Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tập 2
Cô Son Se *** phải không?
Ồ, không...
Chị phải đi ra ngoài một lát.
Em cứ ngủ tiếp đi nhé.
Chị ở ngay bên ngoài cửa sổ đó thôi.
Rồi lát nữa chị về.
Một đứa trẻ ngoan.
Anh gì ơi...
Tôi ở đằng này.
Đến đây đi.
Ở đây.
Nhìn xuống phía dưới.
Gì đây?
Sao cô không ra ngoài?
Cô bảo đợi cô để đứa bé xuống rồi ra.
Giờ thì tôi không thể ra ngoài được.
Nếu tôi đi, thậm chí một lúc thôi, đứa bé cũng sẽ lo lắng lắm.
Ngày mai, tôi sẽ đến công ty để gặp anh.
Tạm biệt anh.
Này, cô...
Này...
Tôi đã nói ngày mai sẽ đến công ty để gặp anh mà.
Tôi là người bận rộn lắm.
Bố thằng bé không ở quanh đây sao?
Cô không thể ra ngoài trong lúc ông ta trông đứa bé sao?
Không có ông bố nào quanh đây cả.
Cảnh sát cũng đang tìm bố của đứa bé.
Sẽ sớm có tin tức từ phía họ thôi.
Còn bây giờ thì tạm biệt anh.
Khoan đóng cửa đã.
Cô có biết tôi kiếm được khá bộn tiền mỗi lần làm phim không?
Tôi leo lên hết các bậc thang ở đây. Cô bảo tôi quay về khi không kiếm được một xu nào sao?
Nói tôi nghe tại sao chiều nay cô lại muốn đến tìm tôi.
- Chí ít tôi cũng phải lấy phí đi lại đã chứ. - Tôi đâu có bảo anh đến đây.
Vậy thì ra ngoài này đi.
Cổ tôi mỏi xừ vì cứ phải cúi xuống thế này đấy!
Nghển cổ lên thế này mỏi hơn chứ.
Giờ thì, cô đã vừa lòng chưa?
Vậy nói tôi biết đi.
Có vài thứ trước đây khiến tôi buồn bực.
- Tại sao anh nói chuyện với tôi mà quỳ xuống thế? - Tôi, sinh năm 1979.
Vào Đại học Ha Gang năm 1998.
Cô không có gì để nói sao?
- Xin chào, tiền bối. - Phải rồi.
Anh đã học ở Đại học Ha Gang sao?
Vậy mà tôi đã nghĩ anh tốt nghiệp tại một trường ở Mỹ.
Tôi đoán là tôi nói gì sai rồi.
- Tiền bối là... - Các vị thần.
- Những gì tôi nói với cô... - Tôi biết.
Là tôi chỉ muốn kéo song chắn này lên. Nó khiến tôi hơi bực mình.
Vâng, thưa tiền bối!
Giờ thì nói tôi biết.
Tại sao đến tìm tôi?
Làm ơn trả Monstro lại giúp cho.
Chúng tôi biết rằng, chẳng bao lâu sau khi *** Geun bán công ty.
Chúng tôi cũng sẽ bị đuổi ra ngoài đường thôi.
Tôi muốn lấy lại Monstro, và hoàn thành nó theo cách mà chúng tôi đã hoạch định.
Chúng tôi muốn tạo nên một loại hình lưu động...
Và chúng tôi muốn khám phá lĩnh vực kinh doanh đưa tin lưu động bằng các nhân vật.
Nó như kiểu mình đang nhanh chóng hoàn thành Monstro và kiếm được doanh thu thì...
Tiếp tục đi.
Tôi bảo là, hãy nói tiếp đi.
Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi.
Chào anh.
Seung Hwan, anh vẫn đang còn nhậu với bọn trẻ sao?
Je Gil không được uống đâu đó. Đừng uống nhiều quá.
Joo Hong Bin của Global Games Là một tên cực kỳ biến thái.
Sợ suýt chết!
Mình bốc mùi quá.
Đợi xíu nhé.
Alo?
À vâng, không có chuyện gì xảy ra cả. Cậu bé ngủ ngon lắm.
Ăn đi.
Không, sẽ rất khó cho anh khi leo lên hết các bậc thang ở đây.
Hãy đến gặp tôi ở chỗ tôi đã nói.
Vâng, lúc 10:30.
Vâng, tạm biệt.
Em đang làm gì thế?
Em à, Em đang làm gì thế?
Tại sao em làm vậy chứ? Bẩn lắm đó.
Chị sẽ làm cho.
Em sẽ lau chùi.
Em cũng có thể chạy vặt như mua hàng tạp hóa.
Em cũng biết cả giặt ủi nữa.
Em luôn đặt một chiếc khăn tắm trên gối của mình trước khi ngủ.
Khi em tỉnh dậy, Em chắc chắn sẽ treo khăn lên mà.
Mỗi buổi sáng, Em sẽ vắt nước cam cho chị.
Em cũng sẽ không khóc nhè vì nhớ mẹ.
Khi chị ra ngoài, em sẽ không đòi đi theo.
Em sẽ ở nhà một mình.
Đừng đuổi em đi nhé.
Làm ơn chị nhé?
Em biết đấy...
Chị cũng không muốn để em đi.
- Nhưng... - Thật vậy sao ạ?
Cám ơn chị.
Cám ơn chị rất nhiều!
Chị quả là một người tốt.
Cám ơn chị rất nhiều.
Ah, anh Seung Hwan à.
[Nhà của kẻ cắp]
Thủ phạm là ai đó từng làm việc cùng Son Se *** ư?
Vâng.
Nhà của kẻ cắp...
Nhà của kẻ cắp ư...
Này.
Vâng, thưa chủ tịch.
Cô gái đó...
Có một đứa con ư?
Tôi đã nghĩ là còn độc thân đấy.
Tôi không nghĩ là con của cô ấy đâu.
Gì cơ?
Khốn kiếp...
Anh nên bỏ rượu đi.
Sao anh uống nhiều vậy chứ?
Bao giờ mới lớn nổi đây?
Thật là!
Anh nghĩ em còn tiền sao?
Em cũng thất vọng vì điều đó lắm rồi.
Anh nên quan tâm chăm sóc cho bọn trẻ chút.
Làm sao anh có thể uống rượu với bọn trẻ chứ, Và còn gây phiền phức nữa chứ?
Anh nghĩ anh ta sẽ cho êm xuôi chuyện này ư.
Anh không thấy tin nhắn của em à?
Anh ta là một tên cực kỳ biến thái!
Seung Hwan à.
Cúp máy nhé.
Được rồi.
Chị xin lỗi. Chắc em phải sợ lắm.
Không phải chị giận em đâu.
Bạn của chị chọc giận chị đấy mà .
Chị xin lỗi nhé.
Chị xin lỗi nhé. Chị sẽ không to tiếng nữa.
Chị xin lỗi.
Đây là gì vậy?
Tiền.
- Tại sao lại đưa tiền cho chị? - Chị cầm đi.
Tại sao?
Chị đang gặp rắc rối vì không có tiền còn gì.
Chị cầm đi.
Cám ơn em nhiều.
Nhưng...
Em không nên làm thế.
Dù sao cũng cám ơn em vì đã nghĩ cho chị.
Ngoan quá đi. Cám ơn em.
Chị cầm cái này nhé.
Không phải đây là kẹo rất quý đối với em sao?
- Dạ. - Ôi trời...
Chị không thể tin được là mình nhận được một món quà quí giá thế này.
Chị chưa bao giờ nhận được quà gì quí cả.
Khi mình nhận được cái gì đó, Mình cũng sẽ phải hồi đáp lại chứ.
Ta-da!
Em có thể lấy nó.
Chị đã làm mô hình mẫu này, những chưa bao giờ đưa vào sản xuất.
Tuy nhiên đó là nhân vật đầu tiên mà chị từng làm.
Nó là duy nhất trên thế giới này.
Cho em này.
Em thích chứ?
Em sẽ cưới chị.
Cái gì cơ?
Đó là điều mẹ em từng nói...
Khi gặp một cô gái tốt mà em thích, chỉ sau mẹ thôi, em sẽ kết hôn với người đó.
Em...
Tốt nhất sau này không được thay đổi ý định đấy nhé.
Tốt hơn là em nên kết hôn với chị.
Xin lỗi…
Chuyện gì thế?
Anh có thế đến đây được không?
Tôi không biết liệu tôi có nên nói với anh hay không...
Tôi không biết phải làm gì nữa.
Khi tôi thức dậy, Tôi thấy điều này...
Thật sự kinh hoàng.
Sao điều này có thể xảy ra với cả cây này chứ?
Tôi đã sốc vì điều này trong mấy ngày...
Nhưng vẫn không nghĩ ra được cách thức.
Ai đã đốn cây này mà đẹp đến thế.
Đúng chứ?
Thậm chí dùng máy cưa, cũng sẽ để lại vết răng cưa chứ...
Có thể nhìn thấy vết răng nơi cây bị cưa.
Nhưng sao có thể đốn cây mà trơn tru thế này được.
Này, ông nên nói với tôi chứ.
Gì cơ?
- Chủ tịch, anh nên đến công ty... - Thư ký Ko.
Vâng, thưa chủ tịch.
Giờ thì, mọi việc đã sáng tỏ rồi.
Sao ạ?
Giấc mơ của tôi.
Giấc mơ của tôi đã rất tự nhiên vì những điều này lại xảy ra ngay tại nhà mình.
Anh có biết tôi cảm thế ghê tởm thế nào sau những giấc mơ đó không?
Với tất cả mọi người trong ngôi nhà này... Thậm chí chẳng có ai biết điều này xảy ra?
Anh muốn mất việc à?
Có 128 camera giám sát.
Mang hết các file lưu trữ đến cho tôi.
Cám ơn cô đã chăm sóc cậu bé.
Vâng...
Nhưng chuyện gì xảy ra nếu không tìm được người giám hộ của cậu bé?
Chúng tôi sẽ làm theo thủ tục, và gửi cậu bé đến một cơ sở nào đó.
Đừng lo.
Đợi đã...
Cậu bé đang khóc rất nhiều...
Cho đến khi tìm được người giám hộ hoặc trước khi có quyết định …
Tôi có thể giữ cậu bé ở chỗ mình được không?
Tôi rất tiếc. Điều đó không được phép.
Thằng khốn này!
Tại sao cậu chủ lại làm vậy chứ?
Cậu ấy làm thế là vì toàn bộ camera giám sát đã bị hỏng.
Tôi đã bảo anh đừng sử dụng loại giá rẻ! Không phải tôi đã bảo rồi sao?
Tất cả là 62,000 Won.
- Sao ạ? - 62,000 Won.
Anh tính lại được không?
100 triệu Won?
Uh.
Để xóa bỏ hình vẽ trên tường, họ phải bỏ những tảng đá xây tường.
Và thay bằng đá mới.
Nhưng, những loại đá này...
Không có ở nước ta.
Đó chắc là hình vẽ lớn lắm nhỉ.
Là ai đã làm?
Cậu? Hay cậu?
Này, không sao mà. Chả phải gì to tát.
Ai chẳng phạm sai lầm sau khi uống rượu.
Đàn ông kiểu gì mà cứ cúi đầu thế này hả?
Ngẩng đầu lên nào.
Se *** à, em đang bị đau.
Em phải dùng thuốc ngay, nhưng lại bỏ quên khi uống rượu rồi.
Se *** à, tụi em đói bụng nữa.
Tối qua mấy đứa uống ở đâu?
Cậu ấy phải uống thuốc.
Quán 'Let's Drink and Die' ở Shinchon.
Chị sẽ quay lại, ăn đỡ cái này trong lúc chờ nhé.
Em định đi đâu?
Trước hết em cần phải tìm thuốc cho cậu ấy đã.
Em cần phải gặp phía bị hại nữa.
Tạm biệt!
Se *** à!
Có thể mang ít miếng dưa hấu khi quay lại không?
- Bánh phồng tôm. - Tàu hũ.
- Khoai tây chiên. - Sô cô la sữa.
Đồ uống ướp lạnh.
Đừng quên nhé!
Alo?
Vâng.
Chuyện này thật vô lý, nhưng tôi muốn nói với anh.
Tôi đã quên khuấy đi chỉ vì sự cố xảy ra tối qua với hàng rào.
Có lẽ cậu ấy sẽ không nghe, Nhưng anh sẽ không bao giờ biết...
Làm ơn nhớ nói cho cậu ấy.
Khi có cơ hội, chỉ cần nói một cách nhẹ nhàng là được.
Có khi cậu ấy sẽ phì cười vì sự vô lý của chuyện này.
Bà ta nói rằng cậu ấy sẽ nhận ra tên mẹ của đứa trẻ, Kim Tae Hee.
Vâng.
Kim Tae Hee.
Chào chị.
Tôi là Son Se ***.
Tôi là người đã liên lạc với Thư ký Ko trước đó.
Vâng, vui lòng đi theo tôi.
Đợi đã, tôi có vài điều muốn hỏi cô trước.
Chuyện gì vậy ạ?
Khi cô nói chuyện với cậu ấy, làm ơn đảm bảo đừng khiến cậu ấy nổi khùng.
Nếu vậy, trời chiều nay sẽ mưa mất.
Dĩ nhiên, có ít nhất 40 % cơ hội
Tuy nhiên, thời tiết thì rất khó lường trước.
Ý tôi là...
Thôi, bỏ đi.
Vui lòng theo tôi.
Cần phải chờ cậu ấy chơi xong trò chơi đã.
Đáng ghét!
Vết thương này.
Là từ việc cô đóng sầm cửa sổ lên mặt tôi đấy.
- Cô định làm gì với nó? - Tôi sẽ chùi nó đi.
Để tôi xem nó thử. Anh có thể làm sạch nó đi bằng Joy (chất tẩy).
Cô định chùi mặt tôi bằng cả niềm vui ư?
Là bức tường đá ấy...
Tôi sẽ chùi sạch nó.
100 triệu won...
Như anh biết đấy, tôi không có số tiền lớn như vậy.
Cô đang cố lừa tôi đó hả?
Chùi sạch nó bằng cái gì cơ?
Joy.
Niềm vui ư?
Sau khi làm điều đó với hàng rào nhà tôi, cô thấy vui sao?
Cô hân hoan về điều đó lắm hả?
- Không phải như vậy... - Đồ ngốc.
Sao cơ ạ?
Đồ ngốc.
Tiền bối, anh không nên nói như thế.
Từ đó chẳng có gì tốt đẹp đâu.
Hàng rào... Chẳng phải là điều quan trọng ngay lúc này sao?
Tôi...
Tôi ghét cay ghét đắng loại người như cô.
Những người luôn từ bỏ sau khi bị lấy đi một thứ gì đó.
Những người không dám chiến đấu vì nghĩ mình không thể chiến thắng.
Và... Họ giả vờ là những người yêu hòa bình.
Những kẻ ngốc luôn bỏ chạy khỏi những cuộc xung đột nhưng lại giả vờ là có ý nhân nhượng.
Cô trả thù bằng cách đi ị lên hàng rào nhà người khác...
Đồ lùn... Đồ đáng ghét...
Cô chẳng khác gì một đống phân cả.
Cô sống cả cuộc đời trong đống phân đó!
Cô nghĩ giờ là lúc nói về hàng rào ư?
Những gì cô định nói với tôi chỉ là về cái hàng rào chết tiệt đó ư?
Còn về Monstro thì sao?
Bộ cô muốn trao đổi Monstro với cái hàng rào đó ư?
Cô muốn trao đổi Monstro với 100 triệu Won sao?
100 triệu Won.
Thậm chí không một đồng xu dính túi. 100 triệu won.
Tôi sẽ không tốn một xu cho những kẻ hạ lưu.
Cô biết chưa?
Cô đang nhìn gì vậy?
Tai sao cô nhìn tôi như thế?
Cô định làm gì?
Có gì đó sôi sục bên trong, nhưng cô không biết là gì đúng không?
Cô muốn nguyền rủa tôi, nhưng không biết nguyền rủa thế nào đúng không?
Cô không biết tính toán, đúng chứ?
Cô biết tại sao không?
Chúng ta chẳng ai làm phép tính của mình cả.
Hàng rào sẽ là 100 triệu won.
Và còn cái này... Cô định sẽ làm gì với nó?
Chức danh của tôi là Đại diện Joo, nhưng những gì tôi làm là bán hàng.
Cô đã gây ra điều này trên gương mặt của một người bán hàng. Cô định sẽ làm gì với nó?
Cô định sẽ làm gì đây?
Cô định tính cái này như thế nào đây?
Đừng có mà công kích tôi.
Ngừng nói chuyện một phút.
- Tôi cần phải suy nghĩ. - Một phút là không đủ cho đầu óc của cô đâu.
Chỉ số IQ của cô là bao nhiêu? Trên 100 chắc?
Anh có thể im lặng một phút được không?
- Sao cô dám... - Tôi nói là Để tôi yên mà!
Tôi có một câu hỏi.
Tiếp tục đi.
Anh mới là người gọi cho tôi mà.
Thư ký Ko đã gọi cho tôi, bảo là anh muốn gặp tôi.
Thì chẳng có gì cả. Chỉ là cái phát minh bốc mùi thôi.
Mùi gì ạ?
Ah, không có gì.
Mũi tôi lại quá nhạy cảm ấy mà.
Nói tôi biết cô muốn gì.
Tôi sẽ nói về Monstro trước.
Được thôi.
Nó là của chúng tôi.
Uh, đúng vậy.
Và tôi đã mua nó.
Từ người đại diện của Trung tâm phần mềm J Software, Gyun *** Geun. Giờ nó là của tôi.
Có một vài sai sót mà tôi chưa giải quyết được.
- Tôi đã sửa nó gần như xong rồi. - Hãy để tôi giải quyết phần còn lại.
- Tôi và những lập trình viên của mình. - Lập trình viên chúng tôi còn tốt hơn đó.
Chúng tôi là những người khai sinh ra nó.
Có nhiều chỗ cần chỉnh sửa.
Với lại chúng tôi là những người đề ra ý tưởng.
Chúng tôi sẽ hoàn thiện nó. Làm ơn chấp nhận đội chúng tôi đi ạ.
Chúng tôi không cần gì khác, một phòng làm việc là được rồi.
Cái gì đây?
Cô đang đề xuất để được trở thành nhân viên mới ư?
Anh sẽ không tìm được ai tốt hơn chúng tôi đâu ạ.
Chúng tôi thật sự cần phải cơ cấu lại.
Chúng tôi không cần trả lương đâu ạ.
- Tại sao? - Chỉ cần cho chúng tôi quyền tác giả thôi.
Sau khi phát hành, chúng tôi sẽ gửi anh một nửa lợi nhuận.
Tôi cũng sẽ trả phí đền bù cho hàng rào.
Mặt của anh...
Hãy đến bệnh viện đi, tôi sẽ chịu mọi chi phí.
- Cô làm được ư? - Vâng.
Còn gì khác không?
Tôi không còn gì để nói.
Vậy ư?
Tôi từ chối.
Làm ơn xem xét lại cho.
Được thôi, tôi sẽ xem lại.
Tôi đã xem xét xong rồi. Và tôi vẫn sẽ từ chối.
Tôi hiểu rồi ạ.
Này!
Đứng lại đó.
Cô định làm gì vậy?
Anh nói anh từ chối lời đề nghị.
- Tôi hiểu mà. - Vậy cô định sẽ làm gì?
Tôi sẽ nghĩ về điều đó trong lúc để nước chảy lên đầu mình.
- Nước chảy trên đầu ư? - Vâng.
Khi cần suy nghĩ, Tôi...
Gì vậy?
Cô đang nhìn gì vậy?
What?
Anh đã không ăn sáng, đúng chứ?
Canh giá đỗ với kim chi và rau bina... Táo khô và cá thu...
Đó là bữa ăn tuyệt vời nhất đấy.
Nếu anh ăn một bát cơm, hãy ăn 20 thìa mỗi bát...
Anh sẽ có một ngày tràn đầy niềm vui và năng lượng.
Thậm chí có gì đó khiến anh tức giận, anh cũng có thể bỏ qua luôn.
Ăn nên cố gắng ăn sáng đi ạ.
Tạm biệt tiền bối.
Xin lỗi cô...
Nó không thể là bữa trưa được sao?
Đó bắt buộc phải là bữa sáng ư?
Nếu như anh ấy bỏ bữa sáng...
Vậy bữa trưa, anh ấy có thể ăn canh giá đỗ với kim chi và rau bina không...
Anh đã nghe lén ư?
À không, tôi chỉ đang quan tâm đến các vấn đề khác...
Canh giá đỗ với cái gì nữa ấy nhỉ?
Chết tiệt...
Nước.
Bữa trưa ngày hôm nay: canh giá đỗ, kimchi, rau bina, hồng khô, cá thu.
A lô?
Đây là đồn cảnh sát ở Gangnam.
Đồn cảnh sát ư?
Ráng lên bãi taxi thôi. Chậm thôi nào...
Đi nào.
Nó chẳng đau tí nào cả.
Em ổn mà.
Huynh...
Tôi là Joo Hong Bin.
Tại sao anh lại tìm tôi?
Người dân gọi điện báo có đám trẻ đang đánh nhau.
Khi được hỏi về người giám hộ, cậu ấy đã yêu cầu gọi cho anh.
Anh là anh trai cậu ta đúng không?
Bọn em đang chơi game, và họ không tin rằng anh là anh trai của em.
Đó là lý do vì sao tụi em đánh nhau.
Anh thật sự là Joo Hong Bin của Global Games?
Không phải, đúng không?
- Anh chỉ là người trùng tên thôi, đúng không? - Trật tự đi!
Có phải Joo Hong Joo thật sự là anh trai cậu chứ?
Tôi là Joo Hong Bin, đại diện của Global Games.
Nhưng tôi không có em trai.
Cậu ấy không phải là em trai anh ư?
Chúc một ngày tốt lành.
Đứng dậy.
Những gì mày làm chỉ là game thôi hả.
Mày thật hư hỏng!
Mày, đứa trẻ vô dụng!
Đồ vô dụng!
Chuyện gì đây?
Người ta đang nhìn đấy.
Mọi người đang nhìn đấy.
Tất cả bạn bè của nó đang nhìn đấy.
Nó đứng trước mặt bạn bè của mình!
Đáng giá, hữu dụng có ý nghĩa gì chứ?
Một người phải làm gì mới trở nên đáng giá trong mắt ông?
Chúng tôi phải làm gì để có chút đáng giá đối với ông?
Mẹ chúng tôi là một người không có giá trị.
Tôi là một đứa con không có giá trị.
Cả nó, cũng thế!
Người quái quỉ nào mới có chút giá trị với ông đây?
Buông ra.
Ta đã mở và thắp sáng con đường.
Những gì cậu cần làm là đi trên con đường ngập tràn ánh sáng đó.
Có gì khó khăn mà mày lại trở thành một thằng khốn vô dụng như thế?
Ta đã bỏ cả cuộc đời để xây đắp và thắp sáng nó cho tụi mày.
Một đứa làm gì không làm lại đi làm ra những trò chơi hạ cấp.
Một đứa làm gì không làm lại đi chơi những thứ trò chơi đó rồi đánh nhau!
Ông có còn là con người không hả?
Ông còn muốn hủy hoại gì nữa đây?
Hủy hoại tôi vẫn chưa đủ sao?
Mà bây giờ, còn muốn hủy hoại cả nó nữa?
Đầu tiên... Cậu đã uống rượu.
Thứ hai. Cậu không uống thuốc.
Thứ 3...
Cậu qua đêm ở đồn cảnh sát ở một nơi xa lạ.
Đó là lý do tại sao khiến lưng cậu không thể chịu nổi. Cậu cần phải phẫu thuật.
Tiền phẫu thuật...
Cậu không có, đúng không?
Đàn ông gì mà dễ dàng cúi đầu thế hở?
Đừng lo lắng. Hãy tin ở chị.
Biết chưa?
Tại sao con bé lại đến đây?
Con bé đến là để hỏi thăm điều gì đó.
Tôi không thể chịu nổi con bé đó.
Vậy có phải vì số tiền mà chúng ta mượn của bố con bé lúc khai trương nhà hàng không?
Có phải vì lỗi chúng ta mà ông ấy chết đâu?
Tạm biệt quý khách!
Thật tốt biết mấy nếu chúng ta có nhiều khách hơn nhỉ. Tiền thuê mặt bằng tăng lên rồi.
Ngày nào cũng lỗ.
Có lẽ bà ta nghĩ rằng mình kiếm được bộn tiền khi nhìn thấy nhiều khách đến đây.
Vì vậy, nhiều người còn hỏi mượn tiền nữa…
Tôi cần phải trả lại tiền cho người anh quá cố của mình.
Nói về chuyện này...
Thì chúng ta cũng đã làm nhiều việc cho anh trai anh rồi.
Liệu ông ấy có trả lại tất cả được không?
Chúng ta dù không có tiền cho anh ấy, nhưng hễ khi nào anh ấy gặp hoàn cảnh khó khăn...
Tôi cũng luôn giới thiệu anh ấy với nhiều người để tìm việc.
Chúng ta làm thế cho anh ấy là đủ rồi.
Bà đang làm cái gì vậy?
Bộ điều đó không đúng sao.
- Cháu định về à? - Về ư?
Cháu không nên đến đây...
Cô chú cảm thấy tệ vì không thể làm được gì cho cháu.
Tạm biệt ạ.
Tạm biệt.
Chú à...
Cháu ở đây không phải vì khoản tiền mà chú đã mượn của bố cháu để mở cửa hàng.
Thật sự cháu đang cần giúp đỡ, nhưng đó không phải là lý do cháu đến đây.
Cô chú là hai người duy nhất mà cháu có dễ dựa dẫm vào lúc này.
Đó là lý do tại sao cháu đến đây.
Bố của cháu...
Ông ấy muốn cháu đừng bao giờ yêu cầu cô chú trả khoản nợ đó.
Thật sự cháu đến đây không phải vì khoản nợ.
Nếu cố chú nghĩ theo cách đó...
Cháu cảm thấy buồn thay cho bố cháu.
Cháu quay lại chỉ để nói với cô chú điều đó.
Tạm biệt cô chú.
Anh nên ở trong đó luôn đi.
Em không giải quyết đâu.
Chả có cách nào kiếm được 100 triệu won cả.
Anh làm sai, thì tự mình chịu trách nhiệm đi.
Có bên bảo hộ nhà nước miễn phí. Em sẽ xem thử.
Nếu không được nữa, các người chỉ có nước bóc lịch thôi.
Em sẽ đến thường xuyên.
Này, Se *** à!
Mua tụi anh một số cốc mỳ rồi hẵn đi!
Yoon Jung à, Mình xin lỗi...
Mình cần hủy bảo hiểm.
Làm ơn giải quyết nhanh giúp nhé.
- Alo? - Thư ký Ko phải không?
- Tôi là Butler Yoon. - À, vâng.
Cậu ấy vẫn chưa về nhà, và thậm chí không gọi điện nữa.
Vâng, anh ấy ổn.
Tôi chắc là anh ấy ổn mà.
Tôi gọi không phải vì lý do đó.
Anh đã nói cho anh ấy điểu tôi bảo chưa thế?
Bà ta đã gọi lại.
Việc này có gì đó lạ lắm vì bà ấy cứ gọi suốt.
Làm ơn bảo cậu ấy biết nhé.
Theo cách nào đó đừng khiến cậu cấy bực bội.
Chắc sẽ phụt cười vì sự vô lý của nó đấy.
Vâng, Tôi biết rồi.
Kể nghe coi.
Tại sao tôi lại ngủ thiếp ở đây?
Hôm qua, anh bị ngất ở sở cảnh sát.
Đó là lý do tại sao...
Tại sao lại đưa tôi đến đây?
Mà khôn phải là bệnh viện?
Chẳng phải anh không thích mùi bệnh viện đó sao.
Vậy nhỡ may tôi chết thì sao?
Sao cơ ạ?
Nhỡ may vỡ mạch máu, và tôi sẽ chết mà không được điều trị thì sao?
Tôi sẽ chết cùng anh.
Gì cơ?
Nếu anh chết, tôi sẽ chết theo.
Khùng.
Tôi nên đến bệnh viện.
Nếu không, tôi sẽ tiếp tục ngất đi,tiếp tục gặp ác mộng.
Và...
Anh đã ăn hồng sâm sao?
Vâng.
Thường sau khi tỉnh lại, mũi tôi trở nên rất nhạy cảm.
Hong Joo ấy... Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?
Cậu ấy 17 tuổi.
Chủ tịch này.
- Nói đi. - Có điều này tôi cần nói với anh, hơi ngớ ngẩn tí.
Tôi có thể nói chứ?
Nói tiếp đi.
Có một cuộc gọi kỳ cục vào hôm qua.
Bà ta bảo đã để lại một đứa trẻ ở sân bay, Và bảo đến đó tìm đứa bé.
- Thông tin chi tiết. - Sao cơ ạ?
Đừng bắt đầu câu chuyện nếu không thể đưa ra các thông tin chi tiết ngắn gọn.
Trước khi chúng ta đến nơi.
Dừng đây đi.
Thưa chủ tịch.
Thông tin chi tiết.
1. Ai?
2. Khi nào?
3. Ở đâu?
4. Về điều gì?
5. Mục đích gì?
6. Như thế nào?
Đã làm sao?
- Gì nữa đây? - Tôi đã có thông tin chi tiết.
Cậu lại định kể chuyện tiếu lâm ngớ ngẩn đó nữa à?
Vâng.
Tiếp đi.
1. Ai?
Một người phụ nữa nào đó.
2. Khi nào?
Chiều hôm qua.
3. Ở đâu?
Ở sân bay.
4. Về điều gì?
Một đứa trẻ
5. Như thế nào?
Vẫn khỏe mạnh.
6. Đã làm sao?
Bị bỏ rơi.
Một người phụ nữ nào đó, chiều qua... tại sân bay đã bỏ rơi một đứa bé?
Thật ra là...
Vậy rồi sao?
- Sao cơ ạ? - Tôi liên quan thế nào đến điều đó?
Tôi không nghĩ là anh có chút liên quan gì.
Rồi sao...
Bà Butler Yoon...
Cái gì nữa?
- Vẫn... - Cái gì?
Tôi không chắc...
Anh thậm chí chẳng lấy được thông tin ra hồn.
Bà ấy nói, cậu ấy sẽ nhận ra tên mẹ của đứa bé, Kim Tae Hee.
1. Ai?
Kim Tae Hee.
Này, đây là lều của tôi ư?
Cảm thấy có chút gì đó khan khác.
Không có ạ...
Thật vậy ư? Cảm thấy khác mà.
Nói những gì cần nói đi.
Vâng.
Ai? Kim Tae Hee.
Khi nào? Chiều hôm qua
Ở đâu? Tại sân bay.
Về việc gì? Một đứa trẻ.
Như thế nào? Vẫn khỏe mạnh.
Đã làm sao? Bị bỏ rơi.
Anh đã nói gì cơ?
Cái gì đây?
Thông tin chi tiết.
Sao lại có Kim Tae Hee ở đây?
Bà Butler Yoon...
Gọi cho bà ấy ngay!
Anh biết bà ta không?
Không.
Đứa trẻ đó... Anh biết chứ?
Không.
Người phụ nữ đó tên là Park Eliza.
Anh không biết cái tên đó à?
Không.
Người tôi muốn tìm là Kim Tae Hee.
Tại sao anh lại nói với tôi những điều không liên quan thế?
Người phụ nữ tên là Park Eliza mang con trai của Kim Tae Hee về Hàn Quốc...
Bà ta bỏ rơi đứa bé và bỏ trốn.
Kim Tae Hee ở đâu?
Chúng tôi đã tìm kiếm hồ sơ ở Mỹ.
Nhưng không thấy gì.
Chúng tôi đã gọi cho địa phương cư ngụ ghi trên ID của đứa trẻ.
Nhưng cũng không ai nghe máy.
Theo những người hàng xóm, đứa bé đã bị bỏ rơi một thời gian.
Sau đó bà Park Eliza đến và chăm sóc đứa bé.
Tại sao?
Có lẽ bởi vì chẳng còn ai khác...
Tôi đoán cô ấy cũng là một người hàng xóm.
Không phải như thế...
Tại sao anh không thể liên lạc được với Kim Tae Hee chứ?
Tại sao Tae Hee bỏ lại đứa bé và mất tích?
Anh có thể nói mối quan hệ giữa anh và cô Kim Tae Hee mẹ của đứa trẻ không?
Mắt em tròn thật đấy.
Của anh cũng thế.
Anh có thể nhìn thấy mình trong mắt em.
Em cũng nhìn thấy mình trong mắt anh.
Nhìn em thế nào?
Hình như là đang yêu.
Anh cũng vậy.
Anh cũng đang yêu.
Người phụ nữ tên Park Eliza đã gọi cho anh.
Bà ta bảo đã để đứa bé ở sân bay
Và bảo anh đến đây đón đứa bé.
- Con trai anh... - Đứa trẻ đó.
Giờ đang ở đâu?
Cậu bé khóc quá nhiều và không được bình tĩnh, chúng tôi tạm thời gửi đến đến một nơi.
Chang à.
Em đã cứu chị đấy.
Em không biết điều đó ư?
Chị cần phải kiếm thật nhiều tiền vì bạn của chị cần phải phẫu thuật.
Giờ chị thậm chí chẳng có xu nào dính túi.
Nhưng chỉ vì em không chịu nín nên chị phải chăm sóc em trong một thời gian.
Và chị được trả tiền vì việc đó.
Chính phủ cho phép làm việc đó.
Em là thiên thần của chị đó.
Em không phải là thiên thần.
Không phải ư?
Em không phải là thiên thần.
Em là chồng của chị.
Hết ga mất rồi.
Chang à!
Chúng ta có nên mua kẹo không?
Dạ được!
Chúng ta cần phải đi bộ từ đây.
Con hẻm thật sự rất hẹp.
Trong khu phố này ư?
Vâng.
Chang à!
Chang à!
Cô Shin Se ***.
Có thấy Chang ở đây không?
Chang à!
Chang à!
Chang à!
Chang à!
Chang à!
Chang à!
Chang à!
Đứa bé đâu rồi?
Cô đã làm gì với đứa bé?
Mưa ơi, mưa đi đi. Ngày kia mưa đến nhé. Mẹ tớ muốn vui đùa. Mưa ơi, đi đi nhé.
- Chang à!
Mưa ơi, mưa đi đi. Ngày kia mưa đến nhé.
Mẹ tớ muốn vui đùa. Mưa ơi, đi đi nhé.
Sau này... Khi chúng ta có con...
Em sẽ đặt tên con là Chang.
Chang ư...
Ừ, Chang...
Để mặt trăng có thể tỏa sáng...
Chang.
Vậy thì đứa thứ hai tên là 'Shield'?
Tập 2 Like Us On Facebook: facebook.com/DramaCool
Người phụ nữ đó là ai?
Bà ta đã nói gì?
Đừng hát nữa!
Sao anh làm cậu bé sợ hãi thế?
Đó là cách mà tôi biết được...
- Ông Joo Hong Bin? - Ai...
Đi mà nói với bố cậu đấy.
Chào cô Son Se ***.
- Cô đợi chút được không? - Son Se *** ư.
Nói cô ta đến làm đi.
Ý tưởng hay lắm... Làm việc chăm chỉ nào!
Thật kiêu ngạo. Tôi sẽ trả đũa cô ta.
Mạnh mẽ lên nào, Son Se ***!