Tip:
Highlight text to annotate it
X
Một phụ đề của tungnguyen.
Tôi phải đi đây.
Tôi phải đi.
Sắp đến giờ bay rồi.
Cả 2 tiếng đồng hồ nhìn chăm chú
rồi thông báo qua lễ mới duyệt lại.
Ông ta muốn bán mỹ phẩm,
chứ đâu phải trị ung thư?
Sao ông chưa ra sân bay?
Sao phải tự làm khổ mình?
Đi chuyến 8h tối với tôi nè.
Giấc này không bắt đươc taxi đâu.
Tôi đã hứa với Susan
sẽ về nhà đúng 9 giờ.
Của ông kìa.
Chết tiệt! Tôi để quên
găng tay ở phòng Brian rồi.
Mà cũng chẳng cần. Tôi vào thang máy,
bắt taxi, lên máy bay là về nhà rồi.
Chút ông mang về giùm tôi nhé?
Sang mai tôi ghé qua lấy.
Nghỉ lễ vui vẻ nhé.
Gặp lại ông ở Chicago.
Không kịp chuyến 6 giờ đâu.
Taxi!
Cab! Cab!
Anh ơi?
Này anh? Anh ơi?
Xin lỗi.
Tôi biết đây là xe của anh,
nhưng tôi đang trễ chuyến bay.
Tôi có thể xin anh rộng lượng
nhường xe cho tôi được không.
Tôi không rộng lượng.
Xin lỗi.
Nhanh nào!
Vậy tôi đưa anh 10 đô nhé?
20, tôi sẽ đưa anh 20 đô.
Tôi muốn 50.
Được rồi.
Những người trả 50 đô
để giành taxi...
thường sẽ đưa luôn 75 đô.
Có cần như vậy không?
Thôi được, 75.
Anh là đồ ăn cướp.
Gần đúng. Tôi là luật sư.
Ngày lễ bình an.
Chỗ tiền này đủ đấy.
Này! Này!
Này!
Này, xe của tôi mà!
Xe của tôi!
Dừng lại! Dừng lại!
Đủ rồi! Đứng lại mau!
Xe của tôi mà!
Dừng xe lại, anh bạn!
Anh chọc nhầm người rồi!
Đủ rồi, tên khốn nạn kia!
Đây là xe của tôi! Cút!
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Hành khách lưu ý.
Hành khách lưu ý.
Chuyến bay 909
đến Chicago O'hare
sẽ khởi hành trễ.
Nếu quý khách muốn biết thêm thông tin
xin hãy liên hệ quầy vé.
Khi nào thì ông nội, bà nội
và ông ngoại, bà ngoại đến đây?
Sáng mai họ sẽ đến, con à.
Mẹ?
Mẹ nghĩ Ông Walt
sẽ xoa đầu con chứ?
Tất nhiên ông sẽ xoa đầu con.
Chứng tỏ ông rất yêu con đấy.
Sao con không được xoa đầu?
Vì tóc con sẽ xù lên.
Nhưng con thích xoa đầu cơ.
Trông chừng em con nhé.
Xin chào.
Ai vậy?
Suỵt. Anh đang ở đâu?
Ai vậy?
Suỵt! Là bố.
Lại delay.
Khi nào anh mới về đến nhà?
Không trễ hơn 10 giờ đâu.
Em sẽ thức chờ anh.
Tôi có quen anh đúng không?
Thường thì tôi nhớ tên giỏi lắm,
nhưng tôi lại quên mất tên anh.
Anh cướp taxi của tôi.
Tôi chưa từng cướp của ai cả.
Tôi có vẫy một chiếc taxi ở Đại Lộ Park.
Trước khi tôi kịp leo lên,
anh đã cướp nó.
Anh là gã muốn giành của taxi của tôi?
Biết ngay là tôi quen anh mà. Đúng rồi.
Anh làm tôi sợ thót cả tim.
Bắt taxi giờ cao điểm cũng không dễ gì.
Thôi bỏ đi.
Tôi không bỏ qua được.
Tôi xin lỗi.
Tôi đâu biết đó là xe của anh.
Để tôi đền lại cho
anh chút gì đó nha?
Một cái hot dog và một chai bia nhé?
Không cần, cảm ơn.
Vậy thì hot dog thôi.
Tôi hơi kén ăn.
Chút cà phê.
Thôi.
Sữa?
Thôi.
Soda? Chút trà?
Tăng lực? Nước ép?
Anh ơi, thôi mà.
Cần gì cứ nói. Tôi ở ngay đây.
Biết ngay là tôi gặp anh rồi mà.
Đúng ra anh phải giải quyết
chuyện này với quầy vé.
Tôi đâu có ngờ họ xếp tôi
vào khoang phổ thông.
Tôi xin lỗi. Tôi không thế giúp anh.
Hạng nhất hết ghế rồi.
Tôi có vé khoang hạng nhất mà.
Anh có số ghế hạng phổ thông.
Chào, Larry.
Chào, Liz.
Anh ngồi chỗ này được không?
Ồ, chỗ này, hay chỗ kia.
Chỗ nào cũng được.
Xin lỗi.
Giữ thẻ lên tàu này lại.
Anh sẽ được hoàn tiền chênh lệch.
Tôi không muốn hoàn tiền.
Tôi muốn được ngồi ghế hạng nhất.
Ghế mà tôi đã đặt
từ cả tháng trước.
Nghe này! Tôi chịu hết nổi anh rồi đó.
Về chỗ của anh đi.
Ồ, cô chịu hết nổi tôi rồi sao?
Đầu tiên cô delay tôi,
sau đó cô chơi đểu tôi.
Chẳng biết chuyện gì tiếp theo nữa?
Sao trùng hợp vậy ta?
Ngồi đi.
Tôi chưa kịp giới thiệu về bản thân.
Del Griffith.
Công ty đèn và nội thất...
Giám đốc bán hàng,
bộ phận móc rèm nhà tắm.
Tôi bán móc rèm nhà tắm.
Loại tốt nhất trên thế giới.
Và anh là?
À, Neal Page.
Neal Page.
Hân hạnh được gặp anh, Neal Page.
Công việc của anh là gì, Neal Page?
Marketing.
Marketing? Quá tuyệt.
Quá tuyệt. Đã quá.
Quá tuyệt rồi còn gì?
À...tôi không có ý gì, nhưng...
Tôi không thích trò chuyện cho lắm.
Tôi muốn đọc hết bài luận này.
Anh bạn tôi đã viết, nên...
Đừng để tôi ngán đường anh.
Xin đừng để tôi ngán đường anh.
Điều mà sợ hãi nhất là
trở thành một gã nói nhiều.
Không gì làm tôi khó chịu
bằng mấy gã ngớ ngẩn
không thể ngậm miệng lại được.
Khi nào thấy tôi nói nhiều quá
anh cứ nhắc tôi.
Ồ!
Ồ, dễ chịu quá.
Ồ, chúa ơi.
Anh biết đấy.
Con chó của tôi hôm nay cứ sủa mãi.
Ồ!
Dễ chịu hơn hẵn.
Dam chắc với anh rằng chúng ta
sẽ không hạ cánh ở Chicago.
Xin chào.
Chào em.
Anh đang ở đâu?
Anh đang ở Wichita.
Wichita, Kansas?
Anh ổn chứ?
Có chuyện gì vậy anh?
Máy bay không thể hạ cánh ở Chicago.
Em không hiểu Wichita có lên quan
gì đến bão tuyết ở Chicago?
Có chuyện gì vậy, Neal?
Chuyện là anh đang ở Wichita.
Anh khởi hành từ New York,
Chicago đóng cửa, phải hạ cánh ở đây.
Neal.
Rắc rối chuyện gia đinh à?
Tôi thật sự nghĩ đó không
phải là chuyện của anh.
Con đường tuyệt vời nhất
mà 1 người đàn ông phải đi.
nằm giữa công việc và gia đình.
Tôi có câu châm ngôn...
"Mến việc, yêu vợ"
À, tôi sẽ ghi nhớ câu đó.
Tình hình chuyến bay sao rồi?
Đơn giản.
Không đời nào ta có thể
rời khỏi đây trong tối nay.
Với tình hình thời tiết này
tối nay chắc chắn sẽ phải ở lại đây.
Chút nữa sẽ biết ngay thôi.
Chờ đến lúc họ thông
báo hủy chuyến bay,
họ sẽ thông báo sớm muộn thôi,
Anh sẽ có nhiều cơ hội để tìm
được phòng khách sạn đấy.
Ý anh là tôi sẽ bị kẹt lại Wichita?
Ý tôi là anh ĐANG bị kẹt lại Whichita đấy.
Kính thưa quá khách,
xin quý khách lưu ý.
Tôi rất tiếc phải thông báo
chuyến bay mã hiệu 909 đã bị hủy
vì lý do thời tiết ở Chicago.
Chào, cho tôi hỏi tối
nay còn phòng trống không?
Loại nào cũng được.
Không, tôi xin lỗi.
Cô biết gần đây có nhà nghỉ...
Neal.
Chào.
Sao?
Chào mừng đến Wichita.
Anh đặt được phòng chưa?
Tôi...ờ...không tìm
được phòng nào cả.
Khi chúng ta vừa hạ cánh,
anh thì gọi về nhà...
Còn tôi gọi đến nhà nghỉ Braidwood.
Tôi quên mất.
Tôi có ý này.
Tôi quen quản lý ở đó.
Tôi từng bán móc rèm cho ông ấy.
Nếu anh chịu trả tiền taxi,
tôi sẽ tìm giúp anh 1 phòng.
Được. Được. Tuyệt vời.
Được thôi.
Giúp kéo cái này với nhé?
Cảm ơn nhiều.
Đây là cái rương của anh hả?
Ừ. Anh nên thử kéo cái thứ này
vòng quanh New York.
# Hắn tưng bạn lên. #
# Và hắn hạ gục bạn, vâng. #
# Hắn bỡn cợt #
# Và hắn dùng tiền của bạn. ##
Nhà nghỉ ở chỗ nào vậy trời?
Doobie, còn bao xa nữa?
Sắp đến rồi.
Sao anh không đi đường quốc lộ?
Anh bạn kia chưa từng đến đây,
nên tôi nghĩ anh ta
muốn đi một vòng.
Quốc lộ giờ này có gì vui đâu.
Đang là nửa đêm đó.
Tôi biết, nhưng anh ta tự hào
về thị trấn của anh ấy.
Người như vậy hiếm gặp lắm đó.
Xách hành lý giùm tôi nhé, Doobie?
Được thôi, Del.
Bỏ tay ra.
Đi với tôi.
Chào buổi tối, Gus.
Del Griffith,
Trời ơi cậu khỏe không?
Vẫn là gã Triệu Phú
ngại trở thành Tỉ Phú.
Gus, đây là bạn cũ của tôi.
Neal Page, Gus Mooney.
Hân hạnh được gặp cậu, Nick.
Tôi đã bảo với cậu ấy rằng anh sẽ
tìm giúp cậu ấy 1 phòng tối nay.
Cậu có thẻ tín dụng chứ?
Anh còn chương trình giảm giá không?
Đáng ra tôi phải lấy gấp đôi tiền, nhưng
có thẻ giảm giá nên chỉ còn 1 nửa.
Thấy chưa, chúng ta vừa
tiết kiệm được cả đống tiền.
Chúng ta là một đội ăn ý đấy.
Chúng tôi đang trên đường đến Chicago,
vì trời bão nên phải ngủ lại đây.
Tôi biết chứ. Rất nhiều
hành khách đặt phòng tại đây.
Coi nào, mọi thu tục xong rồi đó.
Chìa khóa của các cậu đây.
Phòng đôi cuối cùng.
Ý anh là ch...chung?
Nhẹ tay thôi nha.
Được rồi.
Đi taxi cũng vui chứ nhỉ?
Vâng, vâng. Anh không gặp
kiểu taxi này nhiều đâu.
Anh muốn tắm không?
Không!
Không! Ý tôi là anh có muốn tắm trước?
Anh tưởng tôi...
Tôi đâu có ý đó...
Anh tưởng tôi là ai chứ?
Chúa ơi, buồn cười quá.
Ồ, thôi...
Coi nào.
Xin lỗi.
Tôi cũng muốn đổi gối cho anh,
nhưng tôi bị dị ứng với gối xốp.
Nằm gối đó là tôi hắt xì cả đêm.
Đó là lý do tôi mang theo gối riêng.
Loại gối chống dị ứng.
Tôi đâu biết rằng mấy
lon bia đó sẽ bị nổ như vậy.
Cậu để bia trên 1 cái giường rung.
Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?
Quả là một ngày dài. Tiếc là
chuyện không xảy ra với tôi.
Vì nó không xảy ra với anh nên tôi
mới phải ngủ trên 1 vũng bia.
Anh muốn đổi không?
Tôi chỉ muốn ngủ.
Tôi cũng vậy.
Mệt đừ luôn.
Ngủ ngon nhé.
Ngủ ngon.
Tôi phải đốt cả cái ga giường!
Thế còn đôi giày kia thì sao?
Tôi thà đi chân đất!
Giao thông đã hoạt động
trở lại ở O'Hare.
và các chuyến bay sẽ bắt đầu khởi hành.
Xin lỗi.
Ôi trời ơi!
Sao, sao?
Đủ rồi!
Nếu không đằng hắng,
tôi sẽ ngáy cả đếm đấy.
Nếu con anh lỡ bị ói, anh sẽ làm gì?
Đánh nó hả?
Sao? Sao? Nói vậy là ý gì?
Anh chẳng khoan dung tí nào cả.
Anh đã làm phiền tôi từ lúc ở New York
bắt đầu bằng việc cướp taxi của tôi.
Chúa ơi, anh đúng là nhỏ nhen.
Anh còn muốn có răng
để ăn cháo không vậy?
Ồ, và còn hung hăng nữa.
Sự kết hợp rất tuyệt vời...
Hung hăng và nhỏ nhen.
Đó là tính cách của tội phạm đó.
Bố anh.
Anh làm đổ bia ra đầy giường.
Anh hút thuốc...
Anh...anh quậy banh phòng tắm...
Ai giúp anh ở đây?
Thậm chí tôi còn cho anh trả tiền
để anh không cảm thấy như kẻ ở nhờ.
Ồ! Tôi là kẻ ở nhờ sao?
Đúng! Anh là kẻ ở nhờ!
Tôi đang có 1 chuyến đi vui vẻ
trước khi anh chen ngang vào.
Tôi chen ngang à?
Ai cứ lải nhải lúc trên máy bay?
Ai vậy? Tôi tò mò đấy!
Ai đã nhắc anh đặt phòng?
Tôi đã giúp anh bằng cả tấm lòng.
Anh đúng là đồ vong ân bội nghĩa.
Cứ đi đi! Ngủ ngoài hành lang ấy!
Xem tôi có thèm quan tâm không.
Tôi cầu cho sáng mai anh bị trúng phong
đến nỗi không đứng dậy được.
Đúng là không biết điều.
Anh đi taxi chùa, ở phòng chùa.
Và còn có người nghe mấy
câu chuyện vớ vẩn của anh.
Chẳng lẽ anh không
nhận ra lúc trên máy bay
khi anh bắt đầu nói chuyện thì
tôi đang đọc cái túi nôn?
Chẳng lẽ anh không nhận ra rằng
À có lẽ gã này không thích mình?
Đâu phải con nít lên 3 đâu.
Anh phải biết phân biệt chứ.
Thà chuyện anh kể nó vui,
hay ly kỳ, hay hấp dẫn.
Thì còn gì phải nói?
Chuyện anh kể chẳng hề
có mấy yếu tố đó!
Thậm chí anh chẳng hề
"rùa" được câu nào cho hay.
Em à, đây là Del Griffith.
Anh ta sắp kể mấy
câu chuyện thiểu não.
Đây là khẩu súng để em
tự bắn vỡ sọ mình,
Em sẽ cảm ơn anh vì điều đó.
Tôi đã có thể chịu nổi
bất cứ gã bán bảo hiểm nào.
Tôi đã có thể ngồi nghe họ huyên
thuyên cả ngày mà vẫn cười tươi.
Họ sẽ hỏi "Sao anh làm được vậy?"
Tôi sẽ trả lời
"Vì tôi đã từng gặp Del Griffith."
"Nên tôi có thể chịu được tất cả. "
Anh biết họ sẽ nói gì chứ?
"Tôi hiểu ý anh rồi.
Gã bán móc rèm nhà tắm!"
Giống như đi hẹn hò với
một con búp bê điện tử vậy.
Những tưởng trên bụng
anh sẽ có 1 sợi dây.
Để tôi kéo ra và anh sẽ nói.
Nhưng tôi đâu có kéo.
Chính anh tự kéo!
Quác! Quác! Quác! Quác!
Nhân tiện, mỗi khi anh
kể 1 câu chuyện,
tôi có 1 góp ý rất hay.
Phải có chủ đề.
Nó làm cho người nghe hứng thú hơn.
Anh muốn đánh tôi?
Cứ đánh đi nếu nó
làm anh dễ chịu hơn.
Tôi rất dễ ăn hiếp.
Ừ, anh nói đúng.
Tôi nói quá nhiều.
Tôi cũng nghe quá nhiều.
Tôi cũng có thể trở thành
1 gã máu lạnh như anh.
Nhưng tôi không muốn
làm người khác buồn.
Anh muốn nghĩ sao về tôi cũng được.
Tôi sẽ không thay đổi.
Tôi yêu....yêu chính tôi.
Vợ tôi yêu mến tôi.
Khác hàng yêu mến tôi.
Vì tôi sống rất đơn giản.
Nghĩ gì nói đó.
Del.
Sao?
Sao anh lại hôn tai tôi?
Sao anh lại năm tay tôi?
Cái tay còn lại của anh đâu?
Giữa 2 cái gối.
Đó đâu phải gối!
Á!
Ồ, không!
Tuần trước có coi bóng đá không?
Trận đấu tuyệt vời.
Đá hay quá trời.
Neal, lấy vớ của tôi ra khỏi bồn
nếu anh muốn đánh răng nhé.
Anh tới đâu rồi?
Anh đang ở Wichita.
Anh đang ở nhà nghỉ với
anh chàng gặp trên máy bay.
Anh ở chung nhà nghỉ với người lạ?
Anh điên rồi hả?
Cũng gần rồi.
Anh gọi bên hàng không chưa?
Chắc chắn rằng máy sẽ bận.
Nếu họ nói với anh con chồn
là 1 loại thú nuôi tuyệt vời,
anh có tin họ không?
Tôi không muốn đón
Lễ Tạ Ơn ở Wichita.
Tôi phải về nhà.
Không thể bằng máy bay.
Họ sẽ còn trễ đến 18 tiếng nữa.
Chúng ta sẽ còn phải ăn
bánh cuộn ở đây dài dài.
Nếu chúng ta chờ máy bay.
Còn cách nào khác để về nhà?
Burt Dingman.
Ông ta làm bên đường sắt.
Tôi từng bán cho móc rèm cho họ.
Ông ấy nợ tôi nhiều lắm.
Để tôi trả.
Tôi đã chi trả tất cả.
Sao phải phá lệ?
Anh làm cho tôi cảm giác
như 1 kẻ ăn bám ấy.
Đưa tôi lên tàu, chúng ta huề nhau.
Được thôi. Dễ như trở bàn tay.
Chuyện gì?
Anh thừa biết là chuyện quái gì mà!
Tôi xin lỗi. Tôi không biết.
Tôi còn hơn 700 đô trong này.
Tôi không lấy, Neil.
Tôi nghèo nhưng không có ăn cắp.
Tối hôm qua anh lục đồ
của tôi phải không?
Tôi không lấy tiền của anh.
Tôi còn hơn 700 đô.
Anh đã lấy tiền trong ví của tôi.
Có lẽ anh lỡ tay lấy nhầm...
Đếm đi!
Chẳng lẽ anh dám để trong này.
Tổng cộng 263 đô trong đó.
Nếu hơn, anh có thể
gọi tôi là thằng ăn cắp.
Đếm đi!
263, đúng không?
Chẳng có gì.
Hả?
Chúng ta bị cướp rồi.
Anh nghĩ như vậy hả?
Tôi chợt nghĩ, gã cướp tiền của
chúng ta chí là hạng tay mơ.
Hắn chưa lấy thẻ tín dụng,
nên chúng ta có thể
sử dụng chúng để về nhà..
- Anh có thẻ gì?
- Tôi có thẻ Visa và thẻ Xăng Dầu.
và thẻ Neiman-Marcus
nếu chúng ta muốn mua quà.
Anh có thẻ gì?
Chalmer's Big và Tall Men's Shoppe,
chuỗi cửa hang giảm giá
ở Pacific Northwest.
Hữu ích lắm. Nhưng vô dụng
trong trong hoàn cảnh này.
Cứ đưa tôi đến ga tàu,
phần còn lại tôi lo hết.
Con trai của Gus sẽ đến đón chúng ta.
Đừng nói với tôi đây là cậu ta?
Chúa ơi, tôi mong là không phải.
Cậu là con trai của Gus?
Tôi là Owen.
Anh là tay bán móc rèm?
Vâng. Vâng.
Del Griffith.
Anh khỏe không?
Đây là Neal Page từ Chicago.
Chào.
Hân hanh gặp hai người.
Tôi sẽ chở hai người
đến Wichita để đón tàu?
Vâng! Chúng tôi sẽ rất biết ơn.
Tàu lửa không ra khỏi Wichita.
Ngoại trừ anh là lợn lòi hay mèo rừng.
Tàu chở người chỉ đi đến Stubbville.
Vậy cũng được.
Vậy cũng được mà.
Cứ để đó.
Nhấc cái mông ra khỏi ghế và
vác mấy cái này lên xe mau.
Thôi. Chúng tôi làm được mà.
Nặng lắm.
Cô ấy đâu quan tâm.
Cô ấy lùn và gầy.
Nhưng cực khỏe.
Đứa con đầu lòng...
đẻ ngay tại đường cái.
Cô ta chẳng kêu la gì.
Chẳng phải quá giỏi sao?
Cô đúng là lính chì.
Chúng tôi lỡ tay rồi.
Xong rồi nè.
Anh biết đấy, Stubbville's
xa hơn Wichita một chút.
Xa hơn bao nhiêu?
50 cây số.
Hoặc 60 cây.
Không quá 70 cây đâu,
phụ thuộc là đường đi nữa.
Sẽ vào khoảng 100 km.
Đưa găng tay đây.
Ồ! Suýt chết.
Mất một miếng rồi!
Đưa cái găng tay cho anh ấy mau!
Sắp đến chưa?
Chưa, còn chút xíu nữa.
Cảnh quê rất đẹp, phải không?
Anh nghĩ lúc này
đang bao nhiêu độ?
1.
Cảm ơn.
Họ hết 2 vé gần nhau rồi.
Anh nói đùa hả.
Ồ, tôi biết mà.
Chắc cô bán vé mới vào làm,
tôi đã giải thích...
Ôi, chúa ơi. Tôi xin lỗi.
Ừ, họ vừa bán hết vé.
Chắc tại ngày lễ, tôi đoán vậy.
Này, mua được vé may mắn rồi.
Vâng. Nếu tôi không gặp lại anh...
Anh muốn uống gì trên tàu không?
Tôi se ngủ một giấc.
Anh chắc chứ?
Vâng. Dù gì cũng rất vui
khi được gặp anh.
Đây là điều đáng nhớ
nhất trong năm.
Cảm ơn anh vì tấm vé.
Neal! Cho tôi địa chỉ của anh.
Tôi sẽ gửi trả anh tiền vé.
Tấm vé là 1 món quà.
Không, không. Coi nào.
Địa chỉ của anh là gì?
Del, coi như 1 món quà đi.
Ngày lễ bình an.
Anh cũng vậy.
Chào cháu.
Về nhà đón Lễ Tạ Ơn hả?
Dạ.
Chú cũng vậy.
Chúng ta sẽ về kịp thôi.
Anh đã làm gì vậy trời?
Cháu có ngửi thấy mùi khói không?
Anh đi bộ khoẳng
1 dặm ra quốc lộ.
Xe tải sẽ đưa anh
về TP. Jefferson.
Anh đang nóng giận phải không?
Nói ít thôi!
Anh từng đi xe bus chưa?
Chắc sẽ còn tệ hơn ấy chứ.
Neal, Neal.
Coi kìa.
Hay hơn phim trên máy bay nhỉ?
Chụp ảnh đi. Tụi này
sẽ hưng phấn lâu hơn.
Anh bị bắt quả tang.
Ồ, vui quá.
Tôi nghĩ đây là lúc thích hợp
để nói với anh điều này.
Vé của chúng ta chỉ đến được St. Louis.
Từ St. Louis đến China town
bị người ta book chật cứng rồi.
Quá tuyệt!
Vui quá, phải không?
Được rồi. Ai muốn bắt nhịp
bài hát tiếp theo?
Ai muốn hát nào?
Tôi có 1 bài, ờ...
Neal Page sẽ hát 1 bài.
Không hả?
Wilma!
Chào bà, tôi là Del Griffith.
Công ty điện và nội thất Mỹ,
bộ phận trang sức.
Tôi có một sản phẩm rất đẹp.
Đây là bông tai của Diane Sawyer.
Bà có xem qua Sixty Minutes chưa?
Cảm ơn.
Đây là vòng Czechoslovakian.
Vâng. Tổng cộng 5 đô.
Tuyệt.
Đây là vòng mặt trăng hiệu Walter Cronkite.
Xin cảm ơn.
Chúng được chế tạo
từ helium nên rất nhẹ.
Cảm ơn.
Đây bông tai hiệu Darryl Strawberry.
Được rồi!
Đây là những đôi bông tai đặc biệt.
Được làm thủ công cho
vua chúa của Trung Hoa
từ thế kỷ thứ 4.
Đây không phải bản gốc,
mà là hàng giả.
Nhưng là giả loại 1 đấy.
Giá của chúng là 5 đô 1 cặp.
Con là Marti Page,
và con rất vui mừng
vì bố con sẽ về nhà trong Lễ Tạ Ơn.
Các cháu biết sao không?
Chúng sẽ làm cho các cháu
trông già dặn hơn đó.
Các cháu sẽ như 18 hay 19 tuổi.
Anh gọi cho vợ chưa?
Không ai nghe máy.
Chắc cả nhà đang dự buổi diễn
của con gái tôi.
Anh bỏ lỡ rồi?
Tôi xin lỗi. Đó...
Đó là những khoảnh khắc quý giá đấy.
Sẽ không trở lại lần nữa đâu.
Tôi cứ đi công tác xa nhà suốt.
Mấy năm nay tôi chưa về nhà.
Sao, thật hả?
À, chỉ là một cách nói thôi.
Tôi cứ ở ngoài suốt,
cũng không hẵng không về.
À, tôi đã gọi cho anh bạn thân
bên Eastern Airlines.
Không ổn đâu.
Tôi biết.
Tôi cũng gọi hỏi thăm rồi.
Ít ra chúng ta cũng đang có
100 đô từ ý tưởng của tôi.
Anh bán hàng giỏi lắm.
Anh biết đấy, ờ...
Tôi nghĩ rằng mỗi khi
chúng ta đi cùng với nhau,
thật sự chúng ta...
chúng ta chẳng đi đến đâu cả.
Và, ờ...
Anh thấy đấy, tôi đang ngán đường anh.
Đừng nói như vậy chứ.
Không đúng đâu, Neal.
Không! Tôi nghĩ chúng ta sẽ
về đến nhà nhanh hơn
Nếu, ờ...chúng ta đi một mình.
Được không?
Được thôi.
Tôi hiểu.
Tôi nghĩ tôi sẽ trả tiền chỗ này.
và lên đường thôi.
Rất cảm ơn anh.
Hai người đi cùng sẽ rắc rối hơn...
Vâng, chắc chắn rồi.
Nếu anh đặt chỗ trước...
Vâng! Tôi hiểu mà.
Cảm ơn anh vì bữa ăn.
Vâng, không sao đâu.
Và tôi sẽ đưa anh 1 ít tiền.
Không! Không! Không!.
Đây là phần của em.
Cứ cầm tiền đi.
Mua chocolate về cho mấy đứa nhỏ.
Tôi sẽ không lấy đâu!
Vậy cứ để đây đi. Tốt thôi.
Tôi ăn xong rôi, hiểu chứ?
Tôi phải đi đây, nên xin lỗi anh,
Tôi còn 1 số việc phải làm...
Vậy nên, ờ...
chúc may mắn,
Và mong anh sẽ sớm về đến nhà.
Tôi sẽ gặp lại anh.
Vâng, mong là vậy.
Là 1 chiếc Lincoln màu trắng.
Bãi V-5.
V-5.
V-5.
V-5.
Này! Này!
Này! Này!
Này! Này! Này!
Xe không có ở đó!
Chở tôi về nữa!
Anh...
Chúa ơi!
Chết tiệt thật!
Chết tiệt!
Ôi chúa ơi, Marie,
cậu thật là tồi.
Không, mẹ đang quay vịt.
Ừ, bố muốn ăn món ngọt.
nên tớ nghĩ chúng ta sẽ
mua vài bịch kẹo nướng.
Tớ sẽ làm bánh cuộn,
cậu sẽ làm bánh dâu.
Cậu biết tớ không biết nấu ăn mà.
Hẹn mai gặp nhé.
Tạm biệt.
Chào mừng đến với Marathon.
Tôi có thể giúp gì cho anh?
Ừ.
Tôi có thể giúp gì cho anh?
Cô có thể bắt đầu bằng việc dẹp
cái nụ cười ngu xuẩn chết tiệt
trên cái bản mặt mập chết tiệt của cô.
Sau đó đưa cho tôi 1 chiếc xe chết tiệt.
1 chiếc Datsun chết tiệt,
1 chiếc Toyota chết tiệt,
1 chiếc Mustang chết tiệt
1 chiếc Buick chết tiệt.
Một chiếc xe 4 bánh chết tiệt
với 1 ghế để ngồi.
Tôi không quan tâm cái cách
anh nói chuyện với tôi.
Tôi cũng đếch quan tâm cái cách
công ty của cô đã bỏ tôi ở 1 nơi chết tiệt.
với chìa khóa tiệt của một chiếc xe
chết tiệt không nằm ở đó.
Tôi đếch quan tâm việc tôi phải
đi bộ trên đường quốc lộ chết tiệt
và phải băng qua cái đường chết tiệt
để trờ lại đây và bị cô cười
vô cái mặt chết tiệt của tôi.
Tôi muốn 1 chiếc xe chết tiệt
Ngay lập tức.
Cho tôi xem hơp đồng thuê xe?
Tôi vứt đi rồi.
Ôi, thôi.
Ôi thôi cái gì?
Anh chết chắc.
Nào, xe 86, dậy đi.
Anh đang ngán đường đó.
Vâng, anh đi đâu?
Chicago.
Chicago?
Chicago.
Anh có biết đây là St. Louis không?
Vâng, tôi biết.
Sao không đi máy bay,
vừa nhanh vừa được ăn.
Nếu tôi nói đùa thì tôi đã
yêu cầu anh liếm "bi" của tôi.
Giờ thì anh có giúp tôi không?
Hay anh cứ đứng đó
như một đống thịt thúi?
Anh làm gì vậy?
Suýt nữa là đầu anh nát
như dưa hấu rồi.
Del?
Lái xe ra chô khác!
Vâng, chờ tôi một chút?
Cút ra khỏi đây!
Anh bị gì vậy?
Đồ khốn nạn vô cảm.
Anh không thấy có người bị thương
đang nằm giữa đường sao?
Giờ tôi sẽ lái xe đi.
nhưng anh phải đỡ anh ấy dậy.
Không!
Rất hân hạnh.
Tôi có 1 linh cảm rằng
khi chúng ta chia tay,
một ngày nào đó
chúng ta sẽ lại gặp nhau.
Anh có sao không?
Tôi chưa từng thấy người nào
bị nhấc lên bằng "cậu nhỏ" cả.
Rất may cho anh là
cảnh sát đã đến kịp lúc.
Không thì "cậu nhỏ" của anh dài ra
đủ để cột giầy luôn đó.
Tôi xin lỗi.
Xui xẻo thật
Anh biết đấy, tôi mừng
vì tôi đã không cán chết anh.
Anh có biết tôi sẽ rất vui
nếu anh cán tôi không?
Ồ, coi nào! Không nên nói vậy đâu.
Còn nhớ những gì tôi nói không?
Cứ nhẹ nhàng thôi.
Làm sao tôi có thể nhẹ nhàng
khi bọn họ
đưa cho tôi chìa khóa
của 1 chiếc xe đã được thuê?
Rồi tôi phải cuốc bộ cả chục cây
để nghe họ nói rằng đã hết xe?
Tôi cũng thuê được xe,
có vất vả gì đâu.
Ừ, Del, anh ăn nói có duyên lắm.
Không hề.
Ồ, tôi biết mà.
Anh lúc nào chả nhẹ nhàng
Như giọt nước chảy qua vai vậy.
Anh có thôi gập gù cái ghế đi không?
Một khi anh đã
lỡ tay nhúc nhích,
anh sẽ không bao giờ được thoải mái.
Đừng có phá nó nữa.
Tôi đang tìm vị trí thoải mái nhất.
Anh bị đau lưng hả?
Vâng, tôi bị,
và chỉ có 1 vài tư thế là dễ chịu.
Anh sẽ làm hỏng nó đấy.
Xong rồi.
À, tuyệt vời.
Tuyệt vời, tuyệt vời.
Ồ, khỉ thật.
Gì nữa đây?
Tôi không thể với tới bàn chân
để cởi giày ra.
Có sao đâu.
Cứ mang giầy đi.
Tôi sẽ không thể thoải mái được.
Tôi không muốn ngửi mùi chân của anh đâu.
Cứ mang giầy đi.
Làm sao có thể thật hoàn hảo
và không có mùi được.
Thấy đấy anh cũng có 1 số điều xấu,
nhưng tôi quá tốt nên
không muốn nhắc đến.
Tôi có điểm nào xấu?
Rất nhiều đấy.
Kể thử 1 cái đi.
Anh muốn tôi kể?
Được thôi, ờ...
Anh hay tự đề cao bản thân.
Tôi chẳng đề cao bản thân gì cả.
Larry Bird chảnh chẹ còn chưa
tự cao bằng anh nữa là...
Anh muốn cãi nhau tiếp hả?
Tôi chỉ muốn góp ý rằng
anh vừa tự cao vừa bảo thủ.
Biết điều gì sẽ làm tôi sung sướng không?
Thêm cái "hòn" và
một đôi bàn tay nữa?
Ồ, buồn cười ghê.
Ồ, buồn cười ghê luôn.
Tôi sẽ rất vui khi anh
ngậm cái miệng lại.
Rất hân hạnh.
Tôi muốn 1 chút yên tĩnh.
Không thành vấn đề.
Cảm ơn.
Rất hân hạnh.
Anh đã phá hỏng cái ghế.
Anh đã phá hư cái ghế chết tiệt này.
Không thể tin được.
Lúc tôi ngồi nó đâu có hư.
Anh đã làm hỏng nó.
Không thể làm hư nó được đâu.
Không thể?
Anh có muốn lái không?
Không! Sao anh lại làm vậy?
Tôi sẽ không chịu trách nhiệm
về vấn đề kỹ thuật.
Thê này dễ chịu lắm.
Thật là dễ chịu quá đi.
Tôi không muốn tranh luận.
Đừng cãi nhau nữa.
Được thôi, được thôi.
Giờ tôi sẽ đi ngủ.
Tốt thôi.
Tôi để ví tiền ở cái hộc này.
Nhớ nhắc tôi nhé.
Nhớ rồi.
Vừa rôi là Ray Charles
Doin' The Mess Around.
Thời tiết đang bắt đầu tốt lên.
Hy vọng các bạn có
một buổi tối thu giãn.
bây giờ đã hơn 12 giờ khuya...
Ồ, coi nào.
Được rồi.
Ồ!
Ôi, chết tiệt!
Có vậy chứ.
Được rồi.
Phải làm sao.
Cứ thư giãn.
Bỏ ra! Bỏ ra.
Có chuyện gì vậy?
Ồ, suýt tông phải con nai.
Vậy thôi.
Anh ổn chứ?
Vâng, tôi ổn mà.
Vâng, tôi ổn mà.
Trời nóng đấy.
Anh cởi áo khoác ra đi.
Ừ. Ừ, tôi sẽ cởi.
Ôi mẹ ơi!
Gã kia đi nhầm làn đường rồi.
Hắn sẽ giết người mất!
Ôi, chúa ơi!
Này!
Này!
Này, chuyện gì đó?
Mấy gã hề muốn đua xe.
Quay đầu lại!
Đừng đua.
Thật là lố bịch.
Được thôi, coi nào.
Đua nào. Đua nào.
Quay gương xuống!
Gã kia muốn nói gì đó.
Chắc gã say mèm rồi.
Anh đi sai đường rồi!
Sao?
Anh đi sai làn rồi!
Gã nói chúng ta đang đi sai đường.
Ồ, hắn say rồi.
Sao hắn biết được chúng ta
đang đi đâu?
Ừ, sao hắn biết được?
Cảm ơn.
Cảm ơn rất nhiều.
Đúng là khùng.
Cảm ơn anh.
Đúng là giở hơi.
Các anh đi sai làn đường rồi.
Các anh sẽ giết chết người khác đấy!
Các anh đi sai làn đường rồi.
Tải...xe tải.
Sao?
Chà, cũng đâu đến nỗi.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện
sẽ tệ hại hơn.
Họ sẽ có cách gò lại
mấy chỗ này.
Ừ, vâng.
Xém chết nhỉ.
Giờ thì chúng ta có thể cười rồi.
Chúng ta ổn cả.
Mọi chuyện, ờ...
Có lẽ chúng ta nên lôi hành lý của tôi
ra khỏi đường cái?
Anh nghĩ sao?
Vâng, ý kiến không rồi đâu.
Ôi, cái lưng tôi!
Chúa ơi.
Nào! Nhấc lên nào.
Cảm ơn.
Bỏ xuống một lát đi.
Đúng là nhớ đời.
Gì vậy?
Chuyện gì?
Cuối cùng thì anh
đã tự hại chính mình.
Vậy hả?
Ý tôi là, chúc may gặp nhiều
may mắn với cái xe này.
Họ sẽ mừng rỡ như heo
gặp cứt khi thấy anh.
Ủa làm sao anh thuê được xe
nếu không có thẻ tín dụng?
Thật vô lý.
Sao anh anh làm được?
Tôi hối lộ cho gã thuê xe
một bộ móc rèm.
Làm sao có thể thuê xe
bằng móc rèm nhà tắm được?
Vâng, ờ...
Bằng cách nào đó, ờ...cái thẻ tín dụng
của anh nằm trong ví tôi,
và tôi nghĩ, ờ...
Anh đã lấy cắp nó!
Không hẳn như vậy.
Anh ăn cắp thẻ của tôi!
Đâu có đâu?
Anh lấy thẻ của tôi, thuê một chiếc xe,
rồi đốt cháy rụi nó!
Tôi thấy nó nằm trong ví tôi!
Tôi cứ nghĩ anh tặng cho tôi.
Tại sao tôi phải tặng anh?
Lòng tốt?
Lòng tốt?
Lòng tốt?
Anh đã lấy cắp!
Hắn ăn cắp cái thẻ!
Tôi không ăn cắp.
Tôi đang định hoàn trả lại cho anh
cùng với số tiền tôi đã dùng
để thuê xe, cộng thêm tiền lời.
Anh không chịu cho tôi địa chỉ.
Tôi biết làm sao đây?
Anh lặn mất tăm.
Tôi không có tiền,không có thẻ,
chẳng còn gì.
Trả lại đây!
Tôi không thể!
Tại sao không?
Tại vì!
Tại vì cái gì?
Tại vì lúc chúng ta dừng lại đổ xăng,
Tôi đã đặt lại cái thẻ vào ví anh rồi.
Anh giận tôi hả?
Tí xíu nữa là anh
giết chết tôi rồi đó,
đấm thẳng vào bụng
khi tôi chưa sẵn sàng.
Houdini đã chết như vậy đấy.
Úi da!
Chỉ có một điều đáng mừng...
với không khí trong lành này,
chúng ta sẽ ngủ mê như em bé.
Neal? Này, này, Neal, chờ với!
Tôi cần 1 phòng.
Nếu anh giận tôi, chúng ta
có thể thuê 2 phòng.
Tự đi mà thuê lấy.
Cho tôi xem thẻ tín dụng.
Được thôi.
Tôi có, ờ...
Diner...
Visa...
và 1 thẻ Xăng Dầu.
À...
Đây đâu phải...ờ...thẻ tín dụng?
Được rồi.
Tôi sẽ trả tiền mặt.
42.50 đô.
Hay là... 17 đô nhé?
Tôi không thể.
Xin anh.
Hãy rộng lòng.
Tôi đang mặc cái quần lót
từ hôm thứ 3 đến giờ.
Tôi có thể làm chứng.
Tôi không...không...
không phải chủ ở đây.
17 đô và một chiếc
đồng hồ sang trọng.
Anh có muốn đặt phòng không?
Tôi có 1 rắc rối nho nhỏ.
Tôi không đủ 42.50 đô.
Anh còn 17 đô và
một chiếc đồng hồ xịn?
Tôi không có.
Tôi có, ừm...
Tôi có 2 đô và, ừm...
và một chiếc Casio.
Tôi buộc phải chào tạm biệt anh.
Marie à,
một lần nữa, em đã đoán trúng phóc.
Anh...không có gì phải bàn cãi...
anh chính là kẻ ăn hại
ngờ nghệch nhất.
Anh đã gặp một người
mà anh rất yêu mến,
và anh đã làm gì?
Anh đi quá giới hạn.
Cố gắng giúp đỡ anh ấy.
Mang lại cho anh ấy
quá nhiều rắc rối.
Chúa ơi, anh đúng là kẻ lắm mồm.
Khi nào anh mới tỉnh ngộ ra đây?
Ước gì có em bên cạnh anh.
Nhưng anh đoán là...
điều đó sẽ không xảy ra.
Ít nhất là lúc này.
Tôi đã làm gì mà dính liếu
đến gã này vậy trời?
Anh sẽ bị chết cóng ngoài dó đấy.
Rượu ngon không?
Ngon.
Uống nữa chứ?
Anh đã từng đi đâu?
Tôi đã từng đi Ý?
Anh uống Amaretto chưa?
Tôi uống rồi, đây là rượu Gin mà.
Trong đó có Tequila không?
À...một chuyến đi Mexico.
Tequila?
Của anh đây.
Chụp nhé.
Đây là 1 sự kết hợp tuyệt vời hả?
Không, chắc chắn là không.
Tôi, tôi sẽ trở về...ờ...Jamaica.
Jamaica, anh bạn.
Đến với Jamaica.
Làm vài cốc Rum đi anh bạn.
Cạn ly.
Ngon, ngon, anh bạn.
Ồ, mẹ ơi.
Anh biết đấy, khi tôi chết đi
và bị hỏa thiêu.
Những gì làm người ta nhớ đến tôi
là mấy cái móc rèm nhà tắm
không bao giờ rớt.
Đáng để đời, đúng không?
Còn thiếu rất nhiều,
tất nhiên còn thiếu rất nhiều,
Anh còn có người phụ nữ anh yêu
để sống trọn đời, phải không?
Anh yêu cô ấy chứ?
Yêu không chưa đủ đâu.
Yêu không chưa đủ đâu.
những gì mà tôi nghĩ về vợ tôi.
Vì những người vợ.
Vì những người vợ.
Nào, để tôi kết thúc
buổi nói chuyện này
bằng việc khen anh
là 1 người rất độc đáo.
Điều gì độc đáo?
Ừm...hay thích nói bậy hả?
Lấy mấy cái đó xuống,
coi chừng tôi đạp trúng.
Một chuyến đi với
biết bao nhiêu rắc rối,
Chắc chắn 1 ngày nào đó
tôi sẽ ngẫm lại và cười.
Anh nghĩ vậy hả?
Ồ, tôi bắt đầu cười rồi nè.
Ôi, chúa ơi.
Ồ, khi cái xe phát nổ.
Vì cái ghế quá nóng hay sao đó.
Tôi cảm giác như cái bánh nướng ấy.
Lật tôi lại đi.
Mặt này chín rồi.
Tôi sợ nhìn vào mông mình.
Mông tôi sẽ có dấu như vỉ nướng ấy.
Khai tây chiên.
Chúng có ở khắp nơi!
Tôi có cảm giác vui
như đi cắm trại vậy.
Cái đèn này làm sao tắt đây?
Áaaa!
Sẵn sàng chưa?
Chờ một chút.
Đẩy mạnh vào nhé.
Được rồi.
Được rồi.
Chúa ơi.
Đẩy! Đẩy mạnh hết sức đi!
Đang đẩy! Đang đẩy!
Đẩy đi, chúa ơi!
Tôi nghĩ ta phải lúc lắc nó.
Được rồi.
Tới và lui. Đi vào.
Sẵn sàng chưa?
Rồi.
Đi nào.
Số lùi!
Lên xe!
Chạy!
Ồ, tuyệt thật.
Cảnh sát.
Nhìn đường!
Anh có đi nhanh không?
Không biết nữa.
Đồng hồ bị cháy rồi.
Tấp vào.
Chào buổi sáng, sếp.
Chào.
Tôi có thể giúp gì được cho anh?
Anh đang lái cái quái gì vậy?
Chúng tôi bị cháy nhỏ tối hôm qua.
Anh có biết anh đi nhanh
tới cỡ nào không?
Đồng hồ của tôi bị chảy ra.
Thật khó để đưa ra một con số chính xác
rằng chúng tôi đã đi nhanh đến cỡ nào.
78 dặm trên giờ.
78, hả?
Vâng, tôi tin chắc là như vậy.
Anh phải rõ hơn chúng tôi rồi,
đặc biệt là khi đồng hồ
của chúng tôi bị cháy rụi.
Anh thấy chiếc xe này có
an toàn trên quốc lộ không?
Vâng. Có chứ.
Tôi tin là như vậy.
Nó không đẹp, nhưng ít ra
cũng đưa anh về đến nơi.
Anh không có kính chiếu hậu.
Vâng, bị rơi mất.
Anh không có đồng hồ tốc độ.
Không, không có.
Nhưng mà radio vẫn hoạt động.
Nghe có vẻ buồn cười nhỉ?
Cái gì cũng hỏng, chỉ có cái radio
là vẫn hoạt động.
Đừng hỏi tôi tại sao.
Tôi không thể cho anh đi.
Tại sao không?
Không phù hợp để lưu thông.
Chiếc xe sẽ bị tạm giữ, cho đến khi
nó được sửa chữa lại.
Được rồi, sếp à, tôi thừa nhận
là tôi đã phạm luật.
Và tôi rất lấy làm tiếc.
Tôi sẽ không vi phạm lần nữa.
Anh cảnh cáo tôi và tôi sẽ không
than vãn một lời nào, tôi hứa đấy.
Nhưng mà, ừm...
nếu anh tạm giữ chiếc xe này,
tôi sẽ không thể đưa anh bạn tôi
về đến nhà để đón lễ Tạ Ơn.
Nào, tàu của chúng ta đã cập bến.
Miễn phí và không dừng.
Tôi đã hứa là sẽ đưa anh về đến nhà.
Sao cũng được, miễn là
máy sưởi còn hoạt động.
À, anh tài xế cảm giác khó chịu
có người ngồi bên cạnh.
Chúng ta không thể ngồi ở đó.
Không ngồi đó thì ngồi đâu?
Cũng êm phải không?
Anh sẽ về đến Chicago
trong khoảng...dưới 3 tiếng nữa.
Nếu chúng ta không
tông phải xe khác,
và tôi nghĩ cũng không nên là vậy
vì đây là Lễ Tạ Ơn.
Chúng ta đang di chuyển.
Thật khó tin.
Đúng là 1 chuyên đi nhớ đời.
Tất nhiên.
Nhưng, sau tất cả
mọi chuyện, anh...
anh...anh vẫn đưa tôi về đến nhà
và tôi rất cảm kích điều đó.
Lần sau, nhớ đi hạng nhất, được chứ?
Chúa ơi, tôi hy vọng
sẽ không có lần thứ 2.
Tôi hiểu ý anh muốn nói mà.
Của anh phải không?
Vâng.
Rất vui vì được gặp anh.
Một lần nữa tôi xin lỗi
nếu tôi gây rắc rối cho anh.
Ồ, không, không, anh đã đưa tôi về nhà.
You got me home,
và, ờ...hơi trễ một chút.
Vài ngày.
Nhưng, ờ...
Tôi cũng học được nhiều điều.
Tôi cũng vậy.
Ngày Lễ an lành.
Anh cũng vậy.
Chúc anh Lễ Tạ Ơn, Neal.
Cho tôi gửi lời đến gia đình anh.
Có thể ngày nào đó tôi sẽ được gặp.
Cho tôi gửi lời chào Marie.
Vâng
Vậy nên...
Và chúc anh Lễ Tạ Ơn hạnh phúc.
Vâng, anh biết mà.
Hẹn gặp lại.
Tôi yêu...
Tôi yêu chính tôi.
Vợ tôi cũng yêu tôi.
Chưa đủ đâu,
chưa thấm vào đâu cả,
Anh còn có người phụ nữ anh yêu
cùng anh sống đến già phải chứ?
Tôi cứ đi công tác suốt.
Cả mấy năm nay
tôi chưa về nhà.
Cả mấy năm nay
tôi chưa về nhà.
Cả mấy năm nay
tôi chưa về nhà.
Del, anh đang làm gì ở đây?
Anh nói rằng anh sẽ về nhà.
Anh đang làm gì ở đây?
Tôi...
Tôi không có nhà.
Marie đã mất cách đây 8 năm.
Anh thật may mắn đấy, Neal.
Tôi biết.
Tôi không ở lại đâu, có lẽ tôi chỉ
chào mọi người rồi lên đường
Cứ vào đi.
Chào con gái.
Bố!
Neal về rồi!
Del Griffith, đây là bố vợ tôi Walt,
đây là mẹ vợ tôi Peg,
mẹ tôi Joy,
và bố tôi Martin.
Chào anh, Del.
Đây là cậu nhóc Neal Jr.
viên ngọc của tôi Marti,
và ở đằng kia là cậu út Seth.
Em à, anh muốn em gặp
1 người bạn của anh.
Chào anh, anh Griffith.
Xin chào, cô Page.