Tip:
Highlight text to annotate it
X
MIỀN TÂY ĐÃ ĐƯỢC CHINH PHỤC RA SAO
Dịch phụ đề: QKK
Vùng đất này ngày nay có tên tuổi
và có ranh giới trên bản đồ.
Nhưng tên tuổi, ranh giới và vùng đất,
tất cả đều phải giành giật mới có.
Giành giật với thiên nhiên
và với người bản địa.
Năm thế hệ trước,
chỉ mới 125 năm trước...
...vùng đất này chỉ được biết tới
như là Miền Tây.
Và chỉ một vài người da trắng biết,
những thợ bẫy lang thang trên xứ sở
bao la đó đi tìm hải ly.
Họ được biết như những người sơn cước,
một dòng dõi mới.
Những người như Jim Bridger,
Franchère và Sublette, Linus Rawlings.
Da đỏ hơn cả người da đỏ,
trên mọi phương diện ngoài dòng máu.
Họ không tuân theo một luật lệ nào
ngoài luật lệ của chính họ...
...trôi giạt như mây trời, không ở hẳn
một chỗ nào, lúc nào cũng di chuyển.
Những bàn chân đi giày vải và những
con ngựa không đóng móng của họ
không để lại dấu vết nào trên mặt đất.
Cũng như người da đỏ,
mà họ chung sống hòa bình,
họ không có nhu cầu gì nhiều hơn
những gì họ tìm được, và chẳng có bao nhiêu.
Núi non, rừng rậm,
thiên nhiên khắc nghiệt...
...không hề thay đổi đối với họ
cũng như những vì sao...
...và cũng kiên định như vậy.
Vượt qua bao nhiêu núi non,
bao nhiêu đồng bằng...
...họ bỏ lại sau lưng dân Miền Đông,
những người cũng đang tất bật theo một cách khác.
Những người nhìn một ngọn núi
và thấy một nguồn nước...
...nhìn một khu rừng
và thấy gỗ cất nhà...
...nhìn một cánh đồng sỏi đá
và thấy một nông trại.
Họ đã có khuynh hướng
nhìn về phương Tây
...ngay cả từ thời Plymouth Rock
và Jamestown.
Đường đi của thợ bẫy chỉ là đường mòn
của một con sói hay khúc quanh của một hẽm núi.
Nhưng để cho nhiều gia đình
miệt mài đi theo mặt trời...
...thì phải có đường rộng hơn.
Không có đường bộ nào đi tới vùng
hoang dã, chỉ có những con sông.
Và chúng lại chảy không đúng hướng:
Hướng bắc hay hướng nam.
Hoặc là dừng lại tại dãy núi Allegheny.
Cho tới một ngày, một con sông mới bắt nguồn
từ trong đầu một người tên DeWitt Clinton.
Ông đã nghĩ ra một con sông
đi về miền Tây.
Và theo cái tài thực hiện những giấc mơ
của người Mỹ, nó đã trở thành sự thật.
Kinh Erie rời sông Hudson
ở trên Albany...
...và đi thẳng tới Ngũ Đại Hồ.
Những con người khát khao một vùng đất
nguyên sơ và một cuộc sống mới...
...nay đã có một xa lộ để đưa họ đi.
Và họ lên đường.
Tàu Pride of Utica đang đón khách!
Mọi người lên tàu Pride of Utica!
Gia đình Ramsey, Peter Smith...
...gia đình Skoga!
Tất cả tám người!
Mọi người lên tàu Pride of Utica!
Có phải sức khỏe của cậu bé là
lý do ông đi về Miền Tây?
Phần nào.
Chỉ phần nào thôi.
Vấn đề lớn nhất ở Miền Đông chúng ta là đá.
Vài năm trước tôi có một nông trại mà
tôi có thể trồng được mỗi mẫu 100 giạ đá.
Zebulon, ông không được nói dóc
người ta như vậy.
Bà xã ơi, tôi là một người ngoan đạo,
và tôi chỉ nói sự thật mục sở thị.
Nè, tôi chưa bao giờ dùng cày.
Tôi vỡ đất bằng thuốc súng.
Và rồi một buổi sáng nọ,
tôi kéo một cái xô từ dưới giếng lên...
...và thánh thần ơi,
cái xô đầy đá.
Đá.
Tôi chỉ đứng trân đó cố gắng
không buông lời nguyền rủa.
Tôi tự nhủ:
"Mình có một thằng con bệnh hoạn...
...mình có một đứa con gái
không biết có kiếm được chồng hay không."
- Đó, nó ngồi đó, mơ mộng như thường lệ.
- Cha.
Mình có một đứa con gái khác mà
hình như đầu óc không bình thường.
Lilith?
Vâng, Cha?
Nè, để tôi nói tiếp, thưa ông.
Tôi vẫn còn đứng đó
cầm cái xô đầy đá...
...và nhìn chằm chằm
vào một quá khứ ảm đạm.
Cho nên tôi lập một lời thề
ngay tại đó. Tôi nói:
"Nếu tôi tìm được một người nào
có 500 đô mà thích đá...
...thì sẽ có một thằng khùng khác
làm chủ cái nông trại đó."
Vậy đó, Chúa Trời đã
gởi tới cho tôi một người y như rằng...
...và tôi đang ở đây.
Ổng không có nói một lời nào là sự thật hết,
ông Harvey.
Chúng tôi đã có cái nông trại
tốt nhất trong thị trấn.
Phải, đó là Thị trấn Rockville,
Hạt Stone.
Ồ, không phải.
Chính là cái chân ngứa ngáy của ổng
đã đưa chúng tôi tới đây.
Có trời biết chúng tôi sẽ đi tới đâu.
Ồ, đây là các con trai tôi.
Angus, Brutus và Colin.
- Chào.
- Chào.
Hình như là tụi nó đã có làm quen
với các con gái của ông rồi.
- Tụi nó còn độc thân không?
- Còn, cho tới nay thì còn.
À, xứ Illinois này bắt đầu
có vẻ tốt hơn với tôi rồi đó.
Lilith?
Lilith, nè. Hãy chơi một bài cho
mấy anh chàng đẹp trai này nghe đi.
- Con không có hứng mà Cha.
- Lilith, có lúc cần dỗ ngọt...
...nhưng không phải lúc này.
Được rồi.
Được rồi.
Một đại úy dũng cảm ở Halifax
Người sống ở miền quê
Đã phản bội một cô hầu phòng
Người đã tự treo cổ trong phòng mình
Lilith.
Con nên hát bài khác đi.
- Các anh biết bài nào?
- Chúng tôi biết bài "Yankee Doodle."
- "Yankee Doodle"?
- Mẹ tụi nó mất sớm.
Tụi nó không được dạy dỗ nhiều.
Được rồi, hát bài "Ngôi Nhà Trên
Thảo Nguyên" đi.
Eve, con nữa, hát đi.
Đúng đó.
Nè, tham gia đi.
Đúng đó.
Được đó.
Thôi mà.
Tàu Flying Arrow lên khách!
Mọi người lên tàu Flying Arrow!
- Gia đình Prescott!
- Có đây. Đi thôi.
Alec Harvey và ba con trai!
Jeffrey Rose và gia đình!
Nhưng con kinh chỉ là bước đầu
tiến về vùng đất hứa.
Những bước tiếp theo còn
dài hơn và gian khó hơn.
Những ai lo nổi tiền vé thì đi bằng
tàu hơi nước tới cuối đường.
Những người khác tìm ra một cách
rẻ tiền hơn để tới Ohio, Illinois...
...và vùng đất mênh mông sau đó.
Lilith, Lilith, hãy nghe cái này:
"Đó là một cuộc chia tay cảm động
trong rừng.
Chàng sơn cước trẻ tuổi đẹp trai
khắc hai trái tim lên một thân cây...
...rồi từ cách xa mười bước, phóng một
con dao vào giao điểm của hai trái tim."
Giao điểm. Là cái gì vậy?
À, đó là chỗ hai trái tim gặp nhau.
Bây giờ, nghe nè:
"Tài thiện xạ của anh thật phi thường.
Ba lần anh phóng dao đều trúng mục tiêu.
Lần đầu anh nói: "Đó là cho may mắn."
Lần thứ hai anh nói: "Đó là cho tình yêu.
Tình yêu sâu đậm và thiêng liêng."
Và lần thứ ba anh nói: "Đó là một lời nguyện cầu,
một lời nguyện cầu cho tình yêu bất tử."
Hay quá phải không?
Thì hay. Nhưng em chưa từng nghe
ai nói như vậy.
À, đó là cảm nghĩ, không phải nói chuyện.
Em không hiểu được chị, Eve.
Chị muốn làm vợ một nông dân,
nhưng chị không muốn lấy một nông dân.
Em cũng vậy.
Tất nhiên rồi.
Em không muốn làm gì dính dáng tới nghề nông.
Em muốn quần áo lụa và những toa xe đẹp
và một người đàn ông thơm tho.
Những thứ em muốn là ở Miền Đông,
không phải Miền Tây.
Em sẽ quay về đó. Chị cứ chờ xem.
Em còn chưa biết mình muốn gì.
Con người mới quan trọng,
chớ không phải ảnh sống ở đâu.
- Sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng rồi.
Cha ơi, Cha ơi, có cái gì từ hạ lưu tới.
Chắc là người da đỏ gây hấn.
- Có thể nào là bọn cướp sông không, Zebulon?
- Không biết.
Người ta nói không có người lương thiện nào
đi trên con sông này ban đêm.
Con chỉ thấy có một người , Cha à.
Ta nghe nói đó là mánh khóe của bọn cướp.
Chúng núp dưới đáy thuyền...
...cho tới khi sẵn sàng nhảy xổ vào con.
- Lấy súng đây, Colin.
- Được, thưa Cha.
Cứ tiến tới chậm rãi từ từ, khách lạ.
Và để hai tay ở chỗ nào dễ thấy.
Tôi tên Linus Rawlings.
Tôi đói lắm không muốn phạm tội đâu
và chỉ thích hòa bình.
- Anh có gì trong chiếc thuyền đó?
- Da hải ly.
Tôi đã nói là da hải ly.
Tôi chưa từng được nhìn thấy một
tấm da hải ly, anh Rawlings.
À, nếu vậy thì tôi sẽ cho cô xem
một tấm, cô hai.
Đây.
Mềm quá.
Đây là da tốt, cô hai.
Nè, tôi xin lỗi, anh hai.
- Chúng tôi cứ sợ anh là một tên cướp.
- Tôi không phải cướp.
Đi, hãy đi ăn tối và làm quen với nhau.
Không, không, không. Đó là của cô.
Giữ đi, cô hai.
Chị vội vã mồi chài quá hả?
Có phải đó là chàng sơn cước
mà chị hằng mong đợi?
Không chừng ảnh có một bà vợ và sáu
đứa con đang chờ ảnh ở nhà.
Cám ơn, thưa bà, ngon lắm.
Anh chỉ mới ăn có bốn dĩa.
Tôi đã bắt đầu nghĩ là anh không thích.
À, đang đói meo mà ăn nhiều quá
thì không tốt, thưa bà.
Anh đi đâu mà tối quá vậy?
À, tôi cũng hơi nôn nóng
muốn về Pittsburgh.
Lâu lắm rồi tôi chưa nhìn thấy một thành phố nào.
Tôi tính giải trí một chút.
Nè, chúng tôi chưa từng thấy một người sơn cước.
Nói tôi nghe, dãy núi Rocky
có cao như người ta nói không?
À, thì, tôi cũng không biết chính xác.
Tôi chưa từng leo ngọn núi nào. Tôi...
Ơ...
À, ông biết đó,
điều đó cũng không hẳn là đúng.
Jim Bridger và tôi...
...chúng tôi có leo lên một ngọn đồi nhỏ xíu
trong dãy Rocky.
Và rồi, một ngày kia, chúng tôi trông thấy gã đó...
...và gã có một đôi cánh trắng bự...
...và một cái đàn hạc trên tay.
Và tôi nói với Jim...
...tôi nói: "Jim, tôi không thích
cái cách gã này nhìn mình."
Và Jim nói hắn cũng không thích thú gì...
...cho nên cả hai chúng tôi nháo nhào
chạy xuống khỏi đó...
...và cho tới ngày đó tôi vẫn chưa nhìn kỹ
dãy núi Rocky.
- À, tôi nhớ có một lần...
- Zebulon.
- Gì?
- Mỗi ngày nói dóc một lần là đủ rồi.
Chắc là đã tới giờ đi ngủ rồi.
Sáng mai tôi phải đi sớm.
Chúng tôi sẽ đợi anh ăn sáng.
Ồ, vô cùng hiếu khách, ông Prescott...
...nhưng một khi thức dậy
tôi phải lên đường gấp.
Tôi phải đi ngay khi mặt trời mọc,
dù sao cũng cám ơn ông.
- Tôi muốn cám ơn tất cả mọi người. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
- Mấy gã người sơn cước này lạ quá.
- Phải, hơi giống như một làn khói mỏng.
- Trời đất, cái đó giống cái mền của tôi quá.
- Thì đúng vậy.
Vậy thì, tôi có hơi băn khoăn, cô hai.
Cái giường đó sẽ là của ai?
Của anh.
Tôi chưa từng thấy một cái giường như vậy
kể từ lần sau cùng tôi về Miền Đông.
Sao cô lại làm vậy?
Hỏi một cô gái tại sao cổ làm gì đó
cho một người đàn ông là không lịch sự đâu.
Phải. Tôi cũng biết là
tôi không được lịch sự cho mấy.
Dù sao, rất cám ơn cô.
Ngủ ngon, cô hai.
Mấy cô gái da đỏ đó có xinh đẹp không?
Tôi nghĩ cái đó còn tùy vào
đã bao lâu rồi người ta...
...không gặp một người nào.
Đã bao lâu rồi kể từ khi anh
gặp một cô gái da trắng?
Tôi không hiểu tại sao cô hỏi vậy.
Đối với anh tôi xinh đẹp cỡ nào?
Nhưng, cô hai...
...cô có hơi nhanh một chút không?
À, anh thì đi lên
còn tôi thì đi xuống.
Không có thời gian nào khác để
được nghe câu trả lời.
Cô muốn nghe câu trả lời dữ vậy sao?
Phải.
Chúa ơi.
Cô hai, hình như cô đã
từng được hôn rồi.
Tôi chưa từng được hôn vĩnh cửu.
Trời đất, cô dùng từ lạ quá.
Tôi chưa từng được nghe "vĩnh cửu"
đi chung với một thứ như "nụ hôn."
Tôi vẫn còn cảm thấy nụ hôn đó.
- Anh có không?
- Lúc nãy cô có nói một điều...
...mà chúng ta không nên quên:
Tôi đi ngược dòng
còn cô đi xuôi dòng.
Những người tình đã chia tay trước đây
và lại tái hợp cùng nhau.
- Cô hai.
- Eve.
Eve, tôi là một con người tội lỗi.
Đầy những tội lỗi đen tối.
Và tôi đang trên đường tới Pittsburgh
để phạm tội một lần nữa.
Không chừng tôi sẽ say sỉn hàng tháng trời.
Tôi sẽ không nhớ nổi những cô nàng
quyến rũ mà tôi từng ve vãn...
...hay những gã cà chớn mà
tôi từng gây gỗ...
...cũng như sẽ không nhớ nổi cô.
Linus, em đang hỏi anh.
Anh có còn cảm thấy nụ hôn đó không?
Eve...
Eve, em làm anh cảm thấy như một người
đang đứng sát bờ vực...
...đối mặt với một con gấu xám hung dữ.
Không có cách nào thoái thác được rồi.
Eve!
Eve!
- Eve! Nó đâu rồi?
- Zeb, có chuyện gì vậy?
Thì ra con ở đây.
Cha tưởng là con đã đi với hắn rồi.
- Đi rồi?
- Phải, đi rồi.
Cha đã biết là con thích hắn...
...nhưng Cha vẫn tự nhủ: "Ít nhất thì
nó cũng đang ngó tới một người đàn ông."
Cho dù là một làn khói mỏng như vậy
cũng còn tốt hơn...
Con đang khóc sao? Khóc vì hắn sao?
Nè, vậy là nghĩa gì?
Nè, nói cho Cha biết vậy nghĩa là sao?
Không có gì, Cha.
Đêm qua con đi ngủ lúc mấy giờ?
Sớm lắm, Cha.
Không phải. Lúc đó trễ rồi.
Con gái, Cha chỉ hỏi con một lần này thôi.
Có gì để cho mẹ con và Cha
phải lo lắng hay không?
Không, Cha, không có.
Ảnh sẽ quay lại.
Chị sẽ gặp lại ảnh.
Nhưng chị đã mong gặp ảnh sáng nay.
Chị biết mà.
Không cần biết. Chị sẽ gặp lại ảnh.
Nhìn nè.
- Chị đã kêu người ta làm việc đó cho chị?
- Đúng vậy. Y như trong sách.
Chị có kêu ảnh nói những lời
điên khùng đó không?
Chị đã nói với em rồi,
đó không phải là lời nói, mà là cảm nghĩ.
Chị muốn nói là ảnh còn không thủ thỉ hay
nói những lời ngốc nghếch như vậy nữa sao?
Ảnh nói đó là khoảnh khắc không thể nào quên.
Giống như lúc vượt thác mà
không có một mái chèo.
Cho dù ảnh nói gì, ảnh nói vậy chỉ để
tống khứ chị để ảnh có thể tự do ra đi.
Chị biết vậy mà.
Và chị may mắn vì ảnh làm vậy.
Chị có muốn sống như một mụ da đỏ suốt đời không?
Nói đi, cứ nói gì cũng được...
...nhưng chị sẽ gặp lại ảnh. Chị biết.
Và ảnh không có một người vợ và sáu đứa con.
Ảnh chưa hề có vợ.
Ê, Pierre!
Có người từ dưới hạ lưu tới.
Có khách hàng.
Hình như là thợ bẫy.
Thấy cái xuồng đậy phồng lên không?
Có thể là lông thú.
Khát hả, anh hai?
Khát như một con cá mắc cạn.
Chào mừng tới lữ quán nhỏ của chúng tôi.
Tôi tên Jeb Hawkins,
cựu đại tá của dân quân Alabama.
- Anh đang đi đâu?
- Pittsburgh.
Pittsburgh? À.
Hình như ảnh có đầy một xuồng
lông thú đó, Tía.
- Chắc chắn là dân sơn cước rồi.
- Phải rồi.
Một trong những nhà tiên phong sẽ mở rộng
lãnh thổ của chúng ta tới tận bờ biển Thái Bình Dương.
Ở đây có mọi thứ ngon nhất cho anh, anh hai.
Whiskey nghe?
- Được.
- Không có tiêu hay đầu rắn chuông trong đó đâu.
Chỉ có ngũ cốc tinh khiết
và mạch nha nồng nàn.
- Không cần ly đâu, đưa tôi nguyên hũ đi.
- Đúng là dân sơn cước, hả?
- Uống mừng quốc kỳ cao quý của chúng ta đi, anh hai.
- Được.
Trời đất, ông nói đúng.
Đúng là rượu thứ dữ.
Cha, ảnh là một thợ bẫy, Cha nghĩ ảnh có thể
biết con chồn mình bắt được là chồn gì không?
À, phải đó, có thể ảnh biết.
Phải, có thể.
Anh hai, chúng tôi bắt được một con thú
sống trong hang...
...mà không ai trong vùng này từng nhìn thấy.
Anh thấy đó, chúng tôi sẽ rất vui nếu
anh nói cho chúng tôi biết đó là con gì.
À, tôi không hiểu nhiều về những
con chồn sống trong hang đâu.
Chỉ ngay đằng kia thôi.
Đem cái hũ theo.
À, tôi...
Không biết nữa.
Nó ở ngay đằng này.
Anh có quen cô gái nào nói chuyện
dễ thương ở Pittsburgh không?
Không, không. Không có ai hết.
Tía tôi và tôi hy vọng sẽ được
đi nghỉ ở đó.
Tôi sẽ ở nhà trọ Duquesne
nếu nó vẫn chưa bị cháy trụi.
Nè, cô gái xinh đẹp,
cô có chắc là có một con chồn trong này không?
Nè, cô...
- Anh có nghe tiếng nó không?
- Hả?
Nó thở mạnh và dữ dội lắm.
- Chúng tôi nhốt nó trong cái lỗ ngay đằng kia.
- Cô nhốt trong đó à?
Anh phải nhìn gần hơn một chút.
Hắn đã gặp con chồn rồi, Cha.
- Giỏi lắm, con gái.
- Con không chắc ăn.
Bắp thịt hắn cứng lắm. Con có thể cảm thấy
lưỡi dao trượt theo xương sườn hắn.
Con chỉ cần luyện tập nhiều hơn, vậy thôi.
Đáng tiếc con không có được sự khéo léo
của mẹ con.
Cầu cho linh hồn bả yên nghỉ.
Được rồi, các bạn, chất đồ lên xuồng.
Mau lên, mau lên.
Còn nhiều cá phải câu.
Xuống dưới đảo.
Nói với Cha là bè của bọn di dân đang tới.
Con mua nước rửa vệ sinh này
được không Cha?
- Nó ghi là hàng Paris chính hiệu.
- Bao nhiêu tiền?
Chỉ có 15 xu thôi.
Mười lăm xu? Bỏ lại.
Ông nói đúng, thưa ông. Hoàn toàn đúng.
Ông tiết kiệm một xu và sẽ có nhiều đô-la mọc ra.
Có vẻ như ông đã trồng được
nhiều đô-la lắm rồi.
Ông Bedloe, suốt cuộc đời tôi đã không ngừng
đấu tranh để tránh trở thành một triệu phú.
Tôi nghĩ là tôi đã rất thành công.
Tôi có chút đỉnh gì trong túi.
Nó sẽ ở yên đó.
Chính xác đó cũng là cảm nghĩ của tôi.
Còn ông, thưa ông.
Ông trông giống một người giàu có.
Nếu cần bắt cá, tôi dám nói là
ông trị giá... một ngàn đô-la.
- Có gần đúng vậy không?
- À, chắc là gần đúng.
- Colin, mình còn lại bao nhiêu thuốc súng?
- Đừng sợ, nè, đừng sợ.
Có phụ nữ và trẻ con ở đây.
Các người sẽ không muốn chúng tôi
nổ súng, phải không?
Ngoan ngoãn đi, các bạn.
Truyền thống cao quý của chúng ta
là chinh phục thiên nhiên...
...bằng đôi bàn tay trắng
và những trái tim kiên cường.
Các người có thể đóng bè mới và tiếp tục
lên đường theo tinh thần của cha ông các người.
Đồ lưu manh giả nhân giả nghĩa.
Tao sẽ thiêu chết mày.
Người Mỹ không thể khuất phục.
Là ảnh đó.
Con đã biết là ảnh sẽ quay lại.
Bây giờ hãy cầu nguyện.
Lạy Chúa...
...chúng con cám ơn người
vì đã bảo vệ chúng con.
Chúng con giao phó linh hồn của
những người chết cho người trông coi.
Chúng con cầu nguyện cho những người
bị thương mau bình phục.
Và bây giờ là một vấn đề khác.
Lạy Chúa...
...chưa có ý kiến của người...
...chúng con gởi cho người linh hồn
của những kẻ thương luân bại lý này.
Chúng con yêu cầu người nhận họ.
Cho dù người có muốn hay không.
Amen.
Bây giờ, có việc phải làm rồi...
...nhưng anh nghĩ anh có thể vá nó lại
đủ tốt để đi tới Pittsburgh.
- Linus.
- Nè, Eve...
...hãy đừng nói tới vấn đề này nữa.
Linus, nói cho anh biết,
anh còn không biết mình nghĩ gì nữa.
À, có thể vậy, có thể không.
Em biết đó, anh không có nói là
anh không bao giờ nghĩ tới em.
Anh không có nói vậy.
Nhưng anh vẫn còn đi xem con chồn
với con nữ tặc đó.
Và anh sẽ vẫn còn đi xem chồn nữa, Eve.
Anh vẫn chưa muốn dừng lại
làm một người nông dân hay một người chồng.
Linus, em sẽ không bao giờ nói lại
vấn đề này nữa...
...cho dù em có còn gặp anh hay không.
Vậy là tốt nhất.
Anh chúc em may mắn, Eve.
Đã lâu lắm rồi anh chưa nói vậy với ai.
Có thác đằng trước kìa, Cha.
Nước trắng xóa.
Nhìn kìa. Nhìn kìa.
Chắc mình đi lộn đường rồi.
Hãy tấp vô phía bên này.
Harvey!
Thác!
Có thác đằng trước! Tấp vô!
Tấp vô!
Giữ chắc.
Kềm!
Cha, mình bị trôi rồi!
Vô phía trong đi, Zeke.
Không, em không muốn.
Giữ lái, Cha ơi.
Lilith!
Giữ chắc!
Không được rồi!
Đi đi. Đi giúp Cha đi.
Để Mẹ giữ cái này.
Lilith! Lilith!
Nằm xuống!
Nằm xuống!
Có chuyện gì vậy?
Họ đi lộn ngã ba sông
và bị rớt xuống thác.
Anh có biết đó là gia đình nào không?
Hình như là Prescott.
Chắc là vậy.
Ngay sau khi chôn cất cha mẹ tử tế...
...em sẽ lên chuyến tàu đầu tiên
đi qua đây về Miền Đông.
Và nếu đầu óc chị bình thường,
chị cũng nên đi.
Ôi, Linus.
Em đi dạo với anh một chút được không, Eve?
Eve, anh...
Eve, suốt trên đường chèo tới đây
anh cứ suy nghĩ...
...nếu anh tìm thấy em còn sống,
anh sẽ...
Em có chịu đi Pittsburgh
với anh không, Eve?
Ôi, Linus.
Em sẽ ở lại ngay đây.
Em sẽ không đi thêm một bước
dù hướng này hay hướng nọ.
Em giải thích cho anh nghe được không?
Cha và Mẹ,
họ muốn có một nông trại ở Miền Tây...
...và đây là nơi xa nhất mà họ tới được.
Theo em thấy hình như Chúa Trời
muốn cái nông trại nằm ở đây.
Nhưng em của em, Sam, đang bệnh nặng,
và mùa đông sắp tới...
Nói tới chuyện đó không ích gì.
Em sẽ ở lại đây.
Eve, em cứng đầu quá.
Em thấy một nửa số người đi về
Miền Tây này đều cứng đầu.
Được rồi.
Được rồi.
Thánh thần ơi, em là một người
phụ nữ kiên cường.
Có lẽ lần anh xem con chồn đó
là lần cuối rồi.
Con đường về Miền Tây không bằng phẳng
hơn con đường tình yêu bao nhiêu.
Không chỉ bị bàn tay khắc nghiệt của thiên nhiên
ngăn trở, mà còn do ảnh hưởng của chiến tranh.
Tranh chấp đất đai âm ỉ
dọc theo biên giới Mexico.
Không phải mọi người Mỹ đều ủng hộ chiến tranh,
kể cả Dân biểu Abe Lincoln *** Illinois.
Nhưng một cuộc chiến tranh đã nổ ra,
và khi kết thúc...
...cả một lãnh địa bao la trở về với mước Mỹ
cùng với những cái tên Tây Ban Nha trù phú:
Rio Grande, Santa Fe,
Albuquerque, El Paso.
Và hấp dẫn hơn hết là California...
...được đặt tên theo một hòn đảo vàng và ngọc trai
huyền thoại trong một cuốn tiểu thuyết thế kỷ 15.
Tại đây, vào năm 1848...
...tại nhà máy xay của Sutter, một người
tìm thấy một thứ mà y không hề tìm kiếm...
...ở dưới đáy của một cái mương.
Và tiếng hét mừng khám phá của y
đã vang vọng khắp lục địa...
...tới Boston, New York, Savannah...
...và vượt đại dương tới
London, Paris, Berlin.
Nhưng không ở đâu tiếng hét vàng được nghe
một cách hăm hở hơn ở St. Louis...
...trung tâm mua bán lông thú
nhộn nhịp nhất thế giới...
...và là thị trấn ồn ào nhất,
phức tạp nhất miền tây New York.
Tôi nói là không hơn ba lớp.
- Sáu lớp.
- Sáu?
Chính là cái đăng-ten đánh lừa anh.
Tôi nói là ba lớp.
Coi chừng hắn. Tôi nghe nói Cleve là
một chuyên gia về váy phụ nữ.
Dù sao, anh không thể nào chứng minh được.
Bộ không tính chơi xì phé sao?
Nghe đây, tôi vừa bắt anh đãi một
bữa tối mắc tiền nhất St. Louis.
Tôi sẽ không ngại ngùng bắt anh đãi một bữa
hoành tráng hơn. Tôi cá 100 là không ít hơn sáu lớp.
- Làm sao anh chứng mình được?
- Hãy ra hậu trường rình xem.
- Nếu tôi cùng ra đó kiểm tra với anh.
- Được đó.
Cô gái thứ hai.
- Cô Prescott? Cô Prescott?
- Để sau đi.
Quan trọng lắm.
Lúc nào cũng quan trọng.
Họ càng già thì càng quan trọng.
Cô Prescott, làm ơn.
Tôi là Hylan Seabury...
...luật sư của ông Jonathan Brooks.
Ổng không có ý nghĩa gì với cô sao?
Lão già dê đó hả?
Chắc là cô phải có ý nghĩa gì đó
đối với ổng, cô Prescott.
- Tại sao?
- Cô có tên trong di chúc của ổng.
Tất nhiên, cô phải đi một chuyến tới California
để yêu cầu nhận tài sản thừa kế.
Nè, tôi sẽ không đi California...
...cho dù Jacob Astor có để lại
San Francisco cho tôi đi nữa.
Tôi không nghĩ là ông Astor
đã sở hữu chỗ đó, không.
Dù sao, huê lợi của ông Brooks là
một tài sản không thể coi thường.
- Huê lợi gì?
- Vàng, cô Prescott. Vàng.
- Vàng?
- Chính xác.
Cô sở hữu một mỏ vàng, cô Prescott.
Nó đã thu hoạch được 3.500 đô-la trong tuần lễ đầu tiên.
Mỏ vàng?
À. À, tôi...
Lão già dê dễ thương đó.
Thánh thần ơi...
À.
Đúng là một niềm vui bất ngờ.
- Tiền đâu?
- Tiền?
Tiền?
Ồ, phải. Tất nhiên là anh muốn nói tới
cái hợp đồng nhỏ của chúng ta.
Một trăm để cho anh làm vốn...
...và phần của tôi trong số tiền thắng.
À, tôi hơi ngượng ngùng báo với
quý vị là một trăm đó không còn nữa.
Một trăm đô đó, tôi bảo đảm với quý vị...
...sẽ trở thành một khoản đầu tư tốt nhất
mà quý vị từng thực hiện.
Tôi có những kế hoạch, quý vị...
...vượt xa mọi mơ ước
ngông cuồng nhất của quý vị.
Tôi sẽ đem lại cho quý vị.
Mỏ vàng.
Anh sẽ không kiếm được gì hết.
Anh sẽ không là gì hết,
anh sẽ không làm gì hết...
...trừ khi chúng tôi lấy lại 100 đô
đó vào sáng mai.
Grimes, anh không nói thiệt chớ.
- Anh sẽ giết chết con ngỗng đẻ trứng vàng đó.
- Anh muốn gọi nó là gì cũng được, anh hai.
Chúng tôi sẽ chờ.
Independence, Missouri, là điểm
xuất phát của dân ci cư từ khắp mọi nơi.
Những gia đình ngoan đạo, có sức lực
hướng tới vùng đất nông trại ở Oregon...
...còn những kẻ phiêu lưu muốn làm giàu nhanh
thì đua nhau tới tìm vàng ở California.
Thử đi.
- Chắc là cô có một chiếc xe ngựa?
- Tôi có thể mua một chiếc.
Và ngựa để kéo?
Tôi có thể mua mọi thứ tôi cần.
- Cô có chồng không?
- Tôi độc thân, ông Morgan.
Không có bạn đồng hành?
- Không, tôi đi một mình.
- Vậy thì không đi chung đoàn với tôi được rồi.
Phụ nữ độc thân đi một mình
làm thức dậy con quỷ trong một người đàn ông.
Làm cho họ hăng máu
trong khi họ đã hung hăng sẵn rồi.
Tôi không tính lôi kéo ai đâu, ông Morgan.
Ồ, loại phụ nữ như cô?
Một ngày nào cô sẽ gặp rắc rối và lúc đó
có trời mới biết ai là thủ phạm.
Ông vừa nói gì vậy, ông Morgan?
Nè, cô đúng là người dễ tự ái.
Tôi thích phụ nữ có khí thế.
Dưới lớp phấn đó cô cũng có
một gương mặt xinh đẹp.
Và tôi dám cá dưới bộ đồ đó là
một cơ thể đẹp đẽ, chắc nịch.
Đằng kia có một phụ nữ tên Clegg,
Aggie Clegg.
Sao cô không tới gặp cổ?
Cám ơn.
Tôi đã nói là không.
Tôi đang hy vọng đi chuyến đi này
với một người chồng.
Tuần rồi đã suýt tóm được một người.
Nghe đây, tôi nghe nói ở California
mỗi người đàn bà có tới 40 đàn ông.
- Cô Clegg, tôi sẵn sàng trả tiền cho cô.
- Tôi không cần tiền.
Tôi cần một người đàn ông.
Đàn ông nào cũng được.
Chào quý cô.
Buổi sáng đẹp trời.
Không biết cô đây có phải là
cô Lily Prescott không?
Không trừ khi anh có một
trí tưởng tượng phong phú.
Vậy thì chắc người đó là cô này rồi.
Thưa cô Prescott, tôi là Cleve Van Valen,
sẵn sàng phục vụ cô.
Và sẵn sàng chờ lệnh cô
từ đây tới California.
Cám ơn.
Nhưng cho dù anh có đề nghị gì,
thì tôi cũng không cần.
Có lẽ cô không hiểu.
Có, tôi hiểu.
Nhìn thấy một tên khoác lác là tôi nhận ra ngay.
Cô Prescott.
Tôi đề nghị với cô một việc làm lương thiện
để đổi lấy đồng lương lương thiện.
Tạm biệt, anh Van Valen. Tạm biệt.
À, rất hân hạnh được gặp cô, cô Clegg.
Cho phép tôi nói là tôi chưa từng thấy
một người phụ nữ nào có mái tóc đẹp hơn.
Nó sẽ rất có giá...
...khi treo trên thắt lưng của một tên da đỏ.
Người đẹp một mình nơi hoang dã,
và ai sẽ bảo vệ cô?
Không ai hết.
Ai cũng lo cho chính mình thôi.
Thôi...
Tạm biệt, quý cô. Tạm biệt.
Chưa từng có ai nói với tôi như vậy.
Nói gì?
Rằng tôi có... một mái tóc đẹp như vậy.
Cô biết gì không?
Tôi có linh cảm là cô sẽ thu hút đàn ông
như mồi câu thu hút cá.
Có khi tôi có thể bắt dính một con
khi nó bơi ngang qua.
Cô có bạn đồng hành rồi đó.
Cám ơn cô.
Sao rồi?
Hoàn toàn trống trải. Có một vũng sình nhỏ
trên cánh đồng bên kia.
- Bao xa?
- Chừng nửa dặm.
- Cám ơn.
- Có vẻ hơi cao hơn cái chỏm đó một chút.
Có một nguồn nước cách trên đó nửa dặm.
Hãy tới đó.
Nguồn nước cách nửa dặm phía trước.
Ê, cô đánh xe sao?
Tôi lớn lên ở nông trại mà.
Nguồn nước cách nửa dặm phía trước.
Nè, Aggie?
- Cô biết nấu cái này không?
- Vâng, tất nhiên.
Cám ơn.
Chào quý cô.
Sẵn sàng phục vụ.
Tôi tưởng là đã tống khứ được anh rồi.
Tôi không thể chịu nổi khi nghĩ tới hai người
đi chuyến đi này mà không có sự giúp đỡ của tôi.
Nếu sau này tôi nghe được có chuyện gì xảy ra
với hai người thì tôi sẽ không thể tha thứ cho mình được.
Anh đi 100 dặm một mình?
Tôi không có cách nào để đếm bao nhiêu dặm,
anh Morgan, nhưng tôi tin con số của anh.
Vậy, anh còn 100 dặm nữa, anh hai.
Đi về.
Tôi đã nói với anh rồi, khi có một toa xe bị hư,
tôi cần những người biết sửa...
...chớ không phải đánh cá coi phải sửa mất bao lâu.
Anh không tính đuổi tôi đi đó chớ?
Bỏ mặc tôi cho bọn da đỏ dã man sao?
Nếu anh không chịu đi, tôi sẽ...
Tôi yêu cầu anh có tinh thần
thượng võ, anh hai.
Tôi muốn thách thức với anh là
tôi sẽ ở lại với đoàn xe này.
- Được, thách thức thì thách thức.
- Chờ một chút, chờ một chút.
Sự thật là, tôi đã thuê người này.
Chúng tôi sẽ trả tiền cho ảnh.
Có đúng vậy không, cô Prescott?
Nếu cô Clegg nói vậy.
Thưa cô...
...tôi sẽ không bao giờ quên ơn.
Bây giờ, để tôi dỡ đồ xuống.
Agatha, chị điên sao?
Ảnh nói ảnh chỉ muốn làm
một công việc lương thiện.
Và ảnh sẽ làm vậy. Tôi có thể bảo đảm với chị.
Ê, mấy người ở toa xe cuối đó,
kéo dây thẳng ra.
Kéo thẳng ra.
Cho mấy con ngựa đó đi đi.
Cho chúng đi đi.
Đừng để dây chùng.
Kéo thẳng ra. Kéo thẳng ra.
Cho mấy con ngựa đó tiếp tục đi.
Tiếp tục đi đi.
Đừng để dây chùng.
Mấy người ở giữa đó,
đi tiếp đi.
Tiến lên đi.
Đằng này, Cha.
Tiến lên đi.
Tiến lên đi. Tiến lên đi.
Tôi vô cùng cảm động vì sự
ân cần của cô, cô Prescott.
Tôi muốn thú nhận...
...là tôi đã nói dối về lý do
muốn làm việc cho cô.
Tôi biết.
Lý do thật là, tất nhiên,
tôi đã đem lòng yêu cô.
Đừng.
Đó là sự thật.
Từ phút đầu tiên nhìn thấy cô,
tôi đã biết là tôi không thể sống thiếu cô.
À, tôi ghét trở thành lý do
cho cái chết của anh, anh Van Valen.
Tôi không nói chơi đâu, cô Prescott.
Tôi đã chuẩn bị để gánh trách nhiệm
của một người chồng chung thủy.
Ồ, và anh có sẵn sàng gánh trách nhiệm...
...về tài sản của tôi luôn không, anh Van Valen?
Vậy sao?
Tài sản loại gì?
Vàng, anh Van Valen.
Vàng tấn, theo chỗ tôi biết.
Vàng màu vàng, sáng lấp lánh.
Vậy à, tôi không hề biết.
- Tôi chắc là anh không biết.
- Cô Prescott, tôi thật tình muốn...
Agatha tới kìa.
Nếu anh cần cầu hôn với ai...
...tôi đề nghị anh quỳ trước cổ.
Hơn nữa, cổ có tóc đẹp.
Nhìn họ kìa.
Làm như là họ sắp chôn ai đó vậy.
Chẳng phải là chúng ta đã
quá mệt mỏi rồi sao?
Được, hãy đánh thức họ dậy.
Nghe đây, mọi người.
♪ Dậy đi, mọi người dậy đi ♪
♪ Trong khi trăng còn sáng ♪
♪ Dậy đi và cất lên tiếng hát ♪
♪ Chúng ta sẽ quậy tưng đêm nay ♪
♪ Không phải lúc để ngồi buồn bã
Hãy quậy tưng đêm nay ♪
♪ Đã tới lúc sống động lên
Hãy quậy tưng đêm nay ♪
♪ Hãy đi lấy cây đàn banjo
Hãy quậy tưng đêm nay ♪
♪ Hãy vỗ bàn chân, hãy gõ ngón chân
Hãy quậy tưng đêm nay ♪
♪ Các người có nghe không?
Dậy đi, các em nhỏ, dậy đi ♪
♪ Trong khi trăng còn sáng ♪
♪ Hãy tới đây và chỉnh dây đàn
Và cho cây đàn banjo lên tiếng ♪
♪ Chúng ta sẽ quậy tưng đêm nay! ♪
Hát lên đi!
Đó chính là nhuệ khí! Tiếp tục đi!
Ồ, chào, anh Morgan!
Aggie. Để ăn trưa.
Cám ơn. Lưới cá đẹp đó.
Gì vậy, anh Morgan?
Cô Prescott, tôi cứ suy nghĩ hoài.
Ồ?
Khô hay ướt, cô là người phụ nữ
đẹp nhất mà tôi từng gặp.
Tính khí vui vẻ cùng với
một cơ thể đẹp, săn chắc.
Đó là một sự kết hợp xuất sắc, cô Prescott.
Đối với cô, việc sinh đẻ
sẽ dễ dàng như lăn một khúc gỗ.
À, tôi nghĩ mình thà lăn một khúc gỗ còn hơn,
anh Morgan.
Cô hai, nói cho cô biết,
cô có đầy đủ những tố chất cần thiết.
Tôi muốn cô làm vợ tôi.
Tôi có một nông trại nuôi bò
chỉ ở ngay phía dưới Merced.
Tôi sẽ định cư ở dưới đó,
đàng hoàng lương thiện.
Tôi chắc chắn là anh rất đàng hoàng
lương thiện, anh Morgan.
Vậy thì...
...cô lấy tôi là hay nhất rồi.
Ngay lập tức, chúng ta sẽ có
một gia đình tốt đẹp.
Tôi tin tưởng điều đó.
Tôi xin lỗi, anh Morgan...
...nhưng tôi không thể chấp nhận
lời cầu hôn của anh.
Tại sao không?
À, phụ nữ thường thích nghe
cái gì mời gọi hơn một chút.
Chẳng phải đó là điều tôi đang làm hay sao?
Mời gọi cô?
Mời gọi cô chia sẻ cuộc đời của tôi,
cô Prescott.
Tôi xin lỗi, anh Morgan.
Chắc phải có một lý do nào khác, phải không?
Phải có một cái gì khác quấy rầy cô.
À...
...tôi sẽ không chịu thua đâu, cô Prescott.
Cô có thể tin tưởng điều đó.
Hắn muốn gì?
Con cái.
Con cái?
Thánh thần...
Sao hắn không tới đúng cửa hàng mà mua?
- Để tôi xem qua.
- Được.
Nè, quý vị, mình có phải
là dân cờ bạc cơm gạo không?
Tôi sẽ xem và tôi sẽ tố thêm
khẩu súng này...
...được chế tạo tại London
và nạp đạn bắn gấu.
Cho tôi chia phần trong đó.
Tôi đã nói là tôi sẽ không để cho anh
lừa đảo bất cứ...
Người Cheyenne.
Chúng đông quá không thể đánh được.
Mình phải chạy thôi.
Anh không thể chạy thoát với mấy toa xe.
Ngay khi anh đi,
cắt dây ngựa kéo xe ra.
- Anh điên sao?
- Đi, đi ngay.
Hy vọng chúng muốn hàng hóa
hơn là chúng ta.
Nè, anh là dân cờ bạc, phải không?
Được rồi, lên đường thôi.
Giữ chúng gần trên đó.
Tôi không biết làm sao tháo móc.
Cleve, coi chừng!
Cleve!
Joe, cho tôi lên với.
Tảng sáng mình sẽ lên đường.
Để tôi lấy vài người,
đi tìm xem có thấy hắn không.
Và chôn cất hắn tử tế.
Có người tới! Có người tới!
Tôi có thể để cho anh dùng đồ nghề này
với giá một đô mỗi ngày, và cho anh ngựa tốt.
- Sáng mai lấy.
- Vậy tốt.
Anh có thể cho tôi biết đường tới
mỏ của Brooks không?
Ở phía dưới hạ lưu.
- Tôi phải đi đường nào?
- Chỉ có một con đường. Dọc theo sông.
- Cám ơn.
- Không có chi.
Chúng tôi muốn tìm ông Huggins.
Là tôi đây.
Đây là cô Lilith Prescott.
Tôi cũng đoán vậy.
Người ta nói cô là một người đẹp.
Phải. Tất cả là của cô đó.
Đúng y như ông Brooks đã cắm cọc.
Phải có 20 người làm việc trên đó.
Vậy, bây giờ họ đang ở đâu?
Ai đang đào vàng?
Vàng? Từ hồi tôi tới đây với Millie
tôi chưa từng thấy vàng.
Đúng ra thì cũng có một vỉa.
Từ đầu tới cuối, chỉ có một vỉa đó.
Chúng tôi đã kiếm được 4.200 đô
trước khi nó cạn kiệt.
Về số tiền 4.200 đô đó...
...ông Brooks đã xài hết 3.000
trước khi trái tim ổng ngừng đập.
Tôi đã trả 600 đô cho một cái quan tài
có tay cầm bằng đồng.
Số còn lại tôi tính vô tiền công
trông coi cái mỏ này.
Nè, cô hai, tôi tính vậy là công bằng, phải không?
Tôi muốn nói, cô không muốn...?
Đúng là một cặp kỳ cục.
Nè mấy anh bạn.
Hãy tới xem ngôi sao mới tinh.
Vô cùng duyên dáng và gợi cảm.
Bước vô ngay đi, quý vị.
♪ Có phải bạn bị truy nã suốt đời
Vì đã bỏ người vợ khốn khổ ♪
♪ Khi cổ bắt gặp bạn đang hửi cái nút chai
Bạn hiền ♪
♪ Ở New York bạn tên gì ♪
♪ Ở Miền Đông bạn tên gì ♪
♪ Và mới vừa đây
Làm sao bạn được tha ♪
♪ Có phải bạn thích đuổi theo xe lửa
Vì bạn muốn cướp xe thư ♪
♪ Hay bạn thích cướp phụ nữ
Đồ khốn kiếp ♪
♪ Ở Miền Đông bạn tên gì ♪
♪ Ở trong nước bạn tên gì ♪
♪ Cho dù bạn từng chịu đựng
Số phận tàn khốc nhất ♪
♪ Thì ở ngoài Miền Tây này ♪
♪ Mọi người đều là khách ♪
♪ Vậy hãy sắp hàng múc đầy dĩa
Bạn hiền ♪
♪ Cho dù bạn từng là ai ♪
Cô Prescott?
Chào, anh Morgan.
Tôi muốn mời anh vô, nhưng hơi chật.
Cuộc sống này không thích hợp
với một phụ nữ tốt như cô.
Tôi nghe nói cái mỏ của cô đã cạn kiệt.
Nhưng còn anh bạn thân mến của cô đâu rồi?
Cleve?
Lần cuối tôi nghe, ảnh đang ở Hangtown.
Cô muốn nói tên vô tích sự đó
đã bỏ cô đi?
Ảnh đã bỏ tôi đi.
Nhưng tôi không đồng ý rằng
ảnh vô tích sự.
Cleve là Cleve, vậy thôi.
Cô là một phụ nữ khó hiểu, cô Prescott.
Khi một con chồn hôi muốn lợi dụng cô...
...cô không thể đơn giản nói
một con chồn hôi là một con chồn hôi.
Anh Morgan...
...suốt cuộc đời, tôi vẫn hằng mong
lấy được một người chồng giàu.
Tôi có quyền trách Cleve vì muốn
lấy một người vợ giàu sao?
Có thể cả hai chúng tôi đều được sinh ra
để sống trong trại tế bần...
...nhưng chúng tôi không phải là loại người cam chịu.
Cô có tin tưởng những điều cô nói không,
hay chỉ là nói suông?
Bây giờ, hãy nói cho tôi nghe sự thật.
Sự thật là...
...Cleve và tôi không thể chỉ sống
bằng tình yêu.
Năm phút cũng không.
Vậy thì cô đã trả lời câu hỏi mà tôi
đã hỏi từ cách đây hơn 2.000 dặm.
Tôi có một nông trại lớn nhất
mà cô từng thấy.
Cô không thể cỡi ngựa đi hết trong một ngày.
Miếng đất đó sẽ làm ra tiền
sớm hơn là cô tưởng.
Cô muốn một người chồng giàu...
...thì cô đang nhìn hắn đó.
Cô không cần phải làm gì hết
ngoài việc nuôi con.
Tôi xin lỗi.
Không phải bây giờ.
Không bao giờ.
Uổng quá.
Một người thích hợp như cô.
Aggie.
Những kẻ phát tài muốn tận hưởng
mọi thú vui mà đồng tiền có thể mua được.
Và thú vui thì có bán rất nhiều.
Ngay cả những chiếc tàu sông Sacramento
cũng có đủ thứ xa hoa.
Để coi.
Tùy anh.
Cá không?
Anh bị sao vậy?
- Tôi rút.
- Rút?
Hắn bị sao vậy?
♪ Hãy theo anh ♪
♪ Có một mảnh đất đẹp xinh ♪
♪ Nơi anh sẽ dựng cho em một mái nhà ♪
♪ Trên đồng cỏ ♪
♪ Những vì sao ♪
♪ Những vì sao sáng làm sao ♪
♪ Trên cõi Thiên đường ♪
♪ Làm phong cảnh đẹp thêm ♪
♪ Những vì sao ♪
♪ Những vì sao sáng làm sao ♪
♪ Trên ngôi nhà của chúng ta ♪
♪ Trên đồng cỏ ♪
♪ Hãy theo anh ♪
♪ Có một mảnh đất đẹp xinh ♪
♪ Dành cho những trái tim hy vọng ♪
♪ Và những bàn tay sẵn sàng ♪
♪ Hãy theo anh ♪
♪ Có một mảnh đất đẹp xinh ♪
♪ Nơi anh sẽ dựng cho em một mái nhà ♪
♪ Trên đồng cỏ ♪
Lily, anh phải nói chuyện với em.
Anh vừa bỏ ngang một ván bài đang thắng.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm
việc đó vì bất kỳ cô gái nào.
Lily.
Em có muốn gắn bó với một tay
cờ bạc vô tích sự không?
Ôi, cưng ơi, chúng ta đang trên đường.
Anh có 1.200 đô-la ngay đây.
- Mình sẽ làm gì, mở một sòng bài?
- Không.
Một người đàn ông có gia đình
nên ở nhà buổi tối.
Vậy thì mình sẽ mở một phòng trà
ở San Francisco.
- Không.
- Em vẫn có thể múa hát.
Không. Một người phụ nữ có gia đình
nên ở nhà buổi tối.
- Nhưng mình không thể ngồi nhà với chỉ 1.200...
- Lily.
Em có từng thấy San Francisco chưa?
Nó xấu xí, và nhỏ xíu,
và đầy bọ chét.
Và cứ mỗi năm phút
nó lại bị cháy rụi...
...nhưng mỗi lần như vậy người ta lại
xây dựng lại bự hơn một chút và tốt hơn một chút.
Nó vẫn sống sót và thách thức
và không có gì cản được nó.
Và nó khiến cho em cũng muốn
xây dựng một cái gì.
Một đường sắt.
Một tuyến tàu hơi nước.
Một cái gì giúp nuôi em bé.
Cleve, với 1.200 đô sao?
Chúng ta có thể khởi nghiệp bằng một
toa xe hay một chiếc xuồng chèo.
Và ma đưa lối, quỷ dẫn đường,
anh dám chắc là mình sẽ thành công.
Nước Mỹ trẻ không chỉ là sự kết hợp
giữa Miền Đông và Miền Tây.
Mà còn giữa Miền Bắc và Miền Nam.
Và giữa họ,
mối liên kết rất lỏng lẻo.
Ông Lincoln, nay đã nghỉ hưu khỏi
Quốc hội và đang làm luật sư...
...nhận thấy Miền Nam sẵn sàng
chiến đấu...
...để sát nhập những lãnh thổ mới
vào bản đồ của mình.
Hai năm trước khi làm tổng thống...
...ông chủ trương Miền Tây tự do
nên được phép tiếp tục tự do...
...và cảnh báo mối nguy hiểm
của một ngôi nhà tự chia rẻ.
Nhưng Miền Nam, nhìn thấy quyền lực
và ảnh hưởng của mình đang suy yếu dần...
...đã cố vùng vẫy chống lại điều không thể
tránh được trên hàng chục thành phố Miền Tây.
Và vậy là, hạt giống đắng cay
của cuộc nội chiến dần dần bén rễ.
Chào, bà Rawlings.
Dừng lại, Rosebud.
Nè, ông Peterson,
ông mặc bộ đồ gì vậy?
Quân phục, bà Rawlings. Quân phục.
Dân quân chúng tôi đã được kết nạp...
...và bây giờ tôi là Hạ sĩ Peterson,
Quân Tình Nguyện Ohio.
Bà sẽ không gặp lại tôi trong một thời gian.
Nè, tôi có một bức thư cho bà,
tuốt ngoài California.
Chắc là của em gái Lilith của tôi.
"Eve thân mến..."
Ông Peterson, ông đợi một chút được không?
Tôi muốn trả lời thư này ngay lập tức.
Zeb?
Zeb, xuống đây.
À, chúng tôi đang hy vọng Zeb
có thể tham gia với chúng tôi.
Cha nó đã đi từ tiếng kèn đầu tiên.
Một người chưa đủ sao?
Chào, Hạ sĩ.
Jeremiah, lấy cho ông Peterson ít sữa.
Sữa.
Thư của dì Lilith.
Dì nói ở California không có chiến tranh
và chắc sẽ không có chiến tranh ở đó.
"Công việc làm ăn rất phát đạt.
Có nhiều cơ hội cho một chàng
trai trẻ mạnh mẽ."
Người ta đang bàn tán về việc
xây dựng một tuyến đường sắt đi miền đông.
"Cleve hy vọng sẽ được tham gia
ngay từ đầu.
Tụi em sẽ rất vui nếu Zeb muốn tới đây."
Mẹ, Mẹ có viết cho Dì về con chưa?
- Không hẳn.
- Nè, có không?
Mẹ nói với Dì là con không thích việc
nông trại hơn cha con chút nào.
Mẹ, Mẹ hiểu sai về cuộc chiến này rồi.
Nó không có gì ghê gớm lắm đâu,
phải không, Hạ sĩ?
Mẹ biết là Cha đã quyết định đúng mà.
Bà Rawlings, tôi nghe chính ông đại úy nói...
...rằng cuộc chiến này sẽ không kéo dài lâu đâu.
Cha đã để cho Mẹ quyết định
con có đi hay không.
Nhưng Mẹ biết là ổng muốn gì rồi mà.
Bà Rawlings, đi sau một cái cày thì
không có mấy vinh quang đâu.
Chắc là không cần phải vội trả lời bức thư này.
Cám ơn ông vì đã chờ.
Mẹ muốn nói là con được đi?
Sẽ có nhiều việc phải làm.
Mẹ...
Phải giặt đồ lót và vá vớ cho con.
Họ có cho con một bộ đồ đó không?
Một bộ quân phục đó?
Chắc là có.
Dù sao, có khi không có áo sơ-mi.
Cởi cái áo đó ra, để Mẹ giặt cho.
Mấy cái kia Mẹ đã giặt rồi, chưa ủi.
Mẹ, con...
Sao con lại gọi Mẹ vậy?
Trước đây vẫn gọi là "Ma" mà.
Con không biết.
Tự nhiên...
..."Ma" có vẻ như không đủ.
Ê, cao bồi!
Về đi, chó!
Về đi!
Con biết làm gì, Cha?
Nó là con của Linus.
Có dòng máu của Linus nhiều hơn.
Có lẽ đó là lý do con yêu ảnh nhiều như vậy.
Nhưng Cha phải giúp con cầu nguyện, Cha.
Hãy giúp con cầu nguyện.
Ohio.
Pháo đội B, Ohio!
- Đi thôi!
- Hàng hai, đi thôi!
Ở đây có ai thuộc trung đoàn
Michigan 12 không?
Trung đoàn Indiana 36.
Tối ngày 6 tháng Tư, 1862.
Tiếng súng rền vang suốt ngày
tự nhiên im lặng...
...gần một nhà thờ nhỏ có tên là
Nhà thờ Shiloh.
Ngày Chủ nhật đó có rất nhiều
người đã đi gặp Chúa của mình...
...nhưng không phải trong nhà thờ.
Các người phí công. Hắn chết rồi.
- Nhưng, Bác sĩ, đây là Đại úy Rawlings.
- Đại úy Linus Rawlings.
- Đưa hắn ra.
- Đi đi, các bạn.
- Đi đứng coi chừng chớ!
- Xin lỗi, anh lính.
Coi chừng.
Cưa. Rượu mạnh.
Thuốc mê.
Cho hết vô. Mau, hết luôn.
Đi thôi, chúng ta chỉ cản trở thôi.
Đó là ngày đẫm máu nhất của cuộc chiến
ở mặt trận phía Tây.
Buổi sáng, có vẻ như Liên Minh thắng,
nhưng khi đêm xuống...
...không ai còn bận tâm tới từ
"thắng" hay "thua" nữa.
Sau trận Shiloh...
...Miền Nam không bao giờ còn cười được.
- Anh có nếm thử nước đó chưa?
- Chưa.
Vậy, thử đi.
- Vị lạ, hả?
- Phải.
Tôi đã thấy nó trước khi mặt trời lặn.
Nó màu hồng.
Hồng còn hơn nước trà nữa.
Anh muốn nói...?
Có vẻ như người ta không nên
uống thứ nước này.
Có vẻ như người ta không nên làm
những việc mà mình đã làm hôm nay.
Anh có giết ai chưa?
Tôi không nghĩ vậy.
Tôi bị choáng váng ngay từ đầu.
Và khi tỉnh dậy, tìm thấy khẩu súng
của mình, nó bị gãy.
Và rồi có vài anh lính khác tới
và muốn dìu tôi đi.
Sau đó tôi không nhớ gì nữa.
À, tôi cũng chưa giết ai.
Và tôi cũng không muốn giết ai.
- Nè, anh là người ở đâu?
- Ohio.
Chuyện ruồi bu này bắt đầu từ Miền Đông.
Người Miền Tây chúng tôi làm cái gì trong này?
Bây giờ tôi không còn biết gì nữa.
Nó không như tôi mong đợi.
Chẳng có gì là vinh quang khi nhìn
người ta lòi ruột ra ngoài.
- Anh là người ở đâu?
- Texas.
Nè...
Anh là lính Liên Minh, phải không?
À, sáng nay thì phải.
Nhưng tối nay, tôi cũng không chắc nữa.
Có vẻ như tôi phải bắn anh.
Anh có cái gì để mà bắn chớ?
Không.
Tôi chỉ có một lưỡi lê.
Tôi có súng ngắn.
Tôi lấy của một sĩ quan tử trận.
Nè, sao chúng ta không trốn khỏi đây?
- Anh muốn nói đào ngũ?
- Tôi muốn nói, tại sao không...?
Cứ để cuộc chiến này lại
cho những ai muốn đánh nhau.
Người ta nói ở California
không có chiến tranh.
Trở lại pháo đội đằng kia.
Bò lạc, trở về trung đoàn của mình đi.
Bò lạc. Ê, anh kia!
Tôi tính chuyển lữ đoàn của Rousseau
tới khu vực này.
Ém một pháo đội trước khi trời sáng.
Ông có chấp thuận không?
Tôi sẽ chấp thuận mọi sắp đặt của ông.
Nếu ngày hôm nay ông không giữ vững được
bên sườn thì chúng ta đã bị đánh tan tác rồi.
Sherman, hãy ngồi xuống một chút.
Có một chuyện tôi muốn nói với ông.
Đưa đèn đây.
Chắc là ông sẽ nắm quyền chỉ huy ở đây.
Tại sao?
Tôi có đọc vài bài báo bọn phóng viên
báo chí viết hôm nay.
Họ nói sáng nay tôi đã bị đánh úp.
Ông không bị đánh úp.
Mà là tôi.
Không quan trọng.
Họ nói là...
...tối qua tôi lại say rượu.
Có không?
Không.
Nhưng ông không thể chiến đấu
cả mặt trước lẫn mặt sau.
Thắng hay thua, ngày mai...
...tôi tính từ chức.
Tại vì báo chí sao?
Tại vì có nhiều người
thiếu lòng tin vào tôi.
Bộ ông tưởng là tôi chưa bao giờ
có cảm giác giống như vậy sao?
Một tháng trước họ nói là
tôi điên rồ. Mất trí.
Bây giờ họ gọi tôi là một anh hùng.
Anh hùng hay điên rồ, tôi vẫn là tôi.
Người ta nghĩ gì không quan trọng.
Quan trọng là ông nghĩ gì, Grant.
Là Tướng Grant đó sao?
Chắc vậy.
Đại tướng Grant.
Ông biết là cuộc chiến này sẽ được thắng
ở Miền Tây, và đó là cách để thắng.
Mọi việc ông làm đã chứng minh điều đó.
Và tôi cho rằng người ta chỉ có quyền
từ chức khi nào hắn sai.
Không phải khi hắn đúng.
Có lẽ tôi chưa bao giờ suy nghĩ
theo cách đó.
Tôi sẽ nghĩ lại.
Có gì mà phải nghĩ?
Có ông thì Quân đội tốt hơn.
Vậy đủ rồi.
Được rồi.
Cám ơn.
Còn rất nhiều việc phải làm
trước khi trời sáng, Sherman.
Anh làm gì vậy?
Sao anh bắt tôi phải làm vậy?
Bắn.
♪ Khi chàng Johnny về nhà
Hurrah, hurrah ♪
♪ Chúng ta chào mừng anh và
Hurrah, hurrah ♪
♪ Đàn ông vui mừng, trẻ em cười đùa
Phụ nữ hân hoan ♪
♪ Và tất cả chúng ta đều vui vẻ
Khi chàng Johnny về nhà ♪
♪ Hãy sẵn sàng tham gia ăn mừng
Hurrah, hurrah ♪
♪ Chúng ta sẽ uống mừng một ly, hay hai, ba ly
Hurrah, hurrah ♪
♪ Ban nhạc sẽ chơi và chúng ta sẽ hát
Và các quý cô sẽ hôn các chàng trai ♪
♪ Và tất cả chúng ta đều vui vẻ
Khi chàng Johnny về nhà ♪
♪ Đàn ông vui mừng, trẻ em cười đùa ♪
Ê, Zeb!
Anh không nhận được thư của em sao?
Em đã viết hơn bốn tháng trước.
Mẹ không còn...
...như trước nữa
sau khi được tin của Cha.
Em không nghĩ là Mẹ muốn tiếp tục sống,
Zeb, ngoại trừ...
...Mẹ muốn gặp lại anh.
Tất nhiên là Cha không có ở đó.
Dù sao em cũng dựng một tấm bia.
À...
...chắc anh phải đi tiếp.
Đi tiếp? Đi đâu?
Em cần anh, Zeb.
Chỉ có một thứ đưa anh về nhà.
Mẹ...
Phân nửa nông trại này là của anh.
Em đang nghĩ tới việc dọn khoảnh rừng
dưới mé sông và...
Em là nông dân giỏi gấp đôi anh.
Em không cần anh.
Nông trại là của em. Vậy là công bằng rồi.
Em thấy không đúng chút nào.
Anh tính làm gì?
Anh vẫn chưa nghĩ ra.
Anh vẫn có thể chuyển qua
quân chính quy.
Có thể là Kỵ binh. Về miền tây.
Phải đánh nhau với da đỏ sao?
Anh đúng là khó hiểu, Zeb.
Anh muốn làm vậy để được gì?
Anh thích đánh nhau sao?
Em còn nhớ câu chuyện mà Cha vẫn thường
kể về cuộc đánh nhau với con gấu dữ dằn đó không?
Nhớ.
Và anh đã hỏi Cha, anh nói:
"Tại sao Cha phải đánh nhau với nó?
Bộ Cha thích đánh với gấu sao?"
Cha nói:
"À, cũng không hẳn...
Cha chỉ muốn tới chỗ đó
và con gấu đã ở đó rồi."
Thôi, anh...
Chắc anh cũng muốn tới một chỗ nào đó.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt, Zeb.
Trong khi Miền Bắc và Miền Nam
chia cắt với nhau...
...thì Miền Đông và Miền Tây được kéo lại
gần nhau bằng Pony Express...
...tuyến bưu chính táo bạo nhất
trong lịch sử.
Tám mươi kỵ sĩ thường trực trên yên ngựa,
ngày và đêm, trong mọi thời tiết.
Một nửa phi về phía đông,
một nửa phi về phía tây...
...giữa Missouri và Sacramento...
...chuyên chở thư từ đi khắp nước trong
thời gian tính bằng ngày thay vì bằng tháng.
Họ cỡi ngựa không mang vũ khí
để tiết kiệm trọng lượng.
Phí bưu chính là năm đô-la mỗi bức thư,
và phải bằng giấy mỏng nữa.
Đó là lòng dũng cảm,
tốc độ và sự khéo léo...
...chống lại người da đỏ thù địch, bọn
cướp đường, thời tiết và đôi khi nước lũ.
Trong khi họ đang cỡi ngựa
thì người ta cũng đã bắt đầu xây dựng...
...một phương tiện chuyên chở thư tín
nhanh hơn: Đường dây Điện báo.
Và người da đỏ có một thú vui mới...
...là lắng nghe những giai điệu
của những sợi dây biết hát.
Những một điều hoàn toàn không vui
cho người da đỏ...
...là sự xuất hiện của con ngựa sắt
chạy trên con đường bằng thép.
Con đường chạy xuyên qua những
chướng ngại vật tự nhiên, dãy núi Rocky...
...và dãy núi High Sierra
không kém phần làm nản lòng.
Nhưng từ dãy núi này tới dãy núi khác không thể nào
ngăn cản được cuộc tranh đua phi thường...
...giữa hai tập đoàn khổng lồ
đua nhau để xem...
...ai đặt được nhiều đường ray hơn
trước khi gặp nhau.
Central Pacific đi về hướng đông
từ Sacramento xuyên qua dãy núi Sierra.
Và Union Pacific tiến về hướng tây
xuyên qua những đồng bằng...
...và dãy núi Rocky đang chờ phía trước.
Giải thưởng cho cuộc đua là vùng đất tự do,
những khoảnh đất rộng lớn theo từng dặm đường sắt.
Vùng đất mà, một ngày nào đó
sẽ trị giá hàng triệu đô-la.
Đứng lại.
Đặt xuống.
Mọi người, đứng lên.
Anh tìm thấy họ ở đâu vậy?
Cách khoảng một dặm dưới kia.
Đó là Johnny Hormatz.
Đó là Jack Perkin.
Chuyện gì đây? Một buổi cắm trại hả?
- À, bọn da đỏ giết vài người của chúng ta...
- Anh hai, anh là đốc công ở đây.
Nè, các người là thợ đặt đường ray.
Trở lại làm việc đi, tất cả các người!
Đi đi!
Mau!
- Anh kia.
- Vâng, thưa ông.
Anh là đốc công cho tới khi
tôi tìm được ai giỏi hơn.
- Vâng, thưa ông.
- Cho họ làm việc đi.
- Chờ một chút.
- Đi đi!
Anh tên là Jethro Stuart?
Đúng rồi.
Anh Jethro Stuart, anh được thuê để
săn bò rừng cho mấy người này ăn...
...chớ không phải để cản trở họ làm việc.
Anh đem mấy cái xác đó tới đây làm gì?
Họ là dân đường sắt. Tôi nghĩ chắc là có ai đó
trong đường sắt có thể quan tâm.
Tôi là đường sắt đây
và tôi không quan tâm.
Đàng lẽ anh nên chôn họ ở chỗ anh tìm thấy,
rồi đuổi theo bọn da đỏ thủ phạm.
À, anh King, như anh đã nói,
tôi được thuê để săn bò rừng...
...không phải để đào huyệt
và đánh nhau với người da đỏ.
Mấy anh bạn này hầu hết là cựu binh.
Anh nghĩ là vài người chết
làm phiền họ được sao?
Tôi không muốn có bất cứ gì trong đầu họ
ngoài công việc. Hiểu chưa?
Bây giờ, đem dẹp mấy cái xác đó đi.
Lo săn tìm bọn da đỏ đó đi.
Anh lại quên nữa, anh King.
nhiệm vụ của tôi là bò rừng.
Lúc trước thì phải.
Đi tìm thủ quỹ báo lương đi.
Nè, tay đốc công đó,
anh đừng sa thải hắn.
Chỉ cần dằn mặt hắn thôi
bởi vì anh còn cần hắn.
Ai sẽ săn bò đây? Anh sao?
- Cái giống ôn gì vậy?
- Sữa.
Sữa?
Chắc Quân đội đã thay đổi nhiều
từ khi tôi còn tại ngũ.
- Tôi mới vừa tới. Tôi đói.
- Vậy hả?
Nhưng anh thích nhìn họ hơn là ăn.
- Phải vậy không?
- Đúng vậy.
Tôi mong anh cũng hăng hái
bảo vệ đường sắt như vậy.
Anh có nghe nói về hai người
bị giết hôm nay không?
Tôi đã theo dấu người Arapaho
và có nói chuyện với tù trưởng.
Mấy người đó ở cách nơi làm việc một dặm...
...nơi họ không có phận sự gì,
say rượu và chọc ghẹo đàn bà da đỏ.
- Lỗi của họ nhiều hơn của người da đỏ.
- Thật vậy sao?
Nè, anh lính, nhiệm vụ của anh là đánh nhau
với người da đỏ, không phải hợp tác với họ.
Ông King, có 200 người Arapaho
còn tôi thì chỉ có 20 người.
Theo tôi...
...hợp tác có vẻ khôn ngoan hơn
là đánh nhau.
Theo anh, hả?
Anh biết đó, tôi có thể gởi một bức
điện tín cho ông đại tá.
Có thể ổng sẽ không đồng ý.
Tôi đã báo cáo rồi. Ổng đồng ý rồi.
Đã nhận và đã hiểu. Trung sĩ.
Có chuyện hả, sếp?
Tôi không biết.
Nè, Trung úy.
Tôi vừa nhận được tin:
Người da đỏ đang tính gì đó.
Ông có biết gì không?
Tù trưởng nói đường sắt vi phạm hiệp định.
Đổi tuyến, xâm phạm vùng đất
săn bắn của người Arapaho.
- Ông có chắc là tù trưởng đúng không?
- Chắc chắn.
Họ đang chuẩn bị vẽ sơn chiến tranh.
Anh có thể đứng đó chỉ cho tôi thấy...
...một chút thay đổi có làm thiệt hại
của người Arapaho một con bò nào hay không.
- Hay thậm chí một con thỏ rừng?
- Ông King.
Anh có thể thuyết phục cho họ hiểu.
Đâu có ai làm thiệt hại gì cho họ.
Rốt cuộc rồi đường sắt là gì?
Hai đường ray và một tiếng còi.
Họ không sợ đường ray.
Mà họ sợ những gì đường ray đưa tới.
Những thợ săn sẽ tàn sát đàn gia súc của họ.
Và rồi dân định cư tràn tới.
Và chừng nào mới có chuyện đó?
Hai mươi, hay là 30 năm?
Tới lúc đó thì chúng ta đều đã chết hết rồi.
Ngay lúc này chúng ta chỉ đi ngang
qua vùng đất đó thôi.
Chỉ có vậy thôi. Vùng đất đó sẽ an toàn
với người Arapaho trong thời của chúng ta.
Bây giờ, anh đi nói chuyện với họ đi.
Đi hút với họ một tẩu thuốc hòa bình.
Làm bất cứ gì họ muốn.
Chỉ cần họ chịu ký lại một hiệp định mới.
Đó là nhiệm vụ của anh, phải không?
Gìn giữ hòa bình?
Tôi sẽ gìn giữ hòa bình, ông King...
...nhưng ông phải giữ lời hứa.
Nghe nói cậu tên Rawlings,
người Ohio.
Không lẽ nào cha cậu tên là
Linus Rawlings, phải không?
- Có lẽ.
- Tôi biết ổng.
Jethro Stuart.
- Hồi đó Cha vẫn thường nói về ông.
- Hồi đó?
Cha bị giết trong trận Shiloh.
Mời ngồi, ông Stuart.
À, còn tốt hơn là chết sau một cái cày.
Tôi đã thử rồi.
Có lần ở nhà một năm.
Tôi đã già đi 10 tuổi.
Mẹ cậu...
Bả phải rất đặc biệt mới giữ được
lão Linus ở yên tại nhà.
Đúng vậy, ông Stuart. Rất đặc biệt.
Lão Linus.
Có lần cha cậu và tôi đi đặt bẫy
chung với nhau suốt hai năm trời.
Tuốt trên Waunakee.
Bắt được rất nhiều hải ly,
chúng tôi đã phải cột đuôi chúng với nhau...
...để kéo xuống núi.
Nó kéo dài hơn một dặm,
cái đường dây da hải ly đó.
Ông Stuart, cha tôi có thể kể sự thật
theo sáu cách khác nhau.
Ông nói nghe y chang như ổng.
Theo tôi hiểu thì không phải anh chê tôi.
À, tôi sẽ phải suy nghĩ hai lần
trước khi gọi ông là một kẻ nói dối.
Nói về nói dối,
hãy cho tôi biết một điều.
Tại sao con trai của lão Linus lại
dính dáng tới một người như là Mike King?
Tôi biết ông muốn nói gì.
- Nhưng Mike King không phải là đường sắt.
- Ồ?
Tôi không nghĩ là hắn biết vậy.
Hắn đã thay đổi tuyến đường, phải không?
Không.
Tôi biết.
Nhưng hắn sẵn sàng làm mọi việc để
thắng trước Central Pacific một ngày.
Hắn không điên khùng. Hắn không muốn
chiến tranh, và người Arapaho cũng không.
Tôi nghĩ tôi có thể thuyết phục họ
đồng ý thay đổi tuyến đường...
...nếu tôi ngồi xuống nói chuyện với họ.
- Làm sao cậu thuyết phục được họ.
- Vấn đề là vầy.
Tôi cần một ai đó biết tiếng của họ
và là người mà họ tin tưởng.
Chắc ông biết một người như vậy,
phải không, ông Stuart?
Tôi chưa từng gặp ai có thể
đặt bẫy giỏi như cha cậu.
Vừa đủ để lừa thú vô đó và, bùm.
Cậu nên làm gì đó để ổng biết
là cậu sẽ giữ lời.
Tiếng còi đó như một hồi chuông báo tử
cho vùng đất nguyên sơ này.
Mẹ tôi nghĩ người ta nên để lại
dấu vết của mình trên đất.
Để chứng minh là họ đã có ở đây.
Dù sao, cám ơn ông vì đã dàn xếp
mọi chuyện với tù trưởng.
Tôi hả? Tôi không có dàn xếp gì hết.
Cậu đặt lời vô miệng tôi nhưng điều đó
sẽ không làm cho nó thành sự thật.
Jethro, tôi đã nói những gì cần nói
để gìn giữ hòa bình.
- Tôi biết là có mạo hiểm.
- Mạo hiểm?
Có lẽ cậu không hiểu.
Cậu đã lập lời hứa của cậu ở đó.
Không phải của tôi, không phải của Quân đội,
không phải của đường sắt.
Chính lời hứa của cậu bảo đảm
họ sẽ giữ được vùng đất săn bắn.
- Tôi nghĩ là họ sẽ được vậy.
- Tôi nghĩ là cậu đang chìa cái cổ ra...
...như một con gà đồng cỏ chờ
bên này hoặc bên kia chặt nó ra.
Cha cậu và tôi đã từng bị đuổi đi
hết chỗ này tới chỗ khác...
...vì dân nhập cư tới giết hết thú rừng,
xây dựng thành phố.
Chuyện này sẽ không dừng lại.
Cái hiệp định của cậu thế nào cũng bị xâm phạm.
Tôi không muốn ở đây để chứng kiến chuyện đó xảy ra.
Chừng nào cậu thấy chán ngán
thì hãy tìm tôi.
- Ông đi đâu vậy?
- Lên núi.
Vùng cao hoang vắng chưa có bóng người.
Tạm biệt.
Lúc này, Central Pacific đã vượt qua
được dãy núi cao Sierra...
...và đang vươn về phía đông
xuyên qua vùng đồng bằng Nevada.
Trong khi Union Pacific,
nhờ lập được hòa bình với người da đỏ...
...đã có thể tiến nhanh không kém
về hướng ngược lại.
Cuộc tranh đua rất lý thú,
nhưng cũng rất tốn kém...
...và cả hai tập đoàn cùng nóng lòng gỡ gạc
từ những đoạn đường ray đã đặt xong.
- Ngựa khỏe không, Jake?
- Không khẻ hơn tôi chút nào.
Phải cho chúng nghỉ một ngày trước khi
muốn săn thỏ, chưa nói tới săn bò rừng.
Cho chúng đi uống nước ngay đi.
Anh nói không có thợ săn bò tới đây.
Người da trắng, dối trá.
Chúng tôi không còn tin các người nữa.
Ông đã nói không có chuyện đó
trong thời của chúng ta.
Và họ đã tới đây. Dân di cư
và bọn tàn sát bò rừng.
Được rồi, nó sớm hơn tôi tính.
Nhưng đường sắt tỏ tịa.
Họ cần tiền để tiếp tục.
Không có người, không có tiền.
Không có tiền, không có đường sắt.
- Đơn giản vậy thôi.
- Còn người Aparaho thì sao?
Cứ nhìn những người kia.
Phân nửa họ tới thẳng từ Châu Âu.
Họ sẽ có một thời gian khó khăn,
nhưng họ sẽ thành công.
Và anh có muốn biết tại sao
họ sẽ thành công không?
Bởi vì họ muốn thay đổi cách sống.
Người Aparaho cũng sẽ phải thay đổi.
Nếu không, họ sẽ diệt vong.
Tôi biết họ phải thay đổi và một ngày nào
vùng đất này sẽ bị chiếm...
...bởi những nông dân này cùng với
những thị trấn và những đàn gia súc.
Nhưng không phải như vầy.
Họ không cần phải bị phản bội và
tôi không cần phải dính vô chuyện này.
Anh không à, Trung úy?
Anh quên bộ quân phục đó rồi sao?
Đúng vậy, ông King, tôi quên rồi.
Nếu Quân đội không có chút quyền hành
nào ở ngoài này, thì tôi sẽ từ chức.
Và ngay bây giờ.
Tôi thấy việc đó không giúp được gì
cho người Aparaho.
Không gì giúp được họ.
Nhưng cũng không có gì cản được họ.
Da đỏ tấn công!
Da đỏ tấn công! Núp đi!
Nhìn cho kỹ đi.
Ông muốn có một cuộc chiến và bây giờ ông có rồi.
Hy vọng ông là người chết đầu tiên.
Lật mấy toa xe đó ra!
Bắn con ngựa dẫn đầu.
Hạ tù trưởng trước.
Rawlings, thử cái này đi.
Bọn da đỏ xua bò lồng.
Bọn khốn. Đi thôi.
Tôi đã nói là sẽ không có một cuộc chiến nào hết.
Nhìn chúng kìa.
Chúng bỏ đi rồi.
Họ sẽ quay lại.
Họ chỉ vừa đưa tới một đám thú để tiêu diệt
một con thú mà họ gọi là "con ngựa sắt."
Nó vẫn còn đứng đó, phải không?
Và sẽ không có gì cản được nó.
Ông nghĩ ông có thể sống được
với chuyện đó sao?
Tôi có thể sống với nó,
hoặc tôi có thể chết với nó.
Nghe đây.
Ông có thể sống với chuyện đó không?
Cái đó?
Không phải là khóc than.
Mà chỉ là một cuộc sống mới tiếp diễn.
Đưa người phụ nữ này và mấy người
bị thương vô trong nhà rạp.
Ê, Merv...
Những người khác, trở lại làm việc.
Chúng ta còn một đường ray phải làm.
À...
Có vẻ như cuối cùng cậu cũng đã chán ngán rồi.
Chào, Jethro.
Hình như ông làm ăn cũng khá giả.
Không chê được.
Lạch nước đầy hải ly,
sẵn sàng chui vô bẫy.
Không có người da trắng nào dòm ngó...
...còn người da đỏ thì rất thân tình.
Thảy đồ vô trong đó đi.
Có đủ chỗ cho cả hai người.
Cám ơn.
Cậu sẽ ngủ trong kia.
Đem đồ đạc vô đó để dễ kiếm khi cần.
Nếu cậu không thích nghe tôi ngáy,
cậu có thể dựng nhà riêng.
Tôi sẽ cho cậu mượn rìu.
- Cám ơn. Nhưng tôi chỉ ghé qua.
- Cậu còn đi đâu nữa?
Chỗ nào thì cũng như nhau thôi.
Cậu mất chưa đủ lông đuôi ở đó sao?
Tôi đã bị nhổ một ít.
Nhưng đó là điều tôi thích về đất nước này.
Lúc nào cũng có cỏ xanh hơn
ở ngọn đồi tiếp theo.
Không còn nữa.
Từ khi cái đường sắt chết tiệt đó tới.
Bây giờ mọi đồng cỏ đều bị cắm cọc,
có một cái khóa trên đó.
Chắc là tôi sẽ phải leo lên cao
hơn một chút để tìm ra.
Muốn đi theo không?
Cậu điên sao?
Như người da đỏ nói: "Đá và cây
ở đây thấy không cần phải đi đâu."
Tại sao tôi phải đi?
Chắc tôi không phải người da đỏ, Jethro.
Nhưng chắc chắn tôi không phải là đá hay cây rồi.
Con người thuộc về con người,
thích hay không cũng vậy.
Sự xuất hiện của đường sắt đem theo
thay đổi tới những vùng đất mà nó đi qua.
Bây giờ những đàn bò khổng lồ được lùa đi
hàng trăm dặm tới tuyến đường...
...hướng về chợ gia súc ở Miền Đông.
Nhưng những hàng rào được dựng lên,
đường đi của bò bị chặn...
...và một cuộc đối đầu triền miên và đẫm máu
giữa dân nuôi bò và dân định cư bắt đầu.
Luật pháp nằm trong tay những ai
biết bắn nhanh và bắn trúng...
...trừ khi có ai đó tự đứng ra
đại diện cho pháp luật.
Người khác có thể xem đàn cừu và
người chăn cừu như một bức tranh thôn dã.
Nhưng dân chăn bò thì không.
Đối với hắn, cừu tàn phá đồng cỏ,
và cỏ đã trở nên đắt đỏ.
Và khi mà mạng người được
coi rẻ hơn cỏ...
...thi việc đó được xem như một tổn thất
chiến tranh, không phải là tội ác.
Và, trong bối cảnh đó, người đeo ngôi sao
là người rất cô độc chống lại số đông.
Nhưng đã hết thời cho những kẻ táo bạo...
...những tên liều mạng,
những kẻ ngang tàng trên lưng ngựa...
...vì ngày càng nhiều công dân
đòi hỏi luật pháp phải được tôn trọng...
...và sẵn sàng chiến đấu để
bảo vệ luật pháp.
Và những thành phố mới mọc lên
ở Miền Tây bắt đầu mơ...
...được trở nên thanh lịch như thành phố
một thời hỗn tạp bên cầu Golden Gate.
San Francisco bây giờ đã đàng hoàng.
Phải nói là rất thanh lịch, nó còn có những tòa nhà
rất đẹp dành cho việc bán đấu giá nữa.
Hai ngàn đô-la.
Hai ngàn đô-la.
Có phải đó là cái giá cuối cùng?
Kính thưa quý vị, kỷ vật này
bằng vàng ròng và có khắc dòng chữ:
"Ông Cleve Van Valen, Chủ tịch Công ty
Đường sắt San Francisco - Kansas."
Đây là một báu vật mà ông đã cất giữ trong lòng.
Có phải tôi nghe 3.000 đô-la cho
cái báu vật vô giá này không?
Vô giá cái mốc xì.
Chúng tôi vẫn thường dùng nó để chặn cửa.
- Hai ngàn năm trăm.
- Hai ngàn năm trăm đô-la.
Hai ngàn năm trăm đô-la.
Hai ngàn năm trăm?
Đã bán với giá 2.500 đô-la.
Một ngày buồn, Lilith.
Buồn?
Chúng tôi đã cùng nhau làm ra và
xài hết ba cái gia tài.
Có gì đáng buồn về việc đó?
Và nếu ảnh sống lâu thêm chút nữa,
chúng tôi sẽ làm ra và xài hết một cái gia tài nữa.
- Xin bà thứ lỗi, Bà Van Valen.
- Gì đó?
Cái ghế, nó đã được bán rồi. Tôi xin lỗi.
Vậy thì lấy đi.
Cứ lấy và đừng xin lỗi nữa.
Cám ơn, thưa bà.
Nếu có một cách nào khác để trả nợ...
Không quan trọng.
Tôi có hai thứ mà không ai
có thể lấy được của tôi:
Cái này và miếng đất ở Arizona.
Lilith, tôi không muốn dập tắt
bất cứ niềm hy vọng nào...
...nhưng cái nông trại đó
hầu như vô giá trị.
À, nó có ở đó, phải không?
Vâng, nhưng đàn bò hầu như
đã bị trộm hay bán gần hết.
- Tôi sẽ kiếm bò.
- Bà sẽ phải cần có người để làm việc đó.
- Một người để quản lý cho bà.
- Tôi cũng sẽ có người.
Ai?
Cháu trai tôi.
Nó đang làm cảnh sát ở đâu đó.
Nè, Lilith, ở tuổi bà,
việc đó có thể hơi khó khăn đó.
Khó khăn?
Cha mẹ tôi đã chết trên đường
xuôi dòng sông đi tìm đất.
Chắc là rốt cuộc rồi thì tôi cũng có
một chút dòng máu Prescott trong người.
Cha?
Nhà của bà dì Lilith ở *** Hill
có cao như vầy không?
Cha không biết, con trai.
Trên đường về nhà, con cứ hỏi bà dì Lilith.
Bà sẽ nói cho con biết.
Anh à? Anh nghĩ là anh sẽ
nhận ra bả không?
- Gì?
- Dì Lilith của anh.
- Anh nghĩ anh sẽ nhận ra bả không?
- Tất nhiên.
Zeb? Có chuyện gì vậy?
Không có gì.
Đi thôi.
Cám ơn.
- Bà ơi, bà có phải là bà dì Lilith không?
- Nếu các cháu là con của Zeb thì phải rồi.
- Dì Lilith.
- Zeb.
Zeb Rawlings.
Ôi, Chúa ơi.
Dì đã thề lên thề xuống là sẽ không khóc.
Dì xinh đẹp y như Mẹ nói.
Đề con giới thiệu vợ con, Julie.
Rất vui được biết Dì.
Dì cũng rất vui được biết con.
Không thể nói được Dì vui cỡ nào.
Đây là Eve, ở trong đống quần áo này.
- Bây giờ hãy đi gặp Sam.
- Sam?
Sam là con ngựa của tụi cháu.
Nó có thể kéo hai toa xe cùng lúc nếu nó muốn.
À, vậy thì, các con thứ lỗi,
Dì được lệnh phải gặp Sam.
Đi thôi.
- Chờ một chút, các cháu.
- Nhưng nó ở bên kia.
- Đi thôi.
- Được rồi.
Đi thôi.
Chỉ một phút thôi.
Anh thấy việc này rất có ý nghĩa với Dì.
Anh không biết nó có ý nghĩa với em
nhiều cỡ nào đâu...
...được sống ổn định trong
một cuộc sống bình yên, tĩnh lặng.
Để anh lấy hành lý.
Chào, các bạn.
Jake.
Tom.
Pablo.
Zeb. Đi thôi.
Nè, Cảnh sát trưởng, đừng nói là anh
đổ đường tới Gold City chỉ để gặp tôi.
Tôi không hề mong đợi việc này.
Và đây là bà Rawlings xinh đẹp?
Vô cùng hân hạnh.
Tôi ghen tỵ với anh, Cảnh sát trưởng.
Một bà vợ mắt sáng, xinh đẹp...
...sáng chói y như mặt trời trên kia.
Làm cho anh thấy biết ơn đời, hả?
Nó làm cho người ta muốn được sống.
Tạm biệt.
Đó là Charlie Gant.
Em tưởng anh nói hắn ở Montana.
Zeb?
Anh chỉ đi lấy hành lý thôi, không có gì đâu.
Đưa Dì lên phòng dùm anh, Julie.
- Prescott, coi chừng ngựa.
- Vâng, sếp.
- Linus, giúp mẹ con.
- Vâng, sếp.
Có chuyện gì sao, Julie?
Không. Không, không có gì.
Đi thôi, Eve.
- Lou.
- Zeb.
Rảnh một chút không?
Tất nhiên là tôi rảnh.
Nè.
Tôi yêu cầu các ông xem xét kỹ...
- Xì-gà không?
- Không, cám ơn.
Sao, tôi có thể làm gì cho anh?
Nói đi.
Tôi thấy Gant xuống xe lửa sáng nay.
Có ba tên đang chờ hắn.
Đó là lý do anh tới đây, hả?
Đúng vậy.
Nghe đây, tôi không thể làm được gì...
...để cấm Charlie Gant đi tới đâu
hắn muốn trong lãnh địa này.
Tôi biết. Tôi biết hắn từng là gì...
...nhưng chuyện đó đã qua rồi.
Chuyện đó đã kết thúc vào
cái ngày em hắn bị...
Đáng lẽ ngày hôm đó mình nên
giết cả hai, nhưng...
Anh đã không giết.
Bây giờ tôi không thể làm được gì.
Hắn đang làm gì ở đây, Lou?
Anh không thèm thắc mắc nữa sao?
Vậy, anh muốn tôi làm gì?
Chĩa súng đuổi hắn đi khỏi thị trấn sao?
Anh tưởng chúng ta vẫn còn để
luật pháp trong bao súng nữa sao?
Nhìn đằng kia kìa, Zeb.
Đó là luật pháp.
Với đầy đủ trát lệnh và bản án và...
- Bây giờ chúng tôi phải chờ lệnh ông thẩm phán đó.
- Trong khi đó thì có bao nhiêu người bị giết rồi?
Không có ai bị giết. Và sẽ không có ai bị giết.
Doc Holliday, băng Clanton, băng Younger...
- Bây giờ không còn nữa.
- Charlie Gant vẫn còn.
Anh kiếm cho tôi một cái trát.
Tôi sẽ bắt Gant cho anh.
Lou? Họ cần ba bảo vệ trong toa xe
có chở vàng ngày mai.
- Ba?
- Đây là một chuyến hàng lớn. Trị giá hơn 100.000 đô-la.
Tôi sẽ cho Clayton và Sims đi với tôi, được không?
Sao?
Sao gì?
Cái đó không có ý nghĩa gì với anh sao?
- Nó có nghĩa là chúng tôi cử một toán bảo vệ ba người.
- Lên xe lửa.
Rồi chuyện gì xảy ra?
Anh biết là gần như mỗi tháng
đều có chở vàng đi khỏi đây.
Lâu nay không có một vụ cướp xe lửa nào
từ khi Jesse James bị giết.
Nếu mấy ông ủy viên muốn có
một cuộc họp, chúng ta sẽ tổ chức.
Zeb.
Tôi không muốn có rắc rối nào ở đây.
Chúng ta đã là bạn lâu năm rồi.
Với tư cách một người bạn...
...tôi muốn anh rời khỏi thị trấn.
Mấy đứa, lui lại.
Nhìn xuống dưới đó đi, con trai.
- Con biết cái trục đó sâu bao nhiêu không?
- Không.
Sâu hơn ba trăm mét.
Con biết ba trăm mét là bao nhiêu không?
Không.
Nếu con có 200 anh em,
đứa này đứng trên vai đứa kia...
- ...thì các con cũng không thể nào thấy được ở trên.
- Con sẽ bị đè nát.
Đi. Để Cha chỉ cho tụi con cái máy kéo.
Mấy đứa đi trước đi.
Cha sẽ tới ngay.
Tôi nghe nói anh có nói chuyện với
cảnh sát trưởng ở đây về tôi.
- Anh gọi đó là tình bạn bè đó sao?
- Tôi chưa bao giờ coi anh là bạn.
Tôi không thích anh, Cảnh sát trưởng.
Tôi không thích những chuyện anh và loại
người của anh làm cho đất nước này.
Bây giờ, tôi không muốn có rắc rối.
Nhưng nếu anh muốn giải quyết
chuyện xưa, chỉ anh và tôi...
...thì cũng tốt.
Tôi không muốn đấu với anh, Gant.
Anh muốn bình yên, hả, Cảnh sát trưởng?
Bình yên?
Tôi chỉ biết có một thứ bình yên.
Đó là thứ mà em tôi đã nhận lãnh.
Chuyện xảy ra với em của anh
không dạy được anh nhiều, phải không?
Bình tĩnh, Cảnh sát trưởng.
Floyd chưa bao giờ phạm sai lầm...
...ngoại trừ cái lần hắn tin tưởng anh.
Và anh mới chính là kẻ đào tẩu.
Một ngày nào, tôi sẽ ghé thăm
nhà Rawlings.
Mau lên, xăng xái lên.
Đưa mấy thùng vàng lên trên đó đi.
Nhiều vàng quá.
Mau lên, xăng xái lên, các bạn.
Zeb?
Lou Ramsey tìm anh.
Lou.
- Tôi cảnh báo anh, Zeb.
- Chuyện gì?
Tối qua Gant có tới gặp tôi.
Nói là anh muốn gây chuyện với hắn.
Anh tin hắn hả?
Tôi nói cho anh biết, Zeb,
về lãnh địa của anh mà gây chuyện.
Tôi không muốn có chuyện ở đây.
Sẽ không có chuyện gì đâu, Lou.
Gant đã đi rồi.
Cỡi ngựa đi hồi sáng sớm rồi.
Với ai?
Băng của hắn.
Chắc là chúng đang ở đâu đó
giữa đây và Kingman...
...chờ chuyến xe lửa đó.
Đừng hòng gạt được tôi, Zeb.
Anh không theo đuổi một cụ cướp,
anh chỉ theo đuổi Gant.
Anh vẫn còn mang viên đạn nơi hắn đã bắn anh.
Đó là Texas.
Và Oklahoma, nơi anh đã giết Floyd.
Và bây giờ ở đây.
Tôi xin lỗi, Julie...
...nhưng tôi không muốn văn phòng
của tôi dính vô chuyện này.
Zeb?
Mấy đứa nhỏ thắng yên ngựa rồi.
Anh biết.
Sắp tới giờ đi rồi.
Zeb?
- Julie.
- Không ai yêu cầu anh đối đầu với Gant.
Không ai bắt buộc anh.
Mình có thể đi khỏi đây ngay bây giờ.
Mình có thể quên chuyện đó đi.
Có lẽ còn điều gì anh chưa kể với em.
Có không, Zeb?
Em xin anh đừng đi.
Làm ơn.
Đừng đi.
Anh xin lỗi, Julie.
Dì thấy đàn ông không có gì ương ngạnh
hơn lòng tự hào.
Họ đều như nhau, từng người bọn họ.
Lấy thí dụ như Cleve của Dì.
Chưa bao giờ từ chối một ván xì phé.
Làm như có nghĩa vụ phải chơi.
Có khi chơi ba đêm liền,
nhưng ổng sẽ không chịu bỏ...
...ngay cả khi phải trả giá bằng mạng mình.
Ổng...
Chắc là chuyện này không vui lắm.
Mẹ?
Cha đâu rồi?
- Cha cháu đi ra ngoài rồi.
- Mẹ bị sao vậy?
Không có gì quan trọng.
Đi đi, đi qua bên kia đi.
- Sao vậy?
- Thôi mà, tụi cháu muốn chơi.
Ngoan lắm. Vậy tốt hơn rồi.
- Mẹ bị sao vậy?
- Không có gì đâu.
Các cháu biết trò chơi nào không?
Tụi cháu biết chơi u.
Hát dành ghế.
- Chơi u.
- Cháu biết chơi trốn tìm.
Các cháu có biết cách chơi xì-phé không?
- Xì-phé?
- Xì-phé?
Các cháu may mắn đó. Ngồi xuống ngay đó.
Ngồi đi. Đúng rồi.
Nhưng tụi cháu không biết chơi xì-phé.
Đã tới lúc các cháu học chơi rồi.
Trước hết, chúng ta sẽ bắt đầu
với mỗi tay năm lá.
Đưa tôi khẩu súng đó, Zeb.
Và súng ngắn của anh luôn.
Xin lỗi, Lou.
Tôi không thể nghe lời anh được.
Tôi tưởng là luật pháp không cho phép
anh dùng thứ đó nữa.
Tôi sẽ dùng nếu buộc phải dùng.
Tôi sẽ đi khỏi đây, Lou,
và tôi sẽ đem nó theo.
Để giết Gant.
Đó là điều anh nghĩ, phải không?
Rằng đây là chuyện riêng tư giữa hắn và tôi.
Lou à, có thể là...
...một ngày nào khi đã an cư với
gia đình tôi sẽ phải ngồi chờ hắn tới.
Và hắn sẽ tới nếu tôi không
ngăn chặn hắn tại đây và bây giờ.
Tôi sẽ bắt hắn quả tang phạm pháp...
...và rồi tôi sẽ dùng luật pháp để
tống khứ hắn đi một lần dứt khoát.
Luật pháp, Lou.
Tôi sẽ dùng luật pháp...
...nhưng tôi không có nhiều cơ may
nếu anh không giúp tôi.
Có bao nhiêu người trên đầu máy?
Chỉ có một trưởng xa.
- Hắn có vũ khí không?
- Không, chưa bao giờ có.
Tôi sẽ ở trong toa hàng.
Cám ơn, Lou.
Cảnh sát trưởng?
Có mấy kỵ sĩ phía trước.
Để tôi coi.
Thợ máy, đằng trước có chướng ngại vật!
Chạy hết tốc lực, xông qua.
Zeb!
Mau lên! Mau lên!
- Mọi người lên hết chưa?
- Frenchy té ngựa.
- Chắc hắn không lên được.
- Đi thôi.
Từ đây tới chỗ để vàng còn xa lắm.
Không có gì nguy hiểm đâu.
Cứ đi tiếp đi.
Đó là Rawlings.
Lùi xe lại!
Và nhanh lên!
Sao mình đi sớm vậy, Cha?
Mình còn phải đi xa lắm, con trai.
Đưa đây.
Bà ơi, chừng nào mình tới nhà Bà?
Cha cháu sẽ quyết định
khi mình tới nhà cháu.
Bà ơi, mình đưa Sam đi theo được không?
Bà nghĩ là Sam đang đưa mình đi.
Cha ơi, còn bao xa mới tới
nông trại của Bà Lilith?
Sau khúc quanh tiếp theo đó thôi,
khúc quanh tiếp theo...
...và cái thung lũng đằng sau đó.
- Bà Lilith, Bà biết bài hát đó không?
- Đó là bài hát của tụi cháu.
Bài hát của tụi cháu?
Bà đã hát bài hát đó rất lâu
trước khi cha tụi cháu sinh ra.
♪ Ra đi, ra đi, hãy ra đi cùng tôi ♪
♪ Nơi cỏ mọc mát trời ♪
♪ Nơi gió lồng lộng thổi ♪
- ♪ Ra đi, ra đi... ♪
- Zeb!
♪ Hãy ra đi cùng tôi ♪
♪ Nơi tôi sẽ dựng cho bạn
Một mái nhà trên đồng cỏ ♪
♪ Hãy theo tôi, có một mảnh đất đẹp xinh ♪
♪ Dành cho những trái tim hy vọng ♪
♪ Và những bàn tay sẵn sàng ♪
♪ Hãy theo tôi, có một mảnh đất đẹp xinh ♪
♪ Và tôi sẽ dựng cho bạn
Một mái nhà trên đồng cỏ ♪
Những người mở đường, những di dân, những kẻ phiêu lưu
đã chinh phục Miền Tây ngày nay không còn nữa.
Nhưng nó vẫn mãi mãi là của họ.
Bởi vì họ đã để lại dấu ấn của mình trong
lịch sử mà sẽ không bao giờ bị mưa gió xói mòn...
...không bao giờ bị đè nát dưới máy cày,
không bao giờ bị chôn dưới sức nặng của thời gian.
Từ cuộc sống giản dị, khắc khổ của họ,
từ sức sống bền bỉ của họ...
...từ niềm hy vọng và nỗi khổ đau của họ...
...đã sinh ra những huyền thoại
về lòng dũng cảm và kiêu hãnh...
...để truyền cảm hứng cho con cái họ
và con cái của con cái họ.
Trên vùng đất được tưới bằng máu của họ...
...từ cơn sốt thám hiểm và xây dựng...
...đã mọc lên những hồ nước ở nơi
từng một thời là sa mạc khô cằn...
...đã sinh ra những sản vật của đất đai,
những hầm mỏ, những đồng lúa mì...
...những vườn cây ăn trái và
những nhà máy cưa...
Từ những khu định cư thô sơ của họ,
từ những điểm buôn bán nhỏ đã mọc lên...
...những thành phố sánh ngang với những
thành phố lớn nhất trên thế giới.
Mọi bản sắc của một dân tộc dám nghĩ...
...dám làm,
dám thay đổi số phận của chính mình.
♪ Vùng đất hứa, vùng đất hứa ♪
♪ Vùng đất hứa
Vùng đất rừng vàng bạc biển ♪
♪ Kìa những kẻ mộng mơ
Với Kinh Thánh, súng và nắm đấm ♪
♪ Trên những toa xe vượt qua những cánh đồng
tiến về miền đất hứa ♪
♪ Xông pha lên đường ♪
♪ Đó là cách Miền Tây được chinh phục ♪
♪ Sát cánh bên nhau
Họ thuần hóa thảo nguyên hoang dã ♪
♪ Không gì cản được họ
Gió, mưa hay ánh nắng mặt trời ♪
♪ Sát cánh bên nhau
Người mở đường từ khắp muôn phương ♪
♪ Tất cả đều đồng lòng ♪
♪ Đó là cách Miền Tây được chinh phục ♪
♪ Và họ hát mừng một ngày
Khi họ được nghỉ chân ♪
♪ Trên vùng đất nơi dòng nước êm đềm chảy ♪
♪ Nơi có giấc mơ của vợ của chồng
Những người sẽ trụ lại đây ♪
♪ Và hạt giống tình yêu của họ
Sẽ lớn lên ♪
♪ Và lớn lên, và lớn lên! ♪