Tip:
Highlight text to annotate it
X
Vietnamese subtitle:
VII
Tên tôi là Emanuel.
Tôi 17 tuổi và
"tôi đã giết mẹ mình".
Bà ấy đã bị xẻ ra
như xẻ thịt một con dê,
để tôi được đưa ra ngoài.
Khi bà ấy chảy máu, bác sĩ
đã bơm không khí vào phổi tôi
và ấn bàn tay của ông ấy
liên tục vào ngực tôi,
với cùng một nhịp điệu,
chuyển động lặp đi lặp lại
như ông ta thường tự sướng
vào buổi sáng.
Việc đó đã hiệu quả.
Ông ấy đã làm vậy
và tôi đã sống lại.
Thực tế là mẹ tôi
đã hy sinh mạng sống vì tôi,
Có lẽ chỉ là ghi chú ngoài lề.
Cái giá phải trả cho kinh doanh.
Nhưng chính tôi là người phải trả giá
trên hóa đơn của tôi.
Và tích lũy sự hứng thú
qua mỗi năm.
Vấn đề là chẳng có nơi nào
dành cho tôi.
Vì lẽ ra tôi không phải ở đây.
Có lẽ nếu tôi là một vận động viên
Olympic hay một nhà khoa học thiên tài,
nhưng tôi không phải.
Tôi không phải như thế.
Tôi chỉ là một cô gái,
một kẻ giết người không có động cơ.
Nên tôi dành thời gian của mình
chờ đợi bản án được thi hành.
Món này ngon quá.
Nó được làm từ phô-mai mềm lên men
thay vì phô-mai cứng.
Thế nên nó mới hắc như vậy.
Con nghĩ sao, con yêu?
Tinh tế là từ mà con nghĩ đến.
Tinh tế, cô thích từ đó.
Hôm nay thế nào, bí ngô?
Tuyệt, con đã gặp một chàng trai.
Tụi con đang hẹn hò, cũng nghiêm túc.
Tuyệt quá! Cậu ấy tên gì?
Claude.
Hai đứa chỉ mới gặp
mà đã nghiêm túc à?
Vâng. Cho con chút cải xanh.
Em nghĩ chuyện đó thật là đáng yêu.
Em nghĩ đã đến lúc Emanuel có được
một chàng trai tử tế trong cuộc đời mình.
Sao thế?
Cô nghĩ cháu đồng tính à?
Không.
Chúa ơi, không phải vậy.
Sao cháu lại nói thế?
Tuần trước cháu đã mơ thấy cô,
giấc mơ đầy nhục dục.
Emanuel.
Có lẽ cô đã quen với chuyện này.
Không, không đâu.
Chuyện này hết sức bình thường.
Chỉ là phức cảm Oedipe,
và phức cảm Electra,
phù hợp cho một gia đình có mẹ kế
hiện đại, hạnh phúc.
Thoải mái nào, không có nghĩa là
cháu thật sự muốn phải...
Không có ý làm phật lòng cô, nhưng cô
không phải kiểu người cháu thích.
Emanuel, đủ rồi đấy.
Mặc kệ nó đi.
Nó luôn như thế mỗi khi
sắp đến sinh nhật.
Này!
Emanuel, cẩn thận hơn chứ.
Không, tôi không thể.
Đây đâu phải buồng riêng của anh.
Tôi biết.
Cái thang này lung lay.
Tôi đang di chuyển một số
thiết bị tối tân.
Khó mà tưởng tượng được một
thiết bị bơm dương vật thật tinh vi.
Sao anh không thử một lần
cho xong đi?
Sao nó lại dính dữ vậy?
Nếu có dương vật
thì tôi cũng muốn thử.
Cũng như anh làm ở nhà hàng
và thêm món mới vào thực đơn.
Anh cần phải thử để biết
món mình đang bán.
Tôi không muốn thử.
Cho xem vé.
Anh là Claude.
Em biết.
Trên túi của anh có ghi.
À, đây không phải túi của anh.
Ý anh là nó có từ lúc anh còn nhỏ.
Túi anh bị mất, nên anh lôi túi này
trong tủ quần áo ra để dùng.
Cho xem vé.
Chữ gì trên tay em vậy?
Tên em.
Emanuel.
Không phải là tên con trai sao?
Họ tưởng em là con trai.
Nhưng đâu phải.
Thực tế được đánh giá quá cao.
Sao em lại xăm tên mình
lên cánh tay?
Vì để khi không mang túi,
em vẫn biết mình là ai.
Trạm tiếp theo, Benovale.
Tạm biệt.
Cô ấy có vẻ tử tế đấy.
- Cô ấy từ đâu đến vậy?
- Denver.
Có chồng chưa?
Em không hỏi,
nhưng có vẻ như cô ấy không thích.
Tiếc thật, còn trẻ vậy mà phải
một mình nuôi đứa con nhỏ.
Bố cũng vậy mà.
Nhìn xem bây giờ cháu thế nào này.
Có thể là cô muốn qua đó
cho cô ấy vài lời khuyên đấy.
Cô ấy nói đang tìm người trông trẻ
nhưng em chẳng nghĩ ra được ai cả.
Cặp song sinh nhà Denzel
đã chuyển đi rồi phải không?
Để cháu làm.
Cháu làm ư?
Vâng, chắc rồi.
- Nhưng con ghét trẻ con mà.
- Con cần tiền.
Để làm gì?
Con đã quyết định sẽ sưu tập
những bức tượng nhỏ Khoảnh Khắc Quý Giá.
Con bé chọc em đấy.
Không, con muốn có chúng.
Chúng nhắc ta nhớ những giây phút
tươi đẹp của cuộc sống.
Khi nào cháu bắt đầu được?
Ngày mai cô sẽ nói chuyện
với cô ấy.
Ông có phiền không?
Tôi cần nói chuyện với anh ấy.
Cảm phiền nhé.
Em nói gì với ông ấy vậy?
Em nói là anh làm em có thai
nên em quyết định đi phá thai
nhưng em muốn nói chuyện đó với anh
trên tàu
có nhiều người xung quanh,
phòng khi anh giở vũ lực.
Ôi.
Cách hay để có được chỗ ngồi đấy.
Chào.
Chào, cháu là Emanuel.
Mời vào.
Cháu uống gì không?
Nước được rồi, cảm ơn.
Ừ.
Cháu bao nhiêu tuổi?
Tháng này là tròn 18.
Ồ, độ tuổi này thú vị lắm đấy.
Cháu nghĩ vậy.
Cháu có kế hoạch học đại học không?
Không, cháu không thích trường học.
Không thể tưởng tượng nổi sao lại
có người tình nguyện đăng ký đi học.
Nhưng cháu thích học hỏi.
Cháu tự học tiếng Pháp.
Ồ, vậy chắc là cháu có kế hoạch
đi du lịch.
Không.
Thật tiếc khi nói tiếng Pháp
mà lại không đến nước Pháp.
Tôi có vài chuyện lặt vặt phải làm,
nên...
khoảng một tiếng rưỡi nữa
tôi sẽ gặp lại cháu.
Cháu cứ bỏ ly vào bồn đi.
Còn em bé thì sao?
Đó là lý do mà cháu đến đây.
Cháu biết, ý cháu là...
chẳng phải tụi cháu nên gặp nhau
trước khi cô để cháu trông sao?
Không được, Chloe đang ngủ.
nếu đánh thức con bé dậy
nó sẽ cáu lắm.
Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
Có dàn nhạc trong kia.
Nếu em bé thức dậy thì sao?
Có thiết bị giám sát,
nên...
Cháu sẽ biết nếu như nó cần gì.
Vâng.
Được rồi.
Cháu thấy sống ở đây thế nào?
Cũng tốt, cháu nghĩ vậy.
Cháu chẳng biết nơi nào khác.
Chẳng có chuyện gì nhiều.
Chào hai người!
Tôi nghĩ cô có thể giải khát
một chút trong cái nóng này.
- Của cô đây.
- Cô chu đáo quá.
- Có gì đâu.
- Cảm ơn.
Trông đẹp đấy.
Mới bắt đầu thôi.
Tôi không muốn làm gián đoạn
công việc của hai người, nên...
Đây.
- Không được đâu.
- Làm ơn mà!
Nếu cắm trong nhà tôi giống như
sắp đưa người đi chôn vậy.
Cảm ơn nhé, đẹp quá.
Được rồi, chút nữa gặp con sau nhé.
Sao cháu không thích mẹ kế của mình?
Cô ấy cũng tử tế mà.
Vì lâu rồi chỉ có cháu và bố,
nên vẫn đang tập quen với chuyện
có thêm người khác.
Mẹ cháu đâu?
Mất rồi.
Ồ, khủng khiếp quá.
Cháu có thể...
Cháu có thể dọn mấy thứ này
bỏ vào nhà kho cho cô được không?
Vâng, chắc rồi.
Báo động giả.
Em bé chỉ trở mình,
để cho thoải mái đó mà.
Tôi cũng muốn một giấc ngủ ngon
như thế.
Tôi có thứ này cho cháu.
Cho cháu đấy.
Tôi đã sống ở Pháp một thời gian.
Cảm ơn. Cô không đọc nữa à?
Lạc quan nào, tôi còn không biết
tại sao nó lại ở trong đống đồ nữa.
Có một giỏ đồ của Chloe
trong phòng giặt đồ.
Cháu đem lên lầu để ở tủ
ngoài hành lang cho cô nhé?
Vâng.
Cháu làm gì vậy?
Cháu nghĩ là đã nghe thấy tiếng gì đó,
nhưng giờ thì không.
Tôi đâu có nghe thấy gì.
Tôi sẽ xếp lại, không sao đâu.
Xuống dưới đi.
Tôi không muốn làm em bé thức giấc.
Con làm gì ngoài này vậy?
Học.
Học bài à?
- Tiếng Pháp.
- Thật sao?
Chắc giờ con giỏi tiếng Pháp lắm nhỉ.
Con biết không,
con thừa hưởng từ mẹ đấy.
Mẹ rất giỏi ngoại ngữ.
Mẹ dẫn bố đi xem nhiều phim Pháp lắm,
bố chẳng thể nhớ nổi.
Bố có bao giờ nghĩ sẽ thế nào
nếu con chết thay vì mẹ không?
Không.
Thật chứ?
Con thì có đấy.
Con biết không, Em, bố nghĩ...
Có lẽ năm nay con nên cùng bố
đến thăm mộ mẹ.
Không cần phải đi vào ngày sinh nhật
của con đâu.
Sao con phải làm thế?
Bố nghĩ nên tưởng nhớ ngày mất
của ai đó để tỏ lòng kính trọng.
Nếu bố muốn có người đi cùng,
đưa Janice đi đi.
Không phải là cần người đi cùng,
con yêu à.
Là vì con.
Chào.
Cô không nghĩ sẽ gặp cháu
đến tận chiều nay.
Cuối tuần mà.
Cô nói muốn dọn dẹp văn phòng.
Đúng rồi.
Cháu đi trước đi, cô sẽ gặp cháu
trong đó sau, Chloe vừa ngủ.
Bắt đầu từ đâu đây?
Đây là thứ yêu thích của con bé.
Nhưng cô làm rơi nó nhiều lần rồi
nên giờ nó chính thức xếp xó.
Linda?
Xin lỗi, chỉ là...
Tôi vừa nhận thấy mình
đã mệt mỏi cỡ nào.
Tôi nghĩ sẽ vào phòng đọc sách
chợp mắt một chút.
Cháu đem cái hộp này
lên phòng ngủ của tôi nhé.
Vâng.
Tôi cũng nghe tiếng của em bé
trong thiết bị.
Ổn rồi.
Mẹ biết mà.
Con không thích khi phải tè
trong tã phải không?
Không, không đâu.
Không, không đâu.
Những lúc thế này
nó hay quấy khóc lắm.
Tôi có thể cho nó ăn,
ngủ theo lịch, nhưng...
Nó không thích tã ướt thế này.
Ổn hơn nhiều rồi.
Cháu giúp tôi lấy đồ yếm
cho chú khỉ này nhé.
Cho chú khỉ con của mẹ.
Ừ, cho con đấy.
Trong tủ quần áo ngoài hành lang.
Cháu lấy cho tôi nhé.
Phải rồi, tốt hơn rồi.
Tốt hơn nhiều rồi đấy.
Ừ, tốt hơn rồi.
Tốt hơn nhiều rồi đấy.
Trong đây trở lạnh rồi!
Chụp được rồi.
Chụp được chân con rồi.
Mẹ chụp được ngón chân con rồi.
Đúng rồi.
Đúng thứ ta cần rồi.
Vì nó mềm và đáng yêu.
Giống như con vậy.
Muốn lại đây làm thử không?
Không.
Thôi nào, đến gần hơn
quan sát cách làm đi.
Cháu phải luôn nhớ nâng đầu em bé
lên một chút.
Bắt đầu với đôi chân
bé nhỏ xinh xinh trước.
Mẹ muốn ăn bàn chân này quá đi.
Dễ thương thật.
Rồi cái mông nhỏ của con nữa.
Nhìn cái mông bé nhỏ này.
Con là con giun hay ngọ nguậy.
Cài nút cho con.
Ăn con luôn.
Ngoan lắm.
Đây, cháu ẵm em bé đi.
Thôi nào, em bé không cắn đâu.
Nó vẫn chưa mọc răng mà.
Đây này.
Gà nướng thảo dược nhồi nấm.
Tốt chứ?
Tốt gì ạ?
Mọi chuyện ở nhà cô...
cô ấy tên Linda phải không nhỉ?
Ổn ạ.
Chỉ ổn thôi à, không ngon sao?
Ồ không, trông ngon lắm.
Tụi anh đang nói về chuyện trông trẻ.
À, chuyện đó sao rồi?
Ổn.
Sao một đứa trẻ
lúc còn nhỏ lại nói nhiều
còn đến lúc 18 tuổi lại kiệm lời
thế nhỉ?
Có lẽ là con bị tự kỷ.
Có lẽ con làm việc nhiều quá đấy.
Trông con có vẻ mệt mỏi.
Công việc ở thị trấn,
rồi giờ là việc trông trẻ nữa.
Nhiều lúc giọng điệu bố
cứ như đàn bà vậy.
Không có ý làm cô phật lòng đâu, Janice.
Cô nóng lòng muốn gặp
em bé đó quá.
Vâng.
Chào.
Tôi là sĩ quan phóng thích
và tôi cần bà rời khỏi chỗ này.
Này.
Muốn biết anh đã nói gì
với bà ấy không?
Không.
Em ổn chứ?
Nghe này.
Anh đã làm gì xúc phạm em hay sao?
Em có vẻ bực tức với anh.
Anh chẳng biết mình đã làm gì nữa.
Ồ vậy sao?
Anh không biết à?
- Không.
- Sáng nay anh ở đâu?
Em đi chuyến 6h sáng.
Em tìm anh khắp 32 khoang.
- Anh lỡ chuyến 6h sáng vì...
- Thôi bỏ đi.
Mà sao em lại đi chuyến 6h sáng?
Vì em muốn gặp anh.
- Thì bây giờ anh ở đây rồi.
- Không phải như thế.
Nếu anh trở thành bạn trai em,
em không thể để anh biến mất khỏi em.
Em không chịu nổi chuyện
mọi người biến mất khỏi em.
- Bạn trai à?
- Làm ơn đi.
Anh định giả vờ như không nghĩ
đến chuyện nắm tay em, hôn em sao?
Có lẽ...
Có lẽ hay có?
Có.
Ngày mai em sẽ gặp anh trên tàu.
Xin chào?
Linda?
Tôi ở dưới bếp.
Em bé thích tắm lắm.
Đây, cháu rửa sạch cho bé đi.
Đây là công đoạn nó rất thích.
Được rồi mà.
Cháu phải hiểu em bé.
Cô muốn em bé tin tưởng cháu.
Nào.
Đặt tay sau đầu em bé thế này.
Nào, đúng rồi.
Chỉ thế thôi.
Cháu nghĩ em bé sạch sẽ rồi.
Vậy lau khô cho em bé đi.
Tôi định đưa em bé
đi dạo ngắm hoàng hôn.
- Vậy sao?
- Ừ.
Hít thở không khí trong lành cũng tốt.
Sáng nay ta đã làm vườn,
nhưng tôi nghĩ đã đến lúc
con bé phải gặp mặt hàng xóm.
Quanh đây đang có dịch cúm
khá tệ đấy.
Cháu nghĩ cô chưa nên giới thiệu
em bé với hàng xóm.
Cháu không nghe em bé khóc à?
Có.
Cháu chỉ không biết phải làm gì thôi.
Đung đưa em bé qua lại.
và nói chuyện với bé,
vì bé thích thế.
Bé thích được trò chuyện.
Đúng không Chloe?
Vì con rất biết lắng nghe.
Ngoan lắm.
Đừng lo.
Cháu sẽ tìm hiểu được thôi.
Tôi đã rất lo
khi đưa em bé về nhà.
Tôi có thể chăm sóc cho nó không?
Nếu tôi là một người mẹ tồi tệ
thì sao?
Nếu tôi không thích chuyện này thì sao?
Nhưng rồi sau đó...
chuyện cứ thế diễn ra.
Chuyện cứ tiếp diễn với ta.
Cứ như là ta thành thạo
để làm chuyện này.
Cứ như ta làm chuyện này cả đời vậy.
Rồi ta nghĩ về cuộc sống của mình
trước khi có em bé.
Thật vô nghĩa, quá ích kỷ,
rồi ta không thể tưởng tượng
nổi cuộc sống mà không có con.
Không, không thể đâu.
Không đâu.
Tôi đã quyết định sẽ chạy bộ.
Tôi đang cố giảm 2kg.
Đừng bao giờ quay lưng lại
với em bé.
Khi nó thức dậy như thế này,
ý tôi là, nó hay cựa quậy lắm.
Ta không muốn nó rớt xuống sàn đâu.
Dĩ nhiên là không, cháu xin lỗi.
Không sao.
Tôi sẽ về sớm thôi.
Nghĩ xem tốt hơn là
ta nên mặc đồ cho em.
Không phải chuyện cá nhân,
nhưng...
Chị không phải là người nói chuyện nhiều.
Nên nếu ta thật sự không tâm sự nhiều,
thì không phải do chị không thích em
mà là do bản thân chị
thích im lặng thôi.
Chị chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng thôi.
Được chứ?
Chào cháu.
Cô làm gì ở đây vậy?
Cô mang bánh quy đến.
Linda không thích bánh quy.
Ai mà lại không muốn ăn bánh quy chứ?
Thật buồn cười, cô ấy gầy mà.
Cháu không cho cô vào sao?
Linda không có ở đây,
cô ấy chạy bộ rồi.
À...
Cô muốn gặp em bé.
Không được, em bé đang ngủ.
Cô chỉ khẽ nhìn nó trong nôi nhanh thôi.
Ồ, nơi này...
Trong này đẹp hơn cô nghĩ.
Cô ấy...
Chúa ơi, cô ấy sửa sang nơi này
nhanh quá.
Những gì cô ấy đã làm,
cô ấy đã tính trước nhiều tháng
rồi sau đó chỉ dọn đồ đến thôi sao?
Sao cháu biết được chứ?
Không, đừng!
Linda rất kỹ về chuyện
rửa tay sạch sẽ
trước khi chạm vào mấy món đồ chơi
của Chloe.
Cô dám chắc là tay mình
sạch hơn sàn nhà đấy.
Không.
Cô ấy cực kỳ kĩ tính,
giống như là loạn thần kinh đấy.
Nhà bếp ở đâu?
Lối kia.
Cô thích thứ đó.
Đẹp quá.
Cháu có thích giúp việc cho Linda không?
Vâng, cũng được.
Cô ấy thế nào?
Cô ấy tử tế.
Sao nữa...?
Chỉ thế thôi.
Hai người dành thời gian
bên nhau nhiều mà.
Cô nghĩ bây giờ cháu cũng biết
được khá nhiều về cô ấy rồi.
Không đâu, thật đấy.
Nhưng cháu thích cô ấy chứ?
Khi cô nhìn thấy hai người làm vườn chung,
có vẻ như là cháu rất vui.
Trò chuyện, và...
Vâng.
- Chào cô.
- Chào cô.
Có vẻ như cô vừa chạy bộ khá lâu.
Không, tôi chạy một chút thôi,
thật đấy.
Tôi có mang cho cô
một ít bánh quy mới nướng xong.
Cô đáng yêu quá, cảm ơn nhé.
- Chloe đâu rồi?
- Đang ngủ.
- Đang ngủ à?
- Vâng.
Bé ngủ thiếp đi trên tay cháu,
nên cháu đặt bé vào nôi.
Chúng tôi rất vui nếu cô và Chloe
đến nhà ăn tối.
Chà, tuyệt quá.
Nhưng Chloe ngủ sớm lắm.
Emanuel có thể ở lại một buổi tối mà.
Kiếm thêm ít tiền.
Cháu không cần kiếm thêm tiền.
Buổi tối cháu học tiếng Pháp.
Cháu có thể học tiếng Pháp ở đây mà.
Trong lúc em bé ngủ.
Vâng. Được.
Tuyệt quá, chuyện đã giải quyết xong.
Thứ Sáu được không?
Được.
Được thôi.
Chúc hai người có một đêm tuyệt vời.
Cháu nghĩ mỗi cái bánh
có bao nhiêu calo?
Cháu không biết, cũng nhiều.
Tôi phải đi đánh thức Chloe dậy,
nếu không nó sẽ thức cả đêm.
Để cháu đi.
Bé đã quen với cháu,
tin cháu đi.
Ừ, ý hay đấy.
Có chuyện gì vậy?
Cháu xin lỗi, cháu thật lòng xin lỗi.
Không sao chứ?
Cháu định đưa em bé ra ngoài
hít thở không khí,
nhưng đụng phải thứ này,
cháu...
Chúa ơi!
- Cháu không sao, đứt một chút thôi mà.
- Sâu đấy.
Không đâu, cháu ổn mà.
Đi nào, không sao đâu.
Sẽ đau đấy.
Một thoáng thôi.
Đỡ hơn chưa?
Rồi.
Nhìn hai đứa cứ như chị em vậy.
Vâng.
Hi vọng khi lớn lên Chloe
sẽ xinh đẹp và thú vị như cháu.
Cháu ẩn chứa nhiều thứ
đằng sau đôi mắt xanh đó.
Tôi nhận thấy điều đó
từ lần đầu tiên tôi gặp cháu.
Tôi thấy chính mình trong cháu.
Không hẳn là những thứ tốt đẹp.
- Làm gì vậy?
- Trông tôi giống như đang làm gì?
Tôi đang giải quyết nạn đói trên thế giới.
Hài hước đấy.
Nguy hiểm lắm, loại công việc này
thật sự không hợp với phụ nữ đâu.
Sao không xuống đi,
để tôi làm nốt cho.
Được rồi, tôi không muốn lợi dụng
kĩ năng sắp xếp nam tính của anh.
Ra ngoài trước đi.
Tôi ghét giao tiếp với khách hàng lắm.
Sam không cho tôi đeo
khẩu trang phẫu thuật nữa.
Anh ấy nói như thế sẽ
làm khách hàng nghe nhầm.
Tôi không đồng ý. Họ phải cho anh
chứng tỏ khả năng chuyên môn chứ.
Chỉ là...
Emanuel, xuống đi!
Để tôi làm cho.
Anh mong chờ gặp được
cô gái nào dưới đây sao?
Ùm...
Ý tôi nói là,
dạo này trông anh rất bảnh trai mà,
đừng lãng phí với tôi nữa.
Sao hôm nay cô tốt vậy?
Vui vẻ nữa.
Vì tôi là người xinh đẹp,
hạnh phúc mà.
Bác sĩ nói tôi có rận.
À, có cơ hội nào...
Em biết không, để anh và em hẹn hò,
để thay đổi?
Vâng, chắc rồi.
Tối thứ Sáu nhé?
Thứ Sáu không được.
Em phải trông trẻ muộn.
- Ừ.
- Thật ra...
Tối thứ Sáu lý tưởng đấy.
7h đón em được không?
Được.
Tuyệt.
Chúng tôi ở trên này.
Tạ ơn Chúa là cháu đã đến đây.
- Hôm nay con bé làm tôi phát điên.
- Sao thế?
Không biết nữa, thường thì tôi để nó
vào ghế bập bênh
nó sẽ tự chơi, nhưng hôm nay thì không.
Nó muốn được tôi chú ý mọi lúc.
Đây.
Đây là bạn thân mới nhất của nó.
Thật kinh khủng,
đôi lúc tôi không muốn làm mẹ.
Tôi chỉ muốn nhấn nút tạm dừng Chloe
và hưởng thụ một ngày bình thường
của tôi.
Nghe thật khủng khiếp, đúng không?
Không. Nghe rất chân thật.
Cô muốn cháu tắm cho em bé không?
Không, tôi tắm cho nó rồi.
Cháu biết không, thật ra sẽ có ích
nếu cháu thành thật cho tôi biết
tôi cần phải bỏ cái áo len nào.
Được, nhưng cháu không rành
về thời trang đâu.
Nào, ngồi đi.
Tôi thích phong cách của cháu.
Nhưng tôi nghĩ là hơi trẻ so với tôi.
Nhưng cháu có con mắt thẩm mỹ tốt đấy.
Được rồi.
Tôi nên mặc gì đến nhà cháu
tối thứ Sáu này đây?
Thật ra thì thứ Sáu cháu không thể
trông em bé được.
Có chuyện phát sinh rồi.
Không sao.
Cháu định làm gì?
Cháu đang hẹn hò.
Thú vị thật! Là ai vậy?
Chỉ là một chàng trai cháu gặp trên tàu.
Cậu ấy tên gì?
Claude.
Cháu nên mặc cái này.
Đây, thử đi.
Thật sự đẹp lắm đấy.
Cứ mặc thử đi.
Nào.
Nhìn cháu kìa, xinh quá.
Của cháu đấy.
Không, cháu chỉ mượn thôi.
Tôi không thể mặc ở lứa tuổi này.
Thật ra tôi nghĩ...
đây là chiếc áo tôi đã mặc
trong ngày hẹn hò đầu tiên
với bố của Chloe.
Bố của Chloe đâu rồi?
Cứ coi như,
không phải tất cả đàn ông đều biết cách
tiến gần đến chuyện làm bố.
Và ta không thể làm gì hơn thế.
Không, không thể đâu.
Em không hiểu tại sao con bé
lên kế hoạch hẹn hò với cậu bé này
vào đêm mà chúng ta mời Linda đến.
Nó biết rõ là Linda không thể đến được
nếu nó không trông Chloe mà.
Cháu vào đi.
Chào cháu.
Chào cô chú, cháu là Claude.
- Claude.
- Chào anh.
Bố, Janice, đây là Claude.
Claude, đây là bố em,
Dennis, và Janice.
Rất vui được gặp cháu,
cô là mẹ kế của Emanuel.
Rất vui được gặp cô.
Ồ, áo đẹp quá, cháu lấy ở đâu vậy?
Được rồi, vui đấy.
Ta đi thôi. Tạm biệt bố.
Có lẽ thứ Sáu tuần tới cháu muốn
tham gia cùng chúng tôi chứ.
Bữa đó là sinh nhật của Emanuel.
Cô sẽ làm món yêu thích của con bé.
Bánh gà.
Chắc rồi ạ, nghe tuyệt đấy.
Đi chơi vui nhé.
- Ngồi sau nhé?
- Chắc rồi.
Hay hơn nếu em đứng lên đấy.
Phải hơi khéo một chút,
nhưng đến lúc đứng được rồi
thì sẽ đứng vững thôi.
Trừ khi tông xe.
Như thế sẽ không hay cho lắm,
nhưng anh sẽ không tông đâu.
- Được chưa?
- Rồi.
- Hi vọng là anh đói.
- Anh đói lắm.
Đây là bữa ăn tối đầu tiên
chỉ có hai chúng ta.
Em thích cách anh chuyển biến
hành vi thiếu suy nghĩ
của Emanuel thành bữa tối lãng mạn
cho chúng ta.
- Janice, đừng mà.
- Không, ổn mà.
"Emanuel rất mong manh,
em không biết nó đã phải
trải qua chuyện gì đâu.
Nó không như những đứa trẻ khác."
Ta đừng nói chuyện này nữa.
Ừ, anh là bố nó,
còn em thì chẳng sinh được
đứa con nào cho mình.
Em chẳng biết cách nuôi dạy con.
- Anh đâu có nói thế, em yêu.
- Nhưng anh cảm thấy thế.
Thể loại nhạc này...
Anh muốn đưa em đến
một nơi thật đẹp.
Sao, anh không thấy
ánh đèn lãng mạn này sao?
16 đồng 25 xu.
Cảm ơn.
- Em hỏi anh một câu được không?
- Chắc rồi.
- Câu hỏi riêng tư đấy.
- Ừ.
Anh có phiền không?
Không đâu. Anh sẽ đợi bên ngoài.
Nhiều lúc khi chỉ có một mình,
em tưởng tượng mình sắp chết.
Cuộc sống tuôn chảy ra khỏi em
như vòi nước đang mở.
Tạo thành một dòng sông đầy máu của em.
Câu hỏi là,
anh có bao giờ thấy em trôi qua đây chưa?
Chưa, anh chưa thấy.
- Anh tưởng đây là đất tư nhân.
- Đúng thế.
Có vẻ như tối nay
anh sẽ phá luật đấy.
Ăn cắp, đột nhập,
tiếp theo là gì đây?
Uống rượu khi chưa đủ tuổi.
Bố thường đưa em đến đây
lúc em còn nhỏ.
Rồi nơi này được tư nhân hóa,
nhà em đã qua phía bên kia.
Ông ấy biết là em không thích ở đó.
Nơi này có gì đó rất đặc biệt.
Sao em lại sống với bố
mà không phải với mẹ?
Vì bà ấy mất rồi.
Đó là lý do em có hình xăm này
trên cánh tay.
Đó là quyết định đầu tiên
và duy nhất bà ấy dành cho em
Mẹ đặt tên em.
Bố nghĩ đây là tên của gã nào đó
mẹ gặp
khi bà ấy đến học ở Paris.
Nhưng bố cũng đi chung mà.
Ngốc thật.
Anh thích nó.
Hình xăm.
Kiểu ngông giống em.
- Anh nghĩ em ngông à?
- Ừ.
Giống như là em sống
trong thế giới riêng của mình.
Phần còn lại của thế giới
không liên quan gì đến em
vì em không thuộc về nơi này.
Anh nói "youthinator" à?
Tôi ước là vậy,
nhưng tôi nói "eukinator" cơ.
Nghe giống cô đấy.
Chào Emanuel. Tôi vừa gặp
anh bạn Arthur đáng yêu của cháu.
Cô làm gì ở đây vậy?
Cháu đang toát mồ hôi.
Cháu không sao chứ?
Sao trông cô đỏ gắt vậy.
Chloe ổn chứ?
Con bé ổn, chỉ cảm lạnh thôi.
Nên tôi nghĩ sẽ đến xem thử anh có
ống hút mũi loại nhỏ cho trẻ em không.
Vâng.
Arthur, đến giúp cô gái ở quầy 3 đi.
Cô ấy đang tìm thứ gì đấy.
Như tôi đã nói,
cô chỉ cần một ít gừng là được.
- Thứ này sẽ giúp cho bé khỏe hơn.
- Cảm ơn anh. Tuyệt quá.
À, mẹ kế của cháu đã mời tôi
đến dự tiệc sinh nhật cháu.
Cô biết cháu không thể vừa trông Chloe
vừa dự sinh nhật.
Nên tôi nghĩ có lẽ có ai đó
mà cháu biết, tin tưởng được...
Tôi làm được.
Tôi rất đáng tin cậy và
tôi cũng yêu trẻ con nữa.
Thật chứ?
Anh không phiền sao?
- Không, tôi không phiền đâu.
- Arthur!
- Tôi nghĩ là mình thích mà.
- Ừ.
Được rồi, tuyệt lắm.
Chắc rồi, khi nào nhỉ?
À...
- Thứ Sáu lúc 7h.
- Thứ Sáu được đấy.
Tuyệt.
Cái này bao nhiêu?
Đây là quà tặng kèm theo
khi cô mua hàng.
Nhưng tôi mua cái này mà.
Đúng vậy, thứ này là hàng mua
nhưng giờ đã chuyển thành quà,
cho cô.
- Cảm ơn nhé.
- Vâng.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Tạm biệt.
Thế là sao?
Trái tim tôi đang bơm máu
đến những chỗ khác.
Bắt đầu từ đầu nhé.
Bắt đầu từ đây.
Không, từ lúc mẹ đánh thức bố dậy.
Mẹ lên cơn co thắt,
bố đi quanh mẹ trong phòng.
Bố đi tới đi lui quanh phòng ngủ.
Mặt trời vừa ló dạng.
- Bà ấy ngồi bên cửa sổ.
- Cửa sổ.
Tia nắng đầu tiên chiếu vào khuôn mặt mẹ.
Mẹ cười với bố theo một cách
mà bố chưa bao giờ thấy.
Như thể bà ấy có một bí mật
đang nóng lòng muốn nói ra.
Bà ấy rất xinh đẹp, điềm tĩnh.
Bố ngồi cạnh mẹ đếm từng giây phút
giữa các cơn co thắt.
Không.
Bố đỡ mẹ dậy.
Mẹ nói yêu bố.
Nói rằng bà ấy có một giấc mơ
tuyệt nhất.
Mẹ đang bơi trong một hồ nước
và mẹ có thể thở.
Dù là ban đêm,
nhưng mẹ vẫn có thể nhìn thấy.
Vì ánh trăng rọi xuống mặt nước
giống như ngón tay đang chỉ đường.
Mẹ thấy hạnh phúc.
Bơi cùng đàn cá.
Lúc bác sĩ đến...
khuôn mặt bà ấy trắng bệch.
Đôi mắt... nhìn xa xăm.
Nhưng bà ấy vẫn cầm cự
một cách mạnh mẽ.
Họ mổ bà ấy
và đưa con ra.
Người con xanh xao, không thở được.
Dây nhau vẫn còn quấn quanh cổ con.
Các bác sĩ đã hồi sức cho con.
Khi con thở hơi thở đầu tiên...
cũng là lúc bà ấy
trút hơi thở cuối cùng.
Họ đã cố cứu sống bà ấy.
Nhưng mẹ đã ra đi.
Mẹ đã ra đi.
Và con ở đây.
Con đã ở đây.
- Mọi chuyện là thế.
- Ừ.
Tất cả là thế.
Con làm vậy để trừng phạt bố sao?
Con chỉ muốn chắc là bố
kể hết mọi chuyện cho con nghe.
Không bỏ sót chuyện gì.
Chúc mừng sinh nhật Emanuel!
Con gái bé bỏng của bố giờ đã lớn rồi.
Không thể phủ nhận được.
Cháu cắt đi.
Cháu phải cắt miếng đầu tiên.
Cô cắt đi.
Ừ.
Sinh nhật của cháu thì cháu phải
cắt đầu tiên mới may mắn chứ.
Để bố cắt cho.
Không bao giờ bỏ qua điều may mắn.
- Đúng không Claude?
- Đúng ạ.
Chúng tôi muốn gặp bé Chloe.
Giờ nó đang bị cảm nặng.
Ồ.
Nhưng vài ngày nữa khi nó hết ốm.
Tôi sẽ đưa nó qua chơi.
Chúng tôi thích thế.
Tôi rất vui khi thấy cô
thân thiết với Emanuel.
Tôi đã kết hôn với bố nó
gần một năm nay.
Tôi không dám chắc
là tôi và con bé thân nhau.
Khác biệt mà, cô là mẹ kế.
Là một trường hợp hoàn toàn khác.
Vâng, tôi cho là vậy.
Tôi chỉ hi vọng sẽ được
trải nghiệm một chút...
quá trình làm mẹ với Emanuel.
Nhưng tôi thấy rằng điều đó
thật sự không thích hợp với chúng tôi.
Có lẽ do độ tuổi của con bé.
Nó là một thiếu nữ khá nổi loạn
và không rõ ràng theo một cách nào đó.
Tôi chỉ muốn cô biết như thế.
Tôi không muốn nó hiểu sai
tình cảm quý mến của cô dành cho nó.
Tôi thật sự không hiểu ý của chị.
Con bé chưa bao giờ
có một người mẹ.
Và tôi nghĩ điều đó đã tạo ra
một niềm khát khao trong nó.
Như thế là không phải.
Cô biết đấy, bối rối.
Tôi nghĩ ở độ tuổi đó
ai cũng bối rối thôi.
Tôi nghĩ quan trọng là
cô nên làm rõ với Emanuel
rằng cô hứng thú với đàn ông.
Cô có hứng thú với...
đàn ông, đúng không?
Claude làm ở vườn ươm.
Tôi thấy cô làm việc nhiều ở ngoài sân.
Có lẽ thằng bé có thể giúp cô
trồng hoa đấy.
Tôi thích lắm.
Vào đi.
Chào cháu.
Chào cô.
Chà, tôi thích phòng của cháu đấy.
Quá khác biệt so với phần còn lại
của căn nhà.
Khác thế nào?
Tôi không biết.
Chỉ là cảm thấy giống với cháu lắm.
Đây là mẹ cháu à?
- Bà ấy tên gì?
- Ava.
Trông cháu giống bà ấy lắm.
Bà ấy có một vẻ bí ẩn và hấp dẫn.
Giống như người nào đó mà cháu biết
trong nhiều năm trời,
nhưng cháu chưa bao giờ
thật sự biết họ.
Bà ấy chắc chắn là đã đi xa.
Bà ấy chẳng để lại gì.
Không một dấu vết.
Bà ấy để lại cháu mà.
Một dấu vết khá lớn đấy.
Ồ, hai người đây rồi.
Cũng trễ lắm rồi.
Chắc là Claude cũng phải về.
Có lẽ tôi cũng nên về thôi.
Cảm ơn anh đã đến
và ngồi chịu trận đến giờ này.
- Anh rất vui khi đến đây mà.
- Thật chứ?
Ừ, mà mọi người trong nhà em
hơi kì quặc.
Nếu không thì chẳng phải
là một gia đình thật sự rồi.
Đó là cảm giác khó chịu
mà em cảm thấy
mỗi khi về nhà.
Phải, nhiều lắm.
Anh cũng cảm thấy thế.
- Giống à?
- Trước đây.
Thật ngốc, nhưng mỗi năm
cứ đến sinh nhật,
em lại cảm thấy năm nay em sẽ khác.
Nhưng chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.
- Khác thế nào?
- Em không biết.
Chẳng quan trọng.
Vâng, dĩ nhiên rồi.
- Ai thế?
- Anh ấy làm chung với em.
Anh ta đến trông trẻ.
Anh sẽ làm vườn cho cô ấy.
Gì cơ?
Ừ, bố em giới thiệu đấy.
Vì anh làm ở vườn ươm.
Cô ấy không thuê anh,
nhưng anh nghĩ anh làm được.
Nghe này, không nhất thiết
em gặp anh suốt ngày đâu.
Anh đã đến nhà em hai lần rồi.
Gì cơ?
Em không thể lên tàu
mà không có anh ở đó
rồi bây giờ em không thể trông trẻ
mà không có anh ngoài cửa sổ à?
Nếu em thật sự cảm thấy thế,
Anh sẽ làm mọi chuyện dễ dàng hơn cho em.
Em không cần phải gặp anh nữa.
Cái này hay cái này?
Cái nào cũng được.
Ừ, đồng ý.
Tôi đi chơi với Arthur có sao không?
Vâng, cháu không nghĩ anh ta
là mẫu bạn trai phù hợp với cô.
Ăn tối thôi mà,
có lẽ chỉ làm bạn thôi.
Đây là tất cả những gì
tôi có thể làm lúc này.
Sẽ tốt đẹp cả thôi.
Ba người chúng ta không thể
dính với nhau mãi được.
Cháu nghĩ em bé đói rồi.
Nó lớn lên nhiều
trong vài tuần qua,
cháu có nghĩ thế không?
Không tin nổi là tôi sẽ làm chuyện này.
Cháu có thể nói với anh ta là cô
không khỏe hoặc Chloe bệnh.
Anh ta hiểu mà.
Không sao.
Tôi sẽ về sớm thôi.
Không về trễ đâu.
Trông tôi thế nào?
Cô đẹp lắm.
Được rồi, tạm biệt.
Tạm biệt.
Chị nghĩ cô ấy bắt đầu yêu chị
giống cái cách mà cô ấy yêu em.
Cảm giác như thế.
Chị luôn mường tượng ra cảm giác đó.
Cảm ơn.
Chỉ là trái cây lên men thôi.
Ồ cháu đây rồi.
Chloe không thức giấc đấy chứ?
- Không, nó ngủ nhanh lắm.
- Tốt.
- Arthur muốn nhìn con bé.
- Không.
Khó khăn lắm cháu mới dỗ được nó ngủ.
Lỡ nó thức dậy thì sao?
Sẽ phải thật yên lặng đấy.
- Đừng!
- Đừng lo, ổn mà.
Tôi nghĩ cô sẽ tự hào về tôi.
- Tôi thích cách trang điểm của cô.
- Làm ơn mà.
Làm ơn hãy ở dưới nhà đi.
Anh có lên không?
Con bé xinh quá.
Không xinh sao?
Có vẻ hơi thô.
Không chớp mắt sao?
Cứ như không phải thật.
Ừ, nó rất đặc biệt.
Tôi nghĩ người mẹ nào
cũng nghĩ về con mình như thế.
Muốn xuống dưới uống một chút không?
Ừ.
Không phải là em bé.
Là giả.
Đây là búp bê.
Đứa con thật sự của cô đâu?
Linda?
Con tôi đâu?
Con tôi đâu?
- Được rồi, ta sẽ tìm con bé.
- Chloe đâu rồi?
Chắc là Emanuel đã đưa con bé
đi đâu đó.
- Con bé đâu rồi?
- Emanuel?
Emanuel?
- Ta sẽ tìm con bé.
- Nó đâu rồi?
- Chloe đâu rồi?
- Emanuel?
Emanuel!
Emanuel?
- Nó nói con bé...
- Emanuel!
Lẽ ra nó phải ở trên đây chứ.
Chloe đâu rồi?
Trong nôi.
Ở đâu?
Ở ngay đó.
Đây là con búp bê.
Con của Linda đâu?
Là nó đấy, Arthur.
Không vui đâu, Emanuel.
Anh thì biết gì chứ, Arthur?
Anh thì biết cái quái gì chứ?
Emanuel, làm ơn.
Emanuel, làm ơn đi.
Làm on đi, con bé đâu rồi?
Nghe này, trả lời tôi đi!
Con bé đâu?
Trả lời tôi ngay đi!
Cháu đã làm gì con bé?
Trả con cho tôi!
- Được rồi, này!
- Trả con cho tôi.
- Trả con cho tôi.
- Không sao đâu, ta sẽ tìm được nó.
Emanuel! Con bé đâu?
Tôi sẽ gọi cảnh sát.
Trả con cho tôi! Con bé đâu?
Được rồi, không sao đâu.
- Emanuel!
- Không sao đâu.
Chloe đâu rồi?
Emanuel.
Emanuel, nghe bố nói không?
Em? Nghe bố nói không?
Chậm thôi.
Anh ở lại đây với Linda được không?
Tôi sẽ đến bệnh viện với Emanuel .
Được không?
Không nên để cô ấy một mình.
Chúng tôi đã xác định được chồng của Linda.
Anh ta sẽ bay đến.
Nhưng tôi vẫn cần cháu
trả lời vài câu hỏi.
Nó vẫn chưa khỏe hẳn
để trả lời đâu.
Tôi nghĩ đã đến lúc cháu phải nói
cho bố cháu biết về đứa bé.
Emanuel, bí ngô à.
Con phải trả lời câu hỏi của cảnh sát.
Nó đã trở về với nước.
Em bé ở cùng với mẹ nó.
Con đã cố ngăn lại,
nhưng em bé đã đi mất.
Hai người họ bơi đi.
Bỏ lại con.
Được rồi, tối nay thế là đủ rồi.
Bố mong là con nói mọi chuyện
trước khi chuyện này xảy ra.
Sao con phải nói điều đó để kéo Linda
ra khỏi thế giới hoàn mỹ của cô ấy?
Bố không muốn con ngắt lời bố, Em.
Có thể đây không phải là thế giới
tuyệt vời nhất, bố cũng thế.
Nhưng đây là những gì con có.
Ta phải chấp nhận
với những gì ta có.
Nếu không làm thế, ta sẽ lạc lối.
Phải quay lại cả một chặng đường dài đấy.
Cô đã làm gì với cái áo đó?
Không thể giặt.
Phải được giặt khô.
Nếu cháu muốn nói
bất kì điều gì về chuyện đó,
bây giờ hoặc bất cứ lúc nào,
có cô ở đây.
Cô hiểu nhiều hơn cháu nghĩ đấy.
Về Linda.
Về những gì cô ấy đã trải qua.
Cô không thể có con.
Người chồng đầu tiên của cô,
anh ta bỏ cô vì chuyện này.
Nỗi đau mà cô cảm nhận...
gần như làm lòng cô tan nát.
Dù sao thì, chỉ vậy thôi.
Xin lỗi về đêm hôm đó.
Cố gắng có con là ý của tôi.
Tôi nghĩ có thể giải quyết mọi chuyện
giữa chúng tôi.
Gần 5 năm...
và tốn 100 ngàn đô,
cuối cùng chúng tôi đã có con.
Nhưng sau đó hôn nhân của chúng tôi
tan vỡ.
Rồi...
Linda tự trách bản thân.
Cô ấy là người tìm thấy em bé.
Bên pháp y không kết luận được,
nên chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Vợ tôi từ chối đến lễ mai táng.
Cô ấy không thể.
Đó là lúc có con búp bê này.
Tôi đã cố tận tâm hết sức.
Nhưng cô ấy đã biến mất.
Nên tôi đến sở cảnh sát
nộp bản báo cáo mất tích.
Cô ấy được chẩn đoán thế nào?
Bác sĩ nói tình hình
có vẻ không lạc quan lắm.
Con muốn gặp cô ấy.
Cháu không muốn gặp cô ấy
trong tình trạng này đâu.
Hơn nữa, cũng không thể gặp được.
Họ chỉ cho gia đình thăm thôi.
- Con ổn chứ?
- Bố đưa con đến gặp Linda nhé?
Đóng cửa lại.
Em, phải dừng nỗi ám ảnh với Linda lại.
Cô ấy không phải mẹ con.
Cô ấy chẳng có gì giống mẹ con cả.
Con nghe không?
Đâu có nghĩa là cô ấy
không đáng được cứu rỗi.
Bố chắc là bác sĩ đang làm mọi thứ
để giúp cô ấy.
- Như họ đã làm để cứu mẹ à?
- Emanuel.
Chồng cô ấy sẽ để cô ấy
mục xương trong đó.
Con không biết trong tim người ta
có gì đâu.
Không!
Nhưng con biết trong tim con có gì.
Được chưa?
Cảm ơn vì chuyện này nhé.
Chloe đâu rồi?
Cháu có nó đây.
Con bé ổn chứ?
Không à?
Cháu làm nó bị thương à?
Em bé đã bị thương sẵn rồi.
Cô muốn gặp, nó đâu rồi?
Có chuyện gì vậy?
Có chuyện gì vậy?
Thủy triều đã dâng lên.
Cháu đang nắm tay em bé,
rồi dòng nước cuốn nó đi mất.
Sao cháu không giữ em bé gần hơn?
Cháu không thể.
Thủy triều quá mạnh.
Dòng nước cuốn em bé
đến nơi sâu nhất,
tối tăm nhất mà ta từng biết.
Tụi cháu đã rất vui,
bơi lội cùng đàn cá.
Sau đó Chloe buông tay cháu ra.
Cháu đã rất sợ.
Nhưng sợ cho cháu,
không phải vì Chloe.
Em bé biết chính xác
mình đang làm gì...
...đang đi đâu.
Cháu đã không còn nhìn thấy em bé nữa.
Sau đó đàn cá đưa cháu
quay lại đây.
Tại sao?
Sao lại đưa cháu quay về?
Vì cô.
Là chỗ này.
Cháu không thể tự làm.
Cháu cần cô giúp. Được không?
Tốt rồi.
Vietnamese subtitle:
VII