Tip:
Highlight text to annotate it
X
[Còi tàu thổi từ xa]
[Người đàn ông huýt sáo miệng]
Mau lên, Bessy! Coi nào.
[Còi xe cảnh sát]
Coi nào.
Phải ngửi mọi thứ nhìn thấy, hả?
À, tao không thể trách mày được,
phải ở nhà cả ngày rồi.
Ờ. Thật sướng khi ra ngoài, phải không?
Ờ. Tám tiếng sau bàn làm việc
cũng chẳng vui thú gì.
[Ngáp]
[Còi cảnh sát hú xa xa]
Đây. Muốn thể dục một chút không?
Ối. Cái xương tôi.
Thấy cái này không? Đi tìm nó!
Đi mau.
Nhặt nó. Nhặt nó.
Đúng là gái. Đúng là gái.
Đem nó lại đây, mau lên.
Mau nào. Con gái giỏi. Con gái giỏi, Bessy à.
Thế mới là con gái bố chứ.
Mày sẵn sàng chưa? Đi tìm nó lần nữa này!
Đi đi!
Tìm nó.
Mày kiếm thấy chưa? Hả?
Ngoạm lấy nó.
Đúng là con gái. Con gái ngoan.
Giờ đem nó lại đây. Mau nào.
A, tao thật quá hãnh diện vì mày đây.
Có vậy thôi. Có thế thôi.
Mày đúng là con gái ngoan.
Tên sát nhân ở New York
Trung úy.
Đây là tấm hình của ông
về cô gái Cầu Brooklyn.
Pete, cho tôi hồ sơ đó, được không?
Bây giờ nhìn thoáng qua cá bàn giấy ở đó.
Đừng yêu tất cả cùng lúc chứ.
Đó là cô chủ đất đấy.
Bà Weissberger.
Bà Weissberger, tôi là Trung úy Williams.
Cô gái này? Ồ, phải rồi, Trung úy.
Đúng là cô ta, đúng đấy.
[Sáo miệng]
À, cô ta không giống chút nào một--
Ý tôi muốn nói là trên đời thật cô ta
đẹp hơn một con búp bê (sex) nhiều.
Tội nợ quá. Cô ta đã bị giết, phải không?
Tôi sẽ hỏi vài câu, nếu bà không ngại,
thưa bà Weissberger.
bà đã thấy cô này lần cuối khi nào, ừm, Ann Linn?
Đó là tên cô ta, đúng không?
Không. Đó là tên đi làm của cô ta-tên "cúng cơm" của cô ta hay gì đó thôi.
Tế nhị. Nếu tôi đẹp như cô ta, tôi không
ngại việc người ta gọi tên thật của tôi đâu.
Cô ta là một người mẫu, ông biết không.
Người mẫu hình "kiểu" và đâu đó đấy.
Cô ta có đủ loại.
Cô ta được tiền định cho dịp lớn mà.
À, tôi sẽ không nói chuyện
lòng vòng nữa đâu, Trung úy,
nhưng lần sau cùng tôi thấy cô là,
ờ, thứ Sáu tuần trước.
Tức là, ờ, đúng sáu ngày trước đây.
Kiếm aspirin à?
Ngăn thứ hai bên dưới.
Cô ta đã rời nhà vào lúc 7:00. Tôi nhớ cái đó
vì tôi vừa bật chương trình Dallas lên.
Ông biết không, loạt TV nhiều kỳ đó
nói về gia đình đó có tiền...
đến tận tai.
À, nó bắt đầu đúng bảy giờ,
và cô ta có cú gọi này từ
cái, ờ, người này.
Giọng lạ nhất tôi chưa từng nghe.
Giống kiểu như một con vịt vậy.
- Giống kiểu một con vịt à?
- Quạc, quạc, quạc. Cứ như vậy.
Không phải anh ta nói "quạc, quạc, quạc,"
mà là cái kiểu đó thôi.
Và hắn làm cuộc hẹn gặp cô ta.
Vậy à?
Sao bà lại nghe được cú gọi đó vậy?
À, ừm, điện thoại của tôi lúc đó nhấp nháy,
và đôi khi nó reo cùng lúc
với điện thoại của Ann.
Vậy, tôi trả lời, dĩ nhiên rồi,
và tình cờ nghe được.
Không phải tôi cố tình nghe đâu.
Chúa cấm mà.
Chúa cấm.
Cám ơn bà rất nhiều, bà Weissberger ạ.
Bà thật sự đã giúp quá nhiều,
và tôi đa tạ chuyện đó vô bờ.
Giờ, nếu chúng tôi cần lại bà,
chúng tôi sẽ gọi, được chứ?
Cô ta bị sát hại, có phải không?
Mười một người đã bị giết một ngày
ở Thành phố Fun này, và quá nửa là nữ.
Chào bà.
Xin chào, thưa bà Weissberger.
[Còi xe CS hú từ xa]
[Còi hụ]
[Còi tàu]
[Kèn xe]
Ối.
Chết tiệt! Tại sao cô không nhìn
xem cô đang đi đâu?
Tôi xin lỗi. Tôi đang nghĩ về Boston.
Ghi đông chỉ chạm nhẹ thôi mà. Nó sẽ biến mất liền đấy.
Đàn bà các người nên ở nhà
là chỗ của các người.
Cô đe dọa cả đến công chúng.
Và cô có cái óc của một con gà.
Còn anh là một thằng tồi. Chào.
[Còi tàu hụ]
Nếu họ không có biên nhận về cân lượng,
họ không được lên tàu. Chấm hết.
Họ nói họ luôn luôn lên được
mà không cần biên nhận.
À, vậy họ có thể chờ
một chuyến phà buổi sáng.
Buổi sáng, nơi vị thuyền trưởng không màng
gì về chuẩn mực. Còn tôi thì quan tâm.
[Còi tàu hụ]
Trễ mất ba phút rồi.
[Còi tàu hụ]
À, hắn đáng bị vậy. Cái này dùng một chút
nước lau đi là sạch ngay ấy mà.
Làm ơn. Anh không phải là
một cảnh sát viên, phải không?
Tôi không nghĩ đến chuyện,
Nhân đây, tên tôi là Rosie.
Ờ. Đi xe đạp tiện hơn nhiều.
Cái đó tuyệt trên Đảo Stalen.
[Đàn ông quạc quạc]
[Giọng the thé]
Ngu. Cô có thể nghĩ được
chỉ bấy nhiêu thôi à?
[Quạc quạc]
[Thét]
[Còi tàu]
[Thét]
[Quạc quạc]
[Quằn quại]
[Thét]
[Còi hụ]
Còn chỗ này thì sao?
[Tiếng cười]
Đây rồi.
Bảo thằng khờ ở cuối kia cho xe lên đi.
[Trên loa công cộng:]
Người trên chiếc VW cuối kia. Cho xe lên đi.
Tiếp đi. Di chuyển đi.
Đi! Tiếp đi.
Tiếp đi.
[Kèn xe CS từ xa]
Barry à.
- Barry.
- Cái gì?
Vậy, tin tốt là cái gì?
Hắn dùng một lưỡi dao mỏng.
Hắn chọc từ âm hộ của cô
rồi rạch cô ta rộng toác ra.
Lẽ ra hắn có thể làm khá hơn một chút...
nếu hắn có nhiều thời gian hơn.
Nhưng tổng quát, nó là một vụ
"mổ heo"... giỏi và có hiệu quả.
- Vì dâm?
- Lỳ quái. Không có chứng cớ gì.
[Ê a nho nhỏ]
Có ý kiến gì không?
Tôi đã khám nghiệm hàng trăm cô...
trong hình thể rất tệ, ông biết không.
- Nhưng người phụ nữa trẻ này thì--
Trên Loa: BS Barry Jones làm ơn đến phòng thử máu.
- Vậy cô ta có gì đặc biệt?
- Ông nhớ cái...
cái cô gái mà họ tìm thấy
cách đây 5 hay 6 tuần gì đó không?
Cái cô người mẫu? Ann Linn?
Cũng cách thức y chang như vậy.
Tôi dám cá cái răng giả của tôi cô ta bị...
cô ta bị giết bởi cùng một tên.
Một kẻ thuận tay trái...
với cái "máu" muốn mổ banh các cô gái trẻ.
Một cái khác.
Dầu sao, có lẽ tôi có cái này
có thể là ông thấy hứng thú.
- Hả?
- Tôi khám phá những dấu vết của
một nhóm máu khác trộn với máu cô ta.
Có lẽ tên sát nhân của chúng ta là--
Sam à.
Samuel, làm ơn cho tôi hồ sơ với-- Được rồi.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
- Hừm.
- À, à, à.
Đó không phải là sếp lớn tự mình đến sao.
Chào anh, Fred. Nghe này Fred.
Tôi muốn nói một lời với anh,
và đây là chuyện gấp rút,
có, ờ, chỗ nào mình có thể
nói chuyện mà không bị quấy nhiễu không?
Chắc rồi. Còn cái nhà thờ
bên kia đường thì thế nào?
[Thở dài]
Fred ơi. Fred. Anh đã lật tẩy được gì chưa,
hay anh đang cố cho tôi nổi mề đay đây?
Một điều tra viên giỏi cấp quận xuất hiện, mới nói tuôn ra chút thôi,
thì anh lập tức qua mặt tuyên bố là có một
tên điên tẩu thoát trong thành phố này rồi.
Ờ? Vậy chứ anh muốn tôi nói sao đây?
Một nam hướng đạo sinh đã khởi sự "tạc"
một cô bé bằng dao của hắn à?
Trời ơi, đừng có hiểu lầm tôi.
Tôi không muốn đâm thọc vào cách thức của anh.
Nhưng anh có thể thận trọng hơn một chút
khi nói mọi chuyện không?
Báo chí đang theo dõi vụ này, nó có thể
bắt đầu gây hoang mang, anh biết không.
Anh không muốn tạo ra một vụ
Atlanta nữa, có phải không?
Cố gắng và nhìn nó theo cách
của tôi đi, Fred.
Ờ. Được, được rồi.
- Hừm.
- À, chúng ta hãy hy vọng vụ này là
một trường hợp riêng lẻ đi.
Nói tôi nghe đi, ờ, tại sao
anh loại trừ người chủ xe vậy?
Anh trông đợi một câu trả lời nghiêm chỉnh
cho câu hỏi của anh hay
anh muốn nghe một câu chuyện phiếm đây?
Anh nghĩ rằng tên điên đó là kẻ, khi thấy cô ta,
lại đi la lên trong một phòng vệ sinh nam...
đã mổ lòi ruột một cô gái trên một chuyến phà
đầy người à?
- Bình tĩnh lại chút đi, Fred.
Anh đã điều tra vụ này đến đâu rồi?
À, tôi đã gửi mẫu máu của thủ phạm xuống
cho mấy cậu dưới phòng lab rồi.
- À.
- Họ cho nó qua một máy thử máu.
Câu trả lờ họ đưa ra với chuyện này là nó có thể
là bất kỳ ai trong số một triệu người.
- Hừ.
- Điều chúng ta biết là hắn, ờ, hắn giữa...
Có lẽ. Có lẽ hắn ở giữa tuổi 28 đến 30,
và hắn sống suốt đời ở New York.
Hừm. Và anh có kế hoạch hành động chưa?
Hở? Không, tôi không biết tôi sẽ làm gì.
Có lẽ- Có lẽ tôi sẽ phải thu gọn lại và
tìm một phương án tâm lý cho vụ này.
Nó có thể thu hẹp phạm vi lại một chút,
và, ờ, tôi có thể có một manh mối.
Ờ. Tôi chắc cái đó có thể là ý kiến hay đấy.
Tuy nhiên điều quan trọng, Fred,
là dân cư New Yorkers tin rằng tình hình
nằm chặt dưới sự kiểm soát.
rằng lực lượng an ninh thành phố lớn là
một thí dụ hoàn hảo của sự hữu hiệu.
- Hiểu chứ?
- Ừ.
Giữ liên lạc với tôi, nghe, Fred?
Trung úy. Này. Có người gọi cho ông.
- Vậy à? Ai?
- Gã có giọng lạ. Hắn nói hắn sẽ kêu lại.
Nghe giống như một con vịt.
Giống một con vịt.
Mình đã nghe cái đó trước kia ở đâu kìa?
Đừng nói với tôi là anh đang nghĩ tới
chuyện thắng tôi đó nghe.
Cửa mở đấy.
Một chút đi.
Tôi đang tìm Tiến sĩ Davis.
- Có vấn đề gì vậy?
- À, vấn đề của tôi là tôi muốn nói chuyện với TS. Davis.
Vấn đề đó ông đã giải quyết rồi đấy.
Ờ. Hiểu rồi.
Ông đang trông mong...
một kẻ khác thường với một
đền thờ bạc và một giọng lơ lớ Đức.
Cảnh sát ông mà lại có thể
tưởng tượng lệch lạc đến như vậy.
Đó là về một tên điên mê mổ bụng các
cô gái trẻ cho đến chết, đúng không?
Sao ông lại đoán được cái đó?
Tôi ăn rất nhiều cà rốt.
Quên đi. Mình hãy nói thẳng vào đề.
Ông muốn tôi hợp tác trong vụ đó, phải không?
Ờ. Nhiều hay ít. Tôi nhận ra rằng
nếu tôi chống lại một tên điên,
Tôi có thể phải có thêm một
trợ lực chuyên môn nào đó.
Ai đang trả công đây? Hả?
Nó là một nghệ thuật khó.
Sự thật là tôi rất bận, và, ờ,
thời gian tôi dành cho ông tôi phải lấy ra
từ các công việc khác.
Tôi mong đợi ban hành chính sẽ có khả năng
quyên tiền để trả đủ lệ phí cho ông.
Biết tí gì về giá mỗi giờ
của một thiên tài không?
Không, không. Tôi chỉ biết cái gì
trong phiếu lương mỗi tháng của tôi thôi.
Được. Ông cho tôi mọi dữ kiện, và...
chúng ta đợi hắn làm thịt một cô khác đi.
- Vậy ông nghĩ hắn sẽ làm lại, hả?
- Nếu hắn thật sự là một tên điên, thì chắc rồi.
[Tiếng ồn ào]
[Còi xe cảnh sát]
Tiết mục sống.
Tiết mục sống.
Tiết mục sống.
- Mục "chơi"?
- Cầm lấy đi.
Nhiều gái đẹp. Làm tình thật, hả?
Màn hay nhất trong phố đấy.
[Tiếng từ loa phóng thanh:]
Bước ngay vào. Các em tuyệt trần
đang làm tình ngay trước mắt quý vị.
Màn sexy nhất ở New York. Nhìn ở những vị trí
mà quý vị chưa hề mơ tưởng đến.
Nhiều gái đẹp ngay đây.
Màn hạng X hạng nhất của New York/
Bước ngay vào. Các em gái
đẹp làm tình sống trên--
[Rên rỉ]
[Nhạc rock]
♪ Every time the girl walks in the stripe
♪ Nothing less Nothing more
[Tiếp tục rên]
♪ One strange kind of truth
♪ Of losing job on the floor
♪ A kind of misery"
[Rên to]
♪ "Oh, dream
♪ "Oh, baby, let me out of this dream
♪ She crashed a way our life
♪ A kind of misery
♪ Oh, dream
♪ Oh, baby, let me out of this dream
[Thở nặng]
♪ "Take it, girl But no one"
[Moaning]
♪ Take a thrust Number one
♪ A kind of misery
♪ "Oh, dream
♪ "Oh, baby, let me out of this dream
[Rên tiếp]
[Thở nặng]
[Rên rỉ]
♪ A kind of misery
♪ "Oh, dream
♪ Baby, you let me out of this dream
[Vỗ tay]
- Ngoài đó thế nào?
- Eh.
[Thở dài]
Cái thằng tồi phá bỉnh người Ý đó.
Joe.
Joe!
[Tiếng vạch vải]
[Thở dài]
[Kính bể]
[Rên rỉ]
Joe. Chết tiệt mày, Joe.
Ối. Cái chỗ khốn nạn này.
Mẹ nó.
Cái thằng khốn đó, thằng ngu Joe.
[Rên rỉ]
Joe?
Ra khỏi đó đi.
Joe?
Đồ khốn.
[Thở dốc ra]
[Tiếng vịt la to]
[Thét]
[Tiếng vịt la to]
[Thét tiếp]
[Rên rỉ]
[Cửa mở]
[Bước chân đi xa]
[Phone reo]
- A lô.
[Giọng nam the thé:]
- Trung úy Williams có đó không?
- Hở?
- Trung úy Williams có đó không?
- Anh đang nói gì thế?
- Trung úy Williams!
[Quạc]
Chờ chút. Giữ máy.
- Nè, anh.
- Tránh ra.
Ô!
- Ờ?
- Điện thoại của anh.
Anh à?
Anh phải hay không phải là
Trung úy Williams đây?
Vâng?
[Quạc]
[Giọng thé:]
Tôi có đang quấy rầy ông không vậy, Williams?
Ai đó?
[Quạc]
Nói thật đi. Ông đã chơi "hết đạn" với con điếm của ông, phải không?
[Quạc]
Anh là tên quỷ nào thế?
[Quạc]
Ông không đoán được sao, Williams?
[Quạc]
Bây giờ ông hiểu chưa, hả? Ngạc nhiên há!
Tôi phải nói với ông điều này.
Nó lại xảy ra nữa.
Nó đã lại xảy ra đêm nay.
[Quạc]
Ôi, nàng đẹp.
Quá đẹp. Nàng yêu cầu cái đó,
và tôi đã cho nàng.
Nhưng ông không hiểu nổi đâu.
Ông không bao giờ hiểu nổi đâu. Ông quá ngu đi.
[Quạc quạc]
[Tiếng gác máy]
Ai thế? Cái giọng kỳ cục!
Làm cho anh ít cà phê, được không?
Anh à, em là một con điếm,
không phải vợ anh đâu.
Anh muốn cà phê, tự mình đi mà làm.
- Em có bao giờ nói cho bất kỳ ai biết
là anh đến đây chưa?
- Cái gì?
Ồ, đừng tưởng em đúng chứ.
Em biết anh muốn nói gì mà.
Ê. Từ từ lại đi, được không?
Em nghiêm túc một cách chuyên nghiệp đấy.
Mọi thân chủ của em đều nặc danh cả.
Em nói với anh nhiều thứ, nhưng
có bao giờ em nhắc đến tên ai không, hả?
Vậy tại sao tên khốn kiếp đó
biết anh ở đây?
[Xe lửa chạy]
[Còi tàu hú]
[Đàn bà đang rên]
Ờ.
[Người đàn bà:]
Anh à.
Ờ?
Em ra ngoài đây.
Anh có ngại nếu đi chiếc xe Porsche không?
Đi đi. Cứ đi ngay đi.
Anh không làm ở bệnh viện hôm nay đâu.
Trên thực tế, anh--
Anh phải nói chuyện về một số việc
với Charlie Robson.
Bọn anh sẽ ăn trưa ở câu lạc bộ.
Tự em thưởng thức đi.
[Còi tàu hú]
Hử?
Cám ơn anh.
Jane.
Vâng, sao anh?
Lập kế hoạch cho đêm nay nghe.
Anh chắc em sẽ tìm ra cái gì để làm mà.
Xin lỗi, nhưng...
Anh-- Anh sẽ bận.
Đừng có lo, anh à.
Em có một cảm tưởng.
Em có cái gì đó diễn ra cho đêm nay.
Đừng làm việc quá nhe.
[Cửa đóng]
À,
Tôi nghĩ bây giờ...
Tôi biết trong ngoài từng cú gọi này
từ bạn ông.
Vậy?
Và vì vậy tôi đi đến ba kết luận.
Một: Hắn quá giỏi trong việc
che dấu cá tính thật của hắn,
có nghĩa là hoàn toàn tự kiểm soát.
Hai:
Hắn muốn chọc giận ông. Và, ờ,
cái đó có thể có gì đó liên quan đến
các động cơ của hắn.
Và ba:
Người của chúng ta,
dù là một kẻ muốn xem người khác
hành dâm, một thám tử tư,
muốn được biết đến.
Bệnh thần kinh và quá ích kỷ.
Ừ-m.
Mười triệu người trong thành phố này,
cái đó thật quá nhiều để theo đuổi, hả?
Phải. Tôi đồng ý với ông.
Nhưng-- Nhưng ít nhất chúng ta biết hắn không chủ ý chỉ tình cờ giết các nạn nhân.
Và ông có thể quá chắc chắn là chúng ta
đang đối chọi với một bộ óc rất là siêu việt.
[Nói tiếng Tây ban nha]
Không, không khó quá đâu.
Thử lại đi.
Mẹ nó.
Cậu phải dõi mắt xuống cây cơ.
Khoan. Tớ muốn cho cậu thấy cái này.
Từ đây.
♪ Tiếp tục trong cái túi bên hông
Đúng. Coi này.
♪ Tiếp tục
Ê, Morales.
Cậu hỏi tớ, chúng là tơ nguyên chất đấy.
Mẹ. Cái lỗ đó chẳng có gì che cả.
Không có quần lót à?
Cái đó không sạch đâu.
Ai cần biết, cha? Khi một cái lỗ
mà nóng, nó dễ chịu hơn.
- Muốn cá không?
- Được.
Một chai bia.
Một chai bia.
Tớ sai rồi.
Mặc dù nàng không cần gì trên lỗ.
Chỉ toàn lông tự nhiên thôi.
Cô nương à, tôi nói cô nghe thế này.
Tôi mua cho cô một ly bia,
và bạn tôi muốn "cưỡi" cô một cái.
- Cô thích vậy, hả?
- Không hẳn đâu.
Bỏ-- Bỏ-- Bỏ chân anh ra.
Cô thích cái đó, đúng không?
Ê, Chico. Nàng thích cái đó.
Ồ, đúng vậy. Em mê nó mà, cưng.
Em mê nó. Nghe chưa, Chico?
Nàng mê cái đó.
[Chico cười]
- Ờ.
[Chico]: Ứ-m!
Làm ơn, tôi sẽ trả tiền cái đó.
Tôi sẽ trả cái đó.
Nàng mê nó.
Làm ơn để tôi đi.
[Cười]
Nàng dù sao cũng không
di chuyển, phải không?
Đây. Uống đi.
Uống đi, cưng.
Ờ.
Ô, phải.
[Morales:] Nói với anh em thích nó đi.
- Không.
Nói với bọn anh đi, cưng.
Em mê nó.
Em không muốn anh để em đi, phải không?
Em muốn thêm. Thêm.
[Rên rỉ]
Xoạc rộng ra.
Đúng rồi.
[Rên rỉ]
Rộng ra. Thế thôi.
- Mềm và ướt
[Rên rỉ]
Morales có chân cái bằng bạc.
Nàng đã chẳng nói với
cậu là nàng mê nó sao?
Ồ, nàng đẹp thật, cưng ơi.
Nói với anh em mê nó đi.
Em thích nó.
Nào. Nói đi.
- Nói ra.
[Rên rỉ]
Nói với anh em thích nó.
Tôi thích nó. Tôi thích nó.
- Cô nàng thích nó!
- Ô!
Ngón chân cái bằng bạc!
[Thắng lưu lực két]
[Thở dốc]
[Tiếng bước chân]
[Thở nặng nề]
[Người đàn ông:]
Fay.
[Tiếng bước chân]
Fay.
Fay.
[Thét]
[Quạc quạc]
[Thét]
[Quạc]
[Thét]
[Quạc]
[Thằng béL]
Có chuyện gì vậy?
[Gã đàn ông trong phim nói xa xa]
[Xì xào]
[Đàn ông trong phim:]
Dậy đi. Con có mũ của con, phải không?
[Thằng bé nói xa xa]
Bố ở ngay đây.
- Ấy! Lỡ nữa rồi!
[Thằng nhỏ hét]
Ồ! Bắt được mày rồi, đồ quái!
[Thằng bé thét]
Thấp đầu ông xuống!
[Gầm gừ]
[Đàn ông trong phim]
Buông tôi ra, thưa ông.
[Phim: Quác quác]
[Rên rỉ]
[Thét]
[Phim: Mèo gào]
[Fay rên rỉ]
[Giọng nữ trên loa:]
Y tá Carter xin đến bảng chia điện thoại.
Cô có điện thoại.
Y tá Carter đến bảng chia điện thoại.
[Giọng nữ trên loa:]
Bác sĩ Sanders đến khu giải phẫu 2.
Bác sĩ Sanders đến khu giải phẫu 2.
Chắc phải là một ca mổ kinh khủng đây.
[Fred:]
Phải. Nhưng phải đến là ngạc nhiên sao
nhiều người có chuyện mỗi ngày đến thế.
Anh nói chơi chắc.
[Tiếng bước chân đến gần]
[Giật mình]
[Ổ khóa kêu]
Chào anh.
Thật may quá.
À, nói anh biết có chuyện gì đi.
Cái đó-- Nó thật kinh khủng.
Nó hoàn toàn là không thật.
Chúa ơi. Sao có thể như vậy chứ?
Cái-- Hắn đã cố hãm hiếp em à?
Em không biết.
Đầu óc em vẫn quay cuồng đây.
Cảnh sát đã hỏi em một lô câu hỏi.
Em đã tưởng em phải chết đấy, Peter.
Em thấy ra sao bây giờ?
Em có bị thương gì không?
Hai chân em thấy đau.
Em không chắc nữa.
Điều tệ nhất là-- về nó là--
- Đừng nghĩ về nó nữa.
- Không.
- Chuyện hoàn toàn xong rồi.
- Không đâu.
Khô-- Không. Em phải nói
anh nghe chuyện này.
- Nói sau đi.
- Không. Em phải nói với anh ngay.
Sau khi em bị tấn công,
Em nhất định đã bị một thứ
ác mộng nào đó rồi.
Em ở trong một rạp xi nê trống,
đang coi phim hoạt họa,
nhưng giống như ả-- ảo giác.
Và rồi anh vào trong rạp và giết em.
Phải. Anh đã là tên sát nhân đấy, anh yêu.
- Ông nghĩ gì?
- Tôi không biết.
Cô gái vẫn còn khá là rúng động.
Giọng nghe rất là lẫn lộn.
Dù sao tôi sẽ nói với ông một việc,
vì nó đáng giá.
Nếu cái... gã tấn công cô ta là một người bạn
của chúng ta mà nói giống một con vịt,
vậy, hắn đã phạm phải một sai lầm lớn rồi.
Ờ.
Dẫu sao, cả năm phân cuộc
đều đang cảnh giác.
Chúng ta cũng công bố rộng rãi
trên các đài phát thanh.
Có lẽ không quá khó để tìm một gã
với bàn tay phải cụt hai ngón đâu.
- Muốn tôi chở về không?
- Không, cám ơn. Tôi nghĩ tôi sẽ đón xe buýt điện.
Vậy được.
- Giữ liên lạc nghe.
- Ờ.
Em-- Em nghĩ em biết tại sao...
em nằm mơ thấy anh giết em rồi.
Ờ. Vì mấy...
điều kinh khủng...
em đã nói về Susie.
Em xin lỗi, anh yêu.
Tha lỗi cho em chứ?
Có gì đâu mà tha lỗi.
Đừng lo về chuyện đó.
Anh không chỉ nói suông đấy chứ?
Em phải biết rằng anh có
tin em không, Peter à.
Em quá sợ với những gì
đang xảy ra trong em rồi.
À, dĩ nhiên anh tin rồi.
Nhưng anh cũng tin rằng thực tế còn
nguy hiểm hơn bội phần so với một giấc mơ.
Sự thật là em thoát khỏi
tay một tên điên chó đẻ,
kẻ đã giết ba phụ nữ khác rồi.
Em rất là may mắn.
Cảnh sát đã phải nói ra sao đây?
Họ muốn biết tất cả mọi chuyện về cái gã...
đã theo sau em trong đường hầm xe lửa.
Trông hắn thế nào?
Ồ, kỳ lạ, kỳ cục lắm.
Đôi mắt hắn kiểu như--
như nhìn qua anh, giống như--
Và hắn thiếu hai ngón bên tay phải.
[Nhạc disco]
[Rên]
Mikis đây.
Ờ, dĩ nhiên. Bọn tôi đang ở chỗ của tôi.
Tôi đang nói với anh, mức rộng lớn này
giống kiểu một đoàn xiếc giết người hơn.
Ờ, tất cả đều vô bao và sẵn sàng để làm rồi.
Ồ, phải, nàng ở ngay cái hẻm
đánh lạc hướng của anh đó.
Cái này à? Cái này đây?
Được, thưa ông. Có đây rồi.
Và một tờ báo. Của ông đây.
Cả thảy là ba đô.
Chúc ông một đêm vui vẻ.
Tôi không biết đã có kết quả gì chưa.
- Ồ, tôi không muốn thiếu cái này! Chao ôi.
- Bà muốn nó à? Lấy đi.
Bạn không dám đụng đến điện thoại sao?
Đây là Big Phil Burrows, quý vị.
Tôi sẽ la, thống hợp và kêu oai oái lên,
ngoài ra tôi có một ngàn thông điệp cho quý vị.
Nhưng trước hết, tôi muốn hỏi anh bạn
bị mất hai ngón tay bên tay phải...
một câu hỏi lớn.
Cha, tại sao, cưng?
Làm ơn để mấy cô yên đi.
[Burrows nói trên radio:]
Tên sát nhân, để họ yên đi.
[Radio:] Đây là Big Phil Burrows
với chương trình Night Sounds,
và lúc 04:16 sáng nay. Tôi muốn
dành con số tới cho--
đến những người tình trẻ mà,...
này, có vụ chinh phục đó gần nắm trong tay.
Có lẽ bạn thành công, nhưng bạn
chỉ không thể để "em" đó đi.
[Thở dài]
Mau đi!
[Quạc quạc]
Xin lỗi. Tôi không thể tiếp đón ông
khá hơn được, thưa Trung úy.
Phải, cái đó, tôi hiểu mà.
Tôi xin lỗi đến quấy rầy ông.
Nói tôi biết đi, BS Lodge, ông biết
vợ ông nhiều đến mức nào?
Jane là một người vợ đáng nể,
một người phối ngẫu hoàn hảo.
Tôi biết rất rõ về nàng, Trung úy ạ.
Và tin tôi đi, sẽ không ai
thay thế được cô ấy đâu.
Không gì có thể bù đắp sự trống vắng đó.
[Jane rên rỉ]
[Jane, Mikis đang rên rỉ]
Vợ tôi chết rồi, Trung úy.
và ông nên đủ thông minh
để nhận ra rằng--
rằng một quan hệ nhất định nào đó dựa trên--
trên sự tín nhiệm lẫn nhau và tự do.
- Vợ tôi đã sống không có ràng buộc nào.
- Ờ, tôi biết, tôi biết.
Phải, tôi nghe tất cả mấy chuyện đó trước kia
rồi-không thành kiến-không cản trở.
Vợ ông đã được tự do để sống và tự do để chết.
Dù sao, cám ơn ông.
Cám ơn?
Phải, bởi vì nhờ sở thích nho nhỏ của ông đây mà
chúng tôi biết được danh tính tên sát nhân.
Mikis Kalenda, một người Hy Lạp.
Người dọn dẹp ban đêm đã lượm
hắn lên từ mớ hồ sơ tội phạm.
[Davis:]
Bây giờ đến phiên cô!
Không nhận ra rằng cô quá căng thẳng
và xúc động hay sao, Heather?
Paul, anh đôi khi quả là một tên quá tồi.
Anh biết vậy đấy chứ?
Cô đang rình mò ở bàn tôi,
mà tôi lại là tên tồi, hử?
Nghe này, những hồ sơ mà Jennifer đã hỏi tôi
hôm trước đó-Cô đã làm gì về chúng chưa?
- Tôi dí vào bàn tay nhỏ mập của bà ấy sáng nay rồi.
- Một lần, đúng giờ.
- Thoải mái chứ?
- Thoải mái à?
Trường hợp tên sát nhân New York làm tôi tốn
quá nhiều thời giờ, tôi hầu như quên ăn luôn.
Với cái lương thầy giáo kém cỏi tôi có, tôi phải
làm đêm. Nó thành một cái vòng khó khăn lẩn quẩn.
Ừm, là anh nói đấy.
Paul, nói tôi biết đi, làm sao anh hình dung
được tên sát nhân này đây?
À,
trẻ, thông minh,
tốt tướng, không nghi ngờ gì là
xuất thên từ một gia đình tốt.
Hắn chỉ có một khiếm khuyết nhỏ.
Và cô biết là gi không?
- Hắn vẫn chưa chọn cô làm nạn nhân.
- Ha, ha, ha.
Một cảnh báo thật sự: Đừng nhận cho bất kỳ ai
có bàn tay phải cụt hai ngón chở cô về.
Nghe chưa?
[Loa cảnh sát:]
D47-8-9 đây. D47-8-9.
Họ vẫn chưa trả lời vụ cánh cửa, Mike. Dứt.
[Mike:]
Tiếp tục cố, và gọi vào ngay khi anh có tin gì.
[Một bà:]
Tôi không biết! Tôi không biết hắn ở đâu!
Gã này luôn luôn đến rồi đi.
Hắn làm cái gì hắn muốn. Vậy làm thế quái nào
tôi biết hắn ở đâu chứ?
Mỗi lần hắn đến đều có chuyện,
một loại vấn đề nào đó.
Hắn vẫn còn thiếu tôi hai tháng tiền phòng,
cái thằng chó đẻ,
cộng thêm $2001 cho hắn mượn!
Tôi hết chịu nổi chuyện này rồi!
Ông không tìm thấy cái gì trong đây.
Sao ông không đi đi và bỏ mặc tôi?
Ờ.
Ông không có quyền để-- để gây khó dễ
cho một công dân tuân thủ luật pháp.
Coi ông đã làm cái gì cho
căn chung cư của tôi kìa.
Chúa ơi! Tôi hết chịu nổi rồi!
Ông muốn cái quỷ gì từ tôi chứ?
Tôi đã chẳng làm gì cả!
Tại sao ông không để cho tôi yên?
Món triển lãm "A"...
và món triển lãm "B."
"Anh bạn" của chúng ta nhất định
phải là một tay quái đản đây, hả?
Ờ, đó là điều Davis đã nói.
[Khóc lóc ỷ ôi tiếp tục]
Được rồi, cưng, lần cuối cô gặp
Thằng Nhỏ Dễ Thương là bao giờ?
Cái gì thế, ông điếc đặc hay sao vậy?
Tôi đã nói với ông rồi, là thứ Hai hay
thứ Ba tuần trước. Tôi không nhớ.
Hắn đi ra với một con điếm
mần mò đi đâu đó. Tôi--
Tôi không biết những cô quỷ
nào đến gặp hắn nữa.
Trở ngại là, họ đến gặp hắn có một lần.
[Peter:]
Cẩn thận, cẩn thận.
Em không thể ở bệnh viện thêm
một giây nào nữa.
Em đã sắp quẩn trí đến nơi rồi.
Ừ, cách bệnh viện thật sự là gay đấy.
Và ngoài ra, em đâu đó thích cái ý kiến...
về việc tới nhà anh một lúc...
và được anh vỗ về và an ủi.
À, nếu em không hành xử và nghỉ ngơi
bộ xương của em chỉ một chút thôi,
em sẽ không bao giờ trở lại
như cũ được đâu.
Anh nghĩ em muốn sự quyến rũ bằng vàng ở
Los Angele chứ. Hả, cô Vô địch Toàn quốc?
Vẫn còn nhiều thời gian mà.
Bây giờ em cứ thanh thả và có chút
tình yêu và sự thông cảm cái đã.
Em thật là khờ mà.
Còn bao nhiêu lần em phải-- Coi kìa, anh biết rất rõ
vấn đề là chân em, chứ không phải đầu em mà.
Đầu óc em tốt mà.
Vấn đề là thể lực.
Nó hơn tài năng để thắng, em à.
Em phải có sức mạnh của
lòng mong muốn mới được.
- Ừm. Phải.
- Em thiếu cái đó.
Ở nước này,
nếu em không giỏi về một cái gì đó,
bất cứ cái gì,
nếu em không phải là hạng nhất, người lanh lợi
nhất hay lợi hại nhất, vậy là xong rồi đó.
Em sẽ hỏng kiểu.
Em sẽ chẳng đi đến đâu cả.
[Cổng rào kêu]
[Trẻ em la hét, tán dóc]
À, chân của cô thế nào rồi?
Về mặt bệnh xá thì đã lành,
nhưng tôi phải luyện lại các bắp thịt.
À, tụi tôi sắp pha cà phê.
Ông muốn uống chút không?
Không, cám ơn.
Tôi sẽ không ở lâu quá đâu.
(Anh là) Nhà toán học?
Vật lý gia.
Tôi đang làm nghiên cứu về nhiệt độ zero tuyệt đối.
Hừm. Lý thú đấy.
Là một tay cờ vua giỏi, tôi đoán vậy.
Bây giờ, tại sao tôi lại tới đây
làm phiền các vị chứ nhỉ?
Biết được thì tốt.
Ờ, cô có tuyệt đối chắc chắn...
rằng kẻ tấn công cô là
Mikis Kalenda không?
Tại sao vậy? Ý ông là sao?
Bộ ông không tin tôi à?
Chỉ là hỏi thêm một lần nữa thôi mà.
Ý anh là thế nào, mà không phải bây giờ?
Đừng đưa tôi mấy cái thứ đồ bỏ đó, cha.
Anh cứ làm theo lời yêu cầu của tôi là hơn.
Tôi đã có tất cả các "con heo"
trong thành phố này bên mình tôi rồi.
Được rồi. Một chập nữa anh sẽ trở lại.
Em có cần gì không?
Không, chỉ anh thôi, cưng.
Đôi khi anh tự hỏi không hiểu sao một cô bé
như em, với điểm số thông minh lên đến 182,
lại có thể khờ đến như vậy.
Tại anh đấy, cưng.
Sức mạnh quá mức của anh làm
"chạm mạch" não bộ em.
Được rồi, gặp em ngay đấy.
Tốt hơn là đừng có mở cửa cho ai hết nghe.
Em không biết trước được đâu.
Đừng có lo. Em sẽ canh đất mình,
và nếu có ai đến, em sẽ "sủa" vang.
Ông biết không, tôi có quá nhiều nghi ngờ
về lời chứng của Fay Major.
Có cái gì lắt léo trong đó.
Quá nhiều khe hở,
như thể, ở, cô ta đang giữ
một khoảng cách với mình vậy.
Coi kìa, bây giờ, mọi điều chúng ta cần là dí Mikis Kalenda trước tòa...
là cuốn băng đó của hắn có dính líu
đến Jane Foster Lodge.
- Thưa Giáo sư, ông ký dùm được không ạ?
- Ờ.
Đó là nạn nhân thứ tư
của hắn, đúng không?
Đúng.
Nhưng hãy quan sát
cá tính của Kalenda này đi.
Hắn là tên sống chỉ vì tình dục,
một gã điếm đực trên Đường Thứ 42.
Trong khi đó mấy cú điện thoại--
Ờ, các cú điện thoại cho thấy một cá tính
rất thông minh...
với một gia đình có văn hóa cao
làm nền tảng.
Coi kìa. Chúng ta biết hắn là gã của chúng ta.
Phần còn lại là những chuyện vô bổ cho một
chuyên gia như ông, chứ không phải tôi. Được chứ?
Tuy nhiên, nhắc lại tư tưởng của Verlain, trong cái
phụ có những cái chính yếu. Thế mới khổ.
[Bản lề kêu ken két]
[Kính vỡ]
Là "Memorial Hospital"?
Đồ khốn!
Ối, không!
Tại sao?
Fay!
Fay!
Cô khá may mắn đấy, cô trẻ. Ý tôi là,
đó là lần thứ hai tên Sát nhân bỏ lỡ cô.
Dù sao nếu không có ý kiến của Peter,
lần này tôi cũng không biết thế nào.
Và nếu bọm cớm các ông không chặn tôi lại để
kiểm tra theo thủ tục, tôi đã tới sớm hơn nhiều rồi.
Phải, à, tôi xin lỗi, nhưng nhiều cớm
ngoài đó ngày đêm chặn xe,
đang cố bắt cái tên khốn đó.
Thế rồi một lần nữa, chính anh đã nói
anh sẽ lo cho cô ta, rằng cô ta nên ở
nhà anh đây là nơi an toàn hơn.
Cái đó-- Đó là điều tôi nghĩ vậy.
Nhưng tôi phải đi ra ngoài.
Dầu sao, nếu có bất cứ điều gì xảy ra,
cô, ờ, cô kêu tôi liền. Nhá?
Chào hai người.
[Vô tuyến của cảnh sát:]
Đến tất cả các đơn vị trong chặng 9-8.
Tất cả các đơn vị trong chặng 9-8.
R9-4-4 và 2-6. R9-4-4 và 2-6.
Đây là thông báo tổng quát cho
mọi đơn vị trong chặng 9-8.
[Trên máy vô tuyến cảnh sát:]
Gọi D47. 9-2-6 ở 7-2-3.
Tôi nhận được báo cáo một vụ trộm xe trong
khu vực 12. Ai ở gần đó, làm ơn phụ trách.
AIID4TS, ngưng liên lạc 1-2-5.
Z-M-X màu xanh. Tôi lập lại, Z-M-X màu xanh.
E-Zebra 104, chúng tôi đang ở trên không.
Đường vô tuyến hoạt động.
- Hắn nói bao giờ hắn sẽ gọi lại vậy?
- Lúc 8g15, theo lời hắn.
- Hắn còn nói gì khác không?
- Hắn có nói!
Hắn nói ông sẽ có một sự ngạc nhiên
lớn lao, thưa Trung úy.
Tôi sẽ có một sự ngạc cho cái thằng chó đẻ
đó nếu hắn dám gọi vào.
- Ông đã nói đấy.
[Điện thoại reo]
[Quạc quạc]
[Giọng the thé trong ống nghe:]
Làm ơn cho nói chuyện với Trung úy Williams.
- Đây rồi.
[Quạc quạc]
Phải Trung úy Williams không?
Tôi đây. Anh muốn gì?
Muốn dành riêng một vụ giết người cho ông.
[Quạc quạc]
Tôi sẽ hy sinh một bà chỉ để cho ông.
Thích ý đó chứ?
Cái duy nhất tôi thích-- Tôi thật sự thích--
là gặp trực tiếp anh.
Cái đó trước sau gì cũng xảy ra,
nhưng ông sẽ phải nhận ra tôi.
Trong lúc này, cho phép tôi
làm cho ông một cống hiến đặc biệt.
[Quạc quạc]
- Chúng ta sắp tới đó. Một phút nữa thôi.
Nó ở đâu đó dưới khu Lower West Side,
chặng thứ năm.
Bắt đầu vào khu Lower West Side đi.
- Ờ?
- ... có một món quà loại này.
Cám ơn. Tuy nhiên, anh đã làm
tôi thất vọng rồi, Vịt.
Anh ném một thử thách
vào con đường của tôi,
và anh không có gan để để tôi đến đó
quan sát những gì đang xảy ra.
Anh chờ cho đến khi sự việc đã xong xuôi.
[Quạc quạc]
Trong lúc này ông sẽ phải chấp nhận chỉ
nhìn thấy kết quả thôi.
Dù sao củng theo cá nhân thôi!
[Vô tuyến điện cảnh sát:]
E-Zebra 104 nối sóng.
Tiến đến chặng cảng 14.
[Phi công:]
Nghe rõ, thưa căn cứ. Chúng tôi đang trên đường đi!
[Quạc quạc]
Tôi hầu như quên phần quan trọng nhất.
[Quạc quạc]
Một người bạn của ông gửi lời chào.
Được chứ, Kitty (Mèo Con)?
[Quạc quạc]
- Kitty nói được.
- Có nó rồi!
Hải càng. Một lều điện thoại
nằm ngay gần Cầu 11!
- Tôi sẽ đưa nó lên A.P.B (Mọi chốt)!
- Ngay đi, đồ tồi.
[Vô tuyến cảnh sát:]
D47's 3-0-5 và '4-7-1, tràn vào lối nam đến D-U-X14.
E-Z Zebra 104 đây, đang tiến hành!
[Cảnh sát viên:]
Phải, tôi có hết rồi! D-U-X 14 bây giờ!
- Tôi đã cho quan sát nhà để thuyền.
- Tốt, cứ ở yên đó.
D-47, 0-941. Theo sau xe của Trung úy William!
E-Z Zebra 104 đến Căn cứ.
Chúng tôi phải ở đây bao lâu?
- Anh có thể giữ đó trong 10 phút không?
- Năm phút đi.
Được, tôi sẽ nối lại với anh trong 5 phút.
D473-0-5 và 4-7-1,
chặn đầy lối vào D-U-X14.
[Giọng the thé trên điện thoại:]
Bảy phút 22 giây.
Nhanh kỷ lục! Chúc mửng!
Nói thật đi. Ông đã không trông đợi sẽ
tìm thấy tôi trong lều này, phải không?
[Quạc quạc, cười]
- Thằng chó đẻ!
Bọn cớm đần tội nghiệp!
[Quạc quạc]
Tôi đâu phải con nít đâu mà để tự mình bị ông
tìm ra bằng mấy cái máy dò ngu xuẩn của ông.
[Rên rỉ]
[Quạc quạc]
Và bây giờ ông phải thứ lỗi cho tôi,
nhưng cái chết của Kitty bắt đầu đây.
[Quạc, Cười]
Ông nên thấy nàng.
[Quạc quạc]
[Kitty rên]
Ông không biết phải làm gì, phải không?
Ông còn không biết chính em điếm nhỏ
của ông đang ở với tôi nữa kìa.
[Quạc, Cười]
Da của em sao ấm quá...
và mềm nữa.
[Quạc quạc]
Nhớ chứ?
Ông nên biết.
[Quạc quạc]
Tôi cảm thấy thương hại
cho ông đấy, ông Cớm ạ.
Ông muốn bảo đảm Kitty ở với tôi,
có phải không?
[Quạc]
Muốn nghe giọng của em không?
À, tôi nghĩ ông có quyền để (nghe)!
283 Đường Fulton! Đi, đi, đi mau!
Không! Không!
Chiếu vua.
Ông suy nghĩ theo lề lối cố định,
giống như một anh cớm vậy.
[Hải âu kêu]
Hư-hừ-hứ.
Làm hay đấy. Tim ông thế nào?
Hứ.
Ông muốn coi nó à?
Bác sĩ bảo tôi phải bỏ thuốc.
Nếu tôi bỏ được, tôi sẽ tồn tại.
Ông có thể nói tôi nghe về hắn không?
À, từ thử nghiệm phổi, nguyên do
của cái chết là sự gián đoạn oxy vào máu.
Ông biết đó, cái bao nylon mỏng
hắn có trên người.
Giờ chết? À, cái đó tôi có trên cái nút là
thứ Ba ngày 10, tám ngày trước đây.
Tám ngày trước? Khỉ tiều, cha.
Thằng chó đó nó giết Kitty
bốn ngày trước đây.
Nàng không thể chết 8 ngày trước được!
Ông sai rồi!
Coi kìa, Barnaby. Mình đã biết nhau bao lâu rồi?
Mười sáu năm hay hơn, không đúng sao?
Nếu tôi nói với ông giờ chết là tám ngày trước,
thì tức là tám ngày trước.
Chắc rồi, tôi-- Tôi chấp nhận tôi có thể sai
vài tiếng, nhưng không thể sai hơn thế.
Giêsu Chúa tôi.
Có vấn đề gì vậy?
Ồ, không có gì.
Không gì.
Đó không phải là Mikis Kalenda. Được chưa?
Vậy chúng ta phải làm lại từ đầu rồi.
Ồ, chúng ta phải và cũng không phải.
Bởi vì xóa được cái tên Kalenda,
ai là kẻ thật sự có cô gái điếm,
nó theo chiều đưa chúng trở lại--
lại ý tưởng đầu tiên của tôi...
về một kẻ phải đổ lỗi cho phần còn lại
của xã hội vì những yếu điểm riêng của hắn.
Hãy coi đó là một đàn bà đi. Cô nàng chọn nạn nhân vì họ trẻ, họ xinh hơn...
và rất nhiều may mắn hơn cô nàng.
Còn nếu như đó là đàn ông?
À, một đàn ông với một phụ nữ
là người mà hắn yêu...
nhưng cô đó lại có gì đó sai sót,
như cô ta tính tình lạnh lùng, có thể
bị tự kỷ ám thị (paranoia) chẳng hạn.
Trong trường hợp đó, hắn dùng Mikis
để quan hệ với người đàn bà của hắn?
Chuyện trông thấy như vậy đó.
Không, Kalenda đã là một tên tội phạm
bị bắt ở giữa.
Phải, hắn đã là tên đánh lạc hướng
đã cố tình tấn công Fay Majors,
và khi cô ta chỉ đúng hắn
thì hắn cố tình giết cô ta.
Đã tự thấy rằng mình đi vào
con đường không lối thoát,
và biết rằng hắn có thể phải chịu tội cho vụ
giết người khác mà cô ta đã không cho hắn biết.
[Giọng nữ trên loa:]
Bác sĩ Richardson đến Khu 5.
[Người nữ:]
"Bấy giờ, trên nông trại của Granny Duck, có một con heo tí hon,
"một chú heo nhi đồng vừa được sinh ra,
"và khi bọn chúng thấy nó, tất cả
nhảy lên nhảy xuống khoan khoái.
"Ồ. chúng quá ư phấn chấn!
"'Nó thật đáng yêu quá!
Nó bé xíu, xịu sao đâu ấy!
Con không bao giờ ngờ heo con
lại xinh và tức cười đến thế!
Con ước gì mình có thể đem nó về nhà!'
"Bà nói,' Quạc, quạc . Cháu thích nó à?
'Nó là con heo bé ngoan đấy.
"Cháu có thể có nó nếu cháu muốn,
nhưng cháu sẽ phải xin phép chú cháu mới được.'
"Nên bọn họ mau mắn gọi chú họ lại, là người đã nói, 'Quạc, quạc Harrumph (Không được)!'
'"Nhưng, thưa Chú, chú đã nói chú
có một con thú nhỏ khi chú còn bé.
Bọn cháu không thể có một con sao?'
"Và chú của bọn chúng đã đi tới,
'Quạc, quạc. Được, được.
"Nhưng tốt hơn không được quá lớn và không ăn quá nhiều đấy.'
'Ồ, thưa Chú, cám ơn chú ạ!'
"Nên chúng lựa con heo nhỏ rồi đem về nhà.
"Và khi người chú nhìn thấy nó,
ông ta nổi giận!
'"Chú nghĩ đây là trò gạt gẫm tệ hại.
'"Các cháu đã không nói với chú là
muốn một con heo con.
"Quạc, quạc! Trả nó lại đi!'
'Ồ, làm ơn đi, Chú. Nó nhỏ xíu mà.'
'"À, được, quạc, quạc, khi nào
nó còn không dơ dáy--
[Quạc quạc]
À, tôi đã tìm ra rằng Fay Majors
đang học ở trường tôi dạy,
nên tôi,... Tôi đến và tôi dụ cô ta
làm mấy thử nghiệm về khả năng.
Ngoài điểm số thông minh (I.Q.)
cao không thể tưởng,
còn có một ghi nhận khác nói rằng
cô ta có khuynh hướng bị ảo giác...
và rất thường xuyên cô ta thấy
những cảnh mà đối với cô ta là thật.
Giờ, cái đó có đánh động ông không?
Tôi chỉ là một thằng cớm ngu, đúng không?
Nên có thể nó làm ông ngạc nhiên
khi biết được rằng tôi cho người
theo dõi cô ta như việc hàng đầu sáng nay.
[Cửa đóng]
[Tiếng bước chân]
Phải em đó không, Fay?
Fay? Fay?
Chào em, cưng. Em đã đi đâu vậy?
Lòng vòng.
- Anh muốn ăn gì tối nay vậy?
- Bất cứ cái gì em muốn.
Vậy được.
Không ai đến gặp cô ta cả mấy tháng nay rồi.
- Cô ta còn phải ở lại bao lâu nữa?
- Hầu như không còn.
Toàn bộ hệ thống bài tiết của cô ta phải chích.
Chuyện đó thật đáng buồn.
Một cô gái dịu ngọt, thông minh...
cứ nằm đó ngày nọ sang ngày kia
kiệt quệ từ từ.
Cái đó là bệnh nhiễm trùng qua đường tình dục.
Và cô ta nằm đây với một người
cha (hay mẹ) đi sang Ba tây.
Người còn lại, cô nói,
trả chi phí và không bao giờ đến thăm.
Không. Cha mẹ cô ta đã theo đuổi,
nhưng họ chỉ đến gặp cô ta một lần
sau khi tình trạng bất lực xảy ra.
Cô ta sẽ không bao giờ phát triển
thành một người đàn bà được.
Bây giờ tôi hiểu rồi.
Dưới cái lều đó là động cơ thúc đẩy.
Trung úy à, tôi muốn cho nhà của Peter Bunch
được đặt máy quan sát ngay lập tức đi.
Ông thật sự không tin tưởng chúng tôi, phải không?
Căn nhà đó đã được đặt rồi đấy.
[Quạc]
A-lô?
[Quạc]
Đây là con vịt nhỏ. Bạn thế nào rồi?
Chúng ta đã không chơi quá lâu rồi.
Ông đã gọi tổng hành dinh chưa?
Không, họ sẽ chỉ làm rối rắm lên thôi.
[Quạc]
Chào.
[Quạc, Cười]
Fay?
Fay? Fay!
Fay! Đừng vào phòng của Susie!
Đứng ngoài phòng của Susie--
[Quạc]
[Thét]
[Giọng the thé:]
Mày giống-- Mày giống tất cả những đứa còn lại!
Trẻ và đẹp và mạnh khỏe!
Trong khi tao tao rữa đến chết trên giường
trong một bệnh viện ồn ào, dơ dáy.
[Y tá:]
Hử?
Cái gì thế, Susie?
Cô muốn gọi cha cô đến chơi trò vịt nữa à?
[Fay:]
Cái sự ảo giác đó làm tôi bắt đầu tự hỏi.
Vậy chi phí bệnh viện, những dấu vết
trên tường gần rạp chiếu bóng,
con dao gãy.
Nhưng tôi đã chắc chắn chuyện đó khi tôi nghe
Peter nói trên điện thoại với con gái hắn...
và hắn bắt đầu nói bằng một giọng nói kỳ lạ,
bảo cô bé về như thế nào cái--
cái thế giới này bất công như thế nào và--
Và hắn bắt đầu nói về tôi...
và thế nào--
hắn dự tính loại trừ tôi như thế nào!
Chuyện đã qua rồi.
Ông biết không, nó kỳ lạ, khối óc đó.
Con vịt là cái đã đi vào trí của Peter rồi.
Nó là cái xảy ra khi ông muốn
xóa đi mặc cảm tội lỗi.
Trong việc đẩy mọi trách nhiệm lên con vịt,
hắn không muốn là kẻ chịu trách nhiệm.
Con vịt đã trở thành một loại trả thù
bề ngoài cho con gái của hắn...
là người sẽ không bao giờ trở thành
giống như các phụ nữ khác,
và hắn đã không bao giờ nhận ra rằng một chút yêu thương là tất cả những gì cô ta xin...
cho sự chịu đựng của cô ta
đối với cái tình trạng bi thảm của cô.
Bố ơi, xin đừng bỏ con một mình.
- Làm ơn đi.
Làm ơn trả lời. Nói với con đi.
Bố, làm ơn, làm ơn trả lời. Bố!
[Còi xe]
[Sụt sùi, Rên rỉ]
[Còi xe tiếp tục]
VictorR–08/19/2013.