Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tân Tam Quốc
Tập 45
Hiền điệt, hiền điệt, hiền điệt
Sao lại ra đi đột ngột như thế, khiến mọi người lòng đau như cắt
Đau đớn thay, hiền điệt… Thảm thương thay, ôi hiền điệt
- Đại ca - Đại ca
- Đứng dậy đi - Đứng dậy đi
Điệt tử Lưu Kỳ, là người đại hiền đại đức
Lưu Kỳ mặc dù tuổi chưa đến hai mươi
nhưng đã nhiều lần, giúp chúng ta qua đại nạn
Không có Lưu Kỳ, thì không có chúng ta ngày nay
Đại ca, công tử đã đi rồi, người chết cũng không sống lại được
Đại ca, huynh đừng quá đau lòng
Nhị đệ
Ta không chỉ đau lòng, chuyện công tử Lưu Kỳ
mà còn lo lắng tiền đồ Kinh Tương
Bây giờ chúng ta, lắm binh nhiều tướng, lương thảo sung túc
Có gì phải lo lắng chứ?
Chúng ta chiếm cứ Kinh Châu
là dùng danh nghĩa Lưu công tử
Nhưng giờ đây, công tử đã ra đi
thì Chu Du kia, có lý do nào, mà không đòi lại?
Trận chiến Xích Bích, Đông Ngô công sức nhiều nhất
đả bại Tào Nhân ở Kinh Châu, cũng lại là Chu Du
Chúng ta với Lỗ Túc cũng đã giao ước
Lưu Kỳ còn sống, Kinh Châu thuộc về Lưu Kỳ
nếu lỡ Lưu Kỳ không còn, Kinh Châu là của Đông Ngô
Nếu chúng ta không thực hiện giao ước, Chu Du tất sẽ khởi đao binh
Hoặc là chúa công nhớ nhầm
khi mà Lỗ Túc định ước với chúng ta, tôi đã có nói…
nếu Lưu Kỳ còn, Kinh Châu thuộc về Lưu Kỳ
nếu lỡ Lưu Kỳ không còn, đến lúc đó thương lượng lại
Tuy là có nói, nhưng giờ thương lượng sao đây?
Người ta có chịu thương lượng không?
Đại ca, nếu Chu Du muốn đến, hãy cứ để hắn đến
Đấu trí có quân sư, đấu binh có đệ và Dực Đức
Đại ca chớ lo lắng
Đúng thế, có bọn đệ ở đây, đánh cũng tốt
chúng ta càng đánh càng mạnh, sợ gì tên tiểu tử Chu Du đó
Không phải sợ Chu Du, mà sợ chúng ta không hợp đạo lý
Chúa xông, hãy tính cho đại cục, chỉ cần còn Tào Tháo
Chúa công và Đông Ngô, bất luận thế nào, cũng không thể khai chiến
Tuy chúng ta có 4 quận, nhưng căn cơ vẫn chưa ổn định
Binh mã tuy là nhiều hơn
nhưng đa phần là tinh binh, cung mã còn chưa thạo
Hơn nữa, còn phải phân binh trấn thủ 4 quận
Quay lại nhìn Chu Du
Hắn để Cam Ninh, Lăng Thống đóng binh Ba Lăng
toàn lực chế tạo quân giới, thao luyện sĩ tốt
chỉ chờ khi có chiến sự
Một khi khai chiến, kết quả tốt nhất, là lưỡng bại câu thương
còn xấu nhất là quân ta đại bại hoàn toàn
Lại rơi vào hoàn cảnh như trước trận Xích Bích
Vậy…
có thể bí mật không phát tang, qua một thời gian rồi tính không?
Không tường nào chắn hết được gió
Nếu chúng ta bí mật không phát tang
vạn nhất để Chu Du biết được
Ngược lại còn để hắn đoán chúng ta lo sợ
thúc đẩy hắn mạo hiểm đánh chiếm Kinh Tương
Bây giờ lòng ta bấn loạn
đợi sau vài ngày trấn tĩnh lại, rồi hãy bàn kế lâu dài
Chúa công, biến loạn ngay kề, không thể chậm trễ
Ý tiên sinh là gì?
Ý tôi là, chúng ta không những không giấu
mà còn chủ động phát tang cho Đông Ngô
thẳng thắn báo tin cho Tôn Quyền bọn họ
Kinh Châu thứ sử Lưu Kỳ đã qua đời
chúng ta đang phải chịu tang
Ngoài ra, lệnh toàn bộ binh mã về trại
tất cả phải tạm lánh, không được điều động một binh một tốt nào
Chu Du không biết thực hư quân ta thế nào
tất sẽ không dám khinh cử vọng động
Sau đó, chúng ta xem Đông Ngô động tĩnh ra sao
rồi tùy cơ hành động
Hãy làm theo lời của quân sư đi
Tuân lệnh, đại ca
Tử Kính
Tôi đã hạ lệnh, bất cứ ai không được làm phiền
Nhưng có lẽ tôi cần, một người tri kỷ
để có thể trút bầu tâm sự
Chúa công cứ nói
Đại chiến Hợp Phì lần này
Tôi đã bại dưới Trương Liêu, thật là hổ thẹn
Kể từ sau khi kế vị, đây là lần đầu tôi soái binh xuất trận
vốn muốn tạo uy danh từ đây
nhưng không ngờ rằng, lại trúng mai phục của địch
hơn 4 nghìn tướng sĩ tử trận
còn mất cả Thái Sử Từ tướng quân
So với trận chiến Xích Bích
Chu Du chỉ dùng 5 vạn tinh binh
đã đốt hết 83 vạn đại quân Tào Tháo
kinh động thiên hạ, chí nuốt đất trời
Mang thân là chúa, còn mặt mũi nào nữa chứ?
Còn một chuyện nữa, khiến tôi vô cùng căm phẫn
Lưu Bị liên tiếp, chiếm liền Trường Sa 4 quận, củng cố binh lực
Không sai, chính là lúc tôi đang chiến bại
Lưu Bị liên tục công thành đoạt trại, tôi không căm phẫn sao chứ?
Tử Kính, tôi nghĩ chiếu lệnh tiếp theo
nghiêm trị quá khứ, có tội tự phạt
Không được
Người thân làm chúa, dù gì cũng không có tội
dẫu có thất bại một vài trận chiến
cũng phải xem như đã đại thắng một trận
đem lại khí phách cho quân sĩ dưới quyền
Chúa công, người vẫn còn trẻ
Bất luận là Tào Tháo hay Lưu Bị
bọn họ rồi sẽ không đấu lại được
tất cả đều sẽ chết dưới tay người
Nhẫn nại, ông nói là phải nhẫn nại và kiên trì
Đúng thế
Chúa công, tại hạ còn có chuyện muốn nói
Nói đi
Hiện giờ, trước mạt chúa công không chỉ một mộ phần
giờ này khắc này
Ở Giang Bắc cũng mới có thêm một mộ phần
Là của ai?
Kinh Châu thứ sử Lưu Kỳ
Nào, uống rượu nào
Tử Kính, bây giờ chúng ta lại đến Lưu Bị đòi Kinh Châu
Xem hắn còn gì để nói nữa
Chúa công, Lưu Kỳ tuy rằng đã chết, nhưng mà người đoán xem,
chúng ta có đòi nổi Kinh Châu hay không?
Ý của ông là… bọn họ dám bội ước?
Chúa công, thứ cho tại hạ nói thẳng
Theo tình hình trước mắt mà nói
Lưu Bị liên tiếp chiếm 4 quận
binh lực gia tăng, khí thế lên cao
Cùng khoảng thời gian, bên tăng, bên giảm
lực lượng hai bên, đại thể đã ngang bằng
Theo tôi nghĩ
Gia Cát Lượng đoán chúng ta sẽ không khai chiến với họ
Do đó, ông ta nhất quyết không trả Kinh Châu
Khổng Minh gian xảo, Lưu Bị giả dối
Chúa công, thời thế loạn lạc này
không có gian xảo hay giả dối
chỉ có mạnh hay yếu mà thôi
cũng chính là: thắng làm vua, thua làm giặc
Đạo lý này tôi cũng hiểu
chỉ là nhất thời tức giận
Tử Kính, ý tôi đã quyết
Kinh Châu nhất định phải đòi
không đòi được cũng phải đòi
Nói trắng ra, biết có muốn cũng không đòi được
vẫn phải khăng khăng đến đòi
Thứ nhất, nếu đi đòi
chứng minh Kinh Châu vốn dĩ là của chúng ta
Lưu Bị chỉ là mượn tạm Kinh Châu
Thứ hai, nếu không đi đòi
họ sẽ càng xem thường chúng ta
sẽ coi Kinh Châu như đồ vật trong túi họ
Thứ ba, chúng ta đòi nhưng họ không trả
thì họ cũng sẽ đuối lý
Đợi thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ dụng binh đòi lại Kinh Châu
cũng là lấy lại đồ của chúng ta
Hợp binh, hợp lý, hợp tình
Đúng, chúa công nói rất đúng
Tôi sẽ lập tức lấy cớ viếng tang Lưu Kỳ
để đến Kinh Châu
Chúa công, Tử Kính
Tưởng Khâm? Không phải ông đang cầm quân ở Ba Lăng sao?
Sao đã chạy đến đây rồi?
Mạt tướng tới lĩnh khí giới và lương thảo
trong ngày, sẽ lập tức trở lại Ba Lăng
trước khi đi, đến bái biệt chúa công
Tình hình tiền quân ra sao rồi?
Chúa công, rất kỳ lạ, trên đường tới đây
tôi có gặp thám quân của ta; họ bẩm báo…
Lưu Bị đem toàn bộ binh mã
tất cả thu về Kinh Châu rồi
Hình như có ý đề phòng, đại địch lai phạm
Gia Cát Lượng quả nhiên chuẩn bị cho chiến trận
Công Cẩn bệnh tình thế nào?
Đại đô đốc người, lúc xấu lúc tốt
Lúc ông đến đây, Công Cẩn đang ở đâu?
Đại đô đốc mang bệnh, nhưng vẫn thị sát tiền tuyến
Xem ra Công Cẩn, muốn ông đến bổ sung quân lương rồi
Đúng vậy
Ông vất vả rồi, hãy quay về Ba Lăng đi
Mạt tướng cáo lui
Tử Kính, Công Cẩn biết rằng Lưu Kỳ đã chết
lập tức bổ sung quân bị, sẵn sàng động binh
có ý muốn lấy Kinh Châu
Ông lập tức khởi hành
đến Ba Lăng xem bệnh tình Công Cẩn ra sao
nhất định phải ngăn, ông ta giao chiến với Lưu Bị
sau đó qua sông viếng tang, đòi lại Kinh Châu
Tuân lệnh
- Đại đô đốc - Đại đô đốc
Vết thương của ngài lại phát ra rồi
Không những không phát, mà mỗi ngày lại tốt hơn
Đại đô đốc, đã hơn nửa tháng rồi
ngài cứ giữ quyển sách ấy, không chịu rời tay
đọc đi đọc lại
không biết đây là quyển sách của ai?
Quan trọng đối với ngài vậy sao?
Sách này của một vị cao nhân
đọc nó, ta thấy khai thông nhiều
Bây giờ ta có thể nhìn thấu qua tâm
cái trí, cái gian xảo
Ai chứ?
Gia Cát Lượng, kẻ không đội trời chung với ta
Để đánh bại kẻ thù, trước phải coi hắn như thầy mình
thấu hiểu tâm can hắn
nếu không tất sẽ bị tiêu diệt
Sau chuyện Kinh Châu, ta rút được bài học cho mình
nhiều lần tự dò đoán, cách dụng binh của Gia Cát Lượng
Bây giờ, ta đã thấu hiểu mạnh, yếu con người này
Ta hoàn toàn có thể dự đoán được, tất cả tâm tư Gia Cát Lượng
Ta nhất định sẽ thắng Gia Cát Lượng
Đại đô đốc anh minh…
Đại đô đốc, Lỗ Túc tiên sinh ngồi thuyền đến rồi
Ta lại phải tranh luận với ông ấy một trận rồi
Công Cẩn
Tử Kính lần này đi gặp Lưu Bị đòi Kinh Châu phải không?
Đúng vậy, Lưu Kỳ mất rồi
chúng ta và Lưu Bị đã có giao ước
Lưu Kỳ còn, ông ấy có thể ở Kinh Châu
Lưu Kỳ không còn, ông ấy nên trả Kinh Châu
Đó chỉ là cách khước từ khéo mà thôi
Tử Kính cảm thấy,
có thể lấy bánh bao thịt từ miệng chó không?
Không hổ là Công Cẩn, đã nhìn ra điểm cốt yếu
Nhưng mà, chúa công lại quyết định là…
cho dù không đòi được, cũng vẫn phải đi đòi
Tốt, có chí khí
Công Cẩn, ông sao đột nhiên tới Ba Lăng chứ?
Khảo binh
Không nghe trống trận, trong lòng không yên
Thật như vậy sao? Ông mới lệnh Tưởng Khâm
lấy quân lương và khí giới 2 vạn quân
Chúa công lo tôi, dụng binh với Kinh Châu, phải không?
Công Cẩn, bất luận Kinh Châu lần này, có đòi được hay không
chúng ta tuyệt không thể giao chiến với Lưu Bị
Tại sao?
Công Cẩn, ông biết đấy, Lưu Bị mới chiếm được Trường Sa 4 quận
quân khí lên cao
Chúng ta lại vừa hao binh tổn tướng Hợp Phì
thượng tướng Thái Sử Từ thiệt mạng
Cùng khoảng thời gian, bên tăng, bên giảm
thế lựcTôn Lưu hai nhà, đại thể đã ngang bằng
Lại thêm Gia Cát Lượng, đã sớm đưa quân tinh nhuệ
thu về hết Kinh Châu
Điều này chứng minh, họ sớm đã phòng bị ta
Ông nói cũng đúng
Nhưng ông có biết vào lúc này
Gia Cát Lượng đang nghĩ gì không?
Xin đô đốc chỉ giáo
Gia Cát Lượng sớm đoán được tâm ý của ông
hắn nghĩ rằng, chúng ta không dám giao chiến với hắn
Gia Cát Lượng sẽ nghĩ, chỉ cần có Tào Tháo
Đông Ngô sẽ không phá vỡ Tôn Lưu liên minh 2 nhà,
chúa công và ông sẽ không vì Kinh Châu
mà trở mặt với Lưu Bị
Vì vậy ông đến Kinh Châu lần này, chắc chắn không thu được gì
Gia Cát Lượng cũng cứ thế mà không trả Kinh Châu
Công Cẩn, xin hãy nói thật với tôi một câu
Ông thực sự muốn dụng binh công chiếm Kinh Châu sao?
Muốn, rất muốn
Ngày đêm đều muốn
Không giấu gì ông
Tôi đã hạ lệnh, Ba Lăng 2 đường tiến binh
Bộ binh 3 vạn, thủy binh 5 vạn, chia làm 2 lộ
Trong vòng 3 ngày, có thể đến dưới thành Kinh Châu
Ông không có quyền làm vậy
Đừng quên rằng, tôi là đại đô đốc
Chiến hay hòa không do ông quyết định mà thành
mà phải nghe theo lệnh chúa công
Đừng quên là
chức đại đô đốc tôi có quyền tự quyết định
mà đôi khi không cần xin ý kiến chúa công
Công Cẩn, ông…
Tử Kính, tôi sẽ không gây chiến với Lưu Bị đâu
là vì thời cơ chưa đến
Công Cẩn, nếu đã không chiến
sao ông còn dụng binh với Kinh Châu?
Nếu hiển nhiên không đòi được Kinh Châu,
sao ông vẫn cứ đến đòi?
Công Cẩn, phải chăng đang dùng kế nghi binh?
Chính phải
Gia Cát Lượng cho rằng chúng ta không dám trở mặt với hắn
Tôi lại cứ động binh
ra vẻ thà làm ngọc nát, chứ không làm ngói lành
Đối phó với hạng người Gia Cát Lượng
chỉ dùng 3 tấc lưỡi là không đủ
Tên giỏi khua môi múa mép này không thể tin được
Dùng 3 tấc lưỡi suông không xong, tất phải dùng binh để nói chuyện
Tử Kính, ông có thể nói với hắn
nếu không chịu trả Kinh Châu
Chu Du tôi sẽ không tiếc một trận
Tử Kính, tôi làm vậy là vì ông đấy
Tôi chống kiếm đằng sau
ông càng dễ dàng ăn nói, đòi lại Kinh Châu bọn họ
Ra là như thế
Tại hạ đa tạ đã tương trợ
Ngoài ra, tướng sĩ thao luyện nhiều ngày
cũng nên xuất quân một lần
cũng để thị uy, xem Kinh Châu động thái thế nào
Kinh Châu một trận, sớm muộn cũng phải đánh
Hãy mau lên thuyền
Cứ từ từ mà tiến, đường binh này của tôi sớm hay muộn cũng phải dùng tới
Không sai
Tử Kính, lần này bất kể có đòi được Kinh Châu hay không
cũng phải cho họ biết rằng
món nợ ngày hôm nay là do họ nợ tiếp
càng để lâu, cái giá phải trả càng đắt
Được, Công Cẩn
ông hãy trở vào đi, tôi không vào trại đâu
Mới đến đã đi, liệu có vất vả quá không?
Hay nghỉ lại một đêm đã
Xin cáo từ
Mời
Tử Kính, hiền điệt tôi vừa mất
thâu đêm đến viếng tang, quả là nhân nghĩa
Xin đa tạ
Hoàng thúc không cần đa lễ
Bởi vì tiếp sau đây
tôi cũng muốn thấy sự nhân nghĩa của Hoàng thúc
Có điều này, tôi muốn thỉnh giáo Hoàng thúc
Xin cứ nói
Lúc trước Hoàng thúc có hứa
nếu công tử không còn, sẽ trả lại Kinh Châu
Nay công tử đã mất
Hoàng thúc có thể thực hiện lời hứa rồi
Khi nào sẽ trả lại đây?
Chuyện này có thể hoãn lại vài ba ngày
để sau hãy bàn được không?
Sau này là bao giờ?
Tử Kính, ông chẳng thấu tình đạt lý
Lúc tang sự, sao lại nhắc lại chuyện cũ này
Chính phải
Trong ngày tang sự, người ta không nói dối
Hơn nữa, ngay trước linh vị công tử Lưu Kỳ
nói ra chuyện này, mới là tưởng nhớ thiết thực
Dưới vòm trời này, đất đai đều là của hoàng đế
trấn thủ trên đất đều là quần thần của hoàng đế
Kinh Châu là của ai?
của Ngô hầu ông, hay là của Tào Tháo?
Đều không phải, mà là của triều đình
Nhớ năm xưa Cao hoàng đế chém rắn khởi nghĩa
trải bao gian khổ mới khai lập nhà đại Hán
chẳng may gian hùng nổi dậy, mỗi người chiếm cứ một phương
Kinh Châu mới rơi vào tay Tào Tháo
nhưng dù bất cứ kẻ nào, dùng bất cứ thủ đoạn gì chiếm được
thì mảnh đất này vẫn của họ Lưu, bởi vì thiên tử mang họ Lưu
Chúa công tôi, vốn dòng dõi Hiếu Cảnh hoàng đế
Trung Sơn Tĩnh Vương, là đương kim hoàng thúc
Chúa tôi nay đóng ở Kinh Tương, tiếp nối cơ nghiệp nhà đại Hán
Chúa ông, chẳng qua là con một người tiểu lại ở Tiền Đường
chiếm được một dải Giang Đông rồi, nhưng vẫn chưa thỏa lòng tham
còn muốn chiếm đất nhà Hán không cho chúa tôi một chốn dung thân
Điều này là đạo lý gì?
Không Minh không cần ngụy biện
Tôi vốn coi Hoàng thúc là bậc nhân nghĩa
vậy nên hôm nay, mới mong ông thực hiện đúng giao ước của mình
Hơn nữa, lúc tôi và Hoàng thúc giao ước
ông cũng có mặt ở đó
Lẽ nào hôm nay, Hoàng thúc muốn làm kẻ bất nhân bất nghĩa sao?
Tử Kính, ông đây cũng là bậc cao nhân
Năm xưa chúa tôi ba lần nhượng Từ Châu
ông cũng biết rồi chứ?
Chúa tôi luôn luôn là bậc chúa nhân nghĩa
trước đây, hiện tại, cả sau này vẫn thế
Ông ấy luôn coi nhân nghĩa hơn cả tính mạng mình
Chúa tôi, từ sau khi lấy Kinh Châu
đã nhẫn nhịn bao sự khinh rẻ của đám người Đông Ngô rồi
Trong tâm ông ấy thoải mái không? chắc chắn không
Không thoải mái nhưng vẫn phải nhịn, vì sao vậy?
Bởi vì trong tâm, có thứ so nhân nghĩa và tính mạng
còn quan trọng hơn
Dám hỏi là thứ gì?
Trùng hưng Hán nghiệp
Hoàng thúc vốn dòng dõi hoàng thất
Dù người trong thiên hạ đều quên đại Hán
ông ấy cũng không thể quên
Hiện nay, thiên tử bị Tào Tháo khống chế
sống lay lắt khổ sở trong cảnh gươm đao
Trong lòng Hoàng thúc, mỗi ngày đều vì chuyện này mà dày vò
Hoàng thúc bớt phiền
Tôi càng cảm phục, hoàng thúc đúng là bậc trung nghĩa
Tử Kính
tôi là Hán thần, ông cũng là Hán thần
Tổ tiên chúng ta đời đời ăn lộc nhà Hán
dù không phải Hán thần, cũng là Hán dân
Nhưng Chu Du đã quên cái cốt lõi này, không màng đạo lý
Ông luôn là người hiểu đạo lý
Thử nghĩ xem, Hoàng thúc không mảnh đất dung thân
Sao có thể trùng hưng Hán thất?
Sao có thể cứu thiên tử khỏi nguy nan đây?
Hơn nữa, sao có thể chống lại Tào tặc
Nói rất đúng
Nhưng theo tôi biết, Tào Tháo là kẻ không có tín nghĩa gì
Nếu muốn thiên hạ, phải được lòng thiên hạ
càng nên lấy tín nghĩa làm gốc
Lại nói, Hoàng thúc muốn trùng hưng nhà Hán
chỉ dựa vào bản thân, tôi e chưa đủ
Dám hỏi, nếu không có chúa tôi Ngô hầu trợ lực
các ông liệu có ngày hôm nay không?
Lời này không sai
Tử Kính là người trung hậu
Tôi có thể cùng Ngô hầu liên minh kháng Tào
một nửa là do kiến thức uyên thâm của ông
Hoàng thúc quá đề cao tôi rồi
Nói thật là
Suốt hai năm qua, tôi phải dùng trăm phương nghìn kế
để duy trì cục diện liên minh hai nhà
Để đạt được mục đích này
Tôi cũng đã khuyên nhủ chúa công tôi
nhượng bộ các ông ít nhiều
Nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó
Đừng trách tôi hỗn hào, nếu Hoàng thúc nuốt lời
không chịu trả lại Kinh Châu
thì ngay cả khi Ngô hầu tôi có thể nhịn được
tôi e những người khác có thể không nhịn
Ai vậy?
Giữ binh quyền Đông Ngô, đại đô đốc Chu Du, Chu Công Cẩn
Chu Du muốn động binh sao?
Vết thương còn chưa lành, cần bình tĩnh chớ nóng nảy
Ông đã hiểu tính tình Chu Du thì tốt rồi
Không sai, trong chuyện Kinh Châu, đã tức đến thổ huyết
Nhưng một khi có cơ hội rửa hận
hoặc có thể nói là rửa mối nhục
thì theo tôi nghĩ, chúa công tôi cũng không thể ngăn cản được ông ấy
Mấy ngày trước, ông ấy đã hạ lệnh, 3 vạn bộ quân
5 vạn thủy quân đông tiến
Chuyện này, thám binh các ông
chắc sớm đã bẩm báo rồi
Cũng may là, chúa công tôi dứt khoát
đã đoạt lại binh quyền của Công Cẩn
Và lệnh cho bộ quân, thủy quân dừng tiến đợi lệnh
Lưu hoàng thúc, lòng người không thể cược
nếu ép người ta quá
thì tướng sĩ Giang Đông, thà ngọc nát còn hơn ngói lành
Được
Tử Kính, những lời này thật chân thành
vậy theo ý ông thì…
trước mắt chuyện Kinh Châu, xử lý thế nào đây?
Câu này nên để tôi hỏi mới đúng
vậy theo ý Hoàng thúc,
trước mắt chuyện Kinh Châu, nên xử lý thế nào?
Tử Kính, thế này được không?
Kinh Châu là của các ông
chúng tôi mượn tạm làm đất dừng chân
Hôm nay, chúa công tôi đích thân ký văn tự với ông
Đợi khi chúng tôi lấy được chỗ khác
sẽ trao trả lại Kinh Châu cho Đông Ngô
Lấy chỗ nào chứ?
Tây Xuyên Lưu Chương, nhu nhược vô đạo
Chúa tôi định đi lấy Tây Xuyên
lấy Tây Xuyên rồi, sẽ trả lại Kinh Châu
Vậy được, có văn tự này
tôi cũng có thể, dễ dàng ăn nói với chúa công
còn chúa tôi có chấp nhận hay không, thì tôi đây không biết
Mong Hoàng thúc và Khổng Minh,
cùng điểm chỉ, ký tên vào văn tự
Được
Khổng Minh, đa tạ đưa tiễn, xin hãy quay về
Tử Kính, với tình cảnh chúng ta
có vài lời không tiện, khi nói trước chúa mình
Nhưng giữa hai chúng ta,
thì chuyện gì cũng có thể nói thẳng đúng không?
Đúng vậy
Miễn là Tào Tháo còn sống
thì liên minh Tôn Lưu không thể phá vỡ
Nếu hai nhà giao chiến, Tào Tháo ắt đoạt thiên hạ
Tử Kính khi về gặp Ngô hầu
mong hãy nói đỡ chúa tôi vài câu
tạm mượn Kinh Châu là chỗ dựa
tuyệt đối không nên động binh đao
Nếu mà, chúa công tôi không chấp nhận thì sao?
Vậy là không cho chúng tôi chốn dung thân.
Nếu chúng tôi không chốn dung thân
vạn bất đắc dĩ, sẽ phải giao chiến với Đông Ngô
để đoạt lại chốn dung thân đấy
lúc đó, Giang Đông 81 huyện không thể yên lành được đâu
Khổng Minh, tôi có một lời ông nên ghi nhớ
Xin nói
Một khi các ông lấy được Tây Xuyên
xin hãy hoàn trả ngay Kinh Châu
nếu không, chúa công tôi chắc chắn dụng binh
Đến khi đó, không những chủ thần các công
chẳng những không còn chốn dung thân
mà e rằng, sống cũng không yên
chết cũng không có chỗ chôn đâu
Tôi xin ghi nhớ
Xin cáo từ
Tử Kính, ông thật hồ đồ
Khổng Minh nói lấy được Tây Xuyên sẽ trả Kinh Châu
thì ***ết khi nào hắn mới đi lấy Tây Xuyên
Nếu họ 10 năm không đi lấy
chẳng lẽ 10 năm cũng không trả Kinh Châu?
Văn tự này có tác dụng gì chứ?
Văn tự này rất tác dụng
Công Cẩn, ông thử nghĩ xem
Lúc trước Lưu Bị luôn miệng nói
Kinh Châu là của triều đình, của Lưu Kỳ
Bây giờ, ông ấy đã thừa nhận, Kinh Châu là của chúng ta
là chúng ta cho họ mượn
Đây là giới hạn lớn nhất, mà tôi có thể làm được
Chuyến này ông đi không phải dễ dàng
hãy nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy về Sài Tang
Chúng ta đã bao lâu không cùng uống rượu rồi nhỉ?
Gặp nhau không dễ
Hôm nay tôi ông, uống một trận ra trò được không
Được
Tối nay chúng ta ngủ chung một giường, đối ẩm với nhau
- Nói chuyện thâu đêm - Được
- Mời - Mời
Rượu ngon, rượu ngon
Tử Kính, ông còn nhớ?
năm đó tôi mới cầm quân, đã gặp đại bại
Khó khăn lắm mới sống sót
chạy đến quý phủ
Lúc đó tôi với các anh em, 3 ngày chưa được ăn
muốn mượn ông 2 đấu gạo
Lúc đó ông là đại phú hộ, trong nhà có 2 bồ lương thực
ông chỉ vào một bồ, bảo hãy lấy đi
Trời ơi, trong bồ có tới 3 nghìn thạch
Có thể cứu được bao nhiêu mạng?
Vào lúc đó, có lương là có binh
Tôi dùng số lương đó, chiêu mộ 3 nghìn quân
Công Cẩn, ngày đó ông tới phủ tôi
thoáng cái tôi đã nhìn ra
sau này ông nhất định, sẽ là vị tướng tài
Tôi cũng tự tin có thể an ***, trị quốc, bình thiên hạ
nhưng thật không ngờ…
Tôi không ngờ gặp phải Gia Cát Lượng
Người này, quả thiên địch của tôi
Công Cẩn, ý này của ông
có phải rất căm hận Gia Cát Lượng?
Nói thật với ông
dưới vòm trời này
người tôi hận nhất, không phải Tào Tháo
mà là Gia Cát Lượng
người tôi kính phục nhất, cũng không phải Tào Tháo
mà chính là Gia Cát Lượng
Tôi và Gia Cát Lượng
đáng lẽ không nên sinh cùng thời
Chúa công, phu nhân… đã qua đời rồi
Đại đô đốc, thám mã báo về
Kinh Châu toàn thành treo cờ tang
nghe là Cam phu nhân Lưu Bị qua đời
- Biết rồi, lui ra đi - Rõ
Công Cẩn, ông sao vậy?
Tôi có một kế, khiến Lưu Bị giơ tay chịu trói
Kinh Châu có thể lấy lại
Xin hãy nói kế sách?
Lưu Bị mất hiền thê, ắt phải lấy thiếp mới
Chúa công có một tiểu muội, vừa đến tuổi cập kê
Chúng ta có thể cầu xin chúa công, cho Lưu Bị làm rể Đông Ngô
Chỉ cần hắn tới Nam Từ, chúng ta lập tức bắt lấy
ép Gia Cát Lượng lấy Kinh Châu đổi lại
Việc này… e rằng không thỏa đáng
Ông lo Lưu Bị không dám?
Tôi cho ông hay, Lưu Bị còn nóng lòng làm rể Đông Ngô
- Vấn đề không phải Lưu Bị - Thế là ai?
Thái phu nhân
Tiểu thư và Lưu Bị cách nhau 30 tuổi
Thái phu nhân sao có thể đồng ý?
Ông quá lo rồi
Chuyện này sẽ không để Thái phu nhân biết
Vì chúng ta vốn dĩ không muốn, gả tiểu muội về cho Lưu Bị
Đó chỉ là cái cớ, lừa Lưu Bị vào tròng
Vậy chuyện này, làm sao để nói với chúa công?
Tôi sẽ gửi thư chúa công
Nếu hai nhà Tôn Lưu có thể kết thành thông gia
đồng tâm kháng Tào, thì không còn gì bằng
Nhưng mà Lưu Bị, giờ đã gần ngũ tuần
Ta lại chỉ có mình tiểu muội
Mẫu thân lại quý nó như ngọc minh châu
Ngươi nói mẫu thân... sao có thể chấp nhận chứ?
Nếu mà đúng như vậy, thái phu nhân tất không đồng ý
Ý Công Cẩn trong thư là, không cần bẩm báo Thái phu nhân
Chỉ là lấy cớ đó, dụ Lưu Bị vào tròng
hòng lấy lại Kinh Châu �