Tip:
Highlight text to annotate it
X
Trung Quốc Không Kiểm Duyệt kỳ này:
Ồ, ồ! Một buổi tiệc!
Một Đảng Cộng sản!
Chào mừng đến với Trung Quốc Không Kiểm Duyệt, tôi là Chris Chappell.
Hôm nay là kỷ niệm tròn 50 năm nổ ra cuộc Cách mạng Văn hóa Vô sản Vĩ đại Trung Quốc.
Nó vĩ đại đến cỡ nào?
Vâng, nó là một thảm hoạ
đến nỗi cả Thời Báo Hoàn Cầu cũng phải dùng từ:
"đau đớn,"
"hỗn loạn,"
và "một thập kỷ lụi tàn bởi bất ổn chính trị."
Ngay cả Đảng Cộng sản cũng tự thừa nhận rằng
cuộc Cách mạng Văn hóa của Người cầm Lái Vĩ Đại Mao Trạch Đông
là "một sai lầm nghiêm trọng", và Mao chỉ "70 phần trăm đúng còn 30 phần trăm sai."
Một phần của 30 phần trăm sai kia có lẽ là việc giết hại hai triệu người trong suốt thời gian đó.
Mao khởi đầu cuộc Cách mạng Văn hóa vào tháng 5, 1966
nhằm thanh lọc kẻ thù và khôi phục sự thuần khiết lý tưởng cho Đảng Cộng sản.
Cuộc cách mạng vượt ngoài tầm kiểm soát,
chỉ kết thúc vì Mao qua đời vào năm 1976.
Đó không chỉ là thời kỳ sách cổ lạc hậu bị đốt bỏ,
đền chùa bị đập phá,
con người thì tru tréo—
mà còn là thời điểm hổn loạn chính trị lan tràn.
Bạn có thể là đảng viên mẫu mực của Đảng Cộng sản hôm nay,
và ngày mai—bị thanh trừng—
rồi sau này lại trở lại đỉnh cao.
Trên thực tế, đó là chuyện xảy đến cho người nối nghiệp sau cùng của Mao, Đặng Tiểu Bình.
Hai lần.
Mất mát về con người trong Cách mạng Văn hoá quá lớn.
Nhiều nhóm thanh niên bạo lực tự xưng là Hồng Vệ Binh
lên án, đánh đập, và thậm chí giết chóc
những người bị dán mác "phản cách mạng."
Tại vài khu vực, sự quá khích chính trị điên cuồng đền nỗi
người ta ăn thịt những 'kẻ thù' này.
Người ta được khuyến khích chỉ chứng láng giềng, bạn bè, thậm chí người thân.
Năm 1970, Trương Hồng Binh 16 tuổi
nghe mẹ mình chỉ trích Mao vì đã phát động cuộc Cách mạng Văn hóa.
Cậu báo cáo mẹ mình với cảnh sát và đề nghị xử bắn bà.
Người mẹ bị đánh đập rồi hành quyết.
Giờ đây ông Trương đang cố kể câu chuyện này
với hy vọng cuộc Cách mạng Văn hóa sẽ không bao giờ diễn ra lần nữa.
Không dễ như vậy đâu,
vì Đảng Cộng sản,
tuy thừa nhận Cách mạng Văn hóa là một sai lầm,
nhưng lại không thực sự muốn người dân bàn luận về chuyện đã xảy ra.
Nên có hơi ngạc nhiên khi đột ngột nhìn thấy điều này:
một buổi hòa nhạc "ái quốc" qui mô mang nhiều bài hát và hình ảnh từ Cuộc cách mạng Văn Hóa.
Kể cả những khẩu hiệu như
"Người dân thế giới đoàn kết và đánh bại quân xâm lược Mỹ và những con chó chạy theo chúng."
Làm dấy lên câu hỏi sau đây:
Buổi hòa nhạc này là ý tưởng của ai?
Bất ngờ thay, không ai thực sự có câu trả lời.
Buổi biểu diễn đã được trình diễn bởi ban nhạc nữ ái quốc 56 Bông Hoa
tại Nhà hát Vũ Kịch và Nhạc Kịch Trung Quốc.
Theo tờ Bưu điện Hoa Nam Buổi Sáng,
nhóm thứ hai cho biết,
"Họ đã bị lừa dối bởi đối tác,
những người tuyên bố đến từ văn phòng trực thuộc Bộ Quan Hệ Công Chúng Trung ương Đảng."
Đó hẳn là "Văn phòng Ban Tuyên Giáo Trung Ương
quảng bá giá trị xã hội chủ nghĩa cốt lõi,"
mà rõ ràng KHÔNG HỀ tồn tại.
Tờ Thời Báo Hoàn Cầu viết,
"Chúng tôi không cho rằng chương trình được chính phủ chống lưng."
Vậy mà nó lại được tổ chức tại Đại Lễ Đường Nhân dân.
Tương tự như nói một buổi hòa nhạc tại Tòa Quốc hội Hoa Kỳ không được chính phủ chống lưng.
Hơn nữa, nhiều quan chức từ Ban Tuyên Giáo Trung Ương nằm trong thành phần dự khán.
Và truyền thông nhà nước đăng nhiều bài viết về buổi diễn.
Đến khi chúng bị xóa mất.
Nhưng đây là gợi ý về cái phía sau nó:
bức hình Mao Trạch Đông khổng lồ,
bức hình Tập Cận Bình khổng lồ.
Bức hình Mao Trạch Đông khổng lồ.
Bức hình Tập Cận Bình khổng lồ.
Hmm, nếu tôi mà không biết,
tôi sẽ nói hẳn ai đó muốn thử phép so sánh.
Và đối với Tập Cận Bình,
đó là một sự so sánh nguy hiểm cho bất kỳ ai dám làm.
Kể từ thời Mao,
Đảng rất khiếp sợ ảnh hưởng của chủ nghĩa sùng bái cá nhân.
Có còn nhớ kẻ cuối cùng thử khởi đầu sự sùng bái này chứ?
Bạc Hy Lai.
Ông này giờ đây đang rủ tù chung thân.
Vậy mà có vẻ cùng một loại sùng bái đang được xây xung quanh Tập Cận Bình.
Từ kỷ vật,
từ bài hát và điệu nhảy,
đến những lời ca ngợi hoàn toàn ngẫu hứng từ sinh viên ngoại quốc được truyền thông Trung Quốc đăng tải.
"Một nhà lãnh đạo rất khiêm tốn."
"Nhà lãnh đạo Trung Quốc mạnh mẽ."
"Một chủ tịch khôn ngoan và kiên quyết."
"Đẹp trai, yay!"
Vậy buổi hòa nhạc này đâu thể tốt đẹp gì cho Tập, phải không?
Vâng, đó có lẽ là vấn đề.
Một ngày sau buổi hòa nhạc Cách mạng Văn hóa,
Tập tình cờ phát biểu cảnh báo về "các âm mưu và bè phái" trong nội bộ Đảng cộng sản.
Tập nói, "Có những kẻ ham danh vọng và âm mưu tồn tại trong Đảng ta
và phá hoại sự quản lý của Đảng."
"Quản lý" ở đây tức chính là ông ta.
Kể từ khi Tập bước lên võ đài hồi năm 2012,
một cuộc chiến giành quyền lực không ngừng giữa Tập
và số đảng viên từng nắm quyền trong nội bộ Đảng Cộng sản
một phe cánh—hay "bè đảng", nếu bạn thích-
có liên hệ với cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân cũng đồng thời nổ ra.
Chỉ là tình cờ thôi khi nhiều thành viên quyền lực nhất trong số tay chân cũ của Giang
bị thanh trừng trong "chiến dịch chống tham nhũng" của Tập.
Nhưng này, theo lời Tập,
"cuộc chiến chống tham nhũng...không phải là một 'kế hoạch bấp bênh' nhằm tranh giành quyền lực."
Vậy là tôi đã đúng!
Tập Cận Bình có xem Sóng Gió Chính Trường.
Nói thêm, Tập đã tích lũy được nhiều quyền lực và danh hiệu.
Tập vừa tự chỉ định bản thân làm Tổng Tư Lệnh đầu tiên của Trung Quốc.
Vậy Tập là Mao Trạch Đông tiếp theo chăng?
Chà, như lời Roderick MacFarquhar,
một chuyên gia trong giới tinh hoa chính trị Đảng Cộng sản, nói,
"Chủ tịch Mao không bao giờ cần danh hiệu.
Ai cũng biết ai là người đứng đầu."
Vậy liệu buổi hòa nhạc Cách mạng Văn hóa này
có phải là cách đối thủ mang Tập ra so sánh với Mao,
để có cớ chỉ trích và lật đổ Tập chăng?
Có lẽ không hấp dẫn đến vậy đâu.
Lưu Vân Sơn—cán bộ đứng đầu cơ quan truyền giáo Trung Quốc—
là một trong những đối thủ lớn nhất của Tập Cận Bình.
Vậy, có một buổi hòa nhạc bí ẩn tại Đại lễ đường Nhân dân ở Bắc Kinh.
Trông như đã được phê duyệt bằng cách nào đó bởi Ban Tuyên Giáo.
Và nó có thể biến Tập Cận Bình trông giống một lãnh đạo nguy hiểm với chủ nghĩa sùng bái cá nhân
vào ngày kỷ niệm cuộc Cách mạng Văn hóa.
Sau đó, bất bình vì buổi hòa nhạc,
người ta đổ lỗi lên một ban tuyên giáo giả hiệu,
chắc chắn sẽ qua kiểm duyệt.
Bằng chứng của cuộc chiến giành quyền lực?
Hay sai lầm chính trị ngớ ngẩn?
Hãy để lại bình luận bên dưới.
Và nếu bạn thích tập phim, hãy ủng hộ Trung Quốc Không Kiểm Duyệt trên Patreon.
Ồ, và nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về cuộc Cách mạng Văn hóa,
một fan hâm mộ Trung Quốc Không Kiểm Duyệt đang tweet về nó ở đây.
Một lần nữa tôi là Chris Chappell. Hẹn gặp lại.