Tip:
Highlight text to annotate it
X
Edit by Hashu Games
hashu_games@yahoo.com
09.07.112.055
3.8.661.741
Thanks
Năm 1814, Hoàng đế Pháp
Napoleon bị đày ra đảo Elba thuộc Ý.
Lính Anh bắn bất kì ai lên đảo
để chống âm mưu giải thoát
kể cả người vô tội và đang bị nạn.
Lũ ngu.
Đưa thuyền trưởng ra phía
rặng san hô chờ lệnh lên bờ.
Có lúc tôi cữ ngỡ anh đã bỏ rơi tôi.
Fernand Mondego không bỏ rơi
bạn bè trong khi hoạn nạn.
Tuy nhiên là đại diện chính thức của
ông Morell trong chuyến đi này, Edmond
tôi xin được thông báo anh đã
đi quá giới hạn của 1 phó nhì rồi đấy.
Thật đấy. Tôi đã phải tự vệ.
Ông ấy sẽ chết nếu không được
đưa đi bác sĩ. Anh có biết không?
Tất nhiên tôi biết nhưng
đừng mong tôi làm cái việc này.
Phải rồi.
Lính kị binh Anh.
Xin chào!
Đừng, Dantes.
- Bất cẩn quá đấy.
- Ta cần giúp đỡ.
Vâng, tôi biết nhưng...
Chúng tôi là thủy thủ Pháp!
- Đang có người bị thương!
- Đi nào.
- Chúng tôi là người tốt.
- Đi thôi.
Chúng tôi không hề có ý xấu!
Edmond!
Nào! Trèo lên!
Coi chừng!
Fernand!
Tốt. Cuối cùng anh cũng đánh trúng.
Trung úy Graypool.
Nếu thật sự khát máu những
kẻ ngu ngốc tội nghiệp này,
thì cứ thẳng tay mà bắn.
nhưng chỉ làm vậy khi biết rõ ý đồ của chúng.
Giờ hãy giải thích đi nếu không thì chết.
Thưa ngài, tôi là Dantes Edmond
phó nhì của tàu buôn Pharaon
đang trên đường về nhà ở Marseilles.
Đây là đại diện của chủ tàu
anh Fernand Mondego
con trai của bá tước Mondego.
Thuyền trưởng bị sốt viêm não
nên chúng tôi vào bờ để xin giúp đỡ.
Nếu đang hôn mê thật, ông ta sẽ
không cảm thấy lưỡi gươm của ta?
Chỉ 1 vết nhẹ thôi đấy.
Edmond!
- Trung úy Graypool!
- Chúng tôi không hề có ý xấu!
đó là để trả thù cho lính bị thương của ta.
và cả lòng tự trọng bị tổn thương nữa.
1 buổi tối mới náo nhiệt làm sao.
Nếu tôi không bắn mấy tên lính đó
giờ này anh đã chết dí ở bờ biển rồi.
- Ta suýt nữa mất mạng vì tôi.
- Phải đấy.
Tuy nhiên ta vẫn sống sót.
♪ Cho tôi ly rượu ♪
♪ Cho tôi ly rượu ♪
Mừng anh, Mondego.
Thật mạo hiểm khi làm bạn với anh.
Đúng vậy đấy.
Làm bạn với những người
thích mạo hiểm không dễ đâu.
Gì cơ?
Không phải lúc nào cũng được thế này dâu.
- Anh nói gì thế?
- Không có gì. Cạn ly.
Ta đang uống rượu của Napoleon Bonaparte.
Có cả chai vang hảo hạng từ năm 1806 đấy.
Anh Dantes, vì anh vẫn còn thức nên không biết
tôi có thể nói đôi lời cùng anh.
Tôi rất tò mò. Ý nghĩa của 1 ván cờ là gì?
Đó là trò ta chơi thuở bé.
Ai thắng sẽ được làm vua trong khoảnh khắc.
- Làm vua trong khoảnh khắc?
- Vâng.
Trong cuộc sống, ta vừa là vua và cũng vừa là tốt.
Tôi rất cảm động trước nỗ lực cứu
sống thuyền trưởng của anh, Dantes.
Thưa ngài, ông ấy không chỉ là
thuyền trưởng mà còn là bạn của tôi.
Những người bạn trung nghĩa quả thật rất hiếm.
Thực ra, đó không phải tất cả những gì tôi muốn nói.
Tôi đã viết 1 lá thư khá tế nhị
cho người bạn cũ ở Marseilles.
Về phần tôi, không hề muốn người Anh đưa tin.
Vì họ có thói quen mở thư của tôi.
Không biết anh có thể gửi giùm tôi.
Tôi không...
Chỉ là một lá thư của những người bạn cũ thôi mà.
Ta đảm bảo nó hoàn toàn vô hại.
Hơn nữa, việc này để đổi lấy tiền
chữa trị cho thuyền trưởng của anh.
Vậy thì tôi đồng ý.
Tốt.
Anh sẽ gửi thư đến ngài Clarion.
- Anh nhớ chưa?
- Ngài Clarion. Tìm ông ta thế nào đây?
Ông ấy sẽ tìm đến anh.
Hi vọng anh không tiết lộ chuyện này với bất cứ ai.
Kể cả người bạn vui tính của anh. Anh hiểu chứ?
Tôi là người biết giữ lời, thưa ngài.
Tôi tin anh.
Ông ta muốn gì thế?
Tin tức từ Pháp. Chỉ vậy thôi.
Trong lúc anh đi, nửa giờ trước, thuyền trưởng đã qua đời
Thật sao?
Khi đã từng chinh chiến nhiều
như tôi, anh bạn trẻ Dantes ạ,
anh sẽ cảm thấy cái chết.
Vua và tốt, Marchand.
Hoàng đế và đồ ngu.
Mau hơn nữa.
Danglars, có chuyện gì thế?
Thưa ngài, thuyền trưởng Reynaud đã mất
còn Edmond Dantes thì không tuân lệnh tôi.
Danglars, vào văn phòng tôi báo cáo.
- Cả anh nữa, Edmond.
- Thưa ông Morell, ông cần gặp tôi không?
Đi đi.
Mercedes.
- Anh ấy đâu? Edmond đâu?
- Anh cũng rất mừng được gặp em.
Không gặp được anh ấy đâu.
Đi được 1 lúc rồi. Anh ấy đang gặp rắc rối đấy.
Anh ấy hẹn gặp ta ở bãi đá. Đi nào.
Tôi đã bảo Dantes đừng lên bờ.
Thật không?
Tôi xin chịu mọi trách nhiệm.
Dĩ nhiên rồi.
Thưa ông, là ý của cậu ta cả đấy.
Đáng lẽ đó phải là ý của anh chứ.
Thưa ông, vào bờ Elba đâu thể giúp cứu thuyền trưởng.
- Tôi đã muốn bảo vệ hàng hóa.
- Anh muốn bảo vệ chính mình
bằng cách ở lại trên tàu và ẩn náu sau đống hàng.
Edmond Dantes, ta thăng chức cho anh
làm thuyền trưởng con tàu Pharaon.
và cách chức tôi?
Không ai bị cách chức cả.
Anh sẽ là thuyền phó của thuyền trưởng Dantes.
Trừ khi anh muốn đi nơi khác.
Giờ thì đang có 1 quý cô trẻ
rất háo hức nghe tin này đấy.
Cảm ơn ông.
Ông Morell?
- Ông vừa có 1 chuyến tàu trở về từ đảo Elba.
- Phải.
Có ai trên tàu đã lên bờ không?
Có nhưng giờ họ không có đây.
Cảm ơn ông.
- Xin cho hỏi ai cần gặp họ thế?
- Ông Clarion.
Ông ấy là Clarion.
- Yêu anh đi.
- Sao anh không chịu thôi đi?
- Anh ấy sẽ không biết đâu.
- Em sẽ biết.
Anh cũng vậy.
- Nó sẽ là bí mật nho nhỏ giữa chúng ta.
- Em không tin vào bí mật.
Em nghĩ Edmond không có bí
mật chắc? Có đấy. Hỏi đi thì biết.
- Em biết anh muốn gì, Fernand.
- Vậy à?
Còn nhớ hồi ta bé, sinh nhật Edmond được
tặng 1 cái còi và anh có 1 con ngựa?
Anh tức điên vì Edmond thích cái còi
của mình hơn là anh thích con ngựa.
Em sẽ không là cái còi thứ 2 của anh đâu.
Em nghĩ đến bao giờ anh ta mới cưới nổi vợ chứ?
2 năm. Chỉ 2 năm nữa thôi.
Khi anh ấy được làm thuyền
trưởng, bọn em sẽ cưới nhau.
2 năm. Anh không đủ kiên nhẫn đến thế đâu
đặc biệt là việc cưới 1 người như em.
Em ơi!
- Anh ấy kia rồi.
- Em ơi!
Mercedes!
Em nhớ anh lắm.
Giờ thì khỏi phải nhớ rồi.
- Có rắc rối gì không anh?
- Không hề. Anh là thuyền trưởng rồi.
Ông Morell đã cho tôi con tàu Pharaon.
Edmond!
Chúc mừng tôi đi.
Anh may mắn thật đấy, Edmond.
Đi nào.
- Anh sẽ là phụ rể của tôi.
- Tôi biết.
Đi nào!
Thôi đi. Anh sẽ bị hói mất.
Anh có bí mật không?
Bí mật? Không hề.
Tại sao?
Anh sẽ trả lời bất cứ điều gì em muốn biết.
Ta không phải đợi 2 năm nữa.
- Ngay khi anh mua được nhẫn, ta sẽ cưới...
- Em không cần nhẫn.
Đây sẽ là nhẫn cưới của em.
Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra
em vẫn sẽ mãi mãi đeo nó.
Mãi mãi.
Xin chào quý ông trẻ tuổi của tôi.
Uống cùng tôi không?
Cho tôi biết, Mondego
sao cậu có thể làm bạn
với tên ma cô Edmond Dantes?
Anh ta tuyên bố là bạn của tôi
nhưng lại dám giữ bí mật với tôi.
Bí mật gì?
Mừng thuyền trưởng mới của tàu Pharaon.
Nhờ có cha mà con mới có ngày hôm nay.
Mong giây phút hạnh phúc này sẽ là khởi đầu
cho 1 cuộc sống lâu dài và tuyệt vời của 2 con.
- Ai là Edmond Dantes?
- Tôi.
Edmond Dantes, nhân danh luật pháp, tôi bắt anh.
- Bắt?
- Vì tội gì?
Miễn hỏi. Bắt lấy hắn.
Tôi cần 1 lời giải thích.
Đêm nay anh sẽ về. Xin cha
đừng lo. Đây chỉ là hiểu lầm thôi.
Tạm biệt.
Anh Dantes, trông anh không giống 1 kẻ phản bội.
Kẻ phản bội?
Anh Dantes, mong anh hợp
tác vì lợi ích của chính mình.
Có khi nào anh đã gặp riêng
Napoleon trên đảo Elba không?
Elba, có. Chúng tôi có gặp nhau.
Hầu hết thời gian tôi đã ở cùng
Fernand, con trai bá tước Mondego.
- Ngài biết Fernand chứ?
- Vâng, tôi mới quen anh ta thôi.
Vậy đấy. Anh ấy sẽ làm chứng cho tôi.
Phải nhưng anh đã nói "Hầu hết thời gian."
Trừ khi Napoleon nhờ tôi gửi 1 bức thư
riêng tư đến người bạn ở Marseilles.
Anh Dantes, chính vì lá thư đó, thuyền phó của anh
ông Danglars đã buộc tội anh mưu phản.
- Cái gì?
- Anh đã gửi bức thư đi chưa?
Chưa, thưa ngài, có người sẽ đến tìm tôi.
Tôi vẫn để nó trong áo khoác. Đây.
- Anh đã đọc nó chưa?
- Chưa, thưa ngài, tôi không biết đọc.
Anh Dantes, bức thư này gửi
cho đồng bọn của Napoleon.
Trong thư có thời gian và địa điểm
lính Anh tuần tra trên bãi biển Elba.
Thưa ngài, xin thề, tôi không hề hay biết.
Ông ấy đã đảm bảo bức thư này vô hại.
Chỉ có anh là vô tội thôi.
Ngu ngốc và vô tội.
Tôi tin anh không thể mắc tội này được.
May mắn thay, tôi đã kịp thời ngăn
chặn để chuyện xấu không xảy ra.
Chúa mới biết anh là người thế nào, Edmond Dantes.
nhưng anh không phải kẻ phản bội.
Anh về được rồi.
Cảm ơn ngài.
Khoan đã, Napoleon có cho anh biết ai sẽ nhận thư?
Ông Clarion.
Gì cơ?
Ông Clarion.
Anh đã cho ai biết tên ông ta chưa?
Anh Mondego hay bất cứ ơi?
Chưa, thưa ngài, thực ra, anh Mondego
không hề biết gì về lá thư này.
Thông tin này rất nguy hiểm.
Đây là thời khắc cần phải cẩn trọng nhất.
- Phải vậy không?
- Vâng, thưa ngài.
Tôi đã làm anh phải căng thẳng.
Tôi cho xe đưa anh về thay lời xin lỗi được chứ.
Cũng tiện mà.
Cảm ơn ngài.
Ngài Villefort?
Ngài Villefort!
Các anh đưa tôi đi đâu đây?
Nhầm rồi.
- Tôi được phép về nhà cơ mà.
- Từ nay, ngươi sẽ ở nhà tù pháo đài If.
Không! Không! Không!
Này!
Bắn nó ngay đi!
Đuổi theo nó!
Fernand! Fernand!
- Thưa ngài?
- Được rồi. Anh ấy đây rồi. Fernand!
Tôi đã bị bắt vì tội mưu phản.
Hầu như không có cơ hội trốn thoát.
Khi đến Elba, Napoleon đã đưa tôi một lá thư.
Tôi không cho anh biết vì lão đã bắt tôi hứa.
Lão nói đó chỉ là thư gửi bạn cũ.
nhưng lão khốn đó đã nói dối
Thư gửi cho đồng bọn của lão.
Bằng cách nào đó các nhà chức trách đã
phát hiện ra. Tôi không biết phải làm gì nữa.
Bọn lính đang đuổi theo ngay sát tôi.
Được rồi. Bình tĩnh suy nghĩ nào.
Hy vọng không làm liên lụy đến anh.
Mong cha anh có thể giúp tôi.
Ông ấy đang ở Paris. Bị bệnh nặng lắm.
- Còn bao lâu bọn lính sẽ đuổi kịp?
- Vài phút nữa.
- Anh cần tiền chứ?
- Có, cảm ơn anh.
- Anh có súng không?
- Tất nhiên là không.
Tốt.
Thôi đi, Fernand. Không có thời gian đâu.
Tôi đã thấy Napoleon đưa anh bức thư.
Là anh sao?
Không chỉ tôi đâu. Đó là ý của Danglars.
Sao không cho tôi biết?
Sao lại giữ bí mật với tôi?
Tưởng ta là bạn cơ mà.
Đã bảo tôi hứa với Napoleon
rồi mà. Lão đã nói dối tôi!
Tôi biết, Edmond. Tôi đã đọc lá thư.
Anh... Anh đã đọc...
Sao anh lại làm thế?
Chuyện phức tạp lắm.
Phức tạp à.
Đừng lố bịch thế.
- Tránh ra.
- Tôi không thể để anh đi, Edmond.
Tránh xa cửa sổ ra.
Đừng bắt tôi chém đứt tay anh!
Tại sao? Vì Chúa, tại sao?
Vì anh là con của kẻ làm thuê!
và tôi không muốn giống anh.
Trong này!
- Bắt nó!
- Đợi đã.
Giữ nó.
Để ghi nhớ những ngày tốt đẹp.
Đi!
Đã bảo không phải lúc nào
cũng như thế này mà, Edmond.
Cha ơi! Cha đâu?
Phòng làm việc. Cha lại làm gì à?
Nghe con đi cha. Con là chánh án
1 viên chức của chế độ mới.
Con không đủ khả năng giúp
cha thoát tội mưu phản đâu!
Con biết đấy...
Rốt cuộc phản quốc chỉ còn
là vấn đề thời gian mà thôi.
Khi hoàng đế trở về, cha sẽ là người
yêu nước, còn con mới là kẻ phản bội.
Thôi đi, cha già hư hỏng.
Những ngày đó xưa rồi. Napoleon
Bonaparte chẳng còn là hoàng đế gì sất.
Nếu tiếp tục có ý nghĩ điên
rồ đó, sẽ là cơ hội tuyệt vời
để ngồi tù và phá hoại cả gia đình
chỉ vì sự đồng cảm ngu si đó của cha.
Ít ra ta cũng biết đồng cảm.
Vì Chúa, thưa cha, tất cả những gì Valentina muốn nói
là cha sẽ làm liên lụy đến cả nhà mất.
- Rồi cha sẽ thấy.
- Thấy?
Ta là cha già hư hỏng mà.
Ta chẳng thấy gì cả. Thôi nhé.
Đi đi.
Đi.
Chào mừng anh Dantes.
Tôi là Armand Dorléac, người cai ngục của pháo đài If.
Thưa ông, chắc ông đã nghe điều này nhiều rồi.
nhưng xin đảm bảo là tôi vô tội.
Chắc hẳn ai cũng nói thế
nhưng tôi thực sự vô tội.
- Vô tội.
- Vâng.
Tôi biết. Tôi biết thật mà.
- Ông chế giễu tôi ư?
- Không, anh Dantes thân yêu ạ.
Tôi biết anh hoàn toàn vô tội.
Nếu không thì sao anh bị nhốt ở đây cơ chứ?
Nếu anh thực sự có tội
thì có cả trăm nhà tù ở Pháp để nhốt anh
còn pháo đài If là nơi nhốt những người mà họ e ngại.
Cùng đi xem chỗ của anh nhé?
"Chúa sẽ cho tôi công lý."
Mọi người luôn cố gắng lạc quan lên.
Hoặc họ đếm lịch nhưng sớm
muộn gì họ cũng sẽ chán rồi chết.
- Có một cửa sổ.
- E là tất cả những gì còn lại là 1 bức tường thật khó coi.
Nên tôi nghĩ ra 1 cách khác để giúp
các tù nhân nắm bắt được thời gian.
Hàng năm, vào ngày kỷ niệm họ bị tống giam
chúng tôi tra tấn họ.
Thường thì chỉ đánh đập thôi.
nhưng trong ngày đầu tiên họ ở đây
trong trường hợp của anh là hôm nay
tôi thích làm cái gì đó đặc biệt hơn.
và nếu anh đang nghĩ
"Hỡi Chúa, sao lại là con?"
- Thì câu trả lời là, Chúa chẳng liên quan.
- Được chưa?
Thực ra, vào thời gian này trong
năm, ở Pháp không hề có Chúa.
Chúa nắm bắt được mọi thứ.
Người ở khắp nơi và thấy mọi chuyện.
Được rồi.
Cùng mặc cả nhé?
Anh cầu xin Chúa giúp đỡ và tôi sẽ
dừng lại ngay khi Người xuất hiện.
Ngài Villefort, ngài đã nghe tin gì chưa?
- Napoleon đã thoát khỏi Elba!
- Cái gì?
Lên bờ cách đây 100 dặm.
Ông ta đang tiến về Paris!
Gói hết tài liệu lại và bảo tên
thư ký đần độn đi tìm sổ cái!
Chúng tôi tới để bào chữa cho
Dantes Edmond, thưa Tòa.
Không phải bây giờ! Dantes?
Ta chưa từng gặp, thưa ngài.
Tôi là Fernand, con trai của bá tước Mondego.
Tôi xin thề Edmond Dantes hoàn toàn vô tội.
Đây là chủ nhân, ông Morell
cha và hôn thê của anh ấy, Mercedes.
Edmond Dantes bị buộc tội mưu phản.
- nhưng ngươi lại đứng về phía hắn?
- đúng vậy.
Thế nếu ta cho ngươi biết Dantes
còn bị buộc tội giết người?
- Giết người?
- Edmond không bao giờ làm thế.
Dantes mang thư của Napoleon gửi đồng bọn.
Hắn đã giết người của tôi khi hắn bị bắt.
Không, thưa ngài, nếu quen anh ấy
ngài sẽ biết chuyện đó là không thể.
Xin hãy rủ lòng thương.
Ngài có bằng chứng tội phản quốc chứ?
Đó là việc của chính phủ.
Xin hãy cho chúng tôi biết anh ấy đang ở đâu.
Tôi không thể, thưa cô.
Hắn đã được trao cho người của nhà vua.
Tôi có thể hiểu nỗi đau của cô.
nhưng tôi khuyên tất cả các vị
hãy quên Edmond Dantes đi
đặc biệt là cô đấy, thưa cô.
Hãy an ủi người bạn tốt của các vị đây
và có lẽ sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.
Giờ cho tôi thứ lỗi. Tôi đang bận việc.
Con tôi không phải kẻ phản bội!
Tôi sẽ cố biện hộ.
- Cứ để Fernand giải quyết. Cậu ấy có thể biện hộ mà.
- Điều đó là không thể. Không bao giờ.
Anh sẽ không bỏ mặc Edmond đâu.
Em sẽ không quên lòng tốt của anh.
và anh sẽ không bỏ cuộc đâu.
Không phải tôi không đánh giá
cao việc thêu dệt tội mưu phản
nhưng thế còn tội giết người?
Thật ra nó khá là đơn giản.
Khi anh tố giác với tôi việc Dantes nhận bức thư
Tôi chưa thực sự hiểu tại sao
anh lại phản bội bạn mình
nhưng giờ khi thấy vị hôn thê xinh đẹp
của anh ta, tôi đã hoàn toàn hiểu.
Điều gì khiến ngài sẵn lòng giúp thế?
Ngồi đi, Mondego.
Quay lại đây!
Quay lại đây!
Tội phạm tội gì?
Tôi vô tội!
Mừng ngày kỷ niệm, Dantes.
Hẹn năm sau nhé.
Đã 4 năm thật rồi sao, Delius?
Hay Danton? Tên mày là gì ấy nhỉ?
Thứ lỗi cho sự đường đột của tôi.
nhưng tôi đã rất ấn tượng rằng
mình đã đào được ra bên ngoài.
Anh biết tiếng Anh không?
Tiếng Ý?
Tôi là Faria Abbe. Tôi đã
ở pháo đài If 11 năm rồi.
Trong đó, 5 năm là để
đào đường hầm này.
Có 72.519 khối đá
trong bức tường của tôi.
Tôi đã đếm đi đếm lại rồi.
nhưng anh đã đặt tên cho chúng chưa?
Tôi đã từng như anh bây giờ.
nhưng tôi hứa, mọi chuyện sẽ qua thôi.
Tôi hứa đấy.
Giờ tôi có thể đứng trên vai anh không?
Cho tôi xuống.
Cho tôi xuống đi.
Tôi đã không được nhìn thấy
bầu trời 11 năm rồi. Cảm ơn anh.
Tạ ơn Chúa.
Không có Chúa ở đây đâu, ông linh mục ạ.
Thế còn câu khắc kia?
Nó đã bị mờ, cũng như Chúa đã mờ trong tim tôi.
- Cái gì đã thay thế nó?
- Hận thù.
Giữ này.
Theo tôi.
Có lẽ ý chí trả thù của anh
là theo ý Chúa cho anh còn sống
7 năm nay.
- Để được gì?
- Trốn thoát.
Đây rồi.
Ông đã nói về trốn thoát.
Phải.
Chỉ có hai khả năng để vượt tường
và ra biển.
Đơn giản là tôi đã chọn sai hướng.
Giờ đã có 2 người
ta có thể đào theo hướng ngược lại.
Với sức của cả 2, ta có thể
làm được trong vòng 8 năm.
Anh còn dành thời gian làm gì khác nữa?
1 cuộc hẹn cần thiết nào đó chăng?
Để đổi lại sự giúp đỡ của anh
tôi sẽ cho anh 1 thứ vô giá.
Sự tự do?
Không, tự do có thể bị mất đi
anh biết mà.
Tôi cho anh kiến thức, mọi thứ tôi đã từng học.
Tôi sẽ dạy anh về kinh tế, toán học,
triết học, khoa học.
cả đọc và viết?
Dĩ nhiên.
Khi nào ta sẽ bắt đầu?
Được rồi.
Thắp đuốc.
Nào.
Khe mở hai lần một ngày.
Một lần để đổ bô, nơi ta giấu đất.
Đi nào.
và một lần vào buổi tối để đưa cơm.
Thắp đuốc.
Nào, linh mục.
Cảm ơn.
Ngoài những lúc đó ta có thể đào
cả ngày mà không sợ bị phát hiện.
"Vậy sự thờ ơ trở thành
đồng minh của ta."
Tuyệt vời.
Ông đã ở trong quân đội của Napoleon.
Chúng tôi đã từng mơ được như vậy.
Tuy nhiên, một đêm
trung đoàn tôi phát hiện
1 toán du kích
đang trốn trong 1 nhà thờ.
Tôi được lệnh phóng hỏa nhà thờ
mà chúng đang ở.
Ông đã làm thế?
Với nỗi xấu hổ cả đời, tôi đã làm.
Tôi đã làm.
Sao ông bị vào đây?
Ngày hôm sau tôi đào ngũ
và dành phần đời còn lại để ăn năn
với Chúa.
Tôi làm thư ký riêng cho
1 bá tước vô cùng giàu có, Enrique Spada.
Spada là 1 người ngay thẳng.
Đáng buồn thay, vài năm sau đó
ông ấy đã qua đời
cùng tin đồn rằng ông ấy đã
giấu khối tài sản vô hạn của mình.
- Hai tuần sau, tôi bị bắt.
- Tại sao?
Napoleon muốn kho báu của Spada.
Ông ta không tin tôi không biết nơi giấu kho báu.
Nên ông ta bắt tôi vào đây để nhớ lại.
và ở đây tôi có Chúa ở bên
cho đến khi Người gửi anh đến với tôi.
Chúa cũng chẳng thực tế hơn
kho báu của ông đâu, ông linh mục.
Có thể.
Mau bắt lấy nó.
Tính ra.
2.500 cm³ đá và bụi mỗi ngày
trong 365 ngày.
Tương đương với 3 mét rưỡi mỗi năm
12 feet, 1 foot mỗi tháng.
3 inch mỗi tuần.
Bằng tiếng Ý.
Đừng phí phạm nến.
Ông từng là 1 người lính, linh mục.
Ông biết về vũ khí chứ.
Dạy tôi đi.
Nếu không thì tự đào 1 mình.
Anh bắt tôi phải công bằng đấy à, Dantes.
Thật nực cười.
Các kiếm sĩ mạnh mẽ không nhất thiết phải thắng.
Mà phải có tốc độ!
Tốc độ của bàn tay.
Tốc độ của tâm trí.
Giờ khua tay qua những giọt nước này
mà không để bị ướt.
Như thế này.
Tôi phải tập thế này trong bao lâu?
Tôi xuống đường hầm đấy.
Động tác đỡ.
Như thế.
Đến giờ học rồi.
Định nghĩa kinh tế.
Kinh tế là 1 ngành khoa học điều phối các sản phẩm
phân phối và tiêu thụ hàng hoá.
Dịch đi.
Đào trước, tiền sau.
Cảm ơn. Giáng Sinh vui vẻ, Edmond.
Hơn kém 1 tháng gì đó.
Tốt. Anh đang trả thù ai? Danglars? Mondego?
Thế ông nghĩ là ai?
Tốt! Quá tốt.
Ta có định luật thứ ba của Newton.
Mọi hành động đều có phản ứng
trong vật lý và cả trong thực tế.
Vậy việc tôi trả thù là phản ứng đối với
hành động của Danglars và Mondego.
Ngồi dậy.
Trả tôi chỗ.
Anh đã kể Villefort bắt anh lại ngay sau khi
hắn đã xóa tội cho anh.
Anh về được rồi.
Vâng, đúng thế.
Vậy sao ông hắn đóng màn kịch đó
trừ khi hắn có lý do để đổi ý và bắt anh lại?
- Hãy nghĩ đi, Edmond.
- Tôi đang cố.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Hắn hỏi tôi...
Napoleon có cho anh biết ai sẽ nhận thư?
- Tôi trả lời...
- Ngài Clarion.
- Không gì hơn?
- Không gì cả. Hắn đốt lá thư và bảo tôi có thể đi.
Hắn đốt lá thư.
Vâng.
Thật lạ khi chánh án lại đốt bằng chứng
của một âm mưu phản quốc
và sau đó bỏ tù người duy nhất
biết về việc ông Clarion Monsieur có liên quan
tới âm mưu đó.
Hắn muốn bảo vệ ai đó.
- Một người bạn thân chăng?
- Không.
Một chính trị gia như Villefort
không có bạn như vậy đâu.
Clarion có thể là người thân.
Một người ruột thịt, có thể là...
Không!
Cha Villefort là đại tá trong quân đội Napoleon.
Villefort không bảo vệ Clarion.
Mà là bảo vệ chính mình.
Danglars đã nói dối rằng nhìn
thấy Napoleon đưa tôi lá thư.
Mondego thì cho Villefort biết tôi giữ nó.
và chính Villefort bắt tôi vào đây.
Hoan hô, Edmond.
Chúa ơi.
Edmond, nến đâu, mau lên.
Chúa ơi. Cái gì kia? Nhìn này.
Nhìn! Là rễ. Rễ cây.
Nếu đây là rễ cây, thì chỉ còn vài tháng nữa thôi.
Vâng. Hay lắm, linh mục. Để tôi đi lấy cái đục.
Tốt. Tốt.
Linh mục!
Nhân danh Chúa, đi đi.
Đi đi. Đi!
Phổi tôi bị thủng rồi.
- Đừng nói gì cả.
- Nghe này.
Không còn nhiều thời gian đâu.
Dưới chỗ sách kia
có viên đá rời.
Mang cho tôi cái anh tìm thấy.
Mau lên.
Mở nó ra.
Khi nói với chúng tôi không biết
chỗ giấu kho báu của Spada, tôi đã nói dối.
Ông đã nói dối?
Tôi là linh mục, chứ không phải thánh.
Ở đó
trên hòn đảo thuộc Ý đó.
- Monte Cristo?
- Phải.
Vận dụng trí óc đi.
- Lần theo các manh mối.
- Đường hầm bị chặn rồi. Tôi không thể trốn thoát.
Không, cứ đào tiếp đi.
Khi thoát, hãy chỉ dùng nó cho mục đích tốt.
Không, tôi chắc chắn sẽ dùng nó để báo thù.
Đây sẽ là bài học cuối cùng của anh.
Đừng mắc...
Đừng mắc tội...
mà hãy nghe lời Chúa.
Chúa đã nói, "Hận thù là của ta."
Tôi không tin vào Chúa.
Điều đó không quan trọng.
Người tin tưởng anh.
Linh mục?
Đĩa ăn.
Để ra đây.
Chúa ơi.
Ông ta luôn rất tỉnh táo.
Lần đầu tiên trong 12 năm
ông ta không nói "cảm ơn."
- Chết rồi.
- Sao lại thế?
Ngã từ trên giường xuống.
- Ông ta trông bẩn nhỉ.
- Ai mà chẳng bẩn.
Bọc xác lại
rồi đi gặp Dorleac.
Một, hai, ba.
Phải, đi gặp Dorleac thôi.
Khóa làm gì? Ông ta đi đâu được nữa.
Tôi không biết. Quen thế rồi.
Vĩnh biệt, linh mục.
Giờ ông đã tự do rồi,
còn tôi thì không bao giờ.
Cuối cùng ông linh mục già
này cũng đi gặp thánh Peter.
Mang ông ta theo.
- Rồi chôn đi.
- Xong chưa?
Một. Có bấy nhiêu thôi.
- Tiếp đi.
- Nào. Không có cả ngày đâu.
Thực ra là có đấy.
Tao có...
Tao có toàn bộ thời gian trên thế giới này!
Nào.
Nào.
Ngài Dorléac!
Thưa Đức Cha, xin hiến dâng Người
những kẻ tôi tớ hèn mọn này.
Dù tên nó có là gì.
Chúa ơi, tôi chán quá rồi.
Ngài Dorléac!
Ông ta có tấm bản đồ thật không nhỉ?
Không đâu.
Đâu...
Dừng lại!
Ngài Dorléac!
Đếm đến 3 là sao? Ta sẽ ném xác
trước hay sau khi đếm đến ba?
- Sau khi đếm đến 3.
- Một... hai...
- Ngài Dorléac!
- và...
- Đừng, ngài Dorléac!
- Một...
- Hai...
- Đừng ném xác xuống vách đá!
Ba!
Ta đã có thể làm tốt hơn thế.
Cảm ơn ông, linh mục.
Cảm ơn ông.
Anh bạn này
tôi định hỏi anh là ai
nhưng nhìn đống quần áo tả tơi
và việc pháo đài If cũng chỉ cách đây có 2 dặm
anh còn là ai được nữa?
Còn tôi là Luigi Vampa
1 tên buôn lậu và trộm.
Tôi cùng người của tôi đến đảo này để chôn sống
1 kẻ đã có ý định giấu số
vàng cướp được làm của riêng
thay vì chia sẽ với đồng bọn.
Điều thú vị là vài người bạn trung nghĩa của hắn
đã năn nỉ tôi rủ lòng thương
nhưng tất nhiên đó là điều không thể
vì như vậy sẽ làm mất uy quyền của tôi.
- Chính vì vậy gặp được anh thật là may mắn.
- Tại sao?
Anh đã giúp tôi nghĩ ra cách
tỏ ra chút nhân từ với Jacopo
tên đê tiện bị trói đằng kia kìa
mà không sợ bị cho là mềm yếu.
và mấy gã này sẽ được xem no mắt 1 cuộc đấu.
Sao tôi làm thế được chứ?
Chúng tôi sẽ xem anh và Jacopo đánh nhau chí mạng.
Nếu Jacopo thắng, chúng tôi sẽ chào đón hắn trở lại.
Nếu anh thắng, tôi đã cho Jacopo cơ hội để sống
ngay cả khi hắn không biết tận dụng nó
và anh có thể thế chỗ hắn trên tàu.
Thế nếu tôi thắng nhưng không muốn làm 1 tên buôn lậu?
Thì bọn tôi sẽ nhanh chóng rạch cổ anh thôi.
Tôi nhận thấy nghề buôn lậu rất hợp với mình
và tôi sẽ rất vui mừng được
giết chết bạn ông, kẻ đê tiện kia.
Mà này, Jacopo là tên đấu dao giỏi nhất tôi từng biết đấy.
Có lẽ ông nên giao thiệp rộng hơn.
Thả Jacopo ra và trả hắn con dao.
Rồi trò chơi bắt đầu.
Đứng dậy, đồ đê tiện.
Mau lên!
Nếu muốn sống thì đừng bao giờ chớp mắt.
Ông Vampam, hãy cho Jacopo sống.
Viễn cảnh bị chôn sống đã đủ làm hắn sợ lắm rồi.
Những người muốn xem đánh nhau đã được thỏa mãn.
Những người muốn tha cho Jacopo cũng đã được toại nguyện.
và nếu giữ cả tôi cùng Jacopo
ông sẽ vừa có được 1 thủy thủ và 1 tay đấu lành nghề.
Vậy đi.
Anh tên gì?
Tên anh ta? Ta sẽ gọi anh ta là Zatarra.
- Nghe đáng sợ nhỉ.
- Nó có nghĩa là gỗ trôi giạt.
Xin thề trước mộ người thân
kể cả những người khốn khổ
tôi sẽ mãi mãi là người của anh.
Tôi biết.
Tinh đấy.
Anh đã đến Marseilles bao giờ chưa?
Đó là quê nhà tôi.
nhưng anh lại không cùng những người khác lên bờ.
Nghe tôi, Zatarra.
Dù có chuyện gì đã xảy ra, anh cũng
không thể làm đúng nếu cứ ở trên tàu.
Đi đi. Tùy thuộc vào anh cả đấy.
Có người từng nói "Ta là vua hoặc tốt."
Phải. Ai thế?
Napoleon Bonaparte.
Bonaparte?
Ôi, Zatarra, những câu chuyện anh kể.
Có thể ngày nào đó tôi sẽ đi tìm ông.
Đàn ông luôn cần người bạn tốt.
Phải đấy.
Danglars, sao thế?
Thưa ngài, thuyền trưởng Reynaud đã mất,
còn Edmond Dantes thì không tuân lệnh tôi.
Zatarra, anh không sao chứ?
Mọi thứ đều đã thay đổi.
Tôi muốn mua một con tàu, loại vừa cho 2 ta.
Chờ tôi nhé. Tôi cần đi gặp 1 người.
Đây có phải nhà của ông Morell?
Thưa ông, ông tôi không được khỏe.
Nếu khỏe, ông cũng chỉ tiếp khách trước 11h đêm thôi.
Có lẽ lần này ông sẽ tiếp
người đang tìm gặp Edmond Dantes.
Xin lỗi đã đến vào giờ này.
Người già có bao giờ ngủ đâu. Mời ngồi.
Julianne, lấy rượu.
Vậy anh Zatarra
là bạn của Edmond?
- Ông Morell?
- Vâng?
Ông cũng biết Edmond?
Nó như con tôi vậy.
Mong ông cho tôi biết gia đình anh ấy đang ở đâu.
Thật không may, cha cậu ấy đã treo cổ tự tử
ngay sau khi biết Edmond mang tội phản quốc.
Tôi hiểu.
Tôi hiểu rồi.
và...
tội phản quốc mà ông nói...
- Ai đã buộc tội anh ấy?
- Ai biết được?
Ngài Villefort, người bỏ tù Edmond
đã tới Paris ngay sau khi nhận chức
trưởng công tố.
Tất nhiên cả cú sốc về vụ cha anh ta bị ám sát
cũng có thể đã đẩy nhanh chuyến đi.
Khoảng thời gian thật kì lạ.
Trông ông cũng có vẻ đã trải
qua 1 khoảng thời gian khó khăn.
Sau cái chết của Edmond, tôi buộc
phải nhận 1 người khác thế chỗ anh ấy.
Một trong những thuyền trưởng của tôi.
và rồi một ngày, Danglars đã đuổi tôi đi.
Số phận của tôi chẳng là gì so với Edmond cả.
Có lẽ vận may của ông sẽ tới sớm thôi.
Tôi sẽ đi tìm ra vị hôn thê của Edmond.
Bá tước phu nhân Mondego ư?
- Bá tước phu nhân?
- Vâng.
Một tháng sau khi Edmond tội nghiệp bị bắt
Mercedes đã cưới người bạn thân nhất của cậu ấy.
- Fernand.
- Phải.
Sau cái chết của cha và anh trai trong chiến tranh
Fernand Mondego trở thành bá tước.
Giờ họ đang sống ở Paris.
Bá tước và phu nhân Mondego.
Anh không sao chứ?
Vâng. Tôi phải đi rồi.
- Rất tiếc tôi không giúp được gì hơn.
- Ồ, không.
Ông đã cho tôi biết những gì tôi cần.
Edmond Dantes chết rồi.
Zatarra. Zatarra, anh sẽ rất tự hào về tôi.
Tôi tìm được một con tàu nhẹ rất tốt.
Còn thuyền buồm thì ta không mua nổi.
1 món hời đó. Zatarra?
Zatarra.
Zatarra, thuyền hết chỗ rồi
dưới đó phải 8 con tàu mới chở đủ!
Anh không hiểu à?
Anh là người giàu có nhất mà tôi từng biết.
Dù anh có rắc rối gì thì cũng hết rồi.
Anh muốn mua gì nào?
Trả thù.
Được rồi, trả thù. Ai?
Danglars, Villefort
Fernand và Mercedes.
Được.
Ta giết mấy kẻ đó, rồi tiêu xài đống kho báu này.
Không, ta sẽ theo dõi, tìm ra điểm yếu của chúng.
Sao không giết luôn đi? Để tôi làm cho.
Tôi sẽ đến Paris.
Tôi sẽ về trước cuối tuần và ta cùng tiêu xài.
Sao lại không được?
Cái chết là quá xa xỉ với chúng.
Chúng còn phải đau khổ hơn tôi nữa.
Chúng phải thấy thế giới của
chúng, những thứ chúng yêu quý
rời xa chúng như tôi đã trải qua.
Nếu muốn thực hiện điều đó
anh cần 1 cái tên hay hơn Zatarra.
Rồi tôi sẽ trở thành bá tước.
Chúc ngài 1 buổi chiều tốt lành.
Tôi tới để mua ngôi nhà đáng yêu của ngài.
Hỗn láo làm sao! Cho ngươi 1 trận bây giờ!
Cút khỏi đất của ta ngay, tên du đãng kia,
không ta gọi chó ra cắn ngươi đấy, nghe chưa?
Cảm ơn.
Thưa quý vị
xin hân hạnh giới thiệu với các vị
bá tước Monte Cristo.
Đẹp quá.
Chào mừng.
Thưa bá tước đáng kính, cho phép
tôi giới thiệu với ngài chồng của tôi
ngài Villefort, trưởng công tố.
Ngài thật tốt bụng khi nghĩ đến chúng tôi.
Tôi mới là người vinh dự được đón tiếp các vị.
Xin hãy tận hưởng buổi tối nay.
Ta biết gì về anh ta?
Không nhiều.
Chúng đâu? Anh có chắc đã mời chúng?
Có, thưa ngài.
nhưng tôi chỉ biết rằng tối nay
bá tước Mondego cần nghỉ ngơi.
Hắn có 1 cuộc hẹn rất quan trọng vào buổi sáng.
Em dậy sớm thế, em thân yêu.
Tử tước Tourville chết rồi sao?
Trừ khi tim hắn không nằm ở phía ngực trái
thì đúng vậy đấy.
Cầu cho anh ấy được an nghỉ.
Anh ấy chỉ muốn bảo vệ
danh dự gia đình mà thôi.
Quá tốt cho hắn.
Vợ hắn và tôi hạnh phúc trong đam mê
của mình. Em thì hạnh phúc trong dốt nát.
Giờ khi tử tước dũng cảm bảo vệ danh dự của mình
em lại đau khổ.
- Ả thì hư hỏng còn hắn thì đã chết.
- Đừng tự tâng bốc mình nữa.
Tôi không hạnh phúc và cũng không ngu dốt
trước bà Tourville, tôi biết còn có 3 người phụ nữ nữa.
Rất tiếc vì đã làm em bẽ mặt.
nhưng ở Paris, khó lòng mà chung thủy được.
và kể từ khi quyết định của tôi
rõ ràng là không sáng suốt,
ta nên tiếp tục đóng kịch thì hơn.
Thực ra cũng như được giải thoát vậy.
Không phải vậy sao?
Tài sản của hắn?
Hắn thua rất nhiều tiền trong các sòng bạc.
Ngay cả khi không phải bị lừa.
Thế còn tàu thuyền của hắn?
vài năm trước hắn đã phải
vay ngân hàng để trả tiền tàu.
- Không dùng Danglars.
- Mai chắc chắn ta phải sở hữu ngân hàng đó.
Nói các hãng tàu khác chừa Mondego ra.
Ta sẽ bắt hắn buộc phải luồn cúi Danglars.
Giờ bảo mấy thương nhân lấy hết đi.
Xin hãy hiểu cho.
Tôi có 1 lô bông rất lớn đã sẵn sàng được gửi đi
và tôi sẽ trả tiền vận chuyển ngay khi hàng tới nơi.
Vậy rõ ràng là tôi cần tàu để chuyển nó đi.
Thưa bá tước Mondego, thật không may
ngân hàng không thể gia hạn thêm.
Tôi đề nghị ngài tìm 1 phương tiện vận chuyển khác.
Cơn gió nào đã đưa ngài tới đây thế, bá tước Mondego?
Thật không hiểu tại sao ngài lại
tránh mặt tôi suốt từng ấy năm.
Tôi sẵn sàng bỏ qua lỗi lầm của ông
và tiếp tục thỏa thuận của ta.
Mấy ngày nay làm ăn không được khấm khá chăng?
Zatarra?
Jacopo.
Ngài ngã khỏi giường đấy ư?
Sau 13 năm ngủ trên một phiến đá
tôi không thể nằm trên giường.
Ôi trời. Ngài có đau không?
Anh tới có việc gì không?
Mondego có một đứa con trai.
- Albert muốn nói chuyện với ta.
- Lúc khác đi!
Bảo nó tôi đang cố bảo toàn đống gia tài của nó đây.
Anh sợ nó sẽ lãng phí chúng như anh à?
Tôi không đưa em từ con gái người bán cá lên
thành nữ bá tước để nghe em phàn nàn đâu.
Làm ơn để tôi làm xong đã, tôi sẽ ra sau.
Để tôi nhắc anh nhớ, tình yêu của tôi
ở Paris anh có cả đống tình nhân
nhưng con trai thì chỉ có 1 mà thôi.
vào đi, Albert.
- Vì Chúa, ngắn gọn thôi.
- Vâng, thưa cha.
Mấy người bạn của con sẽ tới Rome
trong hai tuần để dự lễ Carnival.
- Con muốn đi cùng họ.
- Rome?
- Mà không có người lớn đi kèm? Con mới có 15.
- Gần 16 rồi ạ.
Coi như đó là quà sinh nhật cho con đi cha.
- Con sẽ không gặp rắc rối đâu.
- Không được.
Tất nhiên nó có thể đi.
Tôi sẽ được yên tĩnh làm việc.
Rome!
Albert! Albert!
Đằng này!
Cô ơi?
Không thể trốn mãi đâu.
Cô ơi?
Các ngươi là ai, sao lại làm việc này?
- Bọn ta là người xấu đang cần tiền.
- Tiền ta để trong áo gi-lê.
Không còn nữa.
Với lại, bọn ta không cần tiền của ngươi.
Ngươi là con trai duy nhất của bá tước Mondego chứ gì.
Tiền chuộc? Cứ gửi lời nhắn và cút xuống địa ngục đi.
Dễ dàng thế thì đã tốt nhưng lời nhắn không
tới kịp chỗ cha ngươi trong 2 tuần đâu
rồi sẽ có những cuộc tranh luận bất tận
về việc liệu bọn ta đã giết ngươi chưa.
Không, lời nhắn cũng chỉ vô ích.
Có lẽ ta nên gửi chiếc nhẫn của ngươi.
Phải. Nhẫn của ta có đính huy hiệu Mondego.
Trong khi vẫn còn đeo trong tay ngươi?
Nghe đây, bọn vô lại.
Ta là Albert, con trai của Fernand
bá tước Mondego
và đây sẽ là lần cuối các ngươi dám cười ta.
- Cứ thử làm đi.
- Tùy ngươi thôi. Peppone, dao đâu.
Cắt dây cho cậu bé
không ta cho các ngươi tan xác bây giờ.
Mau!
Theo tôi, chàng trai trẻ. Ra đằng kia chờ tôi.
- Không biết phải cảm ơn ngài sao đây.
- Đi đi. Ta sẽ nói chuyện sau.
Các anh làm tốt lắm.
Xin cảm ơn ngài.
Albert.
Cậu có sao không?
Thưa ngài, tôi nợ ngài ơn cứu mạng.
Mạo hiểm nhỉ.
Cậu là 1 chàng trai trẻ phi thường.
Sáng mai cậu phải đến thăm tôi đấy.
Đồng ý chứ?
Đồng ý ạ.
Xin cho hỏi ngài là ai?
Hiện là bạn cậu. Mai là chủ nhà.
và về mặt hình thức
là bá tước Monte Cristo.
Cậu ta đang ở phòng chờ.
Lúc trong hầm cậu ta khá là can đảm đấy.
Cậu ta là cách để kết thúc.
Vâng, thưa ngài.
Chàng trai trẻ.
Albert, lại đây nào.
Nào.
- 1 đêm thật phiêu lưu.
- Vâng.
Thật là mạo hiểm.
Khi cậu còn trẻ, mọi thứ đều phiêu lưu.
Thưa ngài, có 1 điều tôi băn khoăn.
Làm thế nào ngài biết tôi bị bắt cóc?
Tôi quen biết rộng
kể cả với tầng lớp dưới.
Tôi trả tiền để biết mọi thông tin đáng
chú ý tại các thành phố tôi đang ở.
1 vụ bắt cóc con trai bá tước thì thật đáng lưu ý.
nhưng sao ngài lại mạo hiểm mạng sống để cứu tôi?
Con trai của một người bạn quý tộc.
Ít ra đó là những gì tôi có thể làm.
Nếu là cậu, chắc chắn cậu cũng sẽ làm vậy.
Cha cậu sẽ rất tự hào về cậu.
Ngài phải tới Paris thăm cha mẹ tôi
để họ có thể đích thân cảm ơn ngài.
Tiếc là tôi không thể.
Cậu thấy đấy, tôi còn nhiều việc lắm.
Làm ơn, tôi rất hân hạnh được đón tiếp ngài.
- Jacopo?
- Vâng, thưa ngài?
Về chuyện Spada, đến đâu rồi nhỉ?
- Ngay cả bây giờ, chỗ vàng...
- Lô hàng?
Tôi xin lỗi, thưa ngài.
Lô hàng đang quá cảnh
tới Marseilles.
- Thế nó tới nơi chưa?
- Cũng phải 3 tuần nữa, thưa ngài.
Ba tuần? Quá đủ để đi thăm Paris.
- Hay lắm.
- Tuyệt vời.
- Ngài sẽ tới vừa kịp lúc.
- Kịp lúc gì?
- Chúc mừng sinh nhật.
- Cảm ơn.
Bá tước Monte Cristo.
Bá tước!
- Albert.
- Thưa ngài. Cha!
Cho phép con giới thiệu bá tước Monte Cristo.
- Rất hân hạnh.
- Tôi cũng rất hân hạnh, bá tước Mondego.
Tôi đã mong chờ giây phút này từ rất lâu rồi.
Tôi rất vinh dự được đón tiếp ngài
người đã cứu con tôi.
Cho phép tôi giới thiệu bá tước phu nhân Mondego.
Mercedes.
Bá tước phu nhân.
1 người mẹ như tôi vô cùng cảm kích trước
những gì ngài đã làm cho con tôi và tôi.
Thưa ngài, tôi sẽ không bao giờ quên ơn ngài.
Thôi mà, thưa phu nhân
chẳng đáng gì đâu.
Chắc chắn chỉ một tháng nữa thôi
bà thậm chí sẽ chẳng nhớ tên tôi đâu.
Tôi mượn vợ ngài được không?
- Gì cơ?
- Để nhảy điệu Van-xơ.
Dĩ nhiên.
Thưa cha, ông ấy tuyệt nhỉ?
- Sao thế?
- Không có gì.
Ngài khiến tôi nhớ tới 1 người từ rất lâu rồi
1 người tôi vô cùng yêu quý.
Ngại quá. Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?
Anh ấy chết rồi.
nhưng tôi không phải người ấy.
Ông bà Villefort.
Họ tới đây làm gì nhỉ?
Công tố viên Villefort.
- Anh đang làm gì ở đây thế?
- Ồ, ông bà Villefort.
Thật mừng khi các vị có thể
tới thăm khi tôi vẫn còn ở đây.
- Chúng tôi vô cùng mừng rỡ khi nhận
được lời nhắn của ngài. - Cảm ơn.
Tôi có thể gặp riêng chồng bà được chứ?
Nghe nói ngài rất am hiểu về luật pháp.
Tôi đang có chuyện hi vọng ngài có thể giúp.
Xin lỗi.
Fernand. Fernand! Nâng ly mừng thôi!
Lát nữa đi. Tôi đang có công chuyện.
Khách của ta đang chờ. Cả Albert nữa.
Em làm đi. Chắc chắn sẽ rất tuyệt đấy.
Anh là cha nó mà!
Ít ra anh cũng phải làm việc này chứ.
Anh biết con rất ngưỡng mộ anh mà.
Vậy nó sẽ tha thứ cho sự vắng mặt của tôi.
nhưng...
Tưởng ta đã nhất chí không gặp nhau nơi công cộng.
Sao tôi từ chối bá tước Monte Cristo được chứ?
Thôi đi.
- Ta biết gì về hắn?
- Ông ta là người nước ngoài,
giàu có.
Nghe nói ông ta đã cứu con anh.
- Hắn cần gặp anh có chuyện gì thế?
- Sao tôi phải nói?
Khi con tôi trở về từ Rome
nó nói Monte Cristo đang chờ 1 lô hàng.
Nó còn nghe thấy từ "vàng"
và "Spada."
Anh không tin...
Monte Cristo đã tìm thấy kho báu của Spada.
1 giờ trước, hắn đã nhờ tôi giúp
tháo gỡ vài rắc rối về kiểm duyệt
của 1 chuyến hàng tới từ Marseilles.
Tôi đã có thể bắt hắn.
Đừng làm thế. Cứ làm hắn an tâm đi.
- Sao có thể...
- Tôi có người quen có thể giải quyết chuyện này.
Bảo Monte Cristo anh sẽ cho
lô hàng của hắn qua hải quan
nhưng sẽ phải để chúng ở cảng qua đêm.
Tôi sẽ đưa chúng tới dinh thự
cũ của gia đình tôi ở Bouchon
ngày hôm sau ta sẽ gặp nhau ở đó.
Tôi muốn 70%.
50 thôi.
Được.
Thưa quý vị
rất tiếc chồng tôi đang vướng công chuyện.
Nên tôi sẽ là người...
Giới thiệu với các vị
1 lần nữa, bá tước Monte Cristo.
Tôi đã dám cả gan xin ngài bá tước
cho phép tôi được nâng lý chúc mừng sinh nhật Albert.
Tôi cứ nài nỉ mãi nên vị chủ nhà tốt bụng của ta
đã miễn cưỡng từ bỏ quyền làm cha của mình
để làm hài lòng khách
ngay cả khi đó là 1 người thô lỗ như tôi.
Cậu Albert còn làm được nhiều hơn
những gì tôi đã giúp ở Rome.
Khi xuống hầm
tôi đã thấy bọn tội phạm trói Albert lại
dọa cắt ngón tay và gửi cho cha cậu
làm bằng chứng về vụ bắt cóc.
Chúa ơi!
Cậu bé đã trả lời rằng "Cứ thử làm đi."
Cuộc đời là một cơn bão, anh bạn trẻ của tôi ạ.
Sẽ có lúc cậu được đắm mình trong ánh nắng ngọt ngào
nhưng rồi tiếp đó là cơn thịnh nộ của tự nhiên.
Điều khẳng định bản lĩnh của cậu
chính là những gì cậu làm khi cơn bão đến.
Cậu phải nhìn vào cơn bão mà thốt lên
như cậu đã làm ở Rome
"Cứ thử làm đi
rồi ta sẽ báo thù. "
Rồi số phận sẽ biết cậu như chúng tôi đã biết
là Albert Mondego, 1 người đàn ông.
Đi!
Edmond, Villefort nói anh đã bị hành quyết.
- Vậy ư?
- Chúa ơi.
- Bá tước phu nhân, bà nhầm rồi.
Về dinh thự Mondego.- Không!
- Thưa bà, tôi chỉ lo cho danh tiếng của bà.
- Em xin anh đấy, Edmond.
- Em không cần biết anh quay lại bằng cách nào.
- Tôi không phải Edmond.
Thôi đi!
Thế anh là cái gì?
Một linh hồn? Một hồn ma tới để giày vò em?
Bà yêu Edmond ư?
Vâng.
Trong bao lâu?
Trong suốt cuộc đời em.
Vậy sau khi anh ấy chết được
bao lâu thì bà cưới ngài bá tước?
Thật không công bằng.
Đã tới nhà bà rồi, bá tước phu nhân.
Ngài nói đúng. Ngài không thể là Edmond của tôi được.
Vậy đấy. Là bà tự nói đấy nhé.
Edmond Dantes đã chết rồi. Chúc bà ngủ ngon.
Bá tước phu nhân.
Nếu ngươi còn dám can thiệp vào chuyện của ta
ta sẽ, ta hứa ta sẽ kết thúc mọi chuyện.
Ngươi hiểu chưa?
- Tôi hiểu ngài đang giận.
- Giận?
Kẻ thù đã hoàn toàn mắc bẫy của ta.
Giận điên, thưa ngài, vì đã phớt lờ:
tài sản và một quý bà xinh đẹp yêu ngài.
Hãy lấy tiền, người phụ nữ ấy
và sống cuộc sống của mình đi.
Dừng kế hoạch này lại.
Coi như ngài đã thắng rồi.
- Không được.
- Tại sao?
Tôi vẫn là người của ngài, Zatarra.
Thề là thề. Tôi sẽ bảo vệ ngài.
Kể cả khi phải bảo vệ ngài khỏi chính mình.
Để tôi đưa ngài về.
Ta sẽ đi bộ.
Cất 2 thùng vào tàu Pharaon cho ta.
Mondego sẽ chẳng biết đâu.
Nào. Lên tàu.
- Philippe Danglars?
- Vâng?
Ông đã bị buộc tội trộm hàng của tàu buôn.
Thật là vô lý.
Giải quyết chuyện này cũng dễ thôi.
Những người này sẽ lục soát tàu của ông.
Bá tước Mondego đã đặt bẫy ta.
nhưng ta sẽ không bị bắt vì hắn đâu.
Ngươi là ai?
Ta là bá tước Monte Cristo
nhưng bạn bè gọi ta là Edmond Dantes.
Dantes?
Giết trước khi hắn không thể nói.
Đừng. Nóng quá.
Villefort thân mến.
Hy vọng anh không phiền khi tôi tới.
Thưa ngài, không ngờ ngài lại tới.
Tôi muốn đích thân cảm ơn anh
đã giúp tôi về chuyến hàng.
À, vâng. Tôi đã thoả thuận xong hết rồi.
Tôi hứa sẽ không có rắc rối gì đâu.
Tuyệt. Tôi cho rằng đây sẽ là khởi đầu
cho 1 mối quen biết lâu dài và có lợi.
Cho tôi hỏi điều này nhé?
Vâng, tất nhiên. Điều gì cũng được.
Tôi chỉ hơi tò mò.
Sao 16 năm trước anh lại nói
với bá tước phu nhân Mondego
rằng Edmond Dantes đã bị hành quyết?
Tôi không hiểu. Ngài đang nói về chuyện gì thế?
Đó là một câu hỏi vô cùng đơn giản.
Sao ngài biết mấy chuyện này?
Nóng đủ rồi đấy.
Ngài không hiểu rồi.
Dantes đã nhận một lá thư từ Napoleon.
- đó rõ ràng là tội phản quốc.
- nhưng ta đều biết anh ấy chưa hề gửi nó đi.
Bỏ tù một người chỉ với mấy chứng
cứ đó đã tệ lắm rồi nhưng còn nói...
Thưa ngài, tôi không hiểu sao
ngài cứ muốn nói về chuyện này.
Giờ tôi đang tự hỏi
"Người bạn cũ của tôi, Villefort được gì
khi cho Mercedes biết Edmond Dantes đã chết?"
Câu trả lời là... chẳng gì hết.
Đúng như ngài nói, chẳng gì hết.
Vậy tại sao...
nhưng nếu người bạn cũ của tôi
hiện là trưởng công tố Pháp
không được lợi từ lời nói dối đó, vậy thì ai được?
Bá tước thân mến, ở đây nóng
thế này mà ngài vẫn mặc y phục.
- Đến lúc ta về rồi.
- Tôi nghĩ người được lợi nhất
chính là Fernand, bá tước Mondego.
Tôi không hiểu vụ án này có liên
quan gì tới mối làm ăn của ta.
Tôi sẽ cho anh biết.
Ngồi đi, Mondego.
Tôi là người tham vọng và để đẩy xa những tham vọng đó
tôi phải xóa sổ những kẻ ủng hộ Napoleon.
nhưng khi Napoleon trốn thoát
phải nói rằng như cái *** trong mắt vậy.
Một khi tôi bị chọc tức, ắt sẽ có đổ máu.
- Nợ máu trả máu.
- Vấn đề là chuyện như vậy
tôi không thể tự làm được.
Vậy tôi có một đề xuất.
Cha anh khỏe không?
Rất tiếc là vẫn còn sống.
Ta cùng bất hạnh như nhau.
Nhớ ra chưa?
Sao cửa lại khóa?
Tôi yêu cầu ngài cho tôi ra.
Rõ ràng ngươi không phải là bạn của ta.
Cha ngươi là một người ủng hộ trung thành của Napoleon.
Có thể đã tham gia vào âm mưu
giúp Napoleon thoát khỏi Elba.
Hoàng đế sẽ tới sớm!
Thật bất tiện cho 1 công chức đầy tham vọng.
nhưng rồi 16 năm trước ông ấy qua
đời, đột ngột bị giết rất đúng lúc.
Hoàng đế Napoleon.
Kẻ giết người không hề bị tóm.
Ngươi có nỗ lực tìm hắn không?
Không hề có bằng chứng hay nhân chứng.
Chỉ có lý thuyết suông.
Chỉ toàn phỏng đoán mà thôi.
Ngược lại. Có bá tước Mondego.
Mondego. Tại sao?
Vì con trai ngươi là đồ nhát gan.
Mondego chính là thủ phạm!
Cả triệu năm nữa hắn cũng không thú nhận đâu!
Đúng vậy, hắn sẽ không nhận đâu.
nhưng ngươi vừa nhận thay hắn đấy.
Anh Villefort, anh đã bị bắt vì tội mưu sát.
Nhớ ra chưa?
Dantes?
Một cách ân xá.
Tưởng ta cho ngươi chết dễ vậy sao?
Edmond?
Tôi nghĩ ta đã nói chuyện xong trong xe ngựa rồi chứ.
Em cũng nghĩ vậy.
Cho đến khi em nhận ra
anh đã nói tên "Dantes."
Cái tên không một ai nhắc tới.
Em muốn gì ở tôi?
Em muốn được quên anh
cũng như cách anh đã quên em.
Chỉ 1 vài câu thôi rồi em sẽ biến mất mãi mãi.
Hãy hỏi đi.
Anh đã ở đâu?
13 năm ở pháo đài If
và khắp mọi nơi khác.
Ở pháo đài If trong 13 năm.
Anh có đau đớn không?
Em hỏi xong chưa? Tôi đang có chuyện cần nghĩ.
- Chuyện gì đã xảy ra sau đó?
- Nhiều chuyện.
- Sao anh không tìm gặp em?
- Sao em không đợi tôi?
Em cưới kẻ đã phản bội tôi...
Đêm đó ở bãi đá em đã nói với anh
anh còn nhớ không?
Rằng em sẽ mãi mãi đeo nó trên tay mình
và đúng như vậy.
- Tại sao?
- Anh biết mà.
Nếu em có bao giờ yêu tôi
thì xin đừng lấy đi sự hận thù của tôi.
Đó là tất cả những gì mà tôi có.
Bỏ đi, Edmond. Bỏ đi.
Em không biết anh đang có âm mưu đen tối gì.
Em cũng không biết làm sao mà ta có thể
sống thiếu nhau suốt 16 năm qua.
- nhưng Chúa đã cho ta một khởi đầu mới...
- Chúa à?
Đừng phủ nhận Người.
Tôi không thể thoát khỏi Người sao?
Không. Người nắm bắt tất cả.
Ngay cả một nụ hôn.
Thưa bà?
Bá tước đâu?
Bá tước muốn bà gặp ngài vào chiều nay.
- Gặp anh ấy?
- Vâng,
để ra nước ngoài cùng con trai của bà.
Sẽ có người đưa bà về nhà
và bà chỉ cần đợi tôi ở đó.
- và ta sẽ...
- cảm ơn!
- Vâng nhưng...
- Tôi cần về nhà đóng gói hành lý.
Vâng, thưa bà...
- Bá tước đâu?
- Trên gác, thưa bà.
Sao thế?
Phá sản. Chủ nợ đang đòi nợ.
- Tôi cũng bị bắt rồi.
- Vì tội gì?
Cướp của, tham nhũng và giết người.
- Anh đã làm vậy thật sao?
- Phải.
Bây giờ không phải lúc để nói chuyện.
Binh lính đang trên đường tới
mau lên, đóng gói đồ đạc đi.
Tôi không đi cùng anh đâu, Fernand.
Cô là vợ tôi.
Tôi đã sắp xếp hết rồi.
Ta sẽ ổn cả thôi.
Giờ đi tìm con tôi đi.
- Nó không phải con anh.
- Cái gì?
Albert Mondego là con trai của Edmond Dantes.
Thế anh nghĩ vì sao tôi lại vội vã cưới
anh ngay sau khi Edmond chết?
Đẻ non.
Kỳ công quá nhỉ.
Vậy nó là thằng con hoang của 1 kẻ phản bội đã chết.
Nó luôn làm tôi thất vọng.
Tạm biệt, Mercedes. Thỉnh thoảng cô cũng làm tôi rất hài lòng.
Còn anh chưa từng làm tôi vui.
Cái gì đây?
Monte Cristo.
Chúc mừng ngươi, Fernand.
Edmond?
nhưng làm thế nào mà...
Làm thế nào tôi trốn thoát? Với khó khăn.
Làm thế nào tôi lên kế hoạch
thời điểm này? Với niềm vui.
Vậy ngươi đã lấy lại Mercedes?
và mọi thứ khác
ngoại trừ mạng sống của ngươi.
Sao ngươi làm thế?
Phức tạp lắm.
Cứ coi như đây là sự trả thù cho
cuộc sống mà ngươi đã lấy của ta.
Có vẻ ai đó đã dạy ngươi đấu kiếm.
Sao ngươi dám tự nhận là bạn của ta?
Ta là bạn mà, Edmond.
Ngươi đã cho ta xuống địa ngục!
Tại sao?
Trả thù đi.
nhưng hãy nhớ đây là dòng máu cao quý.
Dòng máu mà ngươi sẽ không bao giờ có.
Đồ bá tước như ngươi chẳng bằng ta làm thường dân!
Ngươi không có máu quý tộc.
- Ta sẽ giết ngươi nếu ngươi dám chạm vào cha ta.
- Để ta giải thích.
Chẳng có gì để giải thích cả. Ta đã
nói chuyện với bà Villefort trên phố.
Cho ta biết mình đã ngu ngốc
thế nào khi làm bạn với ngươi,
bá tước Monte Cristo, kẻ đã xâm
nhập vào cuộc sống của bọn ta.
- Albert, nghe ta.
- Không!
Xin cha hãy tha thứ cho con vì đã quá ngu ngốc.
Con đã bị phản bội. Tất nhiên con được tha thứ.
Ngươi từng là bạn ta. Ta đã đi tìm ngươi.
Có 1 quá khứ mà cậu không hề biết.
Hắn yêu mẹ con nhưng mẹ con lại chọn ta.
- Giờ hắn định cướp cô ấy đi.
- Nói dối. Tránh ra!
Ta sẽ buộc phải giết cậu đấy.
Ta sẽ không dừng lại đâu.
- Ta cũng vậy.
- Thế cũng được.
Không!
Albert
mẹ đã đọc lời nhắn giải thích con định đi đâu.
nhưng giờ có chuyện mẹ phải giải thích cho con hiểu.
Nguồn cội thật sự của con.
Albert, con là con trai của Edmond Dantes.
Người mà con vẫn biết là bá tước Monte Cristo.
E là đúng vậy đấy.
Ngươi chính là bằng chứng biết đi
cho việc mẹ ngươi là 1 con điếm
từ hồi còn trẻ cũng như bây giờ.
Ngươi...
Ngươi để ta đấu với cha ta?
nhưng chẳng có ích gì, phải không?
Fernand, ta xin ngươi. Thôi đi!
Ta không muốn chuyện này tiếp diễn.
Đi đi. Coi như ta rủ lòng thương.
Ta tha cho ngươi, Fernand.
Ngươi chỉ có 1 viên đạn mà thôi
không đủ để ngăn được ta đâu.
Vậy tốt nhất ta nên bắn vào nơi lợi nhất.
Không!
Mẹ! Mẹ!
Chúa ơi. Ta đã làm gì thế này. Jacopo!
Một lần nữa, Zatarra
Chúa đã ban phước cho ngài.
Bà ấy sẽ sống.
Edmond!
Edmond!
Xin đừng ra ngoài đó. Đừng.
Edmond, đừng đi.
Cố lên. Đừng bao giờ bỏ cuộc.
Zatarra
ngài phải kết thúc chuyện này.
Cả ngài linh mục cũng sẽ hiểu điều đó.
- Edmond!
- Xin anh đừng đi.
Chăm sóc mẹ con nhé.
Ta không thể sống trong thế giới
mà ngươi có tất cả còn ta thì trắng tay.
Ngươi không rủ lòng thương nữa à?
Ta là bá tước, không phải thánh.
Ông nói đúng, linh mục. Ông nói đúng.
Tôi xin hứa điều này với ông
và với Chúa
Những gì đã được dùng để trả thù
giờ sẽ được dùng vì mục đích tốt.
Hãy an nghỉ đi, người bạn của tôi.
Vậy Zatarra
còn đau không?
Không.
Anh đã mua lại nơi này
nghĩ tới một ngày sẽ giật đổ nó.
nhưng giờ đây điều duy nhất anh quan tâm
là rời khỏi hòn đảo này.
Về nhà thôi.
Edit by Hashu Games
hashu_games@yahoo.com
09.07.112.055
3.8.661.741
Thanks