Tip:
Highlight text to annotate it
X
Cậu làm được mà.
Dịch và chỉnh sửa bởi: Mido_Ban
.:phudeviet.org:.
Bạn đã gọi đến số của Walter White.
Xin để lại tên, số điện thoại và
lí do cuộc gọi. Cám ơn.
Lần thứ ba rồi.
Walt, nếu anh có nhà
thì nhấc máy đi.
Em muốn cả hai ta làm việc này
nhưng thằng nhỏ sắp dậy,
và em thì không thể giấu nó được,
em rất tiếc,
em đợi anh hết mức có thể rồi
em sẽ tiến hành mà không có anh,
vậy nên...
gọi lại cho em nhé.
Mừng sinh nhật mười sáu tuổi nào.
Cám ơn mẹ.
Mẹ cứ tưởng
con ngủ hết ngày luôn cơ.
Giờ gần trưa rồi, nên mẹ nghĩ
quyết định đầu tiên của ngày trọng đại này
là ăn sáng hay ăn trưa đây.
- Bánh kếp được không ạ?
- Thì bánh kếp.
À hộ mẹ tí.
Sáng mẹ quên chưa lấy báo.
Ra lấy hộ mẹ được không?
- Được chứ ạ.
- Cám ơn con.
Ngạc nhiên chưa!
Món quà của hai bố mẹ.
Trông được phết, há?
Vâng. Cám ơn mẹ.
Tuyệt quá.
Mẹ đã tìm hiểu rất kỹ rồi, và
mẹ thấy ấn tượng với
chiếc này nhất.
Rất nhiều tính năng hay,
về động cơ, lượng xăng tiêu thụ,
lại rộng rãi nữa,
mấy anh em bạn bè tha hồ lượn,
và tất nhiên là an toàn,
đã qua tay mẹ chọn mà lại.
Có cả máy nghe đĩa,
con có thể vừa nghe nhạc vừa lái xe,
vậy nên con biết không?
Bữa sáng có thể đợi.
Con muốn làm một vòng không?
Có lẽ để sau ạ.
Bụng con đang réo đây.
Được. Thế ta vào...
chế biến bánh kếp thôi.
Saul? Anh ấy có ở đây.
Quá tệ.
Ý tưởng này quá tệ.
Saul.
Bảo anh ta vào đi.
Anh Beneke. Saul Goodman.
Cám ơn anh đã đến.
Xin chào.
Mời ngồi.
Tôi...
không hiểu tại sao mình ở đây?
Phải do chủ nợ tôi không?
Chủ nợ? Không.
Tôi sẽ nói thẳng luôn,
tôi có tin buồn phải thông báo.
Dạo này đen quá mà.
Bà cô Birgit của anh
đã qua đời.
Tôi xin lỗi, ai cơ?
Có vẻ như bà ấy
chết ở Diekirch, Luxembourg,
khoảng tám năm về trước.
Hai người chắc thân lắm nhỉ, vì...
Có lẽ đây là tin tốt mới đúng.
Birgit để lại
một mảnh đất khá rộng,
và anh, Beneke,
là người thụ hưởng chính.
- Cái gì?
- Có vẻ như bà ấy không có họ hàng gần hơn,
nên trong khi tòa án bên đó kiếm người thừa kế còn sống sót,
mảnh đất vẫn cứ nằm đó.
Tôi không biết
mình có họ hàng ở Luxembourg,
càng không nghĩ ra nổi ai
lại đưa tên tôi vào di chúc của họ.
Đây này.
Bà ấy không để lại di chúc,
chắc thế nên mới lâu vậy.
Họ lần được tới bố anh,
nhưng ông ấy đã qua đời, tôi rất tiếc,
anh sau ông ấy nên anh
sẽ được thừa kế số tiền
621,552.33 đô.
Khi nào Don Eladio mới tới?
Xem tình hình chế đá thế nào đã.
Ai là hóa học gia?
Đùa hay thật đấy?
Ông ta đang hỏi
cậu có phải hóa học gia thật không.
Tôi là một người trong đội.
Giới thiệu thế được rồi.
Bắt tay vào việc thôi.
Axit phenylaxetic ở đâu?
Cho anh ấy biết
axit phenylaxetic ở đâu.
Bọn tôi tự pha chế.
Tất cả các nguyên liệu
đều có ở đây.
Họ tự pha chế.
Cái gì?
Tôi... tôi không làm vậy.
Có vấn đề gì à?
Tôi luôn lấy
từ mấy thùng phuy có hình con ong.
Cách tôi làm là vậy.
Anh Pinkman cứ tưởng khi đến đây
axit phenylaxetic đã sẵn sàng rồi.
Axit đó sinh viên cao đẳng
cũng pha chế được.
Ông đưa một tay nghiệp dư
đến đây làm gì thế?
- Hắn ta nói gì vậy?
- Bọn tôi đang nói chuyện.
Thật quá vớ vẩn.
Tôi sẽ không để
một thằng nhóc con
đến axit phenylaxetic còn không
pha chế nổi
dạy tôi phải làm thế nào đâu.
Nói với thằng khốn này nếu hắn muốn học
cách chế hàng của tôi,
hắn phải làm theo cách tôi bảo,
cách đúng nhất.
Tôi nói được tiếng Anh đấy.
Vậy ông hiểu
thằng khốn nghĩa là gì.
Giờ thì đi pha chế
axit phenylaxetic đi, thằng khốn.
Sẽ phải mất bao lâu
để pha chế thứ anh ta cần?
Tôi không biết.
- Nhanh nhất cũng phải vài tiếng.
- Tôi có thể đợi.
Càng có thời gian trao đổi
về tình trạng của xưởng pha chế này.
Mấy người
không có tiêu chuẩn gì sao?
Bẩn kinh lên được.
Ta sẽ phải kiểm tra toàn bộ
các chum, bể chứa, mọi bề mặt tiếp xúc hóa chất,
dọn sạch tất cả các nguồn gây ô nhiễm,
xong mới bắt đầu điều chế được.
Hiểu chưa?
Chú mày nghĩ mình là ai thế?
Tôi là kẻ sếp ông đưa tới đây
để mở mắt cho ông,
và đúng là ông cần mở mắt thật,
với cái kiểu để xưởng bẩn thế này.
Ông chưa bị đuổi là còn may đấy.
Giờ, nếu muốn được ở lại,
tôi khuyên ông nên thôi nhăn nhó
và làm như tôi nói đi.
Dọn dẹp đi.
Bạn đã gọi đến số của Walter White.
Xin để lại tên, số điện thoại và
lí do cuộc gọi. Cám ơn.
Bố! Bố có trong nhà không?
Con đang ngoài cửa đây.
Bố không sao chứ?
Con biết bố ở nhà. Xe bố vẫn ở đây.
Bố không đến dự sinh nhật con,
con có cảm giác
có gì đó không ổn rồi.
Con gọi 911 đây.
Con không biết phải làm gì nữa.
Bố?
Nếu định vào thì vào đi.
Bố bị sao vậy?
Đã xảy ra chuyện gì?
Bố đánh nhau.
Ý bố là sao? Đánh nhau thật á?
Bố có định
kể cho con không đây?
Con làm gì vậy?
Con gọi mẹ.
Đừng làm vậy.
Nghe này, bố...
Bố cám ơn con đã lo.
Bố không sao đâu.
Đừng kể cho mẹ.
Tại sao?
Bởi vì...
Bố đã đi đánh bạc.
Nếu con kể cho mẹ,
mẹ con sẽ lại cằn nhằn đến lúc
bố phát điên lên,
thế nên...
đây là bí mật
của hai bố con mình nhé?
Con có thể giúp bố không?
Mình con biết thôi nhé.
Con không hiểu.
Tại sao bố lại đánh nhau chứ?
Và với ai?
Bố đã mắc sai lầm.
Là lỗi của bố.
- Bố xứng đáng bị thế này.
- Bố...
Không sao mà.
Là lỗi của bố hết.
Bố...
Bố xin lỗi.
Bố xin lỗi.
Bố...
lại đây nào.
Thôi mà bố. Ổn rồi mà.
Ổn rồi mà.
Bố nghe con, mọi việc ổn rồi.
Nhìn con này.
Không sao rồi.
Không sao đâu bố.
Đi nào.
Tốt rồi.
Sinh nhật con thế nào?
Vui lắm. Bố nghỉ ngơi đi.
Xe mới thế nào?
Con lái nó đến đây hả?
Vâng.
Tốt lắm.
Con thích nó chứ?
Chắc chắn rồi.
Xe lái thích lắm.
Thế tốt rồi, Jesse.
Thế chứ.
Làm tốt lắm.
Khởi đầu
của hàng nghìn mẻ tiếp.
Thật á?
Là sao?
Cậu ở lại đây.
Cậu thuộc về các-ten rồi.
Anh không thể đến đây được.
Người ta dễ nhận ra lắm.
Trong bán kính 5 dặm
có cái xe buýt nào không dán mặt anh chứ.
Sao cũng là người, cũng phải rửa xe mà.
Nghe này, chuyện không quan trọng
tôi đã chẳng đến.
Thế có chuyện gì?
Tôi đã gặp
ông bạn Beneke của chị,
một ý tưởng tệ,
tôi xin được nhắc lại lần nữa.
Phải, nhưng vẫn còn hơn vào tù.
Đúng không?
Đúng là hơn thật, và tôi đã dốc gần hết
quỹ ra như chị yêu cầu.
Tốt.
Không tin nổi hắn ta tin
câu chuyện đó.
"Bà cô Birgit." Gì cơ?
Nhưng bà chị đã đúng.
Đúng là nhìn thấy dải số 0 đó
ai cũng hoa mắt lên ngay,
giống như bị chóng mặt
khi đi đường cao tốc ấy.
Rồi, thế có vấn đề gì?
Nói ngắn gọn là mức tin tưởng
thằng cha này của tôi và chị
khác nhau hoàn toàn,
nên tôi đã để mắt
tới tài khoản ngân hàng của hắn,
và đã lấy được báo cáo tín dụng.
Chị nhìn cái thời điểm mà xem.
3:54 chiều qua.
Ba tiếng sau khi rời khỏi
văn phòng của tôi.
Anh ta mua một con Mercedes SL550.
Thực ra chỉ thuê thôi,
nhưng hắn đã đặt 4500 đô.
Mỗi tháng trả thêm 1830 đô,
tính năng đủ hết.
Hắn còn chọn loại có
tay lái gắn sưởi,
nhưng phần nhiều hơn 6,300 đó
sẽ không đến tai Tổng cục Thuế đâu.
Dù rất ghét phải nhắc lại là
tôi đã cảnh báo trước,
tôi nghĩ có lẽ chị muốn biết.
Giờ anh ta ở đâu?
Con thấy thế nào?
Khỏe ạ.
Bố sao rồi?
Bố không sao, nhưng mẹ con
chắc đang lo lắm đấy.
Tối qua con gọi mẹ rồi.
Con nói con qua đêm
ở nhà Louis.
Không sao đâu.
Thế bố thấy thế nào rồi?
Bố khỏe rồi.
Bố...
Bố...
Bố đã uống mấy viên giảm đau
sót lại từ hồi mổ,
đầu óc thế nào lại uống bằng bia
mới hay chứ.
Không sáng suốt cho lắm,
nhưng bố không sao đâu.
Bố ước bố
có thể thay đổi lại tối qua.
Sinh nhật con mà.
Con không nên bị bận tâm việc đó mới phải.
Không sao mà.
Có, có sao đấy.
Bố là bố của con,
và bố không muốn tối qua
trở thành...
Ý bố là, con đừng...
đừng nghĩ bố...
Nghĩ bố sao?
Con không hiểu.
Ông nội con chết năm bố 6 tuổi.
- Con biết đúng không?
- Con biết.
Ông bị bệnh Huntington.
Nó phá hủy một phần não bộ,
ảnh hưởng việc điều khiển cơ,
kéo theo việc mất trí nhớ.
Một căn bệnh kinh tởm,
có tính di truyền.
Bà nội con sợ
bố có khả năng mắc bệnh,
nên bố đã phải xét nghiệm kiểm tra đủ thứ,
nhưng bố không bị.
Năm bố bốn, năm tuổi gì đó
ông nội ốm rất nặng.
Suốt ngày nằm viện.
Bà nội...
Bà nội con kể cho bố nghe
đủ thứ về ông.
Cứ luôn miệng ngày này
qua ngày khác.
Bố thuộc làu tính cách ông,
cách ông xử sự với mọi người.
Bố thậm chí
còn biết ông thích ăn bít tết
kiểu chín vừa tới.
Giống con đó.
Bố biết nhiều vậy đấy.
Rất nhiều điều về ông con.
Chủ yếu là do người khác kể.
Họ vẽ lên một hình ảnh của ông con,
và bố cũng giả bộ đó là
con người bố biết,
bố nhớ, nhưng không phải vậy.
Sự thực là, bố chỉ có duy nhất
một kí ức thật về ông.
Ngay trước lúc ông chết.
Bà nội đưa bố vào viện
thăm ông,
và bố nhớ mùi hóa chất ở đó.
Nồng nặc tựa như cả tấn
chất tẩy rửa đậm đặc
được đổ ngập vào tận
từng ngóc ngách
như thể họ muốn át đi
cái mùi bệnh tật của bệnh nhân.
Ở đó còn có cái mùi khó chịu
của thuốc sát trùng.
Ngập ngụa tràn vào trong phổi.
Ông nội con,
nằm bất động trên giường.
Ông... nhìn không nhận ra được nữa.
Bà nội đặt bố lên đùi.
Bà ngồi lên giường ngay bên cạnh ông
để bố có thể nhìn ông thật rõ...
nhưng thật sự bố chỉ thấy sợ...
và ông cứ nhìn thẳng mặt bố...
nhưng bố không chắc
ông có biết bố là ai không.
Và bà nội con
vẫn luôn miệng nói, tỏ ra lạc quan,
bà lúc nào cũng vậy mà,
nhưng thứ duy nhất bố nhớ
là tiếng ông thở.
Tiếng...
tiếng thở khò khè,
nghe như tiếng phát ra khi lắc
một bình xịt rỗng.
Như thể trong người ông
đã chẳng còn gì.
Dù sao thì...
đó cũng là kí ức duy nhất
về ông mà bố có.
Bố không muốn con nghĩ đến
bố như kiểu tối qua.
Bố không muốn sau khi bố chết đi,
đó sẽ là hình ảnh đọng lại.
Nhớ về bố theo cách đó...
cũng không quá tệ mà.
Cách tệ nhất để nhớ đến bố là
cách bố xử sự
cả năm vừa qua ấy.
Ít nhất tối qua bố còn...
còn thành thật.
Bố biết không?
Con chào bố.
Quên mất
mình phải có mặt ở đâu à?
Cơ bản chỉ là
gián đoạn tạm thời thôi,
chỉ cần chị cho chúng tôi
hai tuần,
chúng tôi sẽ lại hoàn toàn
đâu về đấy.
Cứ bàn lại với người bên chị
rồi báo lại với tôi nhé.
Cám ơn chị, Tanya.
Chắc chắn rồi.
Cho tôi gửi lời hỏi thăm
tới mấy nhóc nhé.
Một bất ngờ thú vị.
Có việc gì sao em?
Em tạt qua
xem tình hình thế nào thôi.
Mọi việc...
chuyển hướng rồi.
- Nói ra hơi điên.
- Thế á?
Anh nghĩ ông trời đang muốn
báo với anh điều gì đó.
Anh mới nhận được
mấy tin đại hỉ,
và đang đưa công ty vào lại
guồng máy đây.
Ta cũng mới nghỉ chưa lâu,
nên khả năng cao
ta sẽ lấy lại được các hợp đồng cũ.
Em ngồi đi.
Cám ơn anh.
Tin... đúng là đại hỉ đấy.
Cụ thể là thế nào vậy?
Anh được hưởng
một khoản tiền mặt bất ngờ.
Chắc có người vẫn
không muốn để mình ra đi đây.
Chắc vậy rồi.
Xe của anh đó hả?
À ừ.
Đi gặp khách hàng
đâu thể lái con xe tã quá được.
Phải phô ra hình ảnh
doanh nhân thành đạt chứ.
Ừ rồi rồi.
Vậy vấn đề với Tổng cục thuế
xong xuôi hết chưa?
Đang xúc tiến rồi.
Vậy là anh đã trả tiền cho họ?
Chưa, nhưng anh sẽ trả.
Khi nào?
Việc không đơn giản vậy em ơi.
Vấn đề là thế này.
Anh lúc trước chưa được tư vấn
vấn đề luật,
nên anh đang tính sẽ thuê
ai đó
biết đâu sẽ cãi cho mình
có lợi hơn.
Sẽ không thể
có lợi được hơn nữa đâu, Ted.
Vụ này đơn giản là
anh đóng số tiền thuế quá hạn đó,
nộp phạt và anh
sẽ không phải ngồi tù.
Quá lợi cho anh rồi,
nên ta tập trung ngay vào vấn đề
cần ưu tiên nhé?
Vấn đề cần ưu tiên của anh
là đưa công ty hoạt động trở lại
tiếp tục trả lương nhân viên
để họ có thể tiếp tục mà sống.
Phải, nhưng em nghĩ họ
sẽ đồng ý rằng
anh cần phải kiểm soát được
tài chính của chính mình
trước khi anh có thể giúp họ đấy.
Trời, bọn cục thuế thuê
em đến đây sao?
Không, em chỉ nói là mặc dù
em hiểu anh rất muốn đưa công ty
hoạt động trở lại
nhưng có lẽ ông trời đang nhắn với anh rằng
có nợ thì phải trả đi.
Skyler, đây là tiền của anh
và tại sao
anh phải bàn với em nhỉ?
Em đâu còn liên quan gì
đến cuộc đời anh,
do em tự chọn đấy nhé,
vậy nên anh không hiểu tại sao
em cứ thúc anh mãi vậy.
Ted, việc này
ảnh hưởng đến cả hai ta.
Không đúng.
Nghe anh này,
em đừng có lo nữa.
Anh cần phải dùng số tiền đó
để trả tiền thuế
trước cuối tháng này,
theo đúng những gì anh đã
hứa bằng văn bản với Tổng cục thuế.
Đơn giản vậy thôi.
Được.
Anh nhớ rồi.
Vậy là sao?
Anh đồng ý hả? Em thật sự
đang rất cần anh đồng ý đấy, Ted.
Thôi được, Skyler,
Anh sẽ cho em biết nó nghĩa là gì.
Nó có nghĩa là,
không có ý xúc phạm gì đâu,
nhưng kia là cửa ra, và anh muốn em...
cám ơn em đã quan tâm,
nhưng anh bàn bạc vậy đủ rồi.
Anh nghĩ từ ai mà anh có
600,000 đô hả Ted?
Bà cô Birgit?
Là em sao?
Chứ sao.
Vụ này là kiểu quái gì đây?
Đến biểu quyết
tôi cũng không được phép à?
Tôi sẽ phải ở đây cả đời sao?
Tao hứa với mày
hoặc là cả ba chúng ta về nhà,
hoặc là không ai hết.
Giờ bình tĩnh đi.
Đứng dậy.
Gustavo. Tôi vui quá đi.
Cuối cùng cậu cũng hiểu.
Cho phép tôi giới thiệu
người chế đá.
Đây là ông chủ mới của cậu.
Cậu gọi ông ấy là Don Eladio
để thể hiện sự kính trọng.
Xin chào, anh bạn trẻ.
Nó không biết nói tiếng
Tây Ban Nha?
Và cũng không phải một
hóa học gia.
Cái đó tôi chắc chắn đấy.
Nó là thằng chăn lợn
tao cũng không quan tâm.
Nó chế đá siêu hơn mày,
mấy tấm bằng đại học
đúng là chỉ để khoe mẽ.
Và thằng nhóc này
sẽ có ối thì giờ học tiếng Tây Ban Nha.
Đúng không?
Đúng thế.
Cái gì trong đó thế?
Quà à?
Gustavo, cậu thật rộng lượng.
Một biểu tượng của sự kính trọng,
để tôn vinh tình hữu nghị mới
giữa hai ta.
Xem bên trong có gì nào.
Không thể nào!
Zafiro Añejo.
Nhìn xem này. Riêng bình đựng
thôi đã là cả một nghệ thuật.
Hoàn hảo.
Có lẽ...
món quà quá quý giá để chia sẻ.
Cậu nghĩ sao Gustavo?
Quà của ngài
do tùy ngài quyết định.
Đúng thế.
Ta quyết định... uống luôn.
Cẩn thận.
Rượu cực quý đấy.
Rớt một giọt thôi
tao cắt tay luôn.
Nhanh lên đi.
Gustavo.
Chào mừng đến với Mexico.
Giờ nói theo ta
"Cám ơn ngài rất nhiều."
Thằng nhóc này
nghiệp ngập ghê lắm.
Phải tỉnh táo
nó mới làm việc được.
Thế ứ cho mày nữa!
Chúc sức khỏe.
Chúc sức khỏe.
Chuyện công việc thế đủ rồi.
Gọi các em ra.
Đừng. Tôi không...
Gustavo...
Vui lên đi chứ.
Tôi không giận cậu đâu.
Tôi buộc phải đét đít cậu.
Tôi còn lựa chọn nào đâu?
Cứ hai mươi năm một lần,
cậu lại quên mất mình là ai.
Tình cảm không có chỗ ở đây.
Hơn ai hết cậu phải hiểu chứ.
Công việc là công việc.
Cho phép tôi.
Đâu đấy?
Tôi muốn đi vệ sinh, nếu được phép.
- Miguel.
- Em nghe.
Dẫn Gustavo đi vệ sinh,
và đừng để cậu ta bị lạc đường.
Nhanh lên nhé.
Đừng đứng đực ra thế.
Nhặt một khẩu đi.
Don Eladio đã chết.
Các thủ lĩnh
dưới hắn cũng đã chết.
Không còn ai để các người
chiến đấu đâu.
Nhặt cho đầy túi
và nhẹ nhàng rời khỏi đây.
Hoặc đối đầu với ta
và chịu chết.
Hy vọng sẽ hiệu quả.
Đỡ ông ấy.
Chìa khóa.
Không.
Không.
Được rồi!
Ông vẫn cầm cự được chứ?
Đi thôi.
Đưa chúng ta ra khỏi đây đi, nhóc.
Cố nào.
Dịch và chỉnh sửa bởi: Mido_Ban
.:phudeviet.org:.