Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tôi định khôi phục sự cân bằng
cho thế giới của chúng ta.
Các tập trước của FRINGE...
Một hố xuyên không thời gian
không ổn định và không đóng lại...
đã được cách ly
bởi đơn vị Fringe.
Các công dân được bọc trong
các tấm hổ phách cách ly...
được xem như
đã chết hợp pháp.
Chúng tôi cho cô
năng lực để xác định...
những thứ từ phía bên kia.
Có phải chính tôi là người đã
mô tả nó như một ý niệm không?
Có chuyện này anh phải
nói với em.
Về cô ấy, Olivia giả.
Khi em yêu cầu anh trở lại
thế giới này cùng với anh,
- em đã nói...
- ... rằng em thuộc về anh.
Vì thế anh đã
trở lại vì em,
và chúng ta bắt đầu
gặp gỡ nhau.
Anh đã nghĩ
cô ấy là em, Olivia.
Cô ta không phải là em.
Sao anh lại không thấy điều đó?
Giờ thì cô ta ở khắp nơi.
Ở trong nhà em,
công việc của em, trên giường em.
Em không muốn sống
trong căn hộ của em nữa,
và em không muốn ở cạnh anh.
Chúng ta sẽ cần
một từ bí mật...
phòng khi anh cần
tẩu thoát thật nhanh.
Anh sẽ ổn thôi mà.
Anh không biết
mình sẽ nói cái gì nữa.
Thôi mà, họ là bạn em.
Miễn là anh đừng bàn về
chuyện tôn giáo hay chính trị.
Chà, thời tiết hôm nay
thật là tuyệt.
Thấy chưa? Anh nói chuyện
cũng tốt như mọi người thôi.
Chào hai vị.
Hai vị đến phòng nào thế?
Cô Kimball, phòng 7-C.
- Vui vẻ đi nhé.
- Cám ơn anh.
Thang máy không hoạt động à?
Không, nó có chạy đấy.
Chúc may mắn nhé.
Xin chào, bà Marcello.
Bà định đi đâu thế?
Khách sạn Schrodinger,
ở Flatbush.
Không phải bà cũng
định đi luôn đấy chứ?
Tôi không thể chịu đựng
thêm được nữa, Jimmy.
Tôi không ngủ được
đã mấy tuần nay rồi.
Thôi mà, không tệ đến thế đâu.
Vẫn còn... và tôi thì
không loanh quanh mãi...
để chờ xem nó còn tệ
đến mức nào nữa đâu.
Tôi sẽ không ở thêm chút nào
trong toà nhà này nữa.
Thôi được rồi.
Ít ra để tôi gọi taxi cho bà.
Thấy chưa? Tớ đã nói là
tớ biết Brooklyn ở đâu mà.
Chúa ơi.
Cậu đã đến được.
Xin chào.
Anh chắc hẳn là Chris.
Rất vui được gặp anh.
Sâm panh California nhé?
Tớ thích anh ấy rồi đấy.
Vào nhà đi.
Hầu hết mọi người
ở ngoài ban công rồi.
Sao hai người không ra ngoài,
để tớ lấy chút đồ uống cho.
Tớ sẽ đi với cậu.
Anh uống rượu chứ?
Làm anh bất ngờ đi.
Anh ấy đẹp trai thật.
Ngọt ngào và hài hước nữa.
Và cùng tuổi cậu.
Này, thử món gà đi.
Ngon lắm đấy.
Anh ấy tuyệt lắm,
và vào thời điểm này,
thực tế thì bọn tớ
đang sống cùng nhau.
- Thật sao?
- Em đang sống cùng với ai thế?
- Chào Rick.
- Cô ấy sống cùng bạn trai.
Vậy là cậu đã cho anh ấy
một chỗ trong nhà sao?
Và phân nửa tủ thuốc nữa.
- Rick.
- Được rồi!
Được rồi, anh sẽ gọi
người quản lý toà nhà.
Ngày hôm qua
thì cái lò nướng...
tự hoạt động luôn.
Ừ, giờ thì chúng ta
cần phải dạy cho nó...
biết làm bữa sáng cho chúng ta.
Này, em nghiêm túc đấy.
Không phải chuyện hài đâu.
Khá là hài hước mà.
Vâng.
Sylvia?
Sylvia...
- Em ổn chứ?
- Có gì trong đó vậy?
Tớ không biết, gì thế?
Chắc là loại thịt nướng nào đó?
Lấy cho tớ... cái ví!
Cô ấy đang bị một loại
dị ứng nào đó.
Anh gọi Chris đi.
Chris ở đâu rồi?
- Tôi là Chris đây.
- Sylvia không thở được.
Cô ấy cần lấy ví.
Nó ở trong áo khoác của cô ấy.
Đến khách sạn Schrodinger,
góc đường Flatbush...
Translated by Mp3sony
Resync by mori90
O.J, trái cây tươi...
Nhân dịp gì thế, Walter?
Ồ, không có gì đặc biệt cả.
Nhưng dành cho
vài tuần vừa qua,
không có vụ việc nào mới...
Làm sao đó mà
việc này lại biến thành...
không thấy Olivia nữa.
Và bố thì, thấy nhớ cô ấy.
Có lý do nào mà đêm qua...
bố không nói chuyện này
với con không?
Con có tin là
nó trượt mất khỏi đầu bố chứ?
Không, con không tin đâu.
Bố biết đó, Walter,
dù có bất cứ chuyện gì
xảy ra giữa con và Olivia...
hoặc là không xảy ra,
thì vụ việc đó có thể là...
thực sự xảy ra giữa chúng con.
Việc đó không cần bố quan tâm.
Hạnh phúc của con
là thứ bố quan tâm.
Và trong khi mọi thứ
đang tuyệt vời,
bố xin con, làm ơn...
đừng cố gắng gượng ép
mọi việc, được chứ?
Con đâu có gượng ép gì.
Chào buổi sáng, Walter.
Đúng rồi.
Thật tốt được gặp cháu.
Có gì mà quan trọng thế ạ?
Quan trọng à?
Bữa sáng.
Bữa ăn quan trọng nhất
trong ngày,
và bác đã chứng minh được nó
vào năm 1973.
Bánh kếp nhân quả việt quất.
Đây là món đặc biệt của
gia đình Bishop...
dùng ngon nhất khi còn nóng.
Walter, bác không cần
phải làm như thế này.
Anh cũng nói với bố
y chang như thế.
Ồ, còn thiếu một thứ.
Ông ấy muốn chúng ta
dành thời gian bên nhau.
3 người chúng ta à?
Không, chỉ hai người thôi.
Walter!
Dù sao thì ông ấy
cũng không nói dối.
Món bánh này rất tuyệt.
Em sẽ quay về văn phòng.
Olivia.
Nghe này, anh không tán thành
phương pháp của ông ấy,
nhưng mà...
chúng ta đã ở đây,
thì có thể tận dụng
tình huống một chút...
và hãy nói về
điều đang làm em phiền lòng.
Em thực sự
không biết nói gì cả.
Nghe này, em biết anh vẫn còn
nghĩ về cô ấy.
Em biết anh có tình cảm
dành cho cô ấy.
Và anh vẫn còn.
Và, nói thật thì,
em nghĩ anh đã không hoàn toàn
thành thật với em.
Em nói đúng.
Ý anh là, anh chưa nói hết
mọi thứ với em.
Phần lớn bởi vì
anh không nghĩ là em...
Anh nghĩ em không chịu được ư?
Anh biết em đang có rắc rối
với vấn đề về lòng tin.
Em đang trong thời điểm khó khăn
để chấp nhận người khác.
Em... em đang phải đấu tranh nội tâm
vì những lý do có thật.
Em không tự dựng chúng lên.
Anh biết.
Anh không bao giờ muốn
là một trong những lý do đó.
Và anh vẫn còn
nghĩ về cô ấy,
vì anh đã mất nhiều thời gian
hình dung ra...
đi cùng con đường đó với em.
Anh hình dung xem
sẽ như thế nào...
để được thức dậy trên giường
bên cạnh em.
Để ngồi lại,
chỉ có hai chúng ta...
dùng một tách cafe,
đọc một tờ báo.
Và cuối cùng thì
anh đã đạt được.
Anh đã thấy hai chúng ta
ở bên nhau thì như thế nào.
Và hình ảnh đó rất đẹp.
Peter, cô ta chính là người
đã lấy hình ảnh đó khỏi chúng ta,
chứ không phải em.
Và bây giờ thì sao?
Giờ thì ai sẽ là kẻ
ngăn cản chúng ta đây?
Dunham.
Vâng, thưa sếp.
Chúng tôi sẽ đến đó ngay.
Anh sẽ đi tìm Walter.
Được.
Này, thần tình yêu!
Kế hoạch của bố
có thành công không?
Vâng, nếu kế hoạch của bố
là làm cho mọi chuyện...
trở nên khó xử
và đau khổ hơn...
giữa Olivia và con, thì vâng,
nó có hiệu quả như bùa phép vậy.
Có lẽ bố phải làm frittata.
Sáu người tham gia một bữa tiệc...
trên tầng 7 đêm qua
đã rơi xuống đất chết.
Mới trước đó họ còn
đứng ở ban công.
Ngay sau đó,
bọn họ rơi xuống vỉa hè.
Nhưng tất cả cùng nhảy à?
Giống trò tụ tập tập thể...
để tự tử nhỉ!
Nhưng những người nhảy thường
không đem theo đồ đạc trong nhà...
khi bọn họ tự tử.
Có tìm thấy hư hại gì
trong cấu trúc...
của cái ban công
mà họ đang đứng không?
Những phản hồi đầu tiên
không cho kết quả gì.
Người gác cửa, Jimmy Smith,
đang làm nhiệm vụ khi bọn họ rơi.
Được rồi, tôi sẽ
gặp mọi người trên lầu.
Jimmy, tôi là...
ừm, đặc vụ Olivia Dunham.
Tôi đang thắc mắc không biết
có thể hỏi anh vài câu...
về những gì xảy ra ở đây
đêm qua được không?
Tôi không biết nữa...
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tôi đang giúp bà Marcello
gọi một chiếc taxi.
Cái xác này...
rơi xuống đất.
Rồi đến người khác nữa...
Họ cứ thế rơi xuống.
Nhưng cùng lúc à?
Như thể họ nhảy xuống
cùng một lúc ấy?
Có lẽ những gì người ta nói
về nơi này là đúng.
Người ta nói gì?
Sylvia bị dị ứng với đậu phộng,
và tôi đoán là có món gì đó
chúng tôi được phục vụ...
đã gây ra cơn dị ứng.
Tôi chạy ra ban công
để tìm bạn trai cô ấy.
Chúng tôi quá bận bịu với Sylvia, nên...
Vào lúc chúng tôi nghe thấy
những tiếng hét,
thì mọi người đã... rơi rồi.
Đừng có làm kẻ liều mạng nhé.
Làm gì có chứ bố.
Con không nghĩ
những người đó nhảy lầu.
Con nói đúng.
Và nếu họ có
nhảy qua bao lơn này,
thì cũng phải rơi xuống
xa hơn nữa cơ.
Phải, vật lý đơn giản.
Thay vào đó, bọn họ
rơi ngay phía dưới chúng ta.
Cứ như thể là
bọn họ đi xuyên thẳng...
qua ban công vậy.
Bố đừng có đẩy chứ.
Quái lạ thật.
Làm sao mà 6 con người...
có thể rơi xuyên qua
một mặt sàn cứng chứ?
Có ma.
Hình như
người cư ngụ ở đây nghĩ là...
toà nhà Rosencrantz bị ma ám.
Những hiện tượng
không thể giải thích được...
đã xảy ra ở đây
được một thời gian rồi.
Hiện tượng không giải thích được?
Phải, ống nước cứ được thay thế,
rồi hai ngày sau lại vỡ tung.
Hay là điện cứ bật rồi tắt,
không thể giải thích được.
Mọi người đã trình báo
về những âm thanh lạ.
Miêu tả y như
những toà nhà được xây trước chiến tranh.
Phân nửa số người thuê ở đây
đã dọn đi rồi.
Giờ thì lại có người
rơi xuyên qua ban công,
anh chắc chắn là họ sẽ
mất nốt phân nửa số khách còn lại.
Có ý kiến gì không, Walter?
Bố biết chuyện gì
đang xảy ra ở đây.
Bố đã tung đồng xu này 10 lần.
Và cả mười lần
đều ra mặt hình người.
Đó là điều quái lạ.
Các quy luật vật lý
đã bị phá vỡ ở đây.
Cái ban công,
trong chốc lát còn ở đó,
- lát sau đã biến mất.
- Bác đang nói gì thế, Walter?
Chuyện đó
giống như các vũ trụ khác,
thế giới của chúng ta đang bắt đầu
tách rời ra ở các đường phân cách.
Và vết rách
bắt đầu ngay tại đây!
Chết tiệt thật!
Walter, bác đang tìm gì thế?
Máy ghi địa chấn của bác.
Làm sao bác có thể
ghi được các cơn địa chấn cực nhỏ...
nếu không có máy ghi địa chấn chứ?
Walter, chúng ta để nó
ở phía sau nhà.
Vậy sao con vẫn còn ngồi đó?
Tôi sẽ đi lấy.
Bố biết không, một câu cám ơn
không làm bố chết được đâu.
Bố rất xin lỗi
nếu như vào lúc này,
khi vũ trụ đang sụp đổ,
bố lại đi quên mất
từ kỳ diệu đó.
Walter, cháu hiểu là
bác đang lo lắng,
nhưng lúc này thì
chúng ta chưa biết chắc được...
thứ chúng ta đang gặp phải
có khi chỉ là một chấm nhỏ mà thôi.
Không phải là
một chấm nhỏ đâu, cháu yêu.
Nó là cả một cái hố,
mà rất có khả năng
dẫn tới một con xoáy.
Đúng,với các thám tử
thì phải nói là "có thể".
Đúng, bố đồng ý là
chúng ta cần bằng chứng.
Và đó là việc của con.
Bố muốn tất cả dữ liệu mà
chúng ta có thể thu được từ vị trí đó.
Phổ kế kỹ thuật số.
Máy dò sóng điện.
Chúng ta phải dò theo
bất cứ điều bất thường nào.
Walter, đây vẫn là giả thuyết thôi mà.
Peter, bố biết đây không phải là...
ngành khoa học chính xác tuyệt đối.
Có lẽ con muốn
bố để cho Olivia...
rơi vào một trạng thái sợ hãi và
căng thẳng hơn...
với hy vọng là cô ấy sẽ
có được những ý niệm...
từ phía bên kia.
Ý con không phải thế.
Địa chấn kế của ông đây.
Cám ơn nhé, Astrid.
Được rồi, Walter, chúng ta sẽ
lắp đặt cái này tại Rosencrantz.
Nếu có hoạt động địa chấn nào
xảy ra,
bác sẽ là
người đầu tiên được biết.
Được rồi. Cám ơn cháu!
Làm ơn đi đi.
Con muốn nghe gì cũng được.
Walter, chuyện này là sao?
Không có gì đâu.
Cô còn nhớ
vụ tấn công bằng chất hoá học...
trên xe bus
vài năm trước không?
Có, đó là một trong
những vụ đầu tiên của chúng ta.
Tôi muốn hồ sơ vụ việc đó,
và tôi cần các ghi chép của phòng thí nghiệm
cho vụ đó nhé. Làm ơn đi!
Sao lại thế?
Trời ơi!
Hôm nay là ngày
"nghĩ lại 2 lần những gì mình làm" à?
Bởi vì tôi đã
không được thông báo.
Tôi sẽ lấy hồ sơ cho ông, Walter.
Địa chấn kế được bật rồi.
Được rồi, Walter,
bọn con đã lắp đặt xong mọi thứ.
Bố không làm từ đó được à?
Thôi được rồi.
Bọn con sẽ ở lại đây.
Vâng, tạm biệt bố.
- Anh đang đùa à?
- Ông ấy muốn chúng ta ở lại đây.
Ông ấy biết là ngoài trời
chỉ có 12 độ chứ?
Ông ấy nói phải ở gần
phòng khi chúng ta có...
sự xác định vào phút cuối.
Anh có thực sự nghĩ rằng
đây là lúc kết thúc của thế giới...
mà chúng ta đang biết không?
Nếu đúng là có,
thì chẳng có lý do gì...
để phải chờ ngoài trời lạnh
như thế này.
Có một quán bar
ngay bên kia đường.
Chờ chút, anh nghĩ
đây là lúc...
để làm vài ly sao?
Có ai nói gì về làm vài ly đâu?
Có thể họ có khoai tây chiên.
Là anh nói đấy nhé.
Xin chào, bà Merchant.
Chào Jimmy.
Lựa chọn bài bí ẩn,
sắp đến đấy.
Là bài Feelings hả?
Không.
Anh đã nói với em
về cái lần...
Walter thể hiện tài ca hát...
bằng bài "Never, Never Gonna
Give You Up" dành cho anh chưa?
Chưa, nhưng em thực sự
thích Barry White.
Lần đó ông ấy chỉ
có đúng đôi tất trên người.
Ông ấy cứ xoay vòng vòng.
Có rất nhiều trò.
Thôi, thế là đủ rồi.
Anh biết không, hôm trước
khi anh nói...
về cảm giác khi anh nghĩ
đến việc em ở cùng anh chứ?
Và anh nói là...
nó thật tuyệt.
Có.
Em muốn biết
cảm giác đó như thế nào.
Nhưng...
Olivia? Cái gì thế?
Em cần chút không khí.
Em xin lỗi.
Olivia.
Nghe này, dù nó có là gì đi nữa,
nếu em nghĩ rằng
đó là một sai lầm...
Peter... anh đã có ý niệm.
Khi chúng ta hôn nhau.
Anh đã có ý niệm gì đó.
Thế nên em sợ.
Sợ cái gì chứ?
Sợ rằng họ đúng.
Rằng việc này
không chỉ là về cô ấy.
Em nghĩ có lẽ là do em.
Em nghĩ chính là em
đã ngăn tình cảm của chúng ta lại.
Có lẽ chỉ do em không chịu được
việc bị tổn thương.
Olivia, thôi nào,
em biết điều đó không đúng mà.
Phải là thế.
Em rất sợ.
Sợ em không thể sửa chữa được.
Chuyện đó... chỉ là vấn đề
bản thân em thôi.
Em thấy gì thế?
Peter?
Con có thấy những chỉ số đó không?
Có chuyện gì thế?
Con không biết.
Con sẽ gọi lại cho bố sau.
Peter?
Có chuyện gì thế?
Ông ấy là ai vậy?
Chồng tôi.
Hồn ma của ông ấy.
Chẳng có gì cả.
Bố đã nghĩ là phải có
rò rỉ phóng xạ gì đó...
từ đằng kia.
Vậy bố không cho là
đó là hồn ma người chồng của bà ấy?
Trên đời làm gì có ma.
Đó là nơi bố vẽ
vạch phân chia hả?
Các hồn ma?
Belly và bố vẫn luôn
tranh cãi nhau về vấn đề...
chuyện gì xảy ra với
năng lượng của con người...
sau khi họ chết đi.
William đã đưa giả thuyết là
chúng ta có thể...
thu được năng lượng đó...
bằng cách dùng thứ mà
ông ấy gọi là nam châm linh hồn.
Cái tên đó kêu nhỉ.
Ông ấy nói
nếu như ông ấy đúng,
ông ấy sẽ có thể liên lạc được
với bố từ phía bên kia.
Bố vẫn còn chưa quên
cuộc gọi đó.
Nếu cô ấy không thấy
hồn ma của chồng bà ấy,
vậy thì bà Merchant
đã nhìn thấy cái gì?
Bà Merchant...
lần đầu tiên bà thấy được
chồng bà là khi nào?
Ý cô là sau khi ông ấy mất hả?
Ông ấy bắt đầu đến thăm...
được vài tháng nay.
Hình như hai ông bà đã
ở bên nhau một thời gian rất dài.
Gần được 45 năm.
Những bức ảnh này đẹp quá.
Ông ấy là người chụp à?
Ông ấy thích giả vờ như thế.
Khi chúng tôi đi du lịch,
ông ấy nói với mọi người là
mình làm việc cho tạp chí Địa lý quốc gia.
Tôi biết là việc đó...
nghe thật kinh khủng.
- Không đâu.
- Nhưng chuyện bịa nho nhỏ đó...
khiến chúng tôi bị
hạn chế một chút...
nhưng được vào
những nơi rất đẹp.
Chúng tôi không có con,
nên... đó là niềm vui của chúng tôi.
Chúng tôi đã là
một nhóm tuyệt vời.
Thứ lỗi cho tôi,
nhưng ông Derek qua đời thế nào?
Rất ngu ngốc.
Cầu chì bị nổ,
chuyện thường xảy ra đó mà.
Và chúng tôi tung đồng xu
như mọi khi.
Bất cứ khi nào có một việc vặt
mà cả 2 người đều không muốn làm,
chúng tôi tung đồng xu.
Lần đó Derek thua.
Trong lúc nối dây
đã bị chập mạch.
Ông ấy chết ngay lập tức.
Sau cái chết của ông ấy,
chắc hẳn bà đã rất tuyệt vọng.
Có phải đó là lúc
ông ấy bắt đầu đến tìm bà?
Không.
Tôi không thể ra được khỏi giường
sau đám tang.
Chúng tôi đã ở bên nhau
từ khi 20 tuổi.
Ông ấy đã là một phần của tôi.
Rồi ông ấy lại đi mất.
Thế lần đầu tiên bà thấy ông ấy...
sau khi ông ấy mất
là lúc nào?
Vài ngày sau đó.
Khoảng bữa tối.
Trong khoảnh khắc đó,
tôi đã quên mất.
Tôi tự hỏi là liệu Derek...
có muốn ăn không.
Rồi sau đó tôi nhớ ra...
ông ấy đã mất.
Và tôi chỉ cảm thấy
nỗi tuyệt vọng.
Tất cả những gì tôi muốn
là ông ấy.
Ngay cả khi điều đó có nghĩa là...
tôi đang chết dần mòn.
Và đó là lúc ông ấy đến.
Ông ấy đến để ở cạnh tôi.
Khi tôi cần ông ấy.
Hai người đã sống ở đây
được bao lâu rồi?
Hơn 40 năm rồi.
Derek là chủ căn hộ này.
Chúng tôi dọn đến
sau khi kết hôn.
Walter, sao bác lại hỏi
câu hỏi đó?
Bà ấy đã sống ở đây bao lâu...
thì có gì quan trọng?
Bởi vì...
nếu chồng bà ấy
có căn hộ này,
thì nó giữ vũng được lý lẽ...
rằng bản sao của chồng bà ấy...
cũng có căn hộ này
ở phía bên kia.
Điều đó chứng tỏ bác đã đúng.
Vũ trụ đang bị rạn nứt ra
từ ngay điểm này.
Người phụ nữ đó
đã thấy xuyên qua được phía bên kia...
và nhầm ông Derek kia
với chồng bà ấy.
Đó là lý do tại sao
cháu cũng thấy được ông ấy.
Đúng!
Và nếu kết cấu
ngăn cách hai vũ trụ của chúng ta...
mỏng đến mức bà Merchant...
có thể nhìn thấu qua nó...
Thì chuyện này không tốt chút nào.
Walter, con hiểu vì sao
bà ấy có thể nhìn thấu qua...
và con lại không thấy,
nhưng... sao có thể...
có chuyện bà Merchant
nhìn xuyên qua được?
Ngay lúc này, bố không quan tâm
đến chuyện bằng cách nào, Peter ạ.
Bố quan tâm hơn đến việc
điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Thì thế nào...
Hãy nghĩ đây là
điểm mềm trong vũ trụ...
nhưng bất kỳ sự cố nào...
cũng làm chỗ yếu càng yếu hơn.
Cho đến lúc, cuối cùng...
Một con xoáy...
Một cái hố lớn,
xô vào và xoá sạch sẽ...
mọi thứ xung quanh nó.
Cũng như những gì chúng ta thấy
xảy ra ở phía bên kia.
Walter, tôi đã tìm ra.
Tốt rồi.
Sao mà lâu thế?
FBI đã chuyển hồ sơ
của vụ việc đó...
sang Massive Dynamic.
Hồ sơ gì?
Các vụ tấn công xe bus chở người đi làm
khoảng vài năm trước.
Nó phù hợp thế nào với chuyện này?
Bố đã lo về chuyện này...
từ khi chúng ta quay lại
từ phía bên kia.
Chúng ta sẽ phản ứng thế nào
nếu một con xoáy mở ra ở đây.
Làm sao chúng ta có thể
bắc được cái cầu.
Walter, làm ơn đừng nói là
bác đang nghĩ đến...
Con có bỏ lỡ gì không?
Chúng ta sẽ làm điều tương tự...
như họ đã làm ở bên kia.
Chính phủ yêu cầu chúng ta
phân tích cái này...
vì tính chất quân sự của nó.
Chưa từng có ai
thấy thứ gì như vầy trước đây,
nên có mối quan tâm đến nó.
Lý do tốt đấy.
Nếu tôi đúng,
cái này có thành phần...
tương tự như loại vật chất
mà Walternate đã dùng.
Chúng ta phải cần đến
nửa tá khoa học gia giỏi nhất.
Và... người bạn nóng nảy đó,
Brandon.
Tiến sĩ Bishop,
cho tôi nói thẳng nhé.
Thực sự ông đề nghị là...
FBI sẽ bao bọc toà nhà này
bằng hổ phách ư?
Có lẽ là cả khối nhà.
Nói với họ là họ có thể
tham khảo ghi chép của tôi.
Thôi đi, Walter.
Ý cháu là, chúng ta đã thấy
hổ phách gây ra chuyện gì...
cho phía bên kia, với
hàng ngàn người bị kẹt trong đó.
Không cần đề cập đến
phản ứng của công chúng.
Chúng ta sẽ chứng kiến
sự cuồng loạn của đám đông.
Tôi hiểu,
nhưng mọi người nghĩ...
công chúng sẽ phản ứng thế nào...
nếu điểm mềm đó
biến thành một con xoáy?
Một hố đen sẽ nuốt chửng
phân nửa khu Brooklyn.
Chúng ta nên bắt đầu.
Được rồi, tôi hiểu là...
đó là sách lược cuối cùng,
nhưng đó là sách lược tệ.
Cô biết về chuyện này...
rõ hơn bất cứ ai
trong chúng ta.
Ở bên đó người ta đã
dùng phương thức gì?
Được rồi, đội Fringe đi vào...
và, ừm, đánh giá tầm thiệt hại.
Rồi họ lập một vành đai.
Họ di tản càng nhiều người càng tốt.
Một khi chiếc hộp
đã được đặt vào đúng chỗ,
khí ga được phân tá ra,
và chỉ trong chốc lát,
hổ phách đông cứng lại.
Tôi phải đưa chuyện này
lên cấp trên.
Ông vẫn chưa hình dung được
phải gặp tổng thống thế nào phải không?
Tôi đã biết ông ấy rồi.
Ông ấy không ưa tôi.
Tôi đánh gôn thắng ông ấy mà.
Anh đang nghĩ gì thế?
Anh hiểu
mối quan tâm của Walter,
nhưng vẫn phải có cách khác chứ,
đúng không?
Anh sẽ xem xét những thông tin
mà chúng ta có...
về những điểm mềm khác.
Walter vẫn chưa hiểu được
cái gì gây ra các sự cố.
Nhưng nếu như có một điểm mềm mới,
thì tại sao lại là ở đó?
Sao lại là toà nhà đó?
Nếu chúng ta có thể tìm ra được,
có lẽ sẽ biết được cách
ngăn chặn nó.
Được rồi, hãy tìm
tất cả các báo cáo địa chất...
từ toà nhà Rosencrantz,
trở lại với sự cố đầu tiên
được trình báo,
và xem chúng ta đã bỏ lỡ điều gì.
Chúng tôi chưa từng làm theo
các tham số dựa trên ghi chép của ông.
Và chúng tôi nghĩ hỗn hợp này
sẽ tái tạo lại...
thứ hợp chất mà
ông đang tìm kiếm.
Thế nào rồi?
Walter, ông không sao chứ?
Trong một thời gian dài,
tôi luôn sẵn sàng...
nghĩ đến điều tồi tệ nhất
của Walternate.
Rằng ông ta là một kẻ xấu xa.
Sẵn sàng dùng mọi cách cần thiết...
để đạt được những gì ông ta muốn.
Tôi nghĩ điều đó sẽ giúp dễ dàng
phán xét những gì tôi đang làm hơn.
Giờ chúng ta phải đối mặt
với cùng một quyết định.
Và tôi rút ra là chúng ta đang làm
chính xác cái điều mà ông ta đã làm.
Điều đó đã biến tôi
trở thành loại người gì vậy?
Là người hỏi đúng câu hỏi.
Bà không nghĩ là ông ta cũng
ở lại với họ đấy chứ?
Hợp chất đã sẵn sàng, thưa ngài.
Không có gì bất thường
trên bề mặt.
Không có đường hầm ngầm nào,
không có tuyến đường lớn nào.
Chúng ta đã bỏ qua gì rồi?
Này...
Anh xin lỗi...
Người phụ nữ mất chồng ấy,
Alice Merchant...
Sao bà ấy lại có thể
nhìn thấu qua phía bên kia?
Em có thể làm được,
nhưng chỉ khi em...
cảm xúc của em lên cao.
Cảm xúc mạnh
chính là cách làm của em.
Bà ấy đang đau lòng
vì người chồng đã mất.
Đó cũng là cảm xúc mãnh liệt.
Đúng thế, nhưng
ai cũng mất đi người yêu thương mà.
Điều đó buồn thật, nhưng cái gì
đã khiến bà ấy trở nên đặc biệt?
Phải, và... tại sao
bà ấy chỉ thấy...
bản sao của người chồng
chứ không thấy chính mình?
Ý em là, nếu họ cùng sống
ở phía bên kia,
thì đáng lẽ bà ấy phải
thấy cả 2 người chứ, đúng không?
Có lẽ Alice kia
đã thua khi tung đồng xu.
Bà ấy nói với em là
họ đã chơi tung đồng xu...
để xem ai là người phải
đi sửa cầu chì.
Có lẽ là điều tương tự vậy...
đã xảy ra ở bên kia,
nhưng ở phía bên kia...
Alice chết thay vì Derek.
Được rồi...
Sẽ thế nào nếu như
chúng ta đã nhìn nhận sai?
Nếu như không phải về vật lý,
mà là về con người thì sao?
Tiếp tục đi.
Hoàn toàn có khả năng là
cả hai con người,
cùng đau buồn vì
phiên bản của nhau...
tại cùng một điểm,
và do đó gây ra điểm mềm?
Một loại bẫy lượng tử cảm xúc.
Có thể.
"Hành động như có ma quỷ
ở khoảng cách xa."
Einstein.
Hai đối tượng tác động
qua lại lẫn nhau...
dù cho có bị ngăn cách
bởi một khoảng cách rất lớn.
Con người biết cách chơi chữ mà.
Vậy là rất có khả năng.
Về lý thuyết.
Bác phải thử nghiệm nó.
Và bác sẽ phải tìm ra...
làm điều đó như thế nào.
Dunham nghe.
Olivia, tôi đang nhận được...
rất nhiều hoạt động địa chấn
ở sườn dốc trong công viên.
Nó lại xảy ra nữa.
Phía Nam của con đường
đã kiểm xong, thưa sếp.
Di chuyển lên phía Tây và
nhập với đội Bravo.
Tôi muốn có cập nhật
trong 5 phút nữa.
Đó có phải là
thiết bị tạo hổ phách không?
Tôi đã chuẩn bị
một bộ phận kích nổ từ xa,
để đặc vụ của anh
không bị dính vào trong đó.
Hai người, hãy cầm
khối trụ này.
Đặt nó lên cầu thang,
rồi báo cáo trực tiếp về cho tôi,
mau lên.
Thưa sếp, tôi nghĩ
vẫn còn một lựa chọn khác.
Giải thích ngắn gọn thôi...
người phụ nữ có thể nhìn thấu
qua phía bên kia,
sẽ thế nào nếu như
tai nạn kỳ quặc...
đã giết chết chồng bà ấy ở đây...
cũng giết chết người vợ
ở phía bên kia?
Và nỗi đau khổ mạnh mẽ đó
mà cả hai cùng trải qua...
bằng cách nào đó lại
trộn lẫn hai vũ trụ lại với nhau?
Cô nghĩ tất cả chuyện này
là do cảm xúc sao?
Một vài chất hoá học
xảy ra tự nhiên trong cơ thể,
như cortexiphan,
đã cho phép Olivia
nhìn được phía bên kia,
nhưng chỉ khi cô ấy sợ hãi.
Chúng ta không biết cảm xúc của bà ấy
làm điều này như thế nào,
nhưng chúng ta biết là có.
Tiến sĩ Bishop,
có đáng làm chuyện này không?
Cũng có cơ hội.
Nhưng bẫy lượng tử
là một việc rất rủi ro.
Tôi không chắc chắn.
Sếp, chúng ta có một cư dân...
từ chối di tản.
Bà Merchant, phòng 6B.
- Hãy cho mệnh lệnh.
- Chính là bà ấy.
Lôi bà ấy ra
không giúp được gì đâu.
Không gian và thời gian
không thích hợp.
Nếu Peter và Olivia nói đúng,
và hai người đó chịu trách nhiệm
về những gì chúng ta đang thấy,
thì cũng không quan trọng
việc họ cách nhau một inch..
hay là hàng dặm.
Liên kết hạ nguyên tử
cũng vẫn như cũ thôi.
Bà ấy cần phải
cắt đứt mối liên kết đó,
và tự giải thoát mình.
Ông đề nghị gì?
Chúng ta phải thuyết phục bà ấy
rằng đó không phải chồng bà ấy...
rằng bà ấy đang tự giam mình.
Điều đó sẽ ngăn chặn được
việc này sao?
Có khả năng.
Nhưng trước khi chúng ta
thử đến hổ phách,
chúng ta phải cố.
Nếu tôi ra mệnh lệnh,
tôi muốn hai người
ra khỏi đó ngay lập tức.
Không được do dự.
Hiểu chưa?
- Vâng, thưa sếp.
- Đi đi.
Ông ấy đã ở đây rồi.
- Alice...
- Đi đi.
Tôi không muốn
các người ở đây.
Alice, điều tôi đang nói với bà...
sẽ hết sức khó hiểu.
Nhưng mọi thứ đang xảy ra
trong toà nhà này...
là từ bà mà ra.
Bởi vì bà và Derek.
Giờ bà là người duy nhất
có thể ngăn chặn được nó.
Nhưng để làm thế,
bà phải để cho ông ấy đi.
Tôi sẽ không làm thế.
Tôi có thể hiểu được
bà cảm thấy thế nào.
Được rồi, Alice,
người đàn ông bà đang thấy,
ông ấy không phải hồn mà,
và ông ấy không phải chồng bà.
Ông ấy trông giống Derek.
Hoàn toàn giống Derek.
Vậy thì ông ấy là ai?
Chúng ta còn bao lâu?
Không làm ***ết được.
Thưa sếp, thiết bị đã vào vị trí.
Tôi muốn tất cả các đội
ngay lập tức ra sau vạch.
Vâng thưa sếp.
Cô nói sai rồi.
Tôi thề với bà.
Người mà bà đang nhìn thấy,
ông ấy từ một nơi khác.
Ông ấy từ một thế giới khác.
Cô đang nói cái gì thế?
Trong thế giới của mình,
ông ấy cũng mất vợ.
Và bà ấy trông
y hệt như bà.
Ông ấy cũng phạm phải sai lầm
y như bà.
Ông ấy nghĩ bà là vợ ông ấy.
Giờ thì tôi biết
điều này nghe thật điên rồ,
nhưng tất cả những người
đã rơi từ ban công,
tất cả họ đều chết bởi vì...
hai ông bà không chịu tách rời nhau.
Tất cả chuyện này xảy ra
là do bà,
và bà có thể ngừng nó lại
nếu để cho ông ấy đi.
Alice...
Tình yêu...
Là anh đây.
Em có thể nghe thấy anh.
Derek, em đã nghe thấy anh!
Olivia...
Giờ anh cũng thấy ông ấy rồi.
Em yêu...
Anh nhớ em.
Em cũng nhớ anh.
Có phải...
ánh sáng đó, có phải là
thứ mà tôi đang nghĩ không?
Nhìn thấy phía bên kia.
Phải, tất cả chúng ta đều thấy.
Dunham, Bishp,
tôi muốn hai người ra khỏi đó ngay.
Nghe rõ không?
Tôi nhắc lại, hai người...
Còn rất nhiều thứ
để nói với em.
Những điều mà
anh không có cơ hội để nói.
Anh không nghĩ là toà nhà
có thể chịu được hơn nữa đâu.
Bà ấy không chịu bỏ cuộc.
Chuyện gì xảy ra thế?
Những chuyển dịch rất nhanh
trong khí áp.
Tĩnh điện.
Tiến sĩ Bishop...
Đó là con xoáy.
Nó bắt đầu rồi.
Tôi bật khối hổ phách
như thế nào đây, tiến sĩ Bishop?
Bật nó lên.
Kéo cái chốt ra.
Di tản ngay,
có nghe tôi không?
Đây là lệnh trực tiếp.
Alice, bà phải nghe chúng tôi.
Người đó không phải là
chồng của bà.
Ai thế? Những người
đang ở cùng em là ai thế?
Làm ơn đi Alice.
Nhìn tôi này.
Bà phải để cho ông ấy ra đi.
Làm sao cậu có thể yêu cầu tôi làm thế?
Tôi không thể làm được.
Tôi không thể.
Không thể.
Tôi biết.
Nhưng bà đã có...
những thứ mà hầu hết chúng ta
chỉ dám mơ đến.
Một cuộc đời
bên cạnh người mà bà yêu.
Hãy nhìn quanh bà.
Cả ngôi nhà của bà
đầy những vật kỷ niệm...
những bức ảnh, những cuống vé.
Bằng chứng của một cuộc đời
đã chia sẻ với ai đó.
Bằng chứng cho những gì bà và Derek
đã có với nhau...
là có thật.
Và tôi biết rằng
khi bà có thứ gì thực sự,
bà sẽ làm bất cứ gì
để giữ cho nó khỏi bị mất đi.
Nhưng làm ơn mà,
bà phải để cho ông ấy đi.
Alice, anh nhớ em rất nhiều.
Và mấy đứa con gái
cũng nhớ em.
Chúng ta không có con.
Tất nhiên là có chứ.
Không.
Tôi không phải là vợ ông.
Vợ ông đã mất rồi.
Và Derek của tôi cũng thế.
Trên này ổn rồi.
Mọi việc dưới đó ổn chứ?
Tôi biết là
có rất nhiều điều phải chấp nhận.
Tôi không chắc là mình thực sự
hiểu những gì đã xảy ra.
Và tôi không chắc là
có gây ra sự khác biệt nào không...
nếu như tôi đã gây ra.
Cô biết đó...
hôm nay là ngày...
mà tôi chưa từng
tưởng tượng ra được.
Nhưng những thứ không thể...
đã thành có thể.
Ai dám nói là
một ngày nào đó...
tôi sẽ không gặp lại ông ấy chứ?
Có lẽ bà sẽ gặp lại.
Walter...
Người dọn dẹp
cần vào để hút bụi.
Vài phút nữa thôi.
Cảnh đẹp quá, phải không?
Hôm nay ông đã cứu mạng
rất nhiều người.
Và ông nên cảm thấy tự hào.
Không.
Hôm nay không phải là thắng lợi.
Hôm nay là điềm báo
của những gì sẽ đến.
Walter, bay giờ
ông không biết nó có thật hay không.
Không may là tôi biết.
Nếu con xoáy đó mở ra,
tôi sẽ có thể đóng nó lại.
Và khi đó sẽ có vết nứt mới...
và chúng ta sẽ
đóng những vết nứt đó,
và những vết nứt đó
trong vũ trụ của chúng ta...
sẽ gây ra những vết nứt lớn hơn...
Ở bên kia, hàng thập niên
nghiên cứu và kiếm tài trợ,
giải pháp tốt nhất mà Walternate
có thể nghĩ ra là cái này.
Và như thế là không đủ.
Một khi các vũ trụ
bắt đầu rã ra,
thì sẽ không gì cản nổi.
Tôi không biết
làm sao để chặn lại được.
Vậy htì...
tôi nghĩ ông cần phải học.
Xin chào.
Chào.
Anh xin lỗi, anh nghĩ
em là Walter cơ.
Ông ấy mất tích à?
Không, ông đang ở New York.
Thế nào?
Mọi chuyện ổn chứ?
Vâng.
Em có lẽ trở nên quá tự phụ,
nhưng,... em đang nghĩ có thể...
Tất nhiên rồi.
Em vào đi.
Anh sẽ lấy vài ly.
Mừng thảm hoạ
vừa vặn được đẩy lui.
Hoặc ít ra là
cũng được hoãn lại.
Peter, điều anh nói với
bà Merchant...
Em muốn điều anh muốn.
Em nghĩ chúng ta có thể làm gì?
Anh có phát sáng không?
Không.
Có gì không?
Chẳng có gì.
Tất cả chỉ số đều nằm trong
mức bình thường.
Lạ thật, vì Astrid...
đã báo là có sự kiện cấp 4
ở địa điểm này,
và cô ấy chưa từng sai bao giờ.
Anh kiểm tra pin chưa?
Rồi.
Đặc vụ Dunham
của đơn vị Fringe.
Tôi xin lỗi đã làm phiền
trễ thế này.
Nhưng tôi đang thắc mắc là
ông có tình cờ chú ý đến...
điều gì lạ xảy ra
trong khu vực này không?
Không có gì cả.
Được rồi. Gia đình ông thì sao?
Có thể họ...
Không, tôi sống một mình ở đây.
Vợ tôi đã chết vài tháng trước.
Tôi rất tiếc.
Nếu ông có thấy điều gì,
hãy gọi đường dây nóng nhé.
Vâng.
Cám ơn ông rất nhiều.
Huỷ quy trình cách ly.
Nếu có một khe hở ở đây,
thì giờ nó đã đóng rồi.
Translated by Mp3sony
Resync by mori90