Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tôi mong cho con trai mình những gì? Các bạn có muốn cháu trở thành một chủ ngân hàng? Các bạn có muốn cháu trở thành
một CEO lớn? Tôi nói: "Không". Họ nói "Tại sao không?" Tôi nói không, tôi muốn cháu được hạnh phúc. Tôi muốn con trai mình biết
rằng tôi yêu nó mỗi ngày. Ở hậu trường, tôi đã gặp một em bé không có tay. Tôi nghĩ
cháu khoảng 6 tuổi. Thậm chí tôi còn không thể tưởng tượng nổi... đầu tiên là sự ngược đãi, và sau đó là những lời tiêu cực
dành cho họ, nơi người khuyết tật bị thực sự lảng tránh, và gia đình họ tự nhiên
cảm thấy xấu hổ vì con cái mình. Ở đây tại Nhật, khi mà để có chồng hoặc vợ trẻ, khỏe mạnh,
người cha hoặc người mẹ phải ủng hộ đứa con của mình — nếu họ không phải là người tin vào Chúa, thì tôi nghĩ mình vừa chứng kiến
ân huệ của Đức Chúa dành cho cuộc đời của họ. Các bạn biết không, không cần thiết phải phụ thuộc vào tôn giáo. Tình yêu thương
từ cha mẹ dành cho con cái chính là tình yêu đích thực. Đó là tình yêu không thể thay thế được, nhưng nó vẫn có thể
bị lung lạc khi bạn chịu đựng quá nhiều sức ép. Và tôi đã cảm ơn Đức Chúa thật nhiều vì cháu bé này
và vì cha mẹ của cháu. Tôi nhìn vào trong ánh mắt họ, và nói rằng cháu sẽ chẳng bao giờ
đầu hàng số phận, và họ đã nhìn thẳng lại vào mắt tôi, và nói rằng chúng tôi sẽ chẳng bao giờ đầu hàng trước đứa con của mình.
Một trong những điều khó khăn nhất ở Châu Á chính là mọi người luôn cố tìm kiếm... sự chấp nhận từ người khác.
Và điều đó bắt đầu ngay từ thời thơ ấu. Đấy là sự trông chờ của thành tích. Nhật Bản có tỷ lệ
tự tử cao nhất thế giới. Trẻ vị thành niên, người trung niên, và cả người già — chỉ là,
điều đó thật đáng buồn. Thực sự không dễ dàng gì đối với người khuyết tật ở đây. Rất nhiều
người có thành viên trong gia đình là người khuyết tật đã thấy được khích lệ rất nhiều nhờ
câu chuyện và sứ mạng của chúng tôi, và chúng tôi có cơ hội đi thăm một bệnh viện ở địa phương,
nơi mà họ tiến hành một dạng chương trình hàng ngày, để các bậc cha mẹ có thể đến, làm việc và không cần phải
trở thành một người chăm sóc toàn thời gian. Có lẽ có khoảng, tôi đoán là 60 người
ở đây, từ trẻ đến già, mắc các dạng khiếm khuyết khác nhau từ bại não đến bệnh tự kỷ, liệt chi...
thật tuyệt khi có cơ hội đến đó và khích lệ mọi người, cho họ biết
sự thật là Đức Chúa yêu thương họ, và nói về sự chấp nhận, các bạn biết đấy, tất cả chúng ta đều được
Đức Chúa đón nhận. "Nhưng đừng lo lắng về việc người khác
nghĩ gì về bạn. Tất cả các bạn đều rất đẹp. Các bạn có thể mỉm cười không? Vâng? Chà? Các bạn vẫn yêu thương mọi người khác?
Vâng, vâng. Vì vậy tôi muốn các bạn đừng bao giờ đầu hàng và hãy cố gắng từng ngày. Xin cảm ơn mọi người
đã mời tôi đến đây. Tôi yêu mến các bạn. Ariatou gozaimashita.
Đó cũng là cảm xúc giống như khi tôi đến Serbia lần đầu tiên,
vì tôi hiểu ngôn ngữ ở đó, và tôi cảm thấy như, các bạn biết đấy, nơi đó là một trong những quê hương của tôi.
Giờ đây cùng với vợ mình, nơi đây cũng như là ở nhà vậy. Cũng giống như với con cái của chính mình, bạn biết không,
tôi muốn giúp họ. Tôi vui mừng khi được về đây; xin cảm ơn mọi người đã mời chúng tôi.
Trong chuỗi hành trình đầu tiên của mình, tôi nghĩ là tôi có thể đếm được ít nhất 1.000 chuyến bay mà
tôi đã ở trên đó. Bạn sẽ trở nên quen thuộc với các rủi ro có thể xảy đến, như sự căng thẳng, sức ép
di chuyển, mà ít ai trải nghiệm qua, và tôi quen với việc bị dời chuyến,
hoặc, bạn biết đấy, đôi khi bị mất hành lý… Tôi quen với điều đó rồi.
>>Chị có cần vé ngay bây giờ không? Chúng tôi không có vé in.
Chị không chỉ cần số vé, mà còn cần vé in ra phải không?
>>À, không, nếu anh chỉ đưa tôi xem số hoặc hình chụp vé là được rồi.
Do đó chúng tôi có một số rắc rối nhỏ. Tôi mến Nate Nomix, nhất là thái độ dày dạn kinh nghiệm của người chăm sóc cho tôi
khi chuyện bất ngờ xảy đến, và điều đó luôn tốt lành khi có những chuyến đi như thế này, và
do đó vì có chuyện phức tạp rằng không phải tất cả các vé của chúng tôi đều được đăng ký
cùng một lúc, nên không có cùng thông tin, và do đó, ừm, cần
thêm thời gian. Vâng? Ohhhhhhhhhhhhhhh, chúng tôi vừa được chuẩn nhận.
Arigatou gozaimashita. Xin cảm ơn chị, cảm ơn chị. Phew. Giờ chúng ta có thể đi được rồi?
Ồ, wow, ghế VIP đàng hoàng. Ở đây? Cảm ơn chị. Ồ, thật tuyệt. Chúng ta có chỗ thật tuyệt... Tôi nghĩ là chúng ta
vừa được nâng cấp. Tôi thích ôm mọi người, gặp gỡ mọi người và
nói xin chào, cảm ơn, các bạn biết đấy, sự hỗ trợ của các bạn khi mời chúng tôi đến đây, nhưng khi tôi ôm Judah…các bạn
biết không, đôi khi bạn nhìn vào mắt ai đó và nhận ra thứ cuộc đời nào mà họ
có lẽ đã trải qua, hoặc tôi không biết làm thế nào đôi khi Đức Chúa đặt vào trái tim tôi lai lịch
của người đến với mình. >>Thực ra, tôi vừa đọc xong cuốn sách của anh
tối hôm qua. Thật xúc động, anh bạn à. Xin cảm ơn. Cuốn nào vậy? Cuốn "Cuộc sống không giới hạn"?
>>Không không, Cuốn "Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng". Tốt.
>>Họ mới tặng cuốn này cho tôi cách đây 5 ngày, và do đó tôi đã tìm hiểu về anh.
Anh đọc xong trong vòng 5 ngày? >>Năm ngày, anh ạ. Ngay cả trong khi tôi vẫn đang làm
mọi công việc như hiện nay. Nhưng, cuốn sách nói về tệ nạn bắt nạn người khác. Thật ngộ, vì nó chạm sâu đến
tâm hồn tôi, vì tôi từng bị đối xử tệ. Nhưng vấn đề là, cách mà tôi phản ứng lại
chính là trở thành một người chuyên bắt nạt người khác. Tôi gia nhập băng nhóm, dùng ma túy, tất cả những thứ đó, anh bạn ạ.
Wow. >>Anh biết đấy, chỉ ở đây tôi mới nhận ra,
rằng Đức Chúa đã cứu tôi. Wow.
Nhưng đôi khi tôi gặp một ai đó và không có ý niệm gì hết, bạn biết đấy, kiểu lai lịch
nào mà họ đã trải qua. >>Tôi sinh ra trong một gia đình tan vỡ vì
cha mẹ tôi không chung thủy với nhau, và điều đó làm cho tôi cứ để mọi thứ trôi qua, và nổi loạn.
Giờ đây tôi sống ở Philippines, tôi sinh ra ở đây, nhưng anh biết đấy, có chuyển sang Mỹ sống vào năm 1986.
Tôi đã dùng ma túy khi tuổi còn rất trẻ. Tôi bắt đầu bán ma túy, và bỏ học.
Anh biết không, tôi bỏ học năm lớp 9, và đó là năm học lớp 9 lần thứ hai của tôi,
và tôi tìm nguồn an ủi ở môn quyền Anh. Bên cạnh mỗi con người tin vào Chúa có một lời chứng
về cách mà Đức Chúa chạm đến trái tim của họ và thu hút họ, cũng như cuộc đời của họ.
>>Tôi tập trung học quyền Anh, như một kỹ năng sống, cả đến lịch sử và ngay cả chế độ dinh dưỡng
của môn thể thao này, khoa học huấn luyện, và gần như 100% về nó. Đoạt huy chương vàng đầu tiên
trong lịch sử, vì như anh biết đấy, chúng tôi chưa bao giờ đoạt một huy chương vàng nào, nhưng ở giây phút cuối cùng,
khi đến Thái Lan, rồi đến Kazakhstan, và đến
Thế vận hội Olympic ở Luân Đôn, với cú đấm đầu tiên trong trận thi đấu tập luyện, tôi đã bị trật khớp vai. Đó là lần cuối cùng
tôi thi đấu. Và ở ngay khoảnh khắc đó, tôi biết là Đức Chúa đã đóng lại một chương trong cuộc đời của mình. Khi đọc được
cuốn sách của Nick, về việc đôi khi một niềm đam mê cần phải chết đi để giấc mơ và nguồn cảm hứng lớn hơn, vĩ đại hơn của Đức Chúa
có thể lấp đầy trái tim của bạn, điều đó như chạm ngay tức khắc vào tâm hồn tôi, và tôi reo lên. Bởi vì mọi lúc,
tôi cứ nghĩ là tôi đã đấu tranh để đi lên đỉnh cao, và sau đó nhận ra rằng, tôi đã giành chiến thắng
trong cuộc chiến ấy. Tất cả những gì tôi phải làm bây giờ là chia sẻ câu chuyện của Người. Chia sẻ vinh quang của Đức Chúa, và đó là chuyện phải làm.
Thật là một câu chuyện đáng kinh ngạc về việc tình yêu của Đức Chúa chạm vào chúng ta ở nơi chúng ta đang đứng, và luôn yêu thương
tất cả chúng ta, dù cho chúng ta đã làm gì đi nữa hay dù cho chúng ta có bỏ trốn xa cách Chúa cỡ nào đi nữa.
Dĩ nhiên, một trong những khó khăn mà tôi phải đối mặt khi ra đi chính là
xa cách vợ và con trai mới sinh. Tôi thực sự cảm thấy Nate có khả năng làm cho tôi dễ
quên đi nỗi khổ đó — thật hay khi được tham gia trò chuyện ấm áp, cười đùa cùng anh ấy. Một chút
tọc mạch và treo ghẹo ở bất cứ đâu có thể được. Điều đó làm cho mọi người vui vẻ và phấn khởi.
Hãy dùng máy quay của tôi... đó có phải là máy của tôi không? Máy quay của anh ấy đâu rồi, được rồi, tốt.
Xin chào, chào mừng đến Life Without Limbs, và ngày hôm nay, thưa các bạn, tôi là người dẫn chương trình, Nick Vujicic.
Tôi thật hân hạnh được phỏng vấn một con người thật thân thiện và cũng rất thánh thiện. Màn hai!
Anh ấy được bầu chọn là người chăm sóc của năm 2011, và giải thưởng bị đánh mất trong hộp thư... Nathan, xin chào mừng anh đến
show phỏng vấn. >>Thật tuyệt khi có mặt ở đây! Xin cảm ơn đã mời tôi tham gia.
Vậy, anh hãy cho chúng tôi biết, cảm giác kỳ thú của anh khi làm việc cho sứ mạng Life Without Limbs và đi vòng quanh
thế giới. >>Ừm, tôi muốn nói là anh ta chẳng trả lương cho tôi nhiều,
trừ khi bạn chơi bài với hắn — và sau đó hắn phải xì tiền ra rất khẳm.
Anh có thể nói điều gì đó có lợi cho chúng tôi chăng?
Và anh nghĩ sao về người Philippines? >>Các bạn Philippines rất tuyệt. Chúng tôi đã nói về điều đó
tối hôm qua, và tôi nghĩ là họ đang cạnh tranh với Brazil trong lĩnh vực trồng xoài, vì xoài của họ
rất ngon. Thật tuyệt khi đi cùng một nhóm các người trẻ,
bạn biết đấy, rất vui nhộn, và như những chàng trai, chúng tôi ra ngoài đường, ngó nghiêng và chứng kiến
cách Đức Chúa làm việc rất đáng kinh ngạc, nếm thử các món ăn mới, gặp gỡ các bạn mới quen, và đi tham quan.
Tanner! Nhanh lên, chúng ta phải lên đường rồi.
Tôi đã đi qua 47 quốc gia, nhưng phần lớn, tôi chỉ đi tham quan phong cảnh của có lẽ 20 đất nước.
>>Nước Úc thì giống như xã hội trong thập niên 80. Bạn đến đó, và họ vẫn còn thực sự nghĩ
Bon Jovi là một ban nhạc còn tồn tại. Như là, nếu bạn hỏi họ, Bon Jovi là ban nhạc rockn'roll duy nhất
còn tồn tại ở Mỹ, đấy là thứ họ biết cho đến nay. Nếu Nate nói "hey, chúng ta cùng bơi đi, và
tôi thì đang ngồi xem TV hoặc nằm dài trên giường, mơ màng nửa muốn ngủ, nửa không,
bạn biết đấy, như là, thật dễ cảm thấy buồn khi biết vợ và con trai mình
đang ngủ trong đêm và ban này là ngày thức của bạn, và bạn không thể trò chuyện với họ,
bạn không thể, bạn biết không, như là, ôi chà, tôi chẳng biết mình nên làm gì nữa. Tôi không có những ngón tay
để đan chéo vào nhau, tôi thực sự không muốn làm bất cứ thứ gì khác. Và anh ấy nói, không, hãy cùng
đi bơi nào, và tôi sẽ đi nếu có anh, nếu không, cả hai sẽ không đi. Và anh ấy sẽ nói, không, cả hai phải cùng đi bơi.
Và tôi đồng ý, và, bạn biết đấy, hóa ra đấy lại là một bài tập thể dục tốt cho tôi,
Điều đó làm cho chúng tôi dễ trò chuyện với nhau, và làm hưng phấn tinh thần.
>>Hôm nay sắp trở thành một ngày tuyệt vời. >>Nếu các bạn nghĩ về một anh chàng nhỏ bé
với câu chuyện lớn lao, hãy nói về đức tin một chút, nhé?
>>Và giờ đây, chúng tôi dành cho các bạn một lời chứng, một lời chứng đáng kinh ngạc của một đức tin không dừng bước
và cũng được chữa lành nhờ ơn của Đức Chúa. Người Filipino, dù tôi có gặp họ ở đâu đi nữa
trên thế giới này…Tôi cũng sẽ thấy họ là những người tử tế, đáng yêu vì hay cười,
và chúng tôi có khoảng 12 nghìn người trong khán phòng ngày hôm ấy, đó là một trong những
lượng khán thính giả đông nhất mà tôi gặp được trong đời mình. Trong khán phòng chứa 12 nghìn người đó, mọi người đều chỉ
tập trung chú ý, vì họ thích điều đó. Đó là tiếng người nghe ồ lên mà tôi không bao giờ quên được, và tôi chỉ có thể
cảm nhận được trong khán phòng ngày hôm ấy có hàng nghìn người đang ngồi đó, đang
cầu xin bằng mọi cách, cầu nguyện cho một sự thay đổi nơi quốc gia của họ. Và đó là một sự canh tân — các bạn biết đấy,
mỗi quốc gia đều cần sự canh tân — mỗi quốc gia đều cần Đức Chúa chạm vào. Tôi thấy mình được khích lệ
nhờ những anh chị em ở đó, nhờ tinh thần và niềm cảm hứng của họ.
Xin cảm ơn các bạn, chúng tôi sẽ cầu nguyện cho đất nước của các bạn, và tôi sắp lên đường trở về Manila.
Đức Chúa chúc phúc lành cho tất cả các bạn, xin cảm ơn. >>Chúng tôi yêu mến anh!