Tip:
Highlight text to annotate it
X
Bố luôn kể cho tôi những câu chuyện về mẹ-
Rằng mẹ là một nhà hải dương tuyệt vời thế nào.
Những câu chuyện
về đứa con của hai người...
và rằng sao
mẹ lại đặt tên cho đứa bé là...Nim.
Mẹ đã nghĩ ra cái tên đó.
Ít nhất thì, bố đã kể vậy.
Đó là tất cả những gì tôi biết về mẹ-
chỉ là những câu chuyện.
Nhưng chúng thực sự là những
câu chuyện tuyệt vời.
Như câu chuyện mà bố gọi là:
"Nhả Hải Dương Học và Cá Voi Xanh khổng lồ."
Ngày xửa ngày xưa, nhà hải dương học
đi vào đại dương bao la...
để tìm hiểu những thứ có trong dạ dày
cá voi xanh khổng lồ.
Khi bà đang nhìn vào
miệng cá voi xanh...
một con tàu bí hiểm không rõ từ đâu tới
xuất hiện.
Con tàu đó được gọi là
Tàu Cướp Biển.
Nó đến quá gần
và khiến cá voi xanh hoảng sợ.
Và thế là nhà hải dương học
đã bị đại dương nuốt mất.
Bố cho rằng chúng tôi nên chèo thuyền ra biển
và tìm con cá voi xanh kia-
rồi một ngày nào đó,
con cá voi xanh kia sẽ trả mẹ lại cho chúng tôi.
Tôi nghĩ bố nhớ mẹ.
Cả hai bố con tôi đều nhớ mẹ.
Cho tới sinh nhật 4 tuổi của tôi,
hai bố con tôi đã vòng quanh khắp đại dương trên thế giới... 2 lần-
Từ mũi Hảo Vọng
cho tới mũi Ratagonia...
từ Singapore
cho tới đảo Cook.
Rồi một ngày, chúng tôi tìm thấy nó-
ngôi nhà của chúng tôi.
Đây là hòn đảo của tôi.
Không phải một nơi quá tệ
để lớn lên, phải không?
Tôi không phải đi học.
- Tôi tự học ở nhà.
- Hey, Selkie!
Cẩn thận! Mau lên nào!
Hoặc, theo cách nói nào đó, tự học ở đảo.
Xin lỗi!
Tất cả những gì tôi biết về thế giới
là học qua những người bạn của tôi.
Galileo!
Bạn có biết rằng hai vật thể...
không quan trọng kích cỡ thế nào,
sẽ rơi xuống với cùng một tốc độ?
Galileo đã chứng minh điều đó.
Nó là con bồ nông của tôi.
Selkie, chú hải cẩu của tôi,
dạy tôi bơi.
Và đổi lại, tôi dạy nó chơi bóng đá.
Nó phòng thủ phản công rất giỏi.
Ồ, mà tôi cá là các bạn không biết rằng
rùa biển và thằn lằn...
không hợp cạ nhau
Còn về những điều khác
tôi cần biết về thế giới...
tôi chỉ cần tìm hiểu
ở 1 trong những cuốn sách bố mang về cho tôi.
Chỉ cần tưởng tượng một chút
là tôi có thể đi tới bất cứ đâu.
Một cuộc sống không tệ.
Cho bữa tối, tôi hái rau
từ khu vườn của chúng tôi.
Và để thêm mùi vị,
tôi thêm vào một ít giun đất tươi ngon.
Chà. Món yêu thích của bố tôi đấy.
Một ngày tuyệt vời, Nim ạ.
Bố nghĩ mình vừa tìm thấy một loài mới.
Nếu nó là loài mới,
hãy nhớ bố đặt tên nó là gì.
"Protozoa Nim." Bố chưa quên đâu.
(Protozoa: động vật nguyên sinh)
Bố tôi là một nhà sinh vật biển.
Ông bị ám ảnh bởi nanoplankton,
những sinh vật phù du ở biển.
Chúng không phải là của tôi,
nhưng đó là của bố, phải vậy không?
Con có biết rằng có hàng triệu sinh vật phù du
trong một mét khối nước biển?
Protozoa Nim có thể ở ngay đây.
Sao? Sa-
- Này, Lizard!
- Nó không phải là "Lizard". Nó là Fred!
Với một người yên thiên nhiên,
bạn sẽ nghĩ ông ấy thích động vật.
Nhưng khi chúng nhiều hơn một tế bào,
bố Jack không khoái chúng lắm.
Các nhà khoa học trên khắp thế giới
gửi thư cho bố để đặt các câu hỏi.
Thậm chí đôi lúc bố còn viết báo...
như là cho tờ National Geographic.
- Thông số sao ạ?
- 37 hải lý!
Tôi không nói rằng cuộc sống
của một nhà khoa học là dành cho mọi người...
nhưng đó là cuộc sống dành cho chúng tôi.
Vài tháng, tàu tiếp tế lại đến,
mang cho chúng tôi những thứ cần thiết.
Sách báo mới,
đinh và quần áo
Những thứ chúng tôi
không thể tự làm ra.
Chúng tôi bơi thuyền ra biển
để gặp thuyền tiếp tế.
Không một ai,
kể cả thuyền trưởng tàu tiếp tế...
từng được chứng kiến hòn đảo nhỏ
của chúng tôi tuyệt vời thế nào.
Nim, chúng ta quan tâm tới đảo,
rồi hòn đảo cũng sẽ quan tâm lại ta.
Và đó là cách chúng tôi
giữ nó là...
thế giới bí mật, tuyệt vời của riêng chúng tôi.
- Con sẵn sàng chưa?
- Rồi ạ.
À, hào phóng thật.
Xem này-
Hạt giống cà chua.
Con còn điều chúng ta đã đọc được chứ?
Xem này!
Cuốn truyện mới của Alex Rover!
Chuyến phưu lưu Ả Rập của tôi.
Bố nghĩ chuyện gì xảy ra ở Ả Rập?
Ăn xong hãy đọc, Nim.
Không đâu, con sẽ bắt đầu đọc ngay.
"Đó là lời nguyền của cuộc đời tôi.
"Tôi không đi tìm rắc rối,
nhưng bằng cách nào đó, nó lại tìm được tôi.
Câu hỏi không phải là tôi sẽ chết sao?
Câu hỏi là, tôi sẽ chết thế nào?
Tôi sẽ chết vì súng của kẻ đang bắt giữ tôi
hay là chết vì khát?
Hẳn phải là anh hùng
trong chuyện đời tôi.
Hẳn phải là anh hùng
trong chuyện đời tôi.
Hẳn phải là anh hùng
trong chuyện đời tôi..
Mấy anh đang đưa tôi đi đâu vậy?
Một cái hố đặc biệt dành riêng cho ngươi,
Alex Rover.
Đã từng nghe tới Hố Nhện chưa?
"Hố Nhện"?
Chà, tôi đoán đó là câu trả lời
cho việc "tôi sẽ chết thế nào".
Aah!
Không, không! Khoan đã nào, dừng lại đi!
Mày đi đâu thế?
Chết khát là cái chết từ từ.
Sao Alex Rover lại trở thành Alex Rover ạ?
- À, xem nào.
- Chú ấy sinh ra đã dũng cảm rồi ạ?
"Chú ấy sinh ra đã dũng cảm rồi ạ?"
Hmm.
Về chuyện dũng cảm...
nó là thứ gì đó mà ta phải học hỏi
và học đi học lại trong suốt cuộc đời.
Nó không có sẵn trong con.
Nó nằm trong những điều chúng ta lựa chọn
mỗi ngày.
Bố nghĩ giờ Alex Rover đang ở đâu?
Bố không biết.
Có thể giờ anh ta đang dính vào một quan tài
nằm ở 36 nghìn met dưới đấy biển.
Hoặc ở trong Hố Nhện nào đó...
đang bị nhiễm chất độc của nhện
mà không có thuốc giải.
Yeah, Hố Nhện.
Con thích nó.
Được rồi. Đến giờ đi ngủ rồi.
Ngủ ngon nhé?
Và đừng mơ gì về nhện.
Nhện! Nhện!
Tránh xa tao ra.
Được rồi.
Quay lại nào.
Để thẳng. Góc vuông.
Nhà thuốc đồi Telegraph?
Vâng, tôi cần giao thuốc ngay.
Purell.
Cô có bao nhiêu lọ?
Rất tốt.
Tôi lấy tất.
Đúng vậy.
Gửi tất cả.
Ai đó?
- Nhà thuốc đồi Telegraph.
- Cứ để chúng ngoài đó.
Để đây sao?
Trong mưa?
Đúng vậy. Tôi trả bằng MasterCard.
Tôi đã trả tiền boa rất hậu cho cậu.
- Chắc chắn vậy.
- Được rồi.
Alexandra, tôi Buffy đây,
biên tập viên yêu thích của cô.
Tôi biết cô ở đó,
và tôi biết cô sẽ không nhấc máy.
Tôi chỉ thấy lo lắng cho cô...
ngồi trước máy tính,
sống nhờ bữa ăn chỉ có súp Progresso.
- Sao mà ngày nào cô cũng ăn nó được nhỉ?
- Buffy.
Còn câu chuyện mới về Alex Rover sắp tới?
Có phải đáng ra tôi đã được đọc nó
2 tuần trước?
Không áp lực, không áp lực,
không áp lực.
Điều các người không biết về tôi là
ở đâu có Alex Rover...
ở đó có lối thoát!
Tôi có sự khéo léo để thoát ra
khỏi những tình huống còn tệ hơn thế này, biết không.
Ê. Xin lỗi?
Không, khoan đã nào.
Tôi phải được ra khỏi chỗ này.
Alexandra!
Sao mình không làm được nhỉ?
Không áp lực, không áp lực,
không áp lực.
Hiến tế cho núi lửa.
Mình nghĩ đã cái quái gì vậy?
Núi lửa, núi lửa.
"Sống trong bóng râm của một núi rửa."
Hmm.
Điên rồ thật.
Ai lại đi làm vậy chứ?
Oh, wow.
Hoàn hảo.
- Bố làm gì vậy, bố Jack?
- À, con đây rồi!
Dòng nước dịch chuyển, Nim. Dải san hô của
cá rô nước ngọt sẽ chỉ ở dưới mặt nước 1,5 m.
Cá rô nước ngọt?
Nhưng sắp tới bữa tối rồi mà bố!
Ta sẽ không xem được quá trình phát triển
của tảo như lần này trong nhiều năm nữa đâu.
Lại thêm sinh vật phù du ạ?
Đây là sẽ chuyến đi
mà ta tìm thấy Protozoa Nim.
Bố hứa đấy.
Bố cảm nhận được điều đó.
Nhưng trứng của Chicca sắp nở rồi.
Con phải ở đây.
Không thương lượng gì hết. Ý bố là,
đây là cơ hội cả đời chỉ có 1.
Thôi nào!
Tuần trước bố cũng nói vậy
về thực vật phương Nam.
- 2 đêm thôi mà, Nim.
- Không đâu ạ! Chicca chỉ đẻ 1 lần mỗi năm.
Chỉ có 1 chú rùa con.
Con muốn ở lại.
Ta có thể nói chuyện
qua điện thoại vệ tinh.
Nim, thôi nào.
Con không còn là trẻ con nữa.
Con giống mẹ con nhiều lắm, biết không?
- Vậy là tốt, phải không bố?
- Ừ, tốt.
Chắc chắn rồi.
Không may là, bố chưa từng thắng mẹ con
trong bất cứ lần tranh luận nào.
Được rồi, chỉ còn 4 tiếng nữa
cho tới thủy triều thấp.
Lấy cho bố
chai và đồ lặn nhé?
Con đã đóng gói chúng rồi!
Nếu có e-mail gì thì cứ bảo bố đang đi thám hiểm.
Bố sẽ trả lời các câu hỏi của họ vào thứ 5.
Này, Lizard, rời khỏi đó đi nào.
Nó không phải là "Lizard".
Nó là Fred.
Nếu như có một cái e-mail buồn cười nào đó?
- Thì con sẽ giúp họ, được không ạ?
- Bố muốn con nói là thứ 5.
Nim, con chắc con sẽ ổn chứ?
Thôi nào bố.
Bố đã từng để con lại một mình rồi mà.
Ừ, phải.
Nhưng chỉ 1 đêm, chưa bao giờ là 2 đêm.
Con có Selkie, Fred, Galileo
và cuốn truyện mới của Alex Rover rồi mà.
- Con sẽ ổn thôi,
- Được rồi, được rồi.
Bố quay về với Protozoa Nim nhé!
- Đúng vậy!
Gặp con vào thứ 5!
Bố yêu con!
Con cũng yêu bố!
Tối bố sẽ gọi cho con!
Đừng tiệc tùng gì trong lúc bố đi đấy!
#Baby, baby
please let me hold him #
#I wanna make him stay up all night #
#Sister, Sister
He's just a plaything #
# We wanna make him
stay up all night #
#Here we go #
#See him drink from a bottle #
#See him eat from a plate ##
Ồ, 2 e-mail mới.
Ta nổi tiếng nhỉ?
Này, Freddie.
Sao vậy?
"Gửi Jack Rusoe, tôi cần một chút giúp đỡ
cho cuộc phưu lưu mới nhất.
Liệu anh có thể trả lời tôi vài câu hỏi?
Alex Rover."
Alex Rover?
Alex Rover viết thư cho bố?
Mày có nghĩ đó là Alex Rover?
Đúng rồi! Đúng rồi chú ấy rồi!
Gửi Alex Rover, tôi chắc là Jack
sẽ rất muốn giúp bạn với cuộc phưu lưu mới.
Ông ấy là một fan lớn của bạn.
Cả hai chúng tôi.
Người gửi... Nim.
"Gửi Alex Rover,
tôi chắc là Jack
sẽ rất muốn giúp bạn với cuộc phưu lưu mới.
Ông ấy sẽ trở lại vào thứ 5.
Ông ấy là một fan lớn của bạn. Cả hai chúng tôi.
Người gửi: Nim."
Nim. Hmm, tên lạ thật.
Gửi Nim, bạn là cộng sự nghiên cứu của Jack?
Jack đã viết về ngọn núi lửa hai người sống.
Bạn có thông thuộc ngọn núi lửa không?
Thân ái, Alex Rover.
Gửi.
- Cô đang làm gì vậy, Alexandra?
- À, nghiên cứu.
Đi đi. Đi đi.
Để tôi yên nào.
Cô không muốn nói vậy đâu.
Cô yêu tôi mà.
Sao anh chắc vậy?
Bởi vì cả thế giới
yêu Alex Rover.
Thật sao? Tôi biết rồi.
"Được dịch ra 21 ngôn ngữ."
Không áp lực, không áp lực,
không áp lực.
Cô đã loay hoay viết chương 8
suốt 3 tháng qua rồi.
Cả việc hiến tế tôi cho núi lửa
hay tìm đường cho tôi thoát.
- Này! Đến lúc hoàn thành cuốn sách rồi đấy.
- Im nào!
- Tôi đang suy nghĩ.
- Phải rồi. Cô đang suy nghĩ. Cô đang suy nghĩ.
Đó chính là vấn đề đấy. Cô phải
ngừng suy nghĩ và tập trung vào bản thân.
Này, chính là vậy đấy. Kinka.
"Kinka"?
Kinka!
Kinka!
Kinka!
Yeah!
Không thể tin được, bố Jack ạ.
Con của Chicca vừa sinh tối nay,
đúng như con đã nói.
- Tuyệt lắm.
- Và những con cua đói ngấu nghiến.
Việc con ở lại rất quan trọng.
Con đã cứu sáu chú rùa con.
Thật may cho chúng có con ở đó.
Bố rất tự hào về con.
- San hô cá rô sao rồi ạ?
- Bố ước gì con được nhìn thấy nó, Nim. Nó...
Nó còn phi thường hơn cả dải ngân hà.
Lần sau thì không thương lượng gì đâu đấy, nhớ chưa?
Bố đã tìm thấy loài của con chưa?
Mmm. Bố có dự cảm rất tốt
về lần đó.
Giờ thì ngủ đi nhé, Nim. Đừng đọc sách nữa.
Sáng mai ta sẽ nói chuyện.
Sao bố biết con đọc sách?
Bố hiểu rõ con mà.
Ngủ ngon nhé, Nim.
Ngủ ngon.
Thật lộng lẫy.
Không!
Jack?
Bố?
Không.
Freddie!
Lộn xộn nhỉ, Selk?
Không hoạt động.
Hỏng rồi.
Jack?
Bố nghe thấy con không?
Jack... Michael... Rusoe?
Bố, bố nghe thấy con không?
Jack?
Thôi mà, bố!
Jack? Bố?
Protozoa Nim.
Thủng. Thủng không tốt.
Không ai thích một lỗ thủng.
Oh.
Ở giữa nơi không ai biết.
Không cột buồm. Không vệ tinh.
Thuyền đang chìm.
Làm sao để trở về với Nim?
Cho tới mai, bố sẽ không trả lời, phải không, Fred?
Không cần phải lo lắng.
Phải kiếm thức ăn. Mình phải mạnh mẽ.
Mình phải trở về với Nim.
Cá của tao chứ!
Tao thấy nó trước!
Gì vậy?
Mày là ai?
Tao biết mày không?
Mày là bạn của Nim?
Chắc mình say nắng rồi.
Nói chuyện với chim.
Bố quay về với Protozoa Nim nhé!
Đúng vậy! Gặp con vào thứ 5!
- Bố yêu con!
- Con cũng yêu bố!
Tối bố sẽ gọi cho con!
Lộn xộn nhỉ, Selk?
Alex Rover?
Chú ấy lại viết thư cho chúng ta?
"Gửi Nim, bạn là cộng sự nghiên cứu của Jack?
"Có lẽ bạn có thể giúp tôi.
Tôi đang phải đối mặt với một thời hạn sinh tử.
"Jack đã viết về ngọn núi lửa hai người sống.
Bạn có thông thuộc ngọn núi lửa không?
Thân ái, Alex Rover."
Gửi Alex Rover,
chúng tôi có một ngọn núi lửa-
Chúng tôi gọi nó là Fire Mountain.
Nhiều năm qua nó đã không phun trào,
nhưng khi nó phun trào, bầu trời trắng xóa với bụi.
Hay thật.
"Trắng xóa với bụi." Mình thích hình ảnh đó.
Được rồi. Gửi Nim, liệu có ai đã từng thấy
dung nham sôi sùng sục...
bên trong miệng núi lửa?
Gửi. Được rồi.
Không thể đợi được.
Không, không, người đưa thư.
Ồ, không. Hey!
Xin lỗi!
Anh để nó ở hành lang được không?
Anh có thể để ngoài cửa không?
Ouch.
Gửi Alex Rover...
tôi không chắc bên trong ngọn núi lửa
trông như thế nào, nhưng tôi sẽ sớm cho bạn biết.
Thân ái, Nim.
Cộng sự nghiên cứu của Jack.
Ồ, nhiều thư quá.
Chỉ cần mở cửa.
Chỉ cần mở cửa thôi mà, có gì lớn lao đâu.
Chỉ cần lấy thư, lấy thư.
Được rồi, Fred. Có gì lớn lao đâu.
Làm thôi.
Mình làm được mà.
Mình làm được mà.
Ai cũng có thể vặn nắm đấm.
Mày làm được mà. Cố lên.
Cố lên. Xa thêm chút nữa thôi.
Được rồi, nắm lấy nó.
1, 2, 3.
Oh.
Ai cần thư chứ?
Mình có thể lấy chúng vào ngày mai.
Hmm, thú vị thật.
Không có nhiều dung nham
bằng những hòn đá khô, lởm chởm.
Mình không thể đợi để kể với Alex Rover.
Galileo, chúng tao đã lo cho mày?
Mày đi đâu vậy?
Bọn tao đang làm vài nghiên cứu
cho Alex Rove-
Sao vậy? Bám chặt, Fred!
Mau lên nào.
Mau lên nào, mở ra!
Mở ra!
Mau lên!
Aah!
Fred, mày ổn chứ?
Đừng kể với bố Jack
là chúng ta đã tới đây, được chứ?
"Gửi Alex Rover, cuộc thám hiểu
núi lửa của tôi không được tốt lắm.
Tôi bị ngã
và bị một vết thương dài 5 inch ở chân."
Chúa ơi. Tất cả là vì mình.
"Nó đang sưng lên
và ra mủ.
Tái bút. Làm thế nào để chữa
một vết thương dài 5 inch bị ra mủ?
Mình làm gì đây?
Gửi Nim, điều quan trọng nhất đối với một vết thương...
là đảm bảo giữ cho nó sạch và khô.
Ở đảo Cook,
họ dùng thân cây Simarouba...
- để tránh nhiễm trùng.
- Hmm. Simarouba.
Tái bút:
Bạn ổn chứ, Nim?
"Gửi Alex,
về câu hỏi 'tôi có ổn không'
"Tôi sẽ ổn
khi bố tôi trở về.
"Nhưng thật tuyệt
được nói chuyện với một người hùng sống.
Nim."
Khoan đã.
"Khi nào bố tôi trở về"?
Chúa ơi.
Bạn là ai, Nim? Bạn bao nhiêu tuổi?
Bạn ở một mình sao,
cho dù bạn ở đâu?
Cái gì kia?
Nó muốn gì ở đây?
Nó đến nhanh quá.
"Cướp biển?"
Tàu cướp biển?
"Nhả Hải Dương Học và Cá Voi Xanh khổng lồ."
Ồ, không.
Tao nghĩ chúng ta bị xâm lấn rồi.
Đơn giản là siêu phàm.
Chính xác là thiên đường.
Không có trên bất cứ bản đồ nào.
Thuyền trưởng, ra đây xem này.
Ồ, phải rồi.
Bát cơm của tao đây rồi.
Chuyện này sẽ hay đây.
Nhìn nó kìa.
Con cá heo nhỏ đáng yêu.
Tự nhiên trong vẻ lộng lẫy của nó.
Mang vỉ nướng lại đây.
Ta sẽ để nhiều ghế
khắp bờ biển
và sẽ bán 10$/vé.
Shh, Freddie.
Thuyền trưởng, ông đã hứa với bọn họ về
một hòn đảo bí mật, và đó đúng là thứ ta đang có.
Bọn họ sẽ thích nơi này.
Đây sẽ là thiên đường cho riêng cho Cướp Biển.
- "Thiên đường Cướp Biển"?
- Đúng vậy.
2 ngày nữa ta sẽ quay lại.
Một khách sạn ở chỗ kia
trông sẽ tuyệt thế nào nhỉ?
Đốn hết đống cây đi.
Hoàn hảo.
2 ngày nữa sẽ quay lại.
Bố Jack?
Bố Jack, thôi nào.
Bố!
Bố, bố đang ở đâu?
Con cần bố.
Bạn là ai, Nim?
Bạn bao nhiêu tuổi?
Bạn ở một mình sao,
cho dù bạn ở đâu?
Đúng vậy. Cháu đang ở một mình.
Cháu 11 tuổi, và bố cháu đang ra ngoài.
Ông ấy mất tích ngoài biển.
Và chân cháu thì sưng vù và chảy máu.
Và Tàu Cướp Biển đang đến xâm lấn đảo.
Nim."
Tôi làm được gì, Nim?
Tôi làm được gì, Nim?
Hãy đến đây.
Đến đó?
Cháu không thể tự làm tất cả.
Cháu không thể trở thành người hùng
trong câu chuyện của chính mình.
Cháu cần chú, Alex Rover.
Xin hãy giúp cháu.
Xin hãy giúp cháu.
Tôi xin lỗi.
Tôi ước mình có thể tới đó,
nhưng tôi mắc bệnh sợ giới hạn không gian rộng.
Giới hạn? Cô gọi nó vậy hả?
Cô sẽ không gửi bức thư đó, phải không?
Tôi xin lỗi.
Tôi ước mình có thể tới đó,
nhưng tôi mắc bệnh sợ giới hạn không gian rộng.
Thậm chí tôi đã không rời khỏi căn hộ
của mình suốt 16 tuần qua.
Chú đang nói gì vậy?
Chú là một trong những nhà thám hiểm
vĩ đại nhất từng sống!
Chú là Alex Rover!
Nhưng tôi không phải là Alex Rover.
Đúng vậy, cô không phải là Alex Rover.
911 đây. Tình huống khẩn cấp gì vậy?
À, tôi?
Tôi không có gì nghiêm trọng đâu.
Điều nghiêm trọng là
có một bé gái...
và cô bé đang ở một mình
ở một nơi nào đó giữa Nam Thái Bình Dương...
và cô bé bị thương...
và tôi cảm thấy- tôi cảm thấy
mình có trách nhiệm về việc đó.
Xin lỗi. Cô nói là "Nam Thái Bình Dương"?
Đúng vậy.
Tôi xin lỗi.
Chúng tôi chỉ nhận nhiệm vụ ở Vịnh San Francisco.
- Bộ Nội Vụ Suva
- Suva, đảo Fiji.
- Fiji, yeah.
- Có một bé gái ở một hòn đảo...
- ở nơi nào đó gần chỗ các vị, tôi nghĩ vậy.
- Có 331 hòn đảo ở Fiji, thưa cô.
"Nim, chính xác thì cháu ở đâu?"
Gửi Alex Rover...
hòn đảo của cháu ở 20 độ Nam,
162 độ Tây...
ở Nam Thái Bình Dương.
- Đừng chia sẻ địa điểm của cháu-
- "Đừng chia sẻ địa điểm của cháu với bất kì ai khác."
"Bố cháu sẽ không vui
nếu thế giới khám phá ra ngôi nhà bí mật của 2 bố con.
Nhưng cháu sợ phải ở một mình.
Nim."
- Hãy làm việc đó.
- Làm gì cơ?
Tới đó.
20 độ Nam,
162 độ Tây.
Thậm chí tôi còn không rời khỏi căn hộ của mình được.
Tôi không thể tới Nam Thái Bình Dương!
Chỉ là một chuyến đi thôi mà.
Alex, cô bé cần cô.
Thậm chí tôi còn không biết nó.
Cô không biết điều gì?
Rằng cô bé là một đứa trẻ?
Rằng cô bé một mình trên đảo,
và rằng cô bé cầu cứu cô.
Hãy trở thành người hùng
trong câu chuyện đời cô.
Đừng có trả câu đó lại cho tôi.
Tôi đã viết câu văn đó.
Biết rồi. Sao cô không làm theo câu văn ấy
để có một sự thay đổi?
Thôi nào. Hãy ra khỏi
căn hộ chết tiệt này.
Hãy phưu lưu thôi!
Hãy lên đường cùng tôi.
Này, cô không biết được đâu.
Thậm chí rồi cô sẽ thích nó.
Cháu cần chú, Alex Rover.
Mình mất trí thật rồi.
Gửi Nim.
Sau khi khảo vấn lương tâm một cách nghiêm túc...
tôi quyết định đi tới
20 độ nam, 162 độ Tây.
Thật không may, chuyến bay duy nhất
rời San Francisco lúc nửa đêm...
và gặp vài trục trặc khi chuyển tiếp.
Tôi không dám chắc khi nào tôi tới được,
nhưng hãy biết rằng tôi đang tới.
Nếu vì vài lý do nào đó khiến tôi không đến được,
có thể là do... tôi đã lạc giữa đại dương.
Thân ái, Alex Rover.
Alex Rover sắp đến?
Selkie, chú ấy sắp đến!
Chú ấy đang đến đây!
Tôi không làm được.
Tôi không đi được.
Hay thật, tôi đã kinh ngạc khi cô làm được thế này.
Có lẽ tốt nhất là cô đừng đi.
Ý tôi là, sau tất cả-
Cô bé cầu cứu tôi, đúng không nào?
Đâu có cầu cứu cô.
Nhưng, thật không may,
anh không có thật.
Tôi thuộc về cô.
Thôi nào.
- Mở cửa đi, Alexandra.
- Anh không thể ép tôi.
Không, phải vậy.
Tôi không thể.
Cô phải tự làm việc đó.
- Đi nào.
- Uh-uh.
- Vặn nắm đấm đi.
- Uh-uh.
Phải rồi.
Cô làm được mà.
Phải rồi! Whoo!
Cùng đi cứu cô bé đó nào.
Cầm tay tôi nào, Alexandra.
Không đâu.
- Hãy cảm nhận thế giới.
- Tôi không muốn.
Nó, nó không sạch sẽ.
- Thôi nào.
- Đừng có kéo tôi nữa!
Bỏ ra đi!
- Bỏ ra đi!
- Cái-
- Ow! Ow!
- Cô sợ cái quái gì chứ?
Tất cả mọi thứ!
Cô ổn chứ?
Vâng. Tôi ổn. Chỉ là-
Chỉ là tôi thấy phấn khích
vì được hít thở không khí trong lành.
Ông, ông, ông đợi một lát được không?
Tôi- tôi bị say xe.
Chúng ta còn chưa di chuyển mà.
Ồ, vâng, có điều,
ý tưởng về việc di chuyển khiến tôi muốn bệnh.
Đây là điều ta phải làm, Freddie.
Ta phải giữ bọn họ chỉ được ở ngoài vịnh.
Alex Rover đang tới đây.
Phải đuổi được họ ra khỏi bờ biển của chúng ta.
Rất đơn giản. Vị trí phòng ngự,
giống như Peloponnesians vậy.
Họ là những chiến binh Hi Lạp cổ.
Họ có mặt trong Sách Thế Giới.
Galileo, mày đến vừa kịp lúc!
Bọn tao cần mày.
Bọn tao đang bị xâm lấn.
Giờ mọi thứ đã sắn sàng.
Tất cả cùng tham gia.
Đợi đã, đợi đã.
Galileo.
Galileo, không! Mày đang làm gì vậy?
Trở lại đây đi, Galileo!
Tao cần những thứ đó!
Chúng là dụng cụ của tao!
Giày, thưa bà.
Ahh. Giày?
Thật kinh khủng.
Xin lỗi, thưa bà.
Xin bà quay lại.
Được rồi đây!
Kiểm tra túi!
Cái gì đây ạ?
Cái đó, cái đó là cho món súp của tôi.
- Không hợp lệ.
- Nhưng-
Nhưng sao tôi mở được hộp súp?
Mở bằng răng sao?
- Cái gì đây?
- Đó là dung dịch khử trùng tay.
- Nó, nó là một sản phẩm tuyệt vời.
- Không hợp lệ.
- Anh nên dùng cái này trong công việc.
- Tôi xin lỗi.
- Không chất lỏng nào lớn hơn 80g được chấp nhận.
- Nhưng, nhưng tôi...
Người tiếp theo!
Ồ, không! Không! Không!
Đừng!
Đừng bỏ tao lại!
Ôi trời.
Dụng cụ thắt lưng của mình.
Galileo?
Galileo. Cảm ơn mày.
Có hi vọng cho Jack rồi,
lũ cá mập tệ hại!
Chúa ơi, chỗ này nóng quá.
Cứ như bồn tắm Thổ Nhĩ Kì vậy.
Ông có thấy trong này quá nóng không?
Tôi đã trả lời cô rồi.
Tôi cảm thấy rất thoải mái.
Ồ. Xin lỗi. Đây, đây
sẽ là lần cuối cùng, tôi xin hứa.
- Có chuyện gì vậy, thưa cô?
- À...
Cô có cách nào để mở hộp súp Progresso không?
Cô biết đấy, tôi không hay đi du lịch, nhưng, ừ...
Họ tịch thu cái mở nắp của tôi
ở sân bay.
Tay tôi!
- Tôi xin lỗi.
- Chỉ hơi lộn xộn chút thôi, được chứ ạ?
- Vâng.
- Hơi lộn xộn. Đúng vậy.
Ông biết không? Tôi sẽ...
Chỉ một chút thôi. Tôi sẽ...
Nhưng tôi sẽ, tôi sẽ làm việc này
Nếu, nếu ông không phiền
thì tôi sẽ đi qua ông.
Xin lỗi.
Oh.
Ôi trời, máy bay.
Chẳng có gì tốt đẹp ở máy bay,
ngoại trừ đậu phụng.
Mình có bị dị ứng đậu phụng không nhỉ?
Mình đã nghĩ cái quái gì vậy?
Cô đã nghĩ thế này: "Du lịch,
phưu lưu, bay hàng dặm."
Tôi không thể có chút riêng tư
trong nhà vệ sinh sao?
Ý tôi là, ý tôi là, xin anh đấy.
Không có chút tôn trọng gì sao?
- Cái gì đây?
- Thuốc say xe.
Nó không làm cô thấy buồn ngủ à?
Buồn ngủ.
Cô Rover? Cô Rover?
Cô Rover?
- Cái...
- Ta tới nơi rồi. Chúng ta đã tới Borneo.
Ồ, nhưng tôi đâu muốn tới Borneo.
Tôi muốn tới Rarotonga.
À, chuyến bay kế tiếp của cô tới Rarotonga
sẽ rời nhà cổng F-71 trong...
- trong 12 phút nữa.
- Được rồi.
- Cô có muốn tôi giúp gì không?
- Không. Tôi... ổn.
Được rồi.
- Xin lỗi. Xin lỗi.
- Hey!
Oh! Oh! Oh!
Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.
Tôi không cố ý.
Tôi phải đi gấp.
Không, không, đợi đã.
Đợi đã...
Tôi nghĩ có nhầm lẫn ở đây. Tôi...
Đáng lẽ tôi phải ở trên chuyến bay tới Rarotonga.
Ồ, vâng. Không có nhầm lẫn gì đâu ạ.
À, không, không, không.
Người ta đã nói với tôi rằng
tôi sẽ đi một chiếc máy bay to tới Rarotonga.
Vâng, đây là máy bay to đến Rarotonga.
Ồ vâng, đây là máy bay to đến Rarotonga.
Ồ vâng.
Thú vị quá nhỉ?
Cô Alex Rover.
Cô trùng nên với một nhà phưu lưu vĩ đại.
À vâng. Thú vị thật.
Được rồi. Đầu tiên, điều quan trọng nhất
là bọn họ chưa biết ta ở đây.
Dập lửa đi.
Ta cũng sẽ phải giấu con đường đi.
Ta phải làm cho chỗ này thật tệ hại....
nơi cuối cùng bất cứ ai muốn đến.
Khi bố Jack quay về,
tao sẽ nói với bố rằng tao đã bảo vệ hòn đả.
Chúng ta có thể làm được, Selk.
Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.
Tối nay không được nhóm lửa.
Không lửa và ánh sáng.
Không ai được biết chúng ta ở đây.
Thôi nào, bọn mày.
Ngoài kia không có gì đâu.
Chỉ cần nhắm mắt lại.
Lạy Chúa, xin Người đừng mang con đi bây giờ.
Con xin hứa nếu con sống sót,
con sẽ không bao giờ ra khỏi nhà nữa.
Tôi hứa rằng con sẽ chỉ nghe theo
nỗi sợ hãi và sự ngờ vực nơi đáy lòng.
Chùm sao Orion ở kia,
và đây lại là tháng 4.
Vậy nên chắc hẳn tao phải ở
9 độ Bắc của...
Có một lối đi qua...
Sao vậy?
Tao ở quá xa à?
Có lẽ mày đúng.
Ý tao là,
mày biết xem tinh tướng mà, Galileo.
Emily?
Là em phải không?
Anh sẽ trở về với con bé, Emily!
Anh xin thề!
Anh sẽ chăm sóc Nim!
Emily?
Nhìn họ kìa. Tao đã hứa với bố Jack
là không để một ai đặt chân lên bờ biển.
Lòng dũng cảm là thứ
ta tìm thấy mỗi ngày.
Dậy đi nào, Selkie!
Ngày hôm nay,
ta chiến đấu cho sự bình yên.
Đây là hòn đảo của chúng ta!
Ồ, tuyệt vời.
Thật kì diệu!
Xem kìa, bố.
Nó chưa được khai phá.
Dĩ nhiên là nó được khai phá rồi, Edmund.
Đội tuần tra biển đã khai phá nó.
- Thôi nào, Eddie.
- Chờ đã, mẹ ơi.
Vẫn chưa hết phí xem mà.
Cho con nhìn thêm chút thôi.
Cái gì...
Mẹ ơi!
Cho con thêm tiền! Mau lên!
- Con nghĩ con thấy một nàng tiên cá!
- Thôi đi, Edmund.
Đi nào!
Thuyền đang đi rồi!
- Nhưng còn nàng tiên cá!
- Đi thôi. Kéo lấy nó! Mũ con đây.
Đi thôi, anh yêu!
Thuyền đang rời đi đấy.
Không, không.
Tôi, tôi đang tìm Fire Mountain.
Có một ngọn núi lửa ở đó.
2 hamburger. 2 hamburger.
2 hamburger.
- Ồ, không, không. Đây không phải là hamburger đâu. Tin tôi đi.
- 1$
- Cô trông rất tuyệt.
- Vòng 1$. Rất rẻ.
Aah.
- Dê. Dê. Cô cần dê.
- Không, không, không.
Tôi không cần dê.
Cậu mới cần dê.
Cậu nên rửa tay
trước khi chạm vào thứ gì đó.
- Mua của tôi đi! Mua của tôi đi!
- Không. Tôi cần tới Fire Mountain.
- Tôi biết cô cần gì. Tôi sẽ đưa cô đi.
- Ông biết Fire Moutain?
Nó ở 20 độ nam
và 162 độ Tây.
- Tôi biết cô cần gì. Tôi sẽ đưa cô đi.
- Được rồi.
- Tôi biết.
- Được rồi. Tôi sẽ lên xe.
- Bàn chải. Cô cần bàn chải!
- Tôi không cần bàn chải.
Tôi luôn mang cái của tôi đi.
Cảm ơn.
Mọi người có thể tự dùng chúng
để đánh răng. Đánh răng.
Được rồi. Cảm ơn.
Tạm biệt.
Này! Ông...
Ông có biết đang đi tới đâu không vậy?
Tôi biết cô cần gì. Tôi sẽ đưa cô đi.
Ông có dung dịch khử trùng tay không?
Tôi biết cô cần gì. Tôi sẽ đưa cô đi.
Ông chỉ nói được vậy thôi sao?
Tôi biết cô cần gì. Tôi sẽ đưa cô đi.
Tin tưởng, Alex.
Tin tưởng, tin tưởng.
Rất dễ để nói ra.
Tin tưởng là bí mật của phưu lưu.
Chương 4, Đường tới Kilimanjaro.
- Anh có nghĩ ra điều gì hay hơn không?
- Thuyền!
- Đó là thứ cô cần. Thuyền!
- Thấy chưa?
Tôi đã nói gì nào?
Họ đến nhầm chỗ rồi.
Không ai được xâm lấn đảo của tao
và rời đi cùng nó.
Được rồi, Selk.
Đến giờ hành động rồi.
Hãy cùng đuổi cổ họ. Dạy họ điều gì xảy ra
khi cá ươn và lá chuối kết hợp.
Một thiên đường hoàn hảo.
Cái gì kia?
Có lẽ là một mạch nước ngầm phun lên.
Ôi trời. Mùi gì kinh vậy?
Thối quá!
- Quay thuyền lại đi.
- Kinh quá! Tôi nôn ra mất.
Nhìn kìa! Đó là một con hải cẩu.
Nhìn nó kìa.
Ủy ban chào mừng của ta đấy.
Biết là ở đây có người mới đến.
Mày đã cố gắng hết sức, Selk.
Jack, bố đâu rồi?
Hãy hướng mắt về đường chân trời.
Hướng mắt về đường chân trời,
hướng mắt về đường chân trời. Như vậy sẽ không bị nôn.
Hướng mắt về đường chân trời.
Hướng mắt về...
Tôi sẽ đưa cô đến đảo Tuvalu.
- Chiếc thuyền nhỏ này chỉ có thể đi xa tới vậy.
- OK.
Nhưng, cái gì kia?
Nó?
À, đó là gió mùa.
Ông, ý ông là, đó là gió mùa?
Bão muốn đến chỗ này nhưng bầu trời không cho.
- Tôi tin tưởng bầu trời của tôi.
- "Tôi tin tưởng bầu trời của tôi."
Một câu rất hay đấy. Có lẽ tôi sẽ ăn cắp nó.
Tôi là nhà văn.
Không, không. Đó là câu của tôi.
Toi cũng là nhà văn.
- Tôi dùng câu đó trong truyện của tôi.
- Vậy à?
Được rồi. Nó là của ông.
Không! Hey!
Thưa quý vị,
cuộc thi Olympic Tàu Cướp Biển sẽ diễn ra sau 30' nữa!
Được rồi. Được rồi. Đây.
Mấy ngôi nhà nhỏ họ mang tới đây
là gì vậy?
Thưa quý vị...
các nhà WC hiện đã mở cửa
cho hạng thương gia.
Đập bóng đi.
Ống nhòm của mình.
Edmund, đừng đi xa quá đấy.
Con không biết có những sinh vật
kinh dị thế nào ở đó đâu.
Không có sinh vật kinh dị nào đâu, mẹ ơi.
- Aah.
- Khẽ nào, Fred. Chưa được.
Không ai được biết chúng ta đang ở đây.
Bỏ ra! Rời khỏi tao ngay!
Rời khỏi tao ngay!
Rồng! Con nhìn thấy một con rồng!
Cứu với! Rồng bay!
Cứu với!
- Edmund, con đã ở đâu vậy?
- Cứu với!
Con trai chúng ta sao vậy, Shirley?
Cuộc đi săn sẽ bắt đầu trong 20 phút nữa.
Bất cứ quý khách nào muốn khám phá hòn đảo...
trong 20 phút nữa.
Đừng lo cho tao, Fred.
Tao vẫn ổn.
Đến lúc phản kích đợt 2 rồi.
Gọi bạn mày đi. Mau lên.
Oh!
Được rồi. Đi nào.
Để tôi.
Được rồi. Mày sẵn sàng bay chưa, Fred?
Chôn tiền của tôi đi!
Nó kìa!
Cái gì thế?
- Shirley, giúp anh! Aah!
- Rồng! Rồng bay!
Rồng!
Chúng chỉ là thằn lằn thôi, thưa quý vị.
Chúng có ở khắp đảo này.
Nhưng sao thằn lằn lại bay được vậy,
thuyền trưởng?
Về thuyền đi.
Đi đi. Đi đi.
Thưa quý vị, không cần sợ hãi!
Loài thằn lằn sợ lửa!
Chỉ là tự nhiên thôi,
và chúng ta biết cách để chế ngự nó!
Thưa quý vị! Xin được giới thiệu
vũ đoàn Tàu Cướp Biển nổi tiếng thế giới!
Đảo Tuvalu đây rồi.
Cô sẽ đi bộ từ đây?
Sao cơ?
Tôi, tôi đi bộ?
Cách bờ biển hơn 90m thế này sao.
Ông đã nói là sẽ tới đảo Tuvalu.
Đây mới chỉ là gần đảo Tuvalu.
Thuyền nhỏ không thể đi xa hơn,
sẽ có hại cho động cơ.
Ông không thể nghiêm túc được sao.
- Thôi nào. Đi đi.
- Chỉ là...
Chỉ là... Chỉ là...
Thật điên rồ.
Tôi biết một ít về sự điên rồ,
để tôi kể cho ông.
Chúa ơi.
Ở chỗ này có người có trực thăng đấy.
Cậu ta sẽ giúp cô đi nốt quãng đường còn lại.
- Nhưng tôi-
- Đi tìm người có trực thăng đi.
Không, không. Chờ đã, chờ đã.
Ông không biết mức độ an toàn của cái đó sao?
Tôi không thể đi trực thăng.
Tôi phải quay lại ngay.
Thôi nào.
- Này! Tôi sẽ báo ông với...
- Tạm biệt! Chúc may mắn!
ai đó!
Giờ thì nước đang ngập đến thắt lưng cô.
- Đại dương tuyệt đẹp.
- Ah!
Nước biển.
Nó không tuyệt sao?
Không. Không.
Không tuyệt chút nào.
Không tuyệt chút nào.
Nó thật ẩm ướt, khó chịu, bốc mùi cá và...
Này, này!
Đưa tôi về đi!
Đi thôi, Alexandra.
Chính là vậy đấy!
Cô đang tận hưởng mùi vị cuộc phưu lưu.
Mùi vị quá tệ.
Sao vậy?
- Anh có thấy Edmund không?
- Không.
Edmund!
Eddie! Con ở đó à?
Chơi vui nhé!
Đây không phải là chỗ để chơi đùa đâu!
Đây đúng là chỗ hoàn hảo để chơi đùa!
Edmund!
Nhìn kìa.
Cái gì thế?
Khói!
Nhìn như một ngọn nủi lửa.
Sao hả?
Nó đang phun trào sao?
Đá lở phải không?
Cố lên nào.
Không. Không. Nhầm hướng rồi!
Wow.
Shirley? Shirley!
Ồ.
Whoa. Mình đã gây ra đó sao?
- Chúa ơi!
- Edmund!
Đi nào! Đừng hoảng loạn.
Đây chỉ là một phần của chuyến đi.
Mọi người lên thuyền.
- Edmund, nhanh lên!
- Đi thôi!
Nó sắp phun trào đấy!
Mau lên!
Cô là ai?
Cô đã làm gì trên đó?
- Cô sống ở đây sao?
- Đúng vậy.
Anh làm gì ở đây?
Chúng tôi tới du lịch.
Bình tĩnh nào!
Ludwig, lên thuyền đi.
Đưa chúng tôi ra khỏi đây.
- Mau lên!
- Shirley!
- Mau lên! Con trai đâu? Tìm nó đi!
- Em không biết! Edmund!
Edmund, mau lên!
Anh khác với tưởng tượng của tôi.
Cô, cô tưởng tượng tôi?
Từ câu chuyện,
Thuyền Cướp Biển?
"Nhà Hải hương học
và Cá voi xanh."
Nhưng tôi đâu phải từ chuyện cổ chạy ra.
Edmund! Mau lên!
Tôi đến từ Brisbane.
- Edmund!
- Edmund!
- Xin quý vị đừng hoảng loạn.
- Edmund!
Edmund!
Edmund! Mau lên!
- Anh phải đi ngay đi.
- Cô đi cùng chúng tôi chứ?
- Sao phải đi?
- Vì ở đây không an toàn.
- Nhưng nó an toàn với tôi.
- Nhưng cô ở một mình.
Mau lên!
Edmund!
Mẹ ơi, con đến đây.
Edmund! Eddie?
Eddie, con yêu, con đã ở đâu vậy?
Cha mẹ đã tìm con khắp nơi.
Ta phải rời khỏi đây thôi.
Con đã gặp một cô gái!
Mẹ, con đã gặp một cô gái!
Gặp một cô gái ở cái hòn đảo tồi tàn này sao!
Mẹ mừng cho con đấy.
- Cô gái sống ở đây.
- Ôi, con và câu chuyện trẻ con đó, Eddie!
Đây đâu phải chỗ cho con người sống.
Mẹ cam đoan đấy.
Này, chờ đã.
Chờ chúng tôi đã!
- Chờ chúng tôi đã!
- Bọn tôi tới đây!
Chúa ơi! Nhìn kìa!
Đi mau lên! Mau lên!
Con mấy tuổi rồi?
Eddie? Eddie?
Không chơi điện tử
hay xem TV gì trong 1 tháng.
Thằng bé sẽ ở nhà vĩnh viễn.
Ôi, không. Alex Rover, chú đâu rồi?
Chuyện gì vậy?
Bão chuyển hướng!
Rất tệ!
- Sao cơ?
- Rất tệ!
Trời ơi! Tôi sắp chết!
- Tôi đồng ý với cô về vụ đó.
- Sao cơ?
Lơ lửng ở độ cao 30m
giữa một nơi không ai biết.
Tôi ghét trực thăng.
Nó là điểm yếu của tôi.
Anh không thể vậy.
Anh là người hùng mà!
Tôi đâu phải người hùng. Tôi ước mình như vậy.
Nhưng tôi chỉ là phi công trực thăng thôi.
- Ôi trời!
- Cô mới là người hùng, Alexandra.
Cô vượt qua cả chặng đường tới đây
chỉ để đáp lại một lời kêu cứu.
Cô đã nắm bắt lấy thời cơ,
giành lấy quyền quyết định trong phần này của đời cô!
- Tôi ốm mất.
- Không, không, không.
- Anh không được nôn.
- Sao vậy?
Tôi nghĩ đó là tàu tuần tra.
- Tôi sẽ hạ cánh xuống đó.
- Xuống đó!
Không.
Hướng Nam, tốc độ tối đa.
Thuyền trưởng, ông sẽ muốn xem cái này.
Chúa ơi.
Không thêm nữa!
Không một chút nào nữa!
Tạ ơn Chúa!
Ai cho cô cái quyền hạ cánh lên tàu tôi?
- Cô là ai?
- Tôi là Alex Rover.
Alex Rover?
Nhà thám hiểm?
Không! Nhà văn!
Thôi nào! Đừng làm tao thất vọng!
Mày là cơ hội cuối cùng của tao!
Cố lên nào! Cố lên nào!
Đúng rồi!
Cố lên!
Được rồi!
Whoo-hoo! Được rồi. Cố lên!
Đưa tôi về nhà nào!
Mẹ Thiên Nhiên!
Hãy đưa tôi về với Nim!
Whoo-hoo!
Tôi biết rõ tọa độ nơi đó mà.
Nó ở ngay trong đầu tôi.
20 độ nam, 162 độ Tây.
Có một bé gái ở đó.
Không có bé gái nào
ở quanh đây 200 dặm.
Nhưng cô bé, cô bé
ở một mình trên đảo.
Và, nhưng, nhưng, sao...
Sao mọi người ở đây
cứ nhìn tôi như thể nhìn người điên vậy?
Chúng tôi vừa đến một hòn đảo gần đây.
Tin tôi đi, con người không thể sống trên đó.
Hãy đưa tôi lên đảo!
Quý cô, chúng tôi đang phải
chống chọi với một cơn bão ở đây.
Con tàu đang chạy hết tốc lực giữa biển
và chúng tôi tôi sẽ không dừng lại.
Nhưng, tôi...
Thuyền trưởng, cô ta không bình thường.
Cô ta cần được chăm sóc y tế
và uống thuốc an thần.
- Sao anh không làm vậy?
- Yeah.
- Eddie?
- Chắc thằng bé muốn món tráng miệng.
Tôi biết cô bé có ở đó.
Tôi đã nói chuyện với cô bé.
Không hẳn là nói chuyện.
Tôi đã trao đổi e-mail.
- Cô không điên đâu.
- Sao vậy?
Cháu biết cô bé đó. Cháu đã nhìn thấy cô bé đó.
Cô ấy có thật.
- Cô bé có thật?
- Và cô ấy ở trên đảo.
Ồ. Cảm ơn cháu. Cảm ơn.
Cách ông giải quyết chuyện này, sự tự chủ
ông dùng để giải quyết tình huống này...
- Bác sĩ trên tàu đang đến, thuyền trưởng.
- Cảm ơn.
- Hey! Hey! Đi theo cô ta!
- Bảo vệ!
Tìm thấy sau 5 phút.
Oh!
Chặn cô ta lại!
Ai đó chặn cô ta lại đi!
Cái va li ngu ngốc!
Làm rơi súp rồi!
- Tôi thấy cô ta rồi!
- Lại đây! Xuống đây!
Đi nào, đi nào, đi nào!
Cô ta kìa!
Đừng cho cô ta đi!
Cô làm cái quái gì thế?
Chỉ là khủng hoảng cảm xúc thôi!
Whoo-hoo!
Không, không, không.
Không, nfgvaayj chứ!
Bố sẽ không bỏ cuộc đâu, Nim!
Bố sẽ trở về với con!
Bố hứa đấy!
Bố!
Jack?
Bố! Bố!
Bố ổn chứ, bố?
Jack!
Selkie, Selkie, đi nào!
Bố Jack cần chúng ta!
Chúng ta cần giúp bố!
Nim? Nim!
Không!
Nim.
Là cháu phải không? Nim?
Là cháu phải không? Nim?
Cô là ai?
Nim, cô là...
Cô là Alex Rover.
Alex Rover?
Đúng vậy, là cô.
Nhưng... Không thể nào.
Không thể nào.
Alex Rover là đàn ông.
Đó là một anh hùng.
Chú ấy sẽ giúp cháu tìm bố.
Chú ấy giúp mọi người.
Chú ấy không cần người khác giúp.
Cô biết.
Cô... Cô là Alexandra Rover.
Alexandra?
Cô là nhà văn đến từ San Francisco.
- Nhà văn.
- Đúng vậy. Cháu nói là cần ai đó, nên...
Nhưng cháu không nói rằng cháu cần cô.
- Cô phải đi đi.
- Cháu nói gì vậy? Cô...
Cô không thể ở đây. Cô phải đi đi
trước khi bố cháu về.
Trước khi bố cháu...
Đây là đảo của chúng cháu, được chứ ạ?
Của riêng 2 bố con cháu.
Và chúng cháu không muốn
ai khác ở đây! OK?
Xin cô hãy đi đi.
Đi đi!
Đuổi theo cô bé đi, Alexandra.
- Anh... Anh im lặng đi.
- Không được. Cô bé cần cô.
Sao cơ? Cô bé, cô bé ổn mà.
Anh nghe cô bé nói rồi đấy.
Cô bé lo liệu được.
Nó không cần tôi.
Dĩ nhiên là cô bé cần cô.
Và thành thật mà nói,
cô cũng cần cô bé.
Ý tôi là,
giờ cô muốn đi đâu nào?
Nhưng tôi, tôi sẽ rời khỏi đây.
Tôi sẽ...
Tôi sẽ làm bè.
Tôi sẽ nhóm lửa.
Và, và rồi tôi sẽ về nhà,
và tôi, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi đó nữa.
Cô không thể cứ sống đơn đọc
suốt phần đời còn lại, Alexandra!
Tôi không đơn độc.
Tôi có anh.
Không đâu.
Cô không còn có tôi nữa.
Xin lỗi, nhưng tôi không thể
làm chỗ cho cô nương tựa thêm nữa.
Sao cơ?
Yeah, yeah, yeah, yeah.
OK. OK, nghe này.
Anh... Ta chỉ cần tìm hiểu chuyện này,
vậy nên hãy cho tôi vài ý kiến. Nói đi.
- Xin lỗi nhé. Chuyện kết thúc rồi.
- Sao cơ? Anh đang nói gì vậy?
Alexandra, tôi bỏ cuộc.
Không phưu lưu gì nữa.
- Cô hãy tự mình phưu lưu.
- Anh... Anh... Anh không thể bỏ cuộc.
Tôi đã tạo ra anh, và anh phải làm theo lời tôi
chứ không phải chống đối lại tôi.
Tạm biệt, bạn cũ.
Chúc may mắn!
Khoan đã! Khoan đã! Trở lại đây!
Đi tìm cô bé đi!
Nim?
Oh! Cái gì đây hả trời?
Chúa ơi. Cứ giết tôi ngay đi
và kết thúc chuyện này.
Oh!
Eh! Aah.
Nim? Giúp cô với!
Uh, Nim? Giúp cô với!
Cháu nghe thấy không?
Ngoài này tối quá!
Nim?
Nim? Giúp cô đi.
Cô lặn lội nửa vòng trái đất.
Cô đã đi máy bay.
Đi trực thăng, còn đánh cắp thuyền nữa.
Việc tối thiểu nhất mà cháu có thể làm
là vượt qua nốt 90m cuối cùng này.
Oh! Oh.
Nim? Nim.
Cô xin lỗi
về chuyện cháu không muốn cô ở đây...
nhưng cô, cô chỉ nghĩ rằng
mình đang làm điều đúng đắn.
Oh. Oh, không.
Oh, không. Oh.
Kết thúc thế này đây.
Một tia sáng trong bóng tối.
Ác mộng kinh hoàng nhất của tôi
Chết... Chết bởi đom đóm!
Cảm ơn cháu, Nim.
Oh!
Cháu sống ở đây bao lâu rồi?
Từ lúc cháu biết nhớ.
Wow.
Cô có thể vào trong nếu cô muốn.
"Jack Rusoe là một nhà khoa học
và một nhà báo...
sống ở một hòn đảo biệt lập
ở phía Nam Thái Bình Dương.
Anh không kể địa điểm hòn đảo với bất kì ai."
Nim, bố cháu đi bao lâu rồi?
4 ngày.
Nhưng khi bố Jack đã chú tâm vào việc gì,
việc đó sẽ luôn hoàn thành.
- Bố sẽ trở về.
- Cô chắc là vậy.
Cô muốn ăn chút không?
Cái, cái gì vậy?
Đây là đậu xanh và rễ cây gobo.
Còn đây là giun đất.
Oh, uh-
Không, cô... cháu...
cô sẽ...
Cô trung thành với món súp của cô.
Súp của cô?
Cháu xin lỗi về cái đó.
Đây. Cô thử đi.
Uh, không.
Cô viết sách Alex Rover sao?
- Cô không thể sao?
- Không.
Ý cháu là, Alex Rover
luôn thử những điều mới mẻ.
Hmm.
Mmm.
- Hmm. Mmm.
- Vậy?
Thế nào ạ?
Dai.
Dai hơn cô tưởng...
nhưng... không quá tệ.
Mình đã nghĩ gì nhỉ.
Uh. Oh, được rồi, được rồi.
Nim?
Nim?
Nim?
Chỗ này đẹp quá.
Nó trống rỗng.
Có lẽ...
Có lẽ... bố cháu đã lạc đường.
Không đâu.
Bố cháu thông minh hơn vậy.
Nếu thuyền của bố ổn
thì giờ bố đã về nhà rồi.
Cô... Cô tìm đường từ San Francisco tới đây...
và cô lại không biết làm gì.
Bố cháu sẽ trở về
từ Dải San hô của Cá rô nước ngọt...
nếu như bố vẫn còn sống.
Bố sẽ không trở lại đâu, cô Alexandra ạ.
Nghe cô nào.
Cô...
Nghe cô nào.
Cho dù chuyện gì xảy ra...
cho dù nó xảy ra ở đây hay đâu đó...
cô cũng sẽ lo liệu nó.
Cháu... Cháu sẽ không phải đơn độc.
Cái gì...
Cái gì kia?
Galileo?
Là ông ấy.
Đúng rồi! Bố!
- Đi nào!
- Ồ!
Whoo!
Bố!
Bố!
Bố! Bố!
- Ồ, Nimmy! Ồ, Chúa ơi.
- Bố đây rồi. Bố còn sống!
Bố... Bố còn sống.
- Con đã rất lo.
- Bố đã nói là sẽ quay về, phải không?
Nhìn con kìa.
Bố nhớ con lắm.
- Con ổn chứ?
- Giờ thì con ổn rồi.
Cảm ơn mày, Galileo!
- Cảm ơn mày, Galileo!
- Hoo-hoo!
Cái gì đây ạ?
- Protozoa Nim ạ?
- Bố không biết.
Nhưng bố có dự cảm tốt về thứ này.
Lại đây nào.
- Ủa?
- Chào anh.
Ai đây?
Bố, đây là Alex Rover.
Alex Rover? Bố tưởng...
Cô ấy đã viết ra những cuốn sách đó.
Đây là cô Alexandra Rover,
nhà văn.
Đến từ San Francisco.
Chắc anh là Jack Rusoe, nhà khoa học.
À, vâng, Jack...
nhà khoa học.
Sao vậy bố?
À, không có gì. Tôi xin lỗi.
Chỉ là tôi tưởng tượng Alex Rover...
khác cô.
"Nhà văn và Nhà khoa học."
Đó là cách câu chuyện của họ bắt đầu.
Và kết thúc của nó như thế nào...
thì không một ai biết.