Tip:
Highlight text to annotate it
X
[NAM ĐỌC TỪ CUỐN "TENEBRAE"
CỦA PETER NEAL]:
"Mối cảm xúc đó đã trở thành
không cưỡng nổi.
Chỉ có một câu trả lời cho
sự phẫn nộ đã hành hạ hắn,
và thế là hắn đã phạm vào
vụ giết người đầu tiên.
Hắn đã phạm vào
sự cấm kỵ có nguồn gốc sâu xa...
và đã thấy không tội lỗi, không lo lắng hay sợ hãi, mà là tự do.
Mọi sự xỉ nhục có
trên con đường của hắn...
có thể bị quét sang một bên
nhờ một hành động đơn giản...
của sự hủy diệt: Giết người."
PETER NEAL:
Cám ơn nghe, John.
Lo mọi chuyện khi tôi đi khỏi.
Chúc ông một chuyến đi vui vẻ, thưa Ô. Neal.
Chuyến bay 401 đi Rome.
Gặp anh ở bên trong quày kiểm hành lý.
Hành khách Chuyến bay 401
xin tiến vào Cổng số 7.
Ông Peter Neal, hành khách đi Rome.
Ô. Peter Neal lại Bàn Thông tin.
Thưa cô, xin lỗi, tôi là Peter Neal.
Cô vừa nhắn tin cho tôi đấy à?
Vâng, có một cú điện thoại,
ông có thể nhận ở cái điện thoại ở kia.
Cám ơn cô.
A lô? Phải! Phải.
À, nghe này, Jane,
nghe anh đi. Ờ. Lý do tại sao--
Lý do tại sao anh đã không...
đã không gặp em cả 6 tuần
là vì anh-- Ờ. Jane à,
bình tĩnh đi!
Em bình tĩnh lại dùm được không?
Nghe này, anh sắp gác máy với em.
Nghe anh nói chứ? Anh sẽ gác máy với em đấy.
Ngay ngày mai. Ờ, ngày mai.
Anh sẽ cố gọi ngày mai.
Được. Ờ. Chào em.
Ồ, xin phép ông.
- Mở xách tay của cô ra! Mở ra! Tôi nói, "Mở ra!"
- Mặc kệ tôi đi.
- Đi với tôi! Tôi đã nói đi với tôi!
- Bỏ mặc tôi.
Tôi muốn coi xách tay của cô!
Cô có biên lai cho cái này không?
Tôi đang lại quày tính tiền
để trả cho nó!
Cô đã nói với tôi là
cô không có cuốn sách nào mà.
Nè, ông thấy cái gì? Ông là tên quái nào thế?
Tôi chỉ sắp đi trả tiền cho nó!
Làm ơn theo tôi đến văn phòng
của tôi, được không? Lối này!
Ồ! Ô, tôi không có đến,
tôi bị kêu đến.
Elsa Manny, 12 lần phạm tội
chôm đồ trong tiệm.
Cô cần phải học ngay đi!
Được rồi, nghe này.
Chúng ta có thể làm một trao đổi mà.
Ông, ờ, cứ giữ lại giấy tờ đó,
trời ơi.
Tôi sẽ cho ông địa chỉ của tôi,
phòng sau này, ý tôi là, bất cứ lúc nào.
Coi kìa, để tôi yên đi.
Ông không đồng tính ái chứ, phải không?
Cô sống ở đâu?
Ở Rome này, Số 14
Via delle Camene.
Via - delle - Camene. Được rồi!
Cám ơn ông!
[NAM TRÊN LOA]:
Chúng ta đang đến sát bờ biển của Greenland.
Chúng ta sẽ đáp xuống Rome trong khoảng 5 giờ.
Ê! Ê! Ê!
Ê, lại đây.
Này, này, cô kia, quay lại!
Lại đây! Ê, ê, tới đây!
A, mày đánh tao à! Con quỷ kia!
Tao sẽ giết mày, hở?
Đến đây, lại đây!
Chào bà Carla. Chào, máy giặt
của tôi vừa bị hư rồi. Bà ổn đấy chứ?
Tôi lúc này, à...
ổn, cám ơn bà!
- Thế mọi người đã có ấn bản này hết chưa?
- Chúng ta hãy thử mọi nơi đi.
TILDA: Tôi có trễ quá không?
BULLMER: Không, cô đã có ấn bản này chưa?
PETER:
Xem này, nhìn cô kìa!
Cô xinh hơn mỗi lần tôi thấy cô!
Cô vẫn còn viết tốt về tôi chứ, hả?
Thu thập các ghi chú của tôi không thường
tốn của tôi có thể nói là một tháng.
Và việc viết lách thật sự...
việc viết lách tốn khoảng ba tháng.
- Chào ông.
- Chào cô, Tilda.
Vâng, hai tháng để sửa chữa,
viết lại, phối kiểm.
Vậy, 3 cuốn liền có nghĩa là tôi không
ngưng nghỉ hầu như hai năm cho tới nay.
Tenebrae là cuốn tiểu thuyết
phân biệt nam nữ.
Tại sao ông lại khi dể phụ nữ
quá như vậy?
Phân biệt nam nữ à?! Ồ, không.
Tôi không nghĩ nó có tính phân biệt nam nữ đâu.
Phụ nữ là nạn nhân, là zero,
còn nam là những anh hùng với lông lá
bắp thịt cuồn cuộn khỉ gió đó,
làm sao ông có thể nói
là nó không phân biệt nam nữ chứ?
Tilda à, có chuyện gì với cô vậy?
Cô biết tôi đã cả 10 năm nay
từ khi cô còn học ở New York.
- Cô biết rất rõ rằng tôi--
- Nghe này, tôi đang nói về tác phẩm của ông!
À, tôi không biết.
Chẳng lẽ cô muốn tôi nói với cô...
rằng tôi...ủng hộ tu chính về
nam nữ bình quyền hay sao?
Được, vậy hãy giải thích về cuốn sách đi.
Ông có viết theo một
dạng thức nhất định không?
Hay nhà xuất bản bảo ông rằng
kiểu phân biệt nam nữ này bán chạy?
Cô à, sao chúng ta không
làm thế này nhỉ?
Thực hiện một cuộc phỏng vấn
dành riêng cho cô và Ô. Neal,
và để ông ấy thật sự làm rõ ràng
về thái độ của tờ tạp chí của cô, hả?
Ông ấy vừa xuống phi cơ và--
À, ý kiến ấy thế nào nhỉ?
- Được rồi.
- Tôi, ờ-- Tôi nghĩ tới giờ rồi.
Ờ phải.
Chúc ông một ngày vui!
Chúng ta cứ chia tay ở đây nhé.
Mời quý vị cứ uống đến hết mới thôi.
Cám ơn quý vị rất nhiều về sự
quan tâm và theo dõi của quý vị.
Ồ, nhân đây, gọi tôi ngày mai
và chúng ta sẽ sắp xếp một cuộc gặp gỡ.
[CHÀO BẰNG TIẾNG Ý]
Này, mẹ tôi đang mong ông
gọi cho bà ấy đấy.
Nói với bà rằng tôi sẽ gọi.
Tôi rất mong được gặp bà!
- Cô biết rằng cô đang trở nên rất căng thẳng à?
- Tôi đang học mà.
Vậy, mấy gã đó chỉ muốn biết về ông...
vì sau cùng, họ chưa biết.
- Cái gì đó vậy?
- Ông muốn nói cái mũ này à?
Mua từ một tiệm ở Rome này.
Xinh, há? Nó vừa với tôi!
- Nó không ấm à?
- Không, thử đi!
Không, không không, không! Nó không--?
Nó không rơi à?
Rơi?
Phải, ý tôi là nếu ông di chuyển lẹ,
nó không tuột ra à?
Coi này!
- Thật là một phép lạ!
- Rơi xuống sao?!
Ông biết không, cuốn sách của ông
là cuốn số một ở đây, thuộc hàng
bán chạy nhất trong ít nhất là 12 tuần qua!
- Mười hai tuần à?
- 12, phải, phải.
- Đã được 12 tuần? Thật tuyệt vời, tuyệt diệu!
- Hài lòng với người đại diện của ông chứ?
- Ồ! Tuyệt, quá tốt, không thể tưởng, diệu kỳ!
Coi kìa, coi kìa!
Nói cái gì tốt về tôi đi chứ!
Cho tôi biết, cô Anne,
thư ký của tôi đâu?
Phải, cái cô Anne đó thật là tốt.
Sáu ngày ở đây!
Cô ấy đã bỏ toàn bộ thời gian ra lo vụ
liên lạc đó đây và cô ấy đã kiếm được
một nơi thật tốt cho ông sáng nay.
- Cô ấy đã hứa sẽ gặp tôi ở đây mà.
- Cô ấy ở tầng dưới.
Tôi không muốn họ nghĩ
ông dính dáng gì đến gái đâu.
Họ mê sách của ông,
nhưng họ ghét sự thành công!
Hả? Cái đó thú vị đấy!
Quá đỗi thú vị đi!
Nèy, Bullmer, có một--
Có một anh bạn ở góc đó.
Anh ta, ờ--
À, thật ra anh ta không nói lấy một chữ.
- Một gã cao, gầy à?
- Ờ, đúng hắn đấy!
Là Cristiano Berti, anh ta là một người
chuyên điểm sách trên Đài TV Số Một.
Anh ta là người rất ngưỡng mộ ông.
Và mình sẽ có chương trình với anh ta...thứ Năm.
Ồ, phải!
- Ha-ha
ANNE: Peter!
Cô khỏe không?
- Tốt, còn ông?
- Ồ, tôi tuyệt!
Peter ơi? Peter, đây là Gianni.
Gianni, đây là Peter Neal.
- Xin chào, Ô. Neal.
- Vui được gặp cậu, Gianni.
Chàng trai trẻ tài năng này ngày nào đó sẽ
trở thành một đại diện của văn phòng ở Rome.
Trong lúc này, cậu ta sẽ lo cho ông
trong suốt thời gian ông ở đây.
À ra vậy!
Vào lúc này, ông trả nhiều hơn những hứa hẹn, đúng không?
Gặp ông tối nay, nhé?
- Vậy-- Ồ, tôi đem cho cô một món quà.
- Ồ, Peter!
Chỉ là một chút nho nhỏ thôi mà!
Ối, Chúa tôi!
Ai có thể làm thế này chứ nhỉ?!
Chúng ta đến rồi.
Tôi sẽ cầm cái đó, Gianni!
NGƯỜI LẠ:
Phải ông là Peter Neal không ạ?
Ừ-hứ. Phải, chính tôi đây.
Chào ông!
Tôi là Đại úy Germani,
thuộc Đội Điều tra Sát nhân của Rome
(Rome Homicide Squad).
Và đây là Thanh tra Altieri.
Tôi xin lỗi, chúng tôi không muốn
làm phiền ông, nhưng cửa ra vào đã mở!
- Đúng không Thanh tra?
- Cửa đã mở, đúng thế!
Tôi xin lỗi, nhưng một cô gái
đã bị giết cách đây 5 tiếng.
Một cô gái tên là Elsa Manni,
một người có tính hay "chôm" hàng trong tiệm.
Chúng tôi muốn biết
ông có biết cô ta hay không?
Đây là lần đầu tiên tôi tới Rome.
Cô ta đã chết vì 4 vết thương sâu.
- Họng, ngực và ngộp thở.
- Hở?
Miệng cô ta bị nhét đầy những trang
từ một cuốn sách, cuốn "Tenebrae."
Tenebrae à?!
À, chúng tôi đến đây để kiểm lại xem
ông có biết về liên quan nào hay không.
Tôi sẽ kiếm cho ông cái gì uống.
À, chỉ, ờ-- chút nước thôi, làm ơn nhé, Anne.
Cám ơn cô!
- Liệu có được không nếu tôi--
- Chắc rồi, cứ tiếp tục!
Xin lỗi đã làm phiền ông,
chúng tôi sắp rời khỏi đây khi...
- chúng tôi nghe tiếng thang máy!
- À, tôi không biết cô đó, tôi xin lỗi.
Cám ơn cô.
Không!
Tôi có thứ nặng hơn, nhưng ông không uống
khi đang thi hành nhiệm vụ, đúng không?
À, tôi chỉ uống khi thi hành nhiệm vụ thôi,
làm ơn cho một ly rượu scotch, không pha!
Được rồi.
Ông vừa mới đến, phải không Ô. Neal?
Ý ông là ông có "alibi"?
» Alibi: Phản chứng về vị trí của bị cáo.
Phải, tôi đã hạ cánh từ New York
cách đây khoảng 2 tiếng.
Tôi có thể hỏi ông một việc không?
Nếu có ai đó bị giết bằng một khẩu lục
nạp đạn xoay hiệu Smith & Wesson,
vậy ông có đến phỏng vấn giám đốc
hãng Smith & Wesson không?
À, vậy!
Cám ơn cô.
Tôi đã đọc tất cả các sách của ông,
thưa Ô. Neal, ngoại trừ cuốn này.
Mới bắt đầu đọc tối qua thôi.
Cuốn sách nói về một vụ giết người
bằng một con dao cạo kiểu cổ, đúng không?
Đừng nói với tôi ai làm cái đó,
tôi vẫn chưa nói hết!
Cô gái này cũng bị giết bằng một con dao cạo và
các trang sách của ông nhét đầy vào miệng cô ta.
A!
Chúng tôi đã tìm thấy cái này...
trên nền căn chung cư của ông đây.
Nó được gửi đến ông!
"Chỉ có một câu trả lời
cho sự phẫn nộ đã hành hạ hắn."
Có phải đoạn văn đó là
từ sách của ông không vậy?
- Hử?
- Phải. Phải, đúng thế.
Tin tôi đi, tôi tôn trọng ông mà, Ô. Neal.
Tôi không muốn làm cho...
những ngày ông ở lại Rome
thành ra một cơn ác mộng,
nhưng chúng tôi cần sự giúp đỡ của ông.
- Hà-hà! Tôi muốn được giữ lá thư đó.
- Vâng.
Tôi nghĩ rồi lúc nào đó,
ông sẽ nhận được một lá khác,
và rồi lại một lá khác.
Vậy, chúng tôi sẽ rất đa tạ
nếu ông tiếp tục thông báo với chúng tôi.
Rượu scotch ngon tuyệt,
nhưng chúng tôi sẽ không giữ ông.
Thanh tra à, làm ơn đưa họ
một tấm danh thiếp đi.
Ô. Neal à, nếu ông cần bất kỳ điều gì,
điều gì cũng được, ông chỉ cần
gọi cho tôi theo số đó. Vậy đi nhá?
Chờ chút, chờ chút.
Còn có cái khác nữa.
Túi hành lý của tôi trong phòng ngủ. Gianni à!
Khi tôi rời khỏi nhà vào hôm qua,
ờ, sáng nay, nó vẫn--
- Dĩ nhiên nó không giống như vậy rồi.
- A lô, a lô?
Ô. Neal à, ông có muốn tôi đi
mua cho ông cái gì không?
Ý tôi là tôi không biết cái gì đã bị hủy,
bộ dao cạo (râu), cái gì đó giống thế.
Tôi sẽ làm cho ông một danh sách.
Cám ơn ông. Gianni!
- Và ông có ngại nếu tôi đem cái này đi không?
- Không, làm ơn cứ đem đi!
A lô. Peter Neal đang nói đây!
[NAM NÓI TRÊN ĐT]:
"Không phải sự lo ngại hay sự sợ hãi,
mà là sự tự do." Ông đã viết những chữ đó.
Trang 46, cuốn
"Sự tự do để tấn công trở lại," Peter...
Nghe này, đừng gác máy.
[Ra dấu.]
Chúng ta phải nói chuyện.
Ông đã dạy tôi cách nào, Peter Neal.
Ông và tôi cùng nhau! Chúng ta mới bắt đầu thôi.
Ai ở trên đó với ông vậy? Tôi có thể thấy
một phụ nữ, đó là bạn gái của ông.
Có lẽ cô ta sẽ là người kế tiếp,
nhưng tôi có các kế hoạch khác.
Nếu ông thích chúng,
cứ chờ và xem đi.
Giờ nghe này, chúng ta nên gặp gỡ.
Có lẽ tôi có thể nói chuyện với ông.
Ông biết không, để giải thích
về mấy cuốn sách đấy.
Mình sẽ mau chóng gặp thôi mà, Neal.
Ông có thể đến với tôi.
Cô gái mà ông giết hôm nay,
cô ta là--
Sao ông biết về cô ta?
Ai đang ở đó với ông?
- Chạy mất rồi, hả?
- Tôi đã không bắt được hắn.
Tôi lẽ ra phải có một nam trợ tá
khỏe mạnh dẻo dai có thể chạy lẹ mới đúng.
Ông ghét chuyện đó.
Ông đã không có gì để ta thán cả.
- Massimo tội nghiệp,
khi nào anh mới chụp hình cho tôi?
- Không bao giờ đâu, cưng!
Hứ!
NỮ:
Này, chàng ta bảnh đấy.
TILDE:
Hắn thuộc loại xoàng và rẻ tiền thôi.
Tôi yêu cô đấy, Tilde. Nhưng không được ghen.
Cô đã hứa mà, phải không?
Nghe này, hắn không có một chỗ,
nên tôi đưa hắn trở về chỗ của chúng ta.
Ối, Chúa ơi!
Ê, cái gì làm phiền cô chứ?
Tôi nghĩ mình đã đồng ý rồi mà.
Được rồi. Không dễ dàng, nhưng cô
đừng có lập đi lập lại chuyện đó với tôi như vậy.
Không có cô đâu, cưng.
Không phải là đêm nay.
Nghe này, chỉ cần cho tôi một giờ thôi!
Được chứ?
Tôi sẽ gặp cô sau.
- Chào, đằng ấy!
- Chào anh!
NAM:
Trông cô giống như con gà tây
vào dịp Giáng sinh vậy (Trông quá quen thuộc)!
- Mọi chuyện thế nào rồi?
- Tôi có một giờ nên tôi sẽ cho cô biết.
Được rồi.
Ối Chúa ơi, mấy người bạn của Bullmers
làm mất thì giờ quá cỡ!
Và thực phẩm ở đó.
Tôi thề rằng có một cái cúp
vô địch thế giới về nhàm chán,
mấy cái gã đó có thể thắng cho Ý,
mà chẳng cần thi đua!
Được rồi, tôi để ông đi ngủ.
Tôi sẽ trở lại lúc 10g sáng mai.
Anne, mời cô uống một ly trước đi ngủ, nhé?
Hôm nay là một ngày quá cỡ rồi.
Một thôi đó!
- Tilde, cô có lên trên không vậy?
- Để mặc tôi.
Coi kìa, cái đồ điếm nhỏ rẻ tiền!
Tôi sẽ không đến gần cô ngay lúc này
nếu cuộc sống của tôi lệ thuộc vào cái đó!
Cô làm tôi đến bệnh luôn.
Tôi đã uống quá nhiều.
Tôi sắp nôn hết ra đây.
Nếu cô phải nôn,
thì đi chỗ khác mà nôn!
Tôi cảm thấy bệnh đây.
Đi gọi gã điếm đực của cô
đến mà lo cho cô!
Cô muốn biết chuyện gì
đã xảy ra không? Hắn thật là tuyệt vời!
Hắn làm cô trông vô dụng
khi hắn làm tình, ngay lúc mới đầu.
Một ngày nọ....
Vặn nhỏ xuống!
GIỌNG LẠ:
Đồ lạc loài ngu ngốc, nhơ bẩn!
Tilde?
ÔNG:
Văn phòng của Porter, Alboretto đang nói đây.
Ồ, chào đằng ấy, Ô. Neal. Mọi việc ổn cả chứ ạ?
CÔ GÁI: Bố ơi?
À, có một cái công tắc.
Tôi sẽ lên và chỉ cho ông, nhé?
- Cái gì?
- 5000 Lire?
Đến phòng 22 và
mở nước nóng lên cho ông ấy.
Cái công tắc hoặc ở trong tủ của phòng tắm
hoặc ở dưới cái tủ trong nhà bếp.
- 5000?
- Ừ được.
- Cám ơn bố!
Chào chú. Cháu là Maria.
Ồ, chào cô! Phải cô nói
cái giọng sâu hơn trên điện thoại không?
- Đó là bố cháu. Cháu có thể vào
trong phòng tắm được không?
- Chắc chắn, chắc rồi!
Cám ơn chú.
Ồ, cháu không nghĩ nó ở đó đâu!
- Không, không. Ở đâu đó, đúng rồi.
- Vâng.
- À, phải.
- Ừ đúng.
- Cháu đoán công tắc phải ở trong phòng bếp rồi!
- Ồ!
Ồ, chú viết cuốn, "Ra khỏi Bình minh" à?
- Phải?
- Cuốn đó thật tuyệt.
- Cô đã đọc rồi, hả?
- Ồ, truyện hay lắm.
Coi này chú. Ngay đây.
Ồ, phải, tôi thấy rồi!
Ừ đúng.
Tiệm sách ở góc đường
có một cái cửa sổ.
Chỉ có sách của chú trong đó thôi!
Thật à?
Chú nên vào đó xem. Người phụ tá tên là
Carlo sẽ khoái chí nói lời chào với chú!
Ồ, cái đó nghe rất hay.
Có lẽ có ngày tôi sẽ tới đó.
PETER: Chào cô.
ANNE: Chào.
- Gặp sau. Chào chú.
- Chào cô.
- Ừm. Ông không phí chút thời giờ nào, há?
- Không.
Cái con bé đó, cô à, con bé đó!
Giờ, nó đến sửa cái máy hâm nước dùng!
Thợ ống nước cá nhân của ông há!
Tôi đoán tôi bây giờ phải chờ thêm
2 tiếng nữa trước khi nước nóng lên!
Cô có biết sáng nay tôi dậy
lúc mấy giờ không?
Không, ông dậy lúc mấy giờ thế?
5g sáng à?
Ồ, ông thật là tội!
Mấy cái gối của ông có cứng quá không?
Tôi sẽ kiếm cho ông một cái gối lông!
Mấy cái gối quá cứng!
Tôi sẽ kiếm cho ông cái gối lông.
Ý tôi là thế, nhưng tôi quên mất! Xin lỗi ông.
- Đó là cái thang máy!
- Được, cám ơn ông!
[NÓI TIẾNG Ý]
- Hôm nay tôi cần cái máy chữ!
- Nó được đặt mua cho hôm nay.
- Tốt.
- Cái này đến hồi nào vậy?
- Mới một phút trước không có nó.
- Khi nào?
- Vừa đây thôi, vài phút trước!
[TIẾNG LATIN]:
"Sic transit Gloria lesbie!"
"Vậy chuyển giao sự vinh quang
của những người đồng tính nữ."
Thế nghĩa là gì đây?
Nó có nghĩa là tên sát nhân của chúng ta có lẽ
học cao và biết nhiều về tiếng La-tinh!
Tôi không biết, có lẽ
hắn lại giết nữa rồi!
ÔNG:
Vết cắt sát, dài 14cm, từ động mạch cổ
chéo sang đến xương bả vai,
cả động mạch tim nữa.
Chào bác sĩ
Thật luôn luôn vui khi gặp anh.
Nhưng càng ngày tôi càng ít thích
cái chỗ này. Nó còn lạnh nữa.
Ấm hơn, thì anh lại
phàn nàn về vụ có mùi!
Chúng ta có đến đâu rồi?
Cùng một con dao cạo,
dựa trên vụ nghiệm thi của...
cô gái đã bị giết cách đây 6 tuần!
Lưỡi dao có ba lằn răng.
Anh muốn xem không?
Không, không! Tôi tin anh mà.
Cô gái kia đã làm tình trong vòng
một giờ trước khi cô ta bị giết.
Có một chút chất A-âm tiết ra.
À, cái đó không có nghĩa
tên giết người là gã nhân tình!
Không, nhưng họ thường là thế.
"Có chí thì nên."
(Quả bóng golf có thể sửa được với
loại courier 72 nếu ta muốn.)
Dễ thương đấy!
- Tôi phải để nó ở đâu?
- Ở đó. A lô?
- Là Đại úy Germani!
- Ờ.
Vâng, Đại úy?
Ai đã bị giết vậy?
- Chào ông, Ô. Bullmer, mời ông một ly nhé?
- Cám ơn ông rất nhiều.
Nghe này, hai anh cứ tới đi.
Tôi sẽ lo chuyện đó.
- Ừm. Ông có--?
- Ồ, không! Không, không, cám ơn ông.
CHRISTIANO BERTI: Cám ơn cô, Angelica.
Chúng ta ngồi chứ hả?
Ồ, vâng, cám ơn ông.
CHRISTIANO:
Tôi muốn làm với ông
khoảng nửa tiếng...
Ngay bây giờ à?
Ồ không, trong phòng thu, như
một phần của việc phát hình sớm kìa.
Tôi muốn đi thật sâu
vào một vấn đề gì đó.
- Họ để tôi làm như vậy khoảng hai lần mỗi năm.
- Được, tốt, chắc rồi!
Nào, "Tenebrae" nói về sự sai lạc của
con người và hậu quả của nó đối với xã hội!
Và tôi muốn được biết...
ông thấy sao về hậu quả
của việc thay đổi hành vi bình thường
trong đời sống của chúng ta?
À, trước tiên,
nó không phải chỉ là về chuyện đó.
- Hai trong số các nạn nhân là người thay đổi.
- Không, khoan đã, chờ một chút!
- Tên sát nhân không--
Chờ chút đã,
ai bảo họ là những người thay đổi chứ?
Mặc dù một trong hai là đồng tính,
nhưng rồi sao chứ?
Ý tôi là chân dung của hắn
như ta thấy là hoàn toàn hạnh phúc.
Trên thực tế, quan hệ của hắn với--
Động cơ của tên sát nhân là
loại bỏ những cái hắn gọi là mục nát.
Nhưng kẻ sát nhân đó điên!
À, cái tôi muốn nói qua chuyện đó
là cái đó, ờ,
- đó là chỉ là hành vi bất thường thôi.
- A! Hành vi bất thường là cái gì thế ạ?
Tôi được nuôi lớn trong một gia đình
Công giáo rất khắt khe. Thế còn ông?
Phải! Tôi đoán vậy.
Nhưng tôi tin vào phá thai,
tôi tin vào ly dị.
Điều đó làm cho tôi thành ra đi trật khỏi
quan điểm khắt khe Công Giáo rồi.
Tôi hiểu rồi.
Tôi nghĩ đây là một chương trình xế trưa!
Ông thật sự muốn chúng ta
đi sâu đến thế này à?
À, tôi đoán là không đâu.
Cái đó chỉ là vì tự tôi
thành thật thấy lý thú thôi.
À, tôi thật sự cảm tạ chuyện đó.
Cái đó là một lời khen ngợi thật sự. Cám ơn ông.
Chúng ta bắt đầu trong 4 phút,
Christiano.
- Được, ừm,...chúng ta phải--?
- À đúng.
- Nó ở dưới này!
- Đúng rồi.
Này, này. Đó là mũ của tôi!
Tôi sẽ bắt đầu chương trình bằng
một bản tóm lược sáng tác của ông!
Họ vừa mới bắt đầu.
Không, không, không, cái đó khoảng 20-30 phút.
Tại sao-- Tại sao mình không ra ngoài chứ?
Được rồi. Chúng ta sẽ bắt đầu trong 1 phút nữa.
Ông thấy đó,
Peter là một người rất nhậy cảm,
và một cuộc phỏng vấn là một việc tế nhị.
Tôi không muốn ông ta bị quấy nhiễu.
- Chẳng phải Yves Montand ở trong đó sao?
- Phải, đúng là ông ta đấy.
Ồ, vậy ông ta trông nhỏ hơn rồi.
Tiện đây, có bất kỳ cái gì
tôi có thể làm cho ông không?
Bởi vì Peter có một thời khóa biểu
quá bận rộn, thêm vào đó, ông ta
đang bắt đầu viết một cuốn mới!
- Ông là một người có liên quan à?
- Tôi là đại diện của ông ấy!
Và ông cũng được 10% hoa hồng trong
các cuộc đối thoại với cảnh sát cuộc luôn à?
Hì-hì! Giờ cẩn thận đấy, tôi có cảm giác
y như có một con người thật đấy.
Dù cách này hay cách khác,
thân chủ của ông vẫn giữ đầu mối!
Các vụ giết người đó giống như--
như một món quà dành cho Peter Neal vậy.
Ông làm gì với 10% của một
món quà như thế đây, Ô. Bullmer?
Ông biết điều này không. Tôi đã đọc
tất cả các cuốn đó, "Agatha Christie",
"Mickey Spillane", "Drek Staut", "Ek McBain",
Và, "Tôi là một Thám Tử", đúng không?
- Và ông không bao giờ đoán được hung thủ là ai!
- Đúng vậy, không bao giờ.
Ông cứ nhớ đấy, Ô. Neal à.
Có ý gì hay, ông cho tôi biết, nhá?
Ông viết về những cái này,
nhưng tôi đem về các xác chết thật sự!
Chào ông, Đại úy!
- À, diễn tiến thế nào, được chứ?
- Vâng, tuyệt lắm.
- Xem ra cũng tuyệt với tôi luôn.
- Tôi có tiểu sử của ông ta!
- Của ai?
- Yves Montand!
- Rồi sao chứ?
Có thể là ai đó tôi biết chăng?
Chết thật. Tôi mong tôi
không bao giờ viết cuốn sách đó!
Ông đâu có có ý đó!
MARIA: Chào anh!
GIANNI: Chào cô!
Ô. Bullmer để lại cái này
dưới chân cầu thang cho chú.
Ông ấy hy vọng nó sẽ, ờ--
Khoan, tôi sẽ xuống với cô!
- Đó có phải một đề xuất không?
- Nếu cô muốn!
- Được rồi, nếu chị cần tôi, tôi sẽ ở nhà!
- Cứ đi đi!
Jane? Có phải đó là Jane không?
- Janne McKerrow à?
- Tôi dám thề là thế!
Số đầu đến New York là gì vậy?
Nhưng, cái đó không thể nào,
bà ấy đang ở New York mà.
Bà ấy không bao giờ đi quá 10 dặm cách
văn phòng tâm lý trị liệu mà bà ấy đến. Đây!
[TIN NHẮN RA]:
Đây là Jane McKerrow.
Tôi bận một chút.
Xin để lại tên, số điện thoại và lời nhắn sau tiếng beep.
Đó là Jane rồi!
Nhưng bà ấy phải gọi ông, phải không?
Chỉ để la hét ông!
Bà ấy lẽ ra không có ở đây nữa,
nếu không phải là bà ấy cố đưa ông về,
- hay xin lỗi hay sao đó.
- Xin lỗi vì cái gì chứ?
Cho những gì bà ấy đã gây ra cho--
Ối, Chúa ơi, quên chuyện đó đi.
Cái túi du lịch của tôi. Cô nghĩ đó là Jane làm à?
Tôi không bao giờ nói như vậy.
Tôi đi về,
khỏi bị kích động nữa!
Này, Anne, cô nghĩ Jane
có thể làm chuyện đó à? Hả?
MARIA: Chào chị.
- Chào, gặp lại cô sau!
Không. Tôi đã bảo anh tôi không quan tâm
đến chuyện đó mà! Anh hiểu chứ?
Tại sao anh không nói cái gì đi?
Để mặc tôi đi!
Đồ khốn!
Giúp tôi. Có ai ở nhà không?
Chào đằng ấy!?
Có ai ở đây không?
Làm ơn! Cứu tôi.
Không có ai ở đây sao?
Làm ơn đi!
Ối, Chúa ơi, xin cứu con.
Cửa mở và tôi bị một
kẻ quái dị tấn công--
Thám tử!
- Ối, Chúa tôi!
- Con thám tử khốn.
Không. Bỏ mặc ta.
Ngươi muốn gì từ ta đây?
GEMANI [ĐỌC]:
"Tôi buồn cho cô bé này.
Cái chết của bé là cách duy nhất...
tôi có thể được tự do để tiếp tục!
Tôi sẽ loại trừ những ai khi dể tôi,
những con người lầm lạc.
Giờ chẳng bao lâu,
là chính bản thân kẻ suy đồi."
Tức là tôi đây.
Cẩn thận đấy, Ô. Neal.
Tên sát nhân cũng được báo rất rõ ràng.
Hắn biết khách sạn của ông ở Rome!
Hắn biết ông có một đại diện
là nơi hắn có thể gửi thư.
Và hắn cũng biết
có thể nguy hiểm...
khi đến quanh chỗ ông
bởi vì cô bé đó, ý tôi nói là Maria,
đang sống trong khu nhà của ông!
Ông có cần gì tôi hôm nay nữa không,
Đại úy?
Không. Không, Ô. Neal à.
Nhưng...
Tôi muốn ông ở lại căn chung cư
của ông, càng nhiều càng tốt,
bởi vì cái thông điệp sau cùng này
đe dọa đến cá nhân ông.
Nhân đây, tôi đã đọc xong cuốn sách của ông.
Ông biết sao không?
Tôi cũng đoán là tên sát nhân ở trang 30.
Trang 30 chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Tôi sẽ đưa ông về nhà.
Ồ. Tôi không thể làm cái này!
Thông qua danh sách địa chỉ của ông...
cố để lựa được người điên.
- Cái đó thật là điên đấy!
- Tại sao là tôi, tại sao? Bởi vì--
Bởi vì tôi đã đồi bại, hắn nói thế!
Hoặc cô ta nói thế!
Hắn đúng đấy!
Cố để loại bỏ hạng người...
lầm lạc.
Christiano Berti
nhà phê bình trên tivi đã gọi...
"Tenebrae", một cuốn tiểu thuyết nói về
hành vi trật hướng và sự sai lạc của con người.
Ông ta rất là kỳ dị về chuyện đó.
Này Gianni, lấy cho tôi cuốn
niên giám điện thoại đó.
Christiano Berti sống
ở cách đây có ba khu!
Giờ, chờ chút đi.
Cái này là ảo tưởng rồi!
Xác của Maria được tìm thấy
bên cạnh một lối đi hẻo lánh.
"'Tenebrae' là một cuốn tiểu thuyết nói về...
sự sai lạc của con người
và hậu quả của nó đối với xã hội."
Đó là nguyên văn lời ông ta nói
trước khi bọn tôi làm cuộc phỏng vấn.
Đang cố để...
loại bỏ sự sai lạc của con người.
Hai chữ, cái đó khó mà
là một trường hợp chống lại hắn!
- Ông có thể nhắc chuyện đó với ông đại úy!
- Không. Không cách chi, không cách chi.
"Nhà viết sách nổi tiếng về tội ác có một
ý tưởng đần," ông ta không thích cái đó sao?
"Peter Neal đóng vai một kẻ khờ
để nuôi dưỡng tên sát nhân."
Mặt khác,
nếu Peter Neal...
đúng,
cái đó sẽ là cái gì đây chứ?
- Cớm tràn đầy ra chỗ đó rồi.
- Ừ phải.
10g15 khuya rồi,
họ sẽ nhanh chóng bỏ đi thôi!
Nạn nhân là cô Maria Alboretto
năm nay 17 tuổi.
Chuyện gì đã xảy ra cho cô giữa 2g45
và 7g00 sáng hôm nay vẫn còn là một bí ẩn.
Trong khi đó, chúng tôi hiểu rằng tên sát nhân
đã gửi một lá thư nữa đến cảnh sát.
Trong thông điệp của hắn,
hắn cảnh cáo hắn sẽ lại tấn công nữa!
Hắn nói nạn nhân kế tiếp sẽ
là người mà hắn gọi là...
"Kẻ Suy đồi Trầm trọng."
À, trên thực tế, thông điệp này
được trông đợi sẽ khiến cho...
vài thương gia và chính trị gia
sẽ rời bỏ thành phố!
Jane? Jane!
Đây là Jane McKerrow.
Tôi bận một chút.
Xin quý vị để lại--
Tới nào!
Em đã không vào vườn nhà ai
từ lúc em lên 6.
Im đi chứ!
Cái này thật là nhàm chán.
Mọi vụ khám phá đều nhàm chán cả.
Nhưng nếu cậu bỏ cái phần nhàm chán đi
và giữ phần còn lại...
cậu sẽ là tay bán hàng chạy nhất!
- Giêsu.
- Chẳng lẽ hắn lúc nào cũng ở đó!
Hắn có thể đã nhìn thấy chúng ta rồi.
Nghe này, em sẽ chạy vòng ra phía sau.
Peter!
CHRISTIANO: Ai đó?
Ai ngoài đó vậy?
Phải, là tôi đấy!
Tôi đã giết tất cả bọn chúng.
- Peter, Peter!
- Ối, Chúa ơi! Ồ! Đau!
- Ráng lên, mau!
- Đau! Ối, cái đầu tôi!
- Anh sẽ ổn thôi mà.
Mình phải ra khỏi đây ngay.
Cái gã, cái gả, gã đó có cây búa!
Hắn nhất định vẫn còn đó,
ở trong nhà.
Mình phải đi, nào đi!
- Chuyện gì đã xảy ra cho anh vậy?
- Tôi không biết.
- Đi nào!
- Tôi còn không biết nữa. Ai đó chắc đã đánh tôi!
Cậu nhìn thấy gì? Tên sát nhân?
Em không thể thấy nhiều.
Em không nhớ nữa!
Hắn cao, thấp? Thế nào?
Em không biết. Em chẳng nhìn thấy gì cả,
ngoại trừ-- Ngoại trừ cái búa!
Tên sát nhân...Christiano biết
tên sát nhân. Đã nói là hắn.
Hắn nói hắn là người đã giết
tất cả bọn họ.
Vậy nhiều--
Nhiều vụ giết người.
Máu!
Cậu phải nói cho cảnh sát biết đi.
Cái cậu thấy có thể giải được án này.
Tôi không thấy cái gì trong đó!
Một người đàn ông chết và đầu bị nứt toạc ra.
PETER: Có thế thôi!
Cô biết tôi thấy gì không?
Mẹ tôi đưa tôi lên xe buýt nhà trường
ở Rhode Island. Đó là những gì tôi thấy...
sau cú đánh vào đầu,
như trong phim vậy.
Ông nên nhờ một bác sĩ
coi chỗ này xem sao!
Tôi không sao. Tôi không sao!
Chỉ hơi choáng váng và đờ ra chút thôi!
Peter à, có lẽ chúng ta nên,
có lẽ cả hai chúng ta nên trở...
lại New York một chập, hử?
Anne, tối nay cô ngủ ở đây được không?
Chỉ là cho có người thôi.
Tôi sẽ làm tạm một cái giường.
Không, không, không, không, ông thanh thản đi,
tôi sẽ làm chuyện đó. Dĩ nhiên tôi sẽ ở lại rồi!
Đã sáu năm rồi, mà chúng ta
chưa ngủ chung lấy một đêm!
Cho cả 6 năm đó, chúng ta đã có Jane
để không chấp thuận chuyện đó.
- Vậy, đầu ông cảm thấy thế nào rồi?
- Đầu tôi à?
Đầu tôi cảm thấy thế nào?
À, đó là một câu hỏi lý thú đấy.
Đầu tôi. Cái đầu tôi!
Cái đầu gì, hử?
Peter à, đến sáng, cả hai chúng ta
đều phải quên chuyện này, nhé?
Không có gì xảy ra cả. Không có gì!
Không có gì xảy ra cả!
Peter?
Peter?
Cám ơn cô.
Mời ông dùng chút cà phê nhé,
Ô. Neal?
- Chúng ta sẽ hoàn tất vụ thương lượng này
trên căn bản đó. Vào đi.
- Không, cám ơn cô.
Ồ, tôi vừa hỏng bét với Christiano rồi.
Ý tôi là cái đó không sao tin nổi. Không tin đượcI!
Nghe này, tôi chỉ tới để nói rằng...
À, tôi đang nghĩ đến việc
rời khỏi Rome trong vài tuần.
Có lẽ để đi Paris
hay chỗ nào khác!
Peter, Peter, ông không thể
để tôi thất vọng lúc này.
Chúng ta chỉ còn hai ngày nữa
là xong thỏa thuận!
Làm ơn, ở lại đến thứ Sáu này đi!
Tính mạng của tôi đang lâm nguy.
Đâu có cái thỏa thuận nào trên đời này
đáng để tôi liều mạng ra đâu!
Ông nói đúng!
Ông đúng đấy!
Ông biết chúng ta sẽ làm gì không?
Tôi sẽ đặt cho ông một căn hạng sang
nhiều phòng ở khách sạn Florida trên đồi.
Tôi sẽ bảo mọi người là
ông đang đi New York.
Chớ có lộ diện cho đến khi nhà xuất bản
và các nhà tài trợ trở lại.
Ý tôi là, đây là một giao dịch
cả triệu đô, ông hiểu chứ?
Chỉ có ông và tôi biết ông ở đâu thôi.
Cái đó hoàn toàn an toàn.
Ông làm vậy dùm tôi, nhé?
Cái gì vậy?
Chúng ta có Ngài Donald Otley trên dây số 1!
- Ông ấy ở đâu?
- Ở London!
Để ông ấy chờ đi!
- Ông nói gì đây?
- Tôi sẽ gọi ông vào xế trưa nay!
Đúng là chàng có khác!
Donald, ông khỏe không?
A lô, a lô?
Cái gã say chết bầm đó đâu?
Ông ấy nói ông ấy sẽ gọi lại.
Không gọi gì hết!
Được mà, em yêu!
JANE:
Em cảm thấy thật nhơ nhuốc.
Nghe giọng anh ấy, nghĩ về anh ấy
đang ở phía bên kia cánh cửa,
tự hỏi không biết anh ấy có biết
chuyện của chúng mình hay không!
Không, không, chuyện đó không lâu đâu,
anh hứa với em mà!
Jane à?
Anh sẽ tìm em đi ăn trưa hôm nay nhá?
Ờ. Cùng chỗ đó hả?
- Piazza Arduini, 1 giờ!
- Ừ được.
Em không thể vào trong nhà đó.
Không cách chi!
Cậu không phải vào đâu, Gianni!
Cứ ở trong xe đi!
Đèn tắt hết rồi.
Có ai đó đã tắt chúng.
Không phải Chiristiano đâu.
Em đã nghe ông ta thét lên!
Này?
Dừng lại ngay đây đi!
- Tôi sẽ đi bộ, cậu lái và tôi sẽ gặp cậu sau!
- Được.
GERMINI:
Tôi gọi ông đến đây bởi vì...
tôi không muốn đưa chuyện ra với ông cho
đến khi chúng tôi hoàn tất việc kiểm tra toàn bộ.
PETER:
Có phải cùng một tên sát nhân không?
Tôi cho là vậy.
Chỉ có cái lần này, giống như với Maria Alboretto,
vụ giết người này được làm bằng một cái búa!
Ông vẫn chưa nhận được
cái phong bì vàng đó à?
- Hử? Không!
- Ông sẽ nhận thôi!
Ông nói ông chỉ gặp
Christiano Berti có hai lần, hả?
Vâng, trong một cuộc họp báo
tại một phi cảng...
và một cuộc phỏng vấn trên Tivi.
Coi này.
Peter Neal,
"Phân tích về Sự Ám Ảnh."
Peter Neal, "Hành vi Bất thường" - Tiểu thuyết.
- Peter Neal, "Cá nhân."
- Cuốn "Cá nhân"?
- Ừ-hứ.
"Sinh ở Rhode Island. Trường dự bị
vô (ĐH) Yale. Công giáo thuộc loại gò bó."
Đây, coi này.
"Cao hơn tôi mong đợi với đôi mắt nâu vàng.
Ông ta nhìn tôi thường xuyên, nhưng
ông ta không bao giờ nói chuyện với tôi."
Giêsu. Có người đã thật sự
lọt vào cuộc đời của ông rồi!
- Chúng ta có thể ra ngoài đó không?
- Chắc rồi!
Xin chúc ông may mắn!
(vì đã hắt xì)
Ồ, cám ơn ông.
Tôi bị dị ứng với bụi.
Có gì đã xảy ra cho cái đầu ông vậy?
Ồ, chỉ là cố gắng quá cho trường hợp
của tôi thôi đó mà.
- Tôi ngạc nhiên nếu ông cũng có một.
- Ừm-hứ.
Một điều chắc chắn.
Cả tên sát nhân lẫn Christiano Berti...
đều bị ám ảnh bởi công trình của ông!
Lần cuối cùng trước kia lúc tôi hỏi ông,
tôi nghĩ tôi hơi khắt khe quá.
Nhưng ông biết không, chúng tôi cần
mọi giúp đỡ chúng tôi có thể có.
À, tôi đã lập một sơ đồ và cố dựng
một câu chuyện giống như cách ông làm,
cố để mường tượng ra, nhưng tôi cứ có hồ nghi rằng...
đang bị thiếu cái gì đó.
Một mảnh tí hon của một lưỡi cưa.
Ai đó lẽ ra đã chết mà lại sống,
hoặc giả...
ai đó lẽ ra còn sống...
nhưng lại đã chết.
Giải thích điều đó đi.
Ông biết có một câu trong một cuốn sách
(kinh dị) của nhà văn Conan Doyle.
"Khi bạn đã loại bỏ cái không thể
xảy ra được, bất cứ cái gì còn lại,
tuy rằng khó là thật,
phải là sự thật!"
- Ừ thế đấy!
- Cuốn "Con chó săn của Nhà Baskervilles"?
- Vâng.
Ông biết điều không thể có
trong trường hợp này là...
một loạt vụ giết người liên tục
không có lý chút nào!
Trong "Con Chó Săn của Nhà Baskervilles,"
cái không thể xảy ra là loài chó ma khổng lồ
(the giant ghost mastiff)!
Cái khó là thật lại một lần nữa trong
trường hợp này, giống như cuốn sách,
là hầu như chắc chắn kỳ cục,
không thể tin được,
nhưng lại có thể xảy ra.
Đó là cái cái chúng ta phải tìm.
Sự thực luôn luôn là có thể!
- Ô. Neal à!
- Tôi phải đi đây.
Tôi là một độc giả rất trung thành,
Ô. Neal ạ.
Và tôi muốn nghĩ rằng trong tương lai tôi
có thể thưởng thức trên 20 cuốn nữa của ông!
Vậy nên tôi đoán
cái gì tôi đang hỏi là ích kỷ.
Nói tôi biết đi, ông sẽ rời phố à?
Hôm nay?
Tôi đã sắp làm chính cái đó đấy.
À, được, cho tôi biết nơi tôi có thể
tìm ông, hả? Chúc ông may mắn!
"Cho em, Jane."
- Sổ thông hành?
- Sổ thông hành. Sổ-- Ồ!
- Được rồi.
Nhà băng đã gửi tiền cho ông
ở (khách sạn) Raphael trong Paris.
- Ông được đặt một tuần ở đó.
- Tốt.
A lô?
Ông Đại úy.
Không!
Tôi e rằng ông ấy đang ở phi cảng rồi.
Vâng?
Có gì tôi có thể--?
Vậy được!
Chào ông!
Ông ấy chỉ muốn biết chắc
ông đang đi thôi.
Có cái gì đó đã xảy ra.
Ông ta nói ông ta chỉ...
kiểm lại để biết chắc
ông đã an toàn thôi!
- Ồ, chào cậu!
- Chào chị!
Tôi nhờ Anne chở tôi tới Phi cảng.
Cậu không phải chở tôi đâu!
Được rồi.
Em đang trên đường trở về căn nhà đó.
Em biết có chút mấu chốt gì ở đó.
Em có thể nhớ nó, nhìn thấy nó.
Thế anh đã quyết định đi đâu chưa?
Tối mật! Thật ngu, tôi biết.
Nhưng nếu không ai biết, thì--
Cái đó tuyệt.
Nhưng em sẽ mừng để gặp lại anh!
Tôi xin lỗi nhé Gianni.
Tôi thành thật xin lỗi vì cậu phải
đi theo tất cả mấy chuyện này!
Em không thể bảo là nó đáng giá như vậy,
nhưng em mừng chúng ta đã gặp nhau!
Và em hy vọng anh sẽ kêu em khi
chuyện này chấm dứt, và anh trở lại Rome!
- Tôi đi xuống với chị!
- Được!
Phải tôi giết bọn chúng.
Chính là tôi!
Tôi đã giết bọn chúng,
tôi đã giết tất cả bọn chúng!
Christiano...Nhưng mình không--
Tôi đã giết tất cả bọn chúng,
tôi đã giết tất cả bọn chúng!
Hắn là tên sát nhân.
Vậy,
ai đã giết hắn đây?
- A lô?
- Ồ, Ann, tôi xin lỗi muốn nói chuyện với Peter!
Ông ấy đã đi rồi,
ông ấy đã rời khỏi Ý.
Tôi đã làm một việc, vậy nên...
nó giống như có hai người
trong tôi vậy,
và có khi người kia cứ thế mà
hoàn toàn điều khiển con người tôi!
Bà đang ở đâu vậy, Jane?
Bà đang ở Rome à?
Phải. Xin giúp tôi,
làm ơn đừng để tôi phải tự sát.
Nói cho tôi biết bà ở đâu đi, Jane.
Tôi sẽ tới đó ngay đấy, nghe.
Một căn chung cư,
khách sạn Cassia, phòng số 11.
Tôi sẽ đến đó liền.
Cho tôi vài phút đi!
Tôi thật xin lỗi!
Tôi đã không có ý như vậy.
Tôi muốn được...
giải thích...
về...
mọi việc...
tôi đã làm!
Được, tôi đang tới.
Chết tiệt.
GERMINI: Bà đó là ai vậy?
ALTIERI:
Bà ta là người ở của nơi
Bullmer đang mướn đấy.
Bà ta là người Philipine và có nhiều
chuyện hấp dẫn để nói về ông ta.
Như là Bullmer có một người bạn gái,
một bạn gái bình thường.
- Bà ta nói tiếng gì?
- Chỉ tiếng Tagalog và Tây-ban-nha!
Cô hỏi bà ta đi!
Tên sát nhân đã vừa giết lại kìa.
Tôi phải đi đây!
Được rồi, tôi sẽ gặp cô sau.
ALTIERI:
Bà có bằng hành nghề
để làm việc cho Ô. Mulmer không?
Ồ, cám ơn bà!
Chào bà!
Là Anne?
Có phải bà không, Anne?
Anne?
Anne.
Anne.
Anne.
Tôi đã không biết...
Anne.
Tôi đã không biết đó là Anne.
Không, đừng nhìn!
Không ông đã loại bỏ
cái không thể xảy ra,
bất cứ cái gì còn lại,
tuy rằng khó là thật,
phải là sự thật.
Và bà ở cho Bullmer đã nói cho thanh tra
Altieri biết ông ta có vụ ngoại tình...
với vợ sắp cưới của ông.
Altieri đã quá cứng đầu
và đã đến đây...
một mình để kiểm lại.
Cô ta đã không biết rằng
ông Neal đã điên.
Hoàn toàn điên loạn.
Và cái đó trị giá tính mạng của cô ta.
Tôi không biết tôi nên ghét ông
hay cảm thấy tội nghiệp cho ông nữa!
Không, không, không, không, tôi không giết mấy cô kia.
Tôi không có giết mấy cô kia.
Tôi biết.
Đó là việc không thể nào!
Nhưng tôi đã hình dung ra
Christiano Berti là tên sát nhân.
Và đã không tốn quá lâu
để tôi nhận ra điều đó.
Phần còn lại, Ô. Germani à, giống như
viết một cuốn sách. Một cuốn sách!
Vụ trả thù hoàn hảo.
Tên Giết người bằng Dao cạo đã chết,
nhưng ông đã muốn hắn sống tiếp,
đủ lâu để bị đổ lỗi cho vụ giết...
vợ sắp cưới của ông và tình nhân của bà ta.
Là hai người mà ông ghét nhất!
- Coi nào, đứng dậy đi!
- Không!
Quay lại.
Ông biết quá trình này mà.
Lên đi, đứng lên.
Đứng dậy!
Tiếp theo, đi lại đó.
Tôi sẽ gọi từ máy vô tuyến trên xe.
Giờ xem nào, chúng ta đi.
Không khoan. Tôi không--
Tôi không muốn rời ông ta!
- Chúng ta đi ngay đi!
- Thật tội cho Peter.
Được rồi, chuyện xong rồi!
Peter! Peter.
Cái đó không thể nào.
Tôi cũng không tin nổi chuyện đó,
không cho tới khi tôi nhận được cú gọi
đặc biệt từ CS Quốc tế hồi tối nay.
Khi Peter Neil còn là một cậu bé mới lớn ở Rhode Island,
một cô gái cậu ta quen bị giết,
một cách tàn bạo!
Có người đã đổ cho Peter, nhưng họ đã
không có được một bằng chứng xác thực nào,
và vụ đó đã không bao giờ được đưa ra tòa!
Nhưng đó là Peter Neal.
Lúc đó hắn đã phạm một tội...
mà đã ám ảnh hắn suốt đời
và đã mãi mãi uốn cong đầu óc hắn!
Đó là cuốn sách sau cùng của hắn.
Lúc đó hắn hình dung ra rằng bất kỳ sự cản trở hay nhục mạ nào...
đứng trên đường hắn đi đều có thể được
quét sang một bên bằng một hành động đơn giản...
của sự hủy diệt: Giết người!
Bình tĩnh lại đi,
Giờ vụ này hoàn toàn kết thúc rồi.
Cô tốt hơn nên ở đây.
Chờ tôi, há?