Tip:
Highlight text to annotate it
X
[Crickets Chirping]
[Man's Voice]
Yes.
[Grunting]
Yes.
Yes.
[Man]
Làm ơn. Làm ơn.
Đừng lo.
Quanh đây toàn là sự hỗn loạn.
Còn tôi lo là chúng ta đang rời bỏ thời đại đấy.
Tôi đang cố hoàn hảo quá hả?
Nhưng tôi muốn nó hoàn hảo.
Nên ta đã làm.
Nhưng chúng ta đang cố hoàn hảo quá.
Sao không nhắm những ngôi sao ấy?
- Chào buổi sáng.
- Chào.
Chúng ta cần câu trả lời cho những bông hoa.
À phải, hoa lan (Nam Phi).
Hoa lan ở khắp nơi.
Bố yêu hoa lan.
Chào buổi sáng. Chào.
Ồ, chào.
Ánh sáng?
"Ánh sáng."
Không quá sáng, không quá tối.
[Chuckles]
Tôi đang tìm một cây nghệ tây vàng,
loại trà thập niên 20.
Nếu đồ ăn là bài văn xuôi ở một bữa tiệc,
thì ánh sáng sẽ là thơ.
Được đấy.
Nếu đồ ăn là bài văn xuôi ở một bữa tiệc
thì ánh sáng sẽ là thơ.
Tôi thích rồi đấy. Nếu âm nhạc là
thức ăn của tình yêu, thì hãy chơi nhạc đi.
Tôi nghĩ đủ rồi.
Xin chào, Ngài Parrish.
Bà nghĩ gì về tất cả, Helen?
Nó thật đẹp.
Và Allison nói ngài thống đốc có thể đến.
- Thống đốc có nhiều cái hay ho để làm
hơn là đến dự sinh nhật tôi.
- Ví dụ?
- Bố? Bố có rảnh không?
- Chào con, Allison.
Không rảnh lắm.
Một ngày lớn ở một thành phố lớn.
- Con đang nghĩ gì?
- Pháo hoa.
Mới nhất.
Chúng ta đang xây dựng số 65 trên xà lan.
Mm-hmm.
Những cung thủ ở Trường cao đẳng New Paltz
sẽ bắn những mũi tên rực rỡ ở đó.
Khi nó cháy, nó sẽ có hiệu ứng
như một đám tang người Viking,
nhưng rất lành mạnh.
Hudson River Authority nói họ sẽ
tạo một bất ngờ đặc biệt.
Tất nhiên, sẽ có một hoá đơn thêm giờ...
cho Bộ phận cứu hoả Poughkeepsie.
Bố nghĩ sao?
Hay không?
Không hay ư?
[Chuckles]
Allison, Ta tin con.
Con cứ làm thôi.
Nhưng là sinh nhật cha.
Tôi ghét những mũi tên.
- Chào bố.
- Chào con yêu.
- Chào chị.
Chào. Chị là "Honey."
- Chị là "Allison."
[Chuckling]
Ồ.
Bố à, Drew gọi về từ máy bay,
còn hai phút nữa sẽ đến.
Drew đang trên máy bay?
Mm-hmm.
Anh ta muốn lái đến chỗ bố.
Thế nên bố hãy ngồi xuống, thư giãn đi,
và ăn chút gì lót dạ nhé.
- Chị có đến không?
- Không.
Chị còn bệnh nhân để chăm sóc.
Có ba ông đầu bếp cuồng loạn,
một người thích nấm truyp,
người thứ hai thì ghét,
và người thứ ba thì không biết nó là cái gì.
Con ghét tiệc tùng.
Nhưng bố cứ bình tĩnh thôi.
Bố sẽ thích nó.
Con thề đấy.
Không sống đủ trên trái đất 65 năm
mà không phải nhắc đến nó sao?
Không.
[Chuckling]
Bố thư giãn đi.
Đây là một ngày trọng đại.
- Sao con biết?
- Drew nói với con.
Cái gì nó cũng nói với con à?
Hy vọng thế.
Con có thích nó không?
Có, con đoán vậy.
Bố không muốn cản trở, nhưng, uh...
Vậy thôi.
[Helicopter Approaching]
Đến rồi
Anh chàng của ta.
Ta đi chứ?
- Okay.
- Chào người đẹp.
Chào.
Chào anh Drew.
Cảm ơn vì đã đến.
Chà, một ngày trọng đại.
Có muốn sắp một đội vịt trước khi bắt đầu không.
Mọi suy nghĩ, thay đổi, sàng lọc
vào phút cuối, bất cứ điều gì?
Suy nghĩ ư, không.
Đêm qua ta đã nghe một giọng nói.
- Một giọng nói?
- Trong giấc ngủ.
- Nó nói gì?
- "Yes."
[Chuckles]
- Thoả thuận chăng?
- Có thể. Ai biết chứ?
Có biết giọng nói thế nào không.
Hmm?
Cảm ơn, Delia.
Được rồi, đi nào.
Delia, bút của cô.
- Chào Bill.
Ngài thế nào?
- Chào Quince.
- Tôi cũng tốt, anh thì sao?
- Ôi, tuyệt.
Chính là nó, "Ngày sinh nhật".
Hả?
Xin lỗi.
Ngày Bontecou.
Chúng ta sẽ đóng cửa...với Big John.
Nhìn ngài kìa, Bill.
Ngài rét như một con mèo.
Qua chỗ Bontecou,
tôi đoán hắn sẽ ị ra quần mất.
Mọi người nhớ nhé,
buổi họp mặt lớn ở nhà bố đấy.
Bữa tối.
Cả anh nữa, Drew.
Chúng tôi rất rảnh rỗi.
- Không phải lại sinh nhật ta đấy chứ?
- Bố mới 65 xuân xanh thôi.
Tạ ơn chúa.
Bắt đầu thôi.
[Allison]
Nhớ nhé, bữa tối trong thành phố!
Ở nhà bố!
Mm-hmm.
Thật lố bịch.
Con có yêu Drew không?
[Drew On Telephone, Indistinct]
[Drew]
Không, đừng làm gì cả.
Chỉ cần nói chính xác chỗ nào...
- Con có yêu Drew không?
- Hắn không thể yêu cầu tốt hơn được
[Sighs]
- Ý bố là như bố yêu mẹ?
- Quên ta và mẹ con đi.
- Con sẽ cưới nó?
[Drew]
- Thôi nào.
Có thể.
Nghe này, bố điên lên vì anh chàng này.
Nó thông minh, năng nổ.
Nó có thể tiếp quản gia sản Parrish Communications
trong thế kỷ 21 và ta đi cùng với nó
Mm-hmm.
Thế thì sao ạ?
Ta đang nói về con.
Đó không phải cái bố đang nói
Drew. Đó là cái con không nói.
Có thể bố không nghe thấy.
Ta có nghe.
[Drew]
Đưa hắn cái gì hắn muốn.
Không có một gờ ram hứng thú, không phải một...
tiếng thì thầm hồi hộp.
Mối quan hệ này có niềm đam mê
như đôi chim sẻ ấy.
Tôi muốn anh
quét sạch đi.
Ta muốn con bay cao.
Ta muốn con...
hát với sự say mê
và nhảy như một thầy tu (đạo Hồi).
- Thế đấy.
- Phải. Hạnh phúc tột độ,
hoặc mở rộng hết tâm hồn con.
Vâng.
[Sighs]
"Hạnh phúc tột độ."
Con sẽ, uh...
Con sẽ rất hạnh phúc mà.
[Chuckling]
Ta biết nó là đứa thật thà.
Nhưng yêu là phải đam mê,
ám ảnh,
nhiều người không thể sống thiếu nó.
Ta nói,
để cái đầu xuống chân ấy.
Tìm ai đó con có thể yêu điên cuồng và
họ cũng yêu con như vậy.
Tìm thế nào đây?
Quên hết lý trí đi,
hãy nghe con tim ấy.
Ta không nghe thấy tiếng con tim nào cả.
Vì sự thực là, con yêu
sẽ không còn cảm giác sống nếu thiếu nó.
Làm một cuộc du ngoạn
và không bị trói vào tình yêu,
thế, là con đang không sống đấy.
Nhưng con phải cố gắng,
vì nếu con không cố gắng, con sẽ không tồn tại.
Tuyệt vời!
Con rất mạnh mẽ.
[Sighs]
Con xin lỗi. Vâng.
Để con thử lại,
nhưng lần này nhanh thôi.
Okay.
Cởi mở hơn.
Biết không?
Tình yêu sét đánh.
[Chuckling]
Thế?
Vâng.
Anh nghĩ sao?
Chỉ có Uỷ ban hành pháp,
hay các anh sẽ dùng tôi?
Quince, cảm ơn đã đề nghị, nhưng
nó là của tôi và Bill.
Nhiều người...
Biết không. Biết không.
Làm hệ thống tê liệt.
[Bill's Voice]
"Tôi muốn ông bị cuốn trôi."
- Hả?
- Tôi chỉ đang nói với Quince
rằng ta không cần hắn đến khi...
- Có nghe thấy gì không?
- Vâng, nhưng tôi chỉ đang nói với Quince...
- Không. Không phải anh.
- Chuyện gì vậy bố?
- Không, ta xin lỗi.
[Bill's Voice]
- "Ta muốn con bay cao.
Hát với sự say mê
và nhảy như một thầy tu."
- "Nhảy như một thầy tu"?
- Bố, gì thế?
Không có gì đâu, ta chỉ đang tự nói thôi.
Con biết ta mà.
Không, con biết bố có bao giờ
nói một mình đâu.
Thế, ta đưa con đi nhé?
- Không, con sẽ bắt xe.
Bố ổn chứ?
- Ừm.
Bịt tai bố lại, nó đang bị đau...
chuẩn bị thôi.
Được rồi...
Chào nhé con gái.
- Anh cũng đi đây.
- Vâng.
[Car Door Closes]
[Man]
Mm-hmm. Mm-hmm.
[Chattering]
Ồ, chưa nghe bao giờ.
Xin lỗi.
Anh phải nói.
- Cưng à? Cưng?
- Chào George.
[Chuckling]
Cưng ơi, em phải đi.
Được chứ?
Có thời gian để gieo hạt,
sẽ có thời gian để thu hoạch.
Em phải gieo hạt.
[Clattering]
Gì.
Xin lỗi.
Không, anh thích hắn.
Anh hết thích hắn rồi.
Vì em là người anh yêu.
Ai quấy rầy em,
họ cũng quấy rầy anh.
Thế đấy. Anh đang xúc động đây.
Em cho anh biết.
Phải, tìm được chỗ gọi điện,
anh gọi cho em ngay đây thôi.
Anh thề đấy.
Học đi, lấy bằng.
Một ngày chúng ta sẽ cùng nhau treo một biển hiệu.
Thế nào?
Mmm? Được.
Em ổn chứ?
[Laughing]
Phải.
Em cược không.
Mạnh mẽ lên.
Anh yêu em.
Bye-bye.
- Xin chào.
- Chào.
[Sighs]
Tôi nói chuyện to quá phải không.
Xin lỗi.
Không sao.
Thật thú vị.
Phải, nhưng cái gì thú vị cơ?
Um...
Anh và, ờ, "cưng"?
- Đấy là em gái tôi.
- Ồ.
Nó mới chia tay bạn trai và đã nghĩ...
về việc bỏ trường luật.
- Tôi rất tiếc.
- Có gì đâu.
- Đó là cách của đàn ông và phụ nữ?
- Cách gì?
Không còn gì hết.
À phải, đồng ý.
Thật ư? Tại sao?
Không, tôi hứng thú đấy.
Tôi chỉ cố đồng tình thôi.
[Laughing]
Vâng, phải rồi.
Tôi rất nhanh trí.
Ồ.
Không, chỉ là
"không còn gì nữa".
Đó là vấn đề với gã của "Cưng".
Hắn không biết hắn muốn gì.
Thế đấy, hắn dối trá và bị con bé bắt được.
Cô biết không, cứ như một người bạn gái
là không đủ với hắn.
- Thế, anh là người chỉ một bạn gái.
- Phải.
- Phải rồi.
- Phải.
Nhìn cô ta lúc này, thực sự.
Mmm. Ai biết chứ?
Cô có thể là cô ta.
Không, đừng cười.
Tôi mới đến đây.
Tìm một công việc.
Tôi đang cố để vào ở đây.
Thế, cô là bác sỹ hả.
Mmm. Sao anh biết?
Vì quanh đây ai cũng là bác sỹ.
Toà chung cư này...
Mọi người đi dép xanh, áo ngủ cũng xanh.
Người tôi đang đợi là...
bác sỹ.
Hắn ta là bác sỹ.
[Chuckling]
Bác sỹ kiểu gì?
Tôi sống trong...
bệnh viện.
Nên nếu anh cần một bác sỹ.
Tôi có thể.
Phải.
Cô có thể là...cô ấy.
Uh-huh.
Vâng, có thể.
- Tôi làm trong bệnh viện, nên...
- Tôi biết.
Đây là một ngày may mắn của tôi.
Tôi chỉ mới vào cái thành phố to lớn, tồi tệ này,
không phải để tìm một bác sỹ,
nhưng một cô gái đẹp, cũng tốt.
Cô có phiền khi tôi nói thế?
Ồ... Không.
Không sao đâu.
Không sao.
Chỉ là...
[Chuckling]
Vậy tôi mua cho cô một cốc cà phê nhé?
- Tôi sắp có vài bệnh nhân,
nên tôi...
- Phải, phải.
Đi thôi.
Tôi sẽ rời đi và bỏ công việc.
Phải.
Nhưng có lẽ tôi thích một cốc cà phê khác đấy.
- Um...
- Cô lấy chứ?
- Vâng.
- Thoả thuận nhé.
Mmm.
- Xin chào, Ngài Parrish.
- Chào Jennifer.
Triệu tập hội nghị ngày mai.
Ông sẽ cho đóng cửa,
và đó là thoả thuận?
Đóng cửa là thoả thuận.
Thế vận hội.
[Sighs]
[Groaning]
[Groaning]
[Bill's Voice]
Yes.
[Panting]
[Groaning]
Yes.
[Panting]
- "Yes" cái gì?
- Yes là câu trả lời cho câu hỏi của ngài.
À.
Tôi đâu có hỏi gì.
Tôi tin ngài có hỏi.
[Wheezing]
Anh ở đâu?
Mẹ nó. Có gì đâu?
Tôi nghĩ ông biết.
Tôi không biết.
Thử đi.
"'Vì nếu không cố gắng thì
không phải là cuộc sống."
Anh đang nói gì thế?
Anh đang nói gì thế.
Anh là ai?
- Nói cho tôi anh là ai.
- Ông ra lệnh cho tôi đấy à?
- Không, tôi xin lỗi. Tôi...
- Không, ông không.
Ông đang cố để
cầm cự trong hoàn cảnh này.
Nhưng đây là một hoàn cảnh ông biết
ông không thể cầm cự được.
[Groaning]
Đủ rồi...
Giờ.
[Panting]
Hả?
Nói cho tôi đi.
Còn nhiều thời gian để làm thế.
Ý anh là gì?
Tôi nghĩ ông biết mà, Bill.
Nó là kiểu việc chuyên biệt.
- "Chuyên biệt"?
- Phải.
[Chuckling]
Tức là, làm tốt ấy?
Là tôi.
Cả đời anh làm việc tốt à?
Tôi biết cô định nói gì.
Tôi thích nó mà.
Mm-hmm.
Cuối cùng nó sẽ phụ thuộc
vào người phụ nữ tôi cưới, tôi nghĩ thế.
Có thể cô ấy muốn nhiều đứa con,
một ngôi nhà lớn, xe đẹp...
Ký túc xá sẽ không lấy giá rẻ.
Cô biết không? Tôi cũng không biết.
Chà. Thế anh muốn người anh cưới như thế nào.
Hmm.
Cô biết gì không?
Tôi sẽ.
- Sao?
- Vui vẻ.
Vì cô tạo cơ hội cho chính cô,
biết chứ?
Nếu mà nói, tôi và cô,
nếu chúng ta kết hôn, tôi sẽ...
Không, ví dụ thôi?
Nếu tôi và cô kết hôn,
Tôi sẽ muốn cho cô mọi điều cô cần.
Thế thôi. Tôi đang nói về
cách chăm sóc tốt nhất cô cần.
Có vấn đề gì khi chăm sóc một phụ nữ?
Cô ấy chăm sóc tôi.
Anh sẽ mất nhiều thời gian để
tìm một cô gái như thế đấy.
- Nhanh thôi, tin không?
- Mm-hmm.
Tôi không biết.
Tình yêu sét đánh.
Tôi đi đây.
- Được. Mà tôi có nói gì sai không?
Không?
- Không.
- Không. Chỉ là...
- Chắc chứ?
Nó rất đúng, nhưng nó làm tôi sợ.
Thế thôi.
Chỉ là...
Cô biết không, tôi đã nghĩ,
tôi không muốn cô là bác sỹ của tôi.
Tôi không muốn cô...
tra hỏi tôi và...
Tại sao?
Vì tôi rất thích cô.
[Chuckles]
Và tôi... Tôi cũng
không muốn tra hỏi anh.
Không à?
Sao không?
Vì tôi rất thích anh.
[Both Laughing]
Ôi trời.
Okay.
Tôi phải đi rồi, nên...
Tôi hiểu.
Được rồi.
Thế thôi nhỉ.
Tạm biệt.
- Chào.
- Chào.
[Car Horn Blaring]
[Brakes Screeching]
[Allison]
Âm nhạc.
Con biết bố yêu âm nhạc thế nào
Con muốn bố vui lòng
nhưng không phải là để
cả nghìn người khác ngủ gật.
- Con đã khổ sở khi ngồi ở Sidney Brown.
- Tốt.
Hai mươi tư người...
rất chiết trung.
Mm-hmm.
Thêm nữa, con đang làm
một bản nhạc Latin trong ngày nghỉ của họ.
Bố có nghe con nói không thế?
- Gì, con yêu? Bố xin lỗi.
- Ôi bố.
[Bill's Voice]
Yes.
[Allison]
Bố?
[Sighs]
[Woman]
Ngài Parrish?
- Gì thế?
- Bữa tối đã dọn rồi.
Ờ.
Không sao.
Để đấy cho con.
[Bill's Voice]
Ông nhớ tôi không, Bill?
Ăn thôi mọi người.
Ông nhìn cái gì mà kích động thế?
Nhớ tôi không?
Câu hỏi thông thường mà.
Tôi nhớ ông.
Nhưng tôi quay lại vì cái gì?
"Không có một gờ ram hứng thú.
"không một tiếng thì thầm hồi hộp.
Mối quan hệ này có niềm đam mê
như đôi chim sẻ ấy."
Tôi đợi ở ngoài cửa.
[Allison]
Anh đã nói với thống đốc chưa?
Ông ấy sẽ đến cùng vợ?
Phải, thật không may.
Tôi ngồi giữa họ ở buổi diễn ở Bronx Zoo.
Còn tốt hơn Seconal.
[Bill's Voice]
Tôi đợi ở ngoài cửa, Bill.
Có ai để tôi vào không?
Lillian?
- Có ai đứng ở ngoài cửa không?
- Tôi không nghe thấy chuông, thưa ngài.
Phiền cô đi coi thử xem?
[Allison]
Ngài thị trưởng thì sao?
[Quince] - Ông ấy nói sẽ đến
[Drew] - Tốt rồi.
- Có thể họ sẽ đá ông ấy ra.
- Đừng phủ nhận thế, Drew.
[Drew] Xin lỗi.
Chúng ta có một danh sách được chấp nhận rằng
sẽ làm Nhà trắng tự hào:
Chủ tịch F.C.C.,
Bộ trưởng của U.N.,
[Quince] - Chà.
[Allison]
- Chín thượng nghị sỹ,
Tôi không biết có bao nhiêu đại biểu
và tối thiểu là 12 người trong 500.
Mánh gì đây?
Hmm?
Không.
Số 20 thắng, nhà vô địch,
ai đó tôi có thể nói?
Thưa ngài Parrish.
Đúng là có một quý ông ở ngoài cửa.
Ông ấy đợi ngài ở đại sảnh.
- Chỉ cho ông ta vào thư viện.
Nói là tôi sẽ ở đó.
[Lillian] - Vâng thưa ngài.
[Allison]
Con đã sắp xếp huy hiệu,
vòng bạc cho phụ nữ,
[Drew] Mmm.
Và dây chuyền bạch kim cho đàn ông,
tất cả đều khắc "W.P."
Nhưng bây giờ con nghĩ.
Chúng hơi tầm thường.
Chúng có hơi tầm thường không?
Nó có như bố muốn không?
Ta không biết.
Ta không biết.
Ta...
Để anh xem.
Anh không nghĩ chúng tầm thường.
Anh nghĩ chúng rất tuyệt.
Anh thích dây chuyền.
Xin chào?
Có ai không?
- Tôi nói, có ai không?
[Bill's Voice]
- Yên lặng nào.
- Anh ở đâu?
- Tôi đây.
Đây là trò đùa à?
Một kiểu đùa phức tạp?
[Chuckles]
Ở lần sum họp thứ 40 của tôi,
chúng tôi đã giao một hộp tráp...
cho người ở khách sạn và, uh...
Yên nào.
Ông đi đâu thế, Bill?
Tôi...
Ngài Bill Parrish vĩ đại câm rồi sao?
Người đã nói ra "phấn khích", "đam mê"
và "ám ảnh"?
Tất cả những lời khuyên về
" hạnh phúc tột độ,
không còn cảm giác sống nếu thiếu nó."
Tât cả năng lượng sống ông bỏ đi,
sự yêu đời, giọng điệu lạc quan.
Cái quái gì thế?
[Creaking]
Anh là ai?
Chỉ là nghĩ về sự gia tăng của thời gian mà...
không có kết thúc.
Tôi vẫn ở quanh đây.
Nhưng tức là việc ông còn ở đây
là mối quan tâm của tôi.
Gọi đó là sự chán nản.
Bản chất hiếu kỳ của tôi,
cái gì lâu dài nhất...
và ý nghĩa của sự tồn tại,
nên tôi đến để gặp ông.
Về cái gì?
Tôi muốn xem xét trước khi đem ông đi.
Đem tôi đi đâu?
Nó đòi hỏi thẩm quyền,
sự khôn ngoan và kinh nghiệm.
Tất cả những gì người ta nói
về ông là sự chứng nhận.
Và ông là số một.
- Số một để làm gì?
- Chỉ cho tôi,
làm người hướng dẫn cho tôi.
Và đổi lại, ông nhận được...
Nhận được cái gì?
Thời gian.
Từng phút, từng ngày, từng tuần.
Nó không cần thiết sao.
Có vấn đề gì
khi tôi thích ở lại.
Yes.
"Yes" cái gì?
Yes là câu trả lời
cho câu hỏi của ông.
- Câu hỏi nào?
- Ôi Bill.
Thôi nào.
Câu hỏi.
Câu hỏi ông vẫn tự hỏi
ngày càng nhiều ấy,
ở những khoảnh khắc lẻ tẻ, khi ông chơi bóng ném,
khi ông chạy ra sân bay
ở Delhi,
khi ông đi ngủ đêm qua và
khi ông đập vào sàn ở văn phòng sáng qua.
Câu hỏi ở sau cuống họng ông,
đi vào mạch máu,
đến não của ông,
kêu lên bên tai như ông tự đặt vào vậy.
- "Câu hỏi."
- Phải, Bill.
"Câu hỏi."
Câu hỏi.
Tôi sắp chết?
[Regular Voice]
Yes.
Tôi đang mơ ư?
Anh là giấc mơ à?
Tôi không phải giấc mơ.
Anh đến để bắt tôi?
Cái gì thế?
Anh là cái quái gì thế?
Anh là...
Sao?
Tôi là ai?
Cái chết.
Anh là thần chết?
Phải.
Thần chết.
Là tôi đây.
Anh không phải thần chết.
Chỉ là một thằng nhóc trong một bộ quần áo
Cái áo là của người tôi đã giết.
Để tôi hỏi quan điểm của ông.
Tôi có được tham gia không?
Anh muốn tôi là người hướng dẫn của anh?
Ông đầy nợ nần, Bill.
- Tôi?
- Mmm.
Anh ở lại có lâu không?
Nên hy vọng là lâu đi.
Rồi sao?
Kết thúc.
Kết thúc.
Ngài Parrish?
Quý ông đây sẽ ở lại ăn tối chứ, thưa ngài?
Có.
Cảm ơn.
Thật điên rồ.
Anh sẽ ăn tối với chúng tôi.
Không, tôi sẽ ăn tối với ông...
và gia đình ông.
Đó là cái ta sẽ làm.
Nó không mở ra sự tranh luận,
không gì cả.
Ông không hiểu à?
Có.
Tốt.
Nào, dẫn đường đi.
Bill,
dẫn đường đi.
- Xin lỗi, tôi nói được chứ?
- Tất nhiên.
Ôi, nó chỉ xảy ra với tôi, nếu, uh...
Cứ nói đi.
Khi tôi giới thiệu anh,
nếu tôi nói anh là ai.
Tôi không nghĩ sẽ có ai ở lại ăn nữa đâu.
Không ư.
Có thể như thế.
Còn vài phút nữa,
nhưng kể cho tôi anh nghĩ gì.
Kính vạn hoa.
Kính vạn hoa bằng vàng.
Vài công ty của Đức, và Tiffany
chọn tất cả chúng,
và họ có một huy hiệu hoàn hảo.
Được rồi, chúng không phải riêng tư hay gì cả.
Chúng chỉ là cảnh mùa đông...
chó giống chồn, tuyết phủ.
Chào đằng ấy.
Xin chào.
Xin lỗi vì...
ta đi lâu quá.
Đây là bạn ta, ta đã mời đến.
Chúng ta sẽ nói chuyện và, uh...
Anh ấy sẽ ăn cùng chúng ta.
Tuyệt.
Rất vui được gặp anh.
Anh không vui khi bố tôi giới thiệu anh à?
Rất vui được gặp cô.
Xin lỗi. Đây là con gái tôi, Allison,
và chồng nó, Quince,
và Drew, cánh tay phải của tôi,
làm việc với tôi.
Bố, bạn bố có tên không thế?
- Tên à?
- Anh đi bằng cái gì?
Ồ phải, xin lỗi.
Đây là, uh...
Đây là, um...
- Thôi nào bố. Cái tên.
- Bill, sự hồi hộp sẽ giết tôi đấy.
Ta xin lỗi, là, uh...
Tự nhiên ta lại quên mất. Um...
Xin lỗi.
Đây là... Joe.
[Allison]
- Joe. Tôi thích tên Joe.
- Chỉ là Joe thôi.
Tôi cũng vậy.
Này anh bạn.
- Phải có thêm cái gì chứ?
- Ý anh là sao?
Như là "Smith"
hay "Jones" hay...
- Black.
[Allison]
- Ồ, cái họ.
- Rất vui gặp anh, Mr. Black.
- Này, Joe Black.
Thắng 15, thua 2 cho Brooklyn Dodgers, 1952.
Tôi là vua của giải quay thịt đấy.
- Anh à?
- Phải đấy.
Chúng ta ngồi được chưa?
Đằng kia.
[Sniffing]
Chúng ta gặp nhau chưa?
- Anh ấy không ở thành phố.
- Anh ở đây bao lâu, Joe?
Còn tuỳ xem nó mất bao nhiêu thời gian.
- Anh và Bill là bạn cũ?
[Bill] - Không.
Không, cảm ơn.
Cho tôi một cái, cảm ơn.
- Tôi cảm thấy là anh đã
làm kinh doanh trước đây.
- Vâng.
Trước đây anh làm kinh doanh?
Chúng tôi mới có một thoả thuận.
Thế anh làm trong lĩnh vực nào?
Tôi có nói đâu.
Joe nói như một cái chuông ấy, Bill.
Con có cảm giác là
bố vừa gặp rắc rối.
Bố có cần giúp gì không?
Xin lỗi, nói chuyện
công việc khi đang ăn.
- Thứ lỗi cho tôi vì đã thô lỗ.
- Tất nhiên.
Chào mọi người.
Xin lỗi con đến muộn.
- Con đã ăn tối với sếp mất rồi.
- Em ăn rồi ư?
Em ở đây đấy thôi?
Em sẽ không quên buổi gặp mặt đâu.
Đang thảo luận gì đây?
Tiệc tùng, những bông hoa...
- Chào bố.
- Chào.
- Xin chào
- Chào Drew.
Anh đang làm gì ở đây thế?
Hai đứa biết nhau à?
Chúng con đã gặp nhau.
[Chuckles]
Sáng nay, quán cà phê Corinth.
Anh ấy, uh...
Anh ấy tìm một bác sỹ.
Chà, tôi đoán anh ấy cũng tìm được một người.
[Susan Chuckling]
Joe, anh làm quanh đây à.
- Tên anh đấy à?
[Allison]
- Cái tên không đẹp sao?
Hơi cứng, hơi kỳ kỳ.
Thôi đi.
[Laughing]
Thật bất ngờ, Joe,
anh đang ở đâu?
- Ở đây.
- Anh ở đây à?
- Trong nhà này?
- Vâng, trong nhà này.
[Quince]
Tuyệt.
Tuyệt.
Anh không ăn à, Joe?
Thật bất ngờ, Joe gì cơ?
Black.
Buồn cười nhỉ.
Vâng.
Vâng, Quince, thế đấy.
[Chuckling]
Thế anh làm gì ở đây, Joe?
Mèo ăn mất lưỡi anh rồi à?
[Chuckling]
Sáng nay anh đâu ít nói thế.
Sáng nay, phải.
Tôi không thấy phiền lắm.
Chà, thật ngại là anh không thể
ở lại đây tối nay.
Thôi đi Susan.
Chỉ nói chuyện thôi mà.
Mai là ngày bận rộn đấy, mọi người.
Joe, đi thôi.
Được rồi.
Mối quan hệ của anh và Susan
làm tôi choáng đấy.
Ông bị choáng à?
Ở đâu?
Tôi đang run đây.
Ý tôi là, cái gì đã xảy ra
giữa anh và con gái tôi thế?
Tôi không gặp cô ấy.
Anh chàng tôi đã lấy mạng gặp cô ấy.
Đó là, anh chàng cô ấy đã gặp ở
quán cà phê sáng nay.
Chuyện gì xảy ra với anh ta?
Tôi cần một cơ thể, Bill.
Thế,
vào đi.
Uh, nhà tắm,
bồn tắm, vòi sen, tắm hơi,
ghế, đèn, giường.
Nếu cần gì nữa,
đừng ngại nhé.
- Không đâu.
[Door Closes]
[Water Running]
[Chattering]
[Dishes Clattering]
Tôi có thể thử.
Cô ấy sẽ có mặt tuần tới?
Tôi không biết.
Vâng thưa ngài?
Xin chào.
Tôi là Joe Black.
Rất vui được gặp ông.
Vâng, tất nhiên rồi, ngài Black.
Rất hân hạnh.
Eh...
Cái gì đấy?
- Ý ngài là cái này?
- Phải.
Nó là, uh, bơ đậu phụ
của Laura Scudder, thưa ngài.
Ông thích nó à?
Tôi sẽ nói,
trên quan điểm của tôi,
nó ở ngay đây với
Jif và Skippy.
Ngài có muốn nếm thử không?
- Được.
- Vâng.
[Sniffing]
[Coughs]
Ngài thích chứ, thưa ngài?
[Chuckles]
Nữa không?
Được.
Mmm.
Mmm.
[Chuckling]
Ngài là một người nghiện bơ đậu phụ rồi?
Phải, tôi tin thế.
Tôi hoàn toàn thích bơ đậu phụ đấy.
Và tôi hoàn toàn thích gặp mọi người đấy.
- Tôi đi ngay đây.
- Vâng, thưa ngài.
[Water Splashing]
Anh làm gì ở đây?
Tôi bị lạc.
Tôi dường như không thể thoát khỏi anh hôm nay.
- Tôi xin lỗi.
- Yeah.
Anh lấy hộ tôi một cái được chứ?
Anh hẳn phải có chuyện gì rất lớn với cha tôi.
- Lớn?
- Yeah.
Anh có vẻ khiến ông ấy thoát
ra khỏi sự buồn chán,
ở lại nhà ông,
ăn tối với gia đình ông.
Nó, uh,
gần như là lần đầu tiên đấy.
Anh đang ở giữa trung tâm của các
doanh nghiệp lớn,
và tôi nghĩ anh chỉ là một anh
chàng Joe bình thường.
- Tôi là Joe.
[Chuckles]
- Không phải là người tôi đã gặp sáng nay.
Tìm thấy tôi dễ như là
đã tìm từ lâu lắm rồi.
Lần thứ hai anh lại tìm thấy
tôi là con gái bố tôi, anh, ờ...
[Sniffing]
Thì là, anh làm ra vẻ như một người lạ.
Không phải là mục đích của tôi.
Mục đích của anh là gì?
- Hả?
- Ý tôi chỉ là, uh,
tạo một vở kịch nho nhỏ trong quán cà phê,
làm quay cuồng một cô gái?
Tôi không phiền khi bị như thế.
Tôi thích nó mà.
Nhưng, uh, 10 giờ sau,
tôi cảm thấy như một con ngốc.
Tôi chỉ là không thể chấp nhận nó.
Tôi không thể.
Anh, bố tôi, trong ngôi nhà này.
Nó, uh...
Nó làm tôi bối rối,
và tôi...
Chuyện gì đã xảy ra với anhh chàng dễ thương
trong quán cà phê rồi?
Dù sao thì... anh là ai?
Và...
Anh đang ăn gì thế?
Bơ đậu phụ.
Hmm.
Nhưng giờ thì hết rồi.
Cái... Không. Cảm ơn.
- Anh làm như anh chưa bao giờ
ăn bơ đậu trước đây vậy.
- Tôi chưa mà.
- Anh có tuổi thơ kiểu gì vậy?
- Cô yêu Drew à?
Xin lỗi?
Khi cô chạm môi vào anh ta,
nó cứ như không ấy nhỉ.
Drew không phải là việc của anh,
và nơi tôi chạm môi vào
chẳng là gì cả.
- Tôi xin lỗi.
- Cô sống ở đây à?
Không, Joe, tôi bơi ở đây và giờ thì tôi về nhà.
Phải, tôi nghĩ là tôi cũng định nói thế
Tôi thích được kết bạn với cô.
Tôi có nhiều bạn rồi.
Tôi không có ai cả.
Vâng, tôi có thể thấy tại sao.
Tôi không định xúc phạm cô trong bữa tối.
Đôi khi tôi...
không ít nói thế ở nhà đâu.
Tôi bận lắm, uh,
tôi phải đi bây giờ.
Và tôi có vẻ không khai thác được gì...
Thế?
Tôi có một nhiệm vụ chắc chắn phải thực hiện,
và nó có vẻ làm tôi mất nhiều thời gian.
Nhưng thỉnh thoảng tôi...
tự bào chữa...
rằng tôi không rời bỏ vị trí vì...
bất cứ cái gì.
Hmm.
- Tôi xin lỗi đã nói thế.
- Tôi biết ý anh là gì.
Vâng, um...
Chúc ngủ ngon, Joe.
Vâng.
Chúc ngủ ngon, Susan.
- Chào, Madeline.
- Oh, chào buổi sáng, Ngài Parrish.
- Mọi thứ ổn chứ?
- Vâng thưa ngài.
Tốt.
Chào.
Chào, Bill.
Hôm nay có những giấy tờ gì đây?
Giấy tờ?
Hmm, vâng.
Chúng ta sẽ làm gì?
À, tôi phải làm việc, và...
Tất nhiên. Tôi sẽ cho anh tham gia.
Ồ.
[Chuckles]
Anh thích lái xe hay đi bộ?
Đi bộ. Tôi mong được nhìn thấy thế giới.
Điên thật.
Đây là lĩnh vực trái ngược của mọi thời đại.
Tôi, uh...
Tôi không biết nếu tôi có thể vượt qua nó.
- Tôi phải làm gì?
Tôi phải nói gì với gia đình tôi đây?
- Ông sẽ vượt qua được, Bill.
Để gia đình ông không dính líu gì đến lâu nhất có thể, uh,
Tôi không nói gì đâu.
Ông sẽ phá hỏng sự khởi đầu tuyệt vời
chúng ta đã có tối qua.
Hmm. Có vẻ như là tôi đã cư xử
như một con người.
Phải, Joe thế này, Joe thế kia.
Một nụ cười dễ thương.
Quince đã cho tôi qua trong kỳ thi.
Không có niềm đam mê hay phấn khích
hay bất kỳ cái gì ông đang cố diễn đạt.
Nhưng tôi chắc chắn,
nếu ông mà nói ra tôi là ai,
cuộc phiêu lưu của chúng ta sẽ kết thúc đột ngột đấy.
Mm-hmm.
Tôi rất thích gia đình ông đấy.
Cái gì chứ?
Cuộc phiêu lưu này chỉ liên quan đến
một mình tôi thôi, phải không?
Ý ông là gì?
Tôi sẽ kể cho anh cái gì đây.
Tôi hứa nhiệm vụ này của anh...
chỉ liên quan đến tôi
và, uh...
Và gì?
Tôi sẽ không nói ra anh là ai đâu.
Nghe thế đủ chưa.
Tốt.
Đây là thoả thuận?
- Thoả thuận?
- Phải.
- Anh hứa rồi đấy.
- Tôi hứa ta sẽ làm như ta nói.
Mm-hmm.
Nó là một sự thật trao đổi giữa hai con người.
- Bill?
- Gì?
Thoả thuận nhé.
Ow!
Tuyệt thật.
Tuyệt.
Anh biết không, tôi đang nghĩ.
Anh ở đây,
và có vẻ bận rộn,
công việc của anh sẽ tiến triển thế nào,
ý tôi là, ở một nơi nào đó?
Khi anh cạo râu sáng nay,
anh không chỉ đang cạo râu.
- Ý ông là gì?
- Anh đang nuôi những ý tưởng,
lập kế hoạch,
đạt được quyết định, phải không?
Phải, tôi đoán thế.
Anh hiểu những ý đồ.
Khi một phần của anh đang bận làm gì đó,
phần kia lại làm một cái khác, có lẽ là
giải quyết những vấn đề trong công việc của anh.
- Chính xác
- Tất nhiên.
Ông hiểu rồi đấy.
Xin chúc mừng, Bill.
Giờ nhân nó lên đến vô cùng,
đưa xuống đáy sâu của sự mãi mãi,
và ông vẫn sẽ trơ trọi với
một tia sáng lập loè của cái tôi đang nói về.
[Horn Honking]
- Joe?
- Gì, Bill?
Anh cho anh chàng kia cú va chạm thế nào?
Một sự khác biệt?
- Chỉ có một thứ cho mọi luật lệ.
- Không phải cái này.
Và gọi cho gia đình tôi.
Tôi muốn ăn tối với gia đình tôi tối nay.
Tối qua gia đình ông không ăn cùng nhau hay sao?
- Jennifer.
- Tất nhiên rồi ngài Parrish, lối này.
- Uh, có lẽ anh thích đợi trong văn phòng tôi.
- Không.
Tôi đang cố giải thích với anh rằng đây là
một hội nghị ban lãnh đạo, và anh không phải là thành viên.
Tôi chắc ông sẽ tìm được một cách giải thích hợp lý.
[Sighs]
Rất vui được gặp cô.
Xin chào.
[All]
Chào buổi sáng.
Cảm ơn.
Eddie.
Ờ, đây là Joe Black.
- Anh ấy là người cộng tác riêng của tôi, và, ờ...
- Chào Quince.
- Hey.
[Bill] - Anh ấy sẽ
tham gia với chúng ta hôm nay.
Tôi biết điều này hơi bất thường,
và tôi xin lỗi, và, uh...
- Drew, ồn quá.
[Drew]
- Rất vui gặp anh.
Không chào đón anh, nhưng, uh...
tất nhiên không phải cái gì tốt anh cũng có.
- Cảm ơn.
- Joe, anh muốn ngồi đây không?
[Chewing]
Okay.
Uh, Ban quản trị của công ty
truyền thông Parrish được triệu tập.
Đợt triệu tập lần này...
Đợt triệu...
Đợt triệu tập lần này là về việc, uh...
là sự tán thành về
lời đề nghị hào phóng của John Bontecou.
Và tôi nghĩ Bill...
Ngài còn muốn gọi đồ gì nữa không?
Thạch nhé?
Mmm, một tách trà.
Với sữa, tôi nghĩ thế.
Tôi muốn thử với phong cách Anh. Vâng.
[Joe]
Một tách trà
với sữa nhé.
Ngài cần gì nữa không, ngài Black?
- Thêm một ít nước được không?
- Tại sao, à vâng, cảm ơn.
- Nóng hay lạnh?
- Lạnh.
- Và một cái cốc?
- Mmm.
Uh, trở lại.
Chúng ta đang đến chỗ nào rồi nhỉ.
Uh, Bill đã có một cuộc gặp rất tuyệt vời và
thuyết phục ngày hôm qua với John Bontecou,
và giờ chúng ta sẽ biểu quyết cho việc này.
Um, Cảm ơn.
Drew, um...
[Chuckles]
Vâng.
Tôi rất thích, tôi rất quan tâm...
đến cuộc gặp John Bontecou hôm qua,
Và, um...
Rất ấn tượng, tôi tin thế.
Nhưng, uh...
Nhưng...
Nó bắt tôi phải nghĩ.
Mọi người biết đấy, tôi đã bắt đầu công tác này
vì đó là cái tôi muốn làm.
Tôi đã biết tôi sẽ không thể trở thành
một tiểu thuyết gia vĩ đại của Mỹ.
Nhưng tôi vẫn biết có nhiều hơn những điều
trong cuộc sống có thể mua bằng những đồng đô la...
và bán nó gấp đôi.
Tôi hy vọng sáng tạo vài thứ,
vài thứ có thể...
với tiêu chuẩn cao nhất.
Và cái mà tôi nhận ra...
Tôi muốn đem đến những tin tức cho thế giới.
Và tôi muốn nó không cần màu mè.
Uh, hơn tất cả những gì ta biết với nhau,
hơn cả những cơ hội để tồn tại.
Tất nhiên, tôi muốn tạo ra lợi nhuận.
Không thể tồn tại nếu thiếu nó, nhưng, uh...
[Chuckles]
John Bontecou là tất cả lợi nhuận.
Nếu ta cho phép họ thu hút
Parrish Communications...
và họ có tai mắt
bên trong chúng ta...
với mục đích làm giàu thế giới,
chúng ta sẽ phải loại bỏ John Bontecou.
Và không chỉ có ta phải trả giá khi họ làm thế,
quan trọng hơn,
ta sẽ phải đồng ý với họ.
Báo cáo tin tức
là quyền lợi và trách nhiệm.
Không phải là cái để lợi dụng.
Parrish Communications
đã giành được những quyền lợi đó.
John Bontecou muốn mua nó.
"Với chức danh chủ tịch của ngài,
tôi khuyên ngài đồng ý".
Công ty này không phải để bán.
Nghe như ngài không rời phòng
vì cuộc tranh luận ấy.
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Tôi biết. Tôi xin lỗi, tôi...
Cứ như tôi đang thay đổi quan điểm vậy.
Đó là quyền của ngài, Bill.
Nhưng hãy đưa cái chúng tôi cần,
đưa ra đường hướng phát triển, đưa ra tương lai,
sự thực là, kết hợp với John Bontecou
tất yếu sẽ dẫn đến cái chết và những gánh nặng.
- Cái chết và những gánh nặng?
- Phải.
- Cái chết và những gánh nặng?
- Phải.
- Cái cặp đôi này thật cọc cạch.
- Chỉ là một cách nói thôi, ngài Black.
- Mmm. Ai nói?
- Không quan trọng.
- Thế sao anh không mang nó đi?
- [Sighs]
Chắc anh không biết câu này,
"Trên thới giới,
không có gì là chắc chắn
trừ cái chết và những gánh nặng?"
- Thế ra, là tôi ấy à.
- Rất vui khi tôi có thể giúp được.
Tôi giữ giờ giấc của văn phòng
nếu có thông tin nào mà anh cần...
để nói, phát biểu,
hay gì gì nữa.
Thì cửa của tôi mở rộng.
Tôi có thể chu cấp trà,
có thể là cả sữa nữa.
Ít chất béo.
Phải, được rồi, thế, ờ...
Tôi nghĩ chúng ta đã hoàn thành công việc buổi sáng rồi.
Chúng ta dừng được chưa?
- Nhưng vấn đề ở ngay trên bàn, Bill.
- Joe?
Vâng.
Cảm ơn về những chiếc bánh thơm ngon này.
[Chewing]
Mmm.
Hắn là thằng nào thế?
Thế...
Đây là thoả thuận gì?
Anh sẽ làm tôi không thở được
cho đến khi kết thúc đúng không?
- Tôi không hiểu.
- Tôi muốn ở một mình một lúc.
- Ông buồn à, Bill?
- Phải.
Thế sao không đi bộ một lúc,
hay làm gì đó, hít thở một chút không khí?
Tôi biết rồi tôi sẽ gặp anh.
[Chewing]
Tất nhiên.
Tốt. Giờ tôi muốn ở một mình.
Cái này sẽ giữ anh một lúc.
- Anh không biết gì về tiền đúng không?
- Nó không thể mua hạnh phúc à?
Phải.
Uh, Jennifer?
- Cô đưa cho ngài Black
một tấm bản đồ thành phố nhé?
- Vâng, Bill.
Tôi có thể quản lý được.
- Xin chào.
- Chào.
- Tôi cần bản kê đơn thuốc cho phòng thí nghiệm.
- Uh-huh.
Và, uh, cô sẽ thử gọi cho chồng cô ấy chứ?
Người có số trên cùng này.
Thôi được, cô sẽ gửi cho tôi
khi C.T sẵn sàng?
- Ồ, chắc rồi.
- Cảm ơn, tuyệt lắm.
Trông cô đẹp lắm.
Đây là đồng phục à?
Anh làm gì ở đây thế?
- Anh bệnh à?
- Ơn chúa, không.
- Thế sao anh đến đây, Joe?
- Tôi đến để gặp cô.
Joe, tôi...tôi không có
thời gian gặp anh lúc này đâu.
Tôi, um, sẽ phải làm việc,
và chạy đi chạy lại với các
bệnh nhân cho đến tận tối, và, uh...
Rất tốt. Tôi sẽ xem.
- Xem cái gì?
- Cô chạy đi chạy lại với các bệnh nhân.
[Chuckles]
Joe, việc này rất quan trọng.
- Tôi là bác sỹ.
- Và tôi sẽ là khách.
- Bệnh nhân cần bác sỹ, không cần những người khách.
- Tôi không phiền đâu.
[Chuckles]
[Woman]
Cô ơi?
- Bác sỹ.
- Oh, um, đợi một chút.
Tôi đến ngay.
Làm ơn.
Mẹ tôi bệnh hơn ông ấy.
Okay.
- Obeah.
(Ý chỉ Pitt là người có ma thuật).
- Không, Mama.
Obeah, người này.
- Ta sắp chết.
- Mama, thôi đi.
Chỉ là một người thôi mà.
[Susan] - Obeah là gì?
[Daughter] - Linh hồn xấu xa.
Bà ấy bị sốt thôi.
- Mẹ tôi không ám chỉ gì đâu.
Giúp chúng tôi.
- Tất nhiên.
[Joe With Jamaican Accent]
Không phải Obeah, bà chị ơi.
Mọi thứ sẽ ra đi thanh thản.
- Cô đã đăng ký chưa?
- Chưa.
Okay.
- Bà sẽ đi thanh thản?
Đi với một nữ bác sỹ.
- Mama sẽ ổn thôi.
Đừng đi.
Đừng bỏ ta.
Cô ấy sẽ quay lại, okay?
Mama.
[Inhales, Groans]
- Obeah.
- Rahtid.
Quỷ sứ Obeah.
Tôi không phải quỷ sứ, bà ơi.
Thế anh là cái gì?
Tôi đến từ một nơi kế đó.
Anh đợi ở đây để mang chúng tôi đi?
Giống như anh là người lái xe đến đó?
Không, tôi đang đi nghỉ.
Vài nơi anh chọn.
Oh. Mmm.
Đau khổ.
Đau khổ thật tồi tệ, tồi tệ quá.
Tôi không làm gì với những nỗi đau đó,
bà biết đấy.
- Đem nó đi đi.
- Cô bác sỹ sẽ làm điều đó.
Uh-uh.
Không phải nỗi đau này.
Nỗi đau này xuyên qua cả tôi.
- Đem nó đi đi.
- Tôi không thể, bà chị ơi.
Ngài có thể.
Đưa tôi đến nơi kế bên đó.
- Chưa đến lượt của bà đâu.
- Vậy hãy cho tôi đi trước.
Bà không thể dối trá theo cách đó được.
[Whimpering]
Làm ơn?
[Quietly]
Bà ấy sinh ở đâu.
Nhắm mắt lại.
Làm đi, bà chị.
Sớm thôi.
Cô... Cô có thể đi cùng bà ấy.
Tôi sẽ đến ngay.
Đi nào, Mama.
- Bà ấy đang đau vô cùng.
- Phải.
- Anh tốn khá nhiều thời gian trên hòn đảo này?
- Một chút.
Tôi đã nhận ra việc tôi ở đây,
uh, nó không thích hợp lắm.
Ồ không, đừng...
Không phải xin lỗi đâu.
- Thật ư?
- Phải.
Tôi rất vui khi anh đến.
Cảm ơn, Susan.
Tôi rất vui khi ở đây.
Joe, tôi với Drew.
Không phải bây giờ.
[Chuckles]
Tôi phải đi rồi.
- Tôi rất tiếc.
- Không phải tiếc gì cả.
[Chuckles]
Phải.
- Cảm ơn Joe.
- Tạm biệt Susan.
- Ngon không?
- Mmm.
- Có, cái gì thế?
- Bánh săngwich lạnh.
Một ít mù tạc Coleman.
Nó, ờ, tuyệt lắm.
Rất vui khi anh thích.
Vợ tôi khuyến khích tôi ăn săngwich lạnh.
- Joan...đã là vợ tôi.
- Mm-hmm.
Yeah.
Bánh săngwich lạnh.
Không phải nhai nhiều như thịt bò nướng,
không chán như gà.
Bà ấy biết những thứ như thế.
Mọi thứ đều nhắc tôi nhớ bà ấy.
Không ngày nào qua đi
mà tôi không nghĩ về bà ấy.
Một ngày bà ấy thấy không khoẻ.
Và hôm sau bà ấy ra đi.
Thế anh sẽ làm gì đây?
[Chuckles]
Phải.
Tôi đoán anh đã nghe những cái đó
đã hàng triệu triệu lần rồi nhỉ?
- Hơn thế.
- Thế sao anh dừng tôi lại?
(Ý hỏi sao chưa giết tôi đi)
Tôi không biết.
Nó giống như cái gì khi gặp lần đầu?
Tôi nghĩ anh đã nghe nó
hàng triệu triệu lần rồi.
Cái này lại thu hút tôi.
Bà ấy mặc một cái áo màu xanh...
[Breathes Heavily]
Với một cái cổ (áo) màu trắng và một...
viền đỏ trên cổ áo.
[Knocking]
Gì thế?
Chào.
- Tôi làm gián đoạn à?
- Đúng rồi.
- Không.
- Đùa à?
[Bill]
Ngồi đi Drew.
Uh, trước khi ngồi,
tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp riêng, Bill.
Ờ, Joe và tôi không
giữ bí mật gì với nhau đâu.
[Drew]
Hai người hay thật đấy.
Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nhưng tôi đã
rất bực vì quyết định của ngài sáng nay.
- Tại sao?
- Tôi được thuê.
Ngài muốn tôi đưa
Parrish Communications vào thế kỷ 21.
- Liên kết là một cách.
Theo đánh giá của tôi...
- Có thể liên kết là một cách...
để đưa công ty Bill vào thế kỷ 21,
mà cũng có thể không.
Và có lẽ gian lận về
nhà triết học Pháp của anh ở trường Groton...
là một mưu mẹo để có được văn bằng,
và cũng có thể không.
Cũng có thể thế này, Drew,
một câu hỏi luôn được hiểu theo hai cách.
- Joe, thôi đi.
- Cả anh nữa Drew.
- Tôi nghĩ nó là một thoả thuận thực tế đã hoàn thành.
- Nó chưa hoàn thành đâu, được chứ?
Quên Bontecou đi.
Loại hắn ra.
Tôi mệt với cái tên lạ lùng
và cái đề nghị lạ lùng của hắn lắm rồi.
Tôi sẽ không làm thế.
Thôi được.
Bill,
sao trong sự việc này...
những việc gia đình lại dính líu
tới những vấn đề kinh doanh thế?
Vì tôi không muốn ai
mua đứt cuộc đời tôi!
Biến nó thành một cái gì đó vô nghĩa.
Một người muốn để vài điều lại đằng sau.
Anh ta muốn nó lùi ra sau theo cách anh ta đã làm.
Anh ta muốn nó chạy
như cách ông ta chạy,
với một cảm giác của danh dự,
của sự cống hiến, của sự thật.
Bình tĩnh, Bill.
Ông đang làm mình có thể bị đau tim...
và phá huỷ kỳ nghỉ của tôi.
Nào, nghe này.
Tôi đã nghiên cứu cách của ngài
với những thứ về Bontecou,
và tôi biết ngài từ đâu đến,
và tôi theo ngài 101 phần trăm.
Chà, cảm ơn nhé, Quince.
Nhưng tôi sẽ nói,
nếu liên kết là trong cơn gió,
Tôi đã phát triển vài thứ rất triển vọng.
Và tôi sẽ đến nói chuyện với ngài...
khoảng tuần tới.
- Tuần tới?
- Yeah.
Hoặc tuần sau nữa.
- Không tốt à?
- Không. Tại sao, mọi thứ đều khả thi.
- Chúng được giao cho Joe rồi.
- Joe.
Ngài không biết tôi vui thế nào
ngài đã lên thuyền,
vì ai mà có thể làm
giảm cân của một ông già,
- Tôi là...
- Tôi là cộng sự của ông ấy.
- Anh thật tử tế, Quince.
- À, không có gì.
Thôi, để hai người với nhau,
vì tôi có thể, uh...
Tôi có thể nói, ngài biết đấy...
ngài có vài thứ trong lửa đấy.
Nào, nghe này,
tôi biết anh đang xuống.
Nhưng anh biết đấy, khi anh xuống,
thì không có chỗ để mà đi nữa trừ việc lên thôi.
- Lên.
- Cảm ơn Quince.
Quên Bontecou đi.
Tôi đã có một cặp có khả năng
sát nhập ngay trên tay áo tôi,
và tôi đã dệt một câu chuyện với lão già.
- Anh ấy à?
- Yeah.
- Hey, nghe này.
- Mm-hmm.
Chúng ta sẽ đi với nhau.
Tôi với anh.
Thời điểm sẽ đến đúng,
vì lão già nói mọi việc được giao cho Joe.
- Ông ta nói nó giao cho Joe?
- Mm-hmm.
- Ông ấy nói thế?
- Yeah.
- Nó được giao cho Joe, hả?
- Yeah.
- Đó là cái ông ta nói?
Đó là cái ông ta...
- Đó là cái ông ta nói.
Thú vị thật đấy.
Phải phải.
Tôi cũng nghĩ vậy.
[Glass Ringing]
[Chuckles]
Tôi muốn cảm ơn mọi người đã đến.
Uh, gia đình tôi, um,
Allison và Quince,
Susan và những thành viên khác.
Và, uh...
Thật vui khi chúng ta có thể cùng với nhau.
Ý tôi là chúng ta
đều có một cuộc sống bận rộn.
- Xem ai đang nói kìa.
- Phải. Nói cho chính ông ấy nghe.
Yeah.
[Clicks Tongue]
Ta nhớ khi con là một cô bé,
và, uh...
Ta yêu những cô bé.
Và uh, giờ tất cả các con đã lớn rồi,
và ta, um...
Ta đã có chuẩn bị rồi, mà... uh,
Ta lại quên rồi.
Um...
Chờ chút, uh...
- Có thật nhiều điều ta muốn nói, uh...
[Allison] - Bố?
- Bố có thể ngồi nếu bố muốn mà.
- Yeah.
Có thật nhiều điều ta muốn...
Có thật nhiều điều ta muốn nói,
nhưng, uh...
Ta không thể, và vì thế, uh...
Phải, tốt hơn là ngồi xuống nhỉ.
Cứ tiếp tục đi mọi người.
À, có một điều nữa.
Um, tại sao chúng ta...
lại không tiếp tục ăn tối
với nhau ngày mai, được chứ?
- Ăn tối với nhau nữa?
- Phải.
Bố vẫn chưa chán bọn con sao?
Mmm...
mmm...
chưa đâu.
Lại đây.
- Chúng ta sẽ ở đây.
- Con đoán chúng ta sẽ ở đây.
Rậm râu sâu mắt.
Joe.
Oh, không.
Tôi muốn ít bơ đậu.
- Sao ngài lại thích thế?
Ngài có muốn chút bánh mỳ không?
- Bánh mỳ.
- Không, chỉ cần bơ đậu thôi.
- Vâng, thưa ngài.
Sao anh lại thích bơ đậu thế?
Tôi không biết.
Hmm. Tôi yêu chúng thế đấy.
Tôi không thể thiếu thức ăn.
Anh thì sao?
Vâng.
- Nó khiến anh thoải mái?
- Phải.
- Có phiền nếu tôi tung nó lên không?
[Bill]
- Drew.
Thôi đi.
[Sighs]
Tôi rất lo cho người phụ nữ cô chăm sóc hôm nay.
- Tôi cũng vậy.
- Bà ấy bớt đau chưa?
Chúng tôi đã làm tất cả
những gì cho bà ấy, nhưng, uh,
nó có vẻ không tốt lắm.
- Tôi rất tiếc.
[Whispers]
- Yeah.
Đang nói về ai thế?
Nhưng tôi biết bà ấy rất biết ơn
vì sự chăm sóc của cô dành cho bà ấy.
Đây là bí mật quốc gia à?
- Không, đang nói về một bệnh nhân của em thôi, vì...
[Drew] - Uh-huh.
Joe đã đến bệnh viện hôm nay.
Thế à?
Nó còn hơn những gì
chúng ta đã làm.
Có lẽ lần tới anh đến bệnh viện,
anh sẽ cho chúng tôi đi cùng chứ.
- Có lẽ anh nên nhắc tôi.
- Tốt thôi, tôi sẽ nhắc.
- Tôi có thể làm gì được nữa không?
- Tôi cũng sẽ đi cùng đấy.
Xem Susie khệnh khạng như bà già.
Anh nữa, Quince.
Đến bệnh viện à.
Joe, anh có thể là hướng dẫn viên đấy nhỉ?
Susan là một bác sỹ tuyệt vời.
Chắc rồi.
- Bill?
- Gì thế?
Tôi phải đi rồi.
Thật là một ngày tồi tệ.
Tôi cần vài phút để sắp xếp mọi thứ.
Gặp lại ngày mai nhé.
Joe?
Gì, Bill?
Um...
~ [Piano Note]
- Sao anh đến bệnh viện?
- Tôi cũng không biết.
- Anh thật kỳ lạ?
~ [Piano Note]
- Tôi đoán.
Về Susan?
~ [Piano Note]
- Tôi không định sắp đặt nó như thế.
- Anh định sắp đặt thế nào?
- Ông nói tôi biết, Bill.
- Không, tôi nói cho anh thế nào đây?
Tôi hỏi một câu đơn giản;
Tôi trông chờ một câu trả lời lạ lùng.
Tôi đã từng như thế.
Ai mà không làm thế cho tôi, tôi đuổi ngay.
Ông sẽ đuổi tôi hả Bill?
Drew?
Thế, uh, sẽ gặp nhau tối mai chứ?
Không bao gồm anh.
Anh đã có đủ cho cái hội nghị rồi.
Anh không có ý như vậy.
Anh đâu có muốn làm bố thất vọng.
Bố sẽ ổn thôi.
Bên cạnh đó, ông ấy có Joe rồi.
Và hình như em cũng thế.
- Anh lạc đề rồi.
- Ờ, có thể, nhưng anh
không thích lúc nào cũng luồn cúi đâu.
Anh không thích cách hắn nhìn em.
Anh cũng không thích cách hắn nói chuyện với em.
Và ngược lại.
Em rất tiếc.
Vì em thích cái cách anh ấy nhìn và nói với em.
Và ngược lại.
Được chứ?
Không đâu.
Chúng ta đã có nhiều điều tốt đẹp ở đây.
Anh đã nghĩ chúng là những điều tốt đẹp cơ đấy.
Hãy cứ đi tìm cái
em chưa bao giờ biết ấy.
Ngủ ngon.
[Whispering]
Ngủ ngon.
[Door Closing]
Anh sẽ ở đây bao lâu?
Tôi không thích cách hắn nói với cô.
Nhưng giờ thấy khá hơn rồi,
bởi cách cô nói với tôi.
Nói cho tôi về anh đi Joe.
Ý tôi là, anh là ai?
Anh làm gì ở đây với bố tôi?
Anh sẽ không nói cho tôi phải không?
Anh sẽ kết hôn phải không?
Tại sao?
Vì những người không bao giờ
nói gì về họ, thì họ sẽ...
họ luôn luôn kết hôn.
- Thế anh sẽ kết hôn?
- Không.
Mà anh...
anh có bạn gái.
Không.
[Chuckles]
- Gay à?
- Không.
Thế nói cho tôi đi Joe...
Làm thế nào mà
một người đàn ông hấp dẫn, thông minh
nói chuyện có duyên...
thiếu tự tin một cách quyến rũ...
đầy sức mạnh...
lại là người cô đơn nhất thế giới?
Tôi xin lỗi.
Tôi x...
Tôi không...
có ý tọc mạch, và, ờ,
anh rõ ràng là không muốn nói cho tôi,
nên chúng ta chỉ cần...
Chúng ta chỉ cần để nó như một bí mật.
Anh muốn như vậy phải không?
Cảm ơn.
Anh đi đâu?
Đi ngủ.
- Đi ngủ?
- Phải.
Tôi mệt.
- Chúc bố ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
- Okay.
- Gặp bố ngày mai.
- Ngủ ngon. Tạm biệt.
- Ngủ ngon Susie.
Cố ngủ chút đi
- Ngủ ngon.
Yeah.
Hẹn gặp lại.
Ngủ ngon.
Ngủ ngon.
Thật tuyệt vời.
Mmm.
Thật tốt khi được gần nhau.
Mm-hmm.
Con nghĩ sao nếu ta
giương một lá cờ cảnh báo nho nhỏ?
Bố giương thử xem nào.
Con thích điểm gì ở Joe?
Ờ thì...
Bố có nhớ bố đã nói với con
thế nào về tiếng sét ái tình không?
Mm-hmm.
[Chuckles]
Đương nhiên nó ở một nơi nào đó.
Yeah.
Ôi, bố sẽ không nói là
con đang đi sai đường đâu, nhưng, uh...
Thế bố sẽ nói gì?
Bố không nghĩ đây là tiếng sét mà con mong chờ.
Ý bố là, Drew là một gã tốt, bố biết
không phải lúc nào bố cũng ở bên cạnh nó,
nhưng, uh, bố hiểu rõ giá trị của nó, um...
Thế chúng ta yêu Drew?
Và Joe không vượt qua được?
- Gì nữa đây?
- Không gì cả.
Khi bố nói "không gì cả" theo cách đó,
thì nó cũng chẳng là gì cả.
- Thế nó là gì?
- Một cái gì đấy.
[Breathes Deeply,
Chuckles]
- Okay.
- Ngủ ngon.
- Hẹn gặp ngày mai.
- Yeah.
- Ngủ ngon.
[Sighs]
Tôi biết mọi người không thoải mái lắm
khi tôi triệu tập thế này.
Nhưng tôi nhận được cuộc gọi
của John Bontecou tối qua.
Ông ta không chỉ quan tâm đâu,
mà còn đề nghị rất ngọt ngào nữa.
Mặc dù tôi cũng rất để ý khi nói,
theo quan điểm của tôi,
Bill Parrish đã thoả thuận...
là không huỷ một thoả thuận nào với Bontecou.
Vì vậy, tôi rất tiếc phải nói nếu chúng ta
nghiên cứu đề nghị mới này,
như Hội đồng quản trị của
Parrish Communications,
chúng ta phải làm mà không có ngài chủ tịch.
Có một yếu tố mới thêm vào.
Bontecou rất nóng lòng để có chúng ta,
ông ta nói sẽ lấy
Parrish Communications
dù có Bill Parrish hay không.
[Board Member Coughs]
Trong cuộc khủng hoảng này,
và chắc chắn...
đây là một cuộc khủng hoảng,
nó thật không dễ chịu để nói theo.
Nhưng tôi sẽ xao nhãng nếu nó không như thế.
Khi chúng ta đưa cho Bill
những cải cách Bontecou đề nghị
và nếu ông ta vẫn từ chối
để chúng ta cân nhắc nó,
một lần nữa còn tạo ra một kỷ cương
hay một sự khước từ cảm động nào,
chúng ta sẽ không có lựa chọn nhưng...
Anh đang đi quá xa rồi, Drew.
Tôi không bắt buộc sao?
[Whispering]
Đi tìm nếu Quince ở đây.
[Sighs]
Làm thế nào để tất cả điều này trở lại?
Cơn khủng hoảng cho Bill Parrish.
Cơn khủng hoảng cho công ty ông ta.
Cơn khủng hoảng cho chúng ta.
Nó đến cùng với sự xuất hiện của ngài Joe Black.
Ngài Joe là ai?
Joe Black.
Hắn quản lý cuộc họp hội đồng của ta.
Ngủ ở nhà Bill.
Trú ngụ ở văn phòng của Bill.
Không bao giờ rời ông ấy,
và, theo quan điểm của tôi,
luôn luôn bảo Bill phải làm cái gì.
Và Bill thì lắng nghe.
Ai là Joe Black?
Hắn... hắn quan hệ thế nào với Bill Parrish,
và quan trọng đến thế nào,
và ảnh hưởng thế nào tới ngài chủ tịch của ta?
Ông ấy đã có cố vấn trước rồi mà.
Không ai nói Bill phải làm cái gì.
[Footsteps Approaching]
- Cảm ơn vì đã đến, Quince.
- Chắc rồi. Chào Ed.
Chào mọi người.
Tôi không biết mọi người đã đến.
Bất ngờ thú vị.
Mới đào được cái gì thế?
Ý tưởng của Drew là mặt nạ và dao găm.
Đây là một cuộc họp bí mật, Quince.
Tôi nghĩ anh tôn trọng nó.
Ngồi đi Quince.
[Chuckles]
Nào, chúng ta ngồi đây để, uh...
để tập hợp ý nghĩ của chúng ta
trong việc từ chối của Bill với đề nghị của Bontecou...
và đề xuất một đề nghị
thích hợp với ông ấy...
như là ta nghĩ cách công ty hoạt động thế nào.
Anh không định chia sẻ với hội đồng
của ta những thông tin
anh nói với tôi tối qua sao?
Chà, uh, Tôi rất...
Tôi rất vui khi nói với
mọi người tôi có tin tốt.
Như tôi đã, uh,
như tôi đã nói với Drew,
uh, tôi vừa mới tạo ra một cơ hội
khi mặt trời Bontecou toả sáng.
Hai, có thể là ba,
rất mới và nóng hổi về triển vọng sát nhập.
Mm-hmm. Và Bill đã phản ứng
như thế nào với những việc ta đã phát triển?
- Ông ta rất quan tâm.
- Phải, nhưng ông ta đề cập đến thời điểm?
- Thời điểm?
- Ông ấy đề cập đến thời điểm?
Phải.
Ông ấy nói nó được giao cho Joe.
Được giao cho Joe.
~ Dum-da-dum ~
Gì đây?
- Um, Annie làm chúng.
- Ai là Annie?
Cảm ơn Lillian.
Từ La Rosette?
Đó là đầu bếp nướng bánh
nổi tiếng nhất nước Mỹ.
Um, đây là nước cam,
làm với cam xịn của Seville.
- Oh.
- Và, uh, đó là chanh
trong vỏ bánh ngọt.
Ta không thích bánh.
Nó là cho bữa tiệc, bố ạ.
À. Bữa tiệc chết tiệt.
Bữa tiệc chết tiệt.
Mm-hmm.
[Allison]
- Nghe thấy gì không?
Ta xin lỗi.
Bữa tiệc chết tiệt.
Oh.
[Bill]
Thôi nào, để...
Đây, để tôi thử...
ở đây xem.
Mmm.
[Whimpers]
Cái này thật tuyệt.
Nó có, um,
có vốtka bên trong nữa, Bill.
Một chút vốtka phải không?
[Crying, Gasping]
Có phải, um, vốtka này,
có vị của nguyên liệu không nhỉ?
Bill, đặt môi vào đây.
Nó như là ngoài thế giới này.
Ta xin lỗi, con yêu.
Con biết là ta không tốt với cái này mà.
Sao con không chọn bất kỳ loại nào con thích ấy?
- Hmm?
- Con đã biết bố sẽ nói thế.
- Gì?
Ý con là bố đâu có quan tâm.
Ôi, sao tôi lại làm cái này cơ chứ?
Tôi nên khám lại đầu mình đi thôi.
Ôi lạy chúa.
Tôi đã cố gắng để trau chuốt bữa tiệc của thế kỷ cơ đấy...
[Sobs]
Cho bố tôi trong hai ngày.
Và ông ấy cũng cóc quan tâm.
Ông ấy đếch cần biết.
Ông ấy đếch cần biết!
Ông ấy đếch cần.
[Bill] - Allison.
- Ông ấy đếch cần biết.
Phải không, Bill?
Thôi nào.
Thôi nào.
Cười lên.
Xin lỗi.
Nhưng ta nên nói với Annie thế nào?
~ Bum-bum-bum ~
[Chuckles]
Đây.
Mmm.
Ông ấy cũng quan tâm đấy!
[All Laughing]
Tuyệt.
Cảm ơn.
[Allison]
Um, ông Black, ông có muốn một miếng không?
Có, cho tôi một miếng.
Anh đã có cơ hội, uh,
Xem những quyển sách hiếm
của bố tôi chưa?
Ông ấy có những cuốn của nghị viện Jefferson,
và, uh,
đây là bản đầu tiên của Bleak House.
Tôi thích mùi của cô.
Thế à, tôi cũng thích cách anh ngửi.
Mẹ tôi luôn nói rằng con
có thể đo nhịp tim với cái đồng hồ đó.
Cô thử chưa?
Chưa bao giờ.
Cho đến giờ.
- Joe?
- Hmm?
Tôi hôn anh được không?
Tại sao, à vâng, tuỳ cô.
Mmm.
Cảm ơn
Không có gì.
Joe?
Mmm.
Tôi không biết anh là ai.
Tôi là Joe.
Mm-hmm.
Và, uh,
cô là Susan.
Mmm.
Và...
Tôi có cái này...
cảm giác đầu gối mềm nhũn.
- Còn tim anh đập rất lạ?
- Phải.
Mm-hmm.
Nhanh hơn.
Vị của môi cô
và cái chạm của lưỡi cô...
nó thật tuyệt.
Mmm.
Tôi nên, um...
Tôi nên về nhà.
Mmm.
Có nên không nhỉ?
Yeah.
- Chúc bố ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Chào Bill.
Chào.
Anh có muốn uống chén rượu đêm
với tôi và Allison và Quince không?
Không. Không phải lúc này.
Được.
Vậy chúc ngủ ngon.
Ngủ ngon, Bill.
[Footsteps Departing]
- Chào Quince.
- Đầu buổi sáng, B.P.
- Chào Quince.
- Hey!
- Chào Jennifer.
- Xin chào, ngài Parrish.
- Hội đồng đang chờ.
- Cái gì?
- Hội đồng?
- Ngài không triệu tập cuộc họp hội đồng sao?
Không.
- Chào buổi sáng.
- Xin chào, Bill.
Ngài muốn uống một tách trà
hay cái gì đó không Bill?
Chắc là không.
Còn anh?
Đi vào điểm chính,
chúng ta vừa nhận thông tin mới từ John Bontecou...
Liên quan đến tham vọng kết hợp
công ty của chúng ta với ông ta.
Và chúng tôi muốn
đề cập chi tiết trước ông.
- Thế à?
- Bontecou muốn
một phản hồi nhanh, và...
Câu trả lời là không.
Có đủ nhanh không?
- Ngài không muốn nghe chi tiết ư?
- Tôi không thích.
Tôi không quan tâm đến
triển vọng lớn nào hết.
Cái tôi quan tâm...
là hội đồng của tôi lại được
triệu tập sau lưng tôi như thế nào...
và đang giải trí với
lời đề nghị từ một người với người
xúc phạm tôi trong việc kinh doanh.
Tôi đưa ra một cách giải quyết.
Vấn đề thế là kết thúc.
Thế theo tôi hiểu câu trả lời của ngài...
rằng ngài không muốn biết
chi tiết về đề nghị của Bontecou?
Phải, anh hiểu rồi đấy.
Nào, giờ tôi hỏi anh một câu được không?
- Tất nhiên, Bill.
- Anh điều hành hội đồng hay là tôi?
Thế đấy?
Chúng ta có một ngày bận rộn trước mặt.
Hội nghị này lại được triệu tập sau lưng tôi.
- Chúng ta hoãn lại được chứ?
- Uh, trước khi làm thế, Bill,
khi ta còn ở đây...
Câu hỏi thứ hai mà hội đồng muốn nghe trả lời.
Đơn giản hơn.
Ai là người đứng bên trái ngài?
Tôi đã giới thiệu ngài Black
với mọi người rồi.
Nhưng anh ta là ai?
Công việc của anh ta là gì?
Anh ta quan hệ thế nào với ngài?
Hội đồng đang rất lo âu.
Chúng tôi có lý do để tin rằng
ngài Black không chỉ có ảnh hưởng
đến quyết định của ngài...
có dính dáng đến công ty,
nhưng ngài lại tin vào anh ta
để anh ta làm thế với chúng ta.
Thiếu các phản ứng, Bill,
là không thích hợp.
Chúng tôi là hội đồng của ngài.
Chúng tôi có quyền được biết
cách điều hành công ty của ngài.
Và quan trọng hơn,
là ngài không thể uỷ quyền
cho ai đó làm nó thay ngài.
Được chứ?
Một lần nữa.
Joe Black là ai?
Một kiến nghị đã được đưa ra trước hội đồng...
theo điều 19
của điều lệ công ty.
Tiếng Anh, làm ơn.
[Sighs]
Bắt buộc nghỉ hưu trong
sinh nhật lần thứ 65 của chủ tịch,
khi đó chủ tịch
sẽ chỉ còn chức vụ danh dự.
Ông vẫn được quản lý
tất cả các cuộc họp...
và sẽ phục vụ như là
người phát ngôn quốc tế của tập đoàn.
Thêm vào, tất nhiên,
một ghế ngồi,
một cái dù vàng đủ lớn để
chân ông ta không bao giờ chạm đất.
Hãy biểu quyết bằng có hoặc không.
- Có.
- Có.
- Có.
[Several Members At Once]
Có.
[Affirmations Continue]
- Không.
- Không.
Kiến nghị được duyệt.
Chúng ta sẽ, tất nhiên, trì hoãn
việc công bố trên sự tôn trọng ngài cựu chủ tịch...
cho đến sau lễ kỷ niệm
sinh nhật ông ấy tuần này.
Chà, cảm ơn đã giữ thể diện cho tôi, Drew.
Kiến nghị khác trước chúng ta
được chấp thuận với
đề nghị của John Bontecou...
để sát nhập tập đoàn
với Bontecou International.
Okay.
Joe?
Tôi là ai...
và mối quan hệ của tôi với William Parrish là gì...
sẽ được tiết lộ trong
lần gặp riêng của chúng ta.
Okay.
Cảm ơn ngài Black.
Nó chưa xong cho đến khi nó kết thúc đâu.
Làm ơn đi, Eddie,
không "thiếu nữ béo hát" nào hết.
Tôi vẫn cảm giác có nghi ngờ trong việc này.
Chúng ta có thể xoay chuyển nó.
Ngài sẽ lên à?
Yeah.
Một lễ kỷ niệm lớn cho
một năm bắt buộc phải nghỉ hưu của tôi.
[Elevator Bell Dings]
Ngài là khách danh dự, Eddie.
- Tôi vẫn sẽ trung thành với ngài.
- Chúng ta vẫn còn một vấn đề.
Gọi đến văn phòng của John.
Nói với họ tôi sẽ đến trong 20 phút nữa.
Anh đã làm gì thế?
- Anh vừa sa thải ông già đấy.
- Chúng ta đã làm thế.
Cảm ơn.
Ông ấy đã làm lung lay tâm trí anh,
nhưng anh đã cung cấp coup de grace.
Tôi sẽ ngừng việc đó.
Quince, anh không thể
làm lành một quả trứng vỡ.
Tôi không có ý làm thế.
Tàu đã rời bến, anh bạn ạ,
và anh đã lên tàu rồi.
Nào, anh có muốn biết cơ may không?
Kiểm tra nó đi. Vàng đấy.
Khi John Bontecou giành được
Parrish Communications,
ông ta sẽ chia nhỏ nó ra,
bán nó từng phần cho người trả giá cao nhất.
Đó là kế hoạch đã đặt ra từ khi bắt đầu.
Tôi đã mách cho ông ta làm thế,
và ông ta chỉ việc làm thôi.
Một phần của anh?
Anh sẽ sống trong nhung lụa.
Anh sẽ bán cổ phần của mình.
Và anh sẽ cực, cực kỳ giàu.
Anh có thể ngừng hôn con lừa đấy.
Cảm thấy thế nào khi lại là đàn ông?
Tôi sẽ phá anh.
[Laughs]
Okay.
Cứ làm đi.
Anh hãy kể với William Parrish
anh đã bán đứng ông ta thế nào
trong cuộc họp bí mật.
Hãy kể với Allison anh đã giúp bố cô ta
đánh mất công ty như thế nào.
Đấy là cuộc sống, Quince.
Tỉnh lại và đánh hơi khó khăn đi.
[Water Splashing]
[Footsteps Approaching]
Anh ở đây.
Vâng.
Tôi, uh...chỉ mới xuống đây.
Tôi nghĩ tôi kiếm ít đồ ăn.
Tôi ở bên hàng xóm.
Tôi rất vui.
Khi tôi gọi,
họ nói anh và bố tôi mới rời văn phòng.
Mm-hmm.
Ông ấy đang ngủ.
Ồ vâng.
Thế, uh, ông ấy hẳn rất mệt.
Anh biết đấy,
mọi thứ về Bontecou...
Nó, um, dường như...
- Phải, ông ấy rất mệt mỏi.
- Tôi cũng tin thế.
Vâng.
Cô chắc đói lắm.
[Sighs]
Không.
Không đói nữa rồi.
Còn anh?
[Inaudible]
[Chuckles]
[Susan]
Em thích làm tình với anh
Nó giống như làm tình với một người...
mới làm tình lần đầu.
Cảm ơn.
Anh có thích làm tình với em không?
Có.
Nhiều hơn là bơ đậu chứ?
Phải.
Hơn rất nhiều.
[Sighs]
- Anh sẽ đi đâu?
- Không đâu cả. Anh ở đây.
Bao lâu?
Anh hy vọng sẽ rất lâu.
Em cũng vậy.
Ta làm gì bây giờ?
Um...
nó sẽ đến với ta.
Chào Bill.
Ông ngủ ngon chứ?
- Tôi không ngủ được.
- Tôi rất tiếc.
Tôi sẽ xuống.
- Cái gì đang diễn ra thế?
- Hmm?
Tôi thấy anh hôn Susan.
Phải, tôi cũng thấy ông nhìn thấy.
Anh đang ở một nơi sai trái, sai thời gian
và cũng sai người đấy.
- Tôi sẽ xem xét điều đó.
- Tôi là bố nó.
Với tất cả lòng tự trọng, Bill,
tôi yêu cầu ông chấp nhận.
Kệ cha cái tự trọng của anh!
Anh bước vào đời tôi.
Anh đưa tôi một tin tức tồi tệ nhất có thể.
Anh làm tôi như ngồi phải ***
trong công việc lẫn gia đình.
- Còn giờ thì anh tán tỉnh con gái tôi?
- "Tán tỉnh"?
Phải! Và dừng cái kiểu nhắc lại những gì tôi nói
rồi chuyển nó thành câu hỏi đi.
Tán tỉnh, lừa lọc
và Chúa biết đấy.
Ôi, anh đến từ sân khấu...
Tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại chọn tôi.
Tôi chọn ông vì
nghị lực của ông, sự xuất sắc của ông...
và khả năng...truyền đạt của ông.
Ông mới sống cuộc sống đầu tiên,
và tôi thấy nó rõ ràng là thích hợp.
Anh muốn gì?
Hả?
Mọi người đều muốn một cái gì đó, Joe.
Anh đã mang tôi từ rắc rối này đến rắc rối khác.
Và, uh,
Tôi nghĩ tôi biết anh đã thế nào,
và nó có lẽ không vui vẻ gì.
Nhưng có vẻ vẫn chịu được.
Nhưng giờ tôi đang nhận thấy
nhiều thứ khác ở anh, vài thứ rất...
rất lạ.
Thế anh muốn cái gì?
Tôi chỉ sống để xem mấy câu ngạn ngữ của Parrish...
xem cái "gờ ram hứng thú,"
cái " tiếng thì thầm hồi hộp
mà nhiều người không thể sống thiếu nó."
Ông biết ý tôi mà, Bill?
[Chuckles]
Anh đang xúc phạm luật lệ của vạn vật đấy.
- Vạn vật?
- Vạn vật tồn tại hay không tồn tại.
Anh có thể rất giỏi, Joe,
nhưng tôi lại biết anh là ai,
anh chẳng là cái mẹ gì.
Tôi không thích cái giọng của ông,
và cũng không thích cách ám chỉ của ông.
Tôi đếch cần biết.
Có lẽ đây là lúc để nhắc ông
đây không đơn giản là một cuộc tranh luận
với một bên nguyên giả định đâu.
Đó là tôi.
Thế nên hãy bảo trọng, Bill.
Cắt cái chuỗi "Bill" vớ vẩn ấy đi,
đồ con hoang.
Tôi nhắc lại.
Bảo trọng, Bill.
Anh cần gì?
Xin lỗi, tôi giúp gì được cho anh?
[Clears Throat]
Vâng, làm ơn cho gặp bác sỹ Parrish.
Cô ấy tới lúc 6:00.
Ồ.
Chào bố.
- Joe đâu ạ?
- Joe?
Joe không ở đây.
- Bố có biết anh ấy ở đâu không?
- Ta không biết.
Oh.
Sao con lại tìm Joe?
Tình yêu. Đam mê.
Ám ảnh.
Mọi thứ bố đã nói mà con chờ đợi.
- Chúng đã đến.
- Thật điên rồ.
Tại sao?
Một người đàn ông xuất hiện,
hầu như không bao giờ giấu con.
Ôi, con hoàn toàn tin anh ấy,
phụ thuộc vào anh ấy.
Thế sao những thứ đó lại không tốt cho con?
- Con không biết gì về Joe đâu.
- Bố lo lắng điều gì?
Rằng con sẽ gục đầu xuống gót chân Joe?
Phải.
Cũng như bố yêu mẹ.
Đó là cái bố luôn muốn cho con phải không?
Susan...
Ta không nghĩ Joe sẽ
đi với chúng ta lâu dài đâu.
Anh ấy sẽ đi đâu?
Ta không biết.
- Ta không thể nói.
- Ôi thôi nào bố.
Người này làm việc với bố.
Bố biết lai lịch của tất cả những người làm cùng bố.
Trong cái này thì không. Ta...
Ta chỉ nói với con rằng với Joe, con đang
trong một trình trạng rất rất nguy hiểm.
Con yêu anh ấy.
Ta đếch cần biết con yêu nó hay không!
Ta đang nói với con!
Joe không tốt cho con đâu.
Tất nhiên là không rồi.
Con rất tiếc.
Con cũng yêu bố.
[Jamaican Accent]
Quý ngài Tin xấu.
Thế ngài lại xuất hiện.
[Jamaican Accent]
Đừng nóng nảy thế, bà chị.
Không đâu, quý ngài ạ.
Ngài đến vì tôi?
Tin tốt đấy.
Không, tôi đến tìm bác sỹ.
- Bác sỹ?
- Mm-hmm.
- Có vấn đề gì thế?
- Không có gì.
À. Ngài đến gặp cô bác sỹ?
- Phải.
- Cô bác sỹ của tôi?
Của tôi nữa.
[Chuckles]
Ngài đang yêu?
Ngài cũng được yêu?
Cô ấy có biết con người thật của ngài không?
- Nàng biết cảm giác của mình.
- Backside (mông đít)!
Đây là cái công việc quái gì vậy.
Chẳng cần bà đồng tình.
Những thứ trẻ con trong đầu ngài.
Điều xấu cho ngài.
Điều xấu cho cô ấy.
Điều xấu cho tôi, sự dối trá,
như một khối u lớn,
đầu độc tôi, và chờ đợi.
Mang hoa đến cho bà, thế mà
tất cả những gì tôi nhận được là sự bực mình.
Những bông hoa tôi muốn được thấy chỉ là...
là sự nghỉ ngơi trong bình yên.
Không thể nào không phải do con người.
Đến mang bà đi, bà lại muốn ở lại.
Để bà ở lại, bà lại muốn đi.
Rahtid.
Ngài không ở đúng chỗ.
Cả tôi nữa.
Không còn nữa.
Mang tôi đi, và đi cùng với tôi.
Nhưng ở đây tôi không cô đơn.
Có người muốn tôi ở đây.
[Chuckling]
Hmm.
Thật tốt nó đã đến với ngài.
Như ngài đến một hòn đảo với một kỳ nghỉ vậy.
Mặt trời không nung đỏ ngài,
chỉ rám nắng thôi.
Ngài ngủ,
và muỗi không đốt ngài.
Nhưng sự thực là, cái gì cũng có giới hạn...
nếu ngài ở lại đủ lâu.
Thế nên hãy mang những hình ảnh
đẹp đẽ trong đầu ngài về nhà,
nhưng đừng tự lừa dối.
Chúng ta đều là những kẻ cô đơn nhất.
Nếu may mắn, có thể...
chúng ta sẽ lưu lại vài hình ảnh đẹp.
Bà có đủ những hình ảnh đẹp chưa?
Rồi.
[Sighs]
Chào bà chị.
Gì?
Tôi cảm thấy, trong tất cả,
những gì tôi thực hiện trong cuộc hành trình này
đã phục vụ mục đích của nó.
Anh đang nói gì?
Đến giờ đi rồi?
Tôi sẵn sàng rồi.
Ông á?
Phải.
Tốt. Ngày mai nhé.
Sau bữa tiệc.
- Gì thế Helen?
- Điện thoại cho ngài.
- Ngài Sloane ở New York.
- Cảm ơn.
Xin lỗi.
Cảm ơn.
Hey!
Hey.
Đỏ hay trắng?
- Không, cảm ơn.
- Thôi nào, uống gì đi.
- Anh trông như cần ai đấy tồi như tôi vậy.
- Tôi á?
- Quince?
- Mm-hmm.
Tôi đang hơi bối rối.
- Bối rối?
- Phải.
- Về cái gì?
- Tình yêu.
Tình yêu.
Ôi trời, tôi có vấn đề riêng.
- Anh yêu Allison phải không?
- Có chứ.
Hai người gặp nhau thế nào?
Chà, um,
Tôi ở tầng lớp thấp nhất thế giới,
còn cô ấy là một cô gái giàu có và hạnh phúc,
và có vài lý do cô ấy đưa tôi vào tầng lớp ấy.
Nhưng Allison yêu anh.
[Stifled Sob]
Làm sao anh biết?
[Panting]
Vì cô ấy biết tất cả những
điều tồi tệ nhất về tôi, nhưng không vấn đề gì.
- Là cái gì?
- Không, nó không chỉ là một thứ.
Nó chỉ là một ý tưởng thôi, Joe.
Chỉ là, um, um...
Nó giống như anh biết về bí mật của nhau,
những bí mật sâu xa, đen tối nhất.
- Sâu xa, đen tối nhất?
- Phải, và sau đó...
anh tự do.
Tự do?
Anh tự do!
Anh tự do để...
yêu nhau hoàn toàn nhất.
Không phải lo sợ.
Thế nên có nhiều điều dù không biết về nhau,
nhưng nó không thành vấn đề.
Hmm.
- Anh có thích tôi không, Joe?
- Ồ, có chứ Quince.
Anh là một trong những người tôi thích nhất.
Anh sẽ nói gì nếu anh biết
tôi chính là người hạ Bill Parrish xuống?
Tôi đã nói với Drew và hội đồng
rằng Bill chống lại họ.
Drew và Bontecou định chia nhỏ công ty,
và bán nó từng phần một.
Bontecou là ngoài cuộc.
Drew mới là Người trong cuộc.
Và tôi cũng bị lừa rằng
ai là người làm ra vụ này.
Ôi...
Chúa ơi.
[Chuckling]
Tôi làm gì đây?
Đến gặp Bill Parrish
và nói với ông ta sự thật.
Ông ấy sẽ tha thứ cho anh.
- Anh nghĩ thế?
- Phải.
Anh nghĩ tôi có nên chờ đến sau buổi tiệc không?
Không.
Không.
Bốn ở dưới và ở trên.
Hoàn hảo.
Tất nhiên.
Được rồi, tôi nghĩ
tôi muốn bốn ở đây như thế...
- Chào bố.
- Chào con.
Bố nghĩ sao?
[Chuckles]
Ờ, nó, uh...
nó bắt đầu lớn lên trong bố.
Oh, chúng ta có một kèn bariton
với một đàn balalaika...
đến từ Phòng trà Nga.
Con sắm cho hắn một cái váy Cossack,
và hắn sẽ bắt đầu với bài Nelson Eddy.
Chà.
Con thật tuyệt vời.
Nhưng tại sao, oh, tại sao, Allison,
con làm tất cả những điều này?
Con làm thế vì con yêu bố.
Mọi người đều yêu bố:
Mẹ, dù bà ấy ở đâu,
Susan, Quince...
tất cả những người bố làm việc cùng,
tất cả những người đã từng gặp bố.
Ôi bố.
Sau cùng, bố vẫn là một người cha tuyệt vời.
Phải rồi, ôi,
Bố vẫn chưa bao giờ là bố của con như là, uh...
- Như là với Susan?
- Bố không đinh nói thế.
Nhưng đó là cái bố đã nghĩ.
Mà không vấn đề gì đâu.
Vì bố biết con yêu bố.
Ý con là, không hẳn như yêu con bé (chỉ Susan).
Bất cứ khi nào nó vào phòng,
mắt bố lại sáng ngời.
Nó luôn nhận được nụ cười từ bố,
ngược lại với con.
Khi con bước vào,
thì cái nhìn lại hiện lên gương mặt bố, như là,
"Nó lại muốn cái gì nữa đây?"
Nhưng bố không bao giờ để
một trong hai đứa muốn bất cứ điều gì.
Lạy chúa.
Hơn thế, bố à, hơn thế.
Con cảm nhận được tình yêu, đó là tất cả.
Thế nên không phải quá buồn phiền.
Bố đã được chấp nhận để có một đứa.
Cái chính là,
bố vẫn là của con.
Oh, Allison.
Oh.
Ta thực sự cảm thấy...
Ta đã có mọi thứ mà
ta không bao giờ muốn cho bữa tiệc sinh nhật.
[Chuckling]
Oh, chờ chút!
Còn hơn thế nữa.
Hơn rất nhiều, như tình yêu của bố.
Con biết không,
đây sẽ là một bữa tiệc tuyệt vời.
Vâng.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
- Chúc mừng sinh nhật!
- Cảm ơn.
[Chuckles]
~ [Big Band]
Cảm ơn.
Không có gì.
Chào.
Cảm ơn
Xin chào.
Chào mừng.
- Chào Susan.
- Chào Simone.
- Cô thế nào?
- Chào cưng.
- Ô chào Gene. Chào.
~ [Continues]
Bố nói anh có thể sẽ đi.
Bố em và anh...
Thời gian chúng ta bên nhau sắp hết rồi.
Em đang yêu...một người,
mà không biết anh ta là ai,
anh ta ra đi khi nào hay đi đâu.
Anh có thể nói cho em cái phần "khi nào".
Tối nay.
Nó thật tồi tệ.
Không tồi tệ hơn cái anh nhận được đâu.
Anh đang yêu một người...
mà anh không muốn rời bỏ.
Anh không muốn đi.
Ôi.
Thế đừng đi nữa.
Chúng ta mới biết rất ít về nhau.
Có nhiều điều anh muốn nói với em.
Nó sẽ đến.
- Thế ư?
- Mm-hmm.
Em muốn cùng anh, Joe.
Con đã mở cái miệng rộng của mình nhiều lần.
Mọi thứ đều, uh, méo mó.
Không sao, Quince.
Ta hiểu.
Anh luôn có ý tốt,
và ta hiểu điều đó.
Đôi khi mọi thứ
chỉ là tự nhiên sai lạc đi.
[Knocking]
Vâng?
[Door Opens]
- Xin lỗi.
- Không, không...
Uh, Joe, mời vào.
Um, con sẽ cảm ơn.
Nó ổn chứ, Bill?
- Chắc rồi.
- Joe biết hết câu chuyện. Con kể cho anh ta.
Và đó là ý tưởng của anh ta, con đến để thú tội. Ý con là...
Con muốn thú tội, nhưng, uh,
anh ta cho con một thời cơ,
bố biết ý con là gì chứ?
Yeah, ta tin là có.
Dù sao, uh,
con thấy hai người có việc.
Không. Dù sao ta cũng có vài việc
chưa hoàn thành với Drew.
Đưa nó lên trực thăng.
Cho nó biến đi tối nay.
Ta muốn nói với hắn
ta thấy hắn thế nào, mặt đối mặt.
Đó là một phẩm chất cao, B.P.
Con nghi ngờ nếu Drew lo lắng khi phải mặt đối mặt.
- Con sẽ chuẩn bị món ăn.
- Được.
- Ông đang làm gì thế?
- Anh quan tâm làm quái gì chứ?
Chỉ hỏi thế thôi, Bill.
Anh muốn biết?
Tôi sẽ nói cho.
Anh thấy một người không phải đang
đi bộ xuyên qua thung lũng bóng tối của cái chết.
Ông ta chạy vào trong đó đấy.
Cùng lúc, sự nghiệp ông ta xây dựng...
với bàn tay và khối óc của ông ta
đang bị điều khiển bởi một cặp cướp biển rẻ tiền.
(chỉ Drew và Joe)
Ồ phải! Tôi tự nhiên quên mất.
Con gái tôi đang yêu một thần chết cơ mà.
Còn tôi đang yêu con gái ông.
Nói lại xem?
Tôi đang yêu con gái ông,
và tôi sẽ mang nàng theo tôi tối nay.
- Anh làm gì cơ?
- Tôi nghĩ ông nghe thấy, Bill.
Anh sẽ không đưa Susan đi đâu hết.
Nó là ý gì vậy? Chúng ta có một thoả thuận.
Tôi xin lỗi.
Susan là con gái tôi.
Một cuộc sống tuyệt vời đang chờ nó phía trước.
Anh sắp lấy đi cuộc đời đó của nó,
và anh nói xin lỗi với tôi?
Tôi xin lỗi.
Không chấp nhận xin lỗi.
Tôi không quan tâm, Bill.
Tôi yêu nàng.
Anh thích...
lấy đi cái gì anh muốn
vì nó làm vui lòng anh.
Đó không phải tình yêu.
Thế là cái gì?
Một say mê nào đó, một lúc nào đó,
anh cảm thấy thoả mãn.
Nó quên mất những vấn đề quan trọng.
Vấn đề gì?
Sự tin cậy, trách nhiệm,
mang cái lựa chọn và cảm nhận của anh đi...
và dành phần đời của anh cho họ,
và hơn hết, không làm đau người mình yêu.
Thế ra đấy là tình yêu theo cách William Parrish?
Nhân nó bằng vô cùng,
và mang nó đến độ sâu của mãi mãi,
và anh sẽ vẫn chỉ có vừa vặn
một thoáng những gì tôi nói với anh.
- Đó là lời của tôi.
- Chúng giờ là của tôi.
Bill, Susan muốn đi với tôi.
Nàng yêu tôi.
- Nó yêu anh?
- Mm-hmm.
Anh là ai?
Anh đã nói cho nó anh là ai chưa?
- Chưa.
- Thế nó có biết anh sẽ đi đâu không? Hả?
Thấy không, Susan đã đi
với thằng con hoang nghèo đói...
thằng mà anh lấy cơ thể,
và mọi thứ chỉ là hậu quả từ đó.
Anh đếch biết yêu là gì.
Nó cũng đếch biết anh là ai.
Anh tạo ra một thoả thuận;
anh lại đang phá nó.
Cuối cùng, Joe,
anh đang lừa bịp linh hồn con bé,
và anh làm thế với đôi mắt mở rộng.
- Tôi không thích những cái ông nói.
- Tôi quên mất cái gì anh thích hay không rồi.
- Anh đánh cắp con gái tôi,
và tôi sẽ không để nó đi với anh đâu.
- Không ư?
- Không.
- Ông đang doạ tôi đấy à?
Phải, tôi tin thế.
Phải.
Tôi yêu Susan từ khi nó mới sinh,
và tôi yêu nó ngay lúc này, từng giây từng phút.
Và cái tôi mơ ước là một người nhận ra nó,
và nó cũng nhận ra...
người sẽ yêu nó, người xứng đáng với nó,
người là của thế giới này, thời đại này...
và có vinh dự,
lòng từ bi và dũng cảm đi bên cạnh nó...
như nó đã làm cho cuộc sống.
Đủ rồi!
Cái tôi biết là cái tôi muốn,
và cái tôi muốn là Susan.
Và tôi sẽ có nàng,
và nàng cũng có tôi.
Và đó là cái sẽ đến.
Và không có gì cho ông làm đâu.
Sao anh lại nói với tôi tất cả những cái đó, Joe?
Anh là phát súng lớn,
phát súng lớn nhất.
Anh không cần phải yêu cầu sự cho phép,
nhưng đó lại là cái anh đang làm.
Anh biết tại sao không?
Bởi vì đôi khi anh biến thành một người tốt,
và anh biết đó là điều không tốt.
Tôi không biết anh sẽ làm gì, nhưng, uh,
nó có thể là tình yêu thế nào?
Nó đâu có biết anh là ai.
Sao anh không nói cho nó,
thử xem, xem cái gì sẽ xảy ra?
Tiết lộ tất cả mọi thứ về bản thân mình
và để những vụn vỡ rơi nơi nào có thể.
Được chứ?
Anh cho tôi một cú mạnh nhất.
Tôi, uh...
Tôi ước tôi có thể nói cho anh chết trên nó.
~ [Orchestra]
[Chattering, Laughing]
Oh, um...
[Sighs]
Xin lỗi.
Thứ lỗi cho tôi?
- Chắc rồi.
- Okay, rất vui gặp mọi người.
Rất vui được gặp cô.
Có vài thứ sẹcxy không tả nổi...
khi anh đứng giữa đám đông.
Em có thể làm tình với anh ngay ở đây.
Anh đang cố nói với em về tương lai của em,
anh đang nhìn sai chỗ rồi.
Có vài điều anh muốn nói với em.
Nhưng anh không nói được?
Khi anh do dự,
em lại thấy sợ.
Anh có nhớ buổi sáng ở quán cà phê không?
Khi anh nói, "Có gì sai khi chăn sóc một cô gái?
Cô ấy chăm sóc tôi."
- Anh nói thế ư?
- Mm-hmm.
Và em nói anh sẽ có một
khoảng thời gian thật khó khăn
để tìm một cô gái như thế những ngày này.
~ [Ends]
[Applause]
Thế đấy, anh cũng tìm được một cô rồi, Joe.
Quán cà phê.
Đó là nơi,
và anh là một gã.
Và đã nói rằng, uh,
rằng anh không muốn em là bác sỹ của anh vì...
anh không muốn em tra hỏi anh.
Tại sao, sau cùng, em lại tra hỏi anh.
Em có thể đi với anh.
Anh muốn em đợi?
Anh sẽ quay lại?
Anh hôn em nhé?
Nó giống như tạm biệt vậy.
Cái gì sẽ đến, Joe?
Em cảm thấy chúng ta sẽ chấm dứt.
Anh vẫn ở đây.
Nhưng anh không.
Anh ở một nơi nào đó khác.
Anh ở một nơi nào đó khác.
Em không muốn hỏi ai sao?
- Có, nhưng...
- "Nhưng" sao?
Joe, em sợ.
Sợ sẽ tìm ra?
Đừng sợ.
Anh là ai không quan trọng.
Em biết anh là ai.
Anh là..
Anh là...
Anh là Joe.
Phải, anh là Joe.
Oh.
Và anh hứa với em...
em sẽ luôn có cái
em đã tìm thấy ở quán cà phê.
Nói anh yêu em đi.
Nói anh yêu em lúc này đi.
Anh yêu em lúc này.
Anh sẽ luôn yêu em.
Susan.
Vâng?
Cảm ơn tình yêu của em.
~ [Orchestra]
[Chattering]
Chúng ta nên bắt đầu đi thôi, Bill.
Mm-hmm.
Sẽ chỉ có chúng ta thôi.
Cảm ơn.
[Knocking]
Bill?
Vào đi.
Tôi có hắn rồi.
Trực thăng sẽ đến trong hai phút nữa.
Không đúng lúc rồi?
Okay.
Đưa hắn vào đây.
[Beeps]
May?
- Vâng thưa ngài?
- Tôi biết cô đang bận,
nhưng tôi muốn cô đặt
một cuộc gọi với Eddie Sloane cho tôi.
- Ở nhà ư, thưa ngài?
- Không, ở văn phòng ông ta.
Đây là điều khốn nạn nhất của Bill.
- Ồ. Anh ổn chứ?
- Vâng.
Hơn cả đau khổ, anh biết không?
Ờ, ông ta không có lựa chọn.
Ông ta biết anh là kẻ thù ghê gớm.
- Ông ta nói thế?
- Phải, ý tôi là, anh có ông ta bởi mớ tóc ngắn.
Phải, ngắn và xám.
- Chúng tôi đến rồi, Bill.
- Tôi đánh giá cao điều này, Eddie.
Các thành viên hội đồng,
nó sẽ mất ít phút của các ngài.
Giống như việc quản lý công ty,
các ngài sẽ nhận được thông tin sau đây...
nó sẽ có giá trị cho các ngài, hoặc không.
- Dù sao cũng cảm ơn.
- Chúng tôi nghe cả rồi.
[Door Opens]
Cảm ơn.
Chào Bill.
Cảm ơn, Quince.
Tôi chỉ muốn nói tôi đánh giá cao điều này,
um, cử chỉ cao thượng.
Câm mồm và ngồi xuống.
Anh là một cái bao tải vô dụng, Drew.
Anh móc ngoặc với John Bontecou...
thế nên anh có thể chia nhỏ
công ty tôi cho vào túi riêng của anh.
Tôi không biết ngài lấy đâu cái ý tưởng đó.
Hội đồng đã đồng ý...
Hội đồng không biết anh là gián điệp đào xới bên trong
và có thể chôn tất cả chúng tôi.
Đây chắc là tưởng tượng của ngài Black?
Một lời nói dối trơ trẽn khác của hắn ta?
Ông bị bệnh rồi chăng?
Chẳng ai biết hắn là ai.
Nhưng có một điều mọi người đều biết,
hắn bằng cách nào đó
đã có được tai của ngài
và đã đổ thuốc độc vào từ lâu rồi.
Anh là thuốc độc, Drew.
Anh đã hoạt động phía sau sân khấu
để mua niềm tin của một người...
người đã đưa anh vào cùng giai cấp,
sự sang trọng và tầm vóc của ông ta.
Tôi đã có cơ hội chứng kiến
hàng loạt cấp độ lừa đảo.
Nhưng Bill Parrish đã nhận được
cái kết của một mưu đồ xảo quyệt...
cái mà hiếm khi tôi gặp
trong kinh nghiệm của mình.
Chưa hết, ông ấy chiến đấu hết mình,
mà không tiết lộ danh tính của tôi.
Ông ấy đã vi phạm lời thề mà ông đã nói,
nghĩa vụ của ông ấy
sẽ nhẹ nhàng hơn.
Ông ấy có thể đã chuyển
thất bại thành chiến thắng.
Nhưng ông ấy là một người
xứng đáng để hoàn thành nó.
Vì với tôi, ông ấy vừa mới mất công việc,
công ty và danh tiếng của mình.
Nên giờ, để tránh thiệt hại,
tôi buộc phải kết thúc bí mật này.
Đây là lúc để tôi nói cho anh tôi là ai.
Thế nói đi. Nói đi.
Tôi đang vãi cả ra đây.
- Và anh sẽ còn vãi nhiều nữa cơ.
- Joe, đừng làm thế.
Không sao đâu Bill.
Đây là lúc đặt tên này vào đúng chỗ của hắn.
Không cần thiết, Joe.
Drew sẽ bước sang một bên thôi.
- Tôi chẳng bước đi đâu cả.
- Tôi đánh giá cao tính quân tử của ông.
Nhưng tôi phải nói ở đây là
vấn đề xích mích gia đình.
- "Xích mích"?
- Tôi nói anh câm mồm!
Tự chuẩn bị đi, Drew.
- Tôi...
- Joe, thôi đi.
Anh hãy thôi đi.
- là...
- Đừng.
Mật vụ của Cục hải quan nội địa.
- Bill?
- Hả?
Bill.
- Bill.
- Ờ.
[Clears Throat]
Phải, anh ta là, um...
Anh ta là mật vụ của Cục hải quan nội địa.
Mmm, phải, chúng tôi đã tin chắc
rằng Bontecou, trong những thoả thuận cũ,
đã cấu trúc sự hợp nhất của mình và mua lại...
trong cách thức đáng ngờ và phức tạp
để tránh việc trả các loại thuế mà ông ta phải trả.
Cục đã đề nghị Bill
hợp tác điều tra bí mật Bontecou.
Chúng tôi muốn đi theo anh ta,
và thoả thuận này đem đến
cho chúng tôi một cơ hội hoàn hảo.
Và tôi đề nghị một sự hợp tác.
Và tất cả đều thoải mái.
Uh, mật vụ Joe Black đây...
Tất nhiên, đấy không phải tên thật của anh ta...
đã đánh hơi ra sự dính líu của anh, Drew.
Anh ta đã tìm ra các bằng chứng
anh làm việc cho cả hai bên.
Thật không may,
nó được biết đến như là xung đột lợi ích.
Xung đột lợi ích bí mật.
Một vi phạm.
Một vi phạm bị cáo buộc.
Và có khả năng bị kết án.
Rất có khả năng.
Tôi nghĩ tôi sẽ nói chuyện
với luật sư của mình.
Không có luật sư nào hết, Drew.
Chúng tôi sẽ có một thoả thuận với anh.
Tự thú tất cả sự tham gia của anh với hội đồng,
sau đó đệ đơn thôi việc.
Tôi sẽ nhận được cái gì?
Anh sẽ không bị tống giam.
Ông đang nói chuyện qua cái mũ đấy.
Ông đề nghị một thoả thuận
vì ông chẳng có bằng chứng gì cả.
- Bằng chứng? Chúng tôi có nhiều bằng chứng lắm.
- Anh ta đang nói chuyện qua đôi môi đấy.
Drew, đừng mắc lỗi.
Anh nên chọn cách của tôi trong vấn đề này,
anh sẽ được xem xét
trong kết luận mà dứt khoát...
là ngoài tầm hiểu biết của anh.
Và anh sẽ đếm từng ngày,
từng tháng, từng năm,
nhưng cả thiên niên kỷ
thì không có cửa cho anh đâu.
Được rồi, anh thắng.
Tôi sẽ sớm trở về thành phố,
tôi sẽ gặp hội đồng.
[Eddie] Anh sẽ gặp hội đồng ngay bây giờ, Drew.
Đơn xin thôi việc được chấp nhận.
Hơn nữa, tôi đề xuất
một kiến nghị bổ nhiệm William Parrish...
là chủ tịch hội đồng quản trị
của Parrish Communications,
cũng như chấp nhận bác bỏ việc sát nhập
với Bontecou International.
Các ngài nói sao, hội đồng?
- Đồng ý.
- Đồng ý.
- Đồng ý.
- Đồng ý.
- Kiến nghị đã được duyệt.
[Bill]
Cảm ơn.
Rất tuyệt.
Nhưng hơn những gì thoả thuận.
Tôi còn thiết lập một hồ sơ thẳng thắn.
Ông có. Nghe như
những gã đó muốn ông trở lại, Bill.
Chúng tôi sẽ nhận được lời xin lỗi của họ sau.
Khi đó, chúc ông một bữa tiệc vui vẻ.
Chúc mừng. Tôi sẽ chú ý những chi tiết bẩn thỉu.
Và ngài Black,
tôi nói cảm ơn được không?
Rất hân hạnh.
Đây là giấc mơ của I.R.S. Agent.
Tôi sẽ được thăng chức vì việc này.
[Clicks]
Ai sẽ phải tin nó chứ?
Anh là một mật vụ I.R.S?
Cái chết và gánh nặng.
~ [Ends]
[Applause]
~ ["Happy Birthday"]
~ Happy birthday to you ~
~ Happy birthday to you ~
~ Happy birthday
dear William ~
~ Happy birthday to you ~
[Cheering]
Phát biểu! Phát biểu đi!
[Chanting]
Phát biểu!
Cảm ơn.
[Sighs]
- Tôi nghĩ tôi sẽ ra đi tối nay.
[Crowd] - Không!
[Scattered Laughing]
Thật là một tối tuyệt vời.
Mọi khuôn mặt tôi thấy đều là kỷ niệm.
Nó có thể là một kỷ niệm không hoàn hảo.
Uh, đôi khi ta có thể lên hay xuống một chút.
Nhưng chúng ta cùng với nhau,
mọi người là của tôi tối nay.
Và tôi sẽ phá bỏ tiền lệ
và nói cho các bạn một điều ước.
Đó là cuộc sống hạnh phúc của tôi,
một nơi khi tỉnh dậy
vào một buổi sáng và nói,
"Tôi không muốn gì nữa."
Sáu mươi lăm năm.
Chúng sẽ không ra đi trong nháy mắt chứ?
~ [Resumes]
Chào.
Ồ, tối nay thế nào.
Bố gặp địa ngục một lúc.
Bố đã đúng...về Joe.
Anh ấy, uh...
Anh ấy sắp đi đâu đó.
Ta rất tiếc.
Bố bớt căng thẳng chưa?
Rồi, nhưng...
[Sighs]
Nhưng gì?
Bố muốn con biết bố yêu con thế nào,
rằng con cho bố thấy ý nghĩ cuộc đời,
điều bố cũng không dám mong chờ,
điều mà không ai lấy được từ bố.
- Bố...
- Không!
Bố yêu con rất nhiều.
Và bố muốn con hứa với bố vài điều.
Ta không muốn con buồn nhiều vì ta.
Và nếu có điều gì xảy ra, bố cũng sẽ ổn thôi.
Mọi thứ sẽ ra đi thanh thản.
Bố không có gì phải ân hận.
Và bố muốn con cũng như thế.
Con yêu bố.
Đấy là lý do tại sao lại thanh thản.
Không ân hận?
Không ân hận.
Đó là một cảm giác tốt?
Vâng.
Mọi người đều nói tạm biệt.
Ta vẫn ở đây.
Muốn nhảy với ta không, Susan?
Có.
Nếu con không phiền khi
nhảy với một lão già như ta.
Ôi, bố chưa già đâu.
Bố sẽ không bao giờ già.
Ngài có muốn tôi lấy thứ gì không?
Không.
Anh có bơ đậu không?
Ơ, tôi nghĩ là không, thưa ngài.
Mmm. Dù sao cũng cảm ơn.
Không có gì.
Cái gì thế?
[Chuckles]
Pháo hoa bắn rồi.
Ta xuống xem chứ.
[Fireworks Popping]
- Ta xuống chứ?
- Con cứ đi thôi.
Nó sẽ làm ta tắt thở mất.
[Whispers]
Okay.
Okay.
Chúc mừng sinh nhật, Bill.
Cảm ơn.
Anh đã nói tạm biệt rồi?
Không hẳn.
Tôi đoán anh có lý do của mình.
Phải.
[Popping Continues]
Giờ ta có một khoảnh khắc,
anh có phiền nếu tôi bày tỏ
lòng biết ơn với những gì anh làm với Susan không?
Tôi chưa bao giờ nghe nó nói về ai
như nó đã nói về anh.
Đó là điều tôi luôn muốn cho nó.
Nhưng cái gì sẽ đến với nó đây?
Đừng lo về điều đó, Bill.
Những thứ đó vẫn có một lối thoát.
Ông có phiền nếu tôi bày tỏ lòng biết ơn?
Đến ông,
về khoảng thời gian ông dành cho tôi,
cho một người như ông.
Đừng có phả thuốc lá vào mông tôi.
Anh sẽ phá huỷ thân xác tôi.
Thật khó để ra đi phải không?
Phải, Bill ạ.
Ờ, đời là thế đấy.
Tôi có thể nói gì với anh?
Tôi có nên lo lắng không?
Ông không phải người như thế.
Anh ở đây.
Cô đoán được à.
Thế, anh đã đi đâu?
Tôi không biết.
Tôi không...
Tôi... Tôi không biết,
cô biết đấy, tôi...
Đó là tất cả các kiểu
mờ mờ và mù mịt, nhưng...
Cô có biết ý tôi khi tôi nói tôi
không nghĩ tôi sẽ không có hình dáng con người?
Nhưng giờ tôi đã trở lại.
Thế ư?
Chà, tôi không biết phải nói gì nữa.
Nhìn như một bữa tiệc địa ngục ấy.
Anh nghĩ thế ư?
Cô trông rất đẹp.
Khi mà cô biến mất ở góc phố,
tôi không chắc tôi có thể gặp lại cô.
Này, cô ổn chứ?
- Quán cà phê.
- Phải.
Tôi đã hỏi cô nếu tôi có nói điều gì không đúng
và cô nói không có, nó có vẻ làm cô sợ.
Và rồi cô nói...
Thứ lỗi cho tôi nói điều này,
nhưng nó đã theo tôi từ đó.
Gì chứ?
Cô nói cô thích tôi.
- Không.
- Không ư?
Tôi đã nói...
Tôi rất thích anh.
[Whispers]
Phải.
Chúng ta biết quá ít về nhau.
Nhưng ta có thời gian mà.
[Whispers]
Phải.
Tôi ước gì...
anh có thể biết bố tôi.
Tôi cũng vậy.
Tôi cũng vậy.
Ta làm gì bây giờ?
Nó sẽ đến với ta.
Phải.
"created by Anhtuanluu"
~ [Man Vocalizing]
~ Somewhere ~
~ Over the rainbow ~
~ Way up high ~
~ And the dreams
that you dream of ~
~ Once in a lullaby ~
~ By, oh ~
~ Somewhere ~
~ Over the rainbow ~
~ Bluebirds fly ~
~ And the dreams
that you dream of ~
~ Dreams really do come true ~
~ Ooo-ooo ~
~ Some day you wish
upon a star ~
~ Wake up where the clouds
are far behind ~
~ Be where trouble melts
like lemon drops ~
~ High above the chimney top ~
~ It's where ~
~ You find me, oh ~
~ Somewhere ~
~ Over the rainbow ~
~ Bluebirds fly ~
~ And the dreams
that you dare to ~
~ Oh, why, oh, why ~
~ Can't I, I ~
~ Well, I see trees of green ~
~ And red roses too ~
~ I'll watch them bloom for ~
~ Me and you
and I think to myself ~
~ What a wonderful world ~
~ Well, I see skies of blue ~
~ And I see clouds of white ~
~ And the brightness of day ~
~ I like the dark ~
~ And I think to myself ~
~ What a wonderful world ~
~ The colors of the rainbow ~
~ So pretty in the sky ~
~ Are also on the faces ~
~ Of people passing by ~
~ I see friends shaking hands ~
~ Saying, how do you do ~
~ They're really saying ~
~ I, I love you ~
~ I hear babies cry ~
~ And I watch them grow ~
~ They'll learn much more ~
~ Than we'll know ~
~ And I think to myself ~
~ What a wonderful world ~
~ World ~
~ Some day I wish upon a star ~
~ Wake up where the clouds
are far behind ~
~ Be where trouble melts
like lemon drops ~
~ High above the chimney top ~
~ That's where ~
~ You'll find me, oh ~
~ Somewhere ~
~ Over the rainbow ~
~ Way up high ~
~ And the dreams
that you dare to ~
~ Why, oh, why, can't I ~
~ I ~
~ [Vocalizing]