Tip:
Highlight text to annotate it
X
Chào quý vị!
Xin lỗi tôi đến trễ.
Quý vị cũng vậy. Thức khuya và dậy trễ.
Tất cả quan khách ở trên đó à? Phải không?
Những quan khách có trên đó không?
Ô, Chúa tôi! Ở đây giống như rạp hát vậy.
Quý vị có câu hỏi gì không?
Không à? Có ai không? Cứ hỏi!
Không? Không có câu hỏi gì à? Thật à? Không à?
Vậy tôi có thể đi gặp người Âu Lạc.
Thật không có câu hỏi à?
Không há? Quý vị thật tình không có câu hỏi?
Thật vậy sao?
Ðược, cứ ngồi đó.
Tôi phải đi, để quý vị có thể nhìn tôi.
Có câu hỏi gì không? Vẫn không có à?
Ðược, cứ hỏi.
Con có một thể nghiệm lâu năm về trước, 10 năm về trước.
Khi đó con chưa biết Sư Phụ, nhưng thể nghiệm đó như vầy.
Có một thời gian con cảm thấy rất thoải mái,
như là con đang sống trên mây. (Vậy sao?)
Điều đó kéo dài 1 tháng rưỡi.
Và con không thể giải thích được.
Con rất tự do, không biết giận.
Trước đó, con có thể buồn hay gì đó.
Nhưng trong thời gian đó, con không biết buồn. (Vậy à!)
Khi thấy ai khóc, con nói:
“Tại sao vậy? Tại sao người ta không hiểu rằng là họ có thể vui?”
Bây giờ câu hỏi của con là: Lúc đó con ở đâu? Làm sao con đạt được trạng thái đó?
Tại sao con lại không cách nào hiểu được cảm giác của những người bình thường?
Và làm sao con có thể trở lại cảm giác đó?
Ô, vậy câu hỏi của quý vị là: Làm thế nào? Tại sao? Khi nào? Ở đâu? Cái gì? Ai?
Đôi khi quý vị bận tâm lo nghĩ về việc gì đó,
chẳng hạn như là hết sức tập trung vào một việc,
thì điều này cũng có thể xảy ra.
Ðây cũng là một cách thiền.
Lúc đó quý vị bước vào một cảnh giới hiện hữu khác.
Thân thể quý vị ở đây, nhưng cảm giác không có ở đây.
Quý vị hiểu không?
Bởi vậy quý vị không cảm nhận được cảm giác của người khác.
Ðiều này xảy ra với rất nhiều người tu hành.
Ngay cả chính tôi.
Cho nên người ta thường nói là
rất khó tập trung để đi lên thiên đàng.
Còn đối với tôi, rất khó tập trung để ở lại đây.
Cho nên tôi phải làm đủ mọi chuyện
để bận rộn, để giữ tôi ở lại đây.
Ðây cũng là một phần của trò chơi.
Quý vị nên mừng là ít ra đã có thể nghiệm này một lần,
người ta gọi đó là “cái không trong sư hiện hữu.”
Nhiều người muốn có được thể nghiệm đó,
nhưng rồi phải xuống trở lại vì chúng ta còn ở đây.
Nếu không, đôi khi người ta sẽ nghĩ là quý vị điên.
Nhiều người ở trong trạng thái đó,
họ không thể sinh hoạt trong thế giới này.
Quý vị cũng không tệ lắm.
Có những người nhập định quá sâu
đến nỗi họ không thể sinh hoạt ở thế gian này.
Có một vị thánh nhân bên Ấn Độ tên là Rama Krishna.
Lúc nào Ngài cũng nhập định rất lâu,
thậm chí Ngài cũng không ăn, không uống,
không cảm giác gì hết.
Cho nên một người bạn phải ép Ngài ăn,
hoặc là đôi khi phải đánh để Ngài tỉnh dậy,
trở lại thế giới, trở lại sự hiện hữu vật chất.
Tôi mong là quý vị sẽ không nhập sâu trong đó, để tôi phải đánh quý vị tỉnh dậy.
Con rất bình thường...
Vậy là tốt, là tốt! Đúng vậy, đúng vậy!
Ðó là trạng thái nhị nguyên, sự hiện hữu nhị nguyên, biết không?
Quý vị đang ở trong một cảnh giới khác và trong thế gian cùng một lúc.
Nhiều người tu hành có thể nghiệm này.
Quý vị hiểu chưa? (Dạ hiểu).
Cho nên người ta nói: “Ði, đứng, nằm, ngồi đều là thiền.”
Ðó là trạng thái này.
Nhưng nhiều người không tu hành
họ không hiểu được điều này.
Họ không hiểu được. Cho nên chúng ta giữ yên lặng điều này
Đúng vậy!
Bây giờ quý vị hiểu chưa? (Dạ, con hiểu.)
Quý vị muốn trở lại nơi đó không? (Dạ, dĩ nhiên rồi.)
Không, không cần như vậy. Cứ ở đây, cũng tốt!
Ở đây với tôi.
Nhưng con thắc mắc, khi con ở trạng thái đó,
con không cảm thông được cảm xúc của con người.
Nếu Thượng Ðế là như vậy, con nghĩ là...
Không, đó không phải là trạng thái cao nhất. Tôi không nói đó là trạng thái cao nhất.
Đúng vây. Trạng thái cao nhất rất bình thường, hiểu không?
Thật ra, người tu hành là người bình thường nhất.
Đa số những người không tu hành,
họ trông giống như con người, nhưng họ không bình thường.
Bởi vậy Chúa Giê-su nói: “Hãy để người chết chôn người chết.”
Cho nên, sau khi quý vị tỉnh ngộ vào lúc thọ Tâm Ấn,
quý vị bắt đầu sống trở lại, bắt đầu phục sinh,
rồi trưởng thành và trở nên một người thật sự bình thường,
đồng thời cũng là một thánh nhân. Hiểu không?
Quý vị sinh hoạt ở cả hai thế giới, nhưng cảm thấy bình thường.
Quý vị cảm nhận được sự hiện hữu con người, cảm giác của con người,
nhưng đồng thời quý vị là thánh nhân.
Quý vị có sự hiện hữu của thiên đàng và của loài người cùng một lúc.
Trong trạng thái của quý vị, quý vị mất đi sự hiện hữu làm người
và chỉ có được sự hiện hữu thiên đàng.
Như vậy cũng không quân bình khi chúng ta còn đang ở đây.
Cho nên chúng ta phải có cả hai.
Nhưng trạng thái đó, nhiều người tu hành phải trải qua,
và rồi họ phải trở lại trạng thái bình thường,
trong lúc là một vị thánh. Quý vị hiểu ý tôi nói không?
Thôi được, đa số mọi người trước khi tu hành chỉ là con người.
Ý tôi là, không phải người bình thường,
nhưng họ chỉ hiện hữu ở chiều vật chất.
Họ không biết gì về thế giới tâm linh,
cho nên họ cảm nhận bất cứ gì về con người
nhưng không cảm giác gì về thiên đàng.
Sau một thời gian tu hành, họ chỉ cảm thấy thiên đàng thôi,
như quý vị đã cảm giác vậy.
Họ không cảm giác được sự hiện hữu của con người, dù họ đang ở đây.
Và rồi khi lên cao hơn nữa,
họ có cả hai cảm nhận, sự hiện hữu của con người và hiện hữu thiên đàng.
Đó là trạng thái hoàn mỹ. Được chưa?
Con xin hỏi thêm được không? (Ðược.)
Trong một băng thâu hình, con có nghe Sư Phụ nói về Thượng Ðế,
rằng khi người ta buồn, khi họ hỏi hoặc cầu nguyện điều gì,
Thượng Ðế có thể không hiểu họ cho đến khi nào họ cầu nguyện hết lòng.
Con nghĩ: Có lẽ trạng thái mà con đã có
cũng hơi giống như Thượng Ðế, là không hiểu được cảm giác của con người.
Có phải như vậy không?
Không! Thượng Ðế khác. Ðó chưa phải là trạng thái hiện hữu cao nhất.
Gần thôi.
Dù sao, tôi đã không nói rằng
“khi quý vị cầu nguyện, Thượng Ðế không hiểu.”
Ngài hiểu, ngay cả trước khi quý vị cầu nguyện.
Chỉ có điều là quý vị không hiểu, Nếu như không hết lòng cầu nguyện.
Có nghĩa là quý vị chưa mất đi bản ngã của mình trong khi cầu nguyện,
thì quý vị không thể nghe được câu trả lời. Hiểu chưa?
Quý vị cầu nguyện, nhưng đồng thời nghĩ đủ thứ chuyện khác,
cho nên khi Thượng Ðế trả lời, quý vị không nhận được.
Như là đôi khi quý vị gọi điện thoại cho ai đó
Hoặc có người nào gọi điện thoại tới và nói chuyện với quý vị:
“Ô, biết gì không? Có chuyện này, chuyện kia…”
Nhưng cùng lúc đó, quý vị đang nhìn con, nhìn chồng, hoặc máy truyền hình.
Và quý vị nói: “Ô, phải! Cái gì? Nói cái gì?”
Và rồi họ nói lại,
nhưng quý vị vẫn không thể tập trung vào những lời nói đó.
Rồi quý vị bảo: “Làm ơn lặp lại.”
Nhớ không? Ðôi khi xảy ra như vậy.
Dù chúng ta muốn nghe người đó,
nhưng chúng ta mất đi sự tập trung.
Cho nên đó là vì chúng ta, không phải do Thượng Ðế.
Thượng Ðế luôn luôn hiểu,
và Ngài biết hết mọi việc, ngay cả trước khi chúng ta hỏi.
Chỉ có chúng ta là không hiểu Thượng Ðế.
Bởi vậy chúng ta phải thực hành sự tập trung thiền định này
để có thể câu thông với Thượng Ðế và để nghe được.
Còn gì nữa không? (Cám ơn Sư Phụ.)
Câu hỏi hay, câu hỏi hay!
Mấy người bên nam thì sao? Có gì xảy ra không?
Cứ nói.
Ðây, cho quý vị.
Ðừng trở lại trạng thái đó. Hãy đến nơi tốt hơn, cao hơn.
Xin mời.
Xin Ngài nói về Sư Phụ bên trong,
làm sao để tiếp xúc được với Sư Phụ bên trong
và thiết lập mối quan hệ?
Qua thiền định.
Sư Phụ bên trong là một chúng sinh cao đẳng hơn,
vượt trên chiều hiện hữu vật chất này.
Nhưng đôi khi vị Sư Phụ cũng thị hiện trong sự hiện hữu vật chất.
Vào lúc đó,
quý vị có thể tiếp xúc trực tiếp với vị Sư Phụ qua một văn phòng nhục thể này.
Bởi vậy, khi đi vào bên trong,
quý vị thấy vị Minh Sư giống như là bên ngoài,
vì vị Minh Sư có cả sự hiện hữu vật chất lẫn thiên đàng.
Tôi đã nói với quý vị rồi, có hai loại thầy.
Một loại thầy chỉ ở trong cảnh giới vật chất,
bởi vì họ chưa nhớ được Tự Tánh cao thượng của họ,
cho nên họ không thể đem quý vị đến một cảnh giới cao hơn,
nơi mà họ chưa trở lại được. Hiểu chưa?
Và có những Minh Sư khác,
những Minh Sư quá khứ và những Minh Sư chưa bao giờ rời khỏi thiên đàng,
các Ngài vẫn tiếp tục ở đó. Hiểu không?
Những vị Minh Sư này chúng ta gọi là “Sư Phụ bên trong.”
“Bên trong” khác với “bên ngoài”.
Chẳng hạn, quý vị gọi tôi là Sư Phụ ở đây.
Tôi không biết có xứng với danh hiệu đó không, nhưng vì... Được, cũng tốt, sao lại không chứ?
Ðó là một tên tốt.
Ở đây quý vị gọi tôi là Sư Phụ. Tôi chỉ là Sư Phụ bên ngoài.
Khi thiền sâu vào bên trong, khi nhập định,
quý vị thấy cùng một hình dáng,
đẹp hơn, hiền hơn, không bao giờ la rầy ai cả.
Chỉ thỉnh thoảng thôi!
Quý vị thấy cùng một hình dáng qua linh ảnh bên trong mắt trí huệ của mình.
Khi đó, quý vị nói rằng đã thấy được Sư Phụ bên trong.
Nhưng bình thường, nếu vị Minh Sư không thị hiện ở trong cảnh giới vật chất này
thì quý vị không cần phải nói đó là Sư Phụ bên trong.
Quý vị nói: “Tôi thấy Chúa Giê-su, thấy Lão Tử, thấy Phật.”
Chúng ta đều biết rằng các Ngài đã đi khỏi rồi
và chúng ta đều hiểu rằng mình thấy các Ngài ở cảnh giới cao hơn.
Quý vị hiểu chưa?
Cho nên khi quý vị nói “Sư Phụ bên trong”,
có nghĩa là vị đó cũng có hình dáng bên ngoài trong sự hiện hữu vật chất.
Hiểu chưa? Để thấy được vị Sư Phụ bên trong,
đôi khi vì có duyên mà quý vị có thể thấy Ngài,
mặc dù chưa hề gặp gỡ Ngài bao giờ.
Và rồi chỉ có quý vị mới biết được Ngài là Sư Phụ bên trong
khi quý vị gặp vị Sư Phụ bên ngoài, thấy giống y như vậy.
Lúc đó quý vị nói: “A! Con có thấy hóa thân của Ngài bên trong.”
Ðể thấy được hóa thân bên trong này
quý vị cần tọa thiền tinh tấn và đi vào đẳng cấp đó.
Vị Minh Sư ở mọi nơi, từ cảnh giới vật chất đến thiên giới,
đến cảnh giới trí thức, cảnh giới sáng tạo,
cảnh giới hư vô,
và rồi đến cảnh giới thứ năm, Nhà của Minh Sư.
Và rồi trên nữa, trên nữa và trên nữa.
Cho nên tùy đẳng cấp của quý vị
mà quý vị sẽ gặp vị Sư Phụ bên trong ở đẳng cấp khác nhau đó,
mặc dù vị Sư Phụ hiện hữu đời đời, vô hạn,
vô sở bất tại.
Ðó là Sư Phụ bên trong.
Cho nên căn bản là cứ tiếp tục thiền?
Phải! Cứ thiền thêm.
Nhưng quý vị không cần phải cầu nguyện những điều này.
Cứ thiền và một ngày vị Minh Sư sẽ đến thăm quý vị.
Có câu là khi đệ tử sẵn sàng, vị Thầy sẽ xuất hiện.
Bên trong cũng vậy.
Còn gì nữa không? Có câu hỏi nào khác?
Ðược. Vị người Hồi Giáo kia.
Kính chào Sư Phụ. (Chào anh.)
Trước đây, khi con thiền...
Ý con là, con có những thể nghiệm rất tuyệt diệu,
con cảm thấy thật thoải mái, sung sướng.
Con thật sự thì không có câu hỏi gì,
tuy nhiên bây giờ khi con thiền, con không nhớ gì cả,
nhưng khi trở lại, con cảm thấy rất thoải mái bên trong.
Quý vị có cảm thấy thoải mái hay không? (Dạ có, rất tuyệt diệu bên trong).
Nhưng quý vị quên hết. (Con quên tất cả.)
Quên những gì đã thấy? (Dạ.)
Vậy cũng tốt. Có nghĩa là quý vị có tiến bộ.
Quý vị đã đi cao hơn đẳng cấp đầu óc một chút,
nên đầu óc không nhớ được. (Dạ!)
Có khi quý vị cũng nhớ.
Có khi đầu óc không thể ghi lại tất cả cho quý vị.
Nhưng lúc nào quý vị cũng cảm thấy tốt hơn à? (Dạ.)
Ðó có nghĩa là quý vị tiến bộ. (Dạ)
Cám ơn Sư Phụ.
Chúng ta phải xả bỏ ngay cả mọi thể nghiệm
để trở thành vô ngã, không còn ngã chấp.
Từng bước một, chúng ta bỏ đi tất cả những tầng lớp của ngã chấp vi tế
để trở thành một với vạn vật. (Con hiểu). Đó là tất cả.
Ðể hợp nhất với tất cả, quý vị phải mất chính mình.
Do đó, không còn có người ngồi đó và thấy thể nghiệm,
trừ khi thật sự cần thiết. Hiểu không?
Nhưng đó cũng chưa là điểm cuối. Quý vị phải tiếp tục nữa.
Ðược, dĩ nhiên rồi. Cô đến đây. Ðây, đây!
Vâng, sẽ có…
Ý bà ta muốn nói là khi bà thiền,
đầu óc không thể giải thích những điều bà trông thấy.
Trong thể nghiệm. (Dạ, trong thể nghiệm.)
Dù tất cả chúng ta đều bình đẳng,
nhưng mỗi bộ óc cá nhân không giống nhau.
Do đó, thí dụ, có người học nhanh,
có người học chậm. Đúng không?
Ký ức tâm linh cũng vậy.
Ðôi khi một bộ óc có thể vượt lên xa hơn vào cảnh giới tâm linh
để ghi lại thể nghiệm và mang trở về.
Có những bộ óc không làm được, nhưng điều đó không có nghĩa là quý vị không có thể nghiệm.
Bất cứ ai thọ Tâm Ấn vào Pháp Môn Quán Âm đều có ánh sáng, có âm thanh.
Vì thế đôi khi quý vị tỉnh dậy lúc nửa đêm,
hoặc khi bị ông chồng đá,
bỗng nhiên quý vị thức dậy trong căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Nó kéo dài khoảng một phút hoặc hơn nữa,
và quý vị biết mình đã đến một nơi nào đó.
Nhưng quý vị lại không biết!
Nếu không bị chồng hay con đá, làm cho quý vị tỉnh dậy,
hoặc vì bất cứ tiếng động nào trong lúc đó,
quý vị sẽ không biết rằng mình đã ở trong ánh sáng.
Hiểu chưa?
Ðôi khi quý vị tỉnh dậy…
Không phải chỉ trong ánh sáng mà thôi…
nhưng khi thức dậy, quý vị cảm nhận được chấn động lực của Quán Âm vẫn còn đó,
như là quý vị vừa mới xuống từ một nơi nào đó.
Hoặc đôi khi quý vị cảm thấy bị rớt xuống thật nhanh
và điều đó khiến quý vị giật mình tỉnh dậy.
Ðây là linh ảnh hoặc thể nghiệm bên trong
mà đầu óc không phải lúc nào cũng đủ sức ghi lại cho quý vị.
Hoặc là đầu óc có ghi lại
nhưng khi tỉnh dậy, quý vị bận rộn,
không nghĩ đến chuyện tâm linh nữa.
Quý vị phải làm hàng ngàn việc nhà,
và gặp cả ngàn người bên ngoài.
Rồi công việc, chồng, con,
mẹ ruột, mẹ chồng, v.v...
Mọi người đều đòi hỏi sự chú ý của quý vị,
thậm chí quý vị không có thời giờ để thưởng thức thể nghiệm đã được ghi lại.
Cũng như quý vị có máy CD trong nhà nhưng không có thời giờ để nghe,
nên không thể nghe được mấy bản nhạc. Đúng không?
Tuy nhiên, nếu quý vị thấy đời sống mình luôn tiến bộ,
tình thương phát triển rộng lớn hơn,
niềm vui của quý vị luôn luôn nhiều hơn và nhiều hơn mỗi ngày,
đó là kết quả của tu hành.
Rồi quý vị sẽ biết chắc chắn
mỗi đêm quý vị cùng đi với Minh Sư lên cảnh giới cao hơn,
dù quý vị có nhớ hay không.
Nếu không, làm sao cá tánh của quý vị thay đổi được?
Làm sao tình thương phát triển được như vậy?
Làm sao trí huệ phát triển được mỗi ngày, phải không?
Trở lại vị đồng tu kia, có phải là
nếu một người hay quên, như con vậy,
thì học thiền sẽ lâu hơn?
Nếu tánh tình hơi lơ đãng hoặc hay quên, như con.
Ý quý vị muốn nói là bởi vì thiền nên quý vị hay quên hơn trước?
Dạ không, con hay quên và hơi đãng trí.
Vậy rồi sao? Như là bà ta à?
À! Ý quý vị nói không nhớ thể nghiệm khi thức dậy?
Dạ! Hoặc có thể con không...
Con học lâu hơn bởi vì đầu óc con hơi lơ đãng.
Quý vị không thấy chút ánh sáng nào sao? (Dạ, không thấy thường.)
Không thấy thường. Vậy nghĩa là quý vị có thấy. Đúng không?
Khi quý vị thấy là lúc bộ óc, sự chú ý của quý vị thức tỉnh.
Đó là lúc quý vị thấy được.
Còn khi quý vị không thấy, có nghĩa là quý vị ngủ say hay nhập định sâu,
và khi trở lại, quý vị không nhớ.
Cho nên, dù quý vị thỉnh thoảng mới thấy,
nên biết chắc chắn là quý vị có thấy mỗi ngày, được không?
Dù là đôi khi trong lúc ngủ.
Phần nhiều, quý vị thấy thể nghiệm và lên cảnh giới cao hơn
với Minh Sư trong lúc ngủ, như tôi vừa mới nói,
bởi vì trong ngày, dù cố gắng thiền,
quý vị đã ngủ gục hết một nửa hay hai phần ba thời gian rồi,
hoặc suy nghĩ đến chuyện khác một phần ba thời gian,
về đủ mọi chuyện, ngoại trừ về Minh Sư, hay Thượng Ðế hay Hồng Danh.
Đó là lý do ngay cả trong lúc thiền
nhiều người không nghĩ rằng mình thấy ánh sáng, dù là ánh sáng có đến.
Hoặc đôi khi quý vị rung động chỉ một vài giây
như là có luồng điện đi qua thân thể rồi biến mất,
bởi vì sức chú ý của quý vị chưa được tập trung 100%.
Nhưng buổi tối, khi đang ngủ,
đầu óc, não bộ năng động của quý vị nghỉ ngơi,
rồi Minh Sư có thể giúp đem quý vị ra mau hơn. Hiểu không?
Không có ai mà không có thể nghiệm.
Mọi người đều có, hãy tin tôi. Được không?
Hỏi đi!
Con có một câu hỏi nữa liên quan đến trí óc.
Con là sinh viên đại học. Có thể nào là
mọi tài liệu mà con thâu thập trong việc học
làm cản trở cho sự tu hành?
Ðôi khi cũng có. Ðôi khi cũng có.
Phát triển quá nhiều về trí thức
đôi khi ảnh hưởng đến sự phát triển tâm linh.
Nhưng như vậy không có nghĩa là quý vị không thể đi được.
Quý vị sẽ có lợi ích nhiều hơn vào buổi tối khi ngủ,
nhiều hơn là trong lúc thiền.
Nhưng tôi đã nói với quý vị nhiều lần
là dấu hiệu chắc chắn nhất của sự tiến bộ tâm linh là cuộc sống quý vị thay đổi hàng ngày.
Quý vị thể nghiệm được phép lạ.
Quý vị thể nghiệm được sự giúp đỡ trong lúc khó khăn.
Trong giờ phút khẩn cấp, quý vị cảm thấy có ai ở đó.
Có người thật sự thấy được vị Minh Sư ở đó,
có người cảm thấy vị Minh Sư ở đó.
Dù sao đi nữa, vị Minh Sư có ở đó.
Hoặc là cuộc đời quý vị luôn thay đổi cho ngày càng tốt đẹp hơn.
Quý vị có tình thương hơn, bao dung hơn,
có trí huệ hơn, hiểu biết hơn.
Đó là dấu hiệu chắc chắn của sự tiến bộ tâm linh.
Ðó là dấu hiệu chắc chắn rằng quý vị thấy ánh sáng
ở nơi nào đó, trong khi ngủ hoặc trong lúc nhập định.
Khi trở lại, quý vị quên.
Chứ nếu quý vị thấy được ánh sáng trên thiên đàng,
đi gặp Cha trên thiên đàng, rồi khi trở lại đây quý vị vẫn còn là một người rất tệ,
thì ai lại muốn như vậy? Đúng không?
Cho nên dù chúng ta quên thể nghiệm, nhưng đã thay đổi để có một đời sống tốt hơn,
thì đó là sự lợi ích, đó là điều mà chúng ta muốn.
Chúng ta trở thành một thánh nhân trong khi đang sống.
Khi còn sống, chúng ta có thể trở thành thánh nhân, như vậy rất tốt.
Cô có câu hỏi gì nữa không? Ðược.
Thưa Sư Phụ, Ngài có tin có con kỳ lân không?
Và Sư Phụ có thể cho biết chúng ở đẳng cấp nào không?
(Kỳ…?) Dạ, kỳ lân.
Ô, kỳ lân! Chúng thuộc đẳng cấp loài vật.
Nhưng về đẳng cấp tâm linh thì sao?
Bởi vì chúng không ở trong thế giới này,
đó là điều con muốn nói.
Như vậy là có người thấy chúng. (Dạ có)
Hiếm khi thấy. (Dạ.)
Có người thấy chúng.
Chúng thuộc đẳng cấp loài vật tâm linh.
Khi lên thiên đàng, quý vị cũng thấy chó, mèo và đủ loại.
Cho nên có thể là chúng ở chung với nhau ở nơi nào đó.
Cám ơn Sư Phụ.
Anh thích kỳ lân à? (Dạ, thích lắm!)
Uổng quá!
Anh có thấy nó không?
Con không chắc, con nghĩ là có. Con không chắc lắm.
Anh nghĩ vậy? Vậy sao anh không hỏi nó?
Anh nên thích Thượng Ðế thì tốt hơn.
Đôi khi tôi có hai cái sừng. Tôi có thể cho anh một cái…
khi tôi nổi giận!
Không còn nữa à?
Thôi, được! Tôi sẽ gặp lại quý vị ngày mai.
Bây giờ tôi đi gặp người khác, một nhóm đặc biệt.
Nếu quý vị muốn thiền ở đây một lát cũng được.
Nếu không muốn, thì có thể trở về phòng mình và thiền.
Chào quý vị!
Tôi mang quý vị đến đây trong trường hợp quý vị vẫn còn câu hỏi.
Và trong phòng này, nó sẽ rõ ràng.
Nếu quý vị không có câu hỏi cũng không sao.
Vậy chúng ta có thể thiền, được không? Quý vị muốn làm gì cũng được.
Quý vị muốn yêu cầu điều chi thì cho tôi biết bây giờ.
Cho quý vị 5 phút.
Không phải vậy! Quý vị có 1 tiếng.
Quý vị có hài lòng với món bắp sấy và món điểm tâm muesli không?
Ở đó có thoải mái không? Có xa quá không?
Quý vị không thích ở đây hơn à?
Quý vị muốn không? Ðược chứ! Một vài người có thể ngồi đây.
Được, người nào có can đảm thì đến đây.
Mang theo gối ngồi của mình để được thoải mái.
Quý vị có chắc không?
Thấy chưa, phụ nữ chúng tôi tự nhiên hơn, không gò bó, bộc lộ tình cảm.
Thôi, đủ rồi.
Ðược! Cứ ngồi! Họ không...
Cứ ngồi hết chỗ đi cưng! Ngồi đi! Cho họ thấy!
Được, cưng có thể ngồi đây. Ðừng lo.
Hay ngồi đó.
Ô, bây giờ quý vị đến.
Ôi, Trời ơi!
Ai mà muốn ăn quý vị? Quý vị ốm quá.
Quý vị có thoải mái không? Nếu không, thì đẩy xa ra một chút, cái này đây.
Một hồi. Duỗi chân ra, nếu muốn.
Bây giờ cứ hỏi!
Như vậy thấy thoải mái hơn không?
Nếu muốn, quý vị có thể đến gần thêm một chút.
Ngồi gần bánh kẹo,
khiến quý vị thoải mái hơn, như ở nhà.
Tất cả những người ở đàng sau có thể lên đây.
Quý vị muốn gì cũng được. Bất cứ gì.
Chỉ đừng... Phải! Vậy đó!
Đừng ngồi ở giữa! Ở giữa có cái máy quay phim.
Đúng rồi! Như vậy trông ấm cúng hơn.
Làm ơn đưa cho tôi cái này.
Chúng ta để ở đó. Cám ơn!
Chúng ta chỉ mới bắt đầu vui thôi, phải không?
Phải!
Thấy đó! Như vầy cảm thấy thân mật hơn, phải không?
Thoải mái giống ở nhà.
Ngoài bắp sấy ra, chúng ta chỉ muốn có bấy nhiêu đây thôi.
Đúng vậy!
Ðây cho quý vị.
Mỗi người một cái. Lát nữa vẫn còn nhiều.
Những cái này là của quý vị.
Nếu muốn, lát nữa quý vị có thể lấy thêm.
Quý vị không sợ mập sao?
Cái gì đây? Nước ngũ cốc uống liền.
Họ chỉ muốn chắc rằng tôi biết quý vị có món gì ở đây.
Bởi vì đôi khi, quý vị không thể có mọi thứ ở đây.
Nhưng đây là để... Tốt lắm!
Nó ở ngay đây, coi đây! Cho quý vị, cho bánh mì nướng của quý vị.
Tôi nghĩ nó sẽ không tới tay quý vị.
Vâng.
Mắc cỡ thì phải trả bằng một cái giá!
Lần tới, quý vị học khá hơn.
Nếu quý vị muốn bánh thì đến tôi!
Cái gì đây? Đây là dừa à? Gừng? Gừng hả?
Ô, cái đó tốt cho quý vị. Lấy một chút gừng, kẹo gừng.
Màu trông giống như vầy, và bên trong trông giống vậy...
Tốt cho quý vị lúc bị cảm.
Tôi nghe quý vị sổ mũi và ho một chút.
Ô, nó dính lắm!
Tôi kể cho quý vị nghe một chuyện có thật, rất buồn cười.
Có lần, mấy vị thường trú ăn kẹo đậu phộng.
Quý vị biết kẹo kéo không? (Kẹo kéo đậu phộng.) Đúng rồi, kẹo kéo.
Kiểu Trung Hoa, quý vị biết mà, rất dẻo.
Gần giống như kẹo kéo của Pháp hay Ðức,
cũng giống vậy, nhưng màu đen, có đường vàng, thô, rất dính!
Họ ăn chung với nhau, ăn, ăn...
Bỗng nhiên một sứ giả Quán Âm,
vị thường trú,
kéo cái gì đó từ trong miệng anh ta ra và giơ lên,
xem xét một hồi, rồi nói: “Các sư huynh! Ngừng ăn!”
Mọi người rất ngạc nhiên, họ nói: “Chuyện gì vậy? Có sao không?”
Anh ta nói: “Tôi nghĩ đây không phải kẹo chay.”
Họ hỏi: “Sao vậy? Tại sao không phải là chay?”
Anh ta nói: “Tôi thấy một cái răng trong này.”
Quý vị biết rồi! Đó là răng của anh ta.
Nếu muốn biết người đó là ai, quý vị có thể nhìn quanh,
người nào cười mà sún một cái răng, đó là anh ta.
Quý vị có kẹo rồi hả?
Quý vị có thể ăn, cho có chút sức lực cho vui. Cũng ngon chứ.
Ðược rồi, quý vị đã viết sách xong chưa? Câu hỏi hay là sách?
Câu hỏi cho sách, được!
Ðưa cái máy vi âm.
Ðôi khi viết câu hỏi xuống trước tốt hơn,
nếu quý vị có thể diễn tả hay hơn,
như vậy tránh phí phạm phim thâu hình.
Dạ, câu hỏi đầu tiên của con là:
Làm cách nào một đệ tử trở thành sứ giả Quán Âm?
Ô, tại sao? Tại sao tôi phải cho quý vị biết?
Bởi vì con có ý thích nghe.
Ðây là bí mật. (Ô!)
Quý vị thích… quý vị có thể hỏi họ chuyện này.
Có thể hỏi mấy vị sứ giả Quán Âm, bất cứ người nào. (Dạ.)
Họ sẽ bảo quý vị phải làm sao, đi đâu. (Cám ơn Sư Phụ.)
Khoan, khoan! Chờ chút! Cô ta vẫn còn cả một quyển sách lớn.
Con biết có nhiều người gọi là..
Tôi sẽ nó vào dấu ngoặc, “thẩn thờ”.
Họ hỏi con
làm sao họ có thể trở nên hữu hiệu và có tổ chức hơn trên thế giới này.
Xin Sư Phụ chia sẻ cảm nghĩ của Ngài.
Ai để “đầu trên mây” vậy?
Con biết rất nhiều người cảm thấy như vậy.
Quý vị có cảm thấy vậy không? (Con thì không.)
Không? Vậy làm sao tôi nói cho quý vị được?
Họ nên tự hỏi, phải không?
“Ðầu trên mây”. Ðể tôi xem. Quý vị thấy gì trên đó vậy?
Hỏi họ xem thấy gì trên đó? Ðó là câu hỏi thứ nhất.
Và nếu họ không thấy gì hết, vậy tại sao ở trên đó làm gì?
Chỉ gọi họ xuống thôi, nếu họ không có thấy gì trên mây.
Thật ra, quý vị cũng không thể làm được gì nhiều.
Mỗi người mỗi khác.
Có người đầu tóc vàng, có người đầu trống rỗng,
có người đầu đen.
Có những người như vậy, phải không?
Ở các quốc gia Tây Phương
người ta thường chế diễu những người tóc vàng.
Tôi không có ý nói cô.
Tôi cũng thích tóc vàng. Thấy không, tôi cũng có vài sợi tóc vàng, cho vui.
Có câu chuyện vui về người tóc vàng.
Có một cô gái tóc vàng.
Cô ta rất tích cực chống những chuyện chế diễu người tóc vàng.
Quý vị biết há, cô rất ghét khi người ta chế diễu những người tóc vàng.
Cô là người tóc vàng chính cống.
Cô có một hội hay là một phong trào gì đó,
chống chế diễu người tóc vàng, khắp cả nước.
Cô là hội trưởng.
Bất cứ cô đi đến đâu, bất cứ dịp nào,
nếu người ta chế diễu người tóc vàng, cô phản công liền.
Vâng, đây là một người tranh đấu rất nhiệt tình cho những người tóc vàng.
Một hôm cô đi nghỉ mát.
Cô đang lái xe trên xa lộ
để đến nơi nghỉ mát,
và rồi, dọc trên xa lộ...
Ðường xa lộ rất là...
Quý vị biết, một trong những trục giao thông ở trên cao thật cao,
như là một cái cầu trên không,
và ở dưới có nhiều đường khác nhau.
Quý bị biết những trục giao thông có ngã rẽ, nơi nhiều đường hợp lại.
Lúc đó cô đang lái xe trên đỉnh xa lộ,
trên con đường cao nhất của xa lộ.
Cô ta đang lái xe và thấy bên phía tay mặt,
hơi xa một chút,
cách xa những mạng lưới đường xá giao thông,
có một cánh đồng lúa mì.
Ở trong đó có một chiếc thuyền,
và có một cô gái tóc vàng ngồi trên đó.
Cô này rất giận và nói:
“Lại nữa! Thêm một chuyện chế diễu người tóc vàng ngu dốt.
Trời ơi! Thật ghét quá!”
Và rồi cô quay cửa sổ xuống, rồi la lớn về hướng đó.
Cô ta nói: “Người kia! Dù là ai đang ở đó,
không được chế diễu ta như vậy nữa!
Chờ ta bơi tới đó, ta sẽ đánh mi cho biết tay!”
Chiếc thuyền!
Quý vị không thấy buồn cười à?
Có hiểu không? (Dạ, cũng được.)
Cũng được!
Cho nên, có những người cũng y như vậy.
Như vậy có gì sai đâu?
Họ thấy khó bám giữ vào một công việc,
hoặc khó sinh hoạt trong đời sống bình thường.
Vậy bình thường họ làm gì nếu không sinh hoạt?
Họ cố gắng sinh hoạt và cố gắng hết sức mình
nhưng cảm thấy không vững vàng, chân không chạm đất.
Tôi cũng vậy!
Thấy không, tôi luôn luôn ở trên sàn cao. (Bay bổng!)
Nó cũng khó cho tôi chạm chân trên bất cứ nơi nào.
Ngay cả mặt đất tôi cũng không thấy nữa!
Tôi đi đến đâu, tất cả quý vị đều che hết mặt đất lại.
Tôi không thể tìm được ngay cả mặt đất để bước lên.
Quý vị biết gì không? Có lẽ họ chỉ phóng đại vấn đề mà thôi.
Bằng cách giả bộ?
Không, không phải vậy, nhưng tất cả chúng ta đều có vấn đề này.
Quý vị hỏi bất cứ ai nơi đây xem họ có thật sự sinh hoạt tốt đẹp không,
hoặc họ có thật sự vui sướng trong công việc... (Điều đó đúng.)
...hay họ thật sự chỉ thích sống vĩnh viễn với một người bạn đời.
Tất cả chúng ta đều đang cố gắng.
Tôi cũng đang cố gắng giữ công việc của tôi đây,
bởi vì tôi cũng không thích công việc của tôi
nhưng không có việc gì tương tự để cho tôi thay đổi.
Tôi đang xin một việc mới
nhưng Ngài vẫn nói: “Ô, thật tình thì chúng ta phải nghĩ lại.”
Cho nên, vậy cũng được. Hôm nay quý vị thích, ngày mai không thích.
Chỉ cố gắng hết sức mình thôi.
Ở thế giới này, chúng ta không thể làm được gì nhiều,
ngoại trừ vui hưởng những gì mình đang có,
và làm hết sức tốt đẹp trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Nếu quý vị có thể đổi việc thì thử xem! Cứ đổi!
Nếu công việc mới tốt hơn thì ở đó.
Nếu quý vị nghĩ công việc mới vẫn không tốt, thì tại sao không đổi sang một việc khác,
nếu quý vị có đủ điều kiện, hiểu không?
Có điều là, trước khi đổi việc,
hãy chắc chắn là quý vị có đầy đủ tài chánh trước.
Ðừng nghỉ việc trước rồi mới tìm một việc khác,
như vậy sẽ khó khăn.
Nhưng không có gì sai khi mình đi tìm công việc khác
hoặc môi trường khác để làm việc.
Bởi vì đôi khi những đồng nghiệp, chủ nhân nơi quý vị làm cũng rất quan trọng!
Không dễ tìm được một chỗ hoặc công việc mà mình thích liền
hoặc sẽ thích suốt đời. Hiểu không?
Cho nên đừng tự trách mình.
Nếu quý vị nghĩ thật tình vẫn có thể chịu được
thì cứ ở đó một thời gian.
Nếu không, quý vị nghĩ nó có thể tốt hơn, thì thử tìm quanh xem.
Chỉ có câu hỏi về công việc, hay là cũng hỏi về ông chồng?
(Tất cả.) Tất cả à!
Cũng cùng một lời khuyên! (Dạ.)
Thật ra, rất khó tìm được sự mãn nguyện trên thế gian này,
trừ khi quý vị chấp nhận bất cứ gì và không màng,
thì như vậy cũng tốt.
Nếu quý vị không mãn nguyện thì phải tìm cách khác.
Ðược không? (Dạ, được.) Quyển sách kế tiếp. (Dạ, đúng vậy!)
Ðây là câu cuối cùng con xin chia sẻ với Ngài. (Không sao!)
Con có một người bà con gần,
theo Thiên Chúa giáo và giữ mười điều răn.
Họ luôn luôn hỏi con có giữ ngày Sa-bát không,
tức là ngày thứ bảy, theo đức tin của họ, và...
Thiên Chúa giáo giữ ngày thứ bảy à? Lẽ ra là thứ sáu, phải không?
Dạ không, ngày thứ bảy. (Một số giữ ngày thứ bảy.)
Thứ bảy, chủ nhật. Thôi được.
Con cũng được dạy dỗ như vậy.
Họ nói rằng Thượng Ðế gia ơn vào ngày thứ bảy,
làm cho ngày đó thiêng liêng và khác biệt với những ngày khác... (Ðiều đó đúng.)
...và chúng ta phải vinh danh ngày đó bằng cách không mua bán
và nghỉ ngơi trong ngày đó. (Ðúng.)
Câu hỏi của con là, đối với họ hàng, con phải làm sao với lời yêu cầu này
bằng một cách thương yêu và nhân từ?
Quý vị bảo họ là quý vị giữ ngày Sa-bát bằng một cách khác, vào một ngày khác.
Buổi cộng tu của chúng ta, đó là ngày Sa-bát.
Nguyên thủy là như vậy.
Chúng ta nên để dành một ngày để thiền,
để nghĩ về Thượng Ðế. Quý vị nhớ không?
Ðó là lý do tôi bảo quý vị đi cộng tu
ngày thứ bảy, chủ nhật, hoặc bất cứ lúc nào.
Tạo ra một ngày cho mình. Thấy không?
Như vậy là theo đúng kế hoạch của Thượng Ðế, thấy không?
Nhưng nếu không có Minh Sư và pháp môn tốt
thì giữ ngày Sa-bát để làm gì?
Chỉ lãng phí thời giờ và giây phút quý báu của mình.
Nhưng tôi biết họ không hiểu điều đó.
Quý vị nói là có giữ một ngày,
nhưng đó là giữa quý vị và Thượng Ðế, tiện cho quý vị.
Quý vị có nhớ Thượng Ðế. (Tất cả mọi ngày!) Phải, quý vị có nhớ.
Nhưng vì công việc và lối sống,
giữ một ngày không có nghĩa là phải giữ đúng y ngày đó.
Dĩ nhiên họ sẽ không hoàn toàn mãn nguyện với câu trả lời đó.
Nhưng rồi sao chứ? Quý vị sống cho họ hay cho chính mình?
Dạ. Ðúng vậy!
Rất phiền hà!
Mình chỉ có thể chiều theo ý kiến và cảm xúc của người khác tới một mức nào thôi.
Phần còn lại thì quý vị phải là chính mình. Được không?
Quý vị chỉ có thể làm tới một mức nào
mà không phải hy sinh cá nhân và sự tiến bộ tâm linh của mình.
Họ cảm thấy đó là sự cứu rỗi của họ,
và là điều duy nhất sẽ đưa họ đến cổng thiên đàng.
Nói với họ... Chúc mừng họ!
Còn quý vị có cách của mình,
và quý vị tin rằng cách đó cũng đưa mình đến cổng thiên đàng và xa hơn nữa.
Có thể cách của họ chỉ đưa họ đến cổng thiên đàng thôi.
Nhưng cách của quý vị sẽ đưa vào tận bên trong. (Vào tận bên trong.)
Nói với họ là quý vị biết chắc như vậy qua thể nghiệm của chính mình.
Ðược chứ? (Cám ơn Sư Phụ.)
Bảo họ không phải chỉ có ngày Sa-bát thôi,
mà 24 tiếng, mỗi ngày trong tuần, trong tháng và trong năm,
quý vị luôn luôn nhớ đến Thượng Ðế,
và Thượng Ðế ở với quý vị, quý vị biết chắc như vậy.
Nếu họ hỏi làm sao quý vị biết chắc chắn,
thì quý vị nói: “Tôi chỉ biết thôi. Giống như nếu tôi yêu ai
thì tôi biết và người đó biết. Còn bạn không thể nào biết được.”
Họ có quyền của họ, mình có quyền của mình. Được chứ?
Họ có niềm tin của họ, mình có niềm tin của mình.
Niềm tin của họ dựa trên sách vở thôi,
niềm tin của quý vị dựa vào thể nghiệm cá nhân, vậy ai tốt hơn?
Nhưng quý vị không cần phải tranh luận, chỉ nói là: “Tôi chỉ biết vậy thôi.”
“Tôi rất sung sướng
và Thượng Ðế ở cùng tôi, tôi biết chắc chắn điều này.” Vậy là xong!
Nói một cách ngọt ngào. (Dạ.)
Trước tiên là chúc mừng lòng tin vững chắc của họ vào Thượng Ðế.
Nói với họ là quý vị cũng có lòng tin đó,
chỉ vì đời sống của chúng ta khác nhau
nên phải sắp xếp để có ngày Sa-bát vào một ngày khác. Vậy thôi.
Nhưng quý vị thì không. Quý vị có vào ngày thứ bảy, chủ nhật, hoặc có thể thứ sáu.
Cứ nói ngay vào đề.
Xin lỗi Sư Phụ.
Tóc vàng của quý vị thật hay là nhuộm?
Thưa Sư Phụ, câu hỏi của con liên quan đến bài giảng của Ngài hôm qua. (Vậy à!)
Ngài có nói một điều rất quan trọng, con nghĩ rằng
Ngài nói về việc áp dụng lực lượng tâm linh sai lầm,
dùng linh lực để chữa bệnh cho người khác.
Ðôi khi trong đời sống hàng ngày, con thấy tai nạn xảy ra trên đường
hoặc thấy ai ở đâu đó đang đau khổ, hoặc đang bệnh,
và trong lòng con thôi thúc muốn gửi tình thương đến nơi đó.
Như vậy không sao! (Vậy không phải là xen vào sao?)
Không, không! Không sao. Ðó chỉ là sự đồng cảm,
chỉ là tình thương thôi, như thể người đó là mình.
Ðiều đó khác, tất cả chúng ta đều làm vậy.
Ðó là phản ứng tự nhiên của một người có đầy tình thương bên trong.
Nhưng nếu một người làm vậy để sinh sống
như là, người ta đến với họ, cầu xin họ,
và họ đặt tay lên những người đó, rồi dùng linh lực A-tu-la
để chỉnh đốn lại sự xáo trộn về tâm linh và những điều như vậy, thì có thể...
Ðó không phải là trường hợp của quý vị. Ðừng lo.
Con có một câu hỏi nữa về chữa bệnh.
Những phương pháp như bấm huyệt và bấm huyệt bàn chân,
khi dùng sức bấm để chữa bệnh cho người nào, nhưng không dùng linh lực...
Không sao! Không sao! (Như vậy không có sao?)
Bởi vì có những huyệt trong thân thể
nối liền với tất cả những dây thần kinh, hệ thống thần kinh.
Bằng cách bấm lên những điểm này, những huyệt đạo,
tất cả dây thần kinh sẽ được kích thích và tự chữa lành. (Dạ.)
Như là mạch máu của quý vị bị nghẽn nơi nào đó
hoặc trong khớp xương,
khi quý vị bấm vào, nó luân lưu trong người và điều hòa trở lại.
Cũng giống như quý vị làm thông bồn cầu hay hệ thống ống nước vậy.
Con thích bởi vì đó là những cách
mà con nghĩ người ta có thể học để tự sử dụng.
(Phải! Thoa bóp, hay là...) …một khi đã học qua,
họ có thể tự giúp mình hay để giữ sức khỏe. (Nó cũng hữu ích.)
Không có vấn đề gì. (Cám ơn Sư Phụ.) Không có chi.
Thoa bóp, châm cứu, bấm huyệt, thuốc men,
tất cả đều là những phương pháp tự nhiên để chữa bệnh thể chất.
Chỉ có lực lượng tâm linh mới có thể chữa được bệnh tâm linh.
Câu hỏi của con là,
lúc sáng sớm hay ban đêm khi thiền,
con cảm thấy có năng lực ở hai chân.
Năng lực này rất khó chịu.
Tôi hiểu.
Nó hay đi lên thân thể con.
Con cố gắng chịu đựng để vượt qua cảm giác này,
nhưng không biết ráng chịu đựng như vậy có tốt không.
Ðôi khi con muốn đứng lên để co giãn đôi chân
và tập thể dục,
nhưng con không biết làm vậy có tốt không?
Quý vị có thể tự thoa bóp và sẽ thấy khỏe hơn tức khắc.
Đổi tư thế ngồi thiền.
Thí dụ, nếu đang quán ánh sáng
thì đổi sang quán âm.
Nhưng tại sao nó luôn xảy ra
trong lúc thiền buổi sáng sớm hay ban đêm,
mà không xảy ra trong lúc thiền ban ngày?
Có thể là vì trời lạnh.
Đôi khi chúng ta bị phong thấp. Có thể là vậy.
Quý vị nên đem theo cái gì đó, như cái bao sưởi ấm này.
Khi nào cảm thấy đau như quý vị vừa giải thích, thì chà như vầy.
Nó sẽ giảm bớt.
Quý vị có biết đó là cái gì không? (Cám ơn Sư Phụ rất nhiều)
Còn câu hỏi gì nữa không? Có vậy thôi à?
Dạ, hiện giờ không có câu hỏi gì.
Thưa Sư Phụ, ở sở làm người ta luôn luôn bảo con:
“Anh cần ăn thịt, bởi vì nếu không, anh sẽ thiếu máu, yếu sức.”
Có câu gì hay để trả lời khi người ta cứ nói mình như vậy hoài?
Quý vị có bị thiếu máu không?
Ở sở làm họ cứ nói: “Anh sẽ yếu nếu không ăn thịt.”
Nói họ đừng lo chuyện người khác.
Nói với họ rằng những người nằm trong bệnh viện đều là người ăn thịt.
Rất nhiều người.
Ngày nay, càng ăn thịt nhiều, chúng ta càng phải xây thêm nhiều bệnh viện.
Ðó là câu trả lời.
Nếu họ cứ tiếp tục, thì bảo họ đừng xen vào chuyện của người khác.
Ðó là giải pháp cuối cùng.
Bởi vì đôi khi nếu quý vị nói: “Ðừng xen vào chuyện người khác”,
họ sẽ giận.
Họ cảm thấy quý vị vô tình.
Cứ nói với họ là quý vị khỏe, quý vị mạnh.
Có cách nào hay để quý vị có thể chứng minh không?
Con đang làm...
Việc này đã xảy ra trong vòng 6 tháng nay. (Sao?)
Chuyện đã kéo dài 6 tháng nay. Họ cứ hỏi như vậy hoài.
Cho nên sau giờ làm việc, con đi bộ thật nhanh đến xe,
và dường như con là người duy nhất ở đó.
Những người khác dường như còn ở đàng sau.
Vậy điều đó đã tự chứng minh.
Nói với họ. Nó là như vậy!
Họ vẫn không im à?
Dạ không, cho đến vài tuần trước,
chúng con chạy đua tới xe và con vẫn thắng người đó.
Quý vị vẫn thắng ông ta à? (Dạ!)
Họ vẫn không im? (Dạ không.)
Người ta chỉ quá sợ hoặc tò mò thôi.
Ðôi khi họ rất tò mò.
Nhiều khi họ sợ bởi vì quý vị làm điều mà họ không thể làm,
và họ biết điều đó đúng, nhưng họ tranh đấu bên trong chính họ,
cho nên họ cố chứng minh là quý vị sai.
Có vậy thôi! Họ sợ.
Con nghĩ có vài người có ý tốt đối với con,
nhưng có nhiều người chỉ làm vậy để...
bởi vì họ ăn thịt và cảm thấy không thoải mái.
Ðúng! Ðúng!
Dù sao, có những điều quý vị cũng có thể làm được, khẳng định hơn.
Quý vị in một phần của bài “Tại sao phải ăn chay?”
hay “Lợi ích của việc trường chay”
hoặc “Sinh tồn ở thế kỷ 21”.
In một số trang rất cô đọng, đẹp mắt và hợp lý
từ những sách này,
và tặng cho họ: “Ðây! Ðây là câu trả lời cho quý vị.”
Họ có bỏ thời giờ để đọc hay không là vấn đề của họ.
Như vậy có thể sẽ giúp họ.
Bởi vì quý vị không thể cứ tiếp tục trả lời hoài,
và tranh cãi tới lui, rất là mệt.
Nhưng khi họ thấy những dòng chữ in!
Quý vị biết gì không? Người thời nay chỉ tin vào những dòng chữ được in ra thôi.
Ðược chứ?
Nếu là trong báo hoặc được viết xuống- “Ô! Vậy thì đúng rồi!”
Nếu là người viết sách bán chạy nhất,
như con trai của Baskin Robbins, ông John Robbins,
thì họ sẽ tin:
“Xem đây, sách bán chạy nhất! Thậm chí còn là triệu phú!”
Câu kế. (Chỉ thêm…) Vẫn còn câu hỏi à?
Ðược, không sao. (Chỉ thêm một câu.)
Làm sao chúng ta...
Nếu chúng ta tạo nhiều nghiệp chướng sau khi thọ Tâm Ấn,
làm sao có thể đốt hoặc xóa được
trước khi rời trái đất này?
Làm sao chúng ta xóa đi nghiệp chướng đó?
Nghiệp chướng tương lai đã mất lúc thọ Tâm Ấn.
Nhưng định nghiệp,
nguyên do khiến quý vị sinh ra kiếp này,
vẫn tiếp tục.
Nhưng khi quý vị thiền thật nhiều và với sự giúp đỡ của Minh Sư,
mọi việc sẽ cải thiện, suôn sẻ hơn, trôi chảy hơn,
nên quý vị không phải cảm thấy quá đau khổ,
khi phải trả nghiệp. Hiểu không?
Câu kế!
Thưa Sư Phụ, trong quá khứ có một tổ chức,
khoảng thế kỷ 11 hoặc 12, có bà Hildegard xứ Bingen.
Con không biết Sư Phụ có nghe về bà ta không.
Bà ấy không những viết về cách trị bệnh, mà còn viết nhiều nhạc,
hiện nay đang được thịnh hành trở lại.
Điều con muốn biết là,
có bao giờ một phương pháp chữa bệnh phải dùng đến thịt không?
Bởi vì con biết bà ta dùng thịt và dược thảo,
nhất là gan nai,
và cũng dùng rượu để làm thuốc bổ.
Vậy có khi nào những thứ này được chấp nhận không?
Hay chỉ đơn giản là bị người ta hiểu lầm vào thời đó?
Không có thời nào mà điều đó được chấp nhận cả,
trừ khi nào quý vị không thọ Tâm Ấn,
và trừ khi không có gì khác trên địa cầu
để có thể thay thế cho những thứ này.
Ðược chứ?
Dĩ nhiên! Quý vị biết điều đó. (Cám ơn Sư Phụ.)
Thí dụ như,
ngay cả việc chữa cơn đói hàng ngày của chúng ta cũng có hai cách.
Quý vị có thể chữa cơn đói bằng thịt
hoặc bằng cách ăn chay.
Thịt chay và thịt động vật. Có hai loại.
Cả hai đều sẽ làm cho chúng ta thỏa mãn.
Nhưng về lâu về dài,
người ăn thịt sẽ suy yếu nhanh hơn người ăn chay
về phương diện sức khỏe, hiểu chứ?
Quý vị có thể thấy được điều đó, phải không? Đúng vây..
Cám ơn Sư Phụ. Chỉ có một điểm, về việc...
Nhưng bà ta là một người chữa bệnh.
Dĩ nhiên bà ta có thể dùng bất cứ gì bà muốn để chữa bệnh cho người khác.
Cũng như là bác sĩ vậy. Câu kế.
Câu trả lời thêm cho vị kia nữa anh ta có thể dùng để nói là:
voi và hà mã là loài vật mạnh nhất trên thế giới,
nhưng chúng lại là ăn chay.
Dùng chúng để… (Ðể nói cho họ biết...)
Chẳng hạn như vậy. Dĩ nhiên, có thể nói vậy.
Nhưng chúng ta đã ghi hầu hết những thông tin
cô đọng lại trong bài “Tại sao phải ăn chay?”, “Lợi ích của việc ăn chay”.
Thật ra, chúng ta không nên nói “Tại sao phải ăn chay?”
mà nên nói “Lợi ích của việc ăn chay”.
Ích lợi hiển nhiên, bằng chứng rõ rệt,
lối dinh dưỡng ăn chay đã được thử qua và tin tưởng được.
Như vậy khẳng định hơn.
Đại khái vậy… và in lại.
Chỉ in lại một ít như vậy, và đưa cho họ,
gạch dưới những chỗ quan trọng.
Như Mohammed từng là...
vô địch đô vật thế giới hồi trước.
(Ông là người đánh quyền Anh.) Người đánh quyền Anh, đúng rồi.
Mohammed Ali. Ông là người ăn chay.
Einstein là người ăn chay. Socrates...
Rất nhiều người ăn chay.
Ðược chứ? Câu hỏi kế.
Con vừa thọ Tâm Ấn khoảng 20 ngày
và thấy rất khó thiền quán âm.
Như là có thể chỉ được 10 phút,
rồi bất an ở bên trong, con chỉ...
Tôi hiểu. Cảm thấy bồn chồn. (Dạ.)
Quý vị chưa quen,
bởi vì dòng âm lưu quá mạnh,
và những gì bên trong chống lại quý vị, biết không?
Như là lực lượng phủ định, đau ốm, bệnh tật,
đủ thứ xấu ở bên trong quý vị phản kháng lại.
Nhưng cứ tiếp tục và rồi sẽ đỡ hơn.
Đôi khi quý vị có thể ngồi lâu,
thậm chí không còn biết tới thời gian nữa.
Quý vị có thể thêm lên một chút.
Thí dụ như bình thường quý vị chỉ có thể ngồi 10 phút
và cảm thấy không sao.
Nhưng sau một thời gian, quý vị ngồi thêm lên, chẳng hạn như 1 phút hôm nay
ngày mai thêm 2 phút,
mấy ngày kế thêm 3 phút, rồi tuần tới thêm 5 phút,
hay là thêm nửa phút mỗi ngày cho đến khi ngồi đủ, được chứ?
Mỗi ngày thêm nửa phút, đầu óc có thể chịu được.
Dạ, còn một điều nữa:
Con sinh sống bằng nghề lấy máu.
Con làm trong phân khoa bệnh học ở bệnh viện.
Lấy gì? (Dạ, máu.) Ô, máu.
Như là thử máu… khi chúng ta thử nghiệm máu.
Hiểu, hiểu, hiểu!
Nên con phải làm việc với nhiều người bệnh suốt ngày.
Con thắc mắc là ngoài việc niệm Năm Hồng Danh
khi con phải gặp bệnh nhân,
có còn cách nào khác để con tự bảo vệ mình không?
Ô, quý vị không bảo vệ mình. Không sao.
Ý quý vị nói là từ bệnh tật hay là năng lực?
Bởi vì đôi khi có vài bệnh nhân
mà mình không muốn tới gần họ. (Quý vị lo!)
Quý vị niệm Năm Hồng Danh và rửa tay thật kỹ,
hay bất cứ nơi nào mà quý vị tiếp xúc với bệnh nhân, rửa liền ngay sau đó.
Con có làm vậy, bởi vì đó là điều phải làm.
Nếu có thể, vào cuối ngày hoặc bất cứ lúc nào, dùng một ít chanh.
(Chanh?) Phải, để chanh gần đó, để quý vị có thể rửa bằng chanh. (Dạ.)
Nó cắt từ trường tốt hơn, cắt sự tiếp xúc tâm linh.
Chanh và muối. (Dạ.)
Nhưng một chút thôi. Chỉ vài giọt chanh và một ít muối.
Rửa thật nhanh, rồi xả nước.
Sau đó lắc tay 7 lần,
để cắt sự tiếp xúc tâm linh.
Nếu làm vậy mà thấy thoải mái hơn thì cứ làm. Nó cũng hữu ích.
Nếu quý vị không thấy khỏe thì làm vậy, nhé! (Dạ.)
Ðược chứ? (Dạ.)
Không nhất định là đúng 7 lần, nhưng hơn 7 lần.
Sau 7 lần, quý vị có thể lắc thêm, bất cứ lúc nào có thể được,
nhưng ít nhất là 7 lần.
Lắc thật mạnh, bất cứ nơi nào.
Thông thường, quý vị sờ họ bằng tay, phải không?
Vậy hãy rửa tay và sau khi rửa, lắc càng sớm càng tốt,
dùng thật nhiều nước.
Rồi, câu kế tiếp.
Kính chào Sư Phụ. Ngài có nghe con không? (Được!)
Xin lỗi, con hơi run
bởi vì thông thường con không quen nói trước đám đông như vầy.
Ô, chà! Em bé lớn rồi!
Ðầu tiên, con xin cám ơn Sư Phụ về tất cả mọi việc,
bởi vì con có một cuộc đời khá thú vị,
và có rất nhiều lúc vui, cũng như những lúc buồn.
Và con chỉ...
một phần của con nghĩ rằng dù sao tất cả cũng đều rất tốt,
nên con chỉ muốn cám ơn Sư Phụ...
Về mọi việc.
Không sao, sư huynh, hít một hơi dài, nghỉ một chút,
rồi cố gắng nghĩ xem anh muốn nói gì.
Khoảng 6 tháng trước,
con dường như đã đạt được một trạng thái khá bình an, và...
Quý vị rơi vào một trạng thái bình an à? (Dạ phải.)
Con được Sư Phụ giúp đỡ rất nhiều.
Và rồi con bắt đầu nghĩ về điều đó nhiều quá, và...
Con bị giằng co trong đầu một thời gian dài.
Đôi khi, con để cho đầu óc thắng, và nó...
Quý vị run quá hay sao vậy?
Con chỉ muốn nói là con rất sám hối.
Con đã có rất nhiều tư tưởng không trong sạch.
Quý vị bị mất một thời gian à?
Quý vị mất thời gian quý báu vì đã làm điều không tốt lắm, phải không?
Không sao đâu. Quên nó đi, chuyện đã qua rồi.
Hiện giờ đó là điều làm cho quý vị lo nghĩ à?
Ðược rồi! Thì quý vị hứa với chính mình là không làm như vậy nữa,
và đó là điều duy nhất quý vị sẽ làm. Hãy tha thứ cho chuyện đó.
(Cám ơn Sư Phụ.) Không có chi.
Quý vị chỉ làm mất thời giờ của mình, không phải của ai khác.
Cho nên, cứ bắt đầu lại, nhé!
Ðôi khi chúng ta làm vậy. Chúng ta thấy chán.
Chúng ta chán, cho nên hơi buông thả.
Ðừng lo, chuyện nhỏ!
Hãy nhớ quý vị là Thượng Ðế. Quý vị quyết định mình làm gì.
Nhưng đôi khi quyết định của quý vị không cao thượng như quý vị muốn.
Cho nên đổi nó đi, được không! Rất đơn giản.
Quý vị còn run không?
Nếu lát nữa muốn hỏi thêm,
quý vị nên ghi xuống và đọc lên:
“Thưa Sư Phụ, câu hỏi thứ nhất,
con muốn biết là nếu không thiền
2 tiếng rưỡi mỗi ngày, như vậy có được không?”
Ðây...
Quý vị đâu có run lắm đâu!
Bây giờ thì đỡ hơn.
Khoảng 6 tháng trước, con ở một bãi biển nào đó bên Úc Châu
và con cố nghĩ ra một bản nhạc
để giúp dạy cho con điều gì về Pháp Môn Quán Âm và mọi việc.
Rồi một bản nhạc hiện ra trong đầu và con tự hát cho mình nghe,
con nghĩ rằng nó cũng sẽ làm cho Sư Phụ vui.
Con xin hỏi, trong vài ngày tới hay ngày nào đó,
con có thể hát cho Sư Phụ nghe được không?
Ô, nếu quý vị hát hay, họ sẽ cho quý vị thắng cuộc thi.
Ngày đầu tiên của thiên niên kỷ, chúng ta có một buổi tiệc,
quý vị có thể nói cho họ biết
và họ sẽ để quý vị hát trong chương trình, nhé!
(Cám ơn Sư Phụ.) Như vậy mọi người đều được nghe.
Sẽ có thêm nhiều người đến hôm nay, một ngàn người hay khoảng đó.
Nên để dành cho dịp lớn.
(Cám ơn Sư Phụ.) Không có chi.
Kính chào Sư Phụ. (Chào anh.)
Thật là một đặc ân để được ngồi đây trước mặt Ngài.
Quý vị chỉ khiêm nhường thôi.
Đầu óc con trở về một vài điều
mà vị đồng tu nói sáng nay
về nhóm tôn giáo và ngày Sa-bát.
Nếu chúng ta nói về cùng một tôn giáo,
thì tôn giáo đó cũng giảng về thịt tinh khiết và không tinh khiết
theo luật Mô-sê.
Con ngồi đó, suy nghĩ rằng trong khi vị đồng tu này nói
là những người này chưa khai ngộ... (Dĩ nhiên.)
...về việc không có cái gọi là thịt tinh khiết và không tinh khiết.
Chúng ta không nên bàn luận về điều này.
Họ chưa khai ngộ để hiểu rằng trứng cũng không được đụng tới.
Phải! Dĩ nhiên,
nhưng họ chưa tới độ đó để bà ta có thể nói với họ về những điều này.
Quý vị cố gắng đi từng bước một.
Nói họ đọc một vài đoạn trong Thánh Kinh,
trong đó có nói đừng ăn thịt và những điều tương tự.
Có thể họ đọc, có thể không.
Mẹ con khoảng 66 tuổi và là người tu theo Hồi giáo.
Bà muốn thọ Tâm Ấn, như vậy có được không?
Được, không sao! (Thưa, được à?)
Phải! Bà ở đâu? (Dạ, ở California.)
Ðược! Bảo bà tham gia ngay kỳ Tâm Ấn tới.
Cám ơn Sư Phụ.
Thưa Sư Phụ, con đã thọ Tâm Ấn gần 4 năm,
nhưng con chưa bao giờ thể nghiệm ánh sáng hay âm thanh.
Ánh sáng hay âm thanh? Không ánh sáng, không âm thanh?
Thôi… tạm biệt nhé! Vậy tại sao quý vị còn ở đây?
Chúng tôi ở đây là một đoàn thể Ánh Sáng và Âm Thanh.
Quý vị làm gì ở đây? (Dạ, con biết.) Tất cả đều đen tối như vậy à!
Quý vị là một loại khác rồi!
Quý vị có chắc là muốn ở đây với chúng tôi không?
Cái gì làm đã quý vị cứ tiếp tục ở lâu như vậy khi không có ánh sáng?
Quý vị đang đầm mình trong bóng tối.
Con cảm thấy sự câu thông và tình thương mãnh liệt với Ngài,
điều đó khiến con tiếp tục.
Ô, thật à? Như vậy rất tốt.
Ðó là một loại thể nghiệm khác, phải không? (Vậy à?)
Phải! Thôi được rồi.
Quý vị có thể đến đây ngồi, kéo cái bàn ra đó kia,
và có thể ngồi đây xem có cảm thấy khá hơn không?
Ðược! Ðủ rồi!
Thấy những trang hoàng này chứ? Tôi làm hư bất cứ lúc nào.
Cứ ngồi đó.
Còn câu hỏi nào nữa không? Có vậy thôi à?
Ngồi xa một chút... Ở đó, được rồi.
Bây giờ quý vị ngồi đó, tập trung và thiền một hồi.
Còn câu hỏi nào nữa không?
Kính chào Sư Phụ! Sư Phụ có nghe con không? (Có.)
Một phần công việc của con là dạy các lớp cố vấn
và hướng dẫn người ta giao tiếp với nhau tốt hơn.
Một trong những điều chúng con dạy là nên nhìn mắt nhau.
Bây giờ con đọc thấy là
nhìn mắt người khác không tốt vì nghiệp chướng.
Làm sao con có thể nói với người ta như vậy mà không...
Không, quý vị không nói vậy với người khác. (Như vậy không sao à?)
Nghiệp chướng của họ đều giống nhau,
nên họ nhìn mắt nhau không sao.
Khi nhìn mắt họ, quý vị niệm Năm Hồng Danh
và gia trì cho họ.
Cám ơn Sư Phụ. (Không có chi.)
Thưa Sư Phụ, Ngài có thể nâng đẳng cấp tâm linh của con lên được không?
Như vậy có thể được không? (Tôi làm cách nào đây?)
Nếu Sư Phụ muốn, Ngài có thể làm được không?
À, để tôi suy nghĩ về việc này...
Xin Sư Phụ!
Trong tuần này?
Quý vị đang ở đâu?
Ðẳng cấp nào à? (Phải!) Ðâu đó trong cảnh giới thứ nhất.
Chúng ta chỉ có thể đi từng bậc một mà thôi.
Một rưỡi, hay là...
Sao quý vị không ngồi đó thiền một hồi,
xem có khá hơn không?
Không cần phải xếp bằng nhưng nếu muốn thì cũng được.
Bằng không, đá ông ngồi trước, hay ông ngồi bên cạnh,
rồi để chân lên hay gì đó.
Cứ thoải mái, thư giãn nhé!
Câu kế.
Thưa Sư Phụ. Con ở đây.
Vợ con và con thọ Tâm Ấn ở Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ, ngày 20 tháng 11.
Con xin cám ơn Sư Phụ rất nhiều về buổi Tâm Ấn đặc biệt này.
Con có một câu hỏi. Con đã thể nghiệm được phép lạ trong đời con,
và khi đến đây, con có cơ hội
nghe chuyện của các sư huynh, sư tỷ khác
về rất nhiều phép lạ đã đến qua Ngài.
Con thắc mắc là Ngài có thể làm nhiều phép lạ như vậy bằng cách nào?
Phép lạ ở chỗ là tôi không bao giờ làm phép gì cả.
Mọi việc chỉ tự động xảy ra thôi.
Có thể là qua thân thể vật chất này, nhưng phép lạ là do Thượng Ðế làm.
Cám ơn Sư Phụ.
Đôi khi Thượng Ðế chọn một công cụ, như tôi,
để làm phép lạ cho bất cứ ai mà Ngài thấy xứng đáng để nhận.
(Cám ơn Sư Phụ rất nhiều.) Không có chi.
Quý vị đến đây từ Thổ Nhĩ Kỳ xa xôi à?
Con ở Hòa Lan. (Ồ!)
Đó là địa điểm gần nhất để thọ Tâm Ấn.
Nhưng con từ Hoa Kỳ.
Rất là quốc tế.
Quý vị là người yêu cầu Tâm Ấn.
Con xin cám ơn Sư Phụ đã giúp chúng con mãn nguyện về Alla.
Và luôn luôn, khi Ngài hỏi chúng con cảm thấy ra sao,
con muốn hỏi lại: “Sư Phụ cảm thấy ra sao?”
nhưng con không dám ngắt lời Ngài.
À...Tôi khỏe.
Không phải lúc nào tôi cũng khỏe nhưng bây giờ thì thấy rất khỏe.
Cám ơn Sư Phụ.
Tôi rất may mắn, rất được ân sủng, và được yêu thương.
Cho nên phần nhiều tôi chỉ có thể cảm thấy thoải mái.
Ngoài bất cứ công việc gì mà tôi phải làm,
lúc nào tôi cũng cảm thấy thoải mái.
Chúng con rất sung sướng với sự hiện diện của Ngài.
Cám ơn.
Ở phía trước.
Thưa Sư Phụ, khoảng 2 năm trước con có một quyển sách.
Con đọc sách này -
quyển sách nói về một nhóm người tại một ngôi làng ở Pê-ru,
họ trải qua...
qua cuộc sống của họ, họ biến mất bằng một cách tâm linh nào đó…
Ô, quý vị đọc quyển “Tiên tri thiên đàng”, Celestine Prophecy. (Dạ, phải! )
Con biết pháp môn của chúng ta không phải vậy.
Quý vị biết gì? Không phải gì?
Cách của chúng ta không phải vậy.
Chúng ta sẽ sống trong kiếp này, rồi trở về với Cha của chúng ta.
Nhưng họ có về thiên đàng, về với Cha không?
Họ đi về cảnh giới của họ.
Vậy thì bất cứ ai trong đời này cũng có thể làm vậy được à?
Không phải ai cũng vậy.
Có phải ra đi khi mình còn sống, với thể xác vật chất, là điều tốt không?
Cũng có thể được, nhưng chúng ta không gấp.
Chúng ta chỉ sống thêm vài năm hay vài chục năm thôi.
Cứ thưởng thức nó đi!
Chúng ta sẽ ra đi khi thời gian đến, một cách tự nhiên. (Dạ.)
Những người đó họ chọn cách đó,
điều đó không sao đối với họ.
Mỗi người điều có một cách riêng để chọn lối sống của mình.
Có một điều
con muốn nói là con rất thương Sư Phụ.
Con chỉ...
Con tin tất cả những điều Sư Phụ nói, nhưng con chỉ...
Ðầu óc con đôi khi rất phủ định. Nó như vầy:
Nếu con có thể lái một chiếc thuyền buồm hay gì đó để làm cho đầu óc khẳng định,
thì con sẵn sàng làm, nhưng con không biết làm sao.
Quý vị nghĩ tôi có điểm gì không tốt?
Con không biết.
Ðôi khi có cảm giác gì đó đến và con nói: “Giờ làm sao?”
Mặc dù con có rất nhiều tình thương...
Tôi biết, tôi biết! Nhưng câu hỏi là gì?
Quý vị muốn biết gì về tôi?
Con có thể bỏ được tất cả những sự phủ định?
Nhưng quý vị có câu hỏi gì về tôi?
Giáo lý của tôi à? (Dạ không!)
Cử chỉ của tôi? (Dạ không!)
Có thể là chính con. Con nói những gì con làm...
Không, không. Chỉ hỏi câu hỏi.
Những gì con đang làm có tốt không?
Không, không tốt,
nhưng lý do gì khiến quý vị suy nghĩ phủ định?
(Có thể là đôi khi...) Quý vị không thích tóc của tôi à?
Con rất thích bất cứ gì Sư Phụ làm. Con thật sự thích.
Quý vị hiểu hả? Quý vị đã thấy rồi hả?
Quý vị có đi xem phim đó? Cái gì?
Có thể là như vầy...
Tôi thỉnh thoảng hay la rầy người ta? (Dạ, xin lỗi?)
Tôi thỉnh thoảng la người ta, điều đó làm quý vị không thích?
(Dạ, hơi hơi.) Ồ, phải! Tôi biết điều đó!
Tôi cũng không thích vậy. Tôi không thích phần đó trong công việc của tôi.
Ðó là một trong những phần mà tôi ghét nhất,
phần khó khăn nhất trong công việc mà tôi không thích.
Ngoài ra, tôi thích hết những phần khác.
Tôi thích được hoan hô, vỗ tay, những ánh mắt ngưỡng mộ,
giầy cao gót, trang điểm, y phục đẹp,
những bản nhạc, lời khen,
và sự thành công trong tiến bộ tâm linh của quý vị.
Tôi chỉ không thích phần công việc
khi tôi phải khiêng vật nặng, nghiệp chướng nặng vô hình,
bằng tất cả sức lực của mình.
Tôi không thích phần đó. Đôi khi nó khiến tôi kiệt lực.
Nên tôi không trách nếu quý vị cũng không thích.
Cả hai chúng ta đều không thích.
Còn gì nữa?
Con chỉ muốn nói, đôi khi con hổ thẹn vì có cảm giác này.
Không có sao!
Quý vị chỉ không thích việc tôi làm, không phải là không thích tôi, phải không? (Dạ.)
Tôi cũng không thích như vậy.
Chỉ vì quý vị không hiểu công việc của tôi. Có vậy thôi!
Quý vị không hiểu công việc của tôi.
Thí dụ, quý vị có hai, ba đứa con. Quý vị có con không? (Dạ không.)
Không có! Vậy làm sao tôi có thể giải thích được?
Quý vị có anh chị em gì không? Những anh chị em khó chịu? (Dạ có.)
Ðôi khi quý vị gây gỗ với nhau? (Dạ có.) Cãi cọ.
Đối với người ngoài, anh chị em của quý vị dường như hoàn mỹ -
họ ngọt ngào, lịch sự, thông minh.
Nhưng đối với quý vị, đôi khi họ rất khó khăn,
hay tranh luận, cứng đầu, gây phiền phức cho quý vị,
nói những lời làm quý vị khóc, bén lưỡi, hành động khiêu khích.
Và quý vị phải cãi với họ, gây với họ,
rồi quý vị khóc, và không thích như vậy.
Nhưng đời là như vậy.
Không ai hiểu được quý vị khi quý vị cãi với người chị xinh đẹp, ngọt ngào.
Họ nói: “Tại sao quý vị lại đối xử với cô ta như vậy?”
Họ không biết bên trong và nhân quả giữa hai người.
Tương tự vậy, tôi có hàng ngàn, hàng ngàn và hàng ngàn
anh chị em, họ khó chịu còn hơn là anh chị em của quý vị.
Đôi khi chúng tôi va chạm để họ có thể trở nên tốt đẹp hơn,
với cái giá của danh tiếng và phong cách tao nhã của tôi. Hiểu không? (Dạ hiểu)
Cho nên quý vị không phải là người duy nhất không thích như vậy.
Tôi là người đầu tiên. Tôi không thích còn nhiều hơn quý vị nữa!
Nhưng tôi phải làm việc của mình. (Dạ, con hiểu.) Được rồi.
Cho nên nếu quý vị không thích phần này trong công việc của tôi, cũng không thành vấn đề.
Không sao. Ðiều dó không có nghĩa là quý vị không thích tôi.
Cho nên không sao, hãy tha thứ cho chính mình.
Ngay cả tôi cũng không thích thì làm sao tôi có thể bắt quý vị thích được?
Nhưng có người cần nó, biết không? Tin tôi đi!
Có người cần giải phẫu bằng dao, để được tốt lành hơn.
Họ không phải chỉ uống một viên thuốc ngọt.
Có người rất nặng, họ cần giải phẫu.
Ðừng đổ tội cho bác sĩ, nhé!
Nó đau, nhưng sẽ làm cho họ tốt hơn. Tin tôi đi!
Con rất may mắn có được Sư Phụ trong đời con. Cám ơn Ngài!
Không có chi. Phần tôi được gia trì với sự thành tâm và lòng tin của quý vị nơi tôi.
Dù không thích việc của tôi, quý vị vẫn thích tôi, và tôi được gia ơn.
Ðược!
Thưa Sư Phụ. (Được.)
Ô, đó là giọng của con. Con không nhận ra mình.
(Chuyện gì vậy?) Trong máy vi âm nghe khác.
Quý vị chỉ quá vui mừng thôi, tôi nghĩ vậy.
Con có vài câu hỏi về phương pháp.
Khi con thiền ở nhà và quán âm thanh,
sau đó con nằm xuống và vẫn còn nghe.
Thật ra, con còn nghe rõ hơn
là lúc quán âm bình thường.
Đôi khi con thấy thể nghiệm
hoặc cảm thấy như đi ra khỏi thân thể,
nhưng lúc đó
con nghe như là có ai la mắng con, như là cha mẹ con,
hay là con còn thấy có người vào phòng,
trông y như thật, hoặc đôi khi nghe như thật, khiến con tỉnh dậy.
Khi tỉnh dậy thì thấy không có ai ở đó,
mọi người đều ngủ, hoặc là không có ở nhà.
Đôi khi rất đúng lúc,
như khi con nghĩ là có người nào đó về nhà,
con nghe tiếng người đó gọi con
và nói: “Ðây là chuyện khẩn cấp, cô phải đi ngay
và phải làm chuyện này, chuyện nọ.”
Mặc dù đôi khi con biết là không có thật,
và cố gắng không để ý,
nó vẫn khiến con xao lãng, và bị mất những gì con nghe hoặc thấy.
Cho nên con thắc mắc là làm sao để ngừng?
Lần tới, hãy cố gắng nhiều hơn, đừng để ý đến nó.
Con có một câu hỏi nữa. (Tu hành, được.)
Thường thì con chỉ nghe tiếng gì đó lúc không Quán Âm,
khi con nằm xuống sau khi thiền.
Đôi khi con nghe tiếng nhạc, như đàn tây ban cầm hay dương cầm,
nhưng nghe như là có người nào đó đang đàn thật dở.
(Tôi biết.) Như là họ mới học đàn.
Cho nên con thắc mắc là có nên nghe âm thanh này không
hay là nó đến từ một nơi xấu?
Quý vị ghét nhạc sĩ à? Quý vị đổ mọi lỗi cho họ.
Có thể là tại quý vị, đàn tây ban cầm của quý vị bị lạc dây.
Quý vị nên chỉnh lại.
Nhưng con có nên nghe hay là không để ý đến?
Cứ tiếp tục nghe và sửa lại.
(Cám ơn Sư Phụ.) Không có chi.
Câu kế.
Quý vị giơ tay lên và nói “ở đây”
để người ta biết chỗ nào.
Thưa Sư Phụ, tất cả đồng tu ở Nam Phi
nhờ chúng con gửi lời cám ơn Sư Phụ về tất cả sự gia trì và tình thương
mà Ngài đã mang đến cho Nam Phi và cho chúng con.
Rất nhiều đồng tu không đến được nhưng họ rất biết ơn
và gửi thật nhiều tình thương đến Sư Phụ, cùng lời cám ơn thật nhiều.
Và lời cám ơn từ con nữa,
về mọi thứ mà Ngài đã ban cho con.
Nó rất đặc biệt và đến vừa đúng lúc.
Con thật tình rất biết ơn. (Được.)
Nhưng đồng thời, thưa Sư Phụ,
con cảm thấy hơi hổ thẹn về chính mình, trong hai phương diện.
Một mặt, con cố gắng không phán xét, để vượt qua điều đó.
Nhưng mặt khác,
con cảm thấy con có rất nhiều cơ hội
để đi dự thiền bế quan, có thời giờ với Ngài,
tuy nhiên con vẫn có những hoài nghi bên trong về sự tu hành của mình.
Khi mới thọ Tâm Ấn, con không thấy ánh sáng,
ít ra là đầu óc con nói vậy.
Khoảng 1 năm sau,
con nhớ ra mình đã thấy gì trong khi Tâm Ấn,
nên khi đó con biết rằng mình có thấy ánh sáng.
Rồi cách đây khoảng 1 năm rưỡi,
một đêm con có thể nghiệm trong khi đang thiền
và nó thật kinh khủng.
Thể nghiệm dễ sợ quá, nên con yêu cầu nó ra đi.
Từ đó, con không còn thể nghiệm điều gì nữa,
dù con tin là mình có thể nghiệm ánh sáng,
bởi vì con thật sự tin tưởng những điều Sư Phụ dạy.
Nhưng có sự hổ thẹn là khi con cảm thấy con đi dự thiền bế quan
và ngồi đây thiền
mà vẫn không biết là mình thể nghiệm được gì.
Nhưng rồi, con cũng có những giấc mơ,
mà con không chắc đó là ngủ mơ hay là thể nghiệm.
Con thường mơ thấy Sư Phụ.
Cho nên con chỉ xin Ngài xác nhận cho con, có lẽ vậy.
Quý vị muốn giấy chứng nhận à?
Bằng tốt nghiệp hay gì đó?
Ðẳng cấp thứ năm, thứ sáu... Đẳng cấp thứ bảy được không?
Sư Phụ có biết tại sao con cảm thấy thật buồn không?
Ở Cape Town, con đọc Bản Tin về một sư tỷ đã qua đời,
và em gái của sư tỷ nói chuyện với sư tỷ sau khi cô qua đời.
Cô em hỏi rằng chị có thấy âm thanh và ánh sáng khi chết không?
Vị sư tỷ trả lời: “Không, rất tệ!”
Người em hỏi người chị đã chết: “Tại sao vậy?”
Cô nói: “Bởi vì chị tu hành dở quá,
ở đẳng cấp thấp, khi chị còn ở trần gian.”
Con nghĩ là điều này thật sự làm con sợ,
bởi vì sau đó con nói chuyện với một vị sứ giả,
và vị sứ giả giải thích là
nếu chúng ta vẫn còn vướng mắc trong thế giới A-tu-la,
làm sao chúng ta có thể giải thoát ra khỏi đó?
Ðược! Vẫn được! (Vẫn được à?)
Không sao! Minh Sư ở khắp mọi nơi.
Ngài có thể vớt quý vị ra khỏi thế giới A-tu-la: “A, bắt được ngươi rồi!”
Rồi Ngài thảy quý vị lên.
Vậy Sư Phụ sẽ mang chúng con lên?
Chắc chắn rồi! Xe buýt rất lớn.
Thưa Sư Phụ, vậy thì con có một câu hỏi hơi kỳ.
Ðừng lo!
Miễn là quý vị muốn đi lên, tôi chỉ cần có vậy thôi.
Dạ, cám ơn Sư Phụ!
Nếu quý vị muốn trở xuống đây lại,
thì tôi cũng chỉ cần có vậy để gửi quý vị trở xuống.
Không vấn đề gì. (Con không muốn vậy.)
Còn tùy.
Điều đó có nghĩa là quý vị đã trưởng thành,
bởi vì nếu không, quý vị sẽ quyến luyến thế giới này hơn,
và vẫn không muốn đi, ngay cả bây giờ!
Nhưng ngay cả bây giờ quý vị đã muốn đi,
thì nói chi tới lúc chết. Hiểu không?
Cho nên, đây là điều khát khao duy nhất được in lại trong đầu óc quý vị,
đó là quý vị muốn được giải thoát.
Cho nên nó sẽ được như vậy. Không sao hết.
(Dạ, cám ơn Sư Phụ.) Không có chi.
Bây giờ con có một câu hỏi hơi kỳ.
Con hỏi Sư Phụ bởi vì
con đang phấn đấu để được quân bình trong sự công bằng.
Con dọn ra khỏi nhà
và dọn vào ở chung với những người khác
nhưng họ không phải là đồng tu.
Họ thật sự là những người tốt,
rất khiêm nhường và không phán xét.
Nhưng khi họ nấu thịt,
con thấy mình phấn đấu rất nhiều với việc này.
Họ nấu thịt à? Nấu lúc nào?
Lúc họ nấu cho họ ăn.
Con tự nấu cho con và họ nấu cho họ.
Con có khó khăn
bởi mùi nấu nướng của họ.
Tuy vậy con vẫn thấy rằng họ là những người rất tốt.
Cho nên con thắc mắc, điều này ảnh hưởng sự tu hành của con ra sao?
Con có bị mất mát nhiều khi làm như vậy không? Hay là không sao?
Hay con nên tìm một nơi khác thoải mái hơn?
Nếu có thể được. Nếu cô không cảm thấy thoải mái
thì dĩ nhiên phải sắp xếp cho đến khi cảm thấy thoải mái hơn.
Người ta ngọt ngào và khiêm tốn,
nhưng nếu họ vô tình làm quý vị không được thoải mái vì bất cứ lý do gì
thì quý vị cố gắng sắp xếp cuộc đời mình để được tốt hơn.
Nhưng cứ từ từ, hiểu không?
Không sao! Quý vị thấy khó chịu khi họ nấu thịt là chuyện bình thường.
Nó chỉ không bình thường khi quý vị không cảm thấy khó chịu,
hoặc muốn nhập tiệc với họ. Cho nên không sao.
Dạ, xin cám ơn Sư Phụ.
Không có chi.
Trong thế giới này rất khó tu hành và tiến nhanh, quý vị biết đó,
bởi vì quý vị tiếp xúc với quá nhiều người.
Chúng ta phải chia sẻ bất cứ gì mình có về mặt tâm linh.
Cho nên không sao, đừng lo.
Ðây là thời đại chót của Kali Yuga (mạt pháp) và Thượng Ðế rất rộng lượng.
Cho nên bất cứ nỗ lực nào cũng được, miễn là quý vị thành tâm và có cố gắng.
Chỉ có vậy thôi!
Chỉ có điều đó là đáng kể, quý vị thấy không?
Nhớ không, trong cùng một bài viết,
vị sư tỷ có nói:
“Thượng Ðế chỉ cần sự tinh tấn, sự thành tâm của chúng ta.”
Nên tinh tấn, có vậy thôi!
Kết quả không phải do quý vị kiểm soát; quý vị không kiểm soát được.
Chỉ cần thành tâm, tinh tấn,
luôn luôn cố gắng hết sức mình để thiền,
phần còn lại Thượng Ðế sẽ chăm sóc.
Được.
Con vừa mới nhớ là 8 tháng trước đây,
con bắt đầu một khóa học về du-già hỏa xà (kundalini yoga)
hoặc tương tự như vậy, con không nhớ rõ tên.
Nhưng trong khóa này, họ dùng năng lực.
Sư Phụ nghĩ là con có nên tiếp tục hay không?
Tiếp tục với họ à? (Dạ.)
Tại sao? Quý vị làm gì ở đó? (Chỉ là...)
Có cần thiết không?
Dạ không, nhưng nó chỉ là môn du-già bình thường.
Nhưng họ có tập vài tư thế để lấy năng lực nữa.
Du-già hỏa xà? (Dạ.)
Nếu quý vị cảm thấy thoải mái hơn với họ, thì theo họ. (Dạ không, con...)
Nếu không cảm thấy thoải mái, thì ở nhà thiền.
Như vậy đến đó không tốt à?
Tôi không nói là không tốt.
Không tốt là vì quý vị chạy lung tung khắp nơi,
làm phân tán đầu óc và năng lực, hiểu chưa?
Quý vị tự làm mình rối trí,
và vì thế mà quý vị đôi khi có sự nghi ngờ.
Quý vị không chuyên tâm.
Thiền theo một pháp môn đã khó lắm rồi.
Tập trung vào một công việc cùng một lúc đã khó lắm rồi.
Cho nên đừng nhảy lung tung khắp nơi, nhé? (Dạ.)
Cám ơn Sư Phụ.
Những người khác nếu đói thì có thể đi ăn.
Ðã 11 giờ 30 rồi, quý vị không muốn đi ăn à?
Rồi trở lại buổi trưa, chúng ta có thể họp lại vào buổi trưa.
Như vậy được không?
Quý vị muốn hỏi câu chót à?
Hay để dành đến buổi trưa khi tôi trở lại?
(Ðể dành.) Vậy thì mình đi ăn.
Quý vị cũng cần nghỉ ngơi.
Quý vị đã thức từ 2, 3 giờ sáng,
đi bộ cả một quãng đường dài và xếp hàng v.v...
Tôi hiểu sự cố gắng của quý vị. Quý vị cần nghỉ một chút, nhé!
Để rồi sau đó quý vị có thể khỏe hơn.
Cám ơn! Sẽ gặp lại vào buổi trưa!