Tip:
Highlight text to annotate it
X
dịch bởi *vanishedsky
Bây giờ nhớ kìm
vai của con lại nhé.
Rồi quàng tay qua anh cháu. Đúng rồi.
Đúng rồi. Hít vào.
Rồi một tấm nữa.
Bây giờ nhắc lại
Ông sẽ theo
cùng đoàn diễu hành...
Cho đến khi đến chỗ
thầy hiệu trưởng.
Vào thời điểm đó
thầy sẽ chỉ cho ông...
Thắp sáng những ngọn nến
của các cậu bé.
Rồi nào các chàng trai vào hàng đi nào.
Giương biểu ngữ lên!
Thưa quý vị,
các chàng trai...
Ánh sáng của tri thức.
Một trăm năm trước
năm 1859
41 chàng trai ngồi trong căn phòng này...
Và đã được hỏi
cùng một câu hỏi...
Mà bây giờ chào đón các em
vào đầu mỗi học kỳ.
Quý ông
Bốn trụ cột là gì?
Truyền thống. Danh dự.
Kỷ luật. Ưu tú.
Trong năm đầu tiên
Học viện Welton có 5 học sinh tốt nghiệp.
Năm ngoái, chúng ta có
51 người tốt nghiệp.
Và hơn 75 phần trăm
những học sinh này...
Đã vào được các trường thuộc Ivy League.
Thành tích này...
là kết quả...
của sự nhiệt thành cống hiến với
các nguyên tắc giảng dạy ở đây.
Đây là lý do tại sao cha mẹ của các em
đã gửi con trai mình vào đây học.
Đây là lý do tại sao
chúng ta là...
trường dự bị tốt nhất tại Hoa Kỳ.
Như mọi người đã biết
thầy Portius yêu quý của chúng ta của khoa tiếng Anh
nghỉ hưu vào học kì vừa rồi.
Các em sẽ có cơ hội để
gặp gỡ người thay thế của ông, thầy John Keating
chính ông là một học sinh tốt nghiệp danh dự
của ngôi trường này.
Ông trong nhiều năm qua đã dạy ở...
ngôi trường danh tiếng Chester ở London.
Richard con quên túi này!
Chào Johnny!
Hey cậu khỏe không?
Đừng lo lắng.
Tớ nhận phòng cho cậu rồi.
Họ vẫn chưa chuyển
khu vực ăn uống.
Thật mừng là anh đã đến.
- Buổi lễ rất tuyệt như mọi khi Dr Nolan.
- Lâu quá không gặp anh.
- Xin chào Dr Nolan.
- Rất vui vì cô trở lại.
- Đây là Todd, đứa nhỏ nhất của chúng tôi.
- Cậu Anderson.
Em có một khoảng trống lớn để lấp vào.
Anh trai em là một trong những người tốt nhất ở đây.
Cảm ơn thầy.
- Buổi lễ đáng yêu lắm.
- Cảm ơn cô. Rất mừng vì cô thích nó.
- Gale.
- Tom.
- Rất vui được gặp lại anh.
- Xin chào ông Nolan.
- Chúng tôi hy vọng mọi điều tốt nhất từ cậu trong năm nay.
- Cảm ơn ông.
Vâng nó sẽ không làm chúng tôi thất vọng.
Phải không Neil?
Con sẽ cố gắng hết sức.
Hey xem nào con trai.
- Ngẩng mặt lên.
- Được rồi.
- Đừng khóc.
- Ngẩng mặt lên nào.
- Con không muốn đi đâu.
- Con yêu, bố yêu con.
- Mẹ dẫn con qua đó.
- Con là một cậu bé ngoan. Nhớ làm bài tập nhé.
Hey! Tớ nghe nói
chúng ta sẽ là bạn cùng phòng.
- Tớ là Neil Perry.
- Tớ là Todd Anderson.
Sao cậu lại rời Balincrest?
Anh trai của tớ học ở đây.
Oh cậu là Anderson đó à.
- Cái này là dành cho bệnh xoang của nó.
- Được. Tôi hiểu rồi.
Oh và nếu nó không thể nuốt
ông cho nó uống loại này.
Và nếu nó bị khó thở
ông có thể cho nó mấy viên này.
- Con có nhớ ống hít của con chứ?
- Có, con để nó trong phòng rồi.
- Này thế nào rồi Neil?
- Này Knox.
Neil học nhóm tối nay chứ?
- Hẳn rồi.
- Mọi việc như bình thường phải không?
Này, tớ nghe nói có người mới vào.
Có vẻ là một tên cứng nhắc à!
Oops.
Nghe này, đừng bận tâm đến Cameron.
Nó được sinh ra với chân ở trong miệng của mình.
Cậu hiểu ý tôi chứ?
Có tin đồn cho là...
cậu đã học hè.
Đúng. Hóa học. Bố tớ
nghĩ rằng tớ nên học trước.
Mùa hè thú vị của cậu thế nào?
Rất rét buốt.
Meeks. Cửa. Đóng lại.
Vâng thưa ngài.
Quý ông
Bốn trụ cột là gì?
Trò hề. Kinh dị.
Suy đồi. Phân.
Rồi. Học nhóm.
Meeks giỏi môn tiếng Latinh.
Tớ không muốn trượt môn tiếng Anh.
- Nếu các cậu muốn chúng ta sẽ học nhóm.
- Chắc chắn.
Cameron cũng có hỏi tớ.
Có muốn cho cậu ta vào không?
Hmm nó giỏi món gì?
Liếm giày à?
- Thôi nào, nó là bạn cùng phòng của cậu mà.
- Đó không phải là lỗi của tớ.
Xin lỗi. Tên tớ là Stephen Meeks.
Oh!
Đây là Todd Anderson.
- Rất vui được gặp cậu.
- Rất vui được gặp cậu.
Charlie Dalton.
Knox Overstreet.
Anh trai của Todd là
Jeffrey Anderson.
- Oh yeah chắc chắn.
- Cậu biết gì?
- Thủ khoa. Học bổng Danh dự quốc gia.
- Vậy à...
Chào mừng cậu đến Hell-ton.
Điều đó khá khó khăn
trừ khi bạn là một thiên tài như Meeks.
Cậu ta nịnh bợ tớ thôi.
Đó là lý do tại sao tớ giúp cậu ta môn Latin.
Và tiếng Anh. Và lượng giác.
Cửa mở.
Bố, con nghĩ bố đi rồi.
- Ông Perry.
- Các cậu cứ ngồi đi.
Neil bố vừa nói chuyện với thầy Nolan.
Con đang tham gia quá nhiều các
hoạt động ngoại khóa trong học kỳ này
và bố đã quyết định rằng
con nên bỏ phần kỷ yếu của trường.
Nhưng con là trợ lý biên tập
năm nay mà.
- Ừ, bố xin lỗi, Neil.
- Nhưng bố, con không thể.
- Không công bằng.
- Con ra đây một lúc được không?
Đừng bao giờ tranh cãi với bố ở nơi công cộng.
Con có hiểu không?
- Bố, con không tranh cãi.
- Sau khi con học xong trường y...
và con có thể tự lập,
con có thể làm bất cứ gì cũng được.
Nhưng cho đến khi đó con hãy làm như bố nói.
Rõ chưa?
Vâng thưa ngài.
Con xin lỗi.
Con biết điều này có ý nghĩa thế nào
với mẹ con, phải không?
Vâng thưa ngài.
Bố biết con mà,
luôn luôn tham gia vào quá nhiều.
Vâng đó là con trai tôi mà.
- Con cần gì thì cho bố mẹ biết.
- Vâng thưa ngài.
Tại sao ông ta không
cho phép cậu làm những gì mình muốn?
À Neil. Nói ông ấy thôi đi.
Không thể tệ hơn đâu.
Oh thật buồn cười.
Giống như các cậu nói với cha mẹ mình à?
Ông Luật sư tương lai
và ông Ngân hàng tương lai?
Rồi vì vậy tớ không thích nó
nhiều hơn cậu.
Vậy chỉ cần đừng nói với tớ
phải nói chuyện với bố tớ thế nào.
- Các cậu cũng vậy thôi.
- Được rồi được rồi. Jesus.
- Vì vậy, cậu sẽ làm gì sau đó?
- Những gì tớ phải làm.
- Bỏ làm kỷ yếu.
- Tớ sẽ không mất ngủ nhiều vì nó đâu.
Đó chỉ là một đám vớ vẩn
cố gắng để gây ấn tượng với Nolan.
Tớ không quan tâm. Tớ không
quan tâm việc đó.
- À ừ... Latin 08:00 trong phòng của tớ?
- Ừ.
- Nghe được đó.
- Todd cậu tham gia với chúng tôi chứ.
- Ừ đi cùng nhé.
- Cảm ơn.
Từ từ thôi các chàng trai!
Chậm cái đội hình kinh khủng
của các em lại!
Chọn ba thí nghiệm từ danh sách...
Và viết báo cáo về chúng
mỗi năm tuần.
20 câu hỏi đầu tiên ở
cuối chương một hạn chót là ngày mai.
- Agricolam.
- Agricolam.
- Agricola.
- Agricola.
- Agricolae.
- Agricolae.
- Agricolarum.
- Agricolarum.
- Agricolis.
- Agricolis.
- Agricolas.
- Agricolas.
- Agricolis.
- Agricolis.
- Một lần nữa nào. Agricola.
- Agricola.
Môn lượng giác đòi hỏi
các em độ chính xác tuyệt đối.
Bất cứ ai không hoàn thành
bài tập về nhà...
sẽ bị trừ một điểm
vào bài kiểm tra cuối kỳ.
Tôi mong các em không cần phải
thử tôi ở điểm này.
Hey Spaz. Spaz.
Hại não thiệt!
- Suỵt!
Xem nào.
- Đi thôi.
- Đi nào.
Đi thôi.
"O thuyền trưởng thuyền trưởng của tôi."
Ai biết câu đó từ đâu?
Có ai không?
Không có đầu mối à?
Đó là từ một bài thơ của Walt Whitman
về ông Abraham Lincoln.
Bây giờ trong lớp này các em có thể
hoặc gọi tôi là thầy Keating...
Hoặc nếu các em táo bạo hơn
có thể gọi "O thuyền trưởng thuyền trưởng của tôi."
Bây giờ để tôi xua tan một vài tin đồn
để chúng không biến thành sự thật.
Đúng, tôi đã học ở Hell-ton
và sống sót.
Và tại thời điểm đó tôi đã không
to như các em nhìn thấy bây giờ.
Tôi chỉ tương đương trí tuệ
của một người ốm yếu nặng 98 pound thôi.
Nếu tôi đi biển, người ta sẽ quăng sách
của Byron vào mặt tôi ngay.
Bây giờ... cậu Pitts?
Nghe như là một cái
tên không may vậy.
Cậu Pitts ở đâu?
Cậu Pitts, vui lòng mở
quyển thánh ca của em trang 542.
Đọc đoạn thơ
đầu tiên của bài thơ em thấy ở đó.
"Gởi các trinh nữ
kiếm nhiều thời gian"?
Đúng rồi.
Hơi thích hợp phải không?
"Nhặt các nụ hồng khi ngươi còn có thể
"Thời xa xưa là một mũi tên bay.
Và bông hoa này mỉm cười hôm nay
ngày mai sẽ lại héo tàn. "
Cảm ơn, cậu Pitts.
"Nhặt các nụ hồng khi ngươi còn có thể
Thuật ngữ Latinh cho câu thơ này là
"Carpe diem . "
Bây giờ ai biết điều gì đó có nghĩa là gì?
Carpe diem?
Đó là " Sống hết mình hôm nay."
- Rất tốt cậu...
- Meeks
... Meeks
Một tên bất thường nữa.
Sống hết mình.
"Nhặt các nụ hồng khi ngươi còn có thể
Tại sao nhà thơ sử dụng những dòng này?
- Bởi vì ông ấy đang vội.
- Không! Ding!
Dù sao cũng cám ơn em đã tham gia.
Bởi vì chúng ta là thức ăn cho giun
các chàng trai.
Bởi vì có tin hay không
mỗi người chúng ta trong căn phòng này...
một ngày kia sẽ ngừng thở
trở nên lạnh lẽo và chết đi.
Tôi muốn các em bước lên đây....
và lướt qua một số gương mặt
từ quá khứ.
Các em đã đi qua họ nhiều lần.
Tôi không nghĩ rằng các em đã thực sự nhìn họ.
Họ không phải quá khác biệt
với các em phải không?
Cùng kiểu tóc.
Đầy đủ hormone
giống như các em.
Cũng cảm thấy bất bại giống như các em.
Họ thống trị thế giới này.
Họ tin rằng họ được an bài
những điều tuyệt vời giống như nhiều em.
Ánh mắt của họ tràn đầy hy vọng
giống như các em.
Họ chờ đợi
cho đến khi nó đã quá muộn...
để làm cho cuộc sống của họ dù chỉ một mảy may
những thứ trong khả năng mình?
Vì các em thấy những chàng trai này
đang bón phân cho hoa thuỷ tiên vàng.
Nhưng nếu các em lắng nghe thật gần...
Các em có thể nghe thấy họ thì thầm
di sản của họ để lại.
Tới đi, dựa vào.
Nghe này.
Các em có nghe thấy không?
Carpe.
Nghe không?
Carpe.
Carpe diem.
Hãy sống hết mình các chàng trai.
Làm cuộc sống của mình
trở nên phi thường.
- Thật là kỳ quặc.
- Nhưng khác biệt.
Ma quái nếu cậu hỏi tớ.
Nghĩ xem ông ấy thử chúng ta về thứ đó?
Thôi nào Cameron.
Cậu không hiểu bất cứ điều gì à?
Gì? Cái gì?
Đi nào các chàng trai. Nhanh lên.
Điều đó nghĩa là em đó Dalton!
Có ai học nhóm nhanh
đêm nay không?
- Tớ.
- Cái gì?
Tớ không thể. Tớ có hẹn
ăn tối tại nhà Danburrys tối nay.
Nhà Danburrys nhà?
Danburrys là ai?
Cựu sinh viên trường.
Sao cậu biết bọn họ?
Mấy người bạn của bố tớ. Họ có thể
chín mươi tuổi rồi cũng nên.
Ooh!
Bất cứ gì cũng
tốt hơn so với thịt băm Hell-ton Knox.
- Tớ dồng ý.
- Ừ chúng ta sẽ thấy.
Cậu đến học nhóm tối nay chứ?
Uh... không. Không...
Uh tớ có một số việc muốn làm.
Cứ tự nhiên.
Sẵn sàng chưa Overstreet?
Sẵn sàng thưa ngài.
Chet, con có thể mở cửa không?
- Con không thể mẹ.
- Cháu sẽ mở cửa!
Tớ có thể giúp gì không?
Chào. Knox Overstreet.
- Uh Dr Hager.
- Chào.
Đây là nhà Danburrys phải không?
- Cậu đến gặp Chet à?
- Bà Danburry?
- Không
- Xin lỗi. Cảm ơn cháu. Cô là bà Danburry.
- Cháu là Knox à.
- Dạ.
Trở lại lúc 9:00 nhé
Hãy vào đi.
- Chris lại đây!
- Chet em đến đây.
Knox. Cháu khỏe không?
Joe Danburry.
- Rất vui được gặp ông.
- Cậu ta là hình ảnh thu nhỏ của bố mình.
- Ông ấy thế nào? Vào đi
- Chris!
- Tuyệt. Ông ấy vừa làm một vụ lớn cho G.M.
- Chú biết cháu đang hướng tới đâu rồi.
- Em đến đây.
- Cha nào con ấy mà?
Ooh! Đồ thần kinh!
- Ừ!
- Đi Hậu sáu.
- Ván nữa không?
- Ý cậu là gì?
- Duh!
Chỉ cần thay thế những con số ở đây
với "x" cho "x" và "y. "
- Tất nhiên
- Tất nhiên Vậy, vấn đề là gì?
Cậu nghĩ rằng tớ có vào trong đó?
Cậu đã ở đó cả ngày mà.
- Đợi đã.
- Bữa tối thế nào?
Huh
- Bữa ăn tối thế nào?
- Kinh khủng.
- Rất tệ.
- Tại sao? Có chuyện gì?
Tối nay tớ đã gặp
cô gái đẹp nhất...
mà tôi từng thấy trong đời mình.
Cậu điên à?
Có gì không ổn?
Cô ấy thực tế đã đính hôn với Chet Danburry.
Gã đó có thể ăn một quả bóng.
- Quá tệ.
- "Quá tệ"?
Nó còn tồi tệ hơn "quá tệ"
Pittsie. Đó là một bi kịch.
Một cô gái xinh đẹp
yêu một kẻ vớ vẩn như vậy.
Tất cả mấy cô gái tốt đều hẹn hò
với mấy gã không ra gì. Cậu biết mà.
Ừ quên cô ấy đi. Mở tập lượng giác của cậu
và cố gắng tìm ra câu năm đi.
Tớ không thể quên cô ấy, Cameron.
Và tớ chắc chắn
không thể suy nghĩ về lượng giác.
Có rồi kìa!
Các quý ông.
Năm phút nhé.
Đi thôi.
- Cậu có thấy cô ấy khỏa thân không?
- Rất buồn cười Dalton.
Không được có một cái đài trong phòng các em
- phải không cậu Pitts?
- Không thưa ngài. Thí nghiệm khoa học thôi.
Radar.
Quý vị mở sách của mình
đến trang 21 của phần giới thiệu.
Cậu Perry sẽ đọc
đoạn mở đầu của lời nói đầu
tên là "Hiểu về thơ ca"
"" Hiểu về thơ ca"
bởi Dr J. Evans Pritchard Ph.D.
"Để hiểu đầy đủ về thơ
đầu tiên chúng ta phải thành thạo...
"về vần điệu và hình ảnh của bài.
" Sau đó hỏi hai câu hỏi.
"Một: Quan điểm nghệ thuật mà bài thơ mang lại là gì?
'Và hai: Quan điểm đó quan trọng như thế nào?
" Câu hỏi một đánh giá sự hoàn hảo của bài thơ.
"Câu hỏi hai đánh giá tầm quan trọng của nó.
'Và một khi những câu hỏi này đã được trả lời...
"xác định sự vĩ đại một bài thơ
trở thành một vấn đề tương đối đơn giản.
"Nếu điểm cho sự hoàn hảo của bài thơ được vẽ...
"trên phương ngang của đồ thị...
"và tầm quan trọng của nó được vẽ trên phương dọc
"sau đó tính toán tổng diện tích của bài thơ...
"kết quả là sự vĩ đại của nó.
" Một bài sonnet của Byron có thể
được điểm cao trên phương dọc
"nhưng chỉ được điển trung bình
trên phương ngang.
'Một bài sonnet của Shakespeare mặt khác
"sẽ được điểm cao trên cả
hai phương ngang và dọc
'ta được tổng diện tích lớn,
"do đó cho thấy các bài thơ
thực sự tuyệt vời.
'Khi các em thực hiện phương pháp
đánh giá này qua các bài thơ trong cuốn sách này
'Là khả năng của các em để đánh giá
bài thơ theo cách này phát triển
như vậy các em sẽ thưởng thức
và hiểu biết về thơ ca"
Như cứt.
Đó là những gì thầy nghĩ
về ông J. Evans Pritchard.
Chúng ta không lắp ống nước.
Chúng ta đang nói về thơ.
Ý tôi là làm thế nào các em có thể mô tả thơ
như American Bandstand?
"Tôi thích Byron. Tôi cho ông ta 42 điểm.
Nhưng tôi không thể nhảy theo nó "
Bây giờ tôi muốn các em
xé trang đó ra.
Làm đi.
Xé toàn bộ trang đó ra.
Các em nghe rõ đấy.
Xé nó ra.
Xé nó ra!
Làm đi.
Xé nó ra.
Cảm ơn cậu Dalton.
Quý vị, cho các em biết.
Đừng chỉ xé trang đó.
Xé toàn bộ phần giới thiệu.
Tôi muốn nó đi vào lịch sử. Không để lại gì.
Xé nó ra! Xé đi! Biến đi
J. Evans Pritchard Ph.D.!
Xé! Cắt nhỏ! Xé!
Xé nó ra! Tôi không muốn nghe gì
ngoại trừ xé ông Pritchard đi!
Chúng ta sẽ xuyên thủng nó cuộn nó lại!
Nó không phải là Kinh Thánh.
Các em sẽ không phải xuống địa ngục vì việc này.
Làm đi. Xé sạch sẽ.
Tôi không muốn còn lại gì.
Chúng ta không nên làm điều này.
Xé! Xé! Xé!
Xé nó ra! Xé!
Xé nó! Yeah! Xé nó ra!
- Xé nó!
- Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?
- Tôi không nghe đủ tiếng xé.
- Thầy Keating.
Thầy McAllister.
Tôi xin lỗi tôi..
Tôi không biết anh ở đây.
- Tôi ở đây.
- Ah. Anh đang ở đây.
Xin lỗi.
Tiếp tục xé đi các quý ông.
Đây là một trận chiến, một cuộc chiến.
Và số thương vong có thể là những
trái tim và tâm hồn của các em.
Cảm ơn cậu Dalton.
Quân đội của các học giả
đi về phía trước đánh giá thơ ca.
Không! Chúng tôi sẽ không
có thứ đó ở đây.
Không còn ông J. Evans Pritchard nữa.
Bây giờ lớp học của tôi, các em sẽ học lại
cách suy nghĩ cho chính mình.
Các em sẽ được học
để thưởng thức từ ngữ và ngôn ngữ.
Không cần biết ai nói với các em
từ ngữ và ý tưởng
có thể thay đổi thế giới.
Tôi thấy rằng cái nhìn
trong mắt cậu Pitts đây...
như văn học thế kỷ 19 vậy
không liên quan gì...
với việc đi học trường kinh doanh
hoặc trường y.
Phải không?
Có thể.
Cậu Hopkins có thể đồng ý với cậu ta suy nghĩ
"Vâng, chúng tôi chỉ đơn giản là cần nghiên cứu
ông Pritchard của chúng tôi...
"Và học vần điệu của chúng tôi và thước đo
và lặng lẽ tiến về việc...
đạt được các tham vọng khác"
Tôi có một bí mật nhỏ cho các em.
Lại đây nào.
Lại đây!
Chúng ta không đọc và viết thơ
vì nó dễ thương.
Chúng ta đọc và viết thơ vì
chúng ta là thành viên của nhân loại.
Và nhân loại được phủ đầy bằng niềm đam mê.
Y, pháp luật, kỹ thuật, kinh doanh.
đây là những việc theo đuổi cao quý
và cần thiết để duy trì sự sống.
Nhưng thơ
vẻ đẹp, lãng mạn, tình yêu.
đây là những gì chúng ta sống vì.
Trích dẫn từ Whitman:
"ôi tôi ơi ôi cuộc sống những câu hỏi
những sự tuần hoàn
"những chuyến xe lửa bất tận thiếu niềm tin.
"những thành phố đầy kẻ ngu ngốc
"Có gì tốt trong những điều này
ôi tôi ơi ôi cuộc sống?
"Trả lời: vì bạn đang ở đây.
"Cuộc sống đó tồn tại và duy nhất
"Đó là vở kịch đầy sức mạnh đang diễn ra
và bạn có thể đóng góp vào một câu"
"Đó là vở kịch đầy sức mạnh đang diễn ra
và bạn có thể đóng góp vào một câu"
Câu của các em là gì?
Cho những gì chúng con nhận được
xin Chúa cho chúng con thực sự biết ơn
Amen
Một buổi học khá thú vị
hôm nay đấy thầy Keating.
- Xin lỗi nếu tôi làm anh bị sốc, thầy McAllister.
- Không cần phải xin lỗi.
Mặc dù đó là sai lầm hấp dẫn.
Anh nghĩ thế sao?
Anh rất mạo hiểm khi khuyến khích chúng
trở thành những nghệ sĩ John.
Khi chúng nhận ra rằng chúng không phải
là những Rembrandt, Shakespeare hoặc Mozart,
chúng sẽ ghét anh.
Chúng tôi không nói về nghệ sĩ George.
Chúng tôi nói về những người suy nghĩ cởi mở.
Suy nghĩ cởi mở ở tuổi 17?
Buồn cười là tôi chưa bao giờ cho rằng
anh là một kẻ hoài nghi.
Không phải là một người hoài nghi.
Một người thực tế.
"Chỉ cho tôi những
trái tim tự do bởi những giấc mơ điên rồ
và tôi sẽ cho bạn thấy một con người hạnh phúc"
"Nhưng chỉ trong giấc mơ của mình
con người mới có thể thực sự tự do
'Luôn như vậy, và sẽ luôn luôn như vậy"
Tennyson?
Không. Của Keating.
Này, tớ tìm thấy cuốn kỷ yếu hồi xưa của ông ấy trong thư viện.
Nghe này.
Đội trưởng của đội bóng đá.
Biên tập viên của của kỷ yếu trường.
Cambridge Bound.
Đùi to và
'Hội những nhà thơ quá cố'.
"Người có khả năng
làm bất cứ điều gì."
Đùi to? Ông "K" đúng là
một người lớn lên ở địa ngục.
'Hội những nhà thơ quá cố' là gì?
- Tớ không biết.
- Có hình trong kỷ yếu chứ?
- Không có gì. Không thấy đề cập đến nó.
- Chàng trai đó
gặp tôi sau khi ăn trưa.
Thầy Keating?
Thầy Keating?
Thưa ông?
- Nói gì đi chứ.
- O thuyền trưởng thuyền trưởng của tôi?
Quý vị.
Chúng em tìm được quyển
kỷ yếu của thầy.
Ôi Chúa ơi.
Không đó không phải là tôi.
Stanley "The Tool" Wilson.
- Chúa ơi.
- 'Hội những nhà thơ quá cố' là gì?
Thầy nghi ngờ ban giám hiệu hiện tại
sẽ thích thú về điều đó.
Tại sao?
Đó là gì?
- Quý ông, các em có thể giữ bí mật không?
- Chắc chắn.
'Các nhà thơ quá cố' được dành riêng
để khám phá những cốt lõi trong cuộc sống.
Đó là một cụm từ của Thoreau mà chúng tôi
dùng vào đầu của mỗi cuộc gặp mặt.
Các em thấy đấy, chúng tôi sẽ tụ tập
tại cái hang của người Da đỏ xưa ...
Và thay phiên nhau đọc từ Thoreau
Whitman, Shelley, những tên tuổi lớn.
Ngay cả một số câu thơ của chính chúng tôi.
Và trong sự kì diệu của thời khắc đó
chúng tôi để thơ ca làm điều kỳ diệu của nó.
Ý thầy là một nhóm người ngồi
xung quanh và đọc thơ?
Không phải, cậu Overstreet.
Đó không chỉ là một nhóm người.
Chúng tôi không phải là một tổ chức của Hy Lạp.
Chúng tôi là những kẻ lãng mạn.
Chúng tôi không chỉ đọc thơ, chúng tôi để cho nó
nhỏ giọt từ lưỡi của mình như mật ong.
Các thần linh vút bay lên, những cô gái ngất đi
và các vị thần tạo ra các quý ông.
Không phải là một cách tồi
để thưởng thức một buổi tối phải không?
Hmm.
Cảm ơn cậu Perry đã cho tôi đi dạo
lại trên con đường lãng quên này.
Đốt nó đi.
Đặc biệt là hình của tôi.
'Hội những nhà thơ quá cố'
Gì?
- Tớ nói chúng ta sẽ đi tối nay.
- Tối nay?
- Chờ một phút.
- Tất cả mọi người đi chứ?
- Cái hang động ông ấy nói ở đâu?
- Nó ở bên kia dòng suối.
- Tớ biết nó ở đâu.
- Phải đi vài dặm đó.
- Nghe khá nhàm chán với tớ.
- Đừng đi.
- Cậu biết ta đang nói về bao nhiêu lỗi không?
- Vì vậy, đừng đi. Làm ơn.
Tớ đang nói là chúng ta phải cẩn thận.
- Chúng ta không thể bị bắt.
- Không có, mk Sherlock.
Mấy cậu trai đó!
Nhanh lên!
- Được rồi ai tham gia?
- Aw coi nào Neil. Hager
Quên Hager đi! Không!
Ai tham gia?
Tớ tham gia.
Tôi cảnh cáo các em!
Di chuyển đi!
Tớ nữa.
- Tớ không biết Neil.
- Cái gì? Pitts!
- Pittsie nào.
- Điểm của cậu ấy đang làm đau cậu ấy.
- Cậu có thể giúp cậu ta, Meeks.
- Đây là gì, một nhóm học nhóm nửa đêm à?
Quên đi Pitts. Cậu sẽ đến.
Meeks, điểm của cậu cũng tệ lắm à?
- Tớ sẽ thử mọi thứ một lần.
- Ngoại trừ sex.
- Ha ha ha.
- Tớ tham gia miễn là chúng ta phải cẩn thận.
- Thế còn cậu Knox?
- Tớ không biết, Charlie.
Coi nào Knox.
Nó sẽ giúp cậu có được Chris.
Ừ? Bằng cách nào?
- Phụ nữ ngất đi.
- Nhưng tại sao họ ngất đi?
Charlie cho tớ biết sao họ ngất đi!
Charlie!
Rồi, theo dòng suối đến thác nước.
Nó ở ngay đây.
Nó chắc chắn ở trên bờ.
Tớ không biết.
Việc này đang bắt đầu trở nên nguy hiểm.
- Oh tốt, sao cậu không ở nhà?
- Này cậu đang điên đó.
Vì Chúa, ngừng trò chuyện
và ngồi xuống nào.
- Todd cậu đi đêm nay chứ?
- Không.
Tại sao không? Chúa ơi, cậu đã ở đó mà.
Cậu nghe thầy Keating nói rồi.
- Cậu không muốn làm điều gì đó về nó sao?
- Có.
- Nhưng..
- Nhưng? Nhưng gì?
Keating nói rằng tất cả mọi người
thay phiên nhau đọc
và tớ không muốn làm điều đó.
Gosh, cậu thực sự có vấn đề
với việc đó phải không?
Không, tớ không có vấn đề gì.
Neil tớ chỉ..
Tớ không muốn làm điều đó, được không?
Rồi.
Nếu cậu không phải đọc thì sao?
Cậu chỉ cần đến và lắng nghe?
- Đó không phải là cách thức hoạt động.
- À, quên cách thức hoạt động đi.
Nếu..
Nếu họ nói rằng việc đó là được?
Gì? Cậu định đi lên và hỏi họ à?
Không.
Không Neil.
- Tớ sẽ quay lại ngay.
- Neil. Neil!
Oh, các em im lặng được không?
Cái đó cho bệnh suyễn của tớ được không?
Cậu có thể trả lại không?
Có chuyện gì?
Cậu không thích rắn chứ?
- Cậu sẽ tham gia.
- Tránh xa tớ ra được không?
- Sao cậu không kiểm tra lại túi của cậu xem?
- Thôi nào. Tớ phải đánh răng.
- Bỏ ra.
- Cái đám ồn ào trong đó thôi đi!
Đi. Đi.
- Tớ là một nhà thơ đã chết!
- Aw mẹ kiếp Charlie.
- Mọi người! Ở đây!
- Buồn cười thật. Cậu rất buồn cười.
Ẩm ướt quá.
Chúa ơi, cậu đang cố gắng
hun khói chúng tớ à?
Không không. Khói thuốc sẽ
lên thẳng hướng lối ra này.
Cậu không sao chứ?
Ôi Chúa ơi. Mấy tên hề này.
Rồi quên đống lửa đi.
Bắt đầu nào các quý ông.
- Tôi xin triệu tập lại
Hội những nhà thơ quá cố.
Chương Welton.
Các cuộc họp sẽ được dẫn dắt bởi tôi..
Và những người mới được kết nạp
hiện có mặt ở đây.
Todd Anderson vì cậu ấy
không thích đọc
sẽ giữ nhịp cho cuộc họp mặt.
Giờ tôi sẽ đọc
thông điệp mở đầu truyền thống...
bởi thành viên của hội
Henry David Thoreau.
"Tôi đi vào rừng sâu vì
tôi muốn sống thong thả
Tôi muốn sống sâu sắc và hút
hết cốt lõi của cuộc sống"
Tôi đồng ý.
"Để đẩy lùi những thảm hại
trong cuộc sống
"để đến khi tôi phải chết
không nhận ra rằng tôi đã
chưa từng sống "
- Keating đánh dấu một đống các trang khác.
- Được rồi giải lao!
Đào sâu, phải ở đây,
phải ở đây, đặt nó xuống.
Trên bùn? Chúng ta sẽ để đồ ăn
của mình trên bùn à?
Meeks đặt áo khoác của cậu xuống?
Làm khăn picnic.
Dùng áo khoác của Meeks đi.
Đừng giữ lại gì!
- Mấy cậu toàn lấy bớt khói của tớ thôi.
- Nho khô?
- Yuck.
- Chờ một phút.
- Sao có nửa cái vậy?
- Tớ ăn một nửa còn lại đây.
- Nào.
- Cậu muốn tôi giữ gì lại?
Đó là một đêm rất tối và mưa gió
và quý bà này
người có một niềm đam mê
với trò ghép hình
ngồi một mình tại bàn trong ngôi nhà của mình
để hoàn thành một trò chơi ghép hình mới.
Nhưng khi cô chắp
ghép lại với nhau
cô nhận ra
trước sự ngạc nhiên của mình
rằng hình ảnh được hình thành
là phòng của riêng mình.
Và hình ảnh ở giữa của khung hình
khi cô hoàn thành nó là chính cô.
Và với bàn tay run rẩy
cô đặt bốn mảnh cuối cùng...
và nhìn chằm chằm kinh hoàng vào
khuôn mặt của một gã điên mất trí ở cửa sổ.
Điều cuối cùng mà quý bà này nghe được...
- Là tiếng kính vỡ.
- Không cô ấy không.
Có điều này là thật.
Điều này là thật.
Tớ có một chuyện hay hơn.
Tớ có. Có một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn
và họ đang lái xe qua
rừng vào ban đêm trên một chuyến đi dài.
Và họ hết xăng
và có một tên điên..
Thứ trên tay à?
Tớ thích câu chuyện đó!
- Tớ kể chuyện đó với cậu.
- Không phải.
- Tớ nghe nó khi đi cắm trại hồi lớp sáu.
- Năm ngoái?
"Trong một nơi ở chật hẹp trên đường Shanking
"có một người đàn ông tên là William Bloat.
"Bây giờ ông ta có một người vợ
bệnh dịch hạch của cuộc đời mình
"người liên tục chọc tức ông ta.
"Và một ngày vào lúc bình minh
khi bà ta về nhà sau khi làm ca đêm
ông ta đã cắt cổ họng đẫm máu của bà ấy"
Oh và nó trở nên tệ hơn.
Các cậu muốn nghe một bài thơ thật sự không?
- Cậu cần sách không?
- Không, tớ không cần. Ra khỏi đây đã.
- Cậu cầm theo gì?
- Cậu học thuộc lòng một bài thơ à?
Cậu học thuộc lòng một bài thơ?
- Một bản gốc của Charlie Dalton.
- Một bản gốc.
- Đến giữa sân khấu nào.
- Cậu biết cái này là lịch sử phải không?
Wow. Whoa.
Đâu ra vậy?
Ở đâu?
- Whoa.
- "Xin hãy dạy cho tôi yêu
"Dạy ta hài hước hơn.
"Tôi là thầy của nó
" Vị thần của tình yêu
nếu như một điều có thể
có thể học cách yêu từ tôi "
Wow, cậu viết nó sao?
Abraham Cowley
Rồi.
Ai nữa?
Alfred Lord Tennyson
"Hãy đến đây bạn bè của tôi.
"'Không quá muộn
để tìm kiếm một thế giới mới hơn
" Đối với mục đích của tôi
rong buồm giữa hoàng hôn.
"Và mặc dù chúng tôi không
bây giờ sức mạnh đó...
"những ngày xưa đã dịch
chuyển Đất và Trời.
"Điều mà chúng tôi là chúng tôi:
" một sự bình tĩnh của những trái tim anh hùng...
"bị yếu đi theo thời gian và số phận
nhưng ý chí mạnh mẽ...
"phải cố gắng tìm để được
và không chịu thất bại"
"Rồi tôi đã có tôn giáo
rồi tôi đã có tầm nhìn.
"Tôi không thể chuyển sự
say sưa chế nhạo của họ
"Sau đó, tôi nhìn thấy Congo vượt qua đêm tối
xuyên qua rừng với dấu vết vàng "
"Sau đó, tôi nhìn thấy Congo vượt qua đêm tối
- Meeks Meeks
xuyên qua rừng với dấu vết vàng "
"Sau đó, tôi nhìn thấy Congo vượt qua đêm tối
xuyên qua rừng với dấu vết vàng "
"Sau đó, tôi nhìn thấy Congo vượt qua đêm tối
xuyên qua rừng với dấu vết vàng "
"Sau đó, tôi nhìn thấy Congo vượt qua đêm tối
xuyên qua rừng với dấu vết vàng "
"Sau đó, tôi nhìn thấy Congo vượt qua đêm tối
xuyên qua rừng với dấu vết vàng "
"Sau đó, tôi nhìn thấy Congo vượt qua đêm tối
xuyên qua rừng với dấu vết vàng "
"Sau đó, tôi nhìn thấy Congo vượt qua đêm tối
xuyên qua rừng với dấu vết vàng "
xuyên qua rừng với dấu vết vàng "
"Sau đó, tôi nhìn thấy Congo vượt qua đêm tối
Một người không phải là "rất mệt mỏi"
Ông ta đã "kiệt sức".
Và không sử dụng "rất buồn"
Sử dụng...
Nào, cậu Overstreet.
cậu nói xem
- "Buồn rầu"?
- Chính xác! Buồn rầu!
Ngôn ngữ được tạo ra vì một nỗ lực và đó là...
Cậu Anderson?
Nào, cậu là một con người hay là con amip?
Cậu Perry?
Uh... để giao tiếp.
Không! Để cua gái.
Hôm nay chúng ta sẽ bàn về...
- William Shakespeare.
- Ôi Chúa ơi.
Tôi biết. Rất nhiều bạn trông mong điều này...
như các bạn mong việc đào kênh vậy.
Chúng ta sẽ bàn về Shakespeare...
Như người ta viết
một điều rất thú vị.
Bây giờ nhiều em đã thấy Shakespeare
giống như thế này:
"O Titus dẫn bạn lại đây"
Nhưng nếu các em đã xem Marlon Brando
các em biết rằng Shakespeare có thể rất khác.
"Anh em người La Mã đồng hương
cho tôi mượn đôi tai của bạn."
Các em cũng có thể tưởng tượng có thể
John Wayne đóng vai Macbeth...
"Đây là con dao găm tôi thấy trước mặt tôi sao?"
"Những con chó thưa ông?
Oh bây giờ thì không.
" Tôi từng rất vui với một con chó tốt
trước đây thưa ngài.
"Bạn có thể có một bữa ăn ba món từ một con chó.
" Bắt đầu với một viên thịt cho chó.
"Tới Fido Flambe cho món chính.
'Và tráng miệng bằng parfait Bắc Kinh.
và bạn có thể xỉa răng với móng nhỏ"
Tại sao tôi lại đứng lên đây?
- Ai biết?
- Để thấy cao hơn.
Không! Cảm ơn đã tham gia.
Tôi đứng trên bàn của tôi...
để nhắc nhở bản thân mình rằng chúng ta phải luôn luôn
nhìn vào mọi thứ theo những cách khác
Nhìn thế giới trông rất khác từ trên này.
Các em không tin tôi?
Hãy lên đây tự xem đi.
Đi nào.
Nào. Ngay khi các em nghĩ rằng
các em biết điều đó
các em phải nhìn vào nó
theo một cách khác
Mặc dù nó có vẻ
ngớ ngẩn hoặc sai lầm
các em phải thử.
Bây giờ khi các em đọc, đừng chỉ
xem xét những gì tác giả nghĩ
Hãy xem xét những gì các em nghĩ.
Các chàng trai, các em phải phấn đấu
để có tiếng nói của riêng mình.
Vì các em càng chờ đợi lâu hơn để bắt đầu..
càng ít khả năng là các em sẽ tìm thấy nó.
Thoreau đã nói: "Hầu hết mọi người
sống với nỗi tuyệt vọng câm nín."
Đừng để điều đó đúng.
Hãy đột phá.
Đừng chỉ đi bộ ra khỏi giới hạn như những con lemmut.
Nhìn xung quanh các em.
Đến cậu đó cậu Priske.
Cảm ơn!
Đúng!
Dám vượt ra ngoài
và tìm những vùng đất mới.
Bây giờ thêm vào bài luận của các em
thầy muốn các em viết
một bài thơ của chính các em.
Ooh!
Đúng vậy.
Và các em sẽ đọc to
trước lớp vào thứ hai.
Chúc may mắn các quý ông.
Cậu Anderson.
Đừng nghĩ rằng thầy không biết rằng bài tập
này làm em sợ chết khiếp đấy.
Hàng hai tập sức mạnh!
- Hàng ba để mắt vào thuyền!
- Chèo! Chèo!
Chèo! Chèo!
- Được rồi Pittsie.
Đài phát thanh nước Mỹ tự do!
♫Some people like to rock
Some people like to roll
♪But movin'and a- groovin'
is gonna satisfy my soul
♪Let's have a party
Oooh
♪Let's have a party
♪Let's spin it to the soul
Let's rock and roll
♪Let's have a party tonight
♪I never kissed a bear
I never kissed a goose
♪But I can shake a chicken
in the middle of the room
♪Let's have a party
- Tớ tìm được rồi.
- Cậu tìm thấy gì?
Những gì tớ muốn làm ngay bây giờ.
Những gì thực sự bên trong của tớ.
- "Giấc mộng đêm hè".
- Chính nó.
- Nó là gì?
- Đó là một vở kịch, đồ ngốc.
Tớ biết.
Nhưng nó liên quan gì đến cậu?
Được rồi, họ sẽ diễn ở Henley Hall.
Họ đang tuyển các vai diễn.
Họ đang tuyển người.
- Ừ, thì sao?
- Thì vậy!
Tớ sẽ diễn.
Ừ! Ừ! Tớ sẽ là diễn viên!
Kể từ khi tớ có thể nhớ
tớ đã muốn thử chuyện này!
Tớ thậm chí đã thử đi
thử giọng mùa hè năm ngoái.
nhưng tất nhiên
bố của tớ sẽ không cho phép.
Lần đầu tiên trong đời
tớ biết tớ muốn làm những gì.
Và lần đầu tiên tớ sẽ làm điều đó...
Dù bố tớ có muốn hay không!
- Carpe diem!
- Neil Neil bình tĩnh.
Làm thế nào cậu được diễn kịch
nếu bố cậu không cho phép?
Đầu tiên tớ phải có được vai diễn
sau đó tớ có thể lo lắng về điều đó.
Nhưng ông ấy sẽ không giết cậu nếu ông phát hiện ra
cậu đến một buổi thử vai và đã không nói với ông ta chứ?
Không không không. Như tớ biết thì
ông ấy sẽ không cần phải biết về điều này.
- À, không thể nào.
- Nhảm nhí. Không có gì là không thể.
À, tại sao cậu không gọi ông ấy
và hỏi xem, có thể ông ấy sẽ đồng ý.
Thật nực cười.
Nếu tớ không hỏi ông ấy,
ít nhất là tớ sẽ không phải cãi lời ông.
- Ừ nhưng nếu ông nói không trước khi
- Jesus, Todd cậu bênh ai hả?
Ý tớ là tớ vẫn chưa nhận vai diễn mà.
Tớ không thể tận hưởng
ý tưởng này một chút được sao?
- Cậu sẽ đến cuộc họp chứ?
- Tớ không biết. Có thể.
Mấy thứ thầy Keating đã nói
chẳng có ý nghĩa gì với cậu sao Todd?
- Đó có nghĩa là gì?
- Cậu đang ở trong nhóm!
Ở trong nhóm có nghĩa là
được khuấy động bởi những mọi điều.
Cậu trông như bị khuấy động như một cái bồn cầu vậy.
- Vì vậy, cậu muốn tớ bỏ à?
- Không, tớ muốn cậu tham gia!
Nhưng có nghĩa là cậu phải làm một cái gì đó,
không chỉ nói rằng cậu đang tham gia.
Nghe này Neil, ý tớ là
tớ đánh giá cao sự quan tâm này
nhưng tớ không phải như cậu
được không?
Cậu- Cậu nói vài điều và người khác lắng nghe.
Tớ- Tớ không giống vậy.
- Cậu nghĩ rằng cậu không thể à?
- Không.
Tớ -Tớ không biết
nhưng đó không phải là vấn đề.
Vấn đề là cậu không thể làm gì về việc đó
vì vậy cậu chỉ có thể tránh ra thôi.
Tớ có thể tự chăm sóc bản thân mình tốt.
Được không?
Không.
"Không" là sao?
Không.
Đưa cho tớ!
Neil!
- Neil trả lại đây!
- "Chúng tôi đang mơ ước một ngày mai"
- Đó là thơ!
- Neil!
Tớ đang bị truy đuổi bởi Walt Whitman!
Được rồi! Được rồi!
Các cậu đang làm gì vậy?
Tớ đang cố gắng. Cậu có thấy môn hóa..
Hey. Đưa cho tớ.
Neil đưa đây.
Đừng trẻ con vậy. Nào!
- Tớ cần cái..
- Đưa nó cho tớ!
Charlie!
Đưa cuốn sách của tớ đây.
Tớ cần nó..
Được rồi, mọi người lên xe buýt.
Đi nào các chàng trai.
Thôi nào. Đi thôi. Lên xe buýt nào.
Ngay bây giờ!
Bây giờ các tín đồ có thể tranh luận...
là một môn thể thao hoặc trò chơi
tốt hơn so với môn khác.
Đối với thầy, thể thao thực sự là một cơ hội...
để chúng ta thể hiện hết sức.
Thầy muốn tất cả các em đến đây
và lấy một mảnh giấy...
xếp hàng một.
Cậu Meeks, lúc để kế thừa từ trái đất.
Cậu Pitts...Cậu đầu tiên nhé.
Thầy muốn các em truyền tay những
thứ này mỗi người một cái.
Cậu biết phải làm gì Pitts!
"Oh để đấu tranh chống lại thứ vụn vặt
đối mặt kẻ thù không hề nản chí."
Nghe như cậu đang nản lòng vậy.
Nói lại lần nữa như cậu đang không hề nản chí.
"Oh để đấu tranh chống lại thứ vụn vặt
đối mặt kẻ thù không hề nản chí."
Tiếp theo!
Có!
Tiếp theo!
"Để trở thành một thủy thủ của thế giới
hãy đi đến tất cả các cảng."
Tiếp theo!
To hơn!
"Ôi tôi sống để là người cai trị cuộc sống
không phải là một nô lệ."
"Để bước lên đoạn đầu đài
Để tiến tới miệng súng
với sự lãnh đạm tuyệt đối"
Đi nào Meeks!
Lắng nghe âm nhạc!
"Để khiêu vũ vỗ tay
tám dương la hét bỏ qua
- cuộn lên nổi lên!"
- Đúng rồi!
"Oh có sự sống từ đó
bài thơ của những niềm vui mới"
Boo!
Nào Charlie
hãy lấp đầy tâm hồn của em.
"Để thực sự là một vị thần!"
Charlie tớ được nhận vai rồi!
Tớ sẽ đóng vai Puck!
- Tớ sẽ đóng vai Puck!
- Cậu ta nói gì?
- Puck!
- Vai chính!
- Tuyệt vời Neil!
- Charlie tớ đã được nhận!
- Xin chúc mừng.
- Tốt cho cậu! Tốt cho cậu!
Okay okay okay okay.
Neil cậu sẽ làm thế nào?
Họ cần có thư cho phép
từ bố tớ và thầy Nolan.
- Cậu sẽ không viết nó.
- Oh có tớ có.
Oh Neil
Neil cậu đang điên.
Rồi.
Tôi viết thư này để...
thay mặt cho...
con trai của tôi...
Neil Perry.
Thật tuyệt vời!
"Gửi Chris."
Chris là ai? Mmm Chris.
"Tôi nhìn thấy sự
ngọt ngào trong nụ cười của cô ấy
" Ánh dương tỏa sáng từ mắt cô ấy.
"Nhưng cuộc sống mãn nguyện của tôi...
" chỉ cần biết rằng
"chỉ cần biết rằng...
cô ấy vẫn còn sống"
- Em xin lỗi thuyền trưởng. Thật là ngu ngốc.
- Không, không, nó không ngu ngốc.
Đây là một nỗ lực tốt. Nó đề cập đến
một trong những chủ đề chính: tình yêu.
Một chủ đề lớn không chỉ trong thơ ca
mà cả trong cuộc sống.
Cậu Hopkins cậu đã cười.
Cậu lên đây.
"Con mèo ngồi trên tấm thảm."
Xin chúc mừng cậu Hopkins.
Đây là bài thơ đầu tiên được điểm âm
theo thang điểm của Pritchard.
Chúng tôi không cười em
chúng tôi cười gần em thôi.
Thầy không bận tâm nếu
bài thơ của em có một chủ đề đơn giản.
Đôi khi bài thơ đẹp nhất có thể nói về những điều đơn giản
như một con mèo hay một bông hoa hoặc mưa.
Các em thấy thơ có thể đến từ bất cứ điều gì
với sự khám phá về điều ấy.
Chỉ cần đừng để những bài thơ của
các em bình thường.
Bây giờ người tiếp theo?
Cậu Anderson. Thầy thấy em
ngồi đó trong đau khổ.
Nào Todd bước lên.
Hãy đưa em ra khỏi đau khổ đó.
Em, em đã không làm điều đó.
Em đã không viết một bài thơ.
Cậu Anderson cho rằng tất cả mọi thứ bên trong
của cậu ấy là vô giá trị và đáng xấu hổ.
Phải không Todd?
Có phải là nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của em không?
Thầy nghĩ rằng em đã sai.
Thầy nghĩ rằng có điều gì đó bên trong em...
Rất có giá trị.
"Tôi nghe...
" tiếng yawp dã man...
"của tôi...
"trên các mái nhà...
của thế giới."
W.W.
Lại là Uncle Walt.
Với những ai không biết, yawp là
một tiếng kêu lớn hoặc hét to.
Bây giờ Todd tôi muốn em cho chúng tôi xem
biểu hiện của một tiếng ... yawp man rợ
Thôi nào em không thể yawp mà ngồi đó được.
Đi lên đây!
Phải có được thái độ để la hét chứ.
- A-Ayawp
- Không chỉ là một tiếng la. Một tiếng la man rợ
- Phải. La đi
- Nào to hơn.
- Yawp
- Đó là một con chuột. To hơn xem nào!
- Yawp
- Oh tốt, la lên như một người đàn ông xem nào.
- Yawp!
- Đây rồi.
Thấy chưa em cũng có một
gã thô lỗ trong em phải không.
Em không thoát dễ dàng vậy đâu.
Có một tấm hình của Uncle Walt ở trên đó.
Ông ta nhắc nhở em điều gì?
Đừng nghĩ hãy trả lời. Làm đi.
- Một người điên.
- Loại người điên nào?
- Đừng nghĩ về nó chỉ cần trả lời.
- Một người điên khùng.
Không, cậu có thể làm tốt hơn thế.
Đầu óc thoải mái đi. Sử dụng trí tưởng tượng của mình.
Nói điều đầu tiên bật ra trong
đầu em ngay cả khi nó hoàn toàn sai ngữ pháp.
Một gã điên hôi răng.
Rất tốt cậu bé, dù sao vẫn có một
nhà thơ ở trong em!
Rồi. Nhắm mắt lại.
Nhắm mắt lại. Nhắm lại.
Bây giờ mô tả những gì em nhìn thấy.
- Uh em- em nhắm mắt lại...
- Ừ?
- Uh và hình ảnh của gã trôi bên cạnh em.
- Một gã điên hôi răng.
Một gã điên hôi răng với
một cái nhìn đập vào não của em.
Oh thật là tuyệt vời!
Bây giờ cho hắn một hành động
làm cho hắn ta làm điều gì đó.
- Tay hắn với ra và bóp cổ em.
- Đúng rồi. Tuyệt vời. Tuyệt vời.
- Và hắn ta cứ lầm bầm suốt.
- Hắn ta lầm bầm gì?
- Lầm bầm sự thật.
- Đúng rồi.
- Sự thật như là một tấm chăn mà
luôn luôn khiến bàn chân của bạn lạnh.
Quên họ đi. Quên họ đi. Tiếp tục với cái chăn.
Cho thầy biết về cái chăn đó.
Bạn làm nó căng ra
nó không bao giờ là đủ.
Bạn đá vào nó đánh nó
nó sẽ không bao giờ che hết chúng ta.
Từ lúc chúng ta ra đời và khóc
đến lúc chúng ta chết đi
nó sẽ chỉ che được khuôn mặt của bạn
khi bạn than vãn và khóc lóc và la hét.
Đừng bao giờ quên điều này.
Đó là một cậu bé Pittsie.
- Hít vào thật sâu.
- Bố tớ sưu tập ống điếu.
- Thật sao?
- Ông ấy phải có đến 30 cái.
Bố mẹ cậu sưu tập ống điếu à?
Oh thật thú vị.
- Coi nào Knox. Tham gia đi.
- Ừ Knox chúng tôi đến từ chính phủ đây.
Chúng tôi đang ở đây để giúp đỡ.
Có chuyện gì à?
- Đó là Chris!
- Đây là một tấm hình của Chris cho cậu!
- Đặt vào trong ống của cậu và hút nó.
- Không buồn cười đâu.
Thôi đi.
Hút ống của cậu đi.
- Neil.
- Bạn bè học giả trường Welton.
Gì vậy Neil?
- Duh nó là một cái đèn Meeks.
- Không, đây là vị thần của hang động.
Thần của hang động.
- Charlie cậu đang làm gì vậy?
- Các cậu nói gì khi chúng ta bắt đầu cuộc họp này?
- Tớ cần lửa. Ai có lửa không?
- Có ai mang nút tai không?
Quý vị.
"Poetrusic" của Charles Dalton.
Ôi trời.
Cười khóc nhào lộn lầm bầm.
Phải làm hơn nữa
phải hơn nữa.
Pitts.
Hỗn loạn la hét hỗn loạn mơ mộng.
Phải hơn nữa!
- Wow. Hay.
- Thật tuyệt vời.
Cậu học chơi cái đó ở đâu vậy?
Bố mẹ tớ bắt tớ học kèn clarinet
trong nhiều năm qua!
- Tớ yêu clarinet.
- Tớ ghét nó.
Kèn saxophone.
Kèn saxophone kêu... to hơn.
Ooh kêu to hơn.
Từ vựng.
Tớ không thể chịu nổi nữa.
Nếu tớ không có Chris
- Tớ sẽ tự tử.
- Bình tĩnh Knoxious.
Không Charlie!
Đó chính là vấn đề của tớ.
Tớ đã bình tĩnh cả đời rồi.
Tớ sẽ làm một cái gì đó.
Cậu đi đâu vậy?
Cậu sẽ làm gì?
Tớ sẽ gọi cho cô ấy.
- Cậu ta sẽ gọi cho cô ấy!
- Chờ tớ với!
Xin chào?
Cô ấy sẽ ghét tớ.
Nhà Danburrys sẽ ghét tớ.
Bố mẹ tớ sẽ giết tớ.
Được rồi chết tiệt thật.
Các cậu đúng.
Carpe diem.
Ngay cả nếu nó giết chết tớ.
- Xin chào?
- Xin chào Chris?
- Ừ.
- Chào. Đây là Knox Overstreet.
Oh. Knox.
- Tớ rất vui cậu gọi.
- Cô ấy vui vì tớ gọi.
Nghe này, bố mẹ Chet sẽ đi chơi
cuối tuần này.
và anh ấy sẽ có một bữa tiệc.
- Cậu có muốn tới không?
- Tớ có muốn đến dự tiệc không à?
- Có. Nói có.
- Nó là thứ Sáu.
- Ừ chắc chắn rồi.
- Khoảng 7 giờ.
- Tuyệt. Tớ sẽ tới, Chris.
- Được rồi.
- Đêm thứ sáu tại nhà Danburrys. Được rồi.
- Được rồi. Tạm biệt.
- Cảm ơn cậu. Hẹn gặp lại. Tạm biệt.
Yawp!
Các cậu có tin được không?
Cô ấy đã định gọi cho tớ.
Cô ấy mời tớ tới buổi tiệc với cô ấy.
- Tại nhà Chet Danburry.
- Ừ.
- Ừ?
- Thì sao?
Vì vậy, cậu không thực sự nghĩ rằng
cô ấy có ý là cậu đi chơi với cô ấy chứ?
Ừ tất nhiên không, Charlie.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
- Đó không phải là vấn đề.
- Vấn đề là gì?
- Vấn đề, Charlie...
- Uh-huh?
- là...
- Ừ?
là cô ấy có nghĩ về tớ.
Tớ chỉ gặp cô ấy có một lần
và...
cô ấy đang nghĩ về tớ.
Chết tiệt, nó sắp diễn ra.
Tớ cảm thấy nó.
Cô ấy sẽ là của tớ.
Carpe! Carpe!
Không có điểm đâu các quý ông.
Chỉ là đi dạo thôi.
Đúng rồi.
- Tôi không biết nhưng tôi đã được kể.
- Tôi không biết nhưng tôi đã được kể.
Làm thơ thì lạnh giá.
- Làm thơ thì lạnh giá.
- Trái. Trái. Trái phải trái.
Trái. Trái.
Trái phải trái.
Trái. Dừng lại!
Cảm ơn quý vị.
Nếu các em nhận thấy tất cả mọi người đều bắt đầu
với sải chân của riêng mình, tốc độ của riêng mình,
Cậu Pitts cứ từ từ thôi.
Anh ta biết một ngày anh ta sẽ đến đó.
Cậu Cameron. Em có thể thấy anh ta suy nghĩ
"Có được không? Nó có thể đúng.
Nó có thể là đúng, tôi biết như vậy.
Có lẽ không. Tôi không biết."
Cậu Overstreet bị thôi thúc bởi một
động lực sâu trong mình. Đúng vậy.
Chúng ta biết điều đó. Được rồi. Bây giờ thầy không
mang họ ra đây để chế giễu họ.
Thầy đưa họ ra đây để
minh họa cho quan điểm về sự tuân thủ.
Sự khó khăn trong việc duy trì niềm tin của
mình khi đối mặt với những người khác.
Bây giờ thầy thấy ánh mắt của các em như
"Tôi đáng lẽ đã đi khác đi."
Vâng hãy hỏi chính mình
lý do tại sao các em vỗ tay.
Bây giờ chúng ta đều có một
nhu cầu rất lớn để chấp nhận.
Nhưng các em phải tin tưởng rằng
niềm tin của các em là duy nhất.
Mặc dù những người khác có thể nghĩ rằng họ
kì quặc hoặc không được ưa chuộng.
Mặc dù đám đông có thể la
"Thật tồi tệ."
Robert Frost nói
"Hai đường rẽ trong rừng và tôi
tôi sẽ chọn con đường ít được đi hơn.
Và điều đó đã làm
nên sự khác biệt"
Thầy muốn các em tìm được
cách đi của riêng mình ngay bây giờ
cách riêng của các em sải bước
đi bất kỳ hướng nào.
Bất cứ điều gì các muốn cho dù đó là đáng
tự hào, hay bất cứ điều gì ngớ ngẩn.
Quý vị, sân trường này là của các em.
Các em không cần phải biểu diễn,
chỉ cần làm theo cách của mình.
Cậu Dalton, em tham gia với chúng tôi chứ?
Em đang thực tập
quyền không đi bộ.
Cảm ơn cậu Dalton.
Vừa minh họa quan điểm đó.
Bơi ngược lại dòng chảy.
Todd?
- Này.
- Này.
- Có chuyện gì vậy?
- Không có gì.
- Hôm nay là sinh nhật của tớ.
- Hôm nay là sinh nhật của cậu à?
- Chúc mừng sinh nhật.
- Cảm ơn.
- Cậu nhận được gì?
- Bố mẹ tớ chỉ cho tớ thứ này thôi.
Đó không phải là bộ dụng cụ như trước chứ?
Yeah yeah họ đã cho tớ
một bộ y chang như năm ngoái.
- Oh.
- Oh.
Có lẽ họ nghĩ rằng cậu cần một bộ nữa.
Có lẽ họ đã không
suy nghĩ về bất cứ điều gì cả.
Điều buồn cười là tớ thậm chí
đã không thích nó ngay lần đầu tiên.
Todd tớ nghĩ rằng cậu đánh giá thấp
giá trị của bộ dụng cụ này.
Ý tớ là ai lại muốn một trái
bóng đá hoặc bóng chày chứ.
- Hoặc một chiếc xe hơi.
- Mm-hmm hoặc một chiếc xe hơi.
nếu họ có một bộ dụng cụ
tuyệt vời như vậy.
Ý tớ là nếu tớ phải mua một bộ
dụng cụ... hai lần
tớ có lẽ sẽ mua bộ này... cả hai lần.
Thực tế là... hình dạng của nó
trông rất khí động học phải không?
Cậu có thể cảm thấy điều đó.
Bộ dụng cụ này muốn bay.
Todd...
Bộ dụng cụ không người lái biết bay đầu tiên
trên thế giới.
Ôi!
Ừ, tớ sẽ không lo lắng.
Cậu sẽ nhận được một bộ khác năm sau.
"Để sống sâu sắc và hút được
mọi cốt lõi của cuộc sống.
- Để đẩy lui những thảm hại không phải là cuộc sống"
Chúa tôi.
- Đây phải không?
- Yeah đúng rồi.
Đi đi. Đi vào đi.
Đây là hang động của bọn tớ. Cẩn thận đấy.
Uh-oh.
Chào.
- Xin chào.
- Chào.
Chào các cậu. Hãy gặp Gloria và
- Tina.
- Tina.
- Đây là lớp học của Hội các nhà thơ quá cố.
- Xin chào.
- Rất hân hạnh?
- Xin chào.
- Chào.
Các cậu di chuyển. Di chuyển!
Xem nào hôm nay là tối thứ Sáu mà.
Hãy tiếp tục với cuộc họp.
Các cậu, tớ có một tuyên bố.
Để phù hợp với tinh thần đam mê
thử nghiệm của nhà thơ quá cố
Tớ sẽ từ bỏ tên Charles Dalton.
Từ bây giờ hãy gọi tớ là Nuwanda.
Nuwanda?
Xin chào? Xin chào Chris?
♪I crashed in thejungle
while trying to keep a date
With my little girl
who was back in the States
I was stranded in the jungle
- Knox!
- Chào.
- Cậu đã tới! Tuyệt vời.
- Cậu có dẫn theo ai không?
- Không.
Không? Ginny Danburry ở đây.
Nhìn này, tớ phải đi tìm Chet.
- Sao cậu không đi xuống dưới nhà?
Mọi người đang ở đó.
- Ừ nhưng Chris tớ...
- Cứ tự nhiên nhé.
- Nhưng tớ...
♪Baby baby
let's make romance
♪You know your old-time lover
hasn't got a chance
- Chào.
Này cậu là em của Mutt Sanders phải không?
Bubba cậu ta nhìn giống Mutt Sanders không?
- Cậu là anh em của anh ta à?
- Không liên quan gì cả.
- Chưa bao giờ nghe nói. Tớ xin lỗi.
- Cách cư xử của chúng ta đâu Steve?
Đây là em của Mutt Sanders và
chúng ta thậm chí không mời cậu ta uống.
- uống đi anh bạn. Làm ít whisky đi.
- Ừ.
Tớ không uống được whisky.
- Vì Mutt.
- Vì Mutt.
Vì Mutt.
- Mutt già có khỏe không?
- Ừ Mutter già bây giờ sao rồi?
Tớ thực sự không biết Mutt.
Vì Mutt hùng mạnh.
- Vì Mutt hùng mạnh.
- Vì Mutt hùng mạnh.
Nghe này tớ phải đi tìm Patsy.
- Chào hỏi Mutt cho tớ được không?
- Được rồi.
Quả là em trai của Mutt đấy ông bạn.
Chúng ta sẽ có một cuộc họp
hay gì đây?
Ừ nếu các bạn
không có một cuộc họp
làm thế nào để chúng tôi biết
nếu chúng tôi muốn tham gia?
"Tham gia"?
"Sao ta có thể so sánh ngươi
với một ngày mùa hè
Dù nghệ thuật đáng yêu hơn
và ôn hòa hơn"
Thật ngọt ngào.
- Tớ làm nó cho cậu đấy.
- Vậy à?
Tớ cũng sẽ viết một bài cho cậu Gloria.
"Cô đi trong vẻ đẹp
như đêm tối
" Cô đi trong vẻ đẹp
như đêm tối...
"của những xứ sở không mây và trời đầy sao.
"Tất cả những gì đẹp nhất tối và sáng
trong dáng vẻ và đôi mắt của cô"
- Thật là đẹp.
Còn nhiều hơn nữa cơ.
♪She sure looks fine to me
What's her name
Look out
Let me call her one time
♪Hey little girl
Gee you sure look fine
- Chúa giúp con với.
♪Ooh baby
you're not mine
Hey little girl
How's about a date
- Carpe diem.
Hey little girl
How's about a date
You know I'll come get you
early baby
Won't keep you out
too late
Say little girl
Now how's about a kiss
Yeah say little girl
How's about a kiss
You don't remember?
Well if you don't kiss me baby
- Chet. Chet. Nhìn kìa.
- Cái gì?
- Đó là em trai của Mutt Sanders.
- Hả?
- Knox gì vậy
- Nó đang ve vãn cô gái của cậu kìa!
Cậu đang làm gì vậy?
- Mày đang làm cái quái gì vậy?
- Chet. Chet không!
- Chet tớ biết điều này có vẻ xấu
- Để cậu ấy yên.
Chet không!
Anh sẽ làm cậu ta bị thương!
- Chet dừng lại! Để cậu ấy yên!
- Chết tiệt!
- Chet dừng lại!
- Thằng khốn!
Knox cậu có sao không?
Chris tránh xa nó ra!
- Chet anh làm cậu ấy bị thương!
- Tốt!
- Tớ xin lỗi. Tớ rất xin lỗi.
- Được rồi. Được rồi.
Còn để tao gặp mày mày sẽ chết.
Tiếp tục đi. Chuyền nó đi.
Tớ và Pitts đang chế một hệ thống hi-fi.
Nó không quá khó khăn để
lắp lại với nhau.
Ừ. Uh tớ có thể đến Yale học.
Uh nhưng tớ - tớ có thể không.
Các bạn không quá nhớ các cô gái chứ?
- Ừ.
- Ừ.
Đó là một phần của hội này.
Thực tế, tớ xin thông báo...
Tớ vừa viết một bài báo trong tờ
báo trường nhân danh hội các nhà thơ quá cố
- Cái gì?
- Đòi hỏi các cô gái được nhận vào Welton...
- Cậu đã không...
- Để chúng ta không thất vọng nữa.
- Sao cậu lại làm được?
- Tớ là một trong những người in thử.
- Tớ cho bài báo vào
- Mọi việc kết thúc rồi.
Tại sao?
Không ai biết chúng ta là ai.
À cậu không nghĩ
họ sẽ tìm ra người đã viết nó?
Họ sẽ đến tìm cậu và yêu cầu được
biết Hội những nhà thơ quá cố là ai.
Charlie cậu không có quyền làm như vậy.
Đây là Nuwanda Cameron.
Đúng rồi. Là Nuwanda.
Có phải chúng ta chỉ đùa vui thôi
hay chúng ta thực sự làm những gì mình nói?
Nếu tất cả chúng ta làm là đến với nhau
và đọc một loạt các bài thơ với nhau
- chúng ta đang làm cái quái gì?
- Được rồi.
Tuy nhiên, cậu vẫn không nên làm điều đó Charlie.
Điều này có nghĩa là rắc rối.
Cậu không thay mặt cho cả hội được.
Này cậu sẽ không lo lắng về cái cổ quý báu của cậu?
Nếu họ bắt tớ, tớ sẽ nói tớ tự viết nó.
Được rồi.
Ngồi đi.
Trong số ra tuần này của Welton Honor
Đã xuất hiện một bài viết xúc phạm
và không được phép.
Thay vì mất thời gian quý giá của tôi
để tìm ra ai đã phạm lỗi
và để tôi đảm bảo với các em
Tôi sẽ tìm ra ai
tôi yêu cầu bất kỳ và tất cả học sinh
ai biết bất cứ điều gì về bài viết này. ..
được biết đến ở đây và bây giờ.
Ai là người có lỗi
đây là cơ hội duy nhất để không bị
đuổi khỏi ngôi trường này.
Học viện Welton đây.
Xin chào.
Có, ông ấy ở đây.
Chờ một chút.
Thầy Nolan, điện thoại của thầy.
Đó là Chúa!
Ông nói rằng chúng ta nên có những cô gái
tại Welton.
Đừng có cười như vậy nữa.
Nếu em nghĩ rằng, Dalton
rằng em là người đầu tiên cố gắng để được
ném ra khỏi trường này, hãy suy nghĩ lại.
Những người khác đã có những ý nghĩ tương tự và đã
thất bại chắc chắn như là em sẽ thất bại.
Vào vị trí đi.
Đếm to lên cậu Dalton.
Một.
Hai.
Ba.
Bốn.
Năm.
Hội những nhà thơ quá cố là cái gì?
Tôi muốn những cái tên.
- Cậu bị đuổi à?
- Không.
Vậy có chuyện gì?
Tớ phải kêu mọi người xin lỗi
và tất cả sẽ được tha thứ.
Vậy cậu định làm gì?
- Charlie.
- Chết tiệt, Neil.
Tên tớ là Nuwanda.
Xin lỗi.
Chúng tôi có thể có vài lời với thầy Keating?
Chắc chắn.
Đây là lớp học đầu tiên của tôi John.
Anh có biết điều đó không?
Bàn đầu tiên của tôi.
Tôi không biết ông đã từng dạy, thầy Nolan.
Tiếng Anh.
Rất lâu trước thời của anh.
Thật là khó để từ bỏ.
Tôi có thể cho anh biết.
Tôi nghe vài lời đồn về một số phương pháp giảng dạy
không chính thống trong lớp học của anh.
Tôi không nói họ có ý kiến gì về sự
bột phát của anh chàng Dalton.
nhưng tôi không nghĩ rằng tôi phải cảnh báo anh
những chàng trai ở tuổi này rất ấn tượng.
À sự khiển trách của thầy khá ấn tượng,
tôi chắc chắn vậy.
- Điều gì xảy ra trong sân trường ngày hôm trước?
- Sân trường?
- Các chàng trai diễu hành đồng loạt vỗ tay.
- Oh điều đó.
Đó là một bài tập thể dục để chứng minh một điểm:
sự nguy hiểm của việc tuân thủ.
Well, John chương trình giảng dạy ở đây được thiết lập.
Nó được chứng minh. Nó có tác dụng.
Nếu anh đặt câu hỏi cái gì
ngăn cản họ làm như vậy?
Tôi luôn luôn nghĩ rằng ý tưởng của
giáo dục là học cách tự suy nghĩ.
Ở tuổi của những cậu bé này?
Không phải cuộc sống của anh!
Truyền thống, John. Kỷ luật.
Chuẩn bị cho chúng vào đại học
và những chuyện khác sẽ ổn.
Cọt kẹt.
Ông bắt đầu đi bộ xung quanh
về phía bên trái của tôi.
Cọt kẹt.. Cọt kẹt.
"Vào vị trí cậu Dalton" có nghĩa là
Quý vị.
- Thầy Keating.
- Cậu Dalton.
Đó là một cảnh dở tệ em đóng hôm nay.
Thầy đang đứng về phía thầy Nolan à?
Thế còn carpe diem và hút tất cả các cốt tủy...
của cuộc sống và tất cả những thứ đó?
- Hút cốt tủy của cuộc sống...
không có nghĩa là làm nghẹt thở tận xương như vậy.
Có những lúc cần sự táo bạo
và có những lúc phải thận trọng.
Và một người khôn ngoan hiểu được khi nào thì cần.
Nhưng em nghĩ thầy sẽ thích như thế.
Không.
Em bị đuổi khỏi trường không phải là sự táo bạo với thầy.
Đó là sự ngu ngốc.
Bởi vì em sẽ bỏ lỡ những cơ hội bằng vàng.
Vâng? ví dụ như?
Như em sẽ không có cơ hội tham dự
các lớp học của thầy nữa.
Hiểu chưa?
Aye aye thuyền trưởng.
Giữ cái đầu tỉnh táo.
Nó cũng dành cho các em nữa.
- Vâng thuyền trưởng.
- Vâng thuyền trưởng.
Cuộc gọi từ Chúa.
Nếu nó nó tác dụng nó là sự táo bạo.
- Được rồi. Tiếp nào.
- Không.
- Chúng ta sẽ thử luyện tập được không? Đi nào.
Đó là một sự thuyết phục tốt nên hãy nghe tôi Hermia.
Đợi chút. Sự phấn khích. Tôi không nghe thấy
bất kỳ phấn khích nào về vở kịch này.
Bây giờ cầm lấy tay cô ấy
và dắt xuống sân khấu...
và dừng lại, và "Hermia hiền lành xinh đẹp"
Rồi? Hãy thử lại lần nữa.
Bữa tối có gì vậy?
- Spaghetti và thịt viên!
- Đồ ăn!
Để dành cho tớ với.
"Hỡi căn phòng thần tiên!
Oberon đến đây"
- Bố.
- Neil.
Chờ một chút.
Trước khi bố nói bất cứ điều gì
hãy cho con...
- Sao con còn dám nói với bố.
Việc con lãng phí thời gian là đủ tệ hại rồi...
với việc diễn xuất ngớ ngẩn này
nhưng con còn cố tình lừa dối bố.
Con nghĩ con thoát khỏi vụ này kiểu gì?
Trả lời đi.
Ai khiến con như vậy?
- Đó có phải là ông thầy mới? Keating?
- Không.
Không ai cả. Con nghĩ con sẽ làm bố ngạc nhiên.
Con đã được điểm A tất cả các môn.
Con thực sự nghĩ rằng bố sẽ không phát hiện ra à?
"Ồ cháu gái của tôi đang đóng kịch với
con trai của anh", bà Marks nói.
"Không không không" bố nói. "Bà chắc là nhầm lẫn.
Con trai tôi không đóng kịch."
Con khiến bố thành người nói dối, Neil!
Ngày mai con đến chỗ họ
và nói với họ rằng con không tham gia nữa.
Không, con không thể.
Con đóng vai chính. Vở diễn tối mai rồi!
Bố không quan tâm nếu thế giới
kết thúc vào tối mai
con với vở kịch xong rồi!
Rõ chưa?
Rõ chưa?
Vâng thưa ngài.
Bố đã hy sinh rất nhiều để giúp con ở đây, Neil.
và con sẽ không làm bố thất vọng.
Không thưa ngài.
Cửa mở.
Neil có chuyện gì?
- Em có thể nói chuyện với thầy một chút được không?
- Chắc chắn rồi. Ngồi xuống.
Oh.
- Em xin lỗi. Đây.
- Xin lỗi.
- Em dùng trà chứ?
- Trà? Được ạ.
- Em có muốn một ít sữa hoặc đường không?
- Không, cảm ơn.
Gosh, họ không cho thầy đủ không gian ở đây nữa.
Nó là một phần của lời tuyên thệ tu viện.
Họ không muốn những điều trần tục
làm thầy mất tập trung việc giảng dạy.
- Cô ấy thật xinh .
- Cô ấy lại ở London nữa.
Làm mọi thứ hơi khó khăn.
- Làm thế nào thầy chịu đựng được?
- Chuyện gì?
Thầy có thể đi bất cứ nơi nào. Thầy có thể làm bất cứ điều gì.
Làm thế nào thầy chịu được việc ở đây?
Bởi vì thầy thích dạy học.
Thầy không muốn ở bất cứ nơi nào khác.
- Có chuyện gì vậy?
- Em vừa nói chuyện với bố.
Ông ấy muốn em từ bỏ vở kịch ở Henley Hall.
Nhưng diễn xuất là tất cả đối với em.
Ý em là..
Nhưng ông ấy không biết. Ông ấy...
Em có thể hiểu quan điểm của ông ấy. Gia đình em
không giàu có như Charlie. Ý em là...
Tuy nhiên, ông ấy đã lên kế hoạch
cho cả cuộc sống của em.
Và ông chưa bao giờ hỏi em em muốn những gì.
Em đã bao giờ nói với bố em
những gì em vừa nói với thầy chưa?
Về niềm đam mê của em với diễn xuất?
Em có cho ông ấy thấy không?
- Em không thể.
- Tại sao không?
Em không thể nói chuyện với ông như thế này.
Vì vậy, em cũng đang diễn với ông ấy.
Em đóng vai của người con trai hiếu thảo.
Thầy biết điều này nghe có vẻ bất khả thi
nhưng em phải nói chuyện với ông ấy.
Em phải cho ông ấy biết em là ai
trái tim của em muốn gì.
Em biết ông ấy sẽ nói những gì.
Ông sẽ nói rằng diễn xuất là ý thích nhất thời
và em nên quên nó đi.
Họ trông cậy cả vào em.
Ông ấy sẽ nói em phải quên việc đó đi
vì lợi ích của chính mình.
Em không phải là một người ở theo hợp đồng.
Nó không phải là một ý thích nhất thời. Em chứng minh cho
ông ấy bằng niềm tin và đam mê của em.
Em cho ông ấy thấy và nếu ông ấy vẫn không tin em
thì lúc đó em sẽ ra khỏi trường
và em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.
Không.
Thế còn vở kịch?
Đêm mai nó diễn ra rồi.
Vì vậy, em phải nói chuyện
với ông ấy trước tối ngày mai.
Em...
- Có cách nào dễ dàng hơn không?
- Không.
Em đang bị mắc kẹt.
Không phải vậy.
Chris!
Chris! Chris Noel.
Cậu có biết cô ấy ở đâu không?
- Um tớ nghĩ cô ấy trong phòng 111.
- Cảm ơn.
Tớ biết.
Xin lỗi. Chris.
Knox cậu đang làm gì ở đây?
Tớ đến để xin lỗi vì đêm hôm trước.
Tớ mang đến cho cậu
và một bài thơ tớ viết nữa.
Knox cậu có biết rằng nếu
Chet biết được anh ấy sẽ giết cậu?
- Tớ không quan tâm. Tớ yêu cậu Chris.
- Knox cậu điên quá.
Nhìn này, tớ đã cư xử như một gã khốn
và tớ biết điều đó.
- Hãy nhận nó. Làm ơn.
- Không, không, tớ không thể.
Quên nó đi.
- Knox tớ không tin điều này.
- Tất cả tớ cần là cậu hãy lắng nghe.
"Trời đất tạo ra một cô gái tên là Chris...
"với mái tóc và làn da bằng vàng.
"Chạm vào được cô ấy...
sẽ là thiên đường"
Hãy ra khỏi đây. Cameron tên ngốc.
Này Thế nào rồi?
Cậu có đọc nó cho cô ấy không?
- Ừ.
- Wow. Cô ấy đã nói gì?
- Không có gì.
- Ý cậu là sao?
Không có gì.
Nhưng tớ đã làm được.
Cô ấy đã nói những gì?
Cô ấy phải nói điều gì đó chứ!
- Này Knox!
- Hãy sống hết mình!
- Em nói chuyện với bố em chưa?
- Dạ rồi.
Ông không thích chút nào nhưng ít nhất
ông ấy cho em diễn vở kịch đó.
Ông ấy sẽ không thể đến xem.
Ông ấy đang ở Chicago.
Nhưng uh em nghĩ ông ấy sẽ
cho em tiếp tục diễn xuất.
Thật sao? Em nói với ông ấy
những gì em nói với thầy?
Vâng.
Ông ấy không vui lắm.
Tuy nhiên, ông ấy sẽ đi
ít nhất bốn ngày.
Em không nghĩ rằng ông ấy sẽ
xem được vở kịch nhưng...
em nghĩ ông ấy sẽ cho em tiếp tục với nó.
"Hãy tiếp tục học tập."
Cảm ơn thầy.
- Oh em yêu.
- Em yêu xinh đẹp.
- Tớ...
- Xin lỗi.
- Chỉ một chút thôi. Vâng. Cậu rất tốt.
Nào Todd.
Tớ đang cố gắng để sửa nó.
Nào Nuwanda
chúng ta sẽ bỏ lỡ vở kịch của Neil.
Cậu ấy nói điều gì đó về
chuyển sang màu đỏ trước khi chúng ta đi.
- "Màu đỏ"? Là sao?
- Tôi... cậu biết Charlie mà.
Nào Charlie
Màu đỏ là sao?
- Ooh.
- Ooh.
Cái gì vậy?
Đây là một biểu tượng của chiến binh
Da đỏ cho sự nam tính.
Làm cho tớ cảm thấy mạnh mẽ
như tớ có thể làm các cô gái phát điên lên.
Thôi nào Charlie
Các cô gái đang chờ đó.
Whoa
Chris
Cậu đang làm gì ở đây?
- Các quý ông, hãy đi nào!
- Đi trước đi. Tớ sẽ bắt kịp các cậu.
Ừ. Đi thôi nào.
Chris cậu không thể ở đây
- Nếu họ bắt gặp cậu chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.
- Thôi nào.
- Oh nhưng ổn thôi nếu...
- Shh Shh. Chris.
Nó tốt cho cậu khi xông vào trường của tớ
và làm cho tớ trông như một kẻ ngốc à?
Tớ không có ý biến cậu thành kẻ ngốc.
Ừ nhưng cậu đã làm.
Chet phát hiện ra.
Tớ đã làm mọi thứ để giữ cho
anh ta không đến đây và giết cậu đấy.
- Knox cậu phải dừng chuyện này lại.
- Tớ không thể Chris. Tớ yêu cậu.
Knox cậu nói điều đó suốt rồi.
Cậu không...
Cậu thậm chí không biết gì về tớ.
Em sẽ đi với chúng tôi chứ Overstreet?
Cứ đi trước đi thuyền trưởng. Em sẽ đi bộ.
Knox. Knox
Tớ có thể sẽ...
quan tâm đến cậu ít hơn.
Nếu vậy cậu sẽ không ở đây
cảnh báo tớ về Chet.
Tớ phải đi.
Tớ sẽ bị trễ buổi diễn.
- Cậu có đi với hắn không?
- Chet? Một vở kịch?
- Cậu đùa à?
- Vậy thì hãy đi với tớ.
Knox cậu thật bực mình!
Coi nào Chris
cho tớ một cơ hội thôi.
Nếu cậu không thích tớ sau đêm nay
tớ sẽ biến mất mãi mãi.
- Uh-huh.
- Tớ hứa. Danh dự của những nhà thơ quá cố.
Cậu đi với tớ đêm nay
và sau đó nếu cậu không muốn nhìn thấy tớ nữa
tớ thề sẽ ra đi.
- Điều gì sẽ xảy ra nếu Chet phát hiện ra?
- Anh ta sẽ không biết gì đâu.
Chúng ta sẽ ngồi phía sau
và lẻn đi ngay sau khi nó kết thúc.
Và tớ cho rằng cậu đã hứa
đây sẽ là kết thúc chứ?
- Danh dự của các nhà thơ quá cố.
- Có nghĩa là gì?
- Lời hứa của tớ.
- Hmm.
Cậu thật bực mình.
Hey cậu ấy kìa!
Hey hey hey hey!
Suỵt các chàng trai.
Hoặc là ta nhầm lẫn hình dáng của ngươi
hay sao đó, ngươi là gã khôn ngoan và lừa bịp
tên là Robin Goodfellow đó!
Ngươi nói đúng.
Ta là gã lang thang vui vẻ của đêm tối.
Ta đùa với Oberon và làm cho ông ta cười...
khi ta ẩn trong con ngựa béo và ăn đậu.
Hí lên như một chú ngựa non.
Đôi khi ta ẩn nấp trong một cái bát...
Trông rất giống một con cua rang.
Và khi bà ấy uống lên môi ta nhào ra...
và trên cái yếm cũ kỹ của bà ta
rượu đổ ra.
- Các bà cô khôn ngoan nhất kể những câu chuyện buồn nhất.
- Cậu ấy làm tốt. Thực sự rất tốt.
Đôi khi cái ghế ba chân nhầm ta
Rồi ta trượt từ mông bà ta xuống
lật bà ngã nhào và "người thợ may" khóc...
và rơi vào một cơn ho.
Và sau đó tất cả ôm hông của mình
và cười...
Và uốn éo trong sự vui vẻ của họ
nee-e-e-eze...
Và thề.
Một giờ vui vẻ không bao giờ bị lãng phí ở đó.
Nhưng căn phòng cổ tích.
- Oberon đến đây.
- Và đây cô chủ của tôi. Chẳng phải ông đã đi rồi sao.
Rồi bên cạnh ngươi không có phòng ngủ ta từ chối.
nói dối với Hermia
Ta không nói dối.
Lysander đố rất duyên dáng.
cách cư xử của ta thật độc ác...
Và niềm tự hào của ta
nếu Hermia có ý nói Lysander nói dối.
Nhưng người bạn lịch thiệp
cho tình yêu và sự nhã nhặn...
nằm xa sự khiêm tốn của con người
như sự xa cách như thế cũng có thể nói
trở thành một cô gái chưa chồng đức hạnh và người đầy tớ.
Chúc ngủ ngon người bạn ngọt ngào.
Tình yêu không bao giờ thay đổi cho đến tận cuối cuộc đời.
Amen.
Amen vì lời cầu nguyện công bằng.
- Và rồi cuộc đời kết thúc khi ta kết thúc sự trung thành.
- Neil. Đó là câu của cậu đó Neil.
Nào Neil.
Vương miện của cậu đây. Đi nào.
Nếu bóng chúng ta bị xúc phạm...
đừng nghĩ đến điều này
và tất cả sẽ được hàn gắn.
Rằng ngươi đã có giấc ngủ này
khi những hình ảnh xuất hiện.
Và sự yếu đuối và nhàn rỗi này
không gì khác hơn là một giấc mơ.
Người cao quý sẽ không khiển trách.
Nếu ngươi tha thứ chúng ta sẽ sửa chữa.
Và như ta là Puck trung thực
nếu chúng ta đã có may mắn
nay để thoát khỏi lưỡi của rắn
chúng ta sẽ sửa chữa thật lâu trước kia;
không thì Puck gọi là kẻ nói dối.
Vì vậy, chúc ngủ ngon tất cả các người.
Đưa tay cho ta
nếu chúng ta là những người bạn
và Robin sẽ sửa đổi.
Yawp! Carpe diem!
Thật tuyệt vời!
Xin lỗi. Tôi là bố của Neil.
Tôi muốn gặp cậu ấy.
Neil bố của cậu.
- Mọi người nghĩ sao?
- Các bạn tất cả thật tuyệt vời!
Xin thứ lỗi.
- Xin lỗi. Xin lỗi.
- Neil! Ở đây! Neil!
Neil Neil cậu thật tuyệt vời!
Quay lại Neil.
- Tớ không thể các cậu.
- Neil.
Xin lỗi.
Neil. Neil.
Em rất có tài.
Màn trình diễn tuyệt vời.
Em thậm chí làm thầy không nói nên lời.
- Cậu phải tiếp tục...
- Lên xe đi.
Keating thầy tránh xa con trai tôi ra.
Neil! Neil!
Ông Perry coi nào!
Đừng làm mọi thứ tồi tệ hơn.
Cậu có muốn đi xe khác không?
Chúng ta đi bộ về được không?
Thuyền trưởng?
- Knox?
- Cái gì?
Chúng tớ sẽ về nhà khoảng 11:30.
Bố mẹ đã rất cố gắng...
để hiểu lý do tại sao con luôn chống đối lại bố mẹ.
Nhưng bất cứ lý do gì
bố mẹ sẽ không cho phép con hủy hoại cuộc đời mình.
Bố đã rút hồ sơ ở Welton và
đăng ký cho con vào trường quân sự Braden.
Con sẽ vào Harvard
và con sẽ trở thành bác sĩ.
Nhưng đó là mười năm nữa.
- Bố đó là cả cuộc đời!
- Oh thôi đi!
Đừng quá bi thảm.
Con nói nghe như là nhà tù vậy.
Con không hiểu Neil.
Con có những cơ hội mà bố chưa bao giờ dám mơ ước!
- Bố sẽ không để cho con lãng phí chúng!
- Con phải nói những gì con cảm thấy.
- Bố mẹ đã rất lo lắng về..
- Cái gì? Nói bố biết con muốn gì!
Nó là gì?
Nó có khác việc diễn xuất này không?
Bởi vì con có thể quên điều đó đi.
Sao?
Không có gì.
Không có gì sao?
Vậy thì hãy đi ngủ đi.
Con làm tốt.
Con đã thực sự rất tốt.
Đi ngủ một chút đi.
Mọi việc sẽ ổn thôi.
Cái gì vậy?
Gì chứ?
- Âm thanh đó.
- Âm thanh gì?
Tom?
Chuyện gì vậy?
Có gì không ổn à?
Neil?
Tom là gì vậy?
Có gì không ổn?
Neil?
- Neil?
- Em sẽ ra bên ngoài.
Neil?
Không!
- Oh Neil! Ôi Chúa ơi!
- Ôi Chúa ơi. Ồ không không.
- Ôi con trai! Con trai của tôi! Con trai tội nghiệp của tôi!
- Nó ổn mà.
Nó ổn mà
- Dừng lại. Dừng lại. Dừng lại.
Dừng lại! Dừng lại.
Todd. Todd.
Oh Charlie.
Có chuyện gì?
Neil chết rồi.
Thật là đẹp.
Todd!
- Ổn mà Todd.
- Bình tĩnh.
Ổn mà Todd.
- Todd không sao mà.
- Ổn mà Todd.
Được rồi. Được rồi.
- Cậu ấy không làm điều đó.
- Cậu không thể giải thích Todd.
- Là do bố của cậu ấy!
- Không!
Cậu ấy sẽ không bỏ chúng ta.
Đó là vì...
Cậu ấy không.
- Bố cậu ấy đã...
- Todd.
Bố của cậu ấy đã làm điều đó.
Bố cậu ấy đã giết cậu ấy.
Ông ấy khiến cậu ấy làm vậy.
Todd!
Kệ cậu ấy.
♪...All my life
Shall surely
Follow me
And in God's house
Forevermore
My dwelling place
Shall be
Amen
Cái chết của Neil Perry là một bi kịch.
Cậu ấy là một học sinh tốt.
một trong những người tốt nhất của Welton.
và cậu ấy sẽ được nhớ đến.
Chúng tôi đã liên lạc với cha mẹ của từng em
để giải thích tình hình.
Đương nhiên tất cả họ đều khá lo lắng.
Theo yêu cầu của gia đình Neil
tôi dự định sẽ tiến hành một
cuộc điều tra kỹ lưỡng vấn đề này.
Tôi cần sự hợp tác của các em.
- Cậu nói với ông ấy về cuộc gặp này?
- Hai lần.
Rồi, chúng ta tất cả sẽ lên dĩa.
- Cậu có ý gì?
- Cameron là một thằng chỉ điểm.
- Nó đang trong văn phòng của thầy Nolan tố giác lúc này.
- Về cái gì?
Về Hội Pittsie.
Nghĩ về nó đi.
Hội đồng quản trị,
những người được ủy thác và thầy Nolan.
Cậu có lúc nào nghĩ rằng họ sẽ bỏ qua chuyện này?
Trường học đi xuống vì những việc như thế này.
Họ cần một vật tế thần.
Có chuyện gì vậy các cậu?
Mày tố giác phải không Cameron?
"Tố giác"? Tớ không biết các cậu đang nói cái quái gì.
Mày nói với thầy Nolan tất cả mọi thứ về
Hội là những gì tao đang nói.
Trong trường hợp cậu đã không nghe
Dalton, có một thứ...
gọi là mã danh dự tại trường này được chưa?
Nếu một giáo viên hỏi cậu một câu hỏi,
cậu phải nói sự thật hoặc cậu sẽ bị đuổi học.
- Mày...
- Charlie!
Nó là một con chuột! Nó phản bội để tự cứu mình!
- Đừng chạm vào cậu ta Charlie. Cậu làm điều đó và cậu toi luôn.
- Dù sao tớ cũng sẽ bị đuổi!
- Cậu không biết điều đó. Chưa đâu!
- Cậu ta đúng đó Charlie.
Và nếu các cậu thông minh các cậu bạn sẽ làm
chính xác những gì tớ đã làm và hợp tác.
Họ không nhắm vào chúng ta.
Chúng ta là nạn nhân.
Chúng ta và Neil.
Nghĩa là sao?
Họ nhắm vào ai?
Tất nhiên là thầy Keating rồi.
Vị "thuyền trưởng" đó!
Các cậu đã không thực sự nghĩ rằng ông ấy
có thể tránh được trách nhiệm phải không?
Thầy Keating chịu trách nhiệm vì Neil?
Có phải đó là những gì họ đang nói không?
Vâng chứ còn ai nữa thằng ngu?
Ban giám hiệu? Ông Perry?
Thầy Keating đã tạo nên cái đống này không phải sao?
Nếu không phải vì thầy Keating
Neil sẽ...
đang ấm áp trong phòng của mình ngay bây giờ
và học môn hóa của cậu ấy...
- và mơ tưởng mình được gọi là "bác sĩ"!
- Đó không phải là sự thật Cameron!
Cậu biết điều đó!
Ông ấy không đưa chúng ta đến bất cứ điều gì.
- Neil yêu thích diễn xuất.
- Các cậu tin gì cũng được
nhưng để tớ nói hãy cho Keating lên dĩa.
Ý tớ là tại sao phải hủy hoại cuộc sống của mình?
Mày vừa ký vào đơn nghỉ học
của mày đó Nuwanda.
Và nếu những người còn lại thông minh,
các cậu sẽ làm chính xác những gì tớ đã làm!
Dù sao họ cũng biết tất cả mọi thứ.
Các cậu không thể cứu Keating
nhưng các cậu có thể tự cứu mình.
Knox Overstreet.
- Meeks.
- Đi đi. Tớ phải học.
Có chuyện gì với Nuwanda vậy?
Bị đuổi học.
Cậu đã nói gì với họ?
Không có gì họ không biết đâu.
Todd Anderson.
- Chào con trai.
- Chào con yêu.
Mẹ.
Ngồi đi cậu Anderson.
Cậu Anderson tôi nghĩ rằng chúng tôi đã nắm rõ
những gì đang xảy ra ở đây.
Cậu có thừa nhận là một phần của
"Hội các nhà thơ quá cố" này không?
Trả lời ông ấy đi Todd.
Vâng thưa ngài.
Tôi có ở đây bản mô tả chi tiết...
về những gì xảy ra tại các cuộc họp của các cậu.
Nó chỉ ra rằng thầy giáo của em, thầy Keating
đã khuyến khích các em lập ra Hội này...
và sử dụng nó như là một nguồn cảm hứng...
cho những hành vi liều lĩnh và sai lầm.
Nó chỉ ra cách thầy Keating
cả trong và ngoài lớp học
khuyến khích Neil Perry theo đuổi
nỗi ám ảnh của mình với diễn xuất...
khi ông ta đã biết từ lâu nó đi ngược lại các quy tắc khắt khe...
của bố mẹ Neil.
Đó là sự lạm dụng quyền hạn trắng trợn
của thầy Keating ở vị trí giáo viên của mình...
trực tiếp dẫn đến chết của Neil Perry.
Hãy đọc kỹ tài liệu.
Todd.
Rất kỹ.
Nếu cậu không có gì để thêm vào hoặc sửa đổi,
hãy ký tên.
Chuyện gì sẽ xảy ra với thầy Keating?
Tôi đã có đủ. Ký giấy đi Todd!
Cỏ là gramen hoặc herba.
Lapis là đá.
Toàn bộ tòa nhà là aedificium.
Ngồi đi.
Tôi sẽ dạy lớp này qua kỳ thi.
Chúng tôi sẽ tìm một giáo viên tiếng Anh
chính thức vào kì nghỉ.
Ai cho tôi biết các em học đến đâu
trong sách giáo khoa Pritchard rồi?
Cậu Anderson?
- Uh trong sách Prit...
- Tôi không nghe em, Anderson.
Trong sách Pritchard...
Vui lòng cho tôi biết, cậu Cameron.
Chúng em bỏ qua khá nhiều thưa thầy.
Chúng em đã học qua phần lãng mạn và một số chương
về văn học sau Nội chiến.
- Còn về phần hiện thực?
- Chúng em bỏ qua hầu hết thưa thầy.
Vậy chúng ta sẽ bắt đầu lại.
Thơ ca là gì?
Vào đi!
Xin lỗi.
Tôi đến lấy vài thứ cá nhân.
Tôi có nên trở lại sau khi tan lớp?
Lấy chúng ngay bây giờ đi thầy Keating.
Quý vị chuyển sang trang 21 của phần giới thiệu.
Cậu Cameron.
đọc to bài luận tuyệt vời của Dr. Pritchard...
về "Tìm hiểu về thơ ca"
Trang đó đã được xé ra thưa thầy.
Vậy mượn cuốn sách khác.
Chúng đều bị xé đi thưa thầy.
Ý em là sao "Chúng đều bị xé đi"?
- Thưa thầy bọn em...
- Đừng bận tâm.
Đọc đi.
"Tìm hiểu về thơ ca" bởi Dr J Evans Pritchard Ph.D.
"Để hiểu đầy đủ về thơ ca
đầu tiên chúng ta phải thành thạo...
"về vần điệu và hình ảnh của bài
"Sau đó hỏi hai câu hỏi.
Một:
"Quan điểm nghệ thuật mà bài thơ mang lại là gì?
" Và hai:
"Quan điểm đó quan trọng như thế nào?
"Câu hỏi một đánh giá
sự hoàn hảo của bài thơ.
"Câu hỏi hai đánh giá tầm quan trọng của nó
'Và một khi những câu hỏi này
đã được trả lời...
"xác định sự vĩ đại một bài thơ
trở thành một vấn đề tương đối đơn giản.
"Nếu điểm cho sự hoàn hảo của bài thơ
được vẽ trên phương ngang của đồ thị"
- Thầy Keating. Họ bắt tất cả mọi người ký vào đó
- Im lặng cậu Anderson
- Thầy phải tin em. Đólà sự thật.
- Thầy tin em Todd
- Đi đi thầy Keating.
- Nhưng đó không phải lỗi của ông ấy.
Ngồi xuống cậu Anderson.
Một sự bột phát của em hay bất cứ ai khác nữa
và người đó sẽ ra khỏi trường này!
Đi đi thầy Keating.
Tôi nói "Đi đi thầy Keating."
- O thuyền trưởng thuyền trưởng của tôi.
- Ngồi xuống cậu Anderson.
Em có nghe tôi nói không?
Ngồi xuống!
Ngồi xuống!
Đây là cảnh cáo cuối cùng Anderson.
Sao em dám?
Em có nghe tôi không?
O thuyền trưởng thuyền trưởng của tôi.
Cậu Overstreet tôi cảnh cáo cậu!
Ngồi xuống!
Ngồi xuống!
Ngồi xuống! Tất cả các em!
Tôi muốn các em ngồi xuống!
Ngồi xuống!
Đi đi thầy Keating.
Tất cả các em xuống!
Tôi muốn các em ngồi xuống!
Các em có nghe tôi không?
Ngồi xuống!
Cảm ơn các chàng trai.
Cảm ơn.
dịch bởi *vanishedsky