Tip:
Highlight text to annotate it
X
NORTH TO ALASKA
Vsub: trungvo73 - HDVietnam
31... 16... 496.
496 đô. Được rồi.
Sam, đó là 108.256,14 đô la.
Niềm vui của các bạn là gì, mọi người?
Chúng tôi vừa trúng lớn, và giờ chúng tôi mời!
Sam, tất cả chỗ này là tôi cho Jenny,
và phải đưa được cô ấy đến đây.
George, điều tuyệt vời ở Alaska
là hôn nhân vẫn chưa đến được đây.
- Chúng ta hãy giữ nó là một vùng tự do.
- Anh bất lực rồi Sam.
- Anh đang nuốt lời đó, Sam!
- Tôi không bao giờ nuốt lời, nhưng...
Tôi không hiểu. Giờ anh là triệu phú,
anh vẫn muốn là nô lệ chính mình.
- Tôi không thể đợi để có được nô lệ, Sam!
- Nào, bỏ ra đi, chú Tom.
Tôi sẽ mang cô ấy về.
Sam, cưng của em!
Georgie Pratt, thủy thủ tình yêu!
Không, cảm ơn quý cô.
Tôi đã nói rồi.
Được rồi, quý ông.
Zin của ông vẫn an toàn.
Billy Pratt.
Làm sao mà anh lớn vậy.
- Tôi vui vì được để ý.
- Giờ anh bao nhiêu rồi?
- Chưa đủ lớn.
- Đừng tin anh ấy. Tôi 20 rồi, thưa cô.
Cậu mới 17, và cậu sẽ tự giữ vậy
cho đến khi tìm thấy được người đứng đắn, như anh nè.
Anh là gì chứ,
ông bà già tôi chắc?
George!
Đây Sam,
có vài thứ anh vừa mua đây.
Tôi luôn thích rượu chùa!
Nghe nói anh vừa đào trúng
mỏ vàng bự chát.
Chúng ta sẽ biết được khi tôi từ Seattle về
với mấy thứ đồ chơi hạng nặng.
Thôi nào mọi người.
Im lặng nào.
- Im lặng!
- Câm đi!
Chúng ta sẽ uống vì vừa đánh hơi
được mỏ vàng lớn nhất của vùng Alaska:
Đối tác của tôi, George Pratt!
Và đây là vị hôn thê của George,
người đã mòn mỏi đợi chờ ba năm nay ở Seattle...
trông đợi ông ấy trở thành triệu phú - Jenny Lamont!
- Khi nào anh đưa cô ấy lên, George?
- Không phải tôi. Là Sam.
Việc đó giống như gửi một con thỏ
để lấy lại cho anh một mảnh rau diếp.
Ai đó tiếp tục giữ bọn trộm các cậu
khỏi nhảy dựng lên....
... dù sao, Sam nên mua máy móc hơn tôi.
- Tôi sẽ cho anh biết vài thứ khác mà ông ấy nên.
Tôi sẽ ở lại và xây dựng cho chúng tôi
túp lều trăng mật.
George làm căn lều đó,
còn Sam hưởng tuần trăng mật!
Được rồi, các anh vui đủ rồi.
Tôi sẽ đặt với anh 5 ăn 1, George Pratt,
thằng nhóc đầu của anh có mắt lé và lông mày nhăn!
Đó không phải là chuyện vui đâu quý ông!
Các cô gái!
Này, nhìn bọn gái kìa!
Hey! Các cô gái!
Cô gái?!
Này! Có một đám gái mới vừa cập bến!
- Cuộc chiến không tệ hả?
- Thú vị đấy.
Tôi muốn biết là,
ai sẽ thanh toán cho đống lộn xộn này?
- Lộn xộn?
- Hey, đừng có lo.
Nó giá chừng đó.
Jenny của chúng ta đã được thanh minh.
Ôi, cảm ơn ông McCord!
Clancy. Cảm ơn mày.
Tôi muốn tắm hơi và cạo mặt
trước khi lên tàu.
Sam, tôi tin anh.
Đừng say xỉn hay bị bắt đó.
- George, tôi hứa đấy.
- Được.
Tôi sẽ gặp anh tại bãi biển
với chiếc vé của Jenny.
- Xin chào, quý ông.
- Xin chào.
Tôi đã không mong tìm thấy
thứ xa xỉ tự nhiên này ngoài đây.
- Mới đến hả?
- Vâng, hôm qua.
Nhóc, nó nóng thật!
Cách đây 6 tháng
tôi đã không gặp anh ở Seattle nhỉ?
Không.
- Thành phố tuyệt vời, Seattle.
- Vâng.
Tôi ghét phải ra đi,
nhưng cơn sốt vàng làm tôi phải khăn gói.
Đó là cơn sốt lớn.
Này, đúng đó!
Tên tôi là Frank Canon.
- Sam McCord.
- Đó là cú chạy đua thật sự. "Cơn sốt lớn"!
Quên xà phòng rồi.
Sẽ quay lại ngay.
- Tại sao, bọn cướp tụi mày...
- Đợi đã! Tôi đâu có làm gì!
Đừng có xạo tao, thằng ăn cướp!
Tao đã thấy mày!
- Ông làm cái gì thế? Tôi chẳng làm gì cả!
- Bọn chồn hôi cướp bóc tụi mày!
- Con chuột đó đã thọc vào đồ của ông.
- Chuyện gì thế?
- Tôi đã tóm tên trộn thọc vào đồ ông ấy.
- Tôi xin lỗi.
Thành phố giờ đầy cái đám đầu chợ đuôi cướp
Tôi không thể tóm hết bọn chúng được.
Bớt giận quý ông. Hắn chẳng lấy được gì.
Tiền bạc của tôi ở trong túi này.
Tôi xin lỗi, nhưng...
bọn bất lương luôn làm tôi ngứa mắt.
Chẳng hại gì.
Tôi sẽ mời anh một chầu.
Không, không.
Tôi luôn là người mời trước.
Nhà Canon là như vậy.
Cha tôi đã từng...
- Anh sẽ không tin cái này đâu!
- Trò gì vậy?
Trong khi tôi tìm được anh ,
thằng lười biếng đó đã cướp của tôi!
Lấy đi mọi thứ trừ cái quần!
- 5 đô, xin vui lòng.
- Anh có cột lại chứ, quý ông?
Xấu hổ thật.
Chẳng có gì nghiêm trọng.
Tôi sẽ lấy tiền từ Quốc gia trong vài ngày nữa.
Sẽ không hại gì khi mất vài cân vì ăn kiêng.
Tôi quên mất!
Còn niềm an ủi của Frankie.
Tôi gần như quên bẫng nó mất.
Tôi có thể có tiền từ món quà nhỏ đó.
Anh có thể lấy tiền ngay ở đây.
Vì đã giữ cái túi của tôi,
tôi sẽ gửi anh hai vé.
- Viên kim cương này dễ hơn 5.000 đô.
- Giờ anh cần bao nhiêu?
Có thể có chút trễ nãi
trong việc lấy tiền của tôi từ Quốc gia.
Nghe nói một ngàn.
Nghe nói năm trăm.
- Anh không thể yêu cầu sự đảm bảo tốt hơn.
- Năm trăm của anh đây.
Có vẻ ngu ngốc khi tin một người lạ
với một cục kim cương như thế này.
Không sao cả, ông McCord.
Tôi luôn được biết là người trung thực.
- Vâng, nhưng tôi sẽ rời thị trấn.
- Chẳng có khác biệt nào.
Tôi sẽ ở đây khi anh quay lại.
- Cái gì vậy, ngô hay whiskey vậy?
- Như ông yêu cầu đó, thưa ông.
5.000 đô hả?
Tay thợ kim hoàn lừa đảo đó...
có lẽ đã đổi sang đá chăng?
Vâng, tôi cho rằng...
... cho rằng chúng ta hòa nhau.
- Không hẳn.
- Hử?
- Tôi tự hỏi có chuyện gì với Billy.
- Thằng nhóc đó hả?
Cậu ta có thể đang bám đuôi
mấy em nhảy ở đại sảnh.
Sam! Sam, chờ chút.
Xem này.
Đây là vé của anh.
Và... đây là thư gửi cho Jenny.
- Nó là thư cá nhân.
- Tôi sẽ không xem đâu!
Vâng, anh biết nó thế nào sau ba năm.
Và đây là hình cô ấy. Nhìn khuôn mặt kìa.
Nhìn đôi mắt cô ấy, nhìn nụ cười đó.
Phần đẹp nhất còn thiếu: hình dáng.
"Kiệt tác của tự nhiên".
tôi gọi cô ấy như thế.
Tôi đã nghe điều này ba năm rồi.
- Hầu như kiệt sức vì nhìn nó.
- Không... đừng uốn lại.
Và anh nhắn với cô ấy rằng tôi phải ở lại đây,
và vì tôi đang làm túp lều.
- Tôi sẽ nhắn.
- Biết ơn quá xá, ông anh.
Anh không biết Jenny có ý nghĩa
như thế nào với tôi đâu.
Tất cả số vàng ở Alaska đó hả?
Không đáng ngón ta út của cô ấy.
Anh biết nó như thế nào mà.
Không, tôi chưa bao giờ
cảm thấy như vậy với phụ nữ.
Nhưng tôi sẽ chuyển ý của anh vì điều đó.
Này quý ông!
Các ông đi tàu Victoria Queen?
- Lên ngay đây.
- Bắt đầu rời bến rồi thưa ông.
Sam... Sam,
cả cuộc đời tôi nằm trong tay anh.
Tôi sẽ giao cho cô ấy, đối tác
Giấy gói Giáng sinh.
- Anh chắc yêu cố gái đó, đúng không?
- Vâng.
Nhiều hơn... nhiều hơn cả anh.
- Thôi nào, thưa ông!
- Hẹn gặp lại anh trong vòng một tháng.
Tôi chắc đã lừa được các anh, đúng không?
- Ừ.
- Tôi sẽ gây ra một sự chú ý lớn ở Seattle!
Cậu sẽ tạo ra một sự chú ý lớn ở ngay đây!
Không!
Tên phản bội! Ai đó cứu tôi với!
Cái đó sẽ làm mát cậu ta!
Cảm ơn anh, Sam!
Anh nên đợi ra xa chút nữa!
Ôi, thằng ngốc! Tôi phải làm gì,
đặt sợi xích quanh cổ cậu hả?
Không công bằng. Tôi sẽ là một lão già
trước khi tôi học được sự thật của cuộc đời.
Sam McCord không bao giờ làm gì
quanh co trong đời, và cậu đừng quên điều đó!
Này, thưa ông.
Thưa ông?
Thưa ông! Người đó nói gì về Sam McCord vậy?
- Sao? Anh cũng có gì để nói hả?
- Từ đã nào.
- Tôi là bạn của Sam. Là đối tác của anh ấy.
- Anh hả?
Ôi, không đùa đấy chứ!
Thế giới này nhỏ bé thật, đúng không?
Tôi là Frankie Canon.
Sam đâu? Tôi nge nói anh ấy ở thị trấn.
- Tôi đã tìm anh ấy khắp.
- Sam vừa lên tàu đi Seattle rồi.
Tôi là George Pratt.
Đây là thằng em, Billy.
Đây là một niềm vui bất ngờ,
khi được gặp đối tác của Sam.
Tôi có chút đồ nhấm
Sao anh không tham gia cùng nhỉ?
- Anh thân thiện quá.
- Tôi là dân mới nhập cư của thị trấn.
Tôi đã trông đợi vào Sam giúp tôi...
Vâng, anh chỉ cần theo tôi, Canon.
Đây là ngày may mắn của tôi. Đi nào.
Ông có chắc đây là số 799 Pery Aenue?
Vâng, thưa ông.
Đây là số 799.
George già tốt bụng.
Khoác lác về mọi thứ...
ngoại trừ việc cô ấy là một nữ công tước.
- Vâng?
- Cô Jenny Lamont sống ở đây phải không?
Mang tất cả hàng hóa vào cửa sau.
Lối vào của thương gia.
Tôi không phải thương gia.
Bảo với Jenny tôi từ Alaska đến đây
với đồ lưu niệm của Gearge Pratt.
- Ông là George Pratt?
- Không, tôi là đối tác của anh ấy, Sam McCord.
Xin vui lòng đi theo tôi.
Ông nói tôi đến đâu?
Jenny? Có quý ông muốn gặp em.
Em? Em không biết người này.
- Ông ấy cần gì?
- Tôi là Sam McCord,
và tôi ở đây với tư cách là đại diện
của George Pratt.
- Ồ, anh ta.
- Cô sẽ vui khi nghe anh ta vẫn khỏe mạnh,
và tôi ở đây để đưa cô trở về Alaska
cho lễ cưới.
- Lễ cưới?!
- Vâng.
Tôi xin lỗi, việc đó là không thể.
Việc hứa hôn với ông George Pratt đã qua lâu rồi.
À, Jenny, tôi có lá thư ở đây
nó sẽ giải thích mọi thứ.
Ít nhất thì anh ấy cũng mất đến hai tuần
để viết nó.
- Tất cả số hàng đó cho việc gì?
- Đó là quá cáp cho cô dâu.
Và đó không phải là tất cả.
Đó chỉ là một số đồ đạc.
Những thứ quan trọng
đã được chất ở khách sạn.
Nhưng chuyện đó đã qua rồi.
Tôi đã kết hôn.
Đây là chồng tôi.
- Đã lập gia đình?
- Cho ông ta thấy nhẫn cưới đi cưng.
Vâng, thằng George ngốc nghếch.
Héo hon 3 năm vì cô.
Anh ta chưa bao giờ chạm ngón tay vào ai,
chỉ giữ gìn cho cô.
Một triệu đô la?
Có đúng dấu phân cách không vậy?
- Một triệu đô la?
- Đúng. Nhưng anh ta sẽ còn làm được nhiều,
đang ngồi trên một đống vàng,
đang rên rỉ cho vị hôn thê của mình.
Một triệu đô, ông chắc chứ?
- Một nhà máy...
- Vâng.
Ôi, đàn bà!
Tôi chưa bao giờ gặp người nào
đáng tin bằng nửa con ngựa.
- Làm ơn lối này, thưa ông. Cửa hậu đó.
- Tôi không bao giờ dùng chúng.
Một điều nữa về Alaska là gấu Bắc cực.
Nó có thể đi 6 tháng
mà không cần chăm sóc nào.
Không!
Nhưng sau 6 tháng,
nó bắt đầu có chút bực dọc,
và bắt đầu cào xé đến chết
con vật nào đi theo nó.
Đó là cách tương tự với phu vàng.
Quân tiếp viện!
Đó là thứ chúng ta muốn.
Này Lil!
Cứ để họ đến!
Ngồi xuống, quý cô.
Tôi vẫn còn một đầu gối bỏ không.
Cô trông thực sự hơi kiêu kỳ.
Và tôi không thích các bà kiêu kỳ đó.
Tôi đã gặp một người đàn bà ngày hôm nay
người đã làm tan vỡ con tim bạn đối tác của tôi,
và cô không giúp tôi quên nó.
Tôi xin lỗi vì con tim ông tan vỡ.
Nhưng chúng tôi là những bác sỹ giỏi,
phải không các cô?
Không phải tim tôi. Mà là của George Pratt.
Bị vỡ làm đôi vì một người không kiên định.
Hãy để em là bác sỹ của anh.
Xin thứ lỗi. Đáng lẽ tôi nên thấy rằng
ông không phải là loại người...
mà có thể để cho một người phụ nữ
làm tan vỡ trái tim.
Ông quá cao và quá mạnh mẽ.
- Cái giọng đó. Cô lấy ở đâu vậy?
- Tôi xin lỗi để anh không thích cái cách tôi nói.
Tôi không có nói tôi không thích giọng của cô.
Tôi chỉ hỏi là giả giọng hay tự nhiên?
- Tự nhiên. Tôi là người Pháp.
- Đúng đó, cô ấy là người Pháp.
Hót nhỏ lại.
Tôi đang cố suy nghĩ.
Pháp thật hả? Chẳng có ai trong số
bọn giả giọng chúng ta nhập cư vào Nome cả?
Tôi sẽ trả cô 50 đô
cho một câu trả lời thẳng thắng.
Các cô, ông ấy là của các cô.
Chúc ngủ ngon, quý ông.
"Monsieur "! Nào. Tôi mua.
- Này, đợi đã. Cô đi đâu thế?
- Thả ra nào.
- Ông có đủ người hâm mộ để...
- Chán quá. George sẽ thích như thế.
- Anh ấy không có chút nhạy cảm nào.
- Để tôi đi. Ông làm tôi đau...
Tôi muốn nói chuyện về công việc.
Chúc mấy cưng ngủ ngon,
đây là của cô.
Cho cưng xinh đẹp,
cưng khoe chân, và cưng tính dễ thương.
Đưa họ ra nào Irving.
À, Irving, bảo với quản lý
tôi mua cả đêm nhé.
Vâng, cô phải uống nhiều
để đuổi kịp.
Của Pháp.
Rượu thật, giống như cô.
- Vâng, tôi đang cứu một sinh mệnh,
đó là tất cả những gì tôi biết.
- Có thể, nhưng ông đừng.......
Cái đó là đúng với tất cả, vì ông uống quá nhiều để nói,
chúng ta sẽ tìm cái gì đó khác để làm.
- Hay. Thậm chí nghe như một người vợ.
- Tôi không cho rằng đó là một lời khen.
Tôi đang ở vị trí của cô, thưa cô.
Chỉ là quan điểm của tôi: không vợ.
Bất kỳ người phụ nữ nào dành cả đời mình
làm khổ một người đàn ông...
để cho nhiều người khác hạnh phúc
thì không nhận được sự tán thành của tôi.
Ngồi đi.
Cảm ơn ông.
- Tên cô là gì?
- Cứ gọi là Angel.
- Nghe có vẻ nguy hiểm. Còn gì nữa không?
- Michelle. Michelle Bonnet.
- Và ông?
- Sam McCord.
Sam McCord, tôi uống vì ông.
Bởi vì tôi có thể nói luôn miệng
khi tôi thích một người.
Trước tiên, vì các ngón tay của tôi.
Chúng mang lại sự ấm áp.
Sờ thử.
Thứ hai, khi người đó sẵn lòng hành động
như một quý ông trong phút chốc.
Ông biết đó, khi nãy tôi bỏ đi,
chỉ là sự giả vờ.
Tôi sẽ trở lại, và thử lại.
Xem nào... tôi có một đề xuất
để thực hiện với cô.
- Cứ tự nhiên.
- Cô đã bao giờ đến Alaska?
Không! Quá lạnh với mẫu người của tôi.
Tôi đến từ New Orleans,
ở đó luôn ấm áp.
- Cô chuẩn đấy.
- Ồ, tôi thấy, ông nhìn đến hai lần.
Thử cái này đi.
Ở đây?!
Ông không nghĩ có quá nhiều phiền nhiễu.
- Nhưng nếu ông muốn...
- Ồ, ý tôi chỉ thử cỡ áo.
Ông McCord, ông đang phí thời gian đó.
- Tôi đang bán, không mua.
- "Mua"?
Cô có muốn tất cả thứ này miễn phí,
không phí tổn?
Và một nửa mỏ vàng để đi với nó.
Chỉ cần nói từ đó.
- Từ gì?
- Chỉ cần một từ xa xưa bé nhỏ "có",
... và tất cả chỗ đó là của cô.
- Ông đang lừa tôi.
Trong đời tôi chưa bao giờ thành thật hơn.
Tôi đang cứu giúp một người,
gã bạn tốt nhất mà hắn từng có.
Từ trước giờ chưa có ai cho tôi
cái gì đẹp như vậy.
Khi tôi nghe cái giọng đó,
tôi bảo: "Đó là vì George."
Một người Pháp làm tan vỡ trái tim hắn,
một người Pháp có thể hàn gắn nó.
Tôi sẽ nói với ông một bí mật.
Tôi không biết nữa, tôi đang run từ đầu đến chân.
Bởi vì cuối cùng nó đã xảy ra.
Thay vì nhảy xuống sông,
tôi sẽ đến mỏ vàng.
Và thưa ông, tôi sẽ nhảy vào mỏ vàng!
Ý tôi là Sam McCord,
ông thật sự muốn tôi đến Alaska cùng ông?
Chỉ nói một từ.
Có! Có, có, có!
Ngay lối này ông Nordquist.
Ông ấy ở ngay đây.
Này Sam!
Để thở nữa chứ.
Lars Nordquist! Thằng bạn già chí cốt!
Anh thế nào?
- Tôi ổn, anh khỏe không?
- Vào đi, lão Thụy Điển.
Xấu hổ cho anh
khi quanh quẩn một nơi thế này.
Còn nơi nào khác để quanh quẩn
khi đi tìm thằng bạn già Sam McCord?
- Tôi nghe anh đào trúng vàng ở Alaska.
- Lớn!
Ồ, tôi rất mừng cho anh!
Tôi cũng thấy rằng
anh đào được thứ khá tốt ở Seattle đây.
- Ồ, đây là... tên đó là gì nhỉ?
- Michelle Bonnet.
Angle dễ hơn.
Đây là Lars, ông chủ gỗ ngày trước của tôi.
- Ý là một người vác rìu.
- Xin chào, ông Lars.
Nào, bắt tay cô ấy đi.
Vợ anh không thấy đâu.
Lena thế nào?
Vẫn đinh tai nhức óc anh hả?
Ồ, cô ấy chậm lại rồi.
Nhưng cô ấy chắc điên lên khi gặp lại anh, Sam.
Điên vì lại nuôi anh lớn khôn.
Anh đang làm gì ở Seattle?
Cả băng đến đây để cắm trại
cho bọn đốn gỗ.
Chúng tôi nghe nói Sam McCord
đang ở trong thành phố.
Mọi người bắt đầu la hét
"anh không thể cắm trại đốn gỗ
mà không có Sam McCord!"
- Đi nào!
- Vâng...
Đi đi ông McCord. Tôi sẽ đưa địa chỉ của tôi
trong trường hợp ông muốn gặp lại tôi.
Tên Sam, và tôi sẽ xăm cô lên cánh tay tôi
cho đến chúng ta đến được Alaska!
Giờ gói gém đồ đạc đi Angel,
và chúng ta lên đường.
Tôi không biết bắt đầu từ đâu.
- Vâng, bắt đầu từ đây.
- Tôi sẽ giúp.
Ôi, bộ đồ đáng yêu thật Sam.
Nói vừa khít.
Mọi thứ. Đôi giày, cái mũ...
tôi hy vọng mình trông phù hợp với cuộc cắm trại.
- Cô trông tuyệt cho bất cứ đâu. Hả Lars?
- Chắc rồi, chắc rồi.
Có chuyện gì vậy Lars?
Ông đánh rơi nụ cười của mình rồi hả?
Không.
Lena!
Lena!
Anh điên rồi Sam!
Đó là vợ tôi.
Tôi cược với anh
tôi biết Lars tìm thấy anh ở đâu!
Một vài chỗ điên khùng không có tốt!
Tôi đã bảo lão Lars
"ông phải đi tìm Sam",
nhưng ông không được quanh quẩn
với mấy con tóc xanh mỏ đỏ
hoặc tôi sẽ cắt cái đầu ông ra!"
"Ngay khi anh đến nhà, tôi... "
Người phụ nữ đó là ai?
- Lars, tôi nói...!
- Đợi đã, Lena. Đó là bạn của tôi.
- Tôi đưa cô ấy đi cùng.
- Cô ấy không phải bạn, tôi biết mà!
Ồ, thôi cái kiểu hú lên vậy đi,
cư xử cho lịch sự tý nào.
Tôi muốn chị gặp bạn tôi, Angel.
- Thôi nào, Chị ấy không cắn đâu.
- Đi nào. Gặp Lena của tôi đi.
- Đây là bạn cũ của tôi, Lena Nordquist.
- Xin chào bà, bà Nordquist?
Thôi nào, thôi nào.
Chẳng có gì để sợ. Chị ấy lai người.
Vâng, trông có vẻ là một bửa dã ngoại thú vị...
... và tôi muốn ngồi trên cỏ
nếu bà không phiền.
- Cô không được ngồi trên cỏ ở đây!
- Bà không cần nói nữa.
Không, bà không cần phải.
- Cô đi đâu vậy Angel?
- Nơi tôi thuộc về.
Cô thuộc về tôi.
Tôi nghĩ chúng tôi được mời tới buổi dã ngoại,...
... chứ không phải là cuộc nổi loạn
của mấy mụ vợ điên, với cuộc chiến tranh màu,
thứ mà tôi không cần tham dự.
Vì vậy bạn tôi và tôi chào tạm biệt đến các bà,
và xin lỗi vì để các bà thấy chúng tôi
không thích hợp ngồi trên đám cỏ sâu bọ của các bà!
- Lena! Anh ấy đi rồi!
- Sam!
- Chuyện gì?
- Sam, đợi đã.
Anh là đồ đầu lợn ngu ngốc,
anh lúc nào cũng thế!
Nhưng anh không thể giúp được nó,
chỉ vì không có người phụ nữ nghiêm túc nào
nhìn anh đến hai giây.
Nhưng nếu anh quan tâm đến việc
ở lại cùng bửa tiệc, thì nó ổn.
Cô ấy cũng vậy!
Đó là lời mời không thân tình.
- Tính tôi nó nóng nảy xấu xa.
- Vâng, tôi cũng vậy.
Cô thế nào, Angle?
Vâng... tôi...
Tôi có vẻ hơi đói, Sam.
Chúng tôi có nhiều thức ăn, ngay dưới đó,
lợn quay, nếu cô thích món đó.
- Ồ, tôi thích lắm!
- Ngay dưới đó.
Cảm ơn bà.
Này! Ông nghĩ mình đi đâu vậy, ông Nordquist?
Cô nghĩ mình sẽ dùng gì?
Cẳng hay giò?
Táo!
Chú ý!
Tất cả nam giới trong cuộc thi lăn gỗ...
... xin vui lòng báo cáo
với ban tổ chức ngay bây giờ!
Ông có định tham gia cuộc thi nào không?
Nếu họ có cuộc thi bóp cổ vợ,
có lẽ tôi tham gia cùng.
Bà nào cũng thế. Ông biết đấy,
ai mà đến gần chồng họ,
... là họ đuổi đi cứ như chuông báo động!
Những gì tôi không thể chịu được là...
khi ai đó coi thường người khác,
những người mà chẳng làm hại gì.
Ôi Sam, ông không thể thay đổi thế giới được.
Và ở đây... quá đẹp,
... và thế là đủ rồi.
Cô là liều thuốc hay.
Cảm ơn ông.
Thêm chứ?
Vâng, nhưng đừng nhiều quá.
Quay lại ngay.
Angle!
Em có nhớ tôi không?
- Tôi là Ole, người đốn gỗ.
- Ồ, xin hãy đi đi.
- Tôi đến để tối nay gặp em.
- Không, tôi bảo làm ơn đi đi.
- Không có ai nhìn thấy đâu.
- Tôi nói đi đi!
Không!
- Tôi nói đi đi!
- Không!
Đi đi!
Để tôi đi!
Mang cho cô cả cà phê nữa đó.
- Cảm ơn ông.
- Ngồi chứ?
Vâng.
Người đó không phải là bạn của ông hả?
Chắc rồi.
Đã là hoặc sẽ là khi hắn hết say.
- Vậy sao ông lại làm thế?
- Tôi nghĩ do thói quen.
Tôi nghĩ có một gã đau đớn, và...
Có vấn đề gì à?
Cô chưa từng thấy một gã đánh nhau?
Ồ, có, nhưng...
chưa bao giờ đánh nhau vì tôi.
Vâng, tôi...
- Tôi đoán mình bị đau, vậy đó.
- Tại sao ông bị đau?
Ồ, sao tôi biết chứ?
Có một gã bị đau, vậy thôi!
- Hắn thoát khỏi nó, thế thôi
- Này, Sam!
Sam! Sam, Jensson xỉn quá
nên không thể tham gia cuộc thi leo cột.
- Anh phải giúp tôi.
- Vâng, anh ấy không thể leo lên cột.
- Tôi đã đặt cược lớn với Oscar.
- Tôi cũng vậy!
- Các anh muốn tôi làm gì với vụ cược đó?
- Leo cột! Nếu anh không giúp, tôi mất cái áo này.
Tôi chưa từng leo
nên ai biết mất bao lâu.
- Nó sẽ như hôm qua khi anh leo lên cột!
- Hoặc như sáng sớm nay.
- Anh có thể vẫn mất cái áo.
- Tôi sẽ nắm lấy cơ hội ở anh!
Sam McCord leo thay cho Nordquist!
- Cô đã từng thấy ai leo cột chưa?
- Chưa.
- Sam McCord leo cho Nordquist!
- Vâng, cứ như tôi bị mắc bẩy.
Sam, đi nào!
- Sam, ông không leo lên tới trên đó chứ?!
- Cô nghĩ tôi từng kiếm sống như thế nào?
- Anh ấy lên đó như một con sóc!
- Ole?
Này, thằng vô công rồi nghề, Beyehauser!
Coi chừng thằng nhóc Sam của tao đây!
Đó không phải là thứ tốt đẹp
anh đã làm với người bạn cũ, Sam.
Đáng lẽ anh phải nói với tôi cô ấy là của anh,
tôi sẽ tránh xa như một quý ông.
Tôi xin lỗi, Ole. Tôi xin lỗi.
Giờ tôi sẽ thỉnh cầu một sự chiếu cố với anh,
như một quý ông.
- Anh muốn gì?
- Tôi muốn anh chăm sóc Angle.
Trông chừng để không ai làm phiền cô ấy.
Bắt tay nào.
Được rồi! Tôi sẽ đá lộn cổ thằng nào
hỗn láo với cô bạn gái của Sam McCord.
Giờ tôi không phải lo lắng về anh.
Cô có người hộ tống rồi đó.
Đường này, Cô Angle.
Sẵn sàng...
leo...
Lên đi! Sam, lên!
Nhanh lên nào!
Yên lặng! Yên lặng!
Người chiến thắng cho Nordquist,
Sam McCord, trong 58 giây!
Bia cho tất cả mọi người!
Chúng ta uống mừng Sam McCord,
người chiến thắng trong cuộc thi leo cột!
Đợi, đợi, đợi, đợi đã!
Mọi người uống mừng tôi tới bốn lần rồi!
Vâng, làm cho được 5 lần luôn!
Chúng ta hãy uống
cho quý cô xinh nhất ở Seattle:
Lena Nordquist!
Cảm ơn, cảm ơn!
Và giờ chúng ta uống cho quý cô xinh đẹp khác.
- Angle.
- Cá là cô!
Mọi người uống vì quý cô xinh đẹp khác, Angle!
- Xin cảm ơn quý vị. Cảm ơn.
- Và một cối bự cho Sam McCord!
Từ đã nào!
Từ đã nào!
Tôi vẫn còn đang uống vì người khác!
Cho cô, Angle.
Vâng... cảm ơn Lena.
Cảm ơn Sam.
Được rồi. Giờ mọi người lùi lại phía sau.
Đầy vào!
Chúng ta còn uống chúc mừng nhiều nữa!
Vâng, thưa ông.
Ôi, ơn trời!
Nó vừa bắt đầu.
Skall.
Giờ chúng ta làm cuộc chúc mừng khác:
Tới ông chủ gỗ tốt nhất từng có!
Ông ấy luôn đối xử với thợ thầy như quý ông,
Lars Nordquist!
Tới ông chủ tốt nhất...
các thợ gỗ...
Ông ấy sẽ vượt qua.
Được rồi, vì vậy bây giờ chúng ta chuyển qua
thợ gỗ tốt nhất mà đã bỏ chạy đến Alaska,
... thợ leo cột Sam McCord, Paul Bunyan!
Vâng, tôi sợ rằng thợ leo cột Paul Bunnyan
sẽ phải vượt qua.
Đừng giận anh ta.
Họ chỉ vui vẻ.
- Tôi sẽ giúp cô chăm sóc Sam, cưng ạ.
- Cảm ơn Lena.
Tôi chắc tự mình có thể chăm sóc ông ấy được.
Ờ vâng. Chắc vậy rồi.
Chào buổi sáng.
Mấy giờ rồi.
Đã giữa trưa của một ngày tốt lành.
Khách sạn này đang rung lắc.
- Đây là chiếc thuyền!
- Dĩ nhiên nó là chiếc thuyền.
- Nó đi đâu thế?
- Alaska.
Alaska. Ôi.
Âm nhạc...
tôi vẫn còn nghe thấy nhạc.
Máy hát. Tôi chuyển tất cả mọi thứ
từ khách sạn, sau khi tôi tìm thấy hai vé.
Vé.
Vé nào?
Angle!
- Cô đã đi cùng.
- Ông yêu cầu tôi. Không nhớ à?
Ôi Sam, thật tuyệt vời!
Khi em thức dậy sáng nay,
em cảm thấy có gì đó thật tuyệt vời
vừa xảy ra với em.
Em cảm thấy khác biệt.
Em cảm thấy như em đã từng.
Ôi, Sam, anh đừng bao giờ xin lỗi.
Em sẽ chăm sóc anh thật tốt.
Anh có thể không tin điều đó,
nhưng em có thể nấu nướng, may vá...
Từ đã cưng. Từ đã.
Tôi...
Tôi nhớ, nhưng...
không hoàn toàn giống như cách cô nhớ.
- Có gì không đúng hả Sam?
- Không, chẳng có gì không đúng. Chỉ là...
- Anh hối hận vì đã yêu cầu em?
- Không, không phải chuyện đó.
Nếu em có gì làm phiền lòng anh,
làm ơn hãy cho em biết.
Không, tôi đã nói với cô, cô là người tốt.
Chỉ là có chút hiểu nhầm.
Tôi nghĩ tôi đã nói với cô về George.
Đúng, anh đã nói với em vợ chưa cưới
đã bỏ anh ấy và anh ấy đau khổ.
Đúng vậy. Trái tim cậu ta tan vỡ, không phải tôi.
Tôi nghĩ cô có thể giúp cậu ta, không phải tôi.
Ôi.
- Tôi xin lỗi. Tôi đã hiểu sai.
- Vâng, thành thật thì tôi nghĩ mình đã nói với cô.
Ông... ông có lẽ đã nói với tôi, nhưng...
Tôi lại nghe cái gì đó khác.
Tôi đã nghe cái gì đó tốt đẹp.
Vâng, tôi không có ý làm tổn thương cô.
Tôi chỉ muốn giúp đỡ.
- Và George là người tốt.
- Hãy tha thứ cho tôi.
Có lẽ tôi trúng phải vài cây thường xuân độc
chỗ cắm trại, và... hơi đau một chút.
Tôi sẽ không làm bị thương
một đứa trẻ như cô vì bất cứ điều gì.
Tôi nghĩ cô đã hấp tấp
về việc đến Alaska.
Vâng, tôi nghĩ... mình vừa thay đổi ý định.
Tôi muốn về lại nơi tôi thuộc về hơn.
Chúng ta hãy ăn sáng.
Rồi cả hai chúng ta sẽ cảm thấy khác biệt.
Không, cảm ơn.
Tôi nghĩ... mình no rồi.
Thôi nào. Mở ra.
Tôi sẽ chơi với cô trò con chó đỏ.
Cassino. Tôi sẽ chấp cô mười điểm.
Ôi, đàn bà.
Kỳ dị.
Cô ấy không trả lời, ông McCord.
- Tôi có nên trượt nó xuống?
- Không, để tôi lo chuyện đó. Cô ấy ăn có tốt không?
- Có, thưa ông. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.
- Vâng, chăm sóc cô ấy cho tốt.
Cảm ơn anh.
Ôi.
Chào buổi tối, Sam.
Tôi có thể tham gia với ông?
Vâng, chắc rồi. Vào đi.
Ngồi đi.
Cô thế nào rồi?
- Tôi vừa nghĩ mọi thứ.
- Tôi cũng vậy.
- Và tôi xin lỗi tôi đã quá vô ơn.
- Cô hoàn toàn có quyền đau đớn.
Đó là một ý tưởng ngu ngốc để bắt đầu,
khi lôi cô vào vì tôi muốn
giúp đỡ một người vượt qua được khó khăn.
Chúng ta hãy quên mọi thứ đi.
Bên cạnh đó, tôi không muốn kết thúc
là một vị Thần tình ái với George Pratt.
Anh ấy sẽ rất không hài lòng?
Tôi sẽ nhận mọi lỗi lầm. Anh ấy đã tìm ra khu mỏ,
cứu cuộc đời tôi, còn tôi lại nhấn anh ta xuống.
Đó là cách mà con người này hình dung.
Anh ấy rất tình cảm.
- Anh ta lớn tuổi hơn anh?
- Không, nhỏ hơn.
- Anh ấy xác nhận thế.
- Anh ấy to lớn và mạnh mẽ?
- Ồ...
- Anh ấy mập hay lùn?
- Không, nhưng...
- Và anh ta giàu?
- Vâng, anh ấy giàu.
- Chuyện đó rất buồn cười,
Anh ấy làm cho tôi trở thành con người.
Ồ, làm ơn hãy quên những gì tôi đã nói.
Tôi sẽ rất vui nếu có thể
làm cho anh bạn George của ông hạnh phúc.
Không! Không tốt.
- Nhưng hãy để tôi thử một hoặc hai tuần.
- Không được.
Đó là những gì ông muốn
khi lần đầu gặp tôi.
Xem này Angle,
tôi đã thay đổi ý định cũng như cô.
Tại sao, Sam?
Bởi vì đó là ý tưởng điên rồ,
và tôi không muốn cô bị tổn thương,
và... tôi thích cô.
Đó có phải là lý do để nhận rắc rối
từ một cô gái?
Đó là cách tốt nhất,
trừ khi cô là người thu hút mọi rắc rối.
Tôi không nghĩ đến bản thân mình mà thôi.
- Cô là đứa trẻ xinh đẹp. Tôi không muốn làm cô khó xử
- Tôi không muốn hiểu.
- Cái gì mà khó xử?
- Vâng, chúng ta hãy để nó theo cách này.
Ở đâu mà có hai người đàn ông và một cô gái
trên đỉnh núi, đó là rắc rối.
Và tôi không nghĩ thông minh
khi gia nhập vào đó.
Vậy chúng ta hãy đi tàu thủy, và tôi sẽ thấy rằng
cô không mất bất cứ thứ gì để giữ lấy nó.
Vâng. Vâng, tôi nghĩ ông đúng, Sam.
Nó sẽ làm cho anh bạn George của ông thất vọng
nếu tôi yêu ông,
và ai biết, có lẽ ông sẽ không vui
nếu tôi yêu người dễ thương như George.
Vì vậy, tốt nhất là,
tôi biến mất khỏi Alaska.
Vâng, tôi vui vì cô đồng ý với tôi.
Làm sao tôi có thể giúp đồng ý với một người
mà rất ân cần và đáng kính chứ?
Và khôn ngoan.
Chúc ngủ ngon, Sam.
Chúc ngủ ngon.
- Thuyền trưởng?
- Buổi sáng, ông McCord.
- Một chuyến đi tốt đẹp chứ?
- Không phiền hà gì.
Sẽ mất một chút thời gian
để đưa đồ đạc của ông vào bờ.
Vâng, tôi biết.
Có vấn đề riêng tư này, Thuyền trưởng.
- Cô Bonnet.
- À, cô gái xinh đẹp.
- Thật buồn khi không còn thấy cô ấy nữa.
- Ông không mất cô ấy đâu.
Cô ấy sẽ quay lại Seattle với ông.
Nhưng chúng tôi sẽ đến Kotzebue
trước khi quay về Seattle.
Được rồi. Cô ấy đi cùng hành trình.
300 đô đủ cho vé quay về chứ?
- Quá nhiều.
- Đây là 500 đô.
Thêm 200 để trông chừng cô ấy.
Tôi sẽ để mắt đến cô ấy như ông bố, ông McCord.
Và... đây là 500 đô nữa.
Đưa cho cô ấy khi đến Seattle.
- Cứ bảo tiền của người bạn.
- Hiểu rồi, ông McCord.
Họ thường không đến với
người phụ nữ quý phái đó.
Này kéo lên!
Còn một người nữa!
Cảm ơn.
Cảm ơn.
- Chào buổi sáng.
- Tôi nghĩ là cô sẽ ở lại trên tàu.
Vâng, tôi cũng đã nghĩ vậy,
nhưng rồi cái gì đó bảo "Tới bờ, Michelle."
- Tới bờ, và tài sản của bạn sẽ được thực hiện."
- Cái gì đó có nói với cô rằng...
... Nome không phải là nơi cho một cô gái như cô?
- Như tôi?
Kiểu của nơi đó là gì vậy Sam?
Vâng, tôi nghĩ mình đã lo lắng
cho cô quá lâu rồi...
Tôi quên cô có thể tự chăm sóc cho mình.
Nhưng thật vui khi được quan tâm
dù trong chốc lát. Và tôi cảm ơn ông.
Không có gì.
Tôi nghĩ mình có thể tìm phòng
tại khách sạn cho cô, như là món quà chia tay.
Ông sẽ không còn vào thị trấn
khi đến khu mỏ của mình à?
Ồ, có chứ, mỗi 6 tháng một lần.
Ồ, tôi... tôi hiểu rồi.
Tôi không thấy George đâu cả.
Khi anh ta nghe về Jenny,
anh ta sẽ bị kích động và chọc ngoáy mũi tôi,
nếu không là tự nhấn chìm bản thân.
Anh ta là anh chàng tốt bụng,
nhưng về Jenny thì anh không được bình thường.
Đó là rắc rối khi đang yêu.
Thậm chí nhấn chìm là một sự giải tỏa.
- Ồ, rất vui. Cô chỉ cần đứng ngoài chuyện này.
- Tôi? Dĩ nhiên rồi.
- Tôi sẽ phải có một bồn tắm nóng và...
- Này Sam!
- Sam!
- Breezy!
Cô ở ngay đây.
Breezy! Goerge đâu?
Ở khu mỏ. Anh ấy muốn anh đưa Jenny tới đó
nhanh nhất có thể.
- Có chuyện gì không hay à?
- Vừa có việc chiếm đoạt khu mỏ.
Anh ta và Billy đang ngồi trên đó
với mấy khẩu súng đã lên đạn.
- Tệ vậy sao?
- Cũng vừa có vài vụ giết chóc.
Tôi vừa bị cướp khu mỏ tuần rồi.
Chúng lấy đi mọi thứ của tôi.
George đã giao tôi một việc,
và tôi lấy một xe ngựa đôi...
... để giúp anh lôi thứ đó ra khỏi khu mỏ.
Đây là hóa đơn. Đợi đến khi họ bỏ đồ lên.
Tôi đến khách sạn rồi quay trở lại.
Tôi là người của anh.
Hành lý ở bên trong, thưa cô.
- Ông tốn 4 đô lẻ, thưa ông.
- Quên đi.
Ông không thể có phòng.
Chúng tôi đã đầy rồi.
- Chào ông McCord.
- Tôi muốn một phòng có phòng tắm cho quý cô đây.
Tôi xin lỗi, chúng tôi đã đầy khách hết rồi.
Mọi thứ đã thay đổi.
Mọi thứ? Còn nơi nào khác để tôi có thể
có cho cô đây một phòng riêng không?
Ông có thể thử hỏi chuồng ngựa của Phil.
Họ vừa cải tổ nó thành khách sạn.
Chuồng ngựa?
Để tôi hỏi Bish.
Ông ấy là chủ của ổ lưu manh.
Bish? Everett Bishop?
- Đây, Sam.
- Bish, tôi muốn...
Bộ trang phục này cho một ông chủ hả?
Tôi không còn là chủ nữa.
Một con đầm đã làm điều đó. Một con đầm tệ hại.
- Ông đã mất khách sạn?
- Sam, tôi đã có hai quân ách liền,
và gã này lật một con đầm,
và đó là lần rút cuối cùng.
Giờ tôi hỏi anh,
anh có muốn cược khách sạn hay không?
Một con đầm?
Ai kéo con đầm thứ ba?
- Một con đầm tệ hại.
- Tôi sẽ vẽ cho ông một người gầy nhom.
Tôi không muốn một người gầy nhom,
nhưng tôi cũng không muốn
một người với phần sau như một cái trống!
- Được rồi, tôi sẽ vẽ một cái bánh!
- Ông không thể vẽ...
Sam! Chào mừng anh đến với
khách sạn Royal Palace.
Tôi đang làm cho trẻ hóa nơi này.
Nghệ thuật. Tôi đang giới thiệu nghệ thuật đến Alaska.
Cùng với thỏa thuận chui?
Sam, cả hai chúng ta đều giàu có.
Tại sao chúng ta phải cãi nhau?
Nếu anh và quý cô đây muốn một phòng...
Tôi ở ngoài. Phòng đó cho cô Bonnet.
Một phòng có phòng tắm riêng.
Tôi chắc tôi đáp ứng được
những gì ông muốn.
Tôi muốn dùng cơ hội này
để gạt bỏ những việc gây thất vọng
trong quá khứ của chúng ta.
Là bạn của anh, cô ấy là khách của ngôi nhà này.
Tôi sẽ lo hành lý của cô.
Boggs? Boggs!
Tên đó làm phiền tôi.
Cô đã gặp hắn rồi?
Sao ông hỏi thế?
- Cô không biết hắn ta chứ?
- Không.
- Vâng, coi chừng hắn đó.
- Tại sao?
Đừng để hắn cố bán cho cô
bất kỳ thứ gì.
- Tôi sẽ để tiền của mình trong giày.
- Vâng, việc đó tốt cho chính cô.
Một kẻ lừa đảo như thế
là tin tức xấu cho mọi người.
Cảm ơn ông.
Tôi đánh giá cao sự quan tâm của ông.
Vâng, tôi...
tôi phải tới khu mỏ.
Ông sẽ đến để nói lời tạm biệt
trước khi đi chứ?
Tôi sẽ cố.
Không khó chịu chứ?
Không. Chỉ có vài thứ đã không đến đâu.
Quá điên rồ, như ông nói.
Vâng...
Tạm biệt.
Tạm biệt.
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
Lần tới tao mà thấy mày lang thang uống rượu,
tao sẽ đuổi cổ đó. Giờ đi làm việc đi.
Mang hành lý của quý cô đây
lên dãy phòng của tao.
Cô Bonnet?
- Tôi có thể mở cửa sổ cho cô, hay...
- Ông Boggs?
"Cô Bonnet"?
Ồ, thật tuyệt vời!
Angel, đã lâu lắm rồi.
Ồ, cô đã leo lên cái gì đó lớn.
Thôi nào, nói cho Frankie tất cả đi.
Nếu anh giữ cuốn nhật ký, Frankie,
thứ mà tôi chắc anh sẽ không dám,
anh đã đọc ở đâu đó nói rằng
anh không có quyền yêu cầu tôi bất kỳ thứ gì.
Ồ, đợi đã Angel.
Cả hai ta có nhiều thứ để xem xét.
- Cô đã đi ra khỏi đời tôi.
- Tôi không đi. Tôi chạy.
- Không có giải thích nào...
- Thậm chí không có chiếc nhẫn cưới.
Tôi đã chán, Frankie.
Chán với việc được sử dụng.
- Cô đã phải nhận sự lỗ mảng?
- Anh giúp tôi hiểu được như thế nào, nhớ chứ?
Xem nào, tại sao lại than vãn?
Nó đâu làm cô thương tổn gì?
Giờ cô đẹp gấp đôi
so với khi còn ở New Orleans.
Cô trở thành một nàng Venus thực sự.
Tôi không xứng với chút lòng tin sao?
Ôi, cưng, nó đập mạnh vào tôi
khi thấy em ở ngay đây.
Nó đã mang lại mọi thứ.
Những ngày... đêm hạnh phúc đó.
Chúng ta sẽ bắt đầu lại,
trên một quy mô lớn.
Ồ, vì vậy mà em đã cuốn gói hết, hả?
- Với Sam McCord.
- Tránh xa nó, Frankie.
Đừng lo, Angel.
Anh đứng về phía em.
Sẽ tốt đẹp với anh nếu em chôm
mỏ vàng của hắn. Anh không dính vào đâu.
Anh đã có lợi ích của riêng mình.
Sam McCord là của em,
phần còn lại của thế giới là của anh. Công bằng chứ?
Tất cả những gì anh yêu cầu
là một chút tình cảm ngày xưa.
Tất cả đã qua rồi Frankie.
Chết rồi, xem như nó chưa từng có trên đời.
Ồ... em thẳng thắn đó.
- Tôi đã nói với anh.
- Anh không bao giờ hình dung được.
Em đang yêu gã McCord bự con này.
Nào, để anh cho em lời khuyên chân tình?
Chẳng ích gì. Đừng thay đổi.
Em có biết tình yêu mang lại những gì
cho một phu nhân?
Lấy đi tất cả sức sống của họ.
Đó là sự tôn trọng. Đó là dấu chấm hết.
Anh đang khuyên em một cách chân thành,
hãy là chính mình.
Đừng kết thúc như Mẹ Hubbard,
với đám trẻ hét lên trong tai em!
Sự tôn trọng này, nó không tốt cho em.
- Tránh đường tôi ra.
- Không cần phải đi. Anh sẽ đi.
Cứ giữ phòng.
Nhưng anh là người kiên nhẫn, và quan trọng hơn,
anh đặt nhiều niềm tin ở em. Cứ nghĩ lại.
Nếu em cần một chút... thân mật,
cứ gọi cho Frankie.
Còn gì ngoài đó?
Một tời hơi nước, một số bơm,
và số ống áng còn lại.
Tôi và chiếc xe này
sẽ không theo anh thêm ngày nào nữa.
Tôi không quan tâm.
Chỉ cần mang nó tới được khu mỏ.
Và đừng có treo lủng lẳng trong thị trấn
để nhậu nhẹt.
- Nhậu nhẹt? Anh biết tôi
không bao giờ uống lúc làm việc!
- Anh có thể luôn bắt đầu!
Từ khi chúng ta lên bờ, anh làm sao vậy?
Anh xấu tính như con gấu bị lột da!
Tôi xin lỗi Breezy.
Hẹn gặp anh ở khu mỏ.
Đi!
Cút đi! Tao đã bảo,
tránh xa tao ra hoặc tao sẽ la lên đó!
Những gì tôi muốn làm
là ra được khỏi đây!
Và cũng đừng có chạm vào tôi.
Ông! Tôi nợ gì cái phòng đó?
"Phòng riêng" đó.
Ai cũng gõ cửa phòng tôi.
Họ nghĩ tôi là gì chứ?
Một phần của dịch vụ khách sạn? Không!
Đây! Và xóa tên tên khỏi sổ đăng ký của ông!
- Nhưng tôi không hiểu gì cả.
- Đừng ngăn tôi! Tôi sẽ ra khỏi đây!
- Do tên Frankie nhãi nhép đó?
- Khách sạn đầy những tên Frankie.
Vâng, mình hiểu sai cô ta.
Vì mỏ vàng.
- Giờ cái chuồng ngựa đó ở đâu?
- Cô điên à?
- Cô không thể ngủ cùng ngựa.
- Đừng có mà lăng mạ!
Tôi xin lỗi.
Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi rất khó chịu.
- Tôi sẽ ngủ ở bãi biển. Ngủ bất cứ đâu.
Cô không thể. Cô sẽ bị cảm lạnh.
Tôi không quan tâm.
Đáng lẽ tôi nên nghe ông và ở lại trên tàu.
Tôi nghĩ mình là con ngốc.
Đủ thời gian để thừa nhận đó,
sau khi con tàu vừa khởi hành!
Tôi chẳng biết có chuyện gì với mình.
Tôi chưa bao giờ khóc như vậy.
Tôi sẽ nói với cô vấn đề của cô.
Cô là người... không may!
Và đó là những gì với cô,
một người không may mắn!
Lên xe đi.
Qua bên và thôi nói oang oang đi!
- Ông đưa tôi đi đâu?
- Tới khu mỏ.
- Nhưng còn về con tàu đó?
- Tôi sẽ đưa cô quay lại sau.
Yah!
Đáng lẽ hôm nay tôi có thể ngồi
trong quần ông ấy nếu tôi có đầu óc.
Vâng, ông Canon.
Tôi dựng căn lều ở khu mỏ của ổng và George Pratt.
Nếu tôi mà uống ít rượu
và nhiều nước hơn trong dòng suối đó,
thì có lẽ tôi đã có tất cả số vàng đó
cho riêng mình.
- Boggsy, ông đã sống trong căn lều đó?
- Vâng.
- Ông có xác nhận không?
- Không, tôi chỉ lo đặt bẩy.
Sau đó tôi đã rút ra
vì tôi gần như chết đói!
Cho tôi một đặc ân đi ông Canon.
Đá tôi đi. Đá mạnh lên.
Đợi đã.
Boggsy, đáng lẽ ông phải tuyên bố sở hữu.
Giờ nghĩ kỹ đi.
Ông có đóng cái cọc vào đất không?
- Có đặt thành một đống đá không?
- Không! Tôi không quan tâm đến đá.
Có thể một vài viên đá nhỏ.
- Không.
- Ông xỉn mất rồi.
Trừ khi tôi làm bếp để nấu,
tôi đã đặt hai cục đá lại với nhau.
Boggsy!
Đó là xác nhận!
Nó là vàng của ông,
nó là khu mỏ của ông!
- Ông nghĩ vậy?
- Ồ, chắc chắn rồi!
Ông cần vài cốc rượu để tỉnh táo.
Tôi sẽ xử lý việc này chi tiết với ông.
Ngay bây giờ!
Ôi Sam! Nó đẹp thật!
Đẹp? Nó làm tôi thấy sợ.
Chào mừng Jenny.
Ôi, căn lều trăng mật của anh ấy.
Tuyệt làm sao!
Cô giữ lời hứa của mình chứ?
Không gây rắc rối chứ?
Không có rắc rối đâu Sam.
Tôi chỉ thưởng ngoạn phong cảnh.
Vâng, tôi đã làm tốt nhất có thể.
Tôi sẽ đối mặt với anh ta.
- Tôi nghĩ mình sẽ nói dối với anh ta.
- Vâng.
George!
George!
Billy!
Billy!
George!
Có thể họ đang đào các miệng hầm.
Tôi sẽ đi moi George lên.
Tôi không muốn cái này đặt trên một con dê,
nhưng ngay bây giờ
tôi muốn cô là Jenny.
Tôi sẽ quay lại ngay.
Chào nhóc.
- Khoan đã! Cái đó lên đạn rồi đó.
- Sam! Tôi mừng khi ông quay lại!
Vâng, tôi cũng chắc thế.
Goerge đâu?
Arnie, có phải gã đó đã cướp mỏ của chúng ta ở Dawson?
Hắn đang gặp rắc rối.
- George đã đi giúp hắn một tay.
- Tôi đã nghe về việc chiếm đoạt.
Có vài gã đã cố, nhưng Arnie đuổi chúng đi.
Chúng thề sẽ mang cả băng quay lại.
Breezy đã nói với tôi có vài vụ giết chóc.
Tôi nghĩ tôi nên đến đó giúp họ một tay.
Đi nào.
Thắng ngựa cho tôi
trong khi tôi lấy vài thứ.
Anh ta điên hả?
Anh ta thậm chí không có ở đây. Đến khu mỏ khác rồi,
đánh nhau với bọn sâu bọ.
Về chuyện đó có một điều tốt là,
chúng bắn vào anh ta sẽ làm cho George
khỏi nghĩ đến Jenny.
Vâng. Một viên đạn xuyên qua đầu
luôn là phương thức tốt nhất cho tình yêu.
Tôi sẽ đi giúp anh ta một tay.
Tránh xa tôi một thời gian
- Ông để tôi ở lại đây một mình?
- Tự nhiên như ở nhà. Billy ở đây.
- Ai là Billy?
- Em trai của George.
- Bao nhiêu rồi?
- 17. Nhưng cậu ấy đủ khả năng lo cho cô.
Đó là điều tôi sợ.
Con này tốt nhất trong số chúng.
Nó làm hoảng sợ một chút, nhưng...
Nhưng sao?
Giờ thì nó...
- Đó có phải là Jenny?
- Không, đó không phải là Jenny.
Cô ấy là khách trong một vài ngày,
vì vậy mang giường xếp của cậu ra ngoài.
Cô ấy sẽ ngủ trong lều.
Đây là Billy,
chỗ đám cỏ dại ở chân cô là Clancy.
Tôi sẽ quay về sớm ngay khi có thể, Angel.
Chăm sóc cho đám lừa.
Vậy ra cậu là Billy?
Tôi là Michelle.
- Có vấn đề gì sao? Cậu cảm à?
- Ồ, không. Không có vấn đề gì.
- Còn cô...
- Tôi sao?
Bạn gái của Sam?
Không.
- Em gái ông ấy?
- Không.
- Cô chỉ là người lạ?
- Vâng, chúng tôi gặp nhau trên tàu,
... và chẳng còn phòng trọ nào trong thị trấn,
vì vậy Sam mời tôi lên đây...
... đợi đến khi có tàu quay về Seattle.
- Tuyệt cú mèo.
Ý tôi là trên này tuyệt cú mèo.
Clancy chắc cũng giống tôi.
Giờ cô đừng đi. Tôi phải tháo cỗ xe ngựa.
- Cô ở đây. Tôi sẽ quay lại ngay, được chứ?
- Vâng.
Đi nào Clancy.
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
Ôi, Clancy!
Giờ đi ra nào. Cư xử cho phải phép chứ!
Làm ơn ra đi.
Clancy, xấu hổ cho mày.
Cư xử cho phải phép nào. Ra ngoài, được chứ?
Michelle? Cô cần gì không?
Không.
Có lẽ thêm nước nóng.
Tôi... tôi vừa đun một ấm.
- Không, cảm ơn.
- Đổ thêm vào chẳng sao đâu.
Billy, tôi không phải đang rửa chân.
Tôi đang ở trong bồn.
- Cả người luôn?
- Cấm mở tấm rèm đó!
Chúa ơi!
Cả người cô ấy!
17. Chỉ là một nhóc con.
Ôi!
Một... một lễ chào mừng
để cho cô cảm giác như ở nhà.
- Đây. Cô... cô ngồi đây.
- Cảm ơn.
Ôi, trời ơi,
người cô thơm phức.
Cảm ơn cậu.
Cậu đang nấu món gì
mà mùi cũng thơm thật.
Tôi muốn ngửi cô hơn.
Chúng ta sẽ ăn tối chứ?
Ăn tối? Ờ, đúng rồi.
Xin lỗi. Lúng túng quá.
Thịt nai hầm.
Tôi rất muốn nếm thử.
Oh! Chắc rồi.
Đẹp lắm.
Anh cậu cho phép cậu uống chứ?
Tôi đã uống từ lúc mới lớn.
Đây là vang Pháp.
George đã dành nó cho Jenny,
nhưng... cô là người Pháp,
cô uống nó cũng giống vậy thôi.
Cứ nói chúng ta đã chơi hết một cặp.
Cô sẵn sàng chưa?
Chúng ta sẽ xem buổi tối trải qua thế nào.
Nhìn này! George đã cột chặt nút lại,
nếu tôi đụng vào là ảnh biết ngay.
Tôi hy vọng chẳng có gì sai
khi nó sôi lên như thế!
- Cô nếm thử chứ?
- Ôi, tôi chẳng sợ đâu.
Được rồi.
Mmm. Rất ngon.
- Nó gọi như thế nào?
- Sâm banh.
Đó là loại duy nhất tôi từng uống.
Tôi nghĩ nó cạn không đúng cách, nhưng...
dù theo cách nào miễn là cô hết được.
Đây, thêm chút nữa.
Dzô đi.
Đây là nơi tôi chờ đợi, Michelle.
Tôi có tất cả số tiền mình cần.
Không có nghĩa là tôi không làm việc nữa.
Việc tiếp theo là kiếm cho mình một em.
- Một phụ nữ chín chắn.
- Đúng, trong khi cậu vẫn ở ngưỡng cửa cuộc đời.
Cô nói đó.
Có thấy cái hộp đằng kia không? Ngay đó?
Nó đầy vàng. Lấy tất cả cô muốn.
Tôi ném lẫn lộn với Sam và George.
Từ Fortymile tới Dawson,
Tôi biết tất cả phụ nữ
từ đầu này đến đầu kia sông băng.
Tóc vàng có, nâu có, đỏ có...
Cô biết họ mà,
tôi đã biết họ.
Vâng, thưa cô,
Tôi quyết định đã đến lúc để tôi im lặng.
Hãy kiên nhẫn. Cô gái chín chắn đến thôi.
Cô biết đó, tôi nghĩ có người
nên làm bạn với người phụ nữ hơn tuổi.
Tôi chỉ không thể chịu đựng
những cô gái trẻ.
Cô biết đó, thiếu kinh nghiệm,
và chẳng có gì để đề xuất.
Mm - Hm.
Cậu không nghĩ chúng ta nên dọn dẹp
và đi ngủ sao?
Vâng, tôi đồng ý.
Tôi tham gia.
Tốt. Cậu đi ngủ, còn tôi dọn dẹp.
A, chết tiệt.
Gấp gáp gì chứ?
Tôi chưa bao giờ có ai để nói chuyện,
ý tôi là con gái đó.
Chỉ có Sam và George,
và tất cả những gì họ thường nói là...
yêu cầu tôi rửa cái gì đó
hoặc nấu cái gì đó.
Michelle...
Tôi muốn cô nhiều hơn
chỉ là bạn bè để chuyện trò.
Tôi không biết chính xác
phải đặt nó như thế nào.
Tôi hiểu. Cậu muốn tôi nhiều hơn...
như một người chị.
Ôi, Michelle,
làm ơn đừng có trêu tôi.
Tôi nghiêm túc mà.
Michelle...
Tôi nghiêm túc đấy.
Tôi hơi choáng một chút.
Vâng, tôi nghĩ vậy.
Cậu nên nằm nghỉ một lát.
- Michelle...
- Không, không, không, không.
Cậu đi nào.
Đi nào.
Không, không.
Cậu có thể nói chuyện với tôi
trong khi tôi dọn bàn. Được chứ?
Cảm ơn. Cảm ơn, Michelle.
17.
Đồ mắt bò!
Coi chừng!
- Coi chừng!
- Chúng đã bắt Arnie.
Này Duggan!
Hắn đã mang bó thuốc nổ này!
Để thổi bay máng nước
và dìm chết chúng ta.
- Bọn bẩn thỉu, bọn cướp đất tụi mày!
- Arnie, mày chỉ không hiểu.
Đây là vùng tự do.
Tụi tao phải có số vàng nhiều bằng tụi mày.
Đi nào!
Tiếp đi!
George! George Pratt!
- Sao?
- Tất cả tụi mày!
Tay để trên đầu bước ra khỏi lều,
hoặc tao sẽ bắn Arnie.
- Bọn chuột bẩn thỉu cũng làm thế.
- George đừng làm thế.
Tôi chết còn tốt hơn
để mất khu mỏ vào bọn cặn bã này!
Ồi, không!
- Này, nhìn chiếc xe kìa! Thôi nào!
- Này, giữ lại!
Chạy khỏi đây thôi!
- Arnie!
- Sam. Anh ổn chứ?
Xin lỗi tôi đã làm vỡ máng nước của anh.
Có vẻ như anh sẽ nghỉ việc một thời gian.
Chết tiệt, nó vẫn là của tôi, phải không?
Anh nên đưa anh ấy lên lán đi.
- Chào, Sam!
- Chào.
- Này, con bò bự. Anh đi đâu đấy?
- Ồ... không biết nữa.
- Này, cô ấy thế nào?
- Ai?
Ai chứ?! Jenny đó! Tôi điên mất.
Cả tuần này tôi chẳng chợp mắt được.
Này Sam. Cô ấy nói gì
khi thấy túp lều trăng mật?
Ờ, George,
cô ấy không thấy căn lều đó một cách chính xác.
Cô ấy không thấy? Ông đã làm gì?
Để cô ấy ở lại Nome?
- Đến giờ, chúng ta là bạn bè khá lâu...
- Ý anh là anh đã không đưa cô ấy đến?!
- Tôi đã dối anh một chút, nhưng...
- Anh là tên Judas tệ hại!
- Nhưng tôi không thể nói dối với thằng bạn thân!
- Bạn thân?! Ồ, vâng, anh là thằng bạn thân.
- Anh uống say khướt và chẳng đi gặp cô ấy!
- Trước đó tôi không xỉn, tôi xỉn sau đó!
Đồ dở hơi!
Giờ nghe cho rõ George.
Thật ra, tôi đã đi gặp cô ấy.
Và tôi đã gặp, vì vậy hãy giúp tôi.
Anh có nghe không?
- Vâng, tôi đang nghe.
- Vâng, tôi đã gặp cô ấy và chồng.
- Chồng của ai?
- Của Jenny. Cô ấy đã lập gia đình.
- Lập gia đình?!
- Đó là những gì tôi đang cố nói với anh.
Đó là lý do tôi uống.
Và rồi tôi đã làm một việc ngu ngốc,
việc mà tôi hối tiếc.
Kết hôn!
Cô ấy không thể đợi.
Tôi thậm chí không đáng để đợi.
Tôi là một thằng khờ thất bại
trong căn lều trăng mật trống trải!
Tôi sẽ mời anh uống một chút.
Tôi có mang theo trong yên ngựa.
Để tôi một mình, Sam.
Tôi thậm chí còn không muốn thấy ai cả.
Cứ để tôi một mình.
Tôi sẽ gặp lại anh ở căn lều.
Billy?
Billy?
Billy,...
Ôi.
Michelle?
- Michelle?
- Ồ, không, Billy. Đi đi. Để mặc tôi.
Ồ! Là ông à.
- Tôi mừng thấy ông trở về!
- Cô đang làm gì trên giường vậy?
Billy. Thằng nhóc Billy.
Đó là lý do tôi ngủ trên gường này.
Cậu ta với lấy chai rượu của mình,
và bất cứ thứ nào mà với tay tới.
- Vâng... nhưng về cái giường?
- Ồ, tôi biết. Đây là giường tân hôn.
- Ông đã nói dối sao với George?
- Không, tôi đã nói sự thật.
- Và đó là một sai lầm.
- Anh ấy có nói gì về tôi?
Vẫn chưa, và đó là lý do
cô nên ra khỏi cái giường đó.
Giờ George hơi nhạy cảm về mọi thứ.
- Tôi đợi cô trong lều kia khi cô sẵn sàng.
- Được rồi.
Billy!
Billy!
- Michelle!
- Michelle? Cậu...
đáng bị bắn!
- Sam! Cái đầu của tôi! Tôi chết mất!
- Cậu không may mắn vậy đâu.
- Đợi đã Sam! Nghe này!
- Cái này sẽ gột rửa cho cậu!
Sam! Không!
- Sam!
- Cứ hít thật sâu!
Nhậu nhẹt hả?
Nhậu nè!
Nhẹt nè!
Giờ cút khỏi đây, mang chiếc xe đó xuống cống
và tháo ngựa ra,
... giống như cậu đã làm hôm qua!
- Vâng.
Ôi Clancy.
Giá mà Sam nhìn tao như cặp mắt của mày.
Nhưng anh ta sẽ nhìn.
Tao sẽ làm cho anh ta nhìn tao với cách đó.
Chúng ta phải ra khỏi đây.
George sẽ quay về sớm đó.
Vâng, tôi gần xong rồi,
nếu ông giúp tôi cài nút áo.
Sao cô không mặc cái nào
có nút ở đằng trước đó?
Nó có còn dễ dàng để cho ông cài nút?
Câm đi, trừ khi mày muốn nhúng xuống suối!
Ôi, đừng nóng, Sam.
Ông có biết ông thực sự rất dễ thương.
- Ông có từng nhận ra điều đó?
- Tất cả những gì tôi nhận ra...
là chúng ta phải ra khỏi đây
vì George đang quay về.
Vâng, George đã về!
- Ồ, xin chào George.
- Cái chó gì đang diễn ra ở đây vậy?!
- Con ả này là ai?
- Một người bạn. Angel, đây là George Pratt.
- Xin chào.
- Jenny không thể ở đây,
... nhưng ả lang thang này thì có thể?
- George, để tôi giải thích.
Tôi không muốn nghe anh nói gì cả,
và biến khỏi giường tôi!
- Cô và cái quần của cô nè. Biến!
- Ngốc ạ! Cứ để tôi giải thích...
- Mùi thơm đó! Cô ấy nghe như...
- Tôi lấy nước hoa đó cho Jenny,
... và cả cái quần đó!
- Anh đã đưa chúng cho cô ta hả?
Đồ bò đực!
Tôi đã đưa cô ấy về cho anh!
Tôi không muốn nghe thêm...
Cho tôi?
Cô ấy là người Pháp như Jenny,
cô ấy đẹp như Jennny,
thậm chí đẹp hơn ấy chứ.
Ông nghĩ cô ta có thể thay thế Jenny của tôi,
lấy đi chỗ Jenny trong tôi?!
Ý là để an ủi anh, George.
Đó là cách nó đã bắt đầu.
- Nhưng chúng tôi đã thay đổi ý định.
- Đúng vậy.
Tôi sẽ đưa cô ấy quay lại tàu, ngay bây giờ!
Được chứ George?
- Tôi không biết.
- Ông ấy đã nói sự thật, ông Pratt.
Lấy đồ đạc của cô đi,
tôi đi dỡ hàng xuống đã.
Được rồi, Sam.
Nghe này. Về thông tin của anh,
tôi muốn anh biết rằng...
... tôi đã ngủ trên giường này, một mình,
vì thằng em trai Billy bé bỏng của anh.
Ồ, tôi muốn nhân cơ hội này
để giải thích vài điều,
- Tên cô là gì?
- Michelle Bonnet.
Cô thực sự là người Pháp?
Vâng, tôi là người Pháp,
... tôi là một kẻ ngốc,
và tôi cũng là một kẻ lang thang.
- Ồ, tôi xin lỗi...
- Không cần phải xin lỗi, vì tôi đúng là kẻ lang thang.
Sam đã tìm thấy tôi ở một nơi
được gọi là Nhà thổ,
và tôi nghĩ mình sẽ quay lại đó.
Cô... phải quay về sao?
Nó không quan trọng.
Tôi cũng làm công việc đấy dù có ở đâu.
Cô phải làm?
Khi anh sống theo cách này,
thì anh sẽ bắt đầu vì bất cứ lý do nào,
không dễ đàng gì để sống theo cách nào khác...
và không có nhiều cơ hội.
- Tôi không nghĩ nó hoàn toàn cần thiết...
- Vâng, nó cần thiết.
Anh thấy đó,
nước hoa đó có mùi khác với tôi.
Những thứ xinh đẹp mà tôi mặc trông đẹp hơn với tôi.
Chính anh đã nói với tôi.
Tôi đã nói tôi xin lỗi
vì những gì mình đã nói.
Ồ, anh không cần phải xin lỗi, mon chou.
Tất cả là do Sam và tôi, nó là lỗi của chúng tôi.
Đã quá đủ với anh khi để mất Jenny.
- Cô nói lại xem?
- Tôi nói anh không cần tự trách mình...
Không. Không, không, không.
Ý tôi là cô đã gọi tôi là gì.
- Ý anh là mon chou [anh yêu- Tiếng Pháp]?
- Vâng.
Ồ, không có gì.
Nó chỉ là một từ tiếng Pháp ngớ ngẩn.
Nó có nghĩa là "bắp cải nhỏ của tôi".
- Ờ. Mon chou. Jenny đã từng gọi tôi như thế.
- Ồ, tôi xin lỗi. Tôi không biết.
Không.
Cô không phải xin lỗi.
Cô biết đấy, nó thật kỳ lạ.
Cô nhắc tôi nhớ đến cô ấy.
Jenny, ý tôi là thế.
À...
Tôi nên...
Cô biết đó, cô có nhiều thứ để gói ghém...
Tôi chắc chắn muốn ông thôi hành hạ tôi.
Tôi không bao giờ làm việc đó...
... nếu cô ta nói là bạn gái của ông.
- Chưa làm gì?
- Tôi đã hôn tay cô ấy.
- Ôi, câm đi!
Nhưng Michelle là cô gái tuyệt vời,
và tôi chắc mình thích cô ấy.
Tôi nghĩ mình đã dằn được, ờ...
thú tính của bản thân mình.
Tôi đã nghe rồi.
Có gã khi uống vào
thì làm việc ngu ngốc, đúng không?
Này, sao tôi lại không đưa cô ấy
vào thị trấn, Sam nhỉ?
Được đó. Vậy ông có thể ở lại đây
và làm lành với George.
Sao cậu không tìm điểm mát nhất
trên suối nước nóng đó và ngồi lên nó nhỉ?!
Và rồi thay đồ luôn.
Đi đi.
Tôi phải suy nghĩ.
- George đâu?
- Anh ấy đang tắm.
- Đang tắm?
- Anh ấy ngâm mình hàng giờ rồi.
Tôi nghĩ anh ấy điên rồi.
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
- Chào anh, Sam, đối tác cũ!
- Vâng, càng tốt!
- Tuyệt vời khi thấy anh lại cười.
- Ồ, tôi xin lỗi, Sam.
- Tôi đã hiểu lầm. Đáng lẽ tôi không được giận anh.
- Cảm ơn.
- Tôi đã nổi khùng một chút. Anh biết nó như thế nào mà.
- Chắc rồi.
Trong cái rủi cũng có cái may, Sam,
giống như mấy cái quần màu hồng
mà anh đã gửi cho Michelle?
Vâng, xe ngựa đã bốc xong hàng hóa.
Tôi sẽ đưa cô ấy đến thị trấn.
Ồ, không cần đâu.
Anh có thể để cô ấy ở đây.
- Vì sao?
- Bây giờ chúng tôi đã hiểu nhau,
chỉ còn đợi cơ hội nữa là xong.
- Xong? Xong cái gì? Ở đâu?
- Ở đây.
- Với Angel?
- Tôi thích cái tên Pháp hơn. Michelle.
- Mon chou Michelle.
- Hay đó.
- Đúng không?
- Ngậm lại!
- George, anh đang mắc sai lầm đấy.
- Anh đưa cô ấy đến đây cho tôi mà.
Tôi có thể xứng đáng với điều đó.
Với lại, một người không thể cứ héo hon
vì một mối tình đã mãi mãi ra đi được.
Nhưng anh chưa từng héo hon
vì mất đi tình yêu thậm chí chỉ hai giờ!
Anh biết đó Sam, đó là cách tuyệt cú mèo
khi cô ấy nhắc tôi nhớ đến Jenny.
Trước khi anh hết ngốc,
tôi nên giải thích cái gì đó với anh.
Nhà thổ?
Cô ấy đã nói với tôi rồi, Sam.
Cô gái này thật thà, Sam!
Cô ấy thật ngay thẳng!
Tôi thích cô em này! Ôi, Michelle.
Mon chou, mon chou.
- Thấy tôi nói chưa? Anh ấy thật ngốc nghếch.
- Anh không ngốc đâu.
Nó đã quá lâu, mùa đông lạnh lẽo,
và cô ấy như hơi thở mùa xuân lướt qua khe cửa.
Có thể đúng về ngôi Nhà thổ đó,
nhưng Angel không như những cô gái khác.
- Anh có thể nói lại điều đó, đối tác!
- Tôi đang cố nói đây,
anh không thể tọng vào cô ấy
như con bò đực làm với bạn tình được!
Cảm ơn vì lời khuyên, anh bạn.
Tôi sẽ gấp mấy cây bài và chơi con bò, phải không?
Mon chou, mon chou, mon...
Ôi, tôi yêu từ tiếng Pháp đó!
Mon chou,...
Giờ xem anh ấy làm gì kìa.
Tôi đã làm gì chứ?
Ông đã làm cho Michelle tội nghiệp rối tung lên
cô ấy không biết mình phải làm gì.
Giờ George ở đó
với cô gái của tôi!
Tôi có thể vào không?
Dĩ nhiên.
Một chốc nữa là tôi xong thôi, ông Pratt.
Này, để tôi phụ một tay nhé?
Ôi, nó là cái giường đẹp,
... và êm ái.
- Tôi biết, cô ấy có lẽ thích nó lắm.
- Ờ, tôi vui vì cô thích nó.
- Cô Bonnet?
- Vâng, tôi... tôi đã sẵn sàng.
Cô không cần phải đi.
Ý tôi là cô có thể ở lại đây.
Tôi chắc sẽ có vài chỗ trong thị trấn
ở đó tôi có thể đợi tàu đến.
Ý tôi là cô có thể ở lại đây... vĩnh viễn.
- Vĩnh viễn?
- Vĩnh viễn.
Và là... bạn gái của ông
Ồ, vâng!
Không, cảm ơn, ông Pratt.
Không, cảm ơn.
Nhưng... đó là lý do cô đến đây, đúng không?
Không, không đúng.
Không là bạn gái của anh hay...
của bất cứ ai nữa.
Không phải ở đây, hay ở Nhà thổ,
hay bất cứ đâu.
- Không?
- Không.
Ồ.
Vâng, tôi không phải là người cầu xin.
- Vâng, tôi biết.
- Cô biết?
Ồ, Sam...
Anh ta sẽ cười tôi mất!
Anh ta sẽ mở to miệng ra
và cười tôi bay khỏi vùng này luôn!
Tất cả là ở tôi,
một cuộc chơi của anh và Sam?
Ôi, không, thưa cô!
Không phải với tôi. Không, không, không.
- Cô không phải là trò đùa của tôi.
- Nhưng tôi là trò đùa của Sam.
Ờ... cô biết Sam và phụ nữ mà.
Vâng... tôi hiểu.
Anh làm ơn đưa tôi xuống thị trấn chứ?
Tôi không muốn đi với Sam lắm.
Được chứ.
Nó sẽ giữ thể diện cho tôi, phải không?
- Giờ chúng ta có thể đi chứ?
- Vâng, tất nhiên.
Này, đợi đã.
Cô không quên mấy thứ này chứ?
Tôi... tôi không cần chúng.
Tại sao không?
Chúng... chúng quá lộng lẫy,
và quá đẹp, và...
- Và Sam đã cho cô?
- Ồ, sao giờ chúng ta chưa đi nhỉ?
- Đợi đã.
- Tôi không thích chờ đợi.
Cô im đi và để tôi nghĩ đã.
Đúng rồi!
Cô đang yêu Sam!
- Ôi, không! Không, tôi không có!
- Ôi, có, đúng rồi!
Cô biết đó, tôi vừa có ý hay.
Sam vừa hành động khá đặc biệt.
Nói cho tôi biết,
anh ấy đối xử với cô thế nào?
Cũng... tốt...
như thể tôi là... tốt, tốt.
Anh ta có từng nhét tiền
vào ngực cô chưa?
Chưa? Anh ta đã từng phét vào mông cô chưa?
- Không.
- Tại Seattle, hay trên thuyền,
... cô và Sam...?
- Không!
Không? Ôi, đó không phải là Sam rồi!
Thực sự là không!
Cô đưa tôi cái đó.
Giờ cô ngồi xuống,...
và chúng ta sẽ chịu đựng đến cùng
rồi xem chuyện gì xảy ra.
Cậu đang tìm gì đó?
Thôi rình mò đi!
Tôi chỉ lo họ đã ra ăn tối khi nào.
- Sam, họ đã ở đó bao lâu rồi?
- Một giờ 28 phút.
29.
Tôi đói rồi.
Coi chừng, tôi đang đến.
Anh ta sẽ nghe ở đó.
Cô cầm gì thế?
- "Chicka-Chickadee."
- "Chicka-Chick..."?!
Chúng ta sẽ lấy cái gì đó thực sự...
Nó đây. Nó đây rồi!
- Cậu muốn có lý do gì đó để ăn không?
- Vì cái gì chứ?
Vì cái bao tử của cậu,
đó là lý do!
Trở nó lại, Sam.
Phần cắt ở phía kia.
Sam! Cái lò lạnh rồi.
Nếu đó là cách cậu cảm nhận về nó,
nấu riêng thức ăn cho cậu đi!
- Sam?
- Có, Billy?
- Khi ông ghen, ông cảm thấy thế nào?
- Làm sao tôi biết chứ?
Tôi đang ghen đấy.
Whisky đâu nhỉ?
Sam, ông có nghĩ George giữ cô ấy ở đó,
ông biết cô ấy không muốn phải không?
Ồ, chắc rồi. Cậu có thể nghe
cô ấy la toán lên để giúp đỡ, đúng không?
- Tôi chỉ không hiểu Michelle.
- Một điều cậu nên hiểu ở phụ nữ là:
Tất cả họ đều nói dối.
Và nếu họ không nói dối, họ còn tệ hơn,
cứ bắt cậu cưới xin.
Đưa quý cô nhỏ bé đó từ Oregon.
Tất cả những gì tôi làm là cột giày cho cô ấy,
và cô ấy bắt đầu phủ đầu tôi
như một nhà truyền giáo!
Hay con người nhỏ bé đó lúc còn ở Minnesota,
người đã muốn cưới tôi trong khi tôi say khướt
và không biết mình đã làm gì.
Nếu không vì lòng thương của mục sư,
tôi đã bị mắc câu rồi. Ngon lành!
Cậu không thể tin vào phụ nữ,
chẳng có gì mà họ hành động trung thực cả.
Tất cả những gì họ muốn là làm vợ.
- Ồ, nhưng Michelle, cô ấy...
- Michelle, Michelle!
Chou, bắp cải, tất cả đều như nhau!
- Tôi đi tắm đây!
- Nhưng ông sạch mà.
Kệ tôi!
Ôi, cái này sẽ giết chết anh ta!
Ôi, lão Sam già tội nghiệp.
- Au, Cậu làm gì ở đây?
- Ông làm gì ở đây?
Tôi đang tìm xà bông.
- Cô và tôi song ca nào.
- Hát?
Một, hai, ba...
Ồ, không, George. Không được.
Đơn giả là Sam không quan tâm đến tôi.
Thôi nào. Đừng có từ bỏ.
Kiên nhẫn một chút, được không mon chou?
Tôi bệnh với bọn họ mất.
Đi nào Billy.
Đừng để ý đến họ.
Đợi đã, tôi có ý này.
Tôi sẽ thăm dò một chút.
- Cô muốn một chút không?
- Không.
♪♪♪
♪♪♪
Sam! George đến kìa!
♪♪♪
♪♪♪
- George, tôi lo lắm.
- Không lâu nữa đâu.
Anh ta đang trầm tư.
Tôi đã thấy anh ta một lần rồi,
khi ai đó chôm mất con ngựa cưng của anh ta.
Sam, ông trông xanh xao quá.
Ông bị đau thượng vị, đúng không?
Sam?
Vâng, để tôi lấy cho ông ít soda.
Giờ là đúng lúc đó. Cười đi.
- Cái gì?
- Cười lớn nhất có thể.
- Nhưng... tôi không buồn cười.
- Cô không buồn... ?
- Không.
- Nhưng anh ấy... ôi!
- Cô có nhột không?
- Không.
Ôi, cô ấy sắp có những gì
với một cuộc hôn nhân!
Thợ gỗ!
- Cái gì thế?
- Đó là Sam.
Cô ở đó.
Khi anh ấy mà hô xung phong,
chỉ có trời mới biết chuyện gì sắp xảy ra!
♪♪♪
Tôi chỉ cứu cánh cửa thôi Sam.
- Đồ mất nết! Đồ gái Pháp!
- Ôi Sam, đừng có hèn hạ vậy.
Cưng, anh ta yêu cô rồi!
- Sam!
- Này, đừng đuổi theo anh ta.
Anh ta sẽ quay lại.
Họ đã làm gì vậy Sam?
Ôi, câm đi!
Sam, bọn lính đến.
Khu mỏ của McCord-Pratt?
Tôi muốn gặp ông chủ.
- Tôi là Sam McCord.
- Hạt của Nome đang được thiết quân luật.
Quyền khai thác của ông vừa bị đăng ký
và sẽ được đặt dưới sự bảo vệ
cho đến khi tranh chấp được giải quyết.
Không được bạo loạn.
Mọi hoạt động sẽ dừng ngay lập tức.
Vâng, anh đến đúc lúc đó, anh lính.
Không có tranh chấp ở đây.
Tôi đang lấy phần của tôi và sẽ rút đi!
Này, Sam!
Hai người!
- Không, đừng, thưa ông! Để số vàng đó lại!
- Chó chết!
- Được rồi, tước súng của hắn.
- Anh có thể lấy khu mỏ,
... nhưng một phần ba số vàng này...
- Tất cả số vàng đó bị tịch thu,
để tạm giữ cho đến khi việc này được giải quyết.
Nhưng ông đã bị bắt, McCord.
Tôi đã cảnh báo ông, không được manh động.
Sam, mọi thứ sẽ được ổn thỏa.
Chỉ cần giữ cái đầu của anh.
Giữ của anh đó, hoặc những gì còn lại của nó!
Và cứ giữ khu mỏ! Giữ cô ta! Và tránh xa tôi ra!
Tại sao chứ, đồ đầu chó!
Đợi đã. Tôi có chuyện phải nói
với đối tác của tôi.
Anh là thằng đần!
Sao ông không nghe ai nói cái gì đó chứ?
Phí lời!
Cô là người xúi quẩy với tôi kể từ khi tôi gặp cô!
Tôi đã có nó!
Đưa tôi ra khỏi đây!
Tống giam tôi đi!
Michelle?
Xin lỗi.
Khi nào ông quay lại thị trấn?
Ngay khi chúng tôi chất xong
những gì bị tịch thu.
- Ông có thể cho tôi quá giang?
- Sao không chứ. Rất hân hạnh.
- Cảm ơn ông. Tôi sẽ quay lại ngay.
- Vâng, thưa cô.
Ông McCord đã chứng kiến trọng lượng số vàng,
nhưng không ký vào biên bản.
Tôi không ký cái gì cả.
Phiên điều trần quái quỷ.
Để George Pratt bảo vệ cho phần của tôi.
Những gì tôi muốn là phần của tôi và ra khỏi đây.
Bỏ mũ ra, ông McCord.
Ông Hội đồng, tên tôi là Duggan.
Tôi sẽ ký vào bản sao của tôi, thưa ông.
Đây là gã chiếm mỏ của tôi?
Hắn đã nhảy vào khu mỏ của Arnie.
- Mày là đồ...!
- Đủ rồi, ông McCord. Đủ rồi đó!
Ông Duggan không có quyền giữ tài sản của ông.
Ông ấy chỉ ở đây để đại diện cho ông... Peter Boggs.
Peter Boggs? Ông ta là ai?
Ông ấy là thợ mỏ đã xây căn lều
trên kh mỏ của ông. Ông ấy đã đăng ký.
Để tôi nói chuyện với ông ấy.
Tại sao ông ấy không tự đến?
Việc đó là không cần thiết,
miễn là có ông Duggan đại diện cho ông ấy đến đây.
- Tôi được thông qua, ông Hội đồng?
- Vâng.
Ông sẽ được thông báo kết quả
về buổi điều trần.
Cảm ơn ông.
- Khi nào có kết quả buổi điều trần này?
- Khoảng hai tháng.
Hai tháng?!
Nếu ông quan tâm đến phần của ông,
ông sẽ phải ký vào đây.
Tôi sẽ ký.
Hãy để văn phòng này thực thi công việc của nó.
Phần của ông không phải là trường hợp duy nhất
chúng tôi phải giải quyết ở đây.
Tôi sẽ giúp ông giải quyết phần của tôi.
Đợi đã!
Ông quên cái gì đó.
Trường hợp tiếp theo!
Ông già! Làm ơn mang giúp hành lý
của quý cô đây xuống và đưa nó vào bên trong.
Thưa ông?
Đó là tàu đến Seattle?
- Vâng, thưa bà.
- Nhưng nó đã quay lại sớm.
Vâng, thưa bà.
Nó phải quay lại từ Kotzebue do băng.
- Chúc may mắn, thưa bà.
- Vâng, cảm ơn ông.
Michelle. Michelle!
- Ôi, Billy!
- Lại đây.
Tôi muốn nói chuyện với cô.
Lại đây.
- Cậu đang làm gì ở đây?
- Tôi đã đi theo cô, Michelle. Tôi...
Nghe này, tôi đã gây ra đủ rắc rối.
Làm ơn đi đi.
Rắc rối không phải do cô.
Đó là do Sam và George!
Tôi không thể lấy phần vàng của mình
đi ngay lập tức, nhưng...
Tôi sẽ tìm được cách lo cho cô.
Tôi có thể tìm được việc làm.
Billy... cậu là người dễ thương.
- Au, không công bằng khi nói vậy.
- Và tôi gần như đã qua thời con gái.
Làm ơn quay lại khu mỏ.
Mọi thứ sẽ ổn thỏa thôi.
Làm ơn.
Ôi, cô Bonnet.
Cô đã không đi quá lâu.
Không. Tôi đang đón tàu quay lại Seattle.
- Ông có biết khi nào tàu rời bến?
- Hành khách không thể lên tàu cho đến nửa đêm, thưa bà.
Vâng, có phiền không nếu tôi đợi ở đây đến khi...?
Không cần đâu. Ông Canon đang mong cô.
Ông ấy còn giữ đồ của cô.
- Đợi tôi?
- Vâng, tôi sẽ chỉ phòng cho cô. Đường này.
Xin mời?
Sẽ không lâu đâu, thưa ông.
Tôi cũng sẽ không lâu đâu.
- Cái gì vậy...?
- Pete Boggs ở đâu?
- Để tôi đi!
- Boggs. Hắn ta đâu?
- Tôi không biết!
- Có thể cái này sẽ làm tươi tỉnh đầu óc của ông.
- Boggs.
- Tôi không biết!
- Boggs.
- Tôi không biết!
- Boggs!
- Ông ấy là người khuân vác!
Ông ấy là người khuân vác
tại sòng bạc của Frankie Canon!
Chuyển cho ông đó.
Xin lỗi quý ông.
Chỉ là tai nạn.
Ai đó?
Xin chào mừng quay lại, Angel.
Tôi xin lỗi, Frankie.
Làm ơn hãy đi đi.
Tôi hiểu cô cảm thấy thế nào.
Không phải là ngày phù hợp
với một cô gái mất đi mỏ vàng.
- Tôi có thể vào không?
- Khách sạn của ông mà.
- Cô trông không vui.
- Tôi bị đau đầu.
Đó là phản ứng tự nhiên
của một người thua cuộc.
Tất cả chúng ta đều phạm sai lầm.
Xem này, tôi không đến để nói chuyện riêng.
Chỉ công việc thôi.
Chúng ta là đối tác chứ?
Không, tôi đang đợi tàu
để quay về Seattle tối nay.
Tôi không biết.
Về đâu? Ngôi Nhà thổ đó hả?
Chỉ vì Sam là một tên ăn mày
và cô đã mất đi mỏ vàng,
cô không phải rời khỏi Alaska.
Cô có não mà.
- Cô có thể có tôi, và cả tiền nữa.
- Tôi không cần tiền của ông.
- Chỉ cần tôi.
- Không.
Cả ông cũng không.
- Đó là... sự điên rồ.
- Có thể.
Ông biết đó, tôi rời khỏi Alaska
cũng vì lý do như lúc tôi đến.
Bởi vì tôi ngu ngốc.
Bởi vì tôi cứ muốn đùa cợt với bản thân mình
mà giờ tôi đã... khác.
Đó là lý do.
Giờ làm ơn đi đi,
và để tôi một mình.
Vâng, cô chỉ mệt mỏi và khó chịu.
Giờ không phải lúc đưa ra quyết định điều gì.
Có thể chúng ta sẽ dùng bửa tối.
Đó là lúc tốt hơn để bàn bạc.
Được rồi.
Tôi sẽ đón cô lúc 8 giờ.
Và... sao cho dễ nhìn.
8 giờ đó.
- Frankie?
- Vâng, đó là một quyết định nhanh chóng.
Ông để phòng này cho tôi bao lâu?
Từ ngày hôm kia, Angel.
Làm sao ông biết trước đây hai ngày
Sam bị phá sản?
Tôi đã nghe đồn khu mỏ đó bị tịch thu.
- Phải không?
- Phải.
Vâng, cô biết tôi sẽ nói dối
nếu tôi bảo tôi xin lỗi.
Hẹn gặp cô lúc 8 giờ.
Quý ông?
Người khuân vác đâu?
- Tôi hỏi người khuân vác đâu?
- Dĩ nhiên là ngoài đó.
- Ông mong tìm thấy ông ấy ở đâu?
- Cảm ơn.
Vui mừng được gặp ông, Bog...
- Billy!
- Thực sự thì tôi chưa có được cô ấy, Sam.
- Cậu làm gì ở đây?
- Rửa các ống nhổ. Tôi là người làm mới.
- Người cũ đâu? Boggs đó.
- Tôi không biết. Họ bảo tôi ông ấy đã giàu.
- Vâng, lão ấy đã giàu.
Lão ấy là người đã chiếm phần chúng ta.
Frankie phải biết lão ấy ở đâu.
Sam, đợi tôi với!
Tôi vẫn là đối tác mà.
- Cậu biết phòng Frankie ở đâu chứ?
- Phía trên vòng qua, nó ở mặt trước.
Ai đó? Ai đó?
- Đó... nghe quen quen...
- Vâng!
Xin lỗi vì đột nhập bằng cách này.
- Tôi không có gì để nói vói ông.
- Hay là tôi.
Tôi đến đây để săn rận.
Ra đi nào, Frankie.
Chúa ơi, Michelle.
Tôi không nghĩ cô muốn ở đây.
Cậu nghĩ gì vậy nhóc?
Cô ấy đã bỏ chúng ta
để tham gia Quân đội Salvatịon?
Chúng ta hãy đi tìm Frankie đáng yêu.
Hãy nghe tôi!
Nghe đây này.
Nó không phải dành cho ông. Nó cho Billy và George.
Frankie đã biết khu mỏ sẽ bị tịch thu...
... ngay cả trước khi bọn lính đến đó.
- Gì chứ?! Như thế nào?
Ông quá thông minh, tự hiểu đi.
Giờ đi đi và để tôi một mình.
Đừng có đứng đực ra đó.
Đi tìm Frankie đi.
- Tôi?
- Biến!
Tôi muốn cảm ơn cô vì thông tin đó.
Và sau đó tôi muốn nói với cô
cô là người bội tín gấp bội mà tôi từng gặp!
- Cô bội tín với tôi trước...
- Ông? Tôi bội tín với ông?
Tôi, với George.
Và giờ cô bội tín với gã bạn trai Frankie của cô!
Ông sai lầm về mọi thứ!
Không phải một lần từ khi tôi gặp ông
mà về tất cả mọi thứ!
Được rồi. Đó là nhóc Sam của tôi.
Ồ! Là anh!
Vâng, cô ấy đây. Tôi đã tìm thấy cô ấy cho anh,
cô gái xinh đẹp, thật thà, ngay thẳng của anh.
- Như thường lệ, lại là công việc.
- Cô ấy không phải của tôi. Tôi mong như thế.
- Cô ấy là của anh!
- Ôi, không, không phải!
Nghe này.
Chúng tôi đã làm điều đó vì anh.
- Không, không phải!
- Dĩ nhiên là phải!
Ông ấy sẽ không tin anh.
Ổng thà tin tôi còn hơn!
Tôi sẽ không tin cô trên một chồng Kinh Thánh!
Chẳng có vấn đề gì khác với anh ấy,
George không nói dối.
Nếu anh ta làm thế, anh ta...
Đợi đã! Anh nói dối,..
... hay tại sao anh ở đây?
- Tôi đang tìm gã tên Boggs!
Bình tĩnh, Sam.
Timber!
- Bình tĩnh nào.
- Sam, tôi không tìm thấy Frankie,
nhưng Boggs thì ở đây,
bị nhốt trong phòng.
- Phòng nào?
- Tôi không biết.
Nơi này tốt bằng bất cứ khởi đầu nào.
Này! Gì vậy?
Bình tĩnh.
Billy! Hắn có đây không?
Không.
Đừng từ bỏ, bé.
Hứa đấy.
- Billy!
- Ô, tôi có thể tự chăm sóc được.
Quý vị! Ngạc nhiên chưa!
- Là hắn!
- Các ông đến đúng lúc lắm.
- Chúng tôi muốn nói chuyện với ông một chút.
- Ồ, hay đấy.
Các ông biết đấy, vì ở đây quá cô đơn,
tôi chẳng có ai để hát cùng.
Chúng ta cùng nhau hát, được chứ?
♪♪♪
Những gì chúng tôi muốn biết
là tại sao ông đăng ký trên phần của chúng tôi.
Đăng ký?
Tôi đã làm ư?
- Ông không nhớ hả?
- Giờ, suy nghĩ đi.
Frankie không yêu cầu ông
làm gì cho hắn chứ?
Frankie? Không!
Hắn là anh chàng dễ thương nhất tôi từng gặp.
Anh ta đã cho tôi cả phòng này
và tất cả số rượu, không vì cái gì!
- Tôi chỉ đánh dấu X vào một mảnh giấy.
- Ông đã ký cái gì? Nó nói cái gì?
Tôi không biết. Nếu tôi đọc được,
tôi đã không ký dấu X, đúng không?
Và ông Canon bảo tôi
tôi sẽ không bao giờ đẩy cái chổi nữa...
miễn là tôi còn sống.
Nói đủ rồi. Chúng ta hãy uống và hát.
Các anh sẵn sàng chưa?
♪♪♪
Đi nào. Tay Hội đồng đó
muốn nghe ông nói.
- Ông ấy cũng hát được chứ?
- Hắn điên với cái đó.
♪♪♪
Đợi ở đây. Tôi sẽ bắt tên Bogg,
và anh tống hắn ra khỏi thị trấn nhanh nhất có thể.
Xin chào, ông Canon!
- Tụi tao tìm thấy gã bạn của mày.
- Tôi sẽ không hát cho tay Hội đồng.
- Đi với chúng tôi nào.
- Mày nên đến và nghe đi.
- Tao không quan tâm.
- Mày sẽ được quan tâm.
Tránh ra!
Coi chừng! Đằng sau, Sam!
- Ông...!
- Cái gì...?!
Duck!
Sam, cẩn thận!
Cuốn sách Hay đó nói rằng...
con người phải yêu thương đồng loại mình.
Âm nhạc! Âm nhạc!
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
Này, tôi cần ông!
Ra khỏi đó!
- Ông phải đi với tôi!
- Đợi đã!
Ông!
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
♪♪♪
Mời hành khách lên tàu Queen
cho chuyến hành trình đến Seattle.
Lên tàu! Lên tàu Queen đến Seattle.
♪♪♪
Im lặng.
Im lặng!
- Chuyện gì đang diễn ra vậy?!
- Ông Hội đồng, chúng tôi vừa có buổi điều trần.
Đây là Boggs, và đây là kẻ gian
đã lừa hắn giả mạo quyền khai thác của chúng tôi.
Đây, Boggsy, hát với ông ủy viên đi.
♪♪♪
hát với tôi nào Sếp.
- Này, đối tác!
- Tất cả hành khách tàu Queen đi Seattle...
- Lên tàu! Lên tàu!
- Chúng ta quay lại công việc nữa chứ?
McCord! Ông phải vào bên trong
và nộp đơn khiếu nại.
Để sau.
Angel!
- Này, ông Hội đồng.
- ♪ ♪ ♪
- Ông có diêm chứ?
- Ừ.
♪ ♪ ♪
Angle! Cô đi đâu vậy?
Tôi phải đón chiếc tàu đó, Sam,
và lấy đồ đạc của tôi...
Cô phải ở lại đây.
Mọi thứ đang bắt đầu trôi chảy.
Cô phải ở lại, Michelle.
Gã tai to đó yêu cô mà!
- Chúng tôi là gì chứ, trình diễn?
- Lần cuối, tàu Queen đến Seattle...
Lần cuối!
Cô vừa trễ rồi, Angel!
- Tại sao, Sam? Tại sao tôi phải ở lại?
- Vì cô phải, đó là lý do!
Nhưng đó đâu phải lý do.
Tại sao?
- Sao đó không phải là lý do?
- Không. Đó không là lý do. Tại sao?
Bởi vì tôi... muốn cô.
Cô không hiểu sao?
Không, tôi không hiểu.
Thôi nào, nói đi.
Nói với cô ấy đi, gã tai to!
Vì anh yêu em, đó là lý do!
Ôi Sam!
Này, thưa bà?
Bà vẫn chưa có vé đi với chúng tôi?
Ông dùng nó đi!
Tôi có món quà cho anh và Michelle.
Tôi lấy nó của Frankie khi hắn bị phá sản.
Thực ra là tôi chôm nó!
Một chiếc nhẫn kim cương!
Ôi, George.
Đây là món quà đẹp nhất mà tôi từng có.
Tôi mong mình có món quà
để tặng cô.
Đây là món quà của tôi.
- Bia cho cả nhà! Đi nào!
- Và sâm banh!
Anh có cho mình
một mỏ vàng thực sự!
Vsub: trungvo73-HDVietnam