Tip:
Highlight text to annotate it
X
STOLEN
ĐÁNH CẮP
Biên dịch: firefly04
.: PHUDEVIET.ORG :.
Không hút thuốc, không đi ngủ,
không ánh sáng, không âm thanh.
Không có gì để ăn...
Không có ai để uống cùng.
Đôi khi tất cả những gì anh cần
chỉ là khí trời và yêu em.
Tất cả những gì anh cần
chỉ là khí trời và yêu em.
Tất cả những gì anh cần...
Đi phải nhìn đường chứ mậy?
Này!
Này!
Đội Delta, vào vị trí.
Đội Delta, đang chờ.
Hay nguồn tin sai?
Nguồn này rất đáng tin.
Đã 4 giờ 10 rồi, trong khi
nguồn tin nói đúng 4 giờ sáng.
Khoan!
Nhạc Creedence.
Có thể chỉ là một trạm radio
ở đâu đó ngoài thành phố mà thôi.
Không phải.
Chính là hắn.
Mình có bắt buộc phải nghe cả bài
suốt cả 7 phút 40 giây không vậy?
Sao lần nào cậu cũng hỏi vậy vậy?
Tôi cũng chả phê phán sự mê tín của cậu.
Biết là mình không muốn
làm sai công thức may mắn.
Nhưng nghe ban nhạc khác thì sao?
Suốt 6 năm qua ta vẫn luôn nghe
tuyển tập "Creedence Clearwater Revival"
mãi và mãi và mãi...
A lô?
Chào con!
Sao con dậy sớm vậy?
Sao cơ?
Cuốn nào?
Cuốn nào cơ? À, quyển
"Những chú gấu chu đáo" à.
Ồ, được rồi. Tại bố nghĩ con
muốn tự tô mấy trang giữa.
Ừ, lẽ ra bố phải tô màu mấy trang đó.
Được rồi, bố sẽ làm ngay khi về nhà.
Để lại ít màu tím cho bố nhé.
Bố đã nói là bố phải làm việc mà.
Nhưng khi về, bố sẽ làm cho con
những cái bánh hình mặt cười
mà con rất thích ấy, nhé?
Bố yêu con.
Rồi, hôn thật kêu nào.
Đừng.
Cái gì?
Thật ra, cậu không thể hiểu đâu.
Về những Chú gấu á?
Về cách làm cha.
Không, không, cậu nói đúng.
Ông bố nào cũng nói chuyện với con gái
trước khi phạm tội có thể ngồi tù 6 năm.
Hoàn toàn bình thường.
Thật là ngọt ngào.
Hoyt muộn rồi.
Mới 4 phút, chưa muộn đâu.
Hệ thống cảm ứng khởi động lại trong 20 phút.
Mất 4 phút rồi, giờ còn có 16 phút thôi.
2 phút vào, 3 phút phá tường,
10 phút khoan,
tổng cộng 15 phút trong đó.
Không đủ đâu.
Hôm nay thôi đi.
Hắn chậm có 5 phút.
Chắc bận đi vệ sinh thôi.
Chúng ta không hủy, cứ làm tiếp đi.
Vố này rất lớn đó, Gum.
Sẽ chả có mấy vụ như này trong một
khoảng thời gian dài nữa đâu.
Chả biết nữa.
Tự dưng tôi thấy bất an quá.
Vậy thư giãn đi.
Thử nghe bài "Bad Moon Rising" xem.
Diamond Dog đây.
Tôi vào mạch chính rồi.
Áo khoác cởi rồi.
Đang cởi dây áo ngực.
Chuông báo cháy đã tắt.
Cảm ứng địa chấn đã tắt.
Giờ tắt máy quay đây.
Cứ đi lúc nào các bạn muốn.
Không liên lạc nữa, chờ tôi.
Chiếc xe lăn bánh rồi.
Rồi các bạn, sẵn sàng rock
như cơ hoành của Riley rồi đây.
(Riley's Diaphragm, liên hệ Google)
Thật đấy à, Hoyt?
Xin lỗi cưng.
Sếp, tôi vừa phân tích địa chấn.
Hình như chúng đã phá tường.
Bắt được chúng rồi.
Không đúng, dễ dàng quá.
Băng này không làm đơn giản vậy đâu.
Các bạn, 3 phút thôi.
Rồi, đi thôi.
Được, đi tóm chúng.
- Còn 3 phút thôi! Đi thôi!
- Nhanh nào!
Nhanh lên!
Lấy thêm ít đồ nữa đi.
Bọn tôi đang ở đường hầm.
Bàn tay đang luồn lên váy,
hướng thẳng tới cái hang.
Tuyệt vời.
Thế nên tôi mới thích làm việc nhóm.
Bao nhiêu là từ có thể
thay thế được cho từ "âm hộ".
Âm hộ.
Tôi cần chút không khí.
Đến khoan. Bắt đầu tính 3 phút.
Chúng bắt đầu khoan.
Chờ lệnh của tôi.
Phá khóa xong.
Đây rồi.
Rồi, bắt chúng thôi.
Nhanh lên đi, sư phụ lành nghề.
Cậu có 30 giây thôi.
Vậy là nhiều rồi.
Số 1 xong.
Còn 15 giây thôi, nhanh lên.
Số 2 xong.
Đi!
- Trống!
- Trống!
Chuyện quái gì vậy?
Không thể hiểu nổi.
Chúng theo dõi chỗ này những 3 tuần liền.
Seth! Cử người vào
cửa hàng đồ chơi ngay!
Nhanh!
Đã vào trong.
Họ vào được hầm ngân hàng rồi cưng.
2 phút nữa là mình giàu to.
Lạy Chúa lòng lành!
Cứ như nhìn vào thiên đường vậy.
Tập trung vào!
Đã vào cửa hàng đồ chơi.
- Trống!
- Trống!
- Trống.
Scary wall can't be now.
Mặt bằng chung chưa bị xâm hại.
Nhắc lại, tường vẫn còn nguyên vẹn.
Cậu biết tớ thích những thứ
sáng lấp lánh mà, Gummer.
Đây đúng chuẩn sáng lấp lánh rồi.
Cậu mang được bao nhiêu? Mỗi thỏi đó
đã nặng hơn 12 cân rồi!
Tôi từng chơi bóng bầu dục mà.
Mình có 10 triệu đô đây rồi.
Hết giờ!
Sếp, tôi phát hiện một đường hầm
trống và tối dài khoảng 500m.
Ai đó đã sai lầm.
Mình vào sai tòa nhà rồi.
Chúng đang cướp ngân hàng kia!
- Nhanh lên!
- Đi! Đi! Đi!
Chiến thôi!
Đưa cái xe đó lại đây!
Phá cửa đi!
Đi thôi! Đi thôi!
Đi, đi, đi!!!
Mở cửa ra!
Đi thôi, nhanh lên, đi thôi!
Nhanh, nhanh!!
...chắc đang ở trong hầm!
Này, mấy cậu đang làm gì vậy?
Cứ đi tiếp đi!
- Có cần phải đánh mạnh vậy không?
- Ông ta đã thấy mặt chúng ta!
Không, bỏ súng xuống.
Không được giết người!
Không, tôi không muốn lại vào tù nữa đâu.
Chết tiệt! Trong túi này có đủ tiền để biến mất rồi,
không cần phải làm thêm nữa. Mình đi thôi!
Nhanh lên nào. Họ đang
làm cái quái gì vậy!
Chết tiệt!
Tôi vào tù một lần rồi,
và tôi không thích chỗ đó tí nào.
Thực ra tôi căm ghét nó!
Chết tiệt!
Cậu bắn tôi!
Tìm đằng sau tòa nhà này ngay.
Chúa ơi!
Im lặng đi!
Cậu làm gì vậy hả?
- Có chuyện gì thế?
- Shawn tự bắn vào chân.
Không, cậu bắn tôi mới đúng!
Mẹ!
Tôi bỏ quên tiền rồi, phải quay lại lấy!
Cái gì? Không được!
Chúng ta gấp lắm rồi!
Nhanh lên, nhanh lên!
Chúa ơi!
Tệ thật!
Tôi muốn bắt được gã này!
Mọi người tản ra mau!
- Anh đang làm gì vậy?
- Cậu ta phải tự lo thôi cưng.
Không, Will!
Xe cậu đi mất rồi kìa.
Hoyt! Hoyt!
Giơ hai tay lên!
Giơ hai tay lên mau!
Mọi đơn vị tới ngay số 217
phía đông đường Rampart.
Hai cảnh sát bị hành hung.
Nghi phạm đang lái
một phương tiện của cảnh sát.
Ta bắt được hắn rồi!
Hắn kia rồi, ngay trước mặt luôn.
Mọi đơn vị, tới đường
Operaville và Burgundy.
Hắn đang lên tầng!
Mẹ!
Chết tiệt!
Đừng bắn!
Tránh ra!
Mang tiền đi thật chậm ra đây.
Thật chậm thôi.
Dừng lại. Quay lưng lại.
Quỳ xuống.
Ngày cưới của tôi.
Sinh nhật 2 đứa con sinh đôi.
Và giờ đây.
Được lắm, Will.
Còng hắn lại!
Này, tiền đâu rồi?
- Fletcher.
- Trông mày khá quá.
Mong mày ngày nào cũng đã bị hiếp.
Harlend muốn cho mày đi nhờ.
Bắt buộc đấy.
- Chào mừng về nhà.
- Harlend.
- Vậy tới đâu đây?
- Coronado và Prentiss.
Vậy nhà tù liên *** thế nào?
Cũng không khoai
như lời đồn đúng không?
- Vợ ông sao rồi?
- Cô ấy ổn.
- Tôi đoán thế.
- Bà ấy bỏ ông rồi à?
- Từ 4 năm trước rồi.
- Tôi rất tiếc.
Cậu phải thế.
Sao ông lại đón tôi, Harlend?
Tôi nghĩ cậu sẽ làm tiếp
việc còn dang dở.
- Giờ cậu hoàn toàn tự do rồi mà.
- Ừ, giờ bỏ hết chuyện cũ rồi.
Mày có thể an tâm nghỉ hưu với số tiền
mày chôm từ Cộng đồng Giáo xứ rồi.
Mày biết là mày mà bị bắt với số tiền đó
thì mày phải ở tù thêm 10 năm nữa,
- nên mày đã giấu nó đâu đó.
- Giờ ra tù rồi,
hẳn cậu sẽ đi lấy lại 10 triệu
đó chứ, đúng không Will?
Giống y như một con sóc quay lại ổ
sau một mùa đông dài ấy nhỉ.
Tôi chả phải sóc siếc gì cả, Harlend.
Tôi không có số tiền đó.
Cậu biết Vincent chết rồi, đúng không?
Xem ra anh ta không biết,
phải không, đặc vụ Fletcher?
Cậu cảm thấy thế nào?
Cậu ta là bạn tôi.
Ừ.
Cậu rời đi làm anh ta vật vã lắm.
Cậu vẫn luôn là bộ não tạo ra các kế hoạch.
Hình như hắn mượn tiền nhầm người.
Nhà vợ cũ của cậu à?
- Tôi không đến gặp cô ấy.
- Mày nghĩ con mày muốn gặp mày thật à?
Giờ tôi sẽ biết.
Bà Harlend thường nói,
"Tính yêu làm cho thời gian trôi nhanh,
nhưng thời gian chắc chắn
làm cho tình yêu phai mờ."
Giờ tôi đi được chưa?
Cám ơn đã cho đi nhờ.
À, chúc mừng ngày
Fat Tuesday nhé, Will.
Tôi bắt đầu nghĩ
ông thích hắn rồi đấy.
Hâm mộ không có nghĩa là thích đâu.
Đi thôi, Fletcher.
- Bố làm gì vậy? Bố làm con sợ quá.
- Bố xin lỗi. Không sao mà.
Bố xin lỗi.
- Bố ra tù từ bao giờ?
- Sáng nay.
Bố biết là nên gọi trước,
nhưng bố không có số.
Con giống mẹ quá.
Cô ấy không ở đây phải không?
Mẹ đang ở Shreveport.
- Với Loeb?
- Vâng, với David.
Cái này được gửi cho bố sáng nay.
Nó bị bỏ lại trên thềm.
Cám ơn con. Mình
nói chuyện được không?
- Giờ con phải đi rồi.
- Chỉ mấy phút thôi mà.
Bố có quà cho con đây.
Bố thấy nó giống con nên đã mua.
Tuyệt nhỉ.
Không ai sinh ra đã là tội phạm.
Nhưng trải qua...
Nhưng trải qua...
Bố đã tập nói chuyện với con rất nhiều,
nhưng bây giờ con đang
ngồi ngay trước mặt bố thế này,
đầu óc bố như trống rỗng vậy.
Không ai sinh ra đã là tội phạm, Alison.
Nhưng trải qua các hoàn cảnh nhất định,
những sự lựa chọn sai lầm,
những vật cản bất ngờ,
những người bạn không đáng tin cậy,
dối trá, cuộc đời bị chệch hướng.
Bố không có ý biện minh gì cả.
Bố đã rất tệ,
nhưng bố đã có 8 năm trời
để từ bỏ con người đó.
Để bản thân sẵn sàng.
Để hiểu con rõ hơn.
Con phải đi đây.
- Con đi đâu vậy?
- Con đã bảo là con bị muộn rồi mà.
- Muộn cái gì?
- Buổi liệu pháp tâm lý.
- Thứ ba hàng tuần.
- Thật sao?
Vâng. Xem ra con có vấn đề về
bị bỏ rơi. Phải tìm hiểu cho rõ.
Bố nói chân thành mà, Alison.
Bố giữ cái này đi!
Con không còn 7 tuổi nữa.
- Alison.
- Đi ngay đi.
Cảm ơn vì tia nhìn
mát-xa đó nhé, Pete.
Riley, cô quả thật là rất tuyệt.
Vậy mà cô chả chịu hẹn hò với tôi.
Hay tôi gọi cho vợ anh để xem
anh rảnh lúc nào nhé.
Sao cô phải nhắc đến cô ấy làm gì?
Đúng là làm tôi cụt hứng. Ngày tốt lành nhé.
Anh cũng vậy.
Làm sao mà sau 8 năm
em lại càng trẻ ra vậy hả?
Trời ơi, Will!
Thật không tin được.
- Anh ra từ bao giờ?
- Sáng nay.
Lẽ ra anh phải báo em chứ.
Em có thể đến đón anh.
Không sao mà, đặc vụ Harlend
đã tử tế cho anh đi nhờ.
Anh đùa à! Trời, ông ta
cần phải thư giãn chút đi!
- Em lấy gì cho anh nhé. Tequila được không?
- Được đó, thưa bà.
Gì vậy trời, Riley, giờ em làm
trong một quán bar của cớm à?
Ừ, cũng là một cách tốt đảm bảo
rằng em không quay lại sai lầm nữa.
"Quay lại sai lầm"?
Ừ, tự kiềm chế không bao giờ
là mặt mạnh của em cả.
Thật vinh dự được anh thăm đầu tiên.
- Thật ra anh ghé thăm Alison trước.
- Ồ, cô bé thế nào?
Không vui như em.
Đừng lo, Will, con bé sẽ chấp nhận thôi.
Em nhớ anh quá đi, Will.
Em chưa bao giờ có cơ hội
cảm ơn anh sau chuyện của Vin.
Có gì đâu.
Em không vào thăm anh được.
Luật sư của em không cho phép, và...
- Harlend luôn rình mò xung quanh.
- Anh biết.
Nhưng anh đã không chỉ điểm tụi em.
Điều đó thật tốt, Will ạ.
Như anh đã nói...
nhưng anh đã có thể chỉ điểm Hoyt,
em không phiền đâu.
Ừ, ừ... anh đang tìm anh ta đây.
Chắc anh cũng nghe về Vince rồi?
- Ừ, thật kinh khủng.
- Vâng, anh ấy trở nên tệ lắm.
Có biết ai giết cậu ta không?
Em không biết. Anh ta qua lại
với mấy tên mờ ám lắm.
- Chắc để tìm một "anh" mới.
- Thật vui vì được gặp lại em, Riley.
Hình như mình làm
gói đồ của anh dậy rồi.
Riley, lấy cho Jake kìa.
- Hai cốc bia.
- Quay lại ngay.
A lô.
Xin chào, Will Montgomery.
Ai vậy?
Cậu không nhận ra giọng tôi à, Gum?
Tôi cũng đã rất muốn
đón cậu ở nhà tù...
Vincent?
...chào mừng cậu ra tù. Nhưng cậu
biết đấy, thời gian trôi lúc nào không biết.
Trời, ơn Chúa, cậu còn sống.
Cậu biết gì không?
Ai cũng bảo cậu đã chết.
À, điều đó tùy thuộc vào việc
cậu hiểu chữ "chết" như thế nào.
Chắc chắn là tôi không đang "sống".
Giờ cậu ở đâu? Mình gặp nhau
được không? Cậu thế nào rồi?
Những năm không có cậu
thật không dễ dàng với tôi, Gum ạ.
Liên tục phải chạy trốn khỏi
bọn cho vay nặng lãi và bọn đặc vụ.
Túng còn hơn một con chó
mà chả kiếm được vụ nào.
- Tôi rất tiếc phải nghe điều đó.
- Nghe tao nói đây, Gum.
- Tao đã chờ điều này 8 năm nay.
- Cậu nói đi.
Tao phải đổi tên, xóa bỏ mọi thứ.
Và cả cái vấn đề nho nhỏ
của viên đạn trong chân tao nữa.
Một sự nhắc nhở thân thiện, liên tục
của người đồng sự đã
phá hủy cả đời tao đêm đó.
Thôi nào bạn! Cậu thật muốn
nhắc lại chuyện đó à?
- Cậu đã tự làm thế.
- Có lẽ vậy.
Tao muốn phần của tao
trong 10 triệu đô
sẽ thay đổi cuộc đời
của chúng ta mãi mãi đó.
Vinny, tôi không có tiền.
Tao đã nghĩ mày sẽ nói thế, Gum.
Tôi đã đốt nó ngay trước khi
Harlend bắt được tôi.
Thôi đi!
Thật mà.
- Sao đi lâu vậy?
- Chờ chút đi.
Khoan đã.
Ai... ai..
- Giọng của ai vậy?
- Đúng rồi, mày không biết mà.
Giờ tao là một tài xế taxi.
Khách của tao là một cô bé dễ thương
muốn đến phòng tâm lý trị liệu
để có thể bàn luận về
"vấn đề với bố" của cô bé.
và cách họ bị cuốn vào trạng thái
xa cách và khinh bỉ cả thế giới.
- Cậu đang làm gì vậy hả?
- Chờ chút đi, Gum.
Được rồi, cô bé, giao thông ngày lễ
Fat Tuesday tệ lắm. Sẽ đến nơi ngay thôi.
Thấy hợp lý không?
Giờ, Gum ạ, tất cả tùy thuộc vào việc mày có
tiếp tục câu chuyện đốt tiền hay không.
Cậu mà đụng vào con bé thì tôi sẽ lôi cậu
dọc đường Levy và tẩn cho cậu một trận đấy.
Không biết mày có nghe tao nói không,
nhưng mọi chuyện tùy thuộc vào mày.
Vincent!
Hắn di chuyển rồi.
Ta đang đi đâu vậy?
- Làm gì vậy? Sao ta lại ở đây?
- Hi vọng cháu hiểu đây không phải sở thích của ta.
Cứu tôi với! Không! Cứu!
Cha cháu sẽ là nhân tố quyết định
sự đau khổ của cháu kết thúc hay không.
Nhưng cháu thấy đấy,
Alison, ta bị ốm.
Ta không được khỏe.
Bố cháu đã bỏ rơi ta
đúng lúc ta cần anh ta
nên ta hiểu tâm trạng cháu như nào.
Thật đấy. Ta biết việc bị bỏ rơi trong tuyệt vọng
bởi Will Montgomery như thế nào mà.
Ta và cháu... chúng ta
giống như đồng cảm vậy.
Ta sẽ bắt anh ta đền bù cho cả hai ta.
Thư giãn đi!
Alison đâu?
Mày đã đổi ý chưa hay vẫn muốn
dính lấy cái câu chuyện ngu si đó?
Cho tôi nói chuyện với con bé?
Alison.
Nó đang chờ mày quyết định xem
nó có giữ được tình trạng ổn hay không đó.
Vincent, đừng làm vậy.
Tao cúp máy đây.
Không, khoan đã!
Được rồi, tôi hiểu rồi.
Tôi sẽ đi lấy tiền.
Cho tôi thời gian.
Nó không ở đây.
Nó ở Tuscaloosa cơ,
trong tay luật sư của tôi.
Giấu trong một cái xe tải,
nên tôi cần 24 giờ.
Mày có 12 giờ.
Giữ điện thoại bên người.
Tao sẽ theo dõi mày với nó.
8 hồi chuông! 8 hồi chuông
là phải nghe máy!
Mày mà lỡ một cuộc gọi thôi
thì Alison đừng hòng sống.
Vincent.
Đây là cơ hội khiêu vũ
cuối cùng của tao, anh bạn ạ.
Mày không gặp tao lâu rồi.
Giờ tao có tới 2 chân trái liền.
A lô, Vincent!
A lô.
- Tôi cần mua điện thoại.
- Xin lỗi, nhưng xin anh chờ đã.
- Này cô, tôi cần mua điện thoại ngay.
- Tôi sẽ phục vụ anh ngay thôi ạ.
- Cái này bao nhiêu?
- 29.99 đô.
Anh không lấy tiền trả lại sao?
Tàu khởi hành đi Tuscaloosa
đang ở đường ray số 2.
Ai cứu tôi ra với.
Fletcher, tôi không nghe thấy.
Cậu mất dấu anh ta ngay sáng
anh ta ra tù. Chết tiệt!
- Will Montgomery tìm sếp.
- Cho anh ta vào.
Vậy là đồng sự cũ quá cố
Vincent Kinsey của anh
đã bắt cóc con gái anh và giờ đang giam
cô bé ở đâu đó ở New Orleans?
- Trong một cái xe taxi.
- Xe taxi, ừ, đúng, xe taxi.
Và hắn đòi cái gì?
- 10 triệu đô.
- 10 triệu đô.
- Sao tôi thấy số tiền quen quen.
- Tôi đã đốt số tiền đó.
Ngay trước khi ông tóm tôi.
Thề có Chúa.
Vì tôi biết tôi có quá ít thời gian
để giấu số tiền đó.
Tôi không có tiền nhưng hắn lại bắt
con gái tôi và tôi cần các ông giúp.
Nếu có tiền tôi ở đây làm gì?
Tôi sẽ trả luôn tiền cho Vincent
và đưa con gái về.
Tôi lại thấy thế này, Will ạ.
Cậu là một thằng khốn tồi tệ,
nhưng cậu lại rất thông minh.
Vậy nên cậu đã dựng nên màn
"Kinsey còn sống và bắt cóc con gái tôi" này
để A, cậu chứng minh rằng cậu không có tiền
nếu không cậu đã trả tiền chuộc ngay,
hoặc B, khiến bọn tôi chạy quanh thành phố
để tìm con gái anh và kẻ bắt cóc cô bé
trong khi anh có đủ
thời gian đi lấy số tiền
và nhảy lên một chiếc tàu chở thuốc lá
đi thẳng sang nước Bahamas,
nơi cậu có thể uống rượu rum cả ngày
trong suốt phần đời còn lại
và nghe nhạc rock cổ điển
biểu diễn bởi mấy thằng cha cơ bắp chơi guitar
và mấy thằng chơi trống đã chết.
A, bạn tôi ơi.
Không tìm được cái ghế
nào trong phòng khách hết.
Đây là hồ sơ của Vincent.
Cậu thấy là dấu vân tay khớp này.
Chúng đã cắt xác hắn ra trước khi đốt.
Bọn tôi may lắm mới lấy được
dấu vân từ mấy ngón tay còn sót lại.
- Ta có thể đi thăm mộ hắn nếu cậu muốn.
- Không, ta không thể
vì cậu ta còn sống. Cậu ta
đã dựng cái chết giả cho mình.
Làm ơn đi, Tim,
tôi sắp hết thời gian rồi.
Tôi không bị cậu lừa nữa đâu, Will.
- Fletcher?
- Vâng.
Được rồi, đi thôi.
Xin hãy giúp tôi.
Hộ tống anh chàng này
ra khỏi đây nhé giúp tôi nhé.
Giúp một tay nào, các cậu.
Will Montgomery, đại diện cho
Cục Điều tra liên ***,
xin cám ơn mày đã ghé thăm hôm nay.
Chờ chút.
Harlend nghĩ mày là một
tên quân sư tội phạm bậc thầy.
Quân sư tội phạm à?
Tao không chung ý kiến bởi quân sư
tội phạm chẳng ngồi tù đến 8 năm.
Hay là có?
Thêm gói nữa đi.
Cảm ơn.
Gọi tới nhà và di động của vợ cũ Montgomery
đều có tin nhắn nói cô ấy đã rời thành phố.
Đã gọi di động con gái cậu ta chưa?
Rồi, nó đã bị khóa 2 tuần nay theo
yêu cầu của người cha dượng.
Có lẽ nên báo cảnh sát địa phương.
Nếu con bé bị bắt cóc thật,
là FBI, ta phải lo việc đó.
- Sếp không tin hắn nói thật?
- Không.
Này, có ai ngoài đó không?
Này!
Jacobs nghe.
Chết tiệt.
Có rắc rối rồi.
Tốt lắm. Cứ tiếp tục
theo dõi hắn tới Tuscaloosa.
Hắn mà rẽ đường khác
thì báo tôi ngay!
Cô đúng là người phụ nữ mà tôi muốn
thấy trong bộ quần áo bó như thế đấy.
Thứ duy nhất có thể đi qua
cái thành phố này là một cơn bão!
Tránh xa cái xe ra!
Này, này, hôm nay xe này nghỉ.
Ngày tốt lành, anh bạn. Anh thế nào?
Nào, tôi chỉ phải tới...
Hôm nay nghỉ.
Thật sao? Tôi chỉ muốn đuổi kịp
mấy em gái mà tôi vừa gặp...
Này!
Làm ơn đi?
Anh thật tốt.
Cứu!
Tôi chưa ăn được em
nào từ khi tới đây.
Trong đấy có một em
có bầu mới vãi chứ.
Tớ cúp máy đây,
tay tài xế có vẻ giận.
Rồi, để tôi kể anh nghe
về mấy nàng đó.
Nhỏ có bầu nói năng tử tế lắm,
tôi chả biết tại sao nữa.
(chịu không nghe được)
Gái ở New Orleans
quái phết nhỉ anh bạn?
New Orleans, lúc nào cũng quay lại nó.
Nhóc nghe tên Vua Louis 15 chưa?
Vua Louis 15 không biết mấy việc này.
...người Pháp vượt đại dương tới đây.
Không có chuyện đó đâu.
Nên để tận dụng nó,
cuối cùng ông ta chở
một tàu đầy tù nhân Pháp.
(chịu không nghe được)
Dân ăn trộm, cờ bạc, gái điếm, sát nhân,
cướp biển, du mục, móc túi,
và những thằng điên.
Đến chỗ tôi xuống rồi à?
Đó chính là những người
khai khẩn vùng đất này
và là tổ tiên của thành phố này.
Chính là những người mà chúng mày
đã vứt bỏ một cách tùy tiện đấy.
Mọi máy tính trong tòa nhà
này đều được theo dõi.
Đây là trang mà hắn
đã xem theo máy quay.
Đặc vụ Harlend đây, cử một đội biệt động
tới căn hộ số 9, số 23 đường St. Claude ngay.
Mày nghe thấy tao rồi.
Câm đi, con chó ngu ngốc!
Tao sẽ lột da mày và lấy làm giày.
Tao ghét cả mày lẫn chủ mày.
Câm mồm đi.
- Chúa ơi, Will!
- Im miệng. Thả cái túi xuống mau.
Đó là bữa trưa của tôi.
- Và đó là súng của tôi nữa.
- Thả cái túi xuống đi.
Đó là cho 10 năm qua.
- Vincent đâu?
- Vincent? Vincent chết rồi mà.
- Lần nữa nhé.
- Tôi xin thề, tôi thề đó.
Dạo này tôi không gặp Vincent...
À đúng rồi, tôi quên mất,
anh đâu quan tâm tới óc của anh.
Một viên đạn vào bụng là đau nhất.
Mất hàng giờ mới chết được.
Thôi được rồi, được rồi,
anh muốn biết cái gì?
Cậu ta nhờ anh làm gì?
Chẳng có gì cả, đưa đồ,
lấy tin, kiểu kiểu vậy.
Cậu ta bảo tôi gửi điện thoại
cho cậu thì tôi gửi thôi.
Còn con gái của tôi?
Con gái của tôi?!?
Cậu biết mà, không có cậu
thì chả việc gì ra hồn cả, Will ạ.
Nhìn xung quanh mà xem, có thấy giống
tôi đang ở khách sạn Ritz không?
Bọn tôi chỉ muốn phần của mình thôi.
Vậy giúp tôi đi, Hoyt, nói tôi chỗ con bé,
không thì tôi thổi tung bữa trưa của anh đấy.
Cậu ta nhốt cô bé trong thùng xe
rồi lái xe loanh quanh.
- Trong thùng xe?
- Tôi nói thật đấy, Will ạ, vì...
tôi không nghĩ việc
bắt cóc con gái cậu là đúng.
Ý tôi là, dám ăn cắp từ tay cướp ngân hàng
sừng sỏ nhất nước Mỹ mới sợ chứ.
Sau khi bị mất chân,
cậu ta đã thay đổi, Will ạ.
Cậu ta nói cậu ta cảm thấy trơ lỳ với
tất cả mọi thứ, như một bức tượng vậy.
Và cậu ta đổ lỗi cho cậu, Will.
Cậu ta trách cậu vì cái chân đó,
nên cũng trách cậu vì sự trơ lỳ luôn.
Đi.
Cứ để mấy con sóc gây nhau.
Xong sẽ đến lượt mình.
Từ từ!
Đi thôi!
Will, đứng lại.
Hắn ra phố rồi! Đi thôi!.
Anh làm cái gì vậy hả?
Có nghe không đó công tử bột?
Đi ngay đi.
Hãng Medallion.
Xin cho xem bằng lái và đăng kí xe.
Biết vì sao tôi gọi anh lại không?
- Không.
- Đèn phanh xe anh hỏng rồi.
- Gì mà vui vậy?
- Không, chỉ là...
hôm nay là lễ Mardi Gras, đường phố
toàn mấy thằng khùng say khướt,
thế mà anh tuýt tôi vì đèn phanh xe hỏng.
Cứu!
Thật làm tôi nhớ đến bố tôi,
chết vì bị ung thư xương.
cả ngày cứ cằn nhằn vì vết cứa
trên cằm khi cạo râu lúc sáng.
Tôi biết anh đang thắc mắc sao
một người sắp chết lại đi cạo râu?
Không, tôi không hề nghĩ vậy.
Mau đi sửa cái đèn đó đi.
Làm ơn nghe thấy tôi đi?
Vì ông ta có một lòng tự tôn khổng lồ.
Này, anh vui lòng lại đây
mở cốp ra cho tôi xem thử?
Bố tôi ấy, ông ta chết thảm lắm.
Gào thét suốt.
Cơn đau kéo dài không dứt.
- Mấy con giun cứ vặn vẹo trong mạch máu.
- Anh bạn, tôi không quan tâm.
Ai cứu tôi với.
Làm ơn cứu tôi.
Thôi nào, cháu giống
bố cháu hơn ta nghĩ đấy.
- Không.
- Cháu không nhớ ta sao?
Hồi đó cháu còn nhỏ,
và ta trông cũng hơi khác.
Ta còn đủ cả mấy
ngón tay lẫn đôi chân.
Ngón tay đẹp lắm cưng.
Cháu biết là bọn FBI dùng mấy cái vân
nhỏ xíu này để tìm người không?
Ít nhất cũng cho đến khi
bọn chúng săn lùng ta.
Nhưng rồi một ngày,
ta nghĩ ra một kế hoạch.
Ta đào một cái xác, cũng không khó lắm đâu.
Nhìn chung cũng giống giống.
Rồi ta cắt nhỏ hắn ra rồi
thêm một ít phần của ta vào.
Ta đã từng là cậu bé vàng,
cháu yêu ạ, nhưng giờ ta là Picasso.
Và đừng có nghịch
đèn xe của ta nữa đấy.
Nhìn cái gì mà nhìn?
Này anh bạn, cứ lấy xe, lấy tiền.
Chỉ xin đừng lấy mạng là được.
- Cái gì đây?
- Máy đo đường mà.
Tôi biết cái máy đo đường
rồi bố ạ. Cái này cơ mà.
Cái này là GPS, ai chả có,
phòng khi xe bị ăn cắp mà.
- Chỉ ra vị trí chính xác hả?
- Trong vòng vài tòa nhà, đúng vậy.
Rồi, gọi tổng đài đi.
Trước khi nghỉ tối nay,
anh phải dọn lại cái ghế sau đi.
Hôm qua tôi phải mặc áo bảo hộ,
quần ủng và đeo găng tay cao su
và phải dùng cuốc vườn để cạo
cái mớ rác đó ra đấy.
Trông cứ như là nước mũi hay
là mứt ớt mê-hi-cô vậy.
- Tôi có điều muốn hỏi.
- 23cm.
Nạp đầy lại sau 14 phút
khi được vuốt ve.
Còn muốn biết gì không?
Về gã lái xe.
Có phải là về việc tôi cắt giảm tiền lương
của anh để đóng bảo hiểm tai nạn nhẹ không?
Đấy là chính sách chung và
tôi không có ăn bớt đâu.
- Không, không phải vậy.
- Một tên da trắng có chân giả.
- Là một tên da trắng có chân giả.
- Có thể mất vài ngón tay nữa.
- Thật sao?
- Nói đi.
Và có thể mất vài ngón tay nữa.
Anh đùa với tôi đấy hả?
Anh tìm hắn làm gì?
Hắn cướp khách tôi.
Anh nghĩ tôi quan tâm chắc?
Bảo là hắn ăn cắp tiền,
anh nhìn thấy hắn bỏ túi tiền vé.
- Hắn đang bỏ túi tiền xe.
- Khoan!
Anh đang nói là cái thằng khốn tàn tật
tởm lợm đó ăn bớt tiền của tôi đấy à?
- Hỏi vị trí hắn đi.
- Giờ hắn ở đâu?
- Anh muốn biết làm gì?
- Tôi sẽ đòi tiền lại cho anh.
- Anh làm vậy vì tôi sao, Bertrand?
- Ông là sếp tốt mà.
Ở ngã tư French,
Bugundy và St. Philip.
- Cảm ơn.
- Tốt lắm. Hỏi luôn biển số xe đi.
- Và biển số xe của hắn nữa.
- Trời.
Tên quái dị đó nguy hiểm lắm đấy.
Anh nên cẩn thận nhé, Berty.
- Ra ngay.
- Của anh đấy.
Là 5-KILO-2-0.
Lại nhé, là 5-K-20.
Cảm ơn.
Anh vừa trả lời tôi
theo kiểu da trắng đấy à?
Ai đấy?
Cậu nhớ chỗ mình thả Montgomery
xuống không? Địa chỉ của con gái anh ta ấy.
- Có, là đường Coronado và gì đó.
- Prentiss.
Sếp, tôi vừa được báo có người giống Montgomery
vừa cướp một chiếc taxi cách đây 5 dãy nhà.
Đoán xem, tay tài xế nói hắn cuống lên tìm
một cha nào mất một chân và mấy ngón tay.
Tổng đài dò được chiếc xe
đang hướng về ngã tư.
- Đừng đánh tôi.
- Xe ai đây?
Xe của tôi, nhưng đó
không phải là số của tôi.
Mở cốp ra.
Hắn kia rồi.
Gì vậy, GPS của ai đó chứ.
Montgomery!
Quỳ xuống mau lên.
Will Montgomery, mày bị bắt vì
tội vi phạm điều khoản giám sát sau tù,
xâm nhập cơ sở dữ liệu của FBI trái phép,
hành hung điệp vụ liên ***,
và kháng lại người thi hành công vụ.
- Bọn tôi đang áp giải hắn về.
- Các anh phải nghe tôi.
- Không.
- Hắn sẽ giết con bé mất.
Chuyện hay lắm, Vincent Kinsey
đã quay lại từ thế giới bên kia.
Này, tôi mà quay lại từ thế giới bên kia á,
tôi chả đi giết con gái nhà người ta đâu.
Tôi sẽ đến quán Rick's Cabaret
ngắm mấy nàng khỏa thân kìa.
- Tôi phải nhận cú đó.
- Nhận một tin nhắn á?
- 8 hồi chuông là tôi phải nghe nó.
- Này này, lùi lại mau.
A lô?
Tôi đây.
Tôi đây.
Mày thích để nước đến chân
mới nhảy nhỉ, Gum?
Việc lấy tiền sẽ có vấn đề à?
Không phải, tôi chỉ...
Nghe như mày bị hụt hơi ấy nhỉ.
Nói tao nghe, Gum.
Cảnh sắc vùng Tuscaloosa như thế nào?
Tao đã luôn muốn lái xe
dọc theo đường Gulf.
Tôi không có nó.
Mà sao mày không nói tao nghe Hoyt
thế nào vì kiểu gì mà mày chả tìm hắn.
Tôi không có tiền.
Tao đã nói gì về việc
mày nói dối tao hả?
Tôi xin lỗi, tôi chỉ...
- Con gái mày chết chắc rồi.
- Không, khoan đã!
Mày thật sự không có tiền phải không?
- Tôi sẽ đưa cậu tiền.
- Tốt.
Cho hỏi là mày kiếm đâu ra?
Tôi sẽ quay lại "sai lầm".
You got a real 40 went down the alley,
phải xác lập phạm vi ngay.
Đi đi! Dọn ngay!
A lô?
Anh đây.
Anh nói tiếng Thụy Điển là có vấn đề
rồi phải không? Gặp nhau chỗ cũ nhé?
Ừ. 15 phút nữa nhé.
Chuyện gì vậy?
Bọn đặc vụ đâu?
- Không kịp đâu, Vincent còn sống.
- Gì cơ? Anh đang nói gì vậy?
Cậu ta muốn 10 triệu đô trong vòng
3 giờ tới và đang bắt Alison.
Trời ơi!
Trong cái hầm nhà băng chúng ta cướp
tối đó còn có cái khác ngoài tiền.
Vàng, trị giá khoảng 100 triệu đô.
Anh không thể cứ vào đó
và ăn trộm đống vàng trị giá 10 triệu đô
giữa ban ngày ban mặt được.
Thế nên anh mới cần em giúp.
- Em đã bảo em không sống như vậy nữa rồi.
- Anh biết.
- Và anh cũng vậy.
- Nhưng cậu ta giết con bé mất.
Anh nghe được trong giọng cậu ta,
Cậu ta không còn như xưa nữa rồi.
Cậu ta sẽ giết con gái anh mất thôi.
- Anh là LeFleur?
- Vâng, tôi là LeFleur, vâng.
Tên cướp xe của anh lúc trước,
hắn đang tìm một người.
À, hắn đang tìm tên Mog...
Jimmy Morgan, sếp ạ.
Cho tôi xem giấy đăng kí
xe của hắn được chứ?
Vâng thưa sếp, tôi tìm
ngay đây, thưa Thanh tra.
Anh ta làm ở đây được 2 năm rồi,
chưa bao giờ có chuyện gì cả.
Tuy nhiên...
Hắn làm con tôi sợ chết khiếp
khi chúng đến thăm tôi ở đây.
Các con tôi đều hơn 20 tuổi rồi.
Đó chính là Kinsey.
Much obliged. Đi thôi!
Lễ Fat Tuesday làm
thằng nào cũng điên hết.
Mình còn cách ngân hàng
6 dãy nhà, anh biết chứ?
Tin anh chút đi.
Xem như làm việc này vì 8 năm qua.
30 mét nữa thì rẽ trái.
Montgomery không có tiền,
nhưng hắn lại cần nó.
Như vậy hắn chỉ còn
một con đường để đi thôi.
Đưa tôi danh sách tất cả các ngân hàng
hắn đã vào ở thành phố New Orleans.
Tôi đoán là một trong số chúng
sẽ có mặt trong cuộc chơi.
Qua rồi.
- 5 phút sau là báo động.
- Vậy có đủ không?
Tới rồi đây.
Chuông báo cháy của ngân hàng
Cộng đồng Giáo xứ vừa báo động.
Hắn đấy! Tới đó ngay!
Nhanh lên các chàng trai!
Chuông báo động sẽ bị kích hoạt
ngay bây giờ. Mình phải đi ngay.
Chỉ xem xem anh lấy thêm
vàng có được không thôi.
Nhanh nào các bạn! Nhanh lên!
Xin ông nhanh lên cho?
Thôi đi, Will, ta phải đi ngay.
Thôi nào!
Cậu biết gì chứ.
Vậy anh nghĩ hết cái này trong tù hả?
Chán quá mà.
Sếp! Nghe này!
Nói lại đi.
Chúng tôi thấy nghi phạm chính rồi.
Chúng đang đi xe của Riley trên đường
North Peters hướng thẳng tới bến phà.
Đừng bắt vội khi chúng chưa xuống phà.
Tôi nhắc lại, đừng bắt
khi chúng chưa xuống phà.
Mình bắt chúng bây giờ
thì chúng hết đường chối tội.
Bẫy đã mất công giăng
thì phải bắt cho được.
Sếp, hi vọng ông biết
mình đang làm gì.
Dùng phà đi qua sông
chỉ mất có 8 phút thôi.
Hãy chờ đi.
Và khi bắt được Montgomery,
tay hắn sẽ nóng y như thằng bé
đặt tay vào lò để xem nó nóng như nào.
Được rồi.
Đừng manh động tới khi cả
4 bánh xe đó chạm đất Louisiana.
Rõ.
Giơ tay lên, ngay!
Mừng ngày lễ Fat Tuesday, các sếp.
Nào, dậy đi, nhanh lên! Ra ngay!
Hết giờ rồi, bạn yêu ơi.
Tôi có tiền rồi.
Ấn tượng đấy.
Mày có nghe nhạc Creedence
trước khi vào không vậy?
Không, tôi không nghe CCR.
Lần trước có suôn sẻ đâu đúng không?
- Tôi nhớ cậu thật đấy.
- Tôi muốn nói chuyện với con bé.
Không, mày chỉ gặp nó khi nào
tao nhận được tiền thôi.
Tôi muốn nói chuyện
với con gái tôi ngay!
Tôi muốn nghe giọng nó ngay!
- Bố cháu đấy.
- A lô.
- Allison, hắn có làm hại con không?
- Không.
Nhưng con sợ ông ta lắm.
Bố sẽ tới ngay, bố sẽ cứu con ra.
Đây là lỗi của bố.
Đem tiền của tao tới hội chợ ngay đi!
Xin lỗi sếp.
Cứ tưởng tôi đã biết hết mánh
của Will Montgomery chứ?
Đã lấy danh sách từ
tổng đài taxi chưa?
GPS đã hỏng rồi còn gì?
Tôi đã bảo Kinsey giấu GPS của hắn trong
cốp của cái xe khác ở ngã tư French.
Tôi không quan tâm hôm nay
mà muốn xem mấy tuần trước kia.
Kinsey sẽ lấy tiền từ Montgomery
thì hắn phải có điểm hẹn an toàn
và nếu như thế,
hắn sẽ phải quan sát chỗ đó hàng tuần.
Uptown, Lakefront, Beauvoir,
Broadmoor, West Bank.
Beauvoir? Không phải là hội chợ sao?
Đúng vậy. Cách thành phố 20 phút.
Lái taxi thì mấy đâu hả.
Đúng rồi, sếp, lần này ta
bắt được chúng thật rồi.
Allison đâu?
Trong thùng xe hả?
- Trông mày khá chứ, Will. Y như cũ.
- Con bé đâu?
Nó an toàn.
Tiền đấy. Đưa con bé ra.
Tôi bảo đưa con bé ra!
Cậu có tiền, cậu thắng rồi!
Vincent!
Chỉ vì một thằng quét rác.
Cậu bỏ 14 năm tình bạn của ta vì
một thằng già quét rác?
Ta không phải sát nhân.
- Có lẽ là không.
- Chuyện này chả liên quan gì tới con tôi cả.
Có chứ, Will, vì cậu
thật sự yêu Alison.
Và với cái sự phản bội nhỏ của
cậu 8 năm trước, chính cậu
đã phá hủy thứ duy nhất
mà tôi yêu thật lòng.
Bản thân tôi.
Không! Đừng!
Bố! Bố ơi, cứu!
Cứu con ra với.
Cứu con.
Nhanh lên, bố ơi, nóng quá.
Cứu con.
Không.
Cứu con.
Bố đây, bố đây rồi.
Trời ơi, bố bị thương kìa.
Con không biết làm gì cả.
Con làm gì bây giờ?
Con không muốn bị bỏ lại
một mình đâu, xin bố đừng chết.
Ai giúp chúng tôi với.
Bố không được chết.
Ở lại với con đi bố.
Họ đến rồi, cố lên bố.
Ở đây! Ở đằng này!
Kia kìa.
Sẽ ổn thôi mà.
Không, bố không được chết.
Các chú phải cứu bố cháu.
Nào, đưa anh ta ra khỏi đây thôi.
Ông sẽ lại bắt bố vào tù?
Sao bác lại làm vậy chứ? Bác chắc
Vincent Kinsey đã ăn cắp vàng. Bay đi!
- Alison.
- Con đây.
Chào bố.
Con sẽ gọi đội phòng chống
sản phẩm độc hại.
- Tại sao chứ?
- Bố lại nấu nướng nữa.
Có chuyện thì gọi tôi dậy nhé.
Em đã dọn xe tải của em bao giờ chưa?
Này cưng, 3 phút nữa
con lật lũ tôm lên nhé?
- Được rồi mà bố, con biết làm mà.
- Được rồi.
Chắc chắn ít cũng được 300 ngàn đô.
Ta có thể thay mới
cái mái và cả căn bếp nữa...
Hắn có nó. Hắn có thỏi vàng nặng 4.5kg đó.
Đó chính là thứ họ đang nói.
- Vậy đã đủ với ông chưa?
- Ừ, có lẽ.
- Nếu anh giữ thỏi vàng đó...
- Anh biết, họ sẽ bắt anh.
Tôi không nhìn được môi anh ta.
Anh sẽ ném nó vào đống bùn đó.
Kia kìa.
Hắn sẽ không ném đâu.
Cậu ta có thể ném nó và nếu cậu ta
do dự một tí thôi tôi sẽ đập cậu ta.
- Đừng ném.
- Ném đi.
- Đừng ném!
- Ném đi!
- Không, không, không!
- Làm đi!
Được rồi, anh cứ đi mà giữ lấy nó!
Bán nó lấy tiền đi.
Rồi quay lại khám mà ngồi.
Thôi được rồi.
Anh ném đây.
Cám ơn, Will.
Giờ tôi sống yên ổn được rồi.
STOLEN
ĐÁNH CẮP
Biên dịch: firefly04
.: PHUDEVIET.ORG :.