Tip:
Highlight text to annotate it
X
ZATHURA: TRÒ CHƠI KHÔNG GIAN
Trời ạ!
Đúng rồi đấy.
Bắt hay lắm.
Phải rồi.
- Được rồi, Danny, tới lượt con đấy.
- Cái gì? Chưa hết lượt của con mà.
Hết rồi. Bố có đếm. 25 phút.
Đó là thỏa thuận.
- Thật không công bằng.
- Hoàn toàn công bằng đấy.
Nhanh lên nào, Danny. Chơi với con xong,
bố có việc phải làm khoảng một tiếng.
Anh cũng biết đâu phải
chỉ có mỗi mình anh được chơi.
"Mỗi mình anh được chơi."
Các con.
Được rồi.
Nhìn kĩ quả bóng. Lần này
con sẽ bắt được nó. Sẵn sàng.
Không sao. Con làm tốt lắm.
Là do bố ném tồi. Do bố.
Xin lỗi. Là tại bố.
Rồi. Làm lại nhé. Con sẽ làm được.
Chuẩn bị nào. Sẵn sàng.
Được rồi.
Một cú ném thâm hiểm hướng về góc phải sân.
Một đường bóng nhẹ nhưng rất nhanh.
Liệu anh có bắt được không?
Anh có bắt được không?
Ồ, và Milton Bradley xuất hiện
với cú chụp điệu nghệ của mình.
- Đội bắt bóng thắng.
- Đồ đểu cáng.
Sao? Con bắt tốt mà.
Danny?
Danny?
Danny, con không nên nói với anh như thế.
Nhưng đúng thế mà.
Nghe này, nhóc. Hồi bố 6 tuổi...
- 6 tuổi và 9 tháng.
- Hồi bố 6 tuổi 9 tháng...
... bố cũng bắt bóng rất dở.
Nhưng anh Walter chơi rất giỏi.
Anh Walter 10 tuổi rồi.
Thì sao?
Anh lúc nào cũng giỏi hơn con.
Đâu có. Anh đâu có chơi piano hay bằng con.
Con ghét piano.
Một ngày nào đó con sẽ thấy vui
vì bố đã bắt con học chơi.
Con sẽ dự một buổi tiệc,
ở đó có một cô bé rất xinh...
Giống như bố và mẹ ạ?
Nghe này, Danny...
... con khác, Walter khác.
Anh giỏi cái này, thì con giỏi cái khác.
Ai cũng thế cả.
Anh giỏi hơn con về mọi thứ.
Nghe bố này.
Con là cậu bé rất đặc biệt.
Mọi người nói thế khi họ
không nghĩ ra được lời giải thích.
Con hay nghĩ ra các trò chơi...
... và giả làm các nhân vật tưởng tượng.
Con có trí tưởng tượng rất tuyệt vời.
Rất phi thường. Rất phong phú.
Và bố dùng trí tưởng tượng của mình
để kiếm sống. Con biết mà.
- Vậy là nó tốt hơn của Walter?
- Cái gì cơ?
Khả năng tưởng tượng của con tốt hơn Walter?
Con khác anh Walter.
- Đừng có làm thế.
- Bố muốn chơi bóng không?
- Bố con mình vừa chơi bóng rồi mà
- Không, bóng bầu dục kìa.
Bố có việc phải làm.
- Nhưng hôm nay là thứ Bảy.
- Bố biết.
- Bố lúc nào cũng làm việc.
- Thuyết phục hay đấy.
- Chẳng công bằng chút nào.
- A lô.
Bill, tôi rất xin lỗi.
Tôi sẽ gọi lại sau hai phút nữa, được không?
Cám ơn.
Bố có cuộc họp quan trọng
vào chiều nay.
- Bố phải chuẩn bị bây giờ.
- Bố sẽ ra ngoài à?
Ừ. Bố phải đi họp mà.
Mấy đứa sẽ sang chỗ mẹ.
Mẹ sẽ đến đón lúc 3 giờ.
Mai tụi con mới phải qua nhà mẹ mà.
- Không. Là hôm nay.
- Tụi con phải được ở với bố 4 ngày.
- 3 ngày thôi.
Tuần trước là 4 ngày...
... tuần sau cũng 4 ngày,
nhưng tuần này là 3.
- Tuần này ở với mẹ 4 ngày.
Thật là bất công.
- Với ai?
- Với tất cả mọi người.
Bố phải làm việc.
Chúng ta đã có thể chơi nhiều hơn
nếu không có Danny ở đây.
Nhưng Danny có ở đây.
Bố, chơi 5 lượt thôi.
Sao đây nhỉ? Để bố nghĩ.
Bố phải đi làm.
Bố, con muốn chơi “Smash Bros” bây giờ.
Cái gì? Bố sẽ chơi
“Smash Bros” với nó ư?
Đâu? Bố đâu có hứa thế.
- Bố sẽ chơi bóng với Walter?
- Lẽ ra là thế nếu không có mày ở đây.
Anh xấu lắm.
Ai cũng ghét con.
Bố chả bao giờ giữ lời hứa.
Bố chỉ có một mình thôi,
hiểu không?
Bố cũng ghét phải thế này.
Thật là tệ...
... nhưng bố đã cố gắng hết sức rồi.
Nên làm ơn, để cho bố thở một chút,
được không?
Có những lúc các con
phải trưởng thành hơn.
Và bố cần điều đó ngày hôm nay.
Chơi “Chutes & Ladders” không?
Không. Mày sẽ ăn gian.
Trò “Stratego”?
Mày luôn ăn gian.
Trò “Stratego” sao mà ăn gian được?
Chắc chắn là mày sẽ tìm ra cách.
Anh xin lỗi đã làm phiền.
Không, không có gì đâu.
3g30 anh mới họp.
Rồi anh sẽ xong việc sớm.
Anh Walter, xem em tìm được gì này.
Cái đó của tao. Trả về chỗ cũ đi.
Nhưng anh có bao giờ chơi đâu.
Nhưng nó vẫn là của tao.
Sao anh cứ bực bội thế?
Tao không bực, Danny.
Tao học lớp 4 rồi,
và đã có bạn gái.
Còn nhớ bố nói về việc trưởng thành chứ?
Là thế này đây.
Mình chơi trận giả đi,
được không?
Nghe rõ.
Thưa Trung úy, có một chiếc trực thăng
bị cháy. Hạ nó thôi.
Bản vẽ không khớp với ma-két lắm.
- Trả đây.
- Cho em đi.
- Vâng, cái màu đỏ.
- Đưa đây.
Thì màu việt quất.
Họ chọn màu nào cũng được.
Tôi có lũ trẻ ở nhà.
Tôi gọi lại cho anh sau nhé?
Có vài vấn đề gia đình nho nhỏ.
Tôi... tôi biết. Tôi biết.
- Bố.
- Không nghiêm trọng lắm đâu.
Vâng. Cám ơn.
- Bố xem nó làm gì này.
- Bố đang có cuộc gọi.
- Chỉ là tai nạn thôi mà.
- Đồ nhõng nhẽo.
- Em không nhõng nhẽo.
- Mày làm hư hết đồ chơi của tao...
- Có trái bóng cũng không bắt được...
- Đủ rồi.
... và không ai muốn chơi với mày cả.
- Anh im đi.
Con xin lỗi. Con xin lỗi. Con xin lỗi.
Con xin lỗi. Con xin lỗi.
Phải mất 10 phút để đến văn phòng.
Bố phải đi tìm một bản sao khác.
Bố sẽ về ngay.
Bố định bỏ tụi con một mình,
trong căn nhà cũ kĩ, đáng sợ này ư?
- Nó không đáng sợ. Chỉ cũ thôi.
- Con thích nhà mẹ hơn.
Thì mẹ cũng thế.
Giờ nó là của cô ấy rồi đấy.
Nghe bố này, đây là một ngôi nhà
rất đặc biệt.
Bố làm việc cật lực để kiếm tiền
tu sửa lại tổ ấm của chúng ta.
Bố biết mẹ bây giờ không còn ở đây,
và nó hơi cũ kĩ...
... nhưng chỉ cần một thời gian nữa thôi,
rồi con sẽ thấy yêu nó.
Con không muốn ở đây một mình.
Con sẽ không ở một mình đâu.
Bố sẽ gọi chị Lisa dậy.
- Không, đừng có đánh thức chị ấy
- Bố mất trí rồi à?
Bố để chị ấy ngủ đi.
Con yêu.
Lisa. Con gái.
Dậy đi nào.
Bố có việc phải đi. Bố cần con ở nhà
trông hai đứa em yêu dấu của con.
Nhanh lên nào.
Không được.
Tối nay con có hẹn rồi.
Lúc mấy giờ?
Bọn con đàn đúm với nhau lúc 8 giờ.
- Giờ mới 2 giờ.
- Thì sao?
- Tức là còn tới 6 tiếng nữa.
- Ý bố là sao?
Bố cần con trông bọn nhóc.
Nhân tiện, bố thấy khó chịu
khi con dùng từ “đàn đúm”.
Sao cơ chứ? Nó có hàm ý gì đâu.
- Mong là như thế.
- Con chỉ nói vậy thôi, bố à.
- Mong là nó có hàm ý thật.
- Đúng vậy đấy. Trời ạ!
Chúng ta đã không nên thuê
đĩa phim “Thirteen”.
Nhớ để mắt đến tụi nó.
Đừng để chúng đốt trụi nhà đấy nhé.
- Được chứ?
- Con nghe rồi.
- Hả?
- Con nghe rồi.
- Cái gì?
Bố, được rồi.
15 phút nữa thôi.
Bố đóng cửa lại đi.
Cảm ơn con nhé.
Vâng, vâng, tôi đến đây.
Đợi một chút nhé.
Này!
Bố bảo không được chơi điện tử.
Làm gì có.
Được rồi.
Con hươu cao cổ kìa.
Đây là kênh Sports Center.
Em đang xem kênh kia mà.
Đây là đội Oakland. Và kia là đội Boston.
Đó chính là Manny Ramirez..
- Bọn mình xem phim “Bob Bọt biển” đi.
- Không.
- Hồi đó anh rất thích xem mà.
- Giờ khác rồi.
Trò chơi thô bạo.
Em đói.
Mày muốn tao phải làm gì?
Làm món mì ống và pho-mát đi.
Tao không biết làm món đó.
Em đói.
Thế anh biết làm món gì?
Nước.
- Còn chơi bóng thì sao?
- Không.
- Mày chết với tao!
Em xin lỗi. Em xin lỗi. Em xin lỗi.
Danny?
Mày đâu rồi?
Danny?
Mày đâu rồi, Danny?
Danny?
Mày đâu rồi?
- Hóa ra mày ở đây.
- Em đã xin lỗi rồi.
Không. Đừng.
- Đừng làm thế. Em không đùa đâu.
- Mày sẽ an toàn ở đấy cho đến lúc bố về.
Anh chỉ ghen tị vì bố nghĩ rằng
em thông minh hơn anh.
Em không có ý đó.
Walter. Không.
Kéo em lên. Đừng mà.
Sao thế, Danny?
Vẫn còn sợ ở dưới tầng hầm à?
Walter! Không, Walter!
Em không đùa đâu! Không!
Kéo em lên! Walter!
Đứa trẻ 3 tuổi mới sợ
ở dưới tầng hầm.
Anh ác lắm.
Bố đã bảo đừng có chơi trong đó.
Xem em tìm được gì dưới tầng hầm.
Vớ vẩn và cũ mèm.
Em thích nó.
Tất nhiên rồi.
Nó dành cho con nít mà.
Walter, cái này tuyệt lắm.
Lại đây xem đi.
“Zathura” là cái gì?
- Anh chơi với em nhé?
- Không.
- Em sẽ không ăn gian.
- Có đấy.
- Có một lá bài này.
- Hay quá!
“Sa... sao...
Sao cho...
Sao cho... chô...”
Đọc giùm em.
“Mưa sao chổi.
Hãy tìm chỗ lẩn tránh.”
“Tìm chỗ lẩn tránh” là sao?
Tức là tránh đường.
Thế em phải tránh đường cho cái gì?
Sao tao biết được?
Nó chỉ bảo “Hãy tìm chỗ...”
Bà nội ơi!
Sao chổi đấy!
Tìm chỗ lảng chánh!
Tìm chỗ lảng chánh!
Danny, vào đây.
Danny, nhanh lên. Trong này an toàn.
Danny, lẹ lên nào.
Danny, nhanh lên, nhanh lên.
Lẹ, lẹ, lẹ. Lẹ lên.
Vào, vào đây.
Đây là kênh Sports Center.
Em nghĩ chúng ta không nên
chơi cái trò đó nữa.
Lạ thật.
Chúng chỉ rơi xuống mỗi phòng khách.
Vũ trụ kìa.
Không. Chắc là trời tối thôi.
Không phải đâu, Walter.
Trời đâu có tối sớm thế.
Khoan.
Walter, anh lại mà xem.
- Nói với chị ấy đi.
- Anh đi mà nói.
Mày nói thì chị ấy sẽ bớt nổi khùng hơn.
Bọn mình không nên vào đây.
Chúng ta bị lạc ra ngoài không gian đấy!
Chuyện đó quan trọng hơn.
Thì anh gọi chị ấy dậy đi.
Được rồi.
Chị Lisa.
Lisa. Chị...
- Cút ra ngoài.
- Lisa, chị phải dậy đi.
Chị đã nói gì về việc vào phòng chị hả?
Bọn em không được phép vào
trừ phi là khẩn cấp.
Vậy có gì khẩn cấp?
Có một cơn mưa sao chổi,
và rồi mọi thứ bị phá tanh bành.
- Chúng ta không còn ở trên Trái Đất.
- Im nào!
- Chị cứ xem đi.
- Ừ.
- Ôi, không.
- Chúng ta làm gì bây giờ?
Trời đã tối rồi sao?
Chị muộn mất rồi.
- Không phải trời tối.
- Chúng ta bị lạc ra ngoài vũ trụ.
Em đã thấy Sao Thổ ngoài ấy.
Chị Lisa, mở cửa đi.
Im ngay và nghe này.
Bố giao cho chị quản lí
cho đến lúc bố về.
Có nghĩa là mấy đứa phải nghe lời chị.
Làm ơn, xuống dưới nhà
và cút khỏi mắt chị.
Nhưng đây là việc khẩn cấp.
- Nhà bị cháy à?
- Không.
- Có ai đó bị thương?
- Không, nhưng mà...
- Thế thì xéo!
- Lisa, xin chị đấy.
Bọn em sợ lắm. Chị cứ xem
cái trò chơi này, được không?
Nếu đây là trò đùa thì hai đứa chết đi là vừa.
Không, không phải đùa đâu.
Đây, chị cứ xem đi. Này.
- Anh phải xoay cái chìa khóa.
- Rồi.
- Em đang xoay cái chìa khóa.
- Đấy.
- Và anh phải nhấn cái nút.
- Nhấn nút á?
- Vâng.
- Em vừa nhấn nút.
Rồi cuộn số sẽ quay, ra bất kì số nào.
- Số 9.
Và phi thuyền của anh...
cái màu xanh ấy...
... vì cái màu đỏ là của em,
em đã xoay được số 5.
Rồi tàu sẽ tiến 9 bước, là chỗ này đây.
- Rồi.
- Và lá bài sẽ lòi ra.
- Lá bài.
- Lá bài.
- Lá bài kìa!
- Lá bài kìa!
- Lá bài.
- Đến phần đáng sợ.
“Bạn được thăng cấp làm Thuyền trưởng.
Tiến lên 2 bước.”
Hay nhỉ?
- Lisa, không! Lisa!
- Không, chị đợi đã!
Cái đó không tính. Để tao đi tiếp.
Nó hư rồi.
Chắc là phải chơi theo lượt.
Đó. Là lượt của em.
- 4.
- Ừ, 4.
- Bài kìa.
“Bạn đồng hành sẽ vào phòng ngủ đông
trong 5 lượt.”
Nghĩa là sao?
Chị Lisa?
“Ngủ đông” tức là đóng băng à?
Lisa.
Phụ với.
Em giết chị ấy rồi.
Mày không giết chị ấy.
Chị ấy chỉ chìm vào giấc ngủ đông thôi.
Phải rã đông cho chị ấy.
Anh điên à?
Đâu thể để chị ấy đây như thế này.
Có lẽ ta nên đọc hướng dẫn.
“Zathura.
Chú ý: du hành vào vũ trụ.
Zathura xin chào.
Bạn có đủ dũng khí cùng chúng tôi
khám phá thiên hà?
Không dành cho những người yếu tim.
Một khi đã tham gia vào
cuộc hành trình...
... bạn sẽ không thể quay lại
cho đến khi chạm đích.
Mọi thứ sẽ trở lại trật tự cũ
khi trò chơi kết thúc.
Mỗi lần chơi sẽ là một cuộc hành trình
khác nhau."
Vậy đấy. Chúng ta phải chơi tiếp.
Em không chơi trò đó nữa.
Mày phải chơi. Nó nói ta sẽ được
về nhà nếu thắng.
Nó đâu có nói thế.
Có đấy. “Mọi thứ sẽ trở lại trật tự cũ
khi trò chơi kết thúc.”
Tức là ta sẽ được về nhà khi chơi xong.
Em chỉ biết khi chơi trò này,
chuyện xấu xảy ra.
Tao thì biết khi chơi trò này,
tao được thăng cấp.
Nên tao sẽ thắng, và đưa chúng ta về nhà.
- Bọn mình đừng...
- Đừng có mè nheo nữa.
Em không mè nheo.
Số 8 này.
tao đi được nửa đường rồi.
“Robot của bạn gặp trục trặc.”
Thế là sao?
Robot của tao bị hỏng.
Nhưng anh làm gì có robot.
Khẩn cấp.
Khẩn cấp.
Robot của anh đấy à?
- Ít ra thì tao có một con.
- Thế nó làm được gì?
Những gì tao muốn.
Lấy cho ta nước trái cây, tên hầu.
- Đừng làm thế.
- Sao không? Robot của tao mà.
- Anh có thể làm nó nổi giận.
- Nó cao chưa tới 1 phân.
Tao dư sức đá nó bay ngang cả phòng.
Robot của tao, lá bài nói thế.
Em có bảo không phải đâu.
Anh cư xử như thằng ngốc.
Mày chỉ ghen tị vì tao có robot
còn mày thì không.
- Em đâu có cần...
- Khẩn cấp.
Khẩn cấp..
Người ngoài hành tinh..
Phải tiêu diệt.
Walter, em nghĩ nó nói anh đấy.
Người ngoài hành tinh.
Phải tiêu diệt.
Danny, chơi tiếp mau.
- Không có chìa khóa.
- Tìm đi.
Chơi đi. Nhanh. Nhanh lên.
Chơi đi!
Sao mày không chơi? Tao đã có thể bị giết.
Em sợ quá. Nhưng không sao.
Nó đi rồi, phải không?
Danny, chơi tiếp mau.
- Danny, đưa lá bài đây.
- Nó vẫn đang chạy.
Nhanh lên.
Lá bài.
Lá bài nói gì vậy?
Bạn đến quá gần hành tinh Tsouris-3.
Vào vùng có trọng lực.
Danny!
Danny!
Anh Walter!
Gì vậy?
- Chuyện gì vậy?
- Là chị Lisa.
Chị ấy có sao không?
Walter, chị ấy có ổn không?
Chắc vậy.
Chị ấy vẫn còn nguyên vẹn.
Con robot sao rồi?
Anh làm gì vậy?
Chắc nó chết rồi.
Anh lên đây đi.
Anh có nghĩ cái cửa giữ chân được
con robot không?
Không.
Hay thật.
Ừ. Nó mà tự sửa chữa xong
thì chúng ta tiêu đời.
Nó tự sửa á?
Sao tao biết được?
Nhìn ổn rồi.
Anh nghĩ chị ấy không sao chứ?
Tao không muốn ở đây
khi chị ấy tỉnh dậy.
Anh đi đâu vậy?
Chơi lượt của tao.
Anh điên à?
Cái thứ đó loạn hết cả lên.
“Bạn được thăng cấp làm Thủy sư đô đốc.
Tiến 4 bước.”
- Tới lượt mày đấy.
- Em không chơi nữa.
- Mày làm cái gì vậy?
- Làm mì ống và pho-mát.
Không có nước đâu, đồ ngốc.
Ta đang ở ngoài không gian mà.
Sao mày lại làm thế?
Vì em đói và em biết
anh sẽ không lo cho em.
Đừng mất công.
Bếp không cháy đâu.
Còn khuyên gì nữa không?
Phải bật lửa lớn lên.
Chúng ta hãy nói về chuyện này
được không?
Chẳng có gì để nói cả.
Em không chơi nữa.
Danny, tao chỉ muốn về nhà thôi,
và có mày thì mới làm được.
Mày không muốn về à?
Về nhà thì có gì hay ho chứ?
Ý mày là sao? Mọi thứ đều tuyệt
cho tới khi mày ra đời.
Thấy chưa? Anh luôn làm như
tất cả đều là lỗi của em.
Thì chính mày là người
nhấn cái nút trò chơi trước.
Em chỉ muốn được chơi với anh, Walter.
Được rồi, mày muốn gì?
Anh không được đối xử tệ với em,
không được lờ em đi...
... và em muốn anh xem em
như em trai anh.
- Được.
- Chúng ta đã hiểu nhau chưa?
Rồi.
Thế chẳng phải dễ hơn sao?
Số 6.
“Bạn được những Zorgon đến thăm.”
“Zorgon” là cái gì?
Chắc không phải người xấu.
Họ đến thăm mà.
Những Zorgons đấy!
Có lẽ họ là người tốt.
Họ đâu có tốt!
Lò sưởi. Trốn trong lò sưởi.
Chạy đi!
Em đã bảo là không muốn,
nhưng anh bắt em chơi.
Chúng ta còn làm gì được nữa đâu.
- Anh điên à?
- Có ý hay hơn không?
“Tái lập trình”? Nghĩa là sao?
Làm sao em biết được?
Tái lập trình!
Không được rồi.
Chúng ta sẽ tìm ra cách.
Bấm đi.
- Không.
- Bấm.
- Không.
- Bấm.
“Cừu giữ phí hàng gà mặc kệ.”
- Cái gì?
- “Cừu giữ phí hàng gà mặc kệ.”
- Đưa đây.
- Không, em đọc được mà.
- Em đọc được.
- Đưa tao đọc. Trời ạ!
“Cứu giúp phi hành gia bị mắc kẹt.”
Phi hành gia bị mắc kẹt nào?
Chắc là có một phi hành gia nào đó
bị mắc kẹt hoặc là...
Anh có khóa cửa chưa?
Tao không biết.
Đứa nào quay được chú?
- Đứa nào?
- Nó.
Đừng vội bán đứng em trai mình
như thế, nhóc à.
Giờ cháu có mình nó thôi đấy.
Hình như hai đứa gặp rắc rối
với lũ Zorgon.
Vâng, bọn cháu phải làm gì?
- Trốn.
- Trốn?
Chúng sẽ làm nổ tung cả căn nhà.
Chúng ta sẽ giấu ngôi nhà.
Tắt hết đèn và đồ dùng điện.
- Cháu á?
- Ừ, cháu. Đi nhanh đi.
Tuyệt.
Còn cháu, tắt bếp đi.
Vâng.
Nhiệt. Đó chắc là thứ đã kéo
bọn chúng tới đây.
Rồi. Giờ đi tắt cái đèn chong trong lò ấy.
Đèn chong là gì?
Dưới tầng hầm.
Ngọn lửa màu xanh trong lò sưởi ấy.
Thổi nó như thổi nến, như thế này...
Anh Walter, cái chú phi hành gia
đang phá ghế dài của bố kìa.
Đó là ghế ngủ của bố cháu.
Muốn giúp chú tống nó ra ngoài không?
Phá nó đi.
Phá nó đi.
- Chuyện gì vậy?
- Nhanh lên nào.
Lấy đi.
Theo nó đi.
Theo nó.
Được lắm.
Đúng rồi.
Zorgon.
Những con thằn lằn to xác, dữ dằn.
Lũ máu lạnh đi săn tìm
nguồn nhiệt.
Chỉ cần ít hơi nóng cũng đủ kéo chúng đến
như lũ bướm đêm.
Bay khắp thiên hà...
... chỉ để tìm những thứ có thể cháy được.
Sao chúng không đốt quách
hành tinh của chúng đi?
Chúng đã làm rồi.
Chưa phải là điều tệ nhất đâu.
Vấn đề ở đây là sự háu ăn của chúng.
Chúng không bao giờ ngừng ăn.
Thế chúng ăn gì?
- Thịt.
- Thế thì tốt.
Nhóc, cháu là thịt đấy.
Chú làm thế này để đuổi lũ Zorgon à?
Không.
Chú làm thế này vì chú đã phải ăn
pa-tê đóng hộp 15 năm rồi.
- Tệ thật.
- Sao?
Hắn ăn hết đồ ăn của chúng ta.
Thì sao? Cô Lupe mới đi chợ đây mà.
Mày nghĩ chúng ta còn ở ngoài này
bao lâu?
Có thể tới vài tuần. Rồi sẽ ra sao?
Em không biết.
Còn không khí? Bao lâu nữa cho đến lúc
hắn hít vào hết không khí?
- Em nghĩ...
- Tao sẽ nói chuyện với hắn.
Không. Đợi đã, Walter.
Chú, đó là thức ăn của bọn cháu.
Ừ. Mấy đứa còn ít đồ ăn quá.
Vâng, cháu biết.
Chú ăn hết còn gì.
Nếu chú nhớ không nhầm, lá bài bảo
“Cứu giúp phi hành gia bị nạn.”
Theo chú thấy thì có mỗi chú
thực hiện việc cứu giúp...
... nên vài cái bánh kẹp Dagwood
thì đâu phải đòi hỏi gì cao xa.
Đồ háu đói, chú đang ăn hết đồ rồi đấy.
Chú đã phải qua nút thắt thời gian để đến đây.
Cháu có biết là khó khăn lắm không?
Nút thắt thời gian là gì?
Một cái hố đen, chỉ to bằng thế này.
Ép mình chui qua đó...
... và cháu sẽ đói tới mức có thể
ăn cả một con cá mập.
Có vẻ như chú còn một cuộc hành trình dài.
Cháu đang đuổi chú đi đấy à?
Thì đợi khi chú ăn xong cũng được
Tiếc phải làm cháu thất vọng,
nhưng cháu không có quyền đó.
Nhóc kia quay được chú,
nên tùy thuộc vào cậu ta.
Tôi là Thủy sư đô đốc,
và tôi ra lệnh cho ông phải đi.
Xin lỗi, tôi không nhận ra ngài là Thủy sư đô đốc.
Thật ra, tôi...
... tôi cũng là Thủy sư đô đốc.
Chỉ là một lá bài thôi, đồ dở hơi.
Nó cũng muốn ông đi.
Thật không, Danny?
Cháu muốn tôi đi à?
- Tất nhiên rồi.
- Này, đồ lắm mồm...
... để cậu ta trả lời.
Chú muốn nghe từ cậu ta.
Thì...
Danny, nói là mày muốn hắn xéo đi.
Chú ấy có giúp chúng ta.
Giúp? Hắn đã đốt ghế của bố
và giờ thì ăn hết đồ ăn.
Mày gọi đó là giúp à?
Nghe này.
Chú sẽ đi. Chú có cảm giác mình
như kẻ xỏ mũi vậy.
Hai đứa đúng là một đội khó chịu, thiếu đoàn kết.
Mà cũng hay lắm.
Phải nói là căn nhà trông đẹp kinh.
Nên chú sẽ cút khỏi mắt hai đứa...
... để hai đứa tự giải quyết với bọn Zorgon vậy.
Khoan đã.
Ai mới là anh mày, hắn hay tao?
Chú có thể ở lại.
Lệnh là lệnh thôi.
Nhanh lên, đô đốc,
đến lượt cháu đấy.
- Em xin lỗi.
- Im đi.
Em nghĩ chú ấy có thể giúp.
Sao hai đứa không chơi đi?
Bọn cháu đợi chú.
Giờ chú đây rồi.
Hãy quay cái đó theo chiều kim đồng hồ...
- Cháu biết chơi rồi.
- Được thôi.
Đợi đã. Thế này không đúng.
Sao cơ?
Tao ở trước mày mà.
Chắc ai đó đã đá vào trò chơi?
Chả có ai đá vào trò chơi cả.
- Mày đã ăn gian.
- Không có.
Mày ăn gian. Tao biết trước rồi mà.
- Nói “ăn gian” là hơi quá đấy.
- Em không ăn gian.
- Em không ăn gian.
- Mấy đứa, làm ơn đi.
Nhỏ tiếng lại. Vừa phải thôi.
Vậy cháu có di chuyển quân cờ không?
Có thể là cháu đã sơ ý làm thế.
Được rồi. Là sơ ý thôi mà.
Sao mà sơ ý di chuyển quân cờ được?
Nó dính chặt vào trò chơi.
Chắc chắn mày đã ăn gian.
Thôi, đừng nói thế nữa.
Đừng dùng từ “ăn gian”.
- Mày đã ăn gian! Đồ ăn gian!
- Em không ăn gian!
Thôi đi được không?
Vậy lúc đầu cháu ở đâu?
Cháu ở ngay đây.
Không phải. Mày ở đằng này cơ.
Được rồi.
Từ từ. Cẩn thận đấy.
- Trời ạ!
- Rồi, đã... sửa xong.
- Đồ nhõng nhẽo.
- Em không nhõng nhẽo.
Này. Bình tĩnh. Bình tĩnh.
- Em không nhõng nhẽo.
- Đồ nhõng nhẽo.
Không có ai nhõng nhẽo hết.
- Em không nhõng nhẽo.
- Cái đồ nhõng nhẽo.
Em không nhõng nhẽo!
Trời ơi, dừng lại, làm ơn đi!
Bây giờ bắt đầu chơi đi.
Được thôi.
Nó cứ quay mãi.
- Nó bị sao vậy?
- Mày làm hư rồi.
Xem kìa, lá bài này!
Thấy không? Nó tự sửa rồi.
“Bắt quả tang ăn gian.
Tự động bị loại”?
- Nó nói cháu á?
- Thì anh đã di chuyển quân cờ.
Nó mới là đứa ăn gian.
Anh Walter!
Bám chắc vào, Walter!
Em sẽ cứu anh.
Cứu!
Đợi đã! Em có ý này!
Em sẽ ném cái đèn lên...
... anh chụp lấy,
em sẽ kéo anh xuống.
Tao không bám nổi nữa đâu!
Đừng lo, em sẽ lấy cái đèn khác.
Lùi lại.
Anh Walter?
Walter.
Ôi, không.
Có sao không?
Anh có sao không?
Tránh xa tao ra.
Xin lỗi.
Đừng có nói chuyện với tao
cho tới khi về nhà.
Dưới này ổn chứ?
Vì trên đó khá... khá là dữ dội.
Tim chú đập khá mạnh. Vui thật.
Mày có chơi đi không để tao có thể
ra khỏi đây và thoát khỏi mày?
- Cháu đã xin lỗi anh ấy rồi.
- Kệ mày.
Này, biết chúng ta cần phải làm gì không?
Chúng ta phải hợp sức.
Phải chụm đầu lại.
Trở thành một đội.
Ba người chúng ta.
Tới lượt cháu đấy.
Đưa chúng ta về nhà đi.
Chú sẽ bảo vệ cháu. Chú hứa.
- Lá bài nói gì?
- Nó không biết đọc.
“Mất bản đồ thiên hà.
Lùi 2 bước.”
Mông mình đông cứng cả rồi.
4 độ? Lũ ác ôn.
Tuyệt. Số 9.
- Quay khá lắm.
- Quay khá?
- Được số 9 là cực giỏi ấy chứ.
- Ý em là thế.
Là bài vàng kìa.
“Sao băng.
Hãy ước khi nó bay qua.”
Đó là lá bài tuyệt nhất
trong cả trò chơi đấy.
Gần tới đích rồi.
Vài bước nữa thôi là tao thắng.
Em mong anh thắng.
Em không quan tâm ai thắng cả.
- Vì mày chả bao giờ thắng cả.
- Này.
Thế nên nó luôn ăn gian,
vì nó chả bao giờ thắng.
- Không có.
- Có đấy.
Tại mày mà tao suýt chết.
- Không phải tại em.
- Không phải tại mày?
Sao không phải tại mày chứ?
Hoàn toàn là tại mày.
Tất cả đều là tại mày.
Tại mày nên bố mẹ mới li dị.
- Này.
- Đồ đáng ghét.
Danny.
Giờ cháu được một điều ước phải không?
Ừ.
Đừng làm thế.
Đừng làm gì?
Đừng ước điều cháu đang nghĩ.
Chú đâu biết cháu nghĩ gì.
Nhưng chú chắc là nó chả tốt lành gì.
Nghe này. Khi bực tức
thì cháu thấy điều ước đó hay...
... nhưng không phải vậy đâu.
Cháu phải tin chú, Walter.
Cháu ước gì vậy?
- Cháu không nói được.
- Nói đi.
Chú cũng biết luật mà.
Nếu nói ra, điều ước sẽ không...
Nói cháu ước gì đi.
Buông cháu ra.
Danny.
Danny.
Lá bài có hiệu lực rồi.
Ừ. Nó có hiệu lực.
Xin chúc mừng.
Giờ chúng ta sẽ kẹt
ngoài không gian mãi mãi.
Để anh ấy yên.
Cháu đã ước gì vậy?
- Cái này.
- Cháu ước một quả bóng bầu dục?
Có chữ kí của Brett Favre.
Sao anh lại ước một quả bóng?
Anh có thể ước cho trò chơi kết thúc.
Anh có thể ước chúng ta
thoát ra khỏi đây.
Tao bị áp lực.
Chú ta cứ hét vào tai tao.
Sao chú lại hét anh ấy?
Được rồi, mấy đứa.
Chuyện là thế này.
Chú đã từng chơi trò này rồi.
Chú đã chơi với đứa em trai
cách đây 15 năm.
- Chú cũng chơi á?
- Ừ. Cũng giống như hai đứa.
Hồi đó, bọn chú rất hay cãi nhau.
Và khi trò chơi bắt đầu,
điều đó còn tồi tệ hơn.
Càng chơi, bọn chú càng
bực tức với nhau.
Và chú cũng được sao băng.
Giống cái của Walter.
Lúc đó chú quá tức thằng em trai,
nên khi ngôi sao bay qua...
... chú đã ước.
Chú ước gì?
Chú ước em trai mình
chưa bao giờ được sinh ra.
Trời ơi!
Ngay sau đó, chú cảm thấy
rất kinh khủng.
Chú nghĩ chú có thể chơi lại...
... có lẽ chú sẽ quay được một ngôi sao
khác và ước nó trở về.
Nhưng trò chơi không cho phép...
... vì đó không phải lượt của chú.
Walter à.
Có những trò chơi...
... cháu không thể chơi một mình.
Vậy giờ chúng ta làm gì?
Chúng ta xuống dưới nhà
và chơi trò này cho xong.
Không ăn gian nữa.
Không cãi nhau nữa.
Các cháu chỉ cần quay
vài lần nữa thôi.
Chú sẽ giúp hai đứa đương đầu
với trò chơi.
Đồng ý chứ?
- Đồng ý.
- Đồng ý.
Trong này đang nóng lên thỉ phải?
Cháu đã thổi tắt cái đèn chong
trong lò rồi, phải không?
Ở yên đây.
Lũ Zorgon.
Con chuột của cháu bị bắt vào đó rồi.
Chuyện này tệ thật.
Thật sự rất tệ.
Tại sao?
Chúng ta đâu có bị ăn thịt.
Cháu để trò chơi ở đâu?
Trong phòng khách.
Tuyệt thật.
Trò chơi là cách duy nhất để về nhà.
Giờ thì lũ Zorgon định đốt nó.
Vẫn còn cứu vãn được.
Đợi mời nữa à? Nhanh lên.
- Dùng hết lực vào.
- Cố lên.
Sao chúng ta lại làm việc này?
Walter?
Hai đứa thực sự định đốt trụi nhà!
- Chị Lisa trở lại rồi.
- Chị hết đông cứng rồi.
Chị bình thường lại rồi, Lisa.
Tránh ra! Tránh ra!
Đi tìm bình cứu hỏa mau!
- Không, Lisa, đợi đã!
- Lisa, đừng!
- Dừng lại, Lisa! Đừng!
- Lửa để dụ bọn Zorgon đấy!
Lisa, dừng lại!
Đừng làm thế, Lisa!
Đừng làm thế!
Chúng ta phải giữ lửa cháy.
- Bọn Zorgon bị thu hút bởi lửa!
- Lisa, đợi đã! Đừng làm thế!
Không, Lisa.
- Tuyệt thật.
- Giờ chúng ta sẽ không thể
lấy lại trò chơi nữa.
Đừng lo. Chúng quay lại rồi.
- Anh là ai?
- Phi hành gia.
Trong trò chúng ta đang chơi.
Dany quay được tôi.
Cái gì vậy? Đó là cái gì?
Chuyện gì vậy?
Chúng ta đang ở đâu?
Ai đó trả lời tôi đi chứ!
Chúng đang chuẩn bị lao móc.
Chúng sẽ đáp tàu sang đây.
- Cái gì đáp sang đây?
- Mọi người chuẩn bị nhé.
- Cái gì đáp sang đây?
- Bọn Zorgon.
- Zorgon là gì?
- Chúng là người thằn lằn. Chúng ăn thịt.
Chúng ta là thịt!
- Đi trốn dưới tầng hầm mau!
- Nghe đây, khi chúng đáp sang...
... chú sẽ lẻn lên tàu và lấy lại
trò chơi. Hiểu chứ?
- Đợi đã.
- Sao?
- Chị ấy bảo “tầng hầm” phải không?
- Ôi, không.
Này, này.
Cứ ở yên với chúng tôi.
Mọi chuyện sẽ ổn cả.
Tôi sẽ không rời xa anh.
Đi, đi, đi.
Nhanh, nhanh.
Ngoài ấy bây giờ khá nguy hiểm.
Mọi người hãy trốn trong này.
Ta sẽ giữ liên lạc bằng thứ này.
Chúng không chạy đâu.
Danny làm hư rồi.
Nó kéo sứt ăng-ten.
Chúng hỏng hết rồi.
Thử máy.
Nó có chạy.
Nhớ, đừng gây tiếng động lớn.
Chỉ nói vào đó khi nào cần chú.
Đợi đã, chú đi đâu?
Chú sẽ đi tìm trò chơi.
Anh ta có đôi mắt tuyệt đẹp.
Sao chứ?
Anh ta tỏ ra quan tâm tới chị.
Chỉ là...
Chị thấy rất an toàn
khi ở bên anh ta.
Lũ Zorgon.
Chúa ơi.
Chúng bò khắp nơi.
Chúng ở đầy trong tầng hầm.
Khoan, hình như trò chơi ở góc hầm.
Đúng rồi, nó ở ngay đó.
Đợi một chút. Chú sẽ đến gần hơn.
Chú ấy lấy được chưa?
- Này, chú.
- Chuyện gì vậy?
Chú có đó không? Chú?
- Có chuyện gì vậy?
- Chú?
Anh ta chết rồi à?
Trò chơi ở ngay đó.
Nó ngay đối diện lò đốt.
Chú không lấy được.
Chúng đông quá.
Đầy khắp tầng hầm.
Chúng có trên nhà không?
Giờ thì chưa. Nhưng ngay khi chúng
xong việc dưới đấy...
Không sao. Anh đã làm hết sức rồi.
- Bọn tôi tin ở anh.
- Chị thôi đi được không?
Ừ.
- Giá đưa thức ăn.
- Cái gì?
Giá đưa thức ăn nằm đối diện lò đốt.
Đó là một thang máy nhỏ.
Chú có thể chui vào đó...
... bọn cháu hạ chú xuống...
... chú chộp lấy trò chơi...
... bọn cháu kéo chú lên lại.
Rất đơn giản.
Được không, Walter?
Ừ, nhưng chú ấy lớn quá.
Ừ.
Dù sao, đó là một cách hay.
Một cách rất tuyệt.
Chính xác.
Đúng đấy.
Thật tệ là chú ấy không chui vừa.
Anh cũng đâu có vừa.
Ước gì chúng ta có người vừa nhỉ?
Chúng ta có cần trò chơi lắm không?
Trong ấy thế nào?
Em ổn.
Nghe này, việc này sẽ đơn giản thôi.
Bọn anh thả em xuống, em lấy trò chơi,
rồi bọn anh kéo em lên ngay.
Vâng.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu.
- Ừ.
- Vì anh là anh của em.
Và anh em là như thế.
Tức là anh sẽ không để chuyện gì
xảy ra với em.
- Được chứ?
- Vâng.
Việc này chỉ mất một lúc thôi, được không?
- Này, Walter?
- Sao?
Em xin lỗi vì đã ăn gian.
Anh biết rồi.
- Cháu sẵn sàng chưa?
- Rồi ạ.
Nó ở đó kìa.
Này, sao dừng lại thế?
Mọi người, nhanh lên.
Em chưa xuống tới mà.
Giúp chú. Nhanh lên.
Đúng rồi. Kéo đi. Nhanh lên.
Cố lên.
Chúng quay lại rồi, đang lên cầu thang.
Ra khỏi đây đi. Nhanh lên.
Đi đi.
Ôi, không.
Mọi người.
Đó chỉ là hộp vỏ thôi.
Đợi đã. Em thấy trò chơi rồi.
Nó ở trong tàu của bọn Zorgon.
Nhưng em nghĩ là em lấy được.
Danny, đừng có lên tàu.
Cứ ở yên đó.
Bọn chú sẽ xuống đón cháu.
Danny.
Dannny, Danny, nghe chú này.
Bọn Zorgon lên đây rồi.
Ở yên đó.
Ròng rọc đứt... xem sao...
... có sợi thừng... ở yên đó.
Danny, Danny, cháu có đó không?
Danny, bọn Zorgon lên trên này rồi.
Nếu nghe được chú...
bọn chú không kéo cháu lên
bây giờ được. Ở yên đó.
Một con lên rồi. Đợi nhé.
Chỉ là con dê thôi. Chỉ là con dê.
Chỉ là...
Không phải con dê.
Không phải dê. Không phải dê.
Không phải dê. Không phải dê.
Không phải dê.
Không phải dê.
Này, kéo em lên.
Chúng có dê, dê 4 mắt!
Mọi người, nhanh lên!
Em lấy được trò chơi rồi!
Nhanh lên!
Walter!
Đã bảo là sẽ không để chuyện gì
xảy ra với em mà. Đi nào.
Khẩn cấp.
Người ngoài hành tinh.
Phải tiêu diệt.
Nó vẫn muốn giết anh.
Dùng lá bài. Nhanh lên.
Tái lập trình.
Người ngoài hành tinh.
Phải tiêu diệt.
Người ngoài hành tinh.
Phải tiêu diệt.
Chắc đó là công dụng của
lá bài “Tái lập trình”.
Em thích lá bài đó.
Một lá bài tốt lành.
Chị Lisa đâu?
Lisa...
... đang ở trên lầu.
Cái gì rớt vậy?
Hơi quá lố, nhưng tôi thích thế.
Đi nào.
Đi nào. Nhanh lên.
Rồi. Quay đi, anh bạn.
Gần tới đích rồi.
Để chú đọc.
“Trượt ở học viện không gian.
Lùi 1 bước.”
Em không có ý kiến về việc đó đâu.
Tới lượt anh.
“Sai lệch về thời gian.
Lùi 3 bước. Lặp lại lượt chơi trước.”
Anh được một điều ước nữa.
Cám ơn đã giúp bọn cháu.
Tôi ước phi hành gia
có lại em trai của mình.
Anh ước có thêm một đứa
như em á?
Không, anh...
Anh ước phi hành gia có lại em trai.
- Danny.
- Chú là ai?
Là anh đây.
Là Walter đây, anh trai của em.
- Cái gì?
- Cái gì?
Không phải.
Là anh ấy chứ.
Phải.
Anh đã già đi, nhưng là anh đây.
- Anh quay lại vì em.
- Chuyện này là sao?
Tuyệt cú mèo.
Cảm ơn cậu.
Tôi...
- Tôi không...
- Cậu làm rất tốt.
Cậu làm tốt hơn tôi.
Cám ơn.
Giờ hãy đảm bảo nó
về nhà an toàn nhé.
Được.
- Chú ấy là anh.
- Ừ.
Trời ơi! Chị đã muốn...
10. Em cần số 10 để thắng.
Số 10. Số 10.
Số 1. Em chơi tệ thật.
“Bạn có muốn đu trên các vì sao không?
Tiến 9 bước.”
- Danny, em thắng rồi.
- Em thắng sao?
- Nó thắng sao?
- Em thắng rồi, Danny.
Em thắng trò chơi rồi.
Em thắng trò chơi.
Chúng ta được về nhà rồi.
Em đến đích Zathura rồi!
“Trò chơi kết thúc.
Cám ơn đã tham gia”?
- Vậy thôi á?
- Giờ thì sao?
Anh nghĩ ta về nhà rồi.
Walter!
Lisa!
Đó là hố đen!
Zathura là một cái hố đen!
Danny!
Không!
Walter?
Đừng có ấn cái nút đó.
Richard quay lại rồi!
- Em làm được rồi!
- Em đã thắng!
- Em thắng Zathura rồi!
- Chúng ta về nhà rồi!
- Chúng ra về nhà rồi!
- Chúng ta đã làm được! Ta đã về nhà!
Bố nhớ rõ là mình có nhắc hai đứa
đừng giết nhau mà.
Bố, tuyệt lắm.
Có một trò chơi...
- ... nó đưa tụi con ra ngoài vũ trụ.
- Có một cái hố đen.
Bọn con suýt kẹt ở đó mãi mãi.
- Con lấy lại trò chơi từ lũ Zorgon.
- Con thấy mình lúc lớn lên.
Nghe vui đấy.
Gần 3g rồi. Mẹ sẽ sớm tới đây.
Lấy tất cả đồ chơi, sách, bất cứ thứ gì
các con muốn mang sang nhà mẹ.
Nhanh lên, đi chuẩn bị đi.
Ném hay lắm. Ngay ngực luôn.
Bắt trái này xem.
- Bắt được rồi.
- Giỏi lắm.
Sẵn sàng chưa? Bắt đầu nhé.
Brett Favre chụp được bóng. Anh ấy nhìn
xung quanh. Một đường chuyền tốt.
- Thắng rồi!
- Thắng rồi!
- Mẹ đợi một chút!
- Chào mẹ!
Quả bóng có chữ kí của
Brett Favre sao rồi?
- Mất rồi.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng có gì xảy ra cả.
Ồ, phải rồi.
Không hé răng về chuyện này,
được chứ?
- Chưa từng xảy ra.
- Chưa từng xảy ra.
Chị vẫn nghĩ mắt em
đẹp tuyệt chứ?
- Walter này.
- Cái gì?