Tip:
Highlight text to annotate it
X
Hỡi người dân Mỹ, tôi ước gì được
kể cho các bạn nghe về nước Mỹ.
Khi các bạn nhận ra mình có
1 đất nước không có người dân.
Và không có một ai ở đây.
Đứng lại.
Dừng lại đi. Đừng mà!
Các bạn của tôi, đây là
tình trạng hiện thời của nước Mỹ.
Chỉ cần mất vài tuần để nó chuyển
từ hiện tượng thành 1 hệ thống.
Và theo những gì tôi thấy, những người
xung quanh tôi đang biến thành quỷ...
bởi vì những vết cắn của
người bị lây nhiễm.
Luật thứ 1 để sống sót là sự vận động.
Bạn sẽ không thể thoát khỏi
sự tấn công nếu quá mập.
Đây là điều xảy ra với mấy gã mập.
Sự lây nhiễm đang lan truyền khắp nơi.
Không thể nào chạy trốn khỏi chúng.
Bọn chúng chỉ biết tấn công
theo bản năng.
Điều đó đưa tôi tới luật thứ 2:
tấn công liên tục.
Khi mà bạn chưa chắc lũ xác sống
đã thật sự chết.
Đừng có tiết kiệm 1 viên đạn
để bắn vào đầu chúng.
Sự mềm lòng sẽ là yếu điểm
của con người.
Các bạn sẽ thấy nó thật kinh khủng.
Bọn chúng có khả năng
đánh hơi thấy người sống.
Dù cho các bạn có ở đâu,
chúng cũng có cách tìm tới.
Này các anh, tôi đi chưa xong.
Để tránh bọn chúng,
hãy nhớ luật thứ 3.
Cẩn thận phòng vệ sinh.
Dù cho đó là thành viên trong gia đình,
bạn cũng cần phải dẹp bỏ tình cảm.
Những đứa bé gái hàng xóm có thể
là những con quỷ nhỏ chết tiệt.
Bọn chúng cố gắng dừng xe của bạn.
Bạn cần phải tập trung
cho sự sinh tồn của mình.
Điều đó dẫn tới luật thứ 4.
Để xem nào...
Đó là hãy dùng dây an toàn.
Đó là những điều cần thiết.
Gã ở dưới đó là tôi.
Tôi đang tìm hiểu chuyện gì
đang xảy ra.
Đã 2 tháng kể từ khi
mọi chuyện bắt đầu.
Chỉ 2 tháng mà cơn ác mộng
đã tràn ngập đất nước.
Có vẻ như tôi là người sống sót duy
nhất trong khu vực trung tâm này.
Cũng may là tôi không có bạn bè
hay người thân ở nơi này.
Tôi tồn tại vì tôi luôn kiếm sự an toàn
và làm theo đúng luật.
Những điều luật của tôi.
Cái gì thế?
Mặt tích cực là tôi ở trong khu vực
được phép giết chóc.
Và để tăng cơ hội sống sót,
điều luật số 7 là Hành lý gọn nhẹ.
Tôi muốn nói đến hành lý mang theo.
Tôi chỉ có 1 mình. Tôi đợi xem có ai còn
sót lại không dù có lẻ không còn 1 ai.
Tôi hơi nhớ cảm giác tiếp xúc
với người khác.
Vì thế tôi đi khỏi Austin, Texas
để kiếm người sống sót.
Và hi vọng gặp lại cha mẹ.
Dù cho gia đình tôi không thân thiết lắm.
Nhưng được nhìn thấy mặt họ là vui rồi.
Bất kì gương mặt nào không có
răng nanh nhe ra.
Cám ơn.
Cậu đang nhìn gì vậy?
Tôi chỉ muốn kiểm tra xem
có ai ở băng ghế sau không.
-Tên anh là gì?
-Dừng lại. Không dùng tên thật.
Chúng ta lấy địa điểm cần tới
làm tên của mình.
Trên này có nhiều rượu cho tối nay.
-Anh không cần phải...
-Không. Cậu đến từ đâu?
Đại học ở Austin.
Cụng ly nhé.
-Nữa không?
-Không. không. Tôi uống 1 ly thôi.
Chỉ 1 là đủ, theo cách tôi nói.
Anh biết đấy, Columbus
hình như ở hướng Đông.
-Thì sao?
-Tôi tới đó.
Nếu anh không chung đường
thì chúng ta sẽ phải chia tay.
Thỏa thuận thế này. Columbus...
Khi tới nơi của cậu, tôi sẽ kiểm tra
tất cả các cửa hàng.
Tôi rất thích loại bánh Twinkies
và đang tìm kiếm nó.
Thật sao? Thế thì nơi tôi ở có nhiều đấy.
Cậu cũng thích chúng, phải không?
Đây là lần đầu tiên tôi được giết
và làm mọi thứ theo ý mình.
Bọn tôi là 1 đội.
Có lẽ tôi đã được cứu bởi Tallahassee.
Người mà bạn sẽ cần để
tiến hành công việc.
Có vẻ tốt đây.
Tôi cần đưa anh tới gặp cha mẹ vì bọn họ
đang có 1 thứ.
Bọn họ có 1 chiếc xe tải chết tiệt.
Đó là cái xe tải đấy, giờ thì sao?
Tôi có thể cảm giác thấy Twinkies.
Cậu đi giết nó chứ?
Vâng, vâng, đợi tôi 1 chút.
Cậu có đi cùng tôi không?
Anh cần phải theo điều luật thứ 18:
Phải khởi động.
Trước tiên, anh xuống dốc đó
và kiểm tra cái xe.
Tôi không tin vào thứ vớ vẩn đó.
Cậu không muốn đi xem thử sao?
Chết tiệt thật.
Không có cái nào.
Chúng hết rồi.
Chết mất thôi.
-Dùng được đấy chứ?
-Nó không phải loại Twinkies của tôi.
Chúng ta cần phải ra khỏi đây.
Này, dùng thử 1 cái đi.
-Nó là loại nhân kem đấy.
-Tốt. Vậy sao?
Tôi biết mà. Có mùi nguy hiểm.
Nói sao đây nhỉ?
Tôi là 1 đứa nhóc trong khu vực
hoang vắng.
Giấy sao? Vậy là có người ở đây.
Tôi tìm thấy nhiều thứ lặt vặt ở nơi này.
Hãy suy nghĩ xem nào.
Tôi suy nghĩ ra rất nhiều thứ.
Một gã hề.
Lo sợ về mọi thứ ở ngoài đó.
Và ra ngoài nhanh thôi.
Tôi đã có nhiều dự định.
Những đêm tiệc tùng thật vui vẻ,
có nhiều quà và uống say sưa.
Cuộc sống vui vẻ và vô lo.
Những chuyến đi chơi xa.
Cả đời tôi muốn tìm thấy 1 cô gái để...
yêu và dẫn về ra mắt họ hàng.
Nhưng một vài người thân của tôi
cũng không có người yêu như tôi.
Giá như tôi có thể giúp người thân
của mình.
Tôi thuộc về 1 gia đình thực dụng.
Làm ơn. Có ai cứu tôi với?
Cấp cứu.
Có người giọng đầy sợ hãi đang gõ cửa.
Có vẻ như đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Làm ơn giúp tôi với. Làm ơn đi.
Bình tĩnh nào.
Uống đi này.
-Nước hoa quả sao?
-Ừ.
Cô dùng 1 ít bánh nhé.
Nói cho biết điều gì đã xảy ra.
Tôi thấy thật lộn xộn và mệt mỏi.
Và tôi đi kiếm bạn trai để kể thì
bọn họ định làm tổn thương tôi.
Anh ta không bình thường...
và sau đó anh ta hành động
như những kẻ mất trí.
Có thể là say rượu hay gì đấy.
Tôi chưa nói cho anh chuyện
tồi tệ nhất xảy ra đâu.
Vậy à?
Anh ta cố cắn tôi.
Cô nói đúng, đó là phần tệ nhất.
Tôi thật sự rất sợ hãi.
Cô nên sợ vì thứ đó đã cố
ăn thịt cô mà.
Đó là một lí do chính đáng mà, sẽ kì lạ
nếu cô không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Được rồi mà, tôi hiểu mà, tôi luôn ở
bên cạnh cô mà, không sao đâu.
-Tôi có thể dùng vai anh một lát không?
-Tất nhiên rồi.
Theo những phản ứng này, thì có lẽ
tôi đang sống trong một giấc mơ.
Tôi đã lăng phí cả cuộc đời tôi
để có thể được như thế này.
Chúc ngủ ngon.
Cô không sao chứ?
Lùi lại đi được chứ? Tôi không
muốn làm tổn thương cô.
Chuyện gì thế này? Lạy Chúa.
Thấy chưa?
Các bạn không thể tin ai cả.
Lần đầu tiên tôi yêu một cô gái
và cô ấy đã cố gắng ăn tôi.
Đừng mà...
Luật thứ 2: Phải đánh 2 lần.
Đó là nơi đầu tiên tôi thấy như thế
này, kể từ khi thế kỷ 21 bắt đầu.
Những người bình thường trở nên điên
loạn và trở thành những con quái vật.
Cảm giác đó làm cho chúng ta cảm thấy
thật tệ hại, làm cho chúng ta bồn chồn.
Giờ chúng ta làm gì nào?
Có vẻ như chỗ này đã không có
người tới sau một thời gian dài rồi.
Nhưng con đường này giúp
chúng ta đi về phía Tây.
Những thứ này chẳng có
ý nghĩa gì cả,
Cậu có muốn biết một quả đấm
có cảm giác như thế nào không?
Đó là lần cuối cùng mà tôi gặp
một cô gái,
Đây là lần cuối cùng cậu cảm thấy
mình mới 22 tuổi.
Tôi có quen một cô gái và chúng tôi
đi chơi sau đó tôi đưa cô ấy về nhà và...
-Đó là ở Bervely Hills à?
-Beverly Hills.
Còn anh thì sao?
Tôi đấy à?
Lạy Chúa.
Chuyện này thật bệnh quá.
Chuyện đó làm cho chúng ta
cảm thấy, cảm thấy tệ...
Tôi không hiểu nổi tất cả
những chuyện này.
Tôi đang lo lắng cho anh đấy.
Dù cậu đang nghĩ gì ở trong đầu thì
tôi hứa với cậu chẳng ai trong chúng ta
sẽ trở thành giống như anh bạn nhỏ ở đây.
Có vẻ như sẽ rất tệ nếu anh ta
trở thành quái vật giống như họ.
Đó là một chủng tộc rất đáng sợ
nhưng anh ta thật sự rất ghét chúng.
Điều duy nhất khiến anh ta cảm thấy
tệ là không tìm đủ quái vật để giết.
Với chúng tôi mọi chuyện trở nên
rất đơn giản và khốn kiếp.
Tôi ước những thứ này là một giấc mơ
và thế giới lại trở nên bình thường trở lại.
Anh thật là nguy hiểm.
Anh mang những thứ này
để săn đuổi chúng à?
Khắp nơi ngoài đó đều nguy hiểm và những
thứ này giúp tôi cảm thấy an toàn hơn.
Và một ngày nào đó rất gần thôi
thế giới sẽ chẳng còn lũ quái vật đó nữa.
Đến giờ đi săn rồi,
Anh ta nói khắp nơi đều là quái vật,
anh ta không sợ hãi, bởi vì
chúng ta không còn gì để mất.
Giờ tôi có thể nói gì nào?
Anh thật phi thường,
Tôi biết,
Những người ở đây béo quá nhỉ.
Giờ chúng ta làm gì?
Một người phụ nữ rất đẹp
xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Nhanh lên nào.
Và vài năm sau có lẽ tôi cũng sẽ
không quên được cảm giác khi gặp cô ấy.
Luật số 22: Khi bạn cảm thấy nghi ngờ,
hãy biết lối thoát của mình ở đâu.
Cô gái nhỏ đó có vẻ đã bị nhiễm
bệnh, giờ chúng tôi đang tìm hiểu.
Đây là Columbus.
Anh là người đi săn quái vật.
Không là anh ấy, tôi chỉ đi theo thôi.
Tôi không nghĩ rằng cô bé bị
nhiễm bệnh.
Giờ cô bé đang cố tìm cách giải thoát.
không...
Cô ấy sẽ ổn thôi mà.
Đừng nói như thể em không có mặt
ở đây.
Xin lỗi, nghe này, anh biết...
Anh biết rằng em bị bệnh.
Nhưng chị của em muốn anh..
Hãy làm theo lời chị ấy,
và hứa với em.
Anh sẽ làm cho em không
cảm thấy gì nhé.
Đưa súng cho ông ta.
Đợi đã, đợi đã nào.
Cô có cần giúp đỡ không?
Đưa chìa khóa xe đây và mọi thứ.
Xem nào, đưa đây.
Cái quái gì thế này?
Đợi đã, sao 2 người lại làm như thế này.
Các người không tin chúng tôi thì làm
sao chúng tôi có thể tin các người được.
Và lần đầu tiên chúng tôi
gặp nhau, tôi có cảm giác
như mình là một thằng ngu,
và cảm thấy
không thể tin vào ngay cả
bản thân mình nữa.
Hay lắm, thiên tài.
Chúng ta làm rất tuyệt đấy.
Mọi chuyện anh ta nói là sự thật à?
Chuyện gì?
- Chuyện về cha mẹ anh ấy đấy.
Chúng ta không còn lựa chọn
nào khác nữa rồi.
Tin chị đi.
Những xác chết đó có vấn đề
về khả năng tự vệ.
Và đầu óc chúng rất là đơn giản.
Rất hay đấy.
Tôi đã xem một đoạn giới thiệu
về một gã săn Zombie nổi tiếng.
Anh có thiết bị nào có thể
truyền tải tín hiệu radio không?
Không, tôi có những chuyên viên
để lo việc đó cho tôi.
Chúng ta phải cố tìm ra một chiếc xe.
Thứ này không tệ đâu.
Nó rất đẹp đấy.
Đừng bao giờ yêu cầu anh ta
làm việc mà anh ta không thích.
Nếu không mình sẽ phải đợi
một thời gian khá dài đấy.
Anh đau chân à?
Chúng ta sẽ không bao giờ đi trên
một chiếc xe giống như thế cả.
Cậu tốt hơn là phải thông minh hơn,
Đây là thứ sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây.
Thích ngón tay đó chứ.
Họ nói rằng mọi chuyện bắt đầu
sau khi anh ta đào 2 ngôi mộ.
2 ngôi mộ không nhiều hơn
và tất cả chuyện này xảy ra.
Anh rất vui vẻ đấy.
Thôi nào quên chuyện đó đi
chúng ta về nhà đi nào.
Có thể cậu muốn nói gì về
nhà mình đấy nhỉ.
Có một gã tên là Buck,
cậu ấy là một gã kì lạ .
Hoàn toàn kì lạ.
Nhưng giờ ta không thể gặp lại cậu ấy,
vì tôi phải chọn quê hương mới cho mình
Ngày mai có thể quê hương
của chúng ta có sông suối,
cũng có thể có núi,
bất cứ thứ gì chúng ta muốn.
Cuộc sống này là như thế mà.
Có vẻ như quan niệm của anh ta không
đúng lắm nhưng nó làm anh ấy vui vẻ
vì thế tôi quyết định viết xuống luật thứ
32: Hãy vui vẻ với những điều nhỏ nhặt.
Cậu có thể gọi đó là một cái bẫy.
Đợi ở đây nhé.
Đây có vẻ là một tín hiệu xấu đấy.
Anh không bắn họ đúng không?
Để xem tôi có thể làm gì đã,
Chẳng có gì cả, giờ chúng ta
đi về phía Tây nào.
Lái chậm thôi và hãy nhìn đường
cẩn thận đấy.
Họ nằm ở phía sau phải không?
Chỉ có tôi thôi.
Xin lỗi, nhưng cô ấy dữ như cọp vậy.
Cậu bị bắt làm con tin
bởi 1 đứa nhóc 12 tuổi.
Con gái phát triển nhanh hơn con trai,
cô ấy thông minh hơn cái tuổi 12 nhiều.
Tất nhiên rồi, làm ơn đưa súng đây.
Đừng đùa nữa nhóc,
Tôi sẽ không đưa súng của mình ra đâu.
Nhanh chóng như vậy
có phải tốt hơn không?
Cám ơn.
Bấm đi.
Cô ấy cũng có súng của mình.
Bước ra khỏi xe đi nào,
Tôi có vẻ thích cô gái này đấy.
Cô ấy đúng là loại mà tôi đang tìm kiếm.
Cô đang tìm gì thế?
Tôi mất chiếc nhẫn của mình.
Tôi có thể tìm nó và gửi
chuyển phát nhanh cho cô,
Tôi sẽ đưa cho anh địa chỉ.
-Chúng tôi không có quyền.
-$3000.
Hãy tìm nó giúp tôi.
Đưa số của cô cho tôi.
Tôi sẽ tìm cách, cô yên tâm đi.
Có vẻ như tôi có thể làm thêm
điều gì đó cho cô, tôi sẽ tìm ra nhanh thôi.
Bây giờ tôi độc thân đấy.
Tạm biệt.
Cô ấy rất đẹp đấy.
Tôi sẽ gọi lại sau.
Vậy là cô đã tìm thấy nhẫn của tôi rồi.
Cám ơn, tôi đang tìm nó khắp nơi đấy.
-Nhẫn của anh?
-Đó là của một người bạn.
Tôi sẽ gửi nó lại cho cô ấy.
Và tôi có thể có gì nào?
$400.
Vậy đấy, đủ rồi chứ?
Có vẻ như ai đó sẽ hạnh phúc đấy.
Tôi cũng thế.
Hay lắm, có bao nhiêu thế?
Để em xem đã.
Đủ cho từ đây đến California.
Một cái nhẫn này giá bao nhiêu?
Khoảng $30 tất cả chỗ đó đấy.
Thật là thú vị khi với 1 cặp
chị em có thái độ như thế.
Có vẻ như họ tự quyết định
luật lệ cuộc sống của họ,
Cám ơn vì thời gian của các vị,
lấy súng của cô ấy đi.
Thôi nào, chúng ta có thể kẹt
ở trên con đường này mãi đấy.
Sao chúng ta không thể
tồn tại cùng nhau,
chúng ta đi trên con đường đầy bụi này
2 tiếng rưỡi đồng hồ rồi mà
không thấy một bóng người.
Có thể cậu ấy nói đúng đấy.
Tốt lắm.
Vậy thì...
Hai người định đi đến đâu?
Một thị trấn nhỏ.
Nó nằm gần Los Angeles, phải không?
Đúng, chúng tôi tính làm thế đấy.
Chỗ đó là một nơi rác rưởi.
Đó chỉ là một câu đùa thôi mà, trí óc
của tôi đầy những chuyện cười mà.
Chúng tôi cũng tính đi về gần đấy đấy,
Các người tính làm gì ở đấy.
Nghe này, cô bé, cô làm cho ta khó chịu
vì thế ta chẳng muốn nói chuyện gì cả.
Tính anh ấy là như thế đấy.
Anh ấy chỉ, không...
chuyện này còn tệ hơn.
Sao chúng ta không chơi
trò chơi im lặng nhỉ?
Vậy thì bắt đầu nhé.
Trò chơi im lặng.
Chúng ta sẽ chơi cho đến khi nào,
tôi chỉ ra ai là người chiến thắng.
Anh là người Colombus.
Tôi rất tiếc.
Tôi không biết chuyện nào
đáng buồn hơn,
Rằng gia đình tôi đã chết và tôi
chẳng còn người thân nào nữa.
Hay là việc tôi có thể tìm ra cách
để trở về nhà được hay không?
Tôi không có nhà nữa rồi.
Tôi nghĩ rằng anh có thể trở lại đấy.
Anh có thể quay lại và tự mình
nhìn thấy...
Có thể anh sẽ gặp những người mới...
Tôi có thể nói cô ấy biết
cảm giác của tôi.
Chuyện này thật khủng khiếp
đúng không?
Chúng ta có thể đã bị giết.
Chuyện này thật khó khăn
để chấp nhận.
Chúng ta sẽ lấy chiếc xe tải kia.
Tôi hy vọng anh sẽ tìm thấy thứ
mà anh đang tìm kiếm.
Và tất cả những điều tốt đẹp
sẽ đến với anh.
Chuyện này có thể chỉ vì tôi
không còn chỗ nào khác để đi.
Hay là giây phút đó mọi chuyện
trở nên rõ ràng.
Nhưng dù sao đi nữa, đó chính là
chuyện mà tôi mong nó xảy ra.
Chúng ta còn không biết
sẽ phải làm gì tiếp theo nữa.
Chậm đã nào.
Đây là điều tôi học được từ khi còn bé:
Đừng bao giờ làm anh hùng.
Tôi sẽ vào trong xem thử.
Thấy chưa, người giết thây ma
của tuần này đấy.
Nhưng người giết quái vật của
tuần được trao cho bà ấy.
Tội nghiệp cái gã đó,
Nước hoa à?
Cậu vừa xịt nước hoa à?
Gần như thế.
Tôi nghe có vẻ rất quen đấy.
Tôi chỉ vô tình để nó dính lên
người thôi. Tôi e là thế.
Cậu nghĩ về cô gái đó à?
Coi chừng đấy, cô ấy đủ sức
để lừa cả 2 chúng ta đó,
Chúc may mắn nhóc.
Tôi sẽ xin lỗi bằng cách nói anh là
một người rất tuyệt vời, và vị tha.
Đó là một trong những mặt tốt của tôi.
Tôi chắc là thế.
Chúng ta có 45 % sức mạnh thôi nhé.
Chuyện này có vẻ vui đấy.
Có lẽ đôi khi chúng ta cũng phải tìm
niềm vui trong những điều nhỏ nhặt.
Và điều đó làm cho cuộc sống
của chúng ta dễ chịu hơn.
Và lần đầu tiên.
trong một thời gian dài,
chúng tôi vui vẻ như thế.
Trong một quảng đường dài
đấu tranh cho sự sinh tồn.
Tôi nghĩ rằng thành phố này là
thành phố dơ nhất nước Mỹ đấy.
Không tôi nghĩ đó là cách suy nghĩ
của riêng anh thôi.
Tôi chỉ nói cảm tưởng của mình thôi mà.
Chúng ta làm gì thế?
Nhanh lên.
Có vẻ như không còn ai sống sót
nữa rồi.
Chính xác thì đó là báo từ năm 2007 đấy.
Có hình TomCruise trong này nữa này.
Chúng ta sẽ đến một nơi
của một diễn viên nổi tiếng.
Có một chữ B khá lớn kìa.
Ai thế nhỉ BM?
Nơi này thật không thể tin được.
Thưa quý vị.
Chào mừng đến lâu đài của Bill Murray.
Khoan đã, Bill Murray là ai thế?
Ông ấy đã từng là một đứa trẻ
trước đây.
-Không có khái niệm
-Nó mới 12 tuổi.
Thấy chưa, tôi đã nói chúng ta không nên
vào đây, và anh chẳng bao giờ lắng nghe.
Thôi nào, 2 người đi hướng đó,
Rock, lại đây nào.
Ông ấy có một rạp chiếu phim
ở trong nhà à?
Giường hơi mềm đối với tôi đấy.
Anh rất thích phim này
khi anh là một đứa bé đấy,
Này!
Bill Murray, ông là xác chết ư?
Ôi, đánh gì mạnh thế!
Ông không phải là xác chết,
đồ ngốc, ông không sao chứ?
- Khỏe muốn chết luôn vậy!
- Tôi xin lỗi.
- Tôi không biết đó là ông.
- Ông có... Cái quái gì...
Tôi phải trà trộn vào. Anh biết đấy.
Tôi phải làm những gì tốt nhất có thể.
Nhưng kỹ năng cải trang của tôi
vẫn còn thiếu sót
ở vài chỗ, như mắt, mũi, miệng, nhưng
cũng tạm được. Có thể sử dụng để,
anh biết rồi, ra ngoài và làm mọi việc.
Chết tiệt! Bill Murray chết tiệt!
Tôi phải nói ra như vậy!
Tôi không có ý gì xúc phạm đâu.
Thật là ... thật là sống động! Ý tôi là
tôi đã muốn gặp ông từ rất lâu rồi.
Có thể hơi muộn, nhưng tôi
thật sự rất hâm mộ ông đấy.
Ý tôi là , tôi thề đã xem tất cả
các phim của ông
ngay khi vừa chiếu.
Ngay cả những vai tâm lý ,
Nói chung là tất cả mọi thứ!
Lúc đó tất cả chỉ có Bill Murray!
Tôi biết rất nhiều điều về ông,
tôi đã xem phim của ông
từ cái thời còn thủ dâm,
đại loại là thế...
Đúng, đó là lý do tại sao
chúng tôi làm phim như vậy.
- Tôi yêu ông, Bill. Tôi yêu ông.
- Cám ơn.
Cô đang nhìn chằm chằm vào tôi,
vì bộ tóc giả này,
...hay vì khuôn mặt...
- Mặt ông thật đáng sợ.
Không, chỉ vì trông ông rất giống
Andy Van Hallen.
Tôi vừa mới thấy Andy Van Hallen mà.
- Không thể nào.
- Đúng đấy.
- Thế ông ta đi đâu rồi?
- Tôi cũng chẳng biết nữa.
Vậy cho tôi hỏi,
tôi có thể lấy cho các bạn
những thứ các bạn muốn,
các bạn muốn gì nào?
Nó nhẹ mà, phải không?
Ôi, nhanh lên, sắp hết giờ rồi,
tới đi nào.
- Đốt nó đi, Murray.
- Sẵn sàng rồi đây.
- Thật là kinh tởm.
- Thật quái đản quá.
Chị của em vẫn còn độc thân chứ?
Có để ý đến ai, hay cái gì đó...
đại loại như vậy?
- Không.
- Được rồi, tốt lắm.
Và cô ấy có 1 hình mẫu nào không?
Ý anh là cô ấy...
chắc phải có 1 số chuẩn mực nào đó...
Có lẽ thế.
Cô ấy có vẻ thích những gã cao ráo.
- Thật à?
- Vâng.
- Vậy là Columbus sẽ sợ lắm hả?
- Vâng, cậu ta giống như 1 con thỏ vậy.
- Tôi sẽ trêu cậu ta.
- Được rồi.
Xem này.
Không sao. Không sao rồi.
Tôi đã hạ hắn ta.
Đó có phải là câu:
Xin chào. Anh từ đâu tới không?
Chúa ơi. Chúa ơi, tôi không thể
tin là tôi đã bắn Bill Murray.
- Tôi sẽ nhớ ông, Murray.
- Tôi nghĩ cứ gọi tôi là Bill thôi.
Bill, tôi không nghĩ tôi có thể
chịu nổi sự mất mát này.
- Tôi rất cảm kích.
- Ông có giận chúng tôi không?
Không. Tôi rất xin lỗi, nếu xin lỗi có ý
nghĩa với ông. Tôi chỉ muốn làm khác đi.
Đây là lỗi của tôi.
Tôi phải chịu thôi.
Ông còn điều gì hối hận không?
Có lẽ là Garfield .
Tôi xin lỗi.
Chỉ là tôi không dừng được.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất buồn.
Được rồi. Lần thứ 2.
Bắn đi.
3, 2, 1.
- Có ai muốn ăn singum không?
- Có. / - Có chứ.
Tuyệt lắm.
- Đậu xe miễn phí!
- Đúng. / - Chắc đây là thứ...
tốt nhất chúng ta có thể làm khi ở đây.
Không, tốt nhất khi ở đây à.
Là không có Facebook,
cập nhật thông tin này nọ...
Ai quan tâm chứ?
Thứ tốt nhất là thức ăn ngon.
Tin tôi đi.
Còn thứ tệ nhất thì sao?
- Ý cậu, tệ nhất ngoài chuyện tớ đã
bắn Bill Murray à? / - Để xem đã.
- Làm mất Bob.
- Đó là con búp bê của ông ta.
Tôi không thể tìm thấy thứ gì mà tôi
có thể yêu thương hơn là Bob.
Tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát
với tâm trí mình.
Rất tiếc.
Tôi đã mất mọi thứ, tính cách, niềm vui,
khao khát. Tôi giống như vỡ thành 2 mảnh.
Niềm vui à? Và đó là lý do
tại sao ông ta như thế này.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã
suy nghĩ sai về người này.
Tôi, tôi mới là kẻ ngu ngốc,
chứ không phải ai khác.
Tôi nhận ra không phải chỉ mình tôi
chạy trốn điều gì đó.
Đây là tấm hình của nó.
Lấy đi con trai của 1 người đàn ông,
người đó sẽ trở nên vô cùng yếu đuối.
Tôi chưa từng khóc thế này
từ sau khi nó mất đi.
Chào.
Sao cháu không ngắm từ từ thôi,
sau đó hãy bóp cò.
- Hãy nói rằng cậu muốn uống rượu.
- Được thôi.
Nó từ năm 1997.Thật là tuyệt.
Tôi chưa bao giờ được uống thứ này.
-Vậy là nó từ năm 1997.
- Ừ. Năm đó tốt không? / - Chúa ơi.
Đó là 1 năm rất tuyệt đấy. Đó là năm
đầu tiên mà tôi đi xem phim ở rạp đấy.
- Ừ, với vị trí soát vé.
- Phải, soát vé.
- Và hình xăm đầu tiên nữa.
- Thật à? / - Giả thôi?
Nụ hôn đầu tiên nữa.
- Một vài thứ khác nữa.
- Có dùng lưỡi không?
Có thể.
- Lúc đó khác lạ lắm.
- Ừ, hôn, tớ biết mà.
Thực ra tớ chẳng hôn 1 cô gái nào
trong năm 1997 cả.
Để xem nào.
- Cũng có cặp kè nhưng chẳng tới đâu.
- Không thể nào.
Tớ hơi sợ hãi nên không dám đi
làm soát vé. Thế thì việc gì bây giờ?
Nên tớ chỉ có đến trường.
Còn lễ hội khiêu vũ đầu tiên
ở trường thì sao? Ồ, cám ơn.
Tất cả phụ thuộc vào con gái.
- Có lẽ tùy thuộc vào cả 2 đấy.
- Chỉ con gái thôi.
- Những con nhỏ quỷ đó.
- Tớ biết.
Không. Cậu biết không, đại diện cho những
cô gái xinh đẹp, tớ sẽ bồi thường cho cậu.
Nắm lấy tay tớ đi, đừng sợ.
Tớ còn chưa biết tên cậu,
nhưng hình như, chắc nó hay lắm.
- Cậu rồi cũng biết thôi. Nó cũng dễ
thương 1 chút. / - Tớ cũng nghĩ thế.
Cậu biết không, cậu nhảy cũng được đấy.
Tớ cảm thấy vui.
Tớ không muốn hôn con trai
trong lần đầu hẹn hò.
Này, giúp tôi 1 tay, được không?
Ra ngay nhé.
- Ừ./ - Được rồi.
Đi thôi trước khi mặt tớ đỏ lên.
Vì tớ... tớ thích cậu.
Tớ và em tớ đã phải làm mọi thứ để
sinh tồn nên những chuyện lúc đầu...
Tôi không phải là mình khi giả vờ
lạnh lùng, nhưng...
tôi đã nhận ra rằng cô ấy
đã tin nhiều hơn là tôi,
khi tôi tỉnh dậy ngày hôm sau,
thì cô ấy đã bỏ đi.
Chúng ta giống như những tên khổng là
bị những cô gái bé nhỏ lừa
gạt như những thằng hề vậy.
Này!
Chị không thể tin là chị gần như đã hôn
anh ta. Nguyên tắc của chúng ta là gì?
- Không tin ai cả, chỉ có 2 chúng ta.
- Chỉ có 2 chúng ta.
Ừ, 2 chúng ta.
Chúng ta vừa vượt qua con đường cao tốc
đầy xác chết. Chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?
Chúng ta sẽ tới công viên giải trí
Thái Bình Dương.
Ôi, đừng chặn tôi lại chứ.
Đây là hậu quả của việc đi cùng
với người lạ .
Khi họ bỏ bạn, thì bạn cảm thấy
mất mát. Ngay cả khi...
...có Tallahasse an ủi,
tôi cũng chẳng khá hơn chút nào.
Này! Cậu biết chính xác
mình sẽ đi đâu, đúng không?
Đừng có để mình gặp nguy hiểm đấy.
Đó là lý do tại sao tôi không muốn
quá gần gũi...
...với người khác.
Tôi sợ lại phải chịu đau khổ.
Được rồi. Tôi hiểu rồi.
Mexico. Cậu biết ở Mexico
người ta gọi chuyện đó là gì không?
Đó là nơi tôi sẽ tới, anh bạn.
Sao cũng được.
- Thật là thích, đúng không?
- Tuyệt vời.
Chị nghĩ thế nào?
Ôi, không.
- Tôi sẽ đuổi theo Wichita./- Cậu thật ngốc.
Cô ta không có tình cảm gì với cậu đâu.
Cậu không thể có cơ hội với cô ta.
Tôi không quan tâm,
tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy.
Vui vẻ nhé, anh bạn.
Nhanh nào, chạy nhanh lên!
Vào xe đi!
Được rồi, đi thôi!
Đi thôi! Đi thôi!
Đếm đến 3 nhé. 1, 2, 3.
Em ổn chứ? Nào, nhanh lên, đứng dậy!
Đi thôi.
Ở kia kìa!
À, tôi... tôi muốn chúc cậu may mắn.
-Vậy... sống tốt nhé.
-Lời tạm biệt tệ nhất tôi từng nghe.
Tôi đã xem trên phim rồi.
- Hãy nói với cô ta tôi gửi lời chào.
- Biết không,
bức ảnh đó là của 1 người
rất yêu quý ông.
Vào xe đi, đồ ngốc chết tiệt.
Chúng ta tới chỗ những cô gái thôi.
Cám ơn ông.
Đi nào!
Không vui như em nghĩ.
Hãy bắn vào trụ điều khiển!
- Columbus.
- Tallahasse.
Tôi nghĩ họ đã thu hút sự chú ý của
thây ma chết cả vùng này đấy. Đi thôi.
Chuẩn bị chiến đấu nào.
Đúng là 1 lũ chết tiệt!
Chết tiệt!
Mẹ tôi đã nói, 1 ngày nào đó,
tôi sẽ giỏi 1 thứ gì đấy.
Nhưng tôi không ngờ việc đó
lại là giết mấy cái thây ma.
Nhìn kìa!
Có lẽ chúng ta nợ ai đó lời xin lỗi.
Ôi, không, không.
Này! Ở đây! Trên này này!
Ôi Chúa ơi!
Này! Ở đây này!
- Họ ở trên đó. Họ không sao.
- Cậu còn chờ gì nữa. Đi cứu họ đi.
Nào! Chúng mày ra đây
mà giết Tallahasse này!
Có đứa nào không?
Tallahasse cần gặp chúng mày đây!
Hãy đến đây mà bắt Tallahasse này!
Ôi lạy Chúa!
Chết tiệt!
Cái quái gì thế này?
Chết tiệt! Chị hết đạn rồi!
Trúng phóc!
Ở đây cơ mà!
Tới đây!
Ôi Chúa ơi! Tên hề chết tiệt!
Tất nhiên rồi. Nó phải là thằng hề.
Tôi không có cơ hội khi đối mặt
với 1 thằng hề.
Nhưng cũng đến lúc tôi chợt
nhận ra 1 vài nguyên tắc...
...phải được phá bỏ.
Nguyên Tắc 17: Phải Là 1 Người Hùng.
Đến lúc cho nó câm miệng rồi.
Thằng hề chết tiệt này!
- Cám ơn anh.
- Này. Không sao chứ?
Được rồi.
Krista.
Được rồi, chúng ta đi thôi nào.
Cuối cùng cũng có vị trí số một. Không dễ
dàng, nhưng cũng không vui như mình nghĩ.
Mùi gì thế?
Chắc có lẽ là ở đó.
Mày ở đâu? Đồ khốn màu vàng bé tẹo?
Mày đâu rồi?
Chúa ơi.
Thôi bỏ đi.
Ôi Chúa ơi!
Thật là buồn nhỉ!
- Có đến 2 đấy! / - Chúng ta nên đi
và kiếm nơi khác vậy! Đành thôi.
Được rồi.
Không!
- Không!
- Không!
Cũng hợp đấy. Tôi nhận ra
những cô gái thông minh đó,
với chiếc xe màu đen, và người đàn ông
trong chiếc áo da rắn này,
họ là những gì gần gũi nhất với thứ gì đó
mà tôi rất muốn, nhưng chưa
bao giờ có được. 1 gia đình.
Tôi tin họ và họ tin tưởng tôi.
Nguyên tắc 32:
Hãy hưởng thụ những điều nhỏ bé.
Tallahasse đã có bánh của mình.
Và những cô gái,
trông họ chưa bao giờ ngây thơ như thế.
Và khi những cô gái giữ lại bánh cho
Tallahasse, chúng tôi đã có lẫn nhau.
Và không cần ai khác,
cả bọn thây ma nữa.
- Thế là không bị lừa gạt nhỉ.
- Ừ. Đi thôi.
- Này, này! Đùa thế vui nhỉ!
- Không đùa nữa mà. Đã nói rồi.
Chúng tôi tiếp tục lên đường.
Tôi là Columbus,
tôi đến từ vùng đất thây ma.
Chúc ngủ ngon.