Tip:
Highlight text to annotate it
X
Thiếu gia...
Thiếu gia...
Thiếu gia.
Thiếu gia,
lão gia về rồi.
Có cô gái Nhật nào đi với ông ấy không?
Có ạ.
Trông thế nào?
Em chỉ nhìn thấy xa xa thôi,
Phía trên...
vầy nè...
Phần dưới...
như vầy...
Đừng nói nữa...,
Từ nhỏ nó đã xấu rồi.
Có khi không đâu?
Biết đâu lớn lên cô ấy lại hết xấu.
Mong là vậy.
Cậu quên đang giả bệnh à?
Sao phải giả bệnh?
Thì hôm trước,
cậu nói ông ba là bị sốt cao.
Bị sốt cao?
Tao đâu có.
Cậu cứ nằm xuống đi.
Nè...
Mày làm cái quỷ gì vậy?
Nè, nhanh lên.
A Thọ!
Mày làm gì vậy?
Lão gia...
Thiếu gia bị sốt cao...
... nhưng lại muốn uống trà nóng.
Cha.
Chú ba,
coi cháu sốt cao thế này.
Sao vậy?
Sao không đi gọi bác sĩ tới?
Em định gọi bác sĩ,
nhưng A Thao nói không cần.
A Thao,
Cha vội về đây,
để lo hỷ sự cho con.
Con bệnh thế này,
sao không nhanh cho bác sĩ khám?
Bệnh chết cũng tốt,
khỏi bị người lớn ép cưới.
Nói bậy,
trai lớn phải lấy vợ,
Huống chi,
bọn con được đính ước từ nhỏ.
Con biết Cung Tử từ nhỏ,
Quen nhau cho đến lớn,
Sao gọi là bị ép cưới?
Con sẽ không cưới
cái con nhóc Nhật Bản đó đâu.
Ây dà...
Con gái 18 tuổi khác nhiều lắm!
Cung Tử bây giờ
đã là một mỹ nhân có tiếng ở Kyoto.
A Thao à,
Cha của Cung Tử
cũng làm ăn với nhà ta đã lâu,
Cũng muốn kết thông gia với gia đình ta.
Hôn sự các con
đã được định từ sớm.
Giờ người đã đến rồi,
sao con lại trở chứng vậy?
hôn nhân trao đổi,
con quyết không chịu.
Con...
Cha cho con về nhà học hành...
Sao giờ nói toàn chuyện hồ đồ vậy?
Con không nói chuyện hồ đồ.
Chỉ nói minh bạch đạo lý,
Phản đối hôn nhân cưỡng ép.
Hả...
Mày ...
Anh đừng nổi nóng.
A Thao,
sao cháu lại...
Mặc kệ nó!
A Thọ, mau gọi bác sĩ.
Còn không mau đi!
Dạ.
con sẽ thấy thoải mái ở nhà chúng ta.
Hôm nay cứ nghỉ ngơi nhiều một chút.
Thiếu gia...
Thiếu gia...
Thiếu gia...
Cái gì?
Cậu xem...
A Thao,
con làm gì vậy?
Phải cô ấy không?
Phải ạ.
A Thao.
Cha...
Con quên mất câu tiếng Nhật...
"Đã lâu không gặp,
em khỏe chứ?"
...nói sao cha?
"Đã lâu không gặp,
em khỏe chứ?"
"Đã lâu không gặp,
em khỏe chứ?"
Chào anh!
Đã lâu không gặp!
Cung Tử,
em nói tiếng Trung tốt lắm!
Cha,
là cha dạy cô ấy à?
Cô ấy à,
học ở cha con từ hồi còn nhỏ kia.
Thao ca ca,
anh không phải đang bị bệnh sao?
Hãy nghỉ ngơi cho khỏe.
Anh hết bệnh rồi.
ĐÔNG PHƯƠNG ANH HÀO
Sản xuất:
Thiệu Dật Phu
Các diễn viên chính
Lưu Gia Huy
....... Hà Thao
Mizuno Yuuka
..... Kouda Yumiko (Giáp Điền Cung Tử)
Kurata Yasuaki
...... Muno Sanzo (Vũ Dã Tam Tàng)
Nào...
Thêm một chung.
Mời vào trong...
Tân nương đến rồi.
Đạo diễn kiêm Chỉ đạo võ thuật:
Lưu Gia Lương
Chuyển ngữ bởi Thái nhi_vn Với sự
giúp đỡ của HLIEU HDvietnam.com
Ây dà...
Sao cô dâu lại ăn mặc như thế?
Ừ, sao toàn đồ trắng thế kia?
Hôn sự mà mặc đồ trắng
thì sẽ không được cát tường.
Các bà xem,
đến đôi hài cũng màu trắng.
Sao thế được chứ?
Chuẩn bị bái đường.
Tân lang, tân nương
khấu đầu trước lão gia 3 cái.
Tại sao cô ấy không quỳ?
Xem kìa!
Tôi chưa thấy vậy bao giờ.
Vâng.
Quỳ xuống.
Tân lang, tân nương
khấu đầu trước lão gia 3 cái.
Nhất khấu đầu!
Nhị khấu đầu!
Tam khấu đầu!
Giờ tới cảm ơn các thân hữu.
Nhất cúc cung!
Nhị cúc cung!
Tam cúc cung!
Nè, bọn tôi nghe
giống tiếng đấm đá vậy vậy đó...
Tôi nghe rõ ràng tiếng đánh nhau.
Anh nói tiếng đánh nhau?
A Thọ nè,
Thiếu gia có hay luyện công sáng sớm không?
Luyện công?
Tôi chưa thấy.
Mới đám cưới xong,
Ai siêng lại đi dậy sớm luyện công chứ?
Thôi đúng rồi!,
Chắc là thiếu gia đánh vợ.
Ăn nói bậy bạ.
Các anh có tận mắt thấy
cậu ấy đánh vợ không?
Bọn tôi mắt không thấy,
nhưng tai nghe thấy rõ ràng.
Mới cưới chưa lâu,
làm gì thiếu gia đã đánh vợ?
Anh đã nghe thấy tiếng đó ở đâu?
Ở dãy nhà sau.
Nhà sau?
Đi, bọn mình ra xem sao.
Đúng là đánh vợ rồi.
Để tôi đi báo lão gia.
Đi.
Cung Tử,
chào em.
Chào anh.
Em mỗi ngày đều dậy sớm,
ngủ không ngon à?
Em quen dậy sớm rồi,
mỗi ngày đều dậy lúc 6 giờ.
Cung Tử
Không thể nào.
Chính tai con nghe thấy mà.
- Thật đó.
-Cha.
Sao cha không ở lại thêm vài ngày nữa?
Chuyện làm ăn ở Nhật cần phải có người lo.
Cung Tử đâu rồi?
Cô ấy xuống liền.
Cha,
Cha sang lại Nhật,
cho con gửi lời đến cha con...
là con sống ở đây rất thoải mái.
Được, được...
Chồng con cũng đối xử với con rất tốt.
Cung Tử,
Ta không nghĩ nhà ta lại có
một con dâu tốt như con.
Sau khi ta đi rồi, con ...
Cha,
cha đừng lo lắng quá.
A Thao,
Vợ chồng cốt yếu ở tương thân tương ái.
Khi chồng mà đã bắt nạt vợ...
... thì đã là chuyện tồi tệ.
Cung Tử,
Cha.
Khi nào A Thao bắt nạt con,
con cứ báo cho ta biết.
- A Thọ,
-Dạ...
Mày đã làm xàm gì với lão gia hả?
Em...
Báo hại tao phải nghe một tràng giáo huấn.
Không có...
Không có mà, thiếu gia.
- Nói!
- Thực sự không có...
Nói mau!
- Em nói thật cho cậu nghe hả?
- Nói thật đi...
Thiếu gia,
Cậu....
Cậu đánh mợ...
Chào em.
Chào anh.
Thiếu gia,
nghe tiếng này....
Không phải giống cậu đang đánh vợ sao?
Lại đây...
Anh lại đây...
Thiếu gia,
cậu có sao không?
Thẳng quỷ!
Biến mau!
Dạ...
Cung Tử,
em luyện xong chưa?
Xem như xong rồi.
Lên lầu nghỉ đi.
Em xin lỗi.
Em không nghĩ là anh không biết võ công.
Anh ngã có đau không?
Em nghĩ anh không biết võ công à?
Em mới luyện môn võ gì vậy?
Lúc em tập là tập Không thủ đạo...
Còn lúc sau là dùng chiêu Nhu đạo.
Có gì không ổn sao?
Có điều hơi thái quá.
Nhu đạo là quốc võ của Nhật Bản.
Nhu đạo thì anh hiểu.
Nhưng ngực em thì lộ ra thế kia,
Không phải khó coi sao?
Đây là võ phục luyện công,
Lúc luyện tập đấm đá cũng thoải mái.
Phụ nữ mà giơ chân như thế này,
Mấy thằng cờ bạc ham hố dòm ngó,
Không thua mới lạ.
Anh đừng nói là đàn bà
Trung Quốc luyện võ...
... lúc xuất quyền ra
cước không giống vậy chứ?
Đúng là có một điểm không giống.
Đàn bà Trung Quốc luyện võ,
Chú ý nhiều đến vẻ đoan trang nhu nhã.
Nói hơi khó hình dung,
Ví dụ như với thế mã bộ này...
Em thử xem này.
Đứng như thế,
làm sao di chuyển được?
Đó là tiến,
giờ là lùi.
Đây gọi là thế Nhị tự kềm dương mã.
Vậy làm sao để xuất cước?
- Đá chưa?
- Đá rồi!
- Đá lại xem?
- Cũng đá rồi!
Đàn bà Trung Quốc,
kể cả xuất liên hoàn cước...
Dùng váy che lại,
vừa không bị nhìn thấy,
Vừa giữ được dáng mạo, phong thái.
Trông anh cũng giống phong thái phụ nữ lắm.
Nhưng đàn bà Nhật Bản
bọn em không giống vậy.
Đã đánh thì phải mạnh và trúng đích.
Em có làm trúng anh không?
Không sao.
Chỉ là... trước giờ em luyện võ...
Không chú ý nhiều đến phong thái.
Nhưng... cũng đừng hò hét to quá.
Tại sao vậy?
Em làm vậy,\gia nhân nghe thấy,
Cứ nghĩ anh đánh vợ.
Nè, A Thao!
Đám cưới lâu rồi mới thấy anh
quay lại võ quán tập, hén.
Công phu của anh bữa giờ
có bị lụt nghề không?
Nè, tài năng như đại sư
huynh sao lụt nghề được?
Mỗi ngày đều làm bao cát
cho lão bà luyện công,
Chắc chắn công phu phải ngày càng tiến bộ.
Mày nói cái gì?
Nói gì hả?
Tôi nói võ công lão bà
Nhựt Bổn của anh ngon lành
Có người thấy anh bị vợ
quật một phát dễ dàng.
Nên...
Được rồi...
Ai nói chuyện này?
Cậu đừng nói bậy.
Tôi không nói bậy.
A Thọ nhà anh kể đấy.
Lúc lão bà nhà anh đá một cái,
Đúng lúc hắn cũng thấy.
Sau đó đánh bài toàn thua.
Cả tháng không thắng được một đồng.
Mày...
Thiếu gia, tha cho em...
Em đâu có nói bậy.
Tại họ thêm mắm muối đấy chứ.
Đâu... đâu phải tại em...
Mày không nói,
Nsao người ngoài biết được?
Thiếu gia ơi!
Thiếu phu nhân là vợ cậu.
Chỉ cậu mới biết chuyện của vợ chồng cậu.
Em...
Em làm ***ết được chuyện đó chứ?
Chạy đâu.
Thiếu gia...
Tha cho em...
Thiếu gia...
Không xong rồi.
Phía nhà sau...
Đổ vỡ cả...
Cái gì?
Phía...nhà sau....
Em đang làm gì vậy?
Em đang luyện võ.
Dừng tay.
Luyện võ...
Đâu phải lý do đạp đổ tường
Và phá các bức tượng chứ?
Không có bao cát...
Cũng chẳng có ván gỗ...
Làm sao em luyện được?
Nên em đành đá tường.
1, 2, 3, 4, 5, 6...
Thiếu phu nhân!
Nếu mợ cứ luyện kiểu này...
Đảm bảo không đến nửa năm,
Phòng ốc trong nhà
sẽ bị mợ đánh đổ cả.
Nói ít thôi!
A Thọ, kêu người đến sửa đi.
Dạ... Dạ...
Cung Tử! Từ giờ trở đi,
anh không cho em luyện võ nữa.
Tại sao vậy?
Cung Tử...
Em thực tình muốn luyện võ...
Hay để anh dạy em võ Trung Quốc.
- Võ Trung Quốc?
- Đúng!
Phụ nữ Trung Quốc luyện võ...
Luôn có nữ tính,
không hề thô lậu.
Em đâu phải là phụ nữ Trung Quốc.
Nhưng chồng em là người Trung Quốc.
Em nên học võ Trung Quốc.
Vợ anh là người Nhật Bản.
Vậy sao anh không học võ Nhật Bản luôn?
Em...
Em cứ đá đổ tường thế này...
Mà ngày nào cũng thế...
Chẳng bao lâu...
Đến phòng ngủ chúng ta cũng sẽ đổ.
Cung Tử...
Anh không cấm em luyện võ,
chỉ là không muốn luyện kiểu này.
Anh đừng lo!
Các dụng cụ tập luyện của em
cũng sắp đến rồi.
Dụng cụ nào vậy?
Có hàng từ Nhật Bản đến.
Đâu phải của hồi môn?
Toàn là binh khí.
Binh khí? Hình như là thanh kiếm....
Cung Tử!
Những binh khí này...
Em nhờ người ở Nhật gửi sang cho em.
Kiếm Nhật Bản.
(Katana)
Kiếm đạo.
Thôi chết tôi rồi....
Thiếu gia...
Cậu xem...
- Chính xác!
- Chưa hết.
Cái này gọi là Sai.
Chưa hết đâu.
Cung Tử! Em...
Đây là thương.
(Yari)
Chạy giỏi lắm!
Đây là Liên tử câu.
(Shogee)
Dùng đối phó với người chạy giỏi.
Cung Tử!
Đừng rộn nữa!
Vẫn còn nhiều mà.
A Thao...
Cậu cũng là người thích luyện võ,
Sao lại ngăn cản vợ mình tập?
Anh không biết đâu,
cô ấy...
Võ công hai người không ngang nhau sao?
Không phải!
Cô ấy quen tập võ Nhật rồi.
Tôi muốn cô ấy luyện thêm võ Trung Quốc.
Vậy à.
Nhà anh không phải cũng có võ sảnh sao?
Cung Tử có cá tính cương mãnh.
Tôi sợ cô ấy không thích
kiểu võ sảnh Trung Quốc chúng ta.
Thiếu gia... Thiếu gia...
Không xong rồi!
Thiếu phu nhân
đã đem các binh khí Nhật Bản,
Để vào trong phòng tập của cậu rồi.
Vậy cũng tốt!
Cứ để cô ấy tập võ trong đấy.
Không phải đâu!
Thiếu phu nhân cho mang binh khí của cậu,
Từng cái, từng cái
mang bỏ ra ngoài hết cả.
Mau đi,
mang hết chúng ra ngoài.
Này!
Các người làm gì vậy?
Không phải ý bọn tôi.
Là Thiếu phu nhân.
- Mang vào lại đi.
- Dạ.
Này...
Mang chúng ra đi...
Lại đây... Thứ này nữa...
Cũng mang ra luôn.
Mau đi!
Dừng lại.
A Thao.
Cung Tử,
em làm vậy là ý gì?
À!
Vì em thấy có sẵn
phòng tập võ rất tốt ở đây.
Trước anh có nói với em...
Em không nên luyện võ ở nhà sau...
Làm đổ các bức tường.
Vậy sao em đem bỏ các binh khí ra ngoài?
Phòng tập võ thực sự,
thì phải có các binh khí thực sự.
Cung Tử...
Đây chính là các binh khí mà.
Mấy đồ vật này,\em không biết để làm gì.
Trông chúng giống như
các đồ vật bỏ đi.
Bỏ đi?
Đây là thanh kiếm,
đứng đầu các loại binh khí.
Ở Trung Quốc,
Nó đã có hàng ngàn năm lịch sử...
Lưu truyền cho đến ngày nay.
Ở mọi môn phái,
kiếm pháp luôn chiếm đa số.
Các chiêu này,
gọi là Bát quái kiếm.
Anh làm cứ như cô gái đang nhảy múa vậy.
Cương mãnh và có lực
, đó mới là kiếm!
Múa may la lối,
cứ như ăn mày đánh chó.
Anh không được nói bậy!
Những người luyện kiếm ở Nhật Bản,
Đối với thanh kiếm
luôn có mối liên hệ tinh thần.
Sao anh lại tùy tiện xúc phạm vậy?
Em với miếng sắt rỉ này
cũng có liên hệ tinh thần sao?
Sao không cưới nó luôn đi?
Anh...
Thiếu gia...
Thiếu phu nhân...
Đừng đánh nữa...
Hai người dừng tay đi...
Thiếu gia...
Biết kiếm là gì chưa?
Có phải đồ bỏ đi không?
Bây giờ thì em hiểu rồi chứ?
Thiếu phu nhân...
Kiếm của mợ...
Cái em cầm không phải là thương.
Đây mới thực sự là thương.
Xem đây!
Thiếu gia...
Thiếu phu nhân...
Thiếu gia... Thiếu phu nhân...
Đừng đánh nhau nữa mà...
Không xong rồi!
Mau gọi ông ba đi. Mau!
Thương pháp em không tốt.
Đánh khuyên lớn quá,
sơ hở quá nhiều.
Dùng sức cũng vô ích thôi.
Anh sẽ cho em biết thế nào là thương pháp.
Cái ngù đỏ này gọi là huyết đáng.
(Huyết đáng: chặn máu)
Vừa có tác dụng làm hoa mắt đối phương...
Vừa để...
...cầm trói binh khí đối phương.
Ông bà!
Nhanh lên... Nhanh lên...
A Thao à...
Cung Tử...
A Thao...
Này này...
- Đừng đánh nữa... Đừng đánh....
- Dừng tay!
- Chú ba.
- Chú ba.
Ây dà! Nhìn các con xem.
Các con đang làm gì vậy?
Cung Tử thích luyện võ,
con chỉ cô ấy về võ thuật Trung Quốc.
Võ thuật Nhật Bản
em luyện còn chưa hết,
Hơi đâu để ý
cái thứ vô dụng của anh.
- Em nói võ thuật Trung Quốc vô dụng?
- Đúng vậy!
Võ thuật Nhật Bản mới là hữu dụng.
Võ thuật Nhật Bản bọn em mới vô dụng.
Võ thuật Trung Quốc của anh mới vô dụng.
Em vừa mới thua anh,
vậy cái nào hữu dụng?
A Thao...
Cung Tử...
Cả hai vợ chồng con đều hữu dụng cả.
Cung Tử... Cung Tử...
- Thiếu phu nhân...
- Thiếu phu nhân...
A Thao...
Thiếu gia! Thiếu gia!
- Binh khí này làm sao đây?
- Tùy mày đó!
Thiếu gia...
Bên này đồ Trung Quốc...
Bên này đồ Nhật Bản...
Cung Tử,
Qua đây ngồi ăn đi.
Anh qua đây quỳ ăn đi.
Là người luyện võ
sao lại tùy tiện quỳ được?
Quỳ là một phần lễ tiết
của các võ sĩ Nhật Bản.
Thời trước, chỉ có các tử tội,
trước khi bị chặt đầu,
...mới phải quỳ ăn giống như em.
Anh cũng giống tử tội chặt đầu,
đang quỳ ăn cơm.
Em ném trứng bừa bãi,
làm vậy để làm gì?
Đó là ám khí.
Ám khí?
Xem anh đây!
Không phải bây giờ,
em cũng ngồi ăn giống anh sao?
Cái bàn thì to quá,
đâu xem là ám khí được.
Cung Tử,
đồ ăn của em đây rồi.
Qua đây ăn luôn đi.
Mợ lại ăn đi.
- A Thọ!
- Dạ.
- Mang đồ ăn qua cho mợ!
- Dạ! Nhanh đi!
- Không cần!
- Dạ?
Tôi không ăn các đồ mà anh đụng vào.
Thôi kệ đi...
Ám khí,
ở Trung Quốc chúng tôi có rất nhiều loại.
Cái này gọi là Kim tiền tiêu.
Đây là Thiết hải tinh.
(Shuriken)
Đây là Phi châm.
Đây là Phi hoàn.
(Shaken)
Đây là Phi đao.
Phi đao Nhật Bản.
Đây là Phi tiêu.
Thập tự tiêu.
Tiểu huyết trích tử.
(Một loại ám khí)
Thiết tật lê.
(Makibishi)
Gì vậy?
Em không thể thấy được.
Nó gọi là Tụ tiễn.
Tụ tiễn?
Nó là ám khí thực sự.
Giỏi lắm.
Trâm cài có được tính là ám khí không?
Có!
Anh bội phục đấy.
Cúi xuống!
Đừng sợ!
Hết rồi.
Động tác phát ám khí của em rộng quá.
Đối phương sẽ có cơ hội phòng bị.
Đây là loại Bối tiễn nổi danh ở Trung Quốc.
Nó làm đối phương muốn đề phòng cũng khó.
Cung Tử...
Em định làm gì nữa?
Anh không phải lo.
Tôi đã nói,
anh không phải lo.
- Em...
- Dạ, chào mợ.
Sao em lại giận chứ?
Cứ sáng là giận dỗi,
em chẳng chịu lý lẽ gì cả.
Thiếu phu nhân...
Thiếu gia...
- A Thọ!
- Dạ?
Binh khí Nhật Bản...
Dù là đao, thương,
kiếm, côn hay ám khí...
Đều do Trung Quốc truyền qua.
- Mày nói có đúng không?
- Dạ... Cái này...
- Dạ... Dạ...
- Nói đi.
Là Trung Quốc truyền qua ạ.
Không đúng!
A Thọ...
Dạ... Dạ...
Từ hơn 1.000 năm trước...
Người Nhật đã có những binh khí này rồi.
Bất quá chỉ trông giống Trung Quốc thôi.
A Thọ,
chú nói đúng không?
Dạ... cũng đúng...
Anh nói không đúng!
Ngay cả chữ viết Nhật Bản...
- ...cũng từ chữ Trung Quốc mà ra.
- Dạ... Thì cũng...
Đang nói chuyện võ,
đâu phải chuyện văn.
Dạ...
Đang nói chuyện võ...
- Văn võ như nhau!
- Văn võ như nhau...
Không giống!
Nói về võ, đánh mới biết.
Đánh thì đánh.
- Đấu thế nào?
- Thiếu phu nhân...
- Cái gì cũng được.
- Thiếu gia ơi...
Thiếu gia! Thiếu phu nhân!
Đừng đánh nữa...
Thiếu gia... Thiếu phu nhân... Em...
- A Thọ!
- A Thọ!
Em xem...
là do em đấy.
Đừng đổ thừa!
Là tại anh!
- Em động thủ trước.
- Do anh khiêu khích tôi trước.
- Không nên đấu tại đây.
- Anh muốn ở đâu?
Đến võ sảnh đi.
Đây là một chiêu võ thuật Trung Quốc,
gọi là Phong thủ (chặn tay).
Đây là chiêu Phá thoái Trung Quốc.
(phá chân)
Đây là chiêu Cổn đường tiễn thoái.
(lăn người khóa chân).
Đây là chiêu Phật gia hợp chưởng.
(chắp tay nhà Phật)
Judo!
- Mau gửi đi đi.
- Ông ba... Ông ba...
Thiếu gia, Thiếu phu nhân...
lại đánh nhau nữa.
Xuống đây.
Xem anh đây!
Anh đến đấy!
Ông xem.
Đừng đánh nữa...
A Thao...
Đừng đánh nữa...
Chiêu này võ Trung Quốc gọi là
Thiết Quải Lý gánh nước.
Còn đánh nữa?
Thanh quải của em ngắn hơn anh.
Em thua rồi!
- Cung Tử...
- Cung Tử...
Thiếu phu nhân...
A Thao,
cháu làm gì vậy...
- A Thọ!\- Thiếu gia, em có giống không?
Đúng là...
Cung Tử!
Sao em lại trốn đi vậy?
Thua rồi không phục,
không dám ra sao?
Anh đang chờ em đây.
A Thao.
Anh phục chưa?
Phục sao?
Em ăn mặc kỳ lạ vậy?
Anh chẳng biết gì cả!
Đây gọi là trang phục Nhẫn thuật.
Luyện tập đến cao thâm
có thể thần thông quảng đại.
Lúc nãy là em thủ hạ lưu tình.
Nếu em thêm một ít hỏa dược vào...
Thì anh đã bị nổ tung rồi.
Hoặc như con dao có tẩm độc dược,
Thì anh đã mất mạng rồi.
Loại công phu thế này,
ở Trung Quốc có không?
Đương nhiên có!
Chỉ không gọi là Nhẫn thuật.
Ở Trung Quốc gọi là ám toán.
Độc dược, mê hương...
ám tiễn hại người;
Vốn không được khuyến khích
trong giới võ thuật Trung Quốc.
Chỉ hàng hạ lưu đê tiện mới dùng.
Anh chỉ biết dùng lời lẽ lăng mạ,
Không biết mở mắt mà suy xét.
Anh không lăng mạ em,
mà chỉ nói sự thật.
Đạo võ học quan trọng nhất
là phải quang minh chính đại.
Giành được chiến thắng
mới là quan trọng nhất.
Chiến thắng tất nhiên quan trọng,
nhưng không bằng cách bất chấp thủ đoạn,
Giống như...
cái thứ hạ tiện này.
Anh nói tôi là hạ tiện?
Anh không nói em thế.
Anh chỉ nói về Nhẫn thuật,
em không nên học thì hơn.
Anh chẳng biết gì về Nhẫn thuật,
sao dám nói càn.
Cái lịch sử của thủ đoạn ti tiện thế này,
Em dù có nói,
tôi chẳng muốn nghe.
Anh ...
Anh chẳng biết gì về võ thuật Nhật Bản cả.
Không đáng để đấu với tôi.
Dừng lại.
Khôi tinh thích Đẩu.
(sao Khuê đuổi sao Đẩu)
Sư tử cổn cầu.
(sư tử lăn bóng).
Hồi thân tiễn thoái.
(trở thân đá mũi)
A Thao,
con đã đánh nhau với ai vậy?
Không có...
Chỉ là...
A Thao!
Ta đã nhiều lần dạy con,
Những người như chúng ta tập võ...
Không phải là để khoe công phu,
Hơi chút là động thủ với người ta.
Học võ càng giỏi,
thì càng phải khiêm nhường.
Đó mới là võ đạo.
Dạ.
- Con đã đánh nhau với ai sao?
- Dạ...
Có người...
Có người nói là võ thuật Nhật Bản,
So với võ Trung Quốc
đều hơn mọi mặt.
Con không phục,
Nên mới tỷ thí với người đó từng môn một,
Và con đều giành được chiến thắng.
Vậy là con đã gặp
một cao thủ võ thuật Nhật Bản.
Vị cao thủ Nhật Bản ấy là ai?
Sao con không giới thiệu ông ấy
đến võ quán chúng ta...
Để cho mọi người chúng ta
được mở rộng tầm mắt.
Sư phụ, điều này...
- Đúng đó...
- Ừ, mở mang tầm mắt.
Từ từ...
Từ từ đã...
Không được đâu...
Không mời đến được ạ...
Vì 8 món bảo bối của vị cao thủ Nhật Bản...
Đã bị con đoạt mất.
Nên chắc ông ta giận lắm.
Thiếu gia!
Thiếu gia!
- A Thọ!
- Dạ.
Cô ấy đi từ lúc nào?
Lúc sớm cậu vừa đi,
Thiếu phu nhân cũng thu dọn đồ đi luôn.
Sao mày không cản cô ấy?
Thiếu gia, mợ...
Mày phải báo tao sớm chứ.
Thiếu gia...
Em mà tài lanh đi báo cậu sớm,
Thì Thiếu phu nhân sẽ cho ăn...
Một cú Nhật Bản hỏa thoái.
(tức bị ăn đạp)
Em mà không báo cho cậu...
Chỉ sợ cậu thưởng em...
Ngũ bách đại dương.
(tức bị bợp tay)
Chú thím ba đâu?
Họ ...
Chú ba! Thím ba!
Tàu đã khởi hành rồi.
Bến tàu Yokohama
Hoan nghênh quý khách,
mời đi lối này.
Thưa chủ nhân,
vị khách đã đến.
Xin mời!
Thái Lang.
(Tarō)
Mời ngồi!
Cung Tử không nhắn cho ông sao?
Chuyện vợ chồng trẻ
khó tránh được chuyện gấu ó.
Tục ngữ xưa Trung Quốc có câu...
Không biết giả điếc giả câm,
chưa làm chủ được gia đình!
May là Cung Tử thông minh...
Nếu không,
tôi sợ không thấy lại nó được nữa.
Ông nói sao?
Cung Tử nó...
Chắc là do A Thao không tốt.
Khi về,
tôi sẽ dạy dỗ nó nên thân.
Đã quá trễ...
- Cung Tử sẽ không chịu quay lại đâu.
- Sao?
Cung Tử đã về lại Nhật Bản sao?
Đúng thế!
Ông qua đây.
Em đến Hồng Kông cũng lâu,
vậy mà không chịu viết thư về.
Đúng thế thật...
Quả thực bên đấy em rất bận rộn,
nên không có thời gian viết thư cho anh.
Người đàn ông đấy là ai thế?
Cậu ta...
Cung Tử...
Hôn nhân không mỹ mãn...
Quả thực rất đau khổ.
Cung Tử!
Cha.
Cung Tử...
Mọi việc đều có thể thương lượng được mà.
Sao con lại vội quay về Nhật?
A Thao có biết không?
Dạ, không biết.
Con cũng chỉ mới về ít ngày.
Cái thằng A Thao này...
Lẽ ra khi con về Nhật,
nó phải đi cùng con...
Bọn con thật là...
Cung Tử là dâu nhà ta,
bỏ tay ra...
Hãy buông ra...
Buông tay ra...
Hắn...
Đây là một danh gia võ sĩ,
Cao thủ Nhẫn thuật, Vũ Dã Tam Tàng tiên sinh.
(Muno Sanzo)
Cung Tử.
Để không bị người ta khinh thường,
hất định phải chuyên cần luyện võ.
Cung Tử,
con hãy theo cha về.
Cha sẽ bắt A Thao xin lỗi con.
Con sẽ không trở về
trước khi luyện thành võ công.
Đi thôi...
Tạm biệt cha.
Cung Tử... Cung Tử...
Cung Tử...
Trung Hành huynh...
Bọn chúng từ nhỏ đã cùng nhau luyện võ...
Nên cũng ít nhiều gắn bó.
Ông nên sớm trở về,
Nói A Thao sang đón vợ.
- Nếu không...
- Được!
Tôi biết rồi.
Tôi sẽ về ngay.
- Thiếu gia...
- Mày không phải lo...
Trăng sáng chiếu đường về...
Cha...
Cha về hồi nào?
A Thao...
Cung Tử bỏ về Nhật,
sao con không chịu giữ lại?
Cung Tử...
Cô ấy có là gì đâu?
Nói xàm!
Cung Tử là vợ của mày!
Vợ ư?
Tao muốn mày lập tức sang Nhật,
đưa Cung Tử về.
Cha.
Tao báo trước mày biết,
Nếu không đi,
Cung Tử có khi không còn là vợ mày nữa.
Bên Nhật có tên Vũ Dã Tam Tàng...
Ra vẻ tình cảm rất thân mật với Cung Tử đó.
Mặc xác tam tàng hay tứ tàng...
Mày...
Đứng lại!
Những gì tao nói mày có nghe không?
- Đại ca...
- Đại ca... đừng nóng...
- Anh vừa về, để mai hãy nói.
- Vâng, từ từ nói mà...
A Thao,
con đừng thái quá...
Thiếu gia.
Có gì vậy?
Thiếu gia, em...
Chết cái lưng tôi rồi
Thiếu gia...
Em có cách này...
đảm bảo mợ sẽ về.
Định rối chuyện nữa sao?
Bể cái bàn tọa rồi!
Cái này em nói thật mà...
Em có cách cậu khỏi phải sang Nhật...
Mà Thiếu phu nhân vẫn sẽ quay trở về.
- Mày nói có cách?
- Đương nhiên rồi!
Thiếu gia,
cậu ngồi xuống đã.
Ngồi đi...
Ngồi đi...
Giờ... cầm lấy.
Cầm đi...
Thấy thế nào?
Tốt!
Rất tốt.
- Thật không?
- Thật.
Em quả thật có tiến bộ đấy.
Cung Tử...
Anh tiếc là mình quá mê luyện võ,
Nếu không thì giờ em là là vợ anh rồi.
Muno-san.
(Ngài Muno)
Tiểu thư Yumiko,
có thư cho cô.
Thư khiêu chiến...
Cung Tử,
Nghe nói
ở tiểu quốc Nhật Bản cũng có võ thuật.
Những tưởng lịch sử võ học uyên thâm,
Đều xuất phát từ đại quốc Trung Hoa.
Võ học Trung Hoa dương danh hoàn vũ.
Võ thuật Nhật Bản làm sao so sánh được.
Bao nhiêu lần thi đấu,
Võ thuật Trung Hoa đều thắng Nhật Bản
Em về Nhật luyện võ,
giờ ắt cũng có tiến bộ.
Vậy hãy về quyết một trận phân thắng bại.
Bất luận em dùng loại võ công Nhật Bản nào,
Miễn là thắng được một trận,
Tôi sẽ cam bái hạ phong,
không nhắc lại nữa.
Hà Thao bút,
Mọi người nghe rõ cả chứ?
Sensei!
(Lão sư)
Katou Naozou
Quán chủ võ đạo Nhật Bản
Chúng ta nên làm gì đây?
Yumiko!
Người chồng Trung Quốc của con
phải chăng võ công rất cao cường?
Anh ấy...
Lời lẽ trong thư là như vậy.
Ta muốn đích thân gặp anh ta.
Sensei!
Tôi cũng đi.
Hitoshi Oomae
Cao thủ Judo
Sensei!
Tôi cũng đi.
Sensei!
Harada Tsutomu
Cao thủ Iado
Tôi cũng đi.
Yana Nobuo
Cao thủ Soujutsu
Sensei!
Tôi cũng đi.
Sumi Youjiro
Cao thủ Karate
Tôi cũng đi, thưa Sensei.
Ryouzaki Hayato
Cao thủ Nunchaku
Tôi cũng đi, thưa Sensei.
Nakazaki Yasutaka
Cao thủ Sai
Tôi cũng đi, thưa Sensei.
Tiểu thư Yumiko,
xin tạm biệt.
"Hà gia"
Tôi đã nói các anh rồi,
Thiếu phu nhân sẽ quay về sớm thôi.
Có khi sắp về đến rồi...
Về rồi kìa!
Có cả người nhà của Thiếu phu nhân nữa.
Thưa, Thiếu phu nhân đâu ạ?
Hà Thao đâu?
Ông đây chắc là anh của Thiếu phu nhân.
Đây chắc là ông nội.
Đây hẳn là ông chú...
Đây là anh họ
Là em trai của...
Ủa...
Đây là thư khiêu chiến mà?
Đúng!
Bọn ta đến đây để ứng chiến.
Vậy là...
Vậy các ông không phải là ...
Mau gọi Hà Thao ra gặp bọn ta.
Thiếu gia...
Thiếu gia...
Thiếu gia...
Ngoài... ngoài... cổng...
- Có chuyện gì?
- Cậu ra...
Các ông là...
Cho hỏi...
Anh là Hà Thao?
Vâng.
Tôi là...
Vũ Dã Tam Tàng.
Nghe danh đã lâu.
Quá khen.
Vị này là danh sư Nhật Bản,
Chính là Gia Đằng lão tiền bối.
Sở học của tôi...
Là về Nhẫn thuật Nhật Bản.
Các vị đây
đều là cao thủ võ thuật Nhật Bản.
Hôm nay chúng tôi đến đây
là để chấp nhận ứng chiến.
Ứng chiến?
Tôi với giới võ thuật Nhật Bản
đâu có tranh chấp gì.
Chắc các vị đã có hiểu lầm.
Đây có phải là thư cho chính anh viết?
Đúng.
Đây là thư viết cho vợ tôi,
Giáp Điền Cung Tử.
Làm sao ông lại có nó?
Cung Tử là người Nhật Bản.
Anh viết thư khiêu chiến cô ấy...
Cũng giống như khiêu chiến với chúng tôi.
Đây là chuyện vợ chồng chúng tôi.
Cung Tử giờ không còn là vợ của anh nữa.
Ông...Ông nói cái gì?
Thiếu gia...
Vị này là một cao thủ Kiếm đạo Nhật Bản.
Trong tay anh là một thanh kiếm Trung Quốc.
Sao không thử phân cao thấp?
Tôi không có ý như thế.
Tiểu tử khá lắm!
Thoát được kiếm của ta.
Tại sao không nhận kiếm của ta?
Bọn Trung Quốc các ngươi
không biết thế nào là lễ tiết.
Người Nhật Bản các ngươi
mới là không biết lễ tiết.
Đừng nghĩ đông người thì ta sợ.
Tất cả... Lên hết đây.
Đừng quá lo.
Người Nhật bọn ta
không làm điều ti tiện như vậy.
Trận đầu đã xong.
Anh nên nghỉ ngơi.
Vị này là cao thủ Không thủ đạo ở Nhật Bản.
Một đấu một.
Đảm bảo công bằng.
A Thao,
Con gặp họa lớn rồi.
Con cũng không biết là lại ra như thế.
Sư phụ,
Người Nhật Bản đến đây,
ta không nên tỏ ra yếu nhược.
Chúng ta có thể gọi thêm các cao thủ,
để cùng họ thi đấu.
Đúng... Đúng...
Vương Chấn Cường,
Chúng ta ở đây
là để cùng nghiên cứu võ công,
Thi đấu không phải là mục đích.
Nếu như chúng ta đánh bại nhóm này...
Nhất định sẽ có một nhóm khác sẽ đến.
Cứ như thế không tránh khỏi
một số người sẽ bị tổn thương.
Các con đã nghĩ về điều đấy chưa?
Đây đâu phải là mục đích
của người học võ chúng ta?
Sư phụ,
vậy ta nên làm gì?
Đâu thể
để A Thao một mình giao chiến tất cả.
Cậu ấy chắc chắn không thể địch nổi bọn họ.
A Cường,
sư phụ nói đúng đó.
Chúng ta không nên làm to chuyện.
Họ đến đây là để tỷ võ.
Tôi cũng là chỉ một đấu một.
Nếu lỡ có thua...
Thì cũng chỉ là một mình tôi thua.
Không can hệ đến giới võ thuật Trung Quốc.
Con hiểu được như vậy là tốt.
Võ công cơ bản của con cũng không phải tệ.
Không đến nỗi dưới tay người.
Hôm con thắng trận đấu kiếm.
Ngày mai, giao đấu với Không thủ đạo,
Sẽ thiên về quyền cước.
Người Nhật chưởng lực thường rất mạnh,
Rất khó đối phó.
Anh không phải đối thủ của hắn.
A Thao,
con đừng vội nản.
Quyền pháp Trung Quốc
có nhiều chiêu thức biến hóa.
So với quyền pháp Nhật Bản
cũng có ưu điểm của nó.
Sư phụ,
con nên dùng loại quyền pháp nào?
Nên dùng Thiếu Lâm La Hán quyền;
lấy cương chế cương.
Không phải.
Các loại quyền pháp đều có thể dùng được,
Nhưng theo ta,
muốn giành được thượng phong...
Chủ yếu nên dùng nhu chế cương.
Quyền pháp Nhật Bản trọng sự cương mãnh.
Đối phó lại phải tinh xảo,
linh hoạt, xuất kỳ bất ý.
Lúc giao đấu, trong chiêu dấu lực.
Sư phụ,
vậy ta dùng quyền pháp nào?
Túy bát tiên.
Tôi sẽ xin ông ấy.
Khoan, A Thao.
Cậu xin chưa chắc được đâu.
Cậu cũng biết
sư thúc bình thường không chỉ cho ai mà.
Vậy tôi nên làm gì?
Các người qua đây.
Chuyện này sư phụ mà biết được,
chúng ta chết chắc.
Chỉ là cho anh học được Túy bát tiên.
Sư phụ sẽ không trách chúng ta đâu.
Đi.
Nữa... Lần nữa...
Cháu ngoan,
Các cháu muốn ngồi,
ta sẽ cho ngồi.
Lên đi...
Mau lên...
Ông ấy ngồi yên rồi.
Thử lại đi.
Bọn tôi nãy giờ bị ăn đấm nhiều rồi.
Đến lượt anh đó.
A Thao,
Học được chưa?
Học được rồi...
Nhưng có chỗ chưa thông.
Chưa thông chỗ nào?
Làm lại đi.
Nhãn thần... nhất tuyến
(Mắt nhìn một hướng)
Nhu trung... đái kính
(Trong nhu dấu lực)
Yêu tùy... thân chuyển
(Hông xoay cùng thân)
Túy bộ... khinh doanh
(Bước say nhẹ nhàng)
Này, A Thao...
Lúc ông ấy ra lộ quyền,
anh có nắm được nhiều không?
Cùng gần hết rồi.
Ở đây đông người,
chúng ta về võ quán luyện lại đi.
Đi...
Được rồi, về nhà luyện tập.
Mọi người về nhà đi.
Tạm biệt ...
A Thao.
Cung Tử,
em về rồi à?
Sao anh lại viết thư khiêu chiến như vậy?
Thư khiêu chiến gửi cho em,
Sao em lại tùy tiện cho người khác biết?
Em...
Em tưởng cứ đưa nhiều người đến...
Thì tôi sẽ sợ sao?
Những người đó không phải do em đưa về.
Đấu với bọn họ,
bất quá cũng chỉ mình tôi,
Nếu thua cũng chẳng có gì phải nghĩ!
Lúc cao thủ Kiếm đạo đưa kiếm cho anh,
Sao anh lại không chịu nhận kiếm?
Tại sao tôi lại phải nhận kiếm của hắn?
Ông ấy đưa anh kiếm của mình,
biểu thị sự phục tùng anh.
Đó là nghi thức cao nhất của sự tôn trọng.
Theo tinh thần võ sĩ đạo,
biểu thị thái độ khâm phục anh.
Thì ra hắn muốn đưa kiếm cho tôi.
Khi tiếp kiếm,
anh phải nhận bằng cả hai tay.
Khi đó, lập tức sẽ không còn đối địch...
Hai bên sẽ trở thành bằng hữu.
Vậy bây giờ...
Vì anh đã từ chối thành ý của ông ấy,
Đối với võ sĩ Nhật Bản mà nói,
là sự xúc phạm lớn nhất,
Chỉ có thể mổ bụng tự sát.
Bây giờ sẽ không còn đơn thuần là tỷ võ,
Bọn họ sẽ dốc hết sức để hạ anh.
Thiếu gia...
Thiếu gia...
Thiếu gia...
Thiếu gia...
Xem này...
Người Nhật đã gửi thư khiêu chiến rồi.
Hà Thao,
Trưa mai chúng tôi đợi anh ở gò Ngũ Dương.
Vũ Dã Tam Tàng.
Tam Tàng huynh...
Chuyện xảy ra là do em.
Chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ của em,
Làm mọi người cất công đến Trung Quốc.
Xin anh vì em mà nói với mọi người.
Cung Tử...
Anh không thể chịu được
việc chồng em xem thường em.
Anh đến đây chiến đấu vì danh dự của em.
Em không muốn anh làm vì em.
Cung Tử...
A Thao.
Sao em lại phải cầu xin họ?
Làm mất mặt chồng em.
Người Trung Quốc
không hề lâm trận rút lui.
Lão tiền bối...
Xin chỉ điểm cho vãn bối.
Sao hắn lại uống rượu trước khi tỷ võ?
Sao anh lại say rượu như thế?
Hãy nói cho ông ấy.
Đây là Túy bát tiên quyền
nổi danh của Trung Quốc.
Đấy là Võ say của Trung Quốc.
Dừng tay!
Anh đã thua rồi.
Hãy để tôi thử lại,
thưa Sensei.
Tôi đã thua...
Tùy anh xử trí.
Có phải là mỗi ngày chỉ đấu một trận không?
Đúng vậy!
Ngày mai anh ta sẽ đợi anh trước cửa nhà.
Thiếu phu nhân...
Tiếp theo đó...
Đối phương tay phải dùng Lưỡng tiết côn,
Tay trái dùng Quải tử côn.
Nó giống như ...
Có phải giống như
đơn đao quải tử cùa Trung Quốc?
Gần giống vậy.
Chỉ là...
binh khí có hơi khác một chút.
Loại binh khí của anh ta,
ngay ở Nhật cũng ít gặp.
Vậy là...
Chắc chắn chiêu thức của hắn
sẽ có rất nhiều biến hóa.
Cậu định dùng binh khí gì để đối phó hắn?
Lưỡng tiết côn...
Quải tử...
A Thọ!
Cậu gọi anh kìa.
Thiếu gia!
Lấy cây Tam tiết côn.
- Dạ.
- Đúng.
Hắn dùng Quải tử với Lưỡng tiết côn,
Đấu với Tam tiết côn.
Rất công bằng.
Chiêu thức Tam tiết côn cũng không ít đâu.
Côn ba đoạn của anh
dài hơn Nunchaku của tôi.
Tôi đã thua.
Thiếu phu nhân,
có phải hắn nói...
Tam tiết côn dài hơn Song tiết côn,
nên hắn chịu thua.
Đúng.
A Thọ!
Đừng mừng vội.
Vẫn còn ngày mai.
Sempai (tiền bối),
tôi đã thua.
Ngày mai.
Theo ta.
Ngừng đấu!
Thiếu gia... Thiếu gia...
Anh đã sẵn sàng chưa?
Ông ta hỏi anh đã sẵn sàng chưa?
Không phải mỗi ngày chỉ một trận sao?
Không phải đã giao mỗi ngày một trận sao?
Đúng vậy!
Hắn làm gì vậy?
Ông làm gì vậy?
Ta đang chờ.
Ông ta đang chờ.
Đang chờ ư?
Ông chờ đến sáng à?
Ông...
Ông định chờ ở đây sao?
Được.
Ông cứ đợi đi.
Khoan đã!
Đã đến buổi sáng.
Ông ta nói bây giờ đã là buổi sáng.
Buổi sáng á?
Trời vẫn còn chưa sáng mà.
Trời vẫn còn chưa sáng mà.
Nhìn đi.
Đã quá số 12,
không phải sáng là gì.
Ông ta nói đã qua số 12,
nghĩa là qua một ngày mới.
Ông quả là giảo hoạt.
Thậm chí còn không cho tôi nghỉ ngơi.
Ông không để cho ai nghỉ ngơi sao.
Không dám đấu à?
Không dám đấu?
Để tôi đấu với ông.
Thiếu gia...
Thiếu gia...
Thiếu gia... Thiếu gia...
Anh chịu thua chưa?
Ông ấy hỏi anh chịu thua chưa?
Thiếu gia... Thiếu gia...
Anh thật láu cá,
bôi dầu lên người.
Ông ta nói anh láu cá,
bôi dầu lên người.
Ông mập!
Ông đến tìm thiếu gia tôi khuya thế này,
ông mới là láu cá.
Ông đến tìm anh ấy khuya thế này,
ông mới là láu cá.
Đấu nữa không?
Nếu không ông thua đấy.
Anh ấy nói nếu ông không đấu, xem như thua.
Ta sẽ đấu!
Xuất chiêu!
Ông ta ngã rồi...
Này!
Ông không đánh nữa à?
Ta đã thua.
Ông ta...
Ông ấy nói là nhận thua.
Biệt danh của ông ta là Bất đảo
(Không ngã)
Nếu ngã xem như thua.
Đúng... đúng...
Ông ta ngã từ lâu rồi.
Quả thật quái nhân,
võ công rất lợi hại.
Ông ta chưa hẳn đã lợi hại.
Lợi hại nhất là Vũ Dã Tam Tàng.
Nhẫn thuật của anh ta
có thể thoắt ẩn thoát hiện.
Anh muốn phòng bị cũng khó.
Thiếu gia!
Em mới nghĩ ra một kế này.
Cung Tử.
Ngày mai tôi chờ anh ở hồ Thanh Thủy.
Anh không đến không phải người Trung Quốc.
Lão bá...
Cho hỏi hồ Thanh Thủy đi hướng nào vậy?
Hồ Thanh Thủy à...
Mà ông nói gì?
Hồ Thanh Thủy đó...
Là hồ Thanh Thủy...
Ờ...
Hồ Thanh Thủy à...
Hồ Thanh Thủy ở đằng kia.
Đa tạ... Đa tạ...
Tôi đưa ông đi.
Chờ tôi đi với.
- Đi thôi.
- Đa tạ...
Đây là kỹ thuật của Nhẫn giả chúng tôi...
Trong thật có thật, trong giả có giả,
đều là huyễn ảnh.
Không sai.
Xem kiếm chiêu đây.
Xem như anh thắng được một chiêu,
Tôi chờ anh ở hồ Thanh Thủy.
Sao hả?
Công phu Nhẫn giả,
anh đã phục chưa?
Anh còn gì nữa không?
Chắc anh chưa nghe nói đến Võ cua Nhật Bản.
Không sai!
Đây là Hạc hình quyền Trung Quốc.
Sensei...
Cuối cùng tôi cũng thắng.
Đừng giết hắn,
chỉ dạy một bài học thôi.
Tôi sẽ chặt tay hắn.
Hà Thao huynh,
Công phu nín hơi bế huyệt của anh...
Trong kỹ thuật của Nhẫn giả Nhật Bản,
Cũng thuộc vào hạng cao thâm.
Tôi thực lòng bội phục.
Tôi không cho đấy là cao thâm.
Võ học tối cao
chính là sự tu dưỡng bản thân.
Anh nói có đúng không?
Tam Tàng huynh,
Nhờ anh phiên dịch giúp tôi.
Giúp giải thích cho các vị tiền bối đây...
Thực sự thư khiêu chiến...
Không phải
để khiêu chiến giới võ thuật Nhật Bản,
Mà chỉ là muốn vợ tôi trở về nhà.
Không ngờ gây ra hiểu lầm như vậy.
Như lúc
vị tiền bối Kiếm đạo đây tặng kiếm...
Tôi vì không biết
lễ tiết Võ sĩ đạo Nhật Bản...
Vô tình xúc phạm tinh thần Võ sĩ đạo.
Ngoài ra...
Tôi cũng được mở mang không ít,
biết thêm về võ thuật Nhật Bản.
Khiến cho tôi muôn phần bội phục.
Xin vui lòng nhận thanh kiếm của tôi.