Tip:
Highlight text to annotate it
X
Em dậy sớm,
và em phát hiện ra rằng
em không thể sống chung
với mọi thứ quanh đây.
- Em muốn dọn tới đây ở sao?
- Nếu lời đề nghị vẫn còn.
Em đùa anh à?
Cô ngủ với Quentin
trong khi anh ấy đã cưới tôi.
Tôi đã yêu cầu anh quay lại
nếu có gì khởi sự
trước khi ta chia tay.
Anh đã nói là không có gì.
Vì anh không muốn tổn thương em.
Ly này cho công ty mới của em.
Anh đã trả tiền thế chân cho em.
Sao anh có thể làm vậy?
Anh thực hiện nó
như một cử chỉ lãng mạn.
Yeah, ô, Pretty Woman
có thể là một bộ phim lãng mạn,
nhưng Julia Roberts
vẫn chỉ là một con điếm.
Cô biết Quentin bị ALS bao lâu rồi?
Ngay từ lúc đầu.
Và từ khi nào mà
cô biết Quentin đã làm sai lệch
kết quả xét nghiệm
để có thuốc trên thị trường?
- Anh ấy không nói dối.
- Nhưng cô thì có.
Tôi yêu anh ấy.
Tôi có thể làm gì khác đây?
Anh đang thành thật, Scottie.
Okay.
Em cũng vậy.
Tôi nghĩ Mike Ross
đã tốt nghiệp một trường luật hạng xoàng
và cậu ta đã nói dối
về chuyện đó suốt thời gian qua.
Chỉ cần gọi cho Harvard
và yêu cầu một bản sao
bảng điểm của anh ấy.
Lớp Đạo đức Pháp lí
của Giáo sư Gerard,
cậu có từng nghe ai
đạt điểm A+ chưa?
Không, ông ấy nổi tiếng là
không bao giờ cho cao hơn điểm A.
Cái gì làm anh vui quá vậy?
Sáng nay anh đã làm
một đôi dép bằng giấy *** bóng*
trong khi em đang tắm.
Em đã nhắc đi nhắc lại
là anh phải dùng giấy *** bóng
để bọc chén đĩa mà.
Anh còn làm cái mũ nữa.
Okay, em đang dọn tới ở
với một đứa nhóc-10-tuổi..
Và em yêu anh.
Đúng vậy.
Hey, anh đang nghĩ
chúng ta sẽ làm gì với cái giường ?
Chúng ta có hai cái rồi.
Em biết, nhưng, yeah, đúng vậy.
nhưng em không nghĩ rằng một khởi đầu mới
xứng đáng có giường mới sao?
Thật... hết sức ngọt ngào.
Yeah, mười tuổi mà vậy cũng không tệ, huh?
Anh đang nghĩ về loại giường nào vậy?
Cái mà chúng ta chọn ra
sau cuộc kiểm tra tối nay.
Và anh có đang nghĩ về
một bài kiểm tra cụ thể nào không?
À, giờ thì có rồi.
Xem này, em không nghĩ là
cửa hàng
sẽ cho chúng ta
thực hiện bài kiểm tra đó.
Yeah.
Không, em nói đúng.
Chúng ta có lẽ chỉ cần kiểm tra
cái giường đang có trước khi ra ngoài tối nay.
Oh.
Em làm gì vậy?
Em nghĩ là Louis
có thể vừa thấy chúng ta.
Thôi nào, có gì khác đâu?
Chúng ta đã dọn tới ở chung.
Anh nghĩ đã tới lúc
chúng ta thôi giữ bí mật đi.
Nhưng giữ bí mật
là một kiểu... niềm vui.
- Mm-hmm.
- Và sexy.
Và anh rất sexy--
ý anh là, anh đã
làm mấy cái dép
và mũ bằng giấy *** bóng,
cũng buồn cười, vì...
nó không sexy, chỉ buồn cười thôi.
- Cũng tạm.
- Tạm.
- Anh có làm cho em nữa.
Hey, Harvey, cô ấy sẽ không
quạy lại trong vài tuần nữa,
nên em nghĩ là anh chưa cần
uống mừng đâu.
Em muốn nói giỡn,
hay em muốn giúp anh
tìm ra
nơi đặt chai rượu này?
Một chai scotch?
Anh không thể cho cô ấy
có chút riêng tư sao?
- Cô ấy thích scotch.
- Anh thích scotch.
Cô ấy thích anh, cho nên...
Sao anh viết thế này
trên tấm thiệp,
"Chào mừng,
nhân viên cao cấp nói chung"?
Đây là chai scotch giá 12,000
và là một trong
ba chai còn lại trên thế giới,
Nó không thể chung chung được,
nó phải--
"Em là một trong ba thứ tốn kém nhất
anh mua gần đây."
Bọn anh đã giải quyết xong
về khoản thế chân.
Và cái này chưa được giải quyết.
Em biết đấy, thật buồn cười.
Đầu tiên thì nó chung chung.
Giờ thì nó đặc biệt.
Anh đang nói gì vậy?
Anh không nghĩ em có vấn đề
với việc anh chọn quà.
Anh nghĩ em có vấn đề
với việc anh chọn người nhận.
Anh nghĩ là Scottie có tới đây không
nếu không có em?
Anh không nghĩ vậy.
Harvey, em muốn anh đạt được điều này.
Em muốn nó hiệu quả,
và em chỉ đang cố--
Chắc rằng anh đang không xoắn lên.
Cả hai ta đều biết
là anh sẽ xoắn lên.
Em chỉ cố gắng trì hoãn nó
càng lâu càng tốt.
Em chắc chứ?
Chai rượu đó là lí do
em tự mua quà cho mình
vào ngày Lễ Thư kí.
- Có ngày Lễ Thư kí hả?
- Có.
Và anh rất hào phóng.
Cậu sao rồi, Mike?
Có vui thú hay gì đó không?
Vui thú về chuyện gì?
Cậu không nhận được email của tôi à?
Oh, nó đây rồi.
Sao cậu không đọc đi?
Oh, thực ra, biết sao không,
đừng bận tâm.
Tôi sẽ cho cậu biết nó nói gì.
Trọng đại lắm.
Cậu sẽ thích nó đấy.
Nó nói rằng
tôi đã mời Henry Gerard tới đây
diễn thuyết vào thứ sáu này.
Trọng đại thật.
Cậu thậm chí không biết ông ấy là ai,
phải không?
Giáo sư Henry Gerard,
tác giả của văn bản hoàn chỉnh
về đạo đức pháp lí
và là chủ nhiệm khoa
trong 20 năm qua.
Yeah, tôi có biết ông ấy.
Và cậu có nhớ
cậu được điểm gì trong lớp của ông ấy không?
Cũng khá khó để quên
một điểm A+.
Yeah, khá khó để quên một con điểm
không bao giờ có.
Không có ai đạt điểm A+
trong lớp của Gerard.
Yeah, à, không ai có thể
đọc thuộc lòng nguyên một chương
trong cuốn sách của ông ấy bằng trí nhớ.
- Nhưng tôi có thể và tôi đã làm.
- Vớ vẩn--
Cậu không bao giờ đạt điểm A+
vì cậu không bao giờ học lớp đó.
Đó là học phần bắt buộc, Louis.
Đương nhiên tôi có học.
Không nếu cậu chưa bao giờ tới Harvard.
Louis, thật điên rồ.
Tôi có bảng điểm của Harvard.
Tôi có bằng Harvard.
Đó là vì tôi--
Chờ đã, để tôi đoán.
Vì tôi từng học ở Harvard?
Xem này, Mike, tình hình là thế này.
Tôi không tin cậu.
Và tôi không muốn gọi cho Gerard
để hỏi
vì tôi không muốn
thế giới cười nhạo công ty tôi.
Nhưng nếu thứ sáu này
ông ấy không bước lại chỗ cậu
và nói: "Mike Ross,
sinh viên yêu quý của tôi,
người tôi luôn nhớ,
vì cậu là người duy nhất
đạt điểm A+ môn tôi."
Ồ, vậy thì, tôi sẽ biết
cậu nói dối.
Và nếu cậu
vẫn không làm cho rõ ràng,
tôi sẽ tiến hành
một cuộc điều tra chính thức,
cho dù điều đó
có làm công ty xấu mặt hay không.
Thật điên khùng.
Chẳng có gì để điều tra cả.
Phải, tôi thà mạo hiểm biến thành gã điên
để nhổ tận gốc một kẻ mạo danh
còn hơn là để cho hắn ta
đầu độc mọi thứ
mà tôi đấu tranh.
Kết thúc rồi, Mike.
Tôi đang dõi theo cậu,
và tôi sẽ quăng cậu
từng mảnh một
vào cái đống rác cậu thuộc về.
Đừng quên rửa miệng
sau khi ói xong.
♪ See the money,
wanna stay for your meal ♪
♪ get another piece of pie
for your wife ♪
♪ everybody wanna know
how it feel ♪
♪ everybody wanna see
what it's like ♪
♪ living in a beehive
of your mind ♪
♪ me and missus
so busy, busy making money ♪
♪ Suits 3x12 ♪
Yesterday's Gone
Original Air Date on March 13, 2014
♪ all that time
imagine this ♪
♪ the greenback boogie
== sync, corrected by elderman ==
Dịch phụ đề: vienlq
Anh có nhớ anh từng nói
nếu Louis biết, ta sẽ biết?
Anh ta biết rồi.
Anh ta đã làm gì?
Anh ta mời Henry Gerard
- tới diễn thuyết.
- Thì sao?
Đó sẽ chỉ là lần đầu tiên
cậu phải chịu đựng ông ta.
Anh ta mời ông ấy
vì anh ta thấy
tôi đạt điểm A+ môn của ông ấy.
Gì cơ? Không ai đạt điểm
A+ môn của Gerard hết.
- Anh nhận ra vấn đề rồi đấy.
- Con mẹ nó.
Donna, vào đây nào.
Sao anh lại gọi Donna?
Vì cô ấy là người
phát hiện ra Louis đã biết
cậu không có hồ sơ
trong phòng hồ sơ Harvard.
Sao cô biết được?
Vì bạn gái mới của Louis
là nữ hoàng cảu phòng hồ sơ đó,
và cô ấy để anh ta một mình trong đó.
Hai người không nghĩ là
cần kể lại sao?
Tôi nghĩ tôi giải quyết được.
Cô ấy đã giải quyết được.
Cô ấy để cho anh ta đánh hơi
được bảng điểm của cậu.
Chỉ có điều cô ấy không nhận ra
cậu đã tự cho mình
một điểm A+ trong môn Đạo đức Pháp lí.
Tôi không tự cho điểm.
Lola Jensen làm mà.
Tôi đếch quan tâm
ai cho điểm cậu,
trừ khi đó là Giáo sư Gerard,
mà thực tế là không phải.
Có bao nhiêu người học lớp đó?
Ý em là, có thể Mike sẽ chỉ là
gương mặt khác trong đám đông.
Louis mời ông ta tới đây
để thấy ông ấy ôm hôn thắm thiết
sinh viên ngôi sao của mình.
Điều tôi làm tệ nhất
là làm một gương mặt khác trong đám đông.
Chúng ta cần làm sao
để ông ấy không tới.
Điều đó không xảy ra đâu.
Ông ấy luôn thực hiện
những gì đã cam kết.
Ông ấy thích trích dẫn câu
"để thực hiện luật pháp,
cần phải có danh dự
trong lời nói của mỗi người."
- Trích dẫn của ai vậy?
- Chính ông ấy.
Gã ngốc kiêu ngạo.
Một gã chưa bao giờ thực hành
một ngày nào trong đời,
nghĩ là hắn có thể viết sách
về đạo đức trong thế giới thực.
Okay.
Tôi không hoảng loạn,
nhưng ta sẽ làm gì?
Vào lúc này,
cậu cần ngồi im.
Và anh sẽ làm gì?
Tôi nghĩ đã tới lúc
cho Jessica biết.
Ta cần nói chuyện.
- Đúng vậy.
- Chị biết rồi à?
Không, nhưng dù là chuyện gì,
thì cũng để sau.
Chuyện này không thể để sau được.
Quentin mất rồi.
Tôi rất tiếc.
Tôi biết bệnh ALS*
không phải là buổi dã ngoại.
Và tôi biết ngày này sẽ tới, nhưng tôi --
Xem này, nếu chị cần thời gian,
tôi có thể quản lí mọi chuyện ở đây.
Thực tế là, Harvey,
tôi lo được.
Nhưng Lisa đang trên đường quay lại
để thảo luận với chúng ta
về di chúc của Quentin.
Chúng ta?
Quentin chỉ định anh và tôi
làm đồng quản lí tài sản của ông ấy.
Chị là vợ cũ của chồng cô ấy.
Tôi không nghĩ Lisa
xem chuyện này chỉ là công việc.
Không, tôi không thể tưởng tượng chuyện đó.
Chị có xem việc này
đơn thuần là công việc không?
Chị không như cô ấy,
chị không tin cô ấy,
và chị có lí do tốt cho cả hai.
Quentin yêu cầu tôi làm chuyện này.
Có thể anh ta để chị
làm đồng quản lí là có lí do.
Anh đang nói rằng
ông ấy cho tôi ra rìa?
Không, tôi chỉ nói là
có tôi đây,
và chị không cần phải làm chuyện này.
Harvey, ông ấy yêu cầu tôi,
và tôi sẽ không
để ông ấy thất vọng.
Mike, anh không thể cứ đợi
chiếc rìu rơi xuống.
Anh không chỉ chờ.
Anh đang tự trang bị.
Anh đã học mọi thứ có thể
về Gerard và lớp học của ông ấy.
Harvey nói đúng.
Gã này bị hâm.
ông ta bắt mọi người đọc sách của mình
rồi sau đó thậm chí
không kiểm tra trong đó.
Okay,nhưng tự trang bị là không đủ.
Chúng ta phải thực sự
làm gì đó.
Hayvey nói anh ngồi im.
Đó chính xác là những gì anh sẽ làm.
Phải, vì cuộc sống của Harvey
không bị đe dọa.
Của chúng ta thì có.
Chúng ta?
Mike, em không dọn tới ở với anh
vì em cần chỗ ở mới.
Okay, vậy em nghĩ ta nên làm gì?
Điều gì khiến anh ta tin rằng
anh đã học ở Harvard?
À, nếu như bảng điểm, bằng tốt nghiệp,
và công việc mà chỉ có thể có
nếu đã tốt nghiệp Harvard
là không đủ,
anh không chắc cái gì mới đủ.
Thì, anh có thể nói gì đó.
Xem này, Rachel, em biết Louis mà.
Anh càng cố phủ nhận bao nhiêu,
anh ta càng nhắm vào anh bấy nhiêu.
Em không thể tin chuyện này.
Anh ta sẽ không thỏa mãn
cho tới khi anh ta
nhìn thấy dấu hiệu thừa nhận
chứng minh rằng anh ta đúng.
Em nói đúng.
Và đó chính xác là những gì
anh sẽ cho anh ta thấy.
Đi nào.
Tất cả khá là đơn giản.
Công ty không bị ảnh hưởng.
Tim có thể tiếp tục
ngày lại ngày
trong khi chờ chứng thực.
À, cái khoản ngày lại ngày
sẽ phải thay đổi.
- Như thế nào?
- Chúng ta có một đề nghị từ Pryzen.
Cô muốn bán công ty?
Tôi muốn đồng ý lời đề nghị.
Ô, quá nhanh.
Xin thứ lỗi?
Điều Jessica muốn nói là
Pryzem đã không lãng phí
chút thời gian nào để lao vào.
Không, điều tôi muốn nói là,
trước khi chúng tôi cho phép chuyện gì,
chúng ta cần đánh giá
đây có phải là ý tưởng tốt hay không.
Tôi không thấy sao cả.
Luật sư của chúng tôi nghĩ rằng
đó là ý tưởng tốt, và tôi đồng ý.
Và tôi là người thừa kế
phần lớn công ty,
- nên tôi có quyền quyết định.
- Thực ra là không.
Chị đang nói về cái gì vậy?
Việc của tôi là xem xét
để đáp ứng những nguyện vọng của Quentin.
Chị ngụ ý rằng
chị biết nguyện vọng của anh ấy
rõ hơn tôi sao?
Tôi ngụ ý rằng
ông ấy chết chưa đầy một tuần,
và cô muốn gỡ tên ông ấy
khỏi cánh cửa rồi ném vào quên lãng.
Điều tôi muốn là
đặt loại thuốc
mà anh ấy đã tận tụy trong cả cuộc đời
vào tay một công ty
có đủ nguồn lực để hoàn thành nó.
Và tôi đã có mặt khi
ông ấy làm việc cho những công ty như vậy.
Và ông ấy ghét họ,
đó là lí do tại sao ông ấy tách riêng.
Chị đã có mặt à?
Ôi, câu chuyện tôi được nghe
không phải theo cách đó.
Được rồi, chúng ta ngừng tại đây.
Cô muốn bán cổ phần của mình chứ gì?
Không ai nói cô không đuợc bán.
Nhưng chúng tôi có trách nhiệm
đánh giá thỏa thuận đó
Chị có nhớ đã nói
chị sẽ cố gắng hòa hoãn?
Tôi không nói vậy.
Vâng, chị nên có,
vì chị biết chắc rằng mình không thể
công tư phân minh.
Tôi đã không nghĩ rằng
họ đến gặp tôi
với những chuyện như vậy.
Họ không đến với chị.
Họ đến với một lời đề nghị.
Anh thực sự nghĩ rằng
cái đề nghị đó sẽ đi đến đâu?
Tôi nghĩ đó là cơ hội
họ chờ đợi để nhảy vào.
Cũng có khả năng
rằng Lisa và Tim
đã xúc tiến chuyện này
trong khi Quentin đang
nằm trên giường bệnh.
Và nếu vậy thì sao?
Đó có phải việc của chúng ta không?
Jessica, tôi hiểu
chuyện này khó khăn thế nào với chị,
nhưng thứ thuốc này là di sản của anh ta.
Còn chuyện tên công ty là gì
không phải là vấn đề.
Anh đang nói rằng
anh đồng ý với Lisa.
Tôi đang nói với chị
những gì tôi đã cố nói trước đây.
Với chị thì chuyện này có tính cá nhân,
với tôi thì không.
Nên trước khi chúng ta đi bước tiếp theo,
hãy để tôi đánh giá đề nghị này.
Anh nói đúng.
Tôi đã nói dối anh.
Tôi nói dối mọi người.
Tôi đã gian lận để được tới đây,
và nếu anh để tôi
đối diện với Henry Gerard,
ông ấy sẽ không nhớ tôi.
Vì cậu chưa bao giờ qua được môn đó.
Vì tôi chưa bao giờ đi học môn đó.
Vì cậu chưa bao giờ học ở Harvard.
- Không phải vậy.
- Vớ vẩn.
Louis, làm ơn, xem này, tôi biết
anh có lí do để nổi giận với tôi.
Tôi không nổi giận.
Cơn giận chỉ là thoáng qua.
Sự phẫn nộ của tôi vẫn còn đây,
và tôi sẽ tiêu diệt bất kì
con sâu nào đe dọa công ty của tôi.
Tôi không phải là con sâu như anh nghĩ.
Thứ duy nhất vớ vẩn là
con điểm A+ đó.
Sao cơ?
Louis, tôi đã học ở Harvard.
Tôi...
Tôi chỉ sửa điểm của mình.
Cậu mong là tôi tin sao?
Tôi đã luôn là đứa thông minh nhất
ở bất kì ngôi trường nào tôi học.
Trung học, đại học,
hai năm đầu ở Harvard,
Tôi đạt điểm A
mà chẳng cần học hành gì.
Tôi đậu tất cả các kì thi
mà không cần tới lớp, nhưng--
nhưng vào năm thứ ba đó...
Cậu phải học với Gerard.
Tôi có thể nhớ được sách của ông ấy,
nhưng bài kiểm tra
không liên quan tới cuốn sách.
Yeah,
chúng liên quan tới những bài giảng.
- Kì thi kết thúc học phần--
- Tôi đã rớt.
Tôi tới gặp ông ấy
để cầu xin một cơ hội thứ hai.
Ông ấy không bao giờ
cho ai cơ hội thứ hai.
- Tôi phải thử.
- Ông ấy sẽ từ chối.
Ông ấy không có ở đó.
Tôi vào văn phòng ông ấy.
Không có ai.
Máy tính ông ấy nằm đó,
đã đăng nhập
vào hệ thống chính.
Ông ấy sắp nộp bảng điểm.
Tôi chỉ có vài giây trước khi
ông ấy quay lại, nên...
Tôi quyết định tự cứu mình.
Không, cậu quyết định
tự cho mình một điểm A+.
Không, Louis.
Anh có thể không tin tôi
trong mọi chuyện từ trước tới nay.
Tin lần này đi.
Anh không biết rằng đã bao lần
tôi ước tôi có thể làm lại,
vì nếu được, tôi sẽ làm điều đúng đắn.
Tôi sẽ tới bất kì lớp học nào, và tôi
sẽ tham dự đầy đủ các bài giảng,
và tôi làm với một niềm hứng thú
mà chưa ai từng có.
Nhưng cậu đã không làm điều đúng đắn
trong lần đầu tiên.
Cậu đã gian lận,
và giờ cậu đang trông đợi tôi
- giúp cậu vượt qua.
- Không, Louis.
Đi cho khuất mắt tôi.
Ngạc nhiên chưa.
Louis, làm ơn, tôi chỉ muốn--
Tôi biết cô muốn làm gì.
Cô muốn vận động tôi
thay cho một người nào đó,
kẻ đã cả gan--
Tôi yêu anh ấy.
Gì cơ?
Chúng tôi đã dọn tới ở chung,
và đang bắt đầu
- sống cùng nhau.
-Rachel.
Và tôi nói với anh chuyện này
vì tôi biết anh ấy đã làm gì
và tôi vẫn yêu anh ấy.
Okay, đây là vấn đề.
Tôi thì không.
- Louis.
- Rachel...
Tôi tôn trọng cô.
Tôi quan tâm cô.
Nhưng chuyện này không liên quan tới cô.
Đây là chuyện của Mike
và chuyện cậu ta đã làm gì với tôi.
Anh biết không,
anh ấy đến gặp tôi
vào cái đêm anh ấy được yêu cầu
làm cộng tác viên của anh.
Tôi đã khuyên anh ấy đi với anh.
Tại sao?
Vì anh ấy nói
sự liên kết giữa anh ấy với anh
không giống như với Harvey.
- Cậu ta nói vậy à?
- Phải.
Anh đã chia sẻ tình yêu luật pháp.
- Yeah, tôi có nói chuyện đó.
- Tôi biết.
Và tôi cũng có
mối liên kết như vậy với anh.
Rachel, cô đang yêu cầu tôi--
Louis, anh ấy
không làm chuyện này với anh.
Anh ấy làm vậy
để có thể thực hiện công việc
mà chúng ta đều yêu thích.
Và nếu không thể cho qua,
anh ấy sẽ không bao giờ
còn có thể làm việc đó nữa.
Cảm ơn đã đến một mình.
Tôi hân hạnh được giúp đỡ,
nhưng Jessica với tôi là một đội,
và yêu cầu gặp riêng tôi
không thay đổi điều đó.
Tôi sẽ không
để cô ấy nằm ngoài quy trình.
Không phải đó là điều
chị ta đang làm với tôi sao?
Chị ta đang cố giết chết
thương vụ.
Đó không phải là điều
lá thư này nói,
Tôi không phải luật sư.
Nhưng tôi không ngu.
Nó nói rằng tất cả thông tin
phải được Pearson Specter thông qua.
- Như vậy đâu có giết chết thương vụ.
- Nó nói rằng
họ đã đàm phán với những người
không có quyền hạn gì.
Không, nó nói rằng họ phải
đàm phán với hai đơn vị
thay vì một.
Nó giúp ta có hỏa lực mạnh hơn.
Cô muốn cái gì, Lisa?
Tôi muốn biết tại sao chữ kí của anh
không nằm trên lá thư đó.
Vì chúng tôi đã đạt được
sự đồng thuận,
và chị ấy kí nó
trên quyền hạn của cả hai.
- Tôi không tin anh.
- Tôi không quan tâm.
Và nếu cô không thể
đại diện chúng ta thông báo cho người mua
rằng chúng ta đang đánh giá
thương vụ này,
thì tôi phải tự hỏi
phán xét của ai mới là mù quáng.
Giờ thì, cho tôi xin phép,
tôi phải kết thúc cuộc gặp
sau lưng đồng sự của tôi.
Cái quái gì đã xảy ra khiến tôi
phải đánh giá thỏa thuận này?
Tôi cho phép anh đánh giá thỏa thuận.
Chị gửi lá thư này
để giết chết thỏa thuận.
Tôi gửi lá thư đó
để mua thời gian cho anh.
Jessica, chị đặt tên tôi
vào một văn bản mà chị biết
tôi sẽ không bao giờ ủng hộ.
Anh đang ở bên phe Lisa.
Anh muốn bán.
Chuyện này không liên quan tới Lisa,
và tôi đếch quan tâm
cái công ty này có
đuợc bán hay không.
Đây là chuyện giữa chị và tôi
và cách chúng ta vận hành công ty này.
Không phải chúng ta vừa
thảo luận về vấn đề này sao?
Yeah, chắc chắn là có.
Và khi có chuyện với Scottie,
chị cho tôi nghe một bài
diễn thuyết to tát về lòng tin,
về cách tôi phải tin
rằng chị có lí do hợp lí
về những gì chị đang làm.
- Chuyện này khác.
- Chính xác.
Lần này không phải
là chuyện cá nhân của tôi.
Đó là chuyện cá nhân của chị.
Và chị đang bất tuân
luật lệ của chính chị.
Thỏa thuận này sai rồi, Harvey.
Và cho dù giống hay không,
thì tôi vẫn là quản lí.
Trong này thì không phải.
Trong vụ này,
chị là đồng quản lí,
và chị không đặt tên tôi
vào bất kì lá thư nào nữa.
Nên tôi đề nghị chị giữ đầu óc sáng suốt
và nhìn vào thỏa thuận này
một cách hợp lí.
Và nếu chị không thể làm vậy,
tôi đề nghị chị tránh sang một bên.
Jessica, chị yêu anh ta.
Tôi biết chị đang đau buồn.
Cô ấy cũng vậy.
Cho dù quá khứ của chị
với cô ấy có ra sao,
cô ấy cũng vậy.
Cậu ở lại trễ thế.
Cuộc sống của một
cộng tác viên, phải không?
Ah, yeah, tôi nhớ rồi.
Tôi thường sống trong căn phòng này,
công việc chất đống lên quanh tôi,
sống với cà phê, giao hàng,
và không ngủ.
Và lúc nào cũng tự hỏi
"trời ạ, mọi chuyện
liệu có thể thoải mái hơn không?"
- Có không?
- Không.
Nhưng anh vẫn yêu nó.
Và cậu cũng vậy.
Có khác chăng là cậu về nhà
với người phụ nữ
yêu thương cậu,
không phải qua đêm ở đây.
- Anh đã biết.
- Cô ấy tới gặp tôi.
Tôi không nghĩ
tôi có thể tha thứ cho cậu.
Nhưng rổi bằng cách nào đó, cô ấy...
khiến tôi nhận ra tôi có thể.
Louis, tôi không biết
phải cảm ơn anh thế nào.
Oh, không, không, không.
Khoan cảm ơn tôi.
Tôi không phải là người
cậu lừa dối.
Anh đang nói gì vậy?
Tôi đang nói cậu đã
lừa dối Henry Gerard.
Và không phải chuyện của tôi
để có thể thay ông ấy bỏ qua.
Đó là lí do tại sao cậu phải
làm cho rõ ràng với ông ấy.
Chính anh đã từng nói,
Gerard không cho ai cơ hội thứ hai.
Ông ấy làm hay không làm gì
là chuyện của ông ấy.
Đó là quyền của ông ấy, Mike,
như một người bị cậu lừa dối.
Yeah, nhưng ông ấy không cần phải biết
rằng tôi đã làm.
Nghe tôi này.
Cậu đã nói rằng nếu cậu
có thể làm lại, cậu sẽ làm điều đúng đắn.
Tôi đang cho cậu cơ hội đó.
Hãy nắm lấy,
hoặc tôi sẽ phải nắm thay cậu.
Giờ chị tới đây làm gì vậy,
lấy căn nhà khỏi tay tôi à?
Tôi tới để nói chuyện.
Vâng, lần gần nhất ta nói chuyện,
chị đã nói khá nhiều
rằng tôi không quan tâm chồng tôi
đủ để tôn vinh nguyện vọng của anh ấy.
Lần gần nhất ta nói chuyện,
tôi đã là một tên khốn.
Thứ lỗi cho tiếng Pháp* của tôi.
Tôi không quan tâm tiếng Pháp của chị.
Nó khiến tôi chú ý rằng
tôi đã để cho
quá khứ của chúng ta ảnh hưởng thế nào
đến cách tôi xử lí tình trạng này.
Tức cười thật.
Harvey cũng khiến tôi
chú ý đến điều tương tự.
Vậy...
cho tôi biết
sao cô lại muốn bán?
Chị có biết vì sao tôi nói dối
về những xét nghiệm ALS đó không?
Vì tôi đã tuyệt vọng
trong việc tiếp tục nghiên cứu.
Nhưng nó không quan trọng.
Lisa.
Lẽ ra anh ấy không chết.
Lẽ ra ông ấy không sống
lâu như có thể.
Chúng tôi đã không cố gắng
kéo dài cuộc sống của anh ấy.
Chúng tôi đã cố gắng
tìm ra thuốc chữa.
Và chúng tôi đã thất bại.
Cô không quan tâm tới tiền.
Thứ tiền duy nhất mà tôi quan tâm
là thứ tiền có thể tìm ra thuốc chữa,
và chúng tôi không có đủ nguồn lực.
Pryzen thì có.
Nhưng họ đã có thuốc chữa ALS rồi.
- Không tốt như của chúng tôi.
- Về tỉ suất lợi nhuận, nó tốt hơn.
Điều đó có nghĩa
sẽ không gì có thể ngăn họ
mua lại công ty của cô,
chôn vùi thuốc của cô.
và tạo ra một vị thần hộ mệnh.
Chị đang nói gì vậy?
Tôi nói rằng
cô đã không mất ông ấy,
nhưng tôi biết cảm giác của cô
khi nghĩ về điều cô đã làm.
Và tôi có cách để chắc rằng
không ai trong chúng ta
có cảm giác đó một lần nữa.
Vậy là kế hoạch vĩ đại của cậu
phản tác dụng.
Harvey, tôi xin lỗi.
Tôi không cần cậu nói xin lỗi.
Nhưng lần tới tôi nói cậu ngồi im,
- tôi cần cậu nghe lời.
- Okay.
Tốt, bởi vì lần tới
tôi nói cậu ngồi im là lúc này đây.
Đợi đã, anh định làm gì?
Tôi bắt chuyến bay tới Boston.
Và làm gì?
Tôi sẽ cho cậu biết
khi tôi về.
Sao anh lại tới Boston?
Tôi phải gặp Marcus.
Anh ta đang gặp rắc rối.
Tôi có thể làm gì không?
Không, tôi sẽ tự xử lí.
Vì anh đã đi,
tôi sẽ cần cậu soạn thảo
vài thuật ngữ cho
thương vụ Dược phẩm Sainz.
Vậy là giờ chị lại ủng hộ nó sao?
Không hẳn.
Nhưng sau khi nghe anh nói,
tôi đã tới gặp Lisa.
Cô ấy và tôi đang ở cùng phía.
Anh có thời gian để nghe kế hoạch không?
Tôi tin chị.
Vậy chị cần tôi soạn thảo cái gì?
Tôi cần cậu soạn thảo
một điều khoản đảm bảo
Pryzen sẽ hoàn tất
việc phát triển loại thuốc đó.
Coi như xong.
Anh ấy không đi gặp anh mình,
phải không?
Không, không phải.
- Có gì đặc biệt không?
- Không có gì.
Cậu đang nói tôi nên tin anh ấy.
Tôi nói là tôi tin.
Chị định hỏi sao em cứ cầm nó hoài,
nhưng chị có thể thấy câu trả lời.
Không hẳn.
Chị chỉ có thể tưởng tượng
những ngày gần đây
với em tệ như thế nào.
Nhưng chị cho em biết,
rồi sẽ ổn thôi.
- Chị thể không biết được.
- Có chứ.
- Nhưng nếu không thì sao?
- À, thì chúng ta sẽ xoắn hết lên.
Nhưng chuyện đó không xảy ra đâu.
Xem này, Donna.
Em đã cố gắng rất nhiều
để tỏ ra dũng cảm.
Nhưng sẽ ra sao nếu cuối cùng
Louis phát hiện ra
mọi chuyện về Mike?
Sẽ ra sao nếu cuối cùng anh ta vạch trần anh ấy
và anh ấy bị bắt?
Sẽ ra sao nếu ông ấy--
Trời ơi.
Rach,
Mike đã phát hiện ra
một trong những đồng sự của chúng ta
ra lệnh giết nhiều người.
Harvey nói anh ấy sẽ khắc phục.
Hai ngày sau,
đồng sự đó bị bỏ tù.
Stephen là một tội phạm,
Đây là một giáo sư đại học.
Ông ấy không làm gì sai.
Được, điều khiến Harvey trở nên vĩ đại
trong công việc là anh ấy biết
người nào làm việc gì sai.
Kể cả vị giáo sư đức cao vọng trọng
nhất đất nước?
Bề ngoài càng sạch sẽ,
thì bên dưới tấm thảm càng dơ bẩn.
Chị cho em biết,
Harvey sẽ tới đó,
anh ấy sẽ tìm ra khối u,
và Henry Gerard
sẽ không biết cách nào phản công anh ấy.
Tối thứ tư,
8 tới 10 giờ,
đều đặn như đồng hồ.
Tính nhất quán không có gì đáng sợ.
Tôi không sợ nó.
Tôi tin tưởng nó.
Anh Specter.
Giáo sư Gerard.
Vẫn như lần gần nhất tôi ở đây.
Không thể nói anh vẫn như
lần gần nhất anh ở đây.
Có, được chứ.
Tôi thấy là anh khiêm tốn
hơn bao giờ hết.
Chúng ta sẽ thấy ai là người
khiêm tốn trong vài phút nữa.
Và xin lưu ý,
ông đã sai
khi nói tôi sẽ trở nên thế nào.
Tôi biết anh trở nên thế nào.
Hòa giải nhiều vụ hơn
bất cứ luật sư nào ở New York.
Hoàn tất nhiều vụ hơn
bất cứ luật sư nào ở new York.
Và hòa giải là cách
để khiến công việc hoàn tất
trong đời thực.
Tôi biết anh được gì
khi làm những việc mà anh làm,
và ảnh hưởng thế nào đến
con đường của anh trong cuộc sống.
Không có đường nào
qua được luật pháp.
Tôi thấy ông đang kiêu ngạo
hơn bao giờ hết.
Anh tới đây vì việc gì, anh Specter?
- Tôi tới cầu xin một ân huệ.
- Câu trả lời là không.
Ông thậm chí chưa biết nó là gì.
Tôi biết anh là người yêu cầu.
Tôi biết ông sẽ nói vậy,
đó là lí do tôi đem theo thứ này.
Tôi không xem xét ân huệ
cho kẻ tống tiền.
Tôi nghi ngờ Ủy viên quản trị
sẽ quan tâm tới ngữ nghĩa
khi họ thấy thứ này.
Tôi nghi ngờ Ủy viên quản trị
sẽ không thấy gì hết.
Vì trong cái phong bì đó
đầy những giấy trắng
hoặc biên lai giặt khô của anh.
Ông nghĩ rằng tôi tháu cáy sao?
Tôi biết điều đó.
Nếu ông nghĩ cái phong bì đó
vô nghĩa.
Sao ông không chồm tới
và mở nó ra?
Nếu chiêu bài của anh
tinh vi hơn,
tôi sẽ làm vậy cho anh.
Nhiều bài tập, ông biết đấy,
đã ảnh hưởng con đường của tôi
trong suốt cuộc đời.
- Anh đã biết.
- Tôi biết.
Và ông nói nghe có vẻ to tát,
nhưng ông cũng là con người
như bao người khác,
là một tên chó đẻ tự mãn.
Anh cần ân huệ gì?
Tìm một lí do
để hủy chuyến đi của ông vào thứ sáu.
Và nếu Louis Litt cố
liên lạc với ông sau đó,
đừng bắt máy.
- Nghe đơn giản nhỉ.
- Đúng vậy.
Buổi tối tốt lành,
Giáo sư Gerard.
Vấn đề là thế này,
anh Specter.
Tôi không chỉ nói những thứ to tát.
Tôi dạo chơi với nó.
Và đạo đức không phải là
không bao giờ làm gì sai.
Đó là việc lựa chọn.
Và tôi sẽ không để anh
chọn lựa thay tôi.
Nên hãy đi làm
bất cứ chuyện gì anh muốn,
nhưng tôi sẽ không hủy chuyến đi.
- Anh không giải quyết được.
- Sao cậu biết?
Vì tôi biết anh sẽ gọi điện
báo tôi biết nếu mọi chuyện ổn thỏa.
Và anh không gọi, nên
nó không ổn.
Vậy sao cậu bình tĩnh vậy?
Vì anh đã dạy tôi
đủ để biết
rằng mọi chuyện sẽ ổn.
- Không phải.
- Sao cơ?
Mọi chuyện hỏng bét.
Tôi không biết ta phải làm gì.
Ý anh là gì khi nói
anh không biết ta phải làm gì?
Anh là Harvey Specter.
Như vậy thì có nghĩa gì?
Có nghĩa là có một khẩu súng
chĩa vào đầu chúng ta,
có 146 cách chúng ta có thể làm.
Chúng ta chỉ cần đồng tâm
và tìm cách.
Cậu nghĩ tôi đã làm cái quái gì
suốt cái đêm khốn kiếp đó chứ hả?
Louis nắm được chúng ta,
anh ta sẽ không buông,
và chúng ta không thể làm gì
để ngăn chuyện đó.
- Phải có cách gì đó chứ.
- Không có đâu.
Tôi từ chối tin vào điều đó.
Tôi đếch quan tâm cậu tin cái gì.
Tống nó ra khỏi đầu cậu đi.
Tôi không phải siêu nhân.
Tôi đã thất bại, và tôi
không biết phải làm gì.
Mike.
Tim, tôi nghĩ là tôi đã gặp Lisa.
Và tôi nghĩ chị đã lên tàu.
Tôi nhận ra anh đã đọc
những sửa đổi.
Chị soạn một điều khoản
rằng nếu họ không tiêu tốn
100 triệu dollar
để hoàn thành loại thuốc đó,
họ sẽ phải trả chúng ta
thêm 100 triệu dollar.
Tôi soạn một điều khoản để thấy
họ có đặt tiền bạc
vào nơi mà họ nói hay không.
Việc chị làm
là việc chị luôn muốn làm,
phá vỡ thỏa thuận này.
- Họ kìm thỏa thuận lại.
- Họ giật thỏa thuận lại.
Vậy thì thỏa thuận không có giá trị gì
để bắt đầu.
Cái không có giá trị gì
là cái văn bản
chị bắt Quentin kí
để chị được thực hiện di chúc
thay vì tôi.
Tôi không bắt Quentin kí gì hết.
Có thể chị không bắt anh ta kí nó,
nhưng tôi biết anh ta kí nó khi nào,
và chuyện sẽ không xong đâu.
Xong là tốt mà.
Chúng ta sẽ thấy.
Đây là một trát hầu tòa.
Vậy là lần tiếp theo
khi chúng ta nói chuyện này,
chị sẽ phải tuyên thệ.
Chính xác thì anh ta tuyên bố điều gì?
Anh ta nói Quentin
không có thẩm quyền
khi ông ấy chọn tôi thực hiện di chúc.
Thì cứ để anh ta nói.
Tôi không thấy vấn đề ở đâu cả.
Có, cô có thấy.
Tôi không thấy.
Chỉ cần lên bục làm chứng
và nói rằng Tim
không biết anh ta
đang nói về chuyện gì.
Nhưng có đấy.
Quentin biết anh ấy muốn gì.
Họ sẽ không hỏi tôi điều đó.
Họ sẽ hỏi tôi
về tình trạng của ông ấy.
Tôi đã gặp ông ấy, Lisa.
Tôi biết ông ấy trông như thế nào.
Quentin biết anh ấy muốn gì.
Ông ấy phải uống thuốc,
chỉ đủ sức để nói,
và rất đau đớn.
Nhưng chị không cần nói những điều đó.
Tôi sẽ phải tuyên thệ.
Nếu việc để chị thực hiện di chúc
không có giá trị pháp lí,
vậy sao chị không nói vậy
khi anh ấy giao cho chị?
Vì tôi không nghĩ
nó không được thừa nhận.
Và nghĩ về điều gì đó
có thể không giá trị
rồi giữ nó cho riêng tôi
không giống như
nói dối trước tòa.
Ôi, đó là những
quy tắc mơ hồ chết tiệt.
Tôi không tạo ra chúng.
Đó là một phần của ông việc.
Chị sẽ gạt bỏ mọi thứ
anh ấy từng làm ra.
Có thể.
Nhưng chỉ vì cô và tôi
đều muốn cùng một thứ
không có nghĩa là tôi sẽ
phản bội chính mình để đạt được nó.
Làm ơn.
Chị đã nói là không muốn
mất anh ấy lần nữa.
Anh không thua.
Cậu không cần phải
khiến tôi cảm thấy khá hơn.
Không phải tôi đang cố
khiến anh cảm thấy tốt hơn.
Tôi chỉ đang nói sự thật.
Anh không thua vì...
chúng ta đã luôn chơi
trong thời gian vay mượn.
- Mike.
- Harvey.
Tôi sẽ không bao giờ
đạt được những thứ này nếu không có anh.
Tôi nghĩ đã tới lúc
ngưng tiếp xúc với anh.
Cậu không cần phải làm vậy
Mọi chuyện sẽ đổ bể hết.
Tôi sẽ gặp Louis.
Tôi sẽ từ chức,
và tôi sẽ cầu xin anh ta
bỏ qua mọi chuyện.
Vậy thì tôi sẽ đi với cậu.
Harvey,
khi Trevor tới gặp Jessica
cùng bí mật của tôi,
tôi cảm thấy bị phản bội.
Tôi đã mất người bạn thân nhất
trên đời.
Và tôi biết anh không thích
thừa nhận,
nhưng chúng ta là bạn bè.
Và tôi sẽ không phản bội
người bạn của tôi.
Tôi vẫn thường ghét
những chuyện như vầy.
- Chuyện gì?
- Mời khách diễn thuyết.
Hardman thường bắt chúng ta
ngồi suốt buổi.
Ngoại trừ việc anh ta
cho kiểm tra sau đó.
Yeah, và nếu anh không đậu,
anh sẽ mắc kẹt với việc duyệt văn bản.
Đồng thanh: Mẹ kiếp Hardman.
Anh nhớ vụ Robinson không?
Chắc chắn rồi.
80,000 văn bản, hai năm chuẩn bị,
và năm tháng tại tòa.
Và vào ngày thứ sáu
trước khi phiên tòa bắt đầu,
anh ta phân công anh và tôi
kiểm chứng mọi thứ.
Anh đã thổi bay nó.
Và anh đã che đậy cho tôi.
Anh đã làm nửa của mình và của tôi,
và đưa nó vào.
Anh ta có thể đã sa thải anh
ngay tại chỗ.
Chính xác, và tôi đang đứng đây
vì anhkhông bán đứng bạn bè.
Nhưng giờ thì anh đang làm vậy.
- Mike.
- Tôi.
Bạn bè?
Louis,
có thể tôi chưa từng nói điều này,
nhưng không phải vì
chúng ta không phải bạn bè.
Chúng ta là bạn. Anh biết mà.
Tôi cũng biết.
Tôi chỉ không thích nói ra.
Lần cuối tôi hỏi, anh đã nói "đừng có làm tới".
Anh biết ý tôi là thừa nhận.
Tôi biết.
- Vậy là Mike kể cho anh rồi.
- Đúng vậy.
Cậu ta nói gì?
Không quan trọng.
Mấu chốt là tôi đã tha thứ cho cậu ấy
vì tôi không quan tâm
những gì đuợc nói bởi
vài mẩu giấy ngu ngốc.
Và tôi muốn anh
cũng tha thứ cho cậu ấy.
Oh, Harvey,
tôi đã tha thứ cho cậu ta.
Tôi chỉ không thể che đậy cho cậu ta.
Anh đã che đậy Hardman cho tôi.
Chuyện anh làm vào cuối tuần đó
không giống như những gì
cậu ta làm với Giáo sư Gerard.
Điều giống nhau là
Hardman sẽ không bỏ qua,
và Gerard cũng sẽ không bỏ qua.
Anh mà bắt Mike thú nhận,
đó có thể giống như
anh ném đời cậu ấy vào bồn cầu.
Harvey,
cậu ta không chỉ phản bội chúng ta.
- Cậu ta phản bội luật pháp.
- Đúng vậy.
- Như vậy là không đúng.
- Không đúng.
Nhưng tha thứ
không liên quan tới đúng sai.
Louis, tôi biết anh coi trọng
những ngôn từ của luật pháp,
nhưng còn tình thần của nó thì sao?
Bởi vì Mike là hiện thân
của tinh thần đó
nhiều hơn mỗi người chúng ta.
Anh nói ta là bạn bè.
Một người bạn sẽ không
yêu cầu tôi làm vậy.
Không, Louis.
Một người bạn sẽ không giữ nó
để chống lại anh nếu anh không làm.
♪
Cô có thề sẽ nói sự thật,
toàn bộ sự thật,
và không gì ngoài sự thật,
dưới sự chứng giám của Chúa?
Tôi thề.
Nhưng trước khi ta bắt đầu,
tôi muốn tuyên bố một việc.
Tôi tới đây để nói sự thật,
nhưng tôi muốn các vị hiểu
rằng sự thật có tính chủ quan.
Sự thật là sự thật.
Không. Luật pháp là luật pháp.
Chúng ta có thể xác định
ranh giới pháp lí ở đâu.
Tôi đang nói về sự thật.
Sự thật phức tạp hơn nhiều.
Với những ngôn từ của luật pháp,
Quentin Sainz có thể
có hoặc không có thẩm quyền.
Tôi không thể nói chắc 100%
điều gì là thật.
Tôi chỉ không biết.
Nhưng điều tôi có thể nói
một cách chắc chắn
là Quentin biết
ông ấy đang làm gì
khi ông ấy tin tưởng tôi để trông nom
những điều ông ấy quan tâm nhất.
Sao cô biết điều đó?
Bời vì tôi biết ông ấy.
Chỉ vì một ai đó không thể
kiểm tra mọi thứ
trong bản danh sách
yêu cầu
phải có năng lực,
không có nghĩa là
họ không làm tốt hơn mỗi chúng ta
trong một chuyện gì đó.
Và Quentin Sainz
là một người đàn ông tuyệt vời,
với một trí tuệ tuyệt vời.
Và nếu ông ấy có mặt ở đây lúc này,
tôi sẽ vẫn nghe ông ấy
nói về bất kì chủ đề gì
trước khi nghe
bất kì ai khác.
Thật hết sức cảm động.
Nhưng chúng ta không tới đây
để nói về sự thật.
Chúng ta ở đây để
làm việc với ngôn từ của luật pháp.
Anh có từng gặp một ai đó
mà theo như ngôn từ của luật pháp
không thể thực hiện
những gì họ làm?
- Ai đánh cược nào?
- Thưa Quý tòa--
Chúng ta đang nói về
sinh mạng một con ngưởi.
Chúng ta đang nói về
di sản của ông ấy.
Và tôi nghi ngờ rằng
những thứ đó ít quan trọng hơn
các ngôn từ của luật pháp.
Thưa Quý tòa, những gì diễn ra hôm nay
rất rõ ràng.
Ngài phải hủy bỏ sự bất công này.
Phải, đây là chuyện công lí.
Nhưng vấn đề không phải là
Quentin Sainz có thẩm quyền
khi ông ấy giao tôi thực hiện di chúc
hay không, mà là
đó có phải là ý muốn của ông ấy
khi ông ấy thực hiện nó hay không.
Người này đã dành trọn cuộc đời mình
cho một điều,
và hoàn cảnh xung quanh ra sao
khi ông ấy quyết định
bảo vệ điều đó
không phải là câu hỏi.
Đó là câu hỏi về luật pháp,
thưa cô Pearson.
Không, đó là câu hỏi
về cái gì là đúng đắn.
Louis.
Cậu làm cái quái gì ở đây vậy?
- Tôi--
- Tôi đã nói là tôi cần
hồ sơ vụ Carell vào giờ ăn trưa,
cậu không làm xong việc đó,
thì giờ cậu không được
dự nghe buổi diễn thuyết này.
Cậu không được nghe bài nói chuyện phi thường
về đạo đức pháp lí này.
Biết sao không,
cậu khiến tôi phát bệnh.
Vậy nên hãy nhanh chóng giúp tôi
và nói xin lỗi ông ấy
rồi biến mẹ cậu khỏi đây đi.
Tôi xin lỗi.
Tôi chấp nhận lời xin lỗi,
nhưng tôi không phải
người bị thiệt hại ở đây,
mà là Louis.
Louis...
- Tôi xin lỗi.
- Yeah.
Nhóc đó không phải của tôi. Đi nào.
Bản kiến nghị từ chối Jessica Pearson
thực hiện di chúc bị bãi bỏ.
Vâng, chị đã đúng.
Quentin biết rõ anh ấy đang làm gì.
Tôi biết chuyện khó khăn như thế nào...
vào phút cuối.
Tôi rất vui vì Quentin có cô.
Tôi cũng rất vui vì anh ấy có chị.
Anh ta bỏ qua rồi.
Em nghe nói mọi chuyện đã ổn thỏa.
Không nghi ngờ gì nữa.
Em có quà cho anh.
Tiffany.
"D.J.S."
Đây là quà của Scottie.
Cũng có nghĩa là quà của anh.
- Hãy để trong văn phòng cô ấy.
- Tuyệt.
Chúng ta có thể đặt nó cạnh
chai scotch đắt tiền của anh.
Nó sẽ là món quà hoàn hảo.
Giờ thì đúng đấy.
Lưu ý một chút,
họ đệm của cô ấy là Victoria.
Không phải.
Là gì vậy?
Làm ơn đi, cô ấy không cho anh biết.
Julie?
- Thật à?
- Jessie?
- Oh, trời ơi.
- Joy?
- Anh thật đáng thương.
- Jenny?
Không nói đâu.
Em không nghĩ đây là ý hay.
Anh không quan tâm.
Họ sẽ làm gì, bắn chúng ta à?
Mike, em chưa bao giờ bỏ về
trước 5 giờ
trong suốt sáu năm qua.
Càng có thêm lí do để làm thử.
Giờ thì em muốn làm gì đây?
Coi phim, đặt bữa tối, hay uống vài li?
Em chỉ muốn về nhà.
Yeah.
Về nhà thôi.
♪
Gần đây người ta có vẻ
thích ở lại đây.
Tôi cần nghe nhạc.
Và uống chút scotch.
Anh có thường uống
khi không có người ấy không?
Xích qua nào.
Anh có lo
vấn đề của Marcus không?
Giờ thì hết rồi.
Tốt.
Đó thực sự là
vấn đề của Marcus.
Tôi biết.
Chị muốn nghe sự thật không?
Tối nay thì không.
Đó là lí do
tôi không nói với chị ngay từ đầu.
Tôi biết.
== sync, corrected by elderman ==
Dịch phụ đề: vienlq