Tip:
Highlight text to annotate it
X
Chương 9
NGƯỜI GIÁN ĐIỆP
Trong lúc mọi chuyện xẩy ra thì bà Pross đang đi mua sắp cho gia đình.
Jerry Cruncher đi cùng bà,
và ngay khi họ bước vào một quán rượu thì bà Pross đột nhiên dừng lại,
bà nhìn một trông những người khách và kêu lớn:
Oh Solomon, Solomon yêu mến! Chị cuối cùng cũng đã tìm thấy em, em yêu quý !
Nhưng em đang làm cái gì ở Paris thế?
Đừng gọi em là Solomon, chị sẽ làm em bị giết đấy !
"Chị hãy trả tiền rượu và đi ra ngoài kia", người đàn ông nói nhỏ, giọng sợ hãi.
Họ bước ra ngoài. Chị đừng nhận em ở đây, người đàn ông nói.
Ở đây không an toàn. Chị đi đi và hãy để cho em đi.
Bà Pross bất đầu khóc vì những lời lẽ không tình nghĩa đó.
và Jerry Chruncher tiến lên phía trước và nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông.
Đợi chút. Jerry nói. Tên của anh là John Solomon hay Solomon John?
Chị anh gọi anh là Solomon.
Tôi biết tên anh là John; Tôi nhớ như vậy.
Nhưng tên của anh không phải là Pross khi ở tòa án Old Bailey.
Thế tên của anh là gì?
Barsad, một giọng nói khác vang lên.
Vâng, Barsad, chính là tên đó. Jerry kêu lên.
Anh ta quay lại và thấy Sydney Carton đứng phía sau mình.
Đừng có hốt hoảng, thưa bà Pross thân mến, Carton mỉm cười nói với bà.
Nhưng tôi e là phải nói với bà rằng em trai bà là gián điệp, một gián điệp cho các nhà tù ở Pháp.
Khuôn mặt Solomon Pross, cũng được gọi là Barsad, trở nên tái nhợt. "Không đúng"
Hôm nay tôi nhìn thấy anh đi ra khỏi Conciergercie.
Tôi đi theo anh, Carton nói.
Và tôi phát hiện ra những gì anh đang làm.
Và tôi nghĩ rằng anh có thể giúp được tôi.
Đi với tôi đến văn phòng làm việc của ông Lorry.
Sau một lúc tranh cãi ngắn, mà phần thắng thuộc về Carton, Barsad đành phải theo anh đến văn phòng của Lorry.
Tôi mang đến cho ông một tin xấu, Carton nói với ông Lorry. Darnay lại bị bắt.
Nhưng tôi vừa gặp anh ta cách đây 2 giờ, ông Lorry kêu lên.
Anh ấy an toàn và tự do.
Mặc dù vậy, anh ta đã bị bắt giữ và đưa đến Conciergerie.
Và tôi không chắc tên tuổi của bác sĩ Manette có thể cứu anh ta lần này không.
Nên chúng ta phải nhờ Barsad giúp đỡ.
Tôi không giúp được gì các ông đâu, Solomon Pross nói, người được gọi là John Barsad.
Oh, Tôi nghĩ là anh sẽ giúp được, Sydney Carton nói,
khi anh nghe được những gì tôi có thể nói với anh. Hãy suy nghĩ đi.
Anh là gián điệp và cũng là một cai ngục, nhưng anh đã từng là gián điệp ở Anh.
Và bây giờ có đúng là anh cũng được người Anh trả tiền không?
Không ai lắng nghe anh đâu, Barsad nói.
"Nhưng tôi có thể nói nhiều hơn, Barsad," Carton trả lời.
Barsad có nhiều vấn đề hơn nữa mà Carton chưa biết.
Anh ta không thể quay về Anh vì anh ta đang bị cảnh sát ở đó truy nã.
Còn ở Pháp, trước khi anh trở thành cai ngục cho cuộc cách mạng nhân dân,
thì anh ta đã từng là gián điệp cho các quan chức của nhà Vua.
Anh ta biết bà Defarge, mụ đàn bà đáng sợ đó,
đã đan tên anh ta vào danh sách kẻ thù của nhân dân.
Hầu hết những cái tên nằm trong danh sách của bà ta đã bị giết bằng máy chém Guillotine,
và Barsad không muốn là người tiếp theo.
Anh trông có vẻ lo lắng hả, Barsad, Carton điềm tĩnh hỏi.
Người gián điệp quay sang ông Lorry. Bà Pross là chị gái tôi, thưa ông
Liệu ông có đẩy em trai bà ta đến cái chết không, thưa ông?
Điều tốt nhất cho chị gái anh, anh Barsad ạ, Carton nhẹ nhàng nói:
là không có một người em giống như anh.
Tôi nghĩ là tôi sẽ thông báo cho tòa án rằng tôi nghi ngờ anh là gián điệp của Anh.
Và anh sẽ bị kết án tử ngay lập tức. Tôi chắc chắn là như vậy.
Thôi được rồi, Barsad chậm rãi nói, tôi sẽ giúp các ông.
Nhưng đừng bắt tôi làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến mạng sống của tôi, vì tôi sẽ không làm.
Anh là cai ngục ở nhà tù Conciergerie, nơi Darnay đang bị giam, đúng không?
Nào, chúng ta hãy qua phòng bên cạnh nói chuyện cho kín đáo.
Khi Carton quay trở lại một mình, Lorry hỏi anh đã làm những gì.
Không nhiều lắm, Carton trả lời,
nhưng ngày mai nếu có điều gì tồi tệ cho Darnay, tôi có thể gặp anh ta một lần.
Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
"Nhưng điều đó không cứu được anh ta," ông Lorry buồn rầu kêu lên.
Tôi chưa bao giờ nói là sẽ cứu được.
Ông Lorry giờ đã là một ông lão, để lại phía sau một cuộc đời làm việc cật lực.
Mắt ông đẫm lệ khi nhận ra hiện giờ ông không thể làm được gì để giúp Lucie và cha cô ấy.
Sydney Carton cảm thấy rất buồn cho ông Lorry.
Ông là một người bạn tốt của bác sĩ Manette và con ông ta ấy,
nhưng đừng nói với họ về tôi hay cuộc gặp gỡ này.
Điều đó chẳng giúp Lucie. Anh ngừng lại.
Ông sẽ sớm quay về London chứ?
Ừ, công việc cho ngân hàng Tellson ở đây đã hoàn tất.
Tôi đã có đủ giấy tờ cần thiết để rời khỏi Paris.
Tôi đã sẵn sàng để đi vào ngày mai.
Vậy thì ông đừng thay đổi kế hoạch, Carton nói một cách nghiêm túc.
Tối hôm đó Sydney Carton đến một quán nằm trên một góc phố yên tĩnh ở Paris.
Anh viết tên vài loại thuốc bột lên một mẫu giấy và đưa nó cho người bán hàng.
Cho anh phải không? người bán hàng hỏi.
Vâng, cho tôi
Anh phải cẩn thận. Giữ những thứ này riêng ra.
Anh biết chuyện gì sẽ xẩy ra nếu để chúng cùng với nhau rồi đấy.
Hoàn toàn biết. Carton trả lời.
Anh dành hết thời gian còn lại có đêm đó đi bộ trên đường phố của Paris.
Anh ngắm trăng trên bầu trời,
Anh lắng nghe tiếng nước của sông Seine chảy qua trung tâm thành phố,
và anh bình thản nghĩ về quá khứ và tương lai.
Anh nghĩ về những cái chết mà mà thành phố này đã chứng kiến...
và anh nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu, dịu dàng của Lucie với đôi buồn, rất buồn của Lucie.