Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dịch bởi Yuko@subteam I-Max
Sync time by vinhcmb@hdvietnam.com
Los Angeles Tower, Transworld 22 Heavy đây.
Chúng tôi đang rơi!
Nhắc lại, động cơ số 2 và...
L. A. Tower, đây là...
Cấp cứu! Cấp cứu!
22 Heavy, gắng lên! Gắng lên nào!
Andrew, bố đây.
Alo?
Nghe này, con không gọi lại cho bố,
vì vậy, bố không biết nên làm gì
Nếu con cứ không
trả lời bố...
thì sẽ chẳng còn cách nào
để chúng ta liên lạc với nhau...
nghe này con, thực sự bố cũng không biết
phải làm sao...
nhưng con cần phải
về nhà ngay.
Đêm hôm qua...
Mẹ con đã ra đi
đêm qua, Andrew à.
Bà ấy bị chết đuối.
Đêm qua,
bà ấy đã bị chết đuối trong bồn tắm.
Hôm nay thôi đã có 10 bộ hồ sơ rồi
Ngày nào cũng có
từ Idaho hay Milwaukee và cả Florida nữa.
Và cậu có biết, họ còn muốn hơn cả được làm khách mời
tâm điểm trong chương trình Ai Cũng Yêu Raymond không?
Họ muốn công việc của cậu. Chuyện này không được phép lặp lại.
Không bao giờ được tái diễn nữa.
Cậu còn 2 bàn phải phục vụ.
Mà lại đến muộn những 30 phút.
Và nếu tôi phải nói lại 1 lần nữa,
công việc của cậu sẽ rơi vào tay của...
Todd Slauson
ở Duluth, Minnesota.
Loại có bọt hay không?
Bồi bàn số 10,
cậu đã đeo bộ đàm chưa?
Cậu đã quên béng đơn đặt món 41
của bàn 101.
Cái quái gì vậy?
Cứ như là đang trong giờ nghỉ thế?
Nah, tôi chỉ
đùa cậu thôi.
Cho chúng tôi 4
lon Bò Húc và...
Và cho tôi 1 ly cosmo
với Bò Húc và một ít bánh mì càng nhanh càng tốt.
Chúng tôi không phục vụ bánh mì.
Ý cậu là sao?
Sao các cậu lại không có nổi bánh mì chứ?
Uhm, đây là nhà hàng Việt Nam.
Chỉ là chúng tôi không phục vụ bánh mì.
Nhưng anh đâu phải người Việt.
Không, tôi không phải.
Có gì để tôi có thể ăn được không?
Tre, nứa. Gì cũng được.
Để xem tôi có thể giúp được gì.
Bồi bàn số 12...
Chuyến bay đường dài liên tục
số 121...
đến sân bay quốc tế Newark
sẽ khởi hành ở cửa số 32.
#Thanks for the time
that you've given me #
#The memories are all
in my mind #
#And now that
we've come #
#To the end
of our rainbow #
#There's something
I must say out loud #
#Yes, you're once, twice #
#Three times a lady #
#I love you#
#Yes, you're once, twice #
#Three times a lady #
#Three times a lady #
#I love you#
#I love you#
Kìa kìa.
Ôi trời
Thế nào rồi?
Largeman, anh bạn có chuyện gì
ở đây vậy?
Chuyện của mẹ tôi.
Ôi, thật tình...
Rất lấy làm tiếc.
Yeah.
Vậy... chào mừng cậu đã trở lại.
Cảm ơn.
Dạo này cậu đang làm gì?
Cậu vẫn, ừm
diễn xuất hay đại loại thế, nhỉ?
- Ừ.
- Ở L.A, đúng không?
- Đúng vậy.
- Được đấy.
Nghe nói chỗ đó
có vẻ như, cực kỳ náo nhiệt.
Em họ tôi là nhà văn ở đó.
Bảo rằng nơi đó rất sôi động.
Hình như nó viết kịch bản phim
về ván trượt tuyết hay gì gì đó.
Tôi không...
không rõ lắm.
Nhưng tôi nên
giới thiệu nó với cậu, Largeman.
Biết đâu 2 người
có thể cùng làm chung một vụ nào đó.
Dứt khoát là thế.
Cậu định
làm gì tối nay hả anh bạn?
Chưa biết được.
Chưa có kế hoạch gì cụ thể.
Tôi chỉ ở lại đây
một vài ngày, nên...
Cậu nên
đi chơi với tụi này.
Bọn tôi định qua nhà Gleasons.
Bọn họ tổ chức vài...
bữa tiệc lớn.
- Đại loại thế.
- Ừ, cứ cho là thế đi.
- Vậy à?
- Cậu ta sống phía trên đồi ấy.
Chúng tôi chắc chắn sẽ ở đó
sau khi chôn cất mẹ cậu.
- Và tắm nữa.
- Tôi cũng thế.
Cháu có biết là mẹ cháu
đã tu bổ lại cái nhà tắm không?
Gì cơ?
Cháu xin lỗi. Gì cơ ạ?
Từ ngày ta quen biết mẹ cháu,
bà ấy chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với bất kì điều gì.
Đột nhiên vào tháng trước,
, như nhận thấy điều gì đó...
Bà ấy muốn tân trang lại
phòng tắm.
Cô đã giúp bà ấy.
- Chắc là vui lắm.
- Ờ thì, cô phụ trách khâu vá.
Cô đã may cho cháu một thứ.
Một cái áo sơ - mi.
Vâng... rất tuyệt.
Cảm ơn cô.
Cháu sẽ thử luôn bây giờ chứ?
Bây giờ ý ạ?
Đề phòng trường hợp cô phải sửa lại
trước khi cháu lại rời khỏi đây...
và chúng tôi lại không gặp được cháu
thêm 9 năm nữa.
Cô muốn đảm bào là cháu mặc vừa.
Được ạ.
Cháu thể nào cũng thích
loại vải đấy.
Cô đã dùng phần còn lại
của mẫu vải mẹ cháu chọn. Tuyệt đẹp.
Chào bố.
- Chào con.
- Bố dạo này thế nào rồi?
"Ngoài những điều đấy ra,
bà Lincoln, bà thấy buổi biểu diễn thế nào?"
Bố biết đấy, Con không chắc
nên nói gì lúc này. Bố, con rất tiếc.
Mm.
Còn con sao rồi?
Con ổn.
Con vẫn đang chịu
những trận đau đầu khủng khiếp.
Nó diễn ra rất nhanh.
Giống như là... như một
cơn giông tố lướt qua.
Chỉ trong một khoảnh khắc,
rồi nó biến mất.
Con nghĩ có lẽ bố có thể giúp con
kiểm tra lại xem nó thế nào rồi khi con về nhà.
Con hãy đi gặp bác sĩ Cohen
ngay xem sao.
Ông ấy là bác sĩ chuyên khoa thần kinh của bố.
Bố sẽ gọi cho ông ấy.
Ông ấy sẽ giúp con. Bố chắc là
không có gì phải lo lắng đâu.
Nơi này trong đẹp bố nhỉ.
Uh, trông được mà. Chúng ta đã
tu sửa lại khá nhiều.
Thật ạ?
Đúng ra là không
Không hiểu sao bố lại nói thế.
Có người đã sửa lại cái nhà tắm nhỉ, con đã xem qua.
Ừ. Cái đó mới tân trang.
Bố rất vui khi thấy con ở nhà.
Nghĩa tử là nghĩa tận.
Mừng là con đã hòa nhập trở lại.
- Giơ 2 tay lên sau đầu.
- Cái gì?
Tôi bảo là anh giơ 2 tay lên
ra sau đầu! Khẩn trương.
82 km/h.
Anh kia, anh sẽ giải thích gì đây,
đang vội hay là đang phê phê?
- Tôi chỉ...
- Câm ngay miệng lại!
- Largeman.
- Kenny?
Ôi quỷ thần ơi!
Ôi anh bạn.
Sống thế nào?
Mình sống tốt.
- Mẹ cậu vừa qua đời!
- Tớ biết.
- Ý tớ, đấy là lí do cậu về nhà.
- Ờ thì, đúng thế.
Cậu là cớm hả, Kenny?
- Ừ, đúng thế mà.
- Tại sao?
Tớ cũng chẳng rõ. Chẳng nghĩ ra được
nghề nghiệp gì tốt hơn.
Không nhưng mà nghề này hay ra phết
đấy anh bạn.
Mọi người thật sự
nghe cậu nói gì. Ý mình là...
Họ phải nghe!
- Đây, xem qua thứ này đi. Đấy là chốt an toàn.
- Tuyệt.
Và thêm nữa là, được lợi rất nhiều.
Nếu tớ bị bắn phải, sẽ giống như là...
kẻ giàu có!
Nhưng Kenny này, lần cuối cùng tớ nhìn thấy là lúc
cậu đang chơi thuốc trong nhà vệ sinh công cộng.
# La, la, la, la ##
Không được, tớ phải lớn lên chứ.
Đến lúc trưởng thành rồi. Mà tớ đâu có
làm gì ở cái chợ cá ấy đâu.
Không ai biết gì về quá khứ của tớ cả,
không thể nào sa ngã.
Công việc này
so với tôi là ngon lắm rồi đấy anh bạn.
Nhân tiện nói về việc này,
cậu thấy vừa rồi mình thế nào?
Ý cậu là sao?
Nói thế nào nhỉ.
Cậu thấy tất cả những thứ...
Ý cậu là có như một tay cớm thực thụ không ấy hả?
Chuẩn, những thứ,
như kiểu: "Câm ngay miệng lại"!
À ừm, tớ còn tưởng cậu là mật thám,
nên tớ nghĩ thế là ổn.
Tốt. Vậy là,
anh bạn...
Cậu là ngôi sao điện ảnh rồi nhỉ?
Tớ nghe nói đã tham gia một vài phim...
Cậu diễn vai một cầu thủ bóng bầu dục
- Tớ không xem nó.
- Đấy chỉ là...
- De Niro.
- Gì cơ?
- Anh ta rất tuyệt.
- Ừ.
- Deer Hunter?
- Ờ.
Anh bạn này, chúng ta nên ngồi lại
và cùng nói chuyện một chút...
vì tớ có một vài
ý tưởng rất hay cho mấy bộ phim.
Cậu có thể diễn mô phỏng theo tôi
rồi, Bùm!
- Câu chuyện về lực lượng đặc nhiệm.
- Uh.
- Uh, đương nhiên rồi. Nghe có vẻ được đấy.
- Quỷ tha ma bắt!
- Chào?
- Gần đây thế nào?
- Anh bạn sống tốt chứ?
- Xin chào?
- Hey, thế nào rồi? Gặp được cậu mình rất vui.
Lấy cho cậu ấy cốc bia. Anh bạn đây không
chờ gọi bia. Cậu ấy là ngôi sao điện ảnh đấy.
Giống như De Niro của vùng Jersey này.
- Largeman này, cậu về để làm gì vậy?
- Tớ, ừm...
Tuyên truyền phim.
Được đấy!
Như kiểu Serpico (tên nhân vật và bộ phim sản xuất năm 1973).
"Attica!" (một địa danh của Hy Lạp)
Thôi ông đừng nói nữa.
Cậu có thích không?
Những thứ kiểu
"tuyên truyền phim"?
Phải tận dụng cơ hội chứ.
Cậu có thể nói thế mà?
Thôi được rồi
để tôi cho cậu xem cái này.
Largeman đây sao!
Mọi chuyện của cậu ổn chứ?
Anh đã ở đâu vậy?
Hey!
- Jess. Có khỏe không hả người anh em?
- Còn ông thì sao rồi?
Lâu lắm rồi không thấy mặt.
Nghe đồn cậu dạo này làm ăn được lắm
ờ, về cơ bản là có người
bí mật mua lại bằng phát minh về miếng dính ven - Crô của tớ.
- Hả?
- Tớ đã nghiên cứu và phát triển một vài thứ.
như miếng dính ven-cro ấy,
nhưng khi dùng nó không gây ra...
tiếng động như miếng dính Ven-cro.
- Vậy họ trả giá bao nhiêu?
- Nhiều chứ cậu.
Wow. Ừm, thế cậu
có sắm cho bản thân thứ gì không?
Không.
Chẳng có gì.
Cả đời tớ
chưa bao giờ bị buồn chán như thế.
Nên tháng đầu tiên tớ ra ngoài.
Và mua một loạt toàn thứ linh tinh về.
Nhưng mà
Cũng chẳng có gì.
Có ai tham gia
với tớ không?
Của cậu đây.
Ồ không, cảm ơn.
Thật chứ? Tôi tưởng cậu là
ngôi sao lớn cơ mà.
- Này.
- Đây nữa.
Dùng nó đi
Chào mừng cậu về nhà.
- Chắc là sau này tớ lại gặp các cậu rồi.
Chúng ta
chơi trò gì đi?
Chơi trò
"quay chai."
Tôi không chơi trò "quay chai" đâu
Chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi mà chơi trò đấy?
- Quan trọng hơn là, các cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?
- Họ đều đủ tuổi.
Tớ nghĩ thế.
Chúng ta dùng hết chỗ này rồi
thì còn cái quái gì
để làm nữa?
Theo ý cô ấy.
- Chơi thôi
- Mình cũng thế!
- Này!
- Large!
Large!
- Largeman, cố ấy là Dana.
- Hơ, chào.
Chào anh.
- Đến lượt ai cơ?
Wow whoo!
- Đêm nay sẽ là một đêm tuyệt vời.
Cái đấy ngon đúng không?
Tôi luôn cố gắng giữ lại một ít
kẹo dẻo sau mỗi buổi...
nhưng chẳng bao giờ làm được.
Tôi toàn kết thúc với...
một mớ hỗn độn
và sữa hồng.
Thần trí thì lơ lửng.
Tim này...
Cậu làm việc ở
Medieval Times được bao lâu rồi?
3 năm rồi. Nhưng tôi
mới làm đánh xe đươc 2 năm thôi.
Cậu phải trả phí
cho quyền lợi của mình mà.
Tôi làm việc trong chuồng ngựa
và phụ việc vặt trong bếp.
Khi tôi bắt đầu đi làm
cậu ấy đang làm xà lách trộn.
Hoàn toàn không giống với
khi cậu ấy là kị sĩ.
Nhưng tôi chỉ
thúc giục con ngựa đi thôi mà.
Đừng khiêm tốn thế.
Quý ông Khiêm Tốn
đã chiến thắng trong cuộc thi cưỡi ngựa đấu thương tối qua.
- Chúc mừng nhé.
- Không đến mức đấy đâu, nó được sắp đặt hết rồi.
Chuyện gì đã xảy ra với cậu
khi còn trong trường cấp 3?
Cậu có một vấn đề gì đó.
Tôi quên mất nó là gì rồi.
- Nó bị tên chết dẫm đuổi khỏi trường.
- Không phải thế chứ.
Mẹ thì biết gì? Nó bị tên chết dẫm Tyrell Freedmen
đá khỏi trường.
- Tôi cũng đã dần cho ông ta một trận.
- Ông ấy đấm gẫy răng cậu.
Chỉ bị mẻ 1 cái răng thôi.
Ừm, Đến giờ thì cậu
làm được những gì rồi hả Mark?
Vẫn đang đang đào mộ chắc?
Mark đang tham gia
thị trường bất động sản.
- Tim có thể nói tiếng Klingon.
- Cái gì cơ ạ?
- Không, cháu không thể.
- Có, cậu nói được.
- Klingon là thứ tiếng khỉ gì vậy?
- Như mấy người trong phim Star Trek?
- Chính xác, cậu ấy có thể nói được ngôn ngữ của bọn họ.
- Không, cô ấy đùa thôi.
Tôi đùa gì đâu.
Sao cậu phải ngượng thế?
- Ừ, đừng ngượng chứ, Tim.
- Chỉ là.. Chỉ là những thứ bịa đặt thôi.
Anh chàng chơi trò phù thủy
ở chỗ làm là người Trekkie. Không phải cháu...
- Đừng ngượng như thế. Nói cho họ nghe
những gì cháu nói tối qua.
- Không.
Cứ nói những gì mà mày
nói với bà ấy tối qua.
Đùa nhau chắc.
Có nghĩa là, "Tôi muốn gần gũi
sau trận chiến này."
- Đó không phải điều cháu nói.
- Đúng đấy.
Không không, hoàn toàn không phải
những gì cháu đã nói.
Nó có nghĩa là,
"hãy giết Kirk đi"...
Và cả "Hallelujah, "
chỉ là bắt chước trong phim thôi.
Chắc là cậu nhầm câu đó
với câu này, uhm...
- Tuyệt lắm, con trai.
- Mày biết đó có nghĩa là gì không, Tim?
Tao biết. Nghĩa là,
"cuốn xéo ra khỏi nhà tao ngay lập tức...
trước khi tao
chặt cụt đầu mày."
Mark, cậu ấy là kị sĩ đấy.
Nó chỉ là thằng giao đồ ăn nhanh thôi.
Tôi nên về thì hơn.
Cảm ơn
về chỗ ngũ cốc.
Tôi đã trải qua một đêm đơn côi.
Nhân tiện, nó nói là
"Bi" trên mặt câu.
- Đồ khốn.
- Là mẹ tớ làm.
Vào mùa xuân...
Những con cá sấu đói ăn phải tìm ra
những phương thức mới và hay ho để săn mồi.
Con đã kể cho Large
nghe về những cuốn băng chưa?
Không, con sẽ không
mấy cuốn băng vớ vẩn đấy đâu.
- Băng gì cơ ạ?
- Băng về bất động sản.
Con có thể kiếm được
100, 000 $ trong năm đầu tiên.
Đáng lẽ cháu phải thấy du thuyền
của tay Châu Á.
Hắn ta thậm chí còn có hẳn một chương trình
truyền hình riêng ở Trung Quốc,
hắn có rất nhiều tiền.
Bác nghĩ Mark rất thích hợp
với công việc ấy.
Mẹ ngừng nói về mấy cuốn băng linh tinh đó đi
Tốt thôi, đấy là trò lừa đảo.
Mẹ đang.
Tiết kiệm cho những cuốn băng đó đấy.
Bởi vì mẹ biết con sẽ trở thành người thế nào
nếu con chú tâm.
Mẹ biết không?
Ngày nào con cũng chú tâm vào công việc.
Con làm việc hết mình trong việc
chôn cất những người chết. Được chưa?
Con mới chỉ có 26 tuổi đầu. Con không vội.
Thì mẹ còn vội vàng cái gì chứ?
Hãy để con là chính mình.
Con không thúc giục mẹ.
Được rồi, vậy thì
mẹ sẽ tự làm vậy.
Tốt thôi, mẹ cứ làm đi.
Ờ, rồi mẹ sẽ không cho con đặt chân
lên du thuyền của mẹ đâu.
Ngoại trừ Large. Large, Cháu có thể đến
bất kì khi nào cháu muốn.
Đừng kéo bạn của con
về đây nữa.
Khỉ thật! Mẹ phải đi đến cuộc họp.
Nào.
Mẹ yêu con.
- Con cũng thế.
- Large, rất vui vì được gặp cháu.
- Cháu cũng rất vui khi gặp cô.
Các con,
đừng ở đây cả ngày...
Vì mẹ đã rút điện
cái máy xử lí khí CO ra rồi.
Nó kêu cả đêm qua.
Phát điên vì bà ấy mất!
Bà ấy lôi đủ chuyện ra để nói
và khiến tớ phải gây ấn tượng với bà ấy.
Và cậu biết không?
Tớ cảm thấy rất tốt khi không gây được ấn tượng.
Tớ ngủ ngon hơn
- À này, mấy giờ rồi ấy nhỉ?
- Biết sao được.
Tớ phải đi thôi.
XIn chào, tôi là Andrew Largeman.
Tôi rất xin lỗi.
- Vì đến buổi hẹn quá trễ.
- Andrew. Andrew.
Okay, Andrew. Cậu cần phải điền đầy đủ thông tin
vào cái phiếu này.
Ngay khi sẵn sàng
Chúng tôi sẽ gọi cậu vào.
- Vậng, cảm ơn, thành thật xin lỗi.
- Không sao, cậu ngồi ra kia đi.
- Lubin, Chào bà.
- Xin chào.
Cứ ngồi xuống xuống kia.
Chúng tôi sẽ khám cho bà ngay, được chứ?
- Cảm ơn
- Không có gì.
Gì thế chú mày?
- Tránh ra.
Tránh ra ngay.
- Đồ chết tiệt.
- Con chó đê tiện!
Cô có gợi ý được gì không?
Hả, gì cơ?
- Gợi ý cho tôi?
- Ờ, đá vào bi nó.
Đá bi của nó đi.
Nhưng tôi không muốn hủy hoại
thế hệ tương lai của loài chó này.
Đừng lo.
Tôi có 3 con giống Dobermans.
Nếu thỉnh thoảng tôi không đá vào bi của chúng,
thì chúng sẽ không để tôi yên.
Nhưng bây giờ nó đến quá gần để
có thể làm thế.
Chưa đâu.
Sắp có nhớt rồi.
Bà Lubin?
Đến lượt bà rồi.
- Vâng, lại đây nào, Arthur.
- Tôi thấy khá là có tác dụng.
Cảm ơn vì cô đã giúp.
Vì, ít ra là có ý tốt.
- Tôi nhận ra anh rồi.
- Cô cũng từng học ở trường cấp 3 Columbia à?
Không, không phải là gặp ở trường cấp 3.
Mà là trên tivi.
- Co phải anh đã đóng vai một tiền vệ bị chậm phát triển?
- Đúng thế.
Anh bị
chậm phát triển thật à?
Không, tôi không bị.
Tuyệt.
Anh đóng rất hay. Ý tôi là,
tôi còn tưởng anh bị chậm phát triển thật cơ.
Cậu diễn tốt như cậu bé Corky vậy,
và cậu bé ấy bị thiểu năng thật.
Nếu mà có một danh mục giải Oscar
cho người đóng những vai như thế
Anh chắc chắn sẽ đạt giải
một cách dễ dàng, như kiểu tất lẽ dĩ ngẫu í.
Cảm ơn cô.
Cảm ơn, rất cảm kích vì điều đó.
Vì tôi phải điền vào
mẫu đơn này nên...
- Anh cứ tiếp tục đi.
- Cảm ơn cô.
Anh họ tôi cũng là một diễn viên.
Jake Ryan Winters.
Chắc anh chưa bao giờ nghe nói đến.
Anh ấy từng xuất hiện trong phim Xena với vai thần lùn.
Cũng được lắm.
Cảm ơn.
Ôi trời.
Cảnh đó.
Cảnh cuối phim...
Cảnh mà anh diễn thuyết
vang cả sân vận động...
và bố của anh... ôi, ông ấy
đã ủng hộ.
Giống như là...
Rất cảm động.
Vậy thì
anh có làm gì khác không?
Không, uhm, cô biết đấy,
tôi đi thử giọng...
Tôi vẫn không thể tin được là
anh không hề bị thiểu năng.
Ý tôi là anh Jake không phải là
một diễn viên giỏi.
Anh ấy hầu như không có lời thoại trong Xena
vì bộ trang phục lông lá râu ria của thần lùn...
Nhưng khi chúng tôi còn bé, anh ấy đã từng
rất chậm chạp trong việc diễn xuất...
trong vở nhạc kịch "Andrew Lloyd Webber"
trên tầng áp mái nhà tôi.
Và nó thật kinh khủng!
Kiểu như, rất tệ.
Nó rất tởm, dù vậy, vì ngày đó
anh biết đấy, chẳng có gì cho trẻ em làm cả.
- Dù sao thì, tôi lảm nhảm nhiều quá.
Tôi chỉ...
Anh phải điền vào mẫu đơn nhỉ.
Cô đang nghe
gì thế?
Nhạc của "The Shins".
- Anh biết họ không?
- Không.
Anh phải nghe bài hát này.
Thề với anh, nó sẽ làm thay đổi cả cuộc đời anh cho coi.
Ừm, tôi xin lỗi, anh phải...
Anh phải điền xong đơn.
Câu hỏi hắc búa nhỉ.
Liệu anh có thể...
- Nghe qua khi đang điền nốt không?
- Tôi nghĩ chắc là được.
Được thôi.
# Gold teeth and a curse
for this town
# Were all in my mouth
# Only, I don't know how
#They got out, dear #
#Turn me... ##
Được đấy.
Tôi khá là thích.
- Vậy thì, anh đến đây làm gì vậy?
- Thế cô đến đây làm gì?
Đợi bạn, còn anh thì sao?
Tôi, ừm...
Thôi chết, tôi phiền quá.
Xin lỗi nhé.
Tôi rất lắm lời, tôi không...
Tôi không cố tình như thế, rất xin lỗi.
Không, tôi chỉ... tôi bị đau đầu.
Tôi chỉ muốn đi kiểm tra xem.
Thế à.
- Andrew Largeman?
- Vâng.
- Đến lượt cậu.
- Vâng.
- Rất vui vì được gặp cô.
- Anh không nghĩ thế, tôi là Sam.
Andrew.
Rất vui vì được gặp anh
Chúc anh may mắn.
Cảm ơn.
Đừng lo, Sam.
Sẽ mau đến lượt cô thôi.
- Anh Andrew Largeman?
- Vâng, chào bác sĩ.
- Cậu không bị làm sao cả.
- Bác sĩ nói gì cơ ạ?
Đùa chút thôi.
Sao tôi biết ngay được?
Tôi là bác sĩ Cohen.
Tôi có thể giúp gì
cho cậu đây, Andrew.
Ừm, tôi bị mắc những cơn đau đầu
rất kinh khủng.
Nó chỉ kéo dài
trong tích tắc.
Nó giống như một tia chớp, một luồng điện dâng lên
và nó biến mất.
Thuốc trị trầm cảm Lithium?
Cậu đã dùng Lithium được
bao lâu rồi?
Tôi bắt đầu dùng những dạng thuốc như thế
từ khi mới 10 tuổi.
Và những thứ thuốc như Paxil,
Zoloft, Celexa...
Depakote...
Những thứ đó
có giúp cậu được gì nhiều không?
Không.
Ý tôi là
Tôi không rõ, ừm...
Gần đây tôi mới dùng và tôi dường như không có
vấn đề gì với chúng cả.
Chỉ có điều, tôi chẳng bao giờ biết đến chúng
vì điều tôi nhớ lâu nhất là mình được điều trị.
Dù vậy, tôi đã
để chúng ở L.A rồi.
Và đây cũng là lần đầu tiên tôi không
uống thuốc trong một thời gian dài
Cậu nên biết những thứ thuốc đó
sẽ khiến cậu trở nên nhanh nhẹn hơn.
- Tôi có thể kê đơn cho cậu.
- Thực ra thì tôi đang suy nghĩ về một kì nghỉ nho nhỏ.
Cậu đã bàn bạc vấn đề này
với bác sĩ tâm lí của mình chưa?
Đúng ra thì
bố tôi chính là bác sĩ tâm lí của tôi.
Vậy nên tôi nghĩ ông ấy
sẽ muốn tôi ở lại một thời gian.
Ông ấy có vẻ thích ý nghĩ là
điều đó sẽ khiến tôi thoải mái.
Cậu biết đấy, cơ thể con người chúng ta có khả năng
thực hiện những điều rất kỳ cục...
khi nó đang bị tàn phá
bởi stress và những nỗi lo.
Uh...
Khi tôi phát hiện ra đứa bạn từng-thân-nhất
thân mật với vợ tôi.
Tôi đã không thể lên "đỉnh"
trong 1 năm rưỡi...
Ví dụ thế.
Wow. Um...
Nhưng tôi không nghĩ thế
Vì tôi không...
Tôi không cảm thấy bị
stress hay lo âu khắc khoải gì cả.
Bởi vì số thuốc Lithium ông ấy cho cậu uống
Thật đáng mừng là bây giờ cậu nghe tôi.
Cậu nghe đây Andrew, uh,
trước hết...
Theo tôi, cậu phải kiếm
một bác sĩ tâm lí khác, không phải là bố cậu.
Đấy là điều lẽ ra phải thực hiện
hằng mấy năm nay rồi.
Ông ấy phải rõ điều này hơn ai hết.
Tiếp thep llà, ừm
tôi không đủ tư cách bình luận về việc...
cậu có nên tiếp tục dùng các loại thuốc hay không
vì tôi không nắm rõ về cậu...
Nhưng theo quan điểm của tôi
từ khi cậu trả giá cho việc dùng chúng...
có nghĩa là những thứ thuốc đó có thể giúp cậu đến cùng...
Nhưng trước sau gì đi nữa, nếu cậu không
kết hợp điều trị bằng các liệu pháp tâm lý...
thì những thứ gì diễn ra trong đầu cậu
sẽ tự tìm đường trôi ra hết.
- Cậu có ổn không vậy?
- Có, tôi ổn.
Đúng, cậu vẫn ổn.
Vẫn chưa chết được.
Lại đây nào.
Tôi sẽ kiểm tra tổng quát cho cậu. Đi thôi.
Cậu cần phải tháo giày ra.
Tôi sẽ khiến chân cậu bị xước một chút.
Thật ra, tại sao cô
lại đến đó?
Để nạp nhiên liệu.
Tôi là một người máy.
- Cô hay nói dối lắm hả?
- Anh để ý gì mà lắm thế?
Đủ cho mọi người
gọi cô là kẻ dối trá.
- Mọi người gọi tôi bằng nhiều biệt danh khác nhau.
- Trong số đó có "kẻ dối trá" không?
Tôi có thể bảo không, nhưng làm sao
anh biết được là tôi không nói dối'?
Tôi cho là tôi có thể chọn
việc tin cô.
- Anh có thể không?
- Có thể thử mà.
Xe của ai vậy?
Nó từng thuộc sở hữu của ông nội tôi.
Nó là thứ duy nhất ông để lại cho thế hệ sau
của gia đình, và ông để nó cho tôi.
Tôi rất thích nó.
Vậy tâm điểm của cuộc đối thoại này là
anh hỏi tôi muốn đi đâu khi tôi muốn về nhà.
- Vậy à?
- Ừ.
Cô có muốn tôi đưa cô về?
Tốt thôi, nhưng tôi sẽ không ngồi
bên kia xe ca đâu.
- Sao lại không?
- Phía kia xe ca là dành cho mấy đứa hay đú.
Bất kì đứa nào ngồi bên đó
đều bị mặc nhiên cho là bồ của anh.
Nên tôi sẽ
ngồi phía sau.
- Whoa.
- Bám chặt vào.
Okay. Đang bám đây.
Tóc tôi
đang bay trong gió nè.
Hả, Trông cô có giống kiểu
người chuyên đi tàu lượn chưa kìa?
Bạn trai tôi đã từng định qua đón tôi đi
nên tôi mua nó.
- Nhưng sau đó thì anh ta không thể.
- Anh ta có xe gì? Một kiểu xe đạp đôi?
Không, anh ấy đi con Ninja.
Nó đi nhanh hơn con xe này.
- Nhưng cái mũ sắt ấy là loại gì?
- Anh có thể đội nó khi đi xe đạp mà.
- Tiện hỏi luôn, đầu anh sao rồi?
- Tôi có thể sống qua ngày mà.
Tốt.
Dừng lại đây này.
Cô cố đang bận
công việc gì không?
- Anh có thể nói tỉ mỉ hơn ý "đang bận gì" không?
- Tôi quen một anh chàng ở gần đây, Jesse.
Anh ta mua cái biệt thự này
Nó ở ngay kia kìa...
và anh ấy muốn tôi
qua thăm một lát.
Nhưng tôi không muốn ở lại đấy lâu,
tôi đang nghĩ, nếu như cô cũng cùng đi...
Tôi có thể bảo rằng tôi phải đưa cô về
khi tôi muốn đi khỏi đó.
Wow. Anh thật
tùy tiện đấy, Andrew.
- Tôi biết.
- "Rất vui được gặp bạn, tôi có thể mượn bạn một lát không?"
- Không.
- Máu nghệ sĩ của anh à, tôi đoán thế.
Không, thôi nào.
Không phải thế, sẽ rất vui đấy.
Tôi sẽ nói với anh điều này, chúng ta có thể có...
ám hiệu.
Như kiểu, khi cô giật giật tai,
đấy sẽ là ám hiệu.
Và rồi tôi sẽ thốt lên, "Ôi, tôi phải đưa cô ấy về nhà
Và chúng ta chuồn êm.
Chúng ta có thể có mật danh
luôn chứ?
Nếu cô muốn.
Okay. Nhưng đừng có làm trò gì
như kiểu cố bắt cóc tôi...
vì dượng của tôi là 1 "tay săn tiền thưởng" đây
và ông ấy có thể lần ra dấu vết rồi xử đẹp anh đấy.
Cô đúng là kẻ dối trá.
Whoo!
Được rồi, sẵn sàng chưa?
Tôi sẽ không có vấn đề gì đâu. Liệu tôi có phải
đứa con trai đầu tiên cô dẫn về không?
Không. Nhưng mà, um...
Tôi đã nói dối anh lúc trước, khi tôi bảo
bạn trai tôi đi một con xe Ninja.
- Anh ta không đi xe đạp à?
- Không, tôi không có bạn trai.
Nhưng, anh biết đấy,
anh ta có thể lái con Ninja.
- Ở chỗ anh ấy.
- Wow. Chúng ta có một khởi đầu tồi tệ.
Được rồi...
Vậy tôi thỉnh thoảng cũng có nói dối.
Ý là,
tôi hơi lập dị.
Cả mấy thứ rất tùy tiện nữa
Không hiểu sao tôi lại làm thế.
Như là...
Như là tự phát vậy.
Tôi muốn nói là, thỉnh thoảng tôi nghe thấy trong tôi
nói điều gì đó và tôi nghĩ...
"Wow, điều đó không tí mảy may
nào đúng cả."
Vậy thì làm sao mọi người biết được
cái gì là thật?
Thì, tôi luôn cảm thấy có lỗi sau đó
và thừa nhận những điều đó là dối trá.
Anh có thể tin không?
Thôi mở cửa đi.
Okay.
Okay.
Kevin, thôi ngay.
Mẹ ơi!
Nhanh lên. Đá vào bi của chúng.
Đá vào bi ấy.
Mẹ!
Đây rồi! Tất cả bình tĩnh!
Chúng bay có muốn ăn không?
Có muốn ăn không hả?
Xuống khỏi người cậu ấy ngay.
Kevin!
Thôi đi!
Tôi thành thật xin lỗi. Chúng tôi không có nổi thời gian
để thuần hóa chúng.
Ai mà có thời gian
để dạy chúng chứ?
- Mẹ, đây là Andrew.
- Chào mừng.
Chào mừng cậu.
Xin lỗi cậu về cái đống đổ nát hoang tàn này.
Con yêu, mẹ đã bảo con là
bỏ cái bánh xe ra khỏi chuồng của con chuột lang.
- Con quên mất.
- Con quên và giờ thì Jelly đã chết.
May là, mẹ đã bỏ con Bơ Lạc ra ngoài đúng lúc.
Chúng ta phải giữ lại
con chuột lang cuối cùng trên trái đất này...
Ai mà có thể ngờ tới cái
bánh xe ngu ngốc cho chuột cơ chứ.
Có cái lon thiếc
trên bàn trong bếp ấy.
Con có thể thực hiện vinh dự ấy.
Mẹ phải đi làm đây.
- Rất vui vì được gặp cháu. Andrew, phải không?
- Vâng.
Là Andrew.
Rất vui vì được gặp cô.
Samatha, Con cho đống quần áo vào máy sấy khô
và chôn Jelly.
Nó đây.
- Đẹp đấy.
- Không, không hề.
Đừng bảo tôi là anh nói vậy chỉ vì
anh chẳng nghĩ ra được gì khác nhé.
Không phải vậy.
Rất thoải mái thôi mà.
Nhà cô chuẩn bị cây thông Noel
hơi sớm đấy
Thực ra thì, nhà tôi chẳng ai có ý định dỡ chúng xuống.
Khi trời sắp sang thu...
bọn tôi chỉ nghĩ,
"thôi cứ để đấy."
Ôi trời. Chắc anh đang choáng lắm nhỉ.
Anh choáng đến phát điên ấy chứ.
- Như kiểu, không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa.
- Không, tôi không thấy vậy, tôi thích chúng mà.
- Chúng rất hay.
- Anh có muốn xem qua phòng tôi không?
Chắc chắn rồi.
- Chào anh.
- Chào em.
Titembay, cậu ấy là bạn em, Andrew.
Andrew, đây là anh trai tôi, Titembay.
- Chào, rất vui vì được gặp anh.
- Tôi cũng rất vui khi gặp cậu.
- Anh xin lỗi về vụ Jelly nhé.
- Không sao mà.
Anh để phần em một ít mì ống phô mai đấy.
Ở trong tủ lạnh.
Cảm ơn anh.
Dù vậy, anh muộn học mất rồi.
Rất vui khi gặp cậu.
- Tôi cũng vậy.
- Hẹn gặp lại.
Phòng tôi đây.
Không như tưởng tưởng,
nhưng anh biết đấy... gì vậy?
Anh ấy là... Titembay, đúng không?
Ờ, hơi kì ha?
Trông anh choáng chưa kìa.
Anh sẽ chạy ra khỏi cửa cho coi. Không sao.
Anh có thể đi về, không phải thấy tội lỗi gì đâu...
- Cô đừng nói thế nữa.
- Hả?
Tất cả những thứ cô vừa nói ấy. Tôi muốn đến đây.
Nếu tôi không muốn thì tôi đã không ở đây rồi.
Tin tôi đi, nhà tôi còn lố bịch hơn
của cô nhiều. Được chưa?
Được rồi.
Vậy, anh Titembay.
- Anh ấy là anh trai tôi.
- Anh ấy là con nuôi hay là...
Đại loại thế. Mẹ tôi nhận nuôi anh ấy
ở Sally Struthers nhiều năm trước.
Trong một chương trình "Giá trị của một
tách cà phê mỗi ngày".
Ở chỗ đấy, bà ấy được hỏi những câu như "Sao bạn lại chỉ ngồi một chỗ
thay vì giúp đỡ trẻ em?"
Và gia đình tôi không thể. Chúng tôi không thể chỉ ngồi đó
mà không giúp đỡ những đứa trẻ.
Vì thế gia đình tôi bắt đầu gửi
nhiều thứ như ảnh, thư khoảng vài năm.
Nhưng sau đó tôi tham gia trượt băng
và chúng tôi đã quên bẵng anh ấy một trời gian.
Rồi một hôm chúng tôi nhận được một cú điện thoại
của Titembay.
Anh ấy đang đứng gần máy giặt khô
ở dưới phố.
Và anh ấy bảo, "Cháu đang ở Rutgers.
Cháu sống trong kí túc xá...
nhưng cháu đã quen sống với những người quen rồi
nên cháu muốn chuyển đến sống với gia đình mình."
Và anh ấy sống với gia đình tôi
kể từ lúc đó.
Wow.
Yeah. Tôi biết.
Anh ấy là người tuyệt nhất.
Anh phải được nghe câu chuyện của anh ấy. Anh ấy đã phải đấu tranh
rất nhiều vì anh ấy muốn đi học.
Khi tôi nghĩ về sự
toàn tài của anh ấy, Tôi chợt thấy...
Thấy mình thật lười biếng.
Anh ấy đang học về tư pháp hình sự ở Rutgers,
và khi anh ấy vẫn còn là một đứa trẻ...
Anh ấy là một trong số những đứa trẻ,
như kiểu, nhìn mặt là đã biết giỏi giang rồi.
Wow.
Ý tôi là,
câu chuyện khá là kỳ cục.
Tôi biết chứ, nhưng đó là chuyện thật đấy.
Tôi không giỏi kể thật lắm.
Cái này là Tickle.
- Tickle là cái gì vậy?
- Tickle là thứ tôi yêu thích nhất trên đời.
Đây là tất cả những gì
còn lại của chiếc chăn mà vú em để lại cho tôi.
- Tickle là tất cả những gì còn sót lại ?
- Mm-hmm.
- Lúc đó ở đấy có cơn cuồng phong à?
- Thôi ngay.
Không, ý là tôi đã dùng nó
khi tôi còn rất nhỏ.
Họ quấn tôi bằng thứ này để mang
tôi từ bệnh viện về nhà.
- Như kiểu Bức Tường Than Khóc nhỉ.
- Anh nói gì cơ?
Bức Tường Than Khóc
giống như thứ này, uh...
Ở đây được xem như là nơi linh thiêng nhất
để người Do Thái đến và cầu nguyện bên Israel.
Đó là tất cả tàn tích còn sót lại của Ngôi Đền Khổng Lồ
đã bị người Roma phá hủy.
Anh rất giống
người Do Thái.
- Hử?
- Anh là người Do Thái, Đúng không?
- Đúng rồi.
- Không, tôi không phải.
Tôi là người Do Thái,
nhưng tôi không hoàn toàn giống dân Do Thái chính gốc.
Tôi chẳng làm gì giống người Do Thái cả.
Tôi chẳng bao giờ đến đền thờ hay đại loại thế cả.
Nhưng tôi cũng không biết những người
hay đi đến đền thờ.
Những người tôi quen,
họ chỉ đến đấy vào 1 ngày cố định thôi.
- Là từ cuộc chiến Yom Kippur, Ngày Sám Hối.
- Tôi hiểu.
Cô có biết hầu hết các ngôi đền
đều được xây dựng bởi những bức tường "di chuyển" được...
Vì thế nên vào một ngày trong năm
khi tất cả mọi người đều đến sám hối...
thì họ có thể khiến những căn phòng
trở nên đủ rộng để có thể đủ chỗ cho tất cả?
Tôi không tin
vào Chúa lắm đâu.
- Chỉ có cái Tickle.
- Tôi tin vào cái Tickle này.
- Giữa chúng ta sẽ không thể tiến triển điều gì cả.
- Gì cơ?
Tôi xin lỗi.
Tôi đã phá hỏng hoàn toàn khoảnh khắc đó?
- Không hề.
- Chỉ là chúng ta không thể trở nên thân thiết hơn thôi.
- Ồ không, tôi định thử...
- Ôi, tôi thật là...
Tôi thật chẳng ra sao cả.
Thật sự không đâu vào đâu...
Xin lỗi anh.
Quên những gì tôi vừa nói đi nhé, tôi...
Thật ngớ ngẩn. Và...
- Anh biết tôi làm gì
khi tôi thấy nhàm chán không?
- Làm gì?
# La, blah, blah
Blah, la, la ##
Tôi làm ồn lên hoặc làm điều
chưa từng ai thực hiện.
Thế là tôi lại có thể cảm thấy mình rất đặc biệt
mặc dù chỉ là trong giây lát.
Chưa ai từng làm thế à?
Không, không phải ở nơi này. Không, chỉ cần là lần đầu tiên
anh chứng kiến thời điểm đó trong lịch sử.
- Rất sảng khoái đấy. Anh nên thử xem.
- Ồ không đâu.
- Nào.
- Tôi nghĩ như vừa nãy là đủ cho chúng ta rồi.
Nhanh lên nào.
Anh sao thế, ngượng à?
Đây là cơ hội cho anh
làm những điều...
mà chưa ai làm trước đó và sẽ không ai
lặp lại trong suốt đời người.
Nếu không có gì khác, anh sẽ được nhớ đến
như là người duy nhất đã thực hiện nó.
Một điều thôi.
Uh...
Cái đó thế nào?
Tôi đã từng làm thế rồi.
- Vậy, uh...
- Vậy, uh...
Tôi sẽ đi chôn chú chuột lang này
đề phòng con chó ăn mất.
Muốn giúp tôi không? Hmm?
- Wow.
- Được thôi
- Chỗ này là, uhm...
- Tôi hiểu.
Điều này không có nghĩa
là chúng tôi là những người chủ tồi đâu.
Chỉ là nhà tôi có
nuôi rất nhiều thú kiểng trong nhiều năm nay.
Với lại,
phần lớn trong số chúng là cá.
Anh vào trước đi.
Thôi được rồi.
Ngồi xuống đi.
Anh đang suy nghĩ
về điều gì?
- Bây giờ hả?
- Ừ.
- Ngay lúc này?
- Ừ.
Lúc này đây, tôi đang nghĩ mình đã
đi đự những buổi như thế này nhiều lần rồi.
- Buổi gì, hẹn hò á?
- Không phải hẹn hò.
Như hôm nay là hẹn hò á?
Đây không phải hẹn hò.
Những đám tang.
Tại sao? Ai cũng mất cơ?
Oh, uh...
Đó chính là lý do tôi về nhà. Hình như
tôi vẫn chưa nói cho cô biết nhỉ. Um...
Mẹ tôi mới mất.
Ôi Chúa ơi, thật kì cục khi nói
điều đấy ra mồm, uhm...
Mẹ tôi mới mất.
Và..
Đó là lí do lại sao tôi về nhà.
Tôi rất tiếc.
Ôi lạy chúa, tôi rất lấy làm tiếc.
Và bây giờ tôi lại đặt anh vào
một hoàn cảnh khác tương tự như thế.
Không, chuyện của Jelly không như
chuyện của mẹ anh được.
Ý tôi là,
chúng tôi rất yêu quý Jelly nhưng...
Ôi tôi thật lòng thấy rất tiếc.
Không, không sao mà.
Mọi thứ đã ổn rồi.
Tôi cảm thấy khá hơn nhiều khi nhắc đến chuyện đó rồi.
Dù sao thì
tôi nghĩ đấy là điều bà ấy muốn nên...
Bà ấy ra đi như thế nào?
Nói chính xác là bị chết đuối.
Ừm, mẹ tôi...
bà ấy bị liệt cả 2 chân.
Và bà ấy phải ngồi xe lăn
nên...
Cô biết đấy, uhm...
Tôi cho là
lúc đang tắm...
bà ấy bị trượt chân
hoặc tương tự thế.
Đấy là mọi người nói thế.
Còn tôi cũng không rõ lắm...
không nhất thiết phải giải thích nhiều,
chỉ là bà ấy bị chết đuối và...
đó là lý do tại sao...
bà ấy chết.
Bao giờ?
Là vào, uh...
Chủ nhật.
Ôi chúa ơi.
Sao cô cứ khóc thế?
Tôi không biết.
Xin lỗi.
Bởi vì,... bình thường
tôi không thế này đâu.
Chỉ là..
Cảm thấy rất buồn
Nó...
Rất bi thương, đúng không?
Như...
Tấn thảm kịch
trong thực tại.
Thôi thì, chúng ta đổi chủ đề nhé
được không?
Tập trung vào chuyện
của Jelly đi...
vì có khi còn tệ hơn khi
cứ mãi nói về một người chết khác...
trong khi cô đang chôn cất
một người bạn thân của mình?
- Chúng ta làm gì đây?
- Tôi không rành lắm đâu, tôi mới dự một đám tang thôi mà.
Cô có vẻ
thạo việc này lắm cơ mà.
Ừ thì chúng tôi thường
nói gì đó như kiểu điếu văn vậy.
Thế thì để
tôi nói trước...
Tao không biết gì nhiều về mày, Jelly.
Nhưng từ những gì ít ỏi tao biết thì mày là một con thú ngoan.
- Với một chút rắc rối với cái bánh xe...
- ANh tưởng hay ho lắm à.
Jelly, mày là một
con vật nuôi rất ngoan.
Xin lỗi mày vì tao đã quên
bỏ cái bánh xe ra khỏi chuồng mày.
Tao rất rất xin lỗi
về chuyện đó.
Tạm biệt.
Hy vọng mày không ghét tao.
Ôi quỷ thần ơi! Bố làm con
sợ chết khiếp đi được.
- Sao bố cứ luôn hành động như thế?
- Ta không nhìn thấy con mấy bữa nay.
Con đang làm quen
với mấy người sống gần đây.
Bác sĩ Cohen có gọi điện.
Bảo con không sao cả.
Vâng, con nghĩ là con cũng bắt đầu
cảm thấy thế.
- Con định bao giờ đi?
- Chắc là ngày mai thôi.
Bố cũng biết là con có
nhiều việc phải giải quyết ở L.A.
- Đúng hơn là phải kiếm một công việc mới.
- Chúng ta cần nói chuyện.
Như thế nào ạ?
À ý con là, bao giờ ạ?
Thế hiện giờ con
đang bận làm gì vậy?
Uhm, bây giờ không thích hợp đâu ạ.
Con đã bảo với Mark là con sẽ gặp cậu ấy.
Còn tối muộn
hôm nay thì sao?
- Được ạ, lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện.
- Được thôi.
Chúng ta vẫn nợ nhau
điều đó.
Vâng.
Chúng ta nợ cả bà ấy nữa.
Vâng.
Tốt rồi.
Xin lỗi vì đã dọa con lúc trước.
Sao cậu có thể
bỏ hết không dùng chỗ thuốc lithium đó?
Tôi còn định mua cho cậu
một ít thuốc đó đấy anh bạn.
Anh chàng này.
Mừng là cậu đã quay lại.
Cái thị trấn này thực sự hỗn loạn.
Ai cũng có sự lựa chọn của riêng mình.
Như là trong quyển sách "Thế giới mới quả cảm".
Cậu đã đọc quyển đấy chưa?
Của ai viết ra?
Um, Aldous... Aldous gì gì đó.
Aldous, uh...
Dù gì đi nữa...
cũng chỉ là ký tự Alpha, và Beta
và Ep-xi-lon hay bất kì cái tên của người thôi.
Huxtable.
Aldous Huxtable.
Chính hắn, người anh em ah.
Andrew, cháu có muốn
xem cuốn phim Sam trượt băng nghệ thuật không?
- Mẹ, đừng.
- Tất nhiên rồi ạ.
Nó đã rất xuất sắc so với tuổi vào thời điểm đó.
Đúng ra là nó có thể đi thi Olympics rồi.
Không, không, không phải.
Con không thể.
Có, con đã có thể đi thi mà.
Đừng có đổ vấy đổ vá cho chứng bệnh động kinh.
- Con có khả năng thiên phú.
- Nhanh lên, cho anh xem với.
Hãy cho cậu ấy xem "Ngôi sao trượt băng Florida" mở rộng
Với bộ phục trang cá sấu ấy.
- Mẹ, con xin mẹ, nghiêm túc đấy.
- Thôi nào, em ngượng gì chứ, anh muốn xem mà!
Nó muốn cháu thấy đấy. Sao con có thể không muốn cho
cậu ấy thấy con tài năng như thế nào?
- Đã từng.
- Nào.
- Nhanh nào.
- Ohh!
- Con yêu, con đang làm gì thế?
- Con đang làm bụi để tìm dấu vết
Chúng ta có thể di dời
những "tội ác" vào trong bếp được không?
Mẹ muốn cho Andrew thấy
Sam trượt băng.
Nhưng ai đó đã tè lên khối hộp GameCube của con,
và con sắp tìm ra thủ phạm rồi.
Không phải mẹ nhé.
Dấu chân rất có khả năng
là của một chú chó. Hmm.
Andrew, lại đây.
Ngồi chỗ ghế dài này.
Con không thể tin là
mẹ cho anh ấy xem thật.
Kìa, chính là con bé.
- Em là con cá sấu ấy à?
- Cháu có thể thấy ngay là thế mà.
- Sắp đến cú xoay 2 vòng trên không rồi.
- Và...
- Tiếp đất! Ôi thấy chưa, con bé có giỏi không?
- Wow, quá giỏi.
- Đó.
- Wow.
- Thôi ngay nhé.
- Không ý anh là mẹ em đã đúng, em rất giỏi.
- Tốt thôi, nhưng bọn con phải đi rồi.
- Ôi dào.
- Mẹ chỉ muốn cho mọi người thấy tài năng của con thôi
- Mẹ ơi, thôi nào!
Con gái của ta!
Rồi, các con đi đi!
Đi nhanh lên nào.
Từ từ đã.
Ôm mẹ một cái.
Mẹ rất yêu con
Và cũng rất tự hào về con.
- Con cũng yêu mẹ mà.
- Đi chơi vui vẻ nhé.
- Cảm ơn cô vì bữa tối.
- Lại đây, cháu cũng ôm ta một cái.
- Thôi mà mẹ.
- Tôi cũng muốn ôm tạm biệt.
- Cả nhà ngủ ngon, chào anh, Tim.
- Tạm biệt anh.
- Bye nhé, anh chàng diễn viên.
Anh không biết đâu. Đấy là
điều duy nhất anh thích làm.
Giả bộ làm
một người khác.
Gần đây anh không đi diễn mấy, loại vai duy nhất anh
được mời tham gia là đóng vai người tàn tật hoặc thiểu năng.
- Cười gì mà cười.
Ôi trời.
Anh thấy nó có khác gì chuyện cười đâu.
Nếu anh có thể tự cười mình, cuộc đời này có thể kéo dài
hơn hẳn so với điều anh vẫn hằng mong đợi.
Được thôi, vậy chúng ta
đang cười về cái gì ở em nào?
Mm.
Em lại nói dối.
- Em bị mắc chứng động kinh.
- Có gì đáng buồn cười trong chuyện đấy?
Em,...
Em đã từng phát bệnh ở
văn phòng luật chỗ em làm.
Và họ bảo em là, bảo hiểm của họ sẽ không bồi thường cho em
trừ phi em mang dụng cụ bảo hộ.
- Cái dụng cụ ấy là cái thứ gì thế?
- Cái mũ sắt mà em vẫn đội ấy.
Ô kìa!
Buồn cười mà.
Rất buồn cười chứ bộ.
Ý em là, em là người duy nhất đội mũ sắt
khi đi làm...
Mà rõ ràng không phải là lính cứu hỏa,
hay tay đua xe công thức một.
Ờ thì, anh làm gì được? Ý em là,
em không thể chối bỏ, cái bảo hiểm rất hậu.
Thế nên anh làm được?
Chỉ cười được thôi.
Em không nói là em không có khóc.
Nhưng nếu phải chọn, thì em cười.
Và em nhận ra thật ngu xuẩn
khi cứ nghiêm trọng hóa vấn đề lên.
Hơn nữa là, em trông đợi
được khóc vì sung sướng.
Cảm thấy rất ổn.
Anh đã chẳng khóc
từ khi anh còn bé xíu.
Anh không khóc trong đám tang của mẹ.
Thực ra anh đã cố.
Anh nghĩ đến những điều đau buồn, tồi tệ nhất,
tất cả những thứ anh có thể nghĩ tới.
Giống như những thứ trong phim kịch...
Những hình ảnh trong tạp chí "Life"
luôn khiến anh khiếp đảm.
Anh chỉ tập trung vào chúng,
em hình dung ra không?
Nhưng chẳng có gì xảy đến.
Như thế thực ra lại khiến anh
cảm thấy buồn hơn bao giờ hết...
đúng hơn là
anh cảm thấy mình chết lặng đi.
- Ý anh là gì?
- Chỉ là...
Ê, thằng khỉ!
Chào, Có chuyện gì thế? Uh, Sam,
đây là Mark, Dave và em nhớ anh bạn Jesse này chứ.
- Chào.
Rất vui vì được gặp cô. Tôi xin lỗi
vì vừa nãy gọi "thằng khỉ".
- Tôi không biết có cô ngồi đây.
- Oh, không sao đâu.
- Vậy thì tốt rồi, nhấc mông lên rồi đi khẩn trương.
Một, hai, ba! Whoo!
- Anh đang làm gì thế?
- Largeman, nhảy thì nhảy luôn vào bể đi!
- Ấm lắm!
Anh không biết bơi sao?
Đương nhiên là anh biết bơi rồi.
Ê công tử bột, tốt nhất cậu nên giậm chân tại chỗ.
Tớ không biết gì về hô hấp nhân tạo đâu.
- Trông cậu như đám lông hải ly bị ướt.
Có những thứ rất vớ vẩn, ngay đến một đứa trẻ
cũng thực hiện được mà anh lại bỏ qua.
Anh ước gì, giá như anh đừng bỏ lỡ những thứ cực kì vớ vẩn
mà ngay đến một đứa trẻ cũng làm được.
Em có biết điều quan trọng trong đời
là khi em nhận ra ngôi nhà nơi em lớn lên...
không còn là
tổ ấm của em theo đúng nghĩa.
Bất thình lình, mặc dù em có
nơi nào đó để đi về...
nhưng ý niệm về một mái ấm gia đình hoàn toàn biến mất.
Em vẫn cảm thấy hơi ấm gia đình
trong ngôi nhà của mình.
Rồi em sẽ thấy, một ngày nào đó em sẽ thay đổi.
Chỉ diễn ra rất nhanh, và cảm giác ấy ra đi.
Tưởng chừng như em
không bao giờ có thể lấy lại được.
Dường như, em cảm thấy nhớ mái ấm của mình da diết
nhưng nơi ấy không hề tồn tại.
Có lẽ nó giống như
khuôn mẫu trong văn chương vậy, em hiểu không?
Em sẽ không bao giờ tìm lại được cảm giác ấyl
cho đến khi tự tạo nên ý niệm về mái ấm cho riêng mình.
Cho con cái.
Cho một gia đình mới.
Như một vòng xoáy bất tận.
Anh cũng không rõ, nhưng anh nhớ
ý tưởng cho nó.
Có lẽ đó là tất cả những gì anh hình dung về một gia đình thực sự.
Một nhóm người nhớ tới
cùng một nơi mình đã mường tượng.
Có lẽ vậy.
Thế những đồ nội thất
đâu hết rồi hả, cậu ấm?
Tớ đã mua một cái ghế,
nhưng tớ không thích nó.
- Nó đâu rồi?
- Nó đang góp phần sưởi ấm cho chúng ta.
- Miếng dính ven-cro "im lặng".
- Anh bạn may thật.
Tớ có linh cảm là tớ đứng trước toàn trường và
trình bày ý tưởng về cái miếng dính "im lặng" này...
thì ông bà già sẽ tống tớ đi
từ lâu rồi.
- Sao họ lại tống khứ anh đi?
- Ôi em nghe này.
- Họ không "tống khứ anh." đi
- Cậu vừa nói là họ tống cậu đi xong.
Ý tớ là họ gửi tớ đi.
Họ gửi tớ đi học xa.
"Tống tớ đi" nghe như kiểu
tớ vào trại tâm thần hay gì gì đó tương tự vậy.
- Tớ không nói gì hàm ý đâu.
- Sao họ lại gửi anh đi học xa?
Họ để anh đi
học xa bởi vì...
họ nghĩ anh
có vẻ hung đồ, dữ tợn.
"Ôi, Trông anh choáng chưa kìa
Anh sẽ chạy ra khỏi cửa cho coi...
- Anh có thể đi về, không phải thấy tội lỗi gì đâu..."
- Rất hài hước.
- Rất buồn cười đấy.
Sao họ lại nghĩ
anh hung đồ?
Trông cô ấy như
thám tử tư ấy.
- Muốn biết không?
- Có.
- Cậu bị pê - đê.
Không, sẽ giật mình đấy.
Tôi chính là lý do
khiến bà ấy phải ngồi xe lăn.
Tôi đã đẩy ngã bà ấy.
Chính là như thế.
- Đừng nói nữa!
- Thôi
- Không, sự thật là thế.
- Tại sao?
Đấy chỉ là một tai nạn kì cục thôi, hiểu chứ?
Là một trong những thứ cứ lặp đi lặp lại
hàng triệu lần trong đầu em...
Và em biết nó rõ rành rành chỉ là
một thứ hoàn toàn lố bịch.
Trong suốt quãng đời của anh,
bà ấy luôn bị chán nản và suy sụp mà không có lý do.
Rồi một ngày,
em biết rồi đấy...
Anh chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa mới 9 tuổi đầu...
Và anh chỉ đơn thuần
ghét khi thấy bà ấy cứ như vậy.
Và.. Anh đã đẩy bà ấy.
Rất ngây thơ thôi.
Chỉ là anh đã nản toàn tập.
- Bởi vì...
- Vì anh không thể khiến bà ấy hạnh phúc?
Ừ, chết tiệt, chính xác đấy!
Và bất kì khi nào...
bất kì ngày nào khác, bà ấy cũng chỉ
quát anh và đuổi anh về phòng.
Nhưng hôm đấy...
một hôm không như bình thường...
cửa của cái máy rửa bát...
không dưng lại mở...
cái chốt cài bị hỏng.
Và nó ngẫu nhiên
mở ra.
Cái chốt chết dẫm,
em biết không.
Quá là ngạc nhiên khi mà cuộc đời anh bị nhận định chủ yếu
thông quai một mẩu nhựa dài nửa ich.
Nhưng...
Chung quy lại...
bà ấy bị ngã ra đằng sau vì vướng cái cửa tủ của máy...
Và đầu bà ấy bị đạp vào cái bàn bếp,
khiến bà bị liệt nửa người từ phần thắt lưng trở xuống.
- Wow.
- Em có còn muốn so sánh sự kì quặc của 2 gia đình không?
Nhưng mẹ cậu ngồi xe lăn từ rất lâu
trước khi cậu rời đi mà.
Ừ thì lúc đó tớ mới lên 9 mà.
Vì thế họ mới đưa tớ đi vật lý trị liệu
và nhét thuốc cho tớ uống...
cho rằng điều đó có thể
"kìm hãm cơn thịnh nộ" của tớ.
Tớ đã uống thuốc hay
bị những thứ tương tự kể từ đó.
Và khi được 16 tuổi, bác sĩ tâm lý bố
đã suy xét và đưa ra kết luận...
Nới đây không phải là môi trường tốt nhất
để tớ lớn lên, vì thế...
Ông ấy để tớ đi học xa.
- Và tớ không về nhà kể từ lúc đó.
- Cho tới tận bây giờ.
- Vì đám tang của bà ấy nhỉ.
- Cho đến tận bây giờ vì đám tang.
Tớ không tin tưởng đứa con
tiền vệ thiểu năng của nhà triết học Popper đâu.
- Jesse?
Phòng tắm hơi ở đâu?
- Tôi sẽ chỉ cho cô ấy.
- Không, để tôi làm cho.
- Cậu đi lấy khăn tắm cho cô ấy đi.
- Đợi đã.
Có muốn đi nhờ không, em yêu?
Hiện giờ anh đang chìm đắm trong đó
đúng không?
- Ý em là sao?
- Mẹ em luôn nói vậy khi thấy em...
Như kiểu phát hiện ra điều gì đó,
bà ấy nói đại loại: "Hiện giờ con đang đắm chìm trong đó."
Em nhìn anh và,
và anh...
kể cho em nghe
câu chuyện đó...
Và giờ anh hoàn toàn chìm đắm
trong đó.
Anh nghĩ em nói đúng.
Anh đã hoàn toàn chìm đắm.
Rồi rồi, gì cũng được.
Chúng ta có thể đổi chủ đề không?
Hãy chỉ..
Nói về những điều tốt đẹp.
- Điều tốt đẹp?
- Ừ như kiểu "nước đã đây một nửa" ấy.
- Em có gì nào?
- Em có tiếng rì rầm nho nhỏ. Anh nghe thấy chưa.
- Thế anh có gì?
- Anh cũng sắp phát ra tiếng rì rầm..
Là anh thích em.
Nó đấy.
Anh chắc chắn là vậy.
Em có thể nhảy clacket.
Anh có muốn xem em nhảy clacket không?
Anh rất muốn xem em nhảy.
- Cậu đang làm gì thế?
- Cậu sưu tập thẻ kinh doanh "Bão Táp Sa Mạc' à?
Ờ đấy. Chỗ đấy đều là những thứ của
nhà sưu tầm này đấy.
Cậu có biết là sau này những thứ đó sẽ
trở nên giá trị thế nào không?
- Thật á?
- Chuẩn chứ còn gì. Đấy cũng là một dạng đầu tư.
Tớ đầu tư vào rất nhiều thứ lặt vặt
ở mọi nơi.
Rồi một nhày kia, tớ sẽ bán tất cả đi
và sống thoải mái nhờ chúng.
Thế 1 cái như thế này cậu mua
mất bao nhiêu?
- Cái nào?
- "Night Vision Goggles."
Chẳng nhớ lắm. Vô cùng?
Uh, tầm 2 hoặc 3.
- Đô la?
- Ờ.
Giờ là quá sớm, cậu không việc gì phải bán.
Cậu chẳng có biết gì về đầu tư nhỉ?
Tớ sẽ sống
nhờ vào mấy thứ chết tiệt đấy.
Nếu như cậu có đủ bộ,
sẽ cực kì đáng giá, tầm hàng nghìn cơ.
- Thế cậu có đủ bộ không?
- Gần đủ.
Mọi nơi đều nhất quyết muốn con "Friendly Fire, "
và một vài kẻ đã thó mất con "Wolf Blitzer." của tớ.
Nào.
Hôm nay cậu định làm gì? Vì, ừm..
Tớ có một món quà
nho nhỏ cho cậu...
Nhưng giờ tớ phải
lần ra nó đã.
- Thế cậu có cho tớ đi nhờ được không?
- Ờ, ừ...
- Sao thế?
- Không, không có gì, chỉ là, uh...
Nói ra xem nào, nói đi.
Tại vì tớ hẹn với Sam là tớ với
cô ấy đi chơi.
- Vì thế nên...
- Cô ấy có thể cùng đi đến đó, tớ chả quan tâm.
Tớ không thể tin được là
chúng ta đang ở cái Handi-World chết tiệt này.
Tớ thật lòng không muốn
tới đây một chút nào.
Chúng ta đang lấy tiền cho
quà của cậu. Đừng để mình trông tội lỗi thế.
- Trông tớ tội lỗi như thế nào?
- Andrew Largeman?
- Ôi không. Benson.
- Không phải thế chứ.
- Ai đấy?
- Đừng có dại mà cho cậu ta số điện thoại.
Chào cậu.
- Chào!
- Sống tốt không?
- Tôi không gặp cậu kể từ năm đầu cấp 3 nhỉ.
- Ừ.
- Tôi đã nghĩ là cậu tự tử rồi
- Hả?
Tôi đã nghĩ là
cậu đã tự tử.
- Không phải cậu à?
- Không, đương nhiên không phải tớ rồi.
- Thế ai đã tự tử nhỉ?
- Là con nhà Gleason.
- Oh.
- Oh, và cả Tina.
- Tina là ai thế?
- Cậu nhớ ra Tina không.
- Cô ấy bị mắc chứng biếng ăn, tập thể dục...
- Oh, Tina thể thao?
- Cô ấy tự tử như thế nào?
- Tớ không biết, cô ấy không phải là người Do Thái, tớ không chôn cô ấy.
Còn tôi nghĩ là cô ấy uống thuốc ngủ.
Hoặc là bị ngạt hơi ở xe trong ga-ra. Tôi quên rồi.
- Uh, xin lỗi, cô ấy là Sam, Karl. Karl, Sam?
- Chào.
- Chào.
- Tớ phải đi tìm thứ này.
- Uh, 2 người cứ ở đây nhé. Tớ sẽ quay lại ngay.
- Thứ đó nặng hay là... thôi được rồi.
- Ê này, cậu đã xuất hiện trong một show trên tivi đúng không?
- Ừ, trong cái show đó.
Còn cậu trông như
đang làm việc ở đây nhỉ, được đấy.
Chỉ một thời gian thôi.
Tôi đang tính ra làm ăn riêng.
Thực ra, tôi nên nói với cậu về nó.
Tôi đang tìm kiếm những người có tư chất
như cậu, Large.
- Cho tớ số điện thoại của cậu.
- Ừ, chắc chắn rồi, tốt thôi.
Đúng hơn là tôi nên nói với
cả 2 bạn...
về một cơ hội rất tốt
cho cậu và người yêu cậu.
Chúng ta ai cũng có những ước mơ.
Tôi biết điều đó!
Tôi muốn nói với các bạn về những cơ hội tuyệt vời
mà tất cả mọi người đều đang đề cập tới.
- Chúng ta phải đi rồi.
- Được rồi, rất vui được gặp cậu, Karl.
- Này, cho tôi số của cậu.
- Dĩ nhiên rồi.
Ờ, tớ sẽ gọi cho cậu vì
tớ chắc là cậu ấy có số của cậu trong danh bạ.
Rất vui vì gặp cậu.
Sao lại luôn là mấy tên vô dụng
xía mũi vào phi vụ làm ăn của người khác?
Sao không phải là mấy em nóng bỏng, quyến rũ
xun xoe không ngừng nghỉ để gạ cậu mua linh tinh?
- Mấy thứ đó là công việc của anh ta à?
- Uh, bán mấy chất tẩy rửa gì gì ấy.
Cậu mua nhiều dao như thế để làm gì?
Tớ không cần đến dao.
- Tôi muốn trả lại thứ này.
- Anh có biên lai không?
- Thực ra là không, nó là một món quà.
- Anh trả lại vì lý do gì?
- Chúng không đủ sắc.
- Chúng không đủ sắc á?
Khồng, không đủ sắc
như những gì tôi cần.
- Chúng không thể cắt được vỏ đồ hộp.
- Anh mua chúng để cắt vỏ hộp à?
Không, nhưng trong tờ quảng cáo,
nói chúng có thể dùng để cắt vỏ hộp kim loại.
- Nhưng những cái này không làm được điều đó.
- Nó có kèm theo cả đã mài dao mà.
- Anh đã thử dùng chưa?
- Rồi, chúng chỉ...
- Tôi không cần chúng. Những con dao này không đủ sắc.
- Được rồi.
Sơ hở lớn nhất của chính sách trả lại hàng ở Handi-World
là cho phép khách hàng trả lại...
mà không cần biên lai
với những mặt hàng dưới $40.
Thế bao lâu cậu lại đến đây?
Tớ đều làm thế 1 lần với mọi nhân viên,
và đợi đến khi nào họ thuê nhân viên mới.
May là chẳng có ai trụ lại ở
Handi - World quá lâu.
- Ngoại trừ thằng cha Karl Benson.
- Cậu cũng biết đấy, Mark, hôm nay là ngày cuối cùng mình ở lại đây.
- Nếu cậu cần tiền, tớ sẽ cho cậu mượn.
- Tớ không cần tiền của cậu.
- Tớ vẫn đang tự kiếm được tiền của mình.
- Không thì lấy của Jesse ấy. Anh chàng triệu phú.
Tớ không lấy tiền của ai cả.
Được chưa, Andrew?
Tớ tự kiếm được.
Thiên vị là không tốt.
Thứ còn tệ hơn cả sự thiên vị
chính là yêu quý nhau mà lại kéo cả tiền bạc vào, hiểu chưa?
Đi thôi
tớ phải gặp 1 gã để bàn về bình khí gây mê
- Nơi này để làm gì vậy?
Anh nghĩ là ở đây có thể
nhìn trộm vào các phòng trong khách sạn.
Oh, yeah!
Ohh! Ohh! Yeah!
Sắp lên đến đỉnh rồi!
Quả vừa rồi hơi bị ngon đấy.
Quá được.
Tôi phải đi tìm hiểu về con bé cầu thủ đấy mới được.
Sao mà ông biết được
cô ta là vận động viên bóng bầu dục?
Đương nhiên cô ta
là dân chuyên làm chuyện đấy.
Người như cô ta sé không đời nào
lên giường với kiểu người như gã đó...
Trừ khi là vì
hàng trắng, tiền hoặc danh tiếng.
Thế mà, Julia Roberts
đã lấy Lyle Lovett.
- Cô cậu là đứa nào thế?
- Đây là Sam. Còn cậu ấy là Large.
Không có ý làm mếch lòng đâu, nhưng sao cậu lại
lôi theo mấy đứa này đến đây?
Cậu ta chính là người cần thứ đó,
đợi một lát.
Tôi mang cho ông
Cái bình, được chưa?
- Ông có thể nói chỗ đó ở đâu không?
- Thứ này có cả *** bóng à?
Ông tưởng tôi là cái gì chứ, thằng hề chắc?
Không, nó không kèm bóng.
Cứ dùng qua vòi đi. Tôi cần lấy lại
khhi anh xong việc...
- Vì gã kia đang giữ 39 $ của tôi.
- Được rồi.
Từ từ, xem nào!
Những ai ở đây vừa thấy
mấy quả bồng đào?
Giơ tay nết các cô cậu
vừa nhìn thấy mấy quả bồng đào?
Cảm ơn! Vì vậy nên tất cả cứ từ từ
bình tĩnh xem nào!
Bây giờ thì, anh biết
mỏ đá của Kiernan ở đâu chưa?
- Đoạn cuối đường Newark, đúng không?
- Yeah.
Nó ở sâu trong
Hillside và Rivington.
Cậu không thể nhìn thấy nó
từ trên phố, nhưng nó ở đó.
Đỗ xe ở cổng
và nhảy qua hàng rào.
Vào sâu trong mỏ đá, ở đó có chỗ
để đồ đồng nát quản lý bởi một gã tên là... albert.
Anh ta chính là người đã lần ra thứ đồ
mà cậu đang tìm kiếm, Được chưa?
Bây giờ tôi sẽ gọi cho anh ta
và bảo anh ấy chờ cậu đến.
Rồi, dừng lại đi, chúng ta
đang làm cái quái gì vậy?
- Cứ kiên nhẫn đi anh bạn.
- Bọn tớ đã nhẫn nại cả ngày rồi...
Nhưng hôm nay là ngày cuối tôi ở đây và cậu chưa hề
nói cho bọn tớ biết chúng ta đang làm gì.
Nếu cậu nói chúng ta đi 6 tiếng lận vì những thứ đâu đâu
thì đáng lẽ tớ phải không đỉ rồi.
Nếu tớ định dụ cậu dùng ma túy thì chúng ta
đã đến buổi tập bóng bầu dục chết tiệt ở trường cấp 3 rồi.
Và đúng ra chúng ta đã phải ở đó 5 tiếng trước.
Tớ nghĩ chúng ta lôi kéo cô gái
ngây thơ này quá đủ rồi.
- Tôi không ngây thơ!
- Có, em có! Đúng thế?
Đấy chính là điều anh thích ở em.
Anh không muốn cậu ấy đưa em đến những chỗ,
như, cái quặng thô sơ này...
ở giữa chốn đồng không mông quạnh này,
để tìm gái làng chơi đang rên rỉ...
hay là mấy con trâu mộng đang ba chấm nhau
hoặc là những thứ cậu vừa bảo bọn tớ làm!
Wow. Đây là lần cậu bị kích động nhất
mà tớ được chứng kiến đấy.
- Anh ấy đang bảo vệ em à.
- Thì sao?
- Anh ấy thích em.
- Đừng làm ra vẻ dễ thương.
Anh ấy là chàng hiệp sĩ của em
với chiếc khiên sáng chói.
Đừng nói gì về hiệp sĩ hay kị sĩ trước mặt Mark.
Đấy là chủ đề nhạy cảm.
- Tớ sẽ giết chết thằng chết dẫm đó.
- Dự định suông à?
- Oh, Cậu ăn đủ rồi...
Oh, oh, oh, oh!
Ow! Ow!
- Ôi trời.
- Wow!
Tớ chẳng bao giờ để ý
là có chỗ này ở đây.
Tớ đã từng nghe nói đến. Họ từng định xây một
khu thương mại ở đây, tớ nghĩ thế.
Đúng thế, em cũng từng đọc được điều này
là bọn họ...
đã từng định đào bới hay đại loại thế
để can thiệp vào hiện tượng tự nhiên.
Giống như kiểu tàu điện ngầm
Grand Canyon.
Và bây giờ họ đang tranh cái rầm rộ trong cuộc chiến pháp li
xem có được xây ở đây hay không.
Liệu có thể tưởng tượng được có người đấu tranh
cho quyền lợi của mình để xây dựng khu thương mại...
- Bên cạnh thứ, giống như, hiện tượng địa chất?
Họ yêu công việc của họ, anh bạn ơi.
Nào, tìm gã đó rồi đi về thôi.
- Cậu không định nói cho bọn tớ biết là chúng ta đang đi lấy gì à?
- Là một điều bất ngờ, rồi cậu sẽ biết thôi.
- Em nghi là trời sắp mưa.
Đây rồi.
Gõ cửa đi, gõ cửa rồi đổi lấy
thẻ kinh doanh "Bão Táp Sa Mạc".
Đừng có mà chế nhạo sở thích của tớ.
Tớ chưa có trêu cậu vì cậu là một thằng khốn nạn đâu.
Okay!
- Mark à?
- Yeah. Albert?
Vào đây mau lên
Ôi trời, các bạn sắp cóng đến nơi rồi.
Đến bên lò sưởi sưởi ấm đí.
Để tôi đi đặt con bé xuống đã.
Thế nhé?
Tôi sẽ quay lại ngay.
À, phải nói là, em càng lúc càng ấn tượng với những nơi
anh đưa bọn em đi...
- Chúng càng lúc càng khác thường.
- Ý em muốn nói gì? Chỗ này đẹp mà.
Ồ, không có gì. Chỉ là đi chơi trên một con thuyền cũ
ở phía sâu trong một quặng đá ở Newark này.
Kia mới đúng là sâu,
đồ đần.
Mấy người có nhìn thấy
đụn đá dưới kia không?
Chào mọi ngườt! Cô ấy là vợ tôi, Faye.
Xin chào! Hoan nghênh các bạn.
Mọi người làm ơn ngồi xuống đi.
Cứ tự nhiên như ở nhà.
Thời tiết hình như
ngày càng xấu đi.
- Trời vừa đột nhiên đổ mưa như trút nước.
- Ừm...
Hôm nào có bão lớn, tôi rất thích giả vờ
chiếc thuyền cũ nát này là một con tàu tư nhân lớn.
Nhưng chẳng may,
nếu trận đại hồng thủy mà đến thật...
- Tôi cũng không chắc là nó có thể nổi được không.
- Sao có thể biết được.
- Các bạn có muốn uống một chút trà không?
- Cho tôi xin một tách, cảm ơn.
- Anh có muốn uống không? Em sẽ quay lại ngay.
Nơi đây là đâu?
Anh làm gì ở dưới đó vậy?
Chúng tôi gọi nó là
sai lầm của Kiernan. Nó là, uhm...
Không ai biết chính xác dưới đó là gì vì
chúng tôi vẫn chưa thể khám phá được.
Trong khoảng thời gian ấy, khi mà họ tạm đóng cửa
vì kiện tụng, họ thuê tôi...
- Để đảm bảo không ai vào trong đó.
- Wow.
Nhưng họ lại không hề biết rằng
đêm nào tôi cũng trèo xuống xem tình hình.
Vậy, nó sâu bao nhiêu?
Cảm ơn em.
Cậu biết đấy... cảm ơn.
Không ai biết đích xác được.
Nhưng tôi thích giả bộ
như là nó vô tận.
Một công việc kì quặc nhỉ.
- Người canh gác vực thẳm vô tận.
- Vâng, Tôi cũng cho là thế.
Nhưng chúng tôi cũng trao đổi mua bán
các món trang sức cổ.
Tôi cho rằng khá là kì quặc
khi chúng tôi sống ở chỗ này.
- Không.
- Không hề.
- Chưa bao giờ tôi nghĩ thế.
Chúng tôi nghĩ điều này rất quan trọng.
Tại sao? Thứ anh nghĩ anh sẽ
tìm ra là gì?
Tôi chỉ thấy là mình rất thích ý tưởng
về việc khám phá ra điều gì đó mới lạ.
Về làm điều gì đó
mà hoàn toàn khác biệt, có một không hai...
Điều chưa ai làm bao giờ.
- "Vực thẳm của Albert."
- Có thể lắm chứ, ai mà biết trước được.
Nhưng các cậu biết không?
Tất cả là lòng tự trọng.
Không có gì trong số đó thành vấn đề hết.
Nếu tôi được ở bên người phụ nữ này...
và thiên thần bé bỏng của chúng tôi...
Đó là tất cả những gì tôi cần.
Ừm, tôi cho là các bạn lặn lội xuống tận đây
để lấy thứ mình cần.
Đúng vậy.
Thật tốt quá.
Tôi phải mất một thời gian
mới lần ra và láy được thứ này...
Nhưng tôi nợ Diego "khổng lồ".
Đúng nó rồi.
Cảm ơn anh rất nhiều.
- Vâng.
- Rất cảm ơn.
Các bạn đi về an toàn nhé. Liệu các bạn có cần
một vài cái túi to loại đựng đồ phế phẩm không?
- Vâng
- Thế thì tốt quá.
Tạm biệt!
- Anh Albert này!
- Vâng?
Chúc anh khám phá thành công
cái vực sâu vô tận này.
Cám ơn, à này!
Cậu cũng vậy.
Whoo!
Tớ cũng không biết chắc
khi nào sẽ gặp lại cậu.
Cậu không tò mò muốn biết
trong túi này có cái gì à?
Thực lòng mà nói, tớ không còn quan tâm đến điều đó nữa.
Cái gì vậy?
Nó là chiếc vòng cổ
mẹ anh thích nhất.
Sẽ là nói dối nếu tớ bảo là
tớ đã lên kế hoạch từ lâu cho việc này.
Nhưng tớ đã trao lại vào tay cậu rồi nhỉ?
Điều đó cũng đáng.
Cả ngày hôm nay
đều là vì nó sao?
Cậu không muốn
nó bị chôn theo bà ấy.
Tốt hơn là cậu nên giữ nó.
Thế nhé.
À! Nếu cậu cần một Kato,
cậu biết phải tìm tớ ở đâu rồi đấy.
Cái này cũng vui nhỉ. Nó...
Cái vòng cổ này làm anh nhớ đến
một kí ức ngẫu nhiên về mẹ mình.
Khi anh còn bé, Và lúc anh đang khóc
vì một lý do nào đó.
Và...
Bà ấy đặt anh vào nôi
và đung đưa qua lại.
Anh có thể nhớ được hình ảnh lúc đó
viên bi trong cái này cũng lăn qua lăn lại.
Và...
Và, lúc đó, như kiểu,
nước mũi của anh chảy ra.
Và, uhm...
Bà ấy đưa ống tay áo của mình ra...
Và nói là
anh xì mũi vào đó.
Anh nhớ là mình đã nghĩ,
mặc dù chỉ là một đứa trẻ...
"Wow!
Đây chính là tình yêu."
"Đó là tình yêu."
Large?
Em nghĩ em thấy một thứ.
- Thôi nào.
- Đúng mà, em thấy rồi, đợi đã, đợi, đợi đã.
Chúng ta nên giữ nó lại
hoặc kiểu như thế.
Được rồi, đừng động đậy.
Rồi.
Chúng ta nên cho nó vào sổ lưu niệm,
nếu anh có một quyển như thế.
- Chỉ có thế thôi à?
- Anh nghĩ thế, Anh không cảm thấy sẽ có thêm nữa.
Vậy, nếu anh khóc, hãy bảo em ngay nhé.
Em sẽ lấy cốc ngay, thế nhé?
Ý tưởng hay ho đấy.
- Em là ai thế?
- Em là người bạn mới của anh, Sam.
- Khăn giấy?
Lại đây nào.
Khỉ thật, nó khiến anh rất đau đớn.
Em hiểu mà.
Nhưng đời là thế.
Nếu không còn lại gì,
anh biết không, đó chính là cuộc sống.
Nó thật.
Đôi khi nó rất đau đớn.
Thật lòng mà nói,
đó là một phần chúng ta có.
Anh cảm thấy thế nào?
An toàn.
Khi ở bên cạnh em,
anh cảm thấy rất an toàn.
Như đang ở nhà.
[Trên tivi] Nhưng không phải do tôi gây ra.
Người lái xe chết do va chạm.
- Bố.
- Nói nhanh đi.
- Xin lỗi vì đã đánh thức bố dậy.
Không, vừa nãy bố đang đọc bào mà.
Con đã đi những đâu vậy?
Tất cả mọi nơi ạ.
Giống như tham gia vào một cuộc hành trình điên rồ trong
mấy ngày cuối cùng ở đây.
Con đã tránh mặt bố.
Không, con không tránh mặt.
Thôi nào.
Vâng, có lẽ con đã làm thế.
Bố chắc chắn là con có thể
tìm ra rất nhiều điều...
khiến con giận dữ.
Nhưng điều mà bố không thể hiều nổi là
sao con luôn tỏ ra rất giận bố.
Tất cả những gì bố muốn
là tất cả lại đều thấy hạnh phúc.
- Đấy là tất cả những gì bố hằng mong muốn.
- Chúng đã bao giờ hạnh phúc, lúc nào hả bố?
Bố luôn nói vậy,
nhưng nó đã thế khi nào?
Là lúc nào
mà tất cả chúng ta đã từng hạnh phúc?
Bởi vì trong hoài niệm của con chưa từng có nó.
Nếu như đã từng, thì con đã có thể đưa tất cả chúng ta quay lại thời điểm đó.
Nhưng con chỉ...
Bố biết đấy, hôm nay, bố và con cần phải
giải quyết ổn thỏa...
nếu điều đó
không tự nhiên mà đến.
Có lẽ, chúng ta đều
gây ra một phần lỗi trong chuyện này...
nếu con có thể tha thứ cho bản thân mình
về những điều con đã gây ra.
Những gì con đã làm.
Những gì con đã gây ra.
Được rồi, làm vậy thôi.
Chúng ta đều ở đây, phải không? Làm vậy thôi!
Con sẽ tự ta thứ cho bản thân
về những gì con đã gây ra. Bố hài lòng chưa?
Lúc đó con chỉ là một đứa trẻ, và
có ai đó đã gây ra vụ cái chốt chết tiệt.
Đấy là những gì con nghĩ, Đấy chính là
những gì con nghĩ về tất cả mọi chuyện, được chưa?
Và con sẽ không uống thêm chỗ thuốc ấy một chút nào nữa.
Nó chỉ khiến con thấy hoàn toàn tuyệt vong.
Con đã cảm thấy thất vọng quá đủ với mọi thứ.
Con đã trải nghiệm đời mình.
Và vì điều đó...
Vì điều đó, con ở đây
để tha thứ cho bố.
Bố luôn nói là mọi điều bố muốn chúng ta có được
cũng là điều mà chúng ta muốn.
Có lẽ điều mà mẹ muốn hơn tất cả
là chấm dứt mọi chuyện.
Và con...
điều con muốn hơn mọi thứ trên đời là
với bố là mọi thứ đều ổn...
với con là
lại cảm nhận được điều gì đó.
Dù đó chỉ là nỗi đau.
Con đang phản kháng lại
bác sĩ tâm lí của con đấy.
Đó là trải nghiệm nặng nề
phải kinh qua, con có nghĩ thế không?
Bố, đây là cuộc đời của con.
Vậy đó.
Con dành 26 năm trời để chờ đợi
cho một khởi đầu mới.
Vì thế, không, con không nghĩ
thế là quá sức...
Bởi vì mọi thứ rồi sẽ
đâu vào đấy.
Con thấy
bây giờ tất cả đã an bài rồi.
Bố và con rồi sẽ ổn thôi.
Bố biết mà, bố nhỉ?
Chúng ta có thể không hạnh phúc như
bố hằng mơ ước nhưng...
lần đầu tiên trong đời, hãy tự cho phép bản thân
làm điều ta muốn.
Và mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn, được không?
Con nghĩ như thế sẽ tốt hơn.
Anh đang suy nghĩ gì thế?
- Anh sẽ không quay trở lại, đúng không?
- Đừng thế mà, Sam.
- Đương nhiên anh sẽ trở lại.
- Không, anh sẽ không thế.
Anh không thấy là điều này tốt sao.
Nó không hay xảy đến đâu.
Trong cuộc đời anh, biết không?
Ý em là, việc này...
Chúng ta có thể
giải quyết được chuyện này.
Em muốn giúp anh,
anh biết chứ?
Ta cần nhau.
Em đã không nói dối nữa, được 2 ngày rồi.
Thật không?
- Không.
Nghe này, đây không phải là...
Cuộc nói chuyện này không phải là
về việc mọi thứ kết thúc.
Nó...
Anh không đặt dấu chấm hết
vào giai đoạn cuối cho chuyện này?
Mà anh đặt vào
dấu chấm lửng.
Vì anh băn khoăn là
nếu anh không tự đi tìm hiểu chính bản thân mình...
Nếu anh không đi
bằng chính đôi chân của mình...
thì anh sẽ khiến mọi thứ rối tung beng hết,
và nó rất quan trọng.
Anh phải đi, anh...
sẽ ra đi.
Anh đã sa thải bác sĩ tâm lí của mình.
Anh phải đi tìm một bác sĩ khác.
Nghe này, anh sẽ gọi cho em
khi anh đến nơi.
Anh sẽ gọi cho em.
Hãy nhìn anh.
Hãy nhìn anh đi.
Em đã thay đổi toàn bộ đời anh.
Em đã thay đổi cuộc đời anh,
và anh mới chỉ biết em được 4 ngày trời.
Đây là khởi đầu
một điều to lớn.
Nhưng lúc này, anh phải đi.
Lại đây nào
Lần cuối cùng, đề nghị tất cả các hành khách lên máy bay...
Tất cả quý khách hãy nhanh chóng ổn định chỗ ngồi của mình.
- Anh làm gì vậy?
- Em có nhớ ý tưởng là anh sẽ tự giải quyết mọi chuyện không...
- Và sau đó anh tìm thấy em một lần, anh đã giải quyết được tất cả?
- Dấu chấm lửng?
Đúng, dấu chấm lửng. Nó thật ngu xuẩn
Nó thật ngớ ngẩn. Đó là 1 ý tưởng tệ hại.
Và anh sẽ không thể làm được, hiểu không?
Vì em đã nói, đời là thế.
Đây là cuộc sống...
Anh đã yêu em mất rồi.
Samantha.
Anh nghĩ đây là điều duy nhất trong suốt cuộc đời này
anh cảm thấy cực kì chắn chắn.
Anh đang rối bời,
và có rất nhiều việc anh cần phải giải quyết.
Nhưng anh không muốn lãng phí thêm
một giây phút nào mà không có em trong đời này.
- Vâng.
- Anh nghĩ anh hoàn toàn có thể làm được! Ý anh là anh muốn thế.
- Chúng ta đều phải làm thế, đúng không?
- Đúng vậy!
- Đúng không?
- Vâng!
Vậy, chúng ta làm gì đây?
Chúng ta làm gì nào?