Tip:
Highlight text to annotate it
X
Translator: Minh Thắng Nguyễn Reviewer: Chrissie Nguyen
Wow, thật là vinh dự. Tôi luôn muốn thử được phát biểu ở đây.
Chẳng là tám năm trước, tôi nhận được lời khuyên về sự nghiệp rởm nhất.
Một người bạn bảo tôi
"Đừng quan tâm cậu thích công việc hiện tại bao nhiêu.
Tất cả chỉ là để tạo dựng lí lịch thôi."
Và rồi tôi vừa trở về sau khi sống ở Tây Ban Nha một thời gian
công ty của tôi ở trong danh sách Fortune 500, tôi nghĩ: "Thật tuyệt.
Mình rồi sẽ thay đổi thế giới."
Ý tưởng thì tôi có đầy. Và chỉ trong hai tháng
Tôi để ý cứ 10 giờ mỗi sáng tôi lại có cảm thấy một sự thôi thúc kì lạ
là muốn lấy đầu mình đập thủng màn hình máy tính.
Không rõ có ai cảm thấy như tôi không.
Và rồi không lâu sau tôi nhận ra những đối thủ cạnh tranh trong ngành
đã lên sẵn kịch bản cho công việc của tôi.
Và đó là lúc tôi nhận được lời khuyên "thông thái" rằng mình chỉ cần làm đẹp CV.
Well, khi tôi cố tìm hiểu rằng
mình phải đánh liều những gì để có thể thay đổi điều đó,
tôi có đọc qua vài lời khuyên khác nhau của Warren Buffett, và ông ấy bảo rằng,
"Đi làm chỉ để tích cóp cho CV vô nghĩa như để dành đến già mới quan hệ tình dục."
(khán giả cười)
Tôi chỉ cần nghe vậy là hiểu.
Sau hai tuần, tôi đã bỏ việc, và tôi ra đi với một mục đích duy nhất
để tìm một cái gì đó mình có thể phá. Căng thẳng vậy đó.
Tôi chỉ muốn tạo ra ảnh hưởng. Chẳng cần biết ảnh hưởng kiểu gì.
Và tôi nhanh chóng nhận ra tôi không hề đơn độc:
hóa ra đến 80% những người xung quanh tôi
không thích công việc của họ.
Chắc mọi người có thể khác
nhưng đó là con số trung bình mà hãng Deloitte khảo sát được.
Vì thế tôi muốn tìm hiểu, có gì khác biệt,
giữa những người có khát vọng thay đổi thế giới
thức dậy mỗi ngày đầy cảm hứng,
và những người thuộc 80% còn lại,
lặng lẽ sống trong tuyệt vọng.
Thế là tôi bắt đầu phỏng vấn những người truyền cảm hứng
và tôi đọc sách rồi nghiên cứu thực địa.
tổng cộng 300 cuốn sách về mục tiêu, sự nghiệp các kiểu
một cách hoàn toàn tự nguyện, tất cả là vì cái lí do ích kỉ rằng
tôi muốn tìm một thứ mà tôi không thể làm,
để xem xem nó ra sao.
Nhưng khi tôi làm điều này, đã có nhiều người hỏi tôi
"Anh am hiểu về nghề nghiệp.
Tôi ghét công việc hiện tại. Ăn trưa không?"
Tôi trả lời, "Chắc chắn rồi." Nhưng tôi luôn nhắc họ
rằng lúc đó, khả năng tôi bỏ việc cũng là 80%.
Trong số những người hẹn tôi ăn trưa, 80% sau đó bỏ việc
trong vòng hai tháng.
Tôi tự hào về chuyện này, và chẳng phải tôi có bùa phép hay đại loại vậy.
Tôi đơn giản chỉ hỏi họ một câu ngắn gọn.
Đó là, "Tại sao bạn làm công việc bạn đang làm?"
Thường thường câu trả lời sẽ là,
"Ừm, vì người ta bảo tôi phải làm vậy."
Và tôi nhận ra trong chúng ta có những người
đang leo lên một chiếc thang mà người khác bắt họ phải leo,
và rồi chiếc thang đó dựa vào sai bức tường,
hoặc chẳng dựa vào đâu cả.
Càng dành nhiều thời gian bên bọn họ và quan sát vấn đề
tôi nghĩ, ra sao nếu như ta tạo ra một cộng đồng,
một nơi mà mọi người cảm thấy họ thuộc về
và cảm thấy ổn khi làm những điều khác biệt
đến nơi chưa ai đến, một nơi khuyến khích,
và truyền cảm hứng để người ta thay đổi?
Điều đó sau này trở thành cái tôi gọi là Live Your Legend
lát nữa tôi sẽ giải thích sau.
Khi tôi phát hiện ra những điều này tôi thấy có một bộ khung
gồm ba điều đơn giản
mà những người sôi nổi muốn thay đổi thế giới có chung,
dẫu đó là một Steve Jobs hay là một, nói sao ta,
một tên mở được tiệm bánh dưới phố.
Miễn việc đó thể hiện con người họ.
Tôi muốn chia sẻ ba điều đó với các bạn, để chúng ta có thể
đến hết hôm nay hoặc cả đời, nhìn đời qua lăng kính khác.
Điều đầu tiên của bộ khung làm việc đầy tâm huyết
đó là hiểu và trở thành chuyên gia về chính bản thân mình.
Bởi nếu bạn không biết mình đang tìm gì,
bạn sẽ không bao giờ tìm ra nó.
Cái này không ai làm giúp bạn được.
Trong đại học không hề có chuyên ngành về đam mê & lí tưởng và sự nghiệp.
Tôi chẳng hiểu sao hai ngành đó không bắt buộc
thôi đừng bắt tôi nói về điều đó.
Nghĩ coi, bạn bỏ nhiều thời gian cho việc lựa TV cho phòng trọ
hơn cả cho việc lựa chuyên ngành và lĩnh vực học.
Nhưng quan trọng là, việc lựa chọn là phải do chúng ta,
và chúng ta cần một bộ khung, một cách nào đó để vượt qua việc này.
Và bước đi đầu tiên đó là tìm những thế mạnh đặc biệt của bản thân.
Điều gì bạn thức dậy đã muốn làm dù cho có chuyện gì,
dù có được trả lương hay không, điều khiến người ta cảm kích bạn?
Strength Finder 2.0, đó là một cuốn sách và cũng là một công cụ trực tuyến.
Tôi khuyên bạn nên dùng nó để hiểu rõ bản thân bạn giỏi làm gì.
Tiếp theo, bộ khung hay cấp bậc nào khi ta đưa ra quyết định?
Ta có quan tâm tới mọi người, tới gia đình, sức khỏe,
hay là tới thành tích, thành công các kiểu?
Chúng ta cần hiểu những quyết định đưa ra dựa vào đâu
đặng biết thâm tâm ta muốn gì,
để ta không phải cống hiến tâm huyết cho thứ ta đách quan tâm.
Và tiếp theo là những trải nghiệm của chúng ta.
Ai cũng có những trải nghiệm. Ta học hỏi mỗi ngày, mỗi phút
học những thứ ta thích, ta ghét,
cái ta được làm tốt, cái ta thấy mình tệ.
Và nếu ta không bỏ thời gian lưu tâm đến điều đó
không lồng ghép những bài học đó
và áp dụng vào cuộc sống sau này, thì đúng là vô nghĩa.
Mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng của mỗi năm
tôi dành chút thời gian chiêm nghiệm những điều tốt
những điều chưa tốt và những điều tôi muốn lặp lại
muốn áp dụng thêm cho cuộc sống.
Và hơn thế nữa, như mọi người thấy, đặc biệt trong hôm nay,
ai truyền cảm hứng cho bạn, ai làm cho bạn phải nói
"Ôi Chúa ơi, nhìn Jeff làm gì kìa. Tôi muốn được như anh ấy."
Bạn nói vậy làm gì? Mở nhật kí ra.
Ghi lại điều gì ở họ đã cho bạn cảm hứng.
Không cần viết về cả cuộc đời họ đâu
nhưng dù điều đó là gì, cứ ghi lại đi,
để sau này ta sẽ có một kho những điều
mà ta có thể sử dụng cho cuộc sống và sống có khát khao hơn
và tạo ra tác động mạnh mẽ hơn.
Vì khi ta bắt đầu liên hệ những điều ta đã ghi lại
ta có thể định nghĩa đối với ta thành công là như thế nào,
và nếu chiếc la bàn thiếu những bộ phận này thì rất khó.
Chúng ta kẹt trong một cuộc sống đã được lên kịch bản
nơi mà mọi người dường như cố gắng chẳng vì một mục đích cụ thể.
Giống như trong phim Wall Street 2, nếu ai đã xem rồi,
đoạn gã nhân viên tiểu tốt hỏi ông CEO của một ngân hàng ở phố Wall,
"Anh muốn kiếm nhiêu? Ai cũng có con số đó,
kiểu kiếm được nhiêu đó là xong bỏ hết mọi thứ."
Ông CEO đáp, "Oh, dễ mà. Kiếm thêm nữa."
Và ông ấy chỉ cười.
Đó là thực trạng buồn của đa số những ai
chưa dành thời gian để hiểu điều gì quan trọng với họ,
những ai cứ cố gắng vươn tới những thứ rất vô nghĩa với chúng ta,
nhưng ta vẫn cố làm vì mọi người bảo ta phải làm vậy.
Nhưng một khi nắm được bộ khung này,
ta có thể xác định những điều truyền cảm hứng cho ta.
Bạn biết đấy, trước đó, niềm đam mê có thể xuất hiện ngay trước mặt bạn
hoặc trong việc bạn đang làm, bạn có thể không nhận ra
vì bạn không có cách để nhận dang nó.
Nhưng khi làm được, bạn có thể thấy nó khớp với những ưu điểm của bạn
những giá trị, khẳng định bạn là ai,
nên bạn phải nắm bắt điều đó, bạn phải làm gì đó với nó,
và bạn phải theo đuổi điều đó, và cố tạo ra ảnh hưởng với nó.
"Live Your Legend" và cuộc vận động chúng tôi tạo ra
đã biến mất nếu tôi không xác định được bản sắc của mình,
"Wow, đây là thứ tôi muốn theo đuổi và làm nên sự khác biệt."
Không biết bản thân muốn gì thì sẽ không bao giờ tìm ra nó,
nhưng khi ta nắm được bộ khung, la bàn bản sắc
thì ta có thể tiến tới những thứ tiếp theo à đó không phải tôi đâu nha
làm điều bất khả và thách thức bản thân.
Có hai lí do khiến người ta không dấn thân.
Một là họ tự nhủ họ không làm được,
hoặc mọi người bảo họ không làm được.
Rồi ta bắt đầu tin điều đó.
Hoặc là ta từ bỏ, hoặc là ta không bắt đầu luôn.
Vấn đề là, mọi thứ đều bất khả thi tới khi một ai đó dám làm.
Mọi phát minh, mọi điều mới trên đời,
lúc đầu đều bị xem là điên khùng.
Roger Bannister chạy 1.6 km dưới bốn phút, điều đó là bất khả thi
không ai có đủ thể lực làm điều đó
cho tới khi Bannister đứng lên thực hiện.
Sau đó chuyện gì xảy ra?
Hai tháng sau, 16 người hoàn thành 1.6 km dưới bốn phút.
Những thứ ta nghĩ rằng ta không thể làm được
thường chỉ là những cột mốc chờ ta chinh phục
nếu ta dám thách thức bản thân.
Và tôi nghĩ điều này nên bắt đầu từ hơn hết từ thể trạng
và sức khỏe mỗi người, vì ta có thể kiểm soát chúng.
Không nghĩ có đủ sức chạy một dặm,
thì cho hãy bản thân thấy hai dặm cũng được,
hoặc chạy marathon, hoặc giảm năm pounds gì cũng được,
bạn sẽ nhận ra sự tự tin sẽ được bồi đắp
và sẽ lan tỏa sang mọi khía cạnh của cuộc sống.
Tôi với mấy người bạn cũng đã dần quen với việc này.
Chúng tôi hay đi thám hiểm mà đi theo nhóm nhỏ ấy,
lần gần nhất, tụi tôi tới một chỗ khá hẻo lánh.
Tôi hãi nhất là những mặt nước sâu thăm thẳm.
Không biết có ai sợ giống tôi không
kể từ khi tôi xem bốn phần "Hàm Cá Mập" những sáu lần
từ hồi còn bé xíu.
Kiểu nước mà cao hơn mức này, chỉ cần hơi âm u là tôi thấy rợn rợn rồi.
Tôi sợ rằng có gì đó ở dưới.
Ngay cả hồ Tahoe, đó là một hồ nước ngọt, sợ thì vẫn sợ,
kì cục lắm, nhưng là sự thật.
DÙ sao thì, ba năm trước tôi nhớ có lần đi tàu kéo
ra ngay ngoài vịnh San Francisco.
Hôm đó trời mưa, gió bão ghê lắm, và mọi người thì đang say sóng dữ dội,
và tôi thì ngồi đó trong bộ đồ lặn, ngồi nhìn ra cửa sổ
hoàn toàn hoảng loạn, nghĩ rằng mình sắp đi bơi với Hà Bá.
Chả là tôi định bơi qua cầu Cổng Vàng
Và tôi đoán là vài người trong phòng này có thể đã thử làm vậy rồi.
Lúc ấy, tôi ngồi với anh bạn Jonathan, người đã dụ tôi làm việc đó,
anh ấy lại gần tôi và thấy sự hoảng loạn của tôi.
Anh bảo, "Scott, nói nghe, chuyện tệ nhất có thể là gì?"
Cậu đang mặc đồ lặn, muốn chết chìm cũng khó.
Còn mà không bơi nổi, nhảy đại vào một chiếc kayak gần đó.
Thêm nữa, cá mập mà có tới, tại sao nó chọn tấn công cậu
thay vì một trong 80 người đi cùng?" Cảm ơn, có ích ghê.
Cậu ấy kiểu, "Mà nói thiệt, cứ thoải mái đi. Chúc may mắn."
Rồi cậu ấy nhảy xuống nước, bơi đi cái vèo. OK.
Hóa ra, lời động viên ấy siêu hiệu nghiệm, và tôi cảm thấy hoàn toàn bình tĩnh,
chắc có lẽ tại vì Jonathan nó mới có 13 tuổi.
(khán giả cười)
Và trong 80 người bạn cùng bơi với tôi hôm ấy,
đến 65 người ở vào độ tuổi từ 9 đến 13 .
Thử nghĩ coi bạn sẽ nhìn đời khác đi như thế nào
nếu vào năm bạn 9 tuổi, bạn nhận ra mình có thể bơi cả dặm rưỡi
trong dòng nước lạnh 10°C từ Alcatraz đến San Francisco.
Còn gì có thể khiến bạn sợ?
Còn gì có thể khiến bạn đầu hàng? Còn gì mà bạn chưa dám thử?
Sau khi bơi xong, tôi bơi tới chỗ Thủy Cung,
và leo lên bờ
tất nhiên một nửa đám nhóc đã tới nơi từ lâu,
nên chúng cổ vũ tôi một cách cực kì hào hứng.
Đầu tôi thì lạnh như kem cây, ai đã bơi qua Vịnh sẽ biết,
trong khi để mặt mình tan băng, tôi có xem mấy đứa chưa bơi xong bơi tiếp.
Và tôi thấy có một đứa, nó bơi có gì đó sai sai.
Nó cứ quơ tới quào lui thế này này.
Chưa hít được miếng hơi nào thì cái đầu nó lại ụp xuống mặt nước.
Tôi để ý có mấy phụ huynh cũng đang theo dõi,
tôi thề tôi với họ cùng nghĩ một điều:
đây là lí do tại sao không nên để mấy đứa 9 tuổi bơi từ Alcatraz về San Francisco.
Không phải vì chúng sẽ mệt.
Đột nhiên, hai phụ huynh chạy tới chụp lấy nó,
họ khoác tay nó lên vai họ, rồi kéo nó đi như này này,
đó hoàn toàn là lết đi.
Và đột nhiên sau khi đi thêm vài feet
họ đặt nó vào một chiếc xe lăn.
Và nó giương nắm đấm chiến thắng lên trời theo cách máu nhất tôi từng biết.
Tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp và năng lượng từ thằng bé
khi nó đạt được thành tích ấy.
Trước đó tôi đã thấy nó đi trên chiếc xe lăn.
Nên chẳng hề nghĩ nó sẽ bơi cùng.
Ý tôi là, trong 20 năm nữa cậu bé đó sẽ còn tiến xa tới đâu?
Bao nhiêu người đã bảo rằng nó không thể làm được, có làm thì chết chắc?
Bạn chứng tỏ họ sai, chứng tỏ bản thân sai,
rằng bạn có thể từ từ thúc đẩy bản thân
làm điều mình tin là có thể.
Bạn không cần là VĐV marathon nhanh nhất thế giới,
chỉ cần thứ bạn chưa làm được, hãy có làm cho được,
nó bắt đầu từ những bước đơn giản nhất.
Và cách tốt nhất để làm điều này
là bao quanh bản thân với những ai có đam mê.
Cách tốt nhất để là việc mà bạn nghĩ là bạn không thể
là bao quanh bản thân với những ai đã vượt qua điều đó.
Có một câu nói của Jim Rohn thế này,
"Bạn là trung bình cộng của năm người mà bạn ở bên cạnh nhiều nhất."
Lịch sử chỉ ra chẳng có mánh khóe nào ghê gớm hơn
để từ con người bạn hôm nay trở thành con người bạn muốn
chỉ cần ta chọn đúng người để dành thời gian của ta cùng.
Họ thay đổi mọi thứ, điều này đã được kiểm chứng.
Năm 1898, Norman Triplett làm một nghiên cứu với một nhóm VĐV đua xe đạp,
ông sẽ đo thời gian họ đua khi đi thành nhóm,
và khi chạy cá nhân.
Và ông phát hiện ra những VĐV đi theo nhóm lúc nào cũng chạy nhanh hơn.
Và điều này được lặp đi lặp lại ở rất nhiều trường hợp khác
những kết quả đều chứng minh một điều,
những người xung quanh, hay môi trường quyết định tất cả.
Cơ mà bạn phải chủ động, vì tác động là từ hai phía.
Với 80% những ai không thích công việc của mình,
đa số những người quanh bạn, không chỉ ở đây, mà ở bất kì đâu,
đều cổ xúy sự tự mãn và khiến bạn không thể theo đuổi những điều bạn muốn
nên chúng ta phải kiểm soát môi trường đó.
Tôi từng ở trong trường hợp như vậy,
ví dụ cá nhân, vài năm trước.
Có ai từng có một sở thích hay đam mê mà bạn dồn hết tâm huyết,
tất cả thời gian cho nó, và bạn cực kì muốn một sự nghiệp cùng nó,
nhưng chẳng ai quan tâm và nó chẳng kiếm cho bạn xu nào?
OK, tôi bỏ ra bốn năm cố gắng gây dựng cuộc vận động "Live Your Legend"
giúp mọi người làm những việc truyền cảm hứng mà họ thực sự quan tâm,
và tôi đã cố hết khả năng,
mà cũng chỉ có vẻn vẹn ba người quan tâm,
và họ đang ngồi dưới đây: mẹ, cha và vợ tôi, Chelsea.
Cảm ơn mọi người vì tất cả.
(vỗ tay)
Và tôi đã tuyệt vọng thế đấy, bốn năm phát triển thêm 0%,
và khi tôi vừa định vứt hết,
ngay lúc đó,
tôi chuyển đến San Francisco và bắt đầu làm quen với vài người khá thú vị
với cái lối sống điên điên đầy phiêu lưu,
với doanh nghiệp, websites rồi blogs
bảo bọc cho đam mê của họ và giúp đỡ mọi người một cách đầy ý nghĩa.
Và một anh bạn của tôi, hiện có một gia đình tám người,
anh ấy nuôi cả gia đình đấy
bằng một trang blog mà anh ấy viết hai tuần một lần.
Gia đình anh vừa đi du lịch châu Âu về, cả tám người luôn nhé.
Không thể tin được. Điều này là thật sao?
Và tôi được truyền một nguồn cảm hứng dồi dào khó tin từ điều này,
rồi thay vì ngưng hoạt động, tôi quyết định sẽ tiếp tục
Và tôi làm tất cả để dành hết thời gian,
mọi giờ có thể, cố gắng làm phiền mấy gã này,
đi chơi rồi đi nhậu rồi đi tập thể dục, đủ thứ hết.
Và sau bốn năm chẳng đi tới đâu,
chỉ trong sáu tháng tiếp xúc với họ,
cộng đồng Live Your Legend rộng hơn gấp 10 lần.
Sau 12 tháng tiếp theo, nó rộng hơn gấp 160 lần nữa.
Và hôm nay trên 30,000 người từ 158 quốc gia khác nhau
sử dụng công cụ kết nối sự nghiệp của chúng tôi hằng tháng.
Chính họ đã tạo nên một cộng đồng đầy đam mê hứng khởi
những người đã giúp tôi hiện thực hóa giấc mơ
"Live Your Legend" mà tôi đã ấp ủ nhiều năm trời.
Họ đã thay đổi tất cả, đó là lí do tại sao
bạn biết không, có ai hỏi tôi đều nói vậy.
Well, bốn năm ròng, tôi chẳng biết một ai như vậy,
thậm chí chẳng biết là họ có thật, là họ tài năng đến vậy,
đến tạo nên những cuộc vận động như vậy.
Và khi tôi đến San Francisco, mọi người xung quanh đều rất tài giỏi,
chuyện đó bình thường đến mức tôi chuyển từ "Sao mình có thể làm được?"
thành "Sao mình lại không làm nhỉ?"
Ngay khi bạn nghĩ được thế, công tắc mở lên trong đầu bạn,
lan tỏa đến cả thế giới của bạn,
và không cần phải cố, tiêu chuẩn của bạn đi từ đây lên đây.
Bạn không cần thay đổi mục tiêu, chỉ cần thay đổi môi trường xung quanh.
Có vậy thôi, vậy nên tôi mới thích được là một phần của cộng đồng đam mê ấy,
dự mọi sự kiện TED tôi có thể
hay xem chúng trên iPad trên đường đi làm, đại loại thế.
Bởi vì đó là cộng đồng khiến bạn tin rằng mọi thứ đều có thể.
Vậy nên chúng tôi luôn dành rất nhiều thời gian cùng nhau.
Nói tóm lại, ba chuẩn mực mà tôi đưa ra,
đều có một điểm chung quan trọng hơn cả.
Chúng đều do bạn kiểm soát, 100% luôn.
Chẳng ai có thể nói rằng bạn không được tìm hiểu bản thân.
không được thách thức chính mình
hay hiểu những hạn chế của bạn và thay đổi chúng.
Hay bảo rằng bạn không được ở cùng những người đầy đam mê
hay không được tránh những kẻ chỉ biết bàn ra
Một cuộc khủng hoảng kinh tế
bị công ty sa thải, hay bị tai nạn giao thông.
Ta không thể kiểm soát những thứ kiểu vậỵ.
Nhưng ba điều trên thì hoàn toàn của ta
và chúng có thể thay đổi thế giới của ta nếu ta quyết định tận dụng chúng.
Quan trọng là, điều tôi nói đã bắt đầu diễn ra ở nhiều nơi.
Tôi mới đọc trong tờ Forbes, chính phủ Mỹ lần đầu tiên báo cáo
trong một tháng, có nhiều người tự nghỉ việc
hơn là bị sa thải.
Họ tưởng đó chỉ là ngẫu nhiên, nhưng ba tháng liên tiếp đều vậy.
Cái thời buổi khắc nghiệt làm nhiều người mệt mỏi,
nên họ bảo thôi kệ mợ cái cuộc sống máy móc này đi
kệ những thứ người ta bắt họ phải làm,
để được làm những điều quan trọng với họ, hay truyền cảm hứng cho họ.
Quan trọng là, giờ mọi người ngủ dậy họ tin vào một điều,
là không có gì là không thể, chủ yếu là ở trí tưởng tượng của bạn.
Câu nói đó bây giờ không hề sáo rỗng nữa.
Không cần biết bạn ghiền thứ gì, đam mê cái gì, sở thích là gì.
Nếu bạn thích đan lát, bạn có thể tìm ai đó đan lát siêu bá đạo,
và học hỏi từ người đó, chẳng sao hết.
Đó là mục đích của buổi thảo luận này, để học hỏi từ những người như vậy,
và chúng tôi đưa thông tin của họ lên "Live Your Legend" mỗi ngày,
vì khi những người tầm thường làm những điều phi thường,
và họ ở xung quanh ta,
điều đó trở nên bình thường.
Không cần cứ phải như Gandhi hay Steve Jobs, làm những thứ ghê gớm.
Chỉ cần làm những điều quan trọng đối với bạn,
và tạo nên ảnh hưởng của riêng bạn.
Nhắc tới Gandhi, ông từng là một luật sư "chán nghề",
nghe đâu là vậy,
rồi ông đi theo tiếng gọi của lí tưởng, điều rất có ý nghĩa với ông,
điều ông không làm được.
Tôi lấy một câu nói của ông làm phương châm sống
"Lúc đầu họ lơ bạn, rồi họ cười vào mặt bạn,
rồi họ phải đấu với bạn, và bạn sẽ thắng."
Mọi thứ đều bất khả thi cho đến khi có người làm được.
Bạn có thể hoặc chơi với những người luôn luôn bàn ra
và bảo bạn thật ngu vì cứ cố gắng,
hoặc chơi với những con người luôn truyền cảm hứng cho bạn,
như những ai trong căn phòng này.
Bởi vì trách nhiệm của chúng ta là cho thế giới thấy
những thứ tưởng như không tưởng có thể trở nên bình thường.
Điều đó đã bắt đầu diễn ra từ lâu rồi.
Ta truyền cảm hứng cho bản thân trước,
để có thể truyền cảm hứng cho người khác thúc đẩy họ làm điều họ muốn.
Nhưng ta không thể làm vậy
cho tới khi ta biết mình thực sự muốn gì.
Chúng ta phải tự thân làm việc đó
phải thật chủ động, để khám phá bản thân.
Thử tưởng tượng một thế giới mà 80% dân số thích thú với công việc của họ.
Thế giới đó sẽ ra làm sao?
Tiến bộ sẽ diễn ra như thế nào? Mọi người sẽ đối xử với nhau ra sao?
Mọi thứ hẳn sẽ thay đổi.
Để kết buổi nói chuyện này, tôi muốn hỏi mọi người một câu,
và tôi nghĩ chỉ cần hỏi câu này là đủ rồi,
Đó là, công việc gì bạn nghĩ mình không làm được,
Tìm hiểu về nó đi, sống với nó đi,
không phải chỉ cho bạn, mà cho mọi người xung quanh nữa,
vì đó là thứ khơi mào cho thế giới thay đổi,
Điều gì bạn nghĩ mình không làm được?
Cảm ơn mọi người.
(vỗ tay)