Tip:
Highlight text to annotate it
X
Kính thưa quý vị, bây giờ là lúc để chúng ta
học hỏi từ trí huệ khai ngộ của Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư.
Cám ơn Sư Phụ!
Cám ơn quý vị!
Quý vị gọi tôi là Minh Sư, nhưng tất cả quý vị cũng đều là Minh Sư.
Quý vị quên đó thôi, chỉ quên đó thôi.
Khi chúng ta hợp nhất,
khi nhớ lại sự đồng nhất của vũ trụ,
bao gồm cả chúng ta trong đó,
lúc đó chúng ta sẽ nhớ lại rằng mình đồng nhất với Thượng Ðế,
đồng nhất với trí tuệ mênh mông.
Và một khi chúng ta quên đi điều này, chúng ta sẽ quên mất tất cả.
Rồi chúng ta cố gắng nhớ lại điều này qua mọi phương cách,
như là qua sự cầu nguyện, kinh điển, tập yoga, thiền định.
Tất cả những điều này đều tốt, đều tốt cho chúng ta.
Một ngày nào đó, chúng ta sẽ thật sự nhớ lại rằng tất cả chúng ta đều là Minh Sư.
Không một ai trong phòng này hoặc bất cứ nơi nào khác không phải là Minh Sư cả.
Bởi vì chúng ta không thể chia cách từ vị Minh Sư, Ngài là đấng hiện hữu khắp mọi nơi.
Chúng ta ở trong sự hiện hữu đó, và đồng nhất với sự hiện hữu này,
đó là điều duy nhất cấu tạo thành chúng ta.
Không có gì khác cấu tạo thành con người của chúng ta
ngoại trừ bản thể Thượng Ðế, ngoại trừ những tinh túy vĩ đại
mà chúng ta gọi là Chân Lý, Trí Huệ, Thượng Ðế Tánh, Thánh Mẫu, Phật...
hay bất cứ danh từ nào quý vị thích để gọi Ðấng vĩ đại nhất trong vũ trụ
mà thậm chí cũng đồng nhất với chúng ta, với mỗi người chúng ta.
Do đó lúc chết,
cái gọi là bản thân hay thể xác của chúng ta
chỉ nằm dài trên mặt đất hay ở chỗ nào đó, không động đậy.
Bởi vì tinh thể của mọi sự cử động, của mọi sinh hoạt
đã chọn bỏ lại cái công cụ vật chất này trong lúc ấy,
có thể là tìm kiếm một công cụ khác
để tiếp tục thể nghiệm sự vô hạn, sự bao la
của Ðấng vĩ đại này mà chúng ta gọi là Thượng Ðế,
và thực ra Ngài cũng đồng nhất với chúng ta.
Một khi chúng ta tìm lại được sự đồng nhất
với trí tuệ trải rộng khắp nơi, với tất cả tình thương bao la này,
chúng ta gọi đó là sự khai ngộ,
là sự nhận thức Thượng Ðế, hay nhận thức chính mình,
hay là đạt quả vị Phật.
Mỗi quốc gia
gọi sự Thông Minh này, Trí Huệ này, Tình Thương vô thượng này
bằng các danh hiệu khác nhau, vì họ nói nhiều ngôn ngữ khác nhau.
Nếu không, thì chỉ có một,
cái Nhất nguyên bao gồm tất cả, kể cả chúng ta.
Chúng ta không bao giờ chia cách cái Nhất thể này cho dù có muốn thử đi nữa.
Lý do duy nhất mà chúng ta cảm giác bị chia cách từ sự đồng nhất này
là vì mình đã chọn để quên đi sự đồng nhất đó
để được thể nghiệm trở lại lần nữa sự vĩ đại này
và có thể tự sáng tạo lại mình một lần nữa qua sự quên lãng đó,
hoặc nhớ lại hạnh phúc của Thiên Ðàng, của sự đồng nhất với Thượng Ðế,
mà đó là chính mình, bản thể vĩ đại nhất của mình.
Do đó khi chết...
Thí dụ, nhiều người cứ mãi hỏi tôi:
“Ðiều gì sẽ xảy ra khi chúng ta chết?”
Tôi luôn trả lời là: “Tôi chưa chết mà, cho nên làm sao tôi biết được”
Nhưng chúng ta có thể thể nghiệm cảm giác của sự chết
trong sự cầu nguyện hay trong sự quán tưởng thâm sâu nhất.
Khi ở trong sự cầu nguyện thâm sâu nhất,
chúng ta sẽ quên đi mọi thứ chung quanh, kể cả chính mình,
và tất cả mọi sự lo âu sẽ rời khỏi chúng ta.
Ðó là lúc mà các vị đạo sĩ du-già Ấn Ðộ gọi là “nhập định.”
Trong trạng thái nhập định, chúng ta sẽ thể nghiệm sự đồng nhất với Thượng Ðế,
tương tự như khi chúng ta chết vậy.
Vì vậy trong Thánh Kinh có nói:
“Hãy học hỏi cách chết để ngươi sẽ bắt đầu sự sống.”
Và các vị Thánh Nhân cũng nói rằng: “Tôi chết mỗi ngày.”
“Bất cứ ai vì linh hồn mà bỏ đi thể xác sẽ tìm thấy Thượng Ðế” v.v...
Làm thế nào để chúng ta quên đi hoặc bỏ đi thể xác?
Mỗi ngày chúng ta quá bận tâm về sự sống còn, sinh tồn.
Tất cả mọi việc nhỏ nhặt mà chúng ta thấy chung quanh,
mọi sự việc mà mình phải đối đầu trong đời sống,
luôn luôn cố gắng nhắc nhở mình rằng,
mình chỉ là một con người rồi sẽ phải chết, yếu đuối, suy nhược,
thiếu năng lực trước định mệnh.
Vậy thì làm sao mà chúng ta có thể quên điều này? Có thể được chứ!
Có thể được nếu như mình tu hành, nếu biết cách thức.
Ðiều này rất đơn giản. Mọi người đều có thể thực hiện được.
Trẻ em từ 6 tuổi, thậm chí nhỏ hơn nữa... năm tuổi,
chúng đã thể nghiệm được sự đồng nhất với Thượng Ðế.
Chúng thể nghiệm được cảm giác phi thường
của sự từ bỏ thể xác để hợp nhất với linh hồn,
hoặc có thể viếng thăm thiên đàng trong lúc còn sống.
Cũng giống như khi tôi đến Phi Châu để viếng thăm quốc gia xinh đẹp này,
rồi ngày mai hoặc ngày mốt tôi sẽ đi một quốc gia khác,
hay trở về nhà nơi tôi ở.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Chúng ta có thể viếng thăm thiên đàng và trở lại trái đất
không phải bằng thể xác mà bằng chính bản thể cốt yếu của chúng ta--
Chúng ta gọi đó là linh hồn hay là linh thể, mà nó luôn luôn đồng nhất với Thượng Ðế.
Thể xác chỉ như một điểm tập trung
để linh hồn có thể chú tâm hoàn toàn vào đó
để thâu thập một số kinh nghiệm trần gian
mà nó muốn thể nghiệm, để tạm thời có thể...
Nếu linh hồn là nam hay nữ, chúng ta phải gọi là gì đó.
Linh hồn nam hay nữ này muốn thể nghiệm điều gì đó trong đời sống vật chất này,
thì linh hồn đó, hoặc là bộ phận của bản thể Thượng Ðế vĩ đại đó
phải chăm chú vào một điểm nào đó,
hết sức tập trung đến độ nó có thể hoàn toàn quên lãng sự đồng nhất của nó với Thượng Ðế.
Ngay tại lúc đó, chúng ta được sinh ra,
chúng ta nói rằng mình sanh ra trong thế giới vật chất và có một thể xác.
Khi mà linh hồn hay bộ phận của ý thức Thượng Ðế đó
vẫn còn chú tâm vào trọng điểm này của thể xác
hay bất kỳ thể xác nào mà nó chọn để chú tâm vào,
thì chúng ta nói rằng đó là một người nam, một người nữ,
một con người hay là gì đó.
Thật ra, bộ phận này của linh hồn, hoặc gọi là linh hồn cá biệt
chưa bao giờ toàn bộ rời khỏi phần ý thức của Thượng Ðế.
Vì vậy thật sự là chúng ta chưa bao giờ sanh ra hoặc chưa bao giờ chết đi.
Nhưng có thể chúng ta đã lựa chọn để quên hoàn toàn về Thượng Ðế,
về sự đồng nhất của chính chúng ta
và chỉ lưu tâm đến thân vật chất này.
Vì vậy chúng ta sẽ không bao giờ thể nghiệm được Thượng Ðế tánh,
mặc dù Thượng Ðế ở khắp nơi trong chúng ta, khắp mọi nơi.
Nhưng nếu chúng ta chọn lựa sự thức tỉnh, để nhớ lại thì chúng ta cũng có thể.
Chúng ta có thể từ bỏ sự chú ý của mình trong một lúc,
không chú ý vào thân thể vật chất này trong một thời gian,
chúng ta tập trung trở lại vào sự đồng nhất,
thì khi đó chúng ta có thể tìm được Thượng Ðế--
chúng ta ý thức rõ ràng rằng mình chưa bao giờ rời bỏ Ngài,
rằng mình đồng nhất với Ngài
và vĩnh viễn không bao giờ chia cách Thượng Ðế.
Cho nên sự bí mật của vũ trụ chỉ là vậy.
Không có gì khác hơn là chính mình, ý thức của chính mình,
luôn luôn lựa chọn.
Chúng ta chọn làm người,
rồi chúng ta đặt chú ý vào thân người để thể nghiệm đời sống loài người -
tất cả những buồn rầu, đau khổ hạnh phúc,
phiêu lưu thể xác, khoái lạc, sự đau đớn.
Lúc mà chúng ta cảm giác rằng đã có đủ thể nghiệm vật chất rồi,
và muốn thể nghiệm một điều gì khác nữa
thì chúng ta sẽ có sự chọn lựa khác.
Chúng ta có thể chọn làm Thiên Thần,
hoặc ngay cả chọn thể nghiệm làm một bông hoa,
điều này cũng có thể được!
Đó là lý do vì sao có thuyết luân hồi,
hoặc là sự chuyển sinh vào những trình độ khác nhau của sự hiện hữu.
Nhưng thực ra chúng ta chưa bao giờ đi bất cứ nơi đâu cả,
không đi lên cũng không đi xuống.
Chúng ta mãi mãi luân chuyển trong nguồn sinh lực của vũ trụ,
vĩnh viễn trong Thượng Ðế tánh,
nhưng bao giờ cũng trải qua những chú ý lực khác nhau cho sự khoái lạc,
cho sự thích thú của chính mình.
Nhưng trong khi ở trong thể xác vật chất này,
đôi khi chúng ta quên đi trí huệ của chính mình.
Chính vì vậy,
chúng ta đã quên đi sự lựa chọn mà mình đã có trước khi đến đây.
Cho nên sự chọn lựa của chúng ta có thể đem đến đau đớn hay khổ sở,
và rồi bây giờ chúng ta than phiền.
Chúng ta than thở thật nhiều, vì chúng ta không thích sự đau khổ.
Thể xác không thích sự khổ đau, tâm trí không thích áp lực,
nhưng đó là những gì mà linh hồn muốn thể nghiệm.
Linh hồn muốn thể nghiệm áp lực
để biết quý trọng sự tự do trở lại trong sự nhận thức Thượng Ðế tánh.
Linh hồn muốn lựa chọn sự đau khổ để nó có thể hưởng thụ gấp bội lần
khi bước vào sự hạnh phúc vĩnh hằng trở lại.
Ðó là lý do tại sao chúng ta có mặt nơi đây,
là để hiểu biết Thượng Ðế hơn, hiểu biết chính mình hơn.
Giống như chúng ta là vua của một quốc gia thời xưa,
đôi khi nhà vua tự cải trang như một thường dân,
và sống chung với mọi người
để thật sự hiểu biết làm thường dân là ra sao.
Và khi trở về, nhà vua mới biết quý trọng địa vị của ngài hơn,
biết cung điện thoải mái, tất cả những người hầu hạ cho ngài,
biết tất cả những quyền hành mà ngài có trong tay.
Khi nhà vua tự giả dạng như một thường dân,
ngài cũng phải chịu mọi sự thử thách,
mọi sự thường tình giống như tất cả mọi thường dân.
Ngài không thể tự tiết lộ rằng ngài là một vị vua,
Nói tóm lại, ngài phải che đậy tất cả lý lịch
để có thể thật sự hòa nhập với quốc dân của ngài
và kinh nghiệm được những gì xảy ra trong đời sống hàng ngày của họ.
Tương tự vậy, chúng ta có lần đồng nhất với Thượng Ðế; ý tôi là ý thức rõ rệt lúc đó.
Chúng ta chưa bao giờ chia cách từ Thượng Ðế,
nhưng bây giờ chúng ta không cố ý nhớ được điều này,
cho nên chúng ta mới có đủ sự đau khổ trong cuộc sống vật chất này,
có đủ các thể nghiệm trần tục,
cho nên mới thấy buồn chán,
chúng ta cảm thấy nơi đây thật sự không còn điều gì để vui hưởng nữa.
Chúng ta muốn biết mình từ đâu đến,
còn có điều gì khác trong vũ trụ bao la này của Tạo Hóa
mà chúng ta nên biết không?
Ðó chính là lúc...
mà chúng ta hỏi câu hỏi này, khi chúng ta thắc mắc như vậy,
đó là lúc chúng ta sẽ thể nghiệm được sự khai ngộ.
Chúng ta đã sẵn sàng! Đã sẵn sàng cho điều này.
Cho nên trọn thời gian này mình đến để làm một con người,
để làm những con người khác nhau.
Ðôi khi nếu mình đặt sự chú ý vào một trọng điểm nào hay vào một kiếp sống con người,
và mình có cảm giác rằng chưa có đầy đủ sự hưởng thụ
hoặc sự phiêu lưu về vật chất,
thì lúc bấy giờ chúng ta sẽ chú ý vào một kiếp sống khác,
và rồi cứ tiếp tục cho đến khi chúng ta mệt mỏi.
Vì vậy, bất cứ ai đã sẵn sàng
đều có thể thể nghiệm Ánh Sáng Thượng Ðế, sự đồng nhất và sự khai ngộ.
Chỉ đơn giản vậy thôi! Chỉ là sự lựa chọn của quý vị.
Quý vị đã chọn để quên và bây giờ chọn sự hồi tưởng lại.
Cho nên nếu bây giờ nghĩ rằng quý vị chọn để nhớ lại,
thì dĩ nhiên tôi có mặt nơi đây để phụng sự cho quý vị,
vì Thượng Ðế cho phép tôi, ra lệnh cho tôi thực hiện điều này.
Có thể một ngày nào đó sau khi quý vị nhớ lại tất cả về bản ngã của mình,
Thượng Ðế cũng sẽ ban lệnh giống như vậy cho quý vị:
“Hãy đi, con trai của Ta, Hãy đi, con gái của Ta,
Hãy phụng sự cho con cái của Ta hoặc cho chính Ta.”
Bởi vì chúng ta chưa bao giờ cách biệt từ Thượng Ðế, hãy nhớ rõ điều đó!
Ngay cả nếu quý vị không nhớ, hãy tin tôi.
Chúng ta không có chỗ nào để đi ngoại trừ trong ý thức của Thượng Ðế.
Chúng ta không ở nơi nào khác ngoại trừ trong nhà của Thượng Ðế ngay hiện giờ.
Bất cứ nơi nào, Ngài đều bao trùm tất cả mọi chúng sinh trong vũ trụ này.
Tất cả những bông hoa mặt trời, mặt trăng, ngôi sao,
các hành tinh, các dãi ngân hà, tất cả đều ở bên trong Thượng Ðế.
Không có gì thoát khỏi tầm tay Ngài.
Vì vậy mặc dù mình không khai ngộ mình cũng vẫn luôn tốt đẹp.
Thực ra, không có địa ngục để đi.
Ðối với một linh hồn ý thức, không có cái gọi là địa ngục,
nhưng đó chỉ là một thể nghiệm ngắn ngủi tạm thời mà linh hồn phải trải qua
trong sự vận hành đời đời kiếp kiếp,
bởi vì nó chọn để thể nghiệm cái gọi là sự khổ đau
để trưởng thành, để hiểu được hạnh phúc trở lại.
Mỗi linh hồn, mỗi bộ phận nhỏ của Thượng Ðế chọn đi một con đường riêng
để có thể thể nghiệm nhiều mặt khác nhau của Thượng Ðế,
và toàn bộ kinh nghiệm của tất cả loài người hoặc chúng sanh
được tạo nên sự nguyên vẹn của Thượng Ðế.
Vì vậy Chúa Giê Su đã nói: “Hãy thương yêu người láng giềng.”
Ngay cả,”Hãy thương yêu kẻ thù.”
Bởi vì tất cả mọi người đều là chúng ta,
họ chỉ chọn đóng vai trò đó thôi.
Không có kẻ thù,
mà chỉ là chúng ta, chỉ là Thượng Ðế, với những tầm nhìn khác nhau
để làm cho đời sống phong phú hơn, có nhiều thứ hơn,
khác nhau hơn, màu sắc hơn.
cũng như Ngài tạo nên chúng ta với những màu sắc khác nhau,
để có thể vui thích lẫn nhau.
Như tôi nhìn giống như bắp vàng...bắp!
Và quý vị nhìn giống kẹo sô-cô-la,
anh kia nhìn giống như kem. Kem trên bánh Giáng Sinh! Đúng vậy.
Bởi vì Thượng Ðế là muôn màu!
Như là Ngài tạo nên bông hoa khác nhau đủ màu sắc - ngay cả trái cây!
Cùng chung một vùng đất,
chúng ta gặt hái được nhiều loại trái cây và bông hoa khác nhau.
Tất cả đều có mầu sắc khác nhau.
Người Phi Châu luôn luôn chọn trang phục nhiều màu sắc,
tôi nghĩ rằng bởi vì bên trong họ có cảm giác rất gần gũi Thượng Ðế.
Họ rất hạnh phúc! Họ biết điều này…
Cho nên, thật sự không có điều gì bí ẩn hay khó khăn
trong việc tìm Thượng Ðế hay tìm Chân Ngã của chúng ta.
Bởi vì chúng ta không là gì khác ngoài Thượng Ðế, bản thể của Thượng Ðế,
đồng nhất với Thượng Ðế, hay con cái của Thượng Ðế, từ Thượng Ðế sinh ra
một tia sáng của Thượng Ðế, một bộ phận của Thượng Ðế.
Giống như cá trong biển cả -
sanh trong biển, sống trong biển
và khi nó chết, trở thành biển lại.
Ðại khái những chuyện như vậy!
Vì vậy chúng ta chưa bao giờ chạy đi đâu cả.
Tôi chỉ muốn báo cho quý vị biết những tin tốt lành mà tôi đã khám phá ra rằng -
chúng ta không có địa ngục để đi xuống,
chúng ta sẽ không bao giờ bị kết án trong bóng tối vô tận hay sự đau khổ.
Không có cái gì là sự khổ đau vĩnh viễn,
bởi vì chỉ có Tình Thương vĩnh hằng mà thôi.
Vấn đề của chúng ta bây giờ là phải thay đổi tư tưởng của mình.
Chúng ta phải thay đổi.
Chúng ta có quá nhiều cảm giác tội lỗi, sợ tội lỗi về mọi chuyện.
Cảm giác tội lỗi nếu như chúng ta thành công.
Người khác khiến cho chúng ta có cảm giác tội lỗi ngay cả khi chúng ta giàu có!
Nếu Thượng Ðế ban cho mình vài sự giàu sang hay kinh doanh thành công,
người khác khiến cho mình có cảm giác tội lỗi. Ðúng vậy!
Nếu quý vị có vợ đẹp đôi khi thiên hạ cũng làm quý vị có cảm giác khó chịu.
Phải đó! Họ đến hỏi quý vị:
“Làm sao mà quen được người phụ nữ xinh đẹp này?”
Hoặc họ sẽ hỏi cô ta: “Cô thấy gì nơi anh chàng đó?
Hắn thật xấu trai!” Ðại khái là vậy!
Không dính dáng gì đến họ. Họ khiến cho quý vị phải khó chịu.
Họ làm cho quý vị có cảm giác tội lỗi nếu có rất nhiều tiền.
Họ làm cho quý vị cảm giác tội lỗi nếu thành công về chính trị hoặc kinh doanh.
Chuyện là vậy đó, bởi vì...
Họ cũng làm quý vị cảm thấy tội lỗi về những điều
mà quý vị làm trong phòng ngủ với người yêu của mình.
Phải, xin lỗi, chuyện này cũng thật nực cười!
Quý vị đã khóa cửa phòng lại rồi, đã che màn lại,
vậy mà họ vẫn làm cho quý vị cảm thấy khó chịu ở đây.
Quý vị chỉ biểu lộ tình yêu qua nhiều cách khác nhau, phải không?
Và cả thế giới đều có cảm giác tội lỗi về quá nhiều thứ,
bởi vì chúng ta đã được dạy dỗ như vậy.
Chủ thuyết này không bao giờ đúng.
Vì thế Chúa Giê Su phải đến, Moses phải đến để giải thoát chúng ta-
giải thoát không phải chỉ qua sự hy sinh, nhưng qua giáo lý của Ngài,
cho quý vị biết rằng Thượng Ðế là tình thương bao la:
“Hãy gõ và cửa sẽ mở!” “Hãy thỉnh cầu và sẽ được ban cho.”
Nhưng quý vị gõ ở đâu đây?
Chúng ta cũng không còn gõ được nữa. Chúng ta quá yếu đuối!
Chúng ta mang gánh nặng do bởi tội lỗi và sợ hãi, sợ sự trả thù từ Thượng Ðế này.
Không có một Thượng Ðế trả thù như vậy.
Nếu Ngài đòi sự báo thù, thì Ngài cũng như chúng ta, như quý vị và tôi:
Thượng Ðế chiến tranh, biết không? “Quý vị phải làm điều tốt cho tôi nếu không..!”
Ðó không phải là Thượng Ðế. Quý vị có thể tưởng tượng một vị Thượng Ðế như vậy không?
Vậy chúng ta không cần phải tôn sùng một người trí óc hẹp hòi nhỏ bé như thế.
Nếu Ngài thật sự là một con người, nếu có một vị Thượng Ðế như vậy,
chúng ta không cần lo tôn sùng Ngài,
bởi vì đó cũng giống như những kẻ lạm dụng quyền hành để hại người.
Ngay cả trên cõi đất này, hãy nghĩ xem:
Quý vị có con cái hoặc có vợ chồng,
đôi khi người vợ lầm lỗi, người chồng đi lạc đường một chút,
quý vị vẫn tha thứ cho nhau, vẫn ôm anh ta:
“Ðược! Tôi tha thứ cho anh! Ðừng làm vậy nữa!”
Lắm lúc con cái quý vị đem lại nhiều phiền hà
bởi vì chúng cứng đầu, không nghe lời quý vị,
chúng làm quý vị nhức đầu,
quý vị vẫn tha thứ cho chúng, vẫn thương yêu chúng
và cho chúng tình thương tốt nhất mà cha mẹ có thể cho -
ngay cả tiền bạc, hy sinh tất cả!
Như vậy làm thế nào mà một vị Thượng Ðế,
Ðấng Cha hoặc Ðấng Mẹ cao cả của toàn vũ trụ
lại có thể trả thù,
có thể kết án quý vị xuống địa ngục chỉ vì quý vị là con người,
không biết làm cách nào tốt hơn và đôi khi phạm phải lỗi lầm.
Cho nên thứ sợ hãi này
đã đè nặng lên chúng ta từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Cho nên vì sao bây giờ mình thấy bản thân mình quá yếu đuối,
thậm chí không dám tin rằng có Thượng Ðế để đáp lời cầu nguyện cho mình.
Do đó khi cầu nguyện, mình không cầu với tất cả lòng chân thành,
không tin chắc rằng lời cầu nguyện của mình sẽ được trả lời.
Tuy nhiên trong Kinh Thánh có nói:
“Hãy gõ và cửa sẽ mở, hãy thỉnh nguyện và sẽ được đáp lời.”
Quả thật là như vậy! Thượng Ðế thật sự là như thế.
Dù cho quý vị đã làm gì, đang làm gì, Ngài luôn luôn đáp lời cầu nguyện của quý vị.
Chúng ta chỉ cần lắng nghe thôi.
Tôi sẽ chỉ cho quý vị cách để lắng nghe Ngài.
Chúng ta phải thay đổi cách suy nghĩ của mình.
Kể từ hôm nay, chúng ta phải tin rằng Thượng Ðế là tha thứ, là tình thương bao la.
Cho dù quý vị không tin rằng Thượng Ðế là tha thứ, là tình thương,
thì quý vị tin Chúa Giê Su đã đến đây và đã hy sinh cho quý vị.
Và tôi sẽ chỉ cho quý vị những gì mà Ngài nói đều là sự thật.
Tôi sẽ chỉ cho quý vị rằng thật sự có một vị Thượng Ðế,
Ðấng Cha, Ðấng Mẹ, hoặc Phật, bất cứ vị nào mà quý vị tin tưởng, ngay cả Allah.
Bất cứ vị nào mà quý vị gọi danh hiệu của họ bằng tất cả lòng thương yêu,
bằng tất cả vẻ đẹp hoặc bằng tất cả sự tin tưởng,
vị đó chính là Thượng Đế luôn luôn thương yêu,
không bao giờ chỉ trích quý vị ngay cả chỉ trong một tíc-tắc.
Bất cứ lúc nào quý vị hướng về Ngài,
cho dù quý vị đã làm điều gì xấu trong cuộc sống đi nữa,
Ngài sẽ mở cửa ngay tức khắc.
Do đó chúng ta gọi phương pháp này là khai ngộ tức khắc,
bởi vì là tức khắc.
Và mỗi ngày quý vị có thể tiếp tục thực hành trở lại
cho đến khi quý vị hoàn toàn nhớ lại rằng
chỉ có một điều duy nhất trong đời sống này đó là Thượng Ðế, và Ngài hiện diện khắp mọi nơi
và lúc bấy giờ quý vị sẽ sung sướng.
Quý vị sẽ sung sướng ngay từ ngày thấy được Ánh Sáng của Ngài, ngay ngày đầu tiên.
Có thể là hôm nay.
Nếu quý vị đủ tin cậy vào tôi để cống hiến sự phục vụ này cho quý vị.
Quý vị có thể có được điều này ngay lập tức. Không có trở ngại gì!
Quý vị sẽ thấy bất cứ những gì mà Thánh Kinh đã đề cập đến
là trăm phần trăm sự thật.
Như Mo-ses đã thấy được Thượng Ðế,
Chúa Giê Su đã đồng nhất với Thượng Ðế để Ngài trở nên...
hoặc vẫn luôn luôn là con của Thượng Ðế, nhưng Ngài không phải là người con duy nhất.
Chúng ta cũng là con của Thượng Ðế.
Thượng Ðế không phải bất lực, Ngài không chỉ tạo nên một người con duy nhất,
Ngài tạo nên rất nhiều.
Chỉ vì Chúa Giê Su đã nhớ lại,
Ngài đã nhớ lại bản ngã vô thượng của sự liên lạc với Thượng Ðế.
Ngài đã nhớ lại toàn thể
và chúng ta chưa nhớ, chỉ có vậy thôi!
Nhà vua có hai người con.
Một người thì đi lang thang khắp xứ
và đã quên mình là một vị hoàng tử.
Người kia ở lại với cha và nhớ rằng mình là hoàng tử.
Cả hai đều là hoàng tử. Không có gì khác biệt!
Một ngày nào đó, vị kia sẽ nhớ lại và trở về. Cũng giống vậy!
Cho nên chúng ta là những người con trai con gái đang rong chơi của Thượng Ðế,
Và giây phút quý vị muốn trở về nhà thì nó ngay tại đó.
Tất cả chỉ được tạo nên do ý niệm mà thôi.
Thí dụ, bây giờ chúng ta ở trong thể xác vật chất,
cho nên chúng ta không hiểu nhiều giáo lý của Chúa hay của Phật.
Bởi vì Ngài nói:
Bất cứ điều gì ngươi thỉnh cầu, Ðấng Cha ngươi sẽ ban cho.
Có nghĩa là bất cứ gì quý vị nghĩ đến, bất cứ gì quý vị ước ao
sẽ được thỏa mãn.
Nhưng chúng ta không thể tin điều đó,
vì chúng ta bị giam cầm trong vòng xiềng xích vật chất này mà chúng ta gọi là thể xác.
Vì thế, để thể nghiệm tình thương bao la,
vĩnh hằng, vô điều kiện của Thượng Ðế,
chúng ta phải vượt lên khỏi thể xác,
và tôi sẽ chỉ cho quý vị cách thực hiện việc này. Rất đơn giản.
Quý vị có thể thực hành trên xe buýt, trên máy bay, trong công viên, bất cứ nơi nào.
Không có điều kiện gì cả. Tôi sẽ chỉ cho quý vị trong giây lát.
Và tôi có thể chỉ sâu xa hơn,
những đẳng cấp khác nhau để đi... bỏ lại thể xác.
Ðối với một số quý vị, nếu như muốn thử,
giống như khi quý vị đi chợ
và muốn nếm thử chút phô mai để biết loại nào ngon,
thì tôi chỉ cống hiến cho quý vị khoảng vài phút.
Nếu quý vị muốn đi xa hơn nữa, thì có thêm vài điều cần phải biết,
vì thế cần hai, ba tiếng để giải thích.
Nhưng sự khai ngộ chỉ trong tíc-tắt.
Giải thích thì lâu hơn.
Vì sao phải giải thích?
Bởi vì quý vị phải thực hành tại nhà một mình
cho nên quý vị phải thông suốt tất cả.
Vì vậy, hãy tự chăm sóc lấy mình và là vị thầy của chính mình.
Lúc ấy quý vị không cần phải gọi tôi là Minh Sư nữa,
quý vị tự gọi mình là Minh Sư.
Hoặc cũng chẳng cần, chúng ta là bạn bè, đúng vậy!
Tất cả mọi người chúng ta đều bình đẳng, bình đẳng. Thật sự là vậy!
Cho nên bây giờ..., chúng ta đang nói đến đâu vậy?
Nhiều điều ở đây quá! Xin làm ơn chậm chậm lại!
Ngài nói quá nhanh,
miệng tôi không theo kịp,
bởi vì ở cảnh giới cao chúng tôi cũng không nói chuyện
và chúng tôi hiểu lẫn nhau giống như...
tôi đang tự nói với chính mình trong đầu.
Vì thế ở đây đôi khi thông điệp đến quá nhanh,
tôi quên mất, không thể theo kịp.
Chúng ta đang nói đến đâu? Tôi có nói điều gì khác trước đó không?
Vượt khỏi thể xác, phải không? Ðược rồi.
Lý do mà chúng ta không biết mình đồng nhất với Thượng Ðế
và những gì chúng ta mong muốn hoặc nhớ lại
sẽ luôn luôn ở trước cái mũi của mình,
vì chúng ta đã bị giam cầm trong thể xác vật chất này.
Cho nên để vượt lên khỏi thể xác, có cách để thực hiện nó.
Vì vậy, chúng ta có thể tiếp xúc với Chúa Giê Su, với Ðức Phật, với Mohammed,
hoặc bất cứ vị Minh Sư quá khứ nào đã rời khỏi thế gới vật chất này
và đi vào một cảnh giới khác.
Ðể thấy các Ngài, chúng ta đi vào cảnh giới của họ và sẽ thấy các Ngài.
Ðiều này rất là đơn giản.
Như tôi muốn thấy nhiều người Phi Châu thì tôi đến đây.
và khi tôi muốn thấy người Anh thì tôi đi tới Anh Quốc, đúng vậy.
Ðôi khi có vài người Anh đến chỗ tôi,
hoặc có vài sư huynh Nam Phi đến chỗ của tôi,
nhưng rất hiếm.
Nếu tôi muốn gặp gỡ toàn thể dân Phi Châu thì tôi đến đây. Chỉ có vậy!
Nếu quý vị muốn thấy toàn thể thiên đàng hoặc cảnh giới Thượng Ðế hoặc một số tiên cảnh
thì chúng ta phải tự đưa mình lên đến cảnh giới của họ.
Và chúng ta thực hành điều ấy bằng sự trầm tư mặc tưởng rất, rất, rất sâu xa.
Tôi sẽ chỉ cho quý vị làm thế nào để dùng lực lượng của sự trầm tưởng
để vượt ra khỏi cánh cửa ở đây
và đi vào một cảnh giới khác theo ý muốn bất cứ lúc nào.
Quý vị thực hành và có thể làm vậy bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Vậy có gì xảy ra...
vì sao các vị Thánh Nhân đều nói rằng chúng ta phải học cách chết để bắt đầu sự sống,
là vì nếu quý vị thực hành sự quán tưởng thâm sâu
trong sự cầu nguyện thâm sâu,
thì bấy giờ chúng ta có thể đi vào chiều thượng giới.
Và nó tương tự như lúc chết
đối với rất nhiều người, kể cả những người bình thường.
Không cần phải nói chi đến người tu hành, các đạo sĩ du-già hoặc gì đó...
Người bình thường, khi lương tâm của họ trong sạch,
đời sống của họ là gương mẫu hoàn hảo trong sự thiện lành,
thì khi chết họ tự cảm thấy rất tự do,
có mặt khắp nơi, ở mọi nơi cùng một lúc
và không nơi nào mà không có họ.
Và khi nào họ muốn điều gì,
điều đó hiện ra ngay trước mặt họ.
Mỗi khi họ nghĩ đến ai,
người đó sẽ xuất hiện ngay trước mặt họ,
hoặc nói cách khác,
họ sẽ tự thị hiện đến trước mặt
những điều mà họ ước muốn hoặc người nào mà họ muốn gặp.
Cho nên khi chúng ta học cách chết,
có nghĩa là rời bỏ thể xác vật chất này và tạm thời chết,
chúng ta cũng sẽ có thể nghiệm này.
Và rồi chúng ta có thể biết một cách chính xác rằng bất cứ điều gì mình thực sự muốn
Thượng Ðế đều ban cho, Ngài đều tặng cho chúng ta.
Chỉ vì trong thể xác vật chất này,
chúng ta quá đui mù, điếc, câm đối với lực gia trì thượng Giới, với tình thương Thượng Ðế,
nên chúng ta cảm thấy thật vô dụng.
Chúng ta là người vô dụng nhất khi ở trong thể xác vật chất này.
Cũng như quý vị bị giam trong cái thùng
mà chiếc chìa khóa đã bị quăng xuống đáy sông.
Ðại khái là vậy, thật là vô trợ!
Do đó mà chúng ta phải học cách vượt lên trên cái nhà tù vật chất này
để thực sự thể nghiệm sự vinh quang của tình thương,
rồi mỗi ngày chúng ta sẽ rất hạnh phúc cho dù đang ở đâu,
bất kể có bao nhiêu của cải hay không có gì đi nữa,
lúc nào chúng ta cũng sẽ hài lòng, luôn luôn sung sướng.
Do đó mà Chúa Giê Su đã không động lòng trước cái chết.
Ngài nói: “Ðức Cha, Ngài đã vinh quang cho con.”
Ngài chấp nhận bị đóng đinh, Ngài không chạy trốn.
Ngài có thể có thể trốn đi bất cứ lúc nào.
Một người với quyền lực và sự hiểu biết như thế, Ngài có thể làm bất kỳ điều gì!
Nhưng Ngài đã không muốn.
Tại sao Ngài phải chạy trốn những gì
mà Ngài biết rằng nó có thể làm cho Ngài cảm thấy vẻ vang hơn,
sung sướng hơn, tự do hơn?
Tại sao Ngài phải cảm giác bị trói buộc trong ngôi nhà tù này
khi mà Ngài biết được sự bao la của thiên đàng.
Tại sao Ngài phải quyến luyến những người thân và bạn bè
của cảnh giới vật chất này
khi Ngài biết rằng Ngài có thể thấy được Ðấng Cha trên thiên đàng,
và biết rằng tất cả anh chị em,
hoặc những thân quyến,
bạn bè đó dù sao cuối cùng cũng đều đồng nhất với Ngài?
Ðó là sự giải thoát thật sự.
Không có gì là tự do nếu đem so sánh với sự tự do này trong sự nhận biết Thượng Ðế.
Ðó thật sự là tự do duy nhất mà chúng ta phải tìm kiếm.
Tôi sẽ sẵn sàng phụng sự quý vị bằng bất cứ cách nào mà tôi có thể,
nếu quý vị đã sẵn sàng thực hiện sự lựa chọn này trở lại--
quý vị đã chán cuộc sống này rồi, muốn có sự chọn lựa khác.
Nhưng tuy vậy,
chúng ta cũng không từ bỏ thế giới này để đi lên thiên đàng thôi!
Chúng ta vẫn có thể có cả hai.
Thí dụ, tôi vẫn còn ở đây.
Tôi hưởng thụ Thiên đàng mỗi ngày, tuy nhiên tôi cũng hưởng thụ đời sống này.
Quý vị thấy đó, tôi rất thích nữ trang và y phục của quý vị.
Ðôi khi những người tâm linh,
nếu họ muốn chọn được thành công trong cuộc sống này
thì họ cũng có thể thành công được.
Các vị Minh Sư khác nhau đã chọn những cách thức khác nhau
để biểu lộ tình thương Thượng Ðế.
Có một số Minh Sư đã chọn cách hoàn toàn buông bỏ thế tục,
như Chúa Giê Su, Ðức Phật.
Nhưng có một số Minh Sư chọn sử dụng những tài năng mà Thượng Ðế đã ban cho họ,
hoặc Thượng Ðế đã ban lệnh cho họ làm như thế.
Tùy theo ý chỉ của Thượng Ðế mà quý vị nên
giàu có về vật chất cũng như về tâm linh trong đời sống,
hoặc quý vị chỉ giàu về vật chất nhưng không về tâm linh,
hoặc chỉ về tâm linh mà không về vật chất.
Mỗi người bước trên những con đường khác nhau,
nhưng tất cả chúng ta đều bước về nhà, về phía cảnh giới của Thượng Ðế.
Và đây là mục đích mà chúng ta hiện diện nơi đây.
Trong trường hợp quý vị hỏi tôi mục đích của loài người là gì,
thì điều đó là như vậy.
Cám ơn thật nhiều về sự chú tâm của quý vị.
Nếu quý vị có thắc mắc gì tôi sẽ rất vui lòng trả lời,
rồi tôi sẽ chỉ cho quý vị làm thế nào để nhớ lại Thượng Ðế.
Quý vị được chứ?
Tôi hy vọng đã giải thích rõ ràng.
Quý vị rất thông minh. Chúa ơi!
Tôi không ngạc nhiên, không ngạc nhiên lắm.
Người Phi Châu rất thiên về tâm linh.
Họ tiếp xúc rất nhiều với thiên nhiên... rất thánh thiện!
Ðã có câu hỏi chưa?
Sư Phụ kính mến, theo Minh Sư có ích lợi gì?
Có thể tốt hơn là tự mình quyết định
và tự theo con đường riêng của mình để đạt khai ngộ,
và tự giải quyết những nghiệp chướng của riêng mình?
Theo một vị Minh Sư có ích lợi như thế nào à? Phải vậy không?
và có thể tự giải quyết nghiệp chướng của chính mình,
hoặc cần vị Minh Sư để giải quyết nghiệp chướng của chính mình.
À há.
Thật ra, nói một cách nào đó quý vị gọi tôi là Minh Sư,
nhưng tôi đã bảo quý vị rồi,
tôi chỉ nhắc nhở lại rằng quý vị là Minh Sư!
Và chỉ có vậy thôi.
Nghiệp chướng và tất cả những thứ này sẽ mất đi
ngay khi quý vị ý thức rõ ràng rằng mình là Minh Sư của vũ trụ,
là đồng nhất với Thượng Ðế.
Nhưng trước đó, nếu quý vị chưa hoàn toàn ý thức được điều này,
dĩ nhiên tôi sẽ là bạn của quý vị
và sẽ giúp đỡ quý vị đến khi hiểu biết được tất cả.
Quý vị có thể gọi tôi là Minh Sư hoặc là theo tôi...
quý vị không cần phải theo tôi vì tôi sẽ không ở Phi Châu mãi mãi.
Chỉ theo lời hướng dẫn
để mỗi ngày quý vị có thể quán tưởng thâm sâu bên trong và tìm Thượng Ðế.
Rồi có một ngày quý vị sẽ hiểu thấu hoàn toàn.
Quý vị cũng có thể hiểu hoàn toàn ngay hôm nay,
tùy theo sự mãnh liệt muốn chọn trở về với Thượng Ðế ra sao.
Vì vậy quý vị không cần phải theo bất cứ ai,
ngay cả bất cứ phàm tục nào hoặc thiên sanh nào, quý vị chỉ tự theo chính mình.
Tôi chỉ bày quý vị cách làm sao mà thôi,
chỉ cho quý vị vài lời hướng dẫn để quý vị...
Không phải là vì quý vị không biết, mà chỉ quên đó thôi.
Vì sống trong thế giới này, mình quá bận rộn với việc sống còn
và mọi chuyện cố chôn vùi chúng ta dưới sự lo âu và đau khổ,
và rồi khiến cho chúng ta quá bận rộn, rối trí nên đã quên đi.
Vì vậy, tôi đã thoát ra khỏi vũng lầy nầy,
tôi có thể thả một sợi dây để kéo quý vị ra khỏi nơi đó và tắm rửa quý vị lại;
rồi quý vị trở thành như tôi, tất cả đều sạch sẽ, đẹp đẽ.
Pháp Thiền Phương Tiện
có giúp nhiều như là thọ Tâm Ấn không?
Nó Giống nhau! Pháp Quán Môn Âm...
Pháp Phương Tiện… (Pháp Phương Tiện à?)
Nó có khác không?
Có khác nhau, khác nhau một chút,
Pháp Phương Tiện là để cho sự tiện lợi.
Một số người, họ không...
thí dụ như có người không thể hoàn toàn trường chay
hoặc là họ chưa quyết định nên thực hành bán thời gian hay trọn thời gian.
Họ chỉ muốn mỗi ngày thử một chút thôi.
Dĩ nhiên sự lợi ích của nó không bằng thực hành trọn thời gian.
Tuy nhiên Pháp Phương Tiện sẽ giúp quý vị giải thoát chính mình trong kiếp này.
Trong khi, nếu quý vị tu Pháp Quán Âm và thọ trọn pháp,
quý vị có thể giúp đỡ nhiều người khác,
bao gồm 6, 7, 8, 9 đời được siêu sanh.
Càng kiếm được nhiều tiền, quý vị càng trở nên giàu có.
Ngài giải thích thế nào về ông A-Ðam và bà E-Và?
Tôi có cần phải giải thích về họ chăng?
Hãy tự nhìn mình và quý vị sẽ biết!
Hãy tự nhìn lấy chúng ta.
Ðược.
Nếu có người không giữ trường chay sau khi Tâm Ấn, chuyện gì sẽ xảy ra?
Có gì xảy ra à! Quý vị sẽ trở thành người ăn thịt trở lại!
Sau khi thọ Tâm Ấn,
làm cách nào chúng tôi liên lạc với Ngài nếu Ngài không có mặt ở đây?
Tôi luôn luôn có mặt tại đây.
Tôi luôn luôn có mặt ở đây, quý vị sẽ thấy điều đó.
Ðôi khi thấy tôi trong nhà của quý vị,
nếu quý vị đủ chú tâm.
Vả lại, quý vị có thể viết thư cho tôi, có thể gởi điện thư, viết thư.
Thời buổi này rất tiện lợi.
Tuy nhiên, sự liên lạc tốt nhất là bên trong,
bởi vì chúng ta sẽ nối kết trở lại với toàn cõi vũ trụ.
Cho nên bất luận quý vị gặp phải vấn đề gì, toàn thể vũ trụ đều biết,
và dĩ nhiên là tôi biết, vì tôi cũng câu thông trong hệ thống mạng lưới.
Vì vậy mỗi khi quý vị hỏi điều gì quý vị có câu trả lời ngay lập tức.
Nhưng trong trường hợp quý vị vẫn chưa chắc chắn lúc ban đầu,
quý vị có thể viết thư cho tôi bất cứ lúc nào.
Nhưng câu trả lời luôn luôn ở bên trong nhé!
Có đường dây câu thông.
Ðường dây điện thoại 24 tiếng đồng hồ, miễn phí!
Đó là điều tuyệt diệu của sự khai ngộ!
Bởi vì nếu mỗi lần vị thầy phải hiện diện với đệ tử
bằng thể xác,
thì không thuận tiện mấy, vậy là chưa đủ lực lượng.
Bởi vì, bất kể vị thầy có quyền lực và kiên cường như thế nào,
Ngài không thể bảo hộ đệ tử 24 giờ bằng sự hiện diện nhục thể,
mà phải bằng lực lượng của vũ trụ
mà vị thầy, nam hay nữ đó, đã câu thông với lực lượng này rồi.
Không phải là chính tôi, không phải cái thể xác vật chất này
sẽ bảo hộ quý vị,
mà là sự câu thông với lực lượng vũ trụ xuyên qua tôi
để bảo hộ quý vị, hiểu chứ?
Do đó, dù quý vị ở khắp mọi nơi,
lực lượng này sẽ biết, sẽ bảo hộ và trả lời các câu hỏi của quý vị.
Quý vị sẽ biết: “Hãy gõ và cửa sẽ mở,
hãy thỉnh cầu và sẽ được đáp lời.”
Lời cầu nguyện của quý vị sẽ luôn luôn được trả lời,
câu hỏi sẽ luôn luôn được giải đáp bằng sự câu thông nội tại.
Đó là điều tuyệt diệu trong cách sống khai ngộ này.
Nếu không, cần chi phải vượt sông vượt biển
để đi tìm Minh Sư?
Và quý vị có thể ở bên Ngài được bao lâu?
Sau khi được Tâm Ấn, ngay cả nếu vị Minh Sư có qua đời
Ngài vẫn tiếp tục bảo hộ và hướng dẫn quý vị.
Ðó là ý nghĩa của việc làm Minh Sư.
Nếu không, quý vị không nên làm Minh Sư. Nhiều công việc lắm!
Chúng ta có thể tinh thông nghệ thuật nhìn thấu được vô hình với con mắt thứ ba không?
Gì đó cưng?
Chúng ta có thể tinh thông nghệ thuật nhìn thấu được vô hình không?
Ô, có thể tinh thông nghệ thuật nhìn thấu được vô hình à?
Ô, điều đó chẳng là gì cả!
Ðó chỉ là một trò chơi của trẻ con, quý vị đừng nhắm vào chuyện đó!
Ðây không phải là mục tiêu của quý vị.
Dĩ nhiên, quý vị sẽ thấy nhiều sự việc, sẽ thấy toàn thể.
Quý vị sẽ thấy toàn cõi vũ trụ,
không phải chỉ vài chuyện nhỏ nhặt ở đây và ở kia.
Không phải chỉ tương lai và quá khứ của mình.
Quý vị sẽ là chủ nhân toàn thể lực lượng đời sống, sẽ là chủ nhân toàn cõi vũ trụ.
Ðó mới chính là mục tiêu.
Tiếp tục.
Thú vật có nghiệp chướng không, cho chúng ăn thịt có được không?
Thú vật có nghiệp chướng không à? Chúng có.
Nếu chúng muốn ăn thịt, quý vị phải cho chúng ăn.
Nếu không, chúng có thể ăn quý vị!
Con muốn hiểu biết Thánh Kinh?
Chỉ có thế à?
Vậy thì hãy nghiên cứu!
Hãy đọc Thánh Kinh đi!
Ðúng, đúng, tôi biết. Rất là khó hiểu,
vì có rất nhiều câu truyện và từ ngữ
trong Thánh Kinh thật bí ẩn.
Trừ khi chúng ta có cùng cảnh giới tâm thức,
còn không thì rất khó hiểu.
Cho nên hãy khai ngộ đi!
Hãy ở lại và tôi sẽ chỉ cho quý vị
cách bước vào thể nghiệm thật sự của Thánh Kinh.
Bởi vì Thánh Kinh
đã ghi chép rất nhiều thể nghiệm, thể nghiệm khai ngộ
của những người tu hành thời xưa, những người tu hành về tâm linh.
Thí dụ như,
Chúa Giê Su khi Ngài thiền định 40 ngày trong sa mạc,
dĩ nhiên là Ngài tiếp xúc với Thượng Ðế.
Ma Vương cũng đến
và quyến rũ Ngài bằng quyền lực của Tam Giới.
Quý vị có hiểu Tam Giới là gì không?
Nó rất rộng lớn!
Thế giới này đã đủ rộng lớn rồi.
Nếu có người nào dâng tặng quý vị ngôi vua của toàn thế giới này
quý vị có thích không?
Dĩ nhiên là quý vị muốn nó rồi.
Chúa được tặng cho ngôi Vua của Tam Giới,
trên cả thế giới này, thêm hai thế giới khác nữa.
Ma vương chỉ có thể đạt tới đó thôi,
vì vậy nó chỉ có thể dâng tặng tam giới thôi.
Và Ngài trả lời: “Hãy đi khỏi tầm mắt của Ta.”
Ðó là lời Chúa Giê Su đã nói, có nghĩa là “Hãy cút đi!”
Phải, loại thể nghiệm này...,
xin lỗi, thậm chí chúng ta cũng không thể thấy được Ma Vương nếu mình muốn,
bởi vì chúng ta chưa thấy bằng linh thể được.
Cho nên để hiểu được những gì mà Chúa Giê Su đã thể nghiệm,
ngay cả việc nói Ma Vương “Hãy cút đi,”
chúng ta phải học hỏi những gì mà Chúa Giê Su đã dạy dỗ chúng ta.
Hãy bước theo con đường của Ngài! Thiền định như Ngài!
“Ði vào phòng kín” có nghĩa là thiền định, cầu nguyện trong tĩnh lặng, cầu nguyện đúng cách.
“Hãy khiến cho mắt trở thành đơn độc để thể xác quý vị sẽ tràn đầy Ánh Sáng.”
Tôi sẽ chỉ quý vị cách làm cho mắt trở thành đơn độc,
làm thế nào để tìm con mắt đơn độc ở đây để quý vị thấy được Thiên đàng.
Quý vị có thể thấy được đời sống chân thật,
mà chúng ta đã bị che dấu do tất cả những hình dáng vật chất này.
Chúng ta đã bị lừa gạt không thấy được đời sống thật,
nhưng có thể thấy được nếu chúng ta sử dụng con mắt thật.
và đó là lý do tại sao tôi đến đây, tôi sẽ chỉ cho quý vị sau này.
Thưa Sư Phụ, trường chay có phải là việc quan trọng để được khai ngộ không?
Trường chay rất quan trọng! Nó rất quan trọng.
Vì trước hết chúng ta phải thực hành tình thương để được yêu thương.
Ðể trải rộng tình thương khắp nơi như Ðấng Cha chúng ta,
chúng ta phải yêu thương tất cả mọi chúng sanh.
Và đó là ý nghĩa của việc trường chay.
Ðó cũng không phải vì sức khỏe
hay vì Chúa Giê Su nói thế hay Ðức Phật cấm đoán,
mà chúng ta phải là hiện thân của tình thương.
Chúng ta phải là vị Thượng Ðế bước đi trên hành tinh này.
Chúng ta phải sống như Ngài sống vậy.
Cho nên, để được gần gũi Thượng Ðế,
Thượng Ðế không trừng phạt chúng ta. Cũng như là “đồng thanh tương ứng.”
Nếu muốn gần gũi điều gì, chúng ta phải đi đến đó,
có cùng phương hướng.
Cho nên Thượng Ðế tạo ra tất cả chúng sanh và để chúng chết một cách tự nhiên.
Vì vậy, chúng ta cũng nên như vậy.
Nếu chúng ta không thể sáng tạo, thì ít ra đừng phá hoại.
Ðiều răn thứ nhất trong Kinh Thánh là: “Không sát sanh.”
Không có nói là, “Quý vị không được giết hại con người mà thôi.”
Ðiều răn nói rằng “Không được sát sanh.”
Bất cứ gì sự giết chóc gì đều là sát sanh.
Xin cho biết ý kiến của Ngài về những người chữa bệnh tâm linh?
Có nên, hay có thể làm vì sinh sống, như lấy tiền của khách?
Nếu có, điều này có cho phép hay không?
Sự chữa bệnh tâm linh rất tốt, tốt cho những bệnh nhân,
nhưng đôi khi không tốt cho người chữa bệnh.
Bởi vì họ phải mang nghiệp chướng của những bệnh nhân này,
và có lúc rất nặng nề.
Bởi vì, chữa bệnh tâm linh chỉ là
một trong những cảnh giới ý thức của Thượng Ðế mà thôi,
nếu chúng ta đến cảnh giới đó thì có thể chữa bệnh cho người ta.
Những người nầy rất mạnh về tâm linh
để có thể chữa bệnh cho người khác.
Linh thể của người chữa bệnh tâm linh rất kiên cố.
Tuy nhiên để chữa bệnh mà không cần chữa như Chúa Giê Su đã làm,
chúng ta có thể đi cao hơn, cao đẳng hơn nhiều,
lúc đó chúng ta chữa bệnh mà không cần phải để tay lên người ta.
Như có người đã chạm vào áo của Chúa rồi bà ta được chữa lành.
Bà cảm ơn Chúa, Ngài trả lời: “Không, do lòng thành của ngươi đã chữa khỏi.”
Ngài không bao giờ nhận, vì Ngài biết đó là do Ðấng Cha làm,
Ngài nói: “Không phải ta làm mà do Ðấng Cha ta làm.”
Và đó là trình độ cao đẳng nhất của sự chữa bệnh tâm linh.
Chúng ta có thể ở trong nhiều đẳng cấp khác nhau, cho nên tùy vào quý vị ở đâu.
Người chữa bệnh tâm linh vĩ đại nhất là không chữa,
người ta chỉ tự nhiên lành bệnh thôi.
Nếu đó là ý của Thượng Ðế để người này được lành bệnh xuyên qua quý vị,
thì họ sẽ tự nhiên được lành.
Vị Minh Sư... thí dụ như Chúa Giê Su Ngài không làm gì cả,
do đó Ngài không bao giờ kêu nài công trạng.
Chân Sư là như thế đó, rất khiêm nhường!
Làm sao dạy dỗ con cái trong cách sống ngày nay
mà không bị chế nhạo trong cuộc sống hàng ngày?
Tôi đã nói quý vị rồi, người ta sẽ nhạo báng quý vị
dù là quý vị chỉ có bạn trai hay người vợ xinh đẹp.
Cho nên, tại sao phải sợ chứ?
Cuộc sống này đã dẫn chúng ta vào một hướng sai lầm từ lâu rồi.
Nên bây giờ chúng ta là như thế này.
Vì thế nếu không thể thay đổi nguyên cả thế giới,
thì ít ra tự thay đổi bản thân,
thay đổi môi trường chung quanh thay đổi bất cứ ai mà chúng ta có thể ảnh hưởng được.
Nếu con cái chúng ta muốn đi con đường này,
đây là nhiệm vụ của chúng ta phải dẫn dắt chúng mặc cho ai có nói gì đi nữa.
Quý vị phải bước theo con đường của Chúa Giê Su.
Dù người ta liệng đá Ngài, mắng Ngài, đầy ải, đóng đinh Ngài,
Ngài có từ bỏ con đường của Ngài không? Không có!
Vì thế chúng ta là người Thiên Chúa giáo, hay bất luận chúng ta là ai,
chúng ta vẫn bước theo con đường của Thượng Ðế. Ðược không?
Chúng ta phải làm gương cho các chúng sanh khác.
Chúng ta không thể theo họ bởi vì họ đã lầm đường,
họ bị lầm lẫn rồi.
Quý vị phải là người cầm đuốc. Quý vị phải thay đổi
và người khác cũng có thể thay đổi theo.
Họ có thể không chấp nhận lúc đầu nhưng về nhà họ suy nghĩ lại:
“À! Cách thức này dường như tốt hơn!”
Và sau này, họ nói: “Chắc chắn đó là con đường tốt nhất.”
Ðược, tôi sẽ theo, thấy không?
Vì vậy mà bây giờ chúng ta vẫn theo Chúa, sau hai ngàn năm nay,
bởi vì đó là cách duy nhất để sống cuộc đời của mình.
Chúng ta theo, nhưng mà không thực hành. Phải thực hành nhiều hơn.
Nếu Thượng Ðế ở bên trong chúng ta, vậy đó có phải đó là tiềm thức không?
Nếu không, xin xác định đó là gì?
Phải, Thượng Ðế ở bên trong chúng ta. Ðó là ý thức.
Thượng Ðế cũng ở bên ngoài chúng ta nữa.
Thượng Ðế ở khắp mọi nơi. Thượng Ðế chính là quý vị.
Con muốn cảm nhận được lực lượng của Thượng Ðế, nhưng không biết làm sao.
Ngài có thể giúp con không? Con muốn có lòng kiên cố và đức tin.
Chỉ khi thấy Thượng Ðế thì quý vị mới trở nên kiên cố và có đức tin.
Quý vị không thể tin tưởng điều gì mà quý vị không thấy, xin lỗi nhé!
Tôi sẽ chỉ quý vị cách để thấy Thượng Ðế và lúc ấy quý vị có thể tin Ngài.
Thượng Ðế là Ánh Sáng, Ngài là tình thương mà quý vị sẽ cảm nhận
trong khi tiếp xúc với Ngài, trong lúc thiền định,
trong thời gian mà quý vị dành riêng cho Ngài.
Và sau này, càng nhiều hơn mỗi ngày, mỗi phút,
quý vị sẽ cảm giác tình thương của Ngài.
Ngay cả lúc không thiền định,
ngay cả khi đang dạo bộ, khi đang lái xe,
quý vị sẽ cảm giác rằng mình đồng nhất với tình thương này.
Ðó là nguồn cảm giác tuyệt diệu. Và đó là cách mà chúng ta có thể tin tưởng.
Ðó là cách mà chúng ta có thể tin tưởng.
Làm thế nào Ngài thấy rằng Thượng Ðế cùng với Ngài,
và khi nào Ngài cảm giác rằng Thánh Linh cùng với Ngài?
Tôi bao giờ cũng cảm giác được điều này.
À, làm thế nào tôi biết à?
Làm thế nào Ngài thấy được?
Làm thế nào tôi thấy?
Những gì mà tôi thấy không thể nói cho quý vị được,
nhưng tôi có thể chỉ quý vị để quý vị có thể thấy được giống vậy.
Bởi vì những gì mà tôi uống, quý vị không biết được.
Những gì tôi uống, quý vị không nếm được. Những gì tôi ăn, quý vị không cảm thấy no.
Nhưng tôi có thể cống hiến quý vị một bữa ăn giống vậy, nước trái cây giống vậy,
rồi bấy giờ quý vị có thể hiểu được.
Thượng Ðế không phải...
Tôi ước gì Thượng Ðế là một bông hoa vật chất để tôi có thể chỉ cho quý vị.
Nhưng Thượng Ðế cũng hiện diện bên trong bông hoa. Thượng Ðế ở trong đây.
Quý vị có thể thấy đây là sự biểu lộ vật chất về vẻ đẹp của Thượng Ðế.
Ðây là sự thị hiện vật chất của bản thể Thượng Ðế.
Quý vị là sự thị hiện thể chất của Thượng Ðế.
Cho nên nếu quý vị muốn thấy, muốn cảm giác về phương diện vật chất của Thượng Ðế
thì hãy chạm vào người hàng xóm, ôm họ, hôn họ.
Ðó là Thượng Ðế trong cảnh giới vật chất.
Nhưng nếu muốn thấy Thượng Ðế trong hình dáng trừu tượng,
trong Ánh Sáng, trong sự huy hoàng nơi Thiên đàng,
thì bấy giờ tôi phải chỉ quý vị trong cách thức trừu tượng, hiểu không?
Có hai cách, trừu tượng và vật chất.
Phần vật chất quý vị đã thấy rồi, phần trừu tượng tôi sẽ chỉ cho quý vị.
Sau này khi chúng ta có thời gian cùng với nhau và ngồi tĩnh lặng, tôi sẽ chỉ cho quý vị.
Tôi sẽ bảo quý vị phải làm sao; thấy Thượng Ðế ở đâu.
Rất nhanh!
Làm thế nào tôi biết được à?
Nếu tôi yêu người nào, tôi có biết không?
Nếu tôi ngồi đây ở Phi Châu, tôi có biết không?
Ðể biết được Thượng Ðế, cũng như vậy.
Rất rõ ràng, không thể lầm lẫn về điều này.
Tôi chỉ có thể chỉ cho quý vị qua chính bản thân quý vị,
nhưng tôi không thể chỉ trong hình dạng vật chất,
bởi vì đây là phương diện khác của đời sống. Ðược không?
Thưa Sư Phụ, con xin Ngài chỉ cho chúng con cách thức cầu nguyện cho đúng đắn.
Ðược, tôi sẽ chỉ điều này.
Sau khi phần vấn đáp xong...
Tôi sẽ cống hiến quý vị ba loại phụng sự:
Thứ nhất là phụng sự đại chúng.
Sau khi trả lời xong các câu hỏi,
quý vị sẽ ngồi đây với tôi và thể nghiệm Thượng Ðế trong một lúc.
Và quý vị về nhà tiếp tục nếu muốn,
10 phút, 5 phút bất cứ lúc nào mà quý vị muốn.
Thứ nhì là Pháp Phương Tiện.
Quý vị thiền nửa tiếng mỗi ngày, được không?
Loại thứ ba là hoàn toàn nỗ lực để hiểu rõ Thượng Ðế.
Ðó là Tâm Ấn.
Tùy quý vị lựa chọn.
Nếu muốn Tâm Ấn,
quý vị có thể rời khỏi thính đường bây giờ và đi ghi danh.
Việc Tâm Ấn sẽ cần vài giờ để giải thích,
nhưng sự khai ngộ thì rất nhanh
và quý vị sẽ thể nghiệm mỗi ngày như nhau, hoặc cao hơn nữa.
Pháp Phương Tiện, quý vị cũng ghi danh bên ngoài,
và nếu không muốn hai loại này, quý vị chỉ muốn nếm thử
thì ở lại đây nhé!
Sau khi tôi trả lời tất cả các câu hỏi,
nếu cảm thấy điều này lôi cuốn, thì quý vị ở lại và tôi sẽ chỉ.
Nếu quý vị không thích thì chỉ đi về thôi.
Tôi có mặt tại đây để cho những người đã sẵn sàng.
Tinh thần tôn giáo và Pháp môn của Ngài khác biệt ra sao?
Thượng Ðế có cùng với chúng ta hay là một phần của chúng ta?
Chúng ta sẽ thể nghiệm điều gì hoặc ra sao trong lúc thọ Pháp?
Quý vị sẽ thấy Thượng Ðế,
sẽ thấy hình dạng của Ngài, đó là Ánh Sáng,
có nhiều vẻ khác nhau... như là những khúc nhạc du dương của vũ trụ.
Cách mà Ngài trò chuyện không phải bằng ngôn ngữ loài người.
Ngài nói bằng giọng nói du dương, như tiếng nước chảy.
Trong Thánh Kinh đã đề cập đến: Ngài nói như tiếng sấm,
tiếng nước chảy cuồn cuộn.
Những âm thanh này quý vị sẽ thể nghiệm và nhiều hơn nữa...
bởi vì Thánh Kinh không ghi chép lại hết tất cả.
Quý vị có rất nhiều thể nghiệm.
Có thể viết hàng ngàn quyển sách cũng không đủ!
Cho nên một cuốn Thánh Kinh không đủ.
Nhưng ít ra có vài sự tương quan,
như Mo-se thấy Thượng Ðế như là khối lửa lớn.
Thánh John đi vào cảnh giới thứ ba và nghe được tiếng kèn trumpet.
Ðại khái như vậy, v.v... Quý vị sẽ thể nghiệm.
Quý vị sẽ biết điều đó.
Ðây không phải là những điều mà chúng ta có thể diễn tả bằng ngôn ngữ. Thật vậy.
Quý vị chỉ biết khi sự hiện diện của Thượng Ðế ở gần bên,
hoặc khi quý vị câu thông, khi quý vị nhớ lại lần nữa.
Ngài vĩnh viễn gần bên, chỉ cần nhớ lại thôi.
Thế giới ngày nay đang ở trong sự khủng hoảng, chiến tranh, ô nhiễm, bệnh tật, v.v...
Có phải vì cộng nghiệp của chúng ta đã tạo nên
sự khủng hoảng này để có thể thể nghiệm sự quang vinh vĩ đại không?
Phải!
Nhưng chúng ta có thể làm cho tốt đẹp hơn, vì chúng ta biết rõ ràng rồi.
Ðó là một sự lầm lẫn.
Bây giờ chúng ta phải sửa chữa nó.
Chúng ta không thể chỉ tiếp tục làm chuyện lỗi lầm mãi và nói:
“Ðược rồi, tôi tạo nên tất cả những điều này để tôi có thể thể nghiệm Thiên đàng.”
Ðúng vậy! Có phần gây sự tàn phá
và có phần tạo thành Thiên đàng, vì thế chúng ta phải quân bình nó.
Chúng ta không thể tiếp tục tàn phá thế giới mãi bằng sự ô nhiễm,
bằng sự đốn phá rừng và bằng chiến tranh lẫn nhau.
Ðây là thời điểm để thức tỉnh!
Chúng ta đã đủ đau khổ rồi.
Thưa Sư Phụ, điều gì sẽ xảy ra sau khi Ngài rời khỏi thế giới này?
Sẽ có những người khác tiếp tục dòng tu của Ngài không?
Ai sẽ lo việc truyền Tâm Ấn? Ai sẽ thay Ngài hướng dẫn chúng con?
Chúa ơi! Quý vị lo xa quá! Tôi vẫn còn trẻ và xinh đẹp mà...
Lúc ấy quý vị sẽ biết!
Thượng Ðế sẽ quyết định,
Ngài sẽ quyết định nếu có người tiếp tục,
và Ngài sẽ cho quý vị biết.
Nếu quý vị đã sẵn sàng, quý vị sẽ được biết tất cả.
Nếu quý vị chưa sẵn sàng,
cho dù một ngàn Minh Sư có đến cũng không nghĩa lý gì.
Nếu quý vị đã sẵn sàng, quý vị sẽ được biết tất cả.
Ðừng lo, được chứ?
Lúc này hãy thọ Tâm Ấn, trong khi tôi vẫn còn ở đây!
Minh Sư chết nhưng thánh linh không chết,
như vậy quý vị sẽ được tiếp tục hướng dẫn cho đến khi hoàn tất cuộc hành trình.
Bất cứ ai đã được truyền Tâm Ấn bởi một Minh Sư sẽ được tiếp tục hướng dẫn,
bất kể nếu vị Minh Sư đó có qua đời,
và người kế tiếp sẽ đến nếu Thượng Ðế quyết định như vậy.
Thánh Kinh ghi rằng,
“Hãy ăn năn tội lỗi của ngươi rồi lời cầu nguyện sẽ được đáp ứng.”
Làm thế nào Thượng Ðế đáp ứng lời cầu nguyện của một người tội lỗi?
Câu hỏi của quý vị chưa được đầy đủ.
Ðây là lúc mà Thượng Ðế nói với người
đã giết hại rất nhiều thú vật để cúng dường.
Ngài nói: “Ai bảo ngươi giết tất cả những con trừu cái và bò đực này
để cúng dường cho Ta?
Tay của ngươi dính đầy máu,
ngươi phải ngưng ngay sự giết hại những con vật vô tội,
nếu không, khi ngươi cầu nguyện, Ta sẽ không trả lời;
khi ngươi thỉnh cầu, Ta sẽ quay đầu đi nơi khác.”
Câu ấy là như vậy trong đoạn này.
Thực ra ngay cả Thánh Kinh cũng đề cập đến việc
không nên giết hại thú vật để cúng tế, nói chi đến việc ăn thịt chúng.
Bởi vì Thượng Ðế sáng tạo ra chúng để chúng ta vui thú, chứ không phải để giết.
Nếu chúng ta hối lỗi dĩ nhiên điều đó có nghĩa là...
Hối lỗi không có nghĩa rằng chúng ta phải cảm thấy tội lỗi về những việc chúng ta đã làm.
Những gì đã làm chúng ta đã làm rồi, đây là một phần của trò chơi.
Ðây là một phần trong tiến trình để hiểu biết Thượng Ðế.
Bây giờ, chúng ta đã tạo ra đủ các hành động không thuộc về Thượng Ðế rồi,
vậy đây là lúc quay trở về các hành động thuộc về Thượng Ðế.
Một khi chúng ta có sự quyết định ngưng hành động không thánh thiện
và quay trở về hành động thánh thiện,
lúc ấy Thượng Ðế sẽ ban cho chúng ta lời giải đáp ngay lập tức, như hôm nay.
Bất kể bao nhiêu người đã phạm tội
hoặc đã làm bất cứ gì, quý vị không cần phải cho tôi biết.
Lúc quý vị ngồi xuống thọ Tâm Ấn,
Thượng Ðế sẽ đến với quý vị như nhau.
Ðó có nghĩa là nếu quý vị ăn năn tội lỗi của mình,
có nghĩa là quý vị sẽ không làm nữa, Thượng Ðế sẽ hiện đến với quý vị.
Ngài sẽ xuất hiện hôm nay, nếu quý vị ngồi xuống trong một lát.
Thực ra, một số quý vị đã thể nghiệm được Ánh Sáng nơi đây rồi.
Có đúng vậy không?
Xin dơ tay lên nếu quý vị có thể nghiệm đó. Cám ơn rất nhiều...
Chúa ơi! Quý vị đúng là những người rất tâm linh! Cám ơn rất nhiều.
Lần đầu tiên ở Phi Châu. Tôi đã nói quý vị rồi, Thượng Ðế không phân biệt.
Ngài thương yêu tất cả mỗi người chúng ta.
Ngay khi quý vị muốn Ngài,
ngay khi quý vị thành tâm khao khát Ngài thì Ngài có ở đó,
ngay cả khi quý vị chưa thiền định, dù tôi chưa chỉ cho quý vị đi nữa.
Thấy không! Thượng Ðế là tình thương bao la, không gì khác.
Ðừng bao giờ sợ Thượng Ðế, Ngài vĩnh viễn thương yêu chúng ta.
Khi chúng ta khao khát Ngài, Ngài sẽ đến:
Ngài thương yêu chúng ta, Ngài ban ơn cho chúng ta,
Ngài đem ân huệ cho chúng ta, với tất cả mọi thứ trong cuộc sống hiện tại và sau này.
Chúng ta có nên giết các côn trùng, ruồi, gián, bọ chét v.v...?
Quý vị có thể giết các sinh vật nhỏ bé, nhưng...
Nhưng có vài món nợ nhỏ phải trả.
Tốt hơn hết là dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ,
và phòng ngừa bên ngoài nhà
để chúng ngửi mùi mà không đến gần,
rồi quý vị không cần phải giết chúng, được không?
Vì dù Thượng Ðế không trừng phạt, nhưng lương tâm mình cảm giác khó chịu.
Khi quý vị giết gì đó, quý vị cảm giác như là
“Trời ơi! Nó thật nhỏ bé, thật yếu đuối và tôi giết nó như thế.”
Dù quý vị không cảm giác gì nhiều,
nhưng đôi khi lương tâm quý vị sẽ thức tỉnh ban đêm
và cảm giác vật gì đó cắn chích quý vị,
và đó là kiến hoặc dán.
Nó đến để nhắc nhở quý vị: “Không nên làm như thế.”
Xin Ngài giải thích chiêm bao là gì?
Ðược, có hai loại chiêm bao. Ồ, có ba loại.
Một loại như là điềm báo trước
hoặc là sự dự đoán biến cố sẽ xảy đến với quý vị.
Ðó là khi quý vị ở trong giấc ngủ thật sâu,
và nhận thức rõ rệt hơn về tương lai hoặc quá khứ của mình.
Một loại chiêm bao khác là bất cứ gì mà ban ngày quý vị ao ước
hoặc nghĩ đến nhiều trước khi ngủ,
thì nó sẽ xuất hiện trong giấc chiêm bao của quý vị,
chỉ là ấn tượng dư thừa lại của ban ngày.
Và loại chiêm bao cuối cùng chỉ là vớ vẩn thôi, bất cứ gì, vô nghĩa.
Chỉ là góp nhặt tất cả mọi thứ rác rưới trong bộ óc
rồi khi ngủ, nó đầy ngập nên chỉ như là thoát ra thôi.
Trong Thánh Kinh, chúng ta thấy rằng
con của Ngài Abraham giết thú vật để cúng tế Ðấng Cha,
vậy điều đó có tội lỗi không?
Vào thời xưa, người ta tin vào việc cúng dường cho Thượng Ðế.
Ngay cả bây giờ, họ vẫn còn làm thế.
Họ còn sát hại thú vật
để cúng dường vị Thượng Ðế bên trong thể xác của họ mỗi ngày.
Vậy tôi là ai mà nói điều gì? Phải không?
Con của Abraham đã làm điều đó, đó là chuyện của họ!
Việc của tôi là không sát hại bất cứ thú vật nào, được chứ?
Dù sao, mọi người có cách sống khác nhau, sự lựa chọn khác nhau để biết Thượng Ðế.
Họ chọn để biết nhanh. Họ chọn đển biết chậm.
Do đó mà tôi có ba loại pháp cống hiến cho quý vị nơi đây.
Ðối với những ai muốn thực hiện cách chậm chạp, thong thả,
vì dù sao quý vị cũng còn cả vĩnh hằng,
nên quý vị có thể nếm thử nó trong vài phút thôi.
Ðối với những ai quan tâm hơn, hãy học Pháp Phương Tiện.
Ðối với những quý vị đã nhàm chán đời sống này lắm rồi,
và thực sự muốn biết Thượng Ðế, không còn gì khác,
vậy hãy đi thọ trọn pháp, nhé!
Tôi không phải ở đây để chỉ trích quý vị và bảo rằng:
“Quý vị ăn thịt là tội lỗi.” Không, không!
Tôi chỉ nhắc nhở nhiều phương pháp để quý vị chọn,
vậy bây giờ quyết định sự chọn lựa mà quý vị muốn
hoặc chọn tiếp tục, hoặc chờ sự toàn thiện kế tiếp.
Sự lựa chọn kế tiếp, hoặc tiếp tục với sự lựa chọn này,
Ðược chứ?
Chúa Giê Su cho năm ngàn người ăn bánh mì và cá.
Cá cũng là thịt, vậy đó có phải là tội không?
Chúa Giê Su cũng giúp đỡ người đánh cá bắt thêm nhiều cá, đó có phải là tội không?
Không!
Tội lỗi là ở chỗ chúng ta không hiểu được Ngài.
Ngài không ăn cá, Ngài cũng không cho người ta ăn cá.
Chúng tôi cũng ăn cá mỗi ngày, tuy nhiên đó là cá chay.
Chúng tôi cũng gọi nó là cá.
Chúng tôi gọi nó là Ham-bơ-gơ. Ðôi khi chúng tôi gọi nó là ham-bơ-gơ chay.
Có lúc chúng tôi lười biếng gọi nó là ham-bơ-gơ.
Chúng tôi có các thứ thức ăn như là gà, cá hầm.
tất cả những thứ này đều là chay hết. Nó rất thơm ngon.
Nếu quý vị không trường chay, và là lần đầu tiên nếm mùi chúng,
nó giống như cá, mùi vị như cá,
có thể quý vị sẽ không biết,
nếu bảo quý vị rằng đó là cá, quý vị cũng sẽ tin thế luôn.
Nếu chúng tôi bảo đó là ham-bơ-gơ, quý vị cũng sẽ tin luôn.
Chúa Giê Su là con cháu
của một dòng dõi trường chay từ nhiều ngàn năm qua.
Nếu quý vị muốn nghiên cứu nhiều về cuộc đời của Chúa,
quý vị nên bỏ thêm nhiều thời giờ.
Và Ngài cũng đến Ấn Ðộ học hỏi trong 13 năm.
Ðó là một khoảng trống trong Thánh Kinh mà quý vị không thể giải thích.
Nếu Ngài học hỏi bên Ấn Ðộ,
với tất cả các đạo sĩ du-già, các vị Minh Sư ăn chay,
làm sao Ngài có thể ăn thịt được?
Ðó là hai yếu tố mà quý vị đã thiếu sót.
Dĩ nhiên, Thánh Kinh không thể ghi chép tất cả mọi thứ cho quý vị.
Quý vị phải tự thực hiện vài cuộc nghiên cứu!
Nhà thờ không muốn quý vị biếng nhác,
và đặt tất cả trên bàn.
Quý vị phải có óc sáng tạo và khao khát...
Nếu quý vị ao ước muốn biết đời sống của Chúa Giê Su, thì phải tự mình nghiên cứu.
Hãy đọc nhiều sách, lịch sử, các chứng minh
và những khám phá mới và v.v...
Dù sao, những người đánh cá mà Chúa Giê Su đã tuyển,
Ngài đã bảo họ không đánh cá nữa.
Ngài nói: “Hãy đến đây, Ta sẽ chỉ cho các ngươi cách bắt cá người.” Phải không?
Ngài nói: “Hãy bỏ lưới xuống, Ta sẽ chỉ cho ngươi làm thế nào để độ người.” Ðúng không!
Nhưng vì họ là người bắt cá,
nên đôi khi Chúa Giê Su sử dụng từ ngữ của dân đánh cá để nói với họ.
Giống như, “hôm nay chúng ta bắt được con cá to,”
đó có nghĩa là hôm nay có người tốt đến thọ Tâm Ấn.
Lắm lúc chúng tôi cũng nói giống như vậy.
Vì sao tôi hiểu tất cả những điều này? Vì tôi có được sự dạy dỗ trực tiếp!
Nếu muốn hiểu, quý vị cũng cần sự dạy dỗ trực tiếp.
Tôi đã nói là tôi sẽ chỉ cách để quý vị có được sự dạy dỗ trực tiếp từ Chúa Giê Su.
Lúc ấy quý vị có thể tranh luận với Ngài và Ngài sẽ nói rằng Ngài không ăn cá.
Tội nghiệp cho vị Minh Sư!
Mọi người đều nói rằng Ngài làm thế này, thế kia,
Ngài nói với quý vị thì khác nhưng quý vị không nghe được.
Tương tự vậy, quý vị nhớ lại Chúa Giê Su đã gặp phải khó khăn ra sao,
bao nhiêu người đã công kích Ngài, hành hạ Ngài và các đệ tử của Ngài?
Vì thế họ phải nói qua ám hiệu;
nói rằng, “Hôm nay chúng ta có một mẻ cá lớn,”
hoặc đại khái như thế, hay “Chúng ta hãy đi bắt cá.”
Bởi vì nếu Ngài thật sự cần bắt cá, Ngài sẽ không bảo 12 vị đệ tử, như là
“Hãy đến đây! Bỏ nó đi, Ta sẽ chỉ các ngươi làm sao bắt cá người.”
Bây giờ quý vị biết rồi, phải không? Cám ơn!
Ðức Chúa không ăn bất kỳ thứ gì tạo nên sự đau khổ cho các chúng sanh khác.
Ngài sẽ không làm vậy.
Ngài là một người rất khiêm nhường.
Tâm linh Ngài rất vĩ đại,
nhưng bên ngoài rất khiêm nhường và hy sinh, chối bỏ chính mình.
Ngài không cần có cá để sống còn.
Có rất nhiều thứ để ăn trong tinh cầu này để nuôi dưỡng mạng sống của quý vị.
Ngài có ý kiến như thế nào về các vị tông đồ?
Thiên đàng ở đâu? Có phải đó là một phần của vũ trụ này hay không?
Các tông đồ à? (Dạ vâng)
Họ là những đệ tử thân thiết nhất của Chúa Giê-Su
để truyền bá thông điệp của Ngài khi Ngài không có mặt ở đó,
truyền Tâm Ấn cho người ta, giải thích làm thế nào để thiền định và tất cả mọi thứ.
Và thiên đàng không phải là một phần của vũ trụ.
Thiên Ðàng là sự sáng tạo của riêng chúng ta, là quan điểm của riêng chúng ta.
Thí dụ như khi quý vị sung sướng,
khi đang yêu, quý vị cảm giác như ở thiên đàng,
bất kể ở đâu, dù là một cái chòi quý vị cũng sung sướng.
Và khi buồn rầu,
khi bị đe dọa, dưới cơn áp lực,
dù cho có sống trong cung điện, quý vị cũng cảm thấy như địa ngục.
Cho nên nếu tiếp xúc với Thượng Ðế, mỗi ngày chúng ta cảm giác như thiên đàng.
Vì vậy chúng ta nói: “Thiên đàng bây giờ và tại đây.”
“Lành thay! Thiên Quốc trong tầm tay.”
Không có xa.
Trong nền văn hóa của chúng tôi, sát hại thú vật như là một sự hy sinh để cúng tế,
đây có phải là tội lỗi không?
Ðó là lối sống của quý vị - quý vị chọn cách sống đó nếu quý vị muốn thế.
Quý vị là vị Thượng Ðế, quý vị quyết định những gì mà tạo thành bản thân mình.
Nếu quý vị muốn đại biểu
cho mình là một người tàn sát thú vật để cúng dường, thì cứ làm.
Nếu có một ngày quý vị quyết định:
“Ðược rồi, tôi không muốn làm một người tàn sát,”
bấy giờ quý vị thay đổi, quý vị không tàn sát nữa.
Quý vị trở thành đại biểu cho sự không bạo lực, không giết chóc.
Ðó là sự chọn lựa của quý vị.
Dưới cặp mắt của Thượng Ðế thì không có tội lỗi.
Ðó chỉ là sự lựa chọn muốn mình như thế nào,
quý vị muốn giới thiệu mình ra sao với chính mình
với thế giới, hoặc với Thượng Ðế.
Quý vị có thể giới thiệu mình như: “tôi là một kỹ sư,”
“là một linh mục,” “là một thầy giáo,”
“là một đạo sĩ du-già,”
“là một người chay trường, người tu hành,”
hoặc là “một người sát hại thú vật.”
Bất luận gì mà quý vị muốn.
Ðúng vậy, đó là tùy vào quý vị.
Tôi không đến đây để kết án bất cứ ai,
tôi chỉ đưa ra trước quý vị những sự lựa chọn khác nhau
mà quý vị có thể làm, hoặc muốn làm, hoặc có thể suy nghĩ mình sẽ làm.
Bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể thay đổi cuộc đời mình bằng những lựa chọn khác nhau.
Ðó là điều chắc chắn.
Không có tội lỗi khi nhân danh Thượng Ðế. Không có tội lỗi! Ngài mãi thương yêu chúng ta.
Những gì chúng ta làm chỉ là để kinh nghiệm cho chính mình.
Thưa Sư Phụ,
chúng ta có nên cống hiến cuộc đời của mình để phụng sự người nghèo khó, bệnh tật,
như vậy là chúng ta có xen vào nghiệp chướng hay sự lựa chọn của họ không?
Không, không!
Chúng ta nên cống hiến cuộc đời của mình bất cứ lúc nào nếu được, và hy sinh bất cứ gì,
để giúp đỡ anh chị em mình dù là tâm linh hay vật chất.
Chúng ta là đồng nhất thể! Nếu anh ta đói thì quý vị đói,
nếu anh ta khát, thì như quý vị khát vậy.
Nên là như vậy.
Ðó không phải là điều bắt buột, mà là một cảm giác bên trong.
Thí dụ,
nếu quý vị thấy người nào đói khát và sắp chết,
quý vị cũng cảm thấy rất đau lòng như là quý vị đang trong cảnh ngộ đó,
thì quý vị hãy giúp đỡ họ.
Ðó là sự đo lường tình thương, trình độ bác ái của quý vị.
Ðó không là một việc bắt buột!
Không là một điều luật để noi theo; đó là một cảm giác trong lòng.
Nếu quý vị biết, có cảm giác là mình nên giúp đỡ người đó,
có nghĩa là quý vị có tình thương bên trong, và quý vị nên sung sướng.
Đó là sự tưởng thưởng duy nhất để biết rằng mình có lòng thương,
và quý vị nên làm việc đó.
Cám ơn.
Con cảm thấy có rất nhiều tình thương, nhưng bị cản lại bên trong.
Ngài có thể giúp đỡ con trải rộng tình thương khắp nơi trong vũ trụ được không?
Quý vị tự trải rộng nó đi, đó là tình thương của quý vị mà!
Nếu quý vị yêu thương, hãy làm điều gì đó!
Giống như nếu quý vị yêu một bạn trai hay bạn gái,
thì hãy nói với cô ta, với chàng ta rằng quý vị yêu họ. Hãy làm gì đó cho chàng ta,
tặng hoa cho chàng, ôm, hôn làm tình, làm bất cứ điều gì.
Cũng giống vậy! Nếu quý vị yêu thương tất cả nhân loại, vậy hãy làm điều gì đó.
Hãy làm điều gì mà quý vị nghĩ rằng người khác sẽ biết đến tình thương của mình,
hãy tắm gội họ bằng tình thương của quý vị.
Hãy làm đi! Quý vị đã biết phải làm gì, vì quý vị có Thượng Ðế bên trong mình.
Hãy làm một cách chân thật với cảm giác của mình.
Mỗi người làm khác nhau. Tôi không thể bảo quý vị phải làm những gì.
Như Ngài đã nói, không có địa ngục sau khi chết.
Vậy điều gì sẽ xảy ra
cho những người không tuân theo lời giáo huấn và kinh điển của Chúa?
Ðiều gì xảy ra à?
Họ phải học trở lại bài học tình thương.
Có thể họ phải học nó trong cách thức nghiêm khắc
và chúng ta gọi đó là địa ngục.
Họ cũng phải trải qua sự đau khổ
để hiểu biết rằng sự đau khổ là không tốt,
và như vậy họ sẽ không làm nữa.
Cho nên trong hoàn cảnh đó, họ sẽ ở trong bệnh viện, tương tự vậy,
để họ có thể được chữa lành bộ phận mang bệnh đó.
Bất cứ ai gây ra đau khổ cho người khác,
họ mang bệnh đâu đó trong linh thể của họ.
Cho nên sau khi được chữa lành, họ sẽ trở nên thánh thiện lại.
Cho nên không có địa ngục, cũng không có tội lỗi.
Chỉ là lối sống con người đã lựa chọn
mà nó dẫn đến những kết quả khác nhau.
Ðó là lý do vì sao Thánh Kinh nói:
“Nhà ngươi gieo gì thì sẽ gặt nấy.”
“Ðừng phán đoán thì sẽ không bị phán đoán.”
Nếu như chúng ta không muốn gặt hái
kết quả rất, rất xấu trong tương lai,
thì chúng ta phải gieo...
Nếu chúng ta không muốn kết quả xấu trong tương lai,
thì chúng ta phải gieo hột giống tốt lành ngay bây giờ.
Do đó Thánh Kinh cho quý vị những lời hướng dẫn như:
“Đừng sát sanh, đừng nói láo, đừng ăn cắp,”
đại khái là vậy!
Làm thành một hướng đi trong đời sống của chúng ta,
để chúng ta gặt hái kết quả tốt cho tương lai.
Nếu có lòng tin nơi Thượng Ðế,
tại sao chúng ta phải đau khổ và lời cầu nguyện của chúng ta không được giải đáp?
Bởi vì chúng ta phải nâng cao sự nhận thức lên để biết điều này,
bấy giờ quý vị sẽ mãn nguyện.
Ngay cả khi quý vị trở lại đời sống vật chất này,
sau khi quý vị đã thấy Thượng Ðế thương yêu chúng ta biết bao nhiêu,
qua sự hiểu biết tâm linh,
quý vị trở lại đời sống này, quý vị không còn phàn nàn chi nữa.
Quý vị sẽ biết tất cả, tại sao điều này xảy ra, điều kia xảy ra,
tất cả mọi điều chỉ vì sự lợi ích cho chúng ta.
Chúng ta sẽ mãi mãi tri ân mỗi ngày.
Quý vị phải biết Thượng Ðế trước.
Mười phần trăm của những gì mà chúng ta kiếm được
nó quan trọng như thế nào đối với Thượng Ðế?
Quan trọng như thế nào à?
Ðúng! Nó quan trọng vì quý vị thương.
Ðó là tình thương của quý vị.
Không phải là 10 phần trăm mà là tình thương bên trong.
Ðó là tình thương để chia sẻ những gì mà quý vị có
với những người kém may mắn hơn.
Ðó mới là điều quan trọng.
Khi một người đã nâng cao trình độ lên khỏi thể xác vật chất,
làm thế nào để phân biệt được cảnh giới thật
với ảo tưởng?
Có cách thức để phân biệt.
Tôi sẽ chỉ cho quý vị vào lúc thọ Tâm Ấn.
Nhưng chỉ đối với những người muốn đi sâu vào những cảnh giới tâm linh,
họ cần nên học hỏi cặn kẽ về những điều này.
Ðối với người học Pháp Phương Tiện, thì không thật sự cần...
vì quý vị không thiền nhiều, quý vị không đi sâu,
vì vậy không nguy hiểm lắm.
Đúng! Kinh doanh càng lớn, càng nhiều may rủi.
Cho nên chúng tôi phải chỉ cho quý vị phương cách để tự bảo vệ lấy mình.
Tuy nhiên nếu quý vị chỉ tọa thiền trong 10, 20 phút thôi, thì không sao!
Không có gì làm phiền quý vị cả.
Quý vị chỉ thư dãn, tĩnh lặng tâm trí,
làm ăn thịnh vượng hơn, ngủ say hơn, ăn ngon miệng, chỉ có thế!
Thỉnh thoảng biết Thượng Ðế, không có nguy hiểm gì.
Con người có cần thiết đi nhà thờ mỗi Chủ Nhật để được nhắc nhở không,
hay vẫn có thể nhớ lại bản ngã của mình qua sự tiếp xúc với Thượng Ðế trong tâm?
Trong tâm. Nếu có thể thực hiện được.
Nếu quý vị có thể tiếp xúc với Thượng Ðế trong tâm,
quý vị có thể cầu nguyện trong phòng kín
theo cách đã nói trong Thánh Kinh.
Nhà thờ thành lập sau khi Chúa Giê Su.
Nhà thờ là một đoàn thể để nhóm họp mọi người
có lòng tin Thượng Ðế, và họ muốn cầu nguyện chung với nhau.
Giống như nhóm của chúng tôi,
mỗi Chủ Nhật có tụ họp lại ở một chỗ,
cũng có thể gọi đó là nhà thờ, nhưng chúng tôi gọi nơi đó là trung tâm thiền định.
Chúng tôi tọa thiền nguyên cả ngày,
chỉ để tưởng nhớ Thượng Ðế một cách mãnh liệt, nhiều hơn các ngày khác,
bởi vì mỗi ngày chúng tôi đều luôn bận rộn.
Ðó mới thật sự là ý nghĩa của việc đi nhà thờ mỗi ngày -
để được tiếp xúc, câu thông sâu đậm hơn
với chân ngã của chúng ta, với Thượng Ðế.
Nhưng nếu quý vị...
Và nó có lực lượng mạnh hơn khi quý vị cùng nhau tọa thiền.
Nếu quý vị muốn ngủ và thấy người kế bên ngồi thẳng,
quý vị cảm thấy xấu hổ, và cũng ngồi thẳng lên.
Ðó là mục đích.
Quý vị giúp đỡ lẫn nhau bằng năng lực cộng tu.
Nhưng nếu quý vị đã biết Thượng Ðế rồi, bất luận quý vị ngồi ở đâu cũng là nhà thờ.
Quý vị phải đi nhà thờ bên trong mỗi ngày, chứ không phải chỉ ngày Chủ Nhật thôi.
Tôi muốn biết bí ẩn thật sự của Thượng Ðế ở đâu?
Và là người trường chay, tôi có thể hút cần sa không?
À há, cần sa là đồ chay, phải không?
Tôi biết những gì mà quý vị toan tính để nói ra.
Dù sao đi nữa, bí ẩn thực sự của Thượng Ðế ở đâu à?
Việc đó quý vị phải khám phá ra.
Tôi sẽ chỉ cho quý vị làm thế nào để tìm, nhưng quý vị phải tự mình tìm lấy.
Tôi không thể giải thích Thượng Ðế bằng những từ ngữ vật chất.
Càng giải thích, tôi càng làm cho quý vị lạc lối.
Tôi có thể chỉ cho quý vị Thượng Ðế. Đó là tôi có thể làm.
Về cần sa, theo ý tôi,
không phải là thứ thật sự cần thiết cho việc trường chay của quý vị.
Vậy đừng bao gồm nó trong đó.
Mặc dù nó cũng là thực vật,
nhưng nó không phải là thứ rau cải hữu ích cho sự thiền định của quý vị,
cho nên xin vui lòng kiêng cữ đừng sử dụng nó, được không?
Anh ta cũng muốn biết, anh ta có thể ăn cần sa được không?
Quý vị thèm quá rồi à!
Không phải chỉ muốn hút thôi mà còn muốn ăn nó nữa. Trời ơi!
Có rất nhiều rau cải như vậy mà không đủ cho quý vị à?
Tôi khuyên quý vị nên ăn đậu hũ, nhé!
Quý vị có thể xào rau muống, như vậy tốt cho quý vị hơn.
Bất cứ những gì làm cho sự nhận thức của quý vị bị lu mờ,
và không rõ ràng,
thì đó không phải là con đường của Thượng Ðế.
Con đường của Ngài không cần sự trợ lực vật chất, không gì cả, bởi vì Thượng Ðế là Thượng Ðế.
Quý vị không thể thay đổi Ngài, không thể làm cho Ngài đến gần hơn,
không thể đem Ngài đến nơi nào mà quý vị muốn
bằng cần sa hoặc bất cứ gì khác.
Quý vị chỉ có thể biết Thượng Ðế thôi. Có vậy thôi!
Chỉ trong sạch, đơn thuần, biết Thượng Ðế.
Chỉ chuyên tâm, hãy quên đi thế giới,
và tập trung về hướng của Thượng Ðế, thì quý vị sẽ thấy Ngài.
Tôi sẽ chỉ cách cho quý vị. Chỉ có thế, không cần bất cứ điều gì.
Ðồ chay mà chúng ta phải ăn, chỉ là vì
chúng ta phải ăn một chút gì đó để duy trì thể xác này.
Vì vậy cũng đừng đi quá sâu xa về cách trường chay.
Bất cứ gì chúng ta có thể ăn để duy trì thể xác
đủ dinh dưỡng, để giữ tinh thần linh hoạt,
vậy là đủ tốt rồi.
Chúng ta không phải ở đây để ăn.
Chúng ta ở đây để biết Thượng Ðế, đúng không?
Cùng một người hỏi:
Con nghèo khó vì sự suy nghĩ hay vì sự tin tưởng của con?
Chúng ta nghèo khó vì sự tin tưởng của chúng ta.
Nhưng bây giờ đã quá trễ rồi!
Hành tinh của chúng ta đã bị hướng dẫn theo sự tin tưởng rằng chúng ta tội lỗi,
và chúng ta bị trừng phạt bởi tội lỗi của mình và tất cả những điều này...
Chúng ta nên sống một cuộc sống giàu sang ở đây, nhưng...
Trước thời đại này chúng ta có thời đại Hoàng Kim.
Quý vị có nghe qua về việc này không?
Trong thời đại Hoàng Kim đó. Vào thời cổ xưa.
Thời đó, người ta biết Thượng Ðế, tin tưởng Ngài,
vì họ thấy được Ngài, họ cảm giác được tình thương của Ngài.
Và lúc ấy, không có giáo lý như là
một vị Thượng Ðế thù hằn, ganh tị như vậy,
hoặc không có giáo lý như địa ngục, bởi vì bất cứ mọi nơi đều là thiên đàng.
Tuy nhiên trong lúc ấy có vài kẻ xấu đã tạo nên thứ sợ hãi này
để kiềm chế quần chúng.
Và từ từ, sự sợ hãi này đi vào trong tâm thức của chúng ta
rồi từ từ chúng ta bắt đầu tin rằng mình tội lỗi, xấu xa,
không thể biết Thượng Ðế vì mình đã bị từ bỏ,
đã sinh ra trong tội lỗi, luôn luôn tội lỗi,
và mọi thứ mình làm đều tội lỗi v.v...
Cho nên tâm thức chúng ta mới có trạng thái như thế.
Ðó là vì sao chúng ta thất bại trong thương mại,
trở nên nghèo hơn, bị tước đoạt nhiều sự tiện nghi,
bao gồm cả tiện nghi vật chất,
nhưng bây giờ thì hơi trễ một chút để thay đổi một cách quyết liệt.
Toàn thể sự nhận thức của hành tinh
đã ăn sâu vào lối suy nghĩ này.
Tuy nhiên chưa trễ đối với quý vị!
Nếu quý vị sẵn sàng thay đổi, thay đổi nó hôm nay!
Hãy tin vào những gì tôi nói,
và thể nghiệm tình thương của Thượng Ðế bên trong quý vị mỗi ngày.
Bấy giờ quý vị sẽ thấy cuộc đời mình thay đổi ra sao,
sẽ biết Thượng Ðế thật sự là tình thương,
và bất cứ gì mình yêu cầu đều đã có sẵn rồi.
Lối thiền của Ngài và sự tự động thốt ra lời nói,
khác nhau ở chỗ nào?
Vì người ta nói rằng tự động thốt ra lời là nói chuyện với Thượng Đế.
Ðiều này có thật không?
Cả hai đều đúng cả.
Vì trình độ hiểu về Thượng Đế có khác nhau.
Theo lối của chúng tôi, thì nói cũng không có.
Không nói mà cũng chẳng thốt.
Không dùng bất cứ gì thuộc về công cụ thân thể cả.
Chúng tôi chỉ đi trực tiếp lên thiên đàng,
hưởng thụ đời sống vô tư mà không cần thể xác vật chất này.
Và Thượng Ðế cũng không nói chuyện với chúng tôi qua ngôn ngữ trần gian.
Ðôi khi Ngài có dùng đến,
nhưng chúng tôi không nói lớn ra,
hoặc chúng tôi không cần làm điều gì cả, chỉ câu thông;
và hiểu trong cách thức thần thánh, cách thức của Thượng Giới;
đó là cách thức im lặng.
Thưa Sư Phụ, những thử thách gian khổ nào
mà Ngài đã từng trải qua trong quãng đời của Ngài?
Xin Ngài chia xẻ với con.
Chà! Tôi không thật sự xem bất cứ điều gì là gian khổ,
dù có những lúc tôi hay phàn nàn như tất cả mọi người.
Tôi nói : “Tại sao? Tôi không thích điều này!”
Nhưng dĩ nhiên tôi biết đó là điều tốt cho tôi.
Bất cứ thử thách nào cũng làm cho tâm linh chúng ta kiên cố và cương quyết để tìm Thượng Ðế,
để cho chúng ta biết rằng
khi nào mà chúng ta vẫn còn bám lấy đời sống vật chất vô thường này,
thì chúng ta sẽ mãi mãi gặp phải sự thử thách gay go.
Không có gian khổ trên thiên đàng, vì vậy mỗi khi chúng ta rời khỏi thể xác này
trong sự thiền định hoặc trong sự quán tưởng thâm sâu để đi lên thiên đàng,
chúng ta thể nghiệm vạn phúc và vẻ đẹp tuyệt trần.
Và khi chúng ta trở về, ngay cả trong thể xác vật chất này,
vài lực gia trì vẫn còn còn sót lại
để đời sống của chúng ta trở nên bình an hơn và tốt lành hơn.
Cho nên ngay cả sự gian khổ chỉ là sự gia ân trá hình mà thôi. Không thành vấn đề!
Tôi có thể viết một cuốn sách về những thử thách gian khổ, nhưng để làm gì?
Tôi chẳng thà viết sách về những ơn phước mà tôi đã hưởng thụ.
Thưa Sư Phụ, cám ơn trí huệ của Ngài.
Ngài sẽ lựa chọn người kế thừa như thế nào để tiếp tục việc làm qua nhục thể tại đây
sau khi Ngài rời bỏ chúng con?
Tôi chưa quyết định.
Ðiều đó tùy vào Thượng Ðế quyết định.
Khi thời gian đến Thượng Ðế sẽ cho tôi biết.
Và tôi sẽ cho quý vị biết... có thể vậy.
Hoặc là quý vị phải tự tìm hiểu.
Ðược, nếu tôi có người thừa kế, tôi sẽ ghi xuống, được không?
Tên, nơi sanh, ngày sanh, lúc đó quý vị có thể nhận ra người đó.
Có lẽ người đó có một cái mũi, hai lỗ tai.
Quý vị có thể tìm thấy ông ta hay bà ấy, bất kể là ai.
Tuy nhiên, tôi chưa quyết định. Tôi chưa tìm ra một ai cả.
Xin lỗi! Quý vị nhanh lên, có thể Thượng Ðế sẽ bảo với quý vị:
“Ðược, quý vị là người thừa kế.” Và lúc ấy quý vị nói cho tôi biết.
Ma Vương là ai? Từ đâu tới?
Cuối cùng Ma Vương sẽ đi về đâu? Tại sao Thượng Ðế không hủy diệt hắn?
Có phải Ma Vương là một phần của sự đồng nhất này mà Ngài đang nói đến không?
Phải, Ma Vương là một phần của sự đồng nhất.
Ông ta làm việc cho Thượng Ðế,
để cho chúng ta biết điều gì đúng, cái gì sai
để chúng ta biết chống lại sự cám dỗ,
để có thể tự mình cải thiện và đến gần Thượng Ðế hơn.
Thực ra, không có cái gì là Ma Vương cả!
Chỉ là sự thử thách, sự thử nghiệm, sự tập luyện. Chúng ta tự mình tập luyện.
Nếu chúng ta muốn tự mình tập luyện theo lối khó khăn
chọn lựa cuộc sống của mình theo cách khó khăn trước khi sanh ra,
để rèn luyện chính mình để thể nghiệm những điều mà mình muốn thể nghiệm
để tìm thấy Thượng Ðế theo cách thức của chúng ta.
Thưa Sư Phụ, có phải phép bói bài Ta-rô, dùng linh quang, phép chữa bệnh Reiki,
đều là xấu dù rằng nó đem lại lợi ích cho những người khác?
Không, không hẵn là xấu!
Tôi đã nói rồi, tất cả là những trình độ hiểu biết khác nhau về Thượng Ðế.
Cô y tá không dở, vị bác sĩ cũng không giỏi,
họ chỉ làm việc trong những cách khác nhau,
nhiệm vụ khác nhau.
Nhưng nếu quý vị muốn trở thành một vị bác sĩ,
thì quý vị phải nghỉ việc y tá và học hỏi thêm.
Sự việc là như vậy, được không?
Hãy trở thành một người chữa bệnh mà không cần chữa, như Chúa Giê Su vậy.
Làm thế nào con có thể vượt qua những khó khăn mà con gặp phải,
và có được sự tập trung trở lại và được tha thứ từ những điều lỗi lầm?
Con ao ước được thay đổi cuộc đời của mình và trở thành người lương thiện lại.
Ðược, vậy thì hãy thay đổi đi.
Trước hết, bất cứ những gì mà quý vị không thích về bản thân mình, hãy thay đổi nó!
Thí dụ, quý vị thường nói láo, bây giờ thì đừng! Chỉ nói sự thật thôi.
Quý vị thường lấy đồ của người khác,
thì ngưng làm vậy nữa, thay vào đó tặng đồ của mình cho người ta.
Hoặc thọ Tâm Ấn và khai ngộ.
Có trường hợp như là vận xui hay bị lời nguyền rủa nào đó không?
Và khi nào nó mới tha cho mình?
Không ai có thể nguyền rủa quý vị, không có sự xui xẻo nào có thể làm hại được,
nếu như quý vị chọn đi đường khác. Ðúng không?
Chỉ bước đi con đường khác thôi,
Hãy bước theo con đường của Thượng Ðế, những điều xui xẻo sẽ rời bỏ quý vị.
Nhưng đôi khi vì do nghiệp chướng mà quý vị đã tạo rồi,
cho nên hậu quả vẫn còn kéo dài trong một thời gian.
Chỉ chịu đựng nó thôi! Chúng ta không sống lâu nơi đây,
đừng lo ngại chi cả!
Tại sao chúng ta phải thọ Tâm Ấn và phải kiêng cữ?
Tại sao chúng ta không thể ăn thịt và uống rượu?
Vậy quý vị muốn là một vị Thượng Ðế ăn thịt và là vị Thượng Ðế say rượu à?
Quý vị đã như vậy rồi mà!
Nếu bây giờ ăn thịt và uống rượu nữa,
thì quý vị đã là một vị Thượng Ðế say rượu và ăn thịt mỗi ngày rồi!
Tôi nghĩ rằng quý vị muốn thay đổi để thành điều gì khác.
Nếu quý vị không muốn thay đổi,
thì cứ giữ lại hoàn cảnh cũ đó. Quý vị đã là Thượng Ðế rồi, đúng không?
Nhưng nếu quý vị muốn tự thay đổi lên một trình độ cao hơn cho chính bản thân mình,
thì phải bỏ bớt những thứ thay thế thấp kém này
để tìm một trạng thái say sưa cao quý, cao đẳng hơn trong tình thương của Thượng Ðế
và khoan khoái hơn trong thể xác của Chúa Giê Su. Quý vị hiểu chứ?
Trong xác thịt tâm linh của Chúa Giê Su.
Có nhiều tôn giáo như là
Thiên Chúa giáo và những tôn giáo truyền thống Phi Châu.
Tôn giáo nào thích đáng cho Phi Châu?
Thêm nữa, qua sự thực hành các tôn giáo khác, tổ tiên của chúng tôi có nổi giận không?
Không, không đâu!
Mỗi tôn giáo đều tốt cho Phi Châu nếu quý vị tin tưởng, đúng không?
Tôi chỉ bày cho quý vị con đường
tiếp xúc thật sự với cội nguồn của tôn giáo quý vị.
Chỉ có một Thượng Ðế duy nhất,
và người ta tìm những cách khác nhau để đi đến Ngài.
Lắm lúc họ chỉ lạc lối trong mê lộ,
cho nên tôi có mặt ở đây để chỉ họ con đường ngắn nhất để đi.
Tôi không đến đây để thay đổi tôn giáo của quý vị.
Và các tổ tiên của quý vị sẽ không bao giờ nổi giận,
bởi vì họ sẽ được siêu sanh qua sự khai ngộ,
qua ơn điển của quý vị.
Cám ơn Ngài đã đến Nam Phi,
và đem tình thương và hòa bình đến cho dân tộc chúng con.
Con hy vọng rằng sự yêu mến của Ngài sẽ chuyển đến cho dân tộc chúng con tại Nam Phi.
Tôi cũng hy vọng như vậy! Cám ơn rất nhiều về tình thương của quý vị.
Tôi cũng nghĩ vậy.
Người dân Nam Phi rất khai ngộ, rất thông minh.
Tôi không có bất cứ trở ngại gì với quý vị.
Tôi nghĩ rằng chúng ta hiểu nhau một cách tường tận.
Cùng một người hỏi.
Tất cả đều miễn phí. Xin vui lòng cho biết ai đỡ đầu cho Ngài?
Ai cái gì?
Ai là người đỡ đầu cho Ngài?
Ô, tôi tự kiếm tiền lấy.
Tôi là người thiết kế, quý vị không biết à?
Chúng tôi không mang tới tất cả những sáng tác của tôi đến đây,
nhưng quý vị có thể thấy một số tác phẩm trong hình.
Tôi thiết kế nữ trang, vẽ kiểu y phục.
Tôi không mặc y phục của tôi hôm nay,
tôi mặc y phục của quý vị để tỏ lòng tôn trọng quốc gia của quý vị.
Trong Thánh Kinh nói là quý vị phải tự mình kiếm tiền
bằng công sức của chính mình.
Cho nên, đó là những gì tôi làm.
Ngoài sự chia sẻ với quý vị nguồn ân sủng
mà Thượng Ðế đã cho phép tôi làm,
tôi cũng phải kiếm tiền bảo quản cho những cần thiết về vật chất.
Tôi cần phương tiện chuyên chở, cần xe, cần vé máy bay, v.v...
Vì vậy tôi cũng kiếm tiền giống như quý vị làm vậy.
Và tôi chia sẻ bất cứ những gì mà tôi có với những người khác.
Ngoài những gì tôi cần đến, số còn dư,
tôi chia sẻ với các anh chị em khác.
Không có ai cấp dưỡng cho tôi cả. Tôi cấp dưỡng cho người ta.
Thượng Ðế cấp dưỡng cho tôi.
Khi Ngài cùng nhau họp lại trong ngày Chủ Nhật, Ngài có ăn bánh Thánh Thể
để tưởng nhớ đến Chúa Giê Su không?
Khi tôi đi đến nhà thờ ngày Chủ Nhật à? (Dạ.)
Có, tôi có ăn bánh Thánh Thể, nhưng bánh mà quý vị không thể thấy được.
Xác thịt thật của Chúa,
tôi không cắt xác thịt của Ngài để ăn, nhưng tôi trở thành đồng nhất với Ngài.
Ðó là bánh Thánh Thể của tôi.
Tôi có bánh này mỗi ngày, không phải chỉ ngày Chủ Nhật thôi.
Ở Phi Châu, người ta nói rằng chúng tôi có tỷ lệ cao về bệnh ***, bệnh liệt kháng.
Có phải Thượng Ðế nguyền rủa hoặc trừng phạt lục địa nầy với thứ bệnh nan y đó?
Làm thế nào có thể cứu chúng con thoát khỏi bệnh tật này?
Trong mỗi quốc gia,
có những trung tâm thông tin về bệnh liệt kháng
hoặc về bất cứ thứ bệnh nào mà quý vị lo lắng,
hãy tìm từ những tin tức đó
và hãy tự chăm sóc lấy thân thể của mình.
Nếu như quý vị cũng tu hành
và giữ các giới luật,
ăn chay trường, đi theo một đời sống tâm linh,
thì không bao giờ quý vị phải lo âu về câu hỏi này.
Có phải thời Hoàng Kim là dấu hiệu cho sự giáng trần lần thứ nhì của Chúa Giê Su không?
Thời đại Hoàng Kim là gì?
Thời đại Hoàng Kim là lúc
mà đã có lần từ thuở xưa hoặc nhiều lần từ xa xưa.
khi chúng ta thể nghiệm sự đồng nhất với Thượng Ðế,
và tất cả những gì mà chúng ta ao ước đều được thỏa mãn tức khắc.
Chúng ta có thể thể nghiệm thời đại Hoàng Kim ngay bây giờ
nếu chúng ta có sự câu thông với Thượng Ðế,
mỗi ngày là thời đại Hoàng Kim đối với những người tu Pháp Quán Âm.
Xin vui lòng giải thích đích xác là những người da đen chúng tôi từ đâu đến,
bởi vì chúng tôi không có hiện hữu trong Thánh Kinh?
Sự thật chúng tôi có phải là những đứa con bị nguyền rủa không?
Xin Ngài giải thích điều này một cách đích xác? (Những người con gì!)
Không đúng! Quý vị nói giỡn à?
Quý vị thấy không, thấy không?
Ðây là chủ thuyết của sợ hãi, chủ thuyết của sự chia rẽ,
chủ thuyết của sự kết án và của sự làm nhục
mà từ xưa người ta đã cố gắng bắt chủng tộc con người phải chịu
để phân chia và để thống trị chúng ta.
Bởi vì đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết và họ biết như thế.
Và không phải chỉ...
Có lần tôi đã yêu một anh chàng da đen. Quý vị nói đùa à?
Thực ra...
Ô, Trời ơi!
Tại sao quý vị còn phải hỏi câu này? Lẽ ra không bao giờ nêu lên!
Ðây chỉ là màu da khác nhau! Giống như bông hoa ở đây.
Hãy nhìn có bao nhiêu màu sắc ở đây?
Giả sử tất cả chúng ta đều là da trắng hay da vàng như tôi,
như vậy hành tinh của chúng ta không thấy chán hay sao?
Khi đó không có Nam Phi để tôi đến,
không có màu sắc khác nhau để nhìn.
Khi tôi nhìn quý vị, tôi nghĩ đến kẹo sô-cô-la... ngon lắm!
Ðó là màu tôi thích nhất!
Và quý vị biết rằng tất cả các màu sắc đều xinh đẹp.
không có sự khác biệt nào, chỉ là những bông hoa khác nhau thôi.
Tôi không biết tại sao lại có câu hỏi này nữa!
Nhưng tôi biết vì sao, như tôi đã giải thích rồi.
Ðây là một cạm bẫy, một mánh khóe
của những kẻ xấu toan tính áp chế quyền lực lên người khác.
Không những họ toan tính chia rẽ chúng ta với Thượng Ðế,
coi Thượng Ðế như là một con người hay một chúng sanh đáng sợ,
như là vị Thượng Ðế của hận thù và trừng phạt,
mà họ còn chia rẽ toàn thể con người chúng ta, chia rẽ cả một chủng tộc loài người.
Họ toan tính bảo người da trắng rằng người da đen là xấu,
và mưu toan bảo người da đen rằng người da trắng là ma quái.
Mỗi thế hệ, chúng ta bị nhồi sọ trong sự suy nghĩ như thế.
Do đó mà chúng ta trở nên lầm lẫn,
và rồi chúng ta cố gắng suy nghĩ lại.
Có phải những gì họ nói là thật không? Có thể hắn nói là thật.
Cho tôi biết tại sao người da đen bị nguyền rủa!
Cho tôi biết tại sao! Có một lý do chính đáng nào không?
Quý vị có thể trả lời tại sao không?
Nếu quý vị không thể trả lời có nghĩa là sự nguyền rủa không có.
Có gì khác biệt giữa màu đậm hay màu lợt,
màu vàng hay màu đỏ?
Có sự khác biệt gì ở đây?
Có biết tại sao da quý vị bị đen hay bị ngăm ngăm không?
Bởi vì quý vị quá gần mặt trời.
Hãy tự mình trốn trong nhà nhé!
Tôi đã bảo quý vị rồi. Thượng Ðế là muôn màu muôn vẻ.
Ngài rất mỹ thuật.
Ngài tạo ra đủ loại trái cây với màu sắc khác nhau, đủ loại hoa màu.
Ngài tạo ra những con chó, con voi với màu sắc khác nhau,
những con chim, con người với nhiều màu sắc khác nhau.
Chúng ta phải sung sướng!
Ngài thật vĩ đại! Chúng ta vĩ đại!
Dù sao đi nữa tôi thích sô-cô-la, tôi chẳng màn.
Ðừng bao giờ, đừng bao giờ nghĩ như vậy.
Câu hỏi này không bao giờ nên xuất hiện trong tâm trí quý vị.
Quý vị rất vĩ đại!
Quý vị có truyền thống tâm linh rất cổ xưa và vô cùng thâm sâu.
Quý vị nghĩ sao khi nói người da đen không được đề cập đến trong Thánh Kinh?
Vậy người Ai Cập, Cleopatra thì sao? Bà ta là người da đen.
Ðúng không? Mo-se nữa!
Người Ai Cập, nơi Mo-se sinh ra và lớn lên,
họ cũng là dân da màu. Họ cũng là người có nước da đậm vậy.
Quý vị muốn nói rằng họ không được đề cập đến trong Thánh Kinh à?
Có cần phải nói nước da ngăm hay đen
để cho tự quý vị nhận ra à?
Quý vị là con người.
Không đen, không trắng, không vàng, không gì cả.
Chúng ta là con cái của Thượng Ðế, chỉ vậy thôi.
Không có vấn đề chi cả.
Tôi không thấy vì sao lại có vấn đề. Tôi không thấy vì sao.
Làm sao quý vị có thể thấy có vấn đề với những màu sắc của các bông hoa.
Tôi không thể hiểu điều này được!
Quý vị biết gì không?
Ở Hòa Lan...
Quý vị có ai đến Hòa Lan chưa? Bất cứ ai?
Có vài người à!
Quý vị có biết rằng ở Hòa Lan, họ trồng loại hoa tu-líp đen không?
Chúng là loại đắt nhất và hiếm có nhất,
vì không có nhiều, thấy không?
Khi không có màu đen, họ phải sáng tạo nên.
Giả sử chúng ta không có người da đen ở đây, chúng ta phải sáng tạo nên họ,
dùng cách di truyền hợp xứng nhau để được một màu da đen.
Và lúc ấy chúng ta sẽ nói: “Trời ơi! Ông ta là da đen, Trời ơi!”
Quý vị hiểu ý tôi chứ? Như hoa tu-líp, hoa tu-líp đen sậm.
Hoa hoa tu-líp màu rất sậm, nó không tự sinh ra như thế.
Người ta chọn màu bằng cách di truyền. Họ sáng tạo nó bằng phương thức khoa học.
Tôi đã thấy một dãy hoa đó...tuyệt đẹp!
Rất sậm và tuyệt đẹp! Chúng rất hiếm hoi, bởi vì...
Nguyên cả vườn hoa đầy màu sắc khác nhau.
chỉ có một đám nhỏ là hoa tu-líp đen,
và người ta gọi chúng là Vua của ban đêm
hay Nữ Hoàng của ban đêm hay đại khái như thế.
Tên đẹp nhỉ!
Thí dụ chúng ta không có người da đen ở đây hay người da màu sô-cô-la ở đây,
thì chúng ta sẽ thiếu sót điều gì đó, thấy không!
Và rồi chúng ta phải cố gắng cực nhọc trong phòng thí nghiệm
để sáng tạo ra một em bé da đen.
Chúng ta sẽ đưa nó lên cao và nói:
“Hãy nhìn đây, nó đẹp lắm không?
Hiểu ý tôi không?
Cho nên Thượng Ðế đã biết như vậy rồi
Ngài tạo ra cho chúng ta,
cho nên chúng ta phải thật biết ơn, sung sướng và hãnh diện.
Phải đó, hãnh diện là có được da màu!
Quý vị có biết bao nhiêu... Cám ơn!
Quý vị cứ vỗ tay đi rồi tôi sẽ nói thêm cho quý vị.
Tôi xin lỗi! Xin lỗi đã nói lâu về việc này.
Dường như không thuộc về tâm linh,
nhưng vấn đề này đã kéo dài quá lâu, cho nên bất kể là tôi nói bao lâu đi nữa,
nó dường như không đủ lâu để xóa bỏ sự hiểu lầm lâu năm
về sự sáng tạo những màu sắc của Thượng Ðế.
Chính vì thế mà tôi phải giảng dài hơn.
À, chuyện gì? Tôi đã quên rồi! Ðã nói tới đâu rồi?
À, nhớ rồi! Màu sắc!
Quý vị có biết những người ở các quốc gia khác
đã tiêu xài tất cả bao nhiêu tiền trên các bãi biển không,
biết bao cực khổ mà họ phải nằm dài dưới ánh nắng mặt trời cháy sám
để có được màu da như quý vị?
Bộ quý vị nói giỡn à!
Ðôi khi tôi cũng phải nằm dài dưới ánh mặt trời
để có màu da như bây giờ.
Nếu không, thì đôi khi tôi cũng xanh xao.
Vậy quý vị là một triệu phú, một triệu phú bẩm sinh.
Chỉ có những người triệu phú ở Hoa Kỳ hoặc ở nơi khác
mới có được màu da như quý vị,
bởi vì họ tốn rất nhiều thì giờ và tiền bạc dưới ánh mặt trời.
Quý vị có biết không? Quý vị biết mà!
Vậy lần tới đừng hỏi tôi câu hỏi này.
Hãy tự bảo mình rằng quý vị là một triệu phú, bẩm sinh- bẩm sinh triệu phú.
Không cần phải tự nướng mình trên bãi biển hàng giờ liên tiếp.
Ðó là một sự cực nhọc lớn,
mới có được màu da của người dân Phi Châu.
Ðược.
Thưa Sư Phụ, con muốn biết là
khi con nhìn hình Ngài, có điều gì đó thu hút con.
Con có cảm giác muốn đến đây để gặp Ngài,
thực ra, để thấy Ngài bằng nhục thể.
Và khi Ngài bước vào thính đường con đã cảm giác như muốn khóc.
Ðây có phải bởi vì con có cảm giác về Ngài,
hay con đã mãn nguyện được biết Thượng Ðế?
Có thể là như vậy.
Có thể là quý vị cảm giác Thượng Ðế bên trong tôi
biểu lộ tình thương đến quý vị.
Không phải là Ngài không thể biểu lộ bên trong quý vị. Ngài có thể.
Nếu quý vị đã chọn con đường của Thượng Ðế, Ngài cũng sẽ biểu lộ.
Tôi đã chọn bước con đường của Ngài, nên quý vị có thể cảm giác một cách rõ ràng hơn.
Bởi vì tôi cùng với Ngài,
còn những người khác thì gần gủi với cõi trần hơn,
lo lắng về thế giới nhiều hơn.
Tôi thì hướng về Thượng Ðế nhiều hơn.
Nên quý vị có thể cảm giác sự hiện diện của Thượng Ðế hơn,
thí dụ vậy, có thể là tôi.
Do đó mà quý vị cảm thấy vui vẻ hoặc là cảm xúc.
Nếu không, chúng ta không quen biết nhau, tại sao quý vị phải khóc khi thấy tôi?
Tại sao phải thương yêu tôi và muốn nắm lấy tay tôi hay là ôm tôi vào lòng?
Phải có điều gì đó, phải không?
Trồng nhân gì thì gặt quả nấy.
Cùng với thế giới hay cùng với Thượng Ðế.
Khi chúng ta cùng với thế giới, chúng ta biểu lộ từ trường trần tục hơn
và người ta cảm nhận cách đó hơn.
Và khi chúng ta cùng với Thượng Ðế,
chúng ta lộ ra từ trường của Thượng Ðế nhiều hơn,
và người ta cảm nhận được bởi vì vị Thượng Ðế bên trong quý vị cảm nhận vậy.
Cám ơn Sư Phụ đã đến Nam Phi.
Chúng tôi hoan nghênh Ngài với vòng tay mở rộng.
Cám ơn.
Cám ơn tất cả quý vị đã đến tham dự,
và bây giờ là chấm dứt phần vấn đáp.
Cám ơn Sư Phụ.