Tip:
Highlight text to annotate it
X
"Bộ phim được xây dựng
dựa trên sự kiện có thật,"
"về những người nổi dậy..."
"ở khu Ghetto, Warsaw
vào năm 1943."
CUỘC NỔI DẬY Ở WARSAW.
Phụ đề Duchuy2007
Duchuy2007@ymail.com
Thằng... lém.
Ngày 01/09/1939,
Đức xâm chiếm Ba Lan.
Kazik! Kazik!
nói gì đi...
Đi thôi!
Tháng 9/1939.
Chưa đầy một tháng, Ba Lan thất thủ.
Đức Quốc xã đã đưa
350.000 người Do Thái ở Warsaw,
vào một khu tập trung, có tên là
"Khu dân cư Do Thái Warsaw".
Kiều dân Đức ở Warsaw
.
Thằng Do Thái này,
mày không được đứng đây!
Bánh mì cho người Đức,
Do Thái thì xéo!
Cút về khu Ghetto đi!
Thưa ngài, tôi là cựu chiến binh
phục vụ trong quân đội Ba Lan.
À... mày khoe mày là lính a?
Anh là Mordechai?
Yêu cầu anh về đồn. Đi thôi!
Vì sao? ở đâu?
Ai mà biết? Có gì khác? Tất cả
người Do Thái phải làm tường trình.
Tôi biết mặc gì đây?
Đừng láu như thế,
mặc áo vào. Nhanh.
Về đồn... là không phải
làm chó săn cho Đức chứ?
- À, thằng ngon nhỉ ...
- Vì tao chỉ làm cho dân tao.
Giờ thì xéo đi!
Mày, cảnh sát Do Thái,
phản dân hại nước.
Vì chuyện này thôi,
tao đủ thịt mày rồi.
Nhưng thường thì tao tự hỏi:
Một người có đạo đức, như tao đây,
... có giữ được phẩm hạnh,
trong một xã hội đồi bại không?
Mày có quan tâm
câu hỏi này chứ?
Biến đi, trước khi tao đập mày đấy.
Bố ơi, sao có nhiều
cảnh thương tâm thế?
Biết có bánh mì
là đủ rồi, Tosia à.
Làm sao đây?
Đừng đi mà.
- Đi đi. - Không.
- Đừng đi mà.
Đồ chó. Chúng đẻ ra cảnh sát
Do Thái để làm chuyện bẩn thỉu...
trừ khi, dĩ nhiên,
chúng tự thấy thỏa mãn.
Dĩ nhiên rồi,
chia để trị mà.
Còn chuyện gì nữa?
Kazik!
Cậu làm gì với
cái xe đẹp đẽ này vậy?
- Lái xe, nếu các anh không thấy.
- Cậu đã làm gì thế? ăn cắp sao?
Ồ, Mordechai, không phải mua,
thì tội gì ăn cắp chứ?
Cậu đang âm mưu gì đấy?
Tôi lái xe cho ngài
Adam Czerniakow.
Chủ tịch Hội đồng Do Thái.
Là người tôi đưa đến đây.
Có "Giấy phép lưu thông" hẳn hoi.
Cậu giúp chúng tôi
gặp ông chủ một tí.
Nếu tôi lái xe mà làm thế,
thì tôi có nguy cơ mất việc đấy.
Nếu cậu không làm, thì cậu
là người tiếp tay cho bọn Đức.
Và chuyện này thì cậu đừng lo.
Đang tiếp tay cho giặc sao?
Tôi chỉ muốn, làm nhiều hơn
để lo cho mình và gia đình.
Chả hơi đâu lo chuyện
đối phó đám cảnh sát Do Thái,
Cũng chả cần phải lo
chuyện học hành cho bọn trẻ.
- Chúng ta ...
- Thôi, đừng để Kazik mất việc.
Tôi muốn tốt cho anh thôi.
Mira đã móc nối với
người ủng hộ ở biên giới,
họ có thể nhận một số
học sinh ra khỏi Ba Lan.
Nhưng phải làm ngay.
Anh nghĩ sao?
Nếu anh đưa được họ ra khỏi
Ba Lan đến Palestine ...
... thì tôi sẽ làm ngay,
trước khi cơ hội trôi qua.
Ừ, tôi nghĩ anh đúng.
- Chúc tôi may mắn đi.
- May mắn nhé!
Szerynski, ông đang bắt
người bất hợp pháp.
Đàn ông Do Thái tuổi từ 12 đến 60
buộc cưỡng bức lao động.
- Ông kiểm tra giấy tờ rồi chứ?
- Ông là ai?
Yitzhak Zuckerman, thầy của chúng.
Xem giấy của chúng này.
Chúng hợp pháp nên được
miễn cưỡng bức lao động.
Giấy đây, không đúng sao?
Thời buổi này, ai cũng
phải làm việc, Zuckerman.
Nhìn Zuckerman
làm việc thiện này.
Từ bây giờ, ta có thể đến
Palestine, qua ngã Romania.
Anh biết chuyện này chứ?
Thật không may,
hôm nay tôi phải đi.
Nhưng tôi hy vọng sẽ quay lại sớm
để giải quyết tin đồn khó chịu này.
Em nào nhớ
chủ đề hôm nay?
Ai cũng được. Giúp thầy đi,
thầy quên rồi.
Một cái gì đó về đạo đức.
Đúng, Frania.
"Người ta có thể giữ được đạo đức
trong một xã hội đồi bại hay không."
Giỏi! - OK, Julian?
Em trình bày được chứ?
Dạ được.
Okay!
Chủ đề hôm nay là:
Người ta có thể
giữ được đạo đức trong...
trong lần hẹn hò
đầu tiên hay không?
Mọi thứ đã đâu vào đấy
đến khi anh đến biên giới.
Nhưng anh có thể vượt biên
theo đường của mình.
Và?
Và, nếu anh tìm được
một hướng an toàn ...
Thì sao?
Nếu anh đi và về an toàn...
thì anh được thưởng.
Thưởng gì thế?
Có lẽ giấc mơ
của anh mãn nguyện,
là thấy học trò của mình
làm cho sa mạc nở hoa
và thành màu mỡ.
Chỉ vậy thôi sao?
Đấy là rất nhiều việc,
mà mình anh thì...
Được rồi.
Có lẽ là sự biết ơn
từ người dân...
... và một người...
... thật đặc biệt.
Là ai?
Một người rất gần với anh.
Biết ơn như thế nào?
Nếu anh tìm được
hai lối đi an toàn thì sao?
"Theo quy định của Đức, người Do Thái
phải đeo băng trên cánh tay."
.
Tháo băng tay ra.
Đi, đi con.
Cẩn thận nhé, Tosia.
"Nếu phát hiện bất kỳ
người Do Thái nào ở trên phần đất Đức,
thì họ sẽ bị hành quyết."
.
Cứ đi theo dòng suối,
bên kia là biên giới.
- Xa lắm không?
- Không.
Anh nên đến an toàn
trước khi đêm xuống.
Chúng đánh hơi
hành trình của anh.
Cho tôi nhận tiền công.
Cảm ơn anh rất nhiều.
Chúc may mắn.
"Adam Czerniakow,
Chủ tịch Hội đồng Do Thái."
.
Đánh vòng qua.
Ừm... Kazik,
Sao cậu nhận được
việc này, lái xe cho tôi?
Anh lái xe cũ bị bắt vào
tiểu đoàn lao động-nô lệ.
Và?
Tôi được chọn thay anh ấy.
- Kazik này.
- Vâng, thưa ông?
Đừng lấy xe nhé.
Vâng, thưa ông.
Một tốp SS, do
trung úy Muller chỉ huy...
... được lệnh phóng hỏa
thánh đường Do Thái ở phố Stawki...
... theo đề nghị của Sở Y tế, sau khi
phát hiện điều kiện mất vệ sinh ở đấy.
Về những người bị bắt
vào trại Pawiak ...
... hôm qua chúng tôi
đã đưa cho ngài giấy tờ.
Hoạt động này
tiêu hết 30 lít benzene,
chúng tôi đang chờ
Hội đồng Do Thái hoàn trả.
20 zlotys mỗi lít.
Vị chi 600 zlotys.
Chúng tôi sẽ thanh toán cho ngài.
Còn vài chuyện nữa,
Có 23 người bị bắt và
một số phụ nữ, trẻ em...
bị một cảnh sát Ba Lan
hành hung thô bạo.
- Chắc chắn là trẻ em ...
- Giấy tờ đây! Vâng, nó đây.
Ngài bí thư Auerswald,
(tạm dịch từ: Commissar)
ngài được bổ nhiệm quản lý
nhu cầu 350.000 người.
Tôi thấy, tôi không thể
quản lý cộng đồng ...
... trong hoàn cảnh này được.
Tôi đề nghị ngài giải thoát cho tôi
khỏi chức chủ tịch Hội đồng Do Thái.
Việc đó không khôn ngoan đâu.
Mức phạt mỗi tù nhân
là 10.000 zlotys.
Nếu Hội đồng muốn đóng cả,
là 230.000 zlotys ...
... và làm đúng như thế.
Hạn cuối, 6 giờ chiều mai.
Ông sẽ bận rộn đấy, Czerniakow.
Dừng lại.
Mày giấu cái gì đấy?
Mùi thơm nhỉ.
Ăn với mứt thì tuyệt, nhưng...
Ăn thử đi.
Xéo đi!
Đừng, van ông. Nó dành cho bố tôi
Ông ấy bệnh nặng, rất cần nó.
Nặng cỡ nào?
Làm ơn.
Bây giờ ...
... cút đi nhá!
Tosia, đi đi con.
- Mẹ ổn chứ?
- Không sao.
Con ra ngoài như thế
nguy hiểm quá.
Chào ông xã.
Đi đi, Rachel.
Bố ơi?
Đi đi.
Bố ơi, ta phải bán ít sách,
con để lại vài quyển sách bố quý.
Con nghĩ ta cần ít đồ nữa.
Bố cần thêm chăn chứ?
Đủ ấm không bố?
Bố không cho phép,
con nghe không đấy?
Bố ơi.
Con giữ lại vài quyển sách quý
và mang bánh mì về.
Mẹ con giấu, nhưng bố biết, bà ấy
may vá cho mấy bà nhà giàu Ba Lan.
Dặn mẹ con ra đường
phải cẩn thận đấy.
Nguy hiểm lắm.
Đừng nói mẹ
là bố biết rồi nhé.
Dạ, con hứa.
Khẩn trương lên, Rachel.
- Con hứa, bố.
- Em đi giúp đây.
Sang bên đấy
cẩn thận nhé con.
Dạ vâng, thưa bố.
Bây giờ đốt nến
lễ Shabbat đi con.
Xin lỗi tôi đến trễ.
- Anh nghe về tiền chuộc chưa?
- Rồi. Tình hình thật khủng khiếp.
Bây giờ ta phái người của anh,
nói chuyện với gia đình tù nhân,
xem họ đóng góp được bao nhiêu.
- Ta còn bao nhiêu thời gian?
6 giờ chiều mai.
38 năm qua, nó luôn
nằm trên tay tôi.
Đây.
Xin bỏ vào phong bì, bà Rochon.
Cháu mang David
về dùm bác nhé.
Nó ngoan lắm.
Họ không cần phải bắt nó.
Cháu cũng ngoan nữa.
Mẹ cháu hẳn phải
tự hào về cháu đấy, Calel.
Bà khỏe nhé.
Đại úy Szerynski,
chiếc nhẫn ông muốn đây.
Đây là số tiền
phe đại úy Szerynski đưa.
- Chỉ bấy nhiêu thôi?
- Vâng.
Cậu đếm hai lần rồi chứ?
- Không.
- Ba lần.
- Vẫn chưa đủ tiền.
- Tôi biết.
- Cần thêm 80.000 zlotys nữa.
- Tôi biết rồi!!!!
Đã 04 giờ rồi. Sao
chưa thấy Szerynski gọi?
Hắn nói, đã cố hết sức.
Cho tôi gặp
Rabbi Lebowicz.
Đến chỗ Rabbi rồi.
Xin mời ngài.
Xin lỗi vì cả gan, thưa ngài, nhưng
một giáo sĩ không nên...
... vào chỗ tai tiếng như thế.
Ông Asher, theo tín ngưỡng Do Thái,
phong tục chúng ta là...
chứng minh sự kính Chúa
qua những việc thiện.
Đúng.
Và theo cách này, Chúa sẽ
ban phúc lành cho chúng ta.
Điều này cũng đúng.
Tôi tin hôm nay,
ngài có cơ hội đặc biệt
để chứng minh lòng kính Chúa.
Nếu ngài muốn ủng hộ,
thì tốt nhất là trước 6 giờ chiều.
Ngài Czerniakow,
tôi muốn cảm ơn
vì ngài đã ban cho tôi
cơ hội đặc biệt để
Chúa ban phúc.
Nếu ông đưa một giáo sĩ
đến câu lạc bộ tôi lần nữa,
nếu ông còn làm người ta chú ý
như thế này nữa, tôi sẽ giết ông đấy.
Đừng nhầm lẫn điều ấy!
Ngài Auerswald!
Ngài...
Ngài Auerswald đi vắng rồi.
Không phải. Ông ta xử lý
vụ tù nhân ở trại Pawiak,
thời hạn là 6 giờ chiều mà.
Berlin gọi ngài Auerswald
về dự họp quan trọng.
Vậy ai thay ông ấy?
Xin đừng đứng gần bàn.
- Ai chịu trách nhiệm ở đây?
- Tôi đang yêu cầu ông đấy.
Ai xử lý ở đây?
Tôi đến đóng tiền phạt.
Vẫn còn thời hạn mà.
Tôi không biết gì
về chuyện này cả.
Các ông khác
không nói gì về việc này.
Có người phải biết chứ,
ai xử lý chuyện này?
Lùi xa ra đi! Tôi không muốn
nhiễm bệnh của ông.
Tiền đóng phạt đây.
Hãy gọi trại Pawiak.
- Nói với họ là đã nộp phạt.
- Ông nói trại Pawiak?
- Trại tù Pawiak.
- Vâng, 23 tù nhân.
Tôi nhớ có một
thông báo về trại Pawiak.
À, đây rồi.
"Được sự chấp thuận
của ngài bí thư..."
"... 23 tù nhân đã bị hành quyết
vào lúc 10 giờ sáng nay ..."
"... vì tội ác chống người Ba Lan."
Không...
Họ không phải tội phạm.
Họ không phải tội phạm.
Họ vô tội,
có cả trẻ con.
Cô đang mang thai,
cô hiểu trẻ con là gì không?
Tôi không biết gì
về tình trạng này cả.
Nếu ông muốn bàn bạc
chuyện này với bí thư,
mời ông trở lại
vào thứ ba tới.
Cô đang mang thai,
cô không có cảm xúc nào sao?
Tôi đã trả lời ông rồi.
Bây giờ xin ông
tùy tiện ra về.
Sáng nay, lúc 10 giờ,
23 con tin ...
... đã bị hành quyết
theo lệnh của bí thư.
Tôi rất tiếc.
Mày đến đây bao lâu rồi, sáu tháng?
Mày không muốn
khai đồng bọn sao? Hả?
Có lẽ tao phải
thuyết phục hơn.
Rất thuyết phục đấy.
Tháng 10 năm 1940.
Tháng này, chúng ta mất
4.000 người vì đói và phát ban.
Chúng ta mất 1/3 khu Ghetto.
Dân số gần 450,000 người.
Người Đức đang hạn chế calo từng ngày.
Chúng ta đang tính
cho 2613 công dân Đức,
699...184 người Ba Lan
và người Do Thái.
Auerswald buộc Hội đồng
Do Thái thanh toán chi phí ...
... xây dựng bức tường Ghetto này.
Tôi muốn quý vị hiểu,
tôi không tin hoàn cảnh chúng ta,
Tôi không tin nó vô vọng.
Tôi tin rằng, nếu chúng ta
tiếp tục mạnh mẽ...
... và tích cực...
thì bằng cách nào đó,
lý trí khôn ngoan...
... sẽ trở lại.
Thế đấy.
Chúng ta phải kiên trì.
Này!
Trong áo em có gì vậy?
- Em không có chút bánh mì nào.
- Để chị xem.
- Em không có gì hết. Mặc kệ em đi.
- Chị có tiền này.
Không! Em phải đưa bánh mì chứ.
- Trông anh khiếp quá.
- Cảm ơn.
Nhưng nói thật, nhìn anh
thấy không đẹp rồi.
Cảm ơn.
Đừng lo. Anh ấy sẽ sống.
Tôi mang cho anh một chút gì đó.
Quà từ chuyến đi của tôi.
Thứ đầu tiên của nhiều người,
tôi hy vọng thế.
Đây.
Trong trường hợp
anh lại gặp rắc rối.
Anh và tôi, ta phải
dừng chuyện này ngay, nhé?
Chúng tôi đã tập hợp
các phe khác,
thành một tổ chức ngầm, chặt chẽ.
Họ với ta, như một khối?
Chúng tôi vẫn đang vận động.
Có rất nhiều việc phải làm,
nhưng lại ít thời gian.
Chúng tôi đã tổ chức
bếp ăn, trường học
... bệnh viện trong lòng đất,.
Một xã hội nhỏ của chúng ta.
Nó được một bức tường bao quanh.
- Còn về chuyện...
- Không.
Tôi không thể giúp các anh gặp
Czerniakow được. Ông ấy từ chối.
Ông ta từ chối!
Tôi chưa thấy ông ta.
Còn anh?
Xe ông ấy đỗ ở đó.
Ở đàng kia với thằng đại úy Szerynski
và thằng sâu mọt, Calel Wasser.
Ông ta sẽ đến.
Kazik, sao anh bỏ chiếc xe đó
và tham gia kháng chiến?
Tôi nghĩ chưa ra cách tốt hơn
để gặp nữ giới trong hoàn cảnh này.
Lúc nào cũng mơ mộng.
Ông ta đấy!
Thưa ông.
Ông đã từ chối gặp bạn tôi.
Nói tôi nghe đi,
tài xế của tôi bỏ việc,
chỉ vì tôi không chịu hẹn gặp sao?
Mordechai Anielewicz.
Bạn của ông thầy Ringleblum,
người quan tâm đến lịch sử,
và quan tâm đến việc
bảo vệ dân chúng.
Và anh nghĩ rằng, viết truyền đơn,
sinh hoạt dưới đất,
...chuẩn bị kháng chiến chống Đức.
Chúng ta sẽ làm những chuyện này?
Bấy nhiêu cũng chưa đủ,
ta phải trả đũa bằng mọi cách.
Anh không phải chịu trách nhiệm
về tập thể theo quy định bọn Đức.
Việc anh đề nghị như cái ***
đâm vào mắt họ, họ sẽ trả đũa ...
vào những người Do Thái vô tội,
thậm chí còn khốn hơn vụ tù nhân vừa rồi.
Trước sau gì họ cũng bị.
Từng ngày họ chết vì đói, vì bệnh,
và tệ hơn là ông cứ ngồi một chỗ, thưa ông.
Ngài thương lượng với bọn Đức
như thể chúng biết lẽ phải hay sao?
Vâng, tôi đã cố
giảm thiểu hậu quả.
Ngài tin hay không thì tùy,
chúng tôi cũng thế.
Xin cho chúng tôi một cơ hội.
Hãy cho chúng tôi tiền
và hỗ trợ của ngài để bắt đầu.
Giấc mơ của cậu khá lãng mạn,
nó sẽ giết chết các cậu đấy.
Và tôi sẽ không hỗ trợ. Không đâu.
Cậu nên đội mũ vào. Thời tiết này,
coi chừng viêm phổi đấy.
Xin chào.
... năm, sáu ...
... bảy, tám.
- Khuỵu gối.
- Thẳng ra.
- Nhón lên.
- Hạ xuống.
- Khuỵu gối.
... năm, sáu ...
... bảy, tám.
- Khuỵu gối.
... Một, hai, ba, bốn.
Chúng đi rồi.
An toàn rồi.
Chúng đi rồi.
Anh gặp Czerniakow rồi chứ?
- Ông ấy nói gì? - Ngay bây giờ,
thì họ không hỗ trợ chúng ta.
- Còn về sau?
- Chúng ta phải thuyết phục thêm.
Có lẽ đêm nay chúng ta gặp
tại bức tượng Copernicus ...
để thảo luận về quan điểm
của bạn đầy đủ hơn.
Hôm nay ta phải bàn nhiều việc.
Ưu tiên là
tìm vài nữ giao liên.
người có vẻ ngoài giống dân Ba lan,
và làm việc bên Đức.
- Sao không chọn đàn ông?
- Clara.
Đàn ông bị cởi đồ
khám xét thì không ổn.
Cắt bao quy đầu. Lộ ngay.
Tháng 11 năm 1941.
Con biết, bố nghĩ nó nguy hiểm,
nhưng con có bánh mì cho bố này.
Bố ơi?
Bố!
Bố!
B...ố...!
Con mang bánh về này....!
"Một, hai, ba"
Tiến sĩ Janusz Korczak.
Trường trẻ mồ côi và nội trú
khu Ghetto Warsaw.
.
"Một, hai, ba"
"Một, hai, ba"
Em ở đây ổn chứ?
Vâng.
Vì có anh ở đây, đúng chứ?
Em hiểu điều đó mà.
Nó làm anh yên tâm.
Ở đây em thấy
an toàn hơn, đúng không?
Vâng. Ra phố em sợ quá.
Nếu anh thu xếp được,
thì cứ để em ở đây.
Em đã nghĩ
về chuyện này rồi.
Em vào lớp đi.
"Một, hai, ba"
- Tosia, là con bé này sao?
- Dạ vâng.
- Cháu thấy nó ở nghĩa trang?
- Chính xác là thế.
Cháu không nuôi nó nổi à?
Cháu không còn gì cả.
Con bé này không ổn.
Bà Linder, chúng ta nhận
thêm một đứa được chứ?
Không được đâu.
Chúng tôi không thể nhận thêm nữa.
Nhưng, chúng ta không có
sự lựa chọn, phải không?
- Tôi muốn anh gặp gia đình tôi.
- Vâng.
- Vợ tôi, Else.
- Hân hạnh biết bà.
Calel Wasser, một trong những
sĩ quan trẻ giỏi nhất của anh.
Con gái tôi, Inka.
Chúng tôi để
hai người làm quen.
Chúng tôi chỉ được kể là
có thảm sát trong làng,
nơi cha mẹ anh sống.
Không ai còn sống cả.
Còn tin đồn Gestapo cấp cho ngài
giấy chứng nhận đi Palestin thì sao?
Không phải tin đồn đâu, thật đấy.
Tôi từ chối rồi.
Tôi phải cảm ơn ngài vì
đã giúp đỡ, kiếm tiền cho chúng tôi.
Ước gì tôi có thể làm
nhiều nữa hơn cho bọn trẻ.
Tất nhiên rồi,
ngài làm hơn nữa đi.
Đừng mất bình tĩnh.
Để tôi nói, nhé?
OK, anh nói đi.
Ngài Chủ tịch?
Ngài Chủ tịch, ngài đã nhận đề nghị
mới nhất của chúng tôi rồi chứ?
Vâng, tôi đã nhận được nó.
Các anh muốn mua vũ khí.
Còn Hội đồng?
- Họ nhận thức được.
- Và?
Anh muốn mua súng.
Rồi sau đó?
Danh dự Do Thái.
Danh dự Do Thái.
Một ông bố giấu con mình,
thì không đáng ngưỡng mộ.
Một giáo sĩ dạy một đứa trẻ bài học,
thì không đáng ngưỡng mộ.
Một bà mẹ chăm sóc
bọn trẻ và làm đủ thứ...
.. bà ấy cũng
không đáng ngưỡng mộ.
Không, với anh, danh dự ...
Danh dự chỉ có thể là
bay ra khỏi nòng súng.
Anh nói về danh dự người Do Thái.
Còn tôi nói về trách nhiệm
của người Do Thái.
Ông gọi nó
là gì cũng được.
Hội đồng sẽ ủng hộ
phong trào kháng chiến chứ?
Không, họ sẽ phản đối,
cũng vì muốn tốt cho các anh.
Gì cơ? Ngài đã nghe về vụ giết người
hàng loạt tại Radom và Kielce chưa?
Đấy không phải tin đồn. Mà đấy là
sự thật, từ miệng người dân chúng ta.
Bên ngoài Chelmo, cả nghìn
người Do Thái bị giết
... bằng cách bơm
khí độc vào xe bít kín.
Tôi biết chuyện này vì
cha mẹ tôi cũng trong đấy.
Tôi rất tiếc về
sự mất mát của anh...
... nhưng, quân đội lớn nhất thế giới
đã không thể đánh bại bọn Quốc Xã.
Cái gì làm anh nghĩ, một nhúm
người Do Thái, thiếu huấn luyện...
chỉ có súng nhỏ
sẽ chiếm ưu thế?
Vậy thay vì chống lại Đức,
ngài muốn bỏ mặc số phận dân ta
... trong tay chúng?
Các bà mẹ áp con vào ngực
để bảo vệ chúng khỏi khí độc.
Khi bọn Đức tìm thấy
những đứa trẻ còn sống,
chúng lại giết tiếp. Hình ảnh đấy
đủ cho ngài chưa?
- Đấy cũng chưa quan trọng.
- Đấy mới là điều quan trọng!
Rồi chúng ta chỉ biết
đưa tay chào.
Chào? Chào gì đây?
Môn đồ của ngài. Đệ tử ngài.
"Lính bộ binh" của ngài.
- Của tôi cái gì? - Họ đang
nối tiếp nhau ngoài kia kìa.
Danh dự của ngài đấy,
ngài Chủ tịch.
Dừng lại!
Dừng ngay!
Dừng lại ngay!
Tập trung bất hợp pháp.
Các người phải
về nhà ngay lập tức.
Có cần như thế không?
Tôi sẽ đấu tranh tìm lý do,
tại ***ổi biểu diễn này
gây nguy hại cho Đế chế thứ ba.
Tôi tin rằng chương trình
hôm nay đến đây là hết.
Ngày mai, xin quý vị hãy đến với
chương trình đặc biệt chào đón...
ngài Richard Wagner.
Xin chào!
Đồ Do Thái.
- Chơi bài gì nghe đi mày.
- Chúng tôi được lệnh phải về nhà.
Bây giờ nghe tao nói nhé.
Kéo một bài đi.
Mày, kéo đàn đi.
"Một dòng sông xanh,
một dòng tràn mong manh."
"Một dòng nồng ý biếc,
một dòng sầu mấy kiếp..."
"Một dòng trời xao xuyến,
một dòng tình thương mến..."
Thu súng đi.
Tôi rất tiếc về bạn ngài.
Cậu làm cái quỷ gì thế?
- Tôi trả thù vụ giết người.
- Bọn Đức sẽ trả đũa đấy.
Dù sao, chúng cũng làm
bất cứ gì chúng muốn.
Đây đâu phải là vô tổ chức.
- Vậy tôi chịu trách nhiệm.
- Không được bốc đồng!
Chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận
và mọi hành động phải phối hợp.
Tôi phát bệnh vì phải nhìn,
phải chờ và cứ thụ động.
- Tôi sẽ không làm điều đó nữa!
- Chúng ta không thụ động!
Ta phải hành động khôn khéo.
Chúng em cần mang vũ khí
xuống lòng đất Ba Lan.
Anh Arie cần mọi sự giúp đỡ.
- Em sẽ chăm sóc em anh chứ?
- Em sẽ lo cho Gina. Đi đi.
...năm, sáu, bảy ...
Chạy đi!
Chuyện gì thế?
Ông là Czerniakow,
Chủ tịch Hội đồng Do Thái?
Vâng.
Tôi là tiến sĩ Fritz Hippler,
Văn phòng thông tin.
Làm ơn.
Dưới sự bảo trợ của Bộ trưởng Goebbels,
chúng tôi làm phim về đời sống
người Do Thái trong khu Ghetto.
- Chúng tôi muốn ngài tham gia vào.
- Ông muốn tôi làm gì đây?
Ngồi tại bàn làm việc và làm những
động thái như bình thường. Qua đây.
- Cái này để làm gì?
- Để hình ảnh đẹp hơn.
- Tôi đâu có nó.
- Tốt.
Bây giờ, tôi muốn các trợ tá
trao đổi với ông ...
giống như các ông
làm như thường ngày.
Làm ơn ngồi xuống.
- Sẵn sàng rồi chứ?
- Vâng.
Máy quay.
Bắt đầu.
Bắt đầu nói đi.
- Adam.
- Vâng, Nathan.
Ngài có biết, trên bàn ngài
có cây đèn nến khá lớn chứ?
Vâng, tôi thấy rồi.
Tiếp tục nói đi.
Ngài có biết sáp đang
nhễu trên bàn chứ?
Vâng. Tôi thấy rồi.
Vậy, cho phép tôi hỏi,
tại sao ngài đặt cây đèn lớn
trên bàn, để nó
nhễu sáp tùm lum thế?
Tôi làm thế, Nathan,
để lên phim đẹp hơn.
Dừng. Dừng, dừng lại.
Chỉ một lúc thôi, làm ơn.
Nói ánh sáng là sai bét.
Nhìn này.
Ông này có cái mũi Do Thái tuyệt hảo,
vậy mà tôi không thấy chứ.
Ngài bí thư, họ nói về
cuộc trục xuất ...
... và đưa người ở các trại
tập trung đi gặp thần chết.
Tin đồn nhảm.
Tôi đảm bảo với ông,
nó không đúng sự thật.
Xin mọi người về chỗ.
Xin về chỗ.
Ngài ngồi xuống ghế được chứ?
Cho chúng tôi thấy đi nào.
Vâng, tốt hơn rồi.
Có một điều,
các ngài diễn cứng quá.
Vẫn còn sượng.
Khi nói chuyện,
người Do Thái thường huơ tay,
Tôi muốn thấy ngài
hươ tay thêm, được chứ?
Cho tôi thấy đi.
Như thế này này. To hơn.
Còn ngài?
Rất tốt.
Vâng, đấy là ...
một cái gì đó như thế.
Tốt. Được rồi.
Bắt đầu quay và nói chuyện đi.
Ngài cứ hươ tay đi.
- Adam.
- Cái gì?
Ngài biết có một cây đèn lớn
giữa bàn làm việc chứ?
Có biết, Nathan.
Anh cứ yên tâm rằng, tôi biết rõ
mọi việc đang diễn ra.
"Nét đặc trưng của chủ yếu
của dân Do Thái là..."
"... hắn luôn che giấu nguồn gốc
trước những dân tộc khác."
Quý vị!
Tôi muốn quý vị
làm nhanh hơn.
"Bất cứ nơi nào có chuột ..."
"... thì chúng mang sẽ đến
sự phá hoại, lây lan dịch bệnh..."
"... cũng giống như bọn Do Thái
làm với nhân loại."
"Đây là âm mưu chống lại
các giống nòi khác..."
"... bởi một chủng tộc
bệnh hoạn, dối trá, ác độc,..."
"...chống lại luật pháp,
đạo đức, và dân tộc Đức."
- Cảm ơn, Marek. - Hãy tận thưởng
công việc, nhưng phải làm nhanh lên!
Phải nhớ, cứ làm việc
thì quý vị sẽ được tự do.
Nào, Sarah.
Hai giấy phép lao động
của mẹ đây. Được chứ?
Mẹ, hai giấy này,
giờ đây có thể cứu sống mẹ.
Tất cả người Do Thái, không phân biệt
giới tính và tuổi tác, với vài ngoại lệ,
... bị trục xuất đến trại lao động
phía Đông lúc 4 giờ chiều.
Ngài bí thư Auerswald ...
Hôm nay, chúng tôi hy vọng ông
cung cấp chuyến đầu với 6.000 người.
Đây là chỉ tiêu
tối thiểu mỗi ngày.
- Còn trẻ em trong trại mồ côi?
- Bất kể giới tính và tuổi tác.
- Có lẽ một cái gì đó ...
- Bất kể giới tính và tuổi tác.
Trung úy, tôi là Adam Czerniakow ...
... Chủ tịch Hội đồng Do Thái.
Tôi đã được cam đoan
ở mức cao nhất ...
liên quan đến việc
điều trị cho trẻ em.
Tôi rất mong đợi sự
cam đoan đó được tôn trọng.
Vui lòng ký vào
bản thông báo này.
Tôi không ký.
Ngài Czerniakow ...
... nếu việc trục xuất gặp bất kỳ
trở ngại nào từ ông hoặc người của ông,
... thì hậu quả sẽ thảm khốc đấy.
Đợt trục xuất hàng loạt đến
Treblika bắt đầu từ ngày 22/7/1942.
.
Đây là bắt đầu cuộc tấn công
vào sự tồn tại của người Do Thái.
Chúng ta phải làm gì
trước nỗi kinh hoàng này?
Chúng ta ngồi khoanh tay và
chờ cái tát kế tiếp của kẻ thù?
Hoặc chúng ta rút đầu như rùa,
sao cho cú đấm không quá đau?
Hoặc có lẽ, chúng ta vươn tay,
và nguyện Chúa Cứu Thế đến cứu?
Đấng Cứu thế, ngài
đang đến phải không?
Tôi không nghĩ là ngài sẽ tới.
Vậy, chúng ta phải làm gì?
Chúng ta dùng bàn tay,
cánh tay của chúng ta ...
... trái tim, cuộc sống, cái chết của chúng ta,
và chúng ta chống trả, chúng ta kháng cự.
Nếu các bạn đánh không lại, bỏ chạy.
Nếu không thể chạy, thì nấp.
Nhưng chúng ta phải đứng lên!
Các bạn phải như thế!
- Rachel! Mẹ!
- Tosia!
Mẹ, đưa giấy cho họ!
- Chỉ họ xem! - Mẹ đưa rồi,
nhưng họ không quan tâm!
Không!
- Tosia!
- Mẹ...!
Cho con theo với...
Con theo mẹ với mẹ ơi...
Những người sẳn sàng đấu tranh
phải thống nhất với nhau.
- Chúng ta phải chia sẻ vũ khí, thông tin và ...
- Anh Mordechai.
- Gì vậy?
- Ta phải rời Warsaw.
Là sao?
Chúng ta phải đi ngay!
"Họ đã yêu cầu tôi
ký giấy giết trẻ em"
"Tôi không thể."
Ký tên. Adam ...
"... Czerniakow."
Đừng quên nhật ký. Các em
sẽ có nhiều thời gian để ghi lại.
Ông nói chúng tôi có 15 phút,
giờ chưa hết 15 phút đó.
Khi chúng ta đến trại ...
... chúng ta sẽ đến xem ...
... hàng thông và bạch dương đẹp nhất.
Và nếu có rừng cây đẹp, thì
chúng ta sẽ thấy gì khác nào?
- Chim! - Chim!
Đúng rồi, gì nữa nào?
- Bầy thỏ?
- Thỏ, đúng. Giỏi. Và?
- Bọn sóc.
- Sóc. Giỏi lắm, Leon!
Nhiều lắm, nhiều sóc lắm.
Đừng quên cờ nhé.
Đừng để chúng thấy em sợ.
Đừng để chúng thấy.
Các đồng chí của anh vẫn
liên lạc với công nhân đường sắt chứ?
Vâng.
- Anh ra khỏi Ghetto lần nữa được chứ?
- Để tôi cố.
Đi đi, Zygmunt, bám theo đoàn tàu,
và nói rõ với họ là sẽ đi đâu.
Làm ơn, gia đình tôi bị lạc,
cho phép tôi tìm họ
để cùng lên tàu nhé?
- Lên xe đi.
- Làm ơn, thưa ngài, đừng.
Ngài cứ cầm. Chúng cũng đáng giá.
Cho tôi một phút thôi.
- Tôi van anh đấy.
- Lên xe.
Lên xe.
Tiến sĩ Korczak. Sao ông ở đây?
Ông được miễn mà.
- Còn bọn trẻ thì sao?
- Chúng phải lên tàu.
Tôi sẽ vỗ về chúng.
Ông không phải làm chuyện này.
Tôi không cho ông lên tàu.
Chà, vậy hãy bắn tôi đi,
trước mặt bọn trẻ.
Đừng bắt cháu đi! cho cháu ở với chú đi!
Đừng bắt cháu đi với bố mẹ mà!
Xin chú! Bên chú cháu an toàn hơn!
Đừng để họ bắt cháu đi!
Tránh ra!
Đừng để họ bắt cháu đi!
Gì thế? Mình đi đâu vậy?
Chúng muốn bắt công nhân,
nhưng không lấy người què.
Đây là cơ hội duy nhất của em đấy.
Bây giờ nhanh lên,
trước bọn lính trở lại.
Đây là cơ hội duy nhất của em.
Nhưng em là vũ công mà.
Clara, nín thở nhé.
Tháng 9/1942.
Bé Gina đã bị bắt đến trại.
Zygmunt vừa từ Treblinka về.
Zygmunt, đây là
anh Mordechai.
Kể chúng tôi nghe,
anh đã thấy gì nào?
Bình tĩnh lại,
kể chúng tôi nghe đi.
Trẻ em, phụ nữ, hàng nghìn người ...
... phải hít hơi độc
trong các nhà tắm.
Chúng có thể giấu tất cả mọi thứ,
nhưng mùi xác người chết thì không thể.
Đây là sơ đồ của một trại tử thần.
Sơ đồ Treblinka.
Họ đã van xin
bọn cặn bã tha mạng.
Quân cặn bã. Tôi sẽ
ăn tươi nuốt sống chúng.
Chúng ta đã biết
Adam Czerniakow đã tự tử.
Bây giờ chúng ta biết
300.000 người Do Thái Warsaw ...
đã bị đưa đến Treblinka,
vào trại tử tù, hoặc bị giết.
Chuyện trục xuất
bây giờ đã ngừng lại.
Chúng sẽ làm tiếp. Và khi chúng làm,
chúng ta sẽ không chịu nộp mình.
Chúng ta sẽ đáp trả
bằng súng đạn.
Chúng ta tranh thủ thời gian,
nhổ tận gốc bọn phản bội và chỉ điểm...
... chiếm vũ khí, chuẩn bị
kế hoạch chiến đấu ...
và quan trọng nhất, để những người
còn trong Ghetto biết ...
bây giờ chúng ta sẽ
chiến đấu chống lại kẻ thù!
Tất cả các nhóm Do Thái,
cùng một khẩu hiệu, một mục đích.
Có lẽ chúng ta cứu được
vài mạng người...
... hoặc khử vài tên Đức
biến khỏi mặt đất này.
Nhưng tôi hứa với các bạn,
chúng ta sống trong danh dự
và chết trong danh dự.
Danh dự Do Thái.
Tôi thật xấu hổ ...
... vì lầm lỡ.
Tôi được học
để thành luật sư.
Tôi chỉ muốn cứu nhà mình
để được sống như người ta.
Giờ đây, tôi thật xấu hổ
khi mặc bộ đồ này.
Cậu nên xấu hổ và thôi khóc
như một thằng bé đi.
Tôi không tin tưởng hắn.
- Giao nhiệm vụ cho anh ta.
- Tôi không tin hắn!
Giao nhiệm vụ cho anh ta,
rồi đánh giá kết quả.
Zachariah sẽ quan sát. Nếu anh ta
thất bại, chúng ta sẽ xử ...
như những kẻ có
nợ máu nhân dân.
Còn nếu thành công,
cứ anh ta để mặc bộ đồ ấy.
Sẽ có ích khi có
một cảnh sát làm việc cho ta.
Chúng tôi muốn em
thâm nhập vào đất Đức,
mua vũ khí đưa vào Ghetto.
- Em sẳn sàng làm chứ?
- Được.
- Tốt. - Cô ấy không có
gia đình, không còn ai nữa.
Đây là sơ đồ Treblinka.
Em làm giao liên cho chúng ta,
và nó phải đến được nước Anh.
Em thấy tên mình rồi chứ?
- Viatia.
- Viatia Savitski.
Viatia Savitski.
Em cất sơ đồ này vào trong giày.
Tôi nói, chúng ta ra ngoài giữa ban ngày,
và bắn nhiều hết mức có thể.
"Chết trong vinh quang,"
Quên nó đi!
Tại sao để chúng
thỏa mãn dễ như vậy chứ?
Chúng ta nên từ từ để thu thập
vũ khí và huấn luyện.
Không, chúng ta phải tạo
một lối thoát vào rừng ...
... rồi lập một tổ chức lớn hơn và
chống kẻ thù từ bên ngoài Ghetto.
Không, chúng ta sẽ
không bao giờ làm bên ngoài.
Chúng ta sẽ tung hê
thông tin về cuộc tàn sát.
Tôi nghĩ chúng ta nên
bắt chúng làm tù nhân,
rồi cho chúng nghe
nhạc cổ điển Đức to hết cỡ,
cho đến khi chúng
mất trí và chịu thua.
Đây là chuyện nghiêm túc.
Mỗi ngày bình yên
trong Ghetto là một ngày...
chúng ta tổ chức chuẩn bị
chiến đấu trong tương lai.
Này, chúng ta cần gửi một loạt
thông điệp đến cảnh sát Do Thái,
... đến Hội đồng Do Thái,
đến dân mình trong khu Ghetto,
...và đến cả bọn Đức. Chúng ta
cần làm ngay, không thể chờ nữa.
Họ phải biết chúng ta là ai,
và chúng ta phải làm nghiêm túc.
Dù điều đó có nghĩa là xài hết...
- Tất cả vũ khí?
- Vâng, thậm chí là thế.
Sau đó, chúng ta cầu nguyện.
Để làm gì?
Vì Tosia đã mang sơ đồ
ra khỏi khu Ghetto.
Và cầu nguyện cho Tosia và Arie
mua vũ khí trở về.
Vào nhà kia!
Vào đi!
- Nơi làm việc?
- Xưởng đúc Schmidt.
- Địa điểm?
- Chmielna 2.
Cơi áo khoác và váy ra.
Cởi tiếp.
Cái này nữa chứ?
Giày.
Tao bảo, cởi giày.
Mày muốn tao dùng cái này à?
Chiếc kia.
Chiếc kia!
Một tên bỏ trốn.
phải bắt nó ngay. Nhanh lên.
Mặc đồ vào rồi đi khỏi đây.
Nhanh!
Hê! mày đi đâu thế?
Đi làm. Tôi kiểm tra xong rồi.
Hey, Do Thái,
hôm nay bán gì thế?
Viatia. Viatia, Kazik đây.
Tôi không đến gần cổng được.
Không an toàn. Tôi đi sau xe em.
Mình đi đi.
Bọn làm tiền ở đằng trước.
- Ta phải cười lên.
- Cười?
Ừ. Người Do Thái
cứ nhìn xuống đất.
Người Do Thái có vẻ buồn.
Thường tránh ánh mắt bọn chúng.
Bọn này đánh hơi được mùi sợ hãi.
Vậy, em cười được chứ?
Làm lại nào.
Không phải. Cười to thế này này.
Anh nói, "Ngủ"!
Không phải "NGU". "Ngủ".
Không tệ.
Thế nhé!
Hắn giác ngộ rồi.
Tôi muốn sắp xếp gặp
sếp anh, tên Szerynski.
Anh thu xếp được chứ?
Vâng.
Tốt.
Em xin lỗi vì nó... Nó nằm
trong chiếc giày mấy ngày rồi.
Tôi sẽ đưa nó đến
một nhân vật.
Em có biết sơ đồ Treblinka này,
bằng mọi cách, sẽ được...
... chuyển đến tận tay
Thủ tướng Churchill?
Cùng những tài liệu khác,
ông ta sẽ...
thuyết phục các nước Đồng Minh
cung cấp vũ khí cho chúng ta...
... để đánh bom xe lửa Đức,
hy vọng là các trại tử thần nữa.
Em hiểu chưa?
Vâng.
Nào, Zach. Zygmunt,
Đi thôi!
Đại úy Szerynski,
tao mang cho mày tin nhắn...
... từ tổ chức kháng chiến Do Thái.
Vì tội phản bội
và tiếp tay kẻ thù...
mày bị tòa án dân tộc
kết án tử hình.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt?
Bố ơi!
Quá nặng ư?
Không. Em mang được.
Nhưng nhỡ nó rơi ra thì sao?
- Em sẽ không làm rơi đâu.
- Em biết, nhỡ nó rơi thì sao?
Gắng đừng để rơi.
- Nếu nó bị va đập?
- Va mạnh thì gay đấy.
Làm tốt lắm.
Tốt lắm, Calel.
Calel, hoan nghênh anh.
- Hoan nghênh anh đến với gia đình, Calel.
- Giờ đây bọn Đức sẽ thăm chúng ta.
Chị ơi, khoan đã.
Cầm lấy này.
Căn cứ sở chỉ huy của Tổ chức
kháng chiến Do Thái trong khu Ghetto.
.
Tốt. Hãy nhớ: Một viên, một tên.
Đừng lãng phí đấy.
Được rồi, hàng đầu quỳ xuống!
- OK. Ổn định đường ngắm.
- Tosia.
- Viatia. - Ổn rồi.
Em với bạn bè đang ở đây.
Ổn định... bắn!
Anh Mordechai, Tosia mang
quà về cho chúng ta này.
Đúng lúc lắm.
Còn mong gì hơn nữa?
Arie nói, có thêm
lô hàng trong giây lát.
- Anh ta mua lại của bọn chúng.
- Tốt.
Giữ ổn định, bắn!
Tôi bảo, nhắm mục tiêu.
Đường ngắm rất quan trọng.
Ảnh hưởng đến kết quả bắn.
Marek, nhìn Tosia
mang về cho ta gì này.
Theo kinh nghiệm: Đừng bao giờ
vỗ lưng người chế tạo bom...
... trong lúc anh ta làm việc, nhé?
Cái gì đây?
Thuốc nổ.
Tuyệt vời!
Tôi cũng cần Clo rát - Ka li.
và cũng cần ...
... mấy cái chai. Em tìm nó được chứ?
- Vâng, em sẽ cố.
Tôi cũng cần vài lá phổi mới.
Marek dùng phòng thí nghiệm
tại bệnh viện để làm việc.
Chỗ này thú vị hơn.
Cần thêm gì nữa, ngài kỹ sư?
- Thêm nữa. Cái gì cũng cần thêm.
- Thêm nữa.
Chúng mày bị bắt!
Đặt bom xuống và về ngay
Umschlagplatz: (Ghetto)!
Heil Shitler!
Heil Hitler!
Bên tình báo ước tính có từ
30 đến 40 ngàn trái, thưa Reichsführer.
Tôi thất vọng, đại tá
Von Sammern. Quá nhiều.
Chúng phá hoại nhà máy,
tấn công binh sĩ.
Ở kia và kia nữa.
Nhìn đi. Thấy chưa?
Và một cái khác.
Chúng ta có hiểu biết mà,
đại tá Von Sammern?
Tuyệt đối.
Vậy nó sẽ đưa ta
đến đây, phải không?
Cô gái cầm
khẩu súng là ai vậy?
Devorah Baron. Cô ấy với Marek và
Gutman ở phố Brushmakers.
Thật trùng hợp.
Tôi nghĩ, tôi nên đóng quân ở Brushmakers.
Ngài không chịu sao, ông chủ?
Ngày 18/01/1943
Bao vây,
bao vây.
Anh Mordechai!
Ta bị vây rồi.
Được rồi. Ta đi thôi!
Đặt súng lên đây, đạn nữa.
Hãy làm đi nào. Đây là lúc
chúng ta chờ đợi đấy.
Chú ý. Mang súng theo!
- Đừng quên đạn đấy.
- Zachariah, đi với Kazik.
Clara, đi thôi.
Clara, nào!
Nhanh!
Nhanh!
Đi vào hàng!
Tao bảo, vào hàng!
Trên này này!
Có Do Thái trên này!
- Đâu?
- Họ trong đó!
Vào đấy!
Đi ra!
Này, tránh ra!
Tránh ra!
Nằm xuống!
Tránh ra!
Nào, đến bắt tao này!
Đến đây mà bắt!
Đến đây!
- Thôi nào, đủ rồi. Mình đi đi!
- Không!
Ta đi thôi. Nhanh!
Nào, chúng ta đánh nhau sau.
Ngay bây giờ!
Yitzhak, nó chết rồi. Coi nào!
Làm ơn mà.
Kéo anh ấy lại. Arie.
- Đủ rồi!
- Tosia, Arie, đi thôi!
Lấy súng đạn.
Nhanh lên, lấy súng!
Lần đầu tiên, chúng ta đã
ngừng được chuyện trục xuất.
Lần đầu tiên, đối phương biết
chúng ta là một dân tộc.
Chúng biết, chúng ta sẽ chống lại.
Chúng biết, chúng ta sẽ trả đũa.
Chúng biết, chúng phải
trả giá cho việc giết người.
Chúng không biết là bao lâu, bao lần
và chúng ta chiến đấu thắng lợi như thế nào.
Thực ra, chúng ta sẽ thắp sáng ngọn đuốc
kháng chiến, và nó sáng rực rỡ...
và truyền cảm hứng cho
khắp nơi đứng lên.
Hãy vì Moshe, vì Michael, vì Leon ...
... vì Ariel, Zee ...
... Và vì Clara ...
... những người đã hy sinh
cho phẩm giá chúng ta:
Xin dành một phút mặc niệm.
Tôi thông báo tin tốt đây:
Đối mặt với sức đề kháng dữ dội của
người Do Thái, quân Đức đã đầu hàng.
Hitler đã xin lỗi vì sự bất tiện này.
Người Do Thái
đã chiến thắng.
- Tôi nên báo cho Đồng Minh biết.
- Để làm gì?
Họ có làm gì
cho chúng ta đâu?
Cái tôi thích ở sở thú là động vật.
Chúng sẽ không để em ngủ.
Nó sao thế?
Con khỉ Ba lan ấy?
Nó không sao. Ngày nào
em họ tôi, Ida, cũng gặp chúng.
Bức thư này đến Klepfisch
ngay khi em rời đi.
Làm theo anh!
Xin lỗi,
anh chỉ muốn bảo vệ thôi.
Nếu anh muốn làm bạn trai em,
thì cũng đâu có sao.
Em sẽ làm nhiệm vụ này,
và nếu em không trở lại ...
... em muốn có ai đó biết là
em đã không trở lại.
Dừng lại.
Thưa ngài..
Người này đã chết ở phía bên Đức.
Tôi được lệnh mang ông ta
ra nghĩa trang Do Thái.
Trong quan tài có gì?
Một người Do Thái
tên là lzzy.
Làm tốt lắm, ông lzzy.
Ông đúng là
giỏi trêu ngươi.
Arie có nói gì không?
Anh ta bảo có
thêm hàng đang về.
Nhưng hiện nay, mới có 50
súng ngắn và hai súng trường.
Bố tôi luôn nói:
"Phải học thật giỏi,
để khỏi đào mương."
Quân kháng chiến Ba Lan rất
ấn tượng với hành động của ta.
Nó chỉ là khởi đầu.
Anh hy vọng thế.
Ném nhanh!
Cả hai người đều muốn
ở lại chiến đấu.
Nhưng chúng ta
chiến đấu bằng cái gì?
Một trong hai người phải làm thôi.
Chắc người cung cấp cho Arie đang trốn,
có thể nói, anh ta đang khiếp.
Arie sẽ không khai đâu.
Arie sẽ không khai.
Chúng ta biết,
họ không khai.
- Kazik, cứu anh ấy ra được chứ?
- Khó đấy.
Chúng ta có thể làm được chứ?
- Chi phí bao nhiêu?
- Vấn đề không phải là tiền.
Anh phải bắt liên lạc lại
với nguồn của Arie.
Thôi mà, quyết định đi.
- Anh biết văn hóa Đức.
- Anh có khuôn mặt tốt hơn.
Quá nhiều người biết tôi, sẽ lộ ngay.
Anh rành tiếng, tôi phát âm
rõ ràng là nước ngoài.
- Nếu ai hỏi tôi từ đâu đến thì sao?
- Còn nếu tôi bị chỉ điểm?
Cái gì, anh sẽ tung đồng xu
để quyết định? Nào, Yitzhak.
Anh đi đi,
mang vũ khí về.
Nhìn đi.
Tốt, trông như
doanh nhân Ba Lan vậy.
Đây, nếu ai hỏi, anh bảo
đi mua áo, được chứ?
Bọn lính canh đã được hối lộ.
Nhìn bộ cánh này...
- Đã tìm hết, chỉ có thế thôi.
- Thật lố bịch.
Anh trông ổn. Thật mà.
Tất chân đẹp đấy.
Giấy tờ...
... và tên mới của anh, Witold.
- Witold.
Tốt lắm, Marek.
Frania sẽ đưa anh sang bên kia
và dẫn anh gặp Tosia ...
... cô ấy sắp xếp khi cần thiết,
anh liên hệ với dân Ba Lan.
- Frania đâu?
- Sang đó với Julian rồi.
- Cô ấy là người giỏi đấy.
- Tốt.
Tôi sẽ cảnh giới phía sau.
Chuyện đấy làm tôi
thấy tốt hơn.
Ổn chưa?
Anh chỉ băng
sang đường thôi mà.
- Anh ta thế nào?
- Thi sắc đẹp thì không ăn thua.
Mừng trở về.
không sao chứ?
Tôi đã tốt hơn.
- Để dành sức. Nghỉ ngơi đi.
- Anh Mordechai ...
Anh sẽ chiến đấu sau,
chỉ cần khỏe hơn.
Tôi cần hỏi anh...
Tôi đã không khai.
Nghỉ ngơi nhé.
- Kazik, làm sao anh cứu anh ta ra?
- Chúng tôi có làm gì đâu.
Bọn Gestapo đã sơ suất,
chịu nhận hối lộ.
Nga cả khi tôi tin anh,
tôi nghĩ anh đang làm chứ.
Đấy là sự bỏ phiếu
tín nhiệm với anh.
Một chai Lafite Rothschild
năm 1929.
Hoàn mỹ.
Bó hoa sẽ kéo dài một thế kỷ.
Tự rót cho mình một ngụm đi,
tiến sĩ Fritz Hippler.
Anh sẽ không hối tiếc đâu.
Tôi có nói dối không?
Nó không ngon tuyệt sao?
Vâng, rất tuyệt.
Tốt chứ?
Không tốt.
Thật tinh tế.
Tôi thích bộ phim của anh,
"Người Do Thái Bất Diệt".
Đó là không thương xót,
như người Pháp nói:
Impitoyable.
"Không thương xót."
Người Do Thái Bất Diệt.
Một tiêu đề đáng sợ.
Hít một hơi nghe mùi đi.
Anh nghĩ sao?
Tôi đồng ý.
Anh không phải người mê
rượu vang, đúng không?
Không, thật sự không.
Đó là rượu Do Thái,
do một gã trồng nho Do Thái...
... Rothschild.
Thật đáng ngạc nhiên,
đúng không?
Nói về rượu đủ rồi.
Nói riêng nhé...
... anh đã dành thời gian xung quanh
đại tá Von Sammern ...
... đúng không?
- Vâng.
Kể tôi nghe đi.
Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ?
Trận giao chiến ngày 18/ 1, khi
quân của ông ta lần đầu tiên bị bọn...
... súc vật Do Thái bắn.
"CHIẾN ĐẤU - HY SINH
VÌ DANH DỰ"
Hàng trăm tên Đức đang
tập hợp ngoài Ghetto.
- Cỡ đạn?
- 9 mm.
Một thằng, hai thằng, ba thằng...
- Cỡ đạn?
- 7,62 mm.
Ngày 19/04/1943
7,92 mm. Carbine.
Julian, sao cậu lấy súng trường?
Tôi đeo kính.
Julian!
Tôi không bỏ lỡ đâu.
Một trung đội Đức.
- Zygmunt?
- 7,92 mm
Mọi người vào vị trí.
Anh nghe chứ?
Chúng đang hát.
Mấy thằng chó đang hát.
Đi chỗ khác!
Đưa tiến sĩ Hippler lại đây.
Đánh chiếc tăng!
Đánh chiếc tăng!
Tại sao anh quay cảnh này?
Tôi được Goebbels chỉ định
làm cuốn phim này.
Ông ta nói, những thước phim này
sẽ tồn tại lâu hơn cả chúng ta.
Chiến thắng sẽ tồn tại lâu hơn chúng ta,
đây đâu phải là chiến thắng.
Tùy theo mình đặt máy quay.
Ông ta nghĩ, quân ông ấy sẽ nhảy
điệu Van trong chỗ đó sao?
Như khách tham quan trong ngày nghỉ?
Thua rồi.
Toán quân đã rút,
nhiều người chết và bị thương.
Tôi biết. Tôi đã ở đấy.
Chúng ta phải trả đũa với
lực lượng áp đảo ngay lập tức.
Của lãnh đạo đấy.
Ngài Himmler ...
... đã hứa với Hitler, Warsaw không còn Do Thái
vào ngày mai, ngày sinh nhật ông ta.
Ngài hiểu không?
Và nếu bọn Do Thái khác
được khuyến khích vì sự kiện này ...
... Nếu các vùng khác bắt đầu nổi dậy,
liệu nó sẽ lan cả Ba Lan?
Ngài thấy những tác động đấy chưa?
Hiểu nguyên nhân lo ngại chứ?
Theo lệnh tối cao, ngài được thôi
làm nhiệm vụ này ngay lập tức...
để tránh ...
... căng thẳng không cần thiết giữa
các phe trong hàng ngũ SS Đức - Áo,
... nhiệm vụ giao cho ngài
được thu hồi.
Ngài bị cách chức.
- Chúng ta vẫn ở đây. Có ai cược không?
- Bây giờ ta có vũ khí xịn để chiến đấu.
Julian, làm tốt lắm.
Nhìn kìa.
Quốc gia nhỏ của chúng ta.
Có khi nào em nghĩ,
trong đời sẽ gặp chuyện này?
Hắn làm gì thế?
Cho lính thấy
là hắn không sợ,
hoặc hắn thích cái bàn của hắn.
Rót cho sĩ quan,
tốt cho thần kinh họ.
Tiến sĩ Hippler.
Vâng, thưa ngài.
Tôi không quan tâm anh
đặt máy quay ở đâu,
chỉ cần đừng quay mấy lá cờ.
Nhưng nó sẽ làm cho
câu chuyện hấp dẫn hơn.
Chúng cho thấy người lính chúng ta
phải vượt qua để đạt chiến thắng.
- Tướng quân Krüger nói rõ là ...
- Anh không được quay lá cờ.
Trừ phi tướng quân Krüger
xuất hiện và bảo anh làm thế.
- Rõ ràng chưa?
- Cực rõ.
Anh phải đánh thức Marek.
Marek, dậy!
Được chưa?
Chưa đâu.
Được chưa?
Thêm sáu...
Bấm!
Hàng chục người thiệt mạng và
bị thương, ở phố Brushmakers.
Đưa chiếc tăng ra!
Đưa chiếc tăng ra!
Xa hơn nữa.
Không, xa nữa.
Giữ vị trí!
Ở đây không an toàn.
Giữ vị trí!
Nhanh lên!
Đủ xa chưa?
"Yitzhak thân. Tôi không biết
viết gì cho anh."
"Lúc này hãy bỏ qua
chuyện cá nhân."
"Tôi chỉ biết diễn đạt
cảm xúc của tôi và bạn bè:"
"Mọi thứ còn hơn những giấc mơ
táo bạo nhất của chúng ta."
"Đã hai lần bọn Đức bỏ chạy khỏi Ghetto."
"Một tổ đã đánh hơn 40 phút,
và một tổ khác hơn 6 giờ."
"Súng lục thì
có giá trị thấp."
"Thực tế chúng tôi
không sử dụng nó."
"Chúng tôi cần lựu đạn,
súng trường, súng máy, và chất nổ."
"Người bạn chung chiến hào.
Mordechai."
Vâng, tôi đã truyền đạt,
thưa ngài Himmler.
Chúng khá xảo quyệt, nhưng chúng tôi sẽ
chấm dứt ngay lập tức vụ nổi dậy này.
Không, chưa phải hôm nay.
Hai hoặc ba ngày, có lẽ.
Xin lỗi.
Vâng, dĩ nhiên.
Vâng, thưa ngài.
Chúng nghiêm túc rồi đây.
Đi, xuống hầm, nhanh!
Gọi người trên mái xuống.
Gọi Calel xuống!
Rút vào, gọi mọi người vào.
Rút vào!
Bắn!
Ra khỏi đây ngay!
Nhanh! rẽ phải!
- Những người này là ai?
- Thường dân.
Chúng ta tập hợp
các chiến sĩ ngay lập tức.
Tôi đã sửa sai sót của anh.
Hôm nay không có thương vong.
Không phải sai đâu. Đó là...
Bây giờ không được
sai lầm nữa!
Bắt được bọn cầm đầu chưa?
Chưa được, thưa ngài.
Tôi không tìm câu giải thích. Mà tôi
tìm câu trả lời chấp nhận được.
Đó là, "Vâng, chúng tôi đã bắt
và đánh tan bọn cầm đầu."
Heil Hitler!
Tôi có thông điệp của Himmler.
Tôi vừa mới bắt đầu đưa chúng ta
ra khỏi tình huống nhục nhã.
Ngài muốn nghe Himmler nói gì không?
Có!
Như một người hâm mộ nhạc sĩ Wagner,
ông ta bảo ngài đã có khúc mở màn...
... tuyệt diệu cho chiến dịch này.
Đặc biệt hơn,
so với Von Sammern.
Ông ta còn nói,
"Chơi đi, nhạc trưởng đại tài"
"Quốc trưởng và tôi sẽ
không quên ngài."
Chúng tôi, ở Luân Đôn, bây giờ đã
nắm được thông tin cụ thể...
... về vụ giết người
hàng loạt và có hệ thống...
... nhằm vào người Do Thái ở Ba Lan
do người Đức thực hiện.
Người đưa tin Ba lan
chắc đã qua đến rồi.
Không có cách nào khác để họ
có những chi tiết đúng như vậy.
Nếu Đồng minh đánh bom đường sắt,
hoặc các trại tập trung...
... hoặc là Warsaw đứng lên,
chúng ta sẽ có cơ hội.
- Tôi không biết. Anh nghĩ thế sao?
- Chắc chắn rồi.
Tên giết người cặn bã này!
Đồ cảnh sát Do Thái cặn bã!
- Nó làm gì ở đây?
- Kéo anh ta ra!
Nó theo dõi con tôi lên tàu.
Nó bán mẹ tôi cho bọn Đức!
Tao phải giết mày!
Anh ta về phe mình rồi.
Họ nói đúng.
Tôi đã làm những chuyện ấy.
Tôi hiểu.
Anh biết là tôi hiểu mà.
Nghe này. Ta không có thời gian
để nói chuyện quá khứ.
Chỉ có thời gian để
lập kế hoạch trước mắt.
Vũ khí không qua được.
Anh Yitzhak?
Số vũ khí của chúng ta, đã bị
bọn Đức chặn ở nghĩa trang.
Bọn Đức cũng phát hiện
đường hầm ở Muranowska.
Nó không an toàn nữa.
Hôm nay là lễ Phục Sinh, phải không?
Tosia, em giả vờ đi dạo,
mang số chất nổ này
đến cho Mordechai.
Cho những người
chiến đấu, em rõ chứ?
Lùi lại hết!
Lùi lại!
Chủ nhật đi dạo sao?
Con chó cái Do Thái?
Chúng tao sẽ theo mày cả ngày.
Ba ngàn zlotys, hoặc
bọn tao sẽ báo Gestapo.
Được rồi, chúng ta hãy đi.
Nào. Đi đi. Tôi muốn
vào căn phòng nho nhỏ.
Phòng nhỏ gì?
Phòng để Gestapo
nhốt bọn lừa đảo...
... làm phí thời gian của họ
để bắt dân Ba Lan.
Tôi hiểu là bọn làm tiền
đang được điều trị đầy đủ.
Đi nào.
Đi đi, tôi chặn hậu cho.
Chà, thiện xạ!
Họ gọi chúng là "nhảy dù"
hoặc "Đu kinh khí cầu".
Họ nghĩ một trò,
trong đó người thắng là ...
... người bắn trúng đứa
nhảy xuống trước khi chạm đất.
Phim và hình ảnh của
chiến dịch này là vô giá ...
để cho các sử gia tương lai
của đế chế Đức thứ ba.
Nó cũng có ích khi làm
tài liệu huấn luyện SS ...
... Và là tài liệu sống về sự
hy sinh của các dân tộc Bắc Âu...
giải thoát châu Âu
khỏi bọn Do Thái.
Mấy đường rút
đều bị chặn cả.
Ta không thể ở đây,
chúng ta phải đi.
Bằng cách nào? Nếu không có cách
thoát ra, chúng ta sẽ là mục tiêu dễ ăn.
Tôi sẽ đi trước.
Tôi sẽ thu hút chúng.
Anh nói gì thế?
Anh từng hỏi tôi:
"Người ta có thể giữ được đạo đức,
trong một thế giới vô lương không?"
Câu trả lời của tôi đây.
Cho mày chết,
quân chó đẻ!
- "Thiên đàng."
- "Đã mất."
(Mật khẩu)
Theo tôi.
Ê!
Tôi đây!
Đi nhanh lên nào.
Đường này.
Tác giả thuyết tương đối Do Thái,
Albert Einstein ...
... kẻ đã giấu lòng căm thù nước Đức
đằng sau cái học thuyết mơ hồ.
Nghệ thuật tuyên truyền
thì không dễ hiểu, đúng không?
“Nếu nói dối có đủ tầm vóc,
và được lặp lại liên tục,"
"Người ta sẽ tin nó là thật”.
(Goelbels)
Chúng ta là những người duy nhất ...
... chiến đấu trên
mặt trận phim ảnh.
Bọn Đồng minh đã thuê Frank Capra
chỉ đạo các nỗ lực của chúng.
Tôi nên biết
cái tên ấy sao?
Hắn ta là nhà làm phim
rất thành công ở Hollywood.
Chỉ chút sức sống trong phim của tôi,
nhưng lại nằm trên đỉnh của hắn.
Có vẻ tay người Mỹ đó
không quan tâm chiến tranh...
... vì vậy, hắn ta đã đưa nó vào
để phổ biến lòng tin mơ hồ.
Tệ hơn nữa, hắn ta đã lấy cảnh
mà tôi đã dùng để chế giễu.
Như tôi đã nói, nó
phụ thuộc vào góc quay ...
... và những người đối thoại.
Bọn ấy không như
phụ nữ Đức ở quê tôi.
Chúng là đám nữ chiến binh, thiện xạ,
nhào lộn, đánh hăng như quỷ.
Tôi không tin chuyện cô nàng
Do Thái mê hoặc người Đức.
Mặc dù cô ta
đầy xúc cảm.
Cẩn thận cái giỏ.
- Cô ấy ổn chứ?
- Em bị tai nạn sao?
- Em ổn.
- Mang gì về thế?
- Thuốc nổ.
- Tuyệt.
Zuckerman, anh có hiểu, chúng tôi...
đang cân nhắc việc hôm nay
vì nó quá phức tạp không?
Tôi hiểu.
Quân kháng chiến Ba lan,
ở đây và...
... cả ở Luân Đôn cảm thấy,
việc trao vũ khí ...
cho người Do Thái
chưa được huấn luyện...
sẽ là lãng phí
nguồn vật chất ít ỏi.
Còn nếu cuộc nổi dậy của
người Do Thái lớn mạnh hơn?
Thì lòng đất Ba Lan khó đưa
thiết bị lớn vào để chiến đấu.
Hàng ngàn người Ba Lan sẽ bị tàn sát.
Chúng tôi không chấp nhận chuyện ấy.
Xin nhắc ngài, chúng tôi
cũng là công dân Ba Lan mà?
Có lẽ quân Ba Lan bị chi phối ...
... vì họ cảm kích bọn Đức đã
giải thoát nước họ khỏi Do Thái.
Tôi cầu Chúa, để các ngài
vượt qua sự chi phối đó.
- Việc này chúng tôi phải suy xét kỹ.
- Có thể. Nhưng ngài thấy đấy, đại tá ...
... người của tôi tính đến
việc đối mặt rất đơn giản.
Thực ra, đáng lẽ
tôi phải nói...
người dân tôi phải đối mặt
trong điều kiện vũ khí thô sơ.
Chúng tôi phải có vũ khí.
Chúng tôi phải có thuốc nổ!
Chúng tôi phải có gì đó khác hơn
so với nắm tay, và gạch ...
... và không thể bẻ gãy chúng tôi.
Phải có ngay!
Ngài không bị nguy cơ đó!
Nếu ngài không hành động, ngài sẽ
chịu trách nhiệm về cái chết của chúng tôi.
Mẹ ơi!
Mẹ ơi!
Giơ tay lên!
- Giơ tay lên!
- Kiểm tra miệng hầm!
Cởi quần áo ra!
Giơ tay lên!
Kế hoạch của ngài
có vẻ hợp lý.
Ngài báo cáo cho Himmler
mọi thứ có vẻ sẽ tốt.
- Nhưng giờ lại không phải, là sao?
- Tướng quân Krüger ...
... trong thời gian ngắn, bọn Do Thái
ở Warsaw sẽ không còn nữa.
Từng tòa nhà sẽ bị san bằng.
Sau đó, chúng tôi sẽ lôi đám
sâu bọ lên mặt đất hoặc mang chôn.
"Một thời gian ngắn"?
Một nhúm tên cướp
chống cự quân Đức
còn lâu hơn so với
chiếm cả Ba Lan.
Có phải đó là
"Một thời gian ngắn"?
Nó sẽ làm cho công việc
của ngài và tôi dễ dàng hơn ...
... nếu báo cáo của ngài lạc quan ...
... và thương vong của chúng ta...
chúng ta sẽ báo, ít hơn.
Nói thẳng ra là thế.
Những người khác đã an toàn.
Theo tôi.
- Đến đâu?
- Hầm ở Miliatin.
- Đồng đội sao, Kazik?
- Ừ.
Được rồi, đi thôi.
- Anh Schmuel Asher.
- Anh Mordechai.
- Xin chào.
- Xin chào.
Tôi đã nghe về anh và nhóm anh.
Bây giờ ...
xin giới thiệu anh
đế chế ngầm của tôi.
Auschwitz, Treblinka, Sobibor.
và đó là Mauthausen.
Chúng tôi có nước.
Có điện.
Tôi dị ứng kinh khủng với nóng và bụi.
Rất được vui gặp anh.
Thôi nào, tôi cho các anh
xem cái này nhé.
Có năm lối vào và lối ra.
Chúng giúp ích cho
việc của tôi.
Đường này.
Ai thắng vậy?
Cái gì của chúng tôi là của anh.
Nói vậy chứ không phải vậy.
Người Ba Lan sẽ không
giao vũ khí thêm nữa.
- Anh nghe Tosia kể à?
- Không.
Tuvia không thể đưa Yitzhak
qua hệ thống cống.
- Tôi đi cho.
- Khi nào em lành mắt cá đã.
Kazik, tôi muốn anh đi.
Và đưa Zygmunt về cùng.
Cái đấy thật tuyệt. Tuvia làm
không được, nên phải giao tôi.
- Sao anh nghĩ chúng ta thành công?
- Anh sẽ đi bằng đường hầm.
- Đường hầm?
- Đường hầm ở Muranowska.
Đường hầm đó dành cho
những trường hợp đặc biệt.
Vậy câu hỏi là:
nó an toàn cỡ nào?
- Ừ, câu hỏi hay quá.
- Đúng. Nguy hiểm, nhưng đáng giá.
Nếu Yitzhak tìm được súng và
nguồn cung cấp, thì chúng ta có thể
cầm cự được một thời gian nữa.
Thậm chí nếu không có, thì nó
rất quan trọng để tìm lối ra vào Ghetto.
Chúng ta đang chơi trò mèo và chuột
với binh lính và người của hắn.
Chúng ta không thể cầm cự mãi.
Hôm qua, chúng ta tìm
lối an toàn đi Palestine.
Hôm nay, chúng ta tìm
lối an toàn trên phố.
Thế giới của chúng ta bé quá!
May mắn nhé.
May mắn.
Đi đi, hãy làm em tự hào.
Hãy tự hào lên nhé.
Tôi đang hướng dẫn Zivia và Marek
tập hợp một đội hình nhỏ.
Họ có nhiệm vụ tìm một lối ra
khỏi Ghetto qua kênh thoát nước.
Việc này khó, nếu không muốn nói
là không thể, như chúng ta hiểu.
Mê cung kênh này
thì rộng lớn, khó biết được.
Người muốn thoát
sẽ có cơ hội.
Người muốn ở lại,
cũng làm như thế.
để bắt liên lạc...
... với du kích trong rừng
và tiếp tục cuộc chiến này.
Có lẽ là không.
Suốt quá trình đấu tranh..
chúng ta xác định và
bảo vệ sự lựa chọn:
Chúng ta chết thế nào.
Cho dù chết ở đây, trong căn hầm
thiếu không khí, hoặc nơi khác ...
... Nhưng tôi có thể đảm bảo
với các bạn một điều:
Linh hồn cái chết chúng ta ...
Sau khi ta chết, thì linh hồn sẽ
đầu thai vào một thế hệ mới,
một quốc gia mới
của người Do Thái.
Được rồi.
- Chúng ta hãy chúc Zivia và Marek
may mắn đi. - Chúc may mắn!
Tiếp tục thôi!
- Anh trông thật bắt mắt.
- Em cũng vậy.
Còn Julian?
Anh ấy là thiện xạ
giỏi nhất của chúng ta.
Đừng! Kazik đấy!
Nói đi.
- Có gì bất thường đây!
- Gì chứ?
Mức độ đánh phá đã giảm.
Chúng chỉ tấn công ban đêm.
Chúng vờ nằm im.
Gestapo đã báo,
bọn đầu não nằm ở hầm nào.
Lần này, tôi nghĩ
nó chính xác.
Đó là tin tốt, phải không?
Quá tốt.
Quá dễ.
- Chân em đỡ nhiều rồi chứ?
- Vâng.
Nếu em muốn thoát ra,
thì tùy em thôi.
Em muốn ở lại chiến đấu với anh
và Arie, nếu không sao.
Được thôi.
Tay công nhân
thoát nước đâu?
Em không biết nữa.
Đã đưa tiền cho họ rồi.
Nhưng vẫn chưa thấy họ.
Chúng ta cần đi ngay. Ở đây
quá nguy hiểm cho anh.
Không. Tối nay ta sẽ vào Ghetto. Nếu
không bằng đường cống thì trèo tường.
Anh mất trí rồi sao?
Không có cơ hội sống
nếu ta không tính toán.
Cũng không còn chiến sĩ, nếu
không đưa họ ra khỏi đây ngay!
Chúng ta sẽ làm gì,
nếu bị ập vào?
- Tôi sắp làm đây.
- Anh tính đưa họ ra bằng cách nào?
Anh theo tôi hay không?
Ta không có cơ hội thành công nếu
không có tay Ba Lan đó hướng dẫn
... đưa chúng ta vào và
ra bằng hệ thống cống.
Anh thấy có ai
hướng dẫn không?
Thấy không? chả có
công nhân nào cả!
- Anh theo tôi hay không?
- Em đi với anh, Yitzhak.
Hai người cứ sắp xếp
tang lễ cho mình đi.
Tôi sẽ không mang
quan tài của anh theo đâu.
Em sẽ đi với anh,
nhưng anh ấy có lý.
Có lẽ ngày mai chúng ta
nên thử lại với người Ba Lan.
Ta không thể
dựa vào Ba Lan, Frania.
Không thể dựa vào ai khác
để đưa chúng ta vào đó!
Zivia, khi em xuống được cống, rẽ trái.
Tốt nhất là cứ hy vọng.
Tôi sẽ chặn hậu cho em.
Đi đi, trước khi em quên
tại sao mình đi.
Chúng tôi sẽ trở lại.
Tạm biệt anh, Zachariah.
Nào, anh trễ
một ngày rồi đấy.
- Đi thôi!
- Theo tôi.
Hãy kể cho bạn bè chúng ta
để giữ tinh thần họ.
Lối này.
Gì thế?
Em gặp giấc mơ vô lý.
Nó thật sống động.
Em đang ngủ và ...
... em gái anh, Gina,
đến và đánh thức em dậy.
Nó đưa em ra ngoài...
... đến một khu vườn xinh đẹp.
Có nho, nhiều loại hạt và quả sung.
Đó là trong Kinh Thánh.
Rồi cô bé đưa em cái giỏ,
trong đó có một thằng bé.
Và cô ấy nói rằng ...
... nó là con của em.
Con của em.
Sau đó, em nhận thằng bé
và ôm nó vào mình.
Cho tôi biết lịch sử phim
"Người Do Thái Bất Diệt".
Sao anh làm phim này?
Goebbels ủy thác.
Đó là ý ông ta, dự án
con cưng của ông ấy.
Ông ta thấy rằng,
người Đức bài Do Thái chưa đủ.
Nó không dễ đến với chúng ta,
chẳng hạn như Ba Lan, hoặc Pháp,
...hoặc thậm chí nước Anh.
Bộ phim là nền tảng tâm lý ...
cho kế hoạch thuần chủng
của Quốc trưởng.
Yên nào!
Kiểm tra đường hầm đó.
Xem đi qua được không, Mira.
Tosia, xuống đó đi.
Devorah?
Xuống đi, Julian. Chúng
không thể thấy năm cửa thoát đâu.
Nhanh!
Nó bị chặn rồi.
Mira!
- Đừng. Không an toàn.
- Julian?
An toàn.
Ta có thể đi ra cống.
Có thể có cách đi qua cống
sau bức tường thoát nước.
- Đằng ấy sao?
- Vâng.
- Tosia, đi với Arie, xem việc này
có thể thật đấy. - Vâng.
Mira. Nhanh.
Nhanh. Chúng ta cần tiếp viện.
Tản ra, cố đánh lừa chúng.
Tìm Zachariah, tản ra,
tạo đường vòng tránh.
Nhanh lên.
Chết bà mày đi!
- Chỗ này dẫn đến Ghetto.
- Tốt, dẫn tôi đi.
Không, tôi không đi xa hơn đâu.
- Anh được trả tiền để dẫn tôi.
- Tôi chỉ chỉ đường. Thế thôi.
Là người kháng chiến Ba Lan,
nhiệm vụ của tôi là...
cứu người Ba Lan Kitô giáo
mắc kẹt trong Ghetto.
Nếu anh không thích hợp tác,
tôi cho anh chọn:
Dẫn tôi, hoặc chết.
Tùy anh chọn.
- Theo tôi.
- Quyết định sáng suốt.
Các lối thoát đã bị bít.
Tất cả sẽ chết.
- Được rồi, chúng ta ở lại.
Ta chiến đấu ở đây. - Đi thôi.
- Lối này.
- Nhanh nào.
Đến Ghetto còn bao xa nữa?
Mọi thứ đều bị bít kín.
Đưa mọi người vào vị trí.
- Mỗi người một súng rồi chứ?
- Một người, ngay trên đây.
Nào, đi đi!
Đi theo từng lối!
Kiểm tra bên Tosia
xem có tiến bộ gì chưa.
Đi đi!
Còn bức tường khác.
Tosia, thấy lối vào cống chưa?
- Chưa.
- Nhanh lên.
Đang làm đây.
Anh Mordechai, tôi không nghĩ họ
mở nó ra sớm được. Tiếc quá.
Được rồi, Julian, về vị trí đi.
Anh làm tốt rồi.
Tôi ngạc nhiên nếu
bên Zivia đã mở ra được.
Zivia sẽ thấy một lối ra.
Anh cược là Kazik
tìm thấy con đường trở lại.
Anh ta sẽ không
làm anh thất vọng.
Mira, anh hỏi em một câu nhé.
Làm sao em luôn lạc quan, tích cực
và thông cảm vậy?
Em may mắn.
Cầu cho may mắn.
May mắn.
Qua ngay đi.
Tôi báo cho Mordechai.
Lối này.
Nếu nghe mùi gas ...
... hãy lấy vải ướt che mặt
và cúi thấp xuống.
Che mặt lại và cúi sát
trên mặt đất.
Tôi thấy lối thoát rồi.
Tôi thấy đường thoát rồi!
Cúi xuống, sát đất.
Cứ giữ như thế!
Giữ viên đạn cuối cho mình.
Mọi người theo lối này!
Có đường thoát rồi!
Ta hãy cho chúng lời chào đón,
chúng sẽ nhớ.
Mordechai!
Kazik.
Tosia.
- Anh còn sống.
- Tosia.
Người khác đâu?
Vài người thoát,
nhưng Mordechai,
Mira, Arie và hầu hết,
đã chết trong hầm.
Sao anh đến đây được?
Anh nghĩ ...
... mình là người cuối cùng
trong khu Ghetto.
Người cuối cùng đấy.
Kazik, sao anh vào được?
Được rồi.
"Thiên đàng."
"Thiên đàng."
"Đã mất."
Marek?
- Zivia?
- Tosia?
Quả là phép lạ.
- Chúng tôi bị lạc.
- Còn chúng tôi đi loanh quanh.
Quả là phép lạ.
- Kazik, anh đã sang bên kia?
- Vâng, đúng vậy.
- Bây giờ anh ấy chỉ huy chúng ta.
- Nhất trí.
Được rồi.
Heil Hitler.
Người của thiếu tá SS Hoffle báo,
vài tên cầm đầu vẫn còn sống.
Anh ta nghe chúng dùng
hệ thống cống phía dân Đức...
để bắt liên lạc với
du kích và chiến đấu tiếp.
Thiếu ta muốn tôi nói với ngài
chuyện này càng sớm càng tốt.
Anh cần xe tải,
chúng tôi có một chiếc.
Chúng tôi cần nó hai đêm.
Xe tải rất tốn kém.
Tiền công lái xe rất đắt.
Tôi nghĩ, ông sẽ nói thế.
Khoan, khoan đã.
Được rồi, luồn qua.
Giữ chắc súng.
Coi chừng cái đầu.
Luồn qua nào.
Đẩy lên.
- Được rồi, Zivia.
- An toàn chứ?
Nhanh, nước đang lên đấy.
Qua đi.
- Hai đứa bé đâu?
- Chúng đang qua.
- Sarah.
- Isaac, đến đây.
Tôi sẽ qua.
Mọi người qua hết rồi chứ?
Phải qua đoạn này nhanh!
Qua đi!
Bọn trẻ!
Nó bị đóng rồi.
Nó bị đóng rồi.
Xa hơn chút, sang phía Đức
nó sẽ mở được.
À, ta đang ở phố Prosta bên Đức...
... nhưng chẳng có ai
chờ ta ở trên cả.
Tôi không thể giữ lâu hơn nữa.
Không có cách nào để đưa
mọi người ra khỏi thành phố
mà không có xe tải.
Kazik, anh sẽ đi một mình,
gặp Yitzhak.
- Để tìm lối thoát.
- Ừ, tối nay.
- Xe đâu?
- Tôi không biết, họ muộn.
Chúng ta không thể muộn.
Chậm quá.
Họ đang cố gắng.
Chúng ta phải bình tĩnh.
Tôi sẽ cho họ biết.
Hiệu bán thiết bị. Tủ kệ.
Chỉ cần lái xe,
tôi có người khuân rồi.
Có thể.
- Ta phải có nước, phải có thức ăn.
- Sắp có rồi. Bình tĩnh nào.
- Chúng ta cố gắng hết mức.
- Không đủ đâu!
Tôi muốn chết trên phố
bằng một viên đạn Đức.
Anh phải làm như hướng dẫn
vì sự an toàn chung. Bây giờ im đi.
Đấy là miền đất khác.
Đi, ta ra khỏi chỗ nước này đi.
Mọi người không chịu nổi nữa!
Ngậm mồm lại. Anh nghĩ tôi
để yếu điểm của anh...
... gây nguy hiểm
cho mọi người sao?
Anh có nghĩ, họ đã hy sinh
để anh đứng ở đây không?
- Sống trên bờ vực của tự do!
- Tôi muốn được ra!
Đừng nghĩ là tôi do dự
khi độp vào sọ anh đấy.
Tôi sẽ hoàn thành mơ ước của anh
nếu anh không kìm ngu ngốc lại.
- Văn phòng đâu? Tôi không thấy.
- Trong tầng hầm.
Gì vậy?
Đây là cơ hội để ông
làm một anh hùng trước Chúa.
Chạy đi.
Đến hướng đó.
Đi ra nhanh và lặng lẽ,
làm đúng như Kazik bảo.
Tại sao làm thế
giữa ban ngày?
Vì chúng ta là vậy.
Anh điên rồi.
Anh nói đúng.
- Còn không?
- Còn.
Bao nhiêu?
Bốn mươi ở đây và
một chục ở chỗ khác.
- Ta không đợi được.
- Họ sẽ đến.
- Ta không đợi được đâu.
- Tôi hứa với họ rồi.
- Một phút thôi.
- Một phút, rồi chúng ta đi.
- Tôi sẽ đón họ.
- Nhưng ta đâu có thời gian.
- Để tôi chặn nó.
Nhanh lên!
Hơn hai mươi người.
Nào, nào, lên...
Đây là chiến dịch
trong lòng đất Ba Lan.
và tôi tin là có ông già Noel.
Chà, Santa, khẩu súng này
đang chĩa vào bụng mày đấy.
Mày tin không?
Tin chứ.
Ở yên đấy!
- Lên xe, nhanh!
- Mười người nữa.
Nhanh, nhanh lên!
Họ là người Do Thái.
Bốn mươi người đã lên.
Lên nào, Kazik.
- Được rồi mà!
- Không, tôi không bỏ họ lại đâu.
Cô đưa chúng ta
vào nguy cơ đấy!
Tôi không hỏi ý anh,
mà tôi đang nói với anh.
Lên xe đi!
Zivia, lên xe đi!
Ta sẽ đón họ. Nào!
Đi, đi nào!
Đi, đi, đi!
- Chúng thoát rồi.
- Có vẻ như thế.
Tôi đã có ngài báo cáo
đến ngài Himmler,
là ngày mai, Warsaw sẽ
không còn Do Thái nữa.
Công binh của tôi đã chuẩn bị
đánh sập thánh đường Do Thái.
Ngoài ra, tôi đã báo cáo ngài
Himmler biết công việc còn lại ở đây....
... sẽ do cảnh sát địa phương làm,
dưới sự kiểm soát của tôi.
Bây giờ, thậm chí ngài có thể được
tuyên dương vì những nỗ lực đó.
Nhưng giữa ngài và tôi,
ngài để cho bọn cướp trốn thoát.
Đủ rồi!
Mordechai gửi thư này cho tôi
trước trận đánh cuối cùng của mình.
Tôi xin đọc một đoạn
cho các bạn nghe.
"Chiến sĩ ta phải chịu đựng
những điều kiện rất gian khổ..."
"... tuy nhiên, họ đã kiên trì.
Không, hơn cả kiên trì nữa."
"Họ đã khắc phục được điều kiện này,
và anh dũng chiến đấu..."
"... Hơn và hơn và hơn nữa."
"Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại."
Có lẽ.
"Nhưng cái chính là, ước mơ
cả đời tôi đã thành sự thật."
"Tôi đã sống để chứng kiến
cuộc phòng thủ của Ghetto ..."
"... bằng cả sự vĩ đại và vinh quang."
Chúng ta hãy mãi nhớ
Mordechai và những người khác.
Chúng ta hãy tiếp tục.
và tiếp tục chiến đấu.
"Zachariah và nhóm chiến sĩ
đã sống trong lòng Ghetto
và tiếp tục chiến đấu vài tháng."
.
"Quân Đức từ chối vào
Ghetto ban đêm vì "Hồn Ma Do thái".
.
"Jugen bị kết án tội ác chiến tranh,
và bị treo cổ tại nơi từng là Ghetto."
.
Tướng Kruger tự tử
sau khi Đức đầu hàng.
.
"Fritz Hippler đã ra khỏi SS
vì có bà nội là Do Thái.
Và không bị kết án do thiếu bằng chứng."
.
"Yitzhak và Zivia định cư ở Israel
và nuôi lớn hai đứa trẻ đó."
.
"Marek ở lại Ba Lan,
thành bác sĩ mổ tim nổi tiếng.
Trở thành anh hùng của
Phong trào đoàn kết quốc gia."
.
"Một tuần sau khi thoát, Tosia bị bắt
và chết dưới sự giám sát của Gestapo"
.
"Kazik, khi hết chiến tranh,
anh ta đến Israel, cưới vợ, có con và
thành CEO một chuỗi siêu thị."
.
Nhìn này, anh Kazik ...
...chúng thở bình thản quá.
Từng nhịp thở ...
... bình an, nhịp nhàng.
Ừ...
Lần lượt, hết hơi này...
... sang hơi khác ...