Tip:
Highlight text to annotate it
X
Đường máu ổn. Gan và thận bình thường.
Lượng tiểu cầu bình thường. Hemoglobin ở mức ổn định.
Huyết áp, 131/92
Hơi cao quá hả?
Cân nặng ổn. Chỉ cần giảm một hai centi vòng bụng thôi.
- À, mẫu phân mới đáng chú ý này.
- Ồ
Không, nói vậy nghĩa là anh còn chưa đưa mẫu đâu
À, dĩ nhiên. Tôi sẽ nhớ.
Anh nghĩ nó không quá thối hay có vấn đề gì chứ?
Không có gì bất thường với anh cả, Martin ạ.
Ừ, vợ anh bảo tôi anh nghĩ rằng mình hơi buồn phiền hả?
À, tôi bị sa thải, mất việc làm.
- Phải. Nhưng đó không phải lỗi của anh mà?
- Thế nên tôi mới bực mình
Tôi bị đuổi vì đã nói những điều mà tôi không hề nói.
Anh thử chạy bộ đi.
Tôi đã nói hoàn toàn ngược lại với lý do mà tôi bị sa thải.
Bây giờ anh đang làm gì?
Đang nghĩ tới chuyện viết một cuốn sách.
Ô, chà, tốt đấy chứ. Sách về cái gì vậy?
Lịch sử Nga.
Thử chạy bộ đi
Mối thù hận trong chính phủ giữa Bộ trưởng Bộ Giao thông Stephen Byers
và nguyên Giám đốc Truyền thông Martin Sixsmith tiếp tục gia tăng.
Ông Sixsmith đã đứng một bên vụ tranh cãi.
Phố Downing đã mô tả vụ việc như một vụ kịch quảng cáo
Không có dấu hiệu nào cho thấy ông Sixsmith ở nhà ngày hôm nay,
nhưng sau một tuần cố gắng ẩn mình, bây giờ ông đã xuất hiện lại trước công chúng.
Ông đã nói với tờ Sunday Times rằng những nhân vật cao cấp trong chính phủ đã đề nghị giúp đỡ ông.
"Họ cam đoan với tôi, họ thừa nhận rằng không có mối nghi ngờ nào về đạo đức của tôi.
Bởi thế nên tôi mới ngạc nhiên về việc họ đã đơn phương 'loại bỏ' tôi."
♪ Mother Of God Here I Stand
Mẹ của Đức Chúa, con đã đứng đây
♪ Trước biểu tượng ánh sáng lộng lẫy của Người
♪ Con không nguyện cầu được cứu rỗi...
Tôi muốn đưa ra một tuyên bố về hoàn cảnh
của việc ông Martin Sixsmith nghỉ việc
Câu hỏi ở đây là, ông Blair có thể
đứng bên cạnh đồng đội của mình được bao lâu mà không lây vạ?
Không nghi ngờ gì về việc đã có một rắc rối mới cho chính phủ.
Họ không chỉ phải ăn một lượng lớn những chiếc bánh xoàng xĩnh,
thực sự xoàng, tôi có thể nói, kèm với nước sốt nhão.
Và tới nay, ông Sixsmith vẫn bị dính líu tới...
Anh đây rồi. Chà, đúng là phiền thật
Cha Tierney vừa hỏi em anh biến đi đâu mất.
À, anh chẳng tin vào chúa. Anh nghĩ ông ta có thể nói vậy.
Thôi nào.
- Em lo cho anh đấy, Martin.
- Anh đã làm việc đó.
Em ước giá mà anh đã làm. Anh phải quay lại làm việc
Có chuyện gì với sách sử Nga của anh vậy?
Chẳng ai thèm quan tâm tới lịch sử Nga hết.
Anh chưa từng gặp em ở đâu cả. Em từ đâu đến vậy?
Vậy là từ Limerick hả?
- Chào, Philomena.
- Chào Cha.
Bà sao rồi? Xương hông mới ổn không?
Ôi, tốt lắm Cha. Bằng Titan đấy
- Nãy giờ tôi không thấy bà
- Tôi vừa vào đây thắp nến
Cho người đặc biệt nào à?
Vâng.
Anh thích bộ váy của em
Em tự may đấy à?
Không. Em mua ở tiệm
Mà quên, các Sơ bảo em không nên nói chuyện với những người lạ như anh?
Cô có để hắn chạm tay vào người cô hay không?
Cô thấy thích thú với tội lỗi của mình không?
Cô đã cởi quần chẽn ra?
Trả lời Sơ Hildegarde đi. Cô có cởi ra không?
Có.
Ôi Đức Mẹ Tôn Kính,
Ở trường, các sơ không bao giờ dạy chúng tôi về trẻ con
Mẹ cô không dạy cô à?
- Mẹ nó chết mười năm rồi
- Ồ
Chúa cứu rỗi linh hồn bà ấy
Đừng cả gan trách các sơ vì chuyện này.
Tự cô chuốc lấy nỗi nhục này. Cô và sự lăng loàn của cô.
Tôi không biết phải làm gì.
Chúng ta phải gọi bác sĩ. Đứa trẻ bị lộn đầu. Bị kẹt rồi!
Đứa bé đang nằm trong tay Chúa rồi. Cơn đau là sự chuộc tội của cô ta.
Hoan hô, nữ hoàng linh thiêng, Mẹ Từ bi!
Hoan hô, nữ hoàng linh thiêng, Mẹ Từ bi!
Đừng để cô ta đặt con tôi xuống đất!
Nơi đó lạnh lẽo. Nơi đó tối tăm lắm.
Con chỉ lên trên và bật đèn cho mấy đứa khoảng nửa giờ thôi, nhé?
Nó không biết con có công việc riêng à?
Con bé mới được bố trí công việc. Con chỉ thế chỗ thôi.
Con sẽ về nhà trước nửa đêm.
Mẹ?
Cái gì thế? Mẹ ổn chứ?
Ai đây mẹ?
Hôm nay là sinh nhật nó
Hôm nay nó sẽ tròn 50.
Thở đi.
Là con trai.
Ô, Martin!
- Chào, David.
- Chào.
- Đây là Keith, anh đã biết rồi
- Ừ, chào anh lần nữa nhé.
Và Sally Mitchell, đây là Martin Sixsmith, từng là người của BBC ở Moscow.
- Và Washington.
- Xin chào.
Sau đó anh ấy trở thành phát ngôn viên của chính phủ,
và rồi mọi chuyện trở nên hơi rối ren.
Kết luận vậy có công bằng không, Martin?
Vậy là đủ rồi. Tôi vẫn thường nói, "xúc phân cho lắm,
cuối cùng cũng có ngày dẫm phân"
Phải, câu đấy hiện trên đầu anh kìa. Anh đã xoay sở thế nào vậy?
Bây giờ anh định làm gì?
Tôi đang nghĩ đến chuyện viết một cuốn sách về lịch sử nước Nga.
Hoặc cái gì đó tương tự.
Có thể là quay lại làm báo tiếp.
Tôi nhớ ra anh rồi!
Anh là người đã gửi cái e-mail khủng khiếp đó
nói rằng hôm đó là một ngày tốt để chôn hết những tin xấu vào ngày 11 tháng 9.
- Không, đó là người khác.
- Chà, tôi cứ nghĩ đó là anh.
Không, chỉ là một lỗi thông thường thôi. Vào ngày lễ tang của công chúa Margaret,
tôi đã gởi một email nói rằng, hãy đảm bảo rằng thứ duy nhất mà chúng ta "chôn cất"
- ngày hôm nay, là công chúa Margaret.
- Thế thì cũng chỉ khác có một chút thôi mà.
Thực ra là cực kì khác, nhưng...
Nếu anh muốn quay lại làm báo thì anh nên nói chuyện với Sally.
Tôi chỉ làm mấy chuyện thương cảm thôi, những chuyện công chúng quan tâm.
Chắc không phải kiểu anh thích nhỉ?
À...
Nhưng tôi sẽ vui lòng xem qua nếu như anh muốn đưa ra vài ý kiến theo cách của tôi
Vâng... Mong cô sẽ giúp
Xin lỗi. Cô có ly Pinot Grigio nào không?
Chỉ có loại đỏ hoặc trắng thôi.
Thế thì cô cho tôi một ly trắng vậy.
Tôi vô tình nghe thấy anh là một nhà báo.
Tôi biết một người phụ nữ, cô ấy có một đứa con khi còn trẻ
và đã giữ bí mật đó suốt 50 năm.
Hôm nay tôi vừa biết được.
Xin lỗi. Đứa trẻ đã bị các bà sơ cướp đi
- Họ ép bà phải đem đứa bé cho người khác nuôi.
- Mm.
Và bà đã giữ bí mật suốt từ bấy đến giờ
Chà, nhưng mà giờ tôi đang bận viết một cuốn sách về lịch sử nước Nga.
Đó là công việc của tôi.
Và những gì cô đang nói sẽ là chuyện mà "công chúng quan tâm".
Tôi không làm những việc đó.
Tại sao không?
Bởi vì chuyện "công chúng quan tâm" chỉ là cách nói trại đi
của những câu chuyện về những tâm hồn yếu đuối,
dễ tổn thương, những kẻ dốt nát
để đưa lên mấy trang báo dành cho những kẻ dễ tổn thương, yếu đuối và dốt nát đọc.
Không bao gồm cô. À, dù sao thì, tôi mong rằng cô sẽ tìm ra đứa bé.
Em có nghĩ là anh nên làm những chuyện mà công chúng quan tâm không?
Xin chào, hẳn bà là Philomena. Tôi là Martin.
- Chào anh, Martin.
- Chào cô lần nữa.
Chào anh.
Chúng ta có một bàn ở bên đây. Mời bà đi trước.
Ngay bên trái.
Tôi phải xin lỗi cô vì đêm hôm nọ.
Tôi đã hơi sợ hãi... Lúc đó cô bắt gặp tôi đúng vào thời điểm tệ hại.
Không sao đâu. Tôi rất vui là ông đã tìm cách liên lạc.
Tôi mong là ông không phiền phải tới đây.
Đây là chỗ yêu thích của mẹ.
Không, không hề, chỗ này rất được.
Ừ, chỉ là...
Rồi, Philomena, bà khoẻ không?
Tôi khoẻ.
Năm ngoái tôi mới phẫu thuật thay xương hông, Martin ạ.
Thế à.
Tốt hơn nhiều so với cái xương cũ của tôi.
Và nó còn làm bằng titan nữa, không lo bị rỉ.
Ồ, tốt thật, nếu không thì họ sẽ phải tra dầu cho bà như Người Thiếc vậy.
Thật à?
Không, ý tôi là, như bà biết đấy, giống Phù thuỷ xứ Oz.
- Anh ấy chỉ đùa thôi mà mẹ
- Không không, tôi chỉ đùa thôi. Không...
Mẹ tôi bị viêm xương khớp nặng ở cả hai đầu gối
Ồ
- Chúng ta ăn salad nhé
- Salad, được.
Được.
Jane là đứa sáng dạ nhất trong gia đình.
Nó đã vào được đại học như một sinh viên chín chắn.
Anh biết đấy, một khi anh đã hơi già.
Anh học ở đâu, Martin? Oxbridge, tôi cá vậy.
Bà đoán đúng rồi đấy. Phải, là Oxford.
Tôi đã biết anh không phải là hạng bỏ đi.
- Tôi không nghĩ là tôi đã từng ngồi lên máy gặt
- Ở London không có thứ đó à?
Không, lúc đó tôi đã định hướng học ở một trường địa phương nhỏ,
gần chỗ tôi sống.
- Là ở đâu?
- Knightsbridge.
Ồ, thế chắc phải đắt đỏ lắm.
Tôi thích cho những miếng bánh nướng này lên phần của mình.
Anh kết hôn rồi chứ, Martin?
- Vâng, tôi đã cưới Kate. Được 20 năm rồi
- Thế thì tốt. Thật là tuyệt.
Tôi đã rất yêu nó, anh biết đấy.
Tôi đã chôn chặt những chuyện xảy ra với tôi suốt 50 năm.
Bố tôi bỏ tôi lại với các bà sơ, ông ấy quá xấu hổ.
Ông ấy nói với mọi người rằng tôi đã chết.
Gia đình tôi không bao giờ tới thăm nữa
Nếu chẳng may anh có con, anh sẽ phải ở lại tu viện bốn năm nữa
Để trả công các sơ đã đưa anh vào, anh phải làm việc.
Công việc tệ nhất là ở xưởng giặt là. Đó là nơi họ sắp xếp cho tôi.
Tôi đã làm ở đó 7 ngày/tuần, tôi phải ở đó suốt.
Tôi làm ở đó với bạn thân nhất của mình, Kathleen.
Chúng tôi được phép gặp con mỗi giờ một ngày.
- Không thể nào.
- Có vậy thôi
Đi thôi, đừng có chạy!
- Mary!
- Mẹ.
Anthony là bạn thân nhất của con gái Kathleen, Mary.
Hai đứa nó không thể tách rời được.
Nhìn kìa. Cu cậu không bao giờ rời mắt khỏi con bé.
Có chuyện gì vậy?
Mấy cô trong bếp nói rằng mẹ Barbara vừa mang Mary lên nhà trên.
Cậu nghĩ họ muốn gì ở con bé?
Phil.
Tớ tin chắc là không có chuyện gì phải lo hết.
Tớ lại đây chút thôi.
- Phil, tớ có cái này cho cậu này.
- Kathleen đang lo phát ốm lên.
Cậu ấy nghĩ họ sẽ mang Mary đi mất.
Tớ đã bảo là họ sẽ cho cậu ấy biết trước tiên.
Nhìn này
Cấm cho ai biết là cậu có nó đấy nhé.
- Tớ đoán cha thằng bé phải đẹp trai lắm
- Đúng thế mà. Làm sao cậu có được cái này?
Tớ đã mượn một chiếc Box Brownie và chụp hình lúc mẹ bề trên không để ý.
Cảm ơn cậu.
Mỗi khi tôi nhìn vào bức hình của Anthony, tôi lại cầu nguyện cho Anunciata,
người đã cứu mạng thằng bé khi tôi sinh nó ra.
Cô ấy mất lâu rồi...
Nhưng nếu cô ấy không chụp bức hình đó, tôi sẽ chẳng có gì hết.
Vậy là bà bị mắc kẹt đó suốt à?
Anh chỉ có thể đi nếu trả họ 100 bảng
Nhưng mà tôi kiếm đâu nổi số tiền đó chứ?
Mà tôi sẽ đi đâu được?
Tôi nhớ ngày đó rất rõ
Chúng tôi đã biết chuyện gì sẽ xảy ra khi một chiếc xe lớn đi tới.
Kathleen không thể nào nguôi ngoai được.
Cô ấy đã biết chắc lần này họ đến vì Mary.
Không, không, không, không!
Chạy ra khỏi đó đi!
Cô làm gì ở đây?
Con bị đau bụng, sơ Hildegarde ạ.
Con đến ngày...
Có phải mỗi mình cô vậy đâu.
Tập trung làm việc đi rồi nó sẽ qua.
Phil, đến giờ tập của dàn đồng ca rồi
Cậu sẽ gặp vấn đề nếu như cậu không đi.
Thường thì tôi thích ca hát.
Đó là thứ duy nhất mà tôi thích ở tu viện đó
Nhưng tất cả những gì mà tôi có thể nghĩ đến là Kathleen đáng thương.
- Philomena, họ đang mang Anthony đi
- Không, không.
- Họ đang mang nó đi kìa
- Không!
Thằng bé đâu rồi?
Anthony!
Anthony!
Anthony!
Anthony!
Anthony!
Anthony!
Anthony!
Anthony!
Họ chỉ đến vì Mary, nhưng Anthony không rời mắt khỏi con bé.
Hai đứa không thể tách rời được
Còn nghĩ những gì họ đã làm với mẹ đúng là ác như quỷ.
Không, không, không, mẹ không thích từ đó.
Không, không. Quỷ còn tốt
Ý tôi là, còn tuỳ.
Một vài sơ rất tốt bụng
Đó là một ca đẻ ngược. Họ thậm chí còn không cho mẹ thuốc giảm đau.
Xuất sắc.
Như đã nói, còn tuỳ.
Vậy chúng ta có thể tới nói chuyện với mấy sơ này không?
Ừ, có, anh cứ thử. Có lẽ anh sẽ may mắn hơn mẹ tôi.
Hàng năm trước tôi đã đến đó mấy lần để hỏi nơi của thằng bé.
Và họ tỏ ra giúp đỡ, không giống kiểu của họ trước kia.
Họ nói sẽ cố lần tìm lại con cho tôi.
- Nhưng họ không làm chứ gì?
- Không.
Anh giúp tôi tìm lại con được không, Martin?
À, đúng là một câu chuyện thú vị.
Tôi sẽ đưa mẹ đi Ireland vài ngày vào tuần sau.
Sao anh không đi cùng chúng tôi. Anh có thể thăm Roscrea với bà.
Phải, có nhiều phòng lắm. Y như Vauxhall Cavalier vậy.
Ồ không. Ý tôi là cảm ơn hai người. Nhưng tôi thích bay.
Xin chào. Xin lỗi tôi đến trễ.
- Chào, Martin.
- Chào, Martin.
Tôi gặp chút trục trặc với cái xe thuê.
- Đẹp quá phải không, Jane?
- Mẹ lên đi
Tôi đã hiểu tại sao anh không muốn chen chúc với chúng tôi trên chiếc Cavalier.
Không, không phải vậy đâu. Chỉ là tôi mới có vài việc phải làm.
- Mẹ chắc là không muốn con đi cùng chứ?
- Cô không đi à?
Không, tôi bảo Jane là chúng ta tự xoay sở được, chỉ tôi với anh thôi.
- Phải không, Martin?
- Vâng. Vậy cũng được.
Con đã bỏ mấy thứ trong túi của mẹ rồi đấy. Hẹn tối gặp lại mẹ nhé
- Cảm ơn, Martin.
- OK.
- Xe này hiệu gì vậy?
- BMW.
- Của Đức à
- Mm-hm.
Anh thích ăn kẹo Tune không, Martin?
Nếu tôi ậm ừ thì bà có chơi không?
Không, anh có muốn ăn kẹo Tune không?
Vâng. Tôi chỉ...
Cảm ơn.
Ooh.
Cái này để lấy hên.
Tôi đã luôn nghĩ rằng thánh Christopher chỉ là một mẩu của thánh Chuột Mickey thôi.
Tôi từng ở trong nhà thờ.
Anh có tin vào Chúa không, Martin?
Chà, bắt đầu từ đâu nhỉ?
Tôi luôn nghĩ rằng đó là một câu hỏi rất khó để mà...
trả lời một cách đơn giản.
- Bà có tin không?
- Có chứ.
- Bà không sao chứ?
- Tôi ổn.
Tôi là một người may mắn, Martin ạ.
Một vài bà mẹ và đứa bé thậm chí còn không sống sót sau khi sinh.
Tệ quá.
- Tôi có thể giúp gì không?
- Tôi là Philomena Lee.
- Tôi đã hẹn trước.
- Vâng. Mời bà vào, Philomena.
Đây là bạn tôi Martin Sixsmith, làm tại Bản tin lúc 10h.
À, thật ra là đài BBC, nhưng giờ không còn làm nữa.
- Ồ, xin chào.
- Xin chào.
- Sơ Claire sẽ ra gặp bà ngay
- Cảm ơn.
Tôi dùng phòng tắm được không?
- Nó ở tầng dưới, phía...
- Tôi biết chỗ mà.
Tôi mời hai người dùng trà nhé?
Vâng, cảm ơn cô.
Anthony!
Anthony!
Anthony!
Anthony!
Anthony!
Anth... ony!
- Xin chào.
- Ồ, chào.
- Tôi là Sơ Claire.
- Vâng, chào sơ.
Tôi đang ngắm bức hình Jayne Mansfield của sơ ở kia.
Không, đó là Jane Russell. Jayne
Mansfield là người tóc vàng.
Vâng, tất nhiên. Nhưng cả hai bức đều lớn thật.
Ý tôi là cả hai người đều thật vĩ đại. Sự nghiệp của họ.
- Ai trong hai người đó chết vì đụng xe ấy nhỉ?
- Jayne Mansfield, phải.
- Tại sao có hình bà ấy trên tường vậy?
- Xin lỗi, tôi chưa biết tên anh
- Martin Sixsmith.
- Martin Sixsmith, Bản tin lúc 10h.
À, tôi từng làm cho BBC, nhưng hết rồi.
Xin chào, Philomena. Rất vui được gặp bà
- Tôi là Sơ Claire.
- Sơ Claire.
Giờ thì, lần cuối bà đến gặp chúng tôi là từ bao giờ, Philomena?
Từ trước khi sơ đến đây cơ, Claire.
Tôi đã nói chuyện với sơ Hildegarde qua điện thoại.
và khi tôi đến đây bà ấy không còn đủ khoẻ mạnh để gặp tôi nữa.
Bà ấy vẫn còn ở đây với chúng tôi, nhưng già yếu lắm rồi
Oh, Martin, ăn bánh mì bơ đi này
Không phiền đâu.
Mm. Ngon thật. Giống như của con trai Pan Dolce ấy nhỉ?
- Đó là bánh mì trái cây mà, Martin.
- Vâng. Không, tôi biết chứ. Ngon thật
Giờ, tôi không biết lần cuối họ có nói với bà chuyện này không, Philomena,
nhưng hầu hết hồ sơ của chúng tôi đều đã bị tiêu huỷ trong một vụ cháy lớn.
- Ôi?
- Cháy ư?
À, từ trước khi tôi đến đây. Vì vậy tôi e là tôi không có tin tức gì về Anthony cả.
Tôi vẫn đi lễ Mass và...
... tôi không muốn làm lớn chuyện hay chỉ tay vào mặt ai cả,
hay là chỉ trích nhà thờ theo bất cứ cách nào.
Tôi chỉ muốn biết con tôi sống sao.
Tôi thậm chí còn không cần phải gặp nó.
Tôi cứ mơ thấy nó, không nhà cửa và không ai yêu thương nó cả.
Philomena, chúng tôi không thể làm nguôi nỗi đau của bà
nhưng chúng tôi có thể cùng bà tay trong tay bước qua nó.
Um...
Mấy bà sơ lớn tuổi này... Xin lỗi vì đã gián đoạn
Những bà sơ lớn tuổi này, có lẽ họ có thể cho chúng ta vài chi tiết chăng?
Họ đã qua đời gần hết rồi.
Rồi. Thế những người chưa chết thì sao?
Tôi không nghĩ là anh có thể có nhiều tin tức từ trí nhớ của họ đâu.
Nhưng chúng ta có thể thử?
Tôi không nghĩ chuyện đó khả thi đâu.
Sao lại không?
Tôi rất vui được trả lời mọi câu hỏi mà Philomena có
- Chà, thì tôi đang hỏi sơ một câu hỏi đấy thôi
- Anh là nhà báo.
Phải, tôi là nhà báo. Đã từng.
- Martin là người công giáo Roma đấy,
- Vâng... Mà không, từng là thôi.
Tôi sẽ thấy tiện hơn nếu có thể nói chuyện riêng với Philomena.
Xin chào.
Tôi giúp được gì?
- Ồ, xin lỗi, tôi chỉ...
- Anh đang tìm gì à?
Có gì ở dưới đây vậy?
- Đó là khu phòng riêng.
- Oh. OK.
Tôi sẽ đợi ở ngoài vậy.
Xin lỗi, tôi vừa mới nhìn xung quanh.
Cô ta nói gì với bà vậy?
Ồ, cô ta nói anh là nhà báo và chuyện đó...
anh đang cố lôi kéo tôi và tôi nên cẩn thận với những gì tôi nói với anh.
Cô ấy cũng đưa cho tôi thứ này.
- Bà có muốn tôi mở nó ra không?
- Mm-hm.
Chà, đấy là một bản hợp đồng, do bà ký vào năm 1955,
Nó nói rằng, "Tại đây tôi tuyên bố từ bỏ vĩnh viễn mọi nghĩa vụ với con trai tôi, Anthony Lee.
Thêm vào đó, tôi cam kết..."
"... sẽ không bao giờ cố gắng gặp, hay quấy rầy
hay đưa ra bất kì khiếu nại gì đối với đứa con đã nói ở trên vào bất kì thời điểm nào trong tương lai"
Tôi sẽ không bao giờ tìm thấy nó.
Nếu họ ép buộc bà ký hợp đồng này bằng bất kì cách nào, chúng ta có thể kiện họ.
Martin, không ai ép buộc tôi cả.
Tôi đã tự nguyện ký.
Vậy thì buồn cười quá.
Tất cả mọi giấy tờ được thiết kế ra để...
giúp bà tìm con mình đã bị thiêu huỷ.
Nhưng nghĩ mà xem? Đúng cái tờ giấy được thiết kế ra để ngăn bà tìm ra ông ấy
lại được bảo quản nguyên xi.
Chúa trời với trí tuệ vô tận đã quyết định miễn cho nó rơi vào lửa cơ đấy.
Tôi đã kí vì tôi tin rằng tôi đã phạm phải một tội lỗi khủng khiếp và phải bị trừng phạt.
Nhưng điều làm cho nó trở nên tồi tệ hơn gấp bội là tôi thích chuyện đó.
- Chuyện gì?
- Sex.
Oh...
Giây phút ấy thật tuyệt diệu, Martin ạ.
Tôi như đang bồng bềnh trên mây vậy.
Anh ấy thật điển trai... và cái cách anh ấy ôm tôi trong vòng tay.
Vấn đề ở chỗ là tôi không hề biết rằng mình có thứ đó của đàn bà, Martin ạ.
Phải không?
Và sau khi đêm vui đã tàn, tôi đã nghĩ rằng những thứ đáng yêu như vậy phải là tồi tệ.
Thiên Chúa giáo khốn nạn.
Xin lỗi.
Tôi đã làm y tá 30 năm. Tôi đã nghe những thứ còn tệ hơn thế.
Chỉ là, tại sao Chúa lại ban tặng cho chúng ta dục vọng mà Ngài lại muốn chúng ta cự tuyệt nó?
Đấy có phải là trò chơi kì cục mà Chúa đã phát minh để giải khuây
nỗi chán chường của việc phải làm Thượng đế?
Nó làm tôi rối trí.
Và tôi nghĩ tôi cũng khá thông minh.
À, có thể là không đâu.
- Chuyện tới đâu rồi?
- Gì, từ mấy Sơ ở Little Mercy ấy hả?
Phải, vậy là chỉ có trà bánh thôi chứ gì?
Nào giờ họ cũng chỉ có nhiêu đó cho mẹ thôi mà, đúng không?
Không phải lỗi của họ, Jane.
Họ gặp hoả hoạn và mọi giấy tờ đều mất hết.
- Không, cảm ơn. Đã qua giờ đi ngủ của mẹ rồi.
- Cảm ơn.
Ly này Martin vừa rót. Cạn ly!
Mẹ!
- Rồi. Ngủ ngon, Martin.
- Ngủ ngon, Jane.
- Ngủ ngon, Martin.
- Tạm biệt, Philomena. Ngủ ngon nhé.
Nâng ly.
- Vừa tới tu viện à?
- Mm.
Vâng. Ừm...
Mọi thứ hiển nhiên đã khác. Những bà sơ khác.
Không còn là những bà sơ thời những cô gái điếm hoàn lương còn ở đó nữa.
Dĩ nhiên. Họ đều chết cả rồi!
Chúng tôi gặp vài người đến nghỉ ở đây, cố tìm xem chuyện gì đã xảy ra với con trai hay con gái họ
Không mấy người có được niềm vui từ đó.
Còn ngọn lửa đã thiêu rụi mọi thứ. Anh có biết nó bắt đầu từ đâu không?
- Tôi cho là chính họ châm lửa
- Ai?
Mấy bà sơ chứ ai. Chắc chắn là họ đã có một đám cháy lớn ở cánh đồng phía sau.
Cái gì, vậy là tu viện không hề bị cháy?
Họ đã châm một đám cháy khủng khiếp. Huỷ tất cả các tài liệu.
Hàng ngàn giấy tờ.
- Tại sao vậy? Ý tôi là...
- Đấy là chuyện mấy năm trước.
Tôi cho rằng họ bị quấy nhiều vì chuyện bán trẻ em sang Mỹ.
Và họ không muốn mọi người kể chuyện thêm nữa.
- Mẹ tôi đấy
- Anh nói là họ bán trẻ con cho người Mỹ?
Rất nhiều người Yankee đến Ireland để tìm con nuôi.
Đó là những người duy nhất có thể mua được chúng.
£1,000.
Jane Russell mua một đứa từ
Derry năm 1952... diễn viên điện ảnh ấy.
- Tôi không tin được là họ có thể bán trẻ con
- Bà ta đến đây tìm Bourbon,
nhưng thay vào đó họ phải đưa cho bà ta một ly Paddy.
Nếu như anh là người Công giáo và có £1,000, anh có thể mua một đứa con.
Jane Russell mua một đứa đưa về nhà với bà ta.
Nhưng không phải mình tôi đưa chuyện đâu nhé.
Không, không, tôi hiểu mà.
- Cạn ly.
- Ừ, cạn!
Sally, cô bảo tôi gọi cho cô khi có tin và có vẻ như tôi gặp may.
- Tiếp đi.
- Thật sự là khá thú vị đấy.
Tôi nghĩ rằng có nhiều đề tài về những người đi tìm họ hàng của mình
và toàn bộ cộng đồng người Do Thái ở Ireland...
Đừng có dùng từ "cộng đồng Do Thái", Martin.
Tôi không đánh vần được nó và mọi người chẳng biết nó nghĩa là gì.
Người di cư đã đi trong nạn đói Ireland
Không, không, không. Tôi thực sự không quan tâm nó có nghĩa là gì.
OK.
Ai là người tốt, ai là kẻ xấu?
À, đó là một quý bà người Ireland hơi già,
một y tá đã nghỉ hưu, đang tìm đứa con mất tích lâu năm.
Đứa bé đã bị mang đi...
đã bị bắt đi sau khi cô ấy sinh, bởi... những bà sơ ác độc
Rồi kết thúc sao? Một là phải cực kì có hậu, hai là phải thật thê thảm.
Dù đứa con đó là chủ tịch của IBM hay một gã ma cà bông, cũng không thành vấn đề.
Thời gian như tan chảy vì năm mươi năm im lặng
đã bị vỡ oà ra bởi hai tiếng đơn giản, "chào mẹ".
Tôi có thể viết ngay bây giờ.
Tôi không biết là anh lại cay độc vậy đâu.
Tôi đoán là Anthony đã được nhận nuôi và đưa tới Mỹ.
Tu viện chủ yếu là làm ăn với khách hàng từ Mỹ.
- Không thể tin được là họ lại bán trẻ em.
- Họ chỉ cố gắng cho nó một cuộc sống tốt hơn thôi mà.
- Họ cố làm tiền từ anh ấy thì có!
- Có một vấn đề.
Tôi đã ghé qua Hội Nhận con nuôi Trái tim Thánh ở Cork sáng nay.
Họ chỉ dẫn tôi tới Hiệp hội Nhận con nuôi Ireland,
rồi ở đó người ta lại chỉ tôi về Hội Trái tim Thánh.
- Lòng vòng gớm!
- Họ sẽ không giúp chúng ta đâu.
Nhưng tôi đã nói chuyện với vài mối quen ở Washington tối qua,
và có vài dấu vết mà chúng ta có thể theo đuổi ở Mỹ.
Kẹt nỗi là cho đến giờ tôi chỉ nói chuyện nhân danh bà tôi, Philomena.
Nhưng bà là mẹ của anh ấy, luật pháp sẽ đòi hỏi họ phải cho bà thông tin.
Anh đang đề nghị tôi đưa mẹ sang Mỹ với anh à?
Nếu cô muốn. Tổng biên tập của tôi đồng ý thanh toán phí tổn.
Mẹ nghĩ sao về chuyện đi Mỹ với Martin?
Ừ...mẹ...mẹ không biết.
Con có thể đi với mẹ nếu mẹ thích.
Không, không, không, con còn công việc nữa.
Mẹ chỉ lo chuyện Martin phải đi cả đường dài với một bà già gàn dở như mẹ.
- Tôi đâu có nghĩ là bà gàn...
- Thôi đi mà.
... hay già.
Tôi nghĩ là tôi muốn đi.
Tôi muốn biết liệu Anthony có bao giờ nghĩ đến tôi...
...vì tôi nhớ tới nó mỗi ngày.
Ooh, Washington. Dễ thương thật.
- Bà tự đóng hành lý đấy à?
- Ừ, con gái tôi giúp.
Tôi đang được đối xử như hoàng gia, Martin ạ. Tôi cảm thấy như Giáo Hoàng ấy.
Nó sẽ giữ hông của bà an toàn.
Cuốn đó có hay không vậy? Tôi vừa đọc xong cuốn của tôi.
Ừm, không, sách của tôi chán lắm. Nó nói về Cách Mạng Tháng Mười.
- Chuyện trao đổi trong chính trị...
- Ồ, quyển của tôi nói về ngựa
Nó nói về anh chàng này, tên là Robert, và anh ta đã đính hôn với một bà bá tước.
Anh ta là con một của một bác sĩ, vì thế bản thân anh ta rất giỏi.
Nhưng bà bà tước này thì tệ lắm.
Bà ta phù phiếm vô cùng, lúc nào cũng chỉ soi gương
và làm những việc đại loại vậy.
Dù sao thì, bà ta cũng nghĩ rằng mình tẻ nhạt như ao tù
nên anh chàng mới quan tâm đến bầy ngựa mà anh ta có thể dùng để leo lên tầng lớp thượng lưu.
Và, dĩ nhiên, anh ta đã gặp cô gái ở chuồng ngựa.
Cô ấy thậm chí còn không phải là con của bác sĩ.
Bố cô chỉ là nông dân làm thuê và chỉ có một chân.
- Ôi trời
- Rồi dĩ nhiên là họ yêu nhau
Và bây giờ anh ta bị giằng xé giữa việc trở thành công tước
nếu anh cưới nữ bá tước, anh sẽ trở thành chủ trang viên và tất cả...
- OK.
- ..và cả cô gái anh yêu
nhưng cô chẳng có lấy một xu dính túi.
Rồi thì ngày trọng đại cũng tới, đám cưới, và cô gái...
Cô gái đáng yêu lắm. Cô nói rằng Robert phải làm nghĩa vụ của mình.
Anh đã được nhắc tới. Và người ta đã đo để may vest cưới cho anh.
Có thể nói rằng anh ta không hề để tâm tới nó bởi vì tất cả những gì anh đang nghĩ tới...
là đàn ngựa và cô gái bên chuồng ngựa.
Vậy là dân chúng đứng chờ anh nơi nhà thờ,
nhưng chuyện là, Martin ạ, nữ bá tước,
chỉ muốn cưới Robert để trả thù người đàn ông cô ta thực sự yêu.
Và rốt cuộc cô nhận ra rằng cô gái bên chuồng ngựa đã được sinh ra để dành cho Robert.
Nhưng trước đó, người cha cụt chân chết
và ông nói với Robert, "hãy làm như trái tim con mách bảo".
Nữ bá tước cho cô gái mọi thứ cần thiết và gói ghém đồ đạc.
Có một con ngựa và cỗ xe nhỏ đang chờ ở ngoài, cô bước lên và nói,
"Anh có biết là chúng ta đang đi đâu không?"
Và người lái xe quay lại, và giá như đó không phải là Robert!
Và anh nói, "Tôi sẽ đưa cô tới nơi không ai có thể làm tổn thương cô nữa."
Chà, tôi chưa từng thấy chuyện như thế, Martin, tỷ năm rồi chưa gặp.
Thật hay khi có một điều bất ngờ.
- Nghe có vẻ kịch tính thật.
- Anh có thể mượn đọc.
- Không cần đâu.
- Không mà. Tôi vừa đọc nó xong rồi
Tôi thì tưởng như tôi vừa mới đọc nó xong.
Chiếc dép lê và chiếc giày cưỡi ngựa.
Ôi chà, có cả seri của truyện này luôn này.
Champagne hay Buck's Fizz ạ?
- Không, cảm ơn.
- Ồ thôi, cảm ơn.
- Miễn phí đấy.
- Ôi, tôi nói là Buck's Fizz.
Cám ơn. Hay thật đấy, Martin.
Anh phải trả mọi thứ ở Ryaniar.
- À, họ không có hạng Club đâu.
- Cạn ly.
Martin!
- Alex, anh khoẻ không?
- Lâu rồi chưa gặp, từ khi anh...
rời nhiệm sở. Thật ra tôi đang định gọi anh đây.
- Vẫn là bạn nhé?
- Tất nhiên rồi.
Tôi hi vọng anh không nghĩ rằng tôi bỏ rơi anh lần đó.
Đừng lo. Khói đạn chiến tranh ấy mà.
Ừ, thương vong vô tình.
Vậy anh đang sắp làm gì? Làm lại từ đầu chứ?
- Dĩ nhiên.
- Không đâu. Anh ấy đang giúp tôi tìm...
Tôi chỉ... chúng tôi chỉ đến đây để viết báo cho công chúng.
À, thế thì chúc may mắn nhé. Nghe này, tôi phải quay lại rồi.
OK.
Tôi xin lỗi, Martin. Chúng ta phải giả vờ như không quen nhau hả?
Không, không. Chỉ là... một người tôi từng làm việc cùng.
Một phát ngôn viên. Tôi chỉ đang cố tránh họ.
- Trên đấy là hạng nhất hả?
- Chỉ là trò làm cảnh cho công việc thôi.
Bởi vì anh ở hạng nhất không làm anh trở thành con người hạng nhất được.
Anh ta được mà.Tôi nghĩ anh ta cần một người dọn phân giỏi đấy.
Phải, có lẽ bà đúng!
Thưa quý ông bà, chào mừng quý vị đến với Cảng Hàng không Washington Dulles
Martin, anh có mẩu sô cô la dưới gối không?
Có, tôi đã để nó đấy mà.
- Thế còn mấy nửa còn lại?
- Có
- Anh nhìn phong cảnh mà xem này!
- Chà, phải.
Phòng tôi thì nhìn ra cái ống dẫn điều hoà.
A, là Caroline từ Văn phòng Lưu trữ. Tôi nên nghe. Alô
À, đó là một phỏng đoán, tôi nghĩ sẽ trúng.
Đoán tốt là được mà. Cứ gửi cho tôi cả danh sách dài, sau đó tôi có thể...
Martin Lawrence đang trở nên giấu diếm.
Tuyệt. Thần kỳ thật. Sáng mai tôi sẽ nói chuyện với cô.
OK. Tạm biệt.
Chúng ta đi dạo chút nhé, cho đỡ mệt vì lệch múi giờ.
Bà nói là muốn tới thăm đài tưởng niệm Lincoln à?
Chúng ta có thể đi thăm Lincoln.
Hoặc có thể ngồi trước tivi, xem Gấu mẹ vĩ đại
Phim nói về một người da đen nhỏ nhắn đóng giả làm một bà già da đen béo ịch.
Họ vừa chiếu một phần của phim trên tivi.
Và tất cả bọn họ đều đang săn đuổi anh ta.
Phim có vẻ vui lắm, Martin.
Đẹp quá nhỉ?
Tôi lúc nào cũng muốn nhìn thấy ông ấy ngồi trên chiếc ghế lớn.
Ông ấy là một người vĩ đại mà.
Theo nghĩa đen ấy - 6 feet 4 inch. Tổng thống Mỹ cao nhất.
Anh cũng thấy mà. Lúc ngồi ông ấy vẫn còn cao.
Tôi có một người bạn được con gái bao chi phí đi Florida nhân dịp sinh nhật thứ 70.
Bà ấy bảo tôi, "Phil, bà không tin được là suất ăn lớn thế nào đâu".
Nếu như bà muốn... chúng ta chụp nhanh một tấm hình nhé, nhìn đây.
Bà đứng cạnh vạch này đi.
- Ảnh cho bài báo à?
- Đúng thế. Lùi xa hơn đi.
Tôi chỉ hơi lo lắng chút, vì nếu như chúng ta tìm thấy nó,
nó có thể cực lực phản đối chuyện đăng báo.
Chuyện gia đình là chuyện riêng tư.
Tôi biết. Cứ lùi lại và đứng đó.
Đúng vậy, đúng là riêng tư.
nhưng việc tìm ra anh ta là cả một phi vụ đắt đỏ, và
nó cũng như kiểu lại quả ấy mà.
- Là sao?
- Theo nghĩa đen thì là có đi có lại.
Đừng lo lắng. Tôi không viết điều gì làm bà không vui đâu. Tôi chỉ muốn kể sự thật
Ừ, đấy chính là thứ tôi đang lo đấy.
Tôi nên mỉm cười hay làm mặt nghiêm túc?
Erm... Làm một kiểu thật vui, một kiểu buồn thê thảm vậy.
Tôi thấy sợ quá, bây giờ chúng ta đang tới gần hơn.
Sau chừng ấy năm lo sợ rằng Anthony gặp rắc rối, hay phải vào tù,
hay chỗ nào có Chúa mới biết.
Chừng nào tôi còn chưa biết, tôi còn tự nhủ mình rằng nó đang hạnh phúc ở đâu đó.
và nó đang sống tốt đẹp.
Nhưng giả như nó chết ở Việt Nam rồi thì sao?
Hay cụt chân mà trở về, hay phải sống lang thang trên đường...
Đừng tự làm mình lo lắng nữa, nhé?
Chúng ta không biết là mình không biết điều gì. Tới đâu hay tới đó.
Thế, giả như nó nghiện ma tuý thì sao, Martin?
Hoặc bị béo phì?
Béo phì?
Tôi có xem một phim tài liệu nói là nhiều người Mỹ mập lắm.
Nếu như nó cũng vậy thì sao?
Thứ gì khiến bà nghĩ là con mình bị béo phì vậy?
Thì nhìn kích thước của những suất ăn ở đây.
Alô?
Không, tôi có áo choàng tắm rồi, Philomena.
Phải, phòng nào cũng có hai cái. Và cả dép lê nữa.
OK, bà chỉ bị khó ngủ vì lệch giờ thôi. Cố gắng ngả đầu xuống giường đi.
Được rồi, ngủ ngon.
- Mọi người sao rồi?
- Ở nhà ổn cả.
Hôm nay Danny thắng trận bóng bầu dục, suýt nữa thì ghi bàn.
- Tuyệt vời.
- Còn Philomena?
À, cuối cùng anh cũng thấy tận mắt, một đời phải kiêng đọc Reader's Digest,
Daily Mail và chuyện lãng mạn nó ảnh hưởng tới đầu óc con người thế nào.
Bà ấy suốt ngày nói với nhân viên khách sạn là họ tử tế thế nào.
Bà ấy nghĩ họ là tình nguyện viên chắc.
Hôm nay bà ấy đã bảo với bốn người rằng họ là đúng là triệu người mới có một.
Xác suất của việc đó là bao nhiêu vậy?
Thôi mà anh, bà ấy chỉ là một bà già Ireland.
Chào. Mọi việc vẫn ổn chứ?
Martin, tôi đã muốn nói với anh chuyện này sớm hơn, nhưng tôi cứ quên đi mất.
Rồi tôi nghĩ là tôi nên nói với anh qua điện thoại nhưng tôi lại quên số.
OK.
Những gì tôi muốn nói, Martin ạ, là cám ơn anh vì đã giúp tôi tìm con.
Oh...
Tôi biết anh đã bị sa thải...
Ý tôi là không phải ở Bản tin 10h, mà là nơi khác.
Họ mất anh nhưng lại tốt cho tôi.
Cảm ơn bà.
- Thôi chúc ngủ ngon, Martin.
- Chúc ngủ ngon, Philomena.
Alo, Caroline,
tôi là Martin Sixsmith.
Tôi chỉ muốn kiểm tra... Vâng phải, hồ sơ có tranh ảnh của người nhập cư ấy?
Tôi biết là cô đã kiểm tra mà. Cô có thể gửi qua được không?
Chúng tôi không có người Mexico gốc nào ở Anh cả.
Thay vào đó có người Ấn, và ai cũng mê món cà-ri hết.
Martin. Martin. Họ có trứng ốp-lết này.
- Cảm ơn bà.
- Bánh kếp, bánh quế, thịt gì cũng có.
- Ngũ cốc, thịt xông khói và xúc xích.
- Tôi biết mà.
- Bất cứ gì anh muốn.
- Tôi thấy rồi, thấy rồi.
- Ở đây bao ăn sáng đúng không?
- Đúng vậy.
Nhưng bây giờ còn quá sớm với tôi.
Dạ dày của tôi vẫn chưa tỉnh giấc.
Dạ dày tôi thì đã dậy trước khi tôi dậy rồi. Tôi sẽ ăn hamburger với phó mát Thuỵ Sỹ ốp-lết.
- Tôi gọi cho anh một phần nhé?
- Không tôi... tôi không đói.
- Ăn việt quất nhé?
- Cà phê không ạ?
Không cảm ơn.
Nếu ông muốn dùng bữa sáng, chúng tôi có hai loại buffet, nóng và lạnh.
- Tôi biết. Bà ấy vừa bảo xong
- Trái cây tươi, ngũ cốc,
món ốp-lết tuỳ anh chọn loại thịt.
- Tôi biết có cái gì bày ra mà.
- Chúng tôi cũng có bánh kếp.
Cảm ơn cô. Tôi đang cố gắng nói chuyện riêng.
Tôi xin lỗi, thưa ông.
Đâu cần thô lỗ thế. Cô ấy dễ thương vậy mà.
Tôi biết. Tôi dám chắc cô ấy không phải là dạng triệu người có một hay trăm ngàn người có một đâu.
- Ý anh là sao?
- Bà vừa nói câu đó với khoảng mười người,
nên tôi chỉ làm vài phép toán thôi.
Anh nên rộng lòng với những người anh gặp lúc đi lên
bởi vì anh có thể gặp lại họ lúc đi xuống.
Bây giờ thì anh nên hiểu điều đó.
Tôi thà là anh thô lỗ với tôi còn hơn là với những người tử tế ở đây.
Thì tôi xin lỗi vậy. Tôi chỉ đang cố giúp bà tìm con trai thôi.
Vì thế nên chúng ta mới ở đây. Cho nên...
Cho tôi mấy phút im lặng được không?
- Anh sinh ra ở Mexico à?
- Tôi đến từ Chihuahua.
Anh chắc phải thích khoai tây rán lắm nhỉ? Cháu gái Natalie làm tôi mê món đó lắm.
Tôi chưa bao giờ tới Mexico, nhưng tôi tin là nó phải đáng yêu lắm,
nếu bỏ qua nạn bắt cóc.
Oh!
Oh. Er...
- Của bà đây.
- Cảm ơn anh.
Họ hết việt quất rồi nên tôi lấy tạm cho anh quả mâm xôi.
Tôi xin lỗi, như vậy đã đủ yên tĩnh lâu chưa?
Đó là Anthony của tôi.
Nó chết rồi, phải không?
Vâng. Tôi rất tiếc.
Không.
Tôi rất tiếc.
Tôi rất tiếc.
- Anh ta chết rồi.
- Ai chết?
Người con. Anh ta chết 8 năm rồi.
Ôi trời. Vì sao mà chết?
Tôi không biết. Chưa tìm hiểu.
- Tôi đang ở sân bay.
- Anh đang ở sân bay?
À, bà ấy muốn về nhà với con gái.
- Còn câu chuyện thì sao?
- Thì đó, người con đã chết.
Chết hay còn sống, buồn hay vui.
Đều tốt cả. Cứ nhào nặn đi. Tìm hiểu thêm
Nghe ngày, nếu tôi ở lại đây và bà ấy về nhà, sẽ không ai thèm trả lời một câu hỏi nào của tôi hết.
Thế thì giữ bà ấy ở lại đi.
Cái gì?
Thôi đi, bà ấy đang đau đớn lắm. Như thể bà ấy đã vĩnh viễn mất con lần nữa.
Câu đấy được đấy. Viết ra đi
- Anh đã ký hợp đồng rồi.
- Cô nghiêm túc đấy à?
Phải. Có gì mới thì gọi cho tôi
Xin lỗi, tổng biên tập của tôi.
Tôi cho là bây giờ anh phải dùng đến bức hình "buồn thê thảm" hả?
Vâng. Tôi cho là vậy.
Tôi nhớ rất rõ cái ngày đó ở hội chợ.
Cha thằng bé đã làm tôi phì cười khi giả vờ làm một ông già.
Tôi cũng làm ông ấy cười bằng cách đóng giả một bà già.
Giờ thì tôi thành bà già thật rồi.
Tôi sẽ không bao giờ biết liệu Anthony có bao giờ nghĩ đến tôi...
Và tôi sẽ không còn có thể nói xin lỗi.
Chúng ta sẽ bay trong khoảng 1 giờ nữa.
Nói tôi nghe, Martin, chúng ta có loại vé gọi là vé linh động không?
Có, tôi nghĩ vậy.
Chúng ta có thể đổi chuyến bay nếu thay đổi kế hoạch?
Vâng, nhưng...
Cứ cho là chúng ta không lên máy bay tối nay thì sao?
Vì tôi đã ngồi chờ mãi một dấu hiệu, mà chẳng thấy gì.
Thế nên tôi đã quyết định là sẽ ở lại thêm chút nữa.
Bà muốn vậy à?
Đúng vậy.
Tôi muốn nói chuyện với những người đã từng gặp nó
Tốt lắm, vậy chúng ta sẽ ở lại.
Tôi vừa được gửi một tấm hình của Anthony, nếu như bà muốn xem.
Oh.
- Vâng, cho tôi xem đi.
- Với tổng thống Reagan.
Hình này là từ một người phụ nữ mà mai chúng ta có thể gặp...
...tên là Marcia Weller.
- Đồng nghiệp cũ của Anthony.
- Trông nó bảnh thật.
Giờ thì bà muốn uống không? Rượu mạnh nhé?
Mà hết sạch rồi.
Martin. Người này trông giống anh quá.
Đúng là tôi rồi.
Michael Hess.
- Tôi đã gặp anh ấy.
- Ở đâu?
- Ở Toà Bạch Ốc.
- Trời ơi!
Khoảng mười năm trước khi tôi làm cho BBC.
- Trông nó như thế nào?
- Tôi không nhớ.
- Bữa đó là việc của Đảng Cộng Hoà.
- Anh phải nhớ được gì đó chứ.
Anh đứng cạnh cửa khi chúng tôi tới...
Tôi đã bắt tay với ông.
Thế, nó có kiểu bắt tay như thế nào?
Chắc nịch. Ý tôi là, tôi sẽ nhớ nếu như anh ấy bắt tay yếu ớt.
Không thể nào ở cương vị đó mà lại bắt tay yếu được.
Vậy nó bắt tay rất chặt, còn gì nữa?
- Anh ấy rất lịch lãm.
- Tôi luôn giữ cho nó lịch sự.
Thế anh có nhớ nó đã nói gì không?
- "Xin chào."
- "Xin chào. Xin chào."
Cũng có thể là "chào".
- "Xin chào."
- Anh ấy lịch sự lắm.
Chà... Giờ, nó lịch lãm này, bắt tay rất chặt này
- Anh ấy còn chào nữa, tử tế lắm.
- Nó nói xin chào, xin chào
- Anh ấy lịch sự mà.
- Ôi, Martin!
Cháu biết con bác được khoảng 10 năm rồi.
Anh ấy là chuyên viên tư vấn pháp lý cao cấp cho cả hai chính quyền của Reagan và Bush.
Anh ấy làm cũng không tệ, phải không, Philomena?
Nó sẽ không bao giờ có công việc tốt như thế nếu ở lại với tôi.
Tôi nghĩ nếu như vậy chắc nó đã làm ở McEverleys.
Đó là một công ty tư vấn pháp luật ở Castlebar.
Nó có bao giờ nhắc tới Irelan không, Marcia?
Cháu không nghĩ là có đâu.
Mặc dù cháu có cả số của em gái anh ấy, Mary,
- Người đến cùng anh ấy từ Ireland.
- Tốt quá.
- Cháu có thể giúp bác liên lạc.
- Tốt, vậy thì quá tốt.
Trông nó hạnh phúc quá.
Anh chàng này là ai vậy?
Là bạn của anh ấy, Pete.
- Cháu có phải bạn gái nó không, Marcia?
- Ơ...không ạ.
Cháu không biết bác đã biết chưa, nhưng anh ấy đồng tính.
Cháu thường đi cùng anh ấy khi tới các sự kiện chính thức
bởi vì người đồng tính bị phản đối trong Đảng Cộng Hoà.
Nhưng anh ấy rất quyến rũ và lôi cuốn.
Nói bác nghe, nó có đứa con nào không?
Philomena, Marcia vừa nói Anthony đồng tính mà.
Tôi luôn biết điều đó. Nhưng tôi chỉ tự hỏi nếu như nó có lưỡng tính không.
- Lưỡng tính?
- Rất nhiều y tá làm cùng tôi là người đồng tính
nhưng một trong số đó, Brendan bảo tôi anh ta là người lưỡng tính
Bác không nghĩ là nó có thể quyết định được, Marcia ạ.
Anh ấy không có người con nào. Cháu rất tiếc.
Pete có yêu nó không?
Dạ có.
Phil, sao bà biết anh ấy là gay?
Từ nhỏ nó đã là một đứa bé nhạy cảm.
Và qua từng năm tháng, tôi lúc nào cũng tự hỏi liệu nó sẽ như thế nào.
Khi tôi nhìn nó mặc bộ đồ vải thô thì tôi chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Peter, em nghĩ sao?
Anh nghĩ nó đang bực mình. Bữa nay trông nó hơi gắt gỏng nhỉ?
Không như em.
Tại sao bà lại giữ bí mật đó suốt 50 năm?
Những gì tôi đã làm là một tội lỗi và tôi đã che giấu nó.
Và rồi tôi tự nhủ mình việc che giấu tội lỗi
cũng là một tội lỗi vì tôi phải dối trá với mọi người.
Thế là tôi tự trói mình trong mớ bòng *** ấy,
lo nghĩ xem tội lỗi nào lớn hơn, có con hay là nói dối.
Rồi rốt cuộc tôi cũng không thể nào quyết định được, Martin ạ.
Tôi định hỏi anh, Martin, có thể nào không dùng tên thật của tôi
khi anh viết ra câu chuyện được không?
Có lẽ anh có thể gọi tôi là Nancy?
Tôi lúc nào cũng yêu cái tên đó, Nancy.
Tôi có một đứa cháu gái tên là Nancy.
Ôi không được, có thể người ta sẽ nghĩ đó là chuyện của nó mất.
- Thế còn Anne? Anne Boleyn?
- Anne Boleyn?
Đấy cũng là tên hay. Có người có cái tên đó...
Chúng ta sẽ phải dùng tên thật của bà, Philomena.
Mọi chuyện luôn phải theo cách đó.
- Mary?
- Vâng.
Tôi là Martin. Đây là Philomena Lee. Mẹ của Anthony.
À, mẹ của Michael.
OK.
Đấy là mẹ của bọn cháu.
Ý cháu là mẹ nuôi.
Bà ấy có tốt không, Mary? Trông bà ấy có vẻ tốt bụng.
Bác biết đấy, cháu sẽ không nói dối đâu.
Tuổi thơ của bọn cháu cũng không phải là cực kì hạnh phúc.
Marge thì được, nhưng cha bọn cháu, Doc, thì đôi lúc rất khó tính.
Thôi hành hạ con bé ngay!
Đây là ảnh của anh ấy với Pete Olsson.
Mike và Pete từng là...
Không sao đâu, Mary. Bác biết Anthony là gay.
Và bác đã gặp Marcia, người mà đã bác tin là bạn gái nó.
Phải không, Martin?
Phải, cũng gần đúng.
Nó sống mà phải giữ bí mật suốt đời, chắc cũng phải khủng khiếp lắm.
- Bác cho rằng con bác chết vì bệnh AIDS.
- Đúng ạ.
Anh ấy không được hạnh phúc trong mấy năm cuối đời khi làm việc cho Reagan.
Anh ấy cũng hơi rối rắm.
Đảng Cộng Hoà rút viện trợ cho quỹ nghiên cứu bệnh AIDS
vì họ đổ thừa bệnh dịch cho lối sống của người đồng tính.
Cũng đúng thôi, vì vài người trong số họ không chịu đeo bao cao su
vì họ nói nó làm mất hết cảm giác.
Nó được chôn ở đâu, Mary?
Bố cháu muốn chôn anh ấy trong nghĩa trang gia đình ở St Louis, nhưng Pete không chịu.
Lúc đó khẩu chiến dữ lắm.
Cháu không theo tới cùng, cháu không muốn can dự.
- Bác có thể hỏi chuyện Pete.
- Đồng ý, chúng tôi có số của Peter.
Tôi nghĩ chúng ta sẽ tới thăm cậu ấy, đúng không Philomena?
Mm...
Bác có thể hỏi cháu một điều không Mary?
Có một điều bác cần biết.
Anthony có bao giờ nhắc tới Ireland, hay nơi nó sinh ra không?
Không hẳn là có. Chúng cháu không thực sự nói về chuyện đó.
Không, sao cháu lại phải nói chứ?
- Hai người có muốn ít đường hay sữa gì không?
- Nếu cô không phiền
Cảm ơn cô rất nhiều vì lòng mến khách.
Cũng kỳ quặc là cô ấy đã ngồi với người từng quen biết mẹ mình,
mà không hề hỏi một câu nào về bà ấy cả.
Tôi không nghĩ như thế là kì cục.
Nếu có hỏi thì nó cũng chỉ hỏi một câu về một người mà nó không hề quen biết.
Tôi muốn đi xưng tội. Chúng ta đã đi qua một nhà thờ trên đường tới đây.
Sao bà lại muốn đi xưng tội?
Để thú nhận tội lỗi của mình, dĩ nhiên.
Tội gì mới được chứ?
Nhà thờ Công giáo mới phải đi xưng tội chứ không phải là bà.
"Xin tha lỗi cho con, thưa Cha, vì những gì mà con đã phạm phải"
Con đã giam lỏng hàng loạt những người phụ nữ trẻ nghịch với ý muốn của họ,
sử dụng họ như nô lệ, rồi bán con họ cho người nào trả giá cao nhất."
Tôi hi vọng là Chúa không nghe những gì anh đang nói.
Ừ thì tôi cũng đâu có tin vào Chúa. Nhìn mà xem, không có sấm chớp gì hết.
Anh đang cố chứng tỏ điều gì chứ?
Không gì cả, chỉ là bà không cần tới tôn giáo để dẫn dắt một cuộc đời hạnh phúc và cân bằng.
Thế anh cũng hạnh phúc và cân bằng lắm hả?
Tôi là nhà báo, Philomena. Tôi đặt câu hỏi.
Chúng tôi không tin vào những giáo điều được người ta cho là sự thật.
Mà kinh thánh nói gì ấy nhỉ? "Hạnh phúc thay những ai chưa thấy tin".
Niềm tin mù quáng và dốt nát muôn năm.
Thế thì anh tin vào điều gì? Khai thác khuyết điểm của người khác và trở thành một cái chuông cảnh báo thông minh à?
Chụp hình bất cứ lúc nào anh thích?
Tôi đã đọc một tít bài cực kì buồn cười trên một tờ báo châm biếm
về trận động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ
Nó nói, "Chúa lại là tay khủng bố ưu việt hơn."
Tại sao chúa lại thấy cần phải thình lình quét sạch
hàng trăm nghìn người vô tội.
Bà nên hỏi Ngài về điều đó khi bà còn ở trong đó.
Có lẽ Ngài sẽ nói là Ngài hành động theo những cách bí ẩn.
Không, tôi nghĩ Ngài sẽ nói với anh rằng chúng ta chỉ là lũ ngu xuẩn.
Xin chào.
Xin chào?
- Alo.
- Chào, Sally.
- Anh có gì rồi?
- Đoán xem.
Anh ta từng là luật sư cỡ bự cho cả hai chính phủ của Reagan và Bush.
Anh đùa chắc. Đúng là kinh ngạc thật!
Và là một người đồng tính khép kín đã chết vì bệnh AIDS.
Ôi, đúng là hoàn hảo cho bản tin cuối tuần.
Và... tôi đã từng gặp anh ta
- Anh biết anh ta?
- Phải.
- Vậy là có một góc nhìn riêng?
- Phải, đó mà một trong những góc nhìn.
Nhưng người ta cần biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta.
Có điều gì đó thực sự bất công ở đây
Thế còn những bà sơ độc ác kia thì sao?
Chuyện gì đang xảy ra với họ?
Vẫn sống nhăn. Chưa chịu chết cho
Nếu có gì hơn thì chỉ ác hơn thôi.
Cừ lắm, Martin.
Chút nữa tôi sẽ gọi lại.
Bây giờ thì lên tiếng đi, con yêu quý.
Đừng sợ hãi.
Hãy tin tưởng, con yêu. Chúa sẽ tha thứ cho con.
Phil? Phil, bà nói đúng.
Tôi đúng là thằng đần.
- Và tôi xin lỗi...
- Tôi đã ngồi nghĩ ở trong kia
Tôi sẽ vay tiền từ Bradford & Bigley, Martin ạ.
- Bingley chứ.
- Vì tôi không có tài sản thế chấp.
Và anh có thể nhận thêm một khoản £10,000.
Bạn tôi là Rene đã làm vậy.
Bà ấy có một ngôi nhà kính.
Mà tôi cũng chẳng cần nhà kính.
Nên tôi có thể đưa anh toàn bộ tiền và sau đó...
Và nhiêu đó sẽ trang trải tất cả chi phí khách sạn
vé máy bay và mọi thứ, rồi anh sẽ không bị cháy túi,
và anh sẽ không xuất bản cuốn sách nữa, vì tôi không muốn nó được xuất bản.
Tôi không muốn bất kỳ ai biết về chuyện này.
Không bao giờ.
Phil, bà đang sai rồi đấy. Bà có quyền được biết con trai bà là ai.
Thì anh nghe Mary nói rồi đấy.
Nó nói thằng bé không bao giờ nhớ đến tôi cả.
Nó không phải là Anthony của tôi, mà là Michael của ai đó khác.
- Có khi nó còn ghét phải nghĩ đến tôi
- Bà đâu có biết chắc điều đó.
Lẽ ra tôi không được rời mắt hỏi nó.
Chúng ta chỉ cần nói chuyện với Pete Olsson.
Tôi có giúp được gì không?
Xin chào. Tôi đang cố đặt một cuộc hẹn với Pete Olsson.
- Tôi tin là ông đã từng gọi rồi, thưa ông
- Vâng, tôi đã gọi vài lần
và không ai thèm gọi lại cho tôi cả.
Tôi cảm giác như đang đâm đầu vào tường gạch ấy.
Chúng tôi đã giải thích là ông Olsson quá bận để lo chuyện này
- Rồi, rồi
- Thế nên tôi không thể nào sắp xếp cho ông gặp...
Rồi, nhưng tôi nghĩ nếu cô cho tôi số riêng của anh ta,
tôi tin là anh ta sẽ đồng ý, tôi tin vậy.
- Tôi không thể cung cấp số riêng được.
- Tôi biết.
Nhưng tôi không hiểu sao anh ta không thể gặp Philomena dù chỉ một giờ.
- Cảm ơn, tạm biệt.
- Ý tôi là, đâu có phải...
Philomena? Bà không sao chứ?
Thưa ngài, tôi xin lỗi, không bắt máy.
Chà, bà ấy không thể tự đi đâu một mình hết.
Có thể điều này là vô nghĩa, nhưng bà ấy đã già và là người Ireland.
Bà ấy có phải họ hàng của ngài không?
Tôi không thể để ngài vào trừ khi bà ấy là họ hàng.
Vâng, bà ấy là mẹ tôi.
Người gác cửa đây!
Phil? Mẹ?
Mẹ ơi?
Mẹ?
- Đây rồi
- Chuyện gì thế?
- Tôi tự hỏi là bà đã ở đâu
- Mẹ ngài ổn rồi chứ ạ?
- Vâng, cảm ơn anh.
- OK, thưa ngài.
Tôi phải nói vậy để anh ta cho tôi vào
Bà không nên để cửa ban công đóng nếu
không nghe nổi trong khoảng từ cửa đến phòng
Tôi chỉ đang khóc một lúc, có vậy thôi.
Hiểu rồi.
Bà đi vào luôn chứ?
Anh không nghĩ là tôi sắp nhảy qua ban công đấy chứ?
Không, tất nhiên là không rồi.
Anh đã liên hệ được với Pete Olsson chưa?
Chỉ mới gọi được tới văn phòng thôi. Anh ta không có ở đó.
Anh ta không muốn gặp tôi đúng không?
Vài người có vấn đề khi đối diện với quá khứ.
Dĩ nhiên không phải bà. Nhưng tôi nghĩ anh ta sẽ tới sớm thôi.
Xe của anh đang chờ.
Em đã biến nó thành màu vàng.
Bây giờ, Martin, có một điều tôi muốn nói với anh.
Tôi đã có quyết định và ý tôi đã quyết rồi.
Anh có nói gì thì cũng không thay đổi được đâu.
Tôi trân trọng tất cả những điều mà anh đã làm cho tôi, và cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi.
Tôi rất thích những khách sạn đã qua, đồ ăn và mọi thứ,
nhưng chuyện đã diễn biến không như tôi mong đợi.
Vì vậy, tôi nghĩ ngày mai chúng ta nên lên máy bay và trở về Anh.
Thế đấy. Như vậy là kết thúc câu chuyện.
Đừng có cố thay đổi ý định của tôi bằng cách nói mấy câu lọc lõi về chuyện này chuyện kia
vì anh từng học ở Oxbridge còn tôi thì không
Tôi học ở Oxford. Oxford.
Oxbridge là từ kết hợp của Oxford và Cambridge,
- hai từ được nối với nhau
- Tôi không biết gì về chuyện đó đâu
- Với tôi cũng như nhau cả
- Chúng ta nên đi gặp Pete Olsson.
Anh cứ đi mà gặp. Tôi không được chuẩn bị để đi suốt từ đó đến giờ
chỉ để nghe ai đó nói tôi rằng tôi đã không đếm xỉa gì đến Anthony
và rằng tôi đã bỏ rơi con tôi với cả mọi chuyện sau đó.
Cái gì vậy?
- Gì?
- Ở một bên cái ly đó.
- Cái gì?...
- Đó. Cái này.
Một chiếc đàn hạc Celtic
Do đó chúng ta nên về nhà, tôi sẽ tự lo việc của tôi.
Tôi muốn xem David Attenborough trên tivi và tôi sẽ vui với điều đó.
Còn đó là cái gì vậy?
Đàn hạc Celtic.
Cớ gì một người ít quan tâm tới xuất xứ của mình như vậy
lại mang một biểu tượng rất Ireland như thế này?
Ờ thì, có thể vì nó chơi đàn hạc. Nó gay mà.
Anh ấy đâu có chơi đàn hạc.
Tới rồi đấy
Tôi không đời nào cho nó một cuộc sống như thế này được.
Ôi nhìn kìa, Martin, một chiếc Mazda màu đỏ.
Tạm biệt.
Là anh ta đấy.
Pete Olsson.
Gặp lại sau nhé.
Chúng ta làm gì giờ?
- Tới xông nhà anh ta thôi.
- Là sao?
Đấy là việc mà những nhà báo bẳn tính thường làm khi họ muốn nói chuyện với một người
không muốn tiếp chuyện họ.
Không lâu đâu.
M...
- Peter Olsson.
- Vâng?
Tôi là Martin Sixsmith. Tôi tới cùng Philomena Lee,
mẹ của người bạn quá cố của anh, Michael Hess.
Chờ đã.
Tôi chỉ hỏi anh một câu được không?
Ông bỏ chân ra khỏi cửa nhà tôi được không?
Thôi mà.
Này, này.
Thưa ông, ông có thể đi hoặc tôi sẽ gọi cảnh sát.
Tôi xin lỗi, tôi không được có ích cho lắm.
Đừng nghĩ ngợi. Ít nhất anh đã cố
Bà làm gì vậy?
Chờ ở đây.
Này, ra khỏi nhà tôi ngay hoặc là tôi sẽ...
Bác chỉ muốn nói chuyện với cháu về con trai bác.
Nó bị cướp khỏi tay bác. Và bác đi tìm nó từ bấy đến giờ.
Whoa...
Anh nhìn nó kìa, Martin.
- Chờ đã.
- Cái gì?
Gì vậy? Có gì không ổn à?
Anh đã tới Ireland? Tới Roscrea?
Vâng. Phải, tôi đưa anh ấy đi.
Anh ấy cũng đi tìm bác đấy, Philomena.
- Bà sơ đó, tôi đã gặp bà ta ở Roscrea.
- Sơ Hildegarde.
Bà ta đã già nhưng đó chắc chắn là bà ta.
Họ luôn bảo tôi là họ không biết Anthony ở đâu hết.
Nhưng...họ... họ cũng bảo bọn cháu là họ không tìm được bác.
Họ nói rằng bác đã... bỏ rơi anh ấy từ khi còn nhỏ.
Bà ấy đi tìm con suốt. Bà ấy dành cả đời mình để đi tìm con đấy!
Bác KHÔNG bỏ rơi con mình.
Giờ... anh ấy đã ở lại đó rồi.
- Ý anh là sao?
- Cháu đã đấu tranh với cha anh ấy
Ông ấy muốn chôn Anthony ở Mỹ, nhưng đó là ước nguyện cuối cùng của con bác.
Anh ấy nói muốn về nhà.
Anh ấy được chôn cất ở Roscrea.
Chúng ta đã đi trọn một vòng.
Phải.
Kết thúc của mọi khám phá sẽ dẫn ta về nơi bắt đầu
và biết nơi ấy như lần đầu tiên.
Hay quá, Martin.
Anh vừa nghĩ ra đấy à?
Không, đó là lời của TS Eliot.
Cũng chẳng sao. Dù sao thì cũng rất hay.
Chúng ta vào chứ?
Anh không định làm một trận trong đó chứ?
Tôi chỉ muốn hỏi vài câu thôi.
Tôi không muốn ăn bánh uống trà gì hết.
- Vào đi, Philomena.
- Cảm ơn cô.
Sơ Claire hi vọng bà có thể ngồi đợi Sơ ở đây
Bây giờ nhớ nhé, Martin. Đó không phải là lỗi của họ.
Họ không biết Anthony đã có tên mới.
Một trong số họ biết đấy.
Martin!
Tạm biệt Sơ. Gặp lại cô ở lễ Mass, lúc sáng sớm mai.
Xin lỗi, anh làm gì ở đây? Anh không được phép vào đây.
- Ông ấy cứ xông vào
- Đây là một hành động hoàn toàn không phù hợp!
Sơ Hildegarde, không sao đâu, tôi không làm đau bà đâu.
Tôi chỉ muốn hỏi bà một câu hỏi. Tôi là bạn của Philomena Lee.
Tôi thấy bà trên video với con trai bà ấy.
Bây giờ, khi bà biết mẹ con họ đang tìm gặp nhau,
tại sao bà vẫn cố tình chia rẽ họ?
Chúng tôi sẽ hỏi bảo vệ trừ khi anh ra khỏi đây ngay.
Tôi sẽ không đi cho tới khi bà ấy trả lời tôi.
Tôi xin lỗi, tôi nghĩ cách ông làm thực sự đáng kinh tởm.
Tôi sẽ nói cho ông biết thế nào là kinh tởm, đó là nói dối một người đã chết.
Bà có thể cho anh ấy vài giây phút bên mẹ mình trước khi ra đi
nhưng bà đã chọn không làm.
- Chuyện đó thật kinh tởm.
- Thôi nào Sơ.
Sơ không cần phải nghe chuyện này nữa.
- Không được ngoan đạo lắm nhỉ?
- Chờ đã!
Để tôi nói với anh điều này.
Tôi đã giữ lời thề trinh bạch suốt đời mình
Sự hy sinh và hành xác, đó là những gì mang chúng ta đến gần hơn với Chúa.
Sơ Hildegarde...
Mấy đứa con gái đó không thể trách bất cứ ai ngoài chúng,
và sự hoang đàng của chúng.
Sơ Hildegarde, làm ơn đấy.
Ý bà là họ quan hệ tình dục chứ gì?
Cái gì qua thì đã qua. Anh còn muốn chúng tôi làm gì bây giờ nữa?
Không làm gì cả.
Chẳng còn gì mà làm hay nói nữa.
Tôi đã tìm thấy con trai tôi. Đó là lí do mà tôi đến đây.
- Martin.
- Ở lại đã. Tôi sẽ cho bà biết bà có thể làm gì
Nói xin lỗi đi. Thế được chứ? Nói xin lỗi.
Đừng cố gắng che đậy mọi chuyện nữa.
Ra ngoài kia và dọn hết cỏ dại, phân rác
trên mộ của những người mẹ và đứa con đã chết khi lâm bồn.
Sự chịu đựng của chúng chính là sự chuộc tội.
- Một trong những bà mẹ đó chỉ mới 14 tuổi!
- Martin, đủ rồi.
Chúa Jesus Christ sẽ là quan toà của tôi, không phải loại người như anh.
Vậy hả? Tôi nghĩ nếu Jesus mà có ở đây, Ngài cũng sẽ đá văng bà ra khỏi cái xe lăn chết dẫm đó
- rồi bà sẽ không đứng dậy mà đi nổi nữa đâu
- Thôi! Dừng lại! Tôi xin lỗi.
Tôi không muốn mang anh ta tới đây để cãi vã.
Sao bà phải xin lỗi? Anthony chết mà bà ta cũng không nói với anh ấy một lời gì về bà.
Nhưng chuyện đó xảy ra với tôi. Không phải với anh.
Nó xảy đến là vì những gì tôi đã làm. Đó là lựa chọn của tôi
Vậy thì sao? Bà không định làm gì à?
Không.
Sơ Hildegarde...
Tôi muốn bà biết... tôi tha thứ cho bà.
Sao? Vậy thôi hả?
Không phải "có vậy thôi" đâu. Khó khăn lắm.
Chuyện này thật khó với tôi.
Nhưng tôi không muốn ghét bỏ ai cả.
Tôi không muốn như anh.
Nhìn anh kìa.
Tôi đang giận.
Chắc phải mệt mỏi lắm.
Sơ Clair, tôi tự hỏi sơ có thể làm ơn đưa tôi ra mộ con trai tôi.
Nhưng mà...
Tôi thì không tha thứ cho bà đâu.
Ổn rồi. Tôi đã bình tĩnh lại.
Tôi chỉ muốn mua gì đó.
Nó biết là tôi sẽ tìm thấy nó ở đây.
Tôi sẽ không xuất bản cuốn sách đâu.
Đó là chuyện giữa bà và anh ấy.
Tôi có cái này cho bà.
Ôi, Martin.
Cảm ơn anh.
Anh biết đấy, tôi vừa quyết định... rốt cuộc tôi thực sự muốn kể lại câu chuyện của mình
Mọi người nên biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Tôi đã nói với anh chưa Martin? Tôi vừa đọc xong cuốn sách đó, Ngọn đèo và Bóng núi.
- Anh có muốn đọc không?
- Ờ...
Sao bà không kể luôn đi?
Là thế này... có một người thợ dệt.
Cô khá giản dị. Xinh đẹp nhưng giản dị.
Tôi thích những cô gái giản dị.
Ừ, và cô được lệnh phải làm suốt đêm,
để dệt một chiếc áo choàng thật đẹp,
từ thứ lụa tốt nhất cho ông chủ mặc trong ngày cưới.
Vì thế vào sáng hôm sau cô đưa áo choàng cho người chủ và hỏi, "Ngài nghĩ sao, thưa ngài?"
Và người chủ nói, "Đẹp lắm.
Tôi chưa từng thấy thứ gì đẹp như vậy trong suốt đời mình"
Nhưng đoán xem? Anh ta còn không nhìn vào chiếc áo.
Mà chỉ mải ngắm cô gái!
Ôi, tôi chưa từng thấy chuyện gì như thế trên đời, Martin ạ.
Tỷ năm rồi cũng không có.