại ra lệnh truy nã mất.
Không giận gì tớ chứ?
Không hề.
Càng ngày chúng tôi càng ít gặp Teddy và Vern
đến khi chẳng còn gặp 2 cậu nữa.
Đôi khi chuyện đó vẫn xảy ra.
Bạn bè đến rồi đi khỏi cuộc sống của
ta cũng như những bồi bàn ở nhà hàng.
Tôi nghe nói sau trung học Vern kết hôn, có 4 con
và đang là người lái máy nâng hàng ở xưởng gỗ Arsenault.
Teddy muốn nhập ngũ, nhưng mắt
và tai của cậu không đủ tiêu chuẩn.
Lần cuối tôi được biết thì cậu đã ở tù 1 thời gian
và giờ đang làm những công việc
kì quặc quanh Castle Rock.
Tớ sẽ chẳng bao giờ đi khỏi thị
trấn này phải không, Gordie?
Cậu có thể làm mọi thứ mình muốn.
Đúng vậy.
Bắt tay nào.
Tớ sẽ gặp lại cậu.
Tớ phải gặp lại cậu trước đã.
Chris đã làm được.
Cậu xin vào trường đại học cùng tôi.
Mặc dù rất khó, nhưng bề ngoài
cậu vẫn mạnh mẽ như mọi khi.
Cậu học đại học và thậm chí còn làm luật sư.
Tuần trước, cậu vào 1 cửa hàng ăn nhanh.
Phía trước cậu có 2 người đàn ông đang tranh cãi.
1 người lấy dao ra.
Chris, người luôn muốn giảng hòa, đã cố khuyên giải họ.
Cậu đã bị đâm vào cổ.
Cậu chết ngay sau đó.
Mặc dù hơn 10 năm chưa gặp lại cậu,
tôi vẫn sẽ mãi mãi nhớ cậu.
Bố ơi, mình đi được chưa?
- Con xong rồi hả?
- Chúng con xong cả tiếng rồi.
Bố ra ngay.
Nửa tiếng trước bố cậu cũng nói thế.
Ừ, bố tớ kì lắm. Mỗi lần viết truyện là lại vậy.
Sau này tôi không có người bạn nào
như những người bạn hồi tôi 12 tuổi.
Chúa ơi, có ai không nhỉ?
Dịch: ivy68-HDVietnam
Copyright © 2010 by ivy68.
All right reserved.