Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dịch: ivy68-HDVietnam
Sophia, Bungari, 1992
- Thở sâu vào. - Nghe như là...
- Sẽ ổn cả thôi. Bình tĩnh nào.
Cô ta mất nhiều máu quá, bác sĩ Nick.
Tao đã đỡ hàng trăm đứa bé rồi.
John Charter không gây chuyện được đâu...
Khu này hẻo lánh lắm, người của tôi
đã chặn đường vào duy nhất rồi.
Được rồi! Dừng xe. Để tôi lái.
Ok!
- Bình tĩnh lại đi, ok?
- Ok.
Vờ như anh quen tôi.
Đưa tôi đi khỏi đây.
Tiếp theo... chúng sẽ theo ta đó, bác sĩ Nick.
Chuyện này là sao?
Tôi đang tìm cách thoát thân
thì thấy anh đứng đó.
Dù cô đang gặp chuyện gì,
có khi tôi lại giúp được.
- Thật à?
- Sao cơ?
Việc cứu những người mình tình cờ gặp ấy?
Cảm ơn đã cho đi nhờ.
Thật không bình thường.
Đang có chuyện đây.
Theo lệnh Tướng quân.
Đêm nay chặn đường này.
Trường hợp khẩn cấp.
Vợ tôi sắp sinh.
Đây là bác sĩ.
Tiền mở đường được chứ?
Thở đi, tốt... thở đi.
Đúng rồi.
Tôi nghĩ anh cho quân chặn đường này?
Đó có thể là hắn.
Sẽ ổn thôi.
Sẽ ổn thôi.
Tôi là người Mỹ.
Tôi là bác sĩ.
Xin lỗi vì đã vi phạm lệnh giới nghiêm.
Nhưng vợ tôi vừa mới sinh.
Ông ta là bác sĩ.
Tôi tự hỏi anh đã theo
chúng tôi bao lâu rồi?
Tôi là Nick Pinter thuộc hội
"Bác sĩ không biên giới".
Tôi đang đi ăn mừng cùng bạn,
con bạn tôi vừa chào đời.
Tôi nghĩ có lẽ thực ra anh là người Anh
và tên thật là John Charter.
Không phải. Tôi là người Mỹ. Tên tôi là Nicholas Pinter.
Thành viên hội "Bác sĩ không biên giới".
Hãy hỏi người quản lí, Paulo Ivanoff.
Có thể là hắn đấy.
Kiểm tra lý lịch đi.
Ta sẽ sớm biết hắn có phải
là John Charter hay không.
Trên danh nghĩa, những viên kim cương này
đã được mang ra nước ngoài.
Có 1 người tên là Charter đã
đặt phòng. Mai ông ấy sẽ đến.
Tìm hiểu xem tên bác sĩ người Mỹ đó sao rồi.
- Tìm thấy cái này trên bàn của anh.
- Chúc ngủ ngon.
Xông hơi nhé?
Tôi còn 2 việc phải làm.
Và sau đó, tôi sẽ không rời mắt
khỏi em cho đến sáng mai đâu.
Giữ lời hứa nhé.
Allen Jacob sẽ đến vào thứ ba
- Paulo.
- Đến lúc đưa anh ra khỏi đây rồi.
Hôm nay em sẽ làm gì, Katrine?
Em sẽ đến phố Vitoshka.
Đi mua sắm à? Hay đấy.
- Tên người Mỹ đã được thả.
- Sao tôi chẳng thấy ngạc nhiên.
Biết phải làm gì rồi đấy.
Gì thế?
Ta đã biết rõ ông Charter đó là ai.
Đóng giả làm bác sĩ Mỹ.
Xong chưa?
Mua sắm vui nhé.
- Anh không lên phòng à?
- Không.
Tôi sẽ trả lại anh tiền bia sau, ok.
Tối nay anh phải đến đó. Nền
kinh tế này đang cho anh cơ hội.
- Tôi thậm chí còn không có nơ lễ phục.
- Tôi sẽ cho anh mượn.
Nick, việc này rất quan trọng.
Anh phải hiểu rằng có nhiều
nước cộng hòa mới thành lập
có rất nhiều tiền. Mục đích
của họ là chứng tỏ bản thân.
Tôi phải nói gì với họ đây?
Việc chữa chạy cho nạn nhân trong các
vụ đánh bom anh đã nói năm ngoái.
Đó là các bộ trưởng nước Kargykistan mới.
Vùng đất giàu có đấy.
Vadim Abilov, Bộ trưởng Bộ nội vụ.
Ông ta giàu lắm đấy.
Ngài Bộ trưởng, tôi muốn
giới thiệu bác sĩ Nicholas Pinter.
1 trong những bác sĩ giỏi nhất của chúng tôi.
Hân hạnh được gặp anh.
Serik đã nghi nhầm 1 người là John Charter.
Tôi e là hắn định xử anh ta đấy.
Nếu có chuyện xảy ra với anh ta, ta phải
nhớ rằng không phải cô hay tôi đã gây ra nó.
Tôi không muốn dính vào chuyện giết người.
Tìm hiểu xem ai đang cung cấp kim cương cho Serik.
Người mua tên là Allen Jacob.
Tuyệt thật, tôi vừa mới nghĩ đến cô.
Là cô!
- Ta chưa từng gặp. - Đúng vậy.
Ta chưa thực sự được giới thiệu với nhau.
- Tôi là Nick.
- Tôi không phải cô ấy.
Vậy khi gặp cô chị sinh đôi xinh đẹp
của mình thì cho tôi gửi lời chào nhé.
Tôi không thể.
Anh làm tốt lắm, Nicholas.
Câu chuyện về trẻ mồ côi của anh
đã làm họ ấn tượng đấy.
- Làm 1 ly trước khi đi ngủ chứ?
- Chắc rồi, có một chai trong phòng tôi.
Thêm đi, anh bồi.
Được rồi Paulo, anh đang nghĩ gì thế?
Elizabeth lại gọi tôi.
Cô ấy bắt tôi hứa đưa anh mấy cái này.
Và yêu cầu anh kí chúng.
Cô ấy đòi ly dị, Nick.
Nick, đến lúc rồi. Hai người đã ly thân được 3 năm.
Anh đi khắp thế giới để trốn
1 việc không thể tránh khỏi.
Cô ta vẫn ở với gã bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ?
Xin lỗi.
Được rồi, tôi sẽ kí chúng.
Anh biết đấy, có những
người bạn thế đấy. Bao lâu...
Paulo, anh ngủ à?
Giả vờ anh biết tôi. Đưa tôi ra khỏi đây.
Bác sĩ Nicholas Pinter,
hay phải gọi là John Charter?
Tôi là Nicholas Pinter, đến từ New York.
Đừng diễn nữa. Anh giỏi lắm,
hơn những người khác nhiều.
Giọng Mỹ nghe chuẩn đấy,
nhưng anh vẫn chưa hoàn hảo đâu.
Anh đã nên đổi tên sớm hơn.
Tôi là Nicholas Pinter.
Thuộc hội "Bác sĩ không biên giới".
Tôi biết mấy bác sĩ không biên giới đó rồi.
Tôi đã lầm khi thả anh đi,
hãy nghĩ kĩ trước khi trả lời.
Anh theo dõi tôi bao lâu rồi?
Tôi là "Bác sĩ không biên giới".
Chúng tôi không chia bè phái.
- Anh đi một mình?
- Tôi đến đây dự hội nghị thượng đỉnh.
Tôi đến từ New York.
Tên tôi là Nicholas Pinter.
Tôi tin anh.
Chôn nó đi.
Tôi không thể biến mất.
Sông nào chảy qua Irắc?
- Sông Tigris.
- Cảm ơn.
Mọi người sẽ đi tìm tôi.
Tôi quên mua bánh mì rồi.
Tôi không phải người các anh nghĩ đâu.
Nhầm rồi.
Tôi không đào đâu.
Muốn đau hay không nào?
Có chuyện gì vậy?
Không, con đang mơ đấy.
Không phải lo gì cả. Gọi mẹ dậy đi.
Mẹ sẽ cho con biết
rằng con vừa gặp ác mộng.
Sao?
Sao cô ấy lại không có đó?
- Đó là khi anh phát hiện anh ta là cảnh sát.
- Đúng vậy.
- Bạn anh, Paulo.
- Paulo Ivanoff.
- Sao anh nghĩ họ muốn giết anh ta?
- Tôi không biết.
Vậy sao họ không muốn giết anh?
Chúng đã định giết, cho đến khi
biết được tôi không phải John Charter.
- Và đó là lúc anh trèo ra khỏi hố?
- Vâng!
Anh không biết vì sao họ hại mình.
Tôi đã nói rồi. Tôi nghĩ đó là do vụ chặn đường.
Đúng vậy.
Xin phép 1 lát.
- Hắn đang ở đây.
- Chúng tôi sắp tới rồi.
Hắn đang ở văn phòng tôi.
Rẽ đây.
Bị cảnh sát truy nã
Vâng, ông Primstone.
Một tên mặc lễ phục màu đen bị bẩn.
Này, chặn hắn lại.
- Hắn đấy.
- Tôi thấy rồi.
Cho 1 vé.
- Đi đâu?
- Prague.
Chờ chút. Đợi đã.
Tiền thừa của anh này.
John Charter!
Bạn của Paulo đây.
Tôi là Sterling. Rất vui vì
cuối cùng đã gặp được anh.
Chúng tôi hy vọng liên hệ lại được với anh.
- Di động của anh đâu?
- Bị lấy rồi.
Anh làm quái gì ở đại sứ quán thế?
May là chúng tôi đã tìm được anh.
Đừng bận tâm, ra khỏi đây đã.
Đến biệt thự.
Không được mặc đồ này nữa.
Tốt hơn nên sửa soạn lại cho anh.
Những dấu tích trên người
sẽ làm anh bị nghi ngờ.
Tiếc thay Paulo.
Anh Charter, thật hân hạnh.
Tôi không phải người các anh đang tìm đâu.
Nếu đúng là như vậy,
chúng tôi sẽ phải giết anh đấy.
Anh vui tính thật.
Phải không? Đúng như họ nói.
Tôi là Murdoch.
Đi nào John, đến giờ bay rồi.
Eva sẽ chuẩn bị đồ cho anh.
Mời theo tôi, anh Charter.
Chụp ảnh để làm hộ chiếu mới.
Chúng tôi sẽ gửi nó ở khách sạn.
Vào hội nghị phải có thẻ, anh Charter,
chúng tôi sẽ đưa anh sau.
- Thẻ hội nghị của anh đây.
- Sao tôi biết mình sẽ phải liên lạc với ai?
Cứ chờ đấy. Họ sẽ tìm đến anh.
Tạm biệt, anh Charter.
Uống gì không ạ?
- Xin lỗi ngài.
- Xin lỗi, nhầm ấy mà.
Đang tìm ai à?
Xong rồi.
Ta cần đưa anh ra khỏi đây an toàn.
Em đã ở chỗ quán cà phê, phải không?
Em sẽ làm hộ chiếu cho anh.
Cho đến lúc đó anh sẽ được an toàn ở đây.
Em tên gì?
- Anh muốn gọi em là gì?
- Có lẽ là Olivia.
Olivia cũng được.
- Em đi đâu đấy?
- Sáng mai em sẽ quay lại.
Em phải đi làm hộ chiếu cho anh.
Em hứa sẽ giúp anh thoát.
Nếu muốn tóm hắn,
sao chúng giữ hắn trong đó?
Chờ đã, có gì đó. Chúng đang ra ngoài.
Nhưng không có hắn.
Ok, đi theo chúng.
- Ông cần gì ạ? - Cho hỏi có ai gửi
bưu kiện hay lời nhắn cho tôi không?
- Ông tên gì?
- John Charter.
Còn gì nữa không, ông Charter?
- Có, tôi mất khóa phòng rồi.
Lấy cái khác được chứ? - Được ạ.
Anh đang gặp nguy hiểm.
Không còn nhiều thời gian.
- Gặp em ở lối sau.
- Sao em biết đó là anh?
Nhìn ra cửa sổ đi.
- Em đang ở đâu?
- Hãy đến lối đi ở phía sau.
Cứ cư xử như bình thường.
Em từng làm việc ở đây hồi mới lớn.
Đây là Tomas. Cởi quần áo ra.
- Gì?
- Cởi quần áo ra.
Đây có phải nơi ta đã giả vờ quen nhau?
Thay đồ đi!
Có thiết bị theo dõi.
Nhưng người của bọn em
đã đưa anh bộ đồ này.
Có gián điệp đấy.
Tomas sẽ đánh lạc hướng chúng.
Ta sẽ cho anh ấy bắt đầu.
Hộ chiếu của anh có vấn đề.
Em sẽ đưa anh đến gặp
người tin cậy. Anh ấy là bạn cũ.
Hắn trong nhà hàng à?
Để tôi đi xem.
Khoan đã! Hắn đang đi về phía đông nam.
- Chào, Katrine.
- Ludvik. Chào Ludvik.
- Đây là John Charter.
- Thật hân hạnh, anh Charter.
Ludvik sẽ bảo vệ anh.
Anh có thể tin ông ấy.
Cô dính vào chuyện gì thế, Katrine?
Chưa thể nói ngay được.
Hãy bảo vệ anh ấy.
Người của tôi muốn giết anh ấy.
Anh đâu chỉ có 1 cái tên Charter.
Quay lại, giơ tay lên.
Ngồi đó.
Bác sĩ Nicholas Pinter.
Thủ phạm giết bác sĩ Paulo lvanoff.
Tôi không giết anh ấy.
Tất nhiên anh sẽ nói thế.
Đây mới là thủ phạm.
- Victor Krastev. Sao anh có cái này?
- Tôi đã lấy chúng.
Còn đây là sếp của họ.
Hắn nói tiếng Nga, nhưng tôi
nghĩ hắn là người Kargykistan.
Đây là Malik Gelayev,
cầm đầu có tiếng của phe chống đối.
Còn gã này, là sĩ quan Nga.
Chúng cộng tác với nhau làm gì?
Tôi không biết. Có lẽ là buôn lậu.
Cái này được để ở khách
sạn cho John Charter.
Allen Jacob - Người bán trang sức
Đây là địa chỉ các cửa hàng bán trang sức.
Có thể là kim cương.
Katrine có vẻ tin anh là người tốt.
Vì vậy, tôi sẽ giúp anh.
Tôi sẽ đến chỗ Victor và đối tác của hắn.
Trong khi chờ đợi, anh sẽ được an toàn ở đây.
- Tôi không thấy hắn.
- Hắn đang ở rất gần đây.
- Ngay phía trước, đằng kia kìa.
- Hắn ở quái đâu chứ?
- Đó.
- Hắn mặc áo vét đó.
- Áo vét? Anh lấy áo này ở đâu?
- Ông làm gì thế?
Anh lấy áo này ở đâu?
- Tưởng theo điều tra, thì hắn
không quen ai ở Sophia? - Đúng thế mà.
- Ai đang giúp hắn chứ?
- Chết tiệt. Đi.
Người của tôi xem chúng được chứ?
Xin mời, là mẫu thôi mà.
Kiểm tra đi.
Về bên bán, không bảo đảm suông được.
Tôi có hơn 700 cửa hàng bán lẻ.
Nếu các-ten phát hiện chuyện này, họ sẽ đòi vốn.
700 cửa hàng bán lẻ sẽ phải
bán trang sức theo yêu cầu.
- Bên bán không có vấn đề gì cả.
- Đấy là anh nói.
Sao tôi biết được? Tôi mới là người thua thiệt.
Ông Jacob, tôi lấy hàng từ kho của Kargykistan
dưới sự bảo hộ của chính phủ.
Ngày 12 tháng 8 năm tới, hợp đồng
của các-ten với Kargykistan sẽ hết hạn.
Nếu tôi làm tốt, Kargykistan
sẽ không cần kí lại hợp đồng.
Ông có thấy cơ hội đó không?
Tôi cần gặp người bán.
Trong vòng 3 ngày.
Nếu anh ta đến gặp
và hứa với tôi như anh đã làm
thì coi như thỏa thuận xong.
Tôi đang nói nghiêm túc đấy.
Em yêu, đây là đối tác mới của ta, Allen Jacob.
Chưa hẳn là đối tác đâu.
Làm thế nào để thuyết phục ông?
Sự xuất hiện của người bán cho Serik?
Tôi thay đổi thái độ nhanh lắm đấy.
Các thám tử đều đang xử lý việc khác.
Nói cho đồng nghiệp cũ
những gì anh biết đi nào.
Nghe nói họ làm việc cho Serik Doulova.
Thế à?
Anh có giấy nhận hàng không, anh Charter?
Thật cần không? Tôi chắc chắn là John Charter mà.
240 đồng leva!
Nick!
Em không nghe điện à?
- Này Katrine, Micholas đi rồi.
- Sao anh ấy ra ngoài được?
Chẳng biết đi đâu nữa.
Là chú em. Ông ấy bị mất chó.
Cô đang chơi với bọn cầm thú đấy.
Chúng chẳng ngần ngại giết cô đâu.
Gọi lại cho tôi sau nhé.
Ra hiệu cho tôi nhé.
- Lễ tân xin nghe.
- Xin chào, cho gặp John Charter.
Xin chờ một chút.
Được.
- Xin chào.
- John Charter?
- Ai vậy?
- Nicholas Pinter đây.
Nghe quen chứ?
- Sao anh biết số này?
- Tôi có ảnh của anh.
- Bác sĩ Pinter.
- Cứ gọi tôi là Nick, John.
Theo các bức ảnh này, thì
ta có cùng người quen đấy.
Nick, chắc giờ anh đã nhận ra
mình đang gặp rất nhiều nguy hiểm.
Ồ, tôi không chắc đâu.
Phải, có rất nhiều chuyện rắc rối.
Tôi muốn lấy lại đống ảnh đó.
- Được! Còn tôi muốn về nhà.
- Tôi có thể giúp anh.
Anh đang ở đâu?
Anh cần gặp người mặc áo trắng?
Anh Charter?
- Đi ngủ nhé?
- Được.
Em đang làm gì ở đây?
Đây là nhà John Charter.
Ở đây rất nguy hiểm.
Anh cần tránh xa nơi này ra.
Em sẽ giúp anh tìm Ludvik.
Gì thế? Em liên quan gì với ông ta?
Tin em đi. Chỉ có em và
Ludvik mới có thể giúp anh.
- Katrine?
- Em ra ngay.
Không phải như anh nghĩ đâu.
Vì em, xin đừng chết.
Chờ đến khi hắn ngủ.
Alexander.
2 người kiểm tra bên ngoài. Anh đi theo tôi.
- Sao thế?
- Có khách không mời.
Nhưng có vẻ hắn đi rồi.
Vậy đi ngủ thôi.
Không phải như anh nghĩ đâu.
Ở đây rất nguy hiểm.
Vì em, xin đừng chết.
Nếu không phải giết người,
thì ông đã làm gì người Mỹ đó?
Tự vệ. Hắn đột nhập vào nhà tôi.
1 doanh nhân bình thường mà tự vệ ghê thế.
Người Mỹ đó đã chết.
Coi chừng đấy.
Có thể điện thoại cô đã bị nghe trộm.
Suýt nữa anh ấy đã làm tôi bị lộ.
Sao anh ta biết cô là ai được?
Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ không
tham gia giết người vô tội đâu.
Cô nên quan tâm hơn đến lợi ích của mình.
Để anh ấy đi. Rồi tôi sẽ
cho ông cái ông cần từ Serik.
Bằng cách nào?
Hắn sẽ cho tôi đi gặp người bán.
Cứ nằm đó. Bác sĩ sẽ mang thuốc cho anh.
Anh sẽ thấy khá hơn khi tỉnh dậy.
Hãy lấy cái ta cần.
Họ thả em. Em đã nói em sẽ
không đi mà không có anh.
- Họ có đánh anh không?
- Họ cho em đi à?
Em sẽ không đi mà không có anh đâu.
Gã Mỹ đó đã chết.
Hắn đột nhập vào nhà ta.
Anh không có tội.
Anh chỉ bảo vệ cho ta thôi mà.
Hắn đang bị truy nã vì tội giết người.
Cảnh sát đang tự hỏi sao hắn chọn nhà ta.
Anh cũng vậy.
Chỉ là sự trùng hợp ngu xuẩn.
Bất cứ luật sư tốt nào...
Họ không cho anh gặp luật sư.
Trường hợp này là dẫn dộ.
Vậy chắc muốn tiền. Đưa tiền cho họ.
Nếu họ thả, em phải đi.
Anh sẽ ra sớm thôi.
Nếu ngày kia không làm việc này,
ta coi như mất hết.
Em sẽ làm theo anh.
Tới đại sứ quán nói chuyện với phó đại sứ.
Nói tên anh và từ "pha lê".
Anh không thể nói nữa.
Có thể họ đang nghe.
Anh đào tạo cô ta tốt đấy.
Nhớ nhắc tôi không tin những gì cô ta nói.
Anh đứng dậy được chứ?
Mời theo tôi.
Bác sĩ Pinter, lại đây.
Anh biết Murdoch rồi.
Và chắc cũng đã gặp Katrine
đáng yêu của chúng tôi.
Rõ ràng đây không phải sở cảnh sát.
Tôi nợ anh 1 lời giải thích cũng như xin lỗi.
John Charter là 1 phần của
hoạt động theo dõi gã đó.
Serik Doulova. Một thành viên đầy quyền lực
của giới mafia Kargykistan.
Rõ ràng anh biết mình
không phải John Charter.
Trừ lúc hôm nay,
cũng như đặc vụ Finney.
Anh thấy đấy, không hề có John Charter.
Cho đến khi anh vô tình đóng vai anh ta.
Và thật không may cho anh,
việc đó có lợi cho mục đích của chúng tôi.
Vậy mục đích đó là gì?
Khiến Serik bận tâm về John Charter.
- Nhưng có tin tốt cho anh đây, Nicholas.
Anh sẽ được về nhà. - Về nhà? - Phải!
Murdoch sẽ hộ tống anh đến
biên giới, rồi đưa anh cái này.
Từ đó, anh đến Sarajevo,
và đáp máy bay đến London và
từ London anh sẽ về Mỹ.
Về nhà!
Bác sĩ Pinter, đó sẽ là cái kết của John Charter.
Có gì đó không đúng.
Nếu làm cho cơ quan chính phủ,
Vậy sao...
- Nicholas.
Xin hãy cầm vé về nhà.
Đó là cách duy nhất.
- Anh nên tin em sao?
- Đúng vậy.
Về nhà an toàn nhé, anh Charter.
Hài lòng rồi chứ?
Tốt. Giờ đến lượt cô.
Anh đã bao giờ đến
Hatton Garden chưa, Murdoch?
Xin chào.
Mời đi lối này.
Serik đâu?
Đang gặp rắc rối.
Serik chỉ tôi đến gặp ông.
Và dùng từ "pha lê".
- Ông biết tôi là ai chứ?
- Tôi biết.
Mời ngồi.
Cho tôi biết chuyện đã xảy ra.
Có kẻ đột nhập vào nhà chúng tôi.
Serik giết hắn và bị cảnh sát bắt.
Hắn là ai, thủ phạm ấy?
Tên hắn là John Charter.
Và gã John Charter này đã chết?
Chỉ là tự vệ thôi,
hắn đột nhập vào nhà.
Hắn bị truy nã vì tội giết người.
Còn họ thì không cho Serik gặp luật sư.
Serik sẽ sắp xếp được.
Nhưng không còn nhiều thời gian,
ta đều không muốn công sức
của Serik tan thành mây khói.
- Cô đã gặp ông Jacob chưa?
- Có, một vài lần.
Tốt!
Khi nào mới làm xong?
Trong hôm nay thôi.
Ngày mai chúng tôi bắt đầu
làm ở đại lộ Vassil Levski.
Sẽ chuyển sang đường khác
nếu cô thấy không ổn.
Đại lộ Vassil Levski. Nhớ rồi.
Cô nghĩ gã Anh sẽ đối xử
với cô tốt hơn gã Kargyk?
Họ hứa sẽ để Mick đi nếu tôi chịu.
Cô tin họ à? Hãy dùng cảm giác của mình.
Sao họ lại dối tôi?
Sao cô không hỏi câu này:
Sao các-ten lại để lọt nhân chứng chứ?
Vụ này nhiều tiền đấy,
còn cô, Katrine, dễ toi lắm.
Hãy xem xét lại kế hoạch của tôi.
Nghĩ đi.
Tôi muốn nói chuyện với anh ấy,
để biết anh ấy vẫn ổn.
Anh ta ổn.
Để anh ấy nói.
Cô Katrine,đừng quên
mình đang làm việc cho ai.
Tôi muốn nói chuyện với người
vẫn quan tâm cho tôi, Matthew.
Ta vẫn chưa nói lời tạm biệt tử tế.
Nếu quay lại được quá khứ, ta sẽ có cơ hội khác.
Không, đây sẽ là
lời chào tạm biệt của ta.
Nghe này, khi chuyện này kết thúc,
em biết tìm anh ở đâu rồi đấy.
Tạm biệt, Nicholas.
Anh không nhận ra những gì
cô ấy đã làm cho anh à?
- Là sao?
- Nghĩ đi, bác sĩ.
Anh nghĩ nhân vật John Charter
được bịa ra để bảo vệ ai?
- Đặc vụ thật sự.
- Giỏi.
Serik phải bận tâm về John Charter,
nên không ngờ có gián điệp thật.
Ngay cả sau khi anh trở thành John Charter
và bị Sterling dùng để nhử Serik,
Katrine vẫn luôn an toàn.
Mặc dù lúc nào cô ấy cũng phải ở gần hắn.
Giờ thì nhờ có anh, cô ấy đang tự đi đến chỗ chết.
Vài phút nữa ta sẽ qua biên giới, đi nào.
Ok, dừng lại! Có chỗ rẽ phía trước.
Khi tàu đi chậm lại, ta sẽ nhảy, ok.
- Nhảy khi tôi bảo.
- Nhìn đằng kia kìa.
Đi ngủ đi. Không phải như anh nghĩ đâu.
Đây là lỗi của anh.
Sẽ có người tìm anh ở chỗ hội nghị.
- Anh ta sẽ mang cho anh hộ chiếu mới.
- Hộ chiếu.
- Có nghe thấy tôi không?
- Anh Charter, em sẽ bảo vệ anh.
Anh là John Charter.
- Cô ấy yêu anh.
- Cầm lấy vé.
Đó sẽ là cái kết cho John Charter.
- Tạm biệt, Nicholas.
- Tạm biệt.
Tôi làm việc cho các-ten kim cương.
Tôi không thể giúp cô ấy nữa.
Chỉ có anh mới có thể.
Ai? Katrine ư?
- Chúng sẽ giết cô ấy.
- Ai? Ai sẽ giết cô ấy?
Các-ten kim cương máu.
Sterling có 1 kế hoạch.
Kế hoạch là...
Sẽ có 1 cuộc trao đổi.
Chúng sẽ bắn cô ấy.
Greene, người của Jacob, là người bắn.
Anh Murdoch. Anh ở đâu?
Anh Murdoch!
Không còn nhiều thời gian đâu.
Anh Murdoch, mau lên.
Sẽ có xe tuần tra khác đến.
Murdoch đã chết.
- Em nghe chưa?
- Chuyện gì đã xảy ra?
Anh ta định ném anh xuống tàu.
Nhưng chính anh ta lại bị gãy cổ.
- Anh không sao chứ?
- Murdoch nói
em làm cho các-ten kim cương. Thật không?
Phải, đúng vậy.
Anh ta còn nói em đã cứu anh.
Em làm những gì đúng.
Em tự đi vào chỗ chết.
Sao em lại làm thế chỉ vì 1 người lạ?
Có lẽ vì em muốn giống 1
người đã đi khắp thế giới
để giúp những người hoàn toàn xa lạ.
Họ đang định
giết em để giúp anh.
Em biết.
Trước khi chết , Murdoch bảo anh
báo em biết. Sterling có người...
Em phải đi. Tắt máy đi.
Họ sẽ theo dõi anh.
Đừng lo cho em.
Em ổn.
Bảo trọng.
- Ông Jacob.
- Cứ gọi tôi là Allen.
Rất mừng khi cô gọi trước khi tôi đi.
Serik có việc bận
nên tôi sẽ sắp xếp cuộc hẹn này.
Tôi sẽ gặp người bí ẩn nào đây?
Ông có quen các bộ trưởng Kargykistan chứ?
Có thể nói có khi tôi gặp riêng
1 trong số họ vào ngày mai.
Kiểm tra xem ai đã gọi cô ta.
Trông thật lắm. Anh nghĩ
chúng đáng giá bao nhiêu?
Bị bỏ quên trong phòng
giữ bằng chứng, không gì cả.
Chúng không còn bị bỏ quên nữa, phải không?
Tốt hơn chúng nên tiếp tục bị bỏ quên.
Tôi dễ quên lắm, cựu đồng nghiệp à.
Sao tối qua Murdoch gọi cô?
Để đảm bảo với tôi anh vẫn giữ lời hứa về Nick.
Đến lượt cô giữ lời đấy.
- Chào người đẹp.
- Xin chào.
- Tôi tới đầu tiên à?
- Bộ trưởng đang đến.
Anh Walther sẵn sàng rồi chứ?
Walther đang giữ tiền và chờ tôi gọi.
- Chọn chỗ chưa?
- Tất nhiên là rồi.
Sao các-ten kim cương Denoy
đầy quyền lực lại muốn tôi sống?
Tôi sẽ là Lee Harvey Oswald của các người?
Báo chí sẽ viết: "Găng-tơ bị điên, ám sát bộ trưởng"
Rồi các-ten sẽ có được cái họ muốn,
hợp đồng mới với Kargykistan.
Bộ trưởng ở tầng trên.
Ta sẽ lên phòng riêng của ông ấy.
Cần có tai mắt ở đó.
Ta phải đánh động cho cô ấy.
Đi đi.
Ông Jacob?
Được rồi, Greene. Tôi không lo
về bộ trưởng hay người của ông ta đâu.
Chào mừng.
Ngài bộ trưởng, thật quý hóa ngài hạ cố đến đây.
- Hân hạnh.
- Xin chào.
Mời ngồi. Bữa trưa đã sẵn sàng.
Ông đã thu phục Katrine sau
khi cô ta bắt đầu quen tôi?
Cô ấy đã làm cho tôi từ
rất lâu trước khi quyến rũ anh.
Cô ta rất có sức thuyết phục.
- Bên kia đường thế nào rồi?
- Chúng tôi đang vào.
Tôi có hơn 700 mối bán.
Sẽ còn nhiều hơn nếu
các-ten chia thêm cho tôi.
Các-ten tồn tại nhờ 1 chiến lược đơn giản.
Kiểm soát cả 3 mặt: khai thác, cắt, phân phối.
Trong trường hợp của ông, ông Jacob,
họ kiểm soát mặt cuối: phân phối.
Còn chúng tôi, họ ra sức kiểm soát 2 mặt còn lại
bằng cách hạn chế số lượng
kim cương chúng tôi có thể bán.
Năm tới hợp đồng của chúng
tôi với các-ten sẽ hết hạn.
3 tỷ đô kinh doanh hàng năm,
họ đang liều lĩnh để bảo đảm
chúng tôi kí lại hợp đồng đó.
Tôi định có lựa chọn khác.
Có thể là ông.
Chúc mừng người đầu tiên.
- Cô chọn chỗ chưa?
- Rồi.
Chỗ giữa khách sạn và đại sứ quán.
Sẽ dễ tìm vì ở đó có rất nhiều tượng.
- Davis, vào vị trí chưa?
- Rồi.
Phòng tắm ở đâu?
Greene quay lại chưa?
Đi ngay!
Mong các giao dịch của ta trong tương lai
sẽ đều diễn ra trôi chảy như mọi khi.
Đến lúc ăn tráng miệng rồi.
Cho tôi 1 ly cà phê. Tôi quay lại ngay.
Anh bồi, cho gọi món tráng miệng.
Cô ta đi quái đâu thế?
Có lẽ giờ cô ta đang làm việc cho tôi.
Không nghe có tiếng súng.
Davis, thấy gì không?
Không, chưa thấy gì cả.
- Sao thế? Đưa anh ta vào đây.
- Có kẻ đánh vào sau đầu tôi.
Mang đá lại đây.
Kẻ nào đã làm?
Nhanh lên.
- Kẻ nào đã làm?
- Tôi không thấy hắn.
Rất tiếc phải cho ông biết cuộc
trao đổi không được như kế hoạch.
Người của tôi vẫn giữ kim cương.
Anh Walther nói anh ta giữ kim cương.
- Chắc chắn là đồ giả.
- Vậy ai đã lấy tiền của tôi?
Trông chừng gã Kargykistan.
Sao thế?
Khoan đã.
- Ludvik.
- Ông ấy là chú em.
Ông ấy sẽ giúp anh. Chờ ở đây.
Chú của mày, xin phép được nói,
là 1 người rất bướng bỉnh.
Sao mày có thể làm thế?
Mày đã làm tao gặp nhiều rắc rối,
Katrine bé bỏng à.
Trước tiên, tất nhiên là phản bội.
Đau lắm đấy.
Hình dung xem tao đã được an ủi thế nào
khi cảm thấy thật ngưỡng mộ và tự hào.
Tao đã xem vở kịch và ngưỡng
mộ lòng dũng cảm của mày.
Chẳng có gì lạ khi tao yêu người đàn bà đó.
Nhưng tiền mới là vấn đề, tao cần tiền.
Tao không biết nó ở đâu.
Thật là 1 diễn viên hàng đầu.
Mày chưa nhận ra đâu,
đưa tao đến chỗ để tiền.
Nick, cẩn thận.
Không.
Không sao.
Đi đi! Anh không sao đâu.
- Đi với Tomas đi.
- Đi thôi.
Giúp những người hoàn toàn xa lạ.
Cầm lấy vé. Tạm biệt, Nicholas.
Bệnh viện ở Sophia, 3 tuần sau
Bác sĩ Pinter, ở đây.
- Anh có thể cho biết tên
người phụ nữ đó? - Bác sĩ Pinter.
Anh sẽ về Mỹ chứ?
- Bác sĩ Pinter.
- Anh biết người phụ nữ đó là ai không?
Bác sĩ Pinter, là bạn đồng hành?
Sáu tháng sau
Bác sĩ chuyên khoa Nicholas Pinter.
Trung tâm Chăm sóc y tế gia đình.
Ước gì có anh ở đây!
Yêu anh, Katrine.
Argentina
A lô.
- Còn nhớ em chứ?
- Anh vừa mới nghĩ về em.
Chắc anh nhận được thiệp của em rồi.
Ừ, anh nhận được rồi. Ở Argentina thế nào?
- Hơi cô đơn.
- Ừ.
- Ước gì em đang ở New York.
- Ừ, anh cũng ước em đang ở đây.
Đợi đã.
Dịch: ivy68-HDVietnam