Tip:
Highlight text to annotate it
X
10x10 ở Campuchia cùng với Phòng Để Đọc
Ngày đầu tiên ở Phnom Penh chúng tôi đến trụ sở chính của Phòng Để Đọc tại nước này
và gặp giám đốc khu vực quốc gia của tổ chức này, ông Kon Kob, một người đàn ông đặc biệt.
Hầu hết người thân trong gia đình của ông đều đã mất trong thời kỳ Pol Pot. Và hôm nay ông rất đỗi phấn khởi
với ý nghĩ rằng việc giáo dục trẻ em gái có thể cứu được đất nước của mình.
Họ có cả một sân đầy sách, sẵn sàng để được đưa ra miền quê.
Và có cái gì đó rất truyền cảm hứng
về việc nhìn nhận ý tưởng sách là một công cụ hữu hình để giáo dục các em gái trên cả nước.
Ông ấy đã nói với chúng tôi về phương cách mà Phòng Để Đọc
đang đào tạo thế hệ các bé gái Campuchia đầu tiên hết.
Ông ta diễn tả lại việc ngồi trong lớp học của các em và hỏi chúng rằng
có bao nhiêu phụ huynh của các em biết đọc và biết viết, và đã không có một cánh tay nào được giơ lên.
Một điều mà chúng ta thường quên lãng
trong những cuộc thảo luận về đưa các trẻ em gái đến trường học
đó là các em sẽ làm gì khi không được đi học.
Hiển nhiên, trường học là một phương thức tuyệt vời để đón nhận nền giáo dục,
nhưng trường học cũng là cách để giúp các em thoát những công việc lao động chân tay tàn bạo, cực nhọc,
làm gái hoặc kết hôn sớm.
Tất cả những việc mà những bé gái không được đến trường sau cùng phải gánh chịu.
Phòng Để Đọc mời chúng tôi cùng họ đi đến miền nông thôn
và họ chọn tỉnh Siem Reap tại vì nơi đó rất thú vị, không phải chỉ bởi vì có đền Angkor Wat,
mà còn là vì đây là nơi cảnh giàu sang và nghèo nàn chung sống bên nhau.
Và, vì Pol Pot nên đa số dân chúng ở đó không biết chữ, vào khoảng chừng 90%.
Thật khá nản lòng khi đến những ngôi trường này.
vì chúng thường nằm cách khá xa nhau ở miền nông thôn.
Chúng tôi đến đấy để nói về tầm quan trọng của việc giáo dục trẻ em gái,
và sau đó thường hỏi xem có ai có thắc mắc không,
câu hỏi đầu tiên được nêu lên từ một người cha ngồi hàng đầu.
Ông ta sẽ nói: Tôi hiểu tầm quan trọng của việc cho con gái tôi đến trường
nhưng tôi chỉ cần biết là, khi nào chúng tôi mới hưởng được lợi từ nền giáo dục ấy?
Và rồi chúng tôi hiểu rằng đối với những phụ huynh này, những người phải rất vất vả để nuôi sống gia đình mình
giữ họ khỏe mạnh và sống sót,
với họ, cái suy nghĩ mất đi một đứa con gái, bằng cách để nó đến trường
trong khi nó có thể ở nhà làm việc ngoài ruộng
hoặc lo việc nhà hoặc chăm các em
là một sự hy sinh lớn lao đối với họ và cũng là một sự hy sinh cho tương lai.
mà đối với một nền văn hóa phải chật vật để sống qua ngày, đây là một lựa chọn rất khó.