Tip:
Highlight text to annotate it
X
Đội bên trong gọi chỉ huy!
Chúng tôi đã rà soát xong.
Một người đang được
cấp cứu bên ngoài.
Còn ai trong đó không?
The Last Song
Dịch bởi
chiphu
VT Subteam | VietTorrent
Thật đáng hổ thẹn. Nó là một trong
những tòa nhà cổ xưa nhất của Georgia.
Ronnie, hứa với mẹ là con
sẽ không nói đến chuyện đó.
- Ba có biết chị ấy bị bắt chưa ạ?
- Jonah!
Chị không làm chuyện đó!
Đừng có nhắc đến nó nữa.
Đến lúc rồi.
Chà!
- Ba ơi!
- Chào cu Joe. Khỏe không hả?
Con khỏe lắm!
Còn ba sao ạ?
Lại đây nào!
- Ba nhớ con quá. Lớn thế này rồi ư.
- Con cũng nhớ ba.
Con như 63 tuổi vậy.
- Ba sống gần biển à?
- Không phải sao?
Đã quá đi!
- Đừng xuống nước nghen con.
- Có xuống thì cẩn thận đấy.
- Anh khỏe không?
- Anh ổn.
Ôi trời, anh quên là mình
có hai đứa con.
Chào, Ronnie.
Con thế nào, con yêu?
Chà.
Anh không biết ư?
- Chào. Em muốn dùng gì?
- Cho ly sữa dâu.
Của em đây.
Đỡ đi Will!
Anh xin lỗi.
- Em có sao không?
- Ly sữa dâu nên được uống...
- hơn là tắm nó, nhưng không sao.
- Cho anh xin lỗi.
Anh nhìn đi.
Thôi bỏ đi.
Này, anh thực lòng xin lỗi mà.
- Không phải xong rồi sao?
- Nhân tiện, tên anh là Will.
- Để mua đền cái áo khác nhé.
- Thôi khỏi. Tui không sao.
Thôi mà. Anh đang thể hiện
lòng mến khách của miền Nam mà.
Vậy hả? Đó có phải là
đâm sầm vào người lạ không?
Thật ra thì anh không có ý
đền em cái áo mới đâu.
- Vậy sao?
- Anh chạy theo chỉ để...
đội kia nghỉ lấy hơi chút.
- Tự phụ và huênh hoang.
- Em muốn lại đó xem không?
Cho tui xin.
Cảm ơn.
Em mừng là anh có thể
sửa được nó.
Ừ. Ronnie đã từng chơi
khá hay với nó.
Giờ mới biết cây dương cầm trông ra sao
sau khi có người quất
cây chày đánh bóng vào nó.
- Anh đã tập với nó nhiều lần mà.
- Con bé còn chơi đàn chứ?
Không còn từ ngày anh bỏ đi.
Brian có mua một cây piano điện tử.
Nó còn không thèm đến gần.
- Cây piano điện tử do Brian mua?
- Anh Steve.
- Còn chuyện khác thế nào?
- Xem nào.
Học lực yếu kém.
Kỳ lạ thay là nó đã
tốt nghiệp trung học được.
Không có lấy đến một người bạn.
- Cảm ơn.
- Ừ.
Con nó đã nói anh nó đậu
trường Julliard chưa?
Chưa. Không chơi đàn sao?
Họ nói họ đã xem con bé
chơi đàn từ hồi nó 5 tuổi.
Chả quan trọng nữa.
Nó sẽ không đi đâu.
Con bé sẽ phải nghĩ lại thôi.
Em mừng anh tin vậy.
- Kim...
- Chúng ta làm chúng buồn lòng.
Đặc biệt là Ronnie.
- Chúng ta thử giả vờ...
- Anh không làm vậy đâu.
Chuyện gì cũng xảy ra được.
Không ai hoàn hảo cả.
Còn Ronnie...
Ronnie sẽ ổn thôi.
Con kỳ lân. Hoang đường quá.
Mình sẽ lấy cái nhuộm màu nếu
mình là cậu. Mấy cái kia ghê quá.
Khá mắc.
Được rồi, đi theo mình.
Có mấy chỗ đã hơn.
Đi nào!
Gọi, viết thư hoặc nhắn tin,
thông báo tình hình cho mẹ biết.
- Dạ!
- Được. Mẹ yêu con.
Con dính son môi đấy.
Nói với chị con là mẹ yêu chị ấy.
- Dạ được.
- Bai!
Bai!
- Sẵn sàng chưa?
- Mau lên ba!
Tạm biệt mẹ!
Cảm ơn nhé.
Mấy thứ này là gì thế ba?
Ba đang làm cái cửa sổ gương màu
cho nhà thờ nằm trên đường đó.
Con có thấy nó.
Đã có chuyện gì vậy ba?
Không ai biết rõ
nguyên nhân.
Họ cho là tai nạn sao đó.
- Cái này hay ghê.
- Thế à?
Không may là ba chưa có nhu cầu
tìm người trợ giúp ba lúc này.
Sao lại không chứ?
Để con giúp ba một tay!
- Thiệt chứ?
- Thiệt mà!
- Con muốn làm hả?
- Con sẽ làm không công!
- Được. Ba mướn con đấy.
- Thiệt hả ba?
- Ừ.
- Đã quá!
Blaze là kiểu tên gọi gì thế?
Biệt hiệu mà Marcus
bồ mình đặt cho đó.
Tên thật của mình là Galadriel,
từ phim "Chúa tể Chiếc nhẫn".
Mẹ tớ thích cái tên đó mới lạ.
May mà không phải là Frodo.
Giá nhiêu?
- Hai mươi.
- Quá mắc.
Chờ đã.
Xin lỗi nhé.
Hôm nay được miễn phí.
- Đừng. Đừng làm thế.
- Có gì đâu. Tớ làm hoài à.
Mình không thể.
Mình bị bắt một lần rồi.
Cô nàng có tiền án.
- Thôi mà.
- Mình thích đấy.
Dừng lại đi.
- Ba đang tìm chị đó.
- Bảo ổng là không thấy chị, nhắng à.
- Năm đồng. Hai đồng vì từ "nhắng".
- Đừng hòng.
Ba gần đến đây đấy.
Đừng để em nâng lên 10 đồng.
Im đi.
Em hứa bắt ba đưa em lên
Twister 3 lần để chị có thể thoát.
- Làm ăn với chị thích ghê.
- Phải phải.
Vậy cậu sống ở New York à?
Ừ. Giờ đúng là vậy.
Mình trước ở Atlanta.
Mình dọn lên miền Bắc hồi 11 tuổi.
Ba mình về đây sống
được mấy năm rồi.
- Không có hai chị em sao?
- Khác biệt không thể dung hòa.
Câu đó là thành ngữ hay sao ấy.
- Ổng nộp tiền bảo lãnh cho mình.
- Gia đình chán chết.
Mình không ở nhà mình.
Thường hay ở nhà Marcus.
Cậu nên gặp mặt anh ấy.
Đi thôi.
- Xuất chiêu đi!
- Yeah!
Là ảnh đó.
Cảm ơn mọi người.
Tiền biếu xin nhận hết.
Thực ra, rất khuyến khích
các bạn làm thế.
Ngon chứ hả?
Có chút thời gian đàn ông
với nhau cũng vui đấy.
Ronnie chưa hề đọc lá thư nào của ba.
Vậy à?
Mẹ nói đó là vì chị ấy bị PMS.
Con biết nó là gì chứ?
Ba, con không còn bé nữa đâu.
Là "hội chứng hận đàn ông".
Ờ.
Thế anh có muốn đi chỗ khác không?
Ba mẹ em đang dự lễ trao giải
vớ vẩn nào đó với ông Thống đốc.
Sẽ có vài tiếng thoải mái đấy.
- Họ chắc phải tin em rồi.
- Tưởng tượng thế đi.
Bạn của tôi! Em ấy báo tin vui chưa?
- Rồi.
- Trời ạ.
Cassie muốn tụi mình mua
ít bia trên đường về nhà.
Chắc mình phải bỏ vụ này rồi.
Không được. Nghe này.
Nhòm đây.
Đêm nay đừng hòng thoát.
Nghe tớ này.
Will nói đi.
Ashley sẽ đi theo.
Ashley mà đi.
Cassie sẽ đi theo.
Cassie mà đi.
Scott phải nói đi theo!
- Đi nào. Hãy vì băng Scott đi.
- Mày đã đi đâu hả?
- Không thèm chơi với tụi này nữa ha.
- Bỏ cậu ấy ra!
"Bỏ cậu ấy ra!". Thích mày rồi đó Will.
Bản lĩnh nam nhi quá hả.
Lúc nào cũng quan tâm bè bạn.
Đi thôi anh bạn. Đi.
Ê Ronnie.
Lấy giúp rượu được không?
Chân ông bị sao hả?
Để em lấy cho.
Tụi này làm em chán hả?
Chỉ là không thích uống thôi.
Hình như là, nếu không nói gì...
tức là đồng ý rồi phải không?
Thôi đi.
Đừng bao giờ đụng vào
tui nữa nghe chưa.
Xin lỗi vậy.
Trời ạ.
Con đi ngủ đây.
Lúc nào chị muốn phát rồ, chị
nên nhớ là còn có em ở đây.
- Cút khỏi phòng tao!
- Đây là phòng chung.
Nếu muốn, chị qua phòng ba ấy.
- Chị Ron?
- Gì hả?
Đừng cáu lên được không?
Chị lễ độ một chút với ba được không?
Em không muốn phải mất bố nữa đâu.
Em có thấy mặt ổng lúc
ổng gặp em không hả?
Ổng rất là hồ hởi.
Em không mất ba đâu mà lo.
Chưa bao giờ mất ổng
và sẽ không bao giờ.
- Ba nói chuyện được không?
- Được.
- Con đã ở đâu?
- Bên ngoài.
Gần 1 giờ sáng mới về...
Không phải thức chờ con.
Con có còn 12 tuổi nữa đâu.
Ba đã không lo cho con
khi con 12 tuổi.
Giờ thì có phải không?
Nếu con ở đây, con phải...
Con không muốn ở đây, ba à.
Vấn đề chỉ có thế.
Con không muốn ở đây.
Vậy rõ chưa ba?
Ba không hiểu ư?
Ừ. Nhưng chúng ta cố xem.
Được không?
Ba muốn chơi đàn hả?
Nếu ba mà chơi đàn,
con sẽ ra ngoài ngay.
- Chúc mừng con về Julliard.
- Chi vậy? Con không đi đâu.
- Con tính sai rồi đó.
- Thì ra...
ba và mẹ còn ám ảnh
chuyện đó hả.
- Con thuộc làu rồi.
- Đủ rồi đó Ronnie!
Khốn kiếp, đủ rồi!
- Không có gì đâu Johnah.
- Chị xin lỗi. Vào ngủ đi.
Chị vào ngay thôi.
Nếu con hận ba, muốn làm
ba đau lòng thì cứ việc.
Cứ việc giận dữ, cáu ghắt
nhưng đừng bỏ chơi đàn.
Thế là ngu ngốc đấy, Ronnie.
Rất là ngu, bởi con
thực sự có tài năng.
Ba nói xong chưa?
Mau lên, Ronnie!
- Cảm ơn ba.
- Ăn được không?
Ronnie.
Qua ngày mới rồi.
Coi như không có gì nhé.
Có thịt muối cho bữa sáng đấy.
Ăn chay đấy ba.
- Từ hồi nào?
- Năm rưỡi rồi.
Chắc là tìm được ổ trứng rùa rồi.
Bác không dám đến gần nó.
Muốn bệnh khi nó ra giữa ban ngày.
Chắc là nó đang thưởng
thức mấy quả trứng đó.
Sao cơ? Không, đừng đừng!
Không!
Ôi trời!
Chị ấy đang mất nó đấy ba.
Thời gian khó khăn mà.
Con rùa biển đẻ trứng ở đây.
Con không giấu trứng đi,
bọn gấu trúc sẽ ăn mất.
Vậy à?
Hễ rùa cái đẻ trứng là
bọn chúng đánh hơi được liền
Chúng sẽ ăn hết sạch.
Trang web đó bảo con
gọi đến chỗ bể cá lớn
và báo kêu ai đó đến đây
để bảo vệ chúng,
- Mà điện thoại thì lại hết pin.
- Có số máy của chỗ đó...
viết trên tường, cạnh điện thoại.
Mà ba không biết chúng có thể...
nở ra ở trong đó hay không.
Veronica!
Ronnie! Nó được đấy.
Ba thích mà.
Con cư xử quá rồi đấy!
- Ba, đem một con diều đi thả đi?
- Không được.
Chúng ta sẽ thả 3 con lận.
Ba chúng ta cùng chơi.
Đừng có mà mơ, ba.
Tôi gọi để báo có trứng rùa biển
bên ngoài nhà tôi.
Được.
- Gì đấy?
- Con nói "bên ngoài nhà tôi".
Ba thích thế.
Ba định tỏ ra như thằng
học trò tử tế hay sao thế?
Cái kiểu cười đó là thế nào?
Nói thật là nó khiến sởn *** ốc.
Ba cười trông tởm lắm hả?
Con đâu biết đâu.
Thử xem coi.
Ba đang cười đây.
Hơi hơi. Nhưng con thấy
ba nên cười hở răng đi.
Bà nội mình từng lái
một chiếc như thế.
- Có hả?
- Ừ.
Hiếm đấy.
Phải em đổ sữa dâu đó không?
Lại đó đổ tiếp ly sô-đa lên em nó đi.
Nè.
Chào. Nhìn bảnh đấy.
Hầu như không nhận ra
với cái áo trên người đấy.
Anh xin lỗi.
Lúc đó anh vụng về quá.
- Ừ.
- Chắc do đang giao đấu.
Anh hơi... rối trí chút.
Tối đó anh nằm thức,
nhớ lại chuyện đó.
Cảm thấy như thằng ngố
suốt mấy tiếng liền.
Không tin là có chuyện đó đâu.
Thiệt đó.
Gặp lại sau nhen.
Hy vọng thế.
Anh gọi em thế nào
khi gặp lại đây hả?
- Ronnie.
- Ronnie.
Chào Ronnie.
Bai.
Cậu biết ba của em nó chứ?
Ừ. Thì sao?
Hỏi thử thôi.
Làm gì đấy?
Bên bể cá có gọi đến không?
- Em không biết.
- Chết tui rồi.
Hey! Hey!
Hey!
Hey.
- Anh làm gì ở đây?
- Bạn làm gì ở đây?
- Tui hỏi trước mà.
- Mình lại kiểm tra ổ trứng rùa.
Anh làm chỗ bể cá hả?
Tưởng anh là dân cơ khí chứ!
- Mình làm tình nguyện thôi.
- Tôi gọi báo từ hôm qua.
- Mọi chuyện ổn chứ?
- Chả có gì ổn hết.
- Bọn gấu trúc lởn vởn suốt đêm đấy.
- Vậy hả?
- Bọn chúng đâu hết rồi?
- Tui đuổi đi hết rồi.
Không ngạc nhiên đâu.
Mình cũng hơi sợ đấy.
Hài đấy!
Tui cũng muốn xem anh ngủ
qua đêm ngoài trời lạnh
cùng với cái chày đánh bóng,
bị bọn gấu khủng bố.
- Em đã ngủ ngoài này cả đêm sao?
- Không.
Tóc tui tự nhiên như thế này rồi.
Ý anh không phải là tóc em...
Toàn bộ chỗ này do em làm hả?
- Nó có vấn đề với anh sao?
- Không hẳn thế.
Trừ mỗi chuyện là khi trứng nở,
rùa con sẽ không thể ra biển
nên chúng sẽ bị chết đói.
Nè.
Blaze.
Bị sao vậy Blaze?
Mình đã thấy cậu nhìn anh ấy.
Marcus. Mình thấy rồi.
- Ý cậu là sao?
- Mình yêu anh ấy, được chưa?
- Tránh xa anh ấy giùm.
- Mình có thích gì...
Đừng có xạo.
Mình thấy cậu tán tỉnh ảnh.
Blaze, cha đó thật tởm lợm.
Chính chả mới vỡn cợt mình.
Mà sao cậu có thể ở với
thằng cha như vậy chứ?
Cô ơi.
- Gì vậy?
- Xin lỗi. Tôi cần kiểm tra ví.
Được.
Tôi không có lấy nó.
Tôi không có lấy...
Mời vào đây nói chuyện.
- Mẹ sẽ điên lên cho coi.
- Im đi Jonah.
Đừng nói kiểu đó với em trai con.
- Con tính đi đâu?
- Về nhà. Còn chỗ nào khác đâu?
Con sẽ gọi báo cho mẹ.
Để chị ấy đi!
Cứ để chị ấy đi đi!
Mới được có một ngày vui vẻ
thì chị phá hỏng nó đi!
Cứ để chỉ đi!
Để chị đi khuất mắt đi!
Con muốn ba phản ứng
thế nào đây hở Ronnie?
- Muốn ba nói OK với con?
- Con cần ba tin con.
Nhưng rõ là ba không thể.
Con đã làm thế ở New York.
Con đã lấy cắp một thứ.
Con không cần ba nói
đó là sai vì con thừa hiểu.
Nhưng con không ăn cắp ở đây.
Ông chủ cửa hiệu đó
là bạn của ba.
Ba sẽ nói lại với chú ấy.
Được chưa?
Chào.
Anna Karenina.
"Gia đình vui vẻ thì như nhau.
Còn gia đình không vui vẻ thì
có kiểu không vui khác nhau."
Trích lời Tôn-xtôi
để gây ấn tượng hả?
Anh không trích lời Tôn-xtôi,
mà là lời của người dịch.
Nhưng vì em đã hỏi thế...
Anh tính ở lại đây sao?
Nếu muốn ngủ được ở đây
thì anh cần có gì đó để
khiến bọn gấu trúc sợ.
Bọn chúng không thích
đèn hay nhạc đâu.
Anh tính ngủ ở đây thiệt hả?
Cả thị trấn đang tụ họp ngoài kia.
cũng như chúng ta sẽ không
cám cảnh tóc rối của em nữa.
Vậy sao?
Có người nói là
em đến từ New York.
Thị trấn nhỏ mà.
Chuyện gì cũng biết hết.
Anh được nhận vào trường Columbia.
Biết đâu chúng ta sẽ là hàng xóm.
Em về đây làm gì vậy?
Mẹ em gởi hai chị em
về nghỉ hè với ba em.
Nhờ vậy mới có chuyện
trông nom lũ rùa
và một tay bóng chuyền kiêm tình nguyện
viên cho bể cá đụng mình 5 giây một lần.
Giờ thì ai tự phụ đây hả?
Nhân đang nói chủ đề đó,
Anh không cố tình đụng em đâu.
Thú thật là anh đã
đính hôn và sắp cưới.
Anh ăn phải gì rồi hả?
Xin lỗi vậy.
Chuyện này không hay rồi.
Ba không đồng ý
chuyện này phải không?
Vậy thì chúng ta nên tiếp tục theo dõi.
Xin chào.
Dạ chào bác.
Này.
Không phiền chứ?
Dạ không.
Dạ, cháu hiểu ạ.
- Chào.
- Đừng chào tôi.
Tôi cần biết tên anh,
anh lính.
Tôi tên Will.
- Cậu là...?
- Bạn cùng phòng với cô ta.
Chỉ huy yêu cầu tôi tiếp tế lương thực.
Tiếc thay nó là đồ chay.
Vì thế tôi buộc phải ăn cát thôi.
Cảm ơn đã mách nước nhé.
Hey.
Anh phải đi thôi.
Phải có mặt ở bể cá.
Em cũng vậy.
Không còn khó để nói chuyện nữa chứ?
Thật tình là, Ronnie ạ.
Em đọc Tôn-xtôi.
Em mang hàng ra bảo vệ
lũ rùa biển tội nghiệp.
Tiết mục lần này không hiệu quả rồi.
Chúng ta thử xem nào.
Tối qua vui lắm.
- Buổi hẹn hò đẹp nhất đầu tiên.
- Có hẹn hò gì đâu hả?
Chúng ta thử một lần đi, nếu em
không ngại đến chỗ anh làm việc.
- Thú vị chứ hả?
- Thật không ngờ đấy.
- Lớn quá.
- Thử lau chùi xem.
Bơi quanh lũ cá chắc là thích lắm hả?
- Nên nhìn từ dưới này cơ.
- Để bữa nào đã.
Ừ.
Kéo anh lên nào.
Em sẽ giết anh đấy.
Anh bạn!
- Cậu đã ở đâu hả?
- Xin lỗi cậu. Em ấy vụng về quá.
- Rớt xuống bể nước 5 lần.
- Tào lao quá đi!
- Ronnie, đây là Scott.
- Chào.
Cuộc đấu sắp bắt đầu rồi.
Đi nào.
- Mang nước lại giùm anh.
- Được. Em trở lại liền.
Tóc ướt hở?
Đoán là anh ấy đã đưa cậu
đến chỗ bể cá đó
để trình diễn màn người cá
cho cậu xem.
Có ấn tượng gì không?
- Mình có biết cậu không nhỉ?
- Mình là bạn anh Will.
Will thì bạn nhiều lắm.
Chuyên làm bọn con gái chúng mình
cảm thấy có giá một thời gian đấy.
Tên khốn.
Rồi, con làm đi nhé.
Được. Kéo dài ra một chút.
Tốt! Con làm giỏi đấy.
- Con chưa đục được cái lỗ.
- Chưa thấy.
Ba này.
Ba với mẹ có lúc nào tính
quay lại với nhau không?
Mẹ con sắp làm đám cưới mà.
Thì có sao? Ba lợi thế hơn.
Ba cưới mẹ trước mà.
Không sai. Nó từng là
cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Nó kéo dài cũng rất lâu.
Có cả hai đứa con tuyệt vời nữa.
Nhưng yêu chưa phải là...
đủ đâu con ạ.
Nó hơi khó mà hiểu được.
Cái gì có một con mắt, nói tiếng
Pháp và cực thích bánh quy?
Con đang nói đến tình yêu đó hả?
À, bánh quy. Được đấy.
Đổi đề tài sang bánh quy.
Ba thấy hay không?
Ừ, ba đi lấy bánh đây.
Mọi chuyện ổn chứ?
Không thấy em quay lại chỗ anh là sao?
Ronnie?
- Đi đi!
- Có gì sai hả?
Biến đi!
Ronnie, chuyện gì vậy?
Xin lỗi bác. Có chuyện gì vậy?
Nó đòi hỏi chút hiểu biết về bộ não
con gái hoạt động thế nào.
Mà bác thì chịu.
Nếu cậu muốn vào và cùng tìm hiểu
thì xin mời.
- Dạ thôi. Cháu đợi ngoài này vậy.
- Ừ.
Ba nghĩ anh ấy sẽ ở lại bao lâu nữa?
Sao con không đi hỏi cậu ấy đi?
Có phải bạn trai con đâu.
Của chị ấy mà.
Hắn cũng không phải bạn trai của chị!
Liệu anh ấy có ngồi
ngoài đó suốt đêm không?
Khó nói lắm.
- Cá 1 đô là có.
- 1 đô hả?
Được, cá thì cá.
2 đô luôn cho hấp dẫn.
Cá 2 đồng là cậu ta
sẽ không ở lại đó.
Lỡ ảnh ngồi luôn đó thì sao?
Lỡ anh ấy nhịn đói đến chết thì sao?
Thì xác cậu ta sẽ bị
lũ gấu trúc xơi tái thôi.
Không bỏ đi, tức là tình yêu
của anh ấy thật mãnh liệt.
Hai người bị sao vậy?
Lũ rùa đó.
Chúng sẽ ăn xác cậu ấy.
Đi khỏi đây giùm đi.
Thằng nhỏ phát điên lên rồi đấy.
Không đi khi chưa rõ lý do.
Có phải do Ashley?
Anh thấy hai người nói chuyện.
Cô ta đã nói gì?
- Thôi đi đi.
- Cô ta đã nói gì với em?
Tôi đến đây không phải
để tìm sự lãng mạn ngu xuẩn
với một gã trai làng dở hơi...
người đã làm chuyện đó với
hàng ngàn đứa con gái khác!
- Gì hả?
- Ashley kể cho tôi về...
mấy đứa con gái qua tay đó.
Vì vậy tôi không muốn làm
đứa con gái tiếp theo
trong cái danh sách gái gú đó của anh.
Đi hò hẹn cùng một ngày,
cùng làm mấy chuyện y chang.
Đó là lý do tôi thấy
chúng ta nên chấm dứt tại đây.
Chấm dứt?
Chấm dứt cái gì chứ?
Ronnie. Phải, anh đã đi chơi với
các cô gái khác trước khi gặp em.
Chuyện đó xảy ra trước khi có em mà.
Sao em có thể bực chuyện đó được?
Đừng có lôi tôi vào. Anh và tôi
đều biết không phải lỗi ở tôi.
Em không giống họ đâu.
Cái gì thế ba?
- Chị con mới được hôn đó mà.
- Ba này!
- Thì đúng vậy mà. Nhìn chị con đi.
- Đừng!
- Jonah, nhìn mặt chị con đi.
- Thôi mà ba!
Chị con...! Này, viết ca khúc
về chuyện được hôn này đi.
- Bệnh mất thôi.
- Ronnie được hôn...
- Thôi đi mà!
- OK, OK.
- Ba không sao chứ?
- Không có gì. Nhưng...
Gì thế?
Chà.
- Con đi ngủ đây.
- Nó còn đó đấy.
- Con ghét ba quá.
- Chà.
Đừng!
Đừng mà!
Bỏ em xuống!
Không ngờ anh khắc tên
chúng ta lên cây.
- Chữ cái đầu tên lót là gì?
- Không nói đâu.
Trò này trẻ con quá đi.
- "L"...
- "L"...
Khắc nó cho đẹp đấy.
- Em thích bản này.
- OK.
Trời đất. Chà.
Em thực sự biết hát đấy.
Còn gì anh chưa biết
về em nữa đây hả?
Không đâu!
Hát tiếp đi. Song ca nha!
Không!
Đừng mà!
- Chúng ta đang đi đâu?
- Đường tắt. Yên tâm nhé.
- Ngoài đó sao rồi hả?
- Ừ, được mà.
Anh có biết là khi trời tối,
cũng là lúc có một gã cầm máy cưa
bước ra từ sau mấy cái cây rồi
cắt chúng ta thành nhiều mảnh?
Em nhấn ga đi.
Mạnh lên chút nữa.
OK, OK!
- Đừng, xin anh đó! Không.
- Em chạy đâu hả? Lại đây.
Em đánh anh đó nha.
Lại đằng này đi!
Anh mất tiêu đâu rồi?
Will, nghiêm túc đó.
Em không thể gặp gia đình anh
lần đầu với bộ dạng này.
Đừng ngại.
Họ đi vắng hết rồi.
Chuyện nữa, anh không đưa
em đi xem kiểu phim đó đâu.
Thanh danh cần gìn giữ mà.
Chà chà.
- A lô.
- Anh George.
- Chào Will.
- Anh tính làm gì hả?
George là ai?
Chúng ta ở đâu vậy?
Graceland ư?
Anh cũng làm ở đây hả?
Đây là nhà anh hả?
Anh sống ở đây sao?
Anh giàu thế hả?
Anh bảo cha anh là
chủ tiệm sửa thắng xe mà.
Phải, nhưng ổng có hơn
300 cái tiệm như thế.
- Không, em không vào đâu!
- Em vào đi mà.
Không phải với bộ dạng này!
Lỡ ai thấy em như thế này thì chết.
- Thả ra đi!
- Không!
- Thả nó ra đi.
- Anh thả em ra.
- Sao anh không nói em biết?
- Có gì khác biệt đâu chứ?
Xin chào.
Con tưởng ba mẹ ra ngoài rồi chứ.
Ba mẹ quyết định quay về sớm.
Đây là Ronnie.
Chào bác.
Hai đứa ra sau nhà xịt nước đi.
Lạnh quá.
Xịt vào tóc anh.
Xịt đi.
Đây là đồ em gái Will.
Chắc là vừa với cháu.
Cảm ơn bác.
Quay lại đi.
Lạnh quá!
Đây là truyền thống gia đình rồi.
Cha mẹ bác đã học tại Vanderbilt.
Bác Tom và bác đã gặp tại đó.
Phải không Tom?
Và giờ thì Will cũng sẽ đến đó học.
- Còn cháu sẽ học ở đâu hả?
- Cháu không...
đi học ở đâu cả.
Ý cháu là cháu vẫn chưa
có kế hoạch học ở đâu cả.
Chỉ là cháu chưa biết cuộc sống
đại học như thế nào nữa.
Nhưng...
Will, gắp món ít món thịt
nướng cho Ronnie đi.
- Dạ cháu xin thôi.
- Ba quên là Ronnie ăn chay à?
- Vậy à?
- Dạ.
- Vì sao chứ?
- Vài lý do thôi ạ.
Không phải cháu không
thích người ăn mặn đâu.
Điều đó phải chăng mà.
Chỉ là vì...
- Ba dạo này sao rồi ba?
- Ba khỏe. Khỏe re à.
Bữa kia ba có xem lại
mấy thứ của Mikey.
- Nếu con rảnh...
- Đủ rồi đó anh Tom.
Bạn gái con xinh hơn
lời con mô tả đấy.
Cảm ơn ba nha.
Có định đưa bạn gái đến
dự đám cưới không?
Nó chưa nói với cháu sao?
Hai tuần nữa em gái Will lấy chồng.
Chưa. Em không nhớ là anh
có nhắc về chuyện này.
- Em có muốn đến không?
- Will?
Em gái con nói với ta là
con sẽ đưa Ashley đi.
Mẹ đã gởi thiệp mời
cho nó hôm qua rồi.
- Ronnie, vớ vẩn quá.
- Bỏ đi Will.
Không thể được.
Em đang bực mình đấy.
- Làm gì có.
- Có đấy.
Không hề! Chuyện anh đi dự
đám cưới với bạn gái cũ
- chả có gì to tát cả.
- Không phải là hẹn hò đâu.
Cô ấy chỉ là bạn em gái anh.
Anh bảo muốn thì cứ đi thôi.
Nói thật chứ chuyện cũng không
ghê gớm gì bởi em không muốn
đến dự tiệc cưới nào nếu
em chẳng quen biết ai cả.
- Ronnie.
- Mà anh cũng quên nhắc
đến chuyện đi Vanderbilt rồi.
Anh bảo anh đi trường Columbia mà.
Có phải thế đâu. Anh chỉ nói là
được nhận học thôi mà.
Chuyện hơi phức tạp chút.
Ba mẹ anh...
- Chưa phải lúc khiến họ thất vọng.
- Phức tạp? Cuộc sống của anh mà.
- Thích học đâu thì học chứ.
- Không đơn giản thế đâu.
Will, chúng ta không nên tiếp tục nữa.
- Ý em là sao?
- Có lẽ anh nên tìm người...
hợp với cuộc sống của anh hơn.
Môn đăng hộ đối, con nhà giàu
- ở biệt thự riêng...
- Ronnie à,
chẳng có gì hoàn hảo
trong ngôi nhà đó đâu.
Em không thấy gì sao?
Cha mẹ anh như hai kẻ xa lạ.
Hoàn hảo gì chứ? Nó đã không còn
trong nhà anh từ lâu lắm rồi.
Anh đã từng có đứa em trai.
Là Mikey đó.
Nó chết năm ngoái.
Vì sao chết?
Tai nạn xe hơi.
Lúc đó mẹ anh cầm lái.
Mikey và anh ngồi ghế sau,
đùa giỡn với nhau
như hai thằng điên.
Mẹ quay lại bảo thôi đi
và mất điều khiển chiếc xe.
Nó chết ngay tại chỗ.
Chỉ là rất khó để có được
sự vui vẻ trong cái nhà đó.
Đó là lý do mà anh không
muốn mời em đi dự đám cưới.
Anh đã đi chơi cùng mấy
cô gái đó bởi vì anh
đang cố tìm lại cảm xúc gì đó.
Nhưng không ai làm anh thấy
vui hơn khi có em, Ronnie ạ.
Anh không muốn mất em đâu.
Em yêu anh.
Anh cũng yêu em.
Vì anh có lần hỏi,
nên giờ em muốn cho
anh biết chuyện này.
Đi nào.
Chúng ta làm gì ở đây?
Có vui không con?
Sao hả?
Hôm nay con đã chơi đàn.
Thế là...
hay đấy.
Con cảm thấy thế nào?
Như chưa bao giờ nghỉ chơi đàn.
Ba này.
Lẽ ra chuyện này
nên tâm sự với bạn gái
nhưng vì con không có ai...
Con muốn nói ra hả?
Muốn lắm phải không?
Ba đây. Con nói đi.
Nói thoải mái!
Vậy là... con thích
cậu thanh niên này?
Con thích cậu ấy.
Con thích lắm phải không?
Con thích hơn thế cơ.
- Thiệt hả?
- Như thế có điên không?
Có một chút đó, nhưng mà...
tình yêu, Ronnie ạ,
nó có điên rồ... một chút đấy.
Cảm ơn ba.
Chúc ba ngủ ngon.
Giải bóng chuyền bãi biển
thường niên - Lần thứ 10
Đằng này ba!
- Kìa!
- Chị ấy ngồi kia.
Kìa, một tên trộm vặt
và một kẻ đốt nhà.
Ủa, cậu không biết vụ
ba cậu và nhà thờ à?
- Chị.
- Jonah.
- Vui quá đi.
- Vui phải không?
- Chào cưng.
- Chào ba.
OK.
Sao hả?
Tập trung đánh nha.
Yeah!
Zách lầu!
Yeah!
Của chị nè.
Mở lẹ coi đi chị!
Ba ơi!
Ba đoán không sai.
Con có thiệp mời đám cưới nè.
- Chà, hay quá.
- Dạ.
Ba thấy là con chưa có gì để mặc
cho hợp với bữa tiệc quý phái
tại khu nhà lớn đó.
- Con có hỏi xin ba đâu.
- Đừng nghĩ ngợi nữa.
Hơn nữa, ba mất cơ hội tặng con
một chiếc váy mừng tốt nghiệp.
- Mà con có đi đâu nhỉ?
- Không.
*** cứ hay lại đây vậy?
Ba đã trải qua nửa thời thơ ấu
trong tòa nhà này.
Ba thích chơi ở đây lắm.
Giờ vẫn còn thích.
Vậy sao người ta nói
ba đã đốt cháy nó?
- Con nghe chuyện đó rồi?
- Có thật không ba?
Đúng đó.
Ba là người cuối cùng
ở lại đây vào đêm hôm đó.
Ba lại để đánh piano.
Chuyện sau đó ba nhớ là thấy
mình tỉnh dậy ở bên kia đường,
sau khi nhân viên chữa cháy
đưa ba ra ngoài.
- Chuyện bắt đầu như thế nào?
- Ba...
thật là khờ. Nến còn đang
cháy mà ba ngủ quên mất...
- Ba.
- Lúc đó ba hơi khó ở.
Trước đó ba có uống thuốc
mà bác sĩ đưa...
- Thuốc gì? Bác sĩ nào?
- Ronnie, không có gì đâu.
Ổn rồi con. Giờ ba ổn rồi.
Từ năm ngoái rồi. Ba đang khỏe mà.
- Ba ổn chứ?
- Ừ.
OK.
Ba em cho là lỗi của ba.
Ba em cho mình là người
làm cháy nhà thờ.
Anh chắc là không phải ba em.
Kệ người ta nói gì.
Nói chuyện được không?
Chuyện gì?
- Chuyện gì Will?
- Cậu phải thú nhận vụ cháy.
Để làm gì cơ?
Ba cô ấy cứ cho là chính ông ta làm.
Cả thị trấn này cũng cho như vậy.
Cậu quen con bé này
được bao lâu rồi hả?
Còn cậu thì biết mình
cả đời cậu rồi.
Và cậu biết luôn là nếu
kể cho ai đó biết
về cái đêm đó,
đời mình coi như tiêu.
Họ bảo đó là cố tình đốt Will à.
Cậu cũng biết rồi mà.
Mình trở lại làm việc đây.
Cho nó qua đi. Được không hả?
Tao chỉ muốn tiền của tao thôi.
Em làm gì có tiền hả Marcus.
Anh biết mà.
- Thì đi kiếm tiền đi.
- Xin anh đó!
- Hey!
- Em sẽ đi kiếm mà.
Gì hả?
Tụi này đang bàn chuyện riêng.
- Blaze có sao không?
- Cút khỏi đây đi!
- Blaze!
- Đi đi!
Marcus! Khoan đã!
Thằng này sẽ không
bảo trợ đứa không nhà đâu!
- Đừng đi mà!
- Tao cần tiền.
- Đừng đi! Đừng đi mà!
- Tránh ra đi!
- Tránh ra đi!
- Đừng bỏ em!
- Em còn chỗ nào để ở đâu!
- Câm mồm!
Đừng bỏ đi mà!
Tuyệt! Tuyệt lắm!
Thấy cậu đã gây ra gì chưa hả?
Hài lòng chưa hả?
Trời ơi là trời.
- Cậu không đáng bị thế.
- Cậu biết gì về mình chứ!
Chẳng biết gì về mình đâu!
Không hiểu đâu.
Ba bảo bữa tối sẵn sàng rồi chị.
Chị không ăn đâu.
Chị đang tìm đồ để mặc dự đám cưới.
Thế tiền ba cho chị đâu?
Em mà báo cho ba,
chị sẽ giết chết em đó.
Trên đường đi mua váy
chị đã cho hết số tiền đó rồi.
Cái gì hả?
Đừng bận tâm chuyện đó.
Trời! Em nhỏ hơn chị đó,
nhưng còn khôn hơn chị nhiều.
- Em kiếm đâu nhiều vậy?
- Bắt đầu từ vụ nào đây ta?
Chỗ này là lần em nói dối ba
là em không thấy chị ở lễ hội.
Chỗ này là em ăn được
của tay chơi bài gian.
Chị còn nhớ lúc chị trốn đi
chơi đêm ở New York không?
Phần này là của vụ đó.
Còn đây là của gã xăm mình nè.
Thôi đủ rồi. Chị hiểu rồi.
Chị không thể xài tiền
bỏ ống của em được.
Hiểu được chị là em có
được nhiều hơn thế ấy chứ.
Thêm nữa, em thích anh Will.
Em không muốn ảnh bỏ chị chỉ vì chị
ăn mặc gớm ghiếc trong tiệc cưới.
Cảm ơn em nhé.
- Ảnh không thích cái đó đâu.
- Chị thích nó mà.
- Đừng mặc cái đó ở tiệc cưới!
- Chị thích thì mặc thôi!
- Để phần bánh cho tớ đấy.
- Ừ.
Này.
Chuyện nghiêm túc đây.
Cháu không nghĩ mình có thể làm
trò hề ở đám cưới đâu bác.
Nhưng tôi sợ điều đó từ cậu đấy.
- Tôi cũng đã từng rồi.
- Cháu hiểu.
Có phải đây là lời nhắc nhở
gián tiếp không bác?
- Không được sờ mó nghe chưa?
- Tuân lệnh.
Ronnie.
Em trông được không?
Yeah.
Philip Louis, con có đồng ý
nhận Megan Blakelee
là người vợ hợp pháp
suốt cuộc đời mình không?
- Con đồng ý.
- Con có thể hôn cô dâu được rồi.
- Chào Blaze.
- Chào.
Mình...
mình không xứng đáng với điều bạn
đã làm hôm đó, nhưng cảm ơn bạn.
- Có gì đâu.
- Mình chia tay anh ta rồi.
Cậu nói đúng.
Anh ta là tên khốn nạn.
- Mình dọn khỏi đó rồi.
- Thế là tốt cho bạn rồi.
Yeah.
Mình nên quay lại làm việc.
Gặp lại sau nhé.
Cảm ơn.
- Em là vũ công giỏi đấy.
- Còn anh là tay nói xạo.
- Em đẹp nhất ở đây đấy.
- Xạo quá đi.
Tránh xa tôi ra, Marcus!
Nghiêm túc đấy!
- Em nghĩ em ra đi dễ thế ư?
- Marcus, chúng ta xong rồi.
Anh đã xem lời nhắn của em.
Anh chả thích chút nào.
Chúng ta xong chỉ khi nào
chính miệng anh nói ra.
Marcus. Mày làm gì ở đây?
- Mày lui ra đi, thằng nhà giàu.
- Mày đi khỏi đây ngay.
- Will, mấy người này là ai?
- Để con lo.
- Tao sẽ không nói lần nữa.
- Tụi bây...
Tụi bây cho là ngon hơn tao chứ gì?
- Blaze, tránh hắn ra đi.
- Không được, cứ ở đây.
Đây là đám cưới
em gái nó đấy, trời ạ.
Mày đi khỏi đây ngay.
Cút mau.
Hưởng đi này.
- Lên xe đi đi.
- Cái gì?
- Giờ thì sao hả?
- Bình tĩnh đi.
Tao đổi ý rồi.
Tao không thèm nó nữa.
Tao muốn con đó.
Có vẻ đi với nó sẽ được
vui trọn mùa hè này.
- Sao hả William?
- Vậy hả? Mày muốn thế hả?!
- Will!
- Ronnie!
Will! Will!
Đủ rồi! Buông nó ra!
Will...
Đưa cô gái về nhà đi.
Cả hai đứa luôn.
Cho khỏi phiền phức.
- Thú vị chứ hả?
- Ừ.
Cuối cùng em cũng "hạ" được mẹ anh!
Anh chị, ba đoán là trứng rùa
sẽ nở tối nay đấy. Đi thôi!
- Được rồi. Đi liền.
- Đừng để lỡ!
- Đi mau.
- Thì đi nè em!
- Trời, hai người luộm thuộm quá!
- Cảm ơn nha.
- Ba em đã nói gì?
- Mau lên!
- Chúa ơi!
- Nhìn chúng kìa!
- Xinh quá!
- Hay quá đi.
- Tuyệt quá.
- Đã quá đi.
- Sao anh làm thế?
- Để dắt chúng xuống biển đó.
- Ba vào lấy cái đèn pin.
- OK.
- Lấy cho con một chiếc.
- Rốt cuộc cũng cứu được chúng.
Ba ơi!
Gọi 911 đi. Ba ơi!
Tôi cần xử gấp ca này.
Này.
Cháu về nhà thay đồ đi.
Không khéo làm y tá sợ đấy.
Tình hình cô đã nói lúc nãy.
Cô có chắc không?
Chúng tôi sẽ cố làm
dịu bớt cơn đau cho ông ấy,
nhưng khối u đã lan vào phổi rồi.
- Còn được bao lâu?
- Khó biết chắc lắm.
Nhưng chúng ta sẽ theo đến cùng nhé.
Cô kể cháu nghe chuyện này.
Lúc ba cháu nhận ra tình hình
nghiêm trọng của căn bệnh
cách đây 2 tháng,
ông ấy đã yêu cầu
chúng tôi cắt giảm thuốc.
Vì sao?
Vì ông ấy rất muốn ở đây.
Rất muốn ở đây với hai chị em cháu.
Ông ấy đã nói như vậy.
Chuyện này ngoài dự tính.
- Ronnie.
- Ba đã dối con!
- Ba không nói dối.
- Ba có.
Ba nói ba khỏe.
Nhưng có phải đâu! Ba lừa con!
Ba đã hy vọng như vậy.
Như vậy không phải là dối.
- Con giận cũng phải thôi.
- Được.
Có phải thế mà ba cho
con nghỉ hè ở đây?
Phải vậy không?
Để ba khỏi thấy trống trải khi...
*** không cho chúng con biết?
Chưa phải lúc để biết.
- Giờ thì đúng lúc rồi đó ba.
- Vẫn chưa đâu.
Chỉ là vì...
để các con có
kỳ nghỉ hè thật vui vẻ.
Mặc dù ba thừa nhận là
nó chưa được vui lắm.
- Con yêu ba.
- Con yêu, ba cũng yêu con.
Lại đây.
Con yêu ba lắm.
Bánh quy không em trai?
Sao chẳng ai cho em biết chuyện vậy?
Ronnie và ba em sẽ nói
cho em biết sớm thôi.
Sao anh không nói luôn đi?
Chuyện nó phức tạp em ạ.
Em vào gặp ba được chưa?
Ừ, ba đang đợi em đó.
Đi nào.
Ba sẽ không còn được
thấy em nó trưởng thành.
Jonah!
- Quỷ tha ma bắt nó đi!
- Em đang làm gì đó?
- Em không với tới nó được!
- Xuống đi!
- Chị tránh ra đi.
- Chuyện gì hả?
- Tránh ra đi.
- Xuống đi!
- Này này!
- Tránh ra.
- Chuyện gì thế?
- Tránh ra luôn! Em tự làm được!
Ba và em đã làm cái này
suốt cả kỳ nghỉ!
Em và ba thôi. Không có chị.
Những gì chị quan tâm
là cái đám rùa khốn kiếp đó
và anh bạn trai ngu ngốc của chị!
Ngày nào em cũng ở bên ba.
Giờ thì... khốn nạn!
Giờ em không thể.
Em phải làm xong cái này
để ba có thể khỏe lên.
- Anh chị sẽ giúp em.
- Anh chị không biết cách làm.
Thì em chỉ anh chị làm.
Dạ được.
- Chương trình này được chứ?
- Ừ, nó hay đấy.
Gì vậy ba?
Ronnie, ba muốn con đưa ba về nhà.
OK.
Chúng ta ghé lại đây một lát.
Chúng con đã hoàn tất nó.
Con phải chỉ việc cho phụ tá đó.
Con làm việc tốt lắm.
Thật đấy.
Xin đó.
OK.
Lúc đó tụi cháu ở
phía sau nhà thờ.
Tụi cháu chỉ lang thang...
uống rượu, quậy quọ.
Sau đó Marcus và bạn hắn xuất hiện.
Lúc đó Will đã bỏ về.
Rồi sau đó tụi cháu bắt đầu...
Tụi cháu bắt đầu chơi với...
- Lửa?
- Dạ.
Lẽ ra chúng cháu phải
nói với bác từ trước.
Đó là do cháu.
Will đã muốn báo cảnh sát.
Nhưng cháu van xin cậu ấy đừng.
Nhưng chúng cháu sẽ đi báo
sau khi rời khỏi đây.
Đừng, đừng đi báo.
Người ta cho đó là bác làm.
Ừ, đúng vậy.
Họ cũng sẽ như vậy.
Có gì khác đâu?
Đừng bận tâm. Thật đấy.
Bác không muốn các cháu đi báo đâu.
Chuyện này chỉ chúng ta biết thôi.
Cảm ơn bác.
- Được không?
- Cảm ơn bác.
Chờ đã.
Từ từ đã!
- Ronnie!
- Anh đã ở đó phải không?
Anh đã định kể cho em biết.
Anh biết ba tôi chịu hậu quả
thế nào rồi đấy.
Anh biết.
Anh đã cố bắt Scott thú nhận mà.
Anh không tự nói được à?
Không đơn giản như vậy.
Có phải anh đâu.
Ý anh là Scott cũng là người tốt mà.
Tôi không quan tâm. Anh biết ba tôi
phải gánh chịu nó như thế nào.
Vậy mà anh vẫn làm lơ!
Anh cứ việc đi học trường
mà ba mẹ anh đã chọn đi.
Đi tìm cô nào đó có thể giúp
anh nhanh được sảng khoái.
- Người có thể ở bên anh đấy.
- Đừng mà em.
Đừng có chạm vào người tôi!
Cấm chạm vào người tôi!
Anh là kẻ hèn nhát Will ạ.
Anh là kẻ hèn nhát kiêm dối trá.
Anh không đáng tin.
Tôi không muốn anh gần tôi nữa.
Và đừng có lại gần ba tôi.
Đi đi.
Đi đi.
- Con yêu mẹ.
- Mẹ cũng yêu con.
Mẹ cũng yêu con mà.
Con xếp đồ chưa?
Con không đi với mẹ đâu.
Con muốn ở lại đây với ba.
Bệnh ba con sẽ nặng hơn.
Trầm trọng hơn nhiều.
Chỉ vài tuần nữa thôi, ba con...
- Con không quan tâm.
- Con yêu.
Ba không muốn nhìn thấy
các con như thế này đâu.
Cả kỳ nghỉ, việc con làm
duy nhất là chống lại ba.
- Con đã vô lễ với ba.
- Không đâu con yêu.
Mẹ nói thật lòng,
điều ý nghĩa nhất đối với ba
là có các con bên cạnh.
Mẹ, con sẽ ở lại.
Anh bạn, con không sao chứ?
Con phải chia tay ba sao?
Con không muốn thế chút nào.
Phải, ba cũng không muốn chút nào.
Ba sẽ không nói lời chia tay
bởi vì ba sẽ không đi hết.
Được không?
Lại đây nào.
Mỗi lần ánh sáng chiếu
xuyên qua khung cửa sổ đó,
hay bất kỳ cửa sổ nào...
đó chính là ba của con đấy.
Hiểu không?
Ba sẽ mãi ở đây.
Ronnie yêu quý, ba rất nhớ những lần
ba và con cùng chơi đàn bên nhau.
Ba nhớ lúc ba dạy đàn cho con.
Ba biết con hiểu vì sao
ba rời bỏ các con.
Lúc ba và mẹ chia tay,
ba đã rất đau đớn.
Ba chỉ muốn về nhà.
Rời bỏ các con mà đi
khiến ba hối tiếc vô cùng.
Ba mong được con tha thứ.
Mẹ con báo ba biết là con
không qua được các kỳ thi SAT,
nhưng ba biết con đã khôn khéo
trả lời sai từng câu hỏi.
Ba chúc mừng vì điều ấy, Ronnie.
Ba đã từng nói với con
chuyện xảy ra giữa ba mẹ
sẽ không để nó ảnh hưởng
đến các con.
Tình yêu mong manh lắm, Ronnie.
Không phải lúc nào
cũng chăm sóc nó tốt đẹp.
Do đó ta phải tìm mọi cách
và làm hết khả năng.
Và luôn mong sao cho thứ
mong manh đó có thể
vượt qua được
mọi bất hòa xung đột.
Giờ chắc cậu ấy vào trường rồi.
Có nhớ cậu ấy không?
Điều anh làm là không đúng ba ạ.
Phải.
Nhưng đó là quá khứ.
Ba có thể nói luôn là,
- cậu ấy nhớ con đấy.
- Con không tin.
Ngay cả con còn chưa biết
con là ai đấy Ronnie.
Thế con là ai?
Con là đứa con gái tốt
bụng nhất, tử tế nhất
xinh đẹp nhất trên thế giới này.
Cảm ơn ba, nhưng có vẻ
nói vì biết ơn vậy.
Ừ, nó được viết trong sách đấy.
Ba không còn thời gian
để chỉ dạy tiếp cho con,
nên con hãy ghi nhớ điều này.
Một ngày nào đó,
con sẽ phải mở lòng mình
và chơi đàn trở lại.
Điều đó không phải
để làm cho mẹ vui.
Cũng không phải làm cho ba vui.
Mà đó là vì con đó.
Bởi lẽ... âm nhạc... và
tình yêu...
chúng sẽ mang niềm vui
đến cho con.
Con nghe ba.
Bài nhạc đó thế nào rồi ba?
Ba không chắc...
hoàn thành được nó hay không nữa.
Đôi tay của ba.
Tay ba đau hả ba?
Ừ.
Chúng đang đau.
Dành tặng Ronnie
Con không sao chứ?
Con không làm được rồi mẹ ạ.
Con có quyền bỏ chơi đàn.
Chỉ xin con đừng trốn tránh mẹ.
Nó chính là điều con phạm phải.
Con đẩy mọi người ra khỏi mình.
Con đẩy cả anh Will luôn.
Chúng ta có ai là hoàn hảo đâu con.
Chúng ta đều mắc lỗi,
đều làm hỏng chuyện gì đó.
Nhưng rồi sau đó chúng ta
tha thứ mà sống tốt hơn.
Con yêu, chí ít thì con còn có
dũng khí để đón nhận cảm xúc.
Cảm xúc của con về
mọi chuyện thật sâu sắc.
Con là con gái của ba mà.
Dạ.
Cảm ơn quý vị đã đến chia sẻ.
Rất nhiều người trong quý vị
đã biết ba tôi từ thời thơ ấu.
Bài điếu văn này tôi viết
thực ra chỉ có vài dòng.
Tôi và ba đã từng nói chuyện
không hợp lòng nhau.
Nhưng cả hai đều chia sẻ
cùng một thứ yêu quý.
Và tôi biết là...
ba tôi cũng muốn chia sẻ
nó với tất cả quý vị hôm nay.
Con chào ba.
Ronnie, mình xin chia buồn với cậu.
Này.
Cảm ơn cậu vì tất cả.
- Cảm ơn cậu đã đến.
- Mình phải đến chứ.
Mình rất cảm kích những
gì cậu đã làm vì mình.
Cảm ơn cậu.
Em.
Bài nhạc đó, em chơi hay lắm.
Ba em viết nó đấy.
- Em đã hoàn tất nó cho ba.
- Anh chắc ba em thích lắm.
Cảm ơn anh đã đến.
Em thấy được an ủi nhiều lắm.
Ronnie, cha muốn con
gặp mặt một người.
Cha muốn giới thiệu con
với ngài Tommy Hampton.
Thầy dạy đàn cho cha con đó.
Ronnie, anh thật lòng
rất tiếc về mọi chuyện.
Em cũng rất tiếc.
Ai cũng mắc lỗi lầm Will ạ.
Thậm chí cả người mình yêu thương.
Em đã quyết định vào trường Juilliard.
Anh có nghe. Vậy là quá hay.
Còn trường Vanderbilt?
Trường này rất tốt.
Nhưng không biết nó có
hợp với anh không nữa.
- Ý anh là sao?
- Anh tính sẽ chuyển về...
trường Columbia vào khóa tới.
Nhờ vậy cô gái anh yêu có thể thấy
anh mắc thêm vài sai lầm khác.
Em nghĩ sao về ý định này?
# Ai ai cũng cần được truyền cảm hứng
# Ai ai cũng cần có bài hát nào đó
# mang một giai điệu đẹp
# khi mà đêm sao dài đằng đẵng
# Vì rằng chẳng có thể hứa hẹn
# cho cuộc đời này đi được suôn sẻ
# Khi mà ba không còn bên con nữa
# Khi mà không còn ánh dương
để xóa tan màn đêm
# Đó chính là lúc ba
# nhìn về con
# Khi thủy triều dâng tràn lên bờ cát
# Và ba không còn lối về nữa
# Đó chính là lúc ba
# nhìn về con đó
# Nhìn về người mà ba nhớ thương
# Ba thấy được sự thứ tha
# Ba tìm lại được sự thật
# Ba yêu thương con
vì chính con người thực của con
# Như thể hành tinh
xoay vần quanh chị Hằng
# Đến ngay chính nơi chúng thuộc về
# Ba biết ba không còn cô đơn nữa
# Khi mà ba không còn bên con nữa
# Khi mà không còn ánh dương
để xóa tan màn đêm
# Đó chính là lúc ba
# nhìn về con
# Khi thủy triều dâng tràn lên bờ cát
# Và ba không còn đường về nhà nữa
# Đó chính là lúc ba
# nhìn về con đó
# Con ở đó như thể giấc mơ
# Như thể màu sắc kính vạn hoa
bao phủ lấy ba
# Con chính là nguồn sống của ba
# Con có hay con gái ba
xinh đẹp biết chừng nào không
Biên dịch phụ đề: chiphu
VT Subteam | VietTorrent
# Khi thủy triều dâng tràn lên bờ cát
# Và ba không còn đường về nhà nữa
# Đó chính là lúc ba
# nhìn về con đó
# Nhìn về con gái ba đó
# Con ở đó như thể giấc mơ...