Tip:
Highlight text to annotate it
X
Đây là câu truyện có thật về một tình bạn
còn sau đậm hơn máu mủ.
Đây là câu chuyện của đời tôi và của ba người bạn
trong đời tôi mà tôi thật sự coi trọng.
Hai trong số họ là sát thủ,
những người không thể sống qua tuổi 30.
Người còn lại là công tố viên
sống cùng với nỗi đau trong quá khứ,
quá sợ hãi nên không thể quên đi,
không thể đối diện với nỗi kinh hoàng.
Tôi là người duy nhất có thể lên tiếng cho họ,
và cho những đứa trẻ là chúng tôi ngày đó.
Ba người bạn đó và tôi
không thể bị chia cắt,
vui vẻ và bằng lòng sống
trong thế giới khép kín của Hell's Kitchen.
Khu phố phía tây của Manhattan
là sân chơi riêng của chúng tôi,
một vương quốc bằng xi măng mà chúng tôi
cảm thấy mình là những người thống trị hoàn toàn.
Dân khu Hell's Kitchen là một
hỗn hợp khó hòa trộn
của nhân công từ Ailen, Puerto Rica,
Í, Tây Âu.
Những con người khốn khổ sống cuộc đời cực nhọc.
Chúng tôi sống trong các căn hộ nối nhau
bên trong những chung cư bằng gạch đỏ.
Có vài bà mẹ đi làm và tất cả bọn họ đều
gặp vấn đề với người họ cưới.
Câm mẹ mồm mày lại!
Tao đã chôn một con vợ rồi,
tao có thể chôn thêm đứa nữa.
Bạo lực gia đình là một ngành
tiểu thủ công nghiệp ở Hell's Kitchen,
vẫn chưa có vụ li hôn nào cả
và mới có vài vụ li thân.
Ý muốn của Giáo Hội rất mạnh mẽ.
Để kết thúc một cuộc hôn nhân,
thường thì ai đó phải chết.
Tuy nhiên, bất chấp sự khắc nghiệt của cuộc sống,
Hell's Kitchen cung cấp cho những đứa trẻ
trên đường phố của nó một mạng lưới an toàn
chỉ vài khu kế cận được hưởng.
Tội ác chống lại người
của khu phố bị cấm tiệt.
Khi chuyện đã xảy ra,
hình phạt phải chịu rất khắc nghiệt,
và đôi khi là tử hình.
Một tên buôn ma túy
từ khu phố trên
bán *** ở Hell's Kitchen.
Một gói thuốc đã giết đứa con trai
12 tuổi của một tay chạy số người Puerto Rica.
(numbers runner: một loại nhân viên đưa tiền cho
người đánh cược, làm việc cho dân xã hội đen )
Đó là gói thuốc cuối cùng mà hắn bán.
Hell's Kitchen là nơi người ngây thơ
bị thống trị bởi kẻ tham nhũng.
Bạn bè của tôi và tôi đã dành rất
nhiều thời gian ở Holy Angels.
Chúng tôi phục vụ như trợ lễ.
Mọi người đều muốn làm việc ở nhà tang lễ
kể từ khi tang lễ bao gồm lệ phí $ 3.
Và nếu bạn nhìn đủ ảm đạm thì tiền còn nhiều hơn.
Có một sự cạnh tranh
giữa bốn đứa chúng tôi
về việc thực hiện trò nghịch hay nhất và táo bạo nhất.
Hai tuần đầu năm học mới,
Tôi tìm thấy cái bấm của các nữ tu
trong hành lang trường học
và tôi đã sẵn sàng cho giải đấu lớn.
Trong nhà thờ, nó đã được sử dụng để báo bọn con gái
như khi họ đứng, ngồi,
quỳ xuống, và quỳ gối,
tất cả đều dựa vào số lần
cái bấm đã được nhấn.
Trong túi của tôi, nó là nhân tố cho cuộc quậy phá.
Các con sẽ là người bảo vệ đức tin,
các con là người lính của Chúa Kitô,
và các con sẽ nhận được quà tặng
của Chúa Thánh Thần.
Đó sẽ là một ngày tuyệt vời,
và cha mẹ của các con sẽ rất tự hào về các con.
Khi các con đã được rửa tội,
người đỡ đầu thực hiện lời hứa cho các con.
Bây giờ, các con sẽ xác nhận
những lời hứa đó.
Đưa cái bấm cho cha nào.
- Cái bấm nào ạ?
- Ngay bây giờ.
Hãy để chúng con đứng dậy.
Hãy để chúng con cầu nguyện.
Các nữ tu đúng là mục tiêu dễ dàng.
John và tôi đã dành nhiều thời gian hơn
trong nhà thờ hơn những người khác.
Chúng tôi là hai đứa duy nhất trong nhóm
cân nhắc việc trở thành linh mục.
Chúng tôi bị hấp dẫn bởi
quyền lực một linh mục được trao.
Một thế giới bí mật của sự phản bội và dối trá
nơi mọi người công khai thừa nhận
lỗi lầm đen tối và những sa ngã thấp hèn.
Xưng tội còn hay hơn bất kỳ
cuốn sách nào chúng tôi có được
hay bất kì bộ phim nào chúng tôi coi
bởi những tội lỗi đó là thật.
gây ra bởi những người chúng tôi biết.
Sự cám dỗ là một phần của nó
quá lớn để cưỡng lại.
Nếu bọn mình bị tóm, họ sẽ thiêu chúng ta.
Ngộ nhỡ mẹ chúng ta ở ngoài đó?
Nếu rốt cục thì bọn mình
lại nghe lời thú tội của họ?
Ngộ nhỡ bọn mình phải nghe thứ gì đó còn tồi tệ hơn?
Như thế nào?
Như án mạng ấy.
Nhỡ có ai đó đến báo về một vụ giết người.
Thư giãn đi. Bọn mình chỉ phải ngồi xuống,
lắng nghe, và nhớ là không được cười.
vài giây sau,
căn buồng của chúng tôi sáng đèn
Con đã ngủ với một người đàn ông có vợ.
Một người đã có gia đình.
Mỗi buổi sáng, con đều tự nhủ
đây là lần cuối, nhưng nó vẫn tiếp diễn.
Và?
Cha thấy đấy, con đã có bầu.
Cha của đứa bé?
Con không biết.
Vậy con sẽ làm gì?
Con biết Cha muốn con làm gì.
Và con biết con nên làm gì.
Con chỉ không biết mình sẽ làm gì.
Con phải đi rồi.
Cảm ơn các cậu đã lắng nghe.
Tôi thật sự cảm kích.
Tôi biết các cậu sẽ giữ kín việc này.
Cô ấy biết.
Phải, cô ấy biết.
cậu nghĩ tại sao cô ấy lại kể cho bọn mình?
Tớ chịu.
Chắc cô ấy phải tâm sự với ai đó.
Cha Robert Carrillo là con trai
của một phu cất hàng tại bến tàu
người có thể thoải mái ngồi ở
một quán rượu sâu trong hẻm..
cũng như lúc dứng ở ban thờ
giữa Thánh lễ.
Ông đã đùa giỡn với cuộc sống của một tên tội phạm quèn
trước khi tìm thấy tiếng gọi của mình.
Ông ấy là một người bạn.
Một người bạn tình cờ cũng là một linh mục.
Con có biết cái thứ rác rưởi đó
ảnh hưởng thế nào đến con không?
Thôi mà, Cha, nó ngon hơn hút thuốc.
Mà nó cũng rẻ hơn nữa.
Có thể thế. Vậy, con có nghe ngóng được gì không?
Bất cứ điều gì?
Không, chẳng có gì cả.
Ta nghe là con muốn trở thành linh mục.
Ai nói vậy?
Có người nói là con muốn có
cảm giác ngồi trong phòng xưng tội.
Con không biết cha nói về việc gì.
You don't?
Con không biết?
Có thể là ta lấy thông tin nhầm rồi.
Con đoán thế.
Ta sẽ gặp con tối nay nhé.
Tối nay thì có gì ạ?
Ta sẽ chuyển mấy quyển sách và tạp chí
cho người lớn tuổi và tàn tật
trong khu này.
- Mẹ con nói là con rất muốn giúp.
- Con cá là mẹ con nói thế.
Shakes, ta không muốn con
gặp bất cứ rắc rối nào.
Thôi mà, Cha. Cha biết là con chẳng bao giờ làm thế.
Ta cũng chỉ mong vậy cho con và bạn con.
- Thế thôi ạ?
- Chỉ vậy thôi. Ta thề là chỉ có vậy.
Một linh mục không nên thề gì hết.
Và trẻ con không nên nghe
người khác xưng tội.
- Ta sẽ gặp lại con tối nay.
- Vâng ạ, hẹn gặp lại cha.
Michael là đứa có kinh nghiệm
tình trường dày dặn nhất nhóm,
nghĩa là cậu ta hôn con gái
nhiều hơn một lần.
Nhưng tình yêu thực sự của cậu ta là Carol Martinez.
Dân lai ở Hell's Kitchen,
nửa Puerto Rica, nửa Ai len.
cô ấy được cha nuôi nấng,
bởi mẹ cô đã chết trong lúc sinh.
Carol khá khép kín,
nhưng luôn thoải mái khi đi cùng chúng tôi
Chúng tôi luôn trông cậy vào Carol đứng canh
trong đêm mở màn của Ice Capades.
Khi đám đông đứng xếp hàng trước Vườn
đợi xem biểu diễn trượt băng,
mỗi đứa chúng tôi ghé một mắt vào lỗ,
ngắm nhìn hai tá phụ nữ xinh đẹp
và gần như khỏa thân
đang mặc đồ trượt băng.
Thiên đường chắc cũng như thế này.
Lạy Chúa.
- Carol, cậu muốn nhìn thử không?
- làm như thể đó là thứ tớ chưa thấy bao giờ ấy.
Cậu may mắn thế.
Cô ấy thật đẹp.
Tớ có thể chết ngay bây giờ,
và tớ sẽ không buồn đâu.
Khi bạn tôi và tôi còn nhỏ,
Hell's Kitchen được điều hành bởi
một người tên là King Benny.
Khi còn trẻ, King Benny
là sát thủ cho Lucky Luciano.
Lucky Luciano làm được khá nhiều việc
tốt cho đất nước này trong Thế Chiến II.
Nhưng các cháu sẽ không tìm thấy
điều đó trong bất cứ sách lịch sử nào.
Có lời đồn rằng King Benny
từng là xạ thủ của Coll "Chó Dại",
thằng ma cô ở số 23 phố West.
Hắn bán rượu lậu cùng Dutch Schultz
và hắn mở vài quán rượu
cùng Tony Anastasia "Thô Bạo".
Chú mới 14 tuổi khi chú nghe danh ông ấy,
Theo như chuyện kể, khi còn bé,
ông ta gần như chẳng là gì cả.
Ông ấy luôn bị đánh tơi bời
mỗi khi có ẩu đả trên phố.
Rồi một ngày, chẳng ai biết vì sao
một thằng Ai len khoảng 25 tuổi,
túm lấy King Benny
và ném văng ông ấy xuống chân cầu thang.
King Benny bị gẫy tất cả răng cửa.
Các cháu có biết King Benny làm gì không?
Ông ấy đợi.
Ông ấy dợi 8 năm để san bằng tỉ số
với thằng lỏi ấy.
Ông ta bước vào một nhà tắm công cộng.
Thằng đó đang ngâm mình trong bồn tắm.
King Benny nhấc bộ răng cửa ra
đặt lên trên bồn rửa.
Rồi ông ấy nhìn thằng đó và nói
"Khi tao soi gương, tao thấy cái mặt mày"
Rồi ông ấy rút súng ra
và bắn thằng đó mỗi chân hai phát.
Rồi ông nói với hắn,
"Giờ thì mỗi lần mày tắm, mày sẽ thấy mặt tao. "
không thằng nào dám gây chuyện
với King Benny sau vụ đó.
Trả thù.
Cháu có thể nói chuyện với ông được không?
Cháu muốn làm việc cho ông.
Phụ việc, bất cứ việc gì ông cần.
- Cháu là con ông hàng thịt, phải không?
- Vâng.
- Cháu đang tìm việc kiểu gì?
- Loại gì cũng được, chẳng quan trọng.
Chẳng quan trọng?
Mọi người đều nói đây là chỗ
để đến tìm việc.
Ai là mọi người thế?
- Người ở trong khu ạ.
- Họ à.
Để ta hỏi cháu, họ biết cái quái gì chứ?
Họ biết là ông có việc làm.
xin lỗi đã làm ông phí thời gian.
Đợi chút đã.
Vâng?
Mai quay lại đây nếu cháu muốn làm việc.
- Lúc mấy giờ ngày mai ạ?
- lúc nào cũng được.
- Ông sẽ ở đây chứ?
- Ta luôn ở đây.
Công việc đầu tiên của tôi
ở chỗ Benny King được trả 25$ một tuần.
mà chỉ tốn có 40 phút.
Trong phòng tối của quán, một người
sẽ đưa cho tôi một túi giấy nhàu nát.
và chỉ cho tôi một trong
hai cảnh sát địa phương để giao hàng.
Đó là cách hoàn hảo để trả tiền.
Này, ra đây. Ngay đây thôi.
Để xem chú mày có loại tiền gì
trong cái túi đó.
Chắc các anh điên rồi.
Các anh biết mình cướp của ai chứ?
Ừ, bọn tao biết.
Và bọn tao đếch quan tâm.
Đưa cái túi thổ tả ấy đây.
- Mày làm gì đằng đó? Trả lời tao ngay.
- Bình tĩnh.
Họ chặn cháu và cướp tiền.
Chúng mày lấy tiền của thằng bé?
- Món tiền đó ở trong túi.
- Đưa cho tao.
- Mẹ thằng già!
- Thế hả?
- thế giờ thì sao?
- Được rồi, cứ bình tĩnh.
Chúng mày không khôn được nữa đâu.
Có thấy mình ngu không?
Đưa túi đây cho tao.
- Giờ thì biến.
- Còn bọn chúng?
- Nhóc quan tâm à?
- Không.
Thế thì biến! Té ngay!
Tôi cần ai đó đi cùng tôi.
Nếu mà ông già đó không xuất hiện?
- Cháu cần gì?
- Bạn của cháu.
Cháu nghĩ đây là đâu? Trại hè à?
Ông có thể tin mấy đứa nhóc đó.
Cháu biết chúng nửa đời mình rồi.
Ừ thì đi gọi đám bạn đó đi.
Cha Bobby biết bọn tôi
làm cho King benny, và ông không vui .
Cha không lo về túi tiền,
mà là về bước kế tiếp.
Khi người ta bảo bạn nhận một khẩu súng.
Cha không muốn chuyện đó xảy ra với chúng tôi.
Con nghĩ đưa hàng cho King Benny
là ý kiến hay à?
- Việc đó có lương.
- Rất nhiều việc được trả lương.
Không như việc này ạ.
Hầu hết các linh mục thích rao giảng
từ bục giảng.
Cha Bobby thích nói chuyện trong
lúc tiến lùi và luồn lách của một trò chơi được chọn.
Ném chuẩn đấy.
Ta tìm thấy một lớp nghệ thuật cho con.
cha biết là con không đủ tiền học nghệ thuật mà.
Con không phải trả tiền.
Giáo viên là bạn ta.
Có thể chỉ phí công, Cha à.
Có thể thể, cũng có thể là bước đầu.
- Bước đầu để làm gì ạ?
- Để cải thiện cuộc đời con.
- Nó có thể giúp cậu ra khỏi đây đấy.
- Các con đều có thể.
Mọi người định nói chuyện hay chơi bóng rổ vậy?
Lắng nghe nhé, ta muốn kể cho các con một chuyện.
Không phải chuyện về người bị phong đấy chứ ạ?
Nó làm con gặp ác mộng.
Không phải người bị bệnh phong. Michelangelo.
Ông ấy cũng sinh ra trong gia đình nghèo khó,
như các con vậy.
Ông ấy là họa sĩ, là một nhà điêu khắc.
Ông ấy nhận việc từ Giáo hoàng.
Tiền lương nhiều, việc cũng khá.
Vâng, thưa Cha, nhưng sao Giáo hoàng lại gọi ổng?
Giáo hoàng lúc đó đang tìm người giỏi nhất
để vẽ trần nhà thờ của ông ở Rome.
- Nghe không có vẻ là việc lớn lắm.
- Với Michelangelo, đó là việc lớn.
Michelangelo cần công việc đó vì nó được thanh toán
bằng số tiền nhiều hơn số ông từng có trong đời.
Bằng cách đó, ông có thể
trả hết nợ cho cha mình.
Cha ổng làm nghề gì?
Ông ta là tên lừa đảo vặt.
Lừa người ta vì tiền, dê, cừu.
- Dê?
- Gà nữa, bất cứ thứ gì có thể.
Gà?
- Các con biết chuyện gì xảy ra không?
- Gì ạ?
Ông ấy đã vẽ nên một cái trần không ai có thể quên được.
Vẽ như thể ông ấy được Chúa lựa chọn.
- Ông ấy trả hết nợ chứ ạ?
- Trả hết từng người một.
Ông ấy mất bao lâu để vẽ cái trần đó ạ?
Ông ấy mất khoảng 9 năm.
9 năm? Cái trần đó bự thật.
Con quen một anh người Puerto Rica
sơn xong căn hộ của con trong hai ngày.
mà anh ấy còn bị tật ở chân.
Cha không biết Cha sẽ làm gì với
các con nữa.
Cha cứ tìm cho bọn con việc sơn gì đó
rồi giao cả cho bọn con.
Các con biết đó là nhà thờ nào không?
Nhà nguyện Sistine.
Nhà nguyện thứ 16 á?
Thế ai vẽ cho 15 nhà nguyện kia ạ?
Những sự kiện bên ngoài chẳng có nghĩa gì mấy.
Trong một xã hội thay đổi hoàn toàn theo giờ,
chúng tôi xem hình ảnh phát hàng đêm
qua màn hình TV.
Người biểu tình trẻ tuổi đã nói về việc
làm thế nào mà họ sẽ thay đổi cuộc sống của chúng tôi
và sửa chữa thế giới.
Nhưng trong khi họ hô các khẩu hiệu của họ,
bạn tôi và tôi làm việc ở dịch vụ tang lễ
cho những thanh niên của Hell's Kitchen
người quay lại từ Việt Nam trong túi đựng xác.
Chúng tôi xem các khuôn mặt trên truyền hình
với thái độ hoài nghi,
những người đó được bảo vệ bằng tiền
và tầng lớp thượng-trung lưu.
Một đội quân đòi nữ quyền ngày càng tăng
diễu hành trên khắp đất nước,
yêu cầu được bình đẳng.
Tuy nhiên,những bà mẹ của chúng tôi
vẫn còn nấu ăn và chăm sóc cho người đàn ông
lạm dụng họ cả về tinh thần lẫn thể chất.
Với tôi và đám bạn,
mấy bước tiến đó chẳng có nghĩa lí gì sất.
Chuyện đó cũng như đã xảy ra
trong một quốc gia khác, trong một thế kỷ khác.
Sự quan tâm của chúng tôi là ở nơi khác.
Chúng tôi ngồi với Cha Bobby trong
sảnh bệnh viện ở tầng thứ ba, thăm John,
hy vọng cậu ấy sẽ phục hồi được một lá phổi thủng,
một món quà từ bạn trai "quá nhiệt tình"
của mẹ cậu ấy.
Ta hi vọng con thích mấy món này.
Tốt nhất là con không nên nói là không thích.
Cha Bobby không để yên chuyện.
Tôi sẽ đến vào chủ nhật. Tôi đang vội, được chứ?
- John Reilly.
- Thằng oắt con.
Nó vượt ra khỏi khuôn khổ, nên tôi chấn chỉnh nó lại.
Không có vấn đề gì cả.
- Anh khiến nó nhập viện.
- Nó vẫn còn sống phải không?
Nếu nó đủ thông minh,
nó đã được một bài học rồi.
- Anh nặng cỡ nào, chừng 220, 230?
- Phải.
Anh to xác đấy.
Anh nghĩ John Reilly nặng cỡ nào?
80, 85? Đó thậm chí chưa đến là hạng lông.
Nếu đó là một trận đấu,
thì anh vượt hạng rồi đấy.
Đó chỉ là một cái tát. Chẳng là gì cả.
Lần kế, anh sẽ được gặp tôi đấy.
Và có thể tôi không đồng hạng với anh,
Nhưng tôi nặng hơn 85 pound,
và khi tôi xong việc, anh sẽ không cần bác sĩ đâu.
Anh chỉ cần linh mục để cầu nguyện bên xác mình.
Hẹn gặp anh ở nhà thờ.
Cha Bobby có thể đã trở thành
một sát thủ giỏi.
Thật nhục là chúng ta để mất ông ta sang phía kia.
Chúng tôi giữ 7-6 ở hiệp cuối cùng
trong trò stickball.
(trò này gần giống đánh đáo,)
Đối đầu với Hector Maldonado
và ba thằng bạn.
Cố lên, Davy, đập văng đoạn này ra.
Thằng kia chả là gì cả.
Im đi
- Đứa nào đấy?
- Em gái nó.
Con bé bị sao vậy?
Chả rõ nữa, kiểu như bị
ung thư ở chân hay sao ấy.
Để ý tới ván này đi.
Đánh một cú ghi điểm nào.
Cố lên, Davy, đánh văng thằng oắt này ra!
Nó chẳng làm gì được anh cả!
Mày chẳng có chân nào,
mà sao lắm mồm thế!
Ghi điểm đi.
Yeah, Davy.
Mày nhìn cái quái gì hả thằng kia?
Con bé ấy chẳng có gì ngoài cái mã.
Cố lên, Davy!
Cậu hạ được nó mà, Michael.
Tao bảo mày là nó không vừa rồi mà!
Ngậm miệng lại đi, con nhỏ chanh chua!
Cậu có thể đã giúp nó qua đường
hoặc mua cho nó cây kem mà.
Cậu đâu phải bỏ cả cuộc chơi.
Và giờ chúng ta là đội quân cứu tế.
Cậu đã bao giờ thắc mắc
tại sao không có Hải quân cứu tế chưa?
Hết ván rồi, mấy thằng thua cuộc.
Nôn tiền ra, mỗi đứa 1$.
- Nó chẳng giỏi hơn cậu đâu.
- Hôm nay nó thắng.
Cậu để nó thắng.
Chỉ vì quý ngài Ailen này
thích các bé gái không có chân.
Tránh xa tụi này ra, Ông Mập,
được không?
Bọn con trai chúng mày mềm như bánh mì.
Điều đấy rồi sẽ bắt kịp chúng mày.
Và khi nó bắt kịp, sẽ rất đau đấy.
Chuyện xảy ra là việc của bọn này,
không phải của ông, hiểu chứ?
Phải tỏ ra cứng rắn thì mới trở nên cứng rắn được.
Mấy thằng biết chúng mày mềm yếu,
sẽ xơi chúng mày như salad.
Thấy con phố đó chứ?
Con phố đó là cái đĩa của cuộc đời,
và chúng mày là món khai vị.
Ai đó sẽ đi đến,nuốt gọn bọn mày,
và quên bọn mày bằng món tráng miệng.
Sao phải xoắn, Ông Béo.
Chỉ là một trận stickball thôi mà.
Ừ, nhưng mềm yếu là một thói quen.
Mày phải tập cho bản thân trở nên khó tính.
Và hạn chế cuộc sống của mình bằng thứ đó.
Được rồi, bình tĩnh đi.
Cứ như ngồi chơi với Đức Khổng Tử vậy.
Cứ hài hước đi, mấy thằng lỏi con.
Chỉ là mấy lời khuyên miễn phí cho bọn bay thôi.
Nghe hay bỏ ngoài tai không quan trọng.
Cảm ơn nhiều, Ông Béo.
Thật sự, tất cả chúng tôi ngạc nhiên
bởi hành động của Michael.
Nhưng trong tâm trí của cậu ta, thua trò chơi đó
và nhường cảm giác chiến thắng cho
một cô gái trong chiếc xe lăn
còn hơn là điều nên làm.
Này, đi bơi đi.
Nhiệt độ lên đến 98 độ(độ F)
vào cái ngày cuộc đời của tất cả
chúng tôi thay đổi vĩnh viễn.
Tớ đang bị chiên như trứng ở trên này rồi nè.
Đi lấy vài cái bánh cuộn bơ,
vài chai soda,thẳng tiến ra
bến cảng để hạ nhiệt thôi
- Mấy cậu cảm thấy cơn gió trên này không?
- Cơn gió nào?
- Bọn mình bị bao bởi tường đấy, thiên tài.
- Quỷ còn chẳng chịu nổi.
Mấy cậu có im đi không?
Tớ đang cố để được rám nắng đây.
Tận 98 độ đấy.
Có mấy luồng gió trên này.
Gió nóng.
Bọn mình không tấn công xe xúc xích
vài tuần rồi.
Tớ không biết đâu đấy, Mikey.
Ông bán rong đó không như những người khác.
Ông ta sẽ cáu lên, thậm chí nổi điên,
nếu có kẻ cố hạ ông ta.
Bọn minhd hoặc ăn xúc xích hoặc ăn khí trời.
Chọn đi.
Không khí có lẽ an toàn hơn.
Yeah, a hot dog
ain't worth bleeding over.
Phải, một cái xúc xích
không đáng để phải đổ máu.
Dù sao thì thì tới lượt ai vậy?
Của cậu.
- Ừ, của cậu đấy.
- Của tớ? Đâu phải lượt của tớ.
- Đúng mà.
- Tớ chơi tháng trước.
- Cậu ta đi hai tuần trước.
- Cậu chưa đi lần nào cả.
- Tháng trước đó.
- Cậu điên hả? Tớ đi ngay sau cậu ta.
- Tớ không đi đâu. Trời nóng quá.
- Sao? Thế thì sao?
Nếu tớ xuống gác, khéo tớ xỉu mất.
Mù tạt và hành. Không soda.
Ta biết cháu.
Cháu trông giống khá nhiều người.
Kế hoạch rất đơn giản.
Tôi bước đến xe đẩy và gọi
món tôi muốn.
Sau đó ông bán hàng sẽ đưa cho tôi món đó
và nhìn tôi bỏ chạy mà không trả tiền.
Ông ấy có hai lựa chọn,
chẳng cái nào hay cả.
Ông ấy có thể đứng đó và chấp nhận
mất mát, hoặc đuổi theo tôi.
lựa chọn thứ hai khiến ông ấy phải bỏ lại xe hàng,
và bạn tôi có thể mở tiệc vì sự bỏ bê đó.
Cháu cần hai khăn ăn.
Trả tiền đây, quân cướp!
Xúc xích, tương cà...
Tôi lấy chúng từ tay ông và bỏ chạy.
Tôi chạy qua tiệm giặt khô là hơi của Tommy Mug
và tiệm chữa giày của Armand.
Ông bán hàng đuổi theo,
trong tay là cây dĩa cán gỗ.
Cậu không định cho tớ hai cái à?
Mấy thứ này nặng hơn vẻ ngoài của nó.
Này thần đồng, đó là bình gas
để giữ đồ ăn nóng đấy.
Chúng nặng quá!
Các cậu có nghĩ là cả ba
bọn mình có thể đẩy nó đi không?
Đẩy đi đâu?
Cách đây vài tòa nhà.
Ông ta sẽ ngạc nhiên lắm.
Khi quay lại từ chỗ rượt đuổi Shakes
và không tìm thấy xe đâu.
Ông bán hàng thấm mệt ở số nhà 47 và 9.
Tôi đứng ở hè bên kia.
Ông ta dính đòn, nhưng chưa gục hẳn.
Ông ta có thể chạy thêm 10 phút nữa,
chỉ bằng sự căm giận.
Thôi mà. Bỏ cuộc đi.
có chuyện gì vậy, Mikey?
Shakes đi lâu quá.
Giờ này đáng ra cậu ta phải quay lại rồi.
Cậu ấy sẽ ổn thôi. Shakes mà.
Đáng lẽ mấy cậu chỉ lấy xúc xích thôi chứ,
đâu phải cả cái xe.
- Giờ cậu ta mới nói.
- Ông ấy đang đến đấy.
Ông ta vẫn bám theo cậu ? Chạy!
Tớ có ý này.
Đến đường tàu điện ngầm.
Kế hoạch đó, hóa ra,
cũng đơn giản và ngu ngốc
như bất cứ thứ gì chúng tôi từng làm.
Chúng tôi đẩy xe hàng
đến đỉnh cầu thang,
dựa nó xuống,
rồi đợi ông bán hàng.
Đáng ra chúng tôi sẽ thả ra
ngay khi ông ta nắm lấy tay cầm.
Và sẽ rời đi khi ông ta vật lộn để
đưa cái xe lên.
Tới tận hôm nay, tôi vẫn không hiểu sao chúng tôi làm thế.
Nhưng tất cả chúng tôi phải trả giá.
Nó chỉ mất một phút,
nhưng trong phút đó mọi thứ thay đổi.
Tớ không giữ nổi!
- Đừng buông tay!
- Nhưng tớ không giữ nổi!
Tớ không giữ nổi nữa.
Dừng lại! Chúa ơi, không!
Chết tiệt!
Lạy Chúa lòng lành. Mấy đứa gây ra chuyện gì thế này?
Mấy đứa chúng mày gây ra chuyện gì thế này?
Tôi nghĩ chúng tôi vừa giết người đó.
Trong khi James Caldwell phục hồi
chậm chạp tại bệnh viện St Clare,
chúng tôi đã bị buộc tội
gây nguy hiểm do thiếu thận trọng
và bị cha mẹ quản lí.
Con rất tiếc, thưa bố.
Chẳng có lợi gì cho con cả.
Hãy bình tĩnh. Đây đâu phải lúc để nổi điên.
Con sắp phải vào tù.
Con không biết thế nghĩ là sao đâu!
Nó chỉ là một đứa trẻ. Nó không nên vào tù!
Chẳng ai trong nhà này
đáng phải vào tù hết!
Tôi đã phải chịu đựng đủ loại
tồi tệ với mọi loài người.
Con nghe nói cha thiếu một trợ lễ.
Con vẫn nhớ việc phải làm.
Mang nước ra nhẹ nhàng, mang rượu ra cẩn thận,
Và rung chuông mỗi khi con
thấy ai bắt đầu ngủ thiếp đi.
Chuẩn bị đi.
Chúng ta có 5 phút thôi.
Con sẽ nhớ việc này.
Con sẽ nhớ tất cả những điều này.
Ta vẫn đang làm mọi điều có thể,
nhưng đến giờ mọi cánh cửa ta gõ đều đóng.
Con có thể bỏ trốn.
Tất cả chúng con đều có thể bỏ trốn.
Biến mất một thời gian.
Sẽ chẳng có ai tìm kiếm.
Sẽ chẳng có ai nghĩ đến bọn con,
hay nơi bọn con sẽ đến.
Giờ con mà chạy trốn, con sẽ phải trốn đến hết đời.
Trốn chạy không làm chuyện này qua đi.
Người ta sẽ không quên đâu.
Con phải đối mặt với chuyện này.
Con không thể, Cha ơi.
Con không muốn đối mặt.
con rất sợ phải đối mặt.
Cả ta cũng sợ.
Chẳng ai lo sợ nhiều hơn ta,
nhưng con phải làm thế.
Con sẽ ổn thôi.
Con sẽ vượt qua được chuyện đó.
Con hiểu chứ?
Ra thôi, chúng ta còn có buổi diễn thuyết.
Con đếm được 3 con sâu rượu
và 4 bà góa khi đi vào.
Cộng với người đi cùng Fat Ralphie
đang ngủ gục ở hàng cuối cùng.
Do cơn mưa đấy.
Thời tiết xấu luôn kéo theo đám đông.
Đây là câu ta thích đấy.
là gì ạ?
"Gây sự với một người anh
em của ta, là gây sự với ta."
Trời ạ.
Chúng tôi chưa bao giờ coi ông
bán hàng như một người đàn ông.
không như cách chúng tôi nhìn nhận
những người trong khu phố
Và chúng tôi không quan tâm đủ
để tôn trọng ông ấy.
Chúng tôi chỉ loáng thoáng biết là ông ấy
làm việc chăm thế nào, hoặc ông ấy đã có gia đình
một vợ hai con ở lại Hi Lạp,
và hi vọng mình có thể đưa họ đến đây.
Chúng tôi chẳng quan tâm ông ấy
phải làm việc suốt nhiều tiếng đồng hồ.
Chúng tôi không hề thấy được những điều đó.
Chúng tôi chỉ thấy một bữa trưa miễn phí.
Thomas Marcano, tòa tuyên cậu chịu án
trong thời gian không dài hơn 18 tháng,
không ít hơn một năm
tại trại giáo dưỡng Wilkinson.
John Reilly, tòa tuyên cậu chịu án
trong thời gian không dài hơn 18 tháng,
không ít hơn một năm
tại trại giáo dưỡng Wilkinson.
Lorenzo Carcaterra,
cân nhắc hoàn cảnh
là khi cậu chạy đến
sau khi chiếc xe đã được đẩy đi...
Sau khi cân nhắc, tòa tuyên cậu chịu án
không nhiều hơn một năm, không ít hơn sáu tháng
tại trại giáo dưỡng Wilkinson.
Michael Sullivan.
Tòa tuyên cậu chịu án
trong thời gian không dài hơn 18 tháng,
không ít hơn một năm
tại trại giáo dưỡng Wilkinson.
Xin nói thêm,
nếu không vì sự can thiệp
của Cha Robert Carillo, người thuyết phục
chúng tôi về những mặt tốt của các cậu,
Tôi đã tuyên án cứng rắn hơn thế này.
tôi vẫn nghi ngờ cái gọi là
bản chất tốt đẹp của các cậu.
Chỉ có thời gian chịu án để chứng minh là tôi sai.
- Cha giúp con một chuyện nhé?
- Con cần giúp gì? Cứ nói ra.
Mấy tuần vừa qua,
cha mẹ con nhìn nhau như thể họ
sẵn sàng giết nhau.
- Cha để mắt tới họ cho con nhé?
- Ta sẽ làm.
Và dù Cha nghe thấy gì đi chăng nữa,
cứ bảo họ là con vẫn ổn.
Ý con là con muonns ta nói dối?
Đó là một lời nói dối có ích. Cha làm thế được mà.
Thôi đủ rồi, đi nào.
- Mạnh mẽ lên.
- Vâng.
Trại giáo dưỡng Wilkinson
chứa 780 tội phạm trẻ
giam trong 5 khu riêng biệt.
Từ bên ngoài, các thiết bị giống như
thứ những người diều hành nơi này muốn nó trông như vậy
kiếu như một ngôi trường tử tế hoặc đại học.
Michael, Tommy, John, và tôi được phân vào
tầng hai của nhóm C.
Chúng tôi ở trong buồng giam riêng dài 12 foot.
Tôi chưa ở trong phòng đến một tiếng
thì nỗi sợ ập đến.
Chẳng mất nhiều thời gian để nhận ra
bạn cứng cỏi đến mức nào
hay mạnh mẽ đến đâu.
Tôi biết ngay từ ngày đầu ở đó
tôi chẳng cứng cỏi hay mạnh mẽ.
Chào, Carcaterra.
Tung quần áo của mày lên sàn nhà.
Ngay đây?
Mày mong có phòng thay đồ à?
Bọn tao chẳng có cái nào cả.
Giờ thì cởi đồ ra.
Ngay trước mặt ông?
Làm ngay đi.
Cái thứ rác rưởi mày đeo quanh cổ là gì?
Bỏ ra.
Đó là Mary, ông biết mà, Mẹ của Chúa.
Tao đếch quan tâm đó là mẹ ai.
Cởi ra.
Mọi thứ.
- Ông muốn tôi đứng đây trần truồng?
- Giờ thì mày hiểu rồi đấy.
Tao biết là lũ con trai từ Hell's Kitchen
không ngu như mọi người nói.
Giờ thì sao?
Mặc đồ vào.
Mỗi tầng có bốn lính gác,
và một người nữa, trong tầng của chúng tôi là
Nokes, lãnh đạo được chỉ định cho nhóm.
Ferguson là con trai duy nhất
của một quân nhân New York đã hi sinh
đang ở trong danh sách xem xét của
sở cảnh sát thành phố New York
và của quận Suffolk.
Styler làm việc ở đây để
trả tiền học trường luật.
Addison tốt nghiệp một
trường trung học địa phương
và chẳng muốn gì hơn một công việc
ổn định được trả lương khá.
Những người ở Wilkinson không phải là
một nhóm thanh niên trẻ ngây thơ vô tội.
Phần lớn, nếu không phải tất cả
phạm nhân thuộc về nơi này.
Nhiều người đang phải chịu án
lần thứ hai và thứ ba.
Tất cả là tội phạm bạo lực.
Có vài người thấy tiếc
về những gì họ đã làm.
Còn về việc hối cải thì quên đi.
Mày làm thế để làm gì?
Mày tới gần tao.
Thì sao?
Tao thấy phiền đấy.
Tao đếch muốn ở gần mày hay
mấy thằng bạn dở người của mày.
Chúng mày biết không, thời gian ở đây
vẫn chưa làm chúng mày sáng mắt ra.
Chúng mày vẫn là một đám hề lố nhố như
lúc chúng mày vào đây.
Được rồi, tất cả quay lại ăn nốt đi.
Chẳng còn gì để xem nữa.
Nhanh lên, ngồi xuống. Cút ra khỏi đây.
Nhanh lên.
Thẳng tiến.
- Áp dụng cho cả tôi hả?
- Không, với mày thì không.
Mày quay lại phòng.
Mày xong bữa rồi.
Nhanh lên.
Mày và tao,
rồi sẽ giải quyết xong sớm thôi.
Có khi vào lúc ăn tối.
Vậy, mấy đứa con trai Hell's Kitchen ăn chưa vậy?
Tôi phải ngửi được đã.
Mày phải ngửi được đã.
Tốt đấy.
Chúng mày đi đâu?
Ông nói là đi ăn trưa mà.
Bọn mày không cần xếp hàng lấy đồ ăn nữa
có một đống đồ ăn ngay chỗ
bọn mày đang đứng.
Mày có thể ngửi được mà.
Tôi không đói.
Tao đếch quan tâm chúng mày đói hay không.
Chúng mày ăn vì tao bảo thế.
Tôi không thấy đói.
Tao sẽ nói là mày đói hay không.
Giờ, ăn đi.
Chúng mày nhìn gì?
Quỳ mẹ gối xuống và ăn nốt cái bữa trưa đi.
Nhanh lên, ăn đi!
Bọn mày không ở đây cả ngày đâu!
Chú mày có một ít khoai ngiền.
Nếm thử một dhút đi Jell-O.
Nhanh lên, làm ngay đi, mấy thằng khốn, ăn đi.
Chúng mày tưởng chúng mày có cả ngày đấy à.
Nhanh lên, bắt đầu đi.
Không có thằng hề nào rời khỏi đây
cho đến khi mấy thằng khốn này ăn trưa xong!
Chúng mày hiểu chưa?
Mày, có một mẩu bánh mì đây.
Chú mày không thể ăn trưa
mà thiếu bánh mì được. Ăn đi!
Let's go. Come on, now, that's good.
Bắt đầu đi. Nhanh lên, thế là ngoan đấy.
Cho chúng nó biết chúng mày tuân lệnh tao như thế nào.
Lệnh! Chúng mày hiểu chưa?
Nhìn đi chúng mày, thấy nó tuân
theo lệnh thế nào chứ?
Ca của anh hết rồi, Nokes.
Tôi chưa sẵn sàng.
Tôi còn vài việc phải lo
Tôi phải lau dọn chỗ này trước khi rời đi chứ.
Giờ là ca của tôi rồi.
Tôi sẽ dọn những gì cần dọn.
Đứng ngoài chuyện này.
Chẳng liên quan gì đến cậu cả.
Ca này, tôi sẽ trực.
Đừng gây sợ với tôi, chàng trai.
Không, Nokes, là cậu gây chuyện với tôi.
Tôi đang hỏi cậu.
Cậu lấn sang ca của tôi.
Giờ thì tôi tránh đường cho anh rồi đấy.
Tôi sẽ nhận những gì có thể.
Mấy đứa, đứng dậy đi.
Đúng là ngang trái. Tao bảo này..
Tao không hiểu nổi chúng mày.
Tao không nghĩ chúng mày biết
có luật nghĩa là thế nào.
Chúng mày phải biết tuân lệnh
và phải có kỉ luật.
Tao không biết ở nhà chúng mày ra sao
hay chúng mày đã sống thế nào,
Nhưng khi ở nhà tao, với cha tao,
thì có vài điều luật.
Và nếu không tuân theo luật,
thì sẽ như địa ngục vậy.
Chúng mày biết luật, và chúng mày có kỉ luật.
Đôi khi chẳng dễ dàng gì,
nhưng chúng mày sẽ học được.
Chắc chắn sẽ học được.
Ngay chỗ rẽ bên phải thôi.
Đó, bước vào đi.
Điều đó đơn giản mà, thật đấy.
Chúng mày biết luật, và chúng mày có kỉ luật.
Bắt đầu câu chyện là thế,
và kết thúc câu chuyện cũng thế.
Chúng ta đã hiểu nhau chưa nhỉ?
Quay mặt vào trường.
Cả mày nữa.
Giờ, ban nãy chúng ta bị gián đoạn
trong phòng ăn.
nhưng ở chỗ này thì chẳng ai làm phiền chúng ta nữa.
Ông muốn gì?
Sục đi nhóc.
Quay mặt vào tường!
Quỳ gối.
Quay mặt vào tường.
Không có kí ức rõ ràng nào về sự
lạm dụng tình dục mà chúng tôi phải chịu.
Tôi chôn chúng sâu hết mức có thể.
Điều tôi nhớ rõ nhất về
cái đêm tháng 10 lạnh giá đó
là hôm đó cũng là sinh nhật thứ 14 của tôi
và cái kết cho tuổi thơ của tôi.
Ngay từ lúc đầu đến đây,
tôi đã viết thư yêu cầu bố tôi đừng đến.
Tôi không thể nhìn bố tôi
và để ông nhìn vào mặt tôi
rồi thấy tất cả những chuyện đã xảy ra.
Micheal cũng làm thế với những thành viên
trong gia đình còn quan tâm đến cậu ấy.
Mẹ của Tommy không có dịp để đến thăm.
Mẹ của John đến thăm mỗi tháng một lần.
Nhưng chẳng ai có thể cản
Cha Bobby đến thăm.
Nghe đây, cố mà giữ cho việc này
là một chuyến thăm vui vẻ, hiểu chứ?
Nokes cảnh báo chúng tôi
không được nói gì với Cha bobby.
Nếu nói, sự trả thù sẽ rất khắc nghiệt.
Con sụt vài pound.
Thì ở đây đâu có nấu như ở nhà ạ.
Ngồi xuống đi con.
Cha đến để thăm cả bốn đứa các con trong hôm nay.
Tôi yêu quý Cha Bobby,
nhưng tôi không thể nhìn Cha.
Tôi lo là Cha sẽ nhìn xuyên qua tâm hồn tôi,
vượt qua nỗi sợ và sự tủi nhục,
và nhìn thấy sự thật.
Shakes, con có muốn
nói gì với ta không?
Có việc gì không con?
Cha không nên đến đây nữa, Cha à.
Con rất cảm kích về chuyện này và mọi chuyện khác..
Con không nghĩ đây là việc Cha nên làm.
Ta có ghé qua Attica hôm nay
trên đường đến đây để gặp một ông bạn cũ.
Cha có người bạn không ở tù không vậy?
Không nhiều như ta muốn.
Ông ấy bị buộc tội gì ạ?
Ba án giết người.
Ông ấy giết ba người khoảng 15 năm trước.
- Ông ấy là một người bạn tốt chứ ạ?
- Ông ấy là ngời bạn thân nhất của ta.
Chúng ta luôn di cùng nhau.
Chúng ta rất thân, giống như con và các bạn vậy.
Chúng ta đều từng thụ án ở đây.
Phải đó.
Và chuyện đó chẳng dễ dàng gì.
Cũng như với con và các bạn con.
Nơi này đã giết cậu ấy,
làm cậu ấy trở nên bất cần.
Đừng để nơi này làm thế với con, Shakes.
Đừng để nó làm con nghĩ rằng
con cứng rắn hơn con người của mình.
Con phải đi rồi, thưa Cha.
Ta sẽ gặp lại con ở Kitchen.
Ta trông cậy ở con đấy.
Chùi nước mắt đi con.
Đừng để chúng nhìn thấy.
Đừng để chúng thấy con khóc.
Đừng để chúng được thỏa mãn.
Con sẽ ra khỏi đây sớm thôi.
Rồi con sẽ ổn thôi.
Tôi không muốn để ông ấy đi.
Tôi không bao giờ gần gũi ai
như tôi gần với Cha giây phút đó.
Một số tù nhân,
cũng cứng rắn như họ tỏ ra lúc ban ngày,
thường ngủ thiếp đi khi khóc mỗi đêm.
Cũng có những người khác khóc.
Họ khác với những người
được lấp đầy bởi nỗi sợ và cô đơn.
Những người thấp kém hơn và bị bịt miệng.
Âm thanh của nỗi thống khổ đau đớn.
Những tiếng khóc đó có thể thay đổi
phương hướng của cả một đời người.
Những tiếng khóc đó, một khi đã nghe thấy,
sẽ không bao giờ tẩy dược khỏi kí ức.
Một trong những đêm này,
tiếng khóc đó thuộc về bạn tôi, John,
khi Ralph Ferguson viếng thăm cậu.
Thầy đã mong sẽ có 30 bản báo cáo
về sách để đọc cuối tuần này.
Thế mà chỉ có sáu bản ở đây,
thế nghĩa là thầy lỡ mất mấy bản?
Đây là lớp tiếng anh. Lớp toán ở cuối sảnh cơ.
Tôi muốn giúp các em. Có thể các em không tin
hoặc chẳng quan tâm, nhưng đó là sự thật.
- Em có thời gian không?
- Sao? Em đã làm gì sai sao?
Không. Em làm báo cáo sách hay lắm.
Có vẻ em thật sự thích cuốn sách đó,
Bá tước Monte Cristo.
Đó là cuốn em thích nhất.
Từ khi em vào đây, em còn thích nó hơn.
Tại sao vậy?
Giống như là, ông ấy không để bất cứ
ai đánh bại mình,Bá tước ấy.
Nhận lấy những gì mình phải chịu,
đòn roi, lăng mạ, mọi thứ.
Và học hỏi từ những thứ đó.
Khi thời cơ đến để làm việc gì đó,
ông ấy hành động.
- Em thán phục điều đó?
- Không, em tôn trọng điều đó.
Em có bản nào của cuốn đó ở nhà không?
Em có truyện tranh mô phỏng tác phẩm kinh điển.
Hai thứ đó khác nhau đấy.
Thầy ơi, em phải đi rồi.
Em lỡ điểm danh sáng nay mất.
Đợi thầy một phút. Thầy có thứ này cho em.
- Thầy nghĩ có thể em thích có một bản.
- Thầy nghiêm túc ạ?
Em thích cuốn đó như vậy cơ mà.
Em nên có một bản của riêng mình.
- Em không có tiền để trả thầy.
- Đây là một món quà.
- Em đã được tặng quà trước đây, phải không?
- Một thời gian trước thôi ạ.
- Đây là cách thầy nói lời cảm ơn.
- Vì điều gì ạ?
Cho một ai đó lắng nghe,
cho dù đó chỉ là một người.
Thầy là một thẩy giáo giỏi, thầy Carlson.
Chúng ta có thể bàn luận cuốn sách này
trên lớp vào thứ sáu.
nếu em nghĩ bá tước có thể
làm họ chú ý.
Ông ấy khá đỉnh mà.
Thầy có nên trích dẫn riêng đoạn nào không nhỉ?
Dễ thôi mà.
Thầy chỉ cần đọc đoạn vượt ngục.
Vào đây, ngôi sao. Phòng biệt giam của chú mày đây.
Đó chỉ là một trò chơi,
chỉ là một trận bóng đá khó nhằn, không gì hơn.
Nhưng là trò chơi tôi ước tôi chưa bao giờ chơi.
Lính gác đấu tù nhân.
Lính gác tập bốn lần một tuần.
Đội chúng tôi được tuyển
vào thứ hai trước trận đấu.
Chúng tôi có hai giờ để luyện tập.
Cũng chẳng quan trọng lắm.
Chúng tôi không được quyền thắng.
Chúng tôi chỉ được xuất hiện.
- Ai là người rắn mặt nhất ở đây?
- Ý cậu rắn mặt là sao?
- Ai có thể nói mà mọi người nghe theo?
- Rizzo. Nhóc da đen đằng kia.
Michael nhìn thấy một kẽ hở, một cơ hội
để năng trò chơi lên tầm của chúng tôi,
kể cả ngoài sân đấu.
Nhưng cậu ấy cần giúp đỡ. Cậu ấy cần Rizzo.
Nhóc da đen với cái tên Ý.
Với Rizzo ở cùng phe, chúng tôi sẽ có cơ hội.
Nhìn nè, nhóc da trắng,
tôi không biết cậu chơi gì trên phố.
Tôi không quan tâm.
Nhưng ở đây, lính gác có một thứ luật chơi
- Và thứ luật ấy đảm bảo họ sẽ thắng trận đấu.
- Tại sao?
Lính gác tránh xa tôi thấy chưa?
Họ lảng ra và để tôi làm việc riêng.
Nếu tôi chơi và làm một trong số họ bị thương,
họ chỉ có thể lấy đi sự ưu ái đó.
Tôi không nói là mình sẽ thắng.
Tôi chỉ không muốn bị đánh nữa.
Thế mà có đấy, mỗi ngày.
- Sao thứ bẩy này lại khác?
- Vì thứ bẩy này chúng ta có thể đánh trả.
Họ không gây sự với cậu như với chúng tôi,
nhưng họ gây sự với cậu theo cách khác.
Cậu chỉ như thú vật với chúng.
- Tôi đéo quan tâm.
- Có đấy.
Và đánh lại chúng thứ bảy này
chẳng thay đổi được gì.
Vậy thì sao, nhóc da trắng?
Để chúng chịu những gì ta phải chịu.
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ.
Giờ, đừng thử cái gì lố bịch, Sambo.
Sẽ không ai bị thương cả.
Ông hiểu tôi nói gì chứ?
- Tôi chọn mặt ngửa.
- Anh ta chọn mặt ngửa.
Anh ta chọn mặt ngửa. Là mặt ngửa.
Bắt đầu.
Máy sẽ chết, thằng chó.
Mày chết chắc rồi.
Chẳng có ai trong đám vô dụng
các người che chắn cho tôi!
Chúng ta có trò chơi riêng hôm nay!
Tao thấy hôm nay thật vui.
Trò khỉ này vui thật.
Mẹ nó chứ.
Tránh xa tao ra.
Phải, cứ cười đi, thằng oắt con.
Trong 90 phút,
chúng tôi đã đưa trò chơi ra khỏi nhà tù,
đem nó đi hàng dặm ngoài cánh cổng khóa
và những ngọn đồi dốc
của vùng nông thôn xung quanh,
và mang nó trở lại đường phố của
khu chúng tôi xuất thân.
Trong 90 phút đó,
chúng tôi lại được tự do.
Rizzo! Rizzo!
Rizzo.
Nokes, trận đấu hay lắm.
Lần duy nhất chúng tôi chiến thắng.
Nhưng cũng chẳng được lâu.
Chẳng thể được lâu.
Và tôi chỉ muốn chết.
Tôi không đơn độc trong cái hố đó.
Tôi biết bạn tôi
cũng đang chìm sâu cùng với tôi.
Mỗi đứa một buồng giam, chịu đựng nỗi đau của riêng mình,
chịu đựng con quỷ của bản thân.
Rizzo cũng ở đó.
Tôi chẳng còn cảm nhận về thời gian nữa.
Bọn tớ ngỡ cậu sẽ chẳng tỉnh dậy nữa.
Tớ nghĩ tớ không muốn tỉnh.
John và Tommy,
họ ở dãy bên kia.
Các cậu ấy thế nào?
Họ còn sống.
Ai không còn sống?
Rizzo.
Chúng giết cậu ấy rồi?
Chúng thay phiên đánh đập cập ta
cho đến lúc cậu ấy chẳng còn gì để đánh.
Rizzo chết là tại chúng mình.
Bọn mình khiến cậu ấy nghĩ
là chống lại đám lính gác
trong một trò chơi vô nghĩa
thì có ý nghĩa nào đó,
rằng điều đó sẽ khiến chúng tôi
có lí do mà sống tiếp.
Lại một lần nữa, chúng tôi đã sai.
Họ đã đưa cho cậu hạn phóng thích chưa?
Nokes nhận được thư từ quản ngục.
Vẫy nó trước mặt tớ rồi xé vụn nó ra.
Vậy khi nào cậu được thả?
Tớ không biết. Cuối mùa xuân,
đầu mùa hạ, hoặc lúc nào đó.
Phải chi bọn tớ đi với cậu.
Sẽ thật hay
nếu tất cả bọn mình cùng bước ra .
Nghĩ đến cũng chẳng để làm gì.
Bọn mình sẽ ở đây đủ một năm, không kém một giờ.
Khi tớ ra, tớ sẽ nhờ Cha Bobby
gọi vài cuộc điện thoại.
Sẽ mất một hoặc hai tháng.
- Chẳng có việc gì để nói cả.
- Có rất nhiều chuyện để nói.
Có thể nếu mọi người biết chuyện xảy ra
ở đây, họ sẽ tạo ra vài thay đổi.
Tớ không muốn ai biết.
Không phải Cha Bobby, King Benny, Fat Mancho,
kể cả mẹ tớ. Không ai cả.
Tớ cũng không muốn ai biết.
Ý tớ là, tớ chẳng biết
sẽ nói với mọi người như thế nào.
Tớ không nghĩ được ai
cần nghe đến chuyện này.
Either they won't believe it,
or they won't give a ***.
Hoặc họ sẽ không tin,
hoặc họ cóc thèm quan tâm.
Phải, tớ không nghĩ bọn mình nên
nói về chuyện đó một khi nó đã qua.
Bọn mình chỉ còn cách sống với nó.
Và nói ra chỉ làm mọi chuyện khó khăn hơn.
Nên bọn mình có khi không nên nói về nó nữa.
Bọn mình sẽ giữ kín sự thật.
Tớ muốn được ngủ yên một đêm
mà không phải ai đó sẽ bước vào phòng
tớ, hay chuyện gì sẽ xảy ra.
Nếu tớ được vậy, tớ sẽ hạnh phúc.
Một ngày nào đó, John. Tớ hứa đấy.
Những giờ cuối cùng là tù nhân
tạ trại giáo dưỡng Wilkkinson.
Tôi được đưa 4 bản sao của lệnh phóng thích.
Thứ cuối cùng nhắc nhở về khoảng thời gian tại Wilkinson.
Tôi không nghe thấy tiếng chìa tra vào ổ.
và cũng chẳng nghe thấy tiếng kẹt cửa.
Chú mày nên ngủ đi.
Tao chỉ muốn chào tạm biệt. Tất cả bọn tao.
Tôi nói thẳng vào mặt ông ta.
Tôi bảo "Tôi không quan tâm
ông trả tiền làm ngoài giờ."
"Tôi không làm việc lúc đó"
- Nhưng cậu có nhận không?
- Phải nhận thôi.
bởi tôi có nhận hay
không thì cũng thế.
Tôi đến sớm 3 ngày,
họ có cho tôi nghỉ bù không? Không.
Một phần của chúng tôi
bị bỏ lại trong đêm đó.
Cái đêm sẽ không bao giờ
xóa nổi khỏi kí ức.
Đêm mùng 1 tháng 6, 1968,
đó là mùa hè của tình yêu.
(sự kện của dân hippy xem Taking Woodstock sẽ rõ)
Đêm cuối cùng tại trại giáo dưỡng Wilkinson.
Lúc 8:25 tối,
hai người đàn ông bước vào cửa.
Phục vụ quầy quen mặt họ cũng như
phần lớn dân trong vùng biết tên họ.
Họ là hai thành viên thành lập
nên West Side Boys.
và cũng là những người chết chóc nhất.
Người đàn ông tóc vàng đã
ra vào tù từ tuổi thiếu niên.
Anh ta cướp và giết theo ý thích hoặc theo lệnh.
Hiện đang là nghi phạm của bốn vụ án mạng.
Anh ta là kẻ nghiện rượu và ma túy,
dễ nổi nóng và bóp cò súng còn nhanh hơn.
Anh ta từng bắn chết một thợ cơ khí
chỉ vì người đó vượt anh ta trong hàng vé.
Người đàn ông tóc đen cũng chết chóc không kém,
giết người lần đầu năm 17 tuổi.
Và được trả công 50$.
Anh ta xài tiền vào rượu và thuốc
và có một cô vợ không bao giờ gặp,
sống ở nơi nào đó ở Queens.
- Sẽ mất hơn bốn giờ để có được...
- Họ sẽ giành lại tại buổi bầu cử trung cấp.
Ông ấy có sức thu hút.
Ông ấy sẽ làm điều đó.
Ông ấy là người của chúng ta.
Reagan sẽ là người làm điều đó.
Này, Jerry. Họ đang nói về ai thế?
Họ đang nói về bài diễn văn của Reagan.
Phục vụ hai ông đó rượu và
tính vào hóa đơn của tôi.
Nói với họ rằng đảng Cộng hòa
không được chào đón ở Hell's Kitchen,
và cả bàn luận chính trị cũng thế
hoặc lệnh cho họ đổi đề tài đi.
Chắc chắn rồi.
- Các quý ông.
- Yeah?
Quý ông đằng kia muốn mời mỗi ông
một li với một điều kiện.
Các ông biết luật là không bàn tôn giáo hay chính trị.
Các ông hiểu ý chứ ạ?
Gọi món gì hộ tớ.
Tớ phải đi vệ sinh.
Tôi giúp gì được cho cậu, sếp?
Giờ chưa phải lúc.
Cứ thưởng thức nốt bữa ăn nhé.
Tớ gọi bánh kẹp thịt bò cuộn cùng khoai tây rán
và hai giỏ bánh mì soda.(bánh mì xài bột nở thay men thường)
Tớ biết cậu thích món đó thế nào.
Thế được chưa?
Nhìn kĩ thằng cha ở bàn kia nhé.
Nhìn cho kĩ vào.
Thằng chó đẻ.
Đúng thằng đó rồi.
Cậu đùa tớ đấy à?
Bingo.
Chuyện này hay đây.
Xin chào. Lâu lắm rồi mới gặp.
Bọn mày là bọn quái nào?
Ai bảo chúng mày ngồi xuống?
Tao nghĩ mày sẽ mừng khi gặp bọn này.
Tao đoán là tao đã nhầm.
Tao cứ nghĩ mày phải thăng tiến nhanh hơn chứ.
Tất cả sự luyện tập đó,
thời gian mày đầu tư vào,
thế mà rốt cục lại đi
canh tiền cho thằng khác.
That seems like a waste.
Đúng là lãng phí.
Lần cuối đây,
bọn mày muốn cái quái gì?
Sao không bình tĩnh lại?
Tụi này sẽ tự nói.
Tớ thấy là có thể nó quên bọn mình rồi.
Bọn này chỉ là đồ chơi cho mày và bạn mày.
Nên chuyện đó khó quên hơn với bọn này.
Mày để cho bọn tao khá nhiều chuyện để nhớ.
Vẫn chưa định vị nổi hả, đội trưởng?
Để đây giúp một tay.
Mày đang nhìn John Reilly
và Tommy Marcano.
Phải rồi.
Đúng rồi.
Từ rất lâu rồi.
Vậy hai đứa thế nào rồi?
Giờ bọn tao không phải trẻ con nữa.
Vậy bọn mày muốn gì?
Cái tao luôn muốn là ngắm mày chết.
Mày gọi món bánh thịt xay à?
Món ức bò ở đây thật sự ngon,
nhưng mày chẳng bao giờ biết được.
Mày lú lẫn rồi.
Bọn mày chỉ là hai đứa nhãi ranh nhát chết,
cả hai đứa.
Tất cả bọn mày, một đám vô dụng nhát chết.
Tao cố để làm bọn mày cứng cỏi.
Tao cố để làm bọn mày chăm chỉ.
Vậy bọn này hiểu nhầm ông bấy lâu rồi, Nokes.
Bao lâu nay bọn này cứ tưởng ông chỉ thích
cưỡng bức và đánh đập mấy thằng nhóc.
Hai thằng khốn chúng mày
sẽ bị thiêu dưới địa ngục.
- Mày sẽ bị thiêu dưới địa ngục.
- Phải, mày trước đã.
Có đau không, Nokes?
Jerry.
Xin lỗi nhé, đáng ra phải tống
mấy "cái bánh kẹp" ấy đi đã.
John Reilly, anh bào chữa thế nào?
Không có tội, thưa quan tòa.
Thomas Marcano?
Không có tội, thưa quan tòa.
John Reilly and Thomas Marcano,
các anh sẽ bị giam và không có bảo lãnh tại ngoại.
Trong suốt những năm sau khi rời Wilkinson,
chúng tôi không bao giờ nói với nhau
về chuyện xảy ra ở đó.
Chúng tôi vẫn luôn là những người bạn tận tâm,
nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi đã biến đổi.
Chúng tôi trôi dạt cùng nhau, luôn luôn tự hỏi
nếu thời điểm đó sẽ đến một ngày nào đó
nó sẽ bắt chúng tôi đương đầu với quá khứ.
Một thằng gục rồi, Shakes.
Một thằng nào?
Lão Sean Nokes.
Nokes?
Vào thời điểm vụ giết Nokes diễn ra,
Michael đang làm trợ lí tại Văn phòng Luật sư Quận
ở New York.
Tôi nhận được điện báo cậu ấy muốn gặp tôi
tại phố 45 ở Queens, rồi dập máy.
- Vậy họ nói gì?
- Cái gì?
- John và Tommy, họ nói gì vậy?
- Cũng hơi bí ẩn phải không?
Nhanh lên. Nokes. Họ có nói về hắn không?
- John nói.
- Ừ? Cậu ấy nói gì?
Cậu ấy bảo, "Một thằng đã gục, Shakes."
Tớ nghe là họ thuê Danny Snyder
làm luật sư.
Tạm thời thôi. King Benny sẽ gọi
một trong những luật sư của ông ấy.
- Đừng để ổng làm thế. Snyder hoàn hảo cho vụ này.
- Hoàn hảo? Ông ta là con sâu rượu lú lẫn.
- Ông ta hoàn hảo.
- Hoàn hảo cho việc gì chứ?
Cậu đưa chuyện này lên
trang bìa của báo chứ?
- Tớ ấy hả?
- Ừ.
Tớ chỉ là thư kí hành chính, Mikey.
Hỏi tớ xem phim nào chiếu lúc mấy giờ.
Họ để tớ đến đó làm việc là còn may đấy.
Uống chút cà phê không?
Đi dạo một lúc đã.
Tớ sẽ khởi tố John và Tommy
trong một phiên xử mở.
- Cậu làm sao thế, khùng à?
- Cứ nghe tớ đã.
Mai cậu hãy ở yên trong nhà.
Gọi điện báo ốm và tự cứu mình đi, luật sư.
Tớ đâu nhận vụ này để thắng.
Tớ nhận vụ này để thua.
Thế nghĩa là sao?
Nghĩa là đến lúc đòi nợ rồi.
Xem nhé, John và Tommy khơi mào vụ này.
Nó bắt đầu.
Nó thật lộn xộn, không như tớ đã lên kế hoạch,
nhưng cơ hội là đây.
- Tớ và cậu, chúng ta có thể kết thúc nó.
- Kết thúc cái gì, Mikey?
Gần đây cậu có đọc Bá tước Monte Cristo không?
Tớ không biết nữa, 10 năm trước.
Cậu thấy đấy, tớ đọc từng chút mỗi đêm.
Tớ đọc những từ như "trả thù".
"Sự trả thù ngọt ngào, dai dẳng".
Đến lúc đòi nợ rồi. Đây là thời cơ cho chúng ta.
Cậu nói gì thế?
Tớ nói đã đến lúc để tất cả chúng ta
được hả hê rồi.
Tớ nói đã đến lúc viết nên cái kết cho chuyện này.
Đi thôi.
Nên tớ yêu cầu được nhận vụ này.
Tớ bảo họ tớ lớn lên ở
khu giống như hai bị cáo,
nên biết về tính chất của khu đó..
Họ tin.
Thế còn mối liên hệ giữa
John, Tommy và Nokes?
Mối liên hệ nào? Mọi hồ sơ vị thành niên
đều bị hủy sau 7 năm.
Chúng ta chưa từng ở trại Wilkinson.
Tớ phải theo đuôi bọn lính gác.
Tớ phải hạ bằng được trại Wilkinson.
Hạ tất cả bọn chúng.
Adam Styler, cảnh sát mặc thường phục(cớm chìm).
Điều tra về ma tuý ở Queens.
Biết cách lấy tiền và thuốc từ tay các con buôn.
Và có lẽ nghiện ***.
Các thông tin cá nhân khác ở đây.
Henry Addison. Hiện đang làm việc cho thị trưởng,
có tin nổi không cơ chứ.
Hắn là trưởng ban tiếp cận cộng đồng
ở Brooklyn.
Đời sống tình dục của hắn vẫn thế.
Hắn vẫn thích quan hệ với các bé trai.
Ralph Ferguson. Làm việc tại sở dịch vụ
xã hội ở Long Island.
Cậu nghiên cứu vụ này bao lâu rồi?
Hắn vừa mới li dị, có một đứa con,
và vào dịp cuối tuần,
giảng dậy ở trường công giáo chủ nhật.
- Thằng đó khá sạch sẽ, phải không?
- Chính xác đó là lí do tớ muốn hạ thằng đó.
Kế hoạch là gọi Ferguson
như một nhân chứng về nhân cách.
Dụ hắn nói về bạn thân nhất cả hắn,
Sean Nokes.
Một khi bắt hắn đứng lên đó,
tớ sẽ mở toang cửa về Wilkinson.
Mike, cậu chắc là cậu muốn theo hướng này chứ?
Ý tớ là, bọn mình chôn giấu chuyện này lâu rồi.
Cậu có còn ngủ và để đèn bật không?
John và Tommy, cậu có muốn họ
biết chút gì về việc này không?
Không, họ sẽ diễn ở tòa đạt hơn
nếu họ không biết.
Bản án "vô tội" đó phải là
một bản án không ai dám thắc mắc.
Danny Snyder vẫn là luật sư
cho Tommy và John.
kế hoạch của Michael trông cậy
vào Hell's Kitchen
để chuyển thông tin và giữ yên chuyện.
Cả hai đều là kỹ năng
khu phố đã có thừa.
Chúng tôi quy ước một phương thức
đơn giản để liên lạc.
Nếu Michael gửi tin,
tin nhắn sẽ được gửi đến chỗ làm
nhắc tôi gọi cho cô bạn gái
tưởng tượng, Gloria.
Nếu tôi cần nói đôi lời với Michael,
một người trong khu
sẽ lấy một bản báo
The New York Times
viết Edmund ở góc trên bên phải
của mục về Metro,
và thả trước cửa căn hộ của Michael.
Để kế hoạch này thành công
chúng tôi cần sự bí mật tuyệt dối
của người duy nhất chúng tôi hoàn toàn tin tưởng.
Kế hoạch này phụ thuộc vào việc giữ Michael sống
nghĩa là phải nói vài lời đến
đội sát thủ của John và Tommy
rằng cậu ta không phải mục tiêu dễ hạ.
Sau đêm nay, Michael sẽ không thể
gặp bất cứ ai trong số chúng tôi.
Chúng tôi sẽ chỉ gặp cậu ấy ở tòa.
- Thế thôi hả?
- Không hẳn.
Có bốn nhân chứng của vụ nổ súng
và đều sẵn sàng làm chứng.
Chúng ta phải giảm số lượng xuống.
- Tớ sẽ nói với King Benny.
- Tốt.
Tớ xử lý được hai, nhưng cậu phải kiếm
được một người cho phe mình.
- Một gì?
- Một nhân chứng.
Một nhân chứng sẽ đưa John và Tommy
đến nơi nào khác đêm xảy ra án mạng.
Một nhân chứng họ không thể động đến.
- Không phải là họ có sẵn những cái tên đó rồi à?
- Thẩm phán sẽ coi đó là khai man trước tòa.
- Và bọn mình gọi nó là?
- Một ân huệ.
Đứng dậy đi.
- Tony?
- Vâng, thưa ông King?
- Gọi Danny Slider đến gặp tôi.
- Ai cơ, luật sư Danny Snyder?
- Chú mày biết nhiều hơn một Dany Snyder?
- Không, thưa ông King.
Đem người mày biết đến.
Tôi không thể làm việc này nữa, ông phải hiểu cho.
Đã lâu lắm rồi.
Ông cần người nào đó trẻ hơn.
Ai đó giống như tôi ngày trước.
Trẻ hơn chưa chắc đã tốt.
Không đủ kinh nghiệm, không
biết quy luật của một phiên xử.
Tôi mà đến được tòa án đã là may rồi.
Tôi chỉ nhận được 4 vụ năm trước.
Ông có biết tôi thắng mấy vụ không?
Chẳng vụ nào cả. Nhiều thế đấy.
Trong hai vụ,
tôi nghĩ thẩm phán đổ lỗi cho riêng tôi.
Chắc là họ vô tội rồi.
Rất khó để cứu được người vô tội ra khỏi rắc rối.
Tôi còn chẳng có kế hoạch
ra tòa nhận vụ này.
Tôi sẽ chỉ bào chữa và xin
giảm hết mức có thể, rồi bỏ đi.
Nhận vụ này không có trong kế hoạch của tôi.
Kế hoạch của ông thay đổi rồi.
Tôi lo là tôi sẽ vấp phải lỗi nào đó
và nói nhầm
lựa chọn sai ở chỗ nào đó.
Ông không muốn mạo hiểm đến thế đâu.
- Đời là mạo hiểm.
- Tôi xin lỗi?
- Đời là mạo hiểm.
- Đời là một sự mạo hiểm.
I haven't been in here before.
Tôi chưa bao giờ bước vào đây.
- What do you need me to do?
- Listen.
- Ông cần tôi để làm gì?
- Nghe này.
Ông sẽ được giao vài câu hỏi
và câu trả lời.
Ông chỉ có việc đọc.
Ông biết đọc phải không?
Được viết bằng tiếng anh à?
Chỉ cần không lú lẫn. Không uống rượu, và không bị thua.
- Thế nếu tôi thua?
- Thì lặn đi một thời gian.
Chưa nghe đến cách biểu hiện đó đó bao giờ.
Lặn đi.
Tôi khôngthực sự xử lí mấy vụ này nữa.
Ý tôi là, một gã bị xe buýt đâm
và kiện, tôi sẽ theo.
Bà nào đó trượt ngã tại siêu thị,
tôi khởi kiện cho bà ta.
Cuộc thảo luận kết thúc.
Tôi là kẻ nghiện rượu.
Đây là vụ giết người. Vụ này không dành cho tôi.
- Đã từng như vậy.
- Phải, nhưng...
Trước khi ông để rượu xỏ mũi.
Ngày mai phải tỉnh táo đấy.
Và đừng tỏ ra lo lắng, Snyder.
Ông chẳng có gì để mất cả,
cũng như chúng tôi thôi.
Tôi không muốn là một gánh nặng cho ông,
nhưng ngoài ra...
Hay cùng với vấn đề về rượu,
tôi hơi gặp vấn đề với thuốc.
- không lớn lắm, chỉ là...
- Cứ đi đi.
Trong những ngày Michael
nhận vụ án này,
nhóm West Side Boys được King Benny
viếng thăm một chuyến.
Ngài King yêu cầu rằng tiếp tục
bạo hành tinh thần tới Michael.
Tiếng gào "kẻ phản bội" và "chuột cống"
vang vọng khắp sảnh.
Nhưng không có bất cứ sự
đe dọa nào đến tính mạng của cậu ấy.
Bất cứ đe dọa nào tới Michael Sullivan,
nếu có
chỉ có thể là từ King Benny.
Những lời đồn thổi,
thứ duy nhất đáng lo,
đã lan qua các nẻo đường với tốc độ đạn bắn.
Những kẻ ngủ mơ của King Benny
đang đóng vở kịch của mình.
"Những kẻ ngủ mơ" là tên đường phố cho bất kì ai
từng vào trại giáo dưỡng vị thành niên.
Chú mày có định trả tiền không đấy, thằng lỏi?
Cần ông giúp đấy, Ông Béo.
Cần một ân huệ lớn.
Gặp chú người kia nhé.
- King Benny đã đến gặp chú chưa?
- Ôi chúa ơi.
chúng ta tạo được một đội hay đáo để nhỉ?
Cậu có ông luật sư say xỉn ở bên này,
và cậu luật sư trẻ ranh bên kia.
Thằng cạo giấy, diễn như *** Tracy.
Có bốn cặp mắt nhìn
thấy hết thảy mọi thứ.
Trong lúc ấy, hai đứa trên tòa
còn giết nhiều người hơn bệnh ung thư.
Đến tướng Custer còn bị
bắn gọn hơn khi đang đi bộ.
Chẳng có mối liên hệ nào
giữa đám lính gác và bọn cháu.
Cảnh sát nghi đây là vụ án liên quan đến thuốc.
Chỉ là bọn cháu cần chú để nối vài chuỗi.
Nếu cháu bị bắt quả tang vụ này,
thì cháu chết thật đấy.
Chú đang nói về nhà tù thật. Loại lớn.
Chúng không phải trẻ ngoan nữa.
Giờ chúng là sát thủ rồi.
Lạnh lùng như đá.
Cháu biết.
Cháu biết họ từng là ai và họ là ai,
nhưng không phải là về chuyện đó.
Không đáng đâu,
vứt bỏ cả cuộc đời chỉ để trả thù.
Cháu và luật sư
có cơ hội để thoát.
Để đi đúng đường.
Chẳng có lựa chọn nào cả.
Không phải cho bọn cháu.
Thỉnh thoảng,
tôi muốn ăn tối với Carol.
Cô ấy vẫn sống trong khu này,
và làm nhân viên xã hội ở South Bronx.
Mối quan tâm của cô đối với chúng tôi
không hề bị suy giảm bởi những năm qua.
Bất cứ khi nào chúng tôi đi ra ngoài như một nhóm,
cô ấy sẽ đi giữa Michael và John,
nắm lấy cánh tay của họ,
bước đi giữa luật sư và sát thủ.
Cướp tớ hoặc cưới tớ đi, Shakes.
Tớ quá mệt nên chẳng muốn gì khác.
Cậu muốn ngồi làm vài lon bia chứ?
Nếu đó là đề nghị tốt nhất.
Tớ sẽ tặng thêm một nụ hôn và một cái ôm nữa.
Nhất trí.
- Trông cậu mệt thế.
- Cảm ơn.
Công việc mới của cậu
không cho cậu thời gian để ngủ à?
Vậy cậu biết những gì rồi?
Chỉ những gì khu phố này bàn tán.
và những gì đọc trên báo như cậu thôi.
Thế khu này bàn tán những gì?
Rằng cảnh sát sẽ bắt Johny và Tommy đi.
Rằng bạn thân nhất của họ
sẽ là người làm việc đó.
- Cậu tin thế à?
- Khó mà không tin.
Trừ phi bọn mình hiểu nhầm hết cả.
Cậu ta đã nhận cái vụ chết tiệt ấy.
- Cậu ta đã nhận vụ này rồi.
- Rồi còn gì để nói nữa chứ?
Cậu biết Michael rất rõ,
có khi còn rõ hơn tớ nữa chứ.
Ừ, tớ từng nghĩ là tớ biết.
Giờ tớ cũng chẳng biết nữa.
- Cậu có biết.
- Tớ không biết nữa.
Cậu ấy ở đó và hỏi xin nhận vụ này!
Giờ, cậu nói xem,
đó là bạn kiểu quái gì thế?
Loại tốt nhât.
Loại sẽ vứt bỏ mọi thứ để giúp bạn mình.
Cậu đang nói gì thế?
Cậu biết rõ khu này mà, Carol.
Tất cả mọi thứ là tạm bợ hoặc lừa đảo.
Sao việc này lại khác?
Tớ đói rồi.
Tớ đi lấy món gì để ăn đây.
Có điều này ở Michael
cậu không vượt qua được.
Ý tớ là, cậu cứ thử. Tớ thử rồi.
Và cậu ấy chỉ câm lặng.
Không thể chạm vào cậu ấy,
thậm chí còn không thở nổi bên cậu ấy.
Tớ cứ nghĩ là do tớ.
Sau một thời gian, thì cũng dễ dàng hơn để bỏ đi.
- Cậu còn yêu cậu ấy chứ?
- Tớ không nghĩ đến chuyện dó.
Nếu tớ làm, tớ sẽ nói có.
- Nhưng giờ cậu đi cùng john.
- Ừ.
Cũng như tất cả những ai có thể đi cùng cậu ấy.
Người đàn ông tớ biết
không còn là cậu bé cậu nhớ.
Chẳng có ai trong số bọn tớ còn.
Nhưng có một điều gì đó rất đặc biệt ở John.
Cậu chỉ phải nhìn kĩ hơn một chút để nhận ra.
Sao cậu chẳng bao giờ mời tớ đi chơi cả?
- Tớ hả?
- Phải.
Bởi vì cậu là bồ của Mikey.
Cậu ấy đến với cậu đầu tiên.
- Và sau Mikey?
- Tớ nghĩ là dến lượt Tommy.
Cậu chết đi.
Bởi vì tớ không nghĩ cậu sẽ chấp nhận, và...
Thế thì cậu nhầm rồi, Shakes.
Sao? Cứ mạnh dạn nói đi chứ.
Cậu làm tại Sở Dịch vụ Xã hội.
Cậu có quyền truy cập một số hồ sơ.
Và dần dần,
bọn mình sẽ cần ít thông tin.
- Gì cũng được.
- Đợi tí. Cái gì?
Cậu muốn gì đây? Cậu muốn thông tin à?
Cậu muốn tớ lấy hồ sơ hả?
Tớ sẽ lấy hồ sơ. Cậu muốn gì nữa hả?
- Cậu vẫn đến thăm John chứ?
- Mỗi lần một tuần, trong khoảng một giờ.
- Tốt rồi.
- Tốt rồi?
Ừ, tốt rồi. Chỉ cần đừng nói cho cậu ấy
là cậu đã gặp tớ.
Đừng nói cho cậu ấy cái gì hết.
Cậu ấy càng nghĩ chuyện này vô vọng,
thì sẽ càng hiệu quả.
Shakes, chuyện này là vì việc gì?
Cậu muốn một chiếc Rolls-Royce à?
Đừng có mà đến đây.
Đến Anh ấy,
hay chỗ quái nào người ta làm chúng.
Nếu muốn sâm panh,
đến gặp mấy thằng người Pháp.
Nếu cần tiền, tìm một thằng Do thái.
Nhưng nếu muốn tìm đồ hay một thằng vô lại
bị chôn dưới đá ở chỗ nào đó,
hay một bí mật chẳng ai muốn người khác biết,
thì chỉ có một chỗ để đến.
Ngay đây, Hell's Kitchen.
Đây là quầy đồ thất lạc của cả đống thứ.
Họ mất, và bọn này tìm thấy.
Quên mẹ nó đi nhóc.
Giờ cậu chỉ còn hai người
ra làm chứng thôi.
Hai người khác đã đổi ý rồi.
- Hai người nào?
- Hai bộ vét(chính khách) ở quầy.
- Vẫn còn đôi tình nhân trong bốt.
- Đến giờ thôi.
Mọi hứ khác ở đúng chỗ chứ ạ?
Ngoại trừ nhân chứng của cậu.
Vẫn đang trống chỗ.
Tôi biết.
Khi cậu bị đưa đi,
ta vẫn luôn tiếc là ta
chẳng làm được gì hơn cho cậu.
- Tôi không biết là ông thích đám bồ câu đến thế.
- Ta thích bất cứ thứ gì không nói.
Ý định của Michael về
bến đỗ của vụ này rất rõ ràng.
Cậu ta nhắm đến việc buộc tội. Một bản án
cho trại giáo dưỡng Wilkinson,
chống lại Sean Nokes, Adam Styler,
Henry Addison, và Ralph Ferguson.
Tôi sẽ cung cấp cho quí vị bằng chứng, và đưa
vào bản khai để chứng minh điều đó.
Tôi sẽ đặt chúng vào hiện trường vụ án.
Tôi sẽ đưa nhân chứng lên bục,
họ sẽ xác nhận
là bị cáo đã ở đó trong cái đêm chết chóc.
Tôi sẽ trình bày bằng chứng để
quí vị có thể bước vào phòng bồi thẩm
và quay ra với một quyết định rõ ràng
vượt qua mọi nghi ngờ chính đáng.
Tôi chắc tất cả các vị biết điều đó nghĩa là gì,
từ khi các vị có thể xem
tv nhiều như tôi.
John Reilly và Thomas Marcano
là hai con tốt vô tội, nhanh chóng bị bắt giữ
và cũng bị xét xử nhanh không kém
dựa trên những mảnh bằng chứng mong manh.
Nhìn vào mặt tích cực,
có vẻ ông ta biết tên họ.
Thật vui vì con về thăm.
- Mang cho tôi cái thìa khác. Cái này bẩn rồi.
- Bố lại thế rồi.
Đừng, bà ấy sẽ làm.
Công việc thế nào rồi con?
Con vẫn làm ở chỗ đó.
Bố biết chưa,
con có ghé qua tòa án.
Con thấy John và Tommy.
Và con bắt đầu nhớ lại
lúc bọn con còn...
Món gà đâu rồi?
- Vậy?
- Chẳng có gì ạ.
Con chỉ nghĩ đến vài thứ.
- Nhưng con vẫn làm tốt phải không?
- Vâng. Làm tốt.
Tốt.
- Mấy thứ này để làm cái quái gì?
- Chúng dùng để cầu nguyện.
Nhìn mấy cái thứ này coi.
Mẹ mày nghĩ mày vào
trong quân đội hay cái gì thế?
Không có nó trong danh sách được phê duyệt.
Tao chắc mẹ mày có một bản của danh sách đó.
Bà ấy nói tiếng anh không được tốt.
Đừng có đổ lỗi cho bọn tao
vì con mẹ mày ngu được chứ?
Khi nào mày định để bọn tao nghe mày cầu nguyện?
Có khi nó cần có thứ gì đó để cầu nguyện.
Đặt tay lên bàn
duỗi ngón tay ra.
Dạng chân ra.
Giờ bắt đầu ngĩ ra vài lời cầu nguyện đi.
Bọn tao chưa nghe thấy gì cả.
Mày nên bắt đầu đi,không thì Styler
có thể quăng cái dùi cui lêm mông mày đấy.
"Phúc thay Chúa Giêsu,
là hoa trái của lòng Chúa".
Cầu nguyện to và rõ ràng.
To hơn nữa.
Thằng khốn, cầu nguyện đi. Nhanh lên, ngay!
To hơn!
Lạy Đức Mẹ.
To hơn, đồ điếm.
Cầu nguyện như trong cái nhà thờ chết dẫm ấy.
Xin lỗi tớ đến muộn.
Tớ quên hết về thời gian.
Tớ có ý tưởng này về nhân chứng,
nhưng tớ chưa chắc lắm.
Nhưng tớ muốn cậu đi cùng để gặp.
- Bọn mình đang đi đâu đây?
- Đến chỗ ông ấy.
- Đó là chỗ nào?
- Nó ở trong nhà nguyện.
Không, Shakes.
Còn phiên tòa hôm nay thì sao?
Cũng giống như các vòng đầu tiên của một trận đấu.
Mọi người đều chỉ là thăm dò lẫn nhau.
Mấy cậu bé trông thế nào?
Trông như họ ước
mình được ở chỗ khác.
Con cừu đi lạc là con
con muốn tìm lại nhất.
Vẫn chưa quá muộn thưa Cha.
Chúng ta vẫn còn cơ hội tìm lại
vài con cừu lạc.
Một cơ hội nữa.
Cơ hội đó có hợp pháp không?
Cơ hội cuối cùng không bao giờ thế.
King Benny đứng sau việc này?
Ông ấy đang xử lí, nhưng ông ấy không làm chính.
- Vậy thì ai?
- Michael.
Đáng ra ta phải biết chứ.
Ngay giây phút thằng bé đến nhận vụ án,
- Ta phải đoán ra là có chuyện gì rồi.
- Đó là một kế hoạch tốt.
Mihael che đậy được tất cả mà.
Mọi mặt mà mọi người kiểm tra,
- cậu ấy đều lo liệu được.
- Không phải mọi mặt.
Con đang thiếu điều gì đó
không thì con đã chẳng ở đây.
- Cha không nói dối với kẻ nói dối lão luyện, phải không?
- Phải rồi?
Vậy là chuyện gì? Con đang thiếu điều gì?
Nhân chứng.
Bọn con cần ai đó đứng lên
và nói rằng họ ở cùng nhau
trong đêm xảy ra án mạng.
Nên con nghĩ là nếu con có một linh mục,
mọi chuyện sẽ hoàn hảo?
Không phải là linh mục nào cũng được.
Con yêu ta nói dối sao?
Con đang yêu cầu ta
thề với Chúa, rồi nói dối.
Con đang xin Cha cứu hai cậu nhóc của Cha.
- Chúng có giết người lính gác đó không?
- Có thưa Cha.
Vậy là những gì họ nói là đúng?
Chúng bước vào và giết anh ta?
Vâng.
Họ giết hắn chính xác như thế.
Ta nghĩ ta cần uống một chút.
Có ai muốn uống gì không?
Có ạ.
Con đang yêu cầu ta vài ân huệ đó.
Bọn con biết.
Không, ta không nghĩ là con biết.
Cha từng nói là nếu có chuyện
thật sự nghiêm trọng,
con có thể đến nhờ Cha.
Ta lại nghĩ ra vài thứ
liên quan đến tấm vé xem đội Yankee.
Con không cần mấy tấm vé, thưa Cha.
Con cần một nhân chứng.
Thế còn mạng sống đã bị cướp đi, Shakes?
Thứ đó đáng giá thế nào?
Với con? Chẳng gì cả.
Tại sao không? Nói ta hay.
Hắn là lính canh tại trại Wilkinson.
Được chưa ạ?
Nếu Cha Bobby liên quan đến vụ này,
Cha xứng đáng được biết
mình sẽ dấn thân vào việc gì.
Nếu cha không biết, tôi tin là sự thật
sẽ không bao giờ rời khỏi phòng này.
Tôi nghĩ cả Carol cũng cần phải biết.
Jesus Christ, bọn con chỉ là mấy thằng nhóc.
Bọn con chẳng cứng rắn đến thế.
Chúng dìm bọn con xuống.
Tôi kể cho Cha nghe về sự tra tấn,
đánh đập và cưỡng bức.
Tôi kể cho họ nghe về
bốn cậu bé hoảng sợ đã cầu nguyện
đến vị Chúa của Cha Bobby
vì sự cứu giúp không bao giờ đến.
Tôi kể cho họ mọi thứ.
Rồi cũng đến lúc không chống cự nổi nữa,
bon con đành chấp nhận mọi thứ.
John từng kêu than buổi đêm.
Cha có thể thấy tiếng suốt đường xuống sảnh.
Cha biết cậu ấy từng muốn trở thành linh mục.
Rồi hắn kéo quần xuống.
Con thậm chí còn không biết sục là gì.
Con xỉu đi.
Con nhớ là con không thở nổi.
Rồi con bắt đầu thấy ngạt thở.
Lúc đó hắn đang kéo tóc con ra đằng sau.
Rồi con gục xuống.
Nhưng con nhớ đôi khi, để mua vui,
chúng đưa bọn con xuống tầng hầm,
trói hai hoặc ba đứa lại,
và bắt người còn lại chứng kiến khi
chúng cưỡng hiếp họ.
Ta phải quyết định một việc.
Ta chỉ cầu nguyện đó sẽ là việc đúng.
Sẽ là như vậy, Cha ạ, dù Cha chọn đường nào.
Vậy là bà đang ngồi đó,
bà đang ăn tối,
- và hai người đàn ông bước vào
quán McHale, chính xác không?
- Có.
Bà có để ý tới họ khi họ tiến đến
bàn mà ông Nokes đang ngồi không?
Tôi cố để ý.
Bà có nghe thấy cuộc hội thoại giữa họ không?
Không.
Bà có trông thấy họ rút súng ra không?
Không.
- Bà có nghe thấy tiếng súng nổ không?
- Có tôi có nghe thấy tiếng súng nổ.
Và họ đã làm gì? Họ cư xử thế nào
sau vụ nổ súng?
Họ bước ra khỏi quán McHale
như chưa có chuyện gì xảy ra.
Và thời điểm đó, bà Salinas,
bà có thấy rõ khuôn mặt của họ không?
Có. Tôi nhìn lên khi họ bước đi.
- Bà tỉnh táo chứ?
- Có, rất tỉnh táo.
Hai người đàn ông trong quán McHale
có ở trong phòng này hôm nay không?
Có, họ ở đây.
Bà có thể chỉ ra họ
cho bồi thẩm đoàn được không?
Họ đang ngồi đó.
Thưa quý tòa, liệu hồ sơ có phản ánh
rằng bà Salinas đã nhận diện hai bị cáo
John Reilly và Thomas Marcano
- là hai người đã gây án.
- Đã ghi chú.
Xin cảm ơn. Không còn câu hỏi gì nữa.
Luật sư, ông đã sẵn sàng tiến hành chưa?
Vaang, thưa quý tòa. Chào buổi sáng.
Tôi chỉ có vài câu hỏi thôi.
Sẽ không tốn nhiều thời gian
của bà đâu, bà Salinas.
Bà nói là bà chỉ uống rượu vang trong bữa tối.
Điều này chính xác chứ?
Vâng.
Bà chắc về việc đó chứ? Bà có chắc là
bà chỉ uống có thế, một chai rượu vang?
Vâng, một chai rượu Chianti đỏ.
Bà có uống gì trước đó không?
Ý ông là gì, "trước đó" ấy?
Lúc ăn trưa, có thể thế.
Bà có uống gì vào lúc ăn trưa không?
- Có.
- Bà đã uống gì buổi trưa?
Tôi đi mua sắm và dừng chân
tại một tiệm ở đại lộ Madison...
Tôi không hỏi bà đã dừng lại ở đâu.
Tôi chỉ hỏi bà đã uống gì buổi trưa.
- Một li Martini.
- Và gì nữa?
Có lẽ là một ít rượu vang.
Vâng, và bà đã uống mấy li rượu vang?
Một li, có lẽ hai.
- Hai thì rõ hơn?
- Vâng, có lẽ là hai.
Bà có...
Giống như cậy răng vậy.
Đáng ra mình phải ghim mấy câu hỏi lên áo ông ta.
Nói tôi nghe...
Rồi đến bữa tối, bà...
Thôi bỏ qua.
Bà đã ăn trưa lúc mấy giờ
bà Salinas?
Phản đối, thưa quý tòa.
Những việc bà ấy làm trong ngày xảy ra vụ án
chẳng liên quan đến những gì
bà ấy thấy đêm đó.
Nhưng việc bà ấy đã uống bao nhiêu
thì có, thưa quý tòa.
Bác bỏ.
Bà Salinas, mấy giờ thì bà ăn trưa?
- Khoảng 1:30.
- Và bà đã ăn gì vào bữa trưa?
Tôi đã ăn trước đó một lúc.
Có lẽ là salad.
Tôi thích ăn hơi ít vào ban ngày.
Một chai martini. hai li rượu vang,
một đĩa salad. Chính xác chứ?
Vâng đúng rồi.
Và rồi bà uống rượu vang vào bữa tối,
khoảng 6 tiếng sau. Đúng thế chứ?
Vâng, đúng thế.
Bà đã uống bao nhiêu rượu vang
cho đến lúc thân chủ của tôi
bị cáo buộc là bước vào quán McHale?
- Hai li.
- Bà có thể nói tổng cộng là 4 li rượu vang
và một martini trong vòng sáu tiếng
là hơi nhiều cho bà không?
Vâng, đúng là thế thật.
Bà đã bao giờ nghe tiếng súng nổ,
trước đêm xảy ra án mạng?
Chưa.
- Bà mô tả âm thanh đó thế nào?
- Tiếng rất to, như tiếng bắn pháo hoa.
- Âm thanh đó có làm bà sợ không?
- Phát hoảng lên ấy chứ.
Bà có nhắm mắt lại không?
Lúc đầu thì có, cho đến khi tiếng súng ngừng.
Rồi tôi mở mắt.
Bà có nghĩ là người đã nổ súng sẽ
giết tất cả mọi người ở quán McHale?
Tôi thật sự đã không biết nghĩ gì nữa.
Tôi chỉ biết người đó đã bị bắn.
Bà có nghĩ là anh ta bị bắn chết
bởi hai tên giết người máu lạnh?
Vâng, tôi có.
Và bất chấp nỗi sợ đó,
bất chấp rủi ro đến tính mạng mình,
bà nhìn vào mặt họ khi họ bỏ đi?
- Vâng, tôi có.
- Chính xác chứ?
Chính xác.
Bà có nhìn vào mặt họ? Bà có
thật sự nhìn không, bà Salinas?
Tôi liếc nhìn họ khi họ đi ngang qua,
nhưng tôi đã nhìn thấy chúng.
Bà đã liếc nhìn?
You didn't look?
Bà đã không nhìn?
I saw them. Tôi thấy họ.
You glanced at them, Mrs. Salinas.
Bà đã liếc mắt nhìn họ, bà Salinas.
Bà liếc nhìn họ qua đôi mắt
của một người phụ nữ hoảng sợ
người có lẽ đã uống quá chén.
- Phản đối, thưa quý tòa.
- Không cần thiết, thưa Quý tòa.
Tôi không hỏi gì thêm nữa.
Cảm ơn, bà Salinas.
Bà có thể bước xuống.
Lúc 6:15 sáng chủ nhật.
Frank Magcicco làm việc tại
ban chuyên án tại Brooklyn.
Anh ta là thám thám tử hàng đầu
với một cái tên trung thực và uy tín vững chắc.
Và anh ta cũng là cháu của King Benny.
Nick Davenport làm cho tờ Internal Affairs.
Anh ta khá tham vọng và muốn lên
chức sếp trước tuổi 40.
He knew the fastest way up the track
Anh ta biết cách leo hạng nhanh nhất
là kéo lưới tối đa số cảnh sát bẩn
trong một khoảng thời gian tối thiểu.
Frank, chuyện khỉ gì đây?
Tôi mà là anh, tôi sẽ làm những gì nhóc đó nói.
Anh mà thành công vụ này, anh sẽ ăn sáng
mỗi tháng một lần với Ủy viên.
Cậu xử lí thằng cha Styler này kĩ thật.
Hắn gây chuyện gì với cậu à?
- Còn món nữa.
- Tôi nóng lòng xem đây.
Đơn giản thôi. Không ai được biết người
đã đưa tin này cho anh. Tôi nghiêm túc đấy.
Thế sao anh có được nó?
Nó cứ thế mà rơi vào bàn tôi thôi.
Cũng như cách nó sẽ rơi vào bàn anh.
Christ Toàn năng.
- Anh có mọi thứ trừ lời thú tội.
- Tôi tưởng tôi nhường việc đó cho anh.
Tôi thích anh moi được từ hắn hơn.
Thậm chí còn có ảnh giám sát.
Cái thứ rác rưởi này thu được
5000$ một tháng, lột sạch của đám đó.
- Được khoảng ba năm rồi.
- Bốn thì đúng hơn.
- Hắn sẽ không làm đến năm thứ năm đâu.
- Đủ thuyết phục chưa?
Đâu có phụ thuộc vào tôi. Phụ thuộc vào bồi thẩm đoàn.
Cho họ xem thứ này.
Cậu có món gì thế này, Ness?
Khoảng ba tuần trước,
thi thể của một tay buôn thuốc
tên là Indian Red Lopez được tìm thấy
trong một cái hẻm ở đồi Jackson.
Ba viên đạn găm vào đầu,
túi trống không.
Đến giờ tôi vẫn hiểu.
Đây là khẩu súng đã giết hắn
và đây là vỏ đạn.
Và sau cánh cửa thứ ba là gì?
Mã của khẩu súng thuộc về Adam Styler.
- Làm ơn giúp tôi một việc được không?
- Là gì thế?
Nếu tôi mà được ghi danh trong danh sách của cậu
làm ơn gọi cho tôi.
Cho tôi một cơ hội để xin lỗi.
Nếu anh cần thứ gì nữa,
nói chuyện với Frank nhé.
- Anh ta biết cách liên lạc với tôi.
- Bảo trọng nhé, nhóc.
- Đang mưa xối xả đấy.
- Tôi sẽ làm những gì có thể.
- Này Ness! Đã bao giờ cậu định làm cảnh sát chưa?
- Và bỏ mặc người tốt à?
- Thân thể của Chúa.
- Amen.
Thân thể của Chúa.
Amen.
Thân thể của Chúa.
Michael đã làm
tất cả những gì có thể được trông đợi
tại một trợ lí Trưởng lí quận
đang tìm kiếm bằng chứng.
Cậu ấy đã có chuyên gia pháp y tả lại chi tiết
và tầm bắn của khẩu súng đã giết chết Nokes.
Cậu ấy chỉ không có khẩu súng để
làm bằng chứng.
Và cậu ấy không bao giờ trình
bồi thẩm đoàn động cơ giết người.
Sự căng thẳng trong công việc của mình,
những giờ cậu phải làm việc,
và sự mơ hồ về kết quả
đè nặng trên người.
Anh có nhìn thấy mặt họ không?
Có, tôi nhìn họ và họ nhìn lại tôi.
Họ có nói gì với anh không?
Không, họ chỉ nhìn và
bước ra khỏi quán McHale.
Anh có chắc hai bị cáo giết Sean Nokes?
Tôi biết họ giết anh ta.
Nếu kế hoạch thành công,
thì sẽ là thành công của mọi người.
Nếu thất bại, hậu quả sẽ đổ lên đầu Michael.
Cha Bobby Carillo, vị linh mục với
cú ném móc tốt nhất ở khu phía Tây,
vẫn là chìa khóa cho kế hoạch giúp
cho mọi bị can thoát tội giết người.
Anh có quay người lại, nhìn phía sau,
khi anh nghe thấy tiếng súng không, anh Carson?
Sao anh không quay lại, anh Carson?
Tôi lo cho mạng của người đi cùng.
Hai cá nhân đó có đe dọa anh
bằng cách nào đó không?
Không.
Họ có đe dọa ai ở trong nhà hàng
McHale không, theo như anh biết?
Tôi không thấy, nhưng tôi biết là có.
Nếu anh không thấy hai bị cáo
bắn người đó,
vậy sao anh biết là
hai bị cáo bắn anh ta?
Có việc gì khấn cấp thế?
Đáng ra Shakes không nên cử cậu đến.
Mạo hiểm quá.
Chẳng ai cử mình đến cả. Mình muốn gặp cậu.
Tại sao?
Shakes gặp Cha Bobby hai tuần trước.
- Cậu ấy vẫn chưa nghe tin của cha từ lúc đó.
- Đây đâu phải quyết định dễ dàng với ông ấy.
- Nếu Cha không làm chứng thì sao?
- Thế thì bọn mình gặp vấn đề nghiêm trọng rồi đấy.
Shakes đã nói chuyện lại với Cha chưa?
Cậu ấy đã kể toàn bộ câu chuyện cho Cha chưa?
Cha sẽ hiểu vì sao.
Cậu ấy làm thế rồi.
Sao?
Mình ở cùng cậu ấy khi
cậu ấy nói chuyện với Cha Bobby.
Mình nghe thấy mọi chuyện rồi, Michael.
Vậy là cậu đã biết.
Phải.
Phải chi cậu nói cho mình..
Mình nghĩ mọi chuyện có thể sẽ khác đi.
Phải chi cậu nói chuyện được.
Có lẽ..
Chào,ông thế nào rồi?
Carmine, chế độ ăn kiêng đó hiệu quả đấy.
Tôi chẳng quan tâm người khác nói gì.
- Ông vẫn mê Dorris Day.
- Cô ta là một phụ nữ giỏi.
Cậu biết Strega không?
Thật khó để bỏ lỡ một phụ nữ
với bốn mụn cóc và chỉ có một mắt.
Bà ta cần cái đầu.
Đem đến chỗ mụ phù thủy.
Sao bà ấy lại cần cái đầu?
- Bà ta móc lấy mắt.
- Hay thật.
Đặt vào trong bát rồi trộn với dầu và nước.
Và rồi?
Người nào bị đau đầu thì dến gặp bà ta.
Bà nhìn vào mắt và bảo cho họ biết
kẻ nào đang trù úm cơn đau đầu đó.
Bà ta nói vài từ và cơn đau biến mất.
Thi thoảng thì kẻ trù úm đó
cũng biến luôn.
Thằng cha Addison,
đứa làm việc cho thị trưởng,
hắn nghỉ việc trong hai tuần.
Hắn không muốn bất kì ai
biết hắn là loại người nào.
Hắn không muốn một ai thấy hình ảnh
của hắn mà họ không nên biết.
- Hắn có biết việc này không?
- Hắn sẽ biết.
Những thằng bé hắn mua để tiệc tùng khá đắt.
Giờ, Addison kiếm được tiền ngon,
nhưng không làm ra tiền thật.
Hắn nợ bao nhiêu?
8,000$ với một khoản lãi nặng. Ta phải trả cho cái đó.
Ông phải trả?
Món nợ của Addison giờ thuộc về ta.
- Ông ghét các khoản nợ.
- Ta ghét Addison.
Chúng ta đang bước đến đoạn cuối lầy lội
của cánh đồng rồi. Đây là sân chơi của ta.
Và ta thích chơi một mình.
Cậu là một đứa trẻ ngoan. Cậu luôn là vậy.
Đừng để chuyện này thay đổi cậu.
Mẹ anh ta đặt tên con là
Edward Goldenberg Robinson
theo tên diễn viên bà thích.
Để tiếp nối ytuyền thống Hollywood
Eddie Robinson lấy tên trên phố là
Little Caesar
lúc anh trèo lên lên các cấp bậc
của việc buôn bán ma túy béo bở.
Anh ta có một đứa con trai 12 tuổi
học trường tư tại New York.
Anh ta gọi nó là Rizzo,
theo tên em út mình,
người đã chết khi bị giam
tại trại giáo dưỡng Wikilson.
- Ta muốn anh đưa cho ta một số tiền.
- Được thôi.
Tôi sẽ chơi cùng.
- Ông sẽ trả trong thời hạn bao lâu?
- Ta sẽ không trả lại.
Người khác sẽ trả.
Tôi có biết người đó không?
- Em út cậu biết hắn.
- Rizzo?
Sao hắn biết Rizzo?
Henry Addison từng là lính gác
tại một trại giáo dưỡng trên quận.
Hắn đã ở đó cùng đó cùng lúc với Rizzo,
trước và sau khi cậu ấy chết.
Đếm đủ 8,000,$, đặt vào bao bì.
Ông khơi lại chuyện cũ vậy, ông già.
Người già lúc nào chả thế.
Làm ăn bằng đồng guineas
thì phải quay lại lúc nó còn có giá.
Ta làm khi ta có thể.
Và trông còn đủ ngon để làm nữa chứ.
Làm cho công việc có chút phong cách, đẳng cấp.
Khiến người ta phải kính trọng từ
cách ăn mặc nói năng.
Tôi luôn thích điều đó ở ông.
Ta chẳng giúp gì được cho cậu rồi.
Thợ may của ta đã chết.
Tôi sẽ tìm ông bạn đó
và lấy số tiền hắn nợ chúng ta.
- Hắn nợ cậu một thứ đáng giá hơn tiền.
- Chẳng có thứ gì đáng giá hơn giấy xanh cả.
- Thứ này thì có.
- Gì vậy. ông già?
Gã này đã nợ món gì giá trị hơn
những đồng dollar nhỉ?
Hắn nợ cậu Rizzo.
Hắn là kẻ đã giết em cậu.
- Họ cho biết nó qua đời vì viêm phổi.
- Họ cho biết.
Sự liên quan của việc này là thế nào?
Vậy Ralph Ferguson
là giáo viên trường dòng.
Tôi không chắc, luật sư.
Điều anh đòi hỏi khá khác thường.
Tôi hiểu thưa quý tòa.
Một lần nữa, tôi cần làm rõ về nạn nhân.
Nếu không, nó chỉ là một cái tên khác
trong các bản cáo phó.
Ông Snyder, có phản đối gì không?
Tôi không có vấn đề gì cả.
Thưa quý tòa, bên nguyên muốn
gọi Ralph Ferguson làm chứng.
- Chào buổi sáng, ông Ferguson.
- Chào buổi sáng.
Tôi rất cảm kích việc ông có mặt ở đây.
Tôi nhận thấy đây là một chuyến đi dài với ông.
Tôi chỉ tiếc mình phải ở đây
trong tình cảnh này.
Ông và nạn nhân, Sean Nokes,
là bạn tôta với nhau.
Lời khai của ông trong vai trò nhân chứng
về tính cách rất có giá trị.
Chúng tôi rất thân.
Thật khó để tìm được bạn tốt như vậy.
- Ông có thể nói ông là bạn thân nhất của ông ấy?
- Tôi là người thân nhất, chắc chắn rồi.
- Hai người quen nhau từ bao giờ?
- Khoảng 17, 18 năm.
- Hai người gặp nhau thường xuyên chứ?
- Mỗi khi có thể.
Ngày cuối tuần, ngày lễ, kỳ nghỉ,
những lúc như vậy.
- Sean Nokes là loại người như thế nào?
- Cậu ta là người tốt.
Cậu ta quá tốt để bị bắn chết
bởi mấy thằng du côn trên phố.
Phản đối.
Lời khai này là ý kiến, không phải thực tế.
- Ông ấy được hỏi về ý kiến.
- Bác bỏ. Mời tiếp tục.
Ông Ferguson, ông có biết về
bất cứ kẻ thù nào ông ấy có thể có không?
Sean Nokes không có kẻ thù.
Cảm ơn. Ông Ferguson.
Tôi không còn câu hỏi nào nữa.
Đây là chỗ nào, nhà tù à?
Không, chỉ là trại giáo dưỡng thiếu niên.
Anh đã làm việc gì tại
cơ sở giáo dưỡng này?
Những việc tiêu chuẩn thôi.
Giữ bọn nhóc cư xử đúng mực,
đảm bảo chúng đến lớp đúng giờ.
trong lúc vẫn phải cảnh giác với rắc rối,
đưa chúng đi ngủ buổi đêm. Chẳng có gì thú vị cả.
Trong cương vị lính gác, đã bao giờ
ông và ông Nokes cho phép
sử dụng vũ lực, theo như cách ông nói,
"giữ bọn nhóc cư xử đúng mực"?
- Ý ông "vũ lực" là sao?
- Ông được quyền đánh chúng chứ?
Không, đương nhiên là không.
Đã có đứa trẻ nào bị đánh đập
bởi lính gác vào
bất cứ lúc nào tại trại Wilkinson?
Tôi chắc những việc như vậy
có thể đã xảy ra.
Đó là một nơi rộng lớn,
nhưng nó không phải là thực tế phổ biến.
Chắc rồi. Thu hẹp địa điểm lại vậy.
Đã bao giờ ông hoặc ông Nokes
đánh đập đứa trẻ nào dưới quyền bảo hộ
của các ông trong trại
giáo dưỡng vWilkinson không?
Ông có cần tôi lặp lại câu hỏi không?
Không.
Vạy làm ơn trả lời đi.
Xin nhớ cho, ông đã thề rồi đấy.
Một số đứa bị coi là có vấn đề về kỉ luật
thỉnh thoảng bị đánh.
Và chúng bị đánh như thế nào?
- Tôi không hiểu nghĩa câu này.
- Đầu tiên,
có thể là bằng tay, đá, dùi cui?
- Tùy vào tình huống đó thế nào.
- Ai xác định tình huống đó?
Những lính gác tại hiện trường.
Thế là các ông có quyền khá
lớn với bọn trẻ phải không?
- Đó là một mặt của nghề đó.
- Thế tra tấn có phải là một mặt của nghề đó không?
Những đứa trẻ đó bị tra tấn phải không?
Định nghĩa tra tấn.
Vậy định nghĩa tra tấn nào.
Bị đốt bằng thuốc lá, đánh đập.
Biệt giam mà không có
ánh sáng hay thực phẩm.
Chuyện đó có xảy ra không?
- Thỉnh thoảng
- Ai tra tấn chúng?
- Lính gác.
- Lính gác nào?
Tôi không nhớ hết bọn họ.
Nhớ một người thôi.
Luật sư, những câu hỏi này tốt hơn hết
nên dẫn đến đâu đó liên quan đến vụ này.
- Sẽ là thế, thưa quý tòa.
- Vì lợi ích của ông.
Ông Ferguson,
đã bao giờ có lạm dụng tình dụng
tại trại giáo dưỡng Wilkinson?
Đã bao giờ có lạm dụng tình dụng
tại trại giáo dưỡng Wilkinson?
- Có tôi có nghe về việc đó.
- Tôi không hỏi ông nghe được gì.
Tôi hỏi về những gì ông đã chứng kiến.
- Làm ơn đóng cửa lại.
- Tao nghĩ mấy thằng nhóc bọn mày thích thế.
Có, tôi đã chứng kiến.
Ông và Sean Nokes đã bao giờ
dùng vũ lực khống chế đứa trẻ nào không?
Ông và Sean Nokes đã bao giờ
cưỡng bức đứa trẻ nào tại trại Wilkinson chưa?
Mời các luật sư bước lên.
Tao mới phang thằng bạn mày Johnny.
Luật sư, chuyện quái gì thế này.
Tôi đoán là tôi gọi nhầm nhân chứng.
Tôi đã cho cậu lựa chọn thoải mái
khi gọi nhân chứng về nhân cách.
Giờ thì cậu mất mặt rồi đấy.
Làm ơn, Ferguson, đừng làm việc này.
Ông Ferguson, xin mời trả lời câu hỏi.
- Làm ơn, Ferguson.
- Mai tao sẽ tới gặp mày.
Tôi muốn hỏi chuyện này,
ông Ferguson. Sean Nokes...
Tao thích chuyện đó chậm rãi.
...đến thăm nhà ông vào nhiều dịp,
phải không?
Vợ cũ của ông có bao giờ để Sean Nokes
ở một mình với con ông không?
Con chúng tôi?
Phải, gọi thế cũng được, liệu vợ cũ
của ông có bao giờ để Sean Nokes
ở một mình với con ông?
Chẳng có lí do gì để cậu ta ở
một mình với con chúng tôi cả.
Chưa bao giờ có chuyện đó.
Chưa bao giờ?
Cô ấy có bao giờ lên tiếng vầ mối lo nào không?
Chúng tôi có lời khai giải thích
tại sao bà ấy không bao giờ để
Sean Nokes ở một mình
cùng con trai ông.
- Phản đối.
- Tiếp tục.
Ông không chạm vào người tôi lần nào nữa đâu!
Có.
Có?
Có, việc gì?
Có, Sean Nokes có thử nghiệm
với một số đứa trẻ.
- Ông có ở đó không?
- Có.
- Ông có quan sát những thí nghiệm đó không?
- Có.
Ông có làm việc gì ngoài quan sát không?
Tôi đã uống say rồi....
Có lính gác khcs ở đó trong khi
thử nghiệm đó diễn ra không?
Có.
- Cùng với ông và ông Nokes?
- Phải.
- Nhiều hơn một lần?
- Có.
Ông Ferguson, ông có còn nghĩ là
Sean Nokes là người tốt không?
Ông ấy là bạn tôi.
Một người bạn đã đánh đập và cưỡng bức
những đứa trẻ ông ta được trả lương để chăm sóc?
Tôi không còn câu hỏi nào nữa.
Tôi muốn chuyện này kết thúc.
Nhân chứng được phép lui.
Ông Ferguson.
Nếu tôi là ông, tôi sẽ không
đi lạc khỏi nhà lúc này.
Mọi người sẽ muốn nói chuyện với ông đấy.
Ông có hiểu không?
Michael tiếp tục bơi đến chặng cuối
của hai bể một lúc.
Đóng vai cả luật sư bên nguyên và bên bị,
lột trần con người của Ferguson
mà vẫn giữ kín động cơ giết Nokes
của John và Tommy
khỏi cặp mắt của quan tòa.
Little Caesar, người luôn giữ một bức ảnh
của cậu em đã chết trong túi ngực,
đòi món nợ của Addison.
Đó là món nợ Addison không thể trả nổi.
Và đó là lí do duy nhất
Little Caesar cần
để trả thù cho Rizzo.
Davenport hơi mất công một chút
trong việc theo đuôi Adam Styler.
Hắn nhanh chóng bị bắt cùng lời buộc tội
về cái chết của tay buôn thuốc Ở Queens
và tám án về tham nhũng và hối lộ.
Thế là sáu cho tôi và hai cho cậu.
Phần lớn mọi người chơi trò này vào mùa hè.
Quan sát bóng sẽ dễ hơn nếu
mắt không chảy nước.
Tôi đếch quan tâm mọi người làm cái gì.
Chú sẽ bị đau tim mất,
và tôi sẽ không thở vào mồm chú đâu.
Đây cũng chẳng định cưới cậu đâu.
John và Tommy cảm thấy có chuyện gì đấy.
Họ chỉ không biết là chuyện gì.
Một thằng Tây Ban Nha sẽ sống trong Nhà trắng
khi hai thằng đó hiểu ra chuyện.
Snyder xử lí khá ngon đấy chứ.
Ông ta đâu có tệ lắm.
Qua cách cậu kể về ổng,
tớ cứ nghĩ ông ta khó mà trụ nổi.
Ông ta là kẻ nghiện rượu,
nhưng không phải thằng ngu.
Chúng ta chỉ thắng khi mà John và Tommy bước ra.
Rồi chúng ta phải tìm cách
kéo chúng khỏi trường bắn đó.
Cháu phải đặt chúng nó ở một nơi khác.
Chỉ một nhân chứng mới có thể làm điều đó.
Ông ta đến giờ vẫn đóng vai Claude Rain.
Chưa ai thấy mặt ông ta cả.
Nếu ông ta không xuất hiện?
Nếu chúng ta phải phó mặc mọi chuyện như thế?
Đường phố là điều duy nhất quan trọng.
Phiên tòa là cho đám người trên phố
với bộ vét và tiền,
luật sư có ba cái tên.
Nếu cậu có tiền , cậu mua được công lý.
Nhưng trên đường phố, công lý không có giá.
Bà ta mù ở chỗ thẩm phán ngồi,
nhưng ngoài này bà ta không mù đâu.
Ngoài này bà ta có mắt.
Bọn ta cần cả hai.
Rồi cậu cần nhân chứng.
Quý và quý ông trong bồi thẩm đoàn,
các vị phải bỏ qua
lời khai của Ralph Ferguson.
Lời khai của ông ta sẽ bị xóa
hoàn toàn khỏi biên bản của vụ án này.
Đó là kết luận trường hợp này,
Thưa quý tòa.
- Mọi người nhất trí chứ?
- Mọi người đều nhất trí.
Bên bị sẵn sàng để tiến hành chưa?
Tôi không chắc, thưa Quý tòa.
- Tôi không biết.
- Cậu không biết?
Tôi không chắc. Chúng tôi đang đợi...
Được rồi.Đúng 9h sáng mai. Gọi ra một
nhân chứng hoặc chuẩn bị tổng kết đi là vừa.
Mọi thứ ổn chứ?
Rất mừng được nghe vậy.
Ông đến muộn.
Dự thánh lễ khá là thú vị.
Thưa quý tòa, bên bị gọi
Cha Robert Carillo ra làm chứng.
Cha biết hầu hết mọi người
trong giáo xứ của Cha chứ?
Tôi biết mọi người trong giáo xứ của tôi.
Cha có biết hai bị cáo
John Reilly và Thomas Marcano không?
- Có.
- Cha biết họ được bao lâu rồi?
Từ khi chúng còn nhỏ.
Cả hai là học trò của tôi.
Mời đứng dậy.
- Ông làm ở đây bao lâu rồi?
- Đến mùa xuân năm nay là 20 năm.
- Giơ tay phải lên.
- Tôi là linh mục.
Trong vụ Người dân New York
kiện John Reilly và Thomas Marcano,
ông có thề rằng bằng chứng
ông sẽ đưa ra là sự thật
toàn bộ sự thực, và không gì ngoài sự thực,
trước Chúa?
Tôi thề.
Quyền mục sư, phục vụ Thánh Lễ hàng ngày,
nghe lời khai.
Ông có nhớ mình đã ở đâu trong đêm
mùng 1 tháng 9 năm nay?
- Có, tôi vẫn nhớ.
- Và nơi đó là?
Tôi đi xem một trận bóng rổ tại Garden.
Đội Knicks đấu với đội Celtics.
Và lúc nào thì trận đấu bắt đầu.
- Khoảng 7:30.
- Mấy giờ thì trận đấu kết thúc.
Khoảng giữa 9:30 và 10:00.
- Cha còn nhớ đội nào thắng trận đó chứ?
- Thật buồn đó là đội Celtics.
Vượt Kevin McHale và Robert Parish
là quá sức cho các chàng trai đội ta.
Kể cả là trong lễ Các Thánh.
Lần sau, nháy cho tôi một cú, tôi sẽ gọi thử đội tôi.
Tôi sẽ thử.
Cha Carillo, Cha đi xem trận đó một mình à?
- Không, tôi đi cùng hai người bạn.
- Và hai người bạn đó là?
John Reilly và Thomas Marcano.
- Hai bị cáo đây?
- Đúng, hai bị cáo này.
Cha Carillo, vào lúc 8:25 tối.
thời gian cảnh sát xác định
là lúc nạn nhân Sean Nokes bị giết,
Cha có còn đi cùng với anh Reilly
và anh Marcano tại trận bóng rổ?
Có.
Và lúc mấy giờ thì Cha, anh Reilly,
và anh Marcano chia tay?
Lúc đó khoảng 10:30, sau đó một chút.
Họ chở tôi đến trước cửa nhà nguyện,
gần nơi họ đã đón tôi.
Họ có nói cho Cha biết mình định đi đâu không?
Không, họ không nói, nhưng tôi có thể tưởng tượng,
sau khi ngồi cả tối với một linh mục,
họ sẽ đi tìm quán rượu đầu tiên còn mở cửa.
Vậy thì, Cha, nếu hai bị cáo đã
ở cùng Cha lúc 8:25,
trong đêm xảy ra án mạng, họ không thể
bắn Sean Nokes
như bên nguyên buộc tội.
Thế có đúng không?
Không trừ phi họ bắn anh ta
từ ghế xanh ở khu Garden,
Anh ta không bị bắn từ đó.
Vậy anh ta không bị bắn bởi những chàng trai này.
Không còn câu hỏi nào nữa, thưa Quý tòa.
Xin cảm ơn Cha.
- Nhân chứng của anh đây, Sullivan.
- Cảm ơn, thưa Quý tòa.
Cha đã mua những tấm vé đó,
hay người khác tặng nó cho Cha?
- Tôi đã mua chúng.
- Trong ngày diễn ra trận đấu?
Tôi đến quầy vé khoảng một tuần trước đó.
Có ai biết Cha đến xem trân đấu đó không,
ngoài hai bị cáo?
Tôi không nghĩ thế.
Có ai đi cùng Cha khi Cha mua vé không?
Không.
- Không ai nhìn thấy Cha mua vé?
- Đúng thế.
- Cha có nhận được hóa đơn không?
- Không, tôi không nhận.
Cha trả bằng séc? MasterCard? Visa?
Không, tôi trả bằng tiền mặt.
Tôi thường trả mọi thứ bằng tiền mặt.
Cha rất quan tăm đến những chàng trai
trong giáo xứ của Cha phải không?
Rất nhiều.
Và chẳng có điều gì
Cha không làm vì họ phải không?
Bất cứ điều gì nằm trong khả năng,
ta cũng sẽ cố gắng.
Như một người cha, một người cha tận tụy,
bảo vệ cho con trai mình.
Gần như vậy, vâng.
Có đúng là, như một người cha tốt,
Cha muốn bảo vệ họ
khỏi điều gì đó họ không nên làm?
Cũng như tôi sẽ bảo vệ chúng khỏi điều
người ta bảo chúng làm.
- Như giết người?
- Phải, như giết người.
Vậy thì để tôi nói thẳng vậy.
Không ai biết Cha sẽ đi xem trận đấu đó.
Chẳng ai thấy Cha ở đó.
Chẳng ai thấy Cha mua vé.
Chẳng có gì ghi lại là Cha đã mua vé.
Cha cũng không có hóa đơn cho việc mua vé.
Thế đúng không?
Vâng, chính xác.
Vậy thì sao chúng tôi biết được, thưa Cha?
Sao chúng tôi biết được
là Cha và hai bị cáo đến xem trận đấu
trong đêm vụ án xảy ra?
Tôi đang nói với tư cách một nhân chứng và
một linh mục. Chúng tôi có đến xem trận đấu.
Phải, như một vị linh mục, và linh mục không nói dối.
Có đúng không?
Một vị linh mục có giữ cuống vé
không cần phải nói dối.
Tôi luôn giữ cuống vé.
Anh có muốn xem không?
Tại sao thưa Cha?
Tại sao Cha giữ cuống vé?
Bởi anh không biết khi nào người ta
cần nhiều hơn là lời nói của anh.
Đã có ai thẩm vấn Cha
trước ngày hôm nay chưa?
Chưa từng có ai.
Nhưng việc gì cũng có lần đầu.
Tôi không hỏi thêm nữa.
Cảm ơn Cha.
Cảm ơn Cha.
Cha có thể bước xuống.
Tôi không bao giờ hết choáng từ khi
thấy Cha Bobby đứng lên và nói dối vì chúng tôi,
để đòi lại công bằng cho John và Tommy.
Cha khong chỉ làm chứng cho họ,
Cha làm chứng chống lại trại Wilkinson
và con quỷ đã ẩn mình ở đó quá lâu.
Đến giờ, tôi vẫn thấy tiếc vì cha phải làm thế.
Với tội danh giết người
mức độ hai,
bồi thẩm đoàn thấy bị cáo,
John Reilly, có tội hay vô tội?
Vô tội.
Với tội danh giết người
mức độ hai,
bồi thẩm đoàn thấy bị cáo,
Thomas Marcano, có tội hay vô tội.
Vô tội.
Cảm ơn quý vị rất nhiều.
Bồi thẩm đoàn được giải tán.
Chào, ông khỏe không?
Bán cho tôi một cái xúc xích được không?
Mù tạt và gia vị. Nhiều gia vị một chút.
Cho cậu ấy hai khăn giấy nhé.
Cậu diễn tốt lắm , luật sư.
- Giờ thì thế nào?
- Thế nào á? Tớ bỏ đi thôi.
Tớ sẽ đợi vài tuần, rồi nộp bản báo cáo.
Sau khi họ thấy cái cách tớ xử lí vụ này
họ sẽ chẳng vội để tống tớ ra.
Thế là cậu đổi phe và làm việc như luật sư
bào chữa. Tiền lương khá hơn là cái chắc.
Bao giờ cũng nhiều
kẻ xấu hơn người tốt, Mikey.
Cậu có tưởng tượng cậu sẽ được đội của
John và Tommy giao việc gì chứ?
Đáng giá một căn nhà và một cái bể bơi đấy.
Không dành cho tớ.
Tớ nhìn thấy đủ luật mà tớ muốn thấy rồi.
- Đã đến lúc để thử thứ khác.
- Ví dụ là gì?
Tớ sẽ cho cậu biết khi tớ biết.
Cậu quá già để chơi
cho đội Yankees
và càn quá trẻ để tập chơi golf.
Sao cậu cứ ném đá vào kế hoạch của tớ
thế nhỉ? Cậu làm tớ phát hoảng rồi đấy.
Cậu sẽ giải quyết được mà. Cậu luôn làm được.
Đây là lúc để yên lặng, Shakes.
Tớ chỉ muốn nhắm mắt lại
mà không phải thấy chỗ mình từng ở.
Tớ mỏi mệt lắm rồi.
Tớ cũng không biết nữa.
Nếu tớ may mắn, có lẽ tớ sẽ quên là mình từng ở đó.
Đừng biếnmất trước mắt tớ, ngài luật sư.
- Một ngày nào đó có thể tớ sẽ cần một luật sư giỏi.
- Cậu làm gì có tiền thuê luật sư giỏi.
Dù vậy tớ vẫn cần một người bạn tốt.
Tớ sẽ tìm đến khi cậu cần. Cứ trông cậy nhé.
Vẫn luôn luôn là thế.
Một tháng trôi qua kể từ lần tha bổng
và chưa ai liên lạc gì.
Trong những tuần đó,
cuộc sống của chúng tôi quay trở lại
như chúng vốn có trước
vụ giết Sean Nokes.
Carol quay lại xử lí đống hồ sơ
của việc dịch vụ xã hội,
giúp đỡ những đứa trẻ gặp rắc rối và các bà mẹ đơn thân.
John và Tommy quay lại đường phố,
điều hành hội West Side Boys.
Tôi được thăng chức từ thư kí hành chính
lên phóng viên tập sự, phụ trách mảng giải trí.
Michael, đúng như lời hứa,
nghỉ hưu non
ngay sau khi giải quyết khúc cuối
của một vụ án đình đám.
Xin thứ lỗi.
Tớ đếch biết cảm ơn cậu thế nào cho đủ.
Tớ không tin nổi việc cậu làm.
Tớ không tin nổi là cậu thoát.
Không phải do tớ, là do Mikey.
Tất cả là kế hoạch của Mikey đấy.
Lần đầu nghe tin cậu ta nhận vụ này,
tớ định thiêu sống cậu ta.
Rồi tớ nghĩ ra, cậu ta là bạn,
và nếu tớ bị bắt vì tội giết người,
ai làm việc đó tót hơn chứ?
Cái cách cậu ta xử lí vụ này,
tớ tưởng cậu ta dở tệ.
Tớ bắt đầu thấy thông cảm cho thằng khốn đó.
Đừng bao giờ thấy thông cảm cho một sư nhé.
Đến đây nào, luật sư.
Cậu là bá tước xịn đấy!
Còn sống và ngon lành, ở thành phố New York.
- Cậu đúng là đồ điên.
- Được rồi.
Chuyện gì thế này, quán rượu đồng tính à?
Đúng dấy, cho đến khi cậu bước vào.
Sao cậu không tặng một nụ hôn
kèm với câu chào ấy nhỉ?
Tránh đường nào.
Làm một chầu thôi.
Bốn võ sĩ giác đấu.
Đội 4 người hư hỏng nhất từng
đóng quân ở một góc Hell's Kitchen.
Nhưng đó có đúng là cái tên
Shakes muốn gọi không?
Thiên tài này muốn gọi là
"Bá tước và đảo Cristos."
- Hay!
- Nghe hay thật phải không?
Có khi còn làm ra mấy cuốn album ấy chứ.
Bọn mình đau có dở thế.
Có người từng mong nghe bọn mình hát.
Trẻ con ở trường câm điếc không tính đâu nhé.
Một bài ca cho Carol.
- Tớ giải nghệ lâu rồi.
- Thôi mà đồ đần.
Đợi chút, các cậu không phải
đi bắn ai đó à?
Không!
Lúc nào bọn mình cũng có thời gian nghe hát!
- Đùa tí thôi, cậu biết rồi còn gì?
- Ai uống rượu vang không?
Cậu chọn bài đi Mikey. Chẳng có gì chậm cả.
Khởi dộng cho bọn mình đi.
- Cậu biết mấy bài?
- Một.
Bước đi như một người đàn ông
Bước đi như một người đàn ông
Nhanh hết mức có thể
Bước đi như một người đàn ông, con trai
Nói với cả thế giới
Quên bọn con gái đi
Đừng có quên đám con gái chứ.
Vào ngày 16 tháng 3, 1984,
Cái xác đang phân hủy của John Reilly đã được tìm thấy
nằm ngửa trong một tòa nhà chung cư,
ngay bên cạnh chai rượu gin lậu
đã giết chết cậu.
Tại thời điểm cậu ấy chết, cậu ấy là một đối tượng tình nghi
cho năm vụ giết người chưa được giải quyết.
Mới có hai tuần sau sinh nhật thứ 29 của cậu ấy.
Thomas Marcano chết ngày 26 tháng bảy 1985.
Cậu ấy bị bắn trong cự li gần 5 lần.
Mất hơn một tuần mới tìm thấy xác cậu ấy.
Có một cây thánh giá và một bức tranh
Thánh Jude trong túi của cậu ấy.
Cậu ấy 29 tuổi.
Michael Sullivan sống ở một thị trấn nhỏ
ở miền quê nước Anh,
nơi cậu ấy làm việc thợ mộc bán thời gian.
Cậu ấy không còn làm trong ngành luật,
và cậu ấy đã không bao giờ kết hôn.
Cậu ấy sống thu mình và đơn độc.
Carol vẫn làm cho sở dịch vụ xã hội
và sống ở Hell's Kitchen.
Cô ấy không bao giờ kết hôn,
là bà mẹ đơn thân nuôi
một cậu nhóc 12 tuổi.
Cậu bé, John Thomas Michael Martinez,
thích đọc sách,
và được mẹ gọi yêu là Shakes.
Đó là đêm đặc biệt của chúng tôi,
và chúng tôi cố kéo dài nó.
Đó là cái kết hạnh phúc cho chúng tôi.
Và cũng là lần cuối chúng tôi
được ở bên nhau.
Tương lai lấp lánh phía trước,
và chúng tôi nghĩ sẽ mãi mãi biết về nhau .
trại giáo dưỡng vị thành niên New York khẳng định
không tồn tại những điều kiện nào như được mô tả trong trung tâm
và không có j chứng minh được trong hồ sơ lưu
các luật sư Manhattan cho biết những thử nghiệm như vậy không bao giờ xảy ra
và phủ nhận bất cứ những sự cố được mô tả trong bộ phim này
Lorenzo Carcaterra cho biết tên, ngày tháng, địa điểm đã được thay đổi
ông đứng về phía cuốn truyện của mình