Tip:
Highlight text to annotate it
X
Toi không biết phải nói gì. Tôi đã uống rất nhiều ở Panama. Tôi thậm chí còn khó nhớ nổi tên mình, mọi thứ ở đó quá nặng nề.
Panama là phi vụ thứ 2 của tôi với Passos.
Này Max! Max!...Đi nào.
Vụ đầu tiên khá dễ dàng, chỉ đến bảo vệ một đám cưới ở Carribean, trêu đùa mấy cô bồi bàn và nhận tiền.
Có vẻ như lần cũng dễ dàng giống như vậy…Lúc đó đang là buổi trưa và giống như mọi kẻ ngốc khác, tôi đã ngà ngà say.
Chẳng có gì bằng được hít *** xịn và chác táng với bạn bè trên du thuyền.
-Daphne! Lại đây nào. -Marcelo, cậu sắp chết với tôi đấy….Alfredo, thêm rượu nào!
-Hơn hẳn New Jersey phải không Max? -Vài thứ.
-Thôi nào, ở đây tuyệt mà! -Phải, Mọi người uống say và tắm nắng, nghe nhạc và hít ***.
Ai cũng phẫu thuật Silicon và nó chỉ trực vỡ tung ra…cái đấy thì giống Jersey nhỉ.
-Vui đấy Max, nào cạn ly! -Chúc sức khỏe!
-Tôi cần phải uống ít lại thôi. Tôi đang buông thả nguyên tắc quá rồi. -Có gì to tát đâu, anh muốn sống quy củ lúc nào chả được. Thoải mái đi!
Tôi mong là các anh không uống trong khi làm việc….
Đùa đấy, tôi muốn các anh uống chứ…nhưng uống vừa vừa thôi nhé, tôi không có nhiều rượu đâu.
Tôi lại đùa đấy!…Aw, Mikey, dù chỉ mới gặp nhưng tôi có cảm giác ta đã là bạn tốt rồi.
-Tôi thấy an toàn khi có các anh. Biết không?...rất an toàn. -Hay lắm.
-Đúng, và tôi yêu New York…khu nghỉ mát Đông Hamptons, anh biết không? -À, không rõ lắm…Tôi đi trăng mật ở Montauk.
-À, nó ở đâu ? -Ở ngay dưới đường thôi.
Được rồi, sao cũng được. Lần trước đến đó tôi đã say bét nhè, suýt thì vãi ra quần
-Tôi không biết là anh đã kết hôn. -À ừ…Vợ tôi mất rồi.
Tốt…À không tốt...tệ, rất tệ.
Nhưng tốt vì giờ tôi có thể giúp anh kiếm bạn gái…rất nhiều…Độc thân thật tuyệt đúng không.
Tôi đang yêu một người, cô ấy đang ở bên người khác và cô ấy chẳng thèm quan tâm…Kệ mẹ cô ta!...Anh có tin nổi chuyện đó không ?
Tôi hiểu.
Xin lỗi, tôi ra chỗ Philippe….Philippe, đồ ngốc, bỏ cái đống *** đấy xuống đi…Passos, đi với tôi.
Anh với hắn thế nào rồi?...Hắn khó bắt chuyện thế.
-Anh ta giỏi đấy. -Biết rồi, nhưng bảo hắn ta cười nhiều lên một tý được không ?...Đây là cuộc sống mà, đời thật đẹp!
-Cái xe tải đâu. -Nó sắp đến rồi, sớm thôi.
Passos, tôi đi nằm một tý đây.
Mấy tên này trông giống quân du kích Trung Mỹ…Như một đám cướp biển có tuyên ngôn, đầu óc toàn ảo tưởng và toàn thứ vớ vẩn.
Đây là nơi Marcelo ngủ, hắn hiếm khi mò xuống đây.
Rượu, ***, thuốc. mọi thứ cần ho tiệc tùng luôn có sẵn trên tàu này.
Đài phát thanh. Có thể sẽ gửi được tín hiệu cấp cứu.
Đây không phải lần đầu tôi tỉnh rượu và thấy bữa tiệc đã biến thành thảm hoạ.
Muốn lên khoang trên càng nhanh càng tốt thì buộc phải lén lút rồi xộc ra như kiểu không tặc. Tôi phải di chuyển cẩn thận.
Lửa cháy làm cạn hết Oxy trong phòng này, dù có bị bắn ngay khi bước ra được ngoài kia thì tôi cũng phải hít được một hơi không khí trong lành trước khi chết.
Giống như phải có một ly Whiskey để tỉnh trí sau 2 ngày tiệc tùng vậy.
Làm sau để ngắt được đường dẫn nhiên liệu, tôi đã ngắt một động cơ những cũng chẳng khá hơn là mấy.
Vậy đó, lại được thở rồi…Giờ thì con tàu có lại mùi như kém tắm nắng cộng với đồ uống bị hỏng.
Vậy là đã đến con kênh Panama nổi tiếng, nếu cứ ngủ tiếp thì khéo có lên đến mặt trăng tôi cũng chả biết.
Nơi này giờ khác hẳn với không khí náo nhiệt lúc nãy. Mọi người đâu hết rồi?...Vẫn chẳng biết chuyện quái gì đã xảy ra.
Tôi chắc chắn sẽ không thích thứ đang chờ đợi sau cánh cửa kia.
Mấy tên đằng trước không lo xử lý hành khách như bọn còn lại. Đáng lẽ tôi phải nhận ra đây không phải một vụ bắt cóc thông thường
Có gì đó trên tàu đã dụ lũ cá mập này đến.
Tàu được trang bị rất kỹ.
Có gì đó đã thúc đẩy đám người này còn mạnh hơn cả tinh thần xã hội chủ nghĩa….Chúng đang tìm kiếm thứ gì?
Tôi đang ở trên một con tàu mà trong một con kênh ma, cái gì cũng làm tôi rợn cả tóc gáy.
Và ban nhạc vào nhịp…
Chắc sẽ có gì đó ở trên đài quan sát của tàu.
Tôi đã thấy Passos và Marcelo.
Mãi sau này tôi mới biết được rằng họ đang làm gì đó mờ ám trong khi tôi phải bắn giết tung tóe trong này để mở đường ra…Tôi rất muốn chạy ngay ra chỗ họ.
Này Passos.
Nhưng vào lúc đó tôi vẫn chưa nghi ngờ gì, thậm chí còn chả nghĩ gì nhiều….Bây giờ, khi nhớ lại thì mọi thứ lúc đó cỏ vẻ không được hợp lý lắm.
-Vậy còn…Tên bà ta là gì? Daphne? -Tôi đã làm mọi thứ có thể rồi.
-Tôi thấy tốt nhất là ta đi tìm bà ấy -Ừ được rồi, đi thôi.
Thấy đó, tôi không nghĩ Passos là người xấu. Anh ta không nhất thiết phải đi cứu người đàn bà này hay thủy thủ đoàn.
-Qua đây -Anh có vẻ rành chỗ này nhỉ.
Chúng dùng tòa nhà đó để đu qua con kênh.
Đi nào, muốn cứu bà ta thì đi thôi.
Có vài thứ hữu ích ở bên cái xe kia, thật phí nếu không sử dụng.
Đi nào, ta không có nhiều thời gian đâu.
Ta ổn rồi!
Tôi chẳng biết mình đang muốn tìm kiếm thứ gì…ở trên một con tàu toàn kẻ say xỉn và đám nghệ sỹ lố bịch, còn tôi thì vào vai một diễn viên kịch.
…Tôi thà bắn tắt cả những gì trước mặt còn hơn phải chịu đựng cái thực tế ấy.
Mày không đi đâu hết!
Thật vui khi vẫn thấy loại thuốc quen thuộc khi ở Panama.
Tôi tạm quên đi tất cả những câu hỏi trong đầu. Tôi chỉ quan tâm đến việc tìm được Daphne Bernstein trước khi quá muộn.
Chúa ơi!
Tệ thật! Thật tàn bạo!..Tôi không nghĩ nó lại ra thế này.
Đáng ra tôi nên nhảy luôn xuống con kênh đó rồi tự bơi về New York.
-Anh nghĩ anh đã làm gì ở Panama? -Tôi chỉ uống.
Nhiều người đã phải chết, nhiều người vô tội…Anh nghĩ ai là kẻ đã qua mặt anh?
Tôi không biết, họ bảo là có kẻ căm ghét Daphne Berstein vì gì đó liên quan đến việc ly hôn
Ông chồng bà ta làm ở phố Wall, anh nghĩ ông ta dễ dàng thuê được đám giết thuê ở Panama à ?
Tôi chưa nghĩ tới việc đó.
-Anh che giấu điều gì đúng không? -Không, tôi chỉ không nhận ra ngay lúc đấy, tôi đã không nghi ngờ gì.
Nhưng đúng là Marcelo đã bỏ đi với thứ gì đó trên xe. Tôi không biết rõ là gì…Mãi đến tuần sau tôi mới gặp lại hắn ở Brazil.
Tôi nghĩ đó là tiền. Có vẻ như Marcelo và Victor có quan hệ với một tên chủ ngân hàng ở Panama…Chúng dùng tàu để chuyển tiền đến cho hắn giữ để khỏi bị phát hiện.
-Nhưng tôi tưởng nhà Brancos rất giàu? -Chỉ Rodrigo giàu thôi, còn 2 người kia chỉ đủ sống thoải mái nhưng họ không có tiền.
Chiến dịch tranh cử của Victor luôn cần nguồn tài chính từ anh trai ông ta. Đấy là cách quản lý của những gia đình giàu có ở đây.
Người anh cả là vua, anh hiểu không? Ông ta kiểm soát mọi thứ, những người còn lại chẳng có gì nhiều.
-Nhưng giờ Rodrigo đã chết. -Đúng vậy, và cả Marcelo nữa…Giờ mọi thứ có vẻ khá thuận lợi cho danh tiếng của Vitor nhỉ ?...
Một kẻ đại diện cho luật pháp và phiếu bầu, với 2 người anh em trai đã bị giết đau đớn. Một nhà yêu nước lớn nhỉ.
-Còn Marcelo thì sao? -Marcelo chỉ là mội thằng ngốc. Tôi nghĩ hắn còn chả biết tý gì về chuyện này…
…Nhưng tôi tin là còn có một âm mưu gì khác, còn một thứ tệ hại khác…
Thứ gì đó lien quan tới Victor và cả đống tiền, tôi vẫn chưa biết.
-Còn Passos thì sao ? -Passos là một tên cớm vô dụng…hắn thất bại ở Mỹ, thất bại ở Sao Paulo…
Xung quanh hắn có quá nhiều tiền và tài sản đến mức cái đầu hắn không chịu nổi sức ép, anh nghĩ một kẻ như vậy không thể bị mua chuộc sao ?
-Không, nhưng… -Chẳng nhưng gì cả. Hắn không phải kẻ xấu, hắn chỉ là một kẻ lỡ sa chân vào một gia đình quá giàu thôi.
Vậy còn tôi?
Anh à?...Anh là một kẻ thất thế, một tên người Mỹ, chạy khắp nơi, hành động như một anh hùng, giết rất nhiều người…
-Anh thiên tài về phá hoại. -Không phải vậy…
Anh là một tên cựu cớm nóng nảy. Anh ngồi trong quán bar với quá khứ đầy bạo lực và thiếu kiềm chế. Anh rất hoàn hảo.
Tôi và Passos cùng học ở học viện.
-Thật vậy à? -Tôi làm sao mà biết!
Được rồi, ta đi một vòng nào Max…Muốn làm gì có ích không, muốn chết bởi một lý do hay không? Vậy thì tôi cần anh xem qua vài thứ giúp tôi.
-Vi dụ? -Một vụ gần đây ở khu ổ chuột, một vài cấp dưới của tôi nói…có một xe bus chở người bị bắt đến đó.
-Đúng vậy, tôi được thấy rồi. -Nhưng không người bị bắt nào được ghi nhận cả.
-Họ bị giao cho một đám quân đội ngoài chính quy, bọn… -Cracha Preto?
-Đúng -Thế ai bắt họ?
-Một bọm cớm khác, bọn…bắn tôi ngay khi nhìn thấy. -Bọn UFE ?
-Phải. -Max, anh thấy tòa nhà kia không ?
-Khách sạn Imperial Palace à ? -Phải, họ nói rằng lính vũ trang lùa nhiều người đi vào đó theo nhiều nhóm lớn nhưng nó không phải đồn cảnh sát và cũng không có ai trở ra cả.
-Sao anh không vào trong đó mà tìm hiểu rồi báo nhà thầu? -Tôi chỉ là một tên cớm thôi Max.
Nên anh chỉ biết nói thôi…
Để xem có chuyện gì trong đó.
Tôi chẳng đặt trước để vào sảnh chính sang trong làm gì nên tôi chọn vào bằng tầng hầm.
Tôi không muốn làm ồn ã chỗ này, một vài tiếng súng cũng đủ vang chả khác gì tôi vào đây với một đoàn diễu binh.
Nó không đẹp lắm, nhưng tôi đoán phía trước chắc cũng chẳng có gì đẹp đẽ phải lo cả.