Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dịch: ivy68-HDVietnam.com
Copyright © 2011 by ivy68.
All right reserved.
Mình sẽ chết.
St. John?
Tôi gặp cô ta ở cửa.
Nhợt nhạt như người chết.
Hannah, cho xin chút sữa nóng.
St. John, suýt nữa thì vấp
phải xác cô ta vào buổi sáng.
Ta sẽ bị ma ám vì đã bỏ rơi cô ta.
Cô ta không phải kẻ lang
thang. Tôi dám chắc đấy.
Sữa của cô đây.
Uống đi.
Hỏi tên cô ta đi.
Tên cô là gì?
Jane Eyre.
Chúng tôi phải giúp cô thế nào.
Tên cô là gì?
Mày ở đâu?
Phải trốn thôi.
St. John, phải sưởi ấm cho cô ta.
Để chúng tôi đưa cô ta lên gác.
Liệu cô ta có chết không?
Đồ con chuột, mày đâu rồi?
Tao biết mày ở đây mà.
Nếu mày chịu bò ra mà nói,
"Tha thứ cho tôi, cậu chủ Reed,"
may ra tao còn xem xét lại.
- Mẹ ạ!
- John!
Thì ra mày ở đây.
Sách của tao chứ, đồ con chuột..
Đây là sách của cậu Reed.
Thằng chó hư hỏng khốn khổ!
- Mẹ ơi!
- Thật là đáng xấu hổ!
Mẹ ơi!
Con bé hư đốn kia!
Nó lao vào con.
- Tao ghét mày, John Reed! Tao ghét mày!
- Hilary, bắt nó! Bắt nó lại!
Nhốt nó vào phòng đỏ.
Không!
Xin đừng! Phòng đó có ma đấy.
Đừng mà, có ma đấy! Không!
Xin đừng!
Cô không chịu ngồi yên là bị trói đấy.
Chúng tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.
Cầu nguyện để được tha thứ đi,
nếu không kẻ xấu sẽ từ ống
khói xuống mà bắt cô đi đấy.
Làm ơn cho tôi ra đi! Xin hãy rủ
lòng thương, bà Reed. Xin bà đấy!
Cô có biết, Jane Eyre,
kẻ ác đi đâu sau khi chết?
Họ xuống địa ngục.
Vậy địa ngục là gì?
Một hố lửa.
Cô có muốn rơi xuống hố đó
và bị thiêu cháy vĩnh viễn?
Không, thưa ngài.
Làm thế nào để tránh việc đó?
Tôi phải giữ sức khỏe và không được chết.
Nó là con cái nhà ai?
Nó mồ côi.
Mẹ nó là chị chồng tôi.
Trước phút lâm chung,
ông ấy nhờ tôi chăm sóc nó.
Tôi vẫn luôn coi nó như con đẻ.
Nếu ông nhận nó vào trường
Lowood, ông Brocklehurst,
hãy để mắt kĩ đến nó.
Nó có 1 trái tim đầy thù hận
và rất tiếc phải nói rằng tội
lớn nhất của nó là dối trá.
Bà có thể yên tâm
là chúng tôi sẽ nhổ tận gốc cái ác
trong mầm mống nhỏ bé, vô ơn này.
Vào các kì nghỉ của nó,
nó sẽ phải ở lại Lowood.
Mày đi được rồi.
Bà nói tôi là đồ dối trá. Không phải thế.
Tôi mà thế, tôi đã nói tôi yêu bà
nhưng sự thật không phải vậy.
Tôi ghét bà hơn bất cứ ai trên thế giới này.
Mọi người tưởng bà tốt nhưng
thật ra bà xấu xa và nhẫn tâm.
Tôi sẽ cho mọi người biết
những việc bà đã làm.
Trẻ con mắc lỗi thì cần được chấn chỉnh.
Dối trá không phải lỗi của tôi.
Nhưng mày nóng nảy.
Cậu Reed của tôi đang ở trên
thiên đường, cả bố mẹ tôi cũng vậy.
Họ biết bà ghét tôi và muốn tôi chết. Họ biết hết.
Họ thấy mọi việc bà làm và
họ sẽ chỉ trích bà, bà Reed
Cút ra.
- Tiếp theo.
- Giơ tay ra.
Đứng đó.
Tốt lắm.
Tiếp theo.
Bước ra ngoài váy.
Đứng đó.
Đưa tay đây.
Tôi là Jane Elliott.
Ai có thể đến giúp cô?
Không ai cả.
Tôi không thể bị tìm thấy.
Không có Người mọi thứ
đều vô dụng và trống rỗng.
Amen.
Amen.
Thật tuyệt khi thấy cô bình phục, cô Elliott
Tuần trước cứ tưởng sẽ phải chôn
thi hài cô vào 1 ngôi mộ vô danh.
Nó đang đọc "Cô dâu của Lindorf"
nên suốt ngày sầu thảm và nói
đến những cái chết đầy bi kịch.
Xin thứ lỗi cho tôi vì đã
gây ra quá nhiều rắc rối.
Vớ vẩn.
Việc cô đến là điều thú vị nhất ở đây
từ sau bài thuyết giảng của
St. John về sự sụp đổ Babylon
Hy vọng tôi sẽ không phải ăn
bám anh quá lâu, anh Rivers.
Vậy cho tôi biết phải đưa cô đi đâu.
Tôi chỉ mong tìm được chỗ làm.
Cô chưa đủ sức đi làm đâu. Phải không, Di?
Đúng. Ở lại với chúng tôi đi.
Cuối tháng này các cô phải đi làm rồi.
Cô Elliott sẽ làm gì lúc đó?
Tôi sẽ cố gắng giúp cô,
nếu đó là điều cô muốn.
Tôi thật lòng mong thế, thưa anh.
Trường của cô, cô Elliott,
tổ chức từ thiện ấy
đã chuẩn bị những gì cho cô?
Đó có phải 1 nền giáo dục toàn diện?
Rất kỹ lưỡng.
Lại nào.
Ngươi!
Ngươi không được phép có
thái độ đó trước mặt ta.
Tất cả đứng lên!
Thì ra cô đang hành hạ cô bé này.
Thưa ngài, nó không...
Nhiệm vụ của cô là làm nó
hối cải và biết hi sinh.
Tiếp tục đi.
Cô gái mới.
Đây là bệ đứng của kẻ ô nhục,
ngươi sẽ phải đứng ở đây cả ngày.
Ngươi sẽ không được ăn hay uống,
ngươi phải trải nghiệm cuộc
sống khổ cực của 1 tội nhân.
Các trò, ta khuyên các trò
nên tẩy chay, tránh xa nó ra,
cô lập nó lại từ bây giờ trở đi.
Khóa chặt vòng tay tình bạn
và từ chối mọi tình cảm với Jane Eyre,
kẻ dối trá.
Sao cậu lại để bị đánh thế?
Cô Scatcherd đánh cho mình tiến bộ.
- Cô ấy bị dày vò bởi tội lỗi của mình.
- Cô ta mà đánh, mình sẽ
bẻ gãy roi ngay trước mũi cô ta.
Cô ấy sẽ tìm được cái mới ngay.
Bố mình thường dạy rằng đời quá ngắn
để mà thù địch lẫn nhau.
Ở nhà cậu, người ta cô lập và coi thường mình.
Bà ta tưởng không có tình thương
hay lòng tốt mình vẫn sống nổi.
Cậu được thương yêu mà.
Có một thế giới vô hình quanh cậu,
nơi các linh hồn có nhiệm
vụ bảo vệ cậu, Jane ạ.
Cậu không thấy họ sao?
Jane?
Có việc gì cho tôi làm chưa?
Cô đang làm việc rồi đấy thôi.
Tôi xem được không?
Đẹp quá đi mất.
St. John.
Không, Maria, xin đừng...
Xem Jane giỏi thế nào này.
Đây là cách cô nhìn tôi ư, cô Elliott?
Trông tôi thật hung dữ.
Jane.
Cậu đang lạnh kìa.
Chân trần nữa chứ.
Lên giường mà sưởi ấm đi.
Cậu sao rồi?
Mình ổn mà, Jane.
Mình về nhà đây.
Về với bố cậu à?
Mình về với Chúa
Đừng buồn nhé.
Cậu còn khao khát sống, Jane.
Rồi một ngày cậu sẽ đến
được bến bờ hạnh phúc.
Đừng bỏ mình.
Mình muốn cậu ở bên.
Mình không rời cậu đâu.
Không ai bắt mình đi đâu.
Helen!
Helen!
Anh Rivers? Liệu anh đã tìm
được việc gì cho tôi làm chưa.
Tôi tìm thấy việc cho cô
được 1 thời gian rồi,
tôi còn chần chừ chưa nói vì đây là công
việc tầm thường, e là cô không vừa lòng.
Tôi chẳng bận tâm là việc gì đâu.
2 năm trước khi tôi tiếp nhận giáo xứ
này thì chẳng có trường học nào cả.
Tôi mở 1 trường cho nam.
Nên giờ định mở 1 trường cho nữ.
Giáo viên sẽ ở nhà do
những người hảo tâm ủng hộ
và được 15 bảng một năm.
Cô thấy việc này thấp kém,
hèn mọn thế nào rồi đấy.
Anh Rivers, xin cảm tạ anh.
Tôi đồng ý.
Tôi thật lòng đồng ý.
Nhưng cô hiểu ý tôi đấy chứ?
Đây là trường làng dành
cho con gái các nông dân.
Còn tài năng xuất chúng của cô thì sao?
Tôi sẽ để dành đến khi cần
thiết. Nó chẳng mất đâu cả.
Jane.
Ở đây cô sẽ thấy cô đơn đấy.
Tôi không sợ sự cô đơn.
Đây là nơi đầu tiên tôi ở
mà không phải phụ thuộc
hay dưới cấp bất cứ ai.
Cảm ơn ngài St John.
Như tôi đã bảo, nó nhỏ và tồi tàn.
Vậy càng hợp với tôi.
Lên đường an toàn nhé cô Eyre.
Chúc cô thượng lộ bình an.
Tạm biệt cô Eyre.
Thượng lộ bình an. Cảm ơn cô.
Tạm biệt cô Eyre.
Các em!
Tạm biệt.
Thornfield đây, thưa cô.
Mời cô chờ ở đây.
Cô khoẻ không, cô gái?
- Bà có phải bà Fairfax?
- Tôi đây.
Thật là một cuộc hành trình buồn tẻ.
Tay cô lạnh cóng rồi. Đây.
Chúa ơi. Cô trẻ thật.
Tôi xin đảm bảo tôi có khá nhiều kinh nghiệm.
Đương nhiên rồi. Chúng tôi
rất may mắn có được cô.
Leah, bảo Martha mang đến 1 cốc rượu nóng
và làm 1 hay 2 cái bánh kẹp nhé?
Lại gần lò sưởi đi.
John sẽ mang đồ của cô lên phòng.
Tôi xếp cho cô ở đằng sau,
mong cô không phiền.
Các phòng đằng trước có đồ đạc tử tế hơn nhiều,
nhưng tôi thấy chúng lại rất ảm đạm và lạnh lẽo.
Cô đến tôi mừng lắm.
Quả thật, đây là 1 toà nhà rộng lớn,
tôi phải thú nhận rằng vào mùa đông,
ta sẽ cảm thấy ảm đạm và cô đơn.
Leah là một cô gái tốt, John
và Martha cũng là người tốt,
nhưng họ chỉ là người hầu.
Chẳng thể nói chuyện bình đẳng với họ.
Tôi sẽ gặp cô Fairfax tối nay chứ?
Ai cơ?
Cô Fairfax, học trò của tôi?
Cô Varens ấy hả, người
được ông Rochester giám hộ.
Cô ấy sẽ là học trò của cô.
Ông Rochester là ai thế?
Sao, ông chủ của Thornfield.
ông Edward Fairfax Rochester.
Tôi tưởng Thornfield thuộc về bà.
Chúa phù hộ cho cô, lạ thật đấy. Tôi ư?
Tôi chỉ là quản gia thôi.
Thứ lỗi cho tôi.
Ông Rochester và tôi là họ hàng xa,
mẹ ông ấy cũng mang họ Fairfax,
nhưng tôi chẳng lợi dụng điều đó.
Quỷ thần ơi. Tôi, chủ của Thornfield?
Ta sẽ có một ngôi nhà vui vẻ
vào mùa đông này cho mà xem.
Có cô Varens và cô ở đây,
ta sẽ có 1 thời gian tươi vui đây.
Mùa đông năm ngoái, kinh khủng
lắm, không mưa thì tuyết rơi,
không tuyết thì gió thổi.
Chẳng ma nào thèm đến nhà
từ tháng 11 đến tháng 2.
Đến khi mùa xuân về, may
mà tôi không bị quẫn trí đấy.
Tôi bảo Martha đốt lò sưởi rồi.
Hy vọng cô thấy thoải mái.
Hôm nay phải mở cửa phòng học ra
cho khí trời tràn vào.
Tôi chưa từng thấy 1 lâu đài cổ đến vậy.
Bà giữ nó mới khang trang làm sao.
Những chuyến viếng thăm của
ông Rochester luôn luôn đột ngột.
Ông ấy không thích thấy mọi thứ lộn xộn
nên tôi phải dọn dẹp thường xuyên.
Mời gặp cô Varens.
Tôi có nói cô bé là người Pháp chưa?
Sophie khóc vì chẳng ai hiểu chúng em nói gì.
Chẳng ai nói chuyện với
chúng em ngoài bác Rochester,
nhưng bác ấy không ở nhà.
Cô hỏi về bố mẹ cô bé nhé?
Ông Rochester chẳng thèm
cho tôi biết điều gì về cô bé.
Adèle, em đã ở đâu trước khi tới Thornfield?
Ở với mẹ em
nhưng mẹ lên thiên đường rồi.
Mẹ cô bé đã qua đời.
Mẹ dạy em nhảy và ngâm thơ.
Khi các quý ông đến gặp mẹ,
mẹ sẽ để em ngồi trên chân họ và hát.
Em hát cho cô nhé, thưa cô?
Thế thì hay lắm.
Adèle sẽ trổ tài cho ta xem.
Rất đậm chất Pháp.
Tốt lắm.
Giờ ta sẽ ép nó. Đóng sách lại.
Con bướm.
Trước khi thành bướm thì nó là gì?
Sâu bướm.
"Ta sẽ đi bộ vào thị trấn."
"Đừng đi," người hầu của cô cầu xin.
"Gytrash đang lang thang khắp các ngọn đồi".
Nó là gì thế?
Một linh hồn miền Bắc đang
nằm chờ các lữ khách.
Nó trú ngụ trong xác các con thú
chiếm đoạt những con ngựa, chó sói, chó lớn.
Chỉ có thể nhận ra nó qua cặp mắt,
cháy đỏ như than,
và nếu nó tình cờ gặp em...
Thì sao, nó sẽ làm gì?
Không có gì. Chỉ là 1 câu chuyện thôi.
Sophie bảo có 1 người phụ nữ
đi đi lại lại trong hành lang ở đây vào buổi tối.
Em chưa thấy cô ta,
nhưng mọi người nói,
tóc cô ta đen như gỗ mun,
da trắng như ánh trăng
và mắt xanh như ngọc.
Cô ta còn có thể đi xuyên tường.
Người ta bảo cô ta đến
để hút máu cô đấy.
Thật là nhảm nhí.
Điều gì đưa cô lên đây?
Tôi đang chờ cùng cô uống trà.
Tôi không muốn uống trà, cảm ơn.
Thật là 1 cuộc sống bình lặng, phải không?
Ngôi nhà hoang vắng này là số
phận đen đủi của các thiếu nữ trẻ.
Ước gì phụ nữ cũng được tự chủ như đàn ông.
Thật đau lòng khi chân trời
kia mãi là giới hạn của ta.
Tôi mong ta có năng lực nhìn thấu nó.
Ước gì những gì tôi tưởng tượng thành thật...
Tôi chưa từng ra thành phố.
Tôi chưa từng nói chuyện với đàn ông.
Tôi sợ cả đời tôi sẽ trôi qua mất.
Bây giờ, tập thể dục
và không khí trong lành
là phương thuốc tuyệt vời trị bách bệnh.
Tôi cần gửi vài lá thư. Cô giúp tôi nhé?
Dậy! Dậy, đồ quỷ đáng ghét! Dậy!
- Lùi lại.
- Ngài bị thương ư?
Tôi giúp được gì không?
Cô từ đâu tới thế?
Ngay dưới kia, lâu đài Thornfield.
Tôi làm gia sư ở đó.
Tôi đang trên đường đi gửi thư.
Tôi gọi người đến giúp nhé?
Gia sư à.
Chính cô có thể giúp tôi.
Mang dây cương lại cho tôi.
Nếu cô có lòng giúp đỡ.
Đỡ tôi ra chỗ ngựa sẽ dễ hơn đấy. Lại đây.
Tôi xin cô hãy vui lòng lại đây, cô gia sư.
Giữ nó.
Mau đi gửi thư đi.
Ai mà biết cái gì ẩn náu
trong khu rừng tối tăm kia.
Leah, thắp nến trong
phòng ngủ ông chủ đi.
Và bảo Martha chuẩn bị trà.
Vâng, thưa bà.
Ông Rochester đã về.
Mau thay áo khác đi.
Ông ấy muốn gặp cô.
- Leah, cất áo choàng cho cô ấy.
- Tôi phải thay đồ ư?
Tôi luôn mặc trang phục buổi tối
khi ông Rochester có nhà.
Nhưng mọi trang phục
của tôi đều như nhau cả.
Phải có 1 cái đẹp nhất chứ.
Tính khí ông ấy đang thất thường lắm.
Ông ấy bị ngã ngựa ở đường Hay,
nên mắt cá chân bị *** gân
Ông ấy sẽ gặp bác sĩ trong
nửa giờ. Cô đã đi đâu thế?
Mời cô ngồi.
Tôi vừa kiểm tra Adele và có
vẻ cô đã rất nỗ lực dạy nó.
Nó chẳng xán lạn, cũng chẳng có năng khiếu gì,
thế mà trong thời gian
ngắn đã rất tiến bộ.
Cảm ơn ngài Rochester.
Cô đã ở đây được 3 tháng?
Vâng, thưa ngài.
Thế cô tới từ đâu?
Câu chuyện bất hạnh của cô là gì?
Gì cơ?
Mọi nữ gia sư đều có chuyện bất hạnh. Còn cô?
Tôi được mợ nuôi dạy, bà Reed ở Gateshead,
trong 1 ngôi nhà còn đẹp hơn nơi này.
Rồi tôi học trường Lowood, nơi tôi được nhận
1 nền giáo dục tốt như tôi mong đợi.
Tôi chẳng có chuyện gì bất hạnh cả, thưa ngài.
Bố mẹ cô đâu?
Chết cả rồi.
- Cô còn nhớ họ không?
- Không.
Sao cô không ở cùng bà Reed ở Gateshead nữa?
Bà ấy vứt bỏ tôi, thưa ngài.
Tại sao?
Vì tôi là 1 gánh nặng mà
bà ta cũng chẳng thích tôi.
Thế mà không bất hạnh ư?
Hàng ngày tôi vẫn tạ ơn
thượng đế vì đã gửi cô Eyre tới.
Cô ấy đúng là vô giá.
Bà không việc gì phải miêu tả
cô ta. Tôi sẽ tự đánh giá lấy.
Tôi còn phải cảm ơn
cô ta về vết thương này.
Thưa ngài?
Cô đã mê hoặc con ngựa của tôi.
Không phải thế.
Có phải cô đang đợi người
của mình trên con đường đó?
Tôi chẳng đợi ai cả, thưa ngài.
Ý tôi là lũ tiểu yêu, yêu tinh và gã lùn xanh.
Sự thật đáng buồn là,
chúng đều đã biến mất.
Đất của ngài không đủ hoang
dã và man rợ cho chúng.
Adele mang cho tôi những
thứ này. Chúng là của cô à?
Vâng, thưa ngài.
Cô sao chép từ đâu thế?
Từ đầu tôi.
Cái đầu trên đôi vai của cô ư?
Vâng, thưa ngài.
Ai đây?
Ngôi ***ổi tối.
- Khi vẽ chúng cô có vui không?
- Có chứ.
Hội họa là 1 trong những niềm
vui lớn nhất mà tôi từng có.
Cô có vẻ ít niềm vui nhỉ.
Cô có hài lòng với chúng không?
Ngược lại là khác. Tôi chẳng thể thực
hiện những điều mình tưởng tượng.
Cô đã nắm bắt được ý nghĩ của mình.
Với 1 nữ sinh như cô, những
bức hoạ này quả là xuất sắc.
Chúc ngủ ngon.
Lại đây, Adele.
Lạy đức Cha,
chúng con xin tỏ lòng thành
biết ơn vì bữa ăn này.
Amen
- Amen.
- Amen.
Ngồi yên đi, Adele
Pilot!
Pilot, lại đây!
Đi đi, xa nữa!
Ra bờ sông!
Ông ấy thật là cục cằn và thất thường.
Tính khí kiểu gì thế không biết?
Ông ấy là ông chủ tốt.
Ông ấy cũng là người bạn tốt, khi...
Trừ khi ông ấy không vui.
Adele.
Ta ghét phải tải đạn.
Đếm đến 3 nhé.
1, 2, 3.
Sẵn sàng chưa?
- Chắc thế là xong.
- Mang ra sông đi.
Đi nào.
Để lúc khác.
Quà của tôi, quà của tôi.
Mở nó ra mà xem.
Chúa ơi, đẹp quá.
- Đẹp lắm.
- Cô Eyre.
Tôi không thích trẻ con.
Tôi cũng chẳng ham hố gì
mấy bà già ngớ ngẩn.
Nhưng có thể cô hợp với tôi đấy, tuỳ ở cô.
Bằng cách nào cơ?
Hãy làm phân tán tư tưởng tôi đi.
Cảm ơn bác cả ngàn lần
vì lòng tốt của bác.
Mẹ con vẫn hay nói thế.
Chính xác.
Đó chính là cách cô ta rút
những đồng vàng Anh
khỏi cái ví của ta.
Đi mặc thử nhé?
Cô có cái nhìn rất bạo dạn, cô Eyre.
Cô có thấy tôi đẹp trai không?
Không, thưa ngài.
Cô thấy tôi có nhược điểm gì?
Tôi có đủ tứ chi và các đường nét đấy chứ.
Xin thứ lỗi cho tôi, thưa ngài.
Tôi xin trả lời rằng sắc đẹp
đâu phải cái gì quá quan trọng.
Cô đang đỏ mặt kìa, cô Eyre.
Dù cô cũng chẳng đẹp gì hơn tôi,
phải nói rằng cái vẻ đó rất hợp với cô.
Giờ cô lại thích thú với những
đoá hoa trên thảm cơ đấy.
Nào, nói chuyện với tôi đi.
Thực ra, tôi muốn hiểu cô hơn,
cô có cái nhìn của 1 thế giới khác về cô.
Tôi không muốn đối xử với cô như kẻ dưới.
Thế mà ngài lại lệnh cho tôi nói chuyện?
Cô tổn thương bởi giọng điệu tôi ư?
Rất ít ông chủ quan tâm đến việc
kẻ làm thuê ăn lương của họ
có bị tổn thương bởi
yêu cầu của họ không.
Kẻ làm thuê ăn lương? Tôi quên
bẵng đi chuyện lương bổng.
Trên cơ sở vụ lợi đó,
cô có bằng lòng nói chuyện thẳng thắn với tôi
mà quên đi việc yêu cầu của tôi là xấc xược?
Tôi không nhầm lẫn lời ăn tiếng nói
tự nhiên với sự xấc xược đâu.
Tôi thích điều thứ nhất. Còn điều thứ 2 là
không thể chịu được với 1 con người tự do.
Đồ bịp bợm.
Kể cả vì tiền.
Bất cứ kẻ tự do nào cũng
quy phục trước đồng tiền thôi.
Nhưng tôi cũng tán thành câu trả lời của cô.
Trong 3000 nữ gia sư, may ra có 3 người
trả lời được như cô.
Thế thì ngài chưa dành nhiều
thời gian tìm hiểu chúng tôi rồi.
Tôi cùng là 1 loài chim mà thôi,
với câu chuyện bất hạnh tầm thường.
Tôi ghen tị với cô đấy.
Sao lại thế?
Sự cởi mở và cái tâm trong sáng của cô.
Hồi ở tuổi cô, số phận không mỉm cười với tôi.
Vì hạnh phúc đã chối bỏ tôi,
tôi có quyền vui thú hoan lạc chứ.
Tôi sẽ có được nó bằng bất cứ giá nào.
Thế thì ông sẽ chỉ suy đồi thêm thôi.
Nhưng cô Eyre này,
nếu thú vui ấy ngọt ngào và tươi mới,
nếu nó là nguồn cảm hứng, mặc
áo choàng thiên thần ánh sáng,
thì tính sao?
Xin nói thật, tôi chẳng thể hiểu nổi ngài.
Tôi e là cuộc trò chuyện đã
vượt quá tầm hiểu biết của tôi.
Cô đang sợ tôi.
Tôi chẳng sợ. Tôi chỉ không
muốn nói chuyện vô nghĩa.
Cô chẳng bao giờ cười ư, cô Eyre?
Chắc là ít khi thôi.
Bản chất cô không phải người khổ hạnh,
cũng như bản chất tôi không xấu xa.
Tôi có thể thấy trong cô cái
nhìn tò mò của 1 chú chim
qua cái lồng sắt chắc chắn,
bị giam cầm nhưng sống động, bồn chồn.
Nếu được sổ lồng, nó sẽ
bay vút lên bầu trời bao la.
Leah, cô có gặp bà Poole không?
Có, thưa bà.
Ông chủ không muốn có
thêm bất cứ sai sót nào nữa.
Ai đó?
Dậy đi thưa ngài! Xin ngài hãy dậy đi!
Cái chăn! Đưa đây!
Có tiếng ồn làm tôi tỉnh giấc.
Tiếng ồn?
Có ai đó ở cửa phòng tôi.
Ở lại đây.
Đừng gây tiếng động.
Đừng nói gì về chuyện này.
Không được nói nhảm.
- Nhưng...
- Tôi sẽ giải thích chuyện này sau.
Đừng nói gì cả.
Vâng, thưa ngài.
Em rời bỏ tôi thế ư?
Jane, chết cháy là 1 cái chết khủng khiếp.
Em đã cứu mạng tôi.
Đừng ra đi như thể ta là người lạ vậy.
Vậy em phải làm gì đây?
Tôi rất hân hạnh được nợ em mạng sống này.
Ngài chẳng nợ gì cả.
Tôi biết em sẽ đem lại điều tốt cho tôi mà.
Tôi thấy điều đó trong mắt em
vào lần đầu ta gặp nhau.
Không phải tự nhiên nó làm tôi
trào dâng 1 tình cảm xốn xang.
Người ta thường nhắc đến
những tình cảm tự nhiên. Em...
Chúc ngài ngủ ngon.
Em sẽ đi ư?
Em thấy lạnh.
Đi đi.
Hôm nay ông Rochester không cho gọi chúng tôi?
Ông ấy đi rồi.
Cô không biết à? Ông ấy đi sau bữa sáng rồi.
Ông ấy đến Leas. Chỗ ông Eshton.
Tôi tin là Blanche Ingram cũng ở đó.
Ông ấy thích cô ấy lắm.
Tôi gặp cô ấy 2 năm trước khi
ông Rochester mở tiệc ở đây.
Cô ấy là cô gái thanh lịch bậc nhất.
Họ từng hát song ca với nhau.
Thật là sự kết hợp tuyệt vời.
Tôi rất ngạc nhiên khi ông ấy không cầu hôn,
mà cô ấy cũng chẳng có tài sản gì.
Còn đâu họ vẫn là 1 cặp đẹp đôi lắm.
Có lẽ giờ ông ấy đã có ý định.
Rất có thể ông ấy sẽ sang châu Âu.
Ông thường đi mà không từ biệt
rồi tôi chẳng gặp ông cả năm trời.
Tôi đã dọn chỗ cháy trong phòng ông chủ.
Tốt lắm. Đi dọn giường đi.
Anh là đất nước quyền lực, Adele.
Tàu Anh đã ra khỏi các giới hạn của đế chế này,
đi khắp 5 đại dương và 4 góc thế giới.
Từ Canada, ở đây, đến tận nam Phi
và Mũi Hảo Vọng.
Qua Ấn Độ Dương, Úc và New Zealand,
tiếp đến Miến Điện, Trung Quốc, Ấn Độ và Malaysia.
Cô sao thế ạ?
Không sao.
Trên những chân trời xa, em
sẽ tìm thấy đủ loại đàn ông.
Mai ông ấy về.
Ông ấy ra lệnh chuẩn bị tất cả các phòng.
Tôi sẽ phải thuê thêm người từ nhà trọ George.
Cô Ingram sẽ tới.
Phải lấy đồ, vải lanh, đệm...
Tôi đến quán George đây.
Không, không, tôi sẽ bảo Martha...
Tôi có thể giúp bà chăng, bà Fairfax?
Các phòng hướng nam
dành cho bà và cô Ingram.
Đại tá Dent và bà Dent
phải ở phòng nhìn ra sông.
Tôi nghĩ ông chủ có tình ý với cô Ingram.
Có khi ông ấy hỏi cưới rồi cũng nên.
Tôi cá đến cuối tuần là cùng.
Nhớ lời tôi đấy.
Adele.
Nó nói sao?
Ông Rochester đã về.
Tất cả ra ngoài.
Cô ấy đẹp quá.
Thật là thanh lịch.
Edward.
Cho phép tôi, cô Ingram.
Em đã quên mất Thornfield thô kệch đến vậy.
Ngài nên trồng thêm hoa đi.
Trên cánh tay tôi chính là loài hoa đẹp nhất.
Đi đi, Adele.
Hôm nay ông ấy muốn cả 2
vào phòng khách sau bữa tối.
Không thể là tôi được.
Tôi được lệnh bảo rằng cô mà không nghe,
ông ấy sẽ đích thân lên gọi đấy.
Nhưng tôi chẳng có váy tử tế.
Đừng lo cô bé, ai thèm để ý chứ?
Cô ơi!
Tưởng ngài không thích trẻ con chứ, ngài Rochester.
Tôi đâu có thích, cô Ingram.
Thế sao ngài lại nhận nuôi nó?
Người ta bỏ nó cho tôi.
Sao không cho nó đi học?
Nó có gia sư rồi.
Cô bé tội nghiệp. Hồi xưa
tôi có cả nửa tá gia sư,
đều là những kẻ đáng ghét.
Đúng thật.
Ngài Rochester, hãy cẩn thận với các nữ gia sư.
Mẹ bảo họ hay bị động kinh đấy.
Hoặc suy đồi.
Tạ ơn Chúa tôi đã thoát khỏi họ.
Thật là phép lạ khi tôi sống
sót qua nền giáo dục đó.
Tôi nhớ cô Wilson la hét,
"Đứa trẻ hư đốn kia!"
Đúng vậy. Nó định đốt cháy tóc cô ta.
Đúng hơn là thường xuyên như thế.
Chủ đề này nhàm rồi.
Chuyển sang âm nhạc
và chủ đề mới thôi.
Ngài Eduardo, ngài thấy sao?
Người đẹp vậy nhé.
Chẳng có gì mới để nói cả.
1 nam nhân cơ.
Con trai tôi đó.
Hoan hô!
Người đàn ông chẳng hề
chú ý đến ngoại hình của mình.
Trong ông là sức mạnh và lòng dũng cảm.
Thưa các quý ông hay kẻ cướp,
vẻ đẹp của ông ẩn trong quyền lực của mình.
Thế 1 tên cướp biển cũng được à?
Sao em rời phòng thế?
Em mệt rồi thưa ngài.
Sao em không nói chuyện với tôi?
Mấy tuần nay tôi chưa gặp em.
Em cũng nên lịch sự chúc tôi ngủ ngon chứ.
Có vẻ ngài đã đính hôn.
Trông em nhợt nhạt quá.
Em ổn.
Em đã làm gì khi tôi đi xa?
Dạy dỗ Adele.
Em đang không vui.
Vậy là sao?
Đôi mắt em đầy...
Gì thế?
Có 1 quý ông muốn gặp ngài.
Từ thị trấn Tây Ban Nha, Jamaica
Đúng là ông ấy đến từ xứ nóng
vì chẳng chịu cởi áo khoác,
ông Richard Mason.
Tôi đã mời ông ấy vào phòng sáng.
Tôi có làm sai?
Đưa ông ấy vào phòng làm việc.
Jane, có 1 tai hoạ.
Nếu tôi đang ở cùng những người đó
mà họ nhìn tôi lạnh lùng và khinh bỉ,
rồi từng người một bỏ tôi đi,
em sẽ làm gì? Em có đi theo họ?
Không, thưa ngài.
Em sẽ ở lại bên ngài.
Em chịu bị chỉ trích vì tôi?
Vì bất cứ người bạn nào xứng đáng.
Richard.
Fairfax.
Anh thế nào rồi?
Tuyệt.
Xin thứ lỗi. Anh đang có khách thì phải.
Không thành vấn đề. Lại đây.
Cái khỉ gì thế?
- Rochester đâu?
- Chờ tôi.
Tôi đây. Xin hãy bình tĩnh. Có
người hầu gặp ác mộng, vậy thôi.
Mời mọi người quay về phòng
vì khi ngôi nhà còn lộn xộn,
cô ta không thể được chăm sóc.
Tôi có thể giúp gì không?
Cô Ingram, các cô, làm ơn
hãy về tổ như loài chim bồ câu.
Tôi đảm bảo mọi thứ đều ổn.
Ngôi nhà ồn ào.
Đi đi, hoa loa kèn của tôi.
Tôi đã bảo là không có gì mà.
Làm ơn.
Đi với tôi.
Em dọn sạch chỗ này được chứ?
Vâng.
Uống đi, Richard. Nó sẽ giúp anh lấy lại sức.
- Nó có hại tôi không?
- Uống đi!
Tôi phải đi tìm bác sĩ.
Khi nào máu chảy thì nhớ lau sạch.
Đưa nước nếu anh ấy khát.
Dù có thế nào cũng không
được nói chuyện với anh ấy.
Còn Richard
tuyệt đối không được nói chuyện với cô ấy.
Anh ấy sao rồi?
Ngủ rồi.
Nhanh lên, Carter. Sẵn sàng nào.
Mặt trời mọc là phải đưa anh ấy đi.
Để xem nào.
Vết thương sâu lắm.
Không hay rồi.
- Fairfax
- Đi đi!
Em đã trải qua 1 đêm thật kỳ quặc.
Vâng, thưa ngài.
Em chẳng hề sợ.
Em chỉ sợ căn phòng trong thôi.
Em không gặp nguy hiểm đâu.
Ngài Rochester, ai đã làm điều đó?
Tôi không thể cho em biết.
Sao ngài lại bảo vệ họ?
Tôi đã phạm 1 sai lầm nghiêm trọng.
Hậu quả của nó phá hủy cuộc đời tôi.
Suốt bao năm qua tôi
tìm cách thoát khỏi nó.
Mùa xuân này, tôi về nhà với con
tim mệt mỏi và tâm hồn úa tàn.
Rồi tôi gặp 1 người lạ với những
đức tính đã làm tôi hồi sinh.
Ở bên cô ấy, tôi thấy mình như sống lại
1 cách trong sáng, thanh cao hơn.
Em nói xem
tôi có được phép vượt qua cản trở
tập quán để đến với cô ấy?
Có cản trở ư?
Chỉ là 1 trở ngại thông thường mà thôi.
Nhưng là gì mới được chứ?
Nếu ngài đã nảy sinh tình cảm
thì tiền bạc chẳng thể cản trở ngài.
Phải.
Và nếu người phụ nữ ấy
thuộc dòng dõi cao quý
và đã chỉ ra rằng có thể cô ấy sẽ đáp lại...
Jane, em nghĩ tôi đang nói đến ai thế?
Cô Ingram.
Tôi muốn hỏi Jane Eyre sẽ làm gì
để mang lại hạnh phúc cho tôi kia?
Em sẽ làm mọi thứ cho ngài.
Bất cứ điều gì đúng đắn.
Em làm tôi chết lặng mất rồi.
Tôi thấy đã đến lúc cho em biết
về người tôi yêu thương
mà em đã gặp và biết cô ấy.
Cô ấy thật là đặc biệt phải không?
Tươi mới và khoẻ mạnh,
không chút ô uế hay cặn bã.
Tôi chắc cô ấy sẽ làm tôi
tái sinh 1 cách mãnh liệt.
Ngài trông thật nực cười.
Trò chơi này thật lố bịch.
Xin lỗi, thưa ngài.
Sinh vật khiếp đảm đó muốn gặp ngài ư?
Xin lỗi.
Đây là thư bà vú già của em, Bessie.
Bà nói em họ của em, John Reed đã chết.
Nó phá tán tài sản rồi tự sát.
Tin này làm mợ em sốc
nặng nên lên cơn đột quỵ.
Bà mợ đã đuổi em đi ư?
Bà muốn gặp em.
Em đã rời xa bà từ rất lâu, chẳng
thể bỏ qua ước nguyện của bà.
Hứa với tôi em sẽ không ở đó lâu.
Ngài Rochester, em chưa nhận được lương.
Em cần chi phí cho cuộc hành trình của mình.
Tôi nợ em bao nhiêu?
30 bảng.
Đây là 50 bảng.
Nhiều quá.
Cầm tiền lương của em đi, Jane.
Em không thể.
Vậy tôi đưa em 10 bảng thôi.
Thế thì ngài nợ em rồi.
Đúng vậy.
Trong khi chờ em, tôi sẽ giữ nó ở đây.
Em có tin tưởng tôi không?
Chẳng tin tí nào, thưa ngài.
Em chẳng thể tin tưởng ngài.
Jane Eyre.
Đã 2 lần tôi làm sai.
Tôi đã phá lời thề với ông Reed.
Mợ đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.
Mở hộp ra đi.
Lấy lá thư ra mà đọc.
"Thưa bà,
"xin bà làm ơn gửi cho tôi
"địa chỉ của cháu gái tôi, Jane Eyre.
"Tôi mong có thể đưa nó đến Madeira.
"Công sức của tôi đã được đền đáp,
"mà tôi lại chẳng có con,
nên tôi muốn nhận nuôi nó
"để sau này, khi tôi chết còn
có người thừa kế gia sản.
"John Eyre, Madeira."
Bức thư này được gửi 3 năm trước.
Sao cháu chẳng hề biết?
Vì tôi đã hồi âm rằng
cháu đã chết vì sốt phát
ban tại trường Lowood.
Cháu gọi tên người chết trừng phạt tôi.
Cháu từng nguyền rủa tôi.
Nếu được phép cháu đã yêu thương mợ.
Cháu sinh ra là để dày vò tôi.
Giờ mợ muốn yêu hay ghét cháu thì tuỳ.
Cháu hoàn toàn tha thứ cho mợ.
Mong mợ an nghỉ.
Chú thân yêu của cháu,
Vài năm trước, mợ Reed của cháu
đã báo nhầm rằng cháu đã chết.
Cháu viết thư để chú biết
cháu vẫn đang sống
và rất vui lòng được biết mình
có thêm 1 người họ hàng.
Cháu mong ta có thể giữ liên lạc,
và 1 ngày ta được gặp nhau.
Hiện cháu đang sống
tại lâu đài Thornfield,
làm gia sư cho người được ngài
Edward Fairfax Rochester giám hộ.
Em đây rồi.
Vẫn cái kiểu cách ấy của em,
ẩn vào trong bóng chiều tà.
Tôi những mong chạm
vào em để biết em là thật.
Lại đây, Jane.
Hãy dừng chân ở ngưỡng cửa của 1 người bạn.
Cảm ơn ngài Rochester,
vì lòng tốt tuyệt vời của ngài.
Em thấy mừng đến lạ khi được trở về.
Chưa có gì chính thức cả.
nhưng ông ấy đã ra lệnh lấy
đồ quý trong ngân hàng
và chuẩn bị đi du lịch châu Âu.
Thưa cô.
Ông bắt đầu say mê ca hát,
các vở opera mà cô Ingram cũng ưa thích.
Ta sẽ được nghe họ thông báo sớm thôi.
Ngài sắp kết hôn.
Có vẻ bà Fairfax đã gián tiếp
cho biết ý định của tôi
về việc đưa cổ vào chiếc
thòng lọng thiêng liêng.
Adele nên đi học,
còn em sẽ tìm 1 việc khác.
Xin chúc mừng ngài.
Thornfield thật là đẹp
vào mùa xuân, phải không?
Vâng, thưa ngài.
Em sẽ hối tiếc khi rời xa nơi đây.
Đó là quy luật của cuộc sống.
Em vừa ổn định là lại
có tiếng kêu, "Hãy tiến lên!"
Tôi sẽ tìm cho em 1 vị trí mới, Jane,
và mong em chấp thuận.
Em sẽ sẵn sàng khi ngài ra lệnh đuổi em.
Tôi sẽ đuổi 1 kẻ làm công
chân thành như em sao?
Ngài buộc phải làm thế.
Ta là bạn tốt với nhau phải không?
Vâng, thưa ngài.
Tôi có cảm giác kỳ lạ về em
như thể trong lòng tôi có sợi dây vô hình,
nối với sợi dây tương tự trong em.
Em mà bỏ đi,
tôi sợ sợi dây cảm thông ấy sẽ đứt.
Rồi tôi sẽ bị chảy máu trong tim.
Còn em, chắc em sẽ quên tôi.
Sao lại thế?
Em đã sống 1 cuộc sống đầy đủ ở đây.
Em đã không bị chà đạp.
Tôi đã không bị chôn vùi.
Em đã không bị xua đuổi
khỏi những điều tươi đẹp.
Em đã được biết ngài, ngài Rochester,
em thực sự đau khổ khi phải chia tay ngài.
Vậy sao em lại đi?
Vì vợ ngài.
Tôi không có vợ.
Nhưng ngài sắp kết hôn.
Jane, em phải ở lại.
Và chẳng là gì của ngài?
Em là cỗ máy vô cảm ư?
Ngài nghĩ em nghèo khổ,
vô danh, xấu xí, nhỏ bé
nên em không có tâm hồn và trái tim?
Em cũng có 1 tâm hồn, 1 trái tim như ngài.
Chúa mà ban cho em nhan sắc và tiền của,
em đã làm ngài khó mà xa em được,
cũng như em khó mà xa ngài.
Em không nói chuyện với ngài qua thân xác.
Mà chính là linh hồn em
nói chuyện với linh hồn ngài
như thể 2 ta đã đi qua những nấm mồ
và cùng đứng ngang hàng dưới chân Chúa,
như bây giờ.
- Như bây giờ.
Em là con người tự do
với ý chí độc lập,
nó bảo em phải từ biệt ngài.
Hãy để ý chí ấy quyết định số phận em.
Tôi xin hiến dâng vòng tay, con tim tôi.
Jane,
tôi muốn em sống bên tôi trọn đời.
Cũng bình đẳng và giống như tôi.
Em có bằng lòng lấy tôi không?
Ngài đang chế nhạo em đấy ư?
Em nghi ngờ tôi sao?
Hoàn toàn nghi ngờ.
Cô dâu của ngài là cô Ingram.
Cô Ingram?
Cô ta là cỗ máy vô cảm.
Chính em. Mới là con người hiếm có.
Em, cô gái nghèo khổ và khó hiểu,
xin hãy nhận tôi làm chồng.
Tôi phải có được em cho riêng tôi.
Ngài muốn em làm vợ ngài?
Tôi xin thề.
Ngài yêu em ư?
Tôi yêu em.
Vậy em bằng lòng lấy ngài.
Chúc em ngủ ngon, tình yêu của tôi.
Chúc ngài ngủ ngon.
Tôi có phải con quái vật?
Có phải ngài Rochester yêu tôi là điều không thể?
Không.
Đã từ lâu tôi để ý cô là
mẫu người ông ấy thích.
Nhưng cô còn quá trẻ và
ít giao thiệp với đàn ông.
Tôi không muốn cô gặp đau buồn, nhưng
có thận trọng đến mấy cũng chẳng thừa.
Những người thuộc tầng lớp ông ấy.
Phải nói rằng
họ chẳng mấy khi cưới gia sư trong nhà đâu.
Chưa cưới thì đừng tin
chính mình cũng như ông ấy.
Làm ơn,
giữ khoảng cách với ông ấy.
Lại đây.
Sao thế?
Jane Eyre mà không có gì để nói ư?
Mọi thứ dường như vô thực.
Tôi là thực đây.
Chính ngài là điều hão huyền nhất.
Tôi sẽ không còn là Jane Eyre nữa.
Edward!
Bê đi!
Chất đồ lên xe, sẵn sàng trong 1 tiếng nữa.
Can đảm lên, Jane.
Vâng.
Đi thôi.
Ta đề nghị và ra lệnh cho 2 người,
sẽ phải trả lời trong ngày phán quyết đáng sợ,
nếu bí mật trong lòng 2 người bị phát giác,
rằng nếu ai trong 2 người
biết bất cứ trở ngại nào
khiến 2 người không thể kết hôn hợp pháp,
thì bây giờ hãy mau tự thú.
Edward Fairfax Rochester.
Hôn lễ không thể tiếp tục được.
Tôi tuyên bố có 1 trở ngại.
Xin cứ tiếp tục.
"Tôi khẳng định và có thể chứng minh...
Xin tiếp tục!
"...rằng Edward Fairfax Rochester,
"15 năm trước, đã kết hôn với em gái tôi,
"Bertha Antoinetta Mason, tại nhà thờ St. James
"thị trấn Tây Ban Nha, Jamaica."
Hiện tôi đang giữ 1 bản sao.
Ký tên, Richard Mason.
Cô ấy đang sống tại lâu đài Thornfield.
Cô gái này không hề biết gì.
Cô ấy tưởng mọi việc đều
công bằng và hợp pháp.
Cô không thể ngờ mình đã bị lừa
bởi cuộc hôn nhân
giả tạo với 1 kẻ lừa đảo.
Lại đây, Jane.
Tất cả lại đây mà gặp vợ tôi.
Lùi lại!
Đi, tất cả cùng đi!
Muộn 15 năm rồi.
Bà Poole.
Đáng lẽ ngài phải báo trước.
Đây là Bertha Antoinetta Mason.
Vợ tôi.
- Antoinetta.
- Là tôi, Richard.
Có lúc cô ta bình tĩnh,
có lúc lên cơn thịnh nộ.
Cửa sổ phải đóng chặt
đề phòng cô ta nhảy xuống.
Chúng tôi không để đồ đạc gì
kẻo cô ta làm thành vũ khí.
Tôi đưa cô ta lên mái nhà
mỗi ngày, trông chừng cẩn thận,
cô ta nghĩ mình có thể bay.
Con quỷ của tôi.
Jane.
Tha thứ cho tôi. Tôi thật
vô dụng. Tôi phải làm sao?
Jane.
Không 1 giọt lệ.
Sao em không khóc?
Sao không la hét với tôi?
Tôi đáng nhận 1 trận lôi đình.
- Em muốn uống nước.
- Phải rồi.
Jane.
Giờ em thấy sao?
Em sẽ sớm khoẻ lại thôi.
Tôi biết em mà.
Em đang suy nghĩ.
Nói cũng vô ích, em đang nghĩ nên làm gì.
Mọi thứ đã thay đổi.
Em phải rời bỏ ngài.
Không. Không.
Jane, em có yêu tôi không?
Tình cảm của em vẫn không thay đổi.
Hãy làm vợ tôi.
Ngài có vợ rồi.
Tôi xin thề với em bằng danh dự,
lòng trung thành của mình.
Không được đâu.
Tình yêu của tôi, chỉ có
cái chết mới chia lìa đôi ta.
Sự thật là gì?
Đáng lẽ tôi phải cho em biết sự thât.
Ngài đã lừa dối em!
Tôi đã sai khi làm thế.
Tôi nhận ra rằng mình thật hèn nhát.
Đáng lẽ tôi phải cầu xin
linh hồn em như bây giờ.
Bertha Antoinetta Mason.
Bố tôi thích cô ta vì tiền.
Trước khi cưới, tôi ít có
dịp nói chuyện với cô ta.
Tôi sống với cô ta 4 năm.
Cô ta trở nên nóng tính, bệnh hoạn,
bạo lực và dâm đãng.
Chỉ có cái ác mới chế ngự được
cô ta, nhưng tôi không muốn thế.
Cả đời tôi bị cô ta xiềng xích, Jane.
Cả pháp luật cũng chẳng
thể trả tự do cho tôi.
Em đã bao giờ vào nhà thương điên chưa, Jane?
Chưa, thưa ngài.
Các bệnh nhân bị nhốt trong
lồng và cho ăn như thú dữ.
Ít ra tôi cũng không làm thế với cô ta.
Jane.
Em thương ngài vô cùng.
Không.
Ai sẽ bị xúc phạm khi em sống với tôi?
Ai thèm quan tâm chứ?
Em.
Em thà làm tôi phát điên
còn hơn phạm 1 chút luật ư?
Em phải tôn trọng bản thân mình.
Hãy nghe tôi.
Nghe tôi.
Tôi sẽ khuất phục em với
những ngón tay của tôi,
chỉ bằng cây gậy em đưa cho tôi.
Dù tôi làm gì với cái lồng ấy.
Tôi cũng chẳng thể với tới em.
Chính linh hồn em là điều tôi muốn.
Sao em không dùng ý chí tự do của mình?
Chúa giúp tôi!
Jane!
Tôi hỏi cô thấy sao.
Tôi thích nghi rất tốt.
Việc này có vất vả quá không?
Không hề.
Còn sự cô đơn thì sao?
Tôi chẳng có thời gian mà để ý đến.
Cảm ơn các em.
Vâng thưa cô.
Chắc tại cô đang chìm trong quá khứ.
Khi ở cửa nhà anh, tôi chẳng có gì.
Giờ tôi có nhà, công việc, tự do tự tại.
Tôi tạ ơn Chúa vì sự hào
phóng của các bạn mình.
Tôi không biết trước khi
gặp tôi cô đã bỏ lại những gì.
Nhưng tôi khuyên cô nên cưỡng lại
mọi cám dỗ về quá khứ.
Tôi cũng muốn thế.
Một năm trước, tôi đã vô cùng khốn khổ.
Tôi khinh miệt điểm yếu này,
kiên cường chiến đấu và đã thắng.
Liệu ta có cùng 1 ý chí.
Tôi thấy cô đầy tham vọng.
Ngôi trường nhỏ này chẳng
giữ chân cô được lâu đâu.
Cái này của cô à?
Vâng.
Có vấn đề gì không?
Không có gì.
Ngủ ngon.
Jane.
Cô Eyre.
Điều gì khiến anh đến đây trong
đêm khuya lạnh lẽo thế này?
Hy vọng không có tin xấu.
Cô lúc nào cũng cảnh giác cao độ, cô Eyre.
Mời anh ngồi.
Cảm ơn cô Eyre.
Tôi thấy quảng cáo trên tờ Thời
Đại từ một luật sư tên Briggs
tìm đến Jane Eyre.
Tôi quen 1 cô Jane Elliott.
Bức họa này đã khiến nghi ngờ
của tôi trở nên chắc chắn.
Nên tôi đã hồi âm cho anh ta.
Anh ta kể chuyện 1 nữ gia sư trẻ.
Và ông chủ của mình,
ông Fairfax Rochester.
Anh Rivers.
Tôi hiểu cảm xúc của cô
nhưng xin hãy nghe tôi.
Nếu anh biết nhiều đến vậy,
có thể cho tôi biết ông ấy sao rồi?
- Ai cơ?
- Ngài Rochester.
Tôi không biết gì về ông ta cả.
Nhưng ông ấy đã tìm tôi?
Không phải ông ấy.
Mà là ông Briggs.
Thế ông ấy muốn gì ở tôi?
Chi để nói rằng chú cô,
ông John Eyre ở Madeira, đã chết,
và để lại toàn bộ tài sản cho cô,
giờ cô đã trở nên giàu có.
Sao cơ?
Cô giàu rồi,
1 người thừa kế khá giả.
Cô có muốn biết mình có bao nhiêu?
Tôi có bao nhiêu?
20 nghìn bảng.
Nếu cô có giết người
mà bị tôi phát hiện, chắc trông
cô cũng chẳng kinh ngạc hơn.
Chắc có nhầm lẫn.
Không hề.
Trông cô thật đau khổ về chuyện này.
Làm ơn
hãy ngồi xuống. Tôi đã làm cô sốc rồi.
Anh St. John.
Những gì tôi nợ anh và các em anh...
Chẳng có gì cả.
Anh đã cứu mạng tôi.
Xin hãy viết thư cho họ.
Số tiền này sẽ giải thoát chúng ta.
Mỗi người sẽ có 5 nghìn
và cả anh nữa nếu anh đồng ý.
Tuyệt đối không được.
Nếu anh nhận tôi làm em gái,
ta có thể sống chung
ở toà nhà Moor.
Tôi vội báo tin cho cô quá.
Cô đang bối rối.
Người thân duy nhất của tôi đã chết.
Anh thì có gia đình.
Anh không hiểu cô đơn là thế nào đâu.
Cô cũng chẳng hiểu giàu có là thế nào.
Lúc nào tôi cũng sống 1 mình.
Tôi chưa từng có anh chị em.
Xin hãy cho tôi làm em của anh.
Anh có miễn cưỡng nhận tôi không?
Không, cô Eyre.
Ngược lại thì có.
Tôi sẽ viết cho các em tôi như cô yêu cầu.
Anh trai.
Chúng con nỗ lực làm việc vào ban ngày.
Đêm đến, tất cả đều nghỉ ngơi.
Xin giúp chúng con chọn
con đường khó khăn hơn.
như người đã phải chịu đựng,
chúng con cũng phải vậy.
Amen
- Amen.
- Amen.
- Ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Ngủ ngon.
Chẳng phải Jane cũng là người trong nhà?
Ngủ ngon.
Jane.
Anh sẽ đi Ấn Độ trong 6 tuần.
Anh có thể thấy tài năng của em
và sao em lại có nó.
Chúa muốn em làm vợ 1 nhà truyền giáo.
Anh xin thỉnh cầu em.
Em không phù hợp đâu.
Anh tin em vô điều kiện.
Và hãy nhớ rằng,
trong em,
anh nhận ra 1 tâm hồn đồng điệu.
Em sẽ cùng anh đi Ấn Độ.
Jane.
Em sẽ đi nếu được tự do.
Tự do?
Sao anh có thể đưa 1 cô gái 19 tuổi
đến Ấn Độ trừ khi cô ấy là vợ anh?
Em thương anh như 1 người
anh trai. Chứ không phải chồng.
Trái tim em đang câm lặng.
Vậy anh sẽ nói thay nó.
Em đã nói là sẽ đi.
Ta nên kết hôn.
Và chắc chắn sẽ có đủ tình yêu nảy nở.
Đủ tình yêu?
Phải, khá đủ.
Tình yêu?
Phải. Dưới mọi hình thức.
Thứ lỗi cho em, cái tên của tình yêu
là mối bất hòa giữa chúng ta.
Anh trai thân yêu, từ bỏ ý định kết hôn đi.
Sao em lại từ chối?
Chẳng có lý nào.
Em tha thiết muốn làm bạn anh.
Không thể chỉ hi sinh có 1 nửa.
Em phải dành trọn tất cả.
Lấy anh chính là giết em!
Giết em?
Những lời đó thật thô thiển
và không đúng sự thật
Anh biết nơi trái tim em hướng về và bám riết.
Hãy nói tên ông ta đi.
Nói đi. Nói đi.
Jane.
Sao em vẫn chưa dập tắt đam mê vớ vẩn này?
Jane!
Nó xúc phạm anh và thiên Chúa!
Gì thế?
Anh ở đâu?
Đợi em.
Sao em lại nói chuyện với không khí?
Jane.
Jane.
- Em tới đây.
- Jane!
Xin cô hãy đợi.
Jane Eyre.
Cứ tưởng người du mục tới.
Rồi tôi thấy cô và không thể tin được,
cô là ma cơ mà.
Không ai rõ chuyện xảy ra thế nào.
Tôi nghĩ bà Poole đã uống
quá nhiều rượu gin với nước
nên khi ngủ, cô ta,
bà Rochester, đã phá khóa.
Cô ta làm cái việc chưa hoàn thành
1 năm trước, đốt cháy toàn bộ nơi này.
Chúng tôi suýt chết trong đám cháy,
nhưng ông Rochester đã cứu tất cả chúng tôi.
Rồi ông ra chỗ cô ta.
Đám cháy ngày 1 dâng cao,
nên người trong làng chạy đến cứu.
Tôi thấy cô ta đứng trên mái nhà.
Ngay ngoài rìa.
Tôi nghe ông Rochester
cầu xin cô ta đi xuống.
Nhưng cô ta đã nhảy xuống.
Ông Rochester đứng đó,
không chịu rời đi như muốn
đám cháy nuốt lấy ông.
Tôi đã không biết.
Tôi không biết đó là vợ ông ấy. Tôi thề đấy.
Sao cô lại bỏ đi, cô gái?
Tôi có thể giúp cô.
Tôi tiết kiệm được ít tiền.
Đáng lẽ cô phải đến tìm tôi.
Ông ấy đâu rồi?
Pilot.
Ai đó?
Bàn tay này...
Jane Eyre.
Edward, em quay về với anh đây.
Fairfax Rochester mà không có gì để nói ư?
Em vẫn còn lành lặn đấy ư, Jane.
Em tin chắc là vậy.
Một giấc mơ.
Vậy anh tỉnh dậy đi.
Dịch: ivy68-HDVietnam.com
Copyright © 2011 by ivy68.
All right reserved.