Tip:
Highlight text to annotate it
X
Một đêm hiu quạnh.
Chim kêu vượn hú,
gió liếm buốt xương.
Gió thế này...
đầy những giọng nói
Tổ tiên không ngừng mở miệng,
huyên thuyên kể chuyện
Tất cả những giọng nói...
nhập lại thành một.
Chỉ một giọng là khác...
Chỉ một thôi,
thì thầm ngoài đó, núp trong bóng đêm.
Chính hiện thân của Quỷ Dữ,
Cụ Georgie.
Nếu mọi người nghe kỹ,
ta sẽ kể về lần đầu chúng ta gặp nhau,
mặt đối mặt.
Và đó là lúc tôi gặp vị Bác sĩ
Henry Goose,
người mà tôi mong sẽ
giải đáp những thắc mắc của tôi.
Ông mất gì à?
Câu hỏi 1.
Có bí mật gì trong bản báo cáo
của Sixsmith mà cần phải đi giết người?
Câu hỏi 2.
Có hợp lý không khi tin rằng họ sẽ
lại giết người để bảo vệ bí mật đó?
Và từ đó, câu hỏi 3.
Mình đang làm cái quái gì ở đây vậy?
Vì bao năm kinh nghiệm dồi dào
làm nhà biên tập
đã khiến tôi khinh những tình tiết
tua tới tua lui hay những
bút pháp rồng phượng khác
Tôi tin là bạn, đọc giả thân mến,
có thể nới tính kiên nhẫn
chỉ một chút thôi,
sẽ tìm ra được thứ tự trong
câu chuyện hỗn loạn này.
Anh Sixsmith thân mến,
sáng nay em đã tự bắn vào miệng của mình
với khẩu súng Đức của ông Vyvyan Arys.
Tự sát là điều chắc chắn.
Người ta cứ nói “tự sát là lối hèn nhát.”
Họ nói qủa rất sai.
Tự sát cần can đảm dữ dội lắm.
Nếu có vấn đề, xin ông nhấn nút này.
Cám ơn.
Thay mặt cho Bộ của tôi
và tương lai của Đảng Nhất Trí,
tôi xin cảm ơn cô cho buổi phỏng vấn
cuối cùng này.
- Xin chào.
- Giấy lưu hành phóng viên.
Sẽ có rắc rồi à?
Tôi từng là nhà xuất bản
của Dermot Hoggins, chẳng là ai khác,
và sự thật thật nhất có thể là,
tôi không hề biết hắn sẽ cư xử
như thế nào đêm đó.
Bãi biển này từng là nơi dự tiệc của bầy mọi,
nơi mà kẻ mạnh ngấu nghiến kẻ yếu,
và những cái răng mà chúng nhổ ra,
xin thưa, là hồng ngọc đó.
Anh biết một nắm nhỏ thôi
đáng giá bao nhiêu không?
Xin nhớ đây không phải là
thẩm vấn hay xử án.
Chỉ cần sự thật từ phía cô thôi.
“Sự thật” thì chỉ có một.
Nếu có “từ phía ai đó” là... phi sự thật.
Đừng để họ nói em đã tự sát vì tình.
Em cũng đã từng có nhiều mối tình,
nhưng trong tim hai ta
chỉ có mình anh em mới
thật sự trao hết tất cả.
СLΟUD ΑΤLΑЅ
QUẦN ĐẢO THÁI BÌNH DƯƠNG, 1849
Và đây, cậu Ewing,
bản hợp đồng làm cầu nối giữa chúng ta
và những người...
bên ngoài Kinh thánh.
Cám ơn, Đức cha Horrox,
tôi biết rằng bố vợ của tôi
sẽ rất hài lòng về hợp đồng này.
Haskell Moore là một người
đàn ông vĩ đại.
Thế hệ tương lai cần những
người như ông ta,
những người dám nói lên sự thật.
Đúng.
Lần đầu tiên tôi đọc bài viết
của Haskell Moore,
sự dễ hiểu của nó tôi thấy
được truyền đạt hay như thần thánh.
Vị bác sĩ giỏi giang và tôi đây,
đã bỏ nhiều đêm bàn bạc về
khu đất mà ông Moore chia ra.
Tôi dám suy nghĩ là ông ta
có một lý do tuyệt vời
cho việc người như ta ngồi đây,
ăn miếng trừu ngon đáo để,
trong khi người như Kupaka đứng đó,
nóng lòng phục vụ chúng ta.
Đúng không nhỉ?
À, mà Kupaka...
anh thích cuộc sống ở đây không?
Dạ, thích, thưa Đức Cha.
Kupaka ở đây vui lắm.
Đó, thấy không, đây chính là tầng lớp xã hội
văn minh của ông Moore.
Lý do cho trật tự tự nhiên này là...
Giles, anh im lặng đi.
Em đã nghe một chuyện này
cả tuần rồi, nhưng...
em rất muốn biết chính con rể của
ông Moore thì nghĩ gì.
Để xem...
Đây là một vấn đề liên quan
đến ý của Chúa và bản tính loài người.
“Loài người” thì Chúa có nhắc gì đến
phụ nữ không?
Tôi e đó là chủ đề mà Chúa
chọn để bỏ qua.
Không chỉ mình Chúa đâu.
À, nói tiếp đi, anh Ewing.
Cái câu hỏi được đề ra là...
nếu Chúa tạo ra thế giới, làm sao
chúng ta biết được...
cái gì chúng ta có thể thay đổi
và cái gì không?
Đức cha Horrox rất cụ thể khi
điều hành đồn điền.
Kiểu người Anh là hay nhất, ông nói.
Chúa ơi, nóng như thế này.
Làm sao họ chịu được?
Đức cha Horrox nói
nô lệ như lạc đà, hợp với sa mạc.
Ông nói... họ không ghét nóng
như người văn minh.
Giờ anh vào bóng râm đi.
Tiếng... tiếng gì thế?
- À, cậu về rồi.
- Có chuyện gì?
Giống như tôi đoán.
Gusano Coco Cervello,
tức sán não vùng Polynesia.
Tôi từng thấy một người đã
chết sau khi nó quậy...
não như đậu hủ. Ghê lắm.
Nhưng xin đừng lo, nó và tôi...
thân nhau lắm.
Xong rồi đó.
Rồi, xong, hết.
Tôi không biết mình sẽ ra sao
nếu số tôi không gặp ông.
Trước hết đó, anh sẽ chết.
Tôi... sẽ tìm cách bù đắp cho ông.
Không cần thiết, tôi nói thật.
Tôi là bác sĩ mà, Adam.
Trời cho tâm đức, làm sao thành xà?
СΑΜΒRΙDGΕ, ANH QUỐC, 1936
Sixsmith, em mong là anh có thể
tha thứ cho em.
Anh Frobisher.
Anh Robert Frobisher!
Quản lý muốn nói chuyện với anh.
Anh Frobisher, mở cửa ngay đi!
Tôi biết anh ở trong đó, Frobisher à,
trả lời đi.
Tôi đang gửi một lá thư cho ba anh đấy.
Anh Frobisher!
Em ghét tạm biệt anh như thế.
Không phải cách em muốn.
Trong lúc anh đọc thư này,
em đang trên đường tới Edinburgh,
nơi em sẽ kiếm danh và kiếm tiền.
Em biết là anh ít nghe tới ông ta,
nhưng tin em đi,
Vyvyan Ayrs là một thiên tài
âm nhạc đó, Sixsmith.
Bi kịch thay bệnh tình ngăn ông ta
thực hiện tác phẩm mới.
Kế hoạch của em là thuyệt phục ông ta
mướn em làm người biên chép,
và cùng ông ta làm nên một kiệt tác,
trước khi thăng tiến trên
con đường âm nhạc,
và dần thuyết phục ba em rằng
đứa con trai ông ta từ bỏ
chính là Robert Frobisher,
người nhạc sĩ giỏi nhất nước Anh.
Em biết, Sixsmith, anh sẽ thở dài
và lắc đầu, nhưng anh cũng sẽ cười,
và vì thế em yêu anh.
Tái bút:
Cám ơn đã cho em cái áo gi lê.
Em cần một thứ của anh để đỡ cô đơn.
Thánh George và con Rồng.
Nhắc tôi chuyện sáng tác nhạc
khác gì cuộc viễn chinh.
Nhiều lúc mình giết được rồng,
nhưng đôi khi thì ngược lại.
Thôi được rồi.
Cậu Frobisher, phải không?
Tôi nghe đồn cậu cũng có ích.
Tôi có một giai điệu đàn antô
cứ ở trong đầu tôi mấy tháng nay rồi,
thử xem cậu chép xuống được không.
Một nốt nhẹ trước cung ba.
Mềm và mượt. Được chưa?
Bây giờ mới thú vị đây.
Tốt.
Chơi lại đi.
Rất sẵn lòng, thưa ông.
Đang ở khoá nào vậy?
Khoá nào?
Thưa, G thứ ạ.
Vậy còn nhịp?
Vì Chúa, nãy giờ cậu có nghe không vậy?
- Tôi... tôi cần thêm tí thời gian ạ.
- Cậu cần?
Cậu bé à, ai đang làm cho ai vậy?
- Tôi xin lỗi.
- Cậu là nhà biên chép hay là biện hộ?
Chú ý đây.
3/4, thành 4/4 ở gạch nhịp thứ tư
và về 3/4 ở gạch nhịp thứ năm,
nếu cậu có thể đếm được tới đó.
Nốt sol đen, nghỉ, nốt móc, sol móc lặp lại,
rồi mi giáng lúc xuống nhịp.
Và vâng vâng.
Được rồi, cho tôi nghe đi.
Dừng lại đi, làm ơn!
Cậu đang giết tôi đó!
Chắc cậu nghe nhầm rồi, tôi có một âm điệu
chứ không phải ám điệu!
Vyvyаn...
Jocasta, cứu anh!
- Có chuyện gì thế?
- Đang tập tính chịu đựng của anh.
Có nên giới thiệu không?
Chắc khỏi, thằng nhỏ hữu dụng
bằng một cây đàn đứt dây.
Chỉ có điều là nếu bỏ thằng này
thì đỡ tiếc hơn.
Xin em vui lòng kêu Henry
tiễn thằng nhóc ra cửa.
Vâng, được chứ, anh yêu.
Đẹp quá.
Đấy...
Nó đó.
Giai điệu của tôi đó!
ЅΑΝ FRΑΝСΙЅСΟ, 1973
Đi mà, Luisa, chúng ta phải ở bên nhau!
Luisa, Luisa, đi mà, đi mà,
anh nói nghe...
Anh nói em nè,
đừng có bỏ anh. Tại vì...
kiếp trước hay kiếp sau gì đó đó,
nhưng mà anh biết, anh với em...
Nè. Suốt một tiếng vừa qua, em chỉ nghĩ
tới chuyện quăng anh xuống lầu thôi.
Vậy cô em nghĩ mình là ai?
Cô em chỉ nguệch ngoạc viết
cho báo nùi giẻ thôi mà.
Thang máy!
Cám ơn.
Cũng mừng khi biết vẫn còn
đàn ông ga-lăng.
Ông không sao chứ?
Không xương nào gãy hết.
Không, ngồi đi. Để tôi xem.
Hay quá. Cúp điện.
Kết thúc một ngày kiểu này còn gì bằng.
Cô vẫn mừng vì tính ga-lăng
vẫn tồn tại chứ?
Tôi thà ở đây còn hơn quay lại đó.
E là cậu Kipin không phải
ai cũng ưa.
Những người như thể chỉ là
nguy hiểm nghể nghiệp thôi.
- Cô đang phỏng vấn anh ta à?
- Ừ, cho tạp chí Kính Thiên Văn.
Luіѕа Rеy.
Rufuѕ Ѕіхѕmіth.
Họ Rеy...
Cô có bà con gì với nhà báo
Lester Rey nổi tiếng không?
Có.
Ông ấy là ba tôi.
Thế sao? Hẳn ông ấy rất tự hào
về cô,
theo nghiệp ba mình đó.
Và đây – cháu gái tôi, Megan.
Dễ thương quá!
Nhà vật lý học bẩm sinh, nó còn
giỏi toán hơn tôi nữa.
Con gái mà lấy được
bằng Tiến sĩ ở Cambridge đấy!
Cho ông thấy tương lai sẽ tốt hơn nhỉ?
Nóng quá.
Và chúng ta vẫn còn ở đây.
Cái bớt lạ quá.
Ừ.
Sao chổi nhỏ của tôi.
Mẹ tôi cứ đinh ninh nó là ung thư,
muốn tôi cắt bỏ nó đi, nhưng...
không biết sao nữa, tôi lại thích nó.
Tôi biết một người cũng có cái bớt
- giống như vậy.
- Thật sao?
Ai vậy?
Một người tôi rất quan tâm.
Cho phép tôi hỏi một câu,
cô Rey.
Là một phóng viên,
cô sẵn sàng bỏ ra giá nào để bảo vệ
một nguồn tin?
Bất kỳ.
Nếu phải vào tù?
Nếu phải thế, ừ.
Liệu cô có sẵn sàng đưa...
chính mình vào vòng nguy hiểm không?
Ba tôi đã can đảm vượt mọi cam go
chỉ để mang tính trung thực
về với bài viết.
Khi khó khăn mà tôi bỏ chạy
thì ba tôi sẽ nghĩ sao?
Được cứu rồi.
Τахі!
- Cô chắc là không cần taxi à?
- Không, tôi có xe riêng.
Ông biết không... nếu tôi có thể
làm gì đó giúp ông,
hãy gọi cho tôi.
Cám ơn, tôi sẽ làm thế.
Tạm biệt.
LΟΝDΟΝ, 2012
Đó là đêm trao Giải Quả Chanh
và giữa những tiếng cười giả tạo đó,
tôi bỏ một giây xem xét nội tâm.
Tại sao ai đời lại
chọn kiếp làm nhà xuất bản?
Ngay lúc đó, thân chủ tôi
tìm ra tôi.
- Chào, Timothy.
- À, cậu Dermot.
Tin xấu làm ai cũng động lòng.
Phí phạm quá.
Đừng bao giờ quên Herman Melville,
tác giả viết về một con cá voi trắng
đã từng bị tẩy chay,
thế mà giờ đây, nó đang được
nằm trong ba lô
của mọi học sinh văn học
trên toàn thế giới.
Tôi cóc cần biết chuyện gì
xảy đến khi tôi chết,
tôi muốn người ta mua sách
tôi viết ngay!
Thì, là nhà xuất bản của anh,
hiển nhiên điều đó làm tôi mừng nhất.
Tiếc thay, vì lý do nào đó,
quyển “Ăn Đấm” của anh
chưa có đọc giả.
Lý do hả? Tôi cho lý do nè.
- Nó kìa!
- À, ông Finch đó hả?
Thằng khỉ Felix Finch!
Thằng khỉ chỉ trích sách của tôi
trong cái tạp chí khỉ của hẳn!
- Đâu có chê lắm đâu!
- Hả?
“Tác giả Hoggins nên biết xin lỗi
với những ai đọc phải
quyển tự truyện thất bại của mình.
400 trang giấy tự mãn
với một kết thúc phẳng lì và
trống rỗng đến khó chịu.”
Bình tĩnh đi, Dermot. Phê bình là
công việc của những tên đọc dở
kiêu ngạo và ngu ngốc.
Kệ cha nó.
Dеrmоt!
Kính thưa quý vị!
Tối nay chúng ta còn một giải nữa,
các bạn à.
Tặng cho “nhà phê bình nổi tiếng nhất.”
Ông... ồ, xin lỗi,
NGÀI! Felix Finch.
Có-Chức-Hiệp-Sĩ!
Giải gì đây nhỉ?
Một quyển “Ăn Đấm” có
chữ ký của anh phải không?
Bán chạy như tôm hư ấy mà.
Giờ sao?
Bây giờ cái đầu sáng tạo
bằng hạt gạo của anh hình dung
chuyện này sẽ kết thúc
như thế nào?
Tôi nghĩ ông sẽ thích đấy.
Cái kết thúc này đúng phẳng lì
và trống rỗng đến khó chịu đây nè.
Cảm nhận của tôi?
Nói thật, cú sốc và cơn sợ của tôi
cũng vụt đến rồi bay đi như
tên Finch xấu số đó.
Tequila, hai lóng tay.
Thế nhưng, trong thâm tâm
tôi lại tìm ra một điểm sáng
trong cậu chuyện tối tăm này.
Qua đêm, Dermot “Dusty” Hoggins
trở thành anh hùng.
Quyển “Nắm Đấm” bán được 90 ngàn
bản dưới hai tháng.
Trong chớp mắt,
tôi, một Lọ Lem,
có thể bỏ hết tất cả quá khứ
đen đủi về phía sau
và tiến tới tương lai.
- Cái giống gì...
- Timothy Cavendish, đúng không?
Bị bắt lúc “sơ hở” nhất!
Văn phòng của tôi làm việc
từ 11 tới 2 giờ, và thư ký của tôi
sẽ rất sẵn lòng lên lịch hẹn
cho cậu.
Người như chúng tôi cần hẹn họ gì?
Xông vào như vầy lịch sự hơn.
- Mới thăm Dermot trong tù.
- Anh cả chúng tôi muốn hỏi vài câu.
Tiền của tụi tao đâu?
Mấy cậu, mấy cậu à.
Dermot đã ký một bản
chuyển nhượng bản quyền,
có nghĩa là tiền...
Dermot ngu gì ký cái bản nào
cho sự kiện trọng đại như thế này!
Thì... thì, chúng ta có thể
bàn một khoản tiền...
cho lần thoả thuận này.
Được.
Khoản tiền muốn bàn tới là?
50 ngàn bảng Anh nghe được đó.
50 nghe được đấy.
Trưa mai.
Trưa mai?
- Tiền.
- Thật nhé.
- Không séc.
- Tiền mặt.
Các anh à...
- Luật nói là...
- Luật?!
Luật thì có giúp gì thằng khỉ
Felix Finch không?
TÂN HÀN QUỐC, 2144
Tôi thường... bắt đầu hỏi phạm nhân
những ký ức xưa nhất
để tạo thông tin ngữ cảnh cho
các lịch sử gia về sau.
Nhân Bản chúng tôi không có những
ký ức như thế, thưa Lưu Trữ Viên.
Một chu kỳ 24 tiếng trong quán
Papa Song luôn luôn giống nhau.
Tôi xin được nói là cô nói tiếng
Người Tiêu Dùng rất rành rọt.
Thật tiếc khi các viên chức của
Đảng Nhất Trí chỉ nói được một thứ tiếng.
Là một viên chức, tất nhiên tôi bị cấm
nói ngôn ngữ dân thường.
Tất nhiên.
Xin hãy tả một chu kỳ 24 tiếng
trong quán Papa Song.
Vào giờ thứ tư, mỗi người hầu
được thuốc kích thích đánh thức.
Sau khỉ tỉnh, chúng tôi đến máy làm sạch.
Sau khi mặc đồ, chúng tôi
xếp hàng vào nhà ăn.
Vào giờ thứ năm, mỗi chúng tôi đảm nhiệm
một khu vực để đón khách.
Chào mừng tới quán Papa Song.
19 tiếng tiếp theo, chúng tôi đặt đồ ăn,
đưa mâm ăn, đổ nước,
cung cấp vật liệu, lau bàn,
và dọn rác,
tất cả đều chặt chẽ
tuân theo Giáo Lý Thứ Nhất.
Giáo Lý Thứ Nhất là gì?
“Khách Hàng Là Thượng Đế.”
Sau lần dọn cuối cùng,
chúng tôi tiêu thụ một bịch xà phòng
rồi quay về thùng ngủ.
Đó là quá trình trong mọi ngày.
Cô có bao giờ nghĩ về tương lai không?
Các cô hầu của quán
chỉ có một tương lai.
Ý cô là lúc “Thăng Thiên.”
Cô có thể miêu tả nghi thức
hàng năm này được không?
Vào ngày đầu tiên, Ngài Rhee sẽ đóng
một ngôi sao lên vòng cổ của chúng tôi.
12 ngôi sao là chúng tôi
chấm dứt hợp đồng.
Cảm giác của cô khi thấy bạn bè
Thăng Thiên?
Háo hức.
Tôi mừng cho họ,
và cũng ganh tị nữa.
Các cô hầu khác có nghĩ như cô?
Hầu hết.
Tôi muốn hỏi về
cô hầu Yoona~939 khét tiếng.
Nếu cô ta đánh thức cô,
ai đánh thức cô ta?
Ngài Rhee.
Tại sao chủ lại đánh thức hầu?
Hỏi ông ta đi, Lưu Trữ Viên.
Ông ta làm sao thế?
Uống xà phòng.
Làm ông ta vui.
Rồi sau đó ông ta ngủ trong một
cái hộp của chúng ta.
Cô có bao giờ nghĩ cuộc sống ở trên kia,
cùng với Người Tiêu Dùng ấy?
Giáo Lý Thứ Ba cấm hỏi
những câu như thế.
Đúng. Không sai.
Qua đây. Để tôi chỉ cô một bí mật.
Kho Đồ Thất Lạc.
Bây giờ...
chúng ta đang ở trong một bí mật.
Máy Chiếu Phim?
- Chúng ta không được phép coi.
- Sonmi à, không có ai biết đâu.
Lại đây.
Cái này là vi phạm
Đạo Luật Tống Giam đó!
Tôi quyết không chịu ngồi yên
để bị lạm dụng.
Cái này là vi phạm
Đạo Luật Tống Giam đó!
Tôi quyết không chịu ngồi yên
để bị lạm dụng.
Cô đã có thể bị xử tử.
Với lý do nào mà cô
lại làm trái phép như vậy?
Yoona là bạn tôi.
Xin hãy kể sự kiện ngày 18 tháng 9
từ góc nhìn của cô.
Tôi được bổ nhiệm tại Bệ số Một.
Tôi quyết không chịu ngồi yên
để bị lạm dụng.
Mọі người tránh ra. Mã vàng.
Ra lệnh phong toả.
ĐẢO HAWAII,
106 MÙA ĐÔNG SAU NGÀY TẬN THẾ
Sống lúc này là lăn với lộn
chứ không nghỉ và ngáp được.
Ngày xưa, tôi luôn vui đùa
tại đây trong thung lũng này.
Adam, người em rể, con của cậu ta
và tôi đang trên đường về từ Chợ Honokaa.
Tục lệ của Adam là ghé thăm tổ tiên
bằng mấy lời thờ phụng.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được,
đôi mắt của Quỷ Dữ.
Ai đó?
Ôi, vận đen rồi nhé, anh bạn.
Cụ Georgie...
Không có gì sẽ bảo vệ cậu
khỏi Sự Thật đâu.
Ba ơi!
Jonas, đi đi.
Đi mau!
Ζасhry! Ζасhry?
Ζасhry!
Nằm yên đi, để khỏi chết...
Chiều xuống bọn Kona sẽ ăn Adam
và thằng con của nó thôi.
Thì cậu cũng thường nói, đúng không?
“Kẻ yếu là thịt mà kẻ mạnh cần ăn.”
Sự Thật, là nó đó.
Cả Thung Lũng cứ đồn là máu của
Adam và đứa con đầy trên tay tôi.
Nhưng Rose và Catkin thì không tin,
ngược lại luôn ủng hộ tôi.
- Dượng Zach, nhìn kìa!
- Ừ, thấy rồi.
Cứ hai lần một năm Người Tiên Tri
lại đến đổi chác,
tàu của bọn họ lướt trên ngọn sóng,
công nhận Công Nghệ của
Người Thời Xưa hay thật.
Sắp tới giờ đổi chác rồi.
Ừ. Phải đi kiếm Mẹ con thôi.
Con làm gì thế?
Mẹ con nói là dượng vẫn chưa
bình tâm sau vụ đó.
Mẹ nói là phải để mắt tới dượng.
Con lo dượng, còn dượng lo dê?
Hiểu.
Khổ nỗi, ai sẽ lo cho Mẹ con
lúc đổi chác?
Mẹ con không giỏi trả giá,
như dượng với con.
Mẹ cũng được mà.
Hứa nhé. Nhớ về ăn tối đó.
Tại sao chúng ta không nói nên lời
những lúc quan trọng nhất?
Nhưng nếu tôi bạo miệng hơn,
liệu tôi đã ngăn được những
điều xấu sắp đến chăng?
- Dượng Zach!
- Anh tôi đấy.
- Có gì không, em gái?
- Tiếp khách đặc biệt.
Chân thành cám ơn lòng hiếu khách
của Người Thung Lũng.
Anh chưa đồng ý mà, Rose.
- Tù Trưởng nói là một điều vinh hạnh.
- Vậy sao bà ta không tiếp?
Tặng anh đây, Zachry.
Không cần quà từ người lạ.
Và mọi người từ mọi nhà, ừ,
kể cả Tù Trưởng, háo hức tụ tập,
miệng mồm há hốc như thể chính
Thần Sonmi đã hiện thân vậy.
Lắm câu hỏi về những Người Tiên Tri và
con tàu của họ ào ạt dồn tới.
Tại sao tàu của cô to mà cứ...
như bay quá vậy?
Động cơ tổng hợp hạt nhân.
Không ai hỏi cái đó là gì,
do sợ bị giễu trước mặt
mọi người.
Động cơ tổng hợp hạt nhân...
Dù sao đi nữa, Meronym đều
trả lời khi có ai hỏi,
nhưng bạn sẽ chỉ muốn hỏi thêm thôi.
Trả lời huyên thuyên như thế
chỉ dạy là đừng tin cô ta,
đừng tin gì cả...
Nó đang nói dối...
Luồn lách và lén lút như thứ giòi bọ.
Canh chừng nó, cho kỹ vào.
Con nhỏ này chỉ toàn bí mật.
Ζасhry Βаіlеy?
Xin lỗi đã làm phiền nhưng...
ác mộng.
Điều xấu sắp xảy ra.
Vào đi, vào đi.
Thần Sonmi đã nói gì với cậu rồi.
Để ta nghe cho,
để ta cầu nguyện cho cậu.
Cụ Georgie muốn linh hồn
của cậu lắm rồi.
Tôi biết mà.
Đừng sợ cơn ác mộng đó.
“Cầu hư rồi, mau trốn xuống dưới”
“Tay chảy máu, nhưng đừng buông dây”
“Kẻ thù đang ngủ, đừng cắt cổ hắn”
Một điềm báo...
Hãy tin Thần Sonmi...
Hãy nhớ mấy lời cảnh bảo,
đặt chúng lên đỉnh đầu.
Cám ơn, Tù Trưởng.
Cám ơn.
Khoan! Khoan.
Không cần phải trốn.
Tôi biết cô là... Sonmi~451.
Tên tôi là... Hae-Joo Chang.
Ông chủ làm sao thế?
Ngộ độc xà phòng.
Thật là chuyện không may
khi tất cả đang thật yên ổn.
Có thể bây giờ Cảnh Sát
và bọn Kiểm Gien sẽ tìm ra cô.
Và khi đó...
nếu họ biết quan hệ của cô
với Yoona~939, cô sẽ bị xử tử.
Nhưng cô có lựa chọn.
Cô có thể ở đây và bị phát hiện,
hoặc mau đi cùng tôi.
- Theo gió đi.
- Dạ, vâng.
Thứ Sáu ngày 15. Thuỷ triều vừa lên,
chúng tôi căng buồm.
Ông Boerhaave đã đổi phòng tôi.
Tôi đã bị cách li vào khoang chứa đồ,
tránh xa với hành khách và thuỷ thủ đoàn.
Vị Bác sĩ đã cố giải thích với họ
con sán não không phải bệnh lây.
Nhưng mặc kệ nó.
Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà
và bỏ hết mọi gánh nặng này
khỏi vai của tôi.
Anh Sixsmith thân, em thật
sự cần anh giúp.
Sau lá thư vừa rồi, em nghĩ anh
đang hối hả xếp đồ lên đây,
nhưng anh không cần làm thế.
Trừ khi anh muốn tận mắt chứng kiến
Robert Frobisher hồi sinh thôi.
Thật kỳ diệu khi thấy vận của một
người có thể đổi nhanh thế.
Lúc trước thì phải nhảy ra
khỏi cửa sổ,
lúc sau lại được làm cho một trong
những nhạc sĩ nổi tiếng thế giới.
Vấn đề là em đang vô tình bị hút vào
một cuốn nhật trình
được viết vào năm 1849 bởi
một luật sư đang hấp hối
trên tàu về San Francisco.
Tức tối thay, câu chuyện bỗng dưng
đứt đoạn.
Nửa còn lại quyển sách đã mất.
Thật là đau lòng.
Sẽ rất tuyệt vời nếu lần sau anh
đi mua sách
ở Otto, và hỏi giùm em
được không?
Một nửa quyển sách, thì có khác gì,
một cuộc tình dang dở?
Nước Mỹ yêu dầu.
Nước Mỹ nghiện dầu.
Nhiều người tưởng tượng về
năng lượng gió hoặc “hơi heo.”
Nhưng hôm nay tôi nói với
các bạn là giải pháp
năng lượng là đây - hạt nhân.
Giải pháp là Tập Đoàn Swannekke.
Chào Cô Rey. Tôi vô cùng xin lỗi
vì đã gọi cô vào giờ này.
Tiến sĩ Ѕіхѕmіth?
Tôi càn giúp đỡ.
Tôi cần £50000, chứ không phải 2000!
50000!
Tôi đang xem lại đây, ông Cavendish.
Đây là tổng số tiền của ông:
£2343 và 16 xu.
Sao lại thế được?
Tiền vô như nước thế mà.
Do nợ, thưa ông Cavendish.
Để trả nợ thì phải mất tiền thôi.
Tình hình đang rất xấu,
nhưng tôi biết là tiền vốn của tôi
đâu chỉ giới hạn trên
tờ quyết toán!
ΜсСluѕkіе!
Mấy đứa nhóc khoẻ không?
Em yêu, là “Cavendish Cục Cưng”,
tức anh Timothy nè.
Em yêu?
Đúng rồi, cái bàn làm việc
gốc của Charles Dickens, giá £60000.
Giá phải chăng lắm đấy.
Nhưng bên tôi được báo là
cái bàn đã được đưa
vào Viện Bảo Tàng Nhà Dickens rồi.
Vậy còn cái bàn của Ngài Arthur
Conan Doyle?
Trong bóng tối, đột nhiên tôi
thấy ánh sáng.
Máu luôn dễ lấy hơn nước.
Nếu bọn côn đồ nhà Hoggins muốn
biến chuyện này thành chuyện gia đình,
chúng sẽ thấy gia tộc Cavendish
khó nhai tới chừng nào.
Trời đất ơi, lại nữa. Nè,
làm ơn biến đi và để tụi anh yên.
Lần này là lần cuối anh nói đó.
Chào anh, Denny.
Anh sẽ không cho em mượn một cắc nào
cho đến khi em trả hết lần trước.
Mà tại sao anh lại phải
giúp em hoài vậy?
Dеnny...
Em không may đụng phải xã hội đen.
Nếu em không có được £60000,
họ sẽ đánh em tơi tả.
Kêu tụi nó quay phim lại luôn,
được không? Cút đi.
- Em không đùa đâu, Denholme.
- Tại sao anh phải giúp?
Tại vì mình là anh em!
Lương tâm anh đâu rồi?
Nó sẽ về khi nào anh uống thuốc lắc
với lại rượu soda.
Anh ơi, giúp em.
Làm ơn.
Den, anh nói chuyện với ai vậy?
– Chào, Gеоrgеttе.
– Chào, Τіmоthy.
Ừ. Phải rồi.
Nãy là 60 ngàn phải không?
Sẽ mất thời gian, nhưng mà...
trong khi chờ đợi, anh có một
chỗ ẫn náu hết xảy.
Tôi sợ rằng sẽ không bao giờ
được ôm vợ yêu Tilda một lần nữa.
Thứ ký sinh trong tôi giãy giụa về đêm,
gây nên những cơn đau dữ dội,
trong khi những thứ ghê tởm,
cả người lẫn vật, ám ảnh tôi.
Ông Ewing...
Lạy Thánh thần ơi!
Ông Ewing, đừng sợ.
Đừng hét, đừng kêu.
Làm ơn.
Tên tôi, Autua.
Ông biết tôi... roi đánh...
Ông biết tôi.
- Cậu muốn gì?
- Giúp đỡ, ông Ewing.
Không giúp, tôi bị đi chết.
Việc anh lên đây là đã
tự đi chết rồi.
Nữ Tiên Tri
là một tàu buôn,
chứ không phải đường cho nô lệ
chạy thoát.
Tôi đi biển được. Được phép vào Mỹ.
Vậy từ đây trở đi cậu sẽ ở dưới
quyền của thuyển trưởng.
Không, không. Họ không
nghe tôi.
Họ nói “bơi về đi, mọi”, rồi
quăng xuống biển, nhưng ông...
ông làm luật, đúng không?
Thuyển trưởng nghe ông, ông Ewing à.
T-Tôi không giúp được.
Tôi e là số mệnh của cậu là của
riêng cậu, tôi không dính dáng gì hết.
Thế giết tôi đi.
Đừng ngớ ngẩn thế...
Không giúp, thì cũng như giết tôi,
vậy đấy. Ông biết thế.
Tôi sẽ không làm mồi cho cá,
ông Ewing.
Chết đây đỡ hơn.
Làm đi.
Làm nhanh đi.
Thuyền trường, tôi đã tìm ra được một
Trạm Đưa Tin cũ.
Chắc chắn là trên ngọn núi đó.
Vấn để là, Người Thung Lũng
rất sợ nó.
Họ nghĩ là Quỷ Dữ sống trên đó.
Tôi không tìm ra người dẫn tôi
qua thuộc địa dân Kona.
Μеrоnym...
Mỗi ngày ở ngoài đó,
cô bị nhiễm phóng xạ nhiều hơn.
Giấc mơ của cô sẽ giết cô đó.
Tại sao phải như thế?
Có thể các Thuộc Địa Ngoài Kia
không còn tồn tại nữa.
Tôi phải đi, thuyển trưởng.
Cám ơn cô đã tới.
Tôi ở phòng 1404.
Tôi lên ngay.
Tiến sĩ Ѕіхѕmіth?
Là tôi, Luisa đây.
Gọi cảnh sát.
Gọi liền, gọi liền đi!
Anh Sixsmith thân, giờ chỉ có mình anh
mới hiểu cảm giác của em.
Hôm nay, Ayrs và em giới thiệu tác phẩm
cho Tadeusz Kesselring,
nhà soạn nhạc người Đức
ưa thích nhất của ông.
Nó gọi là “Vĩnh Cửu Luân Hồi”.
Phải chi anh nghe được.
Nó là bản nhạc hoàn hảo nhất mà em
sáng tác từ hổi chiến,
và em phải nói đó, Sixsmith,
những phần hay nhất trong bài
là do tay em đó.
Ở thời đại này, Ayrs, không ai được quyền
có những ý tưởng vĩ đại thế này.
Hình như tôi vừa ‘thắng ngầm’ một hai
cuộc chiến chống suy đồi âm nhạc thì phải.
Bữa tối là gà lôi kèm rượu đỏ
đậm đà như bơ.
Còn gì bằng lắng nghe những người
thành đạt
nói về những lúc thăng trầm
của mình.
Người lạc nhịp duy nhất đêm đó
là vợ ông Ayrs, Jocasta,
rời bàn sớm hơn mọi người.
Hình như cô ta có gì để dấu.
Một hồi sau em hỏi ông Ayrs.
Ông ta nói Kesselring giới thiệu
cô ta cho ông ấy.
Em hỏi thêm, phải chăng Kesselring
từng yêu cô ta?
Một chủ đề vô cùng nhạy cảm.
Jocasta là người Do Thái.
Hiển nhiên quan hệ của cô ta với
ông ấy là bất khả thi.
Tại sao lại hiển nhiên?
Chuyện xảy ra ở Đức kinh hãi thế kia
mà cậu không biết gì sao?
Lúc này trong đời em,
những gì em biết được
là Trái Đất quay cũng bởi
những thế lực vô hình
vặn xiết tim chúng ta.
- Khoẻ không, anh Zachry?
- Như cũ.
- Cần bạn đồng hành không?
- Không.
Nhưng...
Những con dê, và người chăn chúng,
không giỏi chuyện kiềm chế cảm xúc.
Tôi đã nghi và giờ anh
đã xác nhận nó,
anh bực chuyện tôi vào nhà anh
mà không nói trước.
Vô cùng xin lỗi.
Thì... chuyện đã qua rồi.
Có phiền không khi người lạ này
hỏi về đời sống của anh?
Cô hỏi một câu, tôi hỏi một nhé.
Được.
Biết do Người Tiên Tri dạy.
Học cách chữa bệnh, vắt sữa bầy dê.
Tại sao cô tới đây?
Cần người dẫn đường.
Dẫn đường? Đi đâu?
Núi Μаunа Ѕоl.
“Cầu hư rồi, mau trốn xuống dưới.”
Sao thế?
Chúng ta đan qua rồi đan lại
đường đời như những nghệ nhân trượt băng.
Trong khi tôi đang đọc
một tác phẩm mới,
một cảm giác kỳ lạ bỗng nhiên
ập đến.
TRUYỆN TRINH THÁM CỦA LUISA REY
Tác giả: Javier Gomez
Tôi đã từng đến đây.
Trong một kiếp trước.
Urѕulа.
Người tình của đời tôi.
Tôi không thể nghĩ được gì hơn.
Chuyện gỉ đã xảy ra với cô ta?
Và quan trọng hơn,
chuyện gì đã xảy ra với chàng trai
đi cùng chuyến xe lửa với cô ta
và làm thơ...
để chứng minh tình yêu của mình?
Điềm báo không sai, Tù Trưởng.
Cầu hư, như bà đã nói.
Meronym cũng ở đó, xém té,
trên đường lên núi Mauna Sol,
tại sao người phụ nữ này lại đến
và đảo lộn đời tôi thế này?
Nghe cho kỹ lời dạy của Thần Sonmi.
"Đời không là của riêng ai.
Từ trong lòng mẹ cho đến nấm mồ,
chúng ta liên kết với nhau,
Trong quá khứ lẫn hiện tại.
Và qua mỗi cái ác...
và từng cái thiện...
chúng ta làm nên tương lai."
Chào mừng tới Tân Hàn Quốc.
Nào, ra đi.
Đây... có thể là quyết định sai lầm
nhất đời tôi, nhưng đây.
Cám ơn, ông Ewing.
Nói thật, tôi sợ là cậu sẽ ăn tôi
nếu bị bỏ đói.
Ôi, ông ổn cả, ông Ewing.
Tôi không thích thịt da trắng.
À. Phải.
Trước khi tôi quyết định làm gì với cậu,
cho tôi hỏi tại sao cậu lại bị đánh
dã man đến thế?
Chú tôi là thuỷ thủ.
Cho tôi đi cùng tàu đánh cá voi
hồi tôi 10 tuổi.
Thấy quá nhiều thế giới ngoài kia.
Tôi là nô lệ hư.
Tại sao lúc đó cậu nhìn tôi?
Lúc đau, dữ lắm.
Ánh mắt bạn bè, dữ hơn nhiều.
Cậu là nô lệ bỏ trốn,
còn tôi là luật sư.
Làm sao mà chúng ta làm bạn
được chứ?
Như thế đủ rồi.
Trời ơi!
Javier Gomez, cô đã nói gì về chuyện
nhảy xuống ban-công nhà cô?
Nếu cô không muốn con vào
vậy tại sao cô mở cửa?
Tại vì, anh hai à,
cái chuyện tệ hơn con
nhảy xuống ban-công nhà cô
là nhảy xuống rồi bị kẹt
ở ngoài đó luôn.
Dạ rồi.
Cô đọc gì thế?
Thư cũ.
Anh Sixsmith, câu chuyện đã
có một bước ngoặt về thể xác.
Tuần qua, em và Jocasta
đã yêu nhau.
Nhưng anh đừng lo, đó chỉ là để
thoả mãn nhục dục, làm vì yêu cầu,
như công việc biên chép của em.
Và em phải nói trái tim phụ nữ
cũng bí hiểm như những khát khao của họ.
Sau đó, cô ta khóc và cảm ơn em
đã mang sự sống về lại nơi này.
Điều này chứng minh rằng ông Vyvyan,
suốt đêm vừa rồi,
là một vách ngăn giữa hai chúng em,
như khi nhạc lặng đi trước lúc cao trào.
Tái bút: tin hay nhất đây,
em đang tự sáng tác một bản nhạc.
Nãy tôi gọi tìm một đĩa nhạc cũ,
sáng tác bởi Robert Frobisher.
À, qua rồi.
Tôi biết là tôi không được
mở nhạc, chỉ là...
tôi đang thử xem cái đĩa
có trầy không
nhưng mà... tôi...
Tôi không ngừng nghe nó được.
Đây là bản nhạc Cloud Atlas à?
Là... cách hoà âm đó.
Hay quá.
Nhưng tôi nghĩ tôi đã nghe qua rồi.
Bất ngờ đấy.
Tôi nghĩ là đĩa cho bài này trên
toàn nước Mỹ chỉ còn cỡ chục cái thôi.
Nhưng tôi biết nó.
Tôi biết tôi biết nó.
Trước khi tôi nhận ra, chân tôi đã
mang tôi về Điện Thờ Tế Thần,
nơi tôi hiến dâng
sự trinh trắng của mình.
Bốn ngày trên thiên đường
bỗng hiện về,
lúc mà Ba và Mẹ của Ursula
đã bay qua Hy Lạp
đi chơi cuối tuần...
Nhưng có ai ngờ...
Urѕulа!
Thưa chú! Cô! Con không hề
có ý làm gì bậy b--
*** gân hai cổ chân,
rạn một xương sườn.
Lý do gây tai nạn,
ghi trong hồ sơ bệnh viện...
mèo.
Khả năng cô ta còn sống ở
đây có là bao?
Thế nhưng, cô ta kìa.
Urѕulа.
Tại sao tôi chưa bao giờ
trả lời thư từ, điện thoại của cô ta?
Xấu hổ và nhát gan – điển hình
của các thành viên gia tộc Cavendish.
Tôi nhận ra là mình có lựa chọn.
Tôi có thể quay mặt và đi tiếp,
hay tôi có thể xông thẳng đến cửa,
xem mình có còn
cơ hội nào không.
Tù Trưởng, mau lên, cô bé
nhà Bailey có chuyện.
- Catkin hả?
- Dạ, cô bé đang chết.
- Sao...
- Zach.
- Lạy Thần Sonmi...
- Do cá bọ cạp.
Bác Sĩ nói con em sẽ chết lúc chiều.
Thật bất công, nhưng mình
thì bất lực.
Yên nhé.
Kíp nổ. Ngay đây!
Đủ để làm nổ động mạch cảnh.
Cô thấy thế nào?
Khoẻ.
Catkin đang chết!
- Tại sao?
- Con bé đạp phải cá bọ cạp.
Cô có thể cứu nó.
Cô có Công Nghệ đặc biệt trong túi,
sẽ cứu được con bé.
Đó là Sự Thật!
Hội Đồng Người Tiên Tri
có một lời thề.
Tôi không thể đóng vai Thần Sonmi
cho mỗi chuyện xúi quẩy,
và vẩy tay một cái, là chuyện đúng lại.
Tôi chỉ là một người chăn dê dốt nát
nhưng cô đang giết Catkin vì không cứu nó,
giống như nếu tôi không kéo cô lại trên cầu,
bọn Kona đã ăn cô rồi.
Nếu bây giờ là một Người Tiên Tri đi,
với độc trong tim trong phổi?
Nếu là con cháu của cô?
Tại sao mạng của Người Tiên Tri
đáng giá hơn Người Thung Lũng?!
Tôi sẽ đưa cô lên Mauna Sol.
Tôi biết đường đi!
Nếu cô cứu Catkin,
tôi sẽ dắt cô tới cửa của Quỷ Dữ,
nếu cô muốn đâm đầu vào đó.
Dù khu đồi Cotswolds sau lưng tôi rất
hấp dẫn để ẩn náu,
nhưng tôi tin rằng, cứ làm theo
lời anh tôi vẫn là thượng sách.
Mời ông ký.
Vào ngày mai, cuộc đời sẽ
mới, thật mới, rất mới.
Lối này.
Vào đi.
Chọn lựa hoạ tiết.
Đó là Hàn Quốc Cũ.
Nếu nước cứ dâng ở mức này,
Tân Hàn Quốc một trăm năm nữa
cũng sẽ chìm xuống dưới.
Đồ ăn của cô ở đây.
Cô sẽ không quen, nhưng tôi
nghĩ cô sẽ thích nó.
Giường của cô...
Quần áo của cô.
Của tôi? Nhưng đây là...
áo của Người Máu Thật.
Không. Của cô đấy.
Cô có biết anh ta trong Liên Minh?
Không, nhưng biết cũng không quan trọng.
Tại sao?
Tại vì...
Đó là lần đầu tiên Người Máu Thật
tốt bụng với tôi.
Con đói.
Cô thích chúng không?
Cô nhìn đẹp lắm.
Đây...
Qua đây.
Máy Chiếu Phim này bị mắc lỗi.
Nó chỉ lặp lại có một đoạn, nhưng tôi
đã sửa và lấy lại hết bộ phim rồi.
Hết bộ phim?
LẦN VƯỢT ẢI KINH HOÀNG CỦA
TIMOTHY CAVENDISH
Cô làm gì trong phòng tôi vậy?
Chìa khoá, mấy thứ lủng lẳng...
thôi đưa cho cô Judd giữ nhé?
Để đồ tôi yên đi,
đồ con bò ăn cắp vặt!
Tại vì ông mới, tôi sẽ không ép
ông ăn bột xà phòng lần này...
Cảnh cáo lần một.
Tôi không chấp nhận ngôn ngữ tục tĩu
bất cứ lúc nào, từ bất kỳ ai.
Và tôi không bao giờ doạ suông,
ông Cavendish. Không bao giờ.
Tôi muốn nói kiểu gì với cô
thì nói chứ, đồ ăn cướp!
Ép tôi ăn bột xà phòng à?
Mày ngon thì cứ thử.
Ôi, trời đất ơi!
Khởi đầu thất vọng quá.
Cái này là khách sạn
hay là lò mổ vậy?
Tôi là Y Tá Noakes,
đừng làm tôi bực mình.
Xin lỗi vì đã để cô đợi.
Và tôi nhớ tên cô là...
Rеy.
- Luisa Rey, tạp chí Kính Thiên Văn.
- Đúng rồi.
Đây là Joe Napier,
trưởng an ninh ở đây.
Tôi rất ngạc nhiên khi nhận được
chất vấn từ cô.
Ý tôi là, đừng hiểu lầm,
tạp chí của cô rất bạo, nhưng...
Nếu ông cần gì, cứ nói tôi biết.
Được. Các bạn, thế được rồi,
cám ơn nhiều.
Chủ bút của tôi đang
cố gắng tăng tính thu hút,
ông ta nói là công chúng
muốn thêm nội dung...
Chắc cũng nhất thời thôi.
Để tôi bắt đầu dẫn cô đến
“trại gà” nhé,
nơi chúng tôi giữ những
tiến sĩ đẻ trứng vàng.
Chào ông Cavendish,
sáng nay ông khoẻ chứ?
Không. Tối hôm qua tôi vào đây,
tưởng Aurora House là khách sạn.
Anh tôi đặt phòng giùm tôi,
nhưng chỉ là giỡn thôi.
Nhưng cô có vấn đề nội bộ đấy.
Có một mụ điên tự gọi mình
là Noakes,
ung dung làm loạn chỗ này,
giả vờ làm phục vụ phòng.
Chuyện là thế này -
cô ta đánh tôi, cướp chìa khoá nữa.
Thế nhé? Tôi cần chùm chìa khoá
đó ngay.
Aurora House bây giờ là nhà rồi,
ông Cavendish à. Chữ ký của ông
- cho phép chúng tôi...
- Chữ ký?
Hồ sơ săn sóc mà tối
hôm qua ông đã ký.
Giấy tờ cư trú đó.
Không, đó là giấy ghi danh
ở khách sạn.
Mèn ơi, chơi khó mình à?
Vụ này sẽ thành chuyện tiếu lâm
hết xảy luôn.
Khách của chúng tôi ngày đầu
thường chưa quen ở đây.
Trả chìa khoả cho tôi.
- Trú nhân ở đây kh--
- Tôi không phải trú nhân!
Nổi giận ở đây không giúp
ông đâu!
Cô đang phạm... cái...
Đạo Luật Chống... Tống Giam,
hay cái giống gì đó,
và tôi quyết không chịu ngồi yên
để bị lạm dụng!
Tôi quyết không chịu ngồi yên
để bị lạm dụng.
Bên ngoài, bông tuyết
đóng đầy trên những mái nhà.
Như Solzhenitsyn đi công tác ở Mỹ,
tôi cũng sẽ miệt mài làm việc.
Nhưng khác với Solzhenitsyn,
tôi sẽ không cảm thấy cô đơn.
Đi đâu à?
Chứ sao nữa.
Ra khỏi địa ngục.
Nước Soylent Green là người ta.
Nước Soylent Green là người ta đó!
Ê! Quay lại đây, mau!
Tránh xa tôi ra, chứ nếu không
tôi sẽ nói cậu,
với cảnh sát, là tòng phạm đó.
Tôi có nhiều chuyện đáng làm hơn đó.
Vậy thì cứ đi mà làm đi,
cái đồ, đồ... đồ...
Đủ rồi đó!
Trời ơi, thả tôi ra đi,
cái đồ, đồ... đồ...
“Cho họ một cái gì đó, mình sẽ luôn có
quyền hơn họ.
Cướp trắng của họ, họ sẽ không còn
ở dưới quyền của mình nữa.”
Câu của Αlехаndеr Ѕоlzhеnіtѕyn,
triết gia thế kỷ 20,
và theo Đảng Nhất Trí.
Làm sao cô biết ông ta?
Ηае-Јoo.
- Thưa ngài Chang.
- Gọi tôi là Hae-Joo.
Hae-Joo.
Nhân Bản có thể bị xử tử vì chuyện này...
Nhiều khi can đảm mới sống sót được.
Kiến thức là một tấm gương,
và lần đầu tiên trong đời
tôi được phép thấy mình
bây giờ, và sẽ, là ai.
Đi rửa đầu tàu đi.
Chào thuyền trưởng.
Địa ngục còn lại là cậu đó,
cho nên mau biến đi.
Tôi e là không được.
Vì nếu tôi đi, tôi sẽ không
báo với ông là có người quá giang
- mà tôi phát hiện...
- Qúa giang?
Tôi cam đoan với ông cậu
người Moriori này không có lựa chọn.
Cậu ta thề với tôi là một người
có thể đi biển
có thể vào Mỹ nếu ông
cho một cơ hội.
Qúa giang? Nó có nôn ra bạc
cũng chẳng ai cho nó ở trên tàu.
Cậu ta có giải thích cho cô không?
Anh ta nói mục đích của Liên Minh
là tìm ra một Nhân Bản tự do.
Yoona đã thất bại.
Tôi là hy vọng cuối cùng.
Tôi phải nói nếu tất cả phóng viên
nữ đều đẹp như cô,
tôi sẽ phải coi chừng cái vụ
“giành quyền phụ nữ.”
Tôi chắc họ sẽ cần anh ủng hộ đấy.
Tốt.
Cô đợi ở đây trong khi tôi
đi kiếm một người thông minh hơn
để trả lời các câu hỏi của cô nhé.
Vâng.
TIẾN SĨ SIXSMITH
Ba mình sẽ làm gì?
Ai đây?
Giờ này mà gọi cái gì?
- Denny, em nè.
- Τіmоthy?
Em ở đâu vậy?
Em nghĩ anh biết em đang
ở đâu đó.
Nhưng trú nhân bị cấm
xài điện thoại mà.
Có ai lén đem vào à?
- Anh thuộc nội quy à?
- Anh viết nó mà, Τіmmy.
12 năm qua, anh là nhà đầu tư
chính của Aurora House,
rất là được tiền.
Em không tin nổi người ta sẽ trả
bao nhiêu để “giam” ba mẹ họ đâu.
Den, vui thế dủ rồi,
tới lúc anh chấm dứt trò chơi của
anh rồi đó.
Không, Timmy à.
Anh mới bắt đầu chơi thôi.
Là sao?
Em là em của anh, ở đời
ai lại làm thế?
Anh nghĩ câu hỏi hay hơn là
“em đã làm gì để bị thế này?”
Em không hiểu.
Anh đâu có ngu đâu,
em trai ạ.
Đừng nói là anh không biết
về chuyện em với vợ anh nhé!
Gеоrgеttе?
Anh Den...
Em không có ý tổn thương anh.
Tới giờ sám hối rồi, Timbo,
cho những tội lội của mình đó.
Dеn...
Em rất, rất xin lỗi.
Thôi thôi, xin lỗi làm gì.
Em bị lưu đày là sẽ hoàn lương thôi.
Và anh đang suy nghĩ tới một
tình huống có em,
Y tá Noakes và một cây chổi lông gà.
Thôi chào, Timmy.
Bái bai nhé.
Có hỏi thăm em.
Tôi muốn hỏi về đêm mà họ bắt cô.
Tôi nhớ... nghe nhịp tim của anh ta.
Tim người đập chậm hơn chúng tôi.
Âm thanh thật nhẹ nhàng.
Thật dễ chịu... khi nghe nó.
- Vyvyan, mấy giờ rồi?
- Không biết. Ai biết...
Tôi mới vừa nghe một giai điệu.
Đàn vĩ cầm.
Nhanh...
Lấy bút đi.
Tôi nghe nó trong mơ.
Tôi đang ở trong một quán ăn...
Đèn vừa sáng, vừa nhoè,
ở dưới đất và không lối ra.
Các cô hầu...
chỉ có một khuôn mặt.
Có nhạc nữa, nhưng không hề giống
như bản nhạc nào cả.
Mở đầu thế này...
Mở đầu...
Khoan...
Một phút trước nó rõ lắm.
Giúp tôi, Robert, giúp.
Nó đang lạc đi kìa!
Lạc mất rồi.
Nó sẽ về với ông thôi.
Lúc ông không tìm nó,
nó sẽ tìm ông.
Cậu ngây thơ quá, Robert.
Tôi nghĩ khác.
Có một vách ngăn giữa hai cái ghế đây.
Ông muốn cái mà tôi cũng muốn.
Vách ngăn đó chỉ là ảo giác.
Làm sao em tả đêm đó đây, Ѕіхѕmіth...
Chuyện xảy ra giữa em và Vyvyan
không thể tả bằng lời.
Chính là âm nhạc tuôn ra từ mắt
và từ môi ông ta.
Âm nhạc du dương nhất mà chưa ai
từng được nghe.
Cô làm gì trong này thế?
Họ tìm ra chúng ta rồi.
Tôi sẽ luôn ở bên cô,
hãy tập trung vào tôi thôi.
Ở bên tôi.
Ngay đây.
Tôi không bỏ cô đâu.
- Ông Ewing...
- Không sao.
Tôi đã nói với thuyền trưởng rồi.
Ông ta sẽ nghe cậu.
Tên mày là gì?
Αutuа.
Cậu luật sư sùng đạo này đây,
thưa quý vị, chẳng biết gì về tàu bè,
nói với tôi mày là thuỷ thủ hạng nhất.
Được lắm, để xem mày hạ buồm
trên cùng nhé.
Ông Roderick, tôi hết rượu rồi.
Ông Boerhaave, chuẩn bị lên đạn.
Cái gì? Ông...
ông hứa rồi mà, thuyền trưởng.
Xin đừng, đừng làm thế.
Tàu của tôi tôi muốn làm gì
thì làm.
Đặc biệt là khi dính tới chuyện
một thằng mọi đi quá giang.
Thuyền trưởng à!
Chân cậu ta chắc như neo ấy.
Boerhaave, nhớ đừng làm dơ
boong tàu.
Thuyền trưởng, đừng...
Nghe tôi nói đi, tôi...
Thằng này điên y như tôi.
Ông Boerhaave!
Hình như ta có một người mới
vào thuỷ thủ đoàn thì phải.
Nhớ cho ăn uống đầy đủ.
Ông Hooks.
Tìm ra rồi. Cô ta lạc trong
phòng thí nghiệm, tìm nhà vệ sinh.
Hay quá, vậy thì anh Sachs, bây giờ
anh dẫn thay tôi đi,
giới thiệu "bộ lạc" của anh đó...
và dắt cô Rey đi xem lò hạt nhân.
Mắc cười thật, đáng ra tôi
đâu có ở đây.
Đáng lẽ tôi đang ở Hàn Quốc,
nhưng mà đình công ở phi trường
bên đó thành ra... bây giờ
tôi làm thêm giờ.
Cô có bao giờ thấy như là
cả thế giới luôn chống lại mình không?
Luôn luôn.
Phiền không?
Bình thường.
Anh có vẻ sợ, Isaac.
- Tôi làm anh sợ à?
- Không.
Ngược lại đó chứ.
Có thể giải thích tại sao lúc nãy
anh bao che tôi không?
Tự do – cụm từ ngu ngốc
của nền văn minh này đây.
Nhưng chỉ những người thiếu
tự do mới biết một chút cái nghĩa của nó.
Đang có rất nhiều bàn tán
về cách xử lý cô.
Phía Tập Đoàn muốn xử tử
cô vì dám phản động,
bên Sản Xuất thì cần cô
để điều tra thêm,
còn các nhà Di Truyền Tâm Lý Học muốn
phẫu thuật não cô ngay.
Tuy nhiên, vấn đề của cô
thuộc diện chính trị.
Có nghĩa... cô là vấn đề của tôi.
Thật lạ khi nghĩ rằng cho dù
được sáng chế hoàn hảo,
cô mang những suy nghĩ
làm Đảng Nhất Trí hoảng sợ.
Và tôi không sợ những suy nghĩ đó,
vì tôi không sợ sự thật.
Có một trật tự tự nhiên
trong thế giới này, Nhân Bản.
Sự thật là trật tự đó phải
được bảo vệ.
Gọi Lưu Trữ Viên,
chuẩn bị xử tử.
- Vâng.
- Thưa...
Chuyện gì đã xảy ra với
Hae-Joo Chang?
Tôi được tin là đã chết.
Bao nhiêu chuyện kích động như vậy,
Adam à,
cậu sẽ cần nghỉ ngơi nhiều đấy.
Tôi từng...
có bạn gái, cứ bắt tôi đọc sách của
Carlos Castenada.
- Cô có đọc qua chưa?
- Có.
Nhưng chúng tôi đã chia tay.
Cứ mỗi lần cô ta nói về...
nhân quả gì gì đó, tôi cứ bật cười.
Thế mà...
Tôi không giải thích được...
nhưng khi tôi mở cửa
và nhìn thấy cô...
Họ đã huỷ hầu hết
các bản báo cáo.
Hầu hết?
Không có quyết định nào
hay hết nhỉ?
Tôi có thể giúp cô, và mất việc...
hoặc tệ hơn,
Nếu tôi không giúp...
Chuyện sẽ tệ hơn tệ nữa.
Anh phải làm...
những gì anh phải làm thôi.
Có ai làm anh lo à, Zachry?
Cô thật sự không sợ gặp
Cụ Georgie trên đỉnh núi à?
Tôi sợ thời tiết hơn Quỷ Dữ.
Cô không biết là ông ta có thật?
Tận Thế xảy ra, không phải do
Cụ Georgie thì ai?
Sự Thật?
Người Thời Xưa.
Nhảm nhí.
Người Xưa có Công Nghệ.
Họ làm chủ bệnh dịch và
tưới tiêu,
làm đủ phép màu và
bay ngang dọc trên trời.
Đúng. Không sai.
Nhưng họ còn một cái.
Một con đói trong tim, một cơn đói
mạnh hơn tất cả Công Nghệ của họ.
Đói? Đói cái gì?
Đói cái ‘thêm’.
Chúng ta bị ép phải hiểu
về sợ hãi và tình yêu như
thuyết tương đối
và tính dễ biến.
Những hiện tượng định hình
lối đi trong cuộc sống.
Hôm qua, đời tôi đang đi
một hướng.
Hôm nay, nó lại đổi thành
một hướng khác.
Hôm qua, tôi tin tôi sẽ không
làm những gì tôi đã làm hôm nay.
Những thế lực liên tục
nhào nặn thời gian và không gian,
tạo và đổi cá nhân chúng ta,
đã có từ lúc chúng ta mới sinh,
và tiếp tục sau khi ta đã về nguồn.
Cuộc sống và lựa chọn
của chúng ta
như những quỹ đạo lượng tử,
chỉ có thể hiểu từng phần một,
và ở mỗi lúc giao nhau,
mỗi nơi va chạm,
có thể quyết định
một hướng đi mới.
Mệnh đề:
Tôi đã yêu Luisa Rey.
Có thể không chứ?
Tôi mới gặp cô ấy, nhưng...
tôi thấy như một điều quan trọng
đã xảy đến với tôi.
Nó đấy.
Tiếng nhạc trong mơ của tôi.
Nó đã ở trong mơ của tôi,
cái đêm tôi vào phòng cậu.
Đây là bản nhạc trong đầu tôi,
và không hiểu sao tôi đã đưa nó cho cậu.
Tôi đã sáng tác nó
mấy tuần nay rồi.
Tôi nghĩ là ông đã nghe nó, và
lồng nó vào giấc mơ của mình,
Tôi gọi nó là bản Cloud Atlas.
Đây hiển nhiên là kết quả từ
sự hợp tác của chúng ta.
Tôi tin là bài Atlas
là thứ duy nhất có giá trị
trong đời tôi.
Tôi biết tôi không thể nào
làm được nó,
nếu tôi không gặp ông.
Có nhiều phần trong bài Atlas
mà tôi viết hình dung chúng ta,
gặp đi và gặp lại, trong nhiều
kiếp sống và tuổi tác khác nhau.
Đúng...
Một thứ quan trọng thế này
không thể là “của cậu” hay “của tôi”,
mà là “của chúng ta”.
Tôi thấy đúng như thế, Vyvyan.
Tôi xin lỗi, tôi...
- Tôi tưởng...
- Cậu tưởng? Tưởng gì?
Tưởng là tôi sẽ thích tình tứ
với một người bảnh bao như cậu à?
Tôi sẽ gói đồ đi vào sáng sớm.
Cậu không được làm vậy, cậu chỉ đi
khi tôi cho phép.
Cậu sẽ tiếp tục sáng tác bài Cloud Atlas
của Vyvyan Ayrs.
Sau đó tôi sẽ tính tới cậu.
Ông không giam tôi ở đây được!
Tôi đi đây!
Chúc may mắn sáng tác.
Tôi chắc là một tên già vô sinh như ông
vẫn có thể sáng tác một bản nhạc
thật đáng quên.
Tôi đề nghị cậu suy nghĩ cho kỹ.
Về thanh danh của mình.
Thanh danh là tất cả trong xã hội này.
Nhưng mà của cậu đó
đã tan tành rồi.
Bộ cậu thực sự nghĩ là tôi không tìm hiểu
về người trong nhà này à?
Xin trích bạn tôi, ông Mackerras,
như sau:
“Hắn là tên trai bao mà quan hệ
bất chính với những tên loạn tính
là chuyện thường tình trong sự nghiệp
nhạt nhẽo của mình ở Caius.
Nhớ dấu đồ bạc trong nhà.”
Chấm hết.
Cẩn thận nhé.
Bỏ đi mà chưa có phép của tôi,
là toàn bộ giới nhạc sĩ sẽ biết tuốt
về tên Robert Frobisher.
Và sau đó,
thậm chí nếu cậu có sáng tác
bản nhạc hay nhất mọi thời đại,
sẽ không một ai nghe nó,
vì không ai muốn dính dáng
gì tới cậu hết.
Tôi sẽ không bỏ cô lần nữa đâu.
Em đã bảo là ông ta sẽ tới mà.
Hai chuyện đã sáng tỏ.
Tự treo cổ mình từ cột cờ của Edinburgh
còn hơn để con ký sinh đó
tước đoạt tài năng của em
thêm một ngày nữa.
Em phải hoàn tất bài Cloud Atlas.
Em không làm ở đây được,
cho nên đêm nay em sẽ bỏ trốn.
Xin hãy đừng xe để kiểm soát.
Được phép qua.
Trốn ngục lúc nào cũng khó.
Sơ hở một tí thôi là cả lũ
đi bán muối hết.
Tôi biết, tôi biết.
Chúng ta có thể dùng mật hiệu,
nhưng nói thật tôi sẽ là người
quên đầu tiên.
À, ông Cavendish...
Tôi là Ernie Blacksmith.
Đây là Ông Meeks và
bạn gái tôi Vernoica Costello.
- Vì niềm tin.
- Niềm tin.
Tôi biết, tôi biết.
Còn chú vẹt này?
Hót một cái bể chuyện thì sao?
Ông Meeks là một quý ông đúng nghĩa,
có thể hoàn toàn tin tưởng ông ta.
Vả lại, chưa ai từng nghe ông ta
nói câu nào khác.
Tôi biết, tôi biết.
Câu hỏi chính ở đây đó
là ông đã sẵn sàng chưa?
Đảng Nhất Trí yêu cầu sự hợp tác.
An ninh mã Đỏ,
chuẩn bị bị khám xét.
Anh tính làm gì?
Bình tĩnh, bình tĩnh.
“Nó sẽ kết thúc trong nước mắt.”
Anh đã cảnh báo em.
Em nghĩ em cũng vô vọng
như Adam Ewing,
chẳng hề để ý tới việc
mình đang âm thầm bị hại,
chẳng hạn như việc anh ta
đang bị đầu độc bởi vị Bác sĩ.
Việc biết sẽ mất chiếc nhẫn
làm tôi đau lòng quá đi.
Đừng mềm yếu thế chứ, Adam,
tôi nghĩ vợ anh sẽ đưa sức khoẻ của chồng
lên trên vòng vàng chứ.
Tôi đã tận mắt thấy một ngón tay
rớt ra rồi, ghê lắm!
Tôi có quen một thợ kim hoàn Tây Ban Nha
làm việc nhanh nhảu đến mức
bảo đảm vợ Tilda của cậu không
phân biệt nỗi bản sao của nhẫn gốc đâu.
- Đưa nó đây!
- Đừng có đụng bánh của tôi!
Bánh của ông cái gì,
đồ cá chép lãng trí!
Ông đã ăn rồi mà...
Vào đây đi.
Ông Саvеndіѕh!
Căn phòng đầy mùi thuốc đắng.
Một thứ kỳ lạ - súng.
Tại sao em lại cầm nó?
Chẳng biết nữa.
Một trực giác.
Một cảm giác là...
Là từ lúc này trở đi...
em sẽ một đi không trở lại.
Nhìn trời thôi,
sắp hết thời gian rồi.
- Không cần Công Nghệ dây này đâu.
- Không? Nếu anh ngã,
tôi sẽ đỡ anh.
Giơ tay lên. Ngay!
Bước ra khỏi xe ngay!
Nằm xuống. Mau lên!
Nghe thứ tiếng khỉ của bọn nhập cư kìa.
Mướn đâu ra tụi này vậy?
Máy không chấp nhận.
Tên này phạm pháp.
Tạm thời bắt nó đi.
Còn một người nữa!
- Ở đâu?
- Trong xe tải.
- Kiểm tra đi.
- Dạ vâng.
Cậu đang đi trên đất Quỷ Dữ đấy,
Người Thung Lũng à.
Ta sẽ nói một lần thôi - cái con từ xứ lạ
kia không được phép lên núi.
Đã đến lúc cậu buông dây rồi.
Đã xâm phạm...
Thì phải trả giá.
Buông dây ngay đi.
Buông đây đi. Buông... dây... đi.
- FORCECON 1, đang tiến vào xe tải.
- Nghe rõ.
Cứ cập nhật đi.
- Là cô ta!
- Mọi chuyện ổn chứ?
Bom. Dính bom rồi!
Anh là ai vậy?
Chỉ Huy Hae-Joo Chang.
Đệ nhất sĩ quan ban kiến thức
của cuộc Phản Động Liên Minh.
Tại sao anh lại làm chuyện này?
Tại vì tôi tin có có khả năng
thay đổi thế giới.
Buông dây đi...
Cứ buông dây đi.
“Tay chảy máu, nhưng đừng buông dây.”
Tay chảy máu.
Đừng buông dây.
Cám ơn Zachry.
Lần này là lần thứ hai
anh cứu tôi rồi.
Cô ngã, tôi sẽ đỡ cô.
Được phép sử dụng vũ lực.
Dừng chúng lại.
Ngay lập tức.
Nhóc, làm gì đó?
Tôi tưởng tôi nói rõ lắm rồi chứ.
- Làm gì tuỳ ông, tôi đi đây!
- Được thôi...
Cứ đi, nhưng tôi sẽ lấy cái này.
- Đưa nó đây.
- Của tôi!
Tôi cảnh cáo ông đó!
Theo những điều kiện của mối quan hệ này,
tôi nghĩ là tôi hoàn toàn có quyền.
Đưa nó đây. Đưa mau không tôi thề
tôi sẽ giết ông ngay tại chỗ!
Làm ơn đi... cậu là một thằng hèn.
- Tôi sẽ bắn ông.
- Cậu sẽ không bóp cò đâu.
Giống của chúng bây
đâu có làm được.
NHẬT TRÌNH ĐI BIỂN CỦA
ΑDΑΜ ΕWΙΝG
À. À...
Hôm nay con sán thế nào rồi, Adam?
Tôi e là nó thắng tôi rồi.
Nhảm nhí. Nhảm nhí.
Đừng bỏ cuộc.
Suy nghĩ về vợ cậu đi.
Phải nghĩ về Tilda xinh đẹp chứ.
Dồn được chúng xuống
đường hầm rồi.
Anh làm gì vậy?
Nhanh lên, mau lên!
Không, người chết chưa bao giờ chết.
Vểnh tai nghe đi, và họ sẽ
không thôi lẩm bẩm.
Nơi này là gì?
Trước lúc Tận Thế,
Người Thời Xưa xây
rất nhiều nơi ở,
tuốt tận trên trời,
ngoài không gian,
nơi này liên kết Trái Đất với họ.
Thần Sonmi.
Là cô ta.
Người Thời Xưa cũng thờ Thần Sonmi
như Người Thung Lũng?
Không... không hẳn.
Đi sát tôi.
Nhân Bản thường bị bắt cóc ở đây.
- Ổn rồi.
- Cám ơn.
Khách sáo quá, đồng nghiệp mà.
Nhưng cô phải kể cho con nghe.
Rồi, để cô thay đồ, gọi cảnh sát,
và cô hứa sẽ kể hết cho con
vào lúc sáng.
Dạ. Nhưng mà cô biết là
cô vừa nói cái câu mà
nhân vật nào trong truyện
trinh thám cũng nói
trước khi họ bị giết đó.
Ngủ ngon, Javier.
Nãy cô nói gì? Về...
Người Thời Xưa và Người Thung Lũng
không thờ Thần Sonmi giống như nhau?
Người xưa... họ khác.
Khác?
Khác thế nào?
Anh muốn nghe Sự Thật không?
Anh sống ở đây sao?
Đây là nơi Liên Minh ra đời.
Sonmi không phải là Thần.
Cô ta qua đời hàng trăm năm trước
trên một bán đảo rất xa, bây giờ trống người.
Sao cơ?
Tôi biết đức tin của Người Thung Lũng,
Tôi biết Tù Trưởng dạy anh là
Sonmi là một Thần Thánh,
là Con Người, giỏi Công Nghệ,
nhưng đó không phải Sự Thật.
Đời cô ta rất khổ, chết cố gắng thay đổi
suy nghĩ của Người Thời Xưa.
Dối trá... toàn là dối trá.
Không, không, cô nói dối.
Tính chất bất tử trong đời
con người...
Thần Ѕоnmі?
Trước khi chết, cô ta
nói về những gì mình đã làm.
Những lời cô ta nói là sự cứu rỗi,
nhắc tôi nhớ Sự Thật là gì.
Tính nghe suốt à?!
Tính đứng đó bao lâu,
để người lạ giật dây đức tin
của mày lên xuống, trái phải!
Đời không là của riêng ai,
Từ trong lòng mẹ cho đến nấm mồ,
chúng ta liên kết với nhau.
Ζасhry.
Anh ổn chứ?
Cô nói cho hết đi...
Nếu tôi muốn giết cô, cô đã chết rồi.
Tôi không đến để hại cô.
Tôi chỉ muốn nói chuyện.
Bình tĩnh. Được rồi.
Và nếu tôi muốn giết ông,
ông cũng đã chết rồi.
Thấy thế nào?
Bắt chuyện kiểu này cũng được nhỉ?
Đúng là con gái
của phóng viên Lester Rey.
- Ông biết ba tôi?
- Chiến tranh Triều Tiên.
Tôi ở cùng đội với ông.
Tôi ở bên trái, cạnh ba cô đó.
Đạn cối rơi xuống sát ngay bên tôi.
Nếu ba cô không hy sinh cứu tôi,
tôi không đứng đây đâu.
Tôi cũng vậy.
Cậu không chịu buông dây tại vì
cậu thèm da thịt con nhỏ đó.
Tôi hiểu rồi.
Con điếm này, với nước da bánh mật,
gương mặt ranh ma,
cười cười và lừa cậu ngọt xớt
để cậu mang nó tới đây,
đào bới và moi móc cái gì?
Biết không, đồ ngu?
Tụi nó muốn hòn đảo.
Người Tiên Tri muốn lấy hết luôn.
Cậu phản bội giống nòi chỉ vì
một con chân dài.
Nó không phải người bộ lạc,
da màu cũng khác nữa.
Nó đang lờ hết những
gì cậu nói, cậu nghĩ,
thêu dệt mấy lời dối trá và cậu
ngốn hết như con chó đói!
- Không phải.
- Thế à? Vậy ngăn nó lại đi!
Lấy con dao cắt cổ nó mau!
Bảo vệ bộ lạc,
em gái mình, bé Catkin,
giết nó đi, trước khi quá muộn!
Họ sẽ giết cô.
- Cô không biết họ như tôi đâu.
- Thế sao?
Nếu ông tới đây chỉ để nói tôi
như thế,
tôi e là ông hơi muộn.
Có người mới ép xe tôi
khỏi cầu Swannekke.
Quá đà lắm rồi.
Ông biết ai hại tôi à?
Tên sát thủ tự gọi mình là Bill Smoke.
- Và...
- Sao?
Hắn giết Sachs rồi.
Ιѕаас?
Bom trên máy bay.
Báo đài đang đổ lỗi cho
Tổ chức Giải phóng Palestine.
Anh ta là một mối đe doạ.
Như ông Sixsmith. Như... cô.
Cho họ qua.
Sonmi~451,
rất hân hạnh khi được gặp cô.
Tôi là Tướng Ankor Apis,
Lãnh Đạo của Liên Minh.
Ai trả tiền cho họ?
Sếp trong công ty của tôi.
Lloyd Hooks?
Cố Vấn Hughes & Pikes.
Tôi có nghe về họ.
Họ là, người vận động hành lang
cho các công ty dầu.
Tại sao các công ty dầu lại cho
Lloyd Hooks diều hành một lò phản ứng hạt nhân?
Cái nhìn của cô y hệt ba cô.
Cô hiểu rồi, đúng không?
Hooks không muốn bản bảo cáo
đó lọt ra ngoài,
vì hắn không muốn
sửa cái lò hạt nhân.
Hắn muốn nó bị hư.
Đây là tương lai của năng lượng
trong nước Mỹ.
Chúng muốn một vụ nổ.
Rối loạn và đổ nát.
Chết càng nhiều, càng tốt.
Không hiểu gì cả,
từ ngữ suy nghĩ rối như bầy ong,
cứ bị chọt và thọt bởi cô.
Cô đâm đầu vào đời chúng tôi,
lải nhải về Sự Thật,
nhưng chỉ nói có một phần.
Tôi muốn biết cô đang làm gì!
Tôi nói rồi.
Tôi đến để gửi tin cầu cứu.
Cầu cứu, tại sao?
Cướp đất chúng tôi?
Giết và bắt chúng tôi làm nô lệ?!
Cô muốn cái gì?!
Người Tiên Tri đang chết, Zachry.
Như Catkin vậy.
Trái Đất đầu độc tôi và
giống nòi chúng tôi.
Không ai giúp cả,
không có ai ở ngoài kia cả.
Tôi nói thật.
Chúng tôi đang chết.
Chúng tôi đang chết...
Ayrs ra lệnh bắt em.
Viên đạn xuyên qua,
chẳng làm gì được ông ta,
nhưng ông ta muốn máu của em.
Em sẽ phải gánh hết hậu quả.
- Tôi nên gọi cảnh sát.
- Không được đâu.
Làm sao tôi biết ông không gạt tôi?
Smoke sẽ tới giết tôi,
khi hắn biết tôi đang giúp cô.
Chúng ta cần cái bản báo cáo đó.
Tôi không thể bảo vệ cô
lâu đâu nếu thiếu nó.
- Tướng Apis...
- Cô là...
bằng chứng... chúng tôi vẫn còn hy vọng.
Nhưng tôi chỉ là... một hầu bàn.
Tôi không được tạo gien để
thay đổi thực tại.
Chưa nhà cách mạng nào từng
được thế cả.
Tôi xin lỗi.
Tôi không thể làm được cái
mọi người yêu cầu.
Ai cũng sẽ thấy quyết định này
là khó khăn.
Nhưng, trước khi cô
quyết định lần cuối,
tôi muốn cô thấy một thứ
cuối cùng,
để cô hiểu được chúng tôi
đang đấu tranh cho cái gì.
Chúc tôi gặp may mắn đi.
Nếu có ai hồi âm lời cầu cứu,
Người Tiên Tri sẽ không
bao giờ tới đây nữa?
Những ai muốn đi với chúng tôi,
họ cứ tự nhiên.
Thung Lũng là nhà của tôi.
Cô không sao chứ?
Tôi biết... đây là điều cấm đoán.
Ѕіхѕmіth. Mỗi sáng em đều trèo lên
tượng đài Scott...
Và tất cả đều sáng tỏ.
Phải chi anh thấy được
ánh sáng đó
Đừng lo, mọi chuyện đều ổn.
Tất cả đều ổn, quá sức ổn.
Em hiểu ra rằng những ranh giới giữa
tiếng ồn và âm thanh là lệ thường.
Tất cả ranh giới đều là lệ thường,
chờ đợi được phá vỡ.
Ta có thể phá bất kỳ lệ nào,
chỉ cần nghĩ tới việc phá nó thôi.
Những lúc như vậy, em cảm thấy
tim anh đập rõ như tim em,
và em biết khoảng cách giữa hai ta
chỉ là ảo ảnh.
Đời của em ảnh hưởng xa hơn
chính bản thân em.
Bão tới rồi, ông Ewing.
Phải xuống dưới thôi.
Tao không có thời gian
chứa chấp mày đâu! Cút!
À, ông Ewing!
Làm phiền anh tí.
Thời buổi này thật nguy hiểm.
Về vụ xì-căng-đan đó. Họ nói là
tên vô lại Robert Frobisher là
một nhạc sĩ.
Cậu cũng là nhạc sĩ mà,
đúng không, cậu Ewing?
- Ông muốn gì?
- Cảnh sát lục soát phòng.
Tôi biết cậu hay bận...
đâm ra tôi nói là không có
ai ở trên lầu ba hết.
Cũng tốn hơi khá để cho
cả một lầu không có người ở đấy.
- Tôi chỉ còn bấy nhiêu.
- Hừm...
Áo gi-lê... đẹp quá.
Nếu mấy lá thư này là quan trọng,
- sao cô cứ đọc mãi vậy?
- Cô không biết.
Chắc là cô chỉ đang...
cố hiều một điều.
Tại sao?
Tại sao chúng ta cứ lặp đi
lặp lại những sai lầm.
Chắc cô nên hỏi... Megan.
- Hả?
- Cô có quen Megan nào không?
Cháu của ông Sixsmith.
Sao con biết?
Hình như ông ta gửi cho cô ta
cái này.
Cùng một phong bì mà ông
ta giữ mấy lá thư cô đang đọc ấy.
Thôi nào, cô Luisa.
Luật đầu tiên viết truyện trinh thám:
một đầu mối hay sẽ dắt tới
đầu mối khác.
Khi lần vượt ải kinh hoàng của
Timothy Cavendish có lên phim,
tôi nghĩ vai nam chính phải có
nét của huyển thoại Laurence Olivier
và một chút Michael Caine nữa.
Ai gọi thế này?
Bác Sĩ Conway của Aurora House,
tôi đang gọi thay cho...
- Mẹ tôi có gì à?
- Có, thưa ông Hotchkiss,
tôi e là ông nên chuẩn bị tinh thần vì
tôi nghĩ là mẹ ông sẽ qua đời
đêm nay.
Giờ này thật sự là không tiện
chút nào,
chúng tôi có cần phải tới ngay không?
Tất nhiên là không, nhưng bà ta
có yêu cầu anh,
và có nhắc tới di chúc của mình.
Tới liền.
Kế hoạch sẽ có áp dụng
hiệu ứng domino,
bắt đầu bằng Ernie thông báo
Y Tá Noakes là tôi đã chết.
- Tôi biết, tôi biết.
- Suỵt!
Thành công hay không tuỳ thuộc vào
cái miệng của Ông Meeks.
- Tôi biết, tôi biết.
- Suỵt!
Ông Cavendish?
Ổn cả chứ?
- Xin đừng bỏ tôi.
- Suỵt.
Ông Cavendish?
- Biết ngay là xạo mà!
- Chết mày nè, đồ phù thuỷ!
Ông Hotchkiss, mẹ của ông là bạn
thân nhất của tôi. Nhanh lên.
Adieu! Tức xin từ biệt!
Nếu dịch sát nghĩa chữ “adieu”,
“Xin phó thác ngươi cho...
Người”!
Joe Napier đang gọi,
thưa ông Hooks.Có chuyện gấp.
Trời ơi, Joe.
Tôi đang trễ. Có gì không?
Cô phóng viên Rey mới gọi cho tôi...
Hỏi về ông Tiến Sĩ Sixsmith.
Vậy à.
Ông bảo cô ta sẽ không thành vấn đề mà.
Thì có vài vấn đề sẽ
khó xử hơn đó Joe.
- Chìa khoả đâu?
- Hắn không để lại trong xe!
Nãy vợ hắn lái, cô ta lấy nó,
con vợ của hắn lấy chìa khoá
xe mất rồi!
Lạy Thánh Jude Lòng Lành,
giờ làm sao?
Dưới miếng che nắng.
Cái gì đây?
Không phải chìa khoá, vậy là cái gì?
- Chìa khoá mà?
- Vậy chỉ cách xài coi?
- Chết tiệt!
- Không!
Ông suy nghĩ đi,
ông là thiên tài mà,
tài kiểu gì vậy?
Thôi chết rồi.
Tôi không tin nổi là tôi
lại chịu làm chuyện này.
Bộ đàm có hoạt động không?
Mở hay chưa, ông còn nghe không?
Cứ đi tiếp đi.
Phía sau lưng tôi.
Dù gì đi nữa, đừng có nhìn lại.
Ra khỏi xe tôi ngay!
Bấm cái nút đó đi.
Ôi không, Ông Meeks kìa,
ông ấy cũng muốn đi theo.
Trời ơi là trời!
Mọi người vì một người
và ngược lại chứ hả?
Cái cổng!
Veronica, mở cửa giùm Ông Meeks
được không?
Chào Ông Meeks,
chúng ta đi chơi đêm nhé.
Tôi biết, tôi biết.
- Chạy luôn!
- Ôi, vui quá!
Không!
- Nhấn hết ga luôn, Cavendish!
- Bắt đầu nhé!
Bắt đầu nhé.
Tỉnh đi nào, Adam.
Từ từ thôi...
Khi con sán đánh trả,
là trời tối nhất trước lúc bình minh.
Ông Ewing?
Ông Ewing đang ở trong
giai đoạn nguy kịch.
Vài tiếng kế tiếp sẽ quyết định
ông ta sẽ sống hoặc chết.
Vậy tôi sẽ ở đây.
- Không được.
- Tôi phải ở đây. Ông Ewing cứu mạng tôi.
Nghĩa vụ của tôi.
Nghe tao đây, đồ khỉ đột,
Ông Ewing không muốn mày ở đây,
không chừng tại vì mày
là đứa truyền bệnh đó!
Cậu ta cầu xin tôi thế này:
“Đừng để thằng mọi bẩn thỉu đó tới gần tôi!”
Bởi vậy tôn trọng người ta đi!
- Hắn đâu rồi?
- Không biết.
Chết tiệt!
Vì tự do.
Các người sẽ hối tiếc đến mức
không tưởng tượng được đâu.
- Không có dân nhập cư, không có.
- Nè...
tôi không phải đang thanh tra.
Tôi cần cô giúp.
Không hiểu tiếng Anh.
Chúng tôi không muốn đụng đến cảnh sát,
nhưng có một người đang muốn giết tôi
và chúng tôi rất cần cô giúp.
Cho hỏi ai là người Xcốt-len chính gốc?
Cái bọn người Anh đáng khinh kia
đang dẫm đạp lên quyền lợi
của tôi!
Mấy người này là của tôi.
Chúng ngược đãi tôi và bạn bè tôi
một cách kinh khủng!
Và giờ đây chúng tôi đang cần
một tí giúp đỡ!
Được rồi, anh bạn.
Chúng tôi sẽ không làm ông
thất vọng đâu.
Mày nghe đây, thằng Xcốt-len kia,
mày cứ việc đi mà mặc váy...
Hai người mới vào đây,
họ đi hướng nào rồi?
Hướng nào?!
Im đi!
Im mồm đi!
Con Mể đần độn.
Sao hả, Ewing?
Làm sao tôi hiểu cậu nói gì
khi cậu cứ sùi bọt mép thể kia?
Để tôi đoán nhé,
có thể là...
“Ôi Henry, tại sao ông lại làm thế?
Tôi tưởng chúng ta là bạn?”
Đáng tiếc thay, cậu đã nhầm.
Nhầm như cha Horrox và
ông bố vợ của cậu.
Chỉ có một điều duy nhất trói buộc
tất cả, một nguyên tắc
định nghĩa mọi mối quan hệ trên
Trái Đất này.
“Kẻ yếu là thịt mà kẻ mạnh cần ăn.”
Hướng này.
Tao đã nói ông Hooks là
mày không đáng tin mà, Joe.
Tiếp theo là mày đó,
thằng khốn.
Chỉ là làm ăn thôi.
Nghỉ hưu êm đẹp nhé.
Tôi! Thương! Con! Chó! Đó!
Tôi Mể, nhưng không đần đâu!.
Cậu hỏi tại sao à?
Đơn giản lắm, trong rương
cậu có vàng và tôi muốn nó.
Đâm ra tôi phải giết cậu.
Tránh xa ông Ewing nếu
không tôi giết ông.
Ông Εwіng, ông Εwіng!
Phải xả độc thôi.
Cố lên, ông Ewing.
Tiếng gì thế?
Tiếng người Kona xông trận.
Ζасhry!
Lạy Thần Sonmi ơi.
Ζасhry!
Đại Tướng muốn tôi thấy cái này?
Cái kết đang ập đến.
Em không ăn ngủ được.
Như Ewing, cái “gánh đời” đã
trở thành thòng lọng.
Em thà trở thành âm nhạc.
Họ nghĩ là họ sắp Thăng Thiên.
Nhưng không phải, đúng không?
Chào mừng, Người Thăng Thiên.
Mời ngồi.
Cứ thoải mái.
Tôi sẽ tháo vòng cổ cho cô.
“Kẻ thù đang ngủ, đừng cắt cổ hắn.”
Ngành công nghiệp gien cần rất nhiều
chất sinh học cho các “bình thụ thai.”
và quan trọng hơn, để bảo toàn
nguồn nhân lực của họ.
Nhân Bản Tái Chế là một nguồn
đạm không đắt tiền.
Xà phòng.
Họ cho chúng tôi... ăn chính mình.
Cái tàu đó.
Nó phải bị phá huỷ.
Đúng.
Những chế độ làm ra nó
phải bị lật đổ.
Đúng.
Mặc kệ chúng tôi sanh ra trong bình
hay từ lòng mẹ, chúng tôi là Người Máu Thật.
Đúng.
Tất cả chúng ta phải chiến đấu,
hoặc chết, nếu phải thế...
để tất cả được biết Sự Thật.
Đó là điều chúng tôi đang chờ đợi.
Xong rồi.
Sau đó cô được đưa đến
một Trạm Đưa Tin của Liên Minh.
Tôi truyển đạt Giác Ngộ của tôi
đến 12 *** và 4 Thuộc Địa ngoài không gian.
18 phút sau,
Cảnh Sát xông vào.
Để sống là được nhận thức.
Chỉ qua đôi mắt người khác
ta mới biết chính mình là ai.
Tính chất bất tử trong đời
của con người...
là từ hậu quả của những gì
ta nói và ta làm,
những điều mà sẽ sống mãi
bất kể thời gian.
Trốn đi.
Giờ mày là thịt rồi nhé.
– Саtkіn...
– Dượng Ζасh.
Cám ơn Thần Sonmi.
Không, cám ơn cô.
Cố lên, ông Ewing.
Một lần nữa.
Một cái nữa.
Muối rửa ruột mình mà.
Sắp rồi, ông Ewing.
Sắp rồi, cố lên!
Ông xem ông ở đâu kìa, ông Ewing?
Nhà.
Μеgаn Ѕіхѕmіth?
Bắt chúng trả giá đi.
Chắc chắn rồi.
Cám ơn cô.
Chú tôi là một nhà khoa học,
nhưng chú tin tình yêu là có thật.
Một dạng... hiện tượng tự nhiên.
Chú tin là tình yêu có thể
sống qua cái chết.
Em hoàn tất nó trong lúc hối hả, hệt như
đêm cuối của hai ta ở Cambridge.
Ngắm buổi hoàng hôn cuối cùng,
hút điếu thuốc còn lại.
Thật là một khung cảnh tuyệt đẹp,
cho đến khi em thấy cái mũ nỉ
móp méo đó.
Thật lòng đó, Sixsmith, cho dù
anh nhìn rất kỳ dưới cái nón đó,
chưa bao giờ em thấy cái gì
đẹp hơn trong đời.
Em nhìn anh lâu đến mức có thể.
Em không nghĩ là do vận may
mà em thấy anh trước.
- Được.
- Cám ơn.
Thuyển trưởng cho phép anh đi cùng.
- Con muốn đi với cô Meronym.
- Đi... đi dâu?
Người Tiên Tri trên cùng thuyển rồi.
Đâu còn nhà nữa đâu.
Có, còn chứ.
Cô nghĩ là một ai đó sẽ nghe lời
cầu cứu, từ trên đó xuống đây?
Có thể...
Một ngày nào đó.
Một ngày nào đó – hy vọng
nhỏ bằng con rận.
Đúng, nhưng rận thì khó giết lắm.
Em tin là có một thế giới
đang đợi chúng ta, Sixsmith.
Một thế giới tốt hơn.
Và em sẽ chờ anh ở đó.
Tôi giúp gì được?
Tôi đang tìm một người bạn
mới về từ Edin--
Em nghĩ cái chết chỉ là
chốc thoáng thôi.
Tìm em bên dưới chòm sao Corsica,
nơi chúng ta hôn nhau lần đầu.
Mãi thuộc về anh.
R.F.
Báo cáo nói là Chỉ Huy Chang
đã tử nạn.
Đúng.
Nhưng cô nói là cô yêu anh ta?
Đúng.
Ý cô là cô vẫn còn yêu anh ta?
Ý tôi là tôi sẽ luôn như thế.
Đời không là của riêng ai.
Từ trong lòng mẹ cho đến nấm mồ,
chúng ta liên kết với nhau.
Trong quá khứ lẫn hiện tại.
Và qua mỗi cái ác, và từng cái thiện,
chúng ta làm nên tương lai.
Trong Giác Ngộ của cô, cô nói
về hệ quả của một con người
ảnh hưởng đến muôn kiếp.
Có nghĩa là cô tin vào kiếp sau?
Vào Thiên đàng hay Địa ngục?
Tôi tin cái chết chỉ là một cánh cửa.
Khi nó đóng lại, một cái khác mở ra.
Nếu tôi tưởng tượng về Thiên đàng,
tôi sẽ nghĩ về một cánh cửa đang mở.
Và phía sau nó,
tôi sẽ thấy anh ta, chờ đón tôi.
Anh biết.
Trời ơi, anh nhớ em quá.
Cám ơn ngài.
Cho phép tôi hỏi một câu cuối cùng...
Hẳn cô phả biết cuộc nổi loạn
sẽ kết thúc trong thất bại.
Đúng.
Vậy tại sao cô đồng ý tham gia?
Tướng Apis yêu cầu tôi.
Để bị xử tử sao?
Nếu tôi cứ ẩn mình,
Sự Thật sẽ mãi như thế.
Tôi quyết không để
chuyện đó xảy ra.
Và nếu không ai tin vào Sự Thật này?
Đã có một người rồi.
Adam, lạy Trời...
ba vừa mới kể lại về
chuyến hành trình của con.
Vào đây.
Lấy một cái ghế đi.
Không, không, cám ơn.
Con không ở lại được.
Con làm gì ở đây thế? Ba tưởng là Bác sĩ
nói con phải nằm giường ít nhất ba tuần?
Dạ có, nhưng con không đợi được.
Con cần nói chuyện với ba.
Chuyện riêng.
Tất nhiên.
Hợp đồng của Đức cha Horrox?
- Chính xác.
- Ba kêu hầu lên lấy được mà.
Con điên à?!
Con được một nô lệ tự giải phóng cứu sống.
Và con không thể tham gia vào chuyện
làm ăn này nữa rồi.
CÁC NHÀ VẬN ĐỘNG HÀNH LANG
NGÀNH DẦU HOẢ ĐÃ BỊ BẮT
Con sẽ viết sách về chuyện
của cô đó.
Chấp luôn.
Bên ngoài, bông tuyết đóng đầy
trên những mái nhà và tường gạch.
Như Solzhenitsyn đi công tác ở Mỹ,
tôi cũng sẽ miệt mài làm việc.
Nhưng khác với Solzhenitsyn,
tôi sẽ không cảm thấy cô đơn.
Quỷ tha ma bắt, nếu cậu không phải
là chồng của con gái tôi...
Chào ba.
Τіldа?
Sao vậy?
Con đến đề chào tạm biệt.
8:20 PM 1/11/2013
Tạm biệt?
Con sắp đi đâu?
Chúng con sẽ về miền Đông,
cùng với những người theo chủ nghĩa bãi nô.
Cái gì?
Thứ thuốc đó cũng đầu độc não cậu rồi.
Nếu thế, con khuyên ba nên thử.
Con chưa bao giờ thấy khoẻ hơn.
Tilda, ba cấm con đi bất cứ đâu
với tên điên này.
Con đã sợ ba suốt cả đời con rồi.
Con sẽ đi với chồng con.
Αdаm.
Nghe ba nói...
Vì đứa cháu của ba,
và của chính con...
có một trật tự tự nhiên ở cõi đời này,
và những ai cố gắng đảo lộn nó
không có kết thúc êm đẹp đâu.
Cuộc khởi nghĩa này sẽ thất bại.
Nếu con đi với họ, con và cả
gia đình sẽ bị hắt hủi.
Con sẽ sống như người hạ đẳng,
bị vùi dập và chà đạp.
Tệ nhất là con sẽ bị hãm hại
và hành hạ.
Để làm gì?
Làm cái gì?
Cho dù con có làm gì đi nữa,
hành động của con sẽ không hơn
một giọt nước trong cả đại dương.
Lửa tàn rồi.
Chuyện ta kể xong rồi.
Nữa đi, Ông ơi, nữa đi!
Vào đây mau lên, mấy đứa!
Trời lạnh rồi đấy.
Không, Bà đã lên tiếng rồi,
nhanh nhanh đi.
Ông thích ở đây phải không?
Làm ta nhớ về Thung Lũng.
Trái Đất là cái nào?
Nó kìa, chấm màu xanh đó.
Đỡ Ông dậy nào.
Ông sẽ kể về con tàu vĩ đại,
Đảo Hawaii,
và nhiều nữa không?
Bà kể mấy chuyện nhiều nữa
hay hơn Ông.
Ông còn yêu Bà chứ?
Bà con là điều tuyệt nhất
xảy đến với Ông.
Nhanh nào, Ông ơi.
Để em làm ấm lòng anh nào.