Tip:
Highlight text to annotate it
X
im lặng chung trong lời
giới thiệu
Hiện tại là thời gian duy nhất bạn có
Liệu có thể chết một cách có ý thức mà không chứng ngộ không?
Sự tồn tại
tuân theo những quy luật nào đó
và không có ngoại lệ
Nếu ai đó muốn chết một cách có ý thức
cách duy nhất
là được chứng ngộ.
Chết là phẫu thuật lớn lao thế
linh hồn của bạn bị tách rời
khỏi thân thể
và tâm trí
mà nó đã từng được tham gia vào
trong bẩy mươi hay tám mươi năm.
Ngay đến một phẫu thuật nhỏ
bạn cũng cần tới thuốc mê
và đây là phẫu thuật lớn nhất trong sự tồn tại
Vô thức không là gì ngoài
cách thức của tự nhiên cho bạn thuốc mê
Chừng nào bạn chưa hoàn toàn được tách đồng nhất với thân thể và tâm trí
bạn không thể chết một cách ý thức
và chết mà không có ý thức
là một cơ hội lớn bị lỡ.
Chứng ngộ là tuyệt đối cần thiết
Chứng ngộ chỉ có nghĩa
rằng toàn bộ bản thể bạn có ý thức: không góc tối nào còn lại trong bạn
Chết trong ý thức như vậy
thân thể, tâm trí, bộ não
có thể bị lấy đi khỏi bạn
bởi bây giờ bạn biết
không chỉ như lí thuyết
mà như kinh nghiệm đích thực của bạn
rằng bạn bao giờ cũng tách rời
Dính líu với thân thể
bị bẻ gãy
vào cái ngày bạn trở nên chứng ngộ.
Trong kinh sách cổ
của Phật tử
chứng ngộ được gọi
là "cái chết vĩ đại"
không phải là bạn sẽ chết
mà là cái chết là vĩ đại
bởi vì bạn sẽ có khả năng thấy nó xảy ra
bạn sẽ là nhân chứng.
Bây giờ bạn không còn gắn với cơ thể
không níu bám
và bạn đã trở nên nhận biết về tính bất tử của bạn.
Bạn có thể chết một cách ý thức chỉ khi bạn biết rằng bạn là
bất tử
rằng bạn thuộc về vĩnh hằng, không thuộc về thời gian;
rằng sâu trong bạn
là cái bắt đầu của sự tồn tại
và cái kết thúc của sự tồn tại
nếu có bất kì bắt đầu nào
hay nếu có bất kì kết thúc nào.
Thực ra không có bắt đầu và không có kết thúc
bạn bao giờ cũng ở đây
và bạn bao giờ cũng sẽ ở đây.
Chết có ý thức
là một trong những phép màu của cuộc sống
bởi vì sau đó bạn sẽ không còn được sinh ra lần nữa trong bất kì dạng nào
như người, như chim, như cây
Bạn sẽ vẫn còn trong ý thức vĩnh hằng của vũ trụ
trải khắp đại dương
Bởi thế, nó được gọi là "cái chết vĩ đại."
Nhưng không có ngoại lệ. Sự tồn tại
tuân theo quy luật tuyệt đối xác định
và đây là luật của trật tự cao nhất
bởi vì nó liên quan tới ý thức của bạn, sống của bạn, chết của bạn
Tôi ngồi đây cảm thấy cái tĩnh tại của vũ trụ
lắng nghe tiếng chim hót ngọt ngào
và tôi tự hỏi.
Rồi tôi nghe lại tầm nhìn của thầy cho nhân loại lúc này
và tôi tự hỏi rằng có lẽ mình là tay và chân của thầy
rằng có lẽ mình nên ở ngoài đó
Tôi tự hỏi liệu chồi non mỏng manh này đủ sẵn sàng chưa
rằng có thể nó cần thêm chút ít sương mai ngọt ngào và ánh sáng mặt trời nữa chăng...
Bạn đang nói
"Tôi ngồi đây cảm thấy tĩnh tại của vũ trụ
lắng nghe tiếng chim hót ngọt ngào
và tôi tự hỏi.
Rồi thì tôi lại nghe viễn kiến của thầy cho nhân loại lúc này
và tôi tự hỏi rằng có lẽ mình là tay chân của thầy."
Các bạn là vậy đấy.
Mọi sannyasin
đều là tay, mắt, linh hồn của tôi.
Tôi không cho bạn giáo huấn, tôi cho bạn bản thân tôi.
Nhưng điều đấy không có nghĩa rằng bạn phải đi đâu đó khác.
Để biến đổi ý thức con người
bạn phải tiếp tục
vươn lên ngày một cao hơn trong ý thức của chính bạn
bạn không phải đi bất kì đâu.
Bạn nói, "Có lẽ mình nên ở ngoài đó."
Không có "ngoài đó"
mọi thứ là "ở đây."
Đừng lãng phí dù chỉ một giây trong lo lắng không cần thiết
Với tôi
nếu bạn được cứu, toàn thể nhân loại được cứu.
Vấn đề không phải là đi vào thế giới
và cố gắng nâng cao ý thức của mọi người
khả năng nhiều hơn
là đám đông những người ngủ là quá nhiều
và bạn có thể bắt đầu tự bản thân mình cảm thấy buồn ngủ
Chừng nào bạn chưa chứng ngộ
điều nguy hiểm là cố
biến đổi mọi người
Ngay bây giờ
bạn là toàn thể thế giới.
Cứ là toàn bộ trong tĩnh lặng này
là mãnh liệt trong cực lạc này
và bạn đang làm việc
cho toàn thể nhân loại
bởi vì bạn là một phần của nó. Nếu bạn trở nên chứng ngộ
đó là bắt đầu của việc nhân loại trở nên chứng ngộ.
Có một câu chuyện hay
về Mulla Nasruddin
Anh ta thường
ăn trộm quả
và kẹo
trong chợ
nếu anh ta có cơ hội
Một người bán quả
có một con chó
dành riêng cho Mulla Nasruddin
Con chó rất thông minh
Chủ cửa hàng bảo con chó, "Ta sẽ đi ăn trưa
mày phải trông cửa hàng đấy.
Ngồi đây, và nhớ người đàn ông đó, Mulla Nasruddin
Nếu hắn tới đây
hãy trông chừng từng hành động của hắn."
Con chó đáng thương gật đầu
Người đàn ông đi ăn trưa ở nhà
và đấy là lúc... Mulla Nasruddin đang đợi đâu đó gần đấy. Anh ta đã nghe
điều con chó được bảo
anh ta ngồi trước cửa hàng nhắm mắt lại, và giả vờ ngủ
Thấy anh ta ngủ
ngủ là dễ lây
con chó đáng thương cũng nhắm mắt lại
và rơi vào giấc ngủ
Và rồi Mulla lấy đi bất kì cái gì anh ta muốn từ cửa hàng.
Khi chủ cửa hàng trở lại, ông ta thấy con chó đang ngủ
và anh ta thấy mọi thứ bị mất.
Ông ta đánh thức con chó dậy và nói, "Có chuyện gì với mày thế?
Tao đã bảo mày là trông chừng từng hành động của hắn ta cơ mà."
Mulla Nasruddin lúc đó đã để tất cả hoa quả ở nhà mình, và trở lại để xem
chuyện gì xảy ra giữa con chó
và chủ cửa hàng. Anh ta đang đứng ngay bên cạnh cửa hàng
Con chó cảm thấy rất khổ
nước mắt trào ra mắt nó
Mulla Nasruddin, vì từ bi, đi tới và nói với chủ cửa hàng
"Thế này thì quá thể.
Chó của ông tuân theo chỉ dẫn của ông một cách đích xác.
Ngủ cũng là một hoạt động
và khi tôi rơi vào giấc ngủ
con chó đáng thương không thể cưỡng lại cám dỗ rơi vào giấc ngủ.
Đừng giận nó.
"Và khi tôi ngủ, nó nghĩ
'Bây giờ ông ta không thể ăn trộm được!'
chưa có ai từng nghe nói về việc người ngủ lại ăn trộm quả trong chợ
Nhưng sau rốt, nó là chó; nó không thể
phân biệt giữa ngủ vờ và ngủ thật.
"Đừng giận nó.
Lần sau ông chỉ dẫn nó
bảo nó một cách rõ ràng
'Nếu ai đó ngủ trước cửa hàng
đấy là khoảnh khắc phải vẫn còn rất thức tỉnh
bởi vì nếu mày ngủ gã đó sẽ ăn trộm.'"
Và anh ta nói, "Ông đừng lo, tôi sẽ tìm cách khác nào đó để trộm'"
Đi vào thế giới lúc này là chưa đúng lúc và chưa chín muồi
Một ngày nào đó, đích thân tôi sẽ bảo bạn đi vào thế giới
khi tôi thấy rằng bây giờ
tâm lý đám đông không thể ảnh hưởng tới bạn
rằng nhận biết của bạn sẽ vẫn còn như cũ
rằng im lặng của bạn sẽ vẫn còn như cũ; rằng cực lạc của bạn có thể thậm chí còn phát triển
sâu hơn.
Bạn đúng khi nói, "Tôi tự hỏi liệu chồi non mỏng manh này đủ sẵn sàng chưa,
rằng có lẽ nó cần thêm chút ít sương mai ngọt ngào và ánh sáng mặt trời nữa..."
Nó cần
không chỉ "chút ít ánh sáng mặt trời" - nó cần nhiều
không chỉ "chút ít sương mai" - nó cần nhiều.
Nhưng bạn đang trên đường
và ở trên đường thì hầu như là
nửa cuộc hành hương rồi.
Chồi non sẽ nhanh chóng trở thành
hoa
nhảy múa trong gió và trong ánh mặt trời và trong mưa
Rồi thì, dù bạn đi hay không, hương thơm của bạn sẽ vẫn chạm tới
ngoài đó trong thế giới - và hương thơm đó sẽ lẩy cò
nhiều người hơn
Kinh nghiệm riêng của tôi là
ở chỗ khi bạn cố gắng một cách trực tiếp
làm cho ai đó nhận biết hơn
người đó bắt đầu bảo vệ bản thân mình
Thay vì trở nên nhận biết hơn, người đó trở nên khép kín hơn
Nó là một loại tấn công vào lãnh thổ của người đó
và nó là cuộc tấn công
bạn đang phá hủy tất cả
quá khứ, lối sống, cách nghĩ của người đó
Bạn đang phá hủy chính tâm trí của người đó
mặc dù bạn đang phá hủy
để mang thực tại của người đó
lên bề mặt
Phá hủy của bạn không vì mục đích phá hủy
nó phục vụ cho sáng tạo vĩ đại trong thế giới.
Kinh nghiệm của tôi là ở chỗ gián tiếp là dễ dàng hơn nhiều.
Ví dụ, khi tôi đang trả lời Jivan Mary
những người khác đang nghe cởi mở hơn
bởi vì nó không là câu hỏi của họ
vì thế họ đang không phòng vệ bản thân mình theo bất kì cách nào
Khi tôi đang trả lời câu hỏi của ai đó khác
có thể bạn sẽ được lợi
hơn chính bản thân người hỏi
bởi vì người hỏi trở nên
căng thẳng theo một cách nào đó
nó là câu hỏi của người đó
người bị dính líu tới nó
Những người khác thảnh thơi
nó không là vấn đề của họ - mặc dù nó là vấn đề của tất cả mọi người
Jivan Mary chỉ là cái cớ
cô ấy đã hỏi nó
thay cho tất cả các bạn
những người đang có mặt ở đây,
và tất cả sannyasin của tôi những người không có mặt ở đây
cũng sẽ nghe nó.
Mọi người cảm thấy
rằng khi vui vẻ tới, họ muốn chia sẻ nó
khi nhận biết nảy sinh trong họ, họ muốn làm cho những người khác nhận biết.
Một trong những nhà triết học vĩ đại người Đức, Immanuel Kant
rất kỹ lưỡng về giờ giấc
gần như bị ám ảnh với nó
nó là một loại
không lành mạnh nào đó.
Một lần ông ấy đang đi tới trường đại học
vì vừa mới mưa, con đường bùn lầy
và một chiếc giày của ông ấy bị kẹt trong bùn
Nhưng ông ấy rất kỹ tính về việc tới lớp đúng giờ đích xác,
tới nỗi ông ấy đi tới đó với một chiếc giầy ở một chân, và chiếc kia để lại trong bùn.
"Khi mình trở lại mình sẽ nhặt nó lên
nếu mình cố nhặt nó lên ngay bây giờ mình sẽ muộn vài phút mất."
Người ta nói rằng mọi người thường
đặt lại đồng hồ treo tường và đồng hồ đeo tay của họ khi họ thấy Immanuel Kant đi bộ buổi sáng
Trời có thể mưa, trời có thể tuyết, trời có thể
bất kì mùa nào - nhưng giờ giấc của ông ấy là cố định.
Khi ông ấy tới trường đại học, tất cả các giáo sư
đều làm một điều và đấy là đặt lại đồng hồ đeo tay của họ
theo giờ đúng
Ông ấy
là người sống độc thân cả đời
phụ thuộc vào người hầu
phụ thuộc rất nhiều.
Kant trả cho anh ta gấp đôi mức lương
anh ta sẽ nhận được ở bất kì đâu.
Nhưng người hầu cũng trở nên nhận biết rằng Kant không thể sống mà không có anh ta.
Kant sẽ từ bỏ bất kì người hầu mới nào chỉ trong một ngày
yêu cầu của ông ấy về giờ giấc và sự chính xác tuyệt đối
quá khó cho những người mới duy trì.
Người hầu cũ
thường không bao giờ nói
"Thưa ngài, tới giờ ăn trưa."
Anh ta thường tới và nói, "Thưa ngài, một giờ rồi."
hoặc vào giờ ăn tối, "Thưa ngài, chín giờ rồi";
hoặc vào giờ đi ngủ, anh ta sẽ tới và nói, "Bây giờ là mười giờ."
Ông ta được bảo về thời gian.
Một hôm một vị khách tới thăm
và Kant dính líu vào một thảo luận triết học phức tạp
tới mức ông ấy quên xem đồng hồ. Người hầu tới
ngắt lời, và nói, "Thưa ngài, bây giờ là mười giờ."
Kant nhảy lên
nguyên cả giày, mũ, và mọi thứ
lên giường, và trùm chăn lên mình.
Khách không thể tin điều đang diễn ra
Ông ấy hỏi người hầu, người đã nói, "Giờ là lúc cho ông ấy đi ngủ."
Khách nói, "Nhưng ông ấy ít nhất có thể nói 'chúc ngủ ngon' với tôi chứ."
Người hầu nói, "Ông ấy không lãng phí đến một giây đâu.
Ông đã thấy giày và mũ đấy...
ông ấy thậm chí còn không thay chúng, bởi việc đó sẽ mất thời gian."
Ông ấy thường thức dậy lúc ba giờ sáng
và đấy là điều khó khăn nhất
chỗ mà mọi người hầu đều thất bại.
Chỉ một người hầu này,
người đã ở cùng ông ấy hầu như cả đời mình...Thỉnh thoảng anh ta muốn thêm tiền
và nếu anh ta không nhận được nó,
anh ta sẽ đi khỏi - biết rõ hoàn toàn rằng ngày mai anh ta sẽ được gọi lại
Những người hầu mới sẽ được thuê, bởi Kant cũng mệt mỏi với người này
người luôn đòi thêm tiền
lương nhiều hơn
nhưng không người hầu nào khác
thay thế được dù là mảy may
Vấn đề thật sự là vào ba giờ sáng....
Kant thường giải thích với người hầu của mình
"Vào ba giờ, bất kì cái gì xảy ra
anh phải kéo tôi ra khỏi giường
tôi sẽ đánh anh
tôi có thể nện anh
Anh phải nện tôi
Anh phải vật lộn với tôi,
bất kì cái gì xảy ra, bởi vì tôi ngủ và tôi muốn ngủ lúc đó.
Nhưng đấy là cuộc sống đều đặn của tôi; vào ba giờ tôi phải dậy."
Tự nhiên, không người hầu mới nào có thể đánh chủ
Nhưng người hầu cũ thật sự giỏi
Anh ta sẽ đánh ông ấy mạnh
kéo chân lôi ông ấy ra khỏi giường - và Kant la hét
lăng mạ ông ấy
nhưng ông ấy sẽ không nghe
Nhiều lần khi người hầu tát ông ấy
"Dậy! Ba giờ rồi
Đừng tạo ra bất kì phiền toái
và ồn ào nào, bởi vì cũng có hàng xóm nữa
và họ không muốn thức dậy vào ba giờ."
Anh ta gần như phải đánh vật với ông ấy
Nó là thường lệ mỗi ngày
ba giờ, một cuộc đánh vật
Kant sẽ tiếp tục lẩn dưới chăn, và người hầu sẽ tiếp tục kéo ông ta ra
Thế giới
có thể bị hấp dẫn bởi ý tưởng thức tỉnh
nhưng ngủ có êm ả dễ chịu
của chính nó
Vì vậy khi bạn nói chuyện với mọi người về nhận biết, họ có thể lắng nghe nó
họ thậm chí có thể nghĩ rằng họ sẽ thử nó
nhưng còn trong vô thức lại rất được an ủi
Và khi bạn được bao quanh bởi
hàng triệu người ngủ
ngủ của họ sẽ ảnh hưởng bạn
chừng nào bạn chưa tới đỉnh cao nhất của nhận biết - từ đó
không có việc quay lại
Tôi có thể thấy được chồi non mỏng manh của bạn
và tôi có thể thấy khát khao bao la của bạn để giúp mọi người
nhưng điều đấy có thể được làm
ở đây và bây giờ, không phải là ở kia và rồi sẽ
Bạn trở nên ngày một dày dạn hơn.
Khi tôi thấy rằng bạn ở vào vị trí
nơi mà không còn vô thức đám đông nào
có thể trườn vào bạn
tôi sẽ muốn bạn đi vào thế giới.
Nhưng bạn có thể giúp mọi người từ đây
và bạn có thể giúp mọi người từ đây nhiều hơn
là bạn có thể giúp mọi người ở đó
bởi vì ở đây bạn không một mình
Cùng bạn có
hàng trăm người của tôi
toàn bộ vườn của tôi
ở những giai đoạn
trưởng thành khác nhau.
Họ tất cả đều là hỗ trợ cho bạn; họ tất cả đều
là chất nuôi dưỡng vô cùng cho bạn.
Bạn sẽ không thấy những cây này ở đâu khác nữa
bởi vì những cây này đang hấp thu tĩnh lặng, an bình, vui vẻ, cực lạc.
Vài ngày trước thị trưởng của Pune tới phòng tôi.
Ông ấy không thể kiềm chế bản thân
ông ấy chạm chân tôi.
Và khi ông ấy đi ra, ông ấy nói với Neelam
"Tôi chưa từng ở trong căn phòng im lặng thế
mát mẻ thế, tươi mới thế
nó thật sự là một ngôi đền
Tôi choáng ngợp bởi bầu không khí của căn phòng."
Bất kì ai tới đây
đều sẽ
bị choáng ngợp.
Những cây này không còn là bình thường
chúng là sannyasins
Chính không khí
có rung động khác biệt
thậm chí cả khi bạn đã đi khỏi
bài ca của bạn, điệu vũ của bạn,
vui sướng của bạn tiếp tục rung lên ở đây.
Đây là cách ngôi đền được tạo ra
Ngôi đền không được làm bằng gạch,
không được làm bằng tượng; ngôi đền được làm từ rung động khác biệt
rung động của im lặng, an bình, vui vẻ và phúc lạc.
Ở lại lâu thêm ít nữa đi
trong phật trường này
Khi bạn chín muồi, bạn sẽ tự mình biết nó.
Thế thì không có vấn đề
hoặc bạn có thể vẫn ở đây và tiếp tục trưởng thành - trưởng thành của bạn
trưởng thành sẽ là
giúp đỡ vô cùng cho trưởng thành của nhân loại
hoặc bạn có thể ở đâu đó khác
Nhưng ở đây - bởi vì các bạn là một công xã
một tăng đoàn
bạn không một mình
rất nhiều người đang đổ ra nhận biết của họ
nó trở thành gần như cột lửa
Tôi chưa bao giờ ra khỏi phòng mình; tôi chỉ tới
vào buổi sáng và buổi tối
để ở cùng với các bạn
Nhưng ở lại trong phòng tôi
chỉ ngồi im lặng, tôi biết
tôi đang làm mọi thứ có thể được làm để cứu nhân loại.
Có thể thật sự trong "ở đây - bây giờ" mọi lúc không?
Hầu hết thời gian của tôi dường như đi vào lập kế hoạch, hoặc lo lắng, cho tương lai.
Dù bạn biết nó hay không
bạn không thể ở nơi nào khác hơn ở đây và bây giờ.
Bất kì bạn ở đâu nó sẽ vẫn là ở đây và bây giờ.
Bạn được trao chỉ một khoảnh khắc một lần
và bạn đang lãng phí khoảnh khắc đó trong lập kế hoạch hay lo lắng về tương lai
và tương lai không bao giờ tới.
Cái tới luôn luôn là ở đây, bây giờ
nó là một chuỗi của "những cái bây giờ"
một cái bây giờ, một cái bây giờ khác
nhưng bạn luôn luôn sống trong cái bây giờ. Không có tương lai
vì vậy làm sao bạn có thể lo lắng về tương lai được?
Chính bởi loại lo lắng
và lập kế hoạch cho tương lai này
mà một thành ngữ nào đó
tồn tại trong mọi ngôn ngữ của thế giới
Con người cứ ham muốn
lập kế hoạch
lo lắng về tương lai
và Trời cứ làm con người thất vọng.
Không có Trời nào làm cho bạn thất vọng đâu.
Trong chính việc lập kế hoạch của bạn, bạn đang gieo hạt mầm của thất vọng.
Trong lo lắng thật sự về tương lai, bạn đang lãng phí hiện tại
và từ từ, từ từ lo lắng về tương lai trở thành
bản tính thứ hai của bạn.
Vì thế khi tương lai tới
nó sẽ tới như hiện tại
và bởi thói quen lo lắng về tương lai của bạn,
bạn sẽ lãng phí thời khắc đó cũng vào lo lắng.
Bạn sẽ tiếp tục lo lắng về tương lại trong cả đời bạn.
Bạn sẽ dừng lại chỉ khi cái chết tới
và lấy đi mọi khả năng của tương lai.
Bạn lỡ toàn bộ cuộc sống của bạn
bạn có thể đã sống
nhưng bạn lại chỉ lập kế hoạch
Sống mãnh liệt và toàn bộ bây giờ đi, bởi vì khoảnh khắc kế tiếp sẽ được sinh ra bởi khoảnh khắc này
và nếu bạn đã sống nó một cách toàn bộ và vui vẻ
bạn có thể chắc chắn tuyệt đối rằng khoảnh khắc tiếp theo
sẽ mang tới nhiều phúc lành hơn, nhiều vui vẻ hơn.
Tôi đã nghe nói: Ba giáo sư triết học đang thảo luận tại nhà ga xe lửa.
Con tàu
đang đứng tại sân ga. Chỉ vài phút nữa là con tàu sẽ rời đi
nhưng họ để tâm quá nhiều vào thảo luận tới mức con tàu đi mất
họ mới nhận ra, và họ chạy...
Trong toa cuối cùng, chỉ hai giáo sư có thể lên kịp; người thứ ba
vẫn còn trên sân ga. Con tàu đã đi
và ông ấy giàn giụa nước mắt
Một người khuân vác đang đứng đó. Thấy cảnh đấy, anh ta nói
"Tại sao ông khóc?
Ít nhất hai người bạn của ông đã lên tàu."
Ông ấy nói, "Đấy là vấn đề. Họ tới để tiễn tôi."
Họ hẳn cũng đang khóc, bên trong con tàu
Sự tồn tại cũng đôi khi chơi đùa với mọi người
Ngừng thói quen lập kế hoạch này đi
Ngừng lo lắng về tương lai đi.
Nếu ngày mai tới
bạn sẽ ở đó
và nếu bạn biết cách sống
nếu bạn biết cách sống vui vẻ và nhảy múa
ngày mai của bạn cũng sẽ đầy nhảy múa và vui vẻ.
Chính người khổ
là người lập kế hoạch cho tương lai
bởi vì hiện tại của người đó khổ
tới mức người đó muốn né tránh nó, người đó không muốn nhìn nó.
Người đó nghĩ về ngày mai
những ngày tốt lành sắp tới
Người đó bất lực hoàn toàn để biến đổi khoảnh khắc này thành khoảnh khắc tốt
Thói quen từ lâu
là chuyển mọi thứ tới tương lai,
trì hoãn, sống cho tương lai
sẽ lấy đi toàn bộ cuộc sống ra khỏi tay bạn
Không có cách khác
Bạn đang hỏi, "Thật sự có thể
ở trong ở đây - bây giờ mọi lúc không?"
Đây là khả năng duy nhất.
Bạn không thể ở bất kì đâu khác
Bạn thử đi
thử ở trong ngày mai đi
Chưa ai từng thành công tính tới nay
bạn không thể ở trong
phút đang tới
Bạn nghĩ bạn có thể nhảy
và chạm tới tương lai,
nhảy khỏi hôm nay và chạm tới ngày mai ư?
Thậm chí nếu bạn lập kế hoạch cho ngày mai, điều đó nữa là đang được làm ở đây - bây giờ;
thậm chí nếu bạn đang lo lắng về tương lai, điều đấy đi nữa cũng đang được làm ở đây - bây giờ;
Bạn không thể ở bất kì đâu khác, bất kì cái gì bạn làm
sự tồn tại chỉ cho phép
không gian
của ở đây và bây giờ.
Tôi có thể nói với bạn
Tôi đang sống ở đây và bây giờ
Tôi cũng đã thử
cách nào đó để đi vào
trong tương lai
nhưng không có cách nào
Bạn không thể quay lại
trong quá khứ, bạn không thể đi trước thời gian vào tương lai
Trong tay bạn luôn luôn là hiện tại
thực ra, hiện tại là thời gian duy nhất bạn có
Và bây giờ
là từ ý nghĩa thế
bởi vì đấy là toàn bộ cuộc sống của bạn
"bây giờ" được căng ra
từ sinh của bạn tới tử của bạn
Nhưng nó luôn luôn là bây giờ...
và ở đây là không gian duy nhất
Bạn không thể ở
bất kì đâu khác hơn ở đây
bất kì bạn ở đâu, nơi đó sẽ trở thành ở đây
Rõ ràng về nó đi
nếu không thì cuộc sống cứ trượt qua tay bạn như nước vậy
Chẳng mấy chốc bạn sẽ có hai bàn tay trắng;
và gặp cái chết với bàn tay trắng
là thất bại hoàn toàn
Hãy gặp cái chết của bạn
đầy vui vẻ
im lặng và thanh thản
Hãy gặp cái chết của bạn với bàn tay
đầy cực lạc
Trong cực lạc đó, chết tự nó chết đi
Bạn không bao giờ chết...
cái ở đây - bây giờ của bạn tiếp tục
mãi mãi và mãi mãi
Ngồi trong bài nói này, nhắm mắt lại,
tôi thấy bản thân toàn bộ một mình với giọng nói của thầy và tiếng chim hót
chạm vào không gian nơi tất cả là cái một
Nó là một kinh nghiệm của im lặng
rõ ràng và an bình vĩnh viễn
Ngay cả ngủ, chiến tranh hay hủy diệt
cũng xuất hiện như biểu hiện thiêng liêng của cuộc sống
Trở lại với thế giới của hình dạng, tôi thấy mọi người, xung đột, nhị nguyên ở mọi nơi
Sự tồn tại trở thành dấu hỏi
và tôi e hành tinh này có thể bị hủy diệt, và mọi cái đẹp của nó biến mất
Sâu bên dưới, tôi cảm thấy rằng tôi là cả hai và cả hai là một.
Có phải nhận biết là con thuyền đang đi ngang tới bờ bên kia
và yêu là cây cầu trở lại
hợp nhất hai bờ của dòng sông cuộc sống không?
Điều bạn đang nói
là tuyệt đối đúng.
"Nhận biết là thuyền
đi qua bờ bên kia
và yêu là cây cầu trở lại
hợp nhất hai bờ của dòng sông cuộc sống."
Đó là phát biểu rất có ý nghĩa.
Cái gọi là thánh nhân của bạn
mới chỉ đi được nửa đường
Họ có thể đã đạt tới sự kết tinh nào đó
nhận biết nào đó
nhưng họ không có khả năng
trở lại
với bờ cũ
cùng cơn mưa rào của tình yêu
Vị thánh
người mà không có tình yêu
chỉ mới phát triển một nửa thôi
Người yêu
không biết gì về nhận biết
cũng sống
nửa vời.
Những thánh nhân của bạn đang kìm nén yêu của họ
những người yêu của bạn đang kìm nén nhận biết của họ.
Tôi muốn bạn là
cả hai cùng nhau - nhận biết và yêu
Chỉ thế thì vòng tròn cuộc sống mới hoàn chỉnh.
Zorba là yêu, Phật là nhận biết
Và khi bạn là
Zorba Phật
bạn đạt tới
chiều cao lớn lao nhất có thể
trong sự tồn tại.
Nhưng không may
con người sống hàng thế kỷ đã bị phân chia
Những Zorba nghĩ họ chống lại chư phật, và chư phật nghĩ họ chống lại các Zorba
Và bởi vì ý tưởng đối kháng này
Zorba đang kìm nén Phật của mình:
người đó đẹp trong tình yêu của mình, trong bài hát của mình, trong điệu vũ của mình
nhưng nhận biết của người đó là con số không.
Phật đã kìm nén Zorba của mình
nhận biết của ông ấy là rất rõ ràng
nhưng rất khô khan
Không có rôm rả gì trong nó
nó giống như sa mạc
nơi không hoa hồng nào nở
nơi không xanh tươi nào có thể thấy được
Phật không có Zorba chỉ là sa mạc
Tôi đang bị lên án bởi cả hai phía
người cộng sản
người xã hội, và những kiểu và nhãn hiệu khác của người duy vật
lên án tôi bởi vì tôi đang nói về phát triển tâm linh
nhận biết, chứng ngộ
Theo họ
con người chỉ là thân thể
và nên sống như thân thể
Và tôi bị lên án bởi phía khác
các Phật tử
bởi vì tôi đang mang chủ nghĩa duy vật
vào tâm linh của họ; tôi đang làm ô nhiễm tâm linh thuần khiết của họ.
Ông đại sứ của Sri Lanka tại Mỹ
đã viết cho tôi một bức thư
"Ông gọi
nhà hàng
sàn nhảy của ông là
Zorba Phật
Nó sẽ gây tổn thương cảm xúc
của Phật tử trên toàn thế giới
vì thế tôi muốn ngài cân nhắc điều này
và đổi tên đó
Zorba không nên gắn cùng với Phật."
Tôi viết cho ông ấy một bức thư
"Đấy không chỉ là vấn đề
nhà hàng của tôi được gọi là Zorba Phật đâu
tôi đang tạo ra những con người sống động
những người là Zorba Phật
Toàn thể nỗ lực cuộc đời của tôi, toàn thể cống hiến của tôi là
mang Zorba Phật tay trong tay
nhảy múa ở sàn nhảy."
Cả hai đều thiếu thốn
Zorba sống cuộc sống vô ý thức
Phật sống cuộc sống không tình yêu
Sự gặp gỡ của cả hai
sẽ tạo ra con người toàn thể
và con người toàn thể là con người thiêng liêng duy nhất
Xin thầy nói cho chúng tôi về mát mẻ của tình yêu
Bạn đã trở nên quá quen với xúc xích nóng!
Đam mê là nóng
nhưng đam mê không là yêu
Đam mê là nỗ lực sử dụng người khác
vì nhu cầu sinh học và dục của riêng bạn
Và người
đã từ bỏ đam mê
trở nên lạnh - lạnh như đá
gần như đã chết
Yêu là
ở ngay giữa hai cực đoan này
xúc xích nóng và thánh lạnh
Trong nhà hàng của bạn bạn nên bắt đầu bán xúc xích nóng và thánh lạnh
chúng là hai cực đoan
Ngay giữa hai đối cực
là mát mẻ của yêu.
Yêu không lạnh
và yêu không nóng
nó là cơn gió nhẹ dịu mát, cơn gió nhẹ tươi mới
cơn gió nhẹ ban mai
Khi nó tới với bạn, bạn cảm thấy gần như
trẻ lại
tươi mới lại
như thể bất ngờ
bạn được tắm mát.
Đam mê sử dụng người khác, đấy là lý do đam mê là tranh đấu liên tục
bởi vì cái gọi là những người yêu đam mê
đều đang cố sử dụng người khác
Yêu không sử dụng người khác
nó trao đi
trái tim của riêng nó
cho người khác
Nó không là ham muốn nhận cái gì đó
mà là khát khao chia sẻ cái gì đó
Người ta tràn đầy an bình và tĩnh lặng và vui vẻ
và muốn chia sẻ nó với những ai
gần gũi
Họ có thể là bạn bè, họ có thể là chồng, vợ, con, cha, mẹ - bất kì ai.
Yêu có
mát mẻ bao la về nó
Nhưng rất ít người đạt tới mát mẻ của yêu
Hoặc họ là nóng và đam mê
hoặc khi họ trở nên mệt mỏi và chán với nóng này
họ chuyển sang đối lập - họ trở thành thánh lạnh như đá, đóng băng.
Tâm trí có cách di chuyển như con lắc
từ cực đoan này sang cực đoan kia
Đấy là cách đồng hồ vận hành,
bằng cách con lắc di chuyển từ cực đoan này sang cực đoan kia
Nếu con lắc ngừng lại ở giữa
nó sẽ là mát mẻ của yêu
và nếu con lắc ngừng ở giữa, đồng hồ cũng sẽ ngừng.
Tôi có thể nói điều này theo cách khác
vào thời khắc của yêu mát mẻ
bạn cảm thấy thời gian ngừng lại
không có chuyển động
mọi thứ ngừng lại
nó tĩnh lặng tới mức không có đến một gợn sóng trên hồ tâm thức của bạn.
Khát khao của tôi là
đổ đầy toàn thể thế giới này bằng tình yêu mát mẻ
và thông qua tình yêu mát mẻ chúng ta có thể sinh ra
con người mới, nhân loại mới
điều khẩn thiết được cần tới
Và tôi hy vọng rằng con người có đủ thông minh
để không lựa chọn cái chết
rằng con người sẽ chọn lối sống khác
không xung đột, không chiến tranh
đầy bình an mà người bình thường cũng hiểu
Tôi hy vọng con người sẽ không
tỏ ra chậm phát triển
tới mức hủy diệt đi bản thân mình
Điều lớn lao nhất có thể xảy ra để cứu nhân loại là mát mẻ của yêu
thân thiện
Đam mê thiêu đốt bạn
và theo cùng cách, thánh đóng băng thì như chết rồi.
Yêu giữ cho bạn sống động
và mát mẻ giữ cho bạn trẻ trung và tươi mới
Con người có thể có
hành tinh đẹp thế
và nhân loại đẹp thế
Chỉ chút ít hiểu biết là được cần tới
và tôi nghĩ rằng hiểu biết đang tăng lên, chậm
nhưng thường xuyên
Nếu bạn có thể hiểu tôi
thế thì mọi người khác trên thế giới cũng có thể hiểu tôi
Có lẽ sẽ cần thêm đôi chút thời gian nữa cho họ
nhưng trước đây
chưa từng có thời điểm nào
khi hiểu biết được cần tới nhiều như vậy
bởi vì bây giờ hiểu biết tương đương với cuộc sống
Nó không là chuyện nhỏ
Copyright© OSHO International Foundation
www.OSHO.com/copyright
OSHO là thương hiệu đã đăng ký của OSHO International Foundation